Khắc khổ tu luyện 1 thời gian.
Qua chẳng biết qua bao lâu, đang đắm chìm trong tu luyện, trong đầu Tần Thắng đột nhiên vang lên một cổ ý niệm đứt quãng, trong lòng sinh ra một tia cảm giác linh hồn quen thuộc, phảng phất cùng mình tương liên.
Điều này làm cho hắn không khỏi cả kinh, nhưng lập tức tỉnh ngộ, đây là từ con khủng thú sắp nở, lúc này đang thông qua linh hồn cảm ứng kêu gọi hắn.
Tần Thắng vui mừng lẫn sợ hãi, không dám trì hoãn, vội vàng nhảy ra khỏi thủy đàm, đi tới một 1 khoảng đất trống, từ giới chỉ lấy trứng khủng thú ra.
Làm Tần Thắng kinh ngạc nhất là trứng khủng thú nguyên bổn màu trắng, giờ đã trở thành trong suốt như ngọc.
Tần Thắng có thể cảm thụ rõ ràng trứng khủng thú chuyển động càng ngày càng mãnh liệt. Hắn tựa hồ còn có thể cảm giác được trái tim nó nhảy lên liên hồi.
Tần Thắng đang nghi hoặc, não đột nhiên xuất hiện một tin tức mãnh liệt “Ta muốn đi ra”. Đồng thời trứng khủng thú phát ra thanh âm “rắc rắc”......
Ngay sau đó, mặt ngoài quả trứng hé ra một vết rách thật nhỏ. Một cổ mùi quái dị dần dần tản ra, tràn ngập không gian.
Âm thanh vỡ vụn từ từ vang lên, quang mang màu trắng đột nhiên trở nên mãnh liệt, 1 tiếng kêu to vang lên, một tánh mạng mới rốt cuộc đản sinh.
Bạch quang dần dần nhạt đi, Tần Thắng hướng con khủng thú nhìn lại, chỉ thấy 1 thân ảnh nho nhỏ, thân thể cùng đầu đều dài hơn cũng không hề giống cha mẹ nó. Tần Thắng vẻ mặt vui mừng, rõ ràng đầy là 1 con ma thú biến dị a.
Trong lúc Tần Thắng còn đang quan sát khủng thú. Đột nhiên tiểu tử kia đột nhiên mở đóng hai mắt kịch liệt. Ánh mắt toát ra một tia cảnh giác.
.
Khẽ cau mày. tinh thần lực Tần Thắng lặng yên không một tiếng động tản ra. Lập tức cảm giác được phía sau một gốc cây đại thụ xuất hiện một tia ba động có chút khác thường.
Ánh mắt Tần Thắng hiện lên một tia hàn mang. Sắc mặt âm trầm hướng phía đại thụ quát lên:“Người nào! Không cần trốn nữa”.
“Người tuổi trẻ nói chuyện không khách khí như vậy. Ta vẫn đứng ở nơi này. Ngươi vô duyên vô cớ xông vào. Sao lại trách ta!” Trên cây bay xuống 1 lão tiền bối mặc thanh y.
“Thật không hổ biến dị khủng phượng a! Nhỏ như vậy có thể phát hiện ra ta! Tiên thiên linh giác thật nhạy cảm! Xem ra ta đã già rồi. Ha ha!......” .
Chau mày nhìn thân pháp thượng thừa của lão tiền bối, Tần Thắng cảm giác một trận rung động.
Làm cho Tần Thắng thấy hoảng sợ hơn chính là, cho dù bây giờ người này đứng trước mắt mình, Tần Thắng không cách nào dụng tinh thần lực cảm giác được người này tồn tại. Giống như lão đã hoàn toàn biến ảo trở thành một khối không khí vô thanh vô tức.
Hơn nữa Tần Thắng có thể mơ hồ cảm nhận được lão tiền bối trên người truyền tới một áp bách thật lớn.
“Tiểu tử kia! Bây giờ ta muốn xem ngươi có tư cách có được 1 con thánh thú như vậy không” lão tiền bối nhàn nhạt nói.
Lão dùng 1 một ngón tay phóng ra 1 cái lồng giam con tiểu thú vào giữa.
Chứng kiến lão tiền bối cũng không có thật sự muốn đả thương tiểu khủng phượng. Tần Thắng chưa có hành động. Chỉ không ngừng dùng tinh thần liên hệ an ủi con thú mới sinh này.
“Xin hỏi tiền bối rốt cuộc ai?” Tần Thắng cung kính hướng lão thi lễ.
“Tiểu tử. Ngươi là đệ tử Lạp Tư học viện phải không?” Lão nhân hỏi.
“Đúng vậy!”
“Tốt lắm. Ta muốn xem bây giờ thực lực đệ tử học viện như thế nào! Xem ngươi có thể bảo vệ con khủng phượng này tốt không!”
Lời mới nói xong, Tần Thắng đột nhiên cảm giác được một trận áp lực cường đại từ trên người lão phát ra.
Tần Thắng lấy làm kinh ngạc, hắn coi như một chiến sĩ lục cấp đỉnh phong. Hơn nữa tinh thần lực đã đạt tới ma đạo sư bát cấp đỉnh phong. Nhưng mới vừa rồi, hắn có chút chịu không nổi áp lực.
Chứng kiến biểu hiện của Tần Thắng,. Lão giả trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Phảng phất muốn xem cực hạn của Tần Thắng rốt cuộc tới đâu. Tần Thắng trên người cảm thấy áp lực càng lúc càng lớn. Bất quá, lúc này Tần Thắng trong lòng chợt kinh hỉ. Bởi vì hắn phát hiện. Lúc lão giả không ngừng gia tăng khí thế áp bách, đấu khí trong thân thể hắn dần dần bắt đầu tự động tăng theo.
Vốn không thể đột phá được bấy lâu, bây giờ. Một cơ hội tuyệt hảo xuất hiện, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa lão già thần bí chỉ thử tiềm lực của hắn. Căn bổn không có chút ý muốn thương tổn hắn. Không ngừng điều chỉnh hô hấp, khống chế tinh thần, Tần Thắng dần dần tiến vào trạng thái tu luyện tốt nhất.
Lão tiền bối sắc mặt không đổi, tản mát ra cường đại uy áp dần dần tăng lên!
Tần Thắng không hề sợ hãi. Bây giờ Tần Thắng toàn lực dùng ý chí khống chế thân thể.
Đến lúc hắn đã không thể cầm cự, quang mang trên người chợt lóe ra, hình thành nên lồng phòng hộ “Kim chung cháo”, ngăn cản áp lực từ ngoại giới.
Có Kim chung cháo ngăn trở uy áp, Tần Thắng càng thêm trầm ổn.
Lão tiền bối hô nhỏ một tiếng. Trên mặt lộ ra một tia kinh dị. Hắn vốn là lão nhân của Lạp Tư học viện. Ẩn cư trong viện học, cái cốc nhỏ u tĩnh trong núi này chính chỗ lão tu luyện.
Tần Thắng ngày đầu tiên tới lão đã phát hiện. Chỉ chưa có kinh động Tần Thắng mà thôi. Mỗi ngày quan sát chứng kiến Tần Thắng điên cuồng ma luyện, lão không khỏi sinh ra 1 tia hứng thú.
Giữa không trung. Hai cổ khí thế hoàn toàn bất đồng mãnh liệt va chạm.
Một tiếng nổ vang. Hai cổ đại khí thế giao phong lập tức tạo ra một trận gió lốc. Cuồng bạo năng lượng bay đi tứ phía .
Phi thường đơn giản. Không 1 chút kỷ xảo. Khí thế giao phong, trực tiếp phân thắng bại.
Tần Thắng bị đẩy lui hơn mười thước. Trong cơ thể ngũ tạng lục phủ hình như muốn vỡ tan. Khóe miệng cũng chảy ra một tia máu tươi.
Mặc dù có điểm chật vật, nhưng Tần Thắng phi thường thanh tỉnh. Trong lòng một mảnh kinh hãi bao phủ. Hắn cho tới bây giờ chưa nghĩ đến có người cường đại như vậy tồn tại.
“Còn nghĩ ngợi gì! Không đột phá!” Bên tai đột nhiên vang lên một thanh âm. Tần Thắng tỉnh táo lại, lập tức ngồi xếp bằng, lấy tốc độ cực nhanh đưa đấu khí dọc đi theo kinh mạch xong tụ lại trong đan điền. Được 1 lúc, Tần Thắng cảm giác máu trong cơ thể hình như sôi trào, đau đớn thống khổ từ từ mãnh liệt hơn.
Đột nhiên, một tia chớp xuất hiện trong óc, Tần Thắng không ngừng gia tăng khống chế lực lượng. Nguyên lai đấu khí phân tử vận hành tốc độ không ngừng nhanh hơn, áp súc đến tận cùng. Cuối cùng, lượng biến khiến cho chất đổi.
1 đoàn quang mang bùng phát, mọi đau đớn tiêu tan, Tần Thắng cảm giác cả người tràn đầy 1 lực lượng sung mãn. Đấu khí mạnh mẽ tuôn ra không ngừng. Hắn biết hiện tại mình đã đột phá thành công cảnh giới thất giai chiến sỹ!
Lúc này một đạo bóng đen vọt lại. Tần Thắng nhất thời hoảng sợ. Đột nhiên trong đầu vang lên một thanh âm non choẹt.
“Chủ nhân. Không có việc gì chứ. Mới vừa rồi làm ta sợ muốn chết!”
Định thần nhìn lại, nguyên lai là con tiểu khủng phượng. Tần Thắng ôm cổ nó, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của tiểu thú.
Lúc này, Tần Thắng mới nhớ ra bên cạnh còn có một vị cường giả lai lịch không rõ.
Tần Thắng hướng lão giả nói,“Mới vừa rồi phi thường cảm tạ tiền bối ra tay tương trợ, nếu không tiểu tử cũng không có thể thuận lợi đột phá thất cấp cảnh giới.”
“Người tuổi trẻ, không cần khách khí! Ha ha. Ngươi rất không đơn giản a, còn nhỏ mà tu vi đã kinh người, lại có được khủng phượng thánh thú, tiền đồ thật không thể lượng a!”
Tần Thắng vẻ mặt cung kính nói: “Lão tiền bối quá khen, xin hỏi lão tiền bối người đã đạt tới cảnh giới nào, vãn bối cảm giác thực lực người không thể đo lường, có phải là thuộc nhóm cường giả đứng đầu đại lục?”
Lão giả ánh mắt trở nên xa xăm nói: “Cường giả đứng đầu đại lục? Thiên Khung đại lục cao thủ truyền kỳ, đứng đầu có 4 nhân vật, thậm chí có thể xưng ‘Tứ đại biến thái cao thủ’”.
“‘Tứ đại biến thái cao thủ’”, Tần Thắng tò mò hỏi,“Tiền bối, ngươi theo như lời ‘Tứ đại cao thủ’ rốt cuộc là ai? họ còn lợi hại hơn người?”
Lão giả cảm thán nói:“Vị thứ nhất là ‘Băng tuyết nữ thần điện đại tế tự’, dừng một chút, lão nói tiếp:“Người thứ hai là 1 lão yêu quái trong hoàng tộc ‘Tư đặc thản đế quốc!”
“Còn lại hai người là ai?” Tần Thắng hỏi.
“Kẻ thứ ba không phải thuộc chủng tộc có trí tuệ.” Lão giả gật đầu, tiếp tục nói “Hắn ở trong ‘Hắc ám rừng rậm’, có thể biến ảo trở thành hình người gọi là ‘Tam nhãn bạo viên’. Thực lực đáng sợ tới cực điểm!”
Tần Thắng gật đầu.
Ma thú tu luyện gian nan vô cùng, cần vô số năm súc tích, nhưng thực lực so với loài người cường đại hơn rất nhiều!
“Người cuối cùng kia là ai?”
Lão giả lại nói:“ người cuối cùng, cũng là người ta khâm phục nhất”.
“Hắn tại thú nhân đế quốc được tôn xưng là ‘Bạch phát ma sư hoàng Ngũ Đức”.
“Bạch phát ma sư hoàng Ngũ Đức?” Tần Thắng hỏi ngược lại.
“Vị Bạch phát ma sư hoàng trải qua vô số trường sanh tử chém giết. Khi xưa công nhiên đã bại cao thủ loài người khắp nơi, cho dù đối mặt thiên quân vạn mã, vẫn như cũ bách chiến bách thắng, không thể địch nổi, dưới kiếm vong hồn hơn mười vạn. Sau lại, hắn xông thẳng vào quang minh thánh điện, chém giết đương đại quang minh giáo hoàng, còn muốn cướp đi trấn tộc thần khí “Quang minh chén thánh ”, cuối cùng mặc dù chưa lấy được “Quang minh chén thánh ”, nhưng giữa ngũ đại thánh vực cường giả vây công vẫn an toàn trở lại thú nhân đế quốc. Từ đó về sau, “Bạch phát ma sư hoàng” đại danh uy chấn”
Tần Thắng nghe được sự tích Bạch phát ma sư hoàng, không khỏi có nhiệt huyết sôi trào, một người độc chiến ngũ đại thánh vực cường giả, bất kể thắng bại, chỉ riêng hào khí cũng khiến cho người ta kính ngưỡng.
1 lúc sau, lão giả nhìn khuôn mặt Tần Thắng đang sợ hãi, cười nói: “Gặp mặt tức là có duyên, sau này không biết khi nào mới tái ngộ, để ta cho ngươi 1 chút chỗ tốt đi.”
Lão giả chậm rãi giơ tay phải lên, một ngón tay bỗng nhiên điểm vào mi tâm của hắn, tin tức tựa như dòng nước lớn không ngừng đổ vào tinh thần Tần Thắng.
Một giây đồng hồ sau, lão giả trên người bỗng nhiên phát ra 1 trận quang mang, thoáng chốc đã vô thanh vô tức biến mất
Tần Thắng nhíu mày nhìn quanh, bốn phía núi rừng hoàn toàn không có tung tích lão tiền bối, thoáng trầm ngâm chốc lát, hắn phát hiện trong não hiện ra một bộ vũ kĩ “Huyễn nhật diệt ma thủ” làm hắn kinh ngạc không thôi, đứng ngây người bất động hồi lâu giữa núi rừng tĩnh mịch.
Mấy tháng sau.
Bên thác nước, Tần Thắng mỗi ngày vẫn miệt mài lĩnh ngộ bộ ‘Huyễn nhật diệt ma thủ’. Lúc này hắn vẫn đứng dưới thác nước cuồng mãnh, chỉ là cả người hắn đã hoàn toàn tương dung cùng dòng nước, nhìn như 1 thực thể duy nhất.
Tần Thắng hai tay mở rộng, quyền phong trùng điệp, thanh phong gào thét, nắm tay mang theo lực lượng cường đại không ngừng rít gào, liên miên không ngừng. Thân ảnh Tần Thắng mơ hồ dần, không khí thỉnh thoảng truyền đến tiếng không khí bị xé rách , thủy đàm dậy lên sóng gió động trời, uy thế kinh người.
Bỗng nhiên Tần Thắng dừng tay, hai mắt tinh mang như điện lóe qua, rồi bật lên 1 tràng cuồng tiếu không ngừng.
Khó trách Tần Thắng cao hứng như thế, vừa rồi lúc toàn tâm dung hợp vào dòng nước, một loại cảm giác chưa từng có hiện ra, hắn hiểu mình đã dần dần lĩnh ngộ được ‘Huyễn nhật diệt ma thủ’.
......
Thời gian trôi qua cực nhanh, Tần Thắng bây giờ đã vào học viện được 3 năm, hôm nay Tần Thắng đã 17 tuổi.
3 năm không gián đoạn huấn luyện khiến cho hắn bây giờ thực lực đã đạt tới thất cấp chiến sĩ.
Bất quá, cả học viện chẳng ai biết việc hắn âm thầm đột phá. Chỉ khi tại buổi lễ tốt nghiệp giành cho đám học viên đạt thất cấp. Thực lực của Tần Thắng mới hiển lộ, đánh bại cả 1 lão sư khảo thí bát cấp.
Mười bảy tuổi đạt thất cấp chiến sĩ nói lên điều gì?
Giữa đám đông học viên tham dự lễ tốt nghiệp, viện trưởng học viện cố nén kích động, là người đầu tiên đi tới bên cạnh Tần Thắng nói :“Tần Thắng, ngươi biết mười bảy tuổi thất cấp chiến sĩ có ý nghĩa gì không?”
“Mười bảy tuổi a.” Viện trưởng thở dài than.“Ta ở Lạp Tư học viện từ trước tới nay mới thấy 1 người còn nhỏ như ngươi đã đạt tới thất cấp chiến sĩ, trước kia có 1 vị thiên tài hai mươi ba tuổi đạt tới thất cấp, sau lại trở thành thánh vực đỉnh phong cường giả.”
Bên cạnh lão phó hiệu trưởng đã đi tới:“Không cần nói, cho dù cả Thiên Khung đại lục, đạt tới thất cấp thanh đồng chiến sĩ lúc 17 tuổi, ngươi là người đầu tiên!”
“Tần Thắng, ngươi là đệ tử thành công nhất từ trước tới nay, xin ngươi ở lại 1, 2 ngày trong học viện, ta phải mời họa sĩ tốt nhất, cao thủ điêu khắc giỏi nhất, vẽ lại hình, khắc lại dáng của ngươi để trưng bày trong học viện.” Vị viện trưởng kích động tiếp lời.
Đây chính là tuyệt thế thiên tài của cả Thiên Khung đại lục, học viện nói mình đào tạo ra tự nhiên cũng là một loại vinh diệu vô cùng.
….
Trong 1 tửu điếm hào hoa nhất Thông Thiên thành.
Sáu người phòng 501 đang ở nơi này chúc mừng Tần Thắng thuận lợi thông qua khảo hạch tốt nghiệp. Mọi người cụng ly chúc tụng náo nhiệt 1 hồi, không khí cả phòng chợt lắng xuống, Đan Ni lúc này trầm mặc hỏi:
“Tần Thắng ngươi sắp tới chuẩn bị làm gì?”
“ Ta chuẩn bị du lịch quanh đại lục một chút, về phần sau này ta còn chưa nghĩ tới.” Cầm trong tay chén rượu Tần Thắng nói tiếp:“Ta chuẩn bị ngày mai phải đi.”
“Ngày mai? Tần Thắng ngươi đi làm chi gấp vậy ”
“Đúng a! Ngươi đi gấp như vậy làm gì!”
“Ta không thích nấn ná lại đây để phải đối diện với mấy lời mời chào của các thế lực”. Quả thật, tin tức Tần Thắng 17 tuổi tốt nghiệp với trình độ thất cấp chiến sỹ đã lan truyền ra ngoài. Hắn liên tục nhận được sự mời mọc từ các thế lực lớn trong Thông Thiên Thành.
Bọn họ biết cũng không miễn cưỡng được hắn, đành nâng cao ly trong tay:
“Đã vậy, chúng ta hôm nay không say không về.”
“Hảo!”
......
Mặt trời chói chang nhô lên cao, bão cát ngàn dặm.
Giữa chốn yên tĩnh không 1 bóng người, thân ảnh Tần Thắng chợt vọt qua với tốc độ kinh người.
Lúc này, hắn còn cách Dong binh chi thành hơn mười dặm lộ trình!
Đột nhiên, Tần Thắng trong lòng căng thẳng, tinh thần lực nhanh chóng khuếch tán ra.
Sắc mặt cả kinh, Tần Thắng trong phút chốc lui lại.
“Phốc”“Phốc”
Vài đạo nỏ tiễn xé rách không gian xuyên qua vị trí Tần Thắng mới vừa đứng.
Hơn mười ác lang tộc nhân cao lớn từ bốn phương tám hướng vọt ra, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, vây quanh Tần Thắng.
Chứng kiến ngực bọn chúng mang theo khô lâu huy chương, Tần Thắng lập tức hiểu nguyên lai bọn chúng tới trả thù!
“Tiểu tử, ngươi thật sự rất khó tìm! Các huynh đệ ta ở chỗ này chờ ngươi cả 1 thời gian dài.”
Một vị ác lang tộc nhân sắc mặt âm trầm, nói.
Thấy Tần Thắng chỉ lẳng lặng nhìn, bọn chúng tưởng rằng Tần Thắng sợ hãi, cao giọng hô:“Tiểu tử, nói đi, ngươi muốn chết kiểu nào?”
1 lúc sau, lão giả nhìn khuôn mặt Tần Thắng đang sợ hãi, cười nói: “Gặp mặt tức là có duyên, sau này không biết khi nào mới tái ngộ, để ta cho ngươi 1 chút chỗ tốt đi.”
Lão giả chậm rãi giơ tay phải lên, một ngón tay bỗng nhiên điểm vào mi tâm của hắn, tin tức tựa như dòng nước lớn không ngừng đổ vào tinh thần Tần Thắng.
Một giây đồng hồ sau, lão giả trên người bỗng nhiên phát ra 1 trận quang mang, thoáng chốc đã vô thanh vô tức biến mất
Tần Thắng nhíu mày nhìn quanh, bốn phía núi rừng hoàn toàn không có tung tích lão tiền bối, thoáng trầm ngâm chốc lát, hắn phát hiện trong não hiện ra một bộ vũ kĩ “Huyễn nhật diệt ma thủ” làm hắn kinh ngạc không thôi, đứng ngây người bất động hồi lâu giữa núi rừng tĩnh mịch.
Mấy tháng sau.
Bên thác nước, Tần Thắng mỗi ngày vẫn miệt mài lĩnh ngộ bộ ‘Huyễn nhật diệt ma thủ’. Lúc này hắn vẫn đứng dưới thác nước cuồng mãnh, chỉ là cả người hắn đã hoàn toàn tương dung cùng dòng nước, nhìn như 1 thực thể duy nhất.
Tần Thắng hai tay mở rộng, quyền phong trùng điệp, thanh phong gào thét, nắm tay mang theo lực lượng cường đại không ngừng rít gào, liên miên không ngừng. Thân ảnh Tần Thắng mơ hồ dần, không khí thỉnh thoảng truyền đến tiếng không khí bị xé rách , thủy đàm dậy lên sóng gió động trời, uy thế kinh người.
Bỗng nhiên Tần Thắng dừng tay, hai mắt tinh mang như điện lóe qua, rồi bật lên 1 tràng cuồng tiếu không ngừng.
Khó trách Tần Thắng cao hứng như thế, vừa rồi lúc toàn tâm dung hợp vào dòng nước, một loại cảm giác chưa từng có hiện ra, hắn hiểu mình đã dần dần lĩnh ngộ được ‘Huyễn nhật diệt ma thủ’.
......
Thời gian trôi qua cực nhanh, Tần Thắng bây giờ đã vào học viện được 3 năm, hôm nay Tần Thắng đã 17 tuổi.
3 năm không gián đoạn huấn luyện khiến cho hắn bây giờ thực lực đã đạt tới thất cấp chiến sĩ.
Bất quá, cả học viện chẳng ai biết việc hắn âm thầm đột phá. Chỉ khi tại buổi lễ tốt nghiệp giành cho đám học viên đạt thất cấp. Thực lực của Tần Thắng mới hiển lộ, đánh bại cả 1 lão sư khảo thí bát cấp.
Mười bảy tuổi đạt thất cấp chiến sĩ nói lên điều gì?
Giữa đám đông học viên tham dự lễ tốt nghiệp, viện trưởng học viện cố nén kích động, là người đầu tiên đi tới bên cạnh Tần Thắng nói :“Tần Thắng, ngươi biết mười bảy tuổi thất cấp chiến sĩ có ý nghĩa gì không?”
“Mười bảy tuổi a.” Viện trưởng thở dài than.“Ta ở Lạp Tư học viện từ trước tới nay mới thấy 1 người còn nhỏ như ngươi đã đạt tới thất cấp chiến sĩ, trước kia có 1 vị thiên tài hai mươi ba tuổi đạt tới thất cấp, sau lại trở thành thánh vực đỉnh phong cường giả.”
Bên cạnh lão phó hiệu trưởng đã đi tới:“Không cần nói, cho dù cả Thiên Khung đại lục, đạt tới thất cấp thanh đồng chiến sĩ lúc 17 tuổi, ngươi là người đầu tiên!”
“Tần Thắng, ngươi là đệ tử thành công nhất từ trước tới nay, xin ngươi ở lại 1, 2 ngày trong học viện, ta phải mời họa sĩ tốt nhất, cao thủ điêu khắc giỏi nhất, vẽ lại hình, khắc lại dáng của ngươi để trưng bày trong học viện.” Vị viện trưởng kích động tiếp lời.
Đây chính là tuyệt thế thiên tài của cả Thiên Khung đại lục, học viện nói mình đào tạo ra tự nhiên cũng là một loại vinh diệu vô cùng.
….
Trong 1 tửu điếm hào hoa nhất Thông Thiên thành.
Sáu người phòng 501 đang ở nơi này chúc mừng Tần Thắng thuận lợi thông qua khảo hạch tốt nghiệp. Mọi người cụng ly chúc tụng náo nhiệt 1 hồi, không khí cả phòng chợt lắng xuống, Đan Ni lúc này trầm mặc hỏi:
“Tần Thắng ngươi sắp tới chuẩn bị làm gì?”
“ Ta chuẩn bị du lịch quanh đại lục một chút, về phần sau này ta còn chưa nghĩ tới.” Cầm trong tay chén rượu Tần Thắng nói tiếp:“Ta chuẩn bị ngày mai phải đi.”
“Ngày mai? Tần Thắng ngươi đi làm chi gấp vậy ”
“Đúng a! Ngươi đi gấp như vậy làm gì!”
“Ta không thích nấn ná lại đây để phải đối diện với mấy lời mời chào của các thế lực”. Quả thật, tin tức Tần Thắng 17 tuổi tốt nghiệp với trình độ thất cấp chiến sỹ đã lan truyền ra ngoài. Hắn liên tục nhận được sự mời mọc từ các thế lực lớn trong Thông Thiên Thành.
Bọn họ biết cũng không miễn cưỡng được hắn, đành nâng cao ly trong tay:
“Đã vậy, chúng ta hôm nay không say không về.”
“Hảo!”
......
Mặt trời chói chang nhô lên cao, bão cát ngàn dặm.
Giữa chốn yên tĩnh không 1 bóng người, thân ảnh Tần Thắng chợt vọt qua với tốc độ kinh người.
Lúc này, hắn còn cách Dong binh chi thành hơn mười dặm lộ trình!
Đột nhiên, Tần Thắng trong lòng căng thẳng, tinh thần lực nhanh chóng khuếch tán ra.
Sắc mặt cả kinh, Tần Thắng trong phút chốc lui lại.
“Phốc”“Phốc”
Vài đạo nỏ tiễn xé rách không gian xuyên qua vị trí Tần Thắng mới vừa đứng.
Hơn mười ác lang tộc nhân cao lớn từ bốn phương tám hướng vọt ra, cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, vây quanh Tần Thắng.
Chứng kiến ngực bọn chúng mang theo khô lâu huy chương, Tần Thắng lập tức hiểu nguyên lai bọn chúng tới trả thù!
“Tiểu tử, ngươi thật sự rất khó tìm! Các huynh đệ ta ở chỗ này chờ ngươi cả 1 thời gian dài.”
Một vị ác lang tộc nhân sắc mặt âm trầm, nói.
Thấy Tần Thắng chỉ lẳng lặng nhìn, bọn chúng tưởng rằng Tần Thắng sợ hãi, cao giọng hô:“Tiểu tử, nói đi, ngươi muốn chết kiểu nào?”“Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.” Tần Thắng nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
Thấy miệng Tần Thắng giật giật, ác lang nhân hô:“Tiểu tử, ngươi nói gì a!”
“Ta nói chính là, ngươi muốn chết!” Tần Thắng chậm rãi nói, vừa dứt lời, thân ảnh Tần Thắng biến mất tại tại chỗ.
“Các ngươi cẩn thận, tiểu.......” Chứng kiến Tần Thắng biến mất tại chỗ, hắn trong lòng kêu bất hảo, mở miệng nhắc nhở đồng bọn, nhưng một câu nói còn chưa có nói xong, ác lang phát hiện mình không thể phát ra bất cứ thanh âm gì, ý thức bắt đầu chậm rãi tiêu tán.
Rất nhanh, Tần Thắng quay về vị trí lúc nãy, sửa sang lại quần áo, tiếp tục hướng Dong binh chi thành đi tới.
Mới vừa rồi hơn mười ác lang tộc thú nhân còn kiêu ngạo, lúc này chỉ thấy bọn chúng đứng thẳng bất động, hơn mười đạo máu tươi chậm rãi từ trên cổ chảy xuống.
Lúc Tần Thắng đi xa mấy trăm thước, thi thể bọn họ lúc này mới ngã xuoống trên mặt đất.
......
Dong binh chi thành phồn vinh, náo nhiệt vẫn như cũ.
Tuy nhiên, lúc này, tại bản doanh của Khô Lâu dong binh đoàn lại an tĩnh 1 cách dị thường, một loại cảm giác bất an chậm rãi lan tràn.
“Các ngươi có thể nói cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì. Mới ngắn ngủn ba ngày dong binh đoàn đã tổn thất hơn trăm tên hảo thủ!”
Trong đại sảnh Khô Lâu dong binh đoàn. Đoàn trưởng Lạp Áo mặt dữ tợn rống to. Trên mặt đất còn nằm hơn mười cỗ thi thể.
Đột nhiên một bóng người lảo đảo tiến đến, ngã vào trong đại sảnh, gấp giọng hô:” Đoàn, đoàn trưởng, cái tên kia đang từ đại môn giết vào trong đây.”
“Cái gì?” Lạp Áo nghe tin tức này cũng sửng sốt, lập tức hỏi:“Hắn dẫn theo bao nhiêu người tới.”
“hắn chỉ có một người và một ma thú.” Dong binh vội vàng nói.
“Chỉ bằng 1 người? Đã vậy ta cho hắn tới được mà không về được.” Lạp Áo dẫn đám người vọt ra khỏi đại sảnh. Vừa mới xuyên qua đại sảnh, bọn chúng nhìn thấy một người khoác lân giáp đứng ở nơi đó, hình như đang đợi bọn chúng.
“Ma thú hệ hoàng kim huyết mạch?” Chứng kiến lân giáp trên người Tần Thắng, Lạp Áo khinh hoảng dừng lại, chợt nghĩ tới mối thù giết con, hắn khôi phục vẻ lạnh lùng nói:
“Bất kể ngươi là ai, hôm nay, ta muốn ngươi vĩnh viễn biến mất.” Lạp Áo hận ý ngập trời, đằng đằng sát khí thét lên.
“Giết cho ta, ai giết hắn được thưởng 1 ngàn kim tệ!”
“Sát! Giết chết hắn được một ngàn kim tệ a!”
“Giết!”
......
Đám dong binh hướng Tần Thắng vọt qua.
Chỉ chốc lát sau, dưới tàn ảnh của “Ma La trảo” sắt bén, đám dong binh gục xuống la liệt. Trên người Lạp Áo cũng hiện đầy vết thương to nho. Toàn thân Lạp Áo đã được máu tươi nhiễm đỏ.
“Huyễn nhật diệt ma thủ”
Trong nháy mắt. Đấu khí năng lượng hình thành một bàn tay khổng lồ, trực tiếp đánh Lạp Áo bay đi mấy chục thước.
“Oanh” một tiếng, Lạp Áo Ngã sấp xuống nền đất.
“Ta. Ta không cam lòng.” Nói xong những lời này. Lạp Áo trong miệng tràn ra 1 khối huyết, mắt trợn trừng mà chết.
Ngày hôm sau, có người phát hiện tại bản doanh của Khô Lâu dong binh đoàn 1 cảnh tượng thảm khốc. Xác chết la liệt. Máu nhiễm đỏ nền, mùi tanh tràn ngập. Từ đó về sau, tai Dong binh chi thành truyền nhau chuyện một hình người ma thú xoá sổ 1 dong binh đoàn trong 1 đêm.