Ba canh giờ đã qua, ba người Lâm Vũ đang đả tọa ở trong động phủ.
Đột nhiên, bên trên băng động bỗng hiện ra một động khẩu màu đen, một thiếu niên từ trên hạ xuống.
"Ba vị thiếu hiệp, tại hạ là Thủy Động Viện môn hạ đệ tử La Thế Hoành, thời giờ đã hết, mời các vị theo ta rời khỏi nơi đây." Thiếu niên khom mình nói với mấy người Lâm Vũ.
"Đa tạ La thiếu hiệp, tại hạ Lâm Vũ, hai vị này là Vương Dật Phàm thiếu hiệp và Vương Chỉ Y thiếu hiệp." Lâm Vũ cũng khom mình hoàn lễ, Vương gia huynh muội hai người cũng ôm quyền thi lễ với La Thế Hoành.
"Ba vị thiếu hiệp khách khí, mời đi theo ta." Dứt lời, nhảy người lên trên, thân hình nhập vào trong động khẩu màu đen phía trên. Bọn Lâm Vũ cũng không dám ở lâu, theo sát sau đó. Trước mắt ba người lại là một màu đen thui, thân thể bị một cổ lực lượng vô hình kéo đi, trong chốc lát, liền thấy lại ánh sáng.
Bên ngoài Ngọc Giám động phủ.
Hôm nay, kể cả Lâm Vũ ba người, gồm có hai mươi mốt người thuận lợi thông qua khảo nghiệm.
Giang Hàn nhìn mọi người, nói: "Chúc mừng các vị thiếu hiệp thông qua tầng khảo nghiệm thứ hai, chắc là các vị cũng rất mệt mỏi, hãy nhanh điều tức khôi phục sức lại, ngày mai cũng chưa có sắp xếp, các vị có thể nghỉ ngơi một ngày. Tám giờ sáng ngày mốt, lại đến Càn Khôn Viện bản phái, tiếp nhận tầng khảo nghiệm thứ ba." Mọi người trong lòng mười phần đều đồng ý, nguyên nhân cũng không cần phải nói.
Giang Hàn dứt lời, xuất ra pháp bảo bàn cờ, lại đem mọi người bay về Huyền Thanh Cung.
Đến quảng trường của Huyền Thanh Cung, bàn cờ liền hạ xuống, mọi người đều thi lễ cáo từ Giang Hàn.
Lâm Vũ trong lòng có chuyện, liền nói với Vương Dật Phàm: "Vương huynh, huynh và Chỉ Y về khách sạn trước, ta còn có một chuyện riêng cần xử lý, sau đó sẽ về."
Vương Dật Phàm tuy nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không tiện hỏi, nói: "Được, ta và Chỉ Y về trước, chuẩn bị rượu ngon nhắm tốt cho ngươi ở khách sạn". Vương Chỉ Y băng tuyết thông minh, đoán được chắc có quan hệ với bức hoạ trong băng thất, tuy không muốn, cũng đành phải theo ca ca cùng xuống núi.
Đợi hai người đi rồi, Lâm Vũ vội đuổi theo Giang Hàn, thi lễ hỏi: "Giang tiền bối, xin thứ lỗi vãn bối mạo muội. Ta có một chuyện, muốn thỉnh giáo với tiền bối."
Giang Hàn dừng bước, quay người lại, mỉm cười nói: "Lâm thiếu hiệp không cần đa lễ, cứ nói."
Lâm Vũ chỉnh sắc nói: "Hôm nay vãn bối tại bên trong một băng thất của Ngọc Giám động phủ, nhìn thấy trên một bức tường có khắc bức họa một nữ tử, rất giống một vị bằng hữu mất tích của vãn bối, mong tiền bối có thể cho biết một ít."
"À, bức họa mà Lâm thiếu hiệp nói, ta cũng đã thấy qua, là một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Chỉ là, nghe nói bức họa đó đã tồn tại trước lúc Tô Vận Hàn chưởng môn mất tích, ít nhất cũng có lịch sử hai trăm năm, nữ tử trong bức họa rất giống một vị hảo hữu của Tô chưởng môn, nhưng cuối cùng có phải là vị bằng hữu mà ngươi nói hay không, ta cũng thật là không biết." Giang Hàn than nhẹ.
Giang Hàn nói tiếp: "Tô chưởng môn đã mất tích hai trăm năm, thật khó tìm người để hỏi. Nhưng, trong những tiền bối của Huyền Thanh Cung cùng thời với Tô chưởng môn, có mấy người vẫn còn ở nhân gian, nếu tìm họ mà hỏi, có lẽ cũng biết được một ít tin tức. Chỉ là, mấy vị tiền bối này đã sớm quy ẩn, đều là mây ngàn hạc nội, trừ phi có biến cố trọng đại, nếu không cũng sẽ không hiện thân."
Lâm Vũ suy tư trong lòng: "Nếu như người trong bức họa trong động thật sự là Hạ Linh Tuyết, tuy không thể thông qua nó dò xét được Hạ Linh Tuyết bây giờ đi về đâu, nhưng có lẽ sẽ giúp mình biết được lai lịch, thậm chí là thân thế của Hạ Linh Tuyết, chắc chắn giúp rất nhiều trong việc tìm nàng ."
Lập tức, Lâm Vũ lại nói: "Nữ tử đó rất là quan trọng với vãn bối, xin Giang tiền bối giúp đỡ vãn bối, nếu như có mấy vị cao nhân tiền bối cao nhân ở đâu, xin cho vãn bối biết, vãn bối cảm kích vô cùng."
Giang Hàn thấy lời nói của Lâm Vũ thành khẩn kiên định, liền có lòng giúp hắn, nói "Lâm thiếu hiệp cứ yên tâm, nếu có tin tức của mấy vị tiền bối này, ta sẽ thông báo cho ngươi biết."
"Đa tạ tiền bối!" Lâm Vũ khom mình cám ơn, rồi đem số phòng khách sạn nói với Giang Hàn, sau đó cáo từ xuống núi.
Trở lại khách sạn, Vương Dật Phàm đã chuẩn bị rượu và thức ăn ngon, hai người trong khách sạn vừa nhâm nhi vừa nói chuyện vui vẻ. Vương Chỉ Y lặng yên ngồi một bên bồi tiếp, tuyệt không nói một câu.
Vương Dật Phàm hai ngày nay đã cảm thấy được muội muội có chút khác thường, trong lòng dĩ nhiên cũng biết được chút ít, nhưng chuyện nam nữ, chỉ có song phương chính mình giải quyết, người ngoài không cách nào giúp được.
Chỉ có mình Lâm Vũ là như đi trong màn đêm, thỉnh thoảng nói vài câu với Vương Chỉ Y, nhưng Vương Chỉ Y trong lòng có cổ oán khí, quay đầu không để ý tới, làm cho Lâm Vũ như lọt vào trong sương mù, chẳng biết vì sao, cảm thấy ngượng nghịu.
Hôm nay, đại quân bái sư đều đã rời khỏi trấn, hai gian cạnh phòng bọn Lâm Vũ đã trống, vì vậy, ba người mỗi người ở một phòng, Vương Chỉ Y ở chính giữa.
Đêm dài.
Lâm Vũ trên giường lăn qua lật lại trở mình liên tục, trong đầu luôn nghĩ về chuyện bức họa, nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra, chỉ chốc lát, mi mắt dần dần khép lại.
Người tu chân, tai mắt khá là linh mẫn.
Lâm Vũ cảm thấy được, cách mình vài chục trượng, có người đang lặng lẽ đi trên mái nhà, hướng về phía khách sạn.
Quả nhiên, một lát sau, người nọ đã đi tới trên nóc phòng mình.
"Ba ngày không về, mái nhà bị dỡ."
Thời buổi này ăn trộm thật là càn rỡ, ngay cả người tu chân cũng dám chọc. Lâm Vũ thông qua linh thức, tra không thấy linh khí của tên trộm, hiển nhiên chỉ là một người bình thường.
Viên ngói trên mái nhà từ từ bị dỡ ra, hiện ra một cái lổ nhỏ, vừa vặn đủ cho người nọ xuyên qua. Chỉ nghe thấy vù một tiếng, người nọ liền từ nóc nhà nhảy vào trong phòng Lâm Vũ.
Không ngờ cũng có vài chiêu, không cần dây thừng mà trực tiếp nhảy xuống.
Người này thân mình hơi gầy, dáng không cao, không che mặt, chỉ là trong phòng không có ánh sáng, thấy không rõ khuôn mặt. Tuy nhiên, kỳ lạ là, trên người tên trộm này lại có một cổ hương khí.
Lâm Vũ giả vờ ngủ, không nhúc nhích, muốn nhìn xem tên trộm này sẽ làm cái gì.
Chỉ thấy tên trộm kia tay chân rón rén, trong áo khoác của Lâm Vũ, và trong tủ quần áo trong phòng, tay chân lúng túng quơ loạn xạ, hiển nhiên là mới nhập môn chưa lâu, chẳng biết trọng điểm.
Lâm Vũ cho tới giờ toàn mang tài vật trong mình , đều là ngân phiếu. Trên đường tới Vũ Tiên trấn, Lâm Vũ đã đem bạo xỉ đao bán được ba ngàn lượng bạc, kiếm được món tiền nhỏ. Đao này mặc dù sắc bén, nhưng dù sao cũng là phàm vật, vô dụng đối với người tu chân.
Tên trộm nhỏ kia thấy không thu hoạch được chỗ nào, cũng hơi nổi giận, liền đem quần áo cùng đồ vật nhẹ nhàng để lại chỗ cũ. Lâm Vũ cho rằng tên trộm này cũng hơi có chút thú vị, không giống những kẻ khác.
Sắp xếp thỏa đáng, tên trộm liền muốn nhảy lên lỗ hổng trên mái nhà, không ngờ, vừa mới nhảy, liền cảm thấy thân thể bị kéo mạnh xuống, bị người ôm lấy từ sau lưng.
"A! Lưu manh! Vô sỉ! Mau dừng tay!"
Vừa ăn trộm vừa la làng.
Lâm Vũ chỉ cảm thấy một mùi thơm nghẹt mũi, hai tay đang chụp trúng hai cái mềm mềm xốp xốp. Từng có kinh nghiệm này tại rừng trúc với Vương Chỉ Y, tức thì liền biết được, vội vàng thả tay ra.
"Chát!" Một tiếng vang lên chói tai, một dấu tay màu đỏ hiện ra.
Tên trộm đứng trước mặt Lâm Vũ, chính là một thiếu nữ.
Thiếu nữ này khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, không ngờ đã phát dục đầy đủ, nước da như đồng, mặt cười tròn trịa, tóc ngắn ngang tai, trong đôi mắt to, ánh ra lệ quang.
Kẹt một tiếng, cửa phòng mở ra, Vương Dật Phàm và Vương Chỉ Y nghe thấy tiếng động, chuyển mình chạy tới. Bất quá, thấy tình hình như thế này, chẳng biết phải nói thế nào.
"Oa!" Thiếu nữ thấy hai người, giống như thấy cha mẹ, oa lên một tiếng rồi khóc lớn.
"Hai vị đại ca ca đại tỷ tỷ giúp ta với, tên lưu manh này ăn hiếp ta, ô...." Thiếu nữ vừa khóc vừa nói, thật rất biết cách biểu diễn.
"Này... Vương huynh, Chỉ Y muội muội, sự tình không phải như thế..." Lâm Vũ giờ phút này thật là oan ức, nhưng đối phương chỉ là một cô bé, hiện giờ cũng không tiện phát tác.
"Lâm huynh, không thể tưởng được huynh thích cái loại này." Vương Dật Phàm cười giễu cợt.
"Hừ, vô sỉ!" Vương Chỉ Y hung hăng trừng Lâm Vũ một cái, rồi quay mình trở về phòng.
Thật ra, hai huynh muội này đều là người nói lý lẽ, ngày thường biết cách làm người của Lâm Vũ, hơn nữa cô bé trước mắt trên mình mặc y phục dạ hành, trong lòng đã biết bảy tám phần.
Đột nhiên, cô bé thừa dịp hai người không đề phòng, nhảy lên một cái, phá cửa sổ chạy đi, trong lúc chạy còn không quên nói một câu: "Tên lưu manh, ngươi chờ xem, ta sẽ không buông tha cho ngươi."
Lâm Vũ và Vương Dật Phàm đều ngẩn ngơ, nhưng cũng không đuổi theo. Lâm Vũ cũng là người lòng dạ rộng lượng, việc nhỏ thế này, cũng không đặt ở trong lòng. Chỉ là nghĩ rằng nữ tặc này cùng các tên trộm khác có chút bất đồng, lại có chút thú vị.
Một đêm yên lặng trôi qua.
Sáng hôm sau, Lâm Vũ một mình đi dạo trong trấn, trên đường đến chợ, người đi trên đường rất đông đúc. Chỉ thấy, một người cúi đầu che đi gương mặt đi lướt qua bên trái Lâm Vũ, cánh tay đụng nhẹ vai hắn một cái, rồi một mùi hương thoang thoảng bay vào mũi hắn.
Người tu chân tai mắt rất linh mẫn, mấy cái trò nhỏ này, làm sao qua mắt được Lâm Vũ. Hắn không làm gì, cũng không quay đầu lại, đợi người nọ đi được một đoạn, mới bắt đầu đuổi theo.
Nếu cảm giác của Lâm Vũ không sai, người này chắc chắn là cô bé phá cửa sổ chạy đi tối qua. Lúc cô bé chạy đi còn hung hăng nhắn lại một câu, không nghĩ lại mau hiệu nghiệm như vậy.
Lâm Vũ lặng lẽ đi phía sau, đuổi theo thiếu nữ. Thiếu nữ đi vòng vòng trong trấn hơn nửa vòng, thấy không có ai theo dõi, liền lắc mình tiến vào trong một con hẽm nhỏ.
Lâm Vũ đang giấu mình lặng lẽ nhìn, chỉ thấy, trong con hẽm nhỏ, có mười mấy tên ăn xin còn nhỏ, đầu bù tóc rối, mặt mũi nhom nhem, quần áo rách rưới, đang ngồi trên mặt đất. Trong đám tiểu khất cái này, kẻ lớn nhất cũng chỉ khoảng chừng mười ba, mười bốn tuổi, còn nhỏ nhất cũng chỉ có sáu, bảy tuổi mà thôi. Thấy thiếu nữ đến, đều lộ ra nét mặt vui mừng. Một thằng lớn nhất kêu lên: "Vũ tỷ tỷ về rồi, có đồ ăn rồi! Đệ đói bụng quá."
"Đừng gấp, đợi tỷ tỷ xem đã." Thiếu nữ nhẹ giọng an ủi, từ trong lòng lấy ra vật móc được từ trên người Lâm Vũ, đưa mắt nhìn một cái, ngơ ngẩn một chút, lập tức lộ ra thần sắc vui mừng kinh ngạc. Thiếu nữ không ngờ, trước mắt lại là một ngân phiếu hai ngàn lượng bạc! Phải biết rằng, hai ngàn lượng bạc không phải là một số nhỏ, đủ để mua đứt một đình viện ở ngoại ô.
"A... Không thể tưởng được tên lưu manh đó đúng là một tài chủ, coi như hắn xui, gặp được bổn hiệp nữ, ngân phiếu này coi như là làm việc thiện, lấy của người giàu cho người nghèo vậy." Thiếu nữ lẩm bẩm, nghĩ đến chuyện đêm qua, trên mặt lại lộ ra nét tức giận.
Chẳng qua, nước xa không cứu được lửa gần, ngân phiếu này tuy tốt, nhưng không thể ăn được, hơn nữa số tiền thật lớn, không thể sử dụng, chỉ có thể đến tiền trang đổi lấy tiền mặt mới có thể xài được. Thiếu nữ cầm ngân phiếu xem xét lại cẩn thận, chỉ thấy trên ngân phiếu ngay chỗ ký tên, có in bốn chữ to: "Thiên Hạ Ngân Trang".
Cách đó không xa trong trấn, có phân điếm của Thiên Hạ Ngân Trang. Thiếu nữ liền nói với đám tiểu khất cái: "Các ngươi chờ một lát, đợi tỷ tỷ đi mua bánh bao thịt cho các ngươi ăn." Đám tiểu khất cái nghe vậy, đều hoan hô: "Thật vui quá, có bánh bao thịt ăn rồi!"
Thiếu nữ đi ra khỏi con hẽm nhỏ, quan sát xung quanh một hồi, thấy không có người, liền hiện thân đi đến tiền trang. Lâm Vũ cũng theo sát sau đó.
Thiếu nữ đi vào tiền trang, đi tới quầy tiền, ổn định tâm thần một chút, rồi lớn tiếng hô: "Chưởng quầy, đại tài chủ tới, đổi cho ta hai trăm lượng tiền mặt, còn lại đổi thành các tờ ngân phiếu." Thiếu nữ trong lòng cũng biết, nếu đem ngân phiếu hai ngàn lượng một lần đổi thành tiền mặt, chỉ sợ khiến người hoài nghi, huống hồ, hai ngàn lượng bạc nặng bao nhiêu? Mang trên người nhiều quá cũng cực kỳ nguy hiểm.
Chưởng quầy là 1 gã mập, đưa tay tiếp nhận ngân phiếu, cẩn thận nhìn, đúng là ngân phiếu hai ngàn lượng bạc, lại đưa mắt nhìn thiếu nữ này, áo quần rách rưới, chắc chắn không phải con nhà phú quý hoặc người của quan trường, hơn nữa chỉ có mười ba, mười bốn tuổi, trong lòng liền nổi lên ý xấu, muốn nuốt trôi tấm ngân phiếu này.
Chỉ thấy, chưởng quầy nhướng mày, nói: "Á! Ngân phiếu này là vật Trương lão bản bị mất mấy ngày trước đây, hôm qua hắn đã đến đây báo mất với ta, làm sao bây giờ lại trong tay ngươi? Chắc là ngươi móc túi chứ gì. Ta xem ngươi còn nhỏ, chắc là trong lúc nhất thời phạm lỗi, ta cho ngươi một cơ hội, ngươi mau đi khỏi, ta sẽ không truy cứu. Nếu không......"
"Không cần!" Thiếu nữ khẩn trương, ngân phiếu này rõ ràng là mới "mượn được" từ trên người tên lưu manh, làm sao mà là vật Trương lão bản bị mất mấy ngày trước đây? Ngân phiếu này, đủ để mua 1 căn phòng ở ngoại ô, có thể an thân cho mười mấy tên khất cái, làm sao để cho chưởng quầy đoạt đi.
Chưởng quầy trầm sắc mặt xuống, lớn tiếng quát: "Ngươi tiểu tặc này, sao lại không biết tốt xấu, cho ngươi sanh lộ lại không biết quý trọng, mau đi ra! Ngươi còn không ngừng dây dưa, ta liền báo quan bắt ngươi!" Dứt lời, lại làm bộ kêu tiểu nhị lại, giả bộ đi báo quan.
"Dừng tay!" Lâm Vũ đã sớm thấy lửa giận trong lòng, từ ngoài cửa bước đi đến trước quầy tiền, quát lớn: "Tên gian thương vô sỉ ngươi, nàng là muội muội của ta, là ta gọi nàng tới đây đổi lấy hai trăm lượng bạc tiền mặt dùng gấp, sao lại khinh thường nàng như thế, muốn tham tài vật của ta!"
Thiếu nữ thấy Lâm Vũ tiến đến, kinh hãi thất sắc, lùi ra sau muốn chạy. Lâm Vũ liền nắm lấy cánh tay thiếu nữ, nhẹ giọng nói: "Muội muội không cần kinh hoảng, có ca ca làm chủ cho ngươi." Thiếu nữ tránh không được, chỉ đành phải tùy theo hắn.
Chưởng quầy còn muốn nói xạo. Lâm Vũ trong lòng nổi lửa, hôm nay nếu không xuất ra một chút thủ đoạn, chắc rằng người này chẳng biết lợi hại, lập tức niệm thầm Băng Tâm pháp quyết, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên quầy một cái.
Chỉ nghe thấy "Xịch" một tiếng, trên quầy và dưới đất bỗng nhiên kết thượng một tầng huyền băng màu bạc, nhiệt độ bên trong nhà hạ xuống.
"Á! Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân vừa rồi hoa mắt, nhìn lầm ngân phiếu, xin đại hiệp đừng trách tội." Hai chân chưởng quầy bị làm cho mềm nhũn, bất chấp trên đất hàn băng lạnh thấu xương, xụi lơ trên mặt đất van xin tha thứ.
Thiếu nữ thấy thủ đoạn của Lâm Vũ, trong lòng cũng rất sợ hãi.
Một lát sau, chưởng quầy mới từ trên mặt đất chậm chạp đứng dậy, từ trong tủ lấy ra hai trăm lượng bạc, lại viết đủ ngân phiếu một ngàn tám trăm lượng, hai tay run run dâng lên.
"Chuyện hôm nay, tha cho ngươi, lần sau muội muội của ta lại đây đổi tiền, nếu ngươi lại dây dưa, hừ!" Lâm Vũ quát lên một tiếng giận dữ, không thèm để ý đến hắn, nắm tay thiếu nữ bước ra khỏi tiền trang.
Lâm Vũ vừa ra ngoài cửa, hai chân chưởng quầy không còn hơi sức, mềm nhũn khuỵ xuống.
Ra khỏi cửa, thiếu nữ rút mạnh khỏi tay Lâm Vũ, gương mặt đỏ lên, nói: "Tên lưu manh, lại muốn chiếm tiện nghi của ta. Hôm nay rơi vào tay ngươi, ta không còn chuyện để nói. Vừa rồi tuy ngươi giải nạn dùm ta, nhưng đừng hy vọng ta cảm ơn ngươi. Việc đêm qua, ta còn chưa thanh toán với ngươi." Thiếu nữ tạo ra một bộ dáng đại nghĩa đầy người, nhưng trong lòng lại thập phần sợ hãi, với thân thủ của mình, chắc khó chạy thoát được. Trong lòng thầm nghĩ: "Người này vừa rồi cũng có chút khí phách anh hùng, không giống đồ gian tà, nếu không......"
"Muội tử hiểu lầm , ta cũng không có ác ý, Chuyện đêm qua, chỉ là hiểu lầm, mong muội đừng trách tội, số tiền này muội cứ lấy đi." Lâm Vũ nhẹ giọng nói, chẳng biết vì sao, thiếu nữ trước mắt này, làm cho người ta yêu thích.
"Hừ, đừng có xưng hô thân mật quá như vậy, ta đối với ngươi như thế, ngươi lại có lòng tốt như vậy sao". Thiếu nữ lộ ra thần sắc không tin tưởng, dù sao thì cũng là mình "giữ dùm" tài sản của Lâm Vũ trước.
"À à, số tiền này không phải cho muội, mà là cho đám khất cái kia." Lâm Vũ mỉm cười nói.
Thiếu nữ biến đổi sắc mặt, nói: "Á! Ngươi dám theo dõi ta, chuyện hôm nay, chắc là trong tính toán của ngươi, rốt cuộc thì ngươi muốn làm cái gì?"
"Ài! Tin hay không tùy muội." Lâm Vũ khóc cười không xong, khom mình, đem tiền bạc để xuống đất, không để ý đến thiếu nữ nữa, xoay người liền dục rời đi.
"Ngươi đứng lại đó cho ta! Ta gọi là Triệu Vũ Manh, số tiền này trước sau ta cũng sẽ trả lại cho ngươi, nói cho ta biết tên của ngươi." Thiếu nữ biết số tiền bạc này rất là quan trọng đối với đám khất cái, không hề chần chờ, cúi xuống nhặt lên, ngoài miệng lại nói cứng.
"Huynh tên là Lâm Vũ, số tiền này đối với huynh mà nói chỉ là vật ngoài thân, muội nếu có tiền thì trả, không có cũng chẳng sao." Lâm Vũ dừng bước, quay lại, mỉm cười nói.
"Nếu ta có tiền , đến nơi nào tìm ngươi?" Thiếu nữ cúi đầu, nhẹ giọng hỏi.
Nơi nào? Tu chân không có năm tháng, người tu chân cũng không có nhà cửa. Tuy nhiên, trước mắt có một chỗ, là nơi Lâm Vũ phải đến.
"Huyền Thanh Cung!" Lâm Vũ dứt lời, quay mình dần dần đi xa, chỉ để lại hình bóng mờ mờ.
"Lâm Vũ", "Huyền Thanh Cung", thiếu nữ trong lòng thầm nói, nhìn theo bóng lưng của Lâm Vũ đang dần dần phai nhạt, ánh mắt dường như không muốn rời đi.
Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh
Hiệu đính: Thanh Long
Tàng Thư Viện
Đêm khuya thanh vắng.
Tối này Lâm Vũ đi ngủ sớm, nếu như tinh lực không dồi dào thì làm sao có thể ứng phó tốt với lần khảo nghiệm thứ ba vào ngày mai được. Màn đêm thật yên tĩnh, yên tĩnh tới mức kỳ lạ.
Đột nhiên, Lâm Vũ chợt mở mắt ra, chàng cảm nhận được một loại sát khí đang tiến lại gần phía mình, một cỗ sát khí sắc bén tiến lại rất nhanh chóng.
Hôm đó, trong rừng trúc chàng đã dùng Băng Tâm quyết giết một ma nhân Huyết đường, sau đó trong tâm lý chàng luôn cảm thấy bất an, bất kỳ lúc nào cũng luôn cảnh giác, luôn nghĩ rằng Huyết đường sẽ không bỏ qua chuyện này. Chàng mới đạt tới Linh Tịch sơ kỳ, nếu Huyết đường phái một người đạt Nguyên Anh kỳ, thậm chí là một tu chân giả cấp cao thì chàng tuyệt đối không phải là đối thủ.
“Oành”
Một thanh huyết hồng phi kiếm cực lớn phá tường tiến vào, trên vách phòng khách xuất hiện một lỗ hổng lớn. Uy thế thanh huyết hồng phi kiếm không hề giảm sút, nhằm hướng giường Lâm Vũ mà tiến tới, vèo một tiếng, ba bóng đen đã tiến vào trong phòng.
Nhưng phía trên giường hoàn toàn không có bóng dáng của Lâm Vũ.
“Mẹ nó, truy tìm hắn ngay! Không thể để hắn trốn thoát được.”
Người vừa nói chính là một trung niên nam tử. Trên đầu người đó là mái tóc dài, đỏ rực như lửa bay phấp phới trên vai, trong con ngươi vằn lên những tia máu khiến hắn trông như dã thú, bộ mặt trông vô cùng hung ác.
“Hừ! Tiểu tử đó đúng là to gan lớn mật, dám ngông cuồng giết hại đệ đệ của phó đường chủ, tưởng như sợ Diêm Vương không tiếp nhận mà vội tìm cái chết như vậy.”
Người bên phải nịnh nọt.
“Phó đường chủ, thuộc hạ đã điều tra và biết rằng tiểu tử đó mới đạt Trúc Cơ kỳ, không biết vì sao học được một thức đạo pháp của Huyền Thanh cung, do vậy mà Cuồng Lang đại ca không kịp phòng bị khiến cho hắn đắc thủ. Mấy ngày nay hắn có tham gia cuộc khảo nghiệm nhập môn tại Huyền Thanh cung, do vậy tuyệt đối hắn không phải là người của Huyền Thanh cung, với thần uy của Đường chủ thì việc giết hắn thật dễ như trở bàn tay, tin chắc hắn không chạy thoát khỏi tay của đại nhân.”
Người bên trái vừa nói chính là người đã chạy thoát tại rừng trúc hôm đó.
“Aa a! Hôm nay ta phải phanh thây tiểu tử đó thành vạn mảnh thì mới tiêu được mối hận trong lòng ta!”
Người này chính là Cuồng Hổ, phó đường chủ của Phệ Huyết đường. Người đã bị Lâm Vũ giết tại rừng trúc hôm đó chính là Cuồng Lang, em trai hắn. Hắn hận Lâm Vũ thấu xương, nếu không vì sợ Lâm Vũ có thể là người của Huyền Thanh cung thì hắn đã sớm hạ sát chàng..
Cuồng Hổ xuất ra phi kiếm, tung thân nhảy lên trên rồi nói:
“Giờ ta ngự kiếm truy tìm, hai ngươi hãy nhanh chóng theo sau.”
Nói xong, ngự kiếm nhằm hướng nam bay đi, hai người kia liền nhanh chóng theo sau.
Người tu chân, không những có thể dùng linh thức để tra tu vi người khác, mà còn có thể theo dõi được tu chân giả. Khi tu chân giả đã đạt tới cảnh giới Nguyên Anh thì phạm vi của linh thức có thể đạt tới phạm vi mười dặm.
Lúc này, Lâm Vũ toàn lực thi triển thân pháp vội vàng tiến vào rừng cây cách thị trấn ba dặm. Bằng trực giác, chàng biết rằng kẻ truy sát chàng đêm nay tuyệt đối không phải tầm thường, nếu như động thủ tại khách sạn thì huynh muội họ Vương sẽ xuất thủ tương trợ, lúc đó sợ rằng sẽ liên lụy tới hai người bọn họ.
Sự tình trong phòng Lâm Vũ đã sớm bị huynh muội họ Vương phát hiện. Nhưng khi thấy Lâm Vũ chạy trốn và tu vi của bọn ma nhân cực cao thì họ liền không chế linh khí trong người không phát tán ra ngoài, ma nhân lúc này chỉ chú ý tới Lâm Vũ nên hai người không bị ma nhân phát hiện.
Đợi ma nhân đi xa, hai người liền ra khỏi phòng, Vương Chỉ Y lòng nóng như lửa đốt, kéo tay Vương Dật Phàm nói gấp:
“Đại ca, tu vi của tên thủ lĩnh ma nhân cực cao, hơn xa chúng ta, sợ rằng đã đạt cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ, hai người phía sau cũng đã đạt Linh Tịch hậu kỳ, Lâm Vũ vì cứu muội mà kết thù oán với ma nhân, chúng ta phải nhanh chóng cứu huynh ấy, vì Lâm đại ca chúng ta không thể không xuất thủ.”
Nguyên Anh kỳ là cánh cửa rất khó đột phá đối với tu chân giả, rất nhiều tu chân giả cả đời tu hành nhưng không cách nào đạt được, cuối cùng chết vì tuổi già. Có thể nói Nguyên Anh kỳ là ranh giới để phân biệt tu chân giả cấp thấp và tu chân giả cấp cao.
“Muội muội đừng quá nóng vội, thậm chí khi cả ba chúng ta liên thủ cũng không phải là đối thủ của tên ma nhân tóc đỏ đó, chúng ta chỉ có thể bí mật theo sau, quan sát tình hình rồi tùy thời mà hành động.”
Tuy Vương Dật Phàm nhẹ nhàng khuyên giải muội muội nhưng trong tâm thật ra nóng như lửa đốt, không có cách nào khả thi.
Cuồng Hổ ngự kiếm phi hành, tốc độ rất nhanh, khi Lâm Vũ phát giác thì hắn chỉ còn cách chàng trăm trượng.
“Tiểu tử dừng lại, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát khỏi tay ta sao?”
Cuồng Hổ gầm lên một tiếng gia tăng tốc độ, chỉ trong chốc lát đã đuổi kịp Lâm Vũ.
“Hừm, xem ra tình báo quả có chút sai sót, tiểu tử ngươi đã đạt tới Linh Tịch cảnh giới.”
Tuy việc Lâm Vũ đạt tới Linh Tịch cảnh giới làm Cuồng Hổ có chút bất ngờ, nhưng đối với hắn, Trúc Cơ kỳ hoặc Linh Tịch kỳ không có ý nghĩa gì cả, thực lực hai bên thực sự quá cách biệt.
Lâm Vũ chuyển thân dừng chân lại, chạy trốn lúc này là hành động hoàn toàn vô nghĩa.
“Ngươi là ai, tại sao lại đuổi theo ta?”
Lâm Vũ giả vờ hỏi nhằm làm rối loạn tinh thần kẻ địch, tìm cơ hội tấn công bất ngờ, ngược lại, nếu trực tiếp đối mặt thì chàng chắc chắn không phải là đối thủ của ma nhân này.
“Hừ! Đừng giả bộ hồ đồ với ông nội nhà ngươi, mối thù sát đệ, bất cộng đái thiên, hôm nay dù ngươi có chắp cánh cũng khó mà thoát được, ngươi khôn ngoan thì giơ tay chịu trói, ta có thể khai ân cho ngươi được chết toàn thây.”
Lời nói ám chỉ rằng bất kể là Lâm Vũ có nhận tội hay không thì cũng không tránh khỏi cái chết.
“Ha ha, ngươi nói đùa à? Lâm Vũ ta làm bất cứ việc gì cũng không e ngại, hôm đó đệ đệ ngươi sàm sỡ với muội muội ta, ta xuất thủ tức là thay trời hành đạo, đệ đệ ngươi trình độ không bằng người khác, bị một chiêu của ta giết chết, trước khi chết không phải chịu thống khổ, đó cũng là điều may cho hắn. Hôm nay ngươi trước sau đòi trả thù, ta sợ ngươi không đạt được như ý nguyện đâu.”
Lâm Vũ lên tiếng chế nhạo, ngôn ngữ rất là đao to búa lớn.
“Oa!”
Cuồng Hổ giận run cả người, kẻ trước mắt có tu vi so với hắn thì vô cùng chênh lệch, động thủ với Lâm Vũ đã là làm nhục hắn rồi, không tưởng được, kẻ đó lại còn dương dương tự đắc như vậy, nói mà không biết hổ thẹn, hoàn toàn trong mắt không coi hắn ra gì.
Nói thì chậm nhưng diễn biến thực ra vô cùng nhanh. Lâm Vũ đột nhiên xuất thủ, chàng đã đợi cơ hội này xuất hiện.
Cửu thiên huyền băng, hóa thành thần lực.
Thiên địa cực khí, trảm yêu trừ ma.
Hai tay Lâm Vũ đẩy mạnh ra phía trước, hai luồng ánh sáng ngân sắc từ lòng bàn tay phóng ra.
Là Băng Tâm quyết thức thứ ba: “Cực quang tuyết ảnh”.
Chỉ nghe “véo” một tiếng, trong lúc ma nhân không kịp phòng bị đã bị hai luồng ánh sáng ngân sắc đánh vào ngực, trong chớp mắt đã bị hàn băng bao bọc toàn thân, không thể động đậy. Lâm Vũ không dừng lại, tiếp tục thi triển “Cực quang tuyết ảnh” tấn công vào thân thể Cuồng Hổ.
Chỉ thấy Cuồng Hổ cả người lẫn kiếm từ trên cao mười mấy trượng rơi xuống, nghe “uỳnh” một tiếng chấn động mặt đất.
“Thành công rồi sao?”
Trong tâm Lâm Vũ vui mừng, không tưởng được mình lại có thể thuận lợi như vậy, một đòn thắng lợi, thật quá may mắn.
Nhưng Băng Tâm quyết vốn là vô thượng đạo pháp khiến người thi triển tiêu hao linh khí quá nhiều, Lâm Vũ liên tục thi triển ba lần, linh khí trong cơ thể vốn chẳng còn bao nhiêu, nếu như đồng bọn của kẻ thù đến thì sẽ không còn lực để chống trả, nghĩ vậy, Lâm Vũ liền thi triển thân pháp trốn chạy.
“A a! Băng Tâm quyết quả nhiên không tầm thường.”
Một âm thanh từ mặt đất truyền lại.
Lâm Vũ kinh hãi, chỉ thấy người băng trên mặt đất dần tan ra, từ hàn băng giờ đã chuyển thành hồng sắc, trong chốc lát hàn băng đã biến thành hơi nước bay đi hết.
Ma nhân đó đứng dậy, trên khóe miệng vẫn còn vệt máu, tay phải giơ huyết sắc trường kiếm qua đầu nói:
“Quả thật đã quá coi thường tiểu tử nhà ngươi, có thể khiến ta bị thương, tuy nhiên cái mạng nhỏ bé của ngươi cũng kết thúc tại đây rồi.”
Nói xong, huyết hồng bảo kiếm trong tay ma nhân đó hồng quang rực rỡ, trong miệng bắt đầu niệm pháp quyết:
Tất cả quỷ mị, nghe lệnh của ta.
Lấy máu tế ma, tru tiên đồ phật.
Giết! Giết! Giết!
Tác giả: Thiên Đường Đích Già Phê
Dịch giả: thienhaxanh
Hiệu đính: VN
Tàng Thư Viện
Cuồng Hổ vừa niệm pháp quyết, vô số sơn tinh quỷ mị từ rừng núi xuất hiện, tựa như trăm sông đổ về biển lớn, đầu tiên cuồng phong tụ tập quanh thân hắn, sau đó bị thanh huyết kiếm trên tay Cuồng Hổ hấp thụ, tình hình vô cùng quỷ dị.
Khi huyết kiếm hấp thu hơn trăm sơn tinh quỷ mị, huyết hồng quang mang đỏ thẫm, ánh sáng này khiến hai mắt Lâm Vũ đau nhói, không thể nhìn thẳng, thân thể bị một cỗ sát khí cường đại bức tới, hô hấp cũng có chút khó khăn.
“Phệ Hồn huyết kiếm!”
Phệ Hồn huyết kiếm chính là một tà pháp thần bí của Huyết Thần giáo, ác độc vô cùng, tuy rằng hắn mới đạt tới tầng thứ hai nhưng đã mạnh tới mức khiến người ta kinh hãi. Phệ Hồn huyết kiếm rất hao tổn tinh lực, bình thường Cuồng Hổ không dễ gì thi triển. Nhưng Lâm Vũ lúc đầu đã dùng lời nói khích bác hắn, sau đó nhân lúc hắn không phòng bị xuất thủ đả thương hắn, do vậy hắn vô cùng tức giận, muốn giết chàng ngay lập tức.
Cuồng Hổ gầm lên một tiếng, huyết kiếm trên đầu hòa với sát khí cường đại không gì sánh nổi, dùng thế Thái Sơn áp đỉnh, đánh xuống phía dưới. Chỉ thấy một đạo hồng sắc kiếm mang như mảnh trăng lưỡi liềm cực lớn, mang theo âm thanh xé nát không gian,nhanh chóng hướng phía Lâm Vũ chém tới.
Lâm Vũ đã có phòng bị, tung mình nhảy lên cao mười mấy trượng thoát khỏi đạo kiếm mang, hai tay đẩy tới, Cực quang tuyết ảnh trên không phát ra.
“Hừm! Với trình độ đạo pháp như vậy làm sao có thể thắng được ta.”
Tốc độ Cuồng Hổ cực nhanh, thân hình nhanh chóng biến mất, Phệ Hồn huyết kiếm trong tay lại phát ra một đạo hồng sắc kiếm mang nhằm Lâm Vũ tấn công.
Kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Vũ quá ít ỏi, không biết rằng ngự kiếm thuật rất thuận tiện chiến đấu trên không, , tạo thành một sơ hở thật lớn, trong một trận quyết đấu sinh tử mà nói, sai lầm như vậy đúng là điểm chết người.
Trong màn điện quang hỏa thạch, kiếm mang đã bay tới trước mặt Lâm Vũ, hình bóng của cái chết đã thắt chặt trái tim.
“Keng!”
Một tiếng va chạm mạnh, thân thể Lâm Vũ như diều đứt dây lập tức bị chấn bay xa ba, bốn mươi trượng, một vòi dài các giọt máu từ trên không bay xuống. Sau đó, ước chừng chàng còn văng thêm hơn hai mươi trượng nữa, chỉ đến khi va phải một thân cây mới rơi xuống mặt đất, không chút động đậy, chỉ sợ đã thoát ly phàm trần về Tây thiên cực lạc.
“Hừ! Có chuyện gì vậy?”
Tuy nói rằng một đòn đó có thể lấy mạng Lâm Vũ nhưng trên mặt Cuồng Hổ không hề có vẻ hoan hỉ của thắng lợi. Phải biết rằng, Phệ Hồn huyết kiếm đã hấp thu sức mạnh của quỷ mị, kết hợp với linh khí của hắn hóa thành kiếm khí công kích, uy thế lợi hại vô cùng, thân thể người thường không thể chịu được. Với tu chân giả bình thường, nếu lấy thân thể mà chống đỡ chiêu đó thì cũng không khỏi tan xương nát thịt.
Phải chăng hắn đã luyện thành “hộ thể linh xác”?
“Không có khả năng!”
Cuồng Hổ ngay lập tức phủ nhận khả năng đó, hộ thể linh xác chính là thần thông mà các tu chân giả đã đạt tới tầng thứ tư, Phân Thần kỳ, mới có thể tu luyện. Sau khi tu chân giả đạt tới Phân Thần kỳ thì hồn phách và nguyên anh dung hợp, nguyên anh lúc này có đầy đủ ý thức, có thể rời khỏi cơ thể. Nhưng nếu cơ thể của tu chân giả bị hủy diệt thì không có cách nào tái tạo lại. Do vậy, một bộ phận tu chân giả đạt tới Phân Thần kỳ đã dùng cơ thể luyện thành hộ thể linh xác. Hộ thể linh xác chính là linh khí đã bị cưỡng bức nhập vào da thịt, cơ bắp, xương cốt, lục phủ ngũ tạng và các bộ phận bên trong cơ thể, hình thành phía ngoài một tầng linh xác, tu vi càng cao thì hộ thể linh xác càng vững chắc.
Nghe nói, khi hộ thể linh xác của tu chân giả đạt tới cảnh giới đại thừa, độ vững chắc của nó có thể chống được tiên khí phổ thông. Tuy nhiên, muốn luyện thành hộ thể linh xác như vậy tu chân giả phải hao phí tu vi gần ba chục năm, đúng là trong cái lợi có cái hại.
Tu vi của Lâm Vũ chỉ đạt tới cảnh giới Linh Tịch, việc luyện thành hộ thể linh xác là điều không thể.
Khi Cuồng Hổ ngự kiếm bay tới chỗ Lâm Vũ rơi xuống, không ngờ, sự việc khiến hắn kinh ngạc đã phát sinh, thi thể của Lâm Vũ đột nhiên biến mất.
“Mạng của tiểu tử này thật khó đoạt, có thể chịu được một đòn của Phệ Hồn huyết kiếm do chính ta thi triển mà không chết!”
Cuồng Hổ bực tức gầm gừ, ngay lập tức sử dụng linh thức điều tra hành tung của Lâm Vũ.
“Đường chủ, tiểu tử kia đâu rồi?”
Hai tên còn lại của Phệ Huyết đường đã đuổi tới nơi.
Cuồng Hổ nói:
“Hừ! Tiểu tử đó trúng một chiêu Phệ Hồn huyết kiếm của ta, bị trọng thương đang trốn chạy, chắc chắn là không thể chạy xa, đợi ta sử dụng linh thức để tìm hắn.”
Quả nhiên như vậy, Lâm Vũ không đi đâu xa, cách nơi rơi xuống một dặm về phía bắc, đang âm thầm di chuyển trong một khu rừng tươi tốt.
Lâm Vũ vừa âm thầm chạy đi, vừa hái một nắm lớn lá cây, dùng sức vắt lấy nhựa đổ vào chiếc chén đen rồi ngửa mặt lên uống hết. Sự việc vừa rồi thật là nguy hiểm vô cùng. Lâm Vũ cảm thấy kiếm khí vút qua mặt, tưởng như đã cầm chắc cái chết. Không biết tại sao, ngay vào lúc quyết định, đột nhiên xuất hiện một bộ giáp trụ màu trắng bao bọc toàn thân chàng. Luồng kiếm khí đó va chạm mạnh vào phía trên của bộ giáp trụ, sức mạnh tiêu tan quá nửa. Tuy nhiên, ngay sau đó bộ giáp trụ đã đột nhiên biến mất, hiển nhiên là không phải do Lâm Vũ điều khiển. Tuy chàng đã được bộ giáp trụ đó cứu một mạng nhưng cũng bị trọng thương, vì vậy liền vắt nhựa từ lá cây đổ vào chiếc chén rồi uống.
Pháp bảo chén đen tuy có khả năng trị nội ngoại thương nhưng không thể hiệu quả ngay tức khắc, cần một khoảng thời gian mới khôi phục lại được. Hơn nữa tu vi tên ma nhân đó cực cao, trong chốc lát lại đuổi tới, tình cảnh trước mắt đúng là dữ nhiều lành ít.
“Ha ha! Tiểu tử trốn đi đâu, còn không nhanh chóng quỳ gối mà chịu chết.”
Cuồng Hổ ngự kiếm truy đuổi nhưng hắn không động thủ ngay, hắn dùng ánh mắt như kẻ đi săn nhìn Lâm Vũ, coi Lâm Vũ như là con thú mà hắn đang săn.
Mặc dù Lâm Vũ không chết sau một đòn toàn lực tấn công của hắn khiến hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn tin rằng tu vi của mình hơn xa Lâm Vũ, Lâm Vũ lại đang bị trọng thương, giết chàng bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Lâm Vũ từ lúc nhỏ lên núi săn bắn, tâm trạng Cuồng Hổ lúc này thế nào chàng làm sao mà không biết, nhưng tu vi của mình so với ma nhân kia quá cách xa, không thể phản kháng lại được.
Lâm Vũ bực tức nói:
“Ma nhân, ngươi đắc ý ít thôi, nếu như ta liều chết tấn công, chắc gì ngươi đã nguyên vẹn rút lui.”
“Tiểu tử ngươi tu vi không cao nhưng khẩu khí quả là không nhỏ, ta đang muốn xem ngươi liều chết tấn công như thế nào.”
Cuồng Hổ đồng tình với thái độ như là đồ tể đứng trước cừu non, ngôn ngữ vô cùng khinh thường.
“Phó đường chủ, giết gà sao lại dùng dao mổ trâu, tiểu tử đó cứ giao cho hai người thuộc hạ giải quyết.”
Hai tên của Phệ Huyết đường đã đuổi tới nơi.
“ Không cần, tiểu tử đó đã giết chết đệ đệ của ta, phải do chính ta động thủ, vậy mới có thể giải được mối hận trong lòng ta.”
Cuồng Hổ tức không nhịn được, muốn ra tay giết chết Lâm Vũ.
“Mai hoa đãng ma kiếm!”
Đột nhiên, một âm thanh thánh thót vang lên, hàng chục bông hoa mai tự dưng xuất hiện trên không trung, mang theo tinh lực sắc bén nhằm vào lưng Cuồng Hổ tiến tới.
“Mai hoa trấn yêu kiếm!”
Vương Dật Phàm đột nhiên dời chỗ ẩn nấp tấn công, bảo kiếm trong tay múa lượn, trong chốc lát, bóng kiếm đã hóa thành một bông hoa mai rộng mười trượng, quay tròn hướng về phía Cuồng Hổ công kích.
Làm sao Lâm Vũ có thể bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, không để ý đến thương thế chưa kịp khôi phục, cưỡng bức linh khí toàn thân vận chuyển, hai tay hướng về Cuồng Hổ đẩy tới, Cực quang tuyết ảnh xuất hiện.
Không tồi, người đầu tiên xuất thủ chính là Vương Chỉ Y. Nàng và Vương Dật Phàm theo sau hai tên ma nhân của Phệ Huyết đường. Vương Chỉ Y dùng pháp bảo khăn tơ tằm để ẩn thân hình. Lúc này, thấy tình hình nguy cấp liền xuất thủ đánh lén Cuồng Hổ. Vương Dật Phàm và muội muội tâm ý tương thông, quả nhiên cũng xuất thủ. Lâm Vũ phản ứng cực nhanh, thấy bóng hoa mai đầy trời, biết huynh muội họ Vương đã đến, không cần nghĩ nhiều, dùng hết khả năng thi triển Băng Tâm quyết công kích Cuồng Hổ.
Ba người đồng thời bất ngờ hướng về phía Cuồng Hổ tấn công.
Cuồng Hổ nhất thời cả kinh, nhưng phản ứng cũng còn nhanh hơn cả bọn người Lâm Vũ. Huyết kiếm trong hữu thủ vung lên, triển ra vô số huyết sắc kiếm ảnh hộ trụ toàn thân hắn. Đồng thời tay trái kết pháp ấn, miệng niệm pháp quyết.
Hơn mười đóa mai hoa trong nháy mắt đã bị kiếm khí của Cuồng Hổ phá tan, không mảy may đả thương đến y. Cực quang tuyết ảnh của Lâm Vũ tuy tốc độ kinh nhân nhưng đều bị kiếm khí của Cuồng Hổ hóa thành hư vô như ngưu nhập hải, không thấy bóng dáng. Đóa cự đại mai hoa xuất ra từ Trấn yêu kiếm khước của Vương Dật Phàm uy lực bá đạo, tự như thực thể, xoay tròn bao lấy thân người Cuồng Hổ không ngừng truy kích, tuy không phá được hộ thân kiếm khí nhưng cũng làm y khốn đốn toàn lực chống trả.
“ Phệ Huyết Truy Hồn Kiếm”
Cuồng Hổ hét lớn, toàn lực thi triển Phệ Hồn Huyết Kiếm đệ tam thức, mười đạo huyết sắc kiếm ảnh huyết kiếm Cuồng Hổ phóng ra, trong phút chốc đã phá tan đóa cự đại mai hoa, đồng thời thừa thế nhằm hướng bọn người Lâm Vũ công tới.
Lâm Vũ, Vương Dật Phàm đều kinh hãi, liền cấp tốc chuyển thân né tránh. Không ngờ, huyết sắc kiếm ảnh tốc độ hãi nhân, Lâm Vũ thân đã thụ thương trước đó, tốc độ có phần hạn chế, không tránh được, đã bị nhị đạo kiếm ảnh kích trúng bã vai, máu tươi chảy ra không ngừng, rõ ràng chàng bị thụ thương nghiêm trọng. Tình cảnh của Vương Dật Phàm cũng không khả quan hơn mấy, tuy phản ứng của chàng nhanh lẹ nhưng vẫn thụ vài đạo huyết kiếm kích trúng thân thể, thương thế cũng không nhẹ.
Vào lúc này, duy chỉ có Vương Chỉ Y là dễ chịu nhất. Vì nàng đã ẩn thân khi tấn công Cuồng Hổ nên hắn vẫn chưa phát hiện ra vị trí hiện tại của nàng để tấn công. Bình thương, pháp bảo của nàng có thể giúp nàng ẩn thân nhưng vừa rối do phải vận chuyển linh khí công phá huyết sắc kiếm ảnh nên chỉ vài giây sau, nàng đẽ hiển lộ thân mình.
“ Ca ca, Lâm đại ca! ”
Vương Chỉ Y lo lắng kinh hô, đồng thời phóng đến trước người Lâm Vũ, hữu thủ dụng lực tức thì xé rách vạt áo, băng lấy bã vai, nơi vết thương của Lâm Vũ.
“Đường chủ thật là thần uy, lũ nhóc con miệng còn hôi sữa này tu vi non nớt sao có thể là đối thủ của Ngài được”
Hai gã thuộc hạ của Phệ Huyết Đường chủ nhìn thấy bọn người Lâm Vũ đều đã thụ thương liền tâng bốc Cuồng Hổ, bọn chúng vốn là những kẻ giỏi nịnh nọt, cơ hội như vậy làm sao bọn chúng bỏ lỡ.
“Ha ha…! Các ngươi xem, hai đứa bọn chúng còn ở đấy tình tình tứ tứ, hôm nay ta nhất định sẽ tác hợp cho bọn bây thành một đôi quỷ uyên ương”
Cuồng Hổ ngữa mặt cười lớn, biểu tình vô cùng cuồng ngạo.
Xem chừng tình hình trước mắt của ba người Lâm Vũ đúng là bất diệu, vết thương cũ của Lâm Vũ còn chưa lành, nay lại thụ trọng thương. Vương Dật Phàm khi thối lui cũng bị Huyết kiếm kích trúng, bây giờ hành động cũng trở nên chậm chạp. Vương chỉ Y dù nàng không sao, nhưng tu vi của nàng còn kém hơn Vương Dật Phàm, làm sao đối phó được với Cuồng Hổ. Huống hồ, hai gã thuộc hạ của hắn còn chưa ra tay. Hiển nhiên hắn có thể tự mãn tin tưởng vào thắng lợi thập phần của mình.
“Ma nhân, chớ vội đắc ý, ai giết ai còn chưa biết đấy!”
Lâm Vũ tức giận quát trả, trong sát na, tâm chợt động, Lâm Vũ cảm ứng thấy một luồng sát khí bí ẩn không thể giải thích như sông như hải nhanh chóng tụ tập trong người chàng.
Vương Chỉ y lúc này nhìn thấy ca ca và Lâm Vũ bị ma nhân đả thương, lại còn lớn tiếng nhục mạ mình, nàng vừa thẹn vừa giận, mắng trả: “ma đầu, ngươi đừng ở đó mà đắc ý, nếu hôm nay ta mất mạng tại đây, nhất quyết ta sẽ khiến cho các ngươi phải chôn cùng”
“Ngươi quả nhiên đã muốn được chết, đã vậy, ta nên làm một chút việc tốt, để ta tiễn ba người các người lên đường vậy”
Cuồng Hổ không muốn bọn người Lâm Vũ thừa dịp phục hồi, liền cực tốt xuất chiêu, huyết kiếm hồng quang đại thịnh.
“Phệ Huyết Truy Hồn Kiếm”
Lúc này, tại trường chỉ thấy vô số đạo huyết sắc kiếm ảnh chứa đầy sát khí vô cùng lăng lệ phóng ra, hướng Lâm Vũ ba người đánh tới, uy thế còn hơn cả chiêu lúc nãy, cả thiên địa đều biến sắc.
“Băng Phong Tuyệt Đỉnh”
“Oanh! Oanh! Oanh!”
Đột nhiên, phát sinh một chuyện không thể tưởng được, từ dưới đất, nơi bọn Cuồng Hổ cùng hai ma nhân của Phệ Huyết Đường đang đứng bỗng mọc lên ba đỉnh cự đại băng sơn đánh thẳng vào ba người bọn họ với sức mạnh hãi nhân vô cùng khủng khiếp. Bọn Cuồng Hổ không chút phòng bị đã bị bắn lên không trung cao hơn mười trượng, máu tươi từng dòng từ trên không rơi xuống.
Đây đích thị là Băng Tâm Quyết đệ tứ thức “Băng Phong Tuyệt Đỉnh” của Lâm Vũ. Thật không ngờ chàng đã luyện được tầng thứ 4 của Băng Tâm Quyết. Chỉ là lúc trước Lâm Vũ muốn ẩn tàng thực lực, đợi đến thời khắc mấu chốt chàng mới xử ra nhằm thu được kết quả tốt nhất. Chàng đã thành công.
Nói thì chậm nhưng diễn biến lại rất nhanh, trong sát na, ba người Lâm Vũ cực tốc triển thân nhảy sang hai bên tả hữu. Những huyết sắc kiếm ảnh dường như mất đi chuẩn tâm, cơ hồ không còn khả năng tái thụ thương bọn họ.
Lâm Vũ ba người một phen vất vả mới tránh được Phệ Huyết Truy Hồn Kiếm, liền sau đó, Vương Chỉ Y cùng Vương Dật Phàm từ dưới đất phi nhanh nhảy lên truy kích Cuồng Hổ từ trên không rơi xuống, cả hai liền xuất ra tuyệt học võ công của mình.
“Mai Hoa Đãng Ma Kiếm”
“Mai Hoa Trấn Yêu Kiếm”
Từ giữa không trung hiện ra hơn mười đóa tiểu mai hoa cùng một đóa cự đại mai hoa lăng lệ chứa đầy linh lực xoay tròn nhằm thân hình Cuồng HỔ bắn tới.
“A…” Cuồng Hổ hét lớn, vừa rồi hắn đạ bị cự đại băng sơn uy lực vô cùng hãi nhân kích trúng, đẩy y văng lên hơn mười trượng, sớm đã bất tỉnh. Giờ chịu thêm tuyệt chiêu của Vương gia huynh muội công kích, đích thị thụ trọng thương. Y toàn thân run lên dữ dội, máu tươi từ vết thương không ngừng chảy ra, sự đau đớn cùng cực làm cho Cuồng Hổ lấy lại được ý thức. Vào lúc này, Cuồng Hổ tính dốc hết toàn lực còn lại, điên cuồng huy huyết kiếm trong tay, bức lui hai người Vương Dật Phàm, cực tốc phóng lên phi kiếm phá không đào thoát.
Vương Chỉ Y và Vương Dật Phàm từ trên không hạ xuống, họ vốn tu vi còn kém, chưa thể ngự kiếm phi hành do đó không cách gì truy kích Cuồng Hổ. Chỉ là nếu nhược bằng để y đào tảu lúc này, ngày sau nhất định sẽ vì mối hận hôm nay mà điên cuồng truy tìm bọn họ để trả thù, sẽ rất phiền phức.
“Còn muốn chạy! không dễ như thế”
Lâm Vũ hét lớn một tiếng, tung người lên không hơn mười trượng, hướng Cuồng Hổ bỏ chạy, song thủ huy động, xử ra Cực Quang Tuyết Ảnh, toàn lực oanh kích.
Chỉ thấy hia đạo ngân sắc bạch quang cực tốc hướng lưng Cuồng Hổ bắn tới. “Á…” Cuồng Hổ chỉ kịp kêu lên một tiếng, đã bị bạch quang bắn trúng liền bị biến thành Băngg Nhân, cả người và kiếm từ không trung rơi xuống”
Vương Dật Phàm và Vương Chỉ y liền phóng tới, mỗi người một kiếm nhằm ngực Cuồng Hổ đâm xuyên. Trên mặt đất, chỉ thấy Cuồng Hổ giãy dụa vài cái rồi không còn nhúc nhích gì nữa. Y đã tắc thở.
Cách đó không xa, hai tên ma nhân thuộc hạ đã bị Tuyệt Đỉnh Băng Phong của Lâm Vũ đâm trúng, đã sớm mất mạng, chỉ còn là hai thi thể đầy máu.
“Kết Thúc”
Lâm Vũ thở phào rồi ngồi phệt xuống đất, từ trong ngực lấy ra Hắc Oản pháp bảo (bát đen), tiện tay bứt lấy một nắm lớn là cây bên cạnh, dụng lực vắt ra thảo dịch chảy vào hắc oản, đoạn đưa cho Vương Dật Phàm.
“Vương Huynh, sự tình hôm nay đã làm liên lụy đến huynh muội hai người, đệ thật áy náy”
Vương Dật Phàm không từ chối, đón lấy hắc oản, ngữa đầu uống một hớp, vội trách: “Lâm huynh, sao có thể coi thường huynh muội ta như vậy, huynh gặp nạn làm sao huynh muội ta có thể đừng nhìn mà không làm gì cho huynh chứ”
Việc huynh muội Vương Dật Phàm vì chàng mà không màng cả tính mạng như vậy làm cho Lâm Vũ thật sự cảm động.
Tình nghĩa đó chàng khắc sâu trong lòng.
Tuy nói là thân nam tử tất phải cứng cỏi, nhưng trong tình cảnh này, nhận lấy tình cảm vì bằng hữu mà xả thân của huynh muội Vương Dật Phàm, mắt chàng đã lóe lệ quang.
Hiện tại vừa trãi qua tử chiến cam go, bọn họ ba người hốt nhiên thư giãn tinh thần trước khi rời đi, bỗng đột nhiên từ trong thi thể của Cuồng Hổ một viên cầu hồng sắc trong suốt bay ra, hướng ba người Lâm Vũ cực tốc phóng đến.
“Không hay rồi, Nguyên anh tự bạo, mau tránh ra”
Vương Dật Phàm hét lớn một tiếng, Lâm Vũ cùng Vương Chỉ Y trong lòng cả kinh, liền phi thân né tránh.
“Oanh”
Một thanh âm lãnh khốc chói tai từ nguyên anh bạo phát xuất ra. Từng đạo huyết hồng quang mang bắn ra bốn phía, huyết ảnh chói chang. Nhưng may mắn, nhờ có Vương Dật Phàm sớm cảnh tỉnh nên ba người không ai bị thụ thương, chỉ là cả ba trong lòng một phen hoảng vía.