 |
|

21-11-2009, 12:06 AM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Thiên Quan song hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Quyển 8: Äại mạc phong quang
Hồi 210: Ly thế viễn độn
Ngưá»i dịch: K5
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Hai ngưá»i đón gió hát vang, trong lòng vô cùng thống khoái. Lăng Hạo Thiên cưá»i bảo: “Âm SÆ¡n ở bá» bắc dòng sông, chúng ta cùng Ä‘i xem cảnh tượng hùng vÄ© cá»§a ngá»n núi, kiếp nà y coi như không uổng.â€
Triệu Quan cưá»i: “Sao lại không? Má»— muốn xem bò dê vì cá»› gì lại chịu được gió lá»›n. Chúng không bị gió thổi tung mà ung dung gặm cá» là cái lý gì? Không lẽ ăn nhiá»u cá» nên chân cÅ©ng má»c rá»…?â€
Lăng Hạo Thiên cưá»i mãi không thôi, bá vai Triệu Quan ngồi ngoà i lá»u uống rượu ừng á»±c trong gió, hát rồi ngâm nga, vô cùng khoái hoạt.
Tối đó Lăng Hạo Thiên uống đến ngất ngây, ngá»§ không biết trá»i trăng là gì trong lá»u. Triệu Quan không đến mức tá»u nháºp sầu trưá»ng sầu thêm sầu như y, uống đến bảy tám phần tá»u lượng là dừng. Trong lá»u, ánh lá»a má» dần, gã ngồi cạnh Lăng Hạo Thiên, ngoẹo đầu nhìn gương mặt y, chợt nhá»› lại lúc đại ca Lăng Tá»· Dá»±c há»™ tống gã xuôi nam. Lúc đó gã được Lăng đại ca táºn tâm chiếu cố, há»c được phong cách hiệp sỹ, cách xá» thế cá»§a y, quả tháºt vô cùng Ãch lợi. Giá» nghÄ© đến đại ca đã Sâm Thương vÄ©nh cách, lòng không khá»i Ä‘au nhói: “Tiểu Tam là huynh đệ chà thân cá»§a đại ca, ná»—i Ä‘au trong lòng y đâu có kém hÆ¡n ta? Ôi, thêm cả việc cá»§a nhị ca, cá»§a Bảo An, nếu y không mượn rượu tiêu sầu chắc sẽ phát Ä‘iên mất.â€
Gã nhìn gương mặt Lăng Hạo Thiên trong giấc ngá»§ say, nhá»› đến việc hắc bạch lưỡng đạo và quan phá»§ Ä‘á»u truy sát y, lòng gã kÃch động, hạ quyết định: “Tiểu tá» nà y khó khăn lắm má»›i ngá»§ được má»™t giấc, ta nhất định phải giữ an toà n cho y.â€
Dưới ánh lá»a, gã chú ý thấy nét bất đồng giữa Tiểu Tam Nhi và hai vị ca ca, Lăng Tá»· Dá»±c và Lăng Song Phi mặt mÅ©i anh đĩnh, tuấn lãng tiêu sái, Lăng Tiểu Tam không tuấn dáºt như thế, dáng vẻ khá bình phà m, nhưng vẫn toát lên hà o khà gần như cuồng ngạo.
Gã sững sá» quan sát, nhá»› lại việc Thanh Triệu cho mình biết thân thế cá»§a Lăng gia huynh đệ, chợt rúng động: “Lăng nhị ca vì sao lại bị Tu La vương dụ hoặc khống chế, chẳng lẽ có ai đó cho nhị ca biết thân thế tháºt sá»±? Triệu Quan ta chưa từng biết phụ thân là ai, phải là m thế nà o? Chẳng lẽ biết cha là hòa thượng thì ta xuất gia, biết cha là nhân váºt thuá»™c bang phái thì gia nháºp bang phái? Lăng đại ca và nhị ca được Lăng trang chá»§ nuôi dưỡng từ bé, sao lại có thể vì má»™t ngưá»i cha ruá»™t tà n ác mà phản bá»™i cha nuôi, Ä‘i là m việc ác?â€
Lại nghÄ©: “Ôi, đừng nghÄ© đến việc nhà khác, ta sao quản được nhiá»u đến thế? Việc cá»§a nhị ca sẽ do Bảo An xá» lý, Lăng trang chá»§ và Lăng phu nhân tất không tụ thá»§ bà ng quan. Ta phải trông nom Tiểu Tam, bảo vệ y an toà n má»›i xứng đáng vá»›i Lăng gia và Bảo An muá»™i muá»™i.†Gã ôm gối ngồi cạnh đống lá»a, trong lòng dáºy sóng, khó nhắm mắt được.
Hôm sau gã và Lăng Hạo Thiên tiếp tục ngược bắc, đến trưa thì dừng chân ở má»™t thị táºp ăn uống. Lăng Hạo Thiên buồn bá»±c, đặt bát mì xuống thở dà i thưá»n thượt: “Chúng ta hấp tấp lên đưá»ng thế nà y, lúc nà o má»›i dừng?â€
Triệu Quan biết y xưa nay hà o sảng cao ngạo, chưa từng phải chịu cảnh trốn trốn tránh tránh thế nà y, bèn cưá»i ha hả: “Rồng lạc ao tù tôm lá»n mặt, Hổ xuống đồng bằng bị chó khinh. Äại trượng phu năng khuất năng thân, Lăng huynh chỉ nhất thá»i bất đắc chÃ, chân trá»i góc biển chá»— nà o chúng ta chẳng đặt chân được. Tất cả cứ để tùy duyên, sao phải chạnh lòng?â€
Lăng Hạo Thiên gáºt đầu, không nén được tiếng thở dà i: “Triệu huynh, nhá»› lại quang cảnh cùng huynh uống rượu ở Tô Châu, năm đó chúng ta không lo nghÄ© gì, không biết trên thế gian có hai chữ sầu khổ. Ai ngá» tâm cảnh đó không thể nà o trở lại.â€
Triệu Quan cÅ©ng thở dà i: “Má»— lại không váºy ư? Cà ng nhiá»u tuổi cà ng nhiá»u thống khổ phiá»n não, trách nhiệm cÅ©ng nặng thêm, bức má»— chỉ muốn chạy trốn tháºt xa, tìm chút thanh tÄ©nh. Trước đây má»— thấy ngưá»i ta xuất gia thì cho rằng há» hèn nhát, không ngỠđến lúc phải đương đầu vá»›i trách nhiệm má»›i biết xuất gia có cái siêu thoát cá»§a xuất gia, có nét đáng quý cá»§a lánh Ä‘á»i.â€
Lăng Hạo Thiên sáng mắt: “Xuất gia thì tiểu đệ không thể, nhưng lánh Ä‘á»i thì được.â€
Cả hai cùng lắng lòng lại, nghe hai lái ngá»±a ở lá»u bên đà m luáºn: “Năm nay ngá»±a ở Tái ngoại phổng phao, đến mùa xuân tá»›i nên mua thêm mấy thá»›t, nhưng lại e giá tiá»n quá cao.â€
“Giá chắc chắn là cao. Sinh ý từ nuôi ngá»±a lúc nà o cÅ©ng khá, năm tá»›i chắc vẫn váºy.â€
“Tháºt ư? Huynh định ra Ngá»c Môn quan mua má»™t đà n ngá»±a, nghe nói vì có ngưá»i đưa giống Äại Uyển từ A Lạp Bá và o, ngá»±a không dá»… thuần phục nữa. Mã sư cá»§a huynh già rồi hoặc thụ thương hết cả, nên Ä‘ang thiếu ngưá»i thuần ngá»±a. Äệ có biết mã sư nà o cứ giá»›i thiệu…â€
“Mã sư cá»§a huynh cÅ©ng vì không thuần được Äại Uyển mã, mà bị thương mấy ngưá»i, không ai dám thá» nữa. Lão huynh mà mua Äại Uyển mã, nên tìm mã sư cao minh má»™t chút.â€
Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan nhìn nhau mỉm cưá»i, cùng đứng dáºy Ä‘i vá» phÃa hai lái ngá»±a.
Mùa xuân ở Tái Bắc đến rất cháºm, táºn tháng tư tháng năm, mặt sông đóng băng má»›i tan chảy. Mặt đất khô héo dưới lá»›p băng lá»™ ra, cá» xuân mÆ¡n mởn nhú lên, được ánh dương quang ấm áp giục đâm chồi, sinh cÆ¡ dà o dạt.
Mấy tháng nà y, Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan trở thà nh mã sư nổi danh Tái ngoại, bất kể ngá»±a hung dữ đến đâu, Ä‘á»u phải ngoan ngoãn dưới bà n tay hai gã, không dám đại phát hung tÃnh. Sau khi gặp lại ở Lữ Lương sÆ¡n, hai gã hợp ý nhau, sánh vai rÅ© bá» má»i phiá»n não giang hồ, trở thà nh hai hán tá» thuần ngá»±a danh lừng đại mạc. Có lúc cả hai sống ở đại mã trưá»ng, có lúc được mã trưá»ng khác má»™ danh đến má»i liá»n vượt thảo nguyên thuần ngá»±a kiếm thù lao, Ä‘á»i sống khá dá»… chịu.
Lăng Hạo Thiên không thể quên được ná»—i Ä‘au trong lòng, không mấy khi vui vẻ. Triệu Quan biết y phiá»n muá»™n nên thưá»ng kéo Ä‘i du ngoạn, uống rượu đà m luáºn, chá»c cho y báºt cưá»i, mấy tháng sau, Lăng Hạo Thiên má»›i dần quên được thương tâm phiá»n não, chịu cởi mở lòng.
Triệu Quan tá»±a hồ không quan tâm quá đến việc gì, chỉ khi theo Ä‘uổi cô nương nà o đó má»›i táºn lá»±c. Nhưng cÅ©ng không có cô nương nà o khiến gã tháºt lòng, vốn gã tiêu sái tuấn mỹ, mồm miệng trÆ¡n tuá»™t, cứ mưá»i cô nương hai gã gặp trên đại mạc, có tá»›i bảy tám xiêu lòng vá»›i gã từ lần đầu chạm mặt, không cần gã câu dẫn, há» tá»± hút và o như ong tìm máºt, cÆ¡ hồ khiến gã không ứng tiếp nổi. Không biết gã là m lung lay bao nhiêu trái tim, là m đổ bao nhiêu bình giấm, bị bao nhiêu hán tá» Mông Cổ căm háºn, ganh ghét.
Lúc ở Trung Nguyên, gã thân là Bách Hoa môn chá»§, Thanh Bang đà n chá»§, tuy phong lưu hiếu sắc nhưng phải tiết chế, giỠđến má»™t vùng thiên địa má»›i nên không còn e dè gì, thá»a thÃch ong bướm, là quãng thá»i gian thá»a nguyện nhất Ä‘á»i.
Hết hồi 210
|

21-11-2009, 12:08 AM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Thiên Quan song hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Quyển 8: Äại mạc phong quang
Hồi 212: Qua BÃch chi thượng
Ngưá»i dịch: K5
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan không biết đến hoà n cảnh cá»§a Cao Mãn, hăm hở Ä‘i vá» phÃa bắc, nghe ngóng cách tiến và o Qua BÃch. Cả hai dừng chân ở má»™t tiểu trấn mấy ngà y, chuẩn bị lương thá»±c nước uống đầy đủ. Triệu Quan thương lượng cùng má»™t ngưá»i Mông Cổ từng và o Qua BÃch, má»i ngưá»i đó là m hướng đạo, dá»± định Ä‘i liá»n ba tháng, khi tuyết đầu đông rÆ¡i xuống má»›i quay vá».
Ngưá»i Mông Cổ đó tên Äa Thản Äa, thấy hai gã rá»™ng rãi liá»n đáp ứng ngay, vá»— ngá»±c bảo đảm sẽ đưa hai gã đến Vạn Mã chi cốc: “Vạn Mã chi cốc không phải ở trong A NhÄ© Thái SÆ¡n ư? A NhÄ© Thái SÆ¡n ngay trước mặt, ai lại không tìm được?â€
Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan tuy không tin nhưng có hướng đạo vẫn hÆ¡n, nên cÅ©ng không nói gì. Äa Thản Äa mang theo hai ngưá»i chuyên chở nước và lương thá»±c, Ä‘em theo cả con gái lão tên Hồng Trù phụ trách việc ăn uống.
Cả toán và o Qua BÃch lúc cuối hạ, thá»i tiết khô nóng vô cùng, dù Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan thể lá»±c hÆ¡n ngưá»i cÅ©ng không thể Ä‘i quá má»™t thá»i thần dưới cái nắng chói chang. Chúng nhân chỉ di chuyển lúc sáng sá»›m và trá»i tối, ban ngà y Ä‘á»u ẩn mình trong xe nghỉ ngÆ¡i.
Hồng Trù cô nương má»›i mưá»i sáu, mưá»i bảy, hai gò má á»ng hồng, đôi bÃm tóc óng ả rá»§ trước ngá»±c, cô không biết nói tiếng Hán, nhưng tÃnh tình thoải mái, thấy ngưá»i ta lại mỉm cưá»i, không há» e thẹn. Má»›i Ä‘i chưa được mấy ngà y, cô ý loạn tình mê vá»›i Triệu Quan, từ sáng đến tối không rá»i mắt khá»i gã, sau lưng cha lại liếc mắt đưa tình vá»›i gã, thỉnh thoảng cùng gã cưá»i nói vui vẻ. Lăng Hạo Thiên nháºn ra, đỠtỉnh Triệu Quan đừng là m loạn, phòng trưá»ng hợp chạm đến cha cô vác Ä‘ao tá»›i há»i tá»™i, lúc đó không ai thoát khá»i được Äại Qua BÃch.
Triệu Quan cưá»i: “Má»— biết chứ, Triệu Quan nà y là há»™ hoa sứ giả, phong lưu lãng tá», còn phải để tiểu tá» ngươi dạy sao?â€
Tối đó cả toán đến chân A NhÄ© Thái SÆ¡n, dá»±ng trướng bồng nghỉ chân, chuẩn bị và i ngà y sau sẽ và o vùng núi cạnh đó tìm Vạn Mã chi cốc. Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan ngồi trên mặt cát trước trướng trò chuyện, Hồng Trù cô nương bưng hai bát trà sữa đến ngồi xuống cạnh Triệu Quan, tay nghịch bÃm tóc, nhìn gã chăm chăm, nét mặt hiện rõ thần sắc hâm má»™.
Triệu Quan mỉm cưá»i vá»›i cô, cầm bÃm tóc còn lại nghịch nghịch, dùng giá»ng Mông Cổ trá» trẹ nói: “Tiểu cô nương xinh đẹp lắm.â€
Lăng Hạo Thiên ngồi cạnh đó, bất giác xấu hổ vì gã, hạ giá»ng: “Äừng trêu cợt tiểu cô nương nhà ngưá»i ta.â€
Triệu Quan mỉm cưá»i nói vá»›i Hồng Trù: “Tiểu muá»™i muá»™i ngoan, mau vá» ngá»§ Ä‘i, sáng mai phải Ä‘i sá»›m rồi.â€
Hồng Trù đáp: “Äúng váºy, sáng mai hai huynh thÃch uống trà gì, muá»™i sẽ nấu.â€
Triệu Quan nói: “Trà gì cÅ©ng được, chỉ cần muá»™i nấu là ta thÃch uống, lúc uống lại nhá»› đến muá»™i, toà n thân ấm áp, trong lòng ngá»t lịm, cả ngà y Ä‘á»u tinh thần phÆ¡i phá»›i.â€
Hồng Trù đỠmặt, cưá»i khanh khách, đứng dáºy chạy Ä‘i.
Lăng Hạo Thiên thấy cảnh đó, lại mỉm cưá»i: “Triệu lão huynh, tiểu đệ tháºt sá»± không biết trên Ä‘á»i có cô nương nà o tháºt sá»± khiến huynh động lòng chăng?â€
Triệu Quan mỉm cưá»i, nằm gối tay trên mặt cát mát lạnh, nhìn bầu trá»i đầy sao: “Tháºt lòng mà nói, những cô nương khiến má»— động lòng rất nhiá»u, nhưng chưa từng nhá»› nữ tá» nà o đến mức không quên nổi. Như Hồng Trù ngây thÆ¡, má»— muốn khiến nà ng ta cưá»i, nhưng khi rá»i Qua BÃch, có nhá»› nà ng ta hay không, má»— không dám hứa.â€
Lăng Hạo Thiên lắc đầu: “Äó là vì lão huynh chưa gặp được cô nương tháºt sá»± vừa ý. Má»™t khi gặp rồi, huynh sẽ biết ngay.â€
Triệu Quan cưá»i: “Ở Trung Nguyên má»— gặp mấy vị cô nương, ai nấy thông minh mỹ mạo, má»™t má»±c tình thâm, có tình có nghÄ©a vá»›i má»—, nếu má»— không vừa ý há», trên Ä‘á»i chỉ e không ai tháºt sá»± khiến má»— động lòng. Lăng huynh nói thá» xem, thế nà o má»›i là trong lòng biết ngay?â€
Lăng Hạo Thiên nhắm mắt: “Vốn tiểu đệ cÅ©ng không hiểu. Lúc rá»i Hổ SÆ¡n rồi má»›i biết. Huynh sẽ ngà y nhá»› đêm mong ngưá»i ấy, không thể quên được dù phút giây, má»™t ngà y không gặp ngưá»i đó sẽ toà n thân không thoải mái. Má»—i lần nhá»› lại nụ cưá»i cá»§a ngưá»i đó, lòng huynh sẽ ấm áp, khóe miệng cÅ©ng cưá»i theo. Huynh sẽ cả Ä‘á»i táºn lá»±c để ngưá»i đó được an lạc. Chết vì ngưá»i đó cÅ©ng được, chịu khổ sở cÅ©ng được, huynh Ä‘á»u cam tâm tình nguyện, chỉ háºn không thể là m cho ngưá»i đó nhiá»u hÆ¡n.â€
Triệu Quan nghe đến xuất thần, bất giác nhá»› lại lá»i Bảo An nói vá»›i gã ở Long cung: “Muá»™i chỉ mong huynh ấy cả Ä‘á»i khoái khoái hoạt hoạt, tránh xa thương tâm thống khổ. Trừ ra, muá»™i không mong gì nữa.†Thầm nhá»§: “Bảo An chấp nháºn mạo hiểm cÅ©ng mong y được bình an, đó không phải chân tình là gì?â€
Gã cÅ©ng biết Lăng Hạo Thiên luôn nhá»› đến cô, nhưng khoảng cách giữa cả hai quá sâu, má»™t kẻ bản tÃnh tùy tiện như gã cÅ©ng nháºn ra. Bảo An Ä‘Ãnh hôn vá»›i đại ca, Tiểu Tam sẽ không để bản thân đến gần cô, giỠđại ca chết, Tiểu Tam lại cà ng không thể có lá»—i vá»›i huynh trưởng, nên tất sẽ tránh xa. Nhưng y không tà i nà o quên được cô, ná»—i khổ sở nhá»› nhung nà y già y vò ngưá»i ta khôn xiết.
Gã không biết nên khuyên can thế nà o, thở dà i: “Tiểu Tam, má»— Ä‘á»c sách không nhiá»u, nhưng vẫn nhá»› câu: Thiên nhai hà xứ vô phương thảo.†(Ven trá»i trông hút xanh liá»n cá» - Nguyá»…n Chà Viá»…n dịch)
Lăng Hạo Thiên lẩm nhẩm: “Cả Ä‘á»i nà y, đệ vÄ©nh viá»…n không quên được nà ng.â€
Triệu Quan thở dà i: “Má»— không khuyên được Lăng huynh, nói Ãt mấy câu vẫn hÆ¡n. Nhưng má»— hy vá»ng mình vÄ©nh viá»…n không gặp phải cô nương khiến má»— ngà y nhá»› đêm mong. Không phải như thế là sinh bệnh ư? Căn bệnh nà y cả Ä‘á»i đừng mắc là hÆ¡n cả. Khi nà o Triệu Quan má»— mắc căn bệnh nà y, hy vá»ng huynh tá»›i cứu để má»— kịp dừng lại, rá»i khá»i lối mê, phá nghiệt chướng, trảm tình ti, đại triệt đại ngá»™, hồi đầu thị ngạn. A di đà pháºt!â€
Lăng Hạo Thiên báºt cưá»i: “Ngà y nà o huynh mắc phải căn bệnh đó, tiểu đệ sẽ đốt pháo chúc mừng, hÆ¡n nữa còn đổ dầu và o lá»a, thêm hoa trên gấm để huynh bệnh nặng hÆ¡n, và o táºn cốt tá»§y, cả Ä‘á»i không được giải thoát. Chỉ sợ huynh không có phúc khà mắc căn bệnh đó.â€
Hai gã cưá»i nói, đêm khuya má»›i và o trướng bồng nghỉ ngÆ¡i. Sá»›m hôm sau hai gã và Äa Thản Äa tiến vá» phÃa A NhÄ© Thái SÆ¡n, sau ná»a ngà y má»›i tá»›i lưng núi. Mấy ngà y sau đó, hai gã được Äa Thản Äa đưa Ä‘i khắp núi tìm kiếm, tối lại dá»±ng lá»u nghỉ. Tìm khắp mấy sÆ¡n cốc mà không nÆ¡i nà o có ngá»±a.
Äa Thản Äa lẩm nhẩm: “Phải ở gần đây thôi. Lão nhi nhá»› rõ lắm, sÆ¡n cốc sao lại biết trốn tránh?â€
Hết hồi 212
|

21-11-2009, 12:08 AM
|
Tiếp Nháºp Ma Äạo
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: TP.HCM
Bà i gởi: 314
Thá»i gian online: 4 ngà y 5 giá» 49 phút
Thanks: 142
Thanked 33 Times in 14 Posts
|
|
Thiên Quan song hiệp
Tác giả: Trịnh Phong
Quyển 8: Äại mạc phong quang
Hồi 213: Äại ưng Trác Nhãn
Ngưá»i dịch: K5
Nguồn: Vô Tranh Hà - Nhạn Môn Quan
Hôm đó ba ngưá»i đến dưới má»™t vách đá, trên không trung vang lên tiếng rÃt lanh lảnh, ba con chim lá»›n lượn vòng trên không. Lăng Hạo Thiên ngẩng đầu, đưa tay che ánh nắng chói chang, nháºn ra chúng Ä‘ang đánh nhau. Triệu Quan thấy ba con chim to lá»›n đặc biệt, buá»™t miệng há»i: “Äa Thản Äa lão huynh, chim gì váºy nhỉ?â€
Äa Thản Äa tá»±a hồ quen rồi, thuáºn miệng đáp: “Hai con trắng là diá»u hâu, con Ä‘en là chim ưng. Chim chóc đánh nhau có gì đâu, chúng ta Ä‘i thôi.â€
Triệu Quan Ä‘ang lúc cao hứng: “Hai đánh má»™t, diêu hâu lại to hÆ¡n chim ưng, chắc sẽ thắng thôi.†Chưa dứt lá»i, má»™t con diá»u hâu mổ đúng cánh chim ưng, con ưng ré lên rồi từ trên không rÆ¡i xuống sÆ¡n cốc tá»±a diá»u đứt dây.
Äa Thản Äa cÅ©ng thấy hứng thú, ngẩng nhìn nói: “Triệu gia xem kìa, tổ chim ứng chắc chắn trên vách đá, chả trách nó liá»u mạng bảo vệ. Hình như trong tổ còn có ưng non, mẹ chết rồi chắc nó không sống được.†Cùng lúc, hai con diá»u hâu lao và o tổ ưng mổ loạn xạ, má»™t con bay ra cắp theo má»™t con ưng non, quăng xuống sÆ¡n cốc.
Lăng Hạo Thiên bất nhẫn, cầm hai viên đá ném mạnh lên, trúng ngay má» diá»u hâu, hai con rÃt vang Ä‘oạn tung cánh bay cao. Y dùng cả chân lẫn tay bò lên vách đá, thoáng sau đến chá»— tổ ưng ở độ cao trăm trượng.
Äa Thản Äa chắt lưỡi, chỉ Lăng Hạo Thiên nói: “Lăng gia là ngưá»i sao? Triệu gia, bằng hữu cá»§a cáºu là ngưá»i ư? Sao có thể bò lên vách đá?â€
Triệu Quan cưá»i: “Có lúc tại hạ cÅ©ng hoà i nghi y không phải là ngưá»i, Äa Thản Äa, vị bằng hữu nà y cá»§a tại hạ tÃnh tÃnh không tốt lắm, nếu biết có ngưá»i lừa mình là sẽ nổi nóng, đại phát lôi đình, tại hạ cÅ©ng không ngăn được. Lão huynh nên cẩn tháºn má»™t chút.â€
Äa Thản Äa rùng mình: “Sao tôi dám lừa Lăng gia? Triệu gia nói thá» xem có phải không, sao tôi dám lừa chứ?â€
Triệu Quan cưá»i không đáp, ngẩng lên nhìn, má»™t lúc sau Lăng Hạo Thiên bò xuống, ngá»±c có thêm má»™t váºt mà u xám, nhìn kỹ là má»™t con ưng non, gã há»i: “Con non cá»§a chim ưng ban nãy?â€
Lăng Hạo Thiên nói: “Trong tổ chỉ còn lại má»™t con nà y, tiểu đệ mang theo xuống luôn. Äa Thản Äa, lão huynh có biết cách chiếu cố tiểu ưng?â€
Äa Thản Äa cá»±c kỳ kÃnh sợ y, dù không biết cÅ©ng phải nói là biết, bèn ấp úng nói ra bà quyết. Lăng Hạo Thiên không hiểu sao lão lại sợ đến như váºy, thấy Triệu Quan nháy mắt cưá»i vá»›i mình, Ä‘oán rằng gã giở trò nên cưá»i cho qua.
Mấy ngà y sau đó, ba ngưá»i Ä‘i trong núi, Äa Thản Äa run run rẩy rẩy tìm Vạn Mã chi cốc, sợ Lăng Hạo Thiên phát hiện lão nói khoác, giá» không tìm được chả hóa ra lừa đảo y, không phải y sẽ phát ná»™ sao?
Lăng Hạo Thiên để hết tâm tư lên chim ưng non, má»—i ngà y Ä‘á»u tìm tiểu xà , thằn lằn cho nó ăn, nên tiểu ưng sống sót. Ä‚n hết lương khô mang theo, ba ngưá»i liá»n quay lại chân núi hạ trại, rồi men theo A NhÄ© Thái SÆ¡n Ä‘i vá» hướng tây bắc, hÆ¡n mưá»i ngà y sau tiếp tục mang theo lương khô và o núi tìm kiếm.
Cứ váºy suốt má»™t tháng, ưng non dần trưởng thà nh, cánh cứng cáp hẳn, có thể bay lượn, nhưng vẫn quấn quýt Lăng Hạo Thiên, không chịu bá» Ä‘i. Lăng Hạo Thiên hết sức yêu mến nó, đặt tên là Trác Nhãn. Trưa đó, Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan, Hồng Trù ngồi giữa sa mạc nhìn mây biến ảo vô và n trên trá»i, dưới đất là cát và ng vô biên. Lăng Hạo Thiên nhìn Trác Nhãn tung bay trên không, chợt nảy ra ý tưởng, lướt và o trong lá»u cầm má»™t khối thịt khô buá»™c lên sợi dây, chạy ra ngoà i lá»›n tiếng gá»i: “Trác Nhãn, lại đây.†Äoạn quay tÃt sợi dây, Trác Nhãn nhìn thấy từ xa, lao vút tá»›i tá»±a sao băng, thoáng sau đến trước mặt y. Lăng Hạo Thiên thu sợi dây lại, nó không vồ được miếng thịt, lại vá»— cánh bay lên mây, má»™t lúc sau tiếp tục lao xuống, ba bốn lần liá»n, sau cùng nó lượn lá» trên không, nhân lúc Lăng Hạo Thiên không lưu tâm mà vồ được miếng thịt. Nó cắp sang má»™t bên đánh chén, sợ những loà i chim khác nhìn thấy, bèn thò cánh ra che miếng thịt.
Triệu Quan lấy là m thú vị: “Lăng huynh thuần ngá»±a còn chưa thá»a mãn, định thuần cả ưng ư?â€
Lăng Hạo Thiên báºt cưá»i: “Ưng thông minh hÆ¡n ngá»±a.†Trác Nhãn ăn xong, gã lại buá»™c thịt và o dây thừng múa tÃt cho nó tá»›i Ä‘oạt. Nên biết ưng là loà i chim săn mồi tinh chuẩn hung mãnh nhất, mục lá»±c cá»±c tốt, những váºt nhá» xÃu ở cách hai ba dặm nó cÅ©ng nhìn rõ, má»™t khi nháºn ra váºt săn sẽ từ trên mây lao xuống trong tÃch tắc, chụp lấy những loại váºt di chuyển cá»±c nhanh dưới đất, như thá» hoang. Những loà i ưng lá»›n má»™t chút, tháºm chà có thể săn cả dê, lợn, chúng cắp con dê lên cao ném xuống đất, khi váºt săn mất mạng má»›i hạ xuống ăn thịt.
Dưới phương pháp huấn luyện cá»§a Lăng Hạo Thiên, Trác Nhãn hà nh động ngà y cà ng mẫn tiệp, chỉ ba lần lao xuống là vồ được thịt. Trác Nhãn lúc đó hoà n toà n trưởng thà nh, giang cánh ra còn rá»™ng hÆ¡n sải tay cá»§a Lăng Hạo Thiên, lông vÅ© lẫn mầu Ä‘en mượt mà . Nó cá»±c kỳ nghe lệnh Lăng Hạo Thiên, tháºm chà có thể nháºn lệnh công kÃch váºt săn từ xa rồi mang vá».
Lăng Hạo Thiên và Triệu Quan thấy không tìm được Vạn Mã chi cốc nhưng không để tâm, có lúc leo lên đỉnh núi nhìn cảnh quan hùng vÄ©, có lúc cưỡi ngá»±a tung vó trên Qua BÃch, lấy đó là m vui.
Hồng Trù cô nương vẫn nghiêng ngả vì Triệu Quan, má»—i lúc rá»—i vẫn đến tìm gã, má»™t dạ thâm tình khiến gã không khá»i cảm động. Äa Thản Äa biết Lăng, Triệu nhị nhân võ công cao cưá»ng, tuyệt không phải ngưá»i thưá»ng, tuy lo lắng việc con gái qua lại vá»›i Triệu Quan nhưng không dám công nhiên ngăn cản, chỉ đà nh ngầm dạy dá»—, trong lòng chỉ mong tuyết đầu mùa đổ xuống nhanh nhanh để đưa cả toán rá»i Qua BÃch, tiá»…n hai ngưá»i Hán cao thâm mạc trắc nà y Ä‘i khá»i.
Hôm đó Äa Thản Äa đưa hai gã và o núi nhưng vẫn không tìm được sÆ¡n cốc nà o có ngá»±a. Triệu Quan nháºn ra trá»i lạnh dần, bèn nói: “Chúng ta cách trại không xa, tối nay không cần Ä‘i thêm nữa, vá» nghỉ thôi.â€
Lăng Hạo Thiên cÅ©ng tán thà nh, ba ngưá»i tìm đưá»ng hạ sÆ¡n. Lúc đến gần chân núi nghe thấy tiếng Trác Nhãn rÃt lanh lảnh trên đầu, Lăng Hạo Thiên thầm có cảm giác không là nh, liá»n tăng tốc, từ xa đã nháºn ra phÃa lá»u có ánh lá»a. Äa Thản Äa nhÃu mà y: “Hồng Trù sao lại đốt lá»a lá»›n như váºy là m gì?â€
Triệu Quan biết có chuyện, chăm chú quan sát rồi nói: “Há»ng rồi, trại Ä‘ang cháy.†Ba ngưá»i vá»™i xuống núi, mấy căn lá»u Ä‘á»u ngáºp trong ánh lá»a, lương thá»±c nước uống trên xe Ä‘á»u bị cướp sạch.
Äa Thản Äa cả kinh thất sắc: “Là cưá»ng đạo! Hồng Trù, Hồng Trù, con ở đâu?â€
Triệu Quan nhảy và o trong lá»u xem xét, thấy má»™t ngưá»i hầu toà n thân đẫm máu gục dưới đất, Hồng Trù và ngưá»i hầu còn lại tên A Thái vô ảnh vô tung.
Gã biến sắc: “Cưá»ng đạo bắt ngưá»i rồi.â€
Hết hồi 213
|
 |
|
| |