Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #76  
Old 02-06-2008, 01:34 AM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 075 - Tên Quân Hầu Thi Triển Tuyệt Công


Thạch Phá Thiên đã hÆ¡i yên dạ. Chàng ngó quanh bàn tiệc thấy cả quán chá»§ chùa Thượng Thanh. Bá»n chưởng môn bốn phái lá»›n tại Quan Ãông là Phạm Nhất Phi, Phong Lương, Lã Chính Bình và Cao Tam nương tá»­ cÅ©ng vừa tá»›i nÆ¡i.

Những ngưá»i này tâm thần rất đổi hoang mang. Thị tuyến vừa chạm vào mục quang Thạch Phá Thiên, há» liá»n chào bằng cái gật đầu chứ không dám chạy đến hay cất tiếng gá»i.

Hai vị đảo chúa Long, Mộc nâng chén ruợu lên nói:

-Xin má»i liệt vị !

Rồi uống một hơi cạn sạch.

Quần hùng thấy rượu xanh lè. Tuy hương vị rất thÆ¡m tho, song trong lòng há» không khá»i băn khoăn tá»± há»i:

- Chẳng hiểu trong rượu này có thuốc độc gì không ?

Ãa số chỉ để chén rượu lên môi, chứ không dám uống.

Một số ít nghĩ bụng:

-Ãối phương mà muốn gia hại mình thì chỉ cần cất tay má»™t cái là xong. Trong rượu có chất cÅ©ng thế mà không có chất độc cÅ©ng vậy. Ãằng nào cÅ©ng chết. Chi bằng cứ uống càn Ä‘i.

Há» liá»n nâng chén lên uống cạn sạch.

Những ngưá»i đứng chầu chá»±c má»™t bên tiếp tục rót rượu vào.

Hai vị đảo chúa đảo Long Má»™c má»i khách cạn ba chén rồi, Long đảo chúa giÆ¡ tay trái lên. Bá»n nô bá»™c từ ná»™i đưá»ng Ä‘i thành hàng kéo ra. Má»—i tên bưng ra má»™t bát cháo lá»›n đặt ở trước mặt tân khách.

Quần hùng bụng bảo dạ:

-Ãây chắc là Lạp Bát Cúc mà trên chốn giang hồ thưá»ng đồn đại.

Những bát cháo vừa múc ra hÆ¡i còn bốc lên nghi ngút. Từ đáy bát sùi bá»t lên. Bát cháo nào cÅ©ng má»™t maù xanh thẫm. Ai nhìn cÅ©ng không khá»i sinh lòng nghi hoặc. Nguyên thứ cháo này có pha lẫn táo Ä‘á», vừng Ä‘en, hạt sen, long nhãn, đậu đỠ, nhưng trong bát cháo trước mắt hòa các vị khác vào, chưa ai từng trông thấy bao giá», rau chẳng ra rau, cá» chẳng ra cá». Thứ là rá»… cây thái nhá», thứ lại xắt ra từng khúc.

Quần hùng Ä‘á»u biết rằng Ä‘a số độc vật Ä‘á»u có màu xanh biếc mà bát cháo màu xanh thẫm, mặt ngưá»i soi vào cÅ©ng ánh thành mầu biếc. Chỉ má»™t mùi thuốc nặng ná» xông vào mÅ©i cÅ©ng biết là độc đến thế nào rồi.

Cao Tam nương tử vừa ngửi thấy mùi thuốc đã phát ớn. Mụ nghĩ bụng:

-Khi hỠnấu cháo này không biết đã thả bao nhiêu rắn rết nhện độc vào trong nồi.

Mụ không nhịn được phải buồn nôn, vội đẩy bát cháo ra cạnh bàn rồi đưa tay bưng mũi.

Long đảo chúa nói:

-Liệt vị đưá»ng xa ngàn dặm đã có lòng chiếu cố, tệ đảo không biết lấy cái chi để kính khách, gá»i là có bát cháo Lạp Bát này ở Trung Châu chưa từng dùng đến đưa ra thết liệt vị. Vị cốt yếu trong bát cháo là 'Ãoạn Trưá»ng Thá»±c Cốt Há»§ TâmThảo' (thứ cá» làm cho đứt ruá»™t, hư xương, nát tim). Thứ cá» này sau khi ná» hoa má»›i thật công hiệu. Nhưng thưá»ng khi tám năm, mưá»i má»™t năm không chừng má»›i có má»™t lần nở hoa. Tệ đảo phải chá» tá»›i khi cá» này khai hoa má»›i má»i đồng đạo giang hồ ở Trung Nguyên tá»›i đây cùng hưởng. Bấm đốt ngón tay tính ra cuá»™c thiết yến này là lần thứ tư, xin má»i liệt vị ăn uống thành thá»±c, không nên khách sáo.

Lão nói xong cùng Má»™c đảo chúa tay trái cầm bát cháo, tay phải giÆ¡ đũa lên má»i.

Má»i nghe đến tên 'Ãoạn Trưá»ng Thá»±c Cốt Há»§ TâmThảo' thì đã bở vía. Tuy những ngưá»i đã tá»›i đảo này, ai cÅ©ng không tính đến chuyện sống sót trở vá» nữa, nhưng Long đảo chúa lại công nhiên tuyên bố chất cỠđộc trong bát cháo khiến má»i ngưá»i càng kinh tâm động phách. Ai nấy sắc mặt tái mét.

Bá»—ng thấy Long, Má»™c hai vị đảo chúa Ä‘á»u giÆ¡ đũa lên khoanh má»™t vòng tròn để tỠý má»i toàn thể cá»­ tá»a rồi bưng bát cháo lên để kê vào miệng bắt đầu ăn.

Quần hùng Ä‘á»u nghÄ© bụng:

-Trong bát cháo của hai thằng cha này chắc chúng bỠnhân sâm, yến sào cùng các vị đại bổ vào.

Ãá»™t nhiên thấy đầu đằng Ãông có má»™t hán tá»­ đứng phắt dậy trá» tay vào mặt Long, Má»™c đảo chúa lá»›n tiếng quát:

-Lão Long và lão Má»™c kia ! Hãy nghe ta nói đây. Ta là Giải Văn Báo ở Quan Tây. Trước khi tá»›i đảo Long Má»™c ta đã thu xếp má»i việc vá» sau đâu đó xong cả rồi. Giải Văn Báo này đưá»ng đưá»ng là tay hán tá»­ đội trá»i đạp đất, lòng dạ sắt Ä‘anh. Các ngươi muốn giết muốn má»— thế nào thì Giải má»— quyết chẳng chau mày. Còn bắt Giải má»— phải ăn uống độc vật này thì nhất định không được đâu.

Long đảo chúa ngạc nhiên cưá»i nói:

-Giải anh hùng đã không muốn xÆ¡i có lý đâu bá»n tại hạ miá»…n cưỡng được ? Hà tất các hạ phải nổi giận. Xin các hạ hãy ngồi xuống đã nào !

Giải Văn Báo lại quát lên:

-Giải má»— đã không cầu toàn mạng thì chết sá»›m hay chết muá»™n cÅ©ng là má»™t cái chết. Ta chỉ cần vạch mặt các ngươi là bá»n chó má á»· mạnh làm càn, gây tai há»a ở nhân gian.

Hắn nói xong bưng bát cháo lên hất vào mặt Long đảo chúa.

Một lão già ngồi cách hai bàn đứng phắt dậy quát:

-Giải hiá»n đệ không được lá»— mãng !

Lão phất tay áo một cái phát ra một luồng kình phong ngăn cản bát cháo còn đang lơ lững trên không.

Bát cháo đang lơ lững trên không bị lão già kia phất tay áo phát ra một luồng tụ phong cản trở không bay vỠphía trước được nữa. Nó dừng lại trên không gian một giây rồi rớt xuống.

Ai cÅ©ng yên trí chiếc bát Thanh Hoa Ãại Hải sắp vỡ tan tành, còn cháo sẽ đổ lênh láng. Bá»—ng thấy tên hầu chuyên việc rót rượu cho tân khách đứng gần đó, khom lưng lại vá»t ngưá»i Ä‘i và đưa tay ra bắt lấy bát cháo lá»›n này. Bát cháo Ä‘ang hạ thấp xuống chỉ còn cách mặt đất chừng vài tấc, thá»±c đã đến lúc nguy hiểm vô cùng. Vậy mà tên hầu nắm được má»™t cách rất thần tình.

Quần hùng không nhịn được, bật lên tiếng hoan hô vang dội:

-Công phu tuyệt diệu ! Công phu tuyệt diệu !

Tiếng hoan hô vừa dứt, thì nét mặt quần hùng càng lộ vẻ lo âu. Ai nấy bụng bảo dạ:

-Một tên hầu rượu mà thân thủ kỳ diệu đến thế, thì mình cònhòng sống sót để trở vỠđược nữa ư ?

Má»i ngưá»i đâm ra tính quẩn lo quanh. Ngưá»i thì nhá»› con cháu cùng sản nghiệp trong nhà, kẻ thì nghÄ© tá»›i mối đại cừu chưa trả được.

Có ngưá»i lẩm bẩm:

-Ta mà chết đi thì cơ nghiệp bản bang tất đi vào chỗ điêu tàn.

Có ngưá»i mình lại oán mình:

-Ãã biết thá»i kỳ đảo Long Má»™c má»i Ä‘i dá»± yến sắp đến sao mình không sá»›m tìm nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc để ẩn lánh ? Lại cứ ngồi cầu may thẻ đồng đừng đưa tá»›i cho mình ?

Có ngưá»i trước kia vẫn hy vá»ng tiếng đồn đảo Long Má»™c lợi hại là không đúng sá»± thá»±c. Bây giá» mắt thấy tên quân hầu phóng mình giÆ¡ tay đón bắt bát cháo thì cái hy vá»ng đó cÅ©ng bị tiêu tan nốt.

Bỗng thấy một chàng thư sinh ốm vào tuổi trung niên đứng lên, cất tiếng dõng dạc nói:

-Long, Má»™c đảo chúa ! Hai vị đảo chúa chỉ cho vài tên thuá»™c hạ vào Trung Nguyên cÅ©ng đủ lừng danh khét tiếng. Vậy hai vị có muốn lên ngôi chí tôn trong võ lâm cÅ©ng dá»… như trở bàn tay, hà tất hai vị phải hao tổn tâm cÆ¡, phí phạm công phu triệu bá»n tại hạ lên đảo này làm chi ? Tại hạ chết cÅ©ng chẳng tiếc chi. Nhưng trong lòng còn mối nghi ngá» thì chết cÅ©ng không nhắm mắt được. Vậy xin hai vị đảo chúa giải bày chá»— ngu tối cho tại hạ. Tại hạ sẽ đưa cổ ra chá» chém.

Kể ra những câu này hết thảy má»i ngưá»i Ä‘á»u muốn nói ra, có Ä‘iá»u ngưá»i khác không hoạt bát văn hoa được như y mà thôi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy làm hợp ý và mấy trăm conmắt đổ dồn vào mặt Long, Má»™c đảo chúa để chá» há» trả lá»i xem sao.

Long đảo chúa cưá»i nói:

-Tây Môn tiên sinh hãy ngồi xuống ! Bất tất phải quá khiêm như vậy.

Quần hùng nghe Long đảo chúa nói vậy lại quay nhìn thư sinh, tá»± há»i:

-Phải chăng ngưá»i này là Tây Môn tú tài, tên gá»i Tây Môn Bất Quần, đã từng lừng lẫy tiếng tăm trên chốn giang hồ ba chục năm trước đây ? Nhưng sao coi y bất quá má»›i ngoài bốn chục tuổi, mà ba chục năm trước Bất Quần vá»›i hai bàn tay không đã đánh chết được Thất Bá ở Thiểm Bắc, rồi trong ba ngày vá»›i má»™t cây Phán Quan Bút đã phá há»§y tám sÆ¡n trại cá»§a bá»n lục lâm tỉnh Hà Bắc ? Ngưá»i ta đồn khi đó y đã ngoài ba chục tuổi và sau mấy vụ kia không ai được tin tức gì vá» y nữa, chẳng biết y sống chết thế nào. Coi tuổi y thì không hợp, song há» Tây Môn chẳng có mấy ngưá»i. Hiện nay trong võ lâm không có tay cao thá»§ nào há» Tây Môn ăn mặc theo kiểu thư sinh, thì có lẽ chính là y đó.

Ta nên biết những ngưá»i đến dá»± yến Lạp Bát, ngoại trừ Thạch Phá Thiên, Ä‘á»u là chưởng môn má»™t phái hay chúa tể má»™t bang thì những tay chúa trùm võ lâm Ä‘á»u quen mặt hết.

Bỗng nghe Long đảo chúa lại nói tiếp:

-Ngày trước Tây Môn tiên sinh má»™t chưởng đả bại Thất Bá, má»™t cây bút hất liá»n bát trại .

Quần hùng khẽ la lên:

-Quả là y thật !

Long đảo chúa nói tiếp:

-Tại hạ cùng Mộc huynh đệ đây ba chục năm trước đã đem lòng ngưỡng mộ tiên sinh thì bữa nay đâu dám vô lễ.

Tây Môn Bất Quần nói:

-Tại hạ không dám. Mấy việc nhá» má»n ngày trước đó hoặc giả có thể ngông cuồng trong lúc nhất thá»i ở Trung Nguyên. Còn đối vá»›i con mắt hai vị đảo chúa thì chỉ là trò trẻ nít.

Long đảo chúa nói:

-Tây Môn tiên sinh lại quá khiêm đó ! Câu nói vừa rồi cá»§a tôn giá, tại hạ muốn trình bày ngay cùng các vị anh hùng, nhưng thứ cháo Lạp Bát này có vị 'Ãoạn Trưá»ng Thá»±c Cốt Há»§ TâmThảo' cần phải ăn nóng má»›i có hiệu lá»±c. Vậy má»i các vị hãy xÆ¡i cháo trước rồi tại hạ sẽ trình bày sau được chăng ?

Thạch Phá Thiên nghe hai ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau toàn những lá»i khách sáo mà chàng chẳng hiểu gì mấy. Bụng chàng lại đói, ruá»™t gan cồn cào không chịu được.

Vừa nghe Long đảo chúa nói vậy, chàng liá»n bưng ngay bát cháo lên mà húp sì sụp má»™t hồi cạn đến quá ná»­a bát. Tuy mùi thuốc nồng nặc nhưng cháo ngon lành chẳng thấy gì là khó ăn cả.

Chỉ trong khoảng khắc chàng ăn hết trơn cả bát cháo.

Trong bá»n quần hùng có ngưá»i lẩm bẩm:

-Thằng lá»i này chẳng biết trá»i cao đất dày là gì, những muốn ta đây hào kiệt chứ gã đâu biết cái chết đã đến. Gã muốn cướp đưá»ng tá»›i quá»· môn quan.

Có ngưá»i lại nghÄ© rằng:

-Ãằng nào cÅ©ng chết thì thà là như vị thiếu niên anh hùng kia lại khoái hÆ¡n.

Bạch Tự Tại reo lên :

-Hay lắm ! Giá»i lắm ! Tôn nữ tế cá»§a phái Tuyết SÆ¡n ta quả nhiên khác Ä‘á»i.

Ãã đến lúc này mà lão vẫn còn có ý ngạo nghá»… giữa các môn phái thiên hạ. Lão muốn phái Tuyết SÆ¡n phải cao hÆ¡n ngưá»i khác má»™t bậc. Lão cho là Thạch Phá Thiên tranh giành thể diện thay mặt cho lão.

Sau cuá»™c tá»· đấu trong thạch lao tại thành Lăng Tiêu, Bạch Tá»± Tại đã chìm nhục nhuệ khí. Ngay lúc ấy lão đã nghÄ© thầm quan niệm cá»§a mình: Tá»± cổ chí kim mình là tay đại anh hùng, đại hiệp sÄ©, đại tôn sư, kiếm pháp đệ nhất, quyá»n cước đệ nhất, ná»™i công đệ nhất, ám khí đệ nhất thì phải trừ bá» mất bốn chữ 'ná»™i công đệ nhất'.

Ãến lúc lão thấy tên hầu rót rượu thi triển thân thá»§ bắt được bát cháo thì lão lại cho là : Bốn chữ 'quyá»n cước đệ nhất' cÅ©ng không đứng vững được nữa. Có Ä‘iá»u lão vẫn tá»± nhá»§ : Những nhân vật ở đảo Long Má»™c chưa chắc võ công Ä‘á»u tuyệt cao thật sá»±. Không chừng tên hầu này là tay cao thá»§ đệ nhất ở trên đảo đã giả vỠđóng vai nô bá»™c để khá»§ng bố tinh thần má»i ngưá»i.

Lão thấy Thạch Phá Thiên tá» vẻ thản nhiên ăn bát cháo độc má»™t cách ngon lành liá»n lấy làm đắc ý, vì chàng là tôn nữ tế cá»§a chưởng môn phái Tuyết SÆ¡n. Bất giác hào khí trong lòng lại nổi lên bồng bá»™t. Lão liá»n bưng bát cháo mà húp soàn soạt ra chiá»u tá»± đắc vá»›i câu há»i: Trong đại sảnh này bất quá chỉ có thằng nhá» kia và ta là dám ăn cháo, còn ai là tay anh hùng hào kiệt như ông cháu mình ?

Rồi lão lại lẩm bẩm:

-Ta là ngưá»i thứ hai dám ăn cháo, vậy kể vá» anh hùng hào kiệt ta đứng vào hàng thứ hai trong thiên hạ. Thế thì sáu chữ 'đại anh hùng, đại hào kiệt' cÅ©ng phải bá» Ä‘i.

Lão thừ ngưá»i ra hối hận: Ä‚n cháo độc thì cÅ©ng đến chết là cùng. Sao mình không ăn trước tiên để phải đánh xuống 'thiên hạ đệ nhị' thì còn thú gì ?

Bạch Tự Tại trong lòng vừa buồn bã vừa tự trách, nên vỠsau Long đảo chúa nói gì, lão cũng chẳng buồn để tai nghe nữa.

Long đảo chúa nói:

-Bốn chục năm vá» trước, tại hạ cùng Má»™c huynh đệ kết giao ý hợp tâm đầu. Những lúc giảng võ luận kiếm hai bên Ä‘á»u khâm phục võ công cá»§a nhau. Hai ngưá»i đã dắt tay nhau vào chốn giang hồ, để khen thưởng ngưá»i thiện, trừng phạt kẻ ác trong võ lâm, đặng làm nên má»™t phen sá»± nghiệp. Không ngá» vừa bước chân vào chốn giang hồ, ngẫu nhiên bắt được má»™t tấm địa đồ. Trên bản đồ có viết chữ nhá», tại hạ xem xong thì biết bản đồ này vẻ má»™t trái hoang đảo vô danh và tại đấy có cất giấu má»™t bí lục võ công động trá»i .

Giải Văn Báo há»i xen vào :

-Rõ ràng đây là đảo Long Mộc. Sao lại bảo là vô danh hoang đảo ?

Lão già hồi nãy phất tay áo để cản đưá»ng bát cháo, liá»n quát lên :

-Giải hiá»n đệ không nên ngắt lá»i Long đảo chúa !

Giải Văn Báo tức giận nói:

-Dù lão huynh có cố gắng lấy lòng nhưng chưa chắc y đã tha mạng cho đâu.

Lão già tức quá bưng cháo lên húp một hơi hết quá nửa bát rồi hậm hực nói:

-Ta vá»›i ngươi kết bạn đã ná»­a Ä‘á»i mà ngươi không biết Trịnh Quang Chi này là ngưá»i thế nào ư ?

Giải Văn Báo ra chiá»u hối hận đáp:

-Ãại ca ! Tiểu đệ biết mình lầm lá»—i. Xin đại ca lượng thứ cho.

Ãoạn hắn quỳ xuống dập đầu 'binh binh' ba cái. Tiện tay hắn lấy bát cháo ở cạnh bàn mà ăn má»™t hÆ¡i gần hết.

Trịnh Quang Chi chạy lại ôm lấy Giải Văn Báo nói:

-Hiá»n đệ ! Anh em ta ngày ná» kết nghÄ©a đã tuyên lá»i trá»ng thệ : Không cùng nhau sinh má»™t ngày giá» thì nguyện chết cùng má»™t lúc. Lá»i thỠđó đến nay quả nhiên thá»±c hiện. Như thế má»›i không uổng má»™t phen kết nghÄ©a huynh đệ.

Hai ngưá»i ôm lấy nhau vừa bi thương vừa hoan há»· đến chảy nước mắt.

Thạch Phá Thiên nghe lão nhắc tá»›i lá»i thá», bất giác đưa mắt nhìn Trương Tam, Lý Tứ.

Trương Tam, Lý Tứ nhìn nhau mà cưá»i rồi lại đưa mắt nhìn Long, Má»™c đảo chúa.

Mộc đảo chúa khẽ gật đầu.

Trương Tam, Lý Tứ liá»n vượt ngưá»i Ä‘i ra má»—i ngưá»i Ä‘á»u bưng cháo Lạp Bát chạy đến bên chiếu Thạch Phá Thiên nói:

-Nào, má»i hiá»n đệ !

Thạch Phá Thiên vội ngăn lại nói:

-Ãừng, đừng ! Nhị vị ca ca bất tất phải chết theo tiểu đệ.

Tiểu đệ chỉ xin nhị vị sau này chiếu cố cho A Tú .

Trương Tam cưá»i nói:

-Hiá»n đệ Æ¡i ! Ngày chúng ta kết nghÄ©a huynh đệ đã có lá»i ước: Sau này có phúc cùng hưởng, có tai nạn cùng gánh vác. Hiá»n đệ đã ăn cháo Lạp Bát thì có lý đâu bá»n ca ca lại không ăn ? Trương Tam nói xong cùng Lý Tứ bưng cháo lên ăn má»™t hÆ¡i hết sạch. Ãoạn chúng quay lại khom lưng nhìn Long, Má»™c đảo chúa nói:

-Tạ ơn sư phụ đã ban cháo cho đồ nhi.

Rồi mới vỠngồi chổ cũ.

Quần hùng thấy Trương Tam, Lý Tứ vì nghÄ© đến tình kết nghÄ©a vá»›i Thạch Phá Thiên mà ăn cháo độc để chết cùng chàng. Trưá»ng hợp cá»§a hai ngưá»i này so vá»›i Trinh Quang Chi và Giải Văn Báo nhất định phải chết khác xa nhau. Vậy mà há» cÅ©ng giữ lòng nghÄ©a khí, nên ai nấy Ä‘á»u khâm phục vô cùng.

Bạch Tự Tại cũng tự nghĩ:

-Như hai ngưá»i này thì chữ 'hiệp' má»›i còn có ý nghÄ©a. Giả tá»· mình có bạn kết nghÄ©a uống chất kịch độc, liệu mình có nghÄ© đến nghÄ©a chi lan để chết cùng bạn không ? NghÄ© tá»›i đây lão không khá»i ngần ngừ.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #77  
Old 02-06-2008, 01:37 AM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 076 - Ãá»c Sổ Thưởng Phạt Quần Hùng Khiếp Vía


Bỗng nghe Trương Tam nói:

-Tam đệ ! Ở đây có má»™t số tân khách dưá»ng như không ưa mùi vị thứ cháo Lạp Bát này, tam đệ muốn ăn thêm mấy bát thì cứ lấy mà ăn cÅ©ng chẳng há» chi.

Thạch Phá Thiên đói bụng hàng nửa ngày rồi, chàng mới ăn có một bát cháo chưa thấm vào đâu.

Chàng nghĩ bụng:

-Mình đã ăn má»™t bát thì dù ăn nhiá»u hay ăn ít cÅ©ng vậy thôi.

Chàng đưa mắt ngó sang những bàn bên cạnh. Mấy ngưá»i ngồi gần đấy thấy chàng ngó qua bàn mình vá»™i bưng cháo giÆ¡ lên nói:

-Cháo này nặng mùi quá, tại hạ không quen. Vậy xin má»i tiểu anh hùng cứ tùy tiện lấy mà dùng, bất tất phải khách sáo.

Há» thấy Thạch Phá Thiên chỉ có hai tay dÄ© nhiên không đón lấy cả được bấy nhiêu bát. Há» còn sợ Trương Tam đột nhiên thay đổi ý kiến để lỡ mất cÆ¡ há»™i tốt có thể đùn cháo cho ngưá»i khác, liá»n bưng sang để trên bàn trước mặt Thạch Phá Thiên.

Thạch Phá Thiên nói:

-Xin cảm ơn liệt vị !

Rồi chàng ăn liá»n má»™t lúc hai bát nữa.

Long đảo chúa tá»§m tỉm cưá»i, gật đầu nói:

-Lá»i nói vừa rồi cá»§a Giải anh hùng quả đúng đó. Hòn hoang đảo vô danh ghi trên địa đồ chính là đảo Long Má»™c mà hiện chúng ta Ä‘ang ngồi đây. Có Ä‘iá»u cái tên Long Má»™c là sau khi tại hạ và Má»™c huynh đệ lên đây rồi má»›i đặt ra. Như vậy bá»n tại hạ không khá»i có lá»—i ngông cuồng và tiếm vị, thật lấy làm sợ hãi. Bá»n tại hạ theo chỉ thị trong địa đồ Ä‘i tìm kiếm trên đảo mất mưá»i tám ngày má»›i thấy võ công bí quyết.

Té ra bí lục này chỉ là một bài thơ cổ, nghĩa lý rất sâu xa và phức tạp.

Hai anh em tại hạ mừng quá liá»n theo bức đồ giải mà luyện tập.

Hỡi Æ¡i ! Ai có ngỠđâu được phúc mà thành há»a. Sau mấy năm nghiên cứu luyện tập, đột nhiên hai anh em xảy chuyện bất đồng ý kiến vá» những chỉ thị võ công trong bức đồ giải. Tại hạ bảo phải luyện như tại hạ má»›i đúng, mà Má»™c huynh đệ lại cho là tại hạ hiểu lầm phải luyện thế kia má»›i được. Hai ngưá»i tranh luận mấy ngày trá»i.

Rút cục chẳng ai chịu ai, sau Ä‘i đến chá»— quyết định: Ngưá»i nào luyện theo ý kiến cá»§a ngưá»i ấy. Bao giá» luyện được thành công rồi sẽ cùng nhau chứng nghiệm, ai phải ai trật đến bấy giá» sẽ rõ. Sau khi luyện được quá ná»­a năm, hai anh em liá»nđộng thá»§ để giải thích. Hai anh em má»›i qua lại mấy chiêu, bất giác đột nhiên thất sắc. Vì ...vì ....

Lão nói tới đây, vẻ mặt buồn rầu, ngừng lại không nói nữa.

Má»™c đảo chúa cÅ©ng ra chiá»u uất ức.

Qua một lúc lâu, Long đảo chúa lại nói tiếp:

-Té ra hai anh em tại hạ Ä‘á»u luyện trật.

Quần hùng nghe nói tâm thần chấn động, vì Long, Má»™c cả hai vị đảo chúa Ä‘á»u là những tay võ công quán thế thì dÄ© nhiên là đã luyện tập những môn quyá»n cước phi thưá»ng và môn ná»™i công tối cao. Nếu luyện trật ná»™i công tất nhiên 'tẩu há»a nhập ma' nhẹ là trá»ng thương, ngưá»i thành tàn phế mà nặng thì đến chết ngưá»i.

Bỗng nghe Long đảo chúa nói tiếp:

-Anh em tại hạ khi phát giác ra là luyện trật, liá»n lập tức đình lại, để cùng nhau phân tích và nghiên cứu cho ra lý lẽ. Nhưng cả hai anh em Ä‘á»u tư chất tầm thưá»ng mà lá»i chỉ thị trong đồ giải lại rất sâu xa mầu nhiệm. Sau mấy tháng nghiên cứu vẫn không hiểu được những chá»— ngá» vá»±c khó khăn, khi ấy bá»—ng má»™t chiếc thuyá»n cá»§a bá»n cướp biển trôi dạt vào đảo.

Hai anh em tại hạ giết mấy tên cầm đầu và bắt bá»n đồng lõa Ä‘em ra thẩm vấn. Những tên nào hành vi tàn ác Ä‘á»u bị xá»­ tá»­. Những kẻ được tha chết phải ở lại trên đảo.

Hai anh em bàn nhau : Sở dÄ© những chá»— trong cổ thi đồ giải mà nghiên cứu không thông được có thể là vì bá»n tại hạ đã luyện nhiá»u năm võ công. Những cái gì đã ăn nhập vào trước làm chá»§ tế hành động đưa cách luyện công vào đưá»ng lối sai trật. Chi bằng thu nạp mấy tên đệ tá»­ cho chúng suy nghÄ© vá» bài cổ thi đồ giải. Thế rồi bá»n tại hạ lá»±a trong bá»n cướp đó lấy sáu tên biết chữ khá nhiá»u lại có óc thông minh, chia làm hai tốp đồ đệ, nhưng không truyá»n thụ ná»™i công cho chúng mà chỉ dạy má»™t ít quyá»t thuật cùng kiếm pháp, rồi để chúng nghiên cứu đồ giải.

NgỠđâu, cách nghiên cứu của ba tên đồ đệ tại hạ không giống như cách giải thích của ba tên đệ tử dưới trướng Mộc huynh đệ. Thậm chí giữa ba tên đồ đệ tại hạ đã hiểu khác nhau rồi và giữa ba tên đồ đệ của Mộc huynh đệ cũng vậy.

Hai anh em lại thương nghị: Phần đồ giải này là một bài thơ cổ của Lý Thái Bạch mà chúng ta lại là hạng võ biến thô lỗ, tuy biết được một chút một chút chữ nghĩa, nhưng không bằng các nhà văn nho tinh thông thi lý. Xem chừng không phải là kẻ sĩ tài kiêm văn võ thì khó lòng hiểu rõ được đồ giải.

Thế rồi tại hạ cùng Má»™c huynh đệ chia đưá»ng vào Trung Nguyên. Hẹn nhau má»™t năm, má»—i ngưá»i thu lấy bốn tên đồ đệ phải là hạng nho sinh đầy bụng kinh luân, không thì cÅ©ng là những tay danh sÄ© văn tài mẫn tiệp.

Lão giơ tay trỠvào bảy tám tên đệ tử mặc áo vàng và xanh nói tiếp:

-Chẳng dám dấu gì liệt vị, mấy tên đệ tá»­ này giả tá»· vào thi thì giật giải tiến sÄ© hàn lâm dá»… như trở bàn tay. Ban đầu chúng đến đảo Long Má»™c chưa chắc đã chịu cam tâm. Nhưng sau chúng vừa há»c võ công vừa nghiên cứu đồ giải rồi ai nấy Ä‘á»u tình nguyện sống chết ở đảo vì há» hiểu rằng há»c võ luyện công thú hÆ¡n Ä‘á»c sách làm quan.

Quần hùng nghe Long đảo chúa nói 'há»c võ luyện công thú hÆ¡n Ä‘á»c sách làm quan' Ä‘á»u lấy làm vừa lòng. Nhiá»u ngưá»i bất giác gật đầu khen phải.

Long đảo chúa nói tiếp:

-Nhưng tám tên đệ tá»­ nguyên là danh sÄ© xuất thân này nghiên cứu đồ giải xong má»—i ngưá»i hiểu má»™t cách, chẳng những không làm cho Má»™c huynh đệ hiểu thêm được Ä‘iá»u gì mà còn khiến cho hai anh em tại hạ cùng Ä‘i vào chá»— hồ đồ. Bá»n tại hạ không biết làm thế nào, trong lòng rất là phiá»n muá»™n. Nếu bá» Ä‘i cÅ©ng không đành lòng.

Một hôm, Mộc huynh đệ bảo tại hạ:

- Hiện nay những bậc tinh thâm vá» võ há»c không ai hÆ¡n được Diệu Ãế đại sư, má»™t vị cao tăng chùa Thiếu lâm. Chúng ta sao không má»i lão nhân gia tá»›i đây để chỉ giáo cho má»™t chuyến.

Tại hạ nói:

- Diệu Ãế đại sư ẩn cư hÆ¡n hai chục năm, không màng gì đến thế sá»±, e rằng má»i lão nhân gia không chịu đến.

Má»™c huynh đệ liá»n bảo:

- Thế thì chúng ta sao không chép thêm má»™t bài đưa đến chùa Thiếu Lâm để nhá» lão nhân gia coi cho ? Nếu Diệu Ãế đại sư không nói gì đế thì e rằng đồ giải này có chá»— nào lệch lạc, hai chúng ta chẳng hÆ¡i đâu mà nghiên cứu thêm cho mệt.

Tại hạ liá»n vá»— tay khen:

- Kế ấy rất diệu ! Chúng ta có thể chép thêm má»™t bản nữa đưa cho Ngu Trà đạo trưởng phái Võ Ãang, võ công phái Thiếu Lâm và Võ Ãang nổi tiếng nhất trên chốn giang hồ. Hai vị cao nhân đó nhất định có kiến thức siêu việt.

Chúng tôi liá»n sao đồ giải rất kỹ, cả nét vẻ lẫn chữ viết không sai má»™t chút nào. Ãồng thá»i chúng tôi nghiên cứu lại rồi mừng rỡ như phát Ä‘iên vì nghÄ© rằng : Cứ theo đồ giải mà luyện tập thì võ công mình sẽ tá»›i chá»— khắp thiên hạ không có ngưá»i thứ ba nào bì kịp. Nhưng càng luyện tập lại càng Ä‘i sâu vào chá»— nghi ngá» khó hiểu. Lúc chúng tôi Ä‘i lên chùa Thiếu Lâm thì không muốn giấu diếm nữa, chỉ mong sao có ngưá»i giải khai được mối nghi ngỠđã nằm chết trong lòng bấy lâu nay thì dù có phải Ä‘em đồ giải công bố thiên hạ cÅ©ng chẳng có chi đáng tiếc. Hai anh em tại hạ vào chùa Thiếu Lâm rồi bỠđồ giải vào trong bao thÆ¡ nhá» Tri Khách Tăng đệ lên cho Diệu Ãế đại sư. Ban đầu Tri Khách Tăng không chịu, y nói là Diệu Ãế đại sư đã đóng cá»­a ẩn cư lâu năm, không giao thiệp vá»›i ngưá»i ngoài từ lâu rồi. Hai anh em tại hạ liá»n lấy má»—i ngưá»i má»™t chiếc bồ Ä‘oàn ngồi giữa cổng chùa Thiếu Lâm suốt bảy ngày đêm khiến cho sư sãi trong chùa không có lối ra vào. Tri Khách tăng không sao được đành Ä‘em phong thư đệ trình đại sư.

Quần hùng Ä‘á»u nghÄ© bụng:

-Tuy miệng lão chỉ nói há»i hợt là ngồi chắn cổng chùa Thiếu Lâm, nhưng thá»±c ra câu chuyện đâu có dá»… dàng thế được ? Trong thá»i gian này chắc đã xảy ra nhiá»u cuá»™c rồng tranh hổ đấu, rồi quần tăng chùa Thiếu Lâm không có cách nào Ä‘uổi được hai lão này Ä‘i, má»›i chụ đưa thÆ¡ vào.

Long đảo chúa lại nói tiếp:

-Tri Khách tăng chịu cầm thÆ¡ rồi, anh em tại hạ má»›i đứng lên ra khá»i cổng chùa Thiếu Lâm, xuống chân núi Thiếu Thất chỠđợi.

Chá» chừng ná»­a giá» thì thấy Diệu Ãế đại sư Ä‘i ra và chỉ há»i cá»™c lốc má»™t câu:

- Ãâu rồi ?

Má»™c huynh đệ liá»n há»i lại:

- Phải chăng còn Ä‘i má»i má»™t vị nữa ?

Diệu Ãế đại sư đáp:

- Phải rồi ! Ãi má»i Ngu Trà !

Ba ngưá»i lên đến núi Võ Ãang.

Diệu Ãế đại sư nói:

- Lão tăng là Diệu Ãế ở chùa Thiếu Lâm muốnra mắt Ngu Trà !

Rồi đại sư không chỠthông báo đi thẳng vào trong.

Diệu Ãế đại sư chùa Thiếu- Lâm là má»™t nhân vật lừng danh võ lâm, bá»n đệ tá»­ phái Võ ÃÆ°Æ¡ng không ai dám cản trở.

Anh em tại hạ cũng theo vào.

Diệu Ãế đại sư vào trại phòng chá»— thanh tu cá»§a Ngu Trà đạo trưởng vừa kinh hãi vừa mừng thầm.

Lão cÅ©ng không há»i lại, Ä‘i theo Diệu Ãế đại sư lên đảo Long Má»™c.

Diệu Ãế đại sư tinh thông tuyệt nghệ cá»§a phái Thiếu Lâm, còn Ngu Trà đạo trưởng kiếm pháp thông thần. Hai vị Ä‘á»u là nhân vật tuyệt đỉnh mà võ lâm Ä‘á»u công nhận.

Hai vị tá»›i đảo Long Má»™c rồi liá»n lập tức rèn luyện đồ giải. Trong tháng đầu ý kiến hai lão gia gần giống nhau, chỉ bất đồng má»™t vài Ä‘iểm nhá» nhặt. Từ tháng thứ hai ý kiến chia rẽ nẩy nở khá nhiá»u. Ãến tháng thứ ba hai vị không muốn giữ tư cách cao nhân ngoài cõi Ä‘á»i nữa. Chỉ vì cách giải thích đồ giải má»—i ngưá»i má»™t lối, không hợp nhau mà sinh ra tranh chấp kịch liệt. Thậm chí ... Hỡi ôi! Hai vị xảy cuá»™c động thá»§.

Quần hào kinh ngạc vô cùng. Có ngưá»i há»i lại:

-Cuộc tỷ võ giữa hai vị cao nhân này đưa đến chỗ ai thắng ai bại?

Long đảo chúa nói:

-Diệu Ãế đại sư cùng Ngu Trà đạo trưởng Ä‘á»u Ä‘em những công phu nghiên cứu trong đồ giải ra thá»±c hành thì trong vòng năm chiêu hai vị đó thấy kết quả giống nhau nên vui vẻ tươi cưá»i không cần tá»· đấu. Nhưng từ lúc bắt đầu nghiên cứu chiêu thứ sáu hai vị đã có chá»— bất đồng ý kiến, song còn có lúc tá»· đấu, có lúc bá» qua.

Trong vòng mấy tháng trá»i kết quả cuá»™c nghiên cứu cá»§a hai vị rút cục những chá»— giống nhau thì ít mà những chá»— khác nhau lai nhiá»u. Có Ä‘iá»u muốn so bì ai hÆ¡n ai kém thì khó mà biết được.

Tại hạ cùng Má»™c huynh liá»n thương nghị vá»›i nhau Ä‘á»u cho là bản đồ giải vừa bao la vừa huyá»n diệu quá chừng! Ãến Diệu Ãế đại sư cùng Ngu Trà đạo trưởng là những cao nhân quán thế mà cÅ©ng chỉ lÄ©nh há»™i được từng phần nhá». Nếu muốn thông suốt được toàn thể bản đồ giải thì chỉ có cách mở rá»™ng cuá»™c nghiên cứu để nhiá»u ngưá»i tham gia, chứ không còn cách nào khác. ý kiến cá»§a nhiá»u ngưá»i góp lại còn hÆ¡n ý kiến cá»§a má»™t bạc đại tài. Vậy chúng ta phải má»i những bậc kỳ năng dị sÄ© khắp thiên hạ lên đảo nầy Ä‘em hết tâm lá»±c ra mà nghiên cứu.

Long đảo chúa ngừng lại một lúc rồi nói tiếp:

-May vừa gặp hồi "Ãoạn Trưá»ng Thá»±c Cốt Há»§ Tâm Thảo" nở hoa. Thứ cá» này Ä‘em phối hợp vá»›i mấy vị thuốc có liên quan Ä‘em nấu cháo thì chúng ta là những nhà luyện võ ăn vào rất có lợi. Thế rồi hai chúng tôi cho sứ giả Ä‘i má»i các vị Chưởng môn những phái lá»›n, các giáo chá»§, các bang chúa, đến tệ đảo dá»± yến Lạp Bát.

Ä‚n cháo xong sẽ má»i quần hùng tham dá»± công cuá»™c nghiên cứu đồ giải.

Má»i ngưá»i nghe Long đảo chúa nói vậy thì bán tín bán nghi.

Bá»—ng Ãinh Bất Tứ lá»›n tiếng há»i:

-Ãảo chúa nói vậy thì ra hai vị má»i anh em đồng đạo đến đây ăn cháo Lạp Bát là vì hảo tâm hay sao?

Long đảo chúa đáp:

-Nếu nói hoàn toàn vì hảo tâm thì cÅ©ng không đúng hẳn. Tại hạ cùng Má»™c huynh đệ vẫn có chút tư tâm là cho những tay cao thá»§ võ há»c trong thiên hạ tụ há»™i trên đảo này nghiên cứu đỡ giải giúp bá»n tại hạ để cởi mở những chá»— nghi ngá» bấy lâu nay . Ãồng thá»i để phát huy võ há»c cho cao thêm má»™t tầng. Còn ngưá»i bảo bá»n tại hạ má»i khách để gia hại thì thật là những ý kiến sai lầm.

Ãinh Bất Tứ cưá»i lạt há»i:

-Ãảo chúa nói vậy chẳng hoà ra lừa bịp má»i ngưá»i má»™t cách trắng trợn ư ? Nếu bảo là má»i đồng đạo đến nghiên cứu võ há»c thì tại sao ngưá»i ta không chịu Ä‘i, các vị lại hạ sát toàn gia hay cả môn phái? Thiên hạ có ai lại Ä‘i má»i khách má»™t cách cưá»ng hung bá đạo đến thế bao giá»?

Long đảo chúa gật đầu, hai tay vỗ vào nhau rồi bảo thuộc hạ:

- Lấy sổ thưởng thiện phạt ác ra đây!

Tám tên đệ tá»­ quay vào ná»™i đưá»ng ôm ra tám cuốn sổ. Má»—i cuốn cao dến hai thước.

Long đảo chúa lại nói:

-Các ngươi hãy phân phát những sổ này để các vị coi.

Bá»n đệ tá»­ lần lượt chia sổ sách cho má»i ngưá»i ở bàn tiệc.

Ãinh Bất- Tứ cầm sổ coi, thì thấy ngoài bài cuốn sổ cá»§a lão đỠbốn chữ "Lạc Hợp nhân thị" Trong lòng không khá»i kinh hãi lão nghÄ© thầm:

-Anh em mình là ngưá»i Lạc Hợp ít ai biết đến. Thế mà ở hòn đảo Long Má»™c xa xôi hẻo lánh này há» cÅ©ng biết rõ. Tin tức há» lượm được rất xác thá»±c.

Lão mở sổ ra coi thì thấy bên trong chưa rõ năm nào, tháng nào, ngày nào, Ãinh Bất Tam làm gì ở đâu. Tuy trong cuốn sổ chưa được hoàn bị cho lắm, nhưng lão làm những việc gì trong hai chục năm nay Ä‘á»u có ghi cả.

Ãinh Bất Tứ trán toát mồ hôi. Lão liếc mắt nhìn trá»™m những ngưá»i bên cạnh thì ai nấy Ä‘á»u lá»™ vẻ hoang mang bẽn lẽn... Chỉ có má»™t mình Thạch Phá Thiên là ngồi cắm đầu ăn cháo. Chàng chẳng ngó gì đến cuốn sổ ngoài bìa đỠba chữ "Bang Trưá»ng Lạc"

Chàng không biết, chữ nên hỠviết gì chàng cũng chẳng hay.

Long đảo chúa lại bảo thủ hạ:

-Thu sổ thưởng thiện phạt ác lại!

Bá»n đệ tá»­ chia nhau Ä‘i thu sổ vá».

Long đảo chúa tá»§m tỉm cưá»i nói:

-Anh em tại hạ phân phái đệ tá»­ Ä‘i nghe tin tức trên chốn giang hồ, nhưng không dám thám thính đến việc riêng bí mật cá»§a các vị, mà chỉ thấy những vịêc gì ở đâu thì ghi lại. Bất cứ môn phái hay bang há»™i nào bị đảo Long Má»™c tiêu diệt Ä‘á»u đã làm nên những tá»™i ác tày trá»i, không thể dung tha được. Các vị thá»­ nghÄ© kỹ lại coi có danh môn chính phái hoặc bang há»™i nào làm Ä‘iá»u nghÄ©a hiệp mà vì chuyện chẳng tiếp nhận thẻ má»i rồi bị đảo Long Má»™c tiêu diệt không?

Hồi lâu không thấy ai trả lá»i, Long đảo chúa lại nói:

-Những ngưá»i mà bá»n tại hạ đã sát hại thiệt chẳng má»™t ai là vô tá»™i...

Bây giỠBạch Tự Tại mới lên tiếng chất vấn:

-Nhiếp lão Quyá»n- Sư Nhiếp Gia ở thông châu tỉnh Hà Bắc chẳng làm nên tá»™i ác gì cÅ©ng bị hai vị hạ sát toàn gia là nghÄ©a làm sao?

Long đảo chúa lấy ra một cuốn sổ đẩy vỠphái trước, nói :

-Má»i Oai Ãức tiên sinh hãy coi đây!

Cuốn sổ này từ từ bay vỠphía Bạch Tự Tại.

Bạch Tự Tại toan giơ tay ra đón thì cuốn sổ bay đến trước mặt rồi đột nhiên dừng lại ở trên không một chút rồi rớt thẳng xuống mặt bàn chỉ cách ngón tay lão chừng hai thước.

Bạch Tự Tại nếu không vội vàng vươn tay ra chao một cái đón được cuốn sổ, mà để rớt xuống bàn, đụng vào bát cháo thì thật là mất mặt.

Cuốn sổ cầm vào tay rồi, lão còn cảm thấy khá nặng. Bất giác trong lòng lão ngấm ngầm kinh hãi bụng bảo dạ:

-Thằng cha này liệng cuốn sổ má»mg dính có mấy trang mà chỉ bay Ä‘i rất chậm đủ rõ luồng lá»±c đạo cá»§a hắn thật là ghê gá»›m, muốn liệng xa hay gần theo ý mình được, Trung gian lại còn biết ảo khôn lưá»ng. Vậy câu nói: " Cánh hoa bay có thể tấn công bên địch, Má»™t mảnh lá đủ đánh ngưá»i bị thương" là chuyện có thật.

Thủ kình của thằng cha này mà phóng âm khí thì khó có kẻ đỡ gạt hay né tránh được.

Lão nhìn ngoài bìa cuốn sổ có đỠrõ bảy chữ "Hà Bắc Thông Châu Nhiếp Gia Quyá»n".

Lão mở sổ ra coi thì ngay dòng đầu đã làm cho lão phải kinh hãi.

Hàng đầu ghi:

" Năm giáp thân, tháng năm ngày mùng hai, Nhiếp Tôn Ãài đã gian dâm và giết hai mạng ngưá»i ở Hắc gia trang hạt Thương Châu."

Hàng thứ hai ghi :

" Năm giáp thân, tháng mưá»i ngày mưá»i bảy, Nhiếp Tôn Hiệp viện má»™t duyên cá»› nhá» má»n để đả thương con cả Lưu Văn Chất ở phá»§ Tế Nam".

" Ãêm hôm ấy y lại hại sát toàn gia nhà há» lưu mưá»i ba ngưá»i để bị miệng".

" Nhiếp Tôn -Ãài và Nhiếp Tôn Hiệp Ä‘á»u là coi trai Nhiếp lão Quyá»n Sư. Nhà này nổi tiếng là nhà hào hiệp trên chốn giang hồ, không ngÆ¡ tay làm những Ä‘iá»u cá»±c kỳ tàn ác trong bóng tối".

Bạch Tự Tại trầm ngâm một chút rồi nói:

-Những việc này không có gì để đối chứng chẳng hiểu thá»±c giả ra sao. Tại hạ không giám bảo hai vị đảo chúa cố ý phao vụ đẫ giết ngưá»i vô tá»™i, nhưng e rằng bá»n đệ tá»­ mà đảo Long Má»™c phải Ä‘i các nÆ¡i nghe lá»i ngưá»i ta đồn không đúng sá»± thá»±c cÅ©ng chưa biết chừng,

Trương Tam liá»n đứng dậy nói:

-Nếu Oai Ãức tiên sinh không tin thì hãy coi cái này...

Gã nói xong trở gót quay vào nhà trong rồi trở ra liá»n, Tay phải gã giÆ¡ lên, má»™t cuốn sổ má»ng dính liá»n bay vá» phía Bạch Tá»± Tại và còn chừng hai thước thì đột nhiên rá»›t thẳng xuống, Thá»§ pháp này cÅ©ng đúng hệt như thá»§ pháp cá»§a Long đảo Chúa.

Bạch Tá»± Tại lần này dÄ© nhiên đã chuẩn bị sẵn, lão vươn tay và chụp lấy, Lão mở ra xem thì đây là cuốn nhật ký cá»§a Nhiếp Gia. Bạch Tá»± Tại hồi còn nhỠđã cùng Nhiếp Gia Quyá»n Sư Ä‘á»c sách, nên biết rõ bút tích cá»§a Quyá»n sư. Lão thấy chữ trong cuốn sổ rõ ràng là nét bút cá»§a Quyá»n Sư. Sổ này toàn biên các khoản tiá»n xuất nhập. Trên trang đầu đã phê hai chữ son: "Ãáng giết".

Trong khoản này nói ngày mồng tám mua tám mươi ba mẫu ruá»™ng ở Chu Gia Thôn, giá tiá»n bảy mươi lạng.

Bạch Tự Tại bụng bảo dạ:

-Vá»›i bảy chục lạng bạc mà mua được tám mươi mẫu ruá»™ng thì đâu có cá»§a rẻ thế được? Trong vụ này chắc có sá»± dùng uy lá»±c cưỡng hiếp ngưá»i ta phải bán cho.

Lão Ä‘á»c tiếp xuống dưới lại thấy má»™t khoản nữa và phê hai chữ son "đáng giết".

Khoản này ghi:

"Ngày mưá»i năm thu cá»§a quan huyện há» Trương ở Thông Châu má»™t ngân khoản hai ngàn năm trăm lạng".

Bạch Tự Tại nghĩ thầm:

-Nhiếp Lập Nhân nổi tiếng là ngưá»i nghÄ©a hiệp sao lại lấy tiá»n cá»§a quan tư. Ãây chắc là y cấu kết vá»›i bá»n tham quan vô lại để lấn át ngưá»i lương thiện và làm những việc kinh thiên hại lý,

Bạch Tự Tại lật xuống dưới thì thấy có sáu bảy chục chỗ phê hai chữ "đáng giết". Lão biết hai chữ son này do Trương Tam hay Lý Tứ phê, Bất giác lão gập sổ lại, thở dài nói:

-Biết ngưá»i biết mặt biết lòng làm sao, Nhiếp Lập Nhân thật là đáng giết. Bữa nay Bạch má»— thấy cuốn nhật ký này thì dù đảo Long Má»™c có nhân nhượng cho y, Bạch má»— cÅ©ng phải giết hết cả nhà.

Lão nói xong đứng lên đi đến trước mặt Trương Tam trả lại cuốn sổ, khen ngợi:

-Thật là đáng phục! Thật là đáng phục!

Rồi lão quay đầu nhìn lại Long, Má»™c đảo chúa ra chiá»u ngưỡng má»™ .

Trong lòng lão nghĩ thầm:

-Bá»n đồ đệ đảo Long Má»™c chẳng những vô công trắc tuyệt mà làm việc rất chu đáo để giữa vững công bằng. Tuy việc "Thưởng thiện" mình chưa hiểu ra sao, nhưng việc "phạt ác" thì thật là chí công. Vậy việc thưởng thiện chắc cÅ©ng đích đáng không còn nghi ngá» gì nữa. Bốn chữ thưởng thiện phạt ác quả nhiên danh bất hư truyá»n. Bá»n đệ tá»­ phái Tuyết SÆ¡n cá»§a mình tuy đông ngưá»i nhưng làm gì có nhân tài được như Trương Tam Lý Tứ? Hỡi ôi! Ba chữ "Ãại Tôn Sư" còn đội trên đầu Bạch Tá»± Tại này làm sao được? NghÄ© tá»›i càng hổ thẹn.

Long đảo chúa dưá»ng như đã Ä‘oán ra ý nghÄ© cá»§a Bạch Tá»± Tại liá»n tá»§m tỉm cưá»i, nói:

-Oai- Ãức tiên sinh hãy ngồi xuống. Tiên sinh ở Tây Vá»±c đã lâu thì những hành động cá»§a bá»n cầm thú mÅ© áo vênh vang kia biết thế nào được, Ä‘á»u không có lý nào trách tiên sinh cả.

Bạch Tự Tại lắc đầu trở vỠchỗ ngồi.

Ãinh Bất Tứ lá»›n tiếng há»i:

-Vậy ra Long, Má»™c đảo chúa giết ngưá»i mấy chục ngàn năm nay toàn là hạng đáng tá»™i cả ư?

Việc mới đồng đạo võ lâm đến đây chỉ vì mục đích cùng nhau nghiên cứu võ công thôi chăng?

Long Má»™c đảo chúa liá»n gật đầu đáp:

-Ãúng thế.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #78  
Old 02-06-2008, 01:39 AM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 077 - Coi Ãồ Giải Hào Kiệt Ãiên Ãầu


Ãinh Bất Tứ há»i:

-Thế thì sao nhưng bạn đồng đạo bị giết chết, thi thể lại không trả vỠquê quán.

Long đảo chúa lắc đầu đáp:

-Ãinh tiên sinh nói vậy là sai. Những lá»i đồn ở dá»c đưá»ng sao có thể tin hết được.

Ãinh Bất Tứ lại há»i:

-Theo lá»i Long đảo chúa thì sao bao nhiêu tay cao thá»§ võ lâm không có tá»™i gì thì chẳng má»™t ngưá»i nào chết ư! Ha ha! Thật đáng buồn cưá»i!

Long đảo chúa cÅ©ng ngá»­a mặt lên trá»i cả cưá»i nhại lại:

-Ha ha, thật là đáng buồn cưá»i.

Ãinh Bất Tứ ngạc nhiên há»i:

-Sao lại cưá»i?

Long đảo chúa cưá»i đáp:

-Ãinh tiên sinh là tân khách cá»§a đệ đảo. Tiên sinh nói là đáng buồn thì tại hạ cÅ©ng lên tiếng phụ há»a là đáng buồn cưá»i.

Ãinh Bất Tứ nói:

-Trong vòng ba mươi năm trá»i những tay cao thá»§ võ lâm đến đảo Long Má»™c ăn cháo Lạp Bát không đủ cả ngàn cÅ©ng phải tám trăm, theo lá»i Long đảo chúa, đã được bình yên vô sá»±, vậy chẳng đáng buồn cưá»i lắm ư?

Long đảo chúa đáp:

-Ãã là ngưá»i ai cÅ©ng có số mạng. Nếu đại hạn đã đến mà không phải Ãại La Kim Tiên thì còn sống thế nào đươc? Có Ä‘iá»u những ngưá»i đó không phải bản đảo đã ra tay hạ sát mà thôi

Ãinh Bất Tứ ngẹo đầu ngẫm nghÄ© má»™t lát rồi nói:

-Vậy tại hạ muốn há»i thăm tin tức vá» má»™t ngưá»i: Có má»™t cô gái tên là Phương Cô tại hạ nghe nói mưá»i chín năm trước đây đã đến đảo Long má»™c này ngưá»i đó vẫn mạnh khoẻ chứ?

Long đảo chúa há»i lại:

-Vị nữ hiệp đó hỠgì? Chừng bao nhiêu tuổi? Y là nhân vật đầu não ở môn phái hoặc bạng hội nào?

Ãinh- Bất- Tứ ngập ngừng:

-Há» gì thì tại hạ cÅ©ng không biết rõ. Chính ra... Y há» Ãinh thì phải.

Ãá»™t nhiên ngưá»i đàn bà che mặt cất tiếng lanh lảnh nói :

-Ãó là con tư sinh cá»§a lão , nhưng cô này không theo há» gia gia mà theo há» mẹ, tên cô ta là Mai Phương Cô.

Ãinh Bất Tứ thẹn đỠmặt lên nói:

-Ha ha! HỠMai thì hỠMai chứ sao? Làm gì mà phải nhặng lên thế? Y... năm nay chừng độ bốn chục tuổi...

Ngưá»i đàn bà lại lên giá»ng thá» thẻ cãi:

-Việc gì phải nói chừng độ bốn mươi tuổi? Nói trắng là ba mươi chín có được không.

Ãinh Bất Tứ nói:

-ÃÆ°á»£c rồi thì y ba mươi chín tuổi Y không phải là Chưởng môn phái nào, cÅ©ng chẳng phải Bang chá»§, Giao chá»§ chi chi hết. Y chỉ há»c "Hoa Mai Quyá»n" vá» " Mai Hoa Quyá»n" trong thiên hạ chỉ có má»™t nhà y chắc y cÅ©ng được má»i lên đảo Long Má»™c?

Một đảo chúa lắc đầu đáp:

-Mai Hoa quyá»n ư không đủ tư cách.

Ngưá»i đàn bà che mặt lại lên tiếng lanh lảnh:

- Mai Hoa Quyá»n" sao không đủ tư cách: Tại hạ cÅ©ng tiếp được thể đồng má»i đến dá»± yến thì sao?

Mộc đảo chúa lắc đầu nói :

-Không phải "Mai- Hoa Quyá»n".

Long đảo chúa giải thích:

-Má»™c huynh đệ cá»§a tại hạ đã nói vá» Mai nữ hiệp má»™t cách đơn giản, chứ không ưa dài dòng như tại hạ Má»™c huynh đệ muốn nói bá»n tại hạ má»i còn giá đến đảo Long Má»™c không phải vì tôn giá có môn " Mai Hoa Quyá»n" truyá»n Ä‘á»i mà là vì môn kiếm pháp mà tôn giá má»›i lập ra hai năm trước đây.

Ngưá»i đàn bà há» Mai lấy làm kỳ, há»i:

-Kiếm pháp mà tại hạ mới lập ra chưa một ai thấy qua làm sao đảo chúa lại biết?

Tiếng mụ nói đã chói tai khiến má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u cảm thấy khó chịu, mà lại ra chiá»u kinh dị nữa, nên càng khó nghe hÆ¡n.

Long đảo chúa tá»§m tỉm cưá»i ngõ hai tên đệ tá»­ chá» tay má»™t cái.

Má»™t tên áo vàng, má»™t tên áo xanh vượt má»i ngưá»i bước ra khom lưng chá» lệnh.

Long đảo chúa nói:

-Hai ngươi hãy đem môn kiếm pháp tân kỳ của Mai nữ hiệp ra biểu diễn một lượt. Nếu có chỗ nào sai lầm thì xin Mai nữ hiệp chữa lại cho đúng.

Hai tên đệ tá»­ "dạ" má»™t tiếng rồi đến bên cái giá đặt tá»±a vào tưá»ng, má»—i tên rút lấy má»™t thanh kiếm gá»—.

Hai gã nhìn ngưá»i đàn bà há» Mai, khom lưng nói:

-Xin Mai nữ hiệp chỉ giáo cho!

Rồi thi triển kiếm thức đâm dá»c chém ngang tá»· đấu vá»›i nhau.

Quân hùng ngồi trong sảnh đưá»ng Ä‘á»u là những ngưá»i kiếm văn quảng bác mà kiếm pháp này quả chưa được thấy qua.

Ngưá»i đàn bà miệng không ngá»›t la lên:

-Thế thì kỳ thật! Thế thì kỳ thật! Các ngươi ngó trộm kiếm pháp này hồi nào?

Thạch Phá Thiên coi mấy chiêu rồi động tâm tư há»i:

-Kiếm pháp mà gã áo xanh kia sử dụng phải chăng là kiếm phái của Tuyết Sơn?

Coi thêm mấy chiêu nữa, Bạch Tự Tại không nhịn được cũng lớn tiếng la:

-Ô hay! Mai nữ hiệp ! Phái Tuyết SÆ¡n ta cùng nữ hiệp không oán thù gì nhau mà sao lại sáng lập ra kiếm pháp này dưá»ng như để đối phó vá»›i kiếm pháp phái Tuyết SÆ¡n!

Nguyên tên đệ tá»­ áo xanh đúng là sá»­ kiếm pháp phái Tuyết SÆ¡n, nhưng từng chiêu từng thức cá»§a y Ä‘á»u bị kiếm pháp tân kỳ cá»§a tên đệ tá»­ áo vàng uy hiếp dữ .

Ngưá»i đàn bà che mặt chỉ cưá»i lại mấy tiếng chứ không trả lá»i.

Bạch Tự Tại càng coi càng tức giận, quát lên:

-Ngươi tưởng kiếm pháp này có thể chống đối với Tuyết Sơn kiếm ư? Ta e rằng còn có điểm sai lầm đó.

Câu này vừa nói ra khá»i miệng, đệ tá»­ áo vàng liá»n biến đổi kiếm pháp, chiêu nào cÅ©ng cá»±c kỳ gian ngoan cổ quái và thâm hiểm vô cùng, tuyệt không giữ phong thể cá»§a danh gia chút nào.

Bạch Tự Tại lại quát:

-Ngươi thật là lộn xôn! Kiếm pháp gì mà kỳ vậy?

Tuy ngoài miệng lão há»i thế nhưng trong lòng không không khá»i ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:

-Gia tỷ mình cùng đấu với y mà đột nhiên gặp phải phép đánh này thì không chừng sẽ bị bại với y thật. Tuy nhiên phép đánh thâm độc này chỉ nên đánh lén mà thôi, không thể tỷ đấu một cách quang minh chính đại được.

Bạch Tự Tại tuy kinh ngạc nhưng cũng có chỗ mừng thầm, tự nhủ:

-Những chiêu thức hạ lưu này nếu đánh ra đột ngột thì dĩ nhiên khó bỠchống đỡ, nhưng ta đã được thấy qua một lần thì chẳng có gì đáng sợ nữa. Những thuật bằng môn tả đạo chỉ lừa bịp được một lần, chứ không được hai.

Gã đệ tử áo xanh chưa sử hết Tuyết Sơn kiếm pháp thì đột nhiên dựng đứng thanh kiếm gỗ lên.

Gã đệ tử áo vàng cũng lập tức thu chiêu để chỠđợi gã áo xanh đem kiếm gỗ đổi lấy một thanh đao gỗ rồi mới tái đấu .

Bạch Tá»± Tại coi chục chiêu nữa rồi lại càng tức giận lá»›n tiếng quát há»i:

-HỠMai kia ! Ngươi xung đột với vợ chồng ta mà đến đây có dụng ý gì? Vụ này... thật kỳ quặc khó hiểu!

Nguyên gã đệ tá»­ áo xanh xá»­ Ä‘ao pháp đúng là chiêu thức gia truyá»n cá»§a Sá»­ Tiểu Thuý, còn gã đệ tá»­ áo vàng vẫn dùng các thá»§ Ä‘oạn hiểm độc. Gã đệ tá»­ áo xanh có gặp nguy hiểm thì đến lúc tối hậu, gã áo vàng lại thu chiêu vá» chứ không phát huy chiêu thức đến tá»™t độ.

Hai ngưá»i qua lại hÆ¡n ba chục chiêu nữa, Long đảo chúa liá»n vá»— tay ba cái.

Hai gã đệ tá»­ lập tức thu chiêu đứng khom lưng hướng vá» phía Bạch Tá»± Tại và ngưá»i đàn bà che mặt nói:

-Xin Bạch lão tiá»n bối cùng Mai nữ hiệp chấn chỉnh cho.

Bá»n chúng lại hướng vá» phái Long Má»™c đảo chúa thi lá»… xong rồi má»›i thu Ä‘ao gá»—, lui vá» hàng ngÅ©.

Ngưá»i đàn bà há» Mai cất giá»ng lanh lảnh nói:

-Ngươi đã ở trong bóng tối há»c lượm được đến bảy thành kiếm pháp cá»§a ta sáng chế ra, như vậy cÅ©ng không là chuyện dá»…,

Bạch Tự Tại tức giận nói:

-Thứ kiếm pháp hạ cấp đó còn có thể thống gì nữa mà khó há»c?

Ãinh Bất Tứ há»i xen vào:

-Sao lại không có thể thống gì ? Lão há» Bạch kia ! nếu lão gặp y má»™t cách đột ngá»™t, chân tay luống cuống , thì đến mưá»i bảy mưá»i tám đưá»ng huyệt đạo cá»§a lão sẽ bị ngưá»i ta đâm trúng đó.

Bạch Tự Tại càng tức hơn nói:

-Ngươi có giá»i thì hãy thá»­ coi!

Ãinh Bất Tứ đáp:

-Dù sao ngươi cũng không phải là địch thủ của nữ hiệp.

Ngưá»i đàn bà há» Mai cất giá»ng the thé há»i:

-Ai mượn lão lấy lòng ta? Ta sẽ tỷ thí với Sử Tiểu Thuý thì ngươi tính sao?

Ãinh Bất Tứ ấp úng:

-Cái đó... Cái đó?..

Bạch Tại Tự nói:

-Phu nhân ta không có đây, nhưng có đồ đệ của phu nhân ta hiện đã đến đảo Long Mộc.

Ồ ! Tôn nữ tế đâu! Ra tỷ thí với thị đi!

Thạch Phá Thiên đáp:

-Cháu nghĩ rằng bất tất phải tỷ thí làm chi?

Ngưá»i đàn bà há» Mai há»i:

-Ngươi là đồ đệ Sử Tiểu Thuý ư?

Thạch- Phá -Thiên đáp:

-Chính phải.

Ngưá»i đàn bà lại há»i:

-Thế mà sao ngươi lại làm tôn nữ tế cá»§a lão? Thật chẳng còn có trên dưới gì nữa. Thứ bậc loạn xà ngầu ! Toàn phưá»ng chó lá»™n giống. Có phải ngươi là Cẩu Tạp Chá»§ng không?

Thạch Phá Thiên đáp:

-Tại hạ chính là Cẩu Tạp Chủng.

Ngưá»i đàn bà sá»­ng sốt má»™t chút rồi không nhịn được, bật lên cưá»i rá»™.

Mộc đảo chúa nói:

-Thế là đủ rồi!

Tuy lão nói há»i hợt mấy tiếng nhưng âm thanh rất oai nghiêm, khiến cho ngưá»i đàn bà há» Mai thá»™n mặt im tiếng.

Long đảo chúa nói:

- Kiếm pháp cá»§a Mai nữ hiệp khách quan mà nói thì chưa tinh thâm ảo Ä‘iệu bằng Tuyết SÆ¡n kiếm pháp. Nhưng nữ hiệp tá»± mình sáng chế ra chiêu thức tân kỳ thì cÅ©ng là thiên tư trí tuệ phi thưá»ng. Trong những chiêu thức có nhiá»u chá»— rất kỳ dị, vì thế mà bá»n tại hạ má»i nữ hiệp đến tệ đảo để nghiên cứu bức đồ giải bài cổ thi, biết đâu chẳng phát huy được ý kiến tân kỳ. Còn vá» " Mai Hoa Quyá»n" đã là môn há»c tổ truyá»n thì chẳng cần nói đến làm chi.

Mai nữ hiệp nói:

-Vậy Mai Phương Cô không đến đảo Long Mộc ư?

Long đảo chúa lắc đầu đáp:

-Không.

Mai nữ hiệp ngồi phì ngưá»i ra, miệng lẩm bẩm.

-Hỡi ơi! Tỷ tỷ ta lúc lâm tử còn nhớ đến đứa con này!

Long đảo chúa liá»n quay lại bảo má»™t tên đệ tá»­ áo vàng đứng ở mé hữu:

-Ngươi hãy đến tra giúp nữ hiệp coi!

Gã đệ tử dạ một tiếng rồi trở gót vào nhà trong, ôm ra mấy cuốn sổ.

Gã lật mấy trang rồi trỠmột hàng chữ ghi:

-Mai Phương Cô Chưởng " Mai Hoa Quyá»n" có cha sinh ngưá»i há» Ãinh...

Y Ä‘á»c đến đây rồi ngừng lại, nhưng má»i ngưá»i cÅ©ng biết ngay là Ãinh Bất Tứ.

Gã Ä‘á»c tiếp:

-Từ thuở nhá» Cô há»c nghỠở mẫu thân. Năm mưá»i tám tuổi ẩn cư ở Dá»± Tây trên ngá»n Khô Thảo LÄ©nh núi Hùng Nhị.

Ãinh Bất Tứ cùng Mai nữ hiệp đồng thá»i đứng lên cất tiếng há»i.

-Y ở núi Hùng Nhĩ ư? Sao ngươi biết thế?

Gã đệ tá»­ cưá»i đáp:

-Tại hạ có biết đâu? Trong sổ ghi như vậy mà thôi.

Ãinh Bất Tứ lại há»i:

-Chính ta không biết mà theo cuốn sổ này lại có ngưá»i biết được?

Long đảo chúa dõng dạc nói:

-Ãảo Long Má»™c bất tài nên lấy việc bảo há»™ võ lâm làm việc chính nghÄ©a cá»§a mình. Muốn thưởng thiện phạt ác làm cho công minh thì nhất cá»­ nhất động cá»§a các bạn võ lâm, bá»n tại hạ dÄ© nhiên phải Ä‘iá»u tra và ghi chép cho rành mạch.

Ngưá»i đàn bà há» Mai má»›i lên tiếng:

-À ! Ra thế đấy! Vậy thì Phương Cô, hiện ở Khô Thảo Lĩnh núi Hùng Nhĩ...

Long đảo chúa lại nói:

-Nếu các vị còn chỗ nào hoài nghi xin nói rõ hết ra

Bạch -Tá»± Tại há»i:

-Long đảo chúa đã nói Ä‘i nói lại là má»i bá»n ta đến đây để coi đồ giải bài thÆ¡ cổ. Vậy cái đó là cái gì xin cho xem được chăng?

Long đảo chúa và Má»™c đảo chúa Ä‘á»u đứng dậy đáp:

-Ãó chính là vấn đỠmà bá»n tại hạ cần thỉnh giáo nhã ý cá»§a các vị cao minh quân tá»­.

Bốn tên đệ tử chạy ra nắm lấy cạnh hai tấm bình phong rất lớn từ từ kéo sang một bên.

Sau nhà đại sảnh liá»n hở ra má»™t đưá»ng hầm khá dài,

Long Mộc hai vị đảo chúa nói:

-Nào! Xin má»i liệt vị!

Rồi hai lão Ä‘i trước dẫn đưá»ng, quần hùng theo sau Ä‘i vào đưá»ng hầm

Ãi chừng mưá»i trượng thì trước má»™t cái cá»­a đá.

Trên cửa đỠba chữ " Hiệp Khách Hành" theo lối cổ lệ.

Một tên đệ tử áo vàng tiến lại vừa đẩy cửa đá vừa nói:

-Trong động có hai mươi bốn gian thạch thất. Xin má»i các vị tuỳ ý vào coi. Lúc nào má»i mệt thì ra ngoài động cho thoải mái. Trong các thạch thất nhất thiết những đồ ăn thức dùng Ä‘á»u dá»± bị đầy đủ. Các vị cứ tá»± tiện lấy mà dùng, bất tất phải khách sáo.

Ãinh Bất Tứ cưá»i lạt nói :

-Cái gì cÅ©ng được tuỳ ý thì còn khách sáo cái gì? Có chăng chỉ không được tuỳ ý rá»i khá»i đảo có phải thế không?

Long đảo chúa cưá»i ha hả nói:

-Ãinh tiên sinh sao lại nói vậy? Các vị đến đảo Long Má»™c là do tá»± nguyện thì lúc ra Ä‘i ai dám miá»…n cưỡng lưu lại? Bãi biển đầy đủ thuyá»n lá»›n nhá». Các vị muốn vá» lúc nào cÅ©ng được

Quần hùng sửng sốt.

Chẳng ai ngá» Long, Má»™c lại dá»… dãi như vậy, muốn ở lại hay muốn Ä‘i Ä‘á»u được tuỳ ý.

Mấy ngưá»i đồng thanh há»i:

-Bá»n tại hạ muốn Ä‘i ngay bây giá» có được không?

Long đảo chúa đáp:

-DÄ© nhiên là được. Các vị coi tại hạ và Má»™c huynh đệ là hạng ngưá»i nào mà lại há»i thế? Anh em tại hạ đãi khách không được chu đáo, đã tá»± lấy làm hổ thẹn. Có lý đâu còn dám miá»…n cưỡng lưu tâm khách lại?

Quần hùng nghe Long đảo chúa nói vậy cÅ©ng hÆ¡i yên tâm, liá»n nghÄ© bụng:

-Ãã thế thì ta thá»­ coi xem cổ thi đồ giải là cái gì rồi hãy ra vá». HỠđã bảo không miá»…n cưỡng giữ khách, chẳng lẽ nói lá»i rồi ăn lá»i được sao.

Thế rồi má»i ngưá»i lục tục tiến vào nhà thạch thất.

Bá»—ng thấy mặt Ãông có má»™t khối đá lá»›n mài nhẵn bóng, Trên mặt đá có khắc chữ. Trước phiến đá này đã có mưá»i bẩy mưá»i tám ngưá»i. Kẻ chú ý ngưng thần, ngưá»i Ä‘ang ngồi luyện công. Có ông nhắm cả hai mắt, miệng lẩm bẩm những gì không nghe rõ. Lại có ba, bốn vị Ä‘ang lá»›n tiếng tranh luận .

Bạch Tá»± Tại chợt thấy má»™t ngưá»i, lão để ý nhìn hồi lâu rồi cả kinh há»i:

-Ôn tam huynh!.. Tam huynh... ở đây ư?

Nguyên lão này mình mặc áo Ä‘en không ngá»›t Ä‘i lại trước phiến đá. Lão Ôn tên gá»i là Nhân Hậu, là Chưởng môn phái đầu tiên ở SÆ¡n Ãông. Giữa lão và Bạch Tá»± Tại đã có mối giao tình nồng hậu.

Ôn Nhân Hậu tá»§m tỉm cưá»i há»i:

-Sao ngươi bữa nay mới đến?

Bạch Tự Tại đáp:

-Mưá»i năm trước tiểu đệ nghe nói Ôn tam huynh bị đảo Long Má»™c má»i Ä‘i dá»± yến Lạp Bát Cúc .Tiểu đệ chắc là Ôn tam huynh đã quy tiên rồi... Ai ngá»...

Ôn Nhân Hậu đáp:

-Tiểu đệ vẫn bình yên ở đây nghiên cứu võ công thượng thưa, Sao lại bảo là tiểu đệ chết rồi? Ãáng tiếc là Bạch huynh đến chậm quá. Bạch huynh coi kia! Câu đầu bài thÆ¡ là " Triệu Khách Mạn- Hồ Anh "Chữ" Hồ" tông câu này đã chú giải Hồ là ngưá»i ở Tây Vá»±c . Trong truyện Thừa Can ở sách Tân đưá»ng có câu:" Mấy mươi trăm ngưá»i tập tiếng nói theo ngưá»i Hồ, búi tóc chuôi vồ cắt, lụa mầu làm áo mưa..."

Lão vừa nói vừa trá» vào phiến đá chá»— chú thích bằng chữ anh Ä‘á»c cho Bạch Tá»± Tại nghe .

Bạch Tự Tại gặp bạn hữu một cách đột ngột lão mừng, cuống lên. Ngoài việc nắm bắt tình hình trên đảo, nhất thiết lão không để ý đến một vấn đỠnào khác.

Lão liá»n há»i:

-Ôn tam huynh! Cách ăn ở cá»§a tam huynh trong mưá»i năm nay thế nào? Sao lại không đưa tin vá» SÆ¡n Ãông?

Ôn Nhân Hậu trợn mắt há»i lại:

-Bạch huynh nói cái gì? Bức đồ giải cổ thi võ Hiệp Khách Hành này câu nào cÅ©ng bao hàm bao nhiêu ý nghÄ©a mầu nhiệm vá» võ há»c cao thâm bát ngát. Chúng ta Ä‘em hết tâm trí mà trong mưá»i phần chưa hiểu được má»™t hai. Khi nào còn phân tâm há»i đến việc tầm thưá»ng trên thế tục? Bạch huynh hãy coi ngưá»i này trong bức đồ hình dáng Ä‘iệu phong nhã thanh tú, rõ ràng là văn nhân ở Giang Nam, tuyệt không giống khách hào kiệt nước Yên nước Triệu vá»›i những bài bi ca khẳng khái thế mà sao lại gá»i là " Triệu Khách " má»›i kỳ? Muốn giải đáp cho má»ng câu này thì trừ phi biết rõ những mấu chốt trá»ng yếu, ngoài ra không còn cách nào khác.

Bạch Tá»± Tại nhìn lên ngưá»i viết trên vách đá thì quả nhiên là má»™t chàng thư sinh tuổi trẻ, tay trái cầm quạt lông, tay phải vung chưởng, vẻ mặt rất ung dung nhàn nhã.

Ôn Nhân Hậu nói :

-Bạch huynh! Gần đây tiểu đệ má»›i mò được ra . Sở dÄ© trên đồ hình vẽ ngưá»i phong nhã ôn hoà đó là hình tượng vỠâm như trong chú giải có nói :" Nêu theo chá»— cương mãnh mà hạ thá»§ . Thế lá âm như làm " thể" mà dương cương làm "dụng". Nhưng thế nào là " thể " thế nào là "dụng" Cần phải má»™t ná»n há»c vấn sâu rá»™ng má»›i hiểu được.

Bạch Tự Tại gật đầu nói :

-Phải rồi ! Ôn huynh! Ãây là tôn nữ tế cá»§a tiểu đệ. Ôn huynh thá»­ coi nhân phẩm gã xem thế nào? Thằng nhá» kia! Ngươi lại chào Ôn tam gia Ä‘i.

Thạch Phá Thiên chạy đến gần quỳ xuống trước mặt Ôn Nhân Hậu khấu đầu hô lên:

-Ôn tam gia gia!

Ôn Nhân Hậu nói:

-Hay lắm, hay lắm!

Lão nói vậy nhưng chẳng buồn để mắt nhìn đến Thạch Phá Thiên má»™t cái nào. Tay trái lão tập theo tư thức ngưá»i trong đồ hình. Tay phải đột nhiên phóng chưởng đánh vèo má»™t tiếng .

Lão nói:

-Tả âm hữu dương chắc là nghĩa lý như vậy,

Lão để hết tinh thần chú ý vào việc nghiên cứu vỡ há»c trên vách đá.

Bạch Tá»± Tại ngưng thần má»™t lúc. Lão Ä‘á»c lá»i chú giải trên vách:

-Trong thiên thuyết kiếm cá»§a Trang Tá»­ có ghi: " Thái tá»­ nói: nhà vua thấy các kiếm sÄ© Ä‘á»u đầu bù tóc rối, đội mÅ© đính giải thô sÆ¡, áo ngắn vạt sau". Há» Tư Mã chú thích " Man hồ anh" là giải ngÅ© trÆ¡n, má»™c mạc, không màu sắc rá»±c rỡ.

Lão nói:

-Ôn huynh! Theo ý kiến cá»§a tiểu đệ thì hai chữ " Man hồ" nên cho Ä‘i liá»n để mà giải thích. Man hồ nghÄ©a là thô lậu cục kịch. Man hồ anh là ná»—i giải mÅ© không diêm dúa, chứ không phải là Ä‘eo giải mÅ© như ngưá»i Hồ. Vậy chữ Hồ này là hồ đồ (thuá»™m thuá»™m ) chứ không phải rợ Hồ bên Tây Vá»±c.

Ôn Nhân Hậu lắc đầu đáp:

-Không phải! Bạch huynh hãy coi xuống câu dưới: Bài Tả tư Nguỵ đồ phú có câu: "Man hồ chi anh", mà: "Man hồ " Là tên giải mÅ© cá»§a ngưá»i võ sÄ©. Thế thì giải mÅ© cá»§a ngưá»i võ sÄ© thá»™ lậu cÅ©ng được mà diêm dúa cÅ©ng được. Mấy năm trước tiểu đệ đã đến thỉnh giáo Chưởng môn phái Quả Nghị ở Kinh Châu là Khang Côn Luân. Y là ngưá»i Hồ bên Tây Vá»±c. Những việc gì thuá»™c vá» ngưá»i Hồ y Ä‘á»u biết hết. Y nói là những võ sÄ© ngưá»i Hồ đội mÅ© có giải mà hình trạng thế này...

Lão nói xong cúi lom khom lấy ngón tay vạch xuống đất.

Thạch Phá Thiên nghe hai lão nghị luận dài dòng mà chàng chẳng hiểu gì cả. Những bài chú giải bên vách đá chàng lại mù tịt chẳng biết chữ nào. Chàng nghe hồi lâu không thấy có gì hứng thú liá»n thả bước đến gian thạch thất thứ hai.

Vừa vào cửa, chàng đã thấy kiếm khí tung hoành.

Bảy cặp Ä‘á»u dùng trưá»ng kiếm Ä‘ang tá»· đấu. Tiếng kiếm chạm nhau choang choảng chói tai không ngá»›t.

Những ngưá»i sá»­ kiếm toàn lạ mặt chứ không phải bá»n ngưá»i vừa ở nhà đại sảnh cùng Ä‘i phó yến vá»›i chàng.

Chàng chắc đây Ä‘á»u là những tay cao thá»§ võ lâm đã đến đảo Long Má»™c từ trước.

Xem kiếm pháp những ngưá»i này Ä‘á»u không giống nhau, biến ảo ly kỳ, toàn là kiếm thuật cá»±c kỳ tính diệu.

Bá»—ng thấy hai ngưá»i qua lại mấy chiêu rồi như ngưá»i qua lại mấy chiêu rồi như ngừng cuá»™c đấu.

Một lão già tóc bạc nói:

-Lão đệ! Nhát kiếm vừa rồi của lão đệ kể ra cũng ly kỳ. Nhưng lão đệ nên nhớ kiếm pháp đó chủ chốt ở năm chữ: " Ngô câu sương thuyết minh" Ngô câu là lưỡi đao. Vậy lúc ra kiếm chiêu phải nhớ luôn luôn hai chữ " loan đao". Nếu không thì mất hết bản ý của nó. Dùng đao pháp để vận kiếm thì chẳng khó gì, nhưng sử kiếm như loan đao thành ra trong chỗ thẳng có chỗ cong, trong chỗ cong có chỗ thẳng, có thế mới đúng tôn chi của tám chữ "Ngô câu sương thuyết minh".

Lão già râu đen lắc đầu đáp:

-Ãại ca! Ãại ca chỉ chú trá»ng vá» má»™t phương diện mà lại quên mất yếu Ä‘iểm khác. Ãại ca hãy coi lại bài chú giải trên vách. Trong bài Bảo chiếu nhạc phá»§ có câu: "Cẩm đới bá»™i ngô câu". Bài thÆ¡ cá»§a Lý Hạ cÅ©ng có câu: " Nam nhi hà bất đới ngô câu".

Vậy chữ "bá»™i" và chữ "đới" là mẫu chốt khẩu yếu trong câu thÆ¡. Ngô câu tuy là lưỡi loan Ä‘ao nhưng chỉ "Ä‘eo" vào mình, chứ không phải Ä‘em ra mà sá»­ dụng. Theo ý kiến cá»§a tiểu đệ thì trong kiếm pháp có ẩu giấu ngô câu, tức là chuyển động theo đưá»ng vòng tròn chứ không phải là cong lưỡi Ä‘ao cong thật sá»±.

Thạch Phá Thiên không muốn nghe hai ngưá»i tranh chấp nữa lại Ä‘i tá»›i chá»— cặp khác.

Cặp này tá»· đấu mau lẹ, má»™t ngưá»i ra kiếm chiêu cá»±c kỳ lợi hại tấn công rất rát, còn ngưá»i kia chỉ cầm trưá»ng kiếm không ngá»›t vạch những đưá»ng vòng tròn mà gạt hết được những chiêu kiếm cá»§a đối phương.

Bất thình lình đánh "choang" một tiếng vang lên, cả đôi kiếm gẫy.

Hai ngưá»i Ä‘á»u nhảy vá»t ra.

Hán tử da đen thân hình cao lớn nói:

-Hứa đạo hữu! Lá»i chú giảng trên vách nói thÆ¡ Bạch Cư Dị có câu:" Vật khinh trá»±c chiết kiếm, do thắng khúc toàn câu" thì rõ lối đánh thẳng cá»§a tại hạ đúng vá»›i ý bài chú giải.

Lão kia là một đạo sĩ, trong tay cầm nửa thanh kiếm gãy lắc đầu nói:

-" Ngô câu sương tuyết minh" là chá»§. Còn "Do thắng khúc toàn câu" là khách. Ãể khách Ä‘oạt chá»§ là không phải lối.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #79  
Old 02-06-2008, 01:40 AM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 078 - Trông Ãồ Hình Hào Kiệt Luyện Võ


Thạch Phá Thiên nghe hai ngưá»i tranh biện vá» hai chữ "chá»§ khách" hàng giá», không ai chịu ai, má»—i lúc má»™t to tiếng mà chàng chẳng hiểu gì ráo. Chàng đưa mắt nhìn qua mé Tây thấy má»™t đôi nam nữ Ä‘ang tá»· kiếm. Há» tá»· qua lại má»™t chiêu. Có lúc ngưá»i đàn ông ngoẹo đầu suy nghÄ©. Có lúc ngưá»i đàn bà sá»­ Ä‘i sá»­ lại má»™t chiêu kiếm đến tám chín lần. Xem chừng hai ngưá»i này nếu không phải là vợ chồng thì cÅ©ng là anh em hay bạn đồng môn, vì há» có vẻ thân tình vá»›i nhau lắm. HỠđồng tâm hiệp lá»±c để nghiên cứu võ há»c tuyệt không tranh chấp nhau ná»­a câu.

Thạch Phá Thiên bụng bảo dạ:

-Há»c kiếm pháp theo hai ngưá»i này chắc có thể Ä‘i đến chá»— vi diệu được.

Chàng liá»n từ từ tiến lại gần.

Bá»—ng thấy ngưá»i đàn ông phóng kiếm chênh chếch Ä‘i, nhưng má»›i phóng ra ná»­a vá»i lại thu vá», lắc đầu mấy cái, tá» vẻ chán nản rồi thở dài nói:

-Rút cục vẫn không đúng.

Ngưá»i đàn bà liá»n an á»§i gã, nói:

-Viên ca! So vá»›i năm tháng trước đây, chiêu này viá»…n ca đã tiến bá»™ rất nhiá»u. Chúng ta thá»­ nghÄ© lại lá»i chú thích này: "Ngô câu là thanh bảo Ä‘ao cá»§a Ngô Vương Hạp Lư". Tại sao thanh bảo Ä‘ao cá»§a Ngô Vương Hạp Lư lại có chá»— dị đồng vá»›i bảo Ä‘ao cá»§a ngưá»i khác.

Gã đàn ông thu trưá»ng kiếm vá», Ä‘á»c bài chú giải trên vách:

-Sách Ngô Việt Xuân Thu chép rằng: "Hạp Lư đã bán thanh kiếm Mạc Tà còn ra lệnh cho ngưá»i trong nước đánh câu (gươm) vàng. Ai làm câu tốt được thưởng trăm lạng vàng. Ngưá»i Ngô làm câu rất nhiá»u. Có kẻ tham được nhà vua trá»ng thưởng giết hai con lấy máu pha vô vàng, y làm được đôi câu dâng Hạp Lư". Thiên muá»™i! Câu chuyện cÅ© này thật là tàn nhẫn! Ai Ä‘á»i vì tham trăm lạng vàng thưởng mà giết hai con cá»§a mình bao giá»?.

Ngưá»i đàn bà đáp:

-Hai chữ "tàn nhẫn" dưá»ng như là yếu quyết cá»§a chiêu này, tức là phải hạ thá»§ má»™t cách quyết liệt, dù chính con mình sinh ra cÅ©ng phải giết chết. Nếu không thế thì bài chú thích trên vách dẫn tích này vào làm chi?

Thạch Phá Thiên thấy ngưá»i đàn bà này cỡ ngoài bốn chục tuổi, dung mạo rất xinh tươi, mà nói đến chuyện ngưá»i giết con, mụ vẫn mặt trÆ¡ như đá, không tá» vẻ cảm động chút nào, nên chàng chán ghét không muốn nghe nữa.

Chàng ngẩn lên nhìn vách đá thấy khắc đầy văn tự mà chàng lại không biết chữ, nên chẳng để ý làm chi. Nhưng giữa đám văn tự chi chít này có khắc cả hai, ba chục thanh kiếm.

Chá»— thanh kiếm này đủ hiểu: dài có, ngắn có. Thanh thì mÅ©i chá»ng ngược lên, thanh thì mÅ©i chúc xuống. Có thanh thì nằm nghiêng như muốn bay lên, có thanh xiên ngang như sắp rá»›t xuống.

Thạch Phá Thiên bắt đầu ngắm nghía từng thanh má»™t. Khi chàng coi đến thanh kiếm thứ mưá»i hai thì đột nhiên huyệt" Cá»± Cốt " ở vai bên phải nóng ran. Má»™t luồng nhiệt khí rần rần như muốn phát động.

Chàng coi sang thanh kiếm thứ mưá»i ba, luồng nhiệt khí thuận đưá»ng kính mạnh chuyển tá»›i huyệt "NgÅ© Lý". Chàng coi đến thanh thứ mưá»i bốn, luồng nhiệt khí chuyển vào huyệt "Khúc Trì".

Luồng nhiệt khí má»—i lúc má»™t lên cao độ, từ huyệt "Ãan Ãiá»n" bốc lên không ngá»›t.

Thạch Phá Thiên rất lấy làm kỳ, bụng bảo dạ:

-Trước kia, mình luyện theo kinh mạch tượng gá»— "Thập Bát La hán Thần Công" ná»™i lá»±c tăng tiến rất mau, nhưng không cảm thấy cấp bách như lần này. Chẳng hiểu đây là há»a hay là phúc. Ruá»™t nóng như nước sôi thế này, không chừng chất độc trong cháo Lạp Bát dã bắt đầu phát tác cÅ©ng nên.

Chàng nghÄ© tá»›i món cháo kịch độc đó thì không khá»i bá» vía, nhưng cứ tiếp tục xem những hình kiếm vẽ, ná»™i lá»±c cÅ©ng theo đó mà chyển vận. Luồng nhiệt khí trong bụng từ từ chuyển vận đến các huyệt đạo trong ngưá»i chàng .

Thạch Phá Thiên coi lại từ thanh kiếm thứ nhất rồi tuần tá»± coi tiếp xuống dưới. Luồng ná»™i lá»±c ào ạt như nước sông thuận đưá»ng mà chuyển vận.

Chàng coi từ đầu cho đến thanh kiếm thứ hai mươi bốn thì luồng nội lực đi từ huyệt "Nghinh Hương" vận hành cho đến huyệt " Thương Dương".

Thạch Phá Thiên bụng bảo dạ:

-Té ra những hình kiếm này có liên quan cả đến việc tụ tập ná»™i lá»±c. Có Ä‘iá»u đáng tiếc là mình không hiểu văn tá»± trên vách. Nếu biết thì cứ theo đúng phép mà luyện tập lo gì chẳng há»c được má»™t môn kiếm pháp ra trò. Âu là ta trở vá» phòng đầu, kiếm Bạch gia gia để xin ngưá»i cắt nghÄ©a cao minh nghe.

Chàng liá»n chạy vá» phòng đã thấy Bạch Tá»± Tại và Ôn Nhân Hậu má»—i ngưá»i cầm má»™t thanh kiếm gá»— để bãi bá» chiêu thức rồi lại trao, luận má»™t há»i. Có lúc hai ông trá» lên vần tá»± trên vách đó hai chữ. Ông nào cÅ©ng bảo thá»§ ý kiến cá»§a mình là đúng mà chỉ chích chá»— lầm lẫn cá»§a đối phương.

Thạch Phá Thiên kéo tay áo Bạch Tá»± Tại há»i:

-Gia gia chữ này nói gì đây?

Bạch Tự Tại giải nghĩa cho chàng nghe mấy câu.

Ôn Nhân Hậu liá»n nói xen vào:

-Trật rồi! Trật rồi! Bạch huynh! Võ công Bạch huynh tuy cao thâm thật, nhưng tiểu đệ ở đây đã mưá»i mấy năm. Chẳng lẽ công trình thá»i gian lâu dài đó trống cả hay sao? Nói tóm lại có chá»— Bạch huynh chưa lÄ©nh há»™i được.

Bạch Tự Tại nói:

-Há»c võ công như tu đạo. Mưá»i năm khổ công tu luyện chưa chắc đã bằng má»™t đêm giác ngá»™. Tiểu đệ cho là câu này hiểu như thế má»›i đúng...

Ôn Nhân Hậu lắc đầu quầy quậy nói:

-Bạch huynh lầm to rồi, không phải thế đâu.

Thạch Phá Thiên nghe Bạch Tự Tại cùng Ôn Nhân Hậu tranh cãi coi bộ không biết đến bao giỠmới xong, thì bụng bảo dạ:

-Những văn tá»± chú thích trên vách đá khó khăn thế này chắc không ai giải quyết được. Vừa rồi Long đảo chúa đã nói há» má»i không biết bao nhiêu cao thá»§ võ lâm, trong số đó, rất nhiá»u ngưá»i há»c vấn uyên thâm đã bàn cãi mưá»i máy năm trá»i mà chưa ra được lẽ giải. Mình là anh chàng dốt đặc thì Ä‘i nghe há» làm chi cho Ä‘iên đầu vô ích?

Trong nhà Thạch Thất, bao nhiêu ngưá»i Ä‘i Ä‘i lại lại không ngá»›t. Ãầu này má»™t tốp, đầu kia má»™t đám, chá»— nào cÅ©ng nghị luận gay go sôi nổi. Ai nấy Ä‘á»u phô bày ý nghÄ© cá»§a mình và cho mình là phải. Chàng muốn kiếm má»™t ngưá»i nói mấy câu chuyện chÆ¡i cho đỡ buồn cÅ©ng không thể được. Chàng cảm thấy bÆ¡ vÆ¡ lạc lõng, liá»n bá» Ä‘i xem những đồ hình.

Chàng vào phòng thứ hai coi hai mươi bốn thứ đồ hình các thanh kiếm chàng phát giác ra phương vị, hình trạng các thanh trương kiếm ám hợp vá»›i những vị trí và những đưá»ng lối vận chuyển các kinh mạch trong thân thể chàng.

Bức đồ hình thứ nhất vỠmột chàng thanh niên thư sinh ngoài ra không có gì nữa.

Chàng coi má»™t lúc phát giác ra ngưá»i đồ hình Ä‘ang phô diá»…n tư thế phất tay áo bên phải coi rất ung dung đẹp mắt. Bất giác chàng coi lại mấy lần.

Ãá»™t nhiên chàng phát giác ra huyệt "Uyên Mạch" ở cạnh sưá»n bên phải mình chuyển động.

Một luồng nhiệt khí đi theo túc thiếu dương đởm kình vào hai huyệt "Nhật Nguyệt" và "Kinh Môn"

Thạch Phá Thiên trong bụng mừng thầm. Chàng xem kỹ lại thì những đưá»ng dây cấu tạo nên y phục, nét mặt và cây quạt cá»§a ngưá»i trong đồ hình, nét nào cÅ©ng liên lạc vá»›i nhau.

Chàng liá»n thuận chiá»u xem mãi xuống, thì quả ná»™i lá»±c trong ngưá»i cÅ©ng chuyển vận theo những đưá»ng dây đó. Chàng liá»n bụng bảo dạ:

-Bút pháp trong há»a đồ phù hợp vá»›i những kinh mạch trong thân thể ngưá»i chẳng qua là những lý lẽ rất thô sÆ¡, ai ai cÅ©ng có thể hiểu được. Có Ä‘iá»u những võ há»c cao thâm mình không lÄ©nh há»™i được. Ngày trước nhằm những lúc rảnh việc, mình đã Ä‘em những pho tượng gá»— ra luyện công theo nét vẽ trên tưá»ng, thì bây giỠở đây, mình cÅ©ng theo đồ hình luyện lấy chút công phu thô thiển, mà chÆ¡i để chá» gia gia lÄ©nh há»™i được võ công thượng thừa rồi sẽ cùng nhau rá»i đảo trở vá».

NghÄ© vậy, chàng liá»n tìm đến chá»— bắt đầu nét bút rồi cứ luyện theo thứ tá»±.

Nguyên bút pháp đồ hình này rất kỳ quái. Có lúc Ä‘i từ dưới lên trên, lại cò lúc Ä‘i từ trái sang khác hẳn vá»›i nét bút thông thưá»ng hoặc viết hoặc vẽ trong các sách vở cùng há»a đồ.

May ở chá»— Thạch Phá Thiên trước nay chưa há»c viết chữ bao giá».

Ta nên biết rằng bát luận viết chữ hay há»a đồ thì bao giá», nét bút cÅ©ng Ä‘ua từ trên xuống dưới, từ tả sang hữu. Vì thế mà gặp những chá»— bút pháp trái ngược, chàng chẳng lấy thế làm quái lạ, cứ theo đúng đồ hình mà luyện. Giả tá»· vào đại vị má»™t ngưá»i dù là tre nít đã há»c đã viết qua mấy bữa thì quyết không thể theo đưá»ng lối nét bút quái dị nầy.

Những nét bút há»a trên bản đồ kể cả thuận lẫn ngược cả thảy là chín lần chín tám mươi mốt nét.

Thạch Phá Thiên luyện được hÆ¡n ba mươi nét thì cảm thấy bụng đã đói meo. Chàng ngó trên ghế bốn góc nhà thấy bày đủ thứ bánh trái, nào trà nước. Chàng liá»n lại lấy ăn uống má»™t hồi, rồi ra ngoài Ä‘i đại, tiểu tiện. Xong chàng lại quay vào phòng y theo những đưá»ng lối trên nét bút mà luyện tập.

Trong thạch thất đèn lửa sáng trưng, chàng mệt thì ngồi tựa vào vách mà ngủ, đói lại lấy bánh mà ăn.

Ngày giỠtrôi qua chàng cũng không hay.

Thạch Phá Thiên không hiểu mình đã luyện được bao nhiêu ngày giá». Trên bản đồ thứ nhất gồm có tám mươi mốt nét bút chàng đã thuá»™c lòng, liá»n Ä‘i kiếm Bạch Tá»± Tại thì không thấy lão đâu nữa.

Thạch Phá Thiên đã hÆ¡i hoang mang, chàng la gá»i:

-Gia gia! Gia gia!

Chàng hộc tốc chạy sang gian phòng thứ hai, đưa mắt nhìn vào thấy Bạch Tự Tại tay cầm thanh kiếm gỗ đang đấu cùng một vị lão đạo mặt mũi hồng hào như trẻ nít, mà mái tóc đã bạc phơ,

Kiếm pháp hai ngưá»i trông tá»±a hồ rất non ná»›t và vụng vá», nhưng hai thanh kiếm Ä‘á»u rút lên veo véo. Ãúng là hai ngưá»i đã trút ná»™i lá»±c thượng thừa vào kiếm chiêu.

Bỗng nghe "cách" một tiếng vang lên?

Cây kiếm gỗ trong tay Bạch Tự Tại rớt xuống đất.

Lão đạo cưá»i há»i.

-Thế nào?

Bạch Tự Tại chưa chịu phục đáp:

-Ngu Trà Ãạo trưởng ! Kiếm pháp cá»§a đạo trưởng so vá»›i tại hạ còn cao minh hÆ¡n nhiá»u thiệt. Tại hạ rất khâm phục vá» Ä‘iểm này. Nhưng đây là võ há»c truyá»n Ä‘á»i cá»§a phái Võ ÃÆ°Æ¡ng chứ không phải là bảo kiếm pháp chú thích trên vách đá này.

Ngu Trà đạo trưởng cưá»i há»i lại:

-Theo lá»i Bạch tiên sinh thì sao?

Bạch Tự Tại đáp:

-Trong câu "Ngô câu sương tuyết minh" này thì chữ "minh" ý nghĩa rất sâu xa...

Thạch Phá Thiên kiếm thấy gia gia rồi, chàng đã vững dạ, lên tiếng há»i xen vào:

-Gia gia! Chúng ta đi vỠthôi chứ?

Bạch Tá»± Tại lấy làm kỳ há»i lại:

-Ngươi bảo sao?

Thạch Phá Thiên đáp:

-Long đảo chúa ở đây đã nói chúng ta muốn vá» lúc nào thì có thể tuỳ tiện rá»i khá»i đảo, Ngoài bãi biển có rất nhiá»u thuyá»n bè, vậy chúng ta vỠđược rồi.

Bạch Tá»± Tại tức giận xẳng giá»ng:

-Ngươi nói năng gì thế? Sao phải hấp tấp như vậy?

Thạch Phá Thiên thấy lão nổi giận, chàng kinh hãi đáp:

-Bà bà trở gia gia ở ngoài đó. Ngưá»i nói chỉ đợi đến mưá»i tám tháng giêng mà không thấy gia gia vá» thì ngưá»i nhảy xuống biển tá»± tá»­.

Bạch Tá»± Tại ngẩn ngưá»i ra nói:

-Mưá»i tám tháng giêng ư ? Chúng ta tá»›i đây vào ngày mồng tám tháng chạp, má»›i đây có vài bữa, còn lâu, sợ gì ? Thá»§ng thẳng rồi hãy vá» cÅ©ng vừa.

Thạch Phá Thiên mong nhá»› A Tú vô cùng! Chàng hồi tưởng hôm ấy nàng đứng trên bãi biển, vẻ mặt u sầu không bút nào tả xiết, cặp mắt đăm chiêu ngó chàng rá»i bến, chứa đựng biết bao nhiêu mối tình nghÄ©a thâm trá»ng, chàng hận mình không thể chắp cánh bay vá» cho đến nÆ¡i ngay tức khắc. Khốn ná»—i Bạch Tá»± Tại bao nhiêu tâm trí toàn bá»™ để chìm đắm vào những môn võ há»c khắc trên vách đá, khác nào ngưá»i đến bảo sÆ¡n, chẳng khi nào lão chịu vá» không.

Thạch Phá Thiên không dám nói gì nữa, chàng thả bước đi tới gian thạch thất thứ ba.

Vừa bước chân vào phòng, đã nghe tiếng gió ào ào rất cấp bách.

Ba lão già võ phục Ä‘ang thí triển khinh công chạy nhanh vá»›i má»™t tốc độ phi thưá»ng.

Ba lão này chạy nhanh đến độ cả gian nhà này nổi gió ào ào. Ba ngưá»i vừa Ä‘uổi nhau vừa nói luôn miệng không ngá»›t. Có Ä‘iá»u chân bước cá»±c kỳ cấp bách mà lá»i nói vẫn ung dung, bình tÄ©nh đủ ná»™i công há» cao thâm không vì nói chuyện mà chân bước chậm lại hay hÆ¡i thở cấp bách hÆ¡n.

Lão thứ nhất nói:

-Khúc ca Hiệp Khách Hành này là cá»§a đại thì gia Lý Bạch làm ra. Nhưng Lý Bạch là má»™t vị thi tiên chứ không phải kiếm tiêu, thì sao lại vá»n vẹn có hai mươi bốn câu thÆ¡ mà bao hàm được võ há»c chí lý bao giá»?

Lão già thứ hai đáp:

-Ngưá»i sáng chế ra môn võ há»c má»›i đúng là má»™t nhân tài chấn động cổ kim, đến má»™t địa tôn sư võ há»c cÅ©ng không thể bì kịp. Lão nhân gia chẳng qua muốn mượn bài thÆ¡ cá»§a Lý Bạch này để phô diá»…n võ công thần kỳ cá»§a mình mà thôi. Vì thế mà tại hạ vẫn nói là phải để ý đến bản chất võ công, không nên câu nệ đến ý thÆ¡ rưá»m rà trong khúc ca Hiệp Khách Hành.

Lão già thứ ba liá»n lên tiếng:

-Lá»i nghị luận cá»§a Ká»· huynh tuy rất hợp lý, nhưng tiểu đệ nghÄ© rằng nếu câu "Ngân yên chiếu bạch mã" mà đưa ra khá»i địa hạt ý thÆ¡ thì không thể giải thích được.

Lão già thứ nhất lại nói:

-Phải rồi! Chẳng những thế, tiểu đệ còn cho là cả câu : "Tạp đạp như lưu tinh" ở bên gian phòng thứ tư phải cho đính thêm vào câu này má»›i giải nghÄ©a cho thông được. Chúng ta nghiên cứu võ há»c, không thể trích từng chương, từng câu để mà bắt nghÄ©a được.

Thạch Phá Thiên ngấm ngầm lấy làm kỳ ở chá»— ba ngưá»i nghị loạn võ công sao không ngồi xuống đàng hoàng nói chuyện, mà cứ rượt nhau hoài?

Nhưng chỉ trong khoảng khắc chàng hiểu rõ ngay.

Bỗng nghe lão già thứ hai nói:

-Các vị tá»± phụ hiểu hai câu thÆ¡ này hiểu hÆ¡n ta nhiá»u. Nhưng tại sao lúc dùng đến khinh công lại chẳng hÆ¡n gì, thuá»· chung vẫn Ä‘uổi không kịp ta ?

Lão thứ nhất há»i lại:

-Vậy lão có đuổi kịp ta không?

Ba ngưá»i má»—i lúc má»™t chạy nhanh hÆ¡n, vạt áo bay vù vù. Ba ngưá»i chạy vòng tròn, khoảng cách thuá»· chung vẫn không thay đổi. Hiển nhiên công lá»±c ba ngưá»i ngang nhau, chẳng ai hÆ¡n ai chút nào.

Thạch Phá Thiên coi một lúc rồi quay đầu nhìn vào đồ hình khắc trên vách đá thấy vẽ một con tuấn mã đang nghển cổ phóng nước đại.

Dưới chân nó rang mây dàn dụa chẳng khác gì đang phi hành trên không gian.

Chàng liá»n theo biện pháp trước để ý nghÄ© vào con tuấn mã thì cảm thấy khí nóng trong ngưá»i tá»±a hồ bị ngừng trệ, không chuyển vận. Chàng nghÄ© bụng:

-Công phu trên bức đồ này không giống như trong hai gian nhà kia.

Chàng lại nhìn kỹ làn mây toả dưới chân ngá»±a thì thấy luồng mây mù này không ngá»›t xô đẩy vá» phía trước tá»±a hồ muốn phá tưá»ng vách bay ra ngoài.

Thạch Phá Thiên coi một lúc nữa thấy nội lực rạt rào nhốn nháo. Chàng không tự chủ được nữa phải co cẳng mà chạy.

Chàng chạy quanh má»™t vòng rồi liếc nhìn lại làn mây toả trên vách, liá»n cảm thấy ná»™i lá»±c trong ngưá»i xô rần rần. Chàng liá»n chạy quanh má»™t vòng nữa thì chân bước loạng choạng, ngưá»i xiêu vẹo như kể say rượu mà chạy chậm hÆ¡n ba lão già kia xa.

Ba lão chạy được bảy tám vòng thì chàng má»›i hết má»™t bên tai chàng văng vẳng nghe tiếng ba lão lên giá»ng mỉa mai:

-Gã thiếu niên này ở đâu đến? Gã cÅ©ng há»c chúng ta mà chạy. Ha ha thế này là nghÄ©a gì?

Một lão nói:

-Khinh công gã như vậy cÅ©ng há»c đòi nghiên cứu võ công trên vách đá, bá chẳng còn xa xôi lắm ư?

Lão khác nói:

-Ngưá»i ta say sưa bước chân cá»§a bát tiên tuy tá»­u là phải có võ công cao minh lắm rồi, chú bé này lại mê bá»™ pháp cá»§a "Cá»­u Tiên" quá chín, má»›i thật buồn cưá»i.

Thạch Phá Thiên thẹn quá, mặt đỠra đến mang tai, chàng dừng bước lại. Nhưng chàng đưa mắt nhìn lên vách đá, liá»n không nhịn được, lại co giò chạy liá»n. Chàng chạy được tám chín vòng nữa, thì bao nhiêu tâm thần để hết vào làn mây trên vách đá đặng nhá»› lấy hình trạng.

Ba lão già kia vẫn Ä‘em chàng ra làm trò cưá»i, buông lá»i chế diếu, nhưng chẳng má»™t câu nào lá»t được vào tai chàng nữa.

Không hiểu Thạch Phá Thiên chạy được bao nhiêu vòng rồi mà hình trạng đám mây trên vách chàng đã ghi nhớ hết trong lòng.

Ba lão già bỠđi lúc nào chàng cũng không hay.

Bây giá» bên chàng lại xuất hiện bốn ngưá»i khác tay cầm binh khí Ä‘ang trong tư thế "Thiên mã hành không" để kích thích lẫn nhau.

Thạch Phá Thiên đứng ngoài coi bốn ngưá»i sá»­ kiếm đâm chém.

Miệng há» vẫn Ä‘á»c lá»i giải vá» khẩu quyết trên vách đá.

Má»™t ngưá»i nói:

-Ãnh ngân quang rá»±c rỡ, yên ngá»±a vững vàng.

Má»™t ngưá»i khác nói:

-Sắc trắng thì trong sạch mà sâu xa.

Thạch Phá Thiên nghĩ bụng:

-Những khẩu quyết kia cá»±c kỳ huyá»n diệu sâu xa. Mình hiểu thế nào được? Bá»n này ở đây luyện kiếm ít ra là đã mưá»i năm, nhiá»u là ba chục năm. Mình làm gì có thì giỠở dây lâu như há»? Âu là mình coi lượt qua các nÆ¡i Ä‘i cho rồi.

Chàng liá»n qua gian phòng thứ tư. Trong gian nhà này có đồ hình câu "Tạp đạp như lưu tinh". Chàng coi đồ hình để luyện tập, bất tất phải nói kỹ.

Bài Hiệp Khách Hành gồm hai mươi bốn câu thì nói đây cũng có hai mươi bốn gian thạch thất cùng đồ giải.

Thạch Phá Thiên Ä‘i tá»›i các phòng. Chàng không biết chữ, đành coi há»a đồ để luyện tập ná»™i công cùng võ thuật.

Trong gian phòng số năm là câu" Thập bá»™ sát nhất nhân", phòng số mưá»i là câu" Thoát kiếm tất tiá»n hoành", số mưá»i bảy câu" Cứu triệu huy kim truỵ". Má»—i câu là má»™t loại kiếm pháp. Phòng số sáu là câu " Thiên lý bất lưu hành". Số tám câu "Thâm tăng thân dữ danh". Số mưá»i bốn câu" NgÅ© nhạc đảo vi khinh". Má»—i câu trong những phòng này là má»™t lối khinh công. Phòng số bảy câu" Sá»± liá»…u phất y khứ". số chín " Nhàn quá Tin Lăng ẩm". Số hai mươi mốt " Túng tá»­ hiệp cốt hương" thì má»—i câu là má»™t thứ chưởng pháp.

Phòng số mưá»i ba câu" Tam bôi thổ nhiên nặc", số mưá»i sáu câu " ý khí tố nghê sinh", số hai mươi câu" Huyá»n hách Ãại lương thành" dạy ná»™i công vá» phép hô hấp.

Thạch Phá Thiên có lúc há»c rất mau, trong má»™t ngày được hai ba môn, nhưng có khi đến bẩy tám ngày chưa xong má»™t môn.

Thấm thoát chàng đã luyện đồ hình trên vách đá hai mươi ba phòng. Cứ cách vài ngày chàng lại đến thôi thúc Bạch Tá»± Tại ra vá». Nhưng lão đã luyện được khá nhiá»u võ há»c trên vách đá, rồi càng ngày càng Ä‘i vào chá»— say mê. Há»… lão thấy Thạch Phá Thiên đến thúc giục là ngoác miệng ra mà thoá mạ. Lão bảo chàng Ä‘á»u quấy nhiá»…u làm cho rối loạn tâm thần để lầm lỡ việc nghiên cứu võ công cá»§a lão. Vá» sau thấy chàng đến, lão liá»n vung quyá»n đánh luôn, không cho chàng vào gần để nói lải nhải nữa.

Thạch Phá Thiên không sao được, Ä‘i tìm bá»n Phạm Nhất Phi, Cao Tam nương tá»­ định bàn tính vá»›i há», chẳng ngá» bá»n này cÅ©ng Ä‘ang say mê Ä‘iên đảo, bao nhiêu tâm thần chìm đắm cả vào võ há»c trên vách đá. Há» níu kéo chàng bao yếu quyết câu này ở chá»— nào. Câu kia phải giải thích làm sao?

Thạch Phá Thiên kinh hãi nghĩ thầm:

-Té ra hai vị Long, Má»™c đảo chúa má»i cao nhân võ lâm đến Ä‘ao nghiên cứu võ há»c vẫn để cho ai nấy được tá»± do ra vá», nhưng từ ba mươi năm nay chẳng má»™t ngưá»i nào chịu rá»i khá»i đảo. Xem thế đủ biết võ há»c trên vách đá làm cho ngưá»i ta say mê quá đỗi. May mà võ công mình kém cá»i, lại không biết chữ nghÄ©a nên không đến ná»—i lưu luyến như há».

Bá»n Phạm Nhất Phi vì hảo tâm muốn giải thích văn tá»± trên vách đá cho chàng hiểu, nhưng chàng chỉ nghe qua quít mấy câu rồi tìm cá»› bá» Ä‘i, không dám quay đầu lại nữa. Những câu chàng đã nghe vào tai rồi lại quên hết, chàng cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i nữa.

Thạch Phá Thiên bấm đốt tay tính ra đã ở đảo Long Mộc hơn hai chục ngày. Chỉ còn mấy bữa nữa, không ra vỠkhông được chàng bụng bảo dạ:

-Trong hai mươi bốn căn thạch thất, ta đã qua được hai mươi ba rồi. Còn phòng chót mình thá»­ vào coi má»™t hai ngày nữa. Nếu gia gia nhất định không Ä‘i thì ta cÅ©ng phải vá» trước Ä‘em tình hình trên đảo nói cho sá»­ bà bà cùng má»i ngưá»i biết để há» vững tâm.

NghÄ© vậy, chàng liá»n tìm đến căn phòng số hai mươi bốn. Vừa bước chân vào đã thấy Long, Má»™c đảo chúa Ä‘ang ngồi xếp bằng trên đệm gấm quay mặt vào đá, ngưng thần suy nghÄ© ra chiá»u cá»±c nhá»c.

Thạch Phá Thiên rất tôn kính hai lão này. Chàng đừng tận xa không dám tá»›i gần. Dương mắt lên nhìn vách đá, chàng càng thất vá»ng.

Nguyên hai mươi ba căn thạch thất kia Ä‘á»u có đồ hình trên vách đá. Chỉ riêng phòng sau chót này toàn khắc văn tá»± chứ không có há»a đồ.

Thạch Phá Thiên nghĩ bụng:

-Trong này đã không có đồ hình thì còn coi cái gì? Âu là ta đi nói với gia gia, bữa nay ra ra vỠquách.

Chàng nghÄ© tá»›i sau mấy ngày sống chung cùng bá»n A Tú, Thạch Thanh, Mẫn Nhu, mà lòng chàng mừng khôn tả.

Chàng liá»n khom lưng hướng vá» Long, Má»™c đảo chúa lạy mấy lạy rồi nói:

-ÃÆ°á»£c hai vị đảo chúa khoan đãi, lại cho coi võ công trên vách đá đặng mở rá»™ng kiến thức, tiểu nhân cảm tạ vô cùng. Bữa nay tiểu nhân xin cáo từ.

Long, Má»™c hai vị đảo chúa ngÆ¡ ngác ngưng thần nhìn lên vách đá, dưá»ng như chẳng nghe thấy chàng nói gì?

Thạch Phá Thiên liá»n hướng mục quang nhìn lên vách đá .

Ãá»™t nhiên chàng thấy văn tá»± trên vách dưá»ng như Ä‘ang nhảy múa quay cuồng, bất giác chàng cảm thấy óc mê loạn.
Tài sản của Cánh gà nướng

  #80  
Old 02-06-2008, 01:42 AM
Cánh gà nướng's Avatar
Cánh gà nướng Cánh gà nướng is offline

Äại sắc lang bán cánh gà nướng
Vu Thần Giáo
Thống LÄ©nh Quân Äoàn Liệp Sát
 
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Singapore
Bài gởi: 1,138
Thá»i gian online: 1 tuần 5 ngày 4 giá»
Xu: 0
Thanks: 5,969
Thanked 298 Times in 76 Posts
Hồi 079 - Không NgỠMù Chữ Lại Thành Công


Thạch Phá Thiên ráng trấn tỉnh tâm thần những chữ trên vách đá thì lại thấy váng óc.

Chàng liá»n nhìn ra chá»— khác, tá»± há»i:

- Chữ gì mà kỳ vậy? Há»… nhìn vào lại choáng váng đầu óc là nghÄ©a làm sao? Chàng động tính hiếu kỳ, không dằn lòng được, lại quay vào dương mắt lên để ý nhìn thì thấy bao nhiêu nét bút tá»±a hồ Ä‘á»u biến thành những con nòng ná»c lại đứng yên không cá»­ động.

Thạch Phá Thiên thưở nhá» tấm thân cô độc ở chốn hoang sÆ¡n, cứ đến mùa xuân là chàng thưá»ng vào khe núi bắt rất nhiá»u nòng ná»c, rồi lại lấy đá xếp thành vÅ©ng bá» vào đồ nuôi để coi chúng rụng Ä‘uôi, má»c chân biến thành ếch, nhảy ra ngoài vÅ©ng kêu ồm á»™p, inh á»i cả má»™t vùng sÆ¡n cước cho đỡ tịch mịch.

Lúc này chàng tưởng chừng như được gặp bạn trong hồi thÆ¡ ấu thì mừng rỡ vô cùng. Chàng chú ý nhìn kỹ thái độ cá»§a má»™t con nòng ná»c. Hồi lâu chàng thấy huyệt Chí Dương ở sau lưng nẩy lên thì bụng bảo dạ:

- Mình tưởng con nòng ná»c này dưá»ng như Ä‘ang vùng vẫy chÆ¡i lượn mà thá»±c ra là nó có liên quan đến ná»™i khí cá»§a mình.

Chàng lại coi đến con nòng ná»c thứ hai thì huyệt Huyá»n Khu ở sau lưng lại nẩy lên. Nhưng bá»—ng ná»™i khí từ huyệt Chí Dương đến huyệt Huyá»n Khu không thông nhau nữa.

Chàng liá»n đảo mắt coi sang con thứ ba mà lâu lắm luồng ná»™i khí không thấy động tÄ©nh gì.

Ãá»™t nhiên chàng thấy bên mình có giá»ng khàn khàn lên tiếng.

- Thạch bang chúa chăm chú Ä‘á»c Thái Huyá»n Kinh . Té ra tôn gia là má»™t nhà há»c vấn thâm uyên, tinh thông cả khoa Ãấu Văn ( lối chữ đối thượng cổ giống như con nòng ná»c).

Thạch Phá Thiên ngoảnh đầu lại coi thì thấy cặp mắt sáng như diện cá»§a Má»™c đảo chúa Ä‘ang chăm chú nhìn mình. Chàng không khá»i nóng cả mặt mày, vá»™i đáp:

- Tiểu nhân không biết má»™t chữ nào cả, Vì vậy những con nòng ná»c này hay hay, nên muốn coi chÆ¡i má»™t lúc mà thôi.

Mộc đảo chúa gật đầu nói:

- Thế thì phải rồi! Thái Huyá»n Kinh này viết bằng lối cổ tá»± gá»i là khoa Ãảuu Văn. Tại hạ Ä‘ang lấy làm kỳ, Thạch bang chúa còn nhá» tuổi, nếu hiểu biết lối chữ cổ quái này thì thật là má»™t bậc kỳ tài.

Thạch Phá Thiên bẽn lẽn đáp:

- Nếu vậy tiểu nhân xin rút lui, không dám quấy nhiễu hai vị đảo chúa nữa.

Mộc đảo chúa nói:

- Tôn giáo bất tất phải đi đâu, cứ ở đây coi nữa cũng chẳng hỠchi, không bận rộn gì đến chúng ta đâu.

Lão nói xong nhắm mắt lại. Thạch Phá Thiên cũng muốn bỠđi nhưng lại e làm mích lòng Mộc đảo chúa. Chàng định coi một lúc nữa rồi hãy đi ra.

NgỠđâu chàng vừa ngó lên đầu nòng ná»c trên vách đá thì huyệt Trung Chú ở bụng dưới đã nẩy lên kịch kiệt làm cho toàn thân chấn động. Chàng lẩm bẩm:

- Những con nòng ná»c này thật là cổ quái! Chưa biến thành ếch đã nhảy lên lao xao.

Bất giác tính tình trẻ nít lại rạo rá»±c, chàng lần lượt ngắm nghía từng con nòng ná»c má»™t. Ãồng thá»i những huyệt đạo trong ngưá»i chàng xúc động mãnh liệt, chàng cảm thấy rất thích thú.

Trên vách đá kể có đến hàng ngàn, hàng vạn con nòng ná»c nhá», có lúc luồng ná»™i khí trong hai đưá»ng huyệt đạo thông liá»n vào má»™t thì toàn thân chàng cảm thấy rất khoan khoái. Chàng coi thích thú quá quên cả những câu Má»™c đảo chúa vừa nói, liá»n Ä‘i tìm những con nòng ná»c thích hợp khiến cho những luồng ná»™i khí huyệt đạo má»—i nÆ¡i liên lạc vá»›i nhau, Nhưng ở trên vách đá không biết bao nhiêu là nòng ná»c, mà muốn cho mấy trăm chá»— huyệt đạo thông suốt liá»n vá»›i nhau thành má»™t luồng ná»™i khí thì đâu phải chuyện dá»… dàng?

Trong thạch thất không nhìn thấy ánh mặt trá»i, dÄ© nhiên chẳng biết ngày đêm là gì, chỉ khi nào thấy bụng đói thì lấy cÆ¡m lấy bánh mà ăn.

Thạch Phá Thiên từ lúc vào phòng hai mươi bốn này đã ăn đến mưá»i tám, mưá»i chín bữa, nhưng đưá»ng huyệt đạo trong ngưá»i thông suốt nhau đã được khá nhiá»u. Chàng tưởng chừng như những con nòng ná»c nhá» xíu kia cứ từng con nòng ná»c má»™t di chuyển dần vào các đưá»ng huyệt mạch trong ngưá»i chàng, lại tá»±a hồ chúng đã biến thành những con ếch nhá» Ä‘ang nhảy nhót trong mình.

Thạch Phá Thiên vừa cảm thấy thích thú lại vừa cảm thấy kinh hãi. Chỉ những chá»— huyệt đạo nào đã thông liá»n nhau thì luồng ná»™i khí má»›i yên tÄ©nh lại má»™t chút. Nhưng huyệt đạo này vừa bình tÄ©nh lại, thì huyệt đạo khác lại xôn xao.

Chàng như ngưá»i Ä‘ang mÆ¡ ngá»§ hay ngưá»i bị hồn ma ám ảnh, cứ ngưng thần nhìn vào văn tá»± trên vách đá. Chỉ khi nào má»i mệt quá không chịu được nữa, chàng má»›i tá»±a lưng vào vách đá mà ngá»§ thiếp Ä‘i. Khi tỉnh dậy cặp mắt chàng bị hàng vạn con nòng ná» trên vách thu hút.

Chẳng hiểu đã coi văn tá»± trên vách đá mất bao nhiêu thá»i gian, Thạch Phá Thiên đột nhiên cảm thấy luồng ná»™i khí trong ngưá»i rạo rá»±c, bành trướng, rồi xung phá bảy tám chá»— còn bị tắc nghẽn. Sau cùng ná»™i khí trong ngưá»i chàng chẳng khác má»™t con sông lá»›n, nước chảy cuồn cuá»™n tá»­ huyệt Ãan Ãiá»n lên đỉnh đầu lại từ đỉnh đầu xuống huyệt Ãan Ãiá»n, càng chảy càng mau.

Thạch Phá Thiên vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Trong lúc hồi há»™p, chàng không có chú ý, chẳng biết làm thế nào cho được. Chàng cảm thấy khắp má»i chá»— trong ngưá»i, khí lá»±c rần rần không nÆ¡i phát tiết. Tiện tay chàng sá»­ chưởng pháp Sá»± liá»…u phát y khứ ( việc xong dÅ© áo ra Ä‘i).

Chưởng lực phóng ra rồi tinh lực lại càng đầy rẫy. Tay phải chàng cầm thanh kiếm vô hình sử kiếm pháp Thập Bộ sát nhất nhân. Tuy trong tay không có kiếm mà khí lạnh dàn dụa khắp gian phòng.

Thạch Phá Thiên chưa sử xong kiếm pháp thập bộ sát nhất nhân thì da thịt toàn thân chàng bành trướng, căng thẳng tưởng chừng như muốn nổ xé tung ra.

Chàng không tá»± chá»§ được nữa thì bá»—ng luong ná»™i khí vận chuyá»n theo đưá»ng kinh mạch trên bức đồ phổ Û Triệu khách mạn hồ anh. Ãồng thá»i chàng khoa chân múa tay tá»±a ngưá»i vui mừng quá đỗi, lại giống kẻ Ä‘au khổ Ä‘iên khùng.

Thạch Phá Thiên liá»n vận khí theo bức đồ Triệu khách mạn hồ anh xong, tiếp tục chuyển sang đồ phổ Ngô câu sương tuyết minh Rồi chàng không cần nghÄ© ngợi gì nữa mà những bức đồ phổ trên vách đá tá»± nhiên lần lượt xuất hiện ra trong đầu óc chàng từ bức Ngân yên chiếu bạch mi cho đến bức số hai mươi ba Thuỳ năng thư các hạ, chàng cứ thuá»™c lòng biểu diá»…n.

Lúc này bất luận là kiếm pháp hay chưởng pháp, ná»™i công hay khinh công Ä‘á»u hoà hợp vào nhau thành má»™t khối, không còn phân biệt được đâu là chưởng pháp, đâu là kiếm pháp.

Thạch Phá Thiên diễn công phu xuôi xuống cho tới bức đồ phổ thứ hai mươi ba Û Thuỳ năng thư các hạ vừa xong thì lập tức cảm thấy luồng nội khí vận ngược lên, cho nên đi vào đồ phỗ số hai mươi hai Bất tâm thế thượng anh ngược lên cho tới đô phổ số một Triệu khách mạn hồ anh...

Bất giác chàng hú lên má»™t tiếng dài. Chỉ trong khoảng khắc, bao nhiêu những công phu há»c ngày trước, bất luận là Âm Chưởng cá»§a mẫu thân, hay Viêm Công cá»§a TạYên Khách truyá»n thụ hoặc lá»±c mà chàng tá»± tập ở mưá»i tám pho tượng La Hán, hoặc Cầm Nã thá»§ cá»§a Ãinh Ãang truyá»n thụ, hoặc kiếm pháp cá»§a bá»n tá»­ phái Tuyết SÆ¡n rèn luyện cho nhau mà chàng trông thấy hoá Thượng Thanh kiếm pháp mà vợ chồng Thạch Thanh truyá»n thụ, hoặc quyá»n pháp, chưởng pháp cá»§a Ãinh Bất Tứ dạy cho, hoặc Ä‘ao pháp há»c được ở Sá»­ bà bà, hoặc Ä‘ao kiếm hợp nhất tá»± chàng sáng chế ra, Ä‘á»u dần kéo đến đảo lá»™n trong đầu óc chàng tay chàng cÅ©ng múa lên tưng bừng.

Bây giá» không theo má»™t thứ tá»± nào nữa. Bất chấp là công phu Tương chả đạm Chu hợi hay Thoát kiếm tất tiá»n hoành chàng muốn thi triển môn gì tuỳ ý, đã không cần nghÄ© tá»›i ná»™i khí, cÅ©ng chẳng cần nhá»› chiêu số. Hàng ngàn hàng vạn chiêu thức trên vách đá cứ tá»± nhiên trong lòng phát ra không ngá»›t.

Thạch Phá Thiên càng biểu diá»…n càng cảm thấy trong lòng vui sướng. Sau chàng không nhịn được nữa bật lên chàng cưá»i ha hả, buá»™t miệng la:

- Thật là tuyệt diệu! Ãá»™t nhiên chàng nghe thấy hai ngưá»i hoan hô!

- Quả nhiên tuyệt diệu!...

Thạch phá Thiên giật mình, dừng tay thu chiêu lại. Chàng thấy Long, Mộc hai vị đảo chúa đứng trong góc nhà, lộ vẻ vừa kinh hãi, vừa vui mừng đang chăm chú nhìn chàng. Chàng vội nói:

- Tiểu nhân phá quấy, xin hai vị miễn trách.

Chàng thấy hai đảo chúa trán toát mồ hôi đầm đìa, quần áo cÅ©ng ướt hết, chá»— góc nhà hai lão đứng Ä‘á»u có nước lênh láng.

Long đảo chúa nói:


- Thạch Bang Chúa được trá»i ban cho kỳ tài. Thiệt là đáng mừng. Xin nhận cá»§a lão phu má»™t lạy này.

Lão nói xong phục xuống lạy. Mộc đảo chúa cũng sụp lạy theo.

Thạch phá Thiên cả kinh, vá»™i quỳ má»p khấu đầu lia lịa. Trán chàng dâp xuống đất kêu binh binh.

Chàng hấp tấp nói:

- Hai vị làm như vậy... thì tiểu nhân tổn thỠmất.

Long đảo chúa nói:

- Thạch bang chúa! ... Xin tôn giá ... đứng dậy!

Thạch phá Thiên dứng dậy thì thấy Long đảo chúa cÅ©ng toan đứng thẳng ngưá»i lên nhưng đột nhiên lão lảo đảo ngưá»i Ä‘i hai cái phải ngồi phệt xuống đất.

Mộc đảo chúa hai tay chống đât cũng không đứng lên được.

Thạch phá Thiên cả kinh há»i:

- Hai vị làm sao vây? Rồi chàng vội sang nâng Long đảo chúa ngồi dậy hẳn hoi, chàng lại nâng cả Mộc đảo chúa ngồi lên nữa.

Long đảo chúa lắc đầu. Vẻ mặt mỉm cưá»i. Lão nhắm mắt vận khí.

Mộc đảo chúa chắp hai tay lại cũng tự mình hành công.

Thạch phá Thiên không dám quấy nhiễu, đứng lặng yên cho hai lão vận khí hành công.

Hồi lâu bỗng nghe Mộc dảo chúa thở pháo một cái rồi đứng phắt dậy. Lão qua bên này ôm lấy Long đảo chúa.

Long đảo chúa dương cặp mắt lên nhìn rồi hai lão ôm lấy nhau phá lên cưá»i ha hả, ra chiá»u hoan hỉ vô cùng.

Thạch phá Thiên không hiểu hai lão vì lẽ gì mà lại nức lòng hởi dạ đến thế, nhưng không dám há»i.

Thấy hai lão cưá»i, chàng cÅ©ng ngây ngô cưá»i theo.

Long đảo chúa vịn tay vào vách đá, từ từ đứng lên nói:

- Thạch bang chúa! Hai anh em lão phu mấy chục năm nay canh cánh bên lòng vì những mối nghi ngá». Bữa nay được tôn giá phá giải, lão phu thật cảm kích không biết đến đâu mà kể.

Thạch phá Thiên nói:

- Tiểu nhân đâu có ... phá giải được cái gì?

Long đảo chúa tá»§m tỉm cưá»i đáp:

- Thạch bang chúa hà tất phải nhún nhưá»ng như vậy? Tôn giá đã nghiên cứu và hiểu thấu những đồ giải trên vách đá vá» khoa Hiệp Khách Hành này. Như vậy thì chẳng những tôn giá là ngưá»i thứ nhất trong võ lâm mà ngoài bậc cao nhân tiá»n bối đã Ä‘iêu khắc đồ phổ trên vách đá, lão phu e rằng cổ kim rất ít ngưá»i bì kịp.

Thạch phá Thiên sợ hãi vô cùng nói:

- Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân không dám! Long đảo chúa nói vậy mà để cho Bạch gia gia cá»§a Tiểu nhân nghe thấy thì ngưá»i sẽ giận lắm đấy!

Long đảo chúa há»i lại:

- Tại sao vậy! Thạch phá Thiên đáp:

- Bạch gia gia muốn hết thảy má»i ngưá»i Ä‘á»u kêu lão gia là đại anh hùng, đại hào kiệt, đại hiệp sÄ©, đại tôn sư , đệ nhất vá» kiếm pháp, đệ nhất vá» quyá»n cước, đệ nhất vỠám khí, đệ nhất vá» ná»™i công trong võ lâm từ cổ chí kim không ai bì kịp. Tiểu nhân có hiểu gì đâu mà dám sánh vá»›i Bạch gia gia?

Long đảo chúa cưá»i nói:

- Ãại anh hùng, đại hào kiệt, đại hiệp sÄ©, đại tôn sư , ná»™i công đệ nhất trong võ lâm từ cổ chí kim... Ha ha!... té ra nhân vật ấy là Bạch tá»± Tại ở phái Tuyết SÆ¡n Ha ha!

Rồi lão cùng Má»™c đảo chúa nhìn nhau mà cưá»i.

Long đảo chúa lại há»i Thạch phá Thiên :

- Thạch bang chúa nghÄ© thế nào vá» lá»i tuyên bố cá»§a Uy Ãức tiên sinh.

Thạch phá Thiên trầm ngâm một lúc rồi đáp:

- Võ công cá»§a Bạch gia gia dÄ© nhiên là rất cao cưá»ng nhưng bảo rằ ng cái gì cÅ©ng đệ nhất tá»± cổ chí kim thì e rằ ng ... chưa chắc.

Long đảo chúa nói:

- Chính thế! nói vá» kiếm pháp, chưởng pháp, ná»™i công, Thạch bang chúa cÅ©ng đã cao hÆ¡n gấp mưá»i lần Bach gia gia rồi. Những lá»i chú giải bằ ng khoa đẩu cổ văn trên vách đá này, tại hạ cùng Má»™c huynh đệ mưá»i phần chưa biết được má»™t. Chẳng hiểu Thạch bang chúa có sẵn lòng chỉ giáo cho chăng.?

Thạch phá Thiên hết nhìn Long đảo chúa lại ngó Má»™c đảo chúa. Chàng thấy hai lão lá»™ vẻ rất thành khẩn thêm vào những nét sợ hãi tá»±a hồ lo rằng những yêu cầu cua rmình có Ä‘iá»u thất thố. Hai lão có ý sợ chàng không chịu tiết lá»™ những Ä‘iá»u huyá»n diệu mà chàng đã hiểu rõ.

Chàng vội đáp:

- Tiểu nhân xin nhất nhất trình bày thế cùng hai vị, chẳng dám dấu diếm gì. Ãầu tiên tiểu nhân coi con nòng ná»c này thì hấy huyệt Trung chúa chuyển động. Tiểu nhân coi đến con kia thì huyệt Thái bách nhảy bong lên...

Chàng vừa nói vừa chỉ từng con nòng ná»c má»™t, để giải thích cho hai lão nghe.

Hai vị Long, Má»™c lÆ¡ mÆ¡ ra chiá»u không hiểu.

Thạch phá Thiên thấy nét mặt hai lão ra chiá»u khác lạ, liá»n nói:

- Tiểu nhân nói trật rồi chăng?

Long đảo chúa ấp úng đáp:

- Té ra Thạch bang chúa chỉ coi ... những con nòng ná»c chứ không phải coi những chữ. Vậy mà tại sao Thạch bang chúa lại thông hiểu được cả Thiên thái Huyá»n kinh?

Thạch phá Thiên thẹn đỠmặt lên đáp:

- Tiểu nhân từ thuở nhá» không Ä‘á»c sách bao giá» thá»±c tình chẳng biết má»™t chữ, rất lấy làm xấu hổ.

Long, Má»™c đảo chúa kinh ngạc đến bất nẩy cả ngưá»i lên , đồng thanh há»i:

- Bang chúa không biết chữ ư ?

Thạch phá Thiên đáp:

- Tiểu nhân không biết. Sau khi tiểu nhân trở vá» Trung nguyên nhất định sẽ yêu cầu A Tú... dạy cho biết chữ. Tiểu nhân dốt nát để ngưá»i chê cưá»i thật là mất mặt.

Long, Mộc hai vị đảo chúa thấy chàng vẻ mặt thật thà, tuyệt không có ý xảo trá, không tin cũng đến phải tin.

Long đảo chúa đầu óc há»—n loạn, lão vịn vào vách đá há»i:

- Bang chúa đã không biết chữ thì sao lại hiểu được biết bao nhiêu lá»i chú giải từ phòng số má»™t đến phòng số hai mươi ba. Hay là ai giải thích cho Bang chúa?

Thạch phá Thiên đáp:

- Không có ai giải thích hết. Bạch gia gia giảng mấy câu, Phạm gia gia giảng mấy câu mà tiểu nhân chẳng hiểu gì ráo, nên nghe không vào tai. Tiểu nhân ... chỉ coi đồ hình rồi nghÄ© vÆ¡ nghÄ© vẩn. Ãá»™t nhiên làn mây hoặc những thanh kiếm nhá» gì gì đó trên đồ hình hoà nhịp vá»›i má»™t nhiệt khí trong ngưá»i tiểu nhân.

Má»™c đảo chúa há»i:

- Bang chúa không biết chữ mà hiểu được đồ giải... cái đó kể cũng lạ thiệt!

Long đảo chúa há»i:

- Chẳng lẽ trong cõi mênh mang quả có ý trá»i thiệt? Hay là Bang chúa được trá»i ban cho kỳ tài.

Mộc đảo chúa đột nhiên dậm chân la lên:

- Tiểu đệ hiểu rồi! Tiểu đệ hiểu rồi! Ãại ca! Té ra là thế! Long đảo chúa ngẩn ngưá»i ra má»™t chút rồi lão cÅ©ng hiểu ngay. Ta nên biết hai lão cÅ©ng ở vá»›i nhau mấy chục năm trá»i, bản lãnh ngang nhau, trí lá»±c cÅ©ng tương đương. Có Ä‘iá»u Má»™c đảo chúa thì trầm lặng it nói. Kể vá» ngoại giao lão kém Long đảo chúa má»™t chút, nhưng vá» trí phán Ä‘oán hiểu biết thì có phần lẹ hÆ¡n lão Long.

Long đảo chúa quay lại bảo Thạch phá Thiên:

- Thạch bang chúa! May ở chá»— bang chúa không biết chữ má»›i phá giải được mối nghi ngá» sâu xa này, khiến anh em lão phu dù có chết cÅ©ng nhắm mắt được, không đến nối ôm hận mang xuống tuyá»n đài.

Thạch phá Thiên ngÆ¡ ngác há»i:

- Cái gì mà chết cũng nhắm mắt được?... Long đảo chúa khẽ buông tiếng thở dài nói:

- Té ra những văn tá»± chú thích rưá»m rà này câu nào cÅ©ng có ý đưa ngưá»i ta vào con đưá»ng lạc lõng. Ãã là ngưá»i nghiên cứu đồ phổ thì còn ai lại không nghiá»n nghÄ© vá» những lá»i chú thích.

Thạch phá Thiên lấy làm kỳ há»i:

- Ãảo chúa nói vậy thì bao nhiêu văn tá»± ở đây Ä‘á»u vô dụng ư ?

Long đảo chúa đáp:

- Chẳng những vô dụng mà còn có hại lớn nữa là khác. Giả tỷ không có những bài chú thích này thì hai anh em lão phu đâu đến nỗi phải tốn bao nhiêu tâm huyết , sức cùng lực kiệt, mà chẳng được ích gì.

Mộc đảo chúa thở dài nói:

- Thiên Thai Huyá»n Kinh này thá»±c ra không phải là khoa đẩu cổ văn... mà chỉ là những đưá»ng dây cùng phương vị các kinh mạch mà thôi. Hỡi ôi! Uổng công bốn chục năm trá»i! Uổng công bốn chục năm trá»i!

Long đảo chúa nói

- Câu Bạch thá»§ Thái huyá»n Kinh thật chỉ lý. Hiá»n đệ Æ¡i ! Ãầu tóc hiá»n đệ đã bạc phÆ¡ rồi!
Tài sản của Cánh gà nướng

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
hiep khach hanh, ïåðâûé, òàìîæíÿ


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™