29-05-2008, 08:56 AM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 56
Hà ng chục chiếc chung chìa vá» phÃa Hồ SÆ¡n má»i chà o. Chà ng nhÃu mà y khó chịu khi nhìn thấy giữa đám vương tôn công tá» ngã ngá»›n vui say kia, có ba ả cô đà o áo quần xốc xếch Ä‘ang ngã và o nhau cưá»i rúc rÃch:
− Tân chưởng môn, ngưá»i đáp lá»… cho anh em vui dạ Ä‘i nà o.
SÄ© Khải khẽ lên tiếng nhắc, khi thấy chà ng cứ đứng trÆ¡ ngưá»i ra như phá»—ng đá.
Hồ SÆ¡n lúng túng nháºn má»™t chung rượu cháºm rãi:
− Äa tạ mối cảm tình cá»§a quý huynh đã tháºt lòng trao tặng, nhưng tại hạ hiện nay Ä‘ang mang đại tang cá»§a sư phụ trên đầu, nên không dám cùng quý huynh trá»n lá»… xin được hẹn và o má»™t dịp khác chúng ta đà m đạo vui hÆ¡n.
Äá»— Ngá»c đứng dáºy nhìn Hồ SÆ¡n cưá»i nói:
− Tân chưởng môn nói váºy sao phải, đã là tứ hải giai huynh đệ, tang thì tang, còn chÆ¡i cứ chÆ¡i, đó là hai việc khác nhau.
− Äúng váºy!
Äám vương tôn công tá» gáºt đầu phụ há»a.
Äá»— Ngá»c liếc SÄ© Khải nói khiêu khÃch:
− Sĩ huynh mà không cầm được khách thì đừng mang danh một đại công tỠhà o hoa nữa nhé.
Sĩ Khải đưa tay gãi tóc nói như năn nỉ:
− Tân chưởng môn, ngưá»i đừng phụ lòng anh em quý mến, đừng để vì ngưá»i mà cuá»™c vui gián Ä‘oạn.
Bất đắc dĩ Hồ Sơn đà nh ngồi xuống.
Äá»— Ngá»c cưá»i vang:
− Äấy, thế có phải vui không? Ngá»c Hoa, em đến hầu rượu cho chưởng môn Ä‘i.
Ngưá»i mà kém vui là em bị phạt đấy.
Ngá»c Hoa lẳng lÆ¡ bưng chung rượu đến má»i:
− Tân chưởng môn, thiếp xin nâng rượu kÃnh má»i trang quân tá».
Hồ Sơn lúng túng:
− Xin cô nương để tại hạ được tự nhiên.
Nghe Hồ SÆ¡n gá»i Ngá»c Hoa bằng cô nương, đám vương tôn lại cùng nhau cưá»i rá»™.
Ngá»c Hoa xấu hổ nói khẽ vá»›i Hồ SÆ¡n:
− Xin chưởng môn đừng gá»i thiếp là cô nương, e không phải phép.
Hồ SÆ¡n há»i ngẩn ngÆ¡:
− Thế tại hạ phải gá»i bằng gì cho đúng?
Ngá»c Hoa cố giấu nụ cưá»i:
− Thiếp là gái cô đà o, chưởng môn muốn dùng từ chi cÅ©ng được, miá»…n đừng phạm và o danh giá cá»§a các báºc công nương.
− Thế à !
Hồ SÆ¡n chợt hiểu, nhưng chà ng chẳng biết nói gì hÆ¡n, uống cạn chung rượu cá»§a Ngá»c Hoa trao cho rồi thẩn thá» ngồi yên nhìn bá»n há» vui say cợt nhả. Giây lâu chà ng khá»u SÄ© Khải há»i nhá»:
− SÄ© công tá», cuá»™c vui bao lâu má»›i tà n, tại hạ có việc phải vỠđây.
Má»™t tay ôm chặt ả đà o, má»™t tay ká» rượu ngay môi, SÄ© Khải cất giá»ng lè nhè:
− Cuá»™c vui cá»§a đệ thưá»ng kéo dà i suốt sáng thâu canh. Nếu tân chưởng môn mệt má»i thì cứ và o thư phòng nghỉ trước.
Hồ SÆ¡n láºt Ä‘áºt đứng dáºy vòng tay:
− Tại hạ xin được phép trở lui, tấm thịnh tình nà y sẽ có một ngà y báo đáp.
− Ồ, đâu có được ...
Äá»— Ngá»c Ä‘ang rượt Ä‘uổi ả cô đầu nghe Hồ SÆ¡n nói váºy vụt chạy đến nắm tay chà ng kéo lại:
− Xưa nay bá»n nà y vui chÆ¡i chẳng cho ai bá» cuá»™c bao giá». Nếu chưởng môn nhân bá» vá» như váºy là xem khinh bá»n nà y lắm đó.
Hồ Sơn vội vã nói:
− Không phải thế đâu, chỉ vì ...
Äá»— Ngá»c cắt ngang:
− Không phải thì huynh phải ở lại đây. Ngá»c Hoa, em hãy đưa ngưá»i và o thư phòng ngÆ¡i nghỉ, huynh giao ngưá»i cho em săn sóc đó.
Ngá»c Hoa mỉm cưá»i liếc mắt đưa duyên:
− Má»i tân chưởng môn.
Không muốn bà n tay cá»§a nà ng chạm và o mình, Hồ SÆ¡n đà nh bước Ä‘i nhanh. PhÃa sau lưng tiếng cưá»i vang lên như trêu chá»c, chê bai.
Căn phòng mà Ngá»c Hoa đưa chà ng và o là má»™t thư phòng trang nhã, gợi tình. Tất cả Ä‘á»u mang má»™t mà u xanh gợi cảm, nệm xanh, gối xanh, tưá»ng xanh, tháºm chà bức trà nh bầy tiên nữ khá»a thân tắm suối mÆ¡ cÅ©ng mang má»™t mà u xanh ma quái.
Hồ SÆ¡n ngồi xuống giưá»ng. Chiếc giưá»ng nhún sâu dưới sức nặng thân thể cá»§a chà ng, rồi thở ra mệt má»i:
− Ngá»c Hoa, ta có thể tá»± lo liệu cho mình được, nà ng hãy trở ra cùng bá»n há» Ä‘i.
− Sao lại thế tân chưởng môn?
Ngá»c Hoa õng ẹo quà ng tay sang cổ chà ng lÆ¡i lả:
− Thiếp được lệnh hầu hạ chà ng trá»n đêm nay cÆ¡ mà ?
Hồ Sơn nhẹ gỡ tay nà ng:
− Äừng, Ngá»c Hoa, nà ng hãy láºp tức lui ra.
Ngá»c Hoa chẳng những không lui ra, còn cởi bá» lá»›p áo ngoà i, sà và o lòng chà ng nÅ©ng nịu:
− Tân chưởng môn, lẽ nà o ngưá»i lại vô tình? Chà ng hãy nằm yên để tiện thiếp xoa nhẹ và o huyệt đạo là sảng khoái lên ngay.
Những cái ve vuốt cá»§a Ngá»c Hoa là m Hồ SÆ¡n phải rùng mình, má»™t cảm giác lâng lâng dần xâm chiếm, niá»m khoái cảm má»—i lúc má»™t tăng. Hồ SÆ¡n biết rằng nếu chà ng không cứng rắng thì sẽ không giữ nổi lòng mình. Nhưng hắt há»§i hay dùng lá»i để nhục mạ nà ng thì chà ng không nỡ.
Hồ SÆ¡n nghiến răng chịu đựng, giây lâu chà ng vùng ngồi dáºy dùng “Kim cương bất toại†bế cứng huyệt đạo, biến mình thà nh pho tượng vô tri, mặc cho nà ng ve vuốt.
Thấy má»i cố gắng cá»§a mình đối vá»›i chà ng Ä‘á»u trở thà nh vô nghÄ©a, Ngá»c Hoa bÄ©u môi tức giáºn:
− Cứ tưởng mình là tiên pháºt chẳng bằng. Äấy đã ngu thì đây cà ng thêm khá»e.
Nói xong nà ng nằm ngay xuống giưỡng đánh một giấc ngon là nh.
Má»™t lúc sau Hồ SÆ¡n má»›i dám hé mắt ra nhìn, thấy nà ng đã ngá»§ say, chà ng khẽ mỉm cưá»i rồi cÅ©ng ngá»§ ngồi luôn cho tá»›i sáng.
Tà i sản của ngocvosong1986
Chữ ký của ngocvosong1986
29-05-2008, 08:32 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 57
Vá» phần Giang Lâm, chà ng Ä‘ang lúc không để ý bị Äá»™c Cô Sầu Trần Lãnh đánh nhà o xuống Tuyệt hồn nhai và đoạt mất pho bà kÃp cá»§a sư phụ ký thác.
Còn mãi kinh hãi trong lòng, Giang Lâm nghe huỵch má»™t tiếng, đất bùn văng tung tóe là m tối tăm mặt mÅ©i, Giang Lâm nghe ê ẩm cả ngưá»i, nhưng thở phà o nhẹ nhõm. Nhá» dưới đáy vá»±c toà n là sình lầy nên chà ng khá»i mất mạng.
Chá» cho cÆ¡n Ä‘au dịu xuống, Giang Lâm má»›i bò dáºy, đưa mắt nhìn quanh chợt giáºt mình sợ hãi. Má»™t đầm đầy sình đất mênh mông, xung quanh lại cháºp chùng núi đá cao dá»±ng đứng, há»a chăng có há»c được phép tiên má»›i có thể thoát ra cái nhà tù thiên nhiên nà y.
Chà ng lững thững leo lên một cột đá ngồi nghỉ mệt, để tìm kế thoát thân, nhưng nghĩ mãi chẳng có gì mới lạ, Giang Lâm chợt nghe buồn ngủ, chà ng ngáp dà i leo trở xuống thầm bảo:
− Ướt một tà còn hơn phải ngủ ngồi!
Giang Lâm nằm xuống ngá»§ má»™t giấc ngon là nh. Chà ng đâu biết rằng chÃnh Hồ SÆ¡n đã cứu mình thoát chết, vì chiếc áo ngá»± hà n Kim Sa Tiên kia đã cản bá»›t lá»±c rÆ¡i trong không khÃ, và rồi cÅ©ng chÃnh nó đã giữ cho thân thể cá»§a chà ng không bị lún xuống bùn sâu.
Ãnh nắng lên cao rá»i và o mắt chà ng nhức buốt, Giang Lâm bá»±c mình ngồi dáºy, giỠđây khắp đầu cổ mình mẩy chà ng dÃnh đầy bùn đất, trông quái đản như má»™t con khỉ rừng bẩn thỉu. Nắng cà ng lúc cà ng nóng bức, bùn đất bị nung khô chui và o ngưá»i xốn xang khó chịu vô cùng, lại thêm cái mùi hôi hám bốc lên là m cho Giang Lâm vô cùng khó chịu.
Nà o phải đã hết đâu, Giang Lâm lại bắt đầu nghe ruá»™t gan cồn cà o vì cÆ¡n đói hoà nh hà nh, chà ng đưa mắt nhìn quanh tìm phương đỡ dạ, nhưng chỉ có bùn đất tanh hôi, đá xanh lởm chởm. Chà ng tức giáºn mình tại sao lại Ä‘em dạ tin má»™t lão già xa lạ, để mắc nạn thế nà y. Rồi chà ng lại Ä‘em dạ oán há»n sư phụ. CÅ©ng tại pho bà kÃp cá»§a ngưá»i mà là m chà ng bị hại, lẽ nà o trá»i sao lại ghen ghét vá»›i chà ng, chưa bước chân ra chốn giang hồ lại lầm đại nạn.
− Hừ!
Giang Lâm đưa tay lau mồ hôi trán hét lớn:
− Không thể ngồi đây chần chừ chá» chết, phải tìm đưá»ng để lên khá»i nÆ¡i nà y chứ.
NghÄ© là là m, Giang Lâm liá»n đứng dáºy tìm cách bám và o vách núi dá»±ng đứng kia để leo lên.
Chẳng có gì là khó, Giang Lâm thầm nghÄ© khi đặt chân lên những báºc đá đầu tiên rồi ngước mắt nhìn chiá»u cao cá»§a vách đá chà ng thầm ước lượng. Theo tốc độ leo như thế nà y không quá và i khắc chà ng sẽ đến được chá»— an toà n. à nghÄ© đó đã khuyến khÃch chà ng cà ng thêm hăng hái.
Nhưng chỉ độ má»™t lúc thì Giang Lâm đã biết mình lầm lẫn, đưá»ng lên đỉnh Tuyệt hồn nhai cà ng lúc cà ng trÆ¡n trợt thẳng đứng, chỉ sÆ¡ suất má»™t chút thôi là sa và o đá ngầm tan xác ngay.
Mặt trá»i đứng giữa đỉnh đầu, gay gắt nắng, là m cho Giang Lâm nuốt nước bá»t cà ng khó khăn, cÆ¡n khát như cháy khô cổ há»ng. Như thế nà y thì đà nh phải bá» thây giữa bốn bá» vách đá là chắc. Vì vừa đói, vừa khát là m sao chà ng có thể đủ sức để vượt qua Ä‘oạn đưá»ng đầy gian lao nguy hiểm.
− Không, phải cố gắng lên.
Giang Lâm lại bám tay và o vách đá để leo lên. Từng bước, từng bước má»™t. Ão quần rách bươm vì bị đá cà o, nhưng vết xướt đầy mặt mÅ©i tay chân Ä‘au nhoi nhói. Sức cạn dần cạn dần, hÆ¡i thở gần như sắp đứt tá»›i nÆ¡i. Nhưng chà ng vẫn khôngdám phân tâm vì chỉ cần má»™t phút lÆ¡i là bán Ä‘i sinh mạng.
Bám chân và o má»™t ghá»nh đá nhô ra khá»i vách núi, Giang Lâm dừng lại dưỡng sức, mắt đã hoa lên vì đói, chân tay run rẩy, váºy mà đưá»ng lên đến đỉnh vá»±c hãy còn xa.
Chà ng tuyệt vá»ng đưa mắt nhìn bóng tà dương khuất hẳn rồi cúi xuống nhìn đáy vá»±c.
Bây giá» chà ng má»›i cảm thấy Tuyệt hồn nhai. Ôi tháºt là khá»§ng khiếp, từ phÃa trên nhìn xuống, có tá»›i hà ng ngà n trượng, lởm chởm đá nhá»n nhô ra, lỡ sẩy tay là tan xác.
Bóng đêm trà n xuống tháºt nhanh, chẳng mấy chốc mà bầu trá»i Ä‘en kịt, đưa lên chẳng thấy bà n tay, Giang Lâm chẳng dám nghỉ ngÆ¡i, vá»™i váºn công và o hai tay bám chặt vách đá leo lên. Äến đây đá phẳng lì trÆ¡n láng. Giang Lâm bám chặt và o vách đá như má»™t con thạch sùng, vừa leo vừa sợ hãi.
Luồng kình lá»±c trong tay má»—i lúc má»™t yếu dần. Hai bà n tay bám và o vách đá, báºt máu tươi Ä‘au đớn. Toà n thân rá»i rã, Giang Lâm nhắm mắt thầm run sợ vì giữa lưng chừng vách đá không má»™t váºt chỉ bám vÃu, ná»™i lá»±c lại cạn dần, cái chết Ä‘ang đến vá»›i chà ng trong gang tấc. Chà ng le lưỡi liếm và o vách đá lạnh lấy hÆ¡i, rồi chà ng hết sức mình vung tay Ä‘i tá»›i.
Nhưng chà ng chỉ tiến thêm được má»™t và i trượng nữa rồi kiệt quỵ, bà n tay bám chặt vách đá long dần, bởi luồng kình lá»±c má»—i ngà y má»™t yếu Ä‘i, xương quai hà m chà ng bạnh ra vì quá sức, từng cÆ¡ bắp gồng lên để chịu. Song sức ngưá»i có hạn, cuối cùng vì Ä‘uối sức, Giang Lâm đà nh hét lá»›n má»™t tiếng rồi buông tay phó mặc cho định mệnh.
Tà i sản của ngocvosong1986
29-05-2008, 08:33 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 58
Äịnh mệnh như muốn đùa chà ng trai trẻ, nên khi Giang Lâm mở mắt ra ngỡ mình Ä‘ang lạc bước chốn u minh, thì lại thấy mình nằm yên trên lá»›p bùn Ä‘en êm ái, mệt má»i rã rá»i, cÆ¡n đói khát đã khiến chà ng không còn câu nệ bóc má»™t nắm bùn tanh hôi đưa lên ăn má»™t cách ngon là nh.
Ban đầu mùi tanh hôi của đất đã là m Giang Lâm phát nôn, nhưng vỠsau quen dần, chà ng lại cảm thấy đất bùn cũng là một loại thực phẩm không đến nổi tồi.
Ä‚n má»™t bữa bùn đất no căng, Giang Lâm cảm thấy Ä‘á»i cÅ©ng chưa đến ná»—i tuyệt vá»ng, bùn đất kia còn thì chà ng chưa chết liá»n vì đói khát.
Nhưng cái khó là thoát khá»i nÆ¡i nà y, Giang Lâm chán nản nhìn mươi đầu ngón tay sưng vá»u Ä‘au đớn, khắp ngưá»i chà ng những vết đá cà o đã là m toác từng mảng da to, máu bết vá»›i bùn, tạo nên má»™t cảm giác lạ lùng khó chịu.
Như váºy là phải là m lại từ đầu, phải bắt đầu từ báºc đá đầu tiên, và cÅ©ng sẽ chấm dứt bằng cái chết. Giang Lâm chán nản, ngồi xếp chân dá»±a ngưá»i và o cá»™t đá vừa váºn công vừa ngẫm nghÄ©. Äà ng nà o cÅ©ng chết, thà ngồi yên mà chết cho thân xác được nhẹ nhà ng hÆ¡n.
Chà ng đã ngồi yên như váºy tháºt lâu, mãi đến khi nghe tiếng dÆ¡i kêu má»›i giáºt mình bừng tỉnh. Tại sao từ đêm qua chà ng không để ý đến lÅ© dÆ¡i nà y. Ôi! DÆ¡i trùng trùng Ä‘iệp Ä‘iệp. Ôi! Tháºt là tăm tối, trá»i nà o nỡ phụ anh hùng, Giang Lâm nà y chưa chết được.
Do ý niệm đó chà ng lại thảnh thÆ¡i nằm dà i xuống mặt đầm ngá»§ ngon là nh, dưỡng sức mình để ngà y mai thoát khá»i nÆ¡i giam hãm nà y.
Sáng dáºy, dù thân thể rã rá»i, Giang Lâm vẫn cố gắng leo lên các ghá»nh đá tìm bắt những con dÆ¡i Ä‘em vá» má»™t chá»—. Nhìn những chú dÆ¡i béo bở, chà ng không nén được nụ cưá»i vui. “Dù có phải ở lại đây chà ng cÅ©ng không còn sợ đói. Nhưng ...†Giang Lâm nhanh nhẹn xé nát bá»™ y phục cá»§a mình ra thà nh những sợi dây nhá», nối chặt những con dÆ¡i ngá»§ say dưới ánh sáng cá»§a mặt trá»i, thà nh má»™t tấm thảm dÆ¡i dầy rồi thÃch thú hút lấy dòng máu nóng cá»§a những chú dÆ¡i còn sót lại mà chỠđêm tá»›i.
Chưa có bao giá» Giang Lâm cảm thấy thù ghét mặt trá»i như lúc nà y. Sao mà nó cứ chưá»ng cái mặt đầy lá»a ra như váºy?
Dù ghét, dù thương, đúng giá», đúng khắc, chẳng cần ai xua Ä‘uổi mặt trá»i cÅ©ng tá»± mình lặn xuống hướng tây.
Tấm thảm dÆ¡i cá»§a Giang Lâm gồm có hà ng trăm con bắt đầu động Ä‘áºy. Chà ng vá»™i nắm lấy dải lụa thắt lưng cá»§a mình cá»™t giữa tấm thảm dÆ¡i, tay còn lại quạt thà nh má»™t luồng kình phong xua bầy dÆ¡i Ä‘en cất cánh.
Cứ thế, má»™t tay nắm chặt dải lụa, má»™t tay váºn kình lá»±c tạo thà nh những luồng gió mạnh, đẩy bầy dÆ¡i má»—i lúc má»™t cao dần.
Äến lúc Giang Lâm nghe ná»™i cá»§a mình rá»i rã không còn cất lên nổi nữa thì cÅ©ng là lúc bầy dÆ¡i đưa chà ng lên đến đỉnh vá»±c đá cao. Phút giây nà y là phút giây quyết định, má»™t sống, hai chết không thể chần chỠđược nữa.
ÄÆ°a mắt ước lượng khoảng cách giữa thân mình và đỉnh vá»±c, Giang Lâm trút toà n sinh lá»±c. Tay vừa buông dải lụa, hai chân chà ng đạp mạnh và o vách đá lấy đà bắn mình bay cao.
Thân mình vừa chạm đất đánh huỵch một tiếng mê man ...
oo Nà ng tiên áo và ng nhẹ nhà ng, hiá»n dịu đặt lên ngưá»i Giang Lâm những cái vuốt ve mát rượi. Bà n tay đẹp cá»§a nà ng tháºt là mầu nhiệm, đặt đến đâu là chá»— đó láºp tức liá»n khá»e khoắn.
Giang Lâm khẽ cựa mình mở mắt. Khi đôi tay đẹp của nà ng mơn man lên cánh mũi một mùi hương đã khiến chà ng bà ng hoà ng bừng tỉnh. Bên tai văng vẳng tiếng kêu mừng rỡ:
− Bang chủ, Bang chủ ơi, gã tiểu tỠđó đã tỉnh lại rồi.
Trước khi Giang Lâm kịp nháºn ra kẻ Ä‘ang săn sóc cho mình là hai nà ng con gái xinh đẹp như tiên, chà ng đã nghe má»™t tiếng kêu mừng rỡ khác, thánh thót như tiếng chuông ngân:
− Ô! Ta cho các em lui.
Rồi má»™t mỹ nhân khác đẹp hÆ¡n hai nà ng tiên mà chà ng vừa trông thấy gấp bá»™i lần, cÅ©ng mặc xiêm y và ng kiêu sa, sang trá»ng. Nà ng chÃnh là Hồ Diá»…m Thúy.
Äoán chừng nà ng là Bang chá»§ cá»§a má»™t giáo phái nà o đó cá»§a võ lâm, Giang Lâm chống tay nhá»m dáºy toan cất lá»i thi lá»… thì nà ng đã đưa tay cản lại:
− Thiếu hiệp còn mệt chá»› nên váºn động.
Giang Lâm bây giỠđã nhá»› ra sá»± việc, chà ng ngồi dáºy chấp tay cung kÃnh:
− Có phải cô nương đã cứu mạng cá»§a tại hạ không? Cô nương là ai váºy?
Nghe Giang Lâm gá»i mình là cô nương, Hồ Diá»…m Thúy giáºt mình, nhưng nà ng lại thản nhiên lấy giá»ng bình thưá»ng:
− Phải, ta đã cứu thiếu hiệp lúc gần như chỉ còn là má»™t cái xác không hồn. Còn ta, ta là Bang chá»§ "Äoạn Hồn Nhân" Hồ Diá»…m Thúy.
− á»’! Tại hạ tháºt có mắt không tròng.
Giang Lâm hốt hoảng sụp lạy:
− Xin Bang chủ thứ tha cho.
Hồ Diá»…m Thúy cảm động đỡ chà ng đứng dáºy:
− Thiếu hiệp bất tất phải dùng đại lá»…. Ta muốn biết ngưá»i tên há» là chi sao lại lâm đại nạn?
Giang Lâm rút kinh nghiệm cá»§a lần trước nên không dám nói tháºt tung tÃch cá»§a mình:
− Dạ, tại hạ tên gá»i Giang Lâm, má»™t tù nhân vượt ngục, may nhỠđược Bang chá»§ cứu mạng, Æ¡n nghÄ©a nà y tại hạ nguyện khắc cốt ghi lòng.
− Tù nhân!
Hồ Diễm Thúy kêu lên thảng thốt:
− Thiếu hiệp phạm phải tội gì?
Giang Lâm cúi đầu lúng túng, giây lâu lá»±a lá»i nói dối:
− Dạ, vì nghèo nên tại hạ lỡ đi ăn cắp đồ của một viên ngoại trong là ng.
Nói xong, Giang Lâm giáºt mình kinh sợ, e nữ Bang chá»§ kia sẽ khi bỉ Ä‘uổi chà ng Ä‘i thì mang há»a. Nhưng không, gương mặt nà ng không lá»™ vẻ chi là miệt khinh chà ng cả, mà chỉ xuất hiện má»™t nét buồn rưá»i rượu. Giây lâu nà ng cất giá»ng buồn buồn:
− Cha mẹ thiếu hiệp là ai? Sao lại để con nghèo khổ đến báºc nà y? Còn chiếc áo ngá»± hà n và viên ngÅ© linh châu kia?
Lỡ phóng lao, Giang Lâm đà nh phải theo lao, là m ra vẻ mặt thiểu não:
− Cha mẹ tại hạ là những ngưá»i nông dân nghèo khổ đã chết từ lâu, còn hai bảo váºt kia chÃnh là cá»§a song thân để lại cho tại hạ lúc ly trần.
Hai giá»t lệ cá»§a Hồ Diá»…m Thúy long lanh chảy trà n trên đôi mắt đẹp. Không hiểu vì sao nà ng lại khóc khi nghe chuyện kể cá»§a mình, Giang Lâm hốt hoảng vì chuyện bịa đặt cá»§a chà ng đâu đến ná»—i quá thương tâm để khiến nà ng rÆ¡i lệ.
Giang Lâm bồn chồn:
− Bang chá»§, sao ngưá»i lại khóc?
Diá»…m Thúy láºt Ä‘áºt lau lệ nói nhanh:
− Thiếu hiệp hãy an tâm tịnh dưỡng. Ta sẽ đến thăm ngưá»i sau.
Nói xong nà ng đi lẹ và o trong. Giang Lâm cứ nhìn theo ngẩn ngơ, chẳng hiểu gì.
Còn Hồ Diá»…m Thúy, vỠđến phòng khóa chặt cá»a, nà ng nhà o lên giưá»ng, vùi đầu và o đống chăn mà khóc như chưa từng được khóc, tim oặn thắt từng cÆ¡n vì tình thương mẫu tá» dâng trà o.
Thế nà y thì không còn nghi ngá» gì nữa, Giang Lâm chÃnh là đứa con ruá»™t cá»§a nà ng sau hÆ¡n hai mươi năm dà i thất lạc. Vì chiếc áo Kim Sa tiá»n ngá»± hà n kia chÃnh là váºt báu cá»§a nà ng mà Quốc Vương đã tặng ban trong má»™t lần mặn nồng ân ái, và cÅ©ng chÃnh tá»± tay nà ng bá»c lấy đứa hà i nhi còn đỠhá»n trao nó lại cho ngưá»i ta Ä‘em vứt bá» Ä‘i để chá»n lấy sá»± sinh tồn, bởi nà ng bị nghi oan đã mang thai vá»›i má»™t kẻ khác.
Trá»i cao còn có mắt để khiến xui Hồ Diá»…m Thúy đến Tuyệt hồn nhai dạo chÆ¡i, để kịp thá»i cứu lấy Giang Lâm mà nà ng nghÄ© đó là con mình.
Ôi! Äứa con ngà y nà o chỉ nhá» bé như má»™t cái nắm tay, nay lại cao lá»›n hà o hùng, đẹp trai anh tuấn. Nà ng sẽ Ä‘á»n bù lại cho con cái gì cho xứng đáng đây? Truyên võ công ư?
“Äoạn hồn bà kÃp†là môn võ công tà đạo, chỉ thÃch hợp cho nữ giá»›i, là m sao nà ng truyá»n lại cho con được? Lòng nữ Bang chá»§ oặn thắt, ná»—i lo lắng bồn chồn, ná»—i mừng rỡ được gặp con, mặc cảm năm xưa bá» con khốn khổ đã khiến nà ng nghe lương tâm bứt rứt.
Nếu không truyá»n được võ công cái thế, sao nà ng lại không truyá»n cho con bá»›t ná»™i lá»±c thâm háºu cá»§a mình. Äúng rồi, lòng Bang chá»§ reo vui khi tìm được cho con má»™t sá»± Ä‘á»n bù xứng đáng.
Nghĩ là là m, Hồ Diễm Thúy nhẹ nhà ng trở gót qua bên phòng của Giang Lâm, lặng yên nhìn chà ng bình yên trong giấc ngủ.
Ôi con thÆ¡ bao năm dà i mẹ mÆ¡ ước phút giây nà y, bà n tay mẹ thèm khát nâng niu ôm ấp con và o lòng để được nghe con kêu má»™t tiếng mẹ xuất phát từ chÃnh trái tim con trẻ.
Hồ Diá»…m Thúy cúi xuống nhẹ đặt lên trán Giang Lâm má»™t nụ hôn Ä‘áºm đà tình mẫu tá», rồi sung sướng đặt tay và o hai huyệt Äan Ä‘iá»n và Linh đà i cá»§a chà ng để truyá»n ná»™i lá»±c.
Tà i sản của ngocvosong1986
29-05-2008, 08:36 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 59
Giữa giấc ngủ ngon, Giang Lâm bỗng cảm thấy một luồng kình lực chạy trà n à o ạt và o các huyệt đạo trên cơ thể mình, từng lớp sóng xô là m chà ng thấy mình như đang chới với giữa trùng dương.
Giang Lâm bừng mở mắt, hốt hoảng khi trông thấy nữ Bang chá»§ Ä‘ang ngồi nhắm mắt, váºn công truyá»n ná»™i lá»±c cho mình. Có lẽ nà ng truyá»n cÅ©ng hÆ¡i lâu nên những giá»t mồ hôi to chảy trà n trên gương mặt đỠbừng.
Quá kinh ngạc, Giang Lâm không cần suy nghÄ©, vung tay hất mạnh tay nữ Bang chá»§ ra khá»i huyệt đạo cá»§a mình nhằm thoát khá»i luồng ná»™i lá»±c Ä‘ang chảy trà n trong cÆ¡ thể.
Nhưng bà n tay Hồ Diễm Thúy như nặng đến ngà n cân, đặt và o huyệt đạo của chà ng không là m sao dứt nổi, chà ng kêu lớn:
− Bang chá»§, Bang chá»§, ngưá»i là m gì váºy?
Nhưng phút giây nà y tâm thần Hồ Diá»…m Thúy chỉ mãi báºn và o việc truyá»n ná»™i lá»±c cho chà ng chẳng còn nghe gì cả.
Trá»i Æ¡i, như váºy mình sẽ hút cạn nguồn sinh lá»±c cá»§a nà ng thôi! Giang Lâm thầm than như thế, chà ng đâu biết rằng sinh lá»±c cá»§a Hồ Diá»…m Thúy rất thâm háºu, nà ng đã luyện thà nh “Äoạn hồn bà kÃpâ€, và suốt hai mươi năm dà i chưa má»™t lần Ä‘em ra sá» dụng thì là m sao cạn Ä‘i cho được. Mà dù có cạn Ä‘i nữa, nà ng vẫn có thể phục hồi nhanh chóng bằng phương pháp “Äoạn hồn nhân nữ sắcâ€.
Vì không biết nên Giang Lâm lo sợ vô cùng. Chà ng đâu nỡ nhìn má»™t ngưá»i bị cạn nguồn sinh lá»±c vì mình, nhưng chà ng chẳng biết là m sao để ngăn cản dòng ná»™i lá»±c Ä‘ang chuyển sang thân thể mình như sóng cuá»™n, má»™t tia chá»›p vừa lóe sáng. Giang Lâm vung tay Ä‘iểm huyệt bế cứng huyệt đạo cá»§a Hồ Diá»…m Thúy. Quả nhiên chà ng đã thà nh công, dùng ná»™i lá»±c ngưng ngay láºp tức, bà n tay nà ng rá»i khá»i huyệt đạo cá»§a chà ng ngay, vì kiệt sức nên nà ng ngã váºt ra sau.
Bây giá» thì đến lúc Giang Lâm lo ngược lại cho Hồ Diá»…m Thúy, chà ng đặt nà ng nằm ngay ngắn trên giưá»ng. Giang Lâm giải tá»a tuyệt đạo cho nà ng rồi bắt đầu váºn công trả lại.
Nhưng Hồ Diá»…m Thúy vốn tâm cÆ¡ linh mẫn, vừa thoáng nghe má»™t luồng hÆ¡i nóng chảy và o cÆ¡ thể là báºt dáºy ngay, vung chưởng hất chà ng văng ngược ra sau kêu lên hốt hoảng:
− Giang Lâm, ngươi tháºt là dại dá»™t! Ngươi muốn chết hay sao mà dám truyá»n ná»™i lá»±c cho ta.
Giang Lâm mỉm cưá»i:
− Thế tại sao Bang chá»§ lại truyá»n ná»™i lá»±c cho tại hạ?
Diễm Thúy lắc đầu:
− Tại ngươi chưa biết. Ta truyá»n cho ngưá»i khác thì được, chứ ngưá»i khác truyá»n cho ta ắt phải chết.
Giang Lâm nhÃu mà y:
− Sao lại có chuyện lạ lùng như váºy được?
− Chẳng có gì là lạ cả ...
Hồ Diá»…m Thúy ôn tồn giải thÃch:
− Chỉ vì ta là nữ Bang chá»§ Äoạn Hồn Nhân.
Rồi nà ng nói với vẻ không bằng lòng:
− Tên ngốc tá» kia, sao mi chẳng bằng lòng để cho ta truyá»n ná»™i lá»±c?
Giang Lâm trả lá»i thẳng thắn:
− Vì tại hạ không muốn mình chiếm Ä‘oạt ná»™i lá»±c cá»§a ngưá»i khác, nhưng sao Bang chá»§ lại muốn truyá»n ná»™i lá»±c cá»§a mình cho tại hạ?
− Äó là ý muốn cá»§a ta mà thôi, ngươi hãy nằm yên tịnh dưỡng, má»™t ngà y gần đây ngươi sẽ hiểu.
Nói xong, nà ng trở gót lui ra để lại trong lòng Giang Lâm má»™t ná»—i hoà i nghi không sao giải thÃch được.
− Nhũ mẫu, nhũ mẫu ơi!
Hồ Diá»…m Thúy cất tiếng gá»i vang.
Ngưá»i nhÅ© mẫu già cá»§a hoà ng cung năm nà o hiện ra, ngạc nhiên khi thấy nữ Bang chá»§ cá»§a mình vui vẻ:
− Bang chá»§ cho gá»i tôi!
− Nhũ mẫu ơi!
Nà ng ôm ngưá»i nô bá»™c già và o lòng nói để như khoe:
− Ta đã tìm được nguồn sống cá»§a ta rồi, nhÅ© mẫu hãy vui Ä‘i, Hoà ng tỠđã trở vá».
− Lão biết mà ...
Ngưá»i nhÅ© mẫu nói không có vẻ gì hân hoan lắm:
− Trúc Phi vốn ngoan ngoãn ...
Hồ Diễm Thúy cắt ngang:
− Không phải là Trúc Phi mà là đứa bé hai mươi ba năm vỠtrước tưởng đã chết rồi ...
− Hồ Sơn ư?
Nhũ mẫu lùi lại bà ng hoà ng.
Äôi mà y nữ Bang chá»§ chợt chau lại nhưng rồi giãn ra nhanh:
− A! Phải rồi, Hồ SÆ¡n là tên cá»§a nhÅ© mẫu đặt cho đứa bé, nhưng cha mẹ nuôi nó lại đổi tên lại cho nó thà nh Giang Lâm. NhÅ© mẫu Æ¡i, ngưá»i lên mà xem, nó tháºt đẹp trai tuấn tú.
Nhũ mẫu lộ vẻ không tin:
− Bang chá»§, ngưá»i có lầm lẫn không? Sao ngưá»i dám chắc kẻ kia là Hồ SÆ¡n công tá»?
Hồ Diá»…m Thúy cưá»i vui:
− Ta còn lạ gì Kim Sa Tiá»n Ngá»± Hà n nữa chứ, nhÅ© mẫu ngưá»i có còn nhá»› váºt gì đây không?
Vừa nói nà ng vừa trao viên Ngũ Linh Châu ra cho nhũ mẫu nhìn xem. Bây giỠgương mặt bà nhũ mẫu mới lộ vẻ bà ng hoà ng xúc động, nước mắt tuôn trà n trên đôi má nhăn nheo:
− Trá»i Æ¡i, viên NgÅ© Linh Châu, đúng rồi, chÃnh tay lão đã cà i báu váºt nà y và o áo cá»§a Hồ SÆ¡n. Bang chá»§ Æ¡i, mừng ngưá»i được Ä‘oà n viên cùng con trẻ.
Hồ Diá»…m Thúy ôm chặt ngưá»i nhÅ© mẫu, mắt đầm đìa lệ nóng mừng vui:
− NhÅ© mẫu Æ¡i, Æ¡n ngưá»i sâu nặng lắm, mẹ con tôi còn có được ngà y nà y là cÅ©ng nhỠở tay ngưá»i, xin cho Diá»…m Thúy nà y lạy tạ Ä‘á»n Æ¡n.
Bà nhũ mẫu sụp xuống chân nà ng và o khóc:
− Hoà ng nương Æ¡i, nhá»› năm xưa đại nạn, lão đã bế công tá» trốn chạy ra khá»i Ngá» môn thà nh, đặt công tá» dưới gốc ngô đồng, lão van vái thổ địa thà nh hoà ng phò há»™ cho ngưá»i tai qua nạn khá»i. Äể giúp sau nà y Hoà ng nương nháºn dạng được con thÆ¡, lão đã xâm lên bắp đùi cá»§a ngưá»i ba chữ tên Hồ Diá»…m Thúy, mạn phép lệnh Hoà ng nương trong bức tâm thư gởi ngưá»i nuôi nấng lão đặt tên cho trẻ là Hồ SÆ¡n.
Hồ Diễm Thúy lẩm bẩm:
− Hồ SÆ¡n! Äúng rồi, chÃnh là nó đây.
Tà i sản của ngocvosong1986
29-05-2008, 08:37 PM
Cái Thế Ma Nhân
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 960
Thá»i gian online: 1 ngà y 14 giá» 25 phút
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 60
Hồ Diá»…m Thúy ngồi yên trước gương trang Ä‘iểm, nhìn nhan sắc đã kém phần tươi thắm cá»§a mình vì đã phải san bá»›t ná»™i lá»±c cho Giang Lâm mà tá» vẻ hà i lòng. “May nhá» san bá»›t cho con mà mình trông có vẻ đứng dắn lá»›n tuổi hÆ¡n nhiá»u, chứ lúc trước đây suýt nữa con nà ng đã dám gá»i nà ng bằng muá»™i muá»™i.†Nà ng Ä‘ang chá» má»™t tin vui do các đệ tá» cá»§a nà ng Ä‘em tá»›i, chỉ Ãt phút nữa thôi nà ng sẽ được công khai ôm ấp đứa con yêu, nó sẽ thét vang gá»i mẹ, ngã và o vòng tay nà ng âu yếm. Ôi, con vui sướng nà o hÆ¡n cảnh mẫu tá» tương phùng sau hai mươi ba năm dà i xa cách. Ai có cách xa má»›i thấm thÃa ná»—i niá»m mong đợi, má»›i hiểu tấm lòng ngưá»i mẹ thương con.
− KÃnh thưa Bang chá»§. Chúng đệ tỠđã có tin.
Hai nữ đệ tỠcủa nà ng bước và o thông báo.
− Sao? Thế nà o?
Nà ng ngước lên lên vồn vã, các ngươi thấy gì trên đùi trái của chà ng trai.
Hai nà ng sợ hãi đùn đẩy nhau, hồi lâu má»™t nà ng cất giá»ng run run:
− Bẩm Bang chủ, chúng con chẳng thấy gì ngoà i một là n da đùi trắng nõn nà như con gái.
− Thôi đi, láo toét.
Hồ Diá»…m Thúy đứng báºt dáºy hét lá»›n, rồi nà ng tung mình nhảy đến phòng Giang Lâm để tìm sá»± tháºt vá» cái tin nà y.
Nhưng cảnh váºt ở đây khác nà o lưỡi búa giáng xuống giữa đầu vị nữ Bang chá»§.
Giang Lâm đã bỠtrốn đi xa sau khi cà i lại mảnh giấy với dòng chữ phũ phà ng:
KÃnh gởi nữ Bang chá»§ "Äoạn Hồn Nhân"!
Vì có chút việc riêng tại hạ đà nh phụ lòng Bang chá»§ má»i ở lại. Æ n cứu mạng kia mong có má»™t ngà y Ä‘á»n trả, tại hạ sẽ trở lại đây sau khi trở vá» phục lịnh bên sư phụ, Thái Bình giáo cá»§a tại hạ vẫn mong chá» má»™t ngà y Bang chá»§ dừng bước ghé thăm.
Giang Lâm cẩn ký.
− Trá»i!
Hồ Diá»…m Thúy hét lên má»™t tiếng uất ức rồi té xỉu trên ná»n gạch.
− Bang chủ! Bang chủ!
NhÅ© mẫu hốt hoảng lay gá»i nà ng tỉnh dáºy. Bà kêu lên:
− Trá»i Æ¡i, Hoà ng nương đã thổ huyết rồi, các ngươi mau Ä‘em bà và o thư phòng tịnh dưỡng.
− Thái Bình giáo, lại là Thái Bình giáo phái! Mi lại má»™t lần nữa cướp mất niá»m hy vá»ng cá»§a ta.
Hồ Diá»…m Thúy tỉnh dáºy thá»u thà o:
− Giang Lâm, mi lưá»ng gạt ta, ta phải giết mi cho thá»a háºn.
Quá uất ức vì đã trao ná»™i lá»±c cho kẻ thù, đêm đó Hồ Diá»…m Thúy đã thổ huyết ba lần, nà ng gần như Ä‘iên dại cứ khóc la rồi nói năng lảm nhảm. Äá»i nà ng là như thế đấy, bao giá» cÅ©ng tốt vá»›i má»i ngưá»i và bao giá» cÅ©ng bị ngưá»i lưá»ng gạt. Váºy thì nà ng còn tốt để là m gì, suýt tý nữa thì nà ng Ä‘em cả mạng sống nà y trao cho hắn.
Lệ lại đẫm khăn tức tưởi, còn Hồ SÆ¡n con cá»§a nà ng thì vẫn còn lưu lạc ở phương trá»i nà o, hay là ...
Hồ Diá»…m Thúy bá»—ng rùng mình, toà n thân lạnh buốt. Hay là vì những báu váºt kia mà ngưá»i ta đã giết nó chết rồi. Giang Lâm, tại sao mi có được bảo váºt cá»§a con ta? Có phải chÃnh mi đã giết nó rồi không? Ta phải xé mi ra hà ng trăm mảnh. Mi phải trả cho ta nguồn ná»™i lá»±c lẫn sá»± thương yêu ta lầm gởi!
Thái Bình giáo, ta thỠkhông để cho mi tồn tại.
Hồ Diá»…m Thúy báºt ngưá»i dáºy khoác nhanh áo định Ä‘i tìm tiêu diệt Thái Bình giáo phái, nhưng vì kiệt sức nà ng té ngồi xuống giưá»ng.
− Bang chá»§, ngưá»i lâm trá»ng bệnh rồi ư?
Ngưá»i bịt mặt xuất hiện tá»± bao giá», chà ng nhẹ nhà ng đỡ lấy tấm thân nà ng nói dịu dà ng.
Không đủ sức để đáp lại lá»i ngưá»i bịt mặt, Diá»…m Thúy ngã váºt xuống giưá»ng nằm thiêm thiếp. ÄÆ°a tay khép cánh cá»a kÃn lại, ngưá»i bịt mặt khẽ kéo khăn bịt mặt ra rồi ngồi xuống mép giưá»ng nhìn nà ng say đắm. Dù trong cÆ¡n mê thần sắc tiá»u tụy, nhưng nà ng vẫn có vẻ quyến rÅ© mê hồn, ngưá»i bịt mặt khẽ khà ng cởi bá» lá»›p y phục cá»§a nà ng, đặt hai tay và o là n da trắng thÆ¡m lừng mà nghe bừng bừng niá»m ân ái.
Hắn không thể quên lần mây mưa vá»›i nà ng dạo trước. Nà ng tháºt lạ lùng, Ä‘am mê quyến rÅ©, dù chết để đổi lại má»™t lần chăn chiếu vá»›i nà ng hắn cÅ©ng cam đà nh. Nà ng như vầng sáng khiến những con thiêu thân như hắn cứ thÃch lao và o, dù biết lao và o cõi chết.
Nhưng, hắn cố bÆ¡i trong táºn cùng hoan lạc, cố nháºn chìm trong cảm giác lâng lâng.
Từ lúc ân ái vá»›i nà ng hắn nghe sinh lá»±c mình dâng trà n à o ạt, tinh thần tráng kiện, nên hắn dại gì mà không táºn hưởng lạc thú thần tiên.
Mở mắt ra, kinh hoà ng biết bao nhiêu khi Hồ Diá»…m Thúy chợt nháºn ra mình Ä‘ang bị gã bịt mặt dùng sức mạnh cưỡng bức, phải cùng hắn là m Ä‘iá»u không muốn.
Bao nhiêu ná»—i căm há»n bá»—ng chốc bùng lên. Tất cả Ä‘á»u là phưá»ng gian manh xảo trá, chúng muốn hút cho cạn cùng cái sinh lá»±c giữa lúc nà ng không phòng bị.
Hiá»n là nh, nhẫn nhục để là m gì, hắn Ä‘ang hả hê hút cạn sinh lá»±c cá»§a mình, thì nà ng dại gì không là m Ä‘iá»u đó ngược lại vá»›i hắn khi nà ng nắm trong tay lợi thế.
Khóe môi nà ng chợt nở má»™t nụ cưá»i tà n độc, rồi láºp tức triển khai ngay chiêu thức Äoạn hồn nhân nữ sắc, bắt hắn phải trả lại cho nà ng những gì vừa cướp Ä‘oạt, luôn tiện hút cạn luôn nguồn ná»™i lá»±c dồi dà o trong cÆ¡ thể hắn.
Không phòng bị, ngưá»i bịt mặt bá»—ng cảm thấy khà huyết chạy ngược đưá»ng, rồi tất cả ná»™i lá»±c cá»§a mình Ä‘á»u bị nà ng hút chặt.
Hắn hốt hoảng tìm má»i cách bế tá»a nguồn khà lá»±c nhưng không là m sao được, nó cứ trôi Ä‘i má»—i lúc má»™t nhanh như kẻ bị rÆ¡i à o à o xuống dốc không thể nà o thắng lại được.
Hắn tuyệt vá»ng nằm yên như má»™t miếng chanh chá» ngưá»i vắt cạn. Thế là hết, cuá»™c Ä‘á»i ngang tà ng, vùng vẫy giữa chốn võ lâm, bá»—ng chốc phải bá» mạng trên giưá»ng, tháºt là nhục nhã.
Hồ Diá»…m Thúy hả hê chá» giá» con mồi gục chết. Chưa có bao giá» nà ng sung sướng như thế nà y cả, từ trước đến giá» nà ng chỉ toà n bị ngưá»i ta hãm hại. Và đây là lần đầu tiên nà ng hãm hại lại ngưá»i. Ôi toà n thân nà ng bừng bừng sức sống. Từ nay Hồ Diá»…m Thúy nà y sẽ là ngưá»i ra tay độc thá»§. Ha ha ha ...
Äang vui say chiến thắng, nà ng bá»—ng nhá»› đến mưu định cá»§a mình, nếu ngưá»i bịt mặt bị nà ng giết chết, thì lấy ai là ngưá»i giúp nà ng thâu bá đồ vương. Không, phải để cho hắn sống, sống mà là m công cụ cá»§a nà ng chứ.
NghÄ© váºy nên nà ng cá»±a mình hóa giải chiêu thức, thứ tha cho hắn, giả vá» kêu lên Ä‘au đớn:
− Ôi! Ngưá»i ... sao ngươi dám ...
Äang chá»›i vá»›i giữa biển bao la, bá»—ng thấy đất liá»n, ngưá»i bịt mặt kêu lên mừng rỡ:
− Ôi! Bang chá»§, xin nà ng thứ lá»—i, tại hạ sẽ rá»i khá»i nÆ¡i đây ngay láºp tức.
Hồ Diá»…m Thúy ngồi dáºy mỉm cưá»i. Do lấy lại sinh lá»±c bị mất Ä‘i, nà ng trông đẹp và trẻ hÆ¡n bao giá» hết, là m ngưá»i bịt mặt kêu lên say đắm:
− Nữ Bang chủ, tại hạ nhớ nà ng nên đã mạo muội.
Hồ Diễm Thúy khoát tay là m một cỠchỉ dễ dãi:
− Không sao, chuyện của chúng ta có gì mới.
Ngưá»i lạ mặt sá»±c nhá»› đến nhiệm vụ, lấy từ trong túi ra má»™t phong thư niêm kÃn trao cho nà ng:
− Xin báo tin mừng cùng Bang chủ.
Hắn liá»n lấy thÆ¡ cá»§a Phó tướng Äá»— Yên Táºp gởi cho nà ng.
Diá»…m Thúy đón lấy xé dấu niêm xem liá»n tại chá»—. Xem xong sắc mặt nà ng tươi như hoa nở:
− Hay lắm, ngươi vá» bảo Äô úy an tâm, ta còn báºn má»™t chút chuyện riêng cần giải quyết, xong chuyện ta sẽ đến gặp ngà i tại tư dinh.
Trong lá»›p khăn bịt mặt, hắn nhoẻn má»™t nụ cưá»i đầy ý nghÄ©a, đưa tay từ giã:
− Chuyện đã xong, tại hạ xin từ biệt.
Hồ Diá»…m Thúy gáºt đầu tiá»…n chân ngưá»i bịt mặt đến cá»a ân cần dặn:
− Lần sau có đến ngươi nhá»› gõ cá»a xin phép ta cho cẩn tháºn, kẻo ta thức dáºy không kịp mà nguy tÃnh mạng đó nhé.
Ngưá»i bịt mặt hổ thẹn, không nói, phi thân Ä‘i nhanh.
Nhìn lên đằng dương vừa á»ng hồng phÃa trá»i xa, Hồ Diá»…m Thúy buông theo trà ng cưá»i như Ä‘iên dại.
Tà i sản của ngocvosong1986