Nghe có vẻ tâm huyết quá nhỉ ! Tui thì lại thấy truyện này nhàm, vì sao ư? vì trong truyện chỉ có một và chỉ một thiên tài mà thôi, quá trình tu luyện quá dễ và chẳng bao giờ thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Có ai có thể cảm nhận được một lần gay cấn đến nghẹt thở, hay tuyệt vọng đến cùng cực chưa...Một câu truyện hay phải khơi dậy những cảm xúc trong lòng người đọc, có thể hài hước, có thể lãng mạn, có thể sầu bi hoặc đưa ta khám phá những điều mới lạ...còn truyện này đọc đến giờ tui chả cảm thấy cái gì cả, cũng chỉ bình thường mà thôi.
tôi nói thật chứ để mà bây giờ tìm được 1 bộ chiện như ông nói ấy,không biết đến đời nào,tác giả để có 1 đứa con tinh thần mà được sự ủng hộ nhiệt tình của người đọc thì phải bỏ ra nhiều công sức và cần nào thời gian.đằng này lão cà chua này viết nhiều như thế mà lai liên tọi thế này.quan trọng là chiện này nó chỉ mang tính giải trí cho vui thôi,chứ đâu phải để nghiền ngẫm nghiên cứu gì đâu???.nhiều chiện đọc thì cứ đọc thôi,bộ nào mà cũng có cái gì đó để thẩm thấu thì còn gì để phân biệt chiện hay với chiện không hay...
Nghe có vẻ tâm huyết quá nhỉ ! Tui thì lại thấy truyện này nhàm, vì sao ư? vì trong truyện chỉ có một và chỉ một thiên tài mà thôi, quá trình tu luyện quá dễ và chẳng bao giờ thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Có ai có thể cảm nhận được một lần gay cấn đến nghẹt thở, hay tuyệt vọng đến cùng cực chưa...Một câu truyện hay phải khơi dậy những cảm xúc trong lòng người đọc, có thể hài hước, có thể lãng mạn, có thể sầu bi hoặc đưa ta khám phá những điều mới lạ...còn truyện này đọc đến giờ tui chả cảm thấy cái gì cả, cũng chỉ bình thường mà thôi.
Trích:
Nguyên văn bởi boooom View Post
"Nghe có vẻ tâm huyết quá nhỉ ! Tui thì lại thấy truyện này nhàm, vì sao ư? vì trong truyện chỉ có một và chỉ một thiên tài mà thôi, quá trình tu luyện quá dễ và chẳng bao giờ thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Có ai có thể cảm nhận được một lần gay cấn đến nghẹt thở, hay tuyệt vọng đến cùng cực chưa...Một câu truyện hay phải khơi dậy những cảm xúc trong lòng người đọc, có thể hài hước, có thể lãng mạn, có thể sầu bi hoặc đưa ta khám phá những điều mới lạ...còn truyện này đọc đến giờ tui chả cảm thấy cái gì cả, cũng chỉ bình thường mà thôi."
Phong cách truyện Ngã Cật Tây Hồng Thị là dạng "mì ăn liền" vừa nhanh, vừa ngon, nhưng ko quá bổ dưỡng. Nghĩa là khi xem thì rất hưng phấn, rất kích thích, diễn biến liên tục và hết cao trào này đến cao trào khác. Nhưng cũng vì thế mà nó ko sâu sắc lắm để có thể nghiền ngẫm xem đi xem lại được.
Nhưng...đến thế mà bạn còn đòi hỏi gì nữa chứ???
Bạn có biết trung bình Ngã Cật cho ra 2-3 chương/ngày, bút lực hùng hậu, văn phong đơn giảm súc tích, nội dung phong phú, tình tiết xử lý khéo chứ ko như một số truyện của tác giả khác hay đi vào ngõ cụt, và nhất là...ko bao giờ khiến ta phải tức tối, bực dọc vì sự dốt nát của nhân vật chính, càng ko "lậm" vào những cuộc đấu trí đấu mưu rắc rối đau đầu!
Đừng nói bạn coi truyện là để nghiền ngẫm, suy nghĩ. Những thể loại truyện như vậy nhiều vô số kể đã tích cóp hàng trăm năm nay, thế đã đủ lắm rồi! Ngoài đời chịu lắm đắng cay tủu nhục đến quá ngán ngẫm, đọc truyện thư giãn mà còn tái hiện y như ngoài đời thì thôi dẹp!!!
Trích:
Nguyên văn bởi boooom View Post
"Nghe có vẻ tâm huyết quá nhỉ ! Tui thì lại thấy truyện này nhàm, vì sao ư? vì trong truyện chỉ có một và chỉ một thiên tài mà thôi, quá trình tu luyện quá dễ và chẳng bao giờ thực sự nguy hiểm đến tính mạng. Có ai có thể cảm nhận được một lần gay cấn đến nghẹt thở, hay tuyệt vọng đến cùng cực chưa...Một câu truyện hay phải khơi dậy những cảm xúc trong lòng người đọc, có thể hài hước, có thể lãng mạn, có thể sầu bi hoặc đưa ta khám phá những điều mới lạ...còn truyện này đọc đến giờ tui chả cảm thấy cái gì cả, cũng chỉ bình thường mà thôi."
Phong cách truyện Ngã Cật Tây Hồng Thị là dạng "mì ăn liền" vừa nhanh, vừa ngon, nhưng ko quá bổ dưỡng. Nghĩa là khi xem thì rất hưng phấn, rất kích thích, diễn biến liên tục và hết cao trào này đến cao trào khác. Nhưng cũng vì thế mà nó ko sâu sắc lắm để có thể nghiền ngẫm xem đi xem lại được.
Nhưng...đến thế mà bạn còn đòi hỏi gì nữa chứ???
Bạn có biết trung bình Ngã Cật cho ra 2-3 chương/ngày, bút lực hùng hậu, văn phong đơn giảm súc tích, nội dung phong phú, tình tiết xử lý khéo chứ ko như một số truyện của tác giả khác hay đi vào ngõ cụt, và nhất là...ko bao giờ khiến ta phải tức tối, bực dọc vì sự dốt nát của nhân vật chính, càng ko "lậm" vào những cuộc đấu trí đấu mưu rắc rối đau đầu!
Đừng nói bạn coi truyện là để nghiền ngẫm, suy nghĩ. Những thể loại truyện như vậy nhiều vô số kể đã tích cóp hàng trăm năm nay, thế đã đủ lắm rồi! Ngoài đời chịu lắm đắng cay tủu nhục đến quá ngán ngẫm, đọc truyện thư giãn mà còn tái hiện y như ngoài đời thì thôi dẹp!!!
lão này nói quá hay ta ủng hộ 2 chân 2 tay,đúng thế giới chiện tiên hiệp bản thân nó đã là không có thật roài.chẳng qua nó chỉ là lơi để đọc giả gửi gám tâm hồn mình vào trong đó,được bay cao bay hoặc biết đến những chỗ mà ta chưa được biết:00 (32):
những giây phút đó ta được sống với thế giới của ta,đạo của ta mà mình gửi gắm vào nhứng nhân vật chính trong chiện.những phút giây đó tuy ngắn ngủi nhưng thế là đã đủ roài......còn mong muốn gì hơn:00 (32)::00 (32):
lão này nói quá hay ta ủng hộ 2 chân 2 tay,đúng thế giới chiện tiên hiệp bản thân nó đã là không có thật roài.chẳng qua nó chỉ là lơi để đọc giả gửi gám tâm hồn mình vào trong đó,được bay cao bay hoặc biết đến những chỗ mà ta chưa được biết:00 (32):
những giây phút đó ta được sống với thế giới của ta,đạo của ta mà mình gửi gắm vào nhứng nhân vật chính trong chiện.những phút giây đó tuy ngắn ngủi nhưng thế là đã đủ roài......còn mong muốn gì hơn:00 (32)::00 (32):