Hồi 37
Trắc túc vô hành kÃnh
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tá», nhướng mày nói :
- Nữ nhân xinh đẹp như nàng, đừng có mở miệng ra là nói giết ngưá»i. Không sợ thiên hạ cho là bà la sát sao, bị thiên hạ cho là bà la sát không chừng khó kiếm được má»™t đấng phu quân. Phòng không gối chiếc, đêm buồn nhìn trăng, nghe tiếng mưa rÆ¡i, đông đến lạnh lùng giá buốt hổng ai sưởi ấm, lúc đó hối thì đã muá»™n rồi.
Giang Vi TỠcắn răng trên vào môi dưới.
- Ta không thÃch nghe những lá»i nói này.
- Chân ngôn khó nghe, sàm nịnh thì ai cÅ©ng thÃch. Cô nương sống trong ná»™i cung quen rồi. Lại luôn ở bên cạnh Thiên tá», ngày ngày được má»i ngưá»i cúi đầu nên chỉ thÃch nghe những lá»i chót lưỡi đầu môi, miá»…n làm sao nghe đã cái lá»— nhi thì thÃch. Còn những lá»i tháºt làm sao nghe được.
Vừa nói Kim Tiêu vừa gỡ tay nàng ra khá»i yết hầu.
Giang Vi TỠtrừng mắt nhìn Kim Tiêu.
- Bổn cô nương chưa tha cho ngươi, ngươi lại tá»± nhiên như váºy à?
Kim Tiêu mỉm cưá»i giả lả nói :
- Sợ tiểu thư má»i tay, bá»™ tiểu thư không biết má»i tay à. Hay ngá»c thá»§ cá»§a tiểu thư biến thành đá rồi.
Nàng hừ nhạt rút tay lại.
Kim Tiêu nói tiếp :
- Nếu như tiểu thư có ý giết Ngạn Kim Tiêu thì đã hành động rồi. Còn chỉ đặt trảo vào yết hầu thôi mà không bứt thanh quản hay khà quản thì rõ ràng tiểu thư chưa muốn lấy mạng tại hạ.
Chàng nói rồi bước lại ghế thản nhiên ngồi xuống. Kim Tiêu đạp ghế trượt ra phÃa sau hòn non má»™t bá»™. Rồi thản nhiên tá»±a lưng vào thành ghế gác chân lên bàn. Thuáºn tay chàng bẻ lấy má»™t quả chuối bóc vỠăn ngon lành. ăn xong quả chuối đó, Kim Tiêu quẳng vá» chuối xuống sàn thá»§y xá.
Hành động của chàng khiến Giang Vi TỠcau mặt biểu thị thái độ khó chịu.
Kim Tiêu nhìn nàng mỉm cưá»i, rồi bẻ lấy má»™t quả chuối đưa vá» phÃa nàng.
- Tiểu thư ăn chuối không?
Giang Vi Tá» cắn răng trên vào môi dưới. Nàng gắt giá»ng nói :
- Ta không ăn những thứ đó.
Kim Tiêu bỠvỠchuối xuống bàn. Chàng ngẩng mặt nhìn lên trần thủy xá, nhún vai nói :
- Tại hạ quên mất, tiểu thư là trang thiên kim, hay là ngưá»i cao sang kim chi ngá»c Ä‘iệp thì đâu có ăn những món ăn dân dã như Ngạn Kim Tiêu.
Giang Vi TỠlừ mắt nhìn chàng.
- Ngươi bá» chân xuống khá»i bàn.
- Äây là nhà cá»§a Ngạn Kim Tiêu mà... tá»± nhiên tiểu thư xông vào rồi còn muốn làm chá»§ cá»§a tại hạ nữa. Lạ quá nhỉ.
Chàng chắc lưỡi.
- Mà nghÄ© cho cùng, tiểu thư cÅ©ng có thể là chá»§ nhân cá»§a tại hạ. Bởi vì cái gì cá»§a Ngạn Kim Tiêu, cô nương đã Ä‘á»u thấy cả rồi.
Sắc diện nàng đỠbừng.
- Ngươi đừng sàm ngôn. Ta không thấy gì cả.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Äúng rối... Khi ngưá»i ta che mặt thì làm sao mà thấy chứ. Tiếc cho tiểu thư tháºt.
Cái đáng thấy thì không thèm nhìn, sau đó lại đi tìm tại hạ, có lạ không nhỉ.
Sắc diện của Giang Vi TỠtái dần ra.
Nàng gằn giá»ng nói :
- Äạo Soái Dương Châu... Giang Vi Tá» không phải là hạng nữ lưu để ngươi xem thưá»ng đâu.
Vừa nói Giang Vi Tá» vừa bước đến bên bàn. Nàng toan vươn trảo chụp lấy chân Kim Tiêu, nhưng chàng đã nhanh hÆ¡n thả chân xuống khá»i bàn.
Kim Tiêu gắt giá»ng nói :
- Làm gì nàng nóng giáºn dữ váºy?
- Ta có thể bẽ gãy tứ chi ngươi, biến ngươi thành phế nhân.
- Cần gì phải làm như váºy... Tại hạ đâu còn sống bao lâu nữa mà phải bị trừng trị thành phế nhân.
Nói rồi Kim Tiêu bưng vò rượu dốc lên miệng uống. Chàng đặt vò rượu xuống bàn nhìn Giang Vi Tá».
- Trong Ä‘iện Thái Hòa, tại hạ không nhìn rõ nàng lắm nhưng bây giá» nhìn kỹ má»›i thấy nàng đẹp, thÃch chết Ä‘i được.
- Ngươi...
Kim Tiêu giã là cưá»i rồi nói :
- Còn nàng có thấy tại hạ đẹp không. Những nữ nhân nào lỡ chiêm ngưỡng nhân dạng cá»§a Ngạn Kim Tiêu mà không nháºn ra cái đẹp cá»§a Ngạn Kim Tiêu, đó là những nữ nhân có mắt như mù, hoặc không dám nhìn vào mình.
Giang Vi TỠquắc mắt.
- Äạo Soái Dương Châu... bổn cô nương không thÃch nghe những lá»i sàm ngôn vô nghÄ©a đó đâu.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Nếu nàng không thÃch thì có thể rá»i thá»§y xá cá»§a Ngạn Kim Tiêu. Còn như thÃch thì cứ ở lại nghe. Tại hạ không giữ cÅ©ng không Ä‘uổi, tùy tiểu thư định Ä‘oạt thôi.
Giang Vi TỠkhoanh tay trước ngực nhìn Kim Tiêu.
Chàng thản nhiên tiếp nháºn ánh mắt cá»§a nàng và nhìn lại. Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Nụ cưá»i cá»§a Kim Tiêu khiến chân diện Giang Vi Tá» nóng bừng.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Ngạn Kim Tiêu... Ngạn Kim Tiêu...
Kim Tiêu ngắt lá»i nàng :
- Nghe rồi. Nói gì thì nói còn cứ gá»i tục danh cá»§a tại hạ mãi váºy. Ngạn Kim Tiêu vá»›i Ngạn Kim Tiêu, gá»i mãi như váºy quen miệng đó. Äến khi nằm ngá»§ cÅ©ng gá»i tên. Sau này có phu tướng, đêm tân hôn cÅ©ng gá»i tên Ngạn Kim Tiêu gã ôn dịch kia không hiểu gì lại Ä‘i tìm gã du thá»§ du thá»±c này nữa. Khổ quá nói mãi.
Giang Vi TỠthét lên :
- Im...
- Thì im.
Kim Tiêu ngáºm hai cánh môi lại nhướng mày nhìn Giang Vi Tá». Nàng trừng mắt nhìn vào mặt Ngạn Kim Tiêu :
- Ngươi có tin ta cắt lưỡi ngươi không.
- Hổng tin.
- Ta sẽ cắt lưỡi ngươi đó.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Nàng cắt lưỡi ta, ngưá»i ta sẽ cho nàng là ác phụ.
Mặt nàng nhăn hẳn lại, răng trên cắn vào môi dưới.
Kim Tiêu nhướng mày khi chứng nghiệm nhân diện cá»§a Giang Vi Tá».
- Cổ thư có câu, nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi thấy thân thể nhau chẳng khác nào đã chung chạ. Nàng giết ta chẳng khác nào ác phụ nhẫn tâm giết con mèo của mình. Cục mỡ chỉ dành cho con mèo xơi tái chứ đâu bao giỠgiết.
Giang Vi TỠnheo mày :
- Ngươi nói cái gì thế... Cái gì là con mèo, cái gì là mỡ?
- Nàng tá»± hiểu lấy váºy... bây giá» không hiểu mai mốt nghiệm ra rồi cÅ©ng hiểu thôi mà.
Kim Tiêu thở hắt ra một tiếng rồi đứng lên :
- Thôi được rồi... khi nãy ta dụng những lá»i sàm ngôn khó nghe là để Ä‘uổi mấy ngưá»i kia ra khá»i thá»§y xá này đó. Chẳng lẽ để cho há» chứng nghiệm bá»™ mặt tháºt cá»§a Lan Hoa Sứ hay sao. Nàng cÅ©ng không phải là Lan Hoa Sứ tháºt nữa. Cái gì cÅ©ng giả tạo hết.
- Lan Hoa Sứ là sư phụ cá»§a Giang Vi Tá».
Kim Tiêu nhìn Giang Vi Tá».
- Khi nàng xuất hiện ta ngỡ đâu võ công của nàng có thể đối địch lại Tà Nhân Vô Diện, không ngỠbản lĩnh của nàng cũng chỉ đệ trượt vỠchuối mà té lăn ra sàn thủy xá.
Nếu như Kim Tiêu không ngăn cản Tà Nhân Vô Diện thì bây giá» nàng đã không đứng đây đòi cắt lưỡi, hay giết Ngạn Kim Tiêu. Ân cá»§a ta trá»ng như váºy mà Giang Vi tá» không trá»ng mà đòi giết Kim Tiêu nữa. Nàng đúng là...
Kim Tiêu bá» lá»ng câu nói giữa chừng giả lả cưá»i.
Giang Vi TỠđỠmặt.
Nàng miễn cưỡng nói :
- Ta không ngá» võ công cá»§a gã đó lại lợi hại như váºy.
- Biết như thế nàng phải mang ân Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu chỉ chiếc ghế đối diện :
- Ngồi xuống đi.
Vi Tá» nhÃu mày.
- Ngươi ra lịnh cho tài nhân Giang Vi TỠđó à?
- Kim Tiêu đâu phải là nô tài cá»§a nàng, mà là chá»§ nhân cá»§a thá»§y xá này. Nếu như nàng không muốn ngồi, đứng cÅ©ng được. Nhưng nhá»› đừng có di bước đấy, kẻo lại trượt vá» chuối mà té ngá»a ra ta hổng có đỡ đâu.
Vi TỠlắc đầu rồi miễn cưỡng ngồi xuống. Nàng đặt hai tay lên bàn nhìn Kim Tiêu :
- Äạo Soái Dương Châu, ngươi đã biết ngươi làm chuyện gì chưa?
- Chuyện gì?
- Ngươi dám đột nháºp vào Ä‘iện Thái Hòa lấy trá»™m Ngá»c ấn. Cái tá»™i đó cho dù Ngạn Kim Tiêu có ba đầu sáu tay cÅ©ng không gánh nổi đâu. Má»™t khi Thiên tá» biết được, ngươi sẽ bị tru di cá»u tá»™c. Không chỉ tam tá»™c mà là cá»u tá»™c. Ngá»c ấn có liên quan đến bá tÃnh và giang sÆ¡n xã tắc này.
Kim Tiêu sẽ mỉm cưá»i rồi nói :
- Giang cô nương có sợ không?
- Ngươi muốn bị tru di cá»u tá»™c lắm à?
- E rằng Thiên tá» không thể làm Ä‘iá»u này.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Kim Tiêu nói tháºt đó. Bởi Kim Tiêu chỉ có má»™t thân má»™t mình, giá»i lầm thì cÅ©ng chỉ chặt đầu Ngạn Kim Tiêu thôi chứ làm gì có cá»u tá»™c mà tru di chứ.
Kim Tiêu bưng lấy vò rượu tu một ngụm dài. Chàng đặt vò rượu xuống trước mặt nhìn Giang Vi TỠnói tiếp :
- Nhưng trước khi chém Ngạn Kim Tiêu thì trước tiên Thiên tỠsẽ chém cô nương trước.
Kim Tiểu chắc lưỡi :
- Cả hai chúng ta cùng ra pháp trưá»ng. Không sinh cùng má»™t giá» má»™t năm nhưng chết chung má»™t thá»i khắc. Làm hai con ma dưới a tỳ. Không khéo bên kia còn sướng hÆ¡n bên này đó. NghÄ© tá»›i Ä‘iá»u đó tại hạ thÃch lắm đó.
Giang Vi TỠcau mặt.
- NgÆ¡i đừng nói những lá»i đó nữa.
Nàng vừa nói vừa quay mặt né tránh ánh mắt của Kim Tiêu.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Äã nhìn rồi, còn không dám nhìn gì nữa chứ.
Vi TỠnhìn lại chàng.
- Tại sao ngươi dám trá»™m Ngá»c ấn cá»§a Thiên tá»?
- Trách ngưá»i thì hãy tá»± nhìn lại bản thân mình. Nàng quên hết rồi ư hay giả vá» quên?
- Ngươi muốn nói gì?
Kim Tiêu xoa hai tay vào nhau từ từ đứng lên nhìn Giang Vi TỠtừ tốn nói :
- Trong điện Thái Hòa, Giang Vi TỠtiểu thư còn nhớ mình nói gì không?
- Ơ... Ta không nhớ.
- Kim Tiêu nhắc cho Giang tiểu thư nhá»› nhé. Trong Ä‘iện Thái Hòa, tiểu thư nói Äạo Soái Dương Châu, Ngá»c ấn Ä‘ang ở đây, ngươi có bản lÄ©nh thì xuất đầu lá»™ diện mà lấy. Äừng có trốn chui, trốn nhá»§i làm con rùa rút cổ.
Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên máºt bàn.
- Kim Tiêu đành phải xuất đầu lá»™ diện để lấy Ngá»c ấn. Nếu không tiểu thư lại cho tại hạ là con rùa rút đầu rút cổ. Khổ cho cái gã Ä‘u thá»§ du thá»±c này lắm.
- Nhưng ngưá»i xuất đầu lá»™ diện lấy Ngá»c ấn trong sá»± bỉ ổi.
- Cái gì là bỉ ổi... Tại hạ chỉ cởi truồng thôi. Còn ai muốn chiêm ngưỡng nhân dạng cá»§a tại hạ thì cứ chiêm ngưỡng. Kim Tiêu có cấm ngưá»i nào đâu.
- Nhưng ngươi quá trơ trẽn.
Giang tỠvi buông tiếng thở dài rồi nói :
- Sắp đến ngày thái tỠđăng cÆ¡ tiếp nháºn Ngá»c ấn từ Hoàng thượng. Vi Tá» xin Kim Tiêu hãy trả lại Ngá»c ấn.
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Giá» Kim Tiêu má»›i nghe câu nói lá»t lá»— tai mình đó.
- Ngươi trả lại Ngá»c ấn?
- Bây giá» tiểu thư có giết Kim Tiêu cÅ©ng không thể có Ngá»c ấn. Nhưng tại hạ hứa đến ngày đăng cÆ¡ cá»§a Thái tá» sẽ có Ngá»c ấn cho cô nương.
- Kim Tiêu giữ Ngá»c ấn để làm gì?
- Có những chuyện cá»§a giá»›i võ lâm còn quan trá»ng hÆ¡n Ngá»c ấn. Nhưng trước tiên là bổn mạng cá»§a Kim Tiêu. Trước tiên Kim Tiêu cần Ngá»c ấn để giữ mạng mình.
- Kim Tiêu giữ mạng được không khi chuyện này đến tai thái t�
- Tạm thá»i tiểu thư phải giữ kÃn chuyện này.
Ngày đăng cÆ¡ cá»§a Thá»i tỠđã đến gần rồi, không còn bao lâu nữa.
Kim Tiêu ôm vò rượu đứng lên. Chàng dốc vò rượu uống cạn rồi đặt xuống bàn.
- Giá» thì Kim Tiêu đã có thể hiểu tưá»ng táºn má»i đưá»ng Ä‘i nước bước cá»§a Tà Nhân Vô Diện rồi.
Vi TỠbuột miệng nói :
- Tà Nhân Vô Diện là ai?
- Cái lão quỷ đã lột mặt nạ vàng của nàng đó.
- Lão ta à? Thế lão cần Ngá»c ấn để làm gì?
- Còn làm gì nữa ngoài má»—i mục Ä‘Ãch trở thành Thiên tá».
Vi TỠsa sầm mặt :
- Có chuyện đó ư?
- Làm gì không có chứ. Những chuyện ngưá»i ta không ngá» tá»›i thì thưá»ng xảy ra trong giá»›i võ lâm giang hồ. Nàng nghÄ© coi. Nếu như Tà nhân va diện sát hại Thái tá», rồi khoác bá»™ mặt cá»§a thái tá», ngang nhiên đăng cÆ¡, y đương nhiên trở thành Hoàng thượng chứ gì. Ai muốn có ngai vàng Thiên tá» cÅ©ng phải mở má»™t cuá»™c can qua, máu chảy thành sông thây chết thành núi. Nhưng vá»›i Tà Nhân Vô Diện thì dá»… như trở bàn tay má»™t khi có Ngá»c ấn.
Vi Tá» nhÃu mày.
- Y không thể dị dung thành thái tỠđược. Cho dù thuáºt dị dung cá»§a y có cao siêu thế nào cÅ©ng không thể hóa trang thành thái tá».
Kinh Tiêu lắc đầu.
- Tiểu thư chẳng biết cái gì cả. Tà Nhân Vô Diện không phải dụng thuáºt dị dung bình thưá»ng như ngưá»i ta tưởng, mà đó lã má»™t môn công phu độc nhất vô nhị trên thế gian này. Má»™t môn công phu có thể thay đổi diện dung theo ý mình.Và bất cứ ai y cÅ©ng có thể hóa thành. Ngay cả cô nương y cÅ©ng có thể hóa trang giống như hai giá»t nước, chỉ có khác chăng là khác cái chá»—...
Kim Tiêu bá» lá»ng câu nói giả lả cưá»i :
- Kim Tiêu không dám nói hết ý của mình.
Nàng đỠmặt, lắc đầu :
- Bổn cô nương không tin.
- Tiểu thư không tin thì Ä‘i há»i Giác Viá»…n đại sư, hay bất cứ ngưá»i nào trong Äổng gia.
Kim Tiêu bước ra cá»a thá»§y xá đóng lại.
Vi TỠnhìn chàng :
- Sao Ngạn công tá» lại đóng cá»a?
- Kim Tiêu sợ gió từ bên ngoài. Cũng như sợ có sự biến mới xảy đến với mình.
Chàng quay lại bàn nhìn Giang Vi Tá».
Buông một tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Kim Tiêu sợ con ngưá»i này sẽ có được ngai vàng Thiên tá». Mặt khi y có được ngai vàng tá»±u thành vương nghiệp, y có thể là má»™t hôn quân.Y có quá nhiá»u bá»™ mặt tất tâm địa Ä‘a Ä‘oan khó lưá»ng.
Chàng chống tay lên mặt bàn, hÆ¡i chồm vá» phÃa Giang Vi Tá».
- Chỉ còn má»™t cách duy nhất... Äó là hóa giải bà thuáºt dị dung độc nhất vô nhị này.
Nàng phải giúp Ngạn Kim Tiêu.
- Những chuyện công tá» nói tháºt khó tin.
- Nàng phải tin Ngạn Kim Tiêu. Bởi má»™t khi Tà nhân vá»™ diện hoàn thành vương nghiệp, giá»›i võ lâm sẽ rÆ¡i vào kiếp há»a máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
- Công tỠbiết Tà Nhân Vô Diện là ai không?
- GiỠthì chưa biết nhưng đã có thể lỠmỠthấy được cái bóng của y.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Võ công cá»§a con ngưá»i này lại cá»±c kỳ cao minh, cứ như y đã thâu tóm toàn bá»™ võ công trong thiên hạ. Ngoài võ công ra, Tà Nhân Vô Diện còn là ngưá»i túc trà đa mưu. Chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất là y chưa thể chạm tay đến được..
- Ai?
- Thái tá» sắp đăng cÆ¡. Nhưng má»™t sá»›m má»™t chiá»u thì y cÅ©ng chạm tay tá»›i mà thôi.
- Những lá»i cá»§a Ngạn công tá» nói Vi tá» khó tin quá.
- Khó tin cÅ©ng phải tin. Cứ để ta nói hoài sao. Nàng đâu tin có lúc phải táºn mục sở thị nhân thể cá»§a mạt gã trá»™m đạo, nhưng cuối cùng thì vẫn phải nhìn đó.
Vi TỠtrố mắt nhìn chàng.
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Äừng giáºn... Kim Tiêu nói như thế để buá»™c Giang tiểu thư phải tin vào lá»i cá»§a ta mà. Còn tiểu thư có nhìn hay không nhìn thì cÅ©ng đâu có quan trá»ng gì. Dá»… có mấy ai chiêm ngưỡng được nhân dạng cá»§a Äạo Soái Dương Châu,..
Vi tỠbặm môi lắc đầu.
Kim Tiêu chợt đổi giá»ng vồn vã :
- Hê.... Kim Tiêu muốn há»i nàng má»™t chuyện.
- Công tá» muốn há»i gì?
- Tại sao nàng biết ta là Äạo Soái Dương Châu?
- Bá»u Chỉnh Tư nói vá»›i Vi Tá».
- Lão già ôn dịch.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Hẳn lão há» Bá»u không muốn Ngạn Kim Tiêu quay vá» Dương Châu rồi. Ngoài tiểu thư ra, lão còn nói vá»›i ai không?
- Không. Vi tỠcũng không nói với ai.
- Cô nương không nói nhưng e răng bây giá» cả võ lâm Ä‘á»u biết Ngạn Kim Tiêu là Äạo Soái Dương Châu rồi. Kim Tiêu nhịp những ngón tay lên mặt bàn, chàng có vẻ suy nghÄ© mông lung rồi nhìn lại Giang Vi Tá».
- Tiểu thư... Ta có kế sách này muốn nói với nàng.
- Vi TỠđang nghe đây.
Kim Tiêu chồm tới :
- ÄÆ°a tai đây.
- Tại sao phải làm váºy?
- Tai vách mạch rừng.
Vi TỠmiễn cưỡng chồm tới.
Kim Tiêu áp miệng vào lỗ tai nàng. Mùi xạ hương từ mái tóc óng mượt của Giang Vi TỠphả vào mũi Kim Tiêu.
Kim Tiêu hÃt lấy mùi xạ hương đó rồi nhá» nhẹ nói :
- Mái tóc của nàng thơm quá.
Vi tỠnheo mày :
- Ngươi...
- Äừng nói gì cả... Nghe cho kỹ đây. Nếu như Kim Tiêu có mệnh hệ không thể đưa Ngá»c ấn vá» lại đầu kim long thì Ngá»c ấn trong tay Tà Nhân Vô Diện là Ngá»c ấn tháºt, nhưng lão sẽ không biết và ngá»™ nháºn là Ngá»c ấn giả. Nàng nhá»› đó, Ä‘iá»u bà máºt chỉ có mình nàng biết, rồi tương kế tá»±u kế mà lấy lại.
Kim Tiêu ngồi xuống ghế nhìn Vi Tá».
Năng từ từ ngồi trở lại.
- Ngạn công tỠcó mệnh hệ gì là sao?
- Làm sao Kim Tiêu biết được.
- Công tỠcó linh cảm vỠsự chết chóc à?
Kim Tiêu lắc dầu :
- Kim Tiêu không có linh cảm đó nhưng lại có linh cảm khác.
- Linh cảm gì?
Nhìn vào mắt Giang Vi Tá», Kim Tiêu ôn nhu nói :
- Khi nào Giang Vi Tá» tiểu thư cảm thấy không thể nào khiển được Ngạn công tá» trong cuá»™c Ä‘á»i mình thì đó đúng là linh cảm cá»§a Ngạn Kim Tiêu đó.
Kim Tiêu nói dứt câu bất ngá» chồm qua ôm lấy Giang Vi Tá». Nàng bối rối.
- Ngươi.
Kim Tiêu nhá» giá»ng nói :
- Im... đừng có xô ra.
Äổng Kỹ Thượng đẩy cá»a bước vào.
Kỹ Thượng cau mày khi thấy cảnh đó.
Kỹ Thượng tằng hắng. Kim Tiêu má»›i buông Giang Vi Tá».
Nàng thẹn thùng nhìn gã.
Kim Tiêu giả lả cưá»i vá»›i nàng, rồi nhìn lại Kỹ Thượng.
- Äại ca đến... Äệ không biết.
Kỹ Thượng lắc đầu buồng tiếng thở dài.
- Ngá»c Lan Ä‘ang khóc vì ngươi đó.
- Váºy Kim Tiêu phải Ä‘i dá»— dành Ngá»c Lan váºy.
Vi Tá» chưng há»ng vá»›i lá»i nói cá»§a chàng.
Kim Tiêu nhìn lại nàng.
- Hy vá»ng huynh và muá»™i sẽ gặp lại.
Vi TỠcứ tròn mắt nhìn Kim Tiêu.
- Æ ...
Kim Tiêu vỗ vai nàng :
- Không có gì đâu... Kim Tiêu sẽ sớm quay vỠmà.
Chợt nhớ vỠchuối bừa bãi dưới sàn thủy xá, Kim Tiêu nói :
- Muá»™i nhá»› dá»n dẹp chá»— bừa bãi này giùm huynh nhé.
Nói rồi Kim Tiêu bước đến bên Kỹ Thượng.
- Äổng đại ca... Chúng ta Ä‘i tìm Ngá»c Lan.
Kỹ Thượng lắc đầu.
- Äệ sẽ nói gì vá»›i Ngá»c Lan?
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Mèo thì thÃch mỡ, thêm má»™t cục mỡ nữa thì có sao đâu. CÅ©ng như Äổng huynh vừa có cục mỡ Tiêu Dao Mẫn tại Dương Châu, còn thêm trang hồng nhân tri ká»· Má»™ng Di Hoa. Hổng biết Äổng huynh sẽ còn có cục mỡ nào nữa đây.
Kỹ Thượng nheo mày.
- Kim Tiêu dụng những ngôn từ ta không thể nào hiểu được.
- Có gì là khó hiểu. ở Äại hà viện Dương Châu cá»§a Tiêu Dao mẫn, Kim Tiêu đã từng thấy Äổng huynh làm mèo rồi.
- Váºy gã ăn cắp ngân lượng cá»§a ta là ngươi đó à? Hóa ra ra ngươi là Äạo Soái Dương Châu.
- Chuyện này chỉ có mình Äổng huynh biết thôi đấy nhé.
Kỹ Thượng vỗ vai Kim Tiêu.
- Thì ra đệ là Äạo Soái Dương Châu. Từ lâu ta đã muốn biết cái gã đạo chÃch kia là ai đó, không ngá» lại là kẻ ở ngay bên cạnh mình. Thú vị tháºt.
Hai ngưá»i Ä‘i ra cá»a, má»™t con thuyá»n chá» sẵn bên ngoài. Trước khi xuống con thuyá»n nan, Kim Tiêu quay lại nói vá»›i Vi Tá».
- Nàng nhá»› lá»i Kinh Tiêu đó, phải dá»n dẹp hết má»› võ chuối mà huynh bày ra.
Kim Tiêu cùng Äổng Kỹ Thượng bước xuống thuyá»n.
Kỹ Thượng há»i :
- Vị cô nương đó là ai váºy?.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Cục mỡ của đệ.
- Cục mỡ cá»§a đệ. Thế còn Ngá»c Lan xá muá»™i?
- Nếu Ngá»c Lan yêu Kim Tiêu thì cÅ©ng là cục mỡ cá»§a Kim Tiêu tất.
- Váºy ai cÅ©ng là cục mỡ à?
- Có má»™t ngưá»i là thịt.
Kỹ Thượng nhÃu mày :
- Mỡ vá»›i thịt... Nghe đệ nói, huynh nghÄ© đệ là tên đồ phu bán thịt chứ không phải là Äạo Soái Dương Châu.
- Huynh muốn biết ai là thịt. Từ từ rồi đệ sẽ cho huynh biết mà.
- Nữ nhân?
- Không phải nữ nhân.
- Váºy là nam nhân.
- Cũng không phải.
- Váºy cục thịt cá»§a đệ là ai?
- Là ai nhỉ... Cứ cho cục thịt cá»§a đệ là má»™t kẻ thuá»™c vá» má»i ngưá»i và má»i ngưá»i Ä‘á»u thuá»™c vá» ngưá»i đó.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Ta không hiểu nổi.
- Äổng đại ca không hiểu thì đừng nghÄ© ngợi làm gì. Suy nghÄ© quá không chừng đầu cá»§a đại ca sẽ vỡ tung ra đó.
Nhìn Kim Tiêu, Kỹ Thượng giả lả cưá»i :
- Ta sẽ không suy nghÄ© gì cả, nhưng ta nói cho đệ biết, Ngá»c Lan Ä‘ang rất giáºn đệ... Liệu mà dùng lá»i nói vá»›i xá muá»™i. Nếu Ngá»c Lan có mệnh hệ gì ta không tha cho đệ đâu. Äổng nhị thúc cÅ©ng không tha cho đệ đâu.
Chàng thò tay xuống hồ khuấy nước.
- Hy vá»ng Ngá»c Lan sẽ hiểu cho Ngạn Kim Tiêu. 
Hồi 38
Minh minh mộ vũ quy
Ngá»c Lan đứng má»™t mình bên hòn giả sÆ¡n, mặc nhiên vá»›i màn sương đêm phá»§ xuống thể pháp nàng. Hai bá» vai Ngá»c Lan ướt thẩm sương lạnh nhưng có lẽ nàng không cảm nháºn được cái giá rét cá»§a tiết trá»i đêm đó. Trong nàng chỉ có má»™t sá»± trống vắng lạ thưá»ng. Äúng hÆ¡n đó là má»™t sá»± trống rá»—ng cả vá» thể xác lẫn tâm hồn. Nàng mặc nhiên để lệ tuôn trào ra khóe mắt. Tất cả má»i váºt quanh hòn giả sÆ¡n như chìm qua màn lệ buồn rồi lẫn vào màn đêm sương đêm giá rét.
Kim Tiêu nhẹ bước đến bên sau lưng nàng.
- Ngá»c Lan.
Nàng không nhìn lại mà vẫn chú nhãn nhìn vào hòn giả sơn, nhưng ánh mắt như chìm vào cõi hư vô mộng mị.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Ngá»c Lan...
Nàng không quay lại cÅ©ng không đáp lá»i Kim Tiêu.
Buông tiếng thở dài, Kim Tiêu nói :
- Rồi Ngá»c Lan sẽ hiểu Kim Tiêu mà.
Nàng từ từ quay mặt lại nhìn Kim Tiêu. Hai ngưá»i đối mặt nhìn nhau. Kim Tiêu nháºn ra ánh mắt cá»§a nàng có cái gì đó như má»™t bức màn nước che phá»§. Äôi thu nhãn tháºt buồn, vá»›i những nét trống rá»—ng trÆ¡ trụi. Nhìn vào thu nhãn cá»§a Ngá»c Lan, Kim Tiêu ngỡ như đó là đôi mắt nai ngÆ¡ ngác khi lạc bầy, má»™t ánh mắt ngây thÆ¡ đến tá»™i nghiệp.
Chàng buông tiếng thở dài, từ tốn nói :
- Kim Tiêu không có ý gì đâu. Kim Tiêu không muốn Ngá»c Lan Ä‘au khổ đâu.
Nàng cứ nhìn Kim Tiêu và lắng nghe những lá»i nói cá»§a chàng. Trong sá»± im lặng đó, Ngá»c Lan đúng là kẻ má»™ng du thoát khá»i thá»±c tại, ngÆ¡ ngẩn vá»›i những gì nàng bắt gặp trong thá»§y xá đặng cướp Ä‘i sinh lá»±c nhá» nhoi cá»§a mình.
Kim Tiêu không sao dằn được trước vẻ ngÆ¡ ngác cá»§a nàng. Chàng nắm lấy hai tay Ngá»c Lan.
- Ngá»c Lan nghe Kim Tiêu nói chứ.
Nàng bất giác rùng mình, không biết nàng rùng mình bởi cái lạnh cá»§a trá»i đêm thấm vào da thịt hay vì những nói cá»§a Kim Tiêu buá»™c lòng phải quay vá» vá»›i thá»±c tại đặng chứng nghiệm ná»—i Ä‘au se thắt cả trái tim mình.
Sau cái rùng mình, Ngá»c Lan lại nhìn Kim Tiêu như nhìn má»™t cái gì đó không thá»±c hiện hữu trong ánh mắt nàng.
Kim Tiêu gượng cưá»i :
- Ngá»c Lan giáºn huynh.
Ngá»c Lan lắc đầu như má»™t ngưá»i vô thức. Bất thình lình, Ngá»c Lan ôm lấy Ngạn Kim Tiêu.
- Muội yêu huynh... huynh đừng bỠmuội.
Vừa nói, nàng vừa ôm chặt lấy chàng. Ngá»c Lan nấc nghẹn mạt tiếng, cùng vá»›i tiếng nấc đó, hai dòng lệ trào ra khóe mắt nàng.
Kim Tiêu nhỠnhẹ nói :
- Kim Tiêu yêu muá»™i. Huynh sẽ không bá» Ngá»c Lan đâu.
Kim Tiêu nâng cằm Ngá»c Lan. Chàng nhìn thấy trong ánh mắt cá»§a nàng là má»™t khoảng mênh mông ná»—i muá»™n phiá»n, u hoài.
Kim Tiêu gượng cưá»i rồi từ từ cúi xuống áp môi mình vào hai cánh môi cá»§a Ngá»c Lan. Tiếp nháºn nụ hôn cá»§a Kim Tiêu, thể pháp Ngá»c Lan run nhẹ trong vòng tay cá»§a chàng. Nàng biểu thị tất cả những cảm xúc dạt dào khi có được nụ hôn từ ngưá»i mình yêu. Kim Tiêu nghe rõ từng nhịp tim thổn thức cá»§a nàng, trong khi vòng tay cá»§a nàng vẫn quấn chặt lấy chàng. Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt má»™ng du vá»›i sá»± ngây ngất rồi nhá» nhẹ nói :
- Muội chỉ có một mình Ngạn huynh mà thôi. Huynh đừng bỠmuội.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Rồi Ngá»c Lan sẽ hiểu huynh.... đứng giữa trá»i và đất. Kim Tiêu sẽ không bao giỠđể Ngá»c Lan buồn nữa, huynh sẽ không bá» muá»™i. Chỉ có cái chết má»›i khiến Ngạn Kim Tiêu rá»i xa Ngá»c Lan.
Nàng nép đầu vào ngực Kim Tiêu.
Kim Tiêu cảm nháºn vùng ngá»±c mình âm ấm, sá»± ấm áp đó tạo ra bởi những dòng lệ tuôn trào từ đôi thu nhãn cá»§a nàng.
Má»™t tiếng chim đêm rÃt trên bầu trá»i. Tiếng chim đêm kêu lanh lảnh đó như má»™t lá»i nói cá»§a cõi a tỳ Ä‘áºp vào thÃnh nhÄ© Kim Tiêu. Chàng gỡ vòng tay Ngá»c Lan.
Hai ngưá»i nhìn nhau.
Chàng nhỠnhẹ nói :
- Sương đêm nay dày quá. Huynh sẽ đưa muá»™i vào trong. Äừng đứng đây nữa nhé.
Nàng khẽ gáºt đầu.
Kim Tiêu vuốt má nàng.
- Äừng khóc.
Chàng thốt ra lá»i nói đó, chẳng biết Ngá»c Lan có nghe không mà nước mắt trào đẫm ra hai bên khóe mắt.
- Muội khiến cho huynh phải đau lòng đó.
Ngá»c Lan vá»™i chùi hai dòng lệ. Nàng nhìn Kim Tiêu.
- Muội không khóc rồi nè.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Huynh đưa muội vào trong biệt lầu của muội.
Chàng nắm tay Ngá»c Lan dẫn vào biệt lầu cá»§a nàng. Chàng đưa nàng vá» biệt phòng, dìu Ngá»c Lan đến tràng ká»·.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Huynh hy vá»ng đêm nay là má»™t đêm muá»™i ngon giấc.
Nàng nhìn chàng.
- Huynh hãy ở đây với muội.
- Muội nằm xuống đi.
Ngá»c Lan ngoan ngoãn như má»™t đứa bé nằm xuống. Chàng lấy chăn đấp lên ngưá»i nàng, rồi ngồi bên cạnh.
Ngá»c Lan nắm lấy tay Kim Tiêu.
- Huynh đừng đi đâu cả.
- Huynh sẽ không đi đâu cả. Huynh sẽ ru cho muội ngủ. Nào... nhấm mắt lại đi.
Ngá»c Lan ngoan ngoãn làm theo lá»i Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhá» nhẹ há»i :
- Äêm nay khi muá»™i chìm vào giấc má»™ng, muá»™i sẽ mÆ¡ thấy gì?
Nàng mỡ mắt ra nhìn chàng.
- Nếu Ngá»c Lan mÆ¡ chỉ mÆ¡ thấy Ngạn huynh thôi.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Muá»™i ngá»§ và sẽ mÆ¡ thấy Ngạn huynh. Trong giấc mÆ¡, hẳn huynh là má»™t con ngưá»i khác chứ không phải là con ngưá»i thá»±c này.
Nàng gáºt đầu.
Kim Tiêu nhẹ điểm chỉ vào mê huyệt của nàng.
Ngá»c Lan nhá» nhẹ nói :
- Ngạn Kim Tiêu... huynh...
Nàng chỉ nói được câu nói đó rồi chìm hẳn vào giấc ngá»§. Trong giấc ngá»§ chẳng biết nàng má»ng mị gì mà hai cánh môi vẫn cứ mấp máy thỉnh thoảng lại cất ra tục danh cá»§a Kim Tiêu.
Nghe nàng gá»i tên mình, Kim Tiêu cÅ©ng không khá»i chạnh lòng vá»›i ná»—i xót xa thương cảm.
Chàng đứng lên nhìn Ngá»c Lan.
- Nếu ngày mai, Ngạn Kim Tiêu không còn hiện hữu trên cõi Ä‘á»i này nữa, hy vá»ng những giấc má»™ng cá»§a Ngá»c Lan cÅ©ng sẽ tan biến theo huynh.
Chàng vuốt mái tóc nàng rồi Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm. Kim Tiêu ngắm nhìn Ngá»c Lan ngá»§ nhẹ buông tiếng thở dài, chàng cúi xuống hôn phá»›t qua trán nàng má»™t lần nữa rồi má»›i quay bước Ä‘i ra khá»i biệt phòng.
Rá»i biệt lầu cá»§a Ngá»c Lan Kim Tiêu thi triển ngay “Bách Bá»™ Hư Tướng†hướng vá» phÃa “Tá» Trưá»ngâ€. Kim Tiêu đâu biết được khi chàng vừa rá»i khá»i biệt lầu có má»™t ngưá»i dõi mắt theo chàng.
Tá» Trưá»ng vẫn phá»§ đáy má»™t màn sương đêm giá rét tạo ra má»™t sá»± ẩm ướt và u tịch.
Kim Tiêu thả bước cháºm rãi vào thảm cá», chàng Ä‘i thẳng đến trước hòn giả sÆ¡n “NgÅ© hànhâ€. Nhìn hòn giả sÆ¡n “NgÅ© hành†chìm trong màn sương dày đặc, chàng bất giác nghÄ© đến Lão Ngoan Äồng Nhi.
Chàng nhủ thầm :
- “Lão Ngoan Äồng Nhi để lại dấu ấn thá»§ trên thành vò rượu, hẳn có ý chỉ Ä‘iểm cho mình đến chá»— này. Hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành này có cái gì mà Lão Ngoan Äồng Nhi muốn mình đếnâ€.
à niệm đó còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì bất thình lình những âm thanh rì rì Ä‘áºp vào thÃnh nhÄ© Kim Tiêu.
Cùng vá»›i tiếng rì rì đó, ánh sáng phát ra từ hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành rồi má»™t vòm cá»a Ä‘áºp vào mắt Kim Tiêu, đứng ngay vòm cá»a là Tà Nhân Vô Diện.
Thêm má»™t tiếng chim đêm rÃt lên bầu trá»i. Tiếng chim đêm chẳng biết có Ä‘iá»m báo gì nhưng Kim Tiêu cảm nháºn xương sống mình như có má»™t luồn hàn khà chạy dá»c lên trên. Äây là lần đầu tiên chàng có được cảm giác lạ thưá»ng đó, chÃnh cảm giác đó khiến Ngạn Kim Tiêu bất giác rùng mình. RÃt má»™t luồn chân khÃ, đưa luôn cả hàn khà vào trong ngưá»i. Kim Tiêu cảm giác vùng thượng đẳng mình gay lạnh, rồi má»›i thả bước cháºm rãi vá» phÃa vòm cá»a trên hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành.
Kim Tiêu và Tà Nhân Vô Diện đối mặt nhìn nhau..
Kim Tiêu từ tôn nói :
- Äây là nhà cá»§a tôn giá?
Äôi nhãn quang sáng rá»±c cá»§a Tà Nhân Vô Diện rá»i vào mặt chàng. Y nhạt nhẽo nói :
- Äừng nói những lá»i vỡ vẩn, Ä‘i theo ta.
Tà Nhân Vô Diện quay bước đi vào trong.
Kim Tiêu bước theo sau, chàng vừa bước qua vòm cá»a thì thạch môn tá»± đóng lại.
Chàng và Tà Nhân Vô Diện đã ở bên trong hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành. Äó là má»™t hành lang ẩm thấp vá»›i hàn khà tá»a ra từ hai bên vách.
Hai ngưá»i Ä‘i đến cuối hành lang, thì đến má»™t máºt đạo dẫn xuống bên dưới.
Tà Nhân Vô Diện đưa Kim Tiêu đến một gian thạch thất, trong gian thạch thất đó bày sẵn một bàn hương án.
Y cùng Kim Tiêu bước đến trước bàn hương án.
Kim Tiêu tò mò nhìn qua Tà Nhân Vô Diện. Y vẫn khoát chân diện của Vương Tự Khan.
Kim Tiêu tò mò há»i :
- Tôn giá định làm gì váºy?
Thắp ba nên hương, ghim lên hương án, Tà Nhân Vô Diện nói :
- Ta và ngươi cùng tuyên thệ trước bàn hương án.
Y nhìn lại Kim Tiêu.
- Ta sẽ cho ngươi biết tất cả sá»± tháºt. Ngược lại ngươi phải giao Ngá»c ấn tháºt cho ta.
Kim Tiêu cưá»i khẩy :
- Tôn giá hoài nghi Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện hơi lưỡng lự. Y miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu đồng ý chứ?
Kim Tiêu vuốt cằm rồi nói :
- Äã cùng vá»›i tôn giá bước vào chá»— bà máºt này, thì còn đồng ý hay không đồng ý gì nữa. Khi Kim Tiêu nháºn lá»i hẹn vá»›i tôn giá thì đã có sá»± lá»±a chá»n và quyết định. Còn cái gì thay đổi nữa, nhưng Kim Tiêu không biết tôn giá buá»™c Kim Tiêu tuyên thệ cái gì.
Tà Nhân Vô Diện gáºt đầu :
- Tốt. Hãy tuyên thệ theo ta.
Kim Tiêu bước đến ngang vá»›i Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện trịnh trá»ng đưa hữu thá»§ qua khá»i đầu.
- Trước bàn hương án thiên địa, ta thá» sẽ thá»±c hiện đúng tất cả những gì đã nói vá»›i Kim Tiêu. Nếu như ta không giữ lá»i...
Kim Tiêu khoát tay :
- Khoan...
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại chàng, đôi chân mày nhÃu lại :
- Sao ngươi lại cắt ngang lá»i ta nói?
- Kim Tiêu muốn biết tôn giá đã nói gì với Kim Tiêu.
- Những gì ta đã nói với ngươi ở thủy xá.
Kim Tiêu lắc đầu, vuốt cằm :
- Kim Tiêu quên rồi, tôn giá nhắc lại đi.
- Vừa má»›i qua mấy canh giá», ngươi đã vá»™i quên rồi sao?
- Æ ... đúng là Kim Tiêu quên. Bởi vì cái đầu cá»§a Ngạn Kim Tiêu bây giá» như má»› bồng bông bởi sá»± hiện hữu cá»§a hai cục mỡ trong tâm thức mình. Má»™t ngưá»i là Äổng Ngá»c Lan tiểu thư, còn ngưá»i kia là Giang Vi Tá». Hai trang giai nhân đó ngưá»i nào cÅ©ng đẹp, ngưá»i nào Kim Tiêu cÅ©ng thÃch, không thể quyết định chá»n lá»±a được. Chẳng lẽ để hai nàng ấy, má»—i nàng nằm má»™t bên trong đêm động phòng thì khó xá» quá, bằng như chá»n má»™t ngưá»i thì Kim Tiêu không nỡ bá» ngưá»i kia, vá»›i lại cái tÃnh tham lam cá»§a má»™t gã đạo soái cÅ©ng không cho Kim Tiêu bá» ngưá»i nào hết. ChÃnh vì váºy mà Kim Tiêu chẳng nhá»› lá»i nào cá»§a tôn giá.
Tà Nhân Vô Diện buông một tiếng thở dài.
- Sao ngươi rắc rối váºy. Thôi được... ta khuyên ngươi nên chá»n Giang Vi Tá» cô nương mà bá» Ngá»c Lan Ä‘i.
- Tôn giá đâu phải là Kim Tiêu mà biết được tâm trạng Kim Tiêu. Kim Tiêu không nháºn lá»i chỉ giáo cá»§a tôn giá đâu.
Chàng giả lả cưá»i :
- Tôn giá nói gì?
Thở ra má»™t tiếng dài thưá»n thượt, Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Ta nhắc lại đây. Ngươi sẽ được biết bà máºt vá» sá»± mất tÃch cá»§a Vương Tá»± Khan.
- Còn giải độc nữa.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
- ÄÆ°á»£c...
Y chỉ chiếc tráp vàng để trên bàn hương án.
- Cây trầm giải bách độc trong chiếc tráp ấy.
Kim Tiêu vá»›i tay mở nắp chiếc tráp. Má»™t vầng sáng xanh tá»a ra từ chiếc tráp vàng.
Kim Tiêu nhìn vào trong tráp, trong tráp là má»™t cây trâm bằng Ngá»c phát ánh quang xanh rá»n.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện :
- Váºt này xem như cá»§a Kim Tiêu rồi chứ?
- Khi nào ngươi trao Ngá»c ấn Kim Tiêu vuốt cằm :
- Kim Tiêu đâu cần đến Ngá»c ấn.
Tà Nhân Vô Diện lưá»m chàng, quay lại bằn hương hán y lại đưa tay qua khá»i đầu.
Kim Tiêu khoát tay :
- Tôn giá khoan tuyên thệ.
Tà Nhân Vô Diện nhÃu mày :
- Còn Ä‘iá»u gì nữa?
Kim Tiêu chấp tay sau lưng :
- Còn má»™t Ä‘iá»u nữa, tôn giá quên chưa nhắc.
- Nói đi.
- Tôn giá không được sát tá» Ngạn Kim Tiêu khi đã có Ngá»c ấn.
Chân mày tà nhân diện nhÃu lại :
- Ta không nói vá»›i ngươi Ä‘iá»u này.
- Không nói tất tôn giá đã tá»± thú nháºn khi có Ngá»c ấn sẽ giết ngay Ngạn Kim Tiêu.
Tà Nhân Vô Diện im lặng. Mãi một lúc y mới từ tốn nói :
- Nhổ cá» thì phải nhổ táºn gốc. Huống chi sau cuá»™c phó há»™i này Ngạn Kim Tiêu biết quá nhiá»u.
Kim Tiêu nhún vai :
- Nếu váºy sá»± giao ước cá»§a Kim Tiêu và tôn giá chẳng có giá trị vì Kim Tiêu sẽ bị thiệt thòi. Ngưá»i ta làm cuá»™c trao đổi mà chịu thiệt thòi thì có là cuồng tâm loạn trà má»›i làm cuá»™c trao đổi đó. Ngạn Kim Tiêu há»§y cuá»™c trao đổi vá»›i tôn giá. Tại hạ vỠđây.
Vừa nói Kim Tiêu vừa quay bước, nhưng Tà Nhân Vô Diện đã vươn trảo thộp vào yết hầu chàng.
Kim Tiêu thản nhiên nói :
- Kim Tiêu tạm gá»i chá»— ẩm ướt bà máºt này là nhà cá»§a tôn giá. Chá»§ nhà không nên đối xá» vá»›i khách như váºy. Kim Tiêu chấp nháºn đến đã xem thưá»ng sá»± sống chết cá»§a mình rồi.
Tà Nhân Vô Diện rút trảo lại, nhạt nhẽo nói :
- Thôi được ta sẽ không sát tá» Ngạn Kim Tiêu, khi nào Kim Tiêu còn ở trong Äổng phá»§. Ngược lại, trước khi ngươi chưa ra khá»i Äổng phá»§, thì tuyệt nhiên không được thố lá»™ những gì ngươi biết.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Nhưá»ng ngưá»i má»™t bước tất được kÃnh lại má»™t trượng. Ngạn Kim Tiêu đồng ý.
Tà Nhân Vô Diện lưá»m chàng. Y quay lại bàn hương án trịnh trá»ng dưa tay qua khá»i đầu.
- Ta hứa giữ lá»i vá»›i Ngạn Kim Tiêu. Nếu như không giữ lá»i, trá»i tru đất diệt ta.
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Tốt.
- Äến lượt ngươi.
Kim Tiêu trịnh trá»ng đưa tay qua khá»i đầu rồi nói.
- Kim Tiêu hứa giữ lá»i trao cho vị tôn giá có nhiá»u bá»™ mặt đây Ngá»c ấn, nếu không giữ lá»i hứa trá»i tru đất diệt Ngạn Kim Tiêu.
Chàng nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu tuyên thệ giống hệt tôn giá. Cầu cho trá»i đất chứng giám để má»™t trong hai ngưá»i Kim Tiêu và tôn giá nếu không giữ lá»i, trá»i không dung đất không tha.
- Ta tin trá»i đất sẽ chứng giám.
Y gằn giá»ng nói :
- Ngá»c ấn đâu, trao ra Ä‘i.
- Äã tuyên thệ rồi, còn hoài nghi gì nữa. Tôn giá sao gấp gáp quá váºy.
Kim Tiêu vuốt cằm, xoa tay rồi nói :
- Sá»›m muá»™n gì Kim Tiêu cÅ©ng trao Ngá»c ấn cho Äổng Kỹ Thượng huynh mà.
Lá»i nói cá»§a Kim Tiêu khiến Tà Nhân Vô Diện sững sá». Y buá»™t miệng nói :
- Ngươi nói ta là Äổng Kỹ Thượng.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Còn ai ngoài huynh nữa.
Tà Nhân Vô Diện phá lên cưá»i khanh khách. Y vừa cưá»i vừa nói :
- Xem ra ta không thể nào giấu chân diện của mình trước Ngạn Kim Tiêu.
Vừa nói Tà Nhân Vô Diện vừa đưa tay lên toan vuốt mặt nhưng Kim Tiêu đã khoát tay ngăn lại.
- Äừng.
Tà Nhân Vô Diện hạ tay xuống nhìn Kim Tiêu.
- Ngươi đã biết ta là ai rồi, còn giấu chân diện làm gì nữa.
- Kim Tiêu thÃch huynh khoác bá»™ mặt này hÆ¡n. Có như váºy má»›i đúng là Tà Nhân Vô Diện. Thứ hai Kim Tiêu hổng muốn thấy chân diện cá»§a huynh lúc này, bởi Ä‘iá»u đó đồng nghÄ©a vá»›i lá»i nguyá»n mà huynh đặt ra cho mình. Ai thấy chân diện cá»§a Tà Nhân Vô Diện, ngưá»i đó phải chết. Vá»›i lại huynh khoác bá»™ mặt này thì xấu xà hÆ¡n khuôn mặt khôi ngô anh tuấn cá»§a Äổng Kỹ Thượng huynh. Vá»›i lại Kim Tiêu hẹn vá»›i Tà Nhân Vô Diện chứ không hẹn vá»›i Äổng Kỹ Thượng huynh.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu nói :
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ khoác bá»™ mặt này trong cuá»™c trao đổi vá»›i ngưá»i, tại sao ngươi biết ta là Äổng Kỹ Thượng?
Kim Tiêu xoa tay :
- Chỉ cần suy nghÄ© má»™t chút sẽ hiểu ra. Ngưá»i khác thì không nghi ngá» Äổng Kỹ Thượng là Tà Nhân Vô Diện, nhưng Kim Tiêu thì buá»™c phải nghi ngá». Huynh che giấu hành tung rất hay. Má»™t gã thư sinh yếu Ä‘uối chỉ biết thi pháp, bút há»a, không há» có võ công, tháºm chà đuổi má»™t con ruồi, ruồi cÅ©ng làm biếng hổng chịu bay thì sao có thể là Tà Nhân Vô Diện được. Do đó Äổng huynh qua được mắt má»i ngưá»i.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
- Ngươi không có cái nhìn sâu xa hÆ¡n ngưá»i ta đâu.
- Có đấy. Lần thứ nhất Kim Tiêu gặp Tà Nhân Vô Diện. Tà Nhân Vô Diện đã có thể lấy mạng Kim Tiêu, nhưng lại không làm Ä‘iá»u đó.
- Bởi ngươi không thấy chân diện của ta.
- Không phải lý do đó, Tà Nhân Vô Diện chỉ thẩm chứng Kim Tiêu có phải là Äạo Soái Dương Châu hay không. Äổng huynh đến Dương Châu không phải tìm thi tứ mà Ä‘i tìm Äạo Soái Dương Châu thì đúng hÆ¡n.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cưá»i :
- Ngươi khá thông minh.
- Còn thông minh nhiá»u hÆ¡n huynh tưởng.
- Váºy ngươi còn phát hiện Ä‘iá»u gì?
- Sau khi huynh đã thẩm chứng Kim Tiêu là Äạo Soái Dương Châu thì phái Má»™ng Di Hoa bám theo Kim Tiêu nên má»›i có cuá»™c di hành đến Hàm Dương tìm Äá»™c chá»§ Bá Nghị. Trên đưá»ng Ä‘i sẽ đầu độc Kim Tiêu, và buá»™c Kim Tiêu phải đột nháºp Ä‘iện Thái Hòa để lấy trá»™m “Ngá»c ấnâ€.
Tà Nhân Vô Diện mỉm cưá»i :
- Di Hoa đã đầu độc ngươi bằng xác thân của nàng.
Mặt Kim Tiêu sượng sùng, chàng miễn cưỡng nói :
- Kim Tiêu cÅ©ng là ngưá»i bằng xương bằng thịt cÅ©ng có xúc cảm vá»›i cái đẹp hoàn mỹ cá»§a nàng, tá»™i nghiệp cho Di Hoa. ChÃnh từ lúc đó, Kim Tiêu đã nghi ngá» huynh là Tà Nhân Vô Diện. Bởi ngưá»i lợi dụng được Má»™ng Di Hoa phải là ngưá»i tri ká»· cá»§a nàng. Cổ thư có câu, kẻ giết ta chÃnh là ngưá»i ở bên cạnh ta.
- Ngươi đã nghi ngỠta từ lúc đó.
- Lúc đó chỉ mới nghi ngỠthôi.
Kim Tiêu mỉm cưá»i nhìn Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu quay vá» Äổng phá»§ cạo đầu tất cả má»i ngưá»i. Tháºt ra ý cá»§a Kim Tiêu chỉ muốn thẩm chứng phản ứng cá»§a huynh. Huynh đúng là kẻ biết nhẫn nhục và chịu đựng.
Huynh chấp nháºn vá» bị trúng độc để Kim Tiêu cạo đầu huynh. Tháºt ra lần trúng độc trước, Kim Tiêu không bị trúng độc chứng tá» má»™t Ä‘iá»u trong rượu có có giải dược. Còn ngưá»i giết ả a hoàn chÃnh là Má»™ng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện chắp tay sau lưng.
- Không biết những ngưá»i kia có nghÄ© như Ngạn Kim Tiêu không nhỉ.
- Nếu hỠnghĩ được như Kim Tiêu thì chẳng có cuộc hẹn này với huynh.
- Ngươi còn nghÄ© ra Ä‘iá»u gì nữa?
- Huynh đã gặp Tống Thừa Ân huynh. Vá»›i võ công cá»§a huynh, huynh muốn lấy mạng Thừa Ân đại ca lúc nào chẳng được, nhưng huynh đã không lấy mạng Thừa Ân khi gặp huynh ấy ven dòng suối. Chẳng qua huynh muốn lợi dụng sá»± căm thù cá»§a Thừa Ân, mà buá»™c Thừa Ân phải đưa Ngá»c ấn đến cho huynh.
- Ngươi cÅ©ng phát hiện ra Ä‘iá»u đó à?
- Nếu không Ä‘oán được thẩm ý cá»§a Tà Nhân Vô Diện thì Ngạn Kim Tiêu đầu tráo Ngá»c ấn giả để Thừa Ân đưa đến cho huynh.
Tà Nhân Vô Diện ôm quyá»n :
- Kim Tiêu... ta bội phục ngươi đó.
Kim Tiêu ôm quyá»n đáp lá»… :
- Äa tạ lá»i khen cá»§a huynh.
- Còn gì nữa...?
- Còn má»™t Ä‘iá»u mà Ngạn Kim Tiêu phải nghi vấn. CÅ©ng là lá»i chỉ huấn cá»§a huynh.
- Äó lạ gì.
- Huynh có thể dị dung ra bất cứ ngưá»i nào, duy có Äổng Kỹ Thượng là huynh không bao giá» dị dung. Chẳng lẽ huynh chưá»ng bá»™ mặt tháºt cá»§a mình ra cho má»i ngưá»i thấy. Cho dù huynh làm váºy thì cÅ©ng không ai nhìn ra được Tà Nhân Vô Diện là Äổng Kỹ Thượng nhưng tại vì huynh sợ dụng đến chân tướng tháºt cá»§a mình sẽ quá giống. Hoặc có má»™t nguyên nhân gì khác nữa.
Kim Tiêu ve cằm :
- Hê... huynh có nguyên nhân gì không?
Những thá»› thịt trên mặt Tà Nhân Vô Diện giáºt giáºt. Y cau mày, quay mặt chá»— khác :
- Ta không có nguyên nhân gì cả.
- Kim Tiêu Ä‘oán, chắc là huynh rất sợ nhìn vào chân diện mình. Ngay cả chân diện cá»§a mình huynh còn sợ thì ngưá»i khác sao có thể táºn mục sở thị chân diện cá»§a Tà Nhân Vô Diện.
Tà Nhân Vô Diện quay ngoắt lại :
- Äá»§ rồi.
- Chưa hết đâu Kim Tiêu còn muốn biết Mộng Di Hoa giỠđang ở đâu.
Tà Nhân Vô Diện lưỡng lự rồi nói :
- Di Hoa đã bị ta đẩy xuống vá»±c Vá»ng Tình.
Kim Tiêu nhÃu mày :
- Tại sao huynh làm váºy?
- Tại vì ngươi.
- Vì Kim Tiêu?
Tà Nhân Vô Diện gáºt đầu.
- Sao lại là Kim Tiêu?
Vừa há»i Kim Tiêu vừa trố mắt mở to hết cỡ nhìn Tà Nhân Vô Diện. Tuy y lưỡng lá»±, Kim Tiêu gắt giá»ng nói :
- Huynh đừng có đổ vạ cho Ngạn Kim Tiêu đấy nhé. Kim Tiêu không đẩy Di Hoa xuống vá»±c, mà chÃnh tay huynh đẩy nàng.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ta không muốn Mộng Di Hoa thuộc vỠai.
Kim Tiêu nhÃu mày.
- Huynh yêu Mộng Di Hoa.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài :
- Ta yêu nàng, nhưng số pháºn...
- Số pháºn hay vì tham vá»ng.
Tà Nhân Vô Diện nhìn thẳng vào mặt Kim Tiêu.
- Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể biết tất cả, nhưng có má»™t chuyện mãi mãi ngươi không thể nào Ä‘oán ra được. Ta yêu Di Hoa, nhưng ta buá»™c phải biến Di Hoa thành độc nhân để mãi mãi Di Hoa không có được má»™t tình lang nào. Nàng mãi mãi là cánh hoa đẹp cô độc, chÃnh vì lẽ đó nên ta má»›i đến Dương gia sát tá» Dương Äình Tuyết Anh để có được cây trâm ngá»c bách giải bách độc này.
- Vì cây trâm độc giải bách độc mà huynh sát tỠtân nương của Tống Thừa Ân huynh.
- Thì đã sao nào. Äây cÅ©ng là ý cá»§a Dương Äình Mỹ Diện mà.
Kim Tiêu nheo mày :
- Dương Äình Mỹ Diện hả?
Buông tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói :
- Tất cả cÅ©ng bởi chữ tình mà ra cả. Tống Thừa Ân Ä‘a tình nhưng lại là kẻ nặng tình. Y đâu ngỠđược rằng Dương Äình Mỹ Diện, bào muá»™i cá»§a Dương Äình Tuyết Anh yêu y như má»™t ngưá»i Ä‘iên. Khi y quyết định thành thân vá»›i Dương Äình Tuyết Anh thì cÅ©ng vô tình chém má»™t lưỡi kiếm vào tim Dương Äình Mỹ Diện.
Bằng một tiếng thở dài, Tà Nhân Vô Diện nói tiếp :
- Khi ngưá»i ta yêu mà lại không được trá»n chữ tình nên chữ tình đã biến thành chữ háºn. Dương Äình Mỹ Diện đã phải nhỠđến việc sát tá» tá»· tá»· mình đặng hy vá»ng có được chữ tình vá»›i Tống Thừa Ân.
- Mỹ Diện đã đổi cây trâm với cái chết của Tuyết Anh tỷ tỷ.
- Không sai.
- Tống Thừa Ân biết được chuyện này hẳn phải cạo đầu đi tu.
Nói rồi Kim Tiêu nhìn sang Tà Nhân Vô Diện.
Tiếp nháºn ánh mắt xoi mói cá»§a chàng, Tà Nhân Vô Diện cau mày :
- Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì váºy?
- Ngạn Kim Tiêu nhìn huynh bởi vì muốn thẩm chứng xem huynh có phải là kẻ Ä‘iên tình giống như Dương Äình Mỹ Diện hay không.
- Sao ngươi nghĩ ta là kẻ điên tình?
- Huynh yêu Má»™ng Di Hoa. Huynh đã có thể cùng vá»›i Di Hoa là má»™t đôi uyên ương mà bất cứ ngưá»i nào cÅ©ng thèm muốn, sao huynh lại biến Di Hoa thành độc nhân, chỉ để ngắm nhìn nàng và không muốn nàng có tình lang. Huynh và Di Hoa vẫn có thể kết hợp thá»±c hiện bá nghiệp cá»§a mình mà.
Tà Nhân Vô Diện buông tiếng thở dài rồi nói :
- Ta khuyên ngươi đừng nên tò mò, tìm hiểu vỠchuyện đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện quay mặt nhìn vế bàn hương án.
Kim Tiêu khẽ lắc đầu :
- Chuyện tình cá»§a huynh và Tống Thừa Ân rắc rối quá, hổng giống như Ngạn Kim Tiêu. Còn má»™t chuyện này nữa Kim Tiêu muốn há»i huynh.
- Há»i Ä‘i.
- Tại sao huynh sát tỠGiác Chân đại sư?
- Ta không sát tỠGiác Chân đại sư.
- Huynh không sát tỠđại sư thì ai?
- Ta đến Pháp Quang tá»± để tìm Äạo Soái Dương Châu, bởi Tiêu Dao Mẫn nói cho ta biết những cuá»™c phát chẩn tại Dương Châu Ä‘á»u do Pháp Quang tá»± đứng ra. Khi ta đến trong bá»™ mặt cá»§a Thiên Há»±u đạo trưởng để truy tìm hành tung cá»§a ngươi, Giác Chân đạo trưởng cùng năm vị tăng tướng tá»± Ä‘oạn mạch và viên tịch. Äại sư như biết cái thá»i khắc mình phải ra Ä‘i.
Tà Nhân Vô Diện nhìn lại Kim Tiêu :
- Một mũi tên bắn hai con chim.
- Huynh gieo háºn thù giữa Thiếu Lâm và Võ Äang.
- Äiá»u đó tốt hÆ¡n cho ta.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài, chàng lắc đầu :
Tà Nhân Vô Diện từ tốn nói :
- Bây giá» ta không cần phÆ¡i bày chân diện tướng cá»§a mình, Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng biết ta là ai rồi. Ngươi nên giữ lá»i tuyên thệ cá»§a mình, khi chưa rá»i khá»i Äổng gia.
- Lão Ngoan Äồng Nhi cÅ©ng sợ huynh giết.
- Lão đã mò được đến táºn hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành. Lão cÅ©ng đã biết được chân diện cá»§a ta.
Kim Tiêu lắc đầu.
- Có má»™t bá»™ mặt thôi mà huynh giết bao nhiêu ngưá»i. Huynh rắc rối quá.
- Ai cÅ©ng có con đưá»ng Ä‘i cá»§a mình. Ngạn Kim Tiêu cÅ©ng váºy.
Kim Tiêu nhìn Tà Nhân Vô Diện Äồng Kỹ Thượng.
- Äến câu há»i cuối cùng mà Kim Tiêu muốn biết.
- Vương Tự Khan.
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Mục Ä‘Ãch cá»§a Kim Tiêu chÃnh là câu há»i này.
Tà Nhân Vô Diện thi triển Thiên Cang chỉ.
Một đạo chỉ đỠối phát tác ra từ song chi điểm vào cây cột trụ.
Cạch....
Những âm thanh rì rì phát ra Ä‘áºp vào tai Kim Tiêu.
Cùng vá»›i âm thanh đó má»™t vòm cá»a mở ra.
Tà Nhân Vô Diện nói :
- Tá»± Khan ở trong vòm cá»a đó, ngươi vào Ä‘i.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Äa tạ huynh.
Kim Tiêu bước đến bên hương án, cầm lấy hai tịnh rượu quay lại nói với Tà Nhân Vô Diện.
- Kim Tiêu mượn hai tịnh rượu cá»§a huynh. Gặp lại Vương tiá»n bối không Ä‘em theo cái gì thất lá»… quá.
Chàng nói rồi dợm bước vá» phÃa vòm cá»a nhưng Tà Nhân Vô Diện gá»i lại.
- Khoan đã.
Kim Tiêu dừng bước nhìn lại Tà Nhân Vô Diện.
- Huynh còn Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i Kim Tiêu.
- Ta muốn nhỠngươi một chuyện.
- ÄÆ°á»£c, huynh muốn nhá» gì.
Tà Nhân Vô Diện từ tốn :
- Gã Vương Tự Khan... ngươi đừng nghĩ ta là một ác nhân.
- ÄÆ°á»£c... được...
- Còn chuyện này nữa... ta nhá» ngươi há»i lão...
Tà Nhân Vô Diện lưá»ng lá»± bá» lá»ng câu nói giữa chừng.
Kim Tiêu nhưá»ng mày :
- Huynh khó nói à?
- Làm sao vẫn giữ được khuôn mặt ta muốn có.
Tà Nhân Vô Diện nhìn Kim Tiêu trang trá»ng nói :
- Ngạn Kim Tiêu là ngưá»i duy nhất có được cÆ¡ há»™i này, ta hy vá»ng ngươi không làm ta thất vá»ng. Lá»i thỉnh cầu cá»§a ta vừa rồi vá»›i Ngạn Kim Tiêu là con đưá»ng sống cho ngươi. Có thể cÅ©ng là con đưá»ng vinh hiển cá»§a ngươi. Ngươi nên nghÄ© đến Ngá»c Lan. Xá muá»™i cá»§a ta rất yêu ngươi.
Nhìn Kim Tiêu, Tà Nhân Vô Diện trầm giá»ng nói tiếp :
- Không có cây trâm này... đến con trăng này, ngươi không sống được đâu.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện cầm lấy chiếc tráp có cây trâm, cho vào ống tay áo.
- Äừng để tà thất vá»ng và Ngá»c Lan Ä‘au khổ. Ta cÅ©ng rất thÃch có má»™t hảo đệ như ngươi. Tìm má»™t hảo đệ như ngươi đúng là hiếm có đó.
Nói rồi Tà Nhân Vô Diện Ä‘i vá» phÃa thạch môn.
Kim Tiêu nhìn theo Tà Nhân Vô Diện, cho đến khi y ra khá»i thạch môn hòn giả sÆ¡n má»›i nhìn lại vòm cá»a.
Chàng khẽ lắc đầu.
Kim Tiêu nghĩ thầm :
- “Xem ra Tà Nhân Vô Diện chẳng có liên quan gì đến thân pháºn cá»§a mình. Cái lão ôn dịch Bá»u Chỉnh Tư tá»± dưng đưa mình vào cái chuyện nhốn nháo này. Bây giá» có muốn rút chân ra cÅ©ng không được. Lão trác táng mãi rồi đâm ra lú lẫn, mụ mẫmâ€.
Hồi 39
Thê lương đa oán tình
Gian thạch thất ẩm thấp xốc mìn xú khà nồng nặc xông vào mũi Kim Tiêu.
Ãnh sáng lở má» từ trên cao hắt xuống. Ãnh sáng đó được tạo bá»›i những vì sao đêm chiếu xuyên qua cái lá»— trên cao. Trong gian thạch thất đó, má»™t ngưá»i gầy đét chỉ còn da bá»c xương, vá»›i thân pháp tàn phế, chỉ còn lại má»—i má»™t cánh tay trái.
Kim Tiêu nhìn Vương Tá»± Khan mà không khá»i chạnh lòng thương cảm.
Vương Tự Khan nhìn lên khi chàng vừa bước vào thạch thất.
- Vương tiá»n bối.
Vương Tá»± Khan cất tiếng thá» thẻ như má»™t đứa trẻ vừa má»›i há»c nói, có lẽ lão sống quá lâu trong thạch thất nên ngay cả phát âm cÅ©ng không thành chữ.
- Ngươi là ai?
- Tại hạ là Ngạn Kim Tiêu.
- Ngươi không phải là Tà Nhân Vô Diện?
- Vãn bối là Ngạn Kim Tiêu.
- Tà Nhân Vô Diện cho ngươi vào đây.
- Huynh ấy ban đặc ân cho Ngạn Kim Tiêu vào đây.
Chàng vừa nói dứt câu Vương Tá»± Khan chỉ tay ra cá»a thạch thất. Lão rÃt giá»ng the thé :
- Äi ra ngay láºp tức.
- Tiá»n bối.
Vương Tá»± Khan dá»±ng tả thá»§ lên đầu. Lão cất giá»ng lạnh lùng và tàn nhẫn :
- Ra ngay láºp tức.
Kim Tiêu bối rối. Chàng đặt hai tịnh rượu xuống thá»m đá, nhá» giá»ng nói :
- Vãn bối Ä‘em hai tịnh rượu đến cho tiá»n bối.
- Mưá»i sáu năm nay, ta đã không có giá»t rượu nào trong ngưá»i. Ta đâu cần rượu cá»§a ngươi.
Vương Tá»± Khan chỉ tay vá» phÃa cá»a :
- Äi ra ngay, cút khá»i mắt cá»§a lão phu.
- Tiá»n bối.
- Tiểu tá» Ä‘iếc sao không nghe lá»i ta nói chứ. Tiểu tá»... ta không muốn ai quấy rầy mình. Mưá»i mấy năm nay ta đã quen vá»›i cuá»™c sống này rồi, không muốn tiếp xúc vá»›i ai đâu. Càng không thÃch ngưá»i cá»§a Tà Nhân Vô Diện đến vấn an mình, ngươi cút xéo ra ngoài được rồi đó.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan. Chàng buông tiếng thở dài, rồi cúi xuống bê hai tinh rượu nhìn Tự Khan.
- Tiá»n bối không muốn uống rượu vá»›i vãn bối ư.
Vương Tự Khan nạt ngay Kim Tiêu :
- Không. Trên thế gian này ta không muốn cái gì cả.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi trừng mắt nhìn Vương Tá»± Khan. Hai ngưá»i đối nhãn vá»›i nhau.
Chàng lầu bầu nói :
- Lão già ôn dịch, tại vì lão Bá»u Chỉnh Tư nói vá»›i bổn công tá» thân pháºn cá»§a Ngạn Kim Tiêu có liên quan tá»›i Tà Nhân Vô Diện và cÅ©ng tại đại sư Giác Chân muốn biết vá» sá»± mất tÃch cá»§a lão, nên buá»™c Ngạn Kim Tiêu nhúng tay vào những chuyện bát nháo cá»§a giá»›i võ lâm. Biết thế này ta thà mai danh ẩn tÃch tại Dương Chân, lâu lâu kiếm vài trăm nén ngân lượng, còn hÆ¡n lần mò vài cái thạch thất hôi hám bẩn thỉu này.
Chàng hừ nhạt mạt tiếng :
- Tiá»n bối không uống rượu cá»§a Ngạn Kim Tiêu thì Ngạn Kim Tiêu Ä‘em ra trả lại Tà nhân vô Ä‘iện Äổng Kỹ Thượng váºy.
Kim Tiêu nói rồi quay bước. Chàng bước vá» phÃa cá»a vá»›i những bước Ä‘i tháºt cháºm.
Kim Tiêu không nghe Vương Tá»± Khan gá»i mình lại.
Kim Tiêu dừng chân ngay ngưá»ng cá»a quay lại nói :
- Tiá»n bối nhá»› rằng, Ngạn Kim Tiêu đến được thạch thất này đã phải đổ biết bao nhiêu mồ hôi và tâm huyết. Tháºm chà còn dám xông vào Ä‘iện Thái Hòa lấy trá»™m Ngá»c ấn để rồi ngày nay phải nháºn án tru di cá»u tá»™c treo trên đầu. Xem ra những việc vãn bối làm Ä‘á»u là công cốc.
Chàng vò đầu :
- Ngạn Kim Tiêu sao ngươi ngu thế nhỉ. Tá»± dưng chen chân vào võ lâm rồi tá»± chuốc há»a vào mình.
Chàng gõ vào trán mình :
- Äồ ngu, chắc ngươi phải xâm thêm má»™t chữ ngu trên trán, chứ đừng xâm chữ Vương nÆ¡i lòng bàn tay mình.
Chàng hừ nhạt rồi lưá»m Tá»± Khan :
- Hê... tiá»n bối Ä‘uổi Ngạn Kim Tiêu, vãn bối sẽ ra ngoài ngay. Nhưng thịnh tâm cá»§a vãn bối cÅ©ng nên nháºn lấy chứ. Ãt ra cÅ©ng nháºn hai tịnh rượu cúng cá»§a Ngạn Kim Tiêu, tiểu bối không phải làu bàu chá»i rá»§a lão tiá»n bối là kẻ hồ đồ, rượu dâng đến miệng còn chê. Hay tiá»n bối sợ trong rượu có độc. Nếu rượu có độc thì cÅ©ng tốt, bởi thà chết còn hÆ¡n sống khô hạnh như tiá»n bối.
Kim Tiêu hất mặt :
- Sao... tiên sinh uống rượu không?
Vương Tự Khan nhìn chàng :
- Äem đến đây.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Có thế chứ.
Chàng quay bước trở lại rồi ngồi xuống đối diện với Vương Tự Khan, đặt hai tịnh rượu xuống trước mặt Vương Tự Khan, Kim Tiêu nói :
- Uống má»™t mình khó uống lắm... tiá»n bối có cần ngưá»i nói đối ẩm không.
Kim Tiêu nói dứt câu thì những thá»› thịt bên trái mặt cá»§a Tá»± Khan giáºt giáºt nhẹ má»™t cái.
Kim Tiêu nói :
- Tiá»n bối đúng là Vương Tá»± Khan rồi.
- Còn ngươi là Äạo Soái Dương Châu.
- Sao tiá»n bối biết?
- Tà Nhân Vô Diện nói với ta.
Kim Tiêu mở nắp hai tịnh rượu, nói :
- Tiá»n bối má»™t tịnh rượu, vãn bối má»™t tịnh rượu. Giao kiến buổi đầu uống má»™t ngụm làm quen rồi vãn bối sẽ thuáºt lại những gì mình tá»± dưng vướng chân vướng tay tay vào cái chuyện nhốn nháo này.
Vương Tự Khan bưng tịnh rượu.
Lão khẽ gáºt đầu :
- Uống.
- Má»i.
Hai ngưá»i cùng dốc tịnh rượu tu má»™t ngụm dài. Vương Tá»± Khan vừa đặt tịnh rượu xuống, ho khan má»™t vài tiếng, cùng vá»›i những tiếng ho đó mép miệng cá»§a lão rỉ máu.
Lão thản nhiên chùi vết máu vừa rỉ ra mép rồi nói :
- Lâu quá mới uống rượu. Trước đây ta là sâu rượu nổi tiếng trên giang hồ đó.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Cái gì bá» lâu quá khi tìm lại thì hay ngỡ ngàng. Hy vá»ng con sâu rượu cá»§a tiá»n bối thức dáºy.
- Khi nãy tiểu tá» dám chá»i ta là lão ôn dịch à?
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Tức quá thì chá»i cho bá» tức.
- Tại sao ngươi tức, ta đâu có muốn ngươi vào đây. Tá»± ngươi mò vào rồi tức giáºn là tức cái gì.
Kim Tiêu chắt lưỡi :
- Tại cái lão ôn dịch Bá»u Chỉnh Tư mà ra cả. Lão khiến cho vãn bối vướng chân vướng tay vào chuyện này, rồi khi gặp được tiá»n bối thì bị Ä‘uổi như Ä‘uổi tà có ghét không chứ.
- Váºy ngươi muốn gặp ta có chuyện gì?
- Có rất nhiá»u chuyện.
- Ta biết ngươi định há»i gì. Muốn biết gì. Dị dung bà thuáºt cá»§a lão phu phải không?
- Hê... chưa nói mà tiá»n bối đã Ä‘oán biết rồi. Äúng như váºy, Ngạn Kim Tiêu được Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng huynh cho vào gặp tiá»n bối cÅ©ng vì muốn tiá»n bối thổ lá»™ cho huynh ấy biết làm cách nào giữ nguyên khuôn mặt mình muốn.
Vương Tá»± Khan phá lên cưá»i khanh khách. Y vừa cưá»i vừa bưng tịnh rượu.
Y nhìn Kim Tiêu :
- Tà Nhân Vô Diện, sao gã lại ngu ngÆ¡ váºy nhỉ. Lão phu Ä‘oán biết thâm ý cá»§a gã mà, sao gã vẫn nhá» Ngạn Kim Tiêu đến truy cái Ä‘iá»u mà ta đáng ra phải nói cách đây mưá»i năm rồi.
Kim Tiêu nheo mày :
- Chắc thuáºt dị dung cá»§a tiên sinh có cái gì đó không ổn phải không?
Vương Tá»± Khan cưá»i nhếch mép :
- Tiểu tỠmuốn biết không?
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Äã vào thạch thất này rồi thì cái gì Kim Tiêu cÅ©ng muốn biết cả. Nhưng tiá»n bối có sợ tai vách mạch rừng không?
- Còn gì để sợ chứ?
Vương Tự Khan nhìn chàng từ tốn nói :
- Di dung thuáºt là má»™t bà công độc nhất vô nhị trên Ä‘á»i này. Kẻ luyện thành sẽ trở thành má»™t ngưá»i độc nhất vô nhị, có thể biến thành bất cứ ngưá»i nào mình muốn. Ngay cả Thiên tá» cÅ©ng có thể hóa thân thành.
Kim Tiêu cướp lá»i Vương Tá»± Khan :
- Äiá»u đó Kim Tiêu đã được biết rồi. Nhưng yếu Ä‘iểm cá»§a dị dung thuáºt là gì. Tất nhiêu môn võ công nào cÅ©ng có nhược Ä‘iểm cá»§a nó hết.
- Ông trá»i ban cho ta má»™t khuôn mặt đó là ý trá»i. Äể thay đổi dung diện là cãi lại ý trá»i. Có ai cãi được ý trá»i đâu, ngươi ta có thể dụng thuáºt dị dung bình thưá»ng nhưng vá»›i dị dung đó thì vẫn có chá»— nhược dá»… dàng bị ngưá»i khác nháºn ra, còn vá»›i dị dung bà thuáºt thì sẽ giống như má»™t giá»t nước. ChÃnh vì thế khi đã hóa trang thành ai, hoặc ngưá»i nào biết được chân diện mình thì phải giết ngưá»i đó. Tuy nhiên cái gì cÅ©ng có cái nhược đúng như tiểu tá» nói.
Buông một tiếng thở dài Vương Tự Khan từ tốn nói :
- Dụng bà thuáºt dị dung trong má»™t canh giá» thì trở lại chân diện cá»§a mình, đúng má»™t canh giá» sau má»›i có thể thi triển được thuáºt dị dung đó. Dụng thuáºt dị dung qua má»™t ngày, thì muốn dụng lại lần thứ hai cÅ©ng phải qua thá»i gian má»™t ngày má»›i có thể cải tướng di diện được. Nhưng dụng dị dung thuáºt không được quá ba ngày, nếu quá ba ngày chân diện tá»± khắc thối rá»a trở thành quái nhân.
Kim Tiêu vuốt cằm nói :
- Thảo nào Tà Nhân Vô Diện muốn biết cách trị yếu Ä‘iểm cá»§a dị dung thuáºt.
- Có cách khắc trị, nhưng ta không nói.
- Còn muốn hóa giải thuáºt dị dung thì sao?
- Hủy bộ mặt mình.
- Dễ gì huynh ấy tự hủy bộ mặt mình.
- Nói nhiá»u quá.
Vương Tự Khan đưa tịnh rượu đến trước :
- Ngươi đã làm con sâu rượu cá»§a ta thức dáºy rồi, uống vá»›i ta má»™t ngụm nữa nào.
Kim Tiêu đưa tịnh rượu chặm vào tịnh rượu của Vương Tự Khan. Bốn ngón chỉ của Vương Tự Khan bất ngỠbấu lấy Kim Tiêu, rồi những ngón tay không ngừng nhịp lên mu bàn tay chàng.
Kim Tiêu trố mắt nhìn Vương Tự Khan buột miệng thốt :
- Y...
Vương Tự Khan nhìn sững chàng từ tốn nói :
- Uống.
Lão rút tay lại đưa tinh rượu tu má»™t ngụm dài rồi đặt xuống. Hai ngưá»i đối nhãn nhìn nhau.
Tự Khan nói :
- Tiểu tá» nói Giác chân đại sư muốn tìm hiểu vá» sá»± mất tÃch cá»§a ta?
Kim Tiêu gáºt đầu.
Tự Khan buông tiếng thở dài.
Y nhìn Kim Tiêu.
- Tiểu tỠlà gì của Giác Chân đại sư?
- Äệ tá» cÅ©ng không đúng, bằng hữu cÅ©ng không, nhưng đại sư có thiện cảm vá»›i tiểu bối bởi vì trước đây tiểu bối từng lấy trá»™m bá»n ngá»i giàu hay bá»n quan tham lắm cá»§a nhiá»u tiá»n và nhất là nhưng sòng bạc ở Dương Châu đưa đến Pháp Quang tá»± nhỠđại sư phát chẩn.
- Ngươi đúng là Äạo Soái Dương Châu. Ngươi còn là bằng hữu cá»§a lão Bá»u Chỉnh Tư.
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Hay nhỉ, uống với ta một ngụm nữa.
Vương Tá»± Khan lại chìa tịnh rượu vá» phÃa Kim Tiêu. CÅ©ng như lần trước những ngón tay cá»§a lão nhịp lên mu bàn tay chàng, trong khi từ tốn nói :
- Trước đây ta đã dụng dị dung bà thuáºt để đến tất cả những môn phái trên giang hồ thi chứng võ công và sau đó là há»c tất cả những tuyệt công cá»§a các đại phái. Nói má»™t mặt nào đó ta có má»™t pho bà kÃp độc nhất vô nhị trên thế gian này.
Vương Tự Khan rút tay lại :
- Uống.
Kim Tiêu nhìn lão :
- Má»i tiá»n bối.
Chàng miá»…n cưỡng dốc tịnh rượu uống má»™t ngụm dài rồi đặt tịnh rượu xuống trước mặt. Kim Tiêu nhìn Vương Tá»± Khan, hai mắt từ từ nhắm lại liá»n sau đó có hai giá»t lệ rịn ra ngoài khóe mắt.
Tá»± Khan nhÃu mày khi thấy hai giá»t lệ đó.
- Tiểu tá»...
Kim Tiêu chá»›p mắt gượng cưá»i.
Chàng bưng tịnh rượu.
- Uống vá»›i tiá»n bối má»™t ngụm nữa.
- Nếu ngươi còn như váºy nữa, ta sẽ Ä‘uổi ngươi.
Kim Tiêu gáºt đầu. Chàng bưng tịnh rượu chìa đến trước. Vương Tá»± Khan lại vươn chỉ đặt vào mu bàn tay Kim Tiêu nhịp liên tục. Lão vừa nhịp vừa nói :
- Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a ta là như váºy đó.
Vương Tá»± Khan lại rút tay vá». Hai ngưá»i dốc tịnh rượu uống cạn. Vương Tá»± Khan đặt tịnh rượu xuống trước mặt nhìn Kim Tiêu.
- Ta vì chữ tình mà ra nông nổi này. Nhưng bản thân Vương Tự Khan cũng từng giao ác tình khắp giang hồ.
Tự Khan nhìn Kim Tiêu.
- ÄÆ°a bàn tay cho ta xem.
Kim Tiêu chìa bàn tay có dấu xâm vá» phÃa Vương Tá»± Khan. Lão cau mày, nhìn lại Kim Tiêu. Tá»± Khan nói :
- Tiểu tá» nhá»› Ä‘i tìm kẻ có chữ “Vươngâ€.
Kim Tiêu rút tay lại.
Tự Khan cúi mặt nhìn xuống.
- Nếu như tiểu tá» có gặp lại Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng hãy nhắc lại lá»i cá»§a ta.
Kim Tiêu gáºt đầu.
- Muốn làm Thiên tá» phải có chân đế vương, chứ không phải ai cùng có thá» là Thiên tá». Nếu trước đây ta có ý như gã thì ta cÅ©ng đã hành sá»± như váºy rồi, nhưng ta không làm Ä‘iá»u đó, bởi đó là trái vá»›i ý trá»i.
Kim Tiêu nhướng mày, giả lả nói :
- Tiá»n bối nói váºy chứ vãn bối thấy Thiên tá» có gì đâu. Chẳng qua may mắn được làm con vua sau đó thì kế vị ngai vàng. Chứ Thiên tá» thì cÅ©ng tam cÅ©ng lục viện ái thê ái thiếp đùm đùm đỠđá». Không khác gì ngưá»i bình thưá»ng. Chẳng qua may mắn được nắm quyá»n khiến ngưá»i ta phải tuân phục mình. Không chừng Thiên tá» là ngưá»i không tốt nữa chÃnh vì váºy cổ thư má»›i có câu sống gần vua như sống gần cá»p.
- Nhưng không có Hoàng thượng, giang hồ sÆ¡n xã tắc đại loạn, Ä‘iá»u đó càng khổ cho bá tánh. Tu thân tá» gia trị quốc bình thiên hạ. Äổng Kỹ Thượng không dám khoát khuôn mặt mình thì còn gì nói đến chuyện tu thân. Y thông thể làm vua được?
- Váºy Kim Tiêu làm vua được chứ?
Vương Tá»± Khan phá lên cưá»i :
- Tiểu tỠcàng không thể làm vua.
- Tại sao?
- Quyá»n lá»±c trong tay, lại là quyá»n lá»±c cá»§a má»™t vị Thiên tá», tất phải tàn nhẫn, tiểu tá» không có cái tâm tàn nhẫn.
- Kim Tiêu cÅ©ng chẳng thÃch làm vua.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan :
- Tiên sinh, có má»™t Ä‘iá»u này Kim Tiêu muốn há»i tiên sinh.
- Há»i Ä‘i.
- Phải tiên sinh đã truyá»n thuáºt “Vô âm truyá»n ý†cho lão Bá»u Chỉnh Tư.
Vương Tá»± Khang gáºt đầu :
- ChÃnh ta truyá»n cho lão đó.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Nếu như tiểu bối thỉnh cầu Äổng Kỹ Thượng đưa tiên sinh ra khá»i đây...
Vương Tự Khan khoát tay :
- Không, ta đã quen ở đây rồi. Với lại ta biết mình sắp ra đi.
Kim Tiêu nheo mày :
- Tiên sinh sắp ra đi.
Vương Tá»± Khan gáºt đầu :
- Mưá»i mấy năm đã quá đủ để ta tá»± hành hạ mình. Tá»± chiêm nghiệm lại bản thân mình.
Vương Tá»± Khan lắc đầu. Những thá»› thịt bên mặt trái lại giáºt nhè nhẹ.
- Khi ta còn là một nam tỠhán hay đúng hơn là một mỹ nam tỠphiêu bạt giang hồ.
Ta cÅ©ng đã gieo biết bao oan nghiệp, nay ta phải chấp nháºn vá»›i oan nghiệt đó. Ta chấp nháºn chôn mình để trả oan tình cho nghÄ©a ca Äổng Vị. Tiếc cho Äổng Kỹ Thượng. Y cÅ©ng có bản chất cá»§a má»™t anh hùng cái thế.
Tự Khan cúi mặt nhìn xuống, khi lão ngẩng lên, hai bên khóe miệng có hai vệt máu tươi.
Nhìn Kim Tiêu, Tự Khan nói tiếp :
- Kim Tiêu, ta nhá» ngưá»i má»™t chuyện.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Tiểu bối sẽ làm hết sức mình.
- Ngươi gặp Bá»u Chỉnh Tư hãy cho y biết ta rất ân háºn nhưng không thể quên tình cá»§a mình dành cho Trình Tú Trinh.
Buông một tiếng thở dài rồi nói tiếp :
- Ta mong lão khoan dung độ lượng cho gã lãng tỠphiêu bạt này.
Tá»± Khan nói rồi bưng lấy tịnh rượu dốc lên miệng nhưng rượu chẳng còn giá»t nào.
Lão đặt tịnh rượu xuống trước mặt :
- Tiểu tỠtệ lắm, ngươi đánh thức con sâu rượu của ta rồi, giỠlại chẳng còn rượu.
Kim Tiêu đứng lên :
- Vãn bối sẽ lấy rượu cho tiá»n bối.
Tá»± Khan gáºt đầu.
Kim Tiêu dợm bước, Tá»± Khan gá»i lại :
- Khoan đã.
Kim Tiêu nhìn lại lão :
- Tiên sinh có Ä‘iá»u gì à?
Vương Tá»± Khai vén vạt áo láºt ra bên trong, xé lấy má»™t mảnh rồi đặt vào tay Kim Tiêu :
- Ta gởi cho tiểu tá».
- Tiên sinh gởi cho vãn bối cái gì?
Tự Khan nhìn vào mắt Kim Tiêu :
- Ngươi sẽ có cách sỠdụng nó.
Kim Tiêu đón nháºn lấy mảnh vải nhàu nát cho vào ngá»±c áo.
- Vãn bối sẽ quay lại ngay.
Kim Tiêu nhìn Vương Tự Khan.
Lão nhìn chàng khẽ gáºt đầu. Kim Tiêu quay bước Ä‘i ra cá»a. Chàng ra đến đại sảnh bên ngoài thấy Tà Nhân Vô Diện đứng trước bàn hương án. Y nhìn Kim Tiêu.
Kim Tiêu giả lả cưá»i rồi nói :
- Rượu thiếu, cần có thêm rượu.
Tá»± Khan không đáp lá»i chàng, mà chỉ khẽ gáºt đầu.
Kim Tiêu ôm lấy vò rượu trên bàn hương án rồi quay trở lại thạch thất. Chàng bước vào thì nháºn ra Tá»± Khan đã dá»±a lưng vào vách đá, mắt nhìn lên má»™t cái lá»— có ánh sáng cá»§a những vì sao hắt xuống.
Kim Tiêu bước lại bên :
- Tiên sinh, Kim Tiêu đã mang rượu vào đây Kim Tiêu không nghe Tá»± Khan đáp lá»i mình chàng bồi hồi gá»i :
- Vương tiá»n bối.
Chàng cúi sát xuống. Kim Tiêu há hốc miệng bởi nháºn ra máu rỉ ra hai bên khóe miệng lão. Chàng nắm bá» vai Vương Tá»± Khan :
- Tiên sinh.
Kim Tiêu nháºn ra Tá»± Khan đã chết. Chàng vá»™i vã quay trở ra. Kim Tiêu bước thẳng đến trước mặt Tà Nhân Vô Diện :
- Äổng huynh.
Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng nhìn lại chàng.
Kim Tiêu trừng mắt nhìn Kỹ Thượng :
- Trong rượu có độc.
Kỹ Thượng gáºt đầu.
- Rượu tao ngá»™ vẫn có thể giết ngưá»i.
Kim Tiêu ghịt tay gã.
Äổng Kỹ Thượng gạt tay Kim Tiêu.
Kim Tiêu đay nghiến nói :
- Tại sao huynh làm váºy. Huynh hành hạ Vương tiên sinh chưa đủ sao còn hành hạ nữa chứ.
- Lão đó chết tốt hÆ¡n cho. Vá»›i lại lão đã từng nói vá»›i ta, khi nào lão tìm được ngưá»i tâm đắc thì lão chết rất mãn nguyện. Lão chưa từng tiếp ai, ngay cả ta, nhưng vá»›i ngươi thì lão lại đối ẩm. Ngươi đúng là ngưá»i lão tâm đắc.
Kim Tiêu quăng vò rượu xuống sàn gạch.
- Huynh háºn Vương tiên sÃnh như váºy ư?
Äổng Kỹ Thượng vẫn giữ chân diện cá»§a Tá»± Khan. Y từ từ nhìn lại Kim Tiêu :
- Äúng! Ta háºn lão.
Kim Tiêu rÃt giá»ng nói :
- Huynh là hạng ngưá»i ôn dịch, lúc nào cùng ôm lấy chữ háºn.
Kim Tiêu vừa nói dứt câu thì Äổng Kỹ Thượng vươn trảo thá»™p vào yết hầu chàng :
- Ta có thể giết ngươi và có thể buộc ngươi chịu cuộc sống như Vương Tự Khan.
- Nếu huynh làm váºy là sai thá»a ước. Trá»i không dung, đất không tha cho huynh.
Tháºm chà huynh cÅ©ng không có được Ngá»c ấn, thứ mà huynh Ä‘ang cần ở Ngạn Kim Tiêu.
Vương Tá»± Khan tiên sinh đã báºt mà chá»— nhược cá»§a bà thuáºt dung dị cho Ngạn Kim Tiêu nghe rồi. Cho dù huynh có đội lốt Thiên tá» thì cÅ©ng không quá ba ngày. Sau ba ngày cái bản mặt cá»§a huynh sẽ thối rá»a ra mà biến thành quái nhân. Thiên tá» thì có mặt rồng chứ đâu có mặt quá»·.
Kim Tiêu chắc lưỡi :
- Ãi chà, chung quanh Thiên tá» lại có tam cung lục viện, đàn đàn thiếp thiếp, đêm nào cùng phải ăn mỡ. Chẳng lẽ huynh rút mình vào đại lãnh cung không thể khoác bá»™ mặt Thiên tỠđược. Mấy cục mỡ trong cấm thành sẽ cho huynh Ä‘iên. Thiên tá» thì không thể nào Ä‘iên được, nếu Ä‘iên thì phải nhưá»ng ngôi cho ngưá»i khác. Thế là công sức tâm huyết rá»§a huynh đành đổ sông đổ biển, còn bị ngưá»i ta cho là ngưá»i Ä‘iên. Dã tràng se cát biển đông... khổ lắm...
Y buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Lão quá»· đã cho ngươi bà thuáºt dị dung theo ý mình.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Tất nhiên, cái gì huynh chỠđợi, không có gì Kim Tiêu làm không được.
- Hãy đưa nó cho ta.
Kim Tiêu nhướng mày :
- Không.
- Ngươi...
Kim Tiêu giả lả cưá»i :
- Äâu có cái gì cho không bao giá», phải có sá»± trao đổi chứ. Ngạn Kim Tiêu sẽ trao bà thuáºt đó cho huynh nhưng ngược lại đòi há»i huynh ở hai chuyện.
- Nói đi.
Kim Tiêu vuốt cằm rồi nói :
- Chuyện thứ nhất, Kim Tiêu muốn Äổng huynh đứng ra tổ chức đại lá»… song há»· cho Kim Tiêu và Ngá»c Lan. Trong ngày đại lá»… Äổng huynh sẽ tá»± tay trao cây trâm giải độc cho Kim Tiêu. Xem như quà tặng.
Äổng Kỹ Thượng chau mày :
- Ngươi đòi há»i Ä‘iá»u đó có ý gì?
Kim Tiêu chỉ vào ngực mình :
- Äể giữ cái mạng này nhá» này.
Äổng Kỹ Thượng thở dài :
- Còn Giang Vi TỠthì sao?
- Huynh không cần lo, tá»± Kim Tiêu sắp xếp mà. Trong ngày đó Tiêu đệ sẽ trao Ngá»c ấn tháºt cho huynh.
Äổng Kỹ Thượng nhÃu mày rồi miá»…n cưỡng gáºt đầu. Y giả lả nói :
- Ta biết ngươi sẽ giở trò gian trá.
- Cái gì gian trá. Huynh đã không nói tìm được má»™t hảo đệ như Ngạn Kim Tiêu là quà sao. Hay Äổng huynh đã đổi ý rồi.
Kim Tiêu vỗ vai Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu tự nguyện làm hảo đệ của huynh, huynh không chịu sao?
Hai cánh môi Äổng Kỹ Thượng mÃm lại. Y gáºt đầu :
- Ta đồng ý.
Kim Tiêu nhìn gã :
- Còn chuyện thứ hai, Ngạn Kim Tiêu muốn biết... chuyện gì đã xảy ra tại Tá» Trưá»ng khi Vương Tá»± Khan tìm đến đây.
- Lão quỷ đó không nói cho ngươi à? Ngươi muốn biết để làm gì?
- Äã tò mò rồi, đưá»ng nào cÅ©ng phải biết cho rõ. Vá»›i lại Vương tiá»n bối nói huynh sẽ cho Kim Tiêu biết tất cả. Huynh có nói Kim Tiêu má»›i đưa thứ huynh cần.
Tà Nhân Vô Diện Äổng Kỹ Thượng nhìn lại bàn hương án.
Kim Tiêu nói :
- Huynh không chạy trốn được đâu.
Äổng Kỹ Thượng nhìn lại Kim Tiêu :
- Ngươi hứa sẽ đưa cho ta bà thuáºt thuáºt dị dung tối thượng chứ?
Kim Tiêu bước đến bên chiếc chân đèn, chàng rút mảnh vải cá»§a Vương Tá»± Khan đưa lên ngá»n lá»a.
- Kim Tiêu có thể há»§y bà kiếp dị dung thuáºt cá»§a Vương Tá»± Khan.
Äổng Kỹ Thượng bối rối :
- ÄÆ°á»£c rồi... ta sẽ nói.
- Kim Tiêu đang muốn nghe.
- Nhưng ngươi hứa không được nói với ai.
- Chuyện cần nói thì nói. không nói thì thôi, cái gì cũng huỵch toẹt ra hết thì đâu còn cái gì là của mình nữa.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài, rồi cháºm rãi nói nhưng mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tấm vải trên tay Ngạn Kim Tiêu.
- Nếu ngươi gian trá, ta sẽ giết ngươi.
- Ngạn Kim Tiêu còn chỠđến ngày động phòng vá»›i Äổng Ngá»c Lan đặng làm hảo đệ cá»§a Äổng huynh mà.
- ÄÆ°á»£c, ta cÅ©ng ráng chỠđến ngày đó.
Y bước đến hai bá»™. Kim Tiêu nhướng mày, Äổng Kỹ Thượng buá»™c phải dừng bước.
Y nhìn Kim Tiêu :
- Phụ thân ta và Vương Tá»± Khan cùng yêu má»™t ngưá»i.
- Ngưá»i đó chÃnh là Trình Tú Trinh, mẫu thân cá»§a Má»™ng Di Hoa.
- Äúng!
Kỹ Thượng lưỡng lự, nói tiếp :
- Phụ thân ta và Vương Tá»± Khan đã giao đấu vá»›i nhau để xem ai là ngưá»i có võ công cao hÆ¡n, ngưá»i nào thắng sẽ có được Trình Tú Trinh.
- Váºy ai thắng?
- Ngươi tự đoán ra.
- Äổng Vị thúc thúc thắng.
- Không sai! Phụ thân ta đã thắng Vương Tá»± Khan. Y ôm háºn tÃnh phiêu bạt giang hồ sẽ tìm được bà kÃp võ công.
- Vương tiên sinh đã tìm được bi kÃp võ công.
- Không phải là bà kÃp võ công mà phải nói là thiên hạ vô địch. Y là pho bà kiếp võ công cá»§a võ lâm Trung Nguyên. Lãng tá» Vương Tá»± Khan lẫy lừng khắp võ lâm. Tất cả má»i Chưởng môn không ai là đối thá»§ cá»§a lão.
- Cứ cho Vương tiên sinh là Äá»™c cô cầu bại nhưng vì sao tiên sinh há»c được những môn công cá»§a các môn phái.
- Y có bà thuáºt dung dị.
Kim Tiêu gáºt đầu :
- Kim Tiêu hiểu rồi. Vương tiên sinh dùng bà thuáºt dị dung để sưu tầm võ công đồng thá»i thẩm chứng võ công.
- Y háºn tình nên dồn tâm huyết vào võ công. Nhưng sau đó y đến Tá» Trưá»ng bởi cái hẹn vá»›i mẫu thân.
Kim Tiêu nheo mày :
- Sao mẫu thân huynh lại hẹn Vương tiên sinh đến Tá» Trưá»ng?
Răng trên cá»§a Äổng Kỹ Thượng cắn vào môi dưới, y nhìn vá» phÃa bàn hương án.
- Mẫu thân ta chỉ sống vá»›i phụ thân ta bằng cái xác. Còn trái tim thì đã thuá»™c vá» Vương Tá»± Khan. ChÃnh vì Ä‘iá»u đó, phụ thân ta buá»™c mẫu thân ta hẹn Vương Tá»± Khan đến Tá» Trưá»ng tái đấu.
Kim Tiêu vuốt cằm :
- Lần này thì e rằng Äổng Vị thúc thúc không phải là đối thá»§ cá»§a Vương Tá»± Khan.
- Äúng. Phụ thân ta đã thua.
- Chuyện gì xảy ra?
- Ngưá»i tá»± kết liá»…u Ä‘á»i mình. Nhưng trước khi chết phụ thân có nói vá»›i ta phải rá»a cái háºn này.
- Như thế thì biết bao giá» má»›i hết háºn.
Kim Tiêu vuốt cằm.
- Huynh đã tương kế tá»±u kế để thụ há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan.
Äổng Kỹ Thượng lắc đầu :
- Nếu ta há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan thì đâu là Äổng Kỹ Thượng. Äâu là Tà Nhân Vô Diện như má»i ngưá»i đặt cho ta.
- Kim Tiêu quên mất Ä‘iá»u này. Äôi khi đầu óc cá»§a Kim Tiêu cÅ©ng không đủ minh mẫn để suy luáºn mà. Con ngưá»i là má»™t má»› bồng bông, đầy những thá»§ Ä‘oạn nham hiểm.
Làm sao biết được bá» sâu cá»§a con ngưá»i. Váºy Äổng huynh đã làm gì để có được võ công cá»§a Vương Tá»± Khan mà ngưá»i ta không biết.
- Ta nhỠđến mẫu thân.
- Nhá» Trình Tú Trinh. Trình bá mẫu sẽ há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan rồi truyá»n lại cho huynh.
Äổng Kỹ Thượng nhắm mắt má»™t lúc như hồi tưởng lại dÄ© vãng rồi má»›i mở ra nhìn Kim Tiêu :
- Khi phụ thân ta chết, Vương Tá»± Khan vì nghÄ©a phải lưu lại đây chăm sóc cho mẫu thân và ta. Lúc bấy giá» Ngá»c Lan cÅ©ng chỉ vừa lên ba. Ta đã có ý thức cá»§a ngưá»i biết phải làm gì.
Äổng Kỹ Thượng nắm hai bàn tay lại vá»›i nhau :
- Má»™t ngày ná», bá»—ng dưng mẫu thân bá» Ä‘i.
- Ngưá»i Ä‘i đâu.
- Ngưá»i Ä‘i tìm đứa con cá»§a ngưá»i.
- Má»™ng Di Hoa.
Äổng Kỹ Thượng gáºt đầu.
Kim Tiêu buột miệng nói :
- Váºy Di Hoa là xá muá»™i cá»§a huynh?
Thốt ra câu há»i đó mà trái tim Kim Tiêu giáºt thót má»™t cái, Ä‘áºp như trống tráºn những tưởng nhảy ra khá»i lồng ngá»±c.
Äổng Kỹ Thượng buông tiếng thở dài :
- Mãi sau này khi mẫu thân mất ta mới biết Di Hoa là xá muội của mình.
Kim Tiêu lơ mắt nhìn Kỹ Thượng.
Chàng lắp bắp mãi má»›i nói thành lá»i :
- Cái khỉ gì váºy? Chuyện này nghe sao mà khó nghe quá.
- Ngươi đà muốn biết thì biết cho tưá»ng táºn.
Buông má»™t tiếng thở dài, Äổng Kỹ Thượng nói tiếp :
- Khi mẫu thân cá»§a ta đã là nương tá» cá»§a Äổng gia, nhưng trong má»™t đêm mưa, phụ thân lại bắt gặp Vương Tá»± Khan vá»›i mẫu thân. Hai ngưá»i ngồi vá»›i nhau trong má»™t gian phong xá. ChÃnh vì thế phụ thân đã nghi ngá», và má»›i có cuá»™c phó há»™i vá»›i Vương Tá»± Khan tại Tá» Trưá»ng.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Ôi... tình yêu...
- Mẫu thân đã có mang Di Hoa, nhưng vì sự hoài nghi của phụ thân, bà phải đưa Di Hoa đến một nơi khác để nuôi dưỡng.
- Huynh không biết mặt Di Hoa.
- Ta không biết, ta trở lại vấn đỠtrong lần mẫu thân Ä‘i viếng thăm Di Hoa thì vô tình bị Bách Kiếm trang chá»§ Mạc Cá»± cưỡng hiếp, ôm cái nhục đó ngưá»i đã quay vá» trao toàn bá»™ những gì Vương Tá»± Khan đã chấp bút ghi lại võ công cá»§a y trao cho ta.
- Huynh tá»± há»c võ công cá»§a Vương Tá»± Khan.
- Ta còn giả vá» trúng phong hàn rồi buá»™c y truyá»n tất cả công lá»±c cho mình.
- Sau đó huynh đã nhốt Vương Tự Khan vào đây và hành hạ ông ta.
- Ta phải trả thù cho mình chứ.
- Váºy còn chuyện cá»§a Di Hoa, huynh đã biết Di Hoa là muá»™i cá»§a mình sao giết nàng. Sao còn buá»™c nàng rÆ¡i xuống vá»±c thẳm Vá»ng Tình. Huynh có nhẫn tâm quá không?
Kỹ Thượng gầm lên :
- Im.
Hai cánh môi Kim Tiêu bặm lại.
Kỹ Thượng đưa tay lên vuốt mặt. Chân diện cá»§a y lồ lá»™ hiện ra Ä‘áºp vào mắt Kim Tiêu. Chàng nhìn Kỹ Thượng nhưng không nói gì.
Äáºp vào mặt Ngạn Kim Tiêu đúng là chân diện cá»§a Äổng Kỹ Thượng nhưng giỠđây nó không có nét thanh tú lịch lãm cá»§a má»™t thư sinh chỉ thÃch thÆ¡ phú và bút pháp mà thay vào đó là những nét lạnh lùng, pha trá»™n sá»± tàn nhẫn băng giá.
Kỹ Thượng buông một tiếng thở dài rồi nói :
- Trước khi ta biết Di Hoa là xá muội của mình thì ta đã yêu nàng, ta yêu ngay xá muội mình, và đã từng ân ái với Di Hoa. Lúc này ta đã là Sát Thủ Vô Diện.
Kim Tiêu khẽ gáºt đầu :
- Giữa huynh và Di Hoa là má»™t khoảng cách mà huynh không bao giá» khá»a lấp được. Má»™t khoảng cách được tạo ra bởi định mệnh. ChÃnh vì không khá»a lấp được khoảng cách đó mà huynh đã biến Má»™ng Di Hoa thành độc nhân.
Kỹ Thượng nhìn thẳng vào mắt Kim Tiêu :
- Äúng.
- Dù váºy Äổng huynh cÅ©ng không nên buá»™c nàng phải chết dưới vá»±c Vá»ng Tình.
Kỹ Thượng lừ mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ta buá»™c Di Hoa nhảy xuống vá»±c “Vá»ng Tình†bởi vì Di Hoa đã thuá»™c vá» Ngạn Kim Tiêu. Di Hoa đã từng muốn trở lại làm má»™t con ngưá»i bình thưá»ng, để cùng vá»›i Kim Tiêu tìm đến má»™t nÆ¡i hoang sÆ¡ nào đó đặng vui vá»›i hạnh phúc cá»§a mình.
- Huynh đã có thể đưa Di Hoa thành má»™t con ngưá»i bình thưá»ng nhưng huynh đã không làm Ä‘iá»u đó.
Kỹ Thượng im lặng. Kim Tiêu bước đến trước mặt Kỹ Thượng :
- Di Hoa không biết Äổng huynh là huynh trưởng chứ?
- Không biết! Nàng chỉ muốn trả háºn cho mẫu thân thôi.
- Và chấp nháºn tất cả.
- Chấp nháºn tất cả vá»›i Sát Thá»§ Vô Diện.
Kim Tiêu thở dài :
- Phải lòng đố kỵ, Ãch ká»· và ghen há»n cá»§a huynh, nên huynh đã không muốn dùng cây trâm giải bách độc để đưa Má»™ng Di Hoa thành má»™t ngưá»i bình thưá»ng.
- Äịnh số, và ta muốn mãi mãi Di Hoa là độc nhân trong sá»± cô độc vÄ©nh hằng.
- Còn Ngá»c Lan, Äổng huynh có xá» như Di Hoa không?
- Ta thương yêu Ngá»c Lan. Sau này Ngá»c Lan sẽ là quáºn chúa, trên chỉ có ta dưới có trăm há».
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi giục mảnh vải vào tay Äổng Kỹ Thượng. Y vừa nháºn lấy mảnh vải, Kim Tiêu thẳng tay tát má»™t cái vào mặt gã. Nháºn trá»n cái tát cá»§a Kim Tiêu, Kỹ Thượng quắc mắt :
- Ngươi dám.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Có gì mà Kim Tiêu không dám.
Kỹ Thượng lõ mắt nhìn chàng.
Hai ngưá»i đối đất nhãn nhìn nhau.
Kỹ Thượng gằn giá»ng nói :
- Nếu như Ngá»c Lan trong tay ta... ngươi đã chết thê thảm rồi...
- Có Ngá»c Lan trong tay, Ngạn Kim Tiêu má»›i dám tát huynh đó.
Chàng buông tiếng thở dài hừ nhạt rồi nói :
- Ngạn Kim Tiêu tát huynh để huynh nhớ lấy cái tát này mà quay lại đó. Kim Tiêu thay Di Hoa trừng phạt huynh bằng một cái tát.
Kim Tiêu lắc đầu :
- Huynh đừng biến mình thành má»™t kẻ bỉ nhân đê tiện. Má»™t bỉ nhân đê tiện thì không bao giá» nắm được chân mạng Thiên tá». Má»™t bỉ nhân đê tiện thì chỉ gieo rắc oan cảnh và ô uế cho thiên hạ mà thôi.
Nói rồi, Kim Tiêu quay bước, chấp tay sau lưng tiến vá» phÃa thạch môn :
- Äúng ra Ngạn Kim Tiêu không cần thiết phải tò mò truy cứu những Ä‘iá»u này, nhưng Kim Tiêu muốn biết con ngưá»i tháºt cá»§a Tà Nhân Vô Diện nên phải truy cứu.
Äổng Kỹ Thượng nhìn theo từng bước chân cá»§a Kim Tiêu. Äôi tinh nhãn cá»§a gã sáng lên hừng há»±c.
Kim Tiêu bất ngỠdừng bước nhìn lại Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu chá» huynh đến ngày song há»· cá»§a Kim Tiêu và Ngá»c Lan. Từ đây đến ngày đó, Ngạn Kim Tiêu không muốn thấy má»™t sá»± chết chóc nào nữa đâu. Nhất là những cái chết do bàn tay Äổng huynh tạo nghiệp.
Äổng Kỹ Thượng rÃt lên má»™t luồng chân khà rồi thở ra.
Y miễn cưỡng nói :
- Ta chỉ cần ngươi giữ lá»i.
- Không giữ lá»i cÅ©ng không được, bởi vì Ngạn Kim Tiêu đã tuyên thệ trước bàn hương án vá»›i huynh rồi. Kim Tiêu chỉ sợ ngưá»i bá»™i ngôn là Äổng huynh đó.
- Ta sẽ giữ lá»i.
- Không giữ lá»i, Äổng huynh sẽ biến Ngá»c Lan thành thiếu nữ góa bụa. Tá»™i huynh nặng càng nặng hÆ¡n. Ngá»c Lan rất yêu Ngạn Kim Tiêu và không muốn Kim Tiêu chết đâu.
Äổng Kỹ Thượng nhếch môi cưá»i ná»a mép :
- Ngươi ráng núp kỹ vào chiếc bóng cá»§a Äổng Ngá»c Lan.
Kim Tiêu vỗ tay :
- à của huynh rất hay. Ngạn Kim Tiêu sẽ làm theo ý này.
Chàng nói rồi quay bước Ä‘i thẳng đến mở cá»a thạch môn bước ra khá»i hòn giả sÆ¡n NgÅ© hành. Bên ngoài trá»i còn đầy sương nhưng ánh bình minh đã chạng vạng.
Kim Tiêu nhìn vỠánh bình minh.
- NÆ¡i này là Tá» Trưá»ng hay tình trưá»ng Chàng khẽ lắc đầu rồi thả bước Ä‘i tiếp. Kim Tiêu vừa Ä‘i vừa nhẩm nói :
- Tình trưá»ng cÅ©ng chẳng khác gì Tá» Trưá»ng. 
Hồi 40
Äiếu nải khứ há»· - Tâm mại trù trù
Äổng Kỹ Thượng chấm bút vào dÄ©a má»±c rồi bước đến trước tá» giấy hồng Ä‘iá»u còn căn sẵn ngay chÃnh diện gian thạch sảnh. Y nhìn tấm giấy rá»™ng rồi phóng bút đỠthÆ¡.
“Giang Nam khả ái liên
Liên Ä‘iệp hà Ä‘iá»n Ä‘iá»n
Ngư hý lang điệp gian
Ngư hý liên Ä‘iệp Äông
Ngư hý liên hiệp Tây
Ngư hý liên hiệp Nam.
Ngư hý liên hiệp Bắcâ€.
Dịch :
(Giang Nam hái được sen
Lá sen xanh um tùm
Cá đùa giữa lá sen
Cá đùa lá sen Äông
Cá đùa lá sen Tây
Cá đùa lá sen Nam
Cá đùa lá sen Bắc).
Kỹ Thượng quăng ngòi bút vào góc thượng khách sảnh, chắp tay sau lưng nhìn những dòng bút tá»± vá»›i bút pháp cá»±c kỳ tinh tế như rồng bay phụng múa. Y như thể đắc ý vá»›i tứ thÆ¡ này mà nhẩm Ä‘á»c lại.
- Cá đùa lá sen đông, cá đùa lá sen tây, cá đùa lá sen nam,cá đùa lá sen bắc.
Kỹ Thượng Ä‘á»c xong đắc ý cưá»i lên khanh khách. Tràng tiếu ngạo cá»§a Kỹ Thượng biểu lá»™ nên má»™t trạng thái cá»±c kỳ phấn khÃch và tá»± đắc lẫn vẻ thá»a mãn như đã có trong tay tất cả những ý gì ôm ấp và hoài bão.
Kỹ Thượng rá»i bước tiến lại trước tấm hoành phi có những dòng bút được thêu bằng tÆ¡ vàng óng ả.
- Lực bạt sơn hỠkhà cái thế
Äại phong khởi há» Vân Phi Dương
Uy gia hải ná»™ há» Äổng gia nhân.
Dịch :
(Sức nhổ núi chà khà trùm Ä‘á»i
Gió to thổi chừ, mây bay cao.
Ra oai khắp nước chừ ngưá»i há» Äổng).
Kỹ Thượng kéo sợi dây đến tấm hoành phi ra hai bên. Sau tấm hoành phi là má»™t chiếc ngai sÆ¡n son thép vàng, vá»›i lưng tá»±a khắc hình đầu rồng nhe nanh, biểu thị quyá»n uy cá»§a đệ nhất tứ linh. Trên chiếc ngai là cái tráp trầm hương.
Kỹ Thượng bước đến bên chiếc ngai. Y chăm chăm nhìn vào chiếc tráp rồi cẩn tháºn mở nắp ra. Ãnh hào quang ngÅ© sắc từ trong tráp hất ra. Kỹ Thượng cẩn tháºn bưng Ngá»c ấn ra khá»i tráp. Y nhìn Ngá»c ấn vá»›i tất cả sá»± tàn độc và thá»a mãn rồi cẩn tháºn Ä‘áºy tráp trá»› lại.
Kỹ Thượng quay ra, buông tấm hoành phi. Y nhìn dòng bút tự thêu trên tấm hoành phi.
- Ta đã có thể vào cấm thành, làm chủ điện Thái Hòa trong ngày đăng cơ.
Y nói rồi ngá»a mặt cưá»i khanh khách Y vừa cưá»i vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu, cho dù ngươi tinh quái đến đâu, thông minh đến mấy thì vẫn không vượt khá»i số pháºn cá»§a ngươi. Số pháºn cá»§a ngươi thì do chÃnh ta định Ä‘oạt.
Y lại ngá»a mặt cưá»i lần nữa rồi quay bước tiến vế phÃa cá»a. Kỹ Thượng theo má»™t máºt đạo bà máºt dẫn lên trên, máºt đạo đó thông vá»›i gian biệt phòng cá»§a y.
Y từ trong vòm cá»a bà máºt bước ra má»™t gian thạch thất rồi từ gian thạch thất đó má»›i thông lai biệt sảnh cá»§a mình.
Kỹ Thượng sau bức bình phong bước ra biệt sảnh. Tiêu Dao Mẫn đang đứng trước những bức tranh tố nữ. Tố nữ trong tranh với vóc dáng yểu điệu như tiên nữ nhưng chân diện thì lại không có.
Kỹ Thượng bước đến sau lưng Tiêu Dao Mẫn. Dao Mẫn nhìn lại :
- Äổng huynh.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i :
- Nàng thÃch những bức tranh này chứ?
- ThÃch thì Dao Mẫn không thÃch, nhưng lạ thì có lạ.
- Nàng lạ gì.
Dao Mẫn nhìn lại những bức tranh tố nữ, rồi chỉ vào những bức tranh đó.
- Tố nữ trong tranh có vóc dáng rất đẹp, nhưng lạ má»™t Ä‘iá»u chẳng có ngưá»i nào có dung diện cả. Ngưá»i há»a nhân chỉ thÃch vẽ dáng cá»§a giai nhân thôi.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i, đặt tay lên vai Dao Mẫn.
- Ta vẽ những bức há»a này đó, nàng lạ lẫm vá» những khuôn mặt không có mặt ư.
Tiêu Dao Mẫn gáºt đầu.
Kỹ Thượng mỉm cưá»i :
- Có nhan sắc nào tồn tại vá»›i thá»i gian đâu. Nàng được quyá»n nghÄ© đến bất cứ má»™t chân diện nào để gắn lên bức há»a tố nữ này.
Dao Mẫn báºt cưá»i khúc khÃch rồi nói :
- Trong những trang giai nhân mà chàng vẽ ra có thiếp không?
- Nếu nàng cho mình có trong những bức há»a cá»§a Kỹ Thượng.
Dao Mẫn vòng tay bá lấy cổ Kỹ Thượng :
- Váºy chàng hãy vẽ thêm nét mặt cá»§a Tiêu Dao Mẫn Ä‘i.
Kỹ Thượng lắc đầu :
- Không. Ta dành cho nàng.
- Dao Mẫn được cái quyá»n phóng bút à?
- Nếu nàng thÃch.
Dao Mẫn mỉm cưá»i.
- Thiếp không thÃch phóng bút bây giá».
Nàng nhón chân, áp sát hai cánh môi vào đỉnh mÅ©i cá»§a Äổng Kỹ Thượng. Nàng phả ra mùi thÆ¡m thoang thoảng từ cái miệng xinh xắn rồi nhá» nhẹ nói :
- Thiếp đến dá»± ngày đại há»· cá»§a Äổng Ngá»c Lan và cÅ©ng để được gần chàng. Tiêu Dao Mẫn muốn ở bên chàng và hầu hạ chàng.
Nàng nói dứt câu thì hai cánh môi má»ng chÃn như hai quả đào sắp tươm máºt Ä‘i qua đôi bá» môi cá»§a Kỹ Thượng. Äá»™ng thái đó cá»§a Tiêu Dao Mẫn chẳng biết có tác động gì đến Äổng Kỹ Thượng nhưng vòng tay y quấn chặt lấy tiểu yêu cá»§a nàng.
Dao Mẫn nói :
- Kỹ Thượng.
Giá»ng nói ngá»t ngào và chất tình lai láng khÆ¡i Ä‘áºy trong Kỹ Thượng ngá»n lá»a xuân tình.
Y bế hẳn Tiêu Dao Mẫn đưa đến tràng ká»·. Vừa đặt Tiêu Dao Mẫn nằm dài xuống tràng ká»· thì nàng cÅ©ng kéo Kỹ Thượng dán thẳng vào ngưá»i nàng. Äôi cánh môi cá»§a hai ngưá»i bấu chặt lẫn nhau.
Sự cuồng nhiệt nhanh chóng nảy nở và phát triển trong Kỹ Thượng lẫn Dao Mẫn.
Không chá» Äổng Kỹ Thượng lá»™t bá» trang phục mình, mà tá»± Dao Mẫn làm lấy cái việc mà đáng ra phải dành cho Kỹ Thượng. Nàng tá»± chui ra khá»i cái vá» kén được kết bằng lụa, bằng gấm trong sá»± hối hả và hấp tấp như sợ sẽ mất Ä‘i cÆ¡ há»™i này.
Nàng phÆ¡i tấm thân vá»›i những đưá»ng nét cân đối, đầy nguồn sinh lá»±c dục tình.
Kỹ Thượng ngồi lên đưa mắt nhìn thân thể Tiêu Dao Mẫn. Äôi tinh nhãn cá»§a gã như chìm vào cõi mông lung nào đó.
Dao Mẫn vòng tay qua cổ Kỹ Thượng nhỠnhẹ nói :
- Dao Mẫn hầu hạ chàng, chàng hãy hưởng thụ Tiêu Dao Mẫn đi.
Giá»ng cá»§a nàng như má»™t khúc tình êm ái len vào lá»— tai Kỹ Thượng, nhưng y không có má»™t biểu cảm gì. Bất thình lình Kỹ Thượng gỡ tay Dao Mẫn. Thái độ lạnh nhạt thá» Æ¡ cá»§a gã khiến Tiêu Dao Mẫn không khá»i ngạc nhiên. Nàng buá»™t miệng nói :
- Äổng huynh... làm sao váºy... chẳng lẽ Tiêu Dạo Mẫn không còn hấp dẫn đối vá»›i chàng.
Kỹ Thượng ấn đôi bản thủ xuống vùng hạ đẳng của cô, ôn nhu nói :
- Nàng không phải không còn sức hấp dẫn đối với nam nhân.
- Váºy sao...?
Kỹ Thượng đưa một ngón tay chặn miệng Dao Mẫn không cho nàng nói :
- Không là gì cả, bởi vì ta không hưởng thụ lần thứ hai với những gì mình đã có.
Dao Mẫn ngÆ¡ ngẩn, sững sá» vá»›i lá»i nói này cá»§a Kỹ Thượng :
- Huynh...
Kỹ Thượng đứng lên chắp tay sau lưng nhìn nàng, nhạt nhẽo nói :
- Lúc này ta Ä‘ang có má»™t cảm xúc khác vượt xa những xúc cảm tầm thưá»ng cá»§a má»™t con ngưá»i tầm thưá»ng.
Dao Mẫn nhìn sá»ng Kỹ Thượng :
- Dao Mẫn không hiểu ý chàng.
- Nàng không hiểu nhưng có ngưá»i hiểu. Ngạn Kim Tiêu, ta nói như thế có được không.
Y vừa nói vừa quay lại.
Kim Tiêu đứng trước những bức há»a tố nữ chắp tay sau lưng ngắm nhìn những tranh tố nữ không có chân diện. Chàng vẫn váºn bá»™ lá»… phục sinh trong ngày hoàn minh.
Kim Tiêu nhìn lại Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu cứ ngỡ đêm nay sẽ dành riêng cho đệ, không ngá» Äổng huynh cÅ©ng bắt chước đệ. Ngạn Kim Tiêu không đến phá bỉnh huynh chứ.
- Sá»± xuất hiện cá»§a ngươi ở đây khiến ta bất ngỠđó. Äêm nay là đêm hệ trá»ng vá»›i ngươi, sao ngươi lại có thể bá» xá muá»™i cá»§a ta má»™t mình được nhỉ.
- Äệ đến để từ giã huynh.
Kỹ Thượng cau mày :
- Sao... đêm nay là đêm động phòng, sao ngươi lại muốn đi.
- Äi đêm nay, hoặc Ä‘i đêm mai và Ä‘i bất cứ đêm nào cÅ©ng có gì khác nhau đâu.
Kim Tiêu suy nghĩ rồi, có được nương tỠthì chẳng nên ở đây làm gì.
Kim Tiêu mỉm cưá»i, nhìn Kỹ Thượng :
- Kim Tiêu có chuyện nói riêng với Kỹ Thượng. Tiêu Dao Mẫn cô nương có thể ra ngoài được chứ?
Kỹ Thượng cưá»i khẩy má»™t tiếng rồi nói :
- Ta sẽ tiễn nàng.
Y nhìn lại Tiêu Dao Mẫn.
Nàng nhìn gã, Ä‘iểm nụ cưá»i tá»± mãn khi nghe lá»i nói này cá»§a Kỹ Thượng. Nụ cưá»i giả lả đầy chất tình còn Ä‘á»ng trên hai cánh môi cá»§a Tiêu Dao Mẫn thì bất thình lình Äổng Kỹ Thượng phát tác má»™t đạo chưởng “Thiên Can†điểm xuống tam tinh nàng.
Bốp...
Sá»± biến quá bất ngá» và Tiêu Dao Mẫn cÅ©ng không thể nào tin được có sá»± biến này xảy ra. Nàng làm sao biết được má»™t thư sinh chỉ yêu thÆ¡ và bút há»a lại có thể phát tác được võ công, lại là thứ võ công thượng thặng, càng không tin được Kỹ Thượng có thể làm được Ä‘iá»u này. Sá»± thể hiện ra quá bất ngá» vá»›i Dao Mẫn, tháºm chà khi hồn nàng đã tuá»™t ra khá»i xác mà miệng vẫn còn Ä‘iểm nụ cưá»i tình vá»›i Kỹ Thượng.
Chàng há hốc miệng nhìn Kỹ Thượng.
Y thản nhiên chắp tay sau lưng bước đến trước mặt Kim Tiêu.
Kim Tiêu nhìn Kỹ Thượng :
- Sao Äổng huynh lại làm váºy?
Kỹ Thượng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Dao Mẫn Ä‘em đến cho ta niá»m cảm xúc dục tình nhưng ta lại không có xúc cảm đó thì nàng đã trở thành ngưá»i thừa. Ta tiá»…n nàng Ä‘i bằng phương cách đó cÅ©ng tốt cho nàng.
Kỹ Thượng buông tiếng thở dài. Kỹ Thượng nhìn chàng cưá»i khẩy rồi nói :
- Ngươi đừng thở như váºy, hẳn ngươi cÅ©ng không có xúc cảm vá»›i Ngá»c Lan cÅ©ng như ta không có xúc cảm vá»›i Dao Mẫn nên ngươi má»›i bá» biệt phòng tân lang đến đây.
- Kim Tiêu đâu có giống huynh mà có trạng thái giống huynh.
- Váºy ngươi tìm đến ta có mục Ä‘Ãch gì?
Kim Tiêu lấy chiếc hộp đựng nhánh trâm giải bách độc đặc vào tay Kỹ Thượng :
- Cây trâm này không có tác dụng gì vá»›i Kim Tiêu. Giữ nó cùng bằng thừa nên Kim Tiêu có ý Ä‘em trả huynh. Nhân tiện cÅ©ng nói vá»›i huynh đệ và Ngá»c Lan sẽ Ä‘i ngay đêm nay.
- Sao ngươi gấp như váºy.
Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi nói :
- Hành động cá»§a Ngạn Kim Tiêu, Kim Tiêu tá»± biết còn như huynh muốn biết thì phải suy nghÄ©. À... Äổng huynh không có xúc cảm vá»›i Tiêu Dao Mẫn váºy đêm nay cái gì khiến huynh có xúc cảm hÆ¡n chứ, Ngá»c ấn ư?
Kỹ Thượng thản nhiên gáºt đầu :
- Äêm nay “Ngá»c ấn†cho ta quá nhiá»u xúc cảm. Cảm xúc đó ta không chia sẻ vá»›i ai được.
Kim Tiêu mỉm cưá»i :
- Äêm nay huynh hẳn khó ngá»§. Ngưá»i ta có quá nhiá»u xúc cảm nên khó ngá»§ đó, phải chi Äổng huynh đừng sát tá» Tiêu Dao Mẫn, có thể cô ấy sẽ giúp huynh ngá»§ ngon trong đêm nay mà quên Ä‘i những cảm xúc Ä‘ang bị Ngá»c ấn dày vò.
Kim Tiêu ôm quyá»n :
- Chúc huynh không mộng mị.
Chàng nói rồi lui bước Ä‘i đến mở cá»a bá» ra ngoài. Kim Tiêu dừng bước ngay ngưỡng cá»a, quay lại nói vá»›i Kỹ Thượng :
- Äệ và huynh vẫn giữ thá»a ước vá»›i nhau chứ?
Kỹ Thượng trừng mắt nhìn Kim Tiêu :
- Ngày nào ngưá»i còn có mặt tại Äổng gia, lá»i giao ước kia ta vẫn giữ. Nhưng má»™t khi ngươi rá»i Äổng gia, ngươi ráng mà giữ lấy cái mạng mình. Trong con mắt cá»§a Äổng Kỹ Thượng, ngưá»i ta cần nhổ khá»i cõi Ä‘á»i này chÃnh là Ngạn Kim Tiêu.
- Huynh không xem Ngạn Kim Tiêu là hảo đệ à?
- Khi nào ngươi lưu lại Äổng gia.
- Lưu lại làm sao được. Ở lại đây làm gì có giải dược dành cho Ngạn Kim Tiêu.
Trước sau gì cÅ©ng tiêu mạng, hay nhất là phải rá»i khá»i đây vá»›i hy Ä‘á»ng tìm má»™t kỳ tÃch gì đó trong giang hồ. Ãt ra Kim Tiêu cÅ©ng còn được ná»a con trăng tá»± cứu lấy mình. Nếu Kim Tiêu không tá»± cứu lấy mình, huynh nhá»› chăm sóc cho nương tá» Ngá»c Lan.
- Ngưá»i không phải nhắc ta Ä‘iá»u đó.
Kim Tiêu Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm rồi quay bước. Tiếp nháºn nụ cưá»i cá»§a chàng, đôi chân mày Äổng Kỹ Thượng nhÃu lại. Y cảm nháºn trong nụ cưá»i kia có quá nhiá»u ẩn ý mà Ngạn Kim Tiêu muốn gởi cho gã.
Kỹ Thượng chợt buông tiếng thở dài rồi bước nhanh ra sau bức bình phong. Y hối hả quay lại gian biệt sảnh bà máºt cá»§a mình. Vừa Ä‘i Kỹ Thượng vừa nghÄ© :
- “Hắn là Äạo Soái Dương Châuâ€
Khi Kỹ Thượng đến gian biệt sánh bà máºt, y chẳng phát hiện được má»™t sá»± thay đổi nào ngoại trừ chiếc ngai vàng trên có chiếc tráp Ngá»c ấn đã bị quay vào trong.
Kỹ Thượng nhÃu mày, mở nắp chiếc tráp.
Ãnh hào quang ngÅ© sắc từ trong chiếc tráp phát ra chứng tá» Ngá»c ấn vẫn còn trong tráp.
Y cẩn tháºn lấy Ngá»c ấn ra. Vẫn chiếc Ngá»c ấn đó, nhưng Kỹ Thượng lại trầm mặc.
Y nghĩ thầm :
- “Hắn đã đến đây, tại sao hắn không lấy Ngá»c ấn. Chẳng lẽ...â€
Răng trên của y cắn vào môi dưới.
Y lắc đầu :
- Không thể như váºy được.
Y nói rồi hối hả quay trở ra, vừa đi Kỹ Thượng vừa nói :
- Ngạn Kim Tiêu ngươi không thể đào thoát khá»i tay ta đâu.
Cùng vá»›i lá»i nói đó, hai hàm răng cá»§a Äổng Kỹ Thượng va vào nhau đánh “cốp†má»™t tiếng. Má»™t cái gì đó hụt hẫng lan nhanh trong tâm thức gã.