“Kế hoạch quân đoàn Thiên Khiến”
Trước mặt Đỗ Duy vứt bừa bãi những cuốn sách, mực trên trang giấy đã hoen mờ, bây giờ mới được lật ra.
“Kế hoạch quân đoàn Thiên Khiến” là kế hoạch tuyệt mật của Quang Minh giáo hội. Từ năm 938 năm theo lịch đế quốc, hay là từ hơn 26 năm trước, Quang Minh thần điện bí mật mở ra tuyệt mật kế hoạch.
Lấy cớ tuyển thần thánh kỵ sĩ đoàn làm danh nghĩa, hàng năm tại đại lục, trong các đại giáo khu đều bí mật chọn lựa những nam hài có gia cảnh bần hàn, đưa vào đội dự bị của thần thánh kỵ sĩ đoàn để tiến hành huấn luyện sơ bộ. Những nam hài này phải đáp ứng được các điều kiện: một là, bối cảnh gia đình phải thuần chất, xuất thân bần hàn; hai là, thiên tư xuất chúng; ba là, tôn sùng tín ngưỡng, bốn là, lấy giới hạn từ 8 đến 12 tuổi.
Những nam hài được tuyển vào thần thánh kỵ sĩ đoàn, trong quá trình huấn luyện sẽ có thời gian 3 năm để học tập vũ kỹ cơ bản, đồng thời được dạy dỗ một cách nghiêm khắc về tín ngưỡng và sự trung thành.
Mà trước 15 tuổi, tất cả nam hài được chọn lựa vào đội dự bị thần thánh kỵ sĩ đoàn, được bí mật kiểm tra 1 lần - đương nhiên, phàm là người tham dự thi thì chính bản thân mình cũng không biết mục đích cuộc kiểm tra là gì.
Sau đó, nhân vật hạch tâm của giáo hội căn cứ kết quả kiểm tra để tuyển một nhóm những người xuất sắc nhất, rồi dùng tín ngưỡng âm thầm thuyết giáo, bí mật tổ chức cho những người này tuyên thệ. Về mặt đối ngoại thì lấy mọi loại chứng cớ làm cho những người này "Biến mất hợp lý"!!!
Phương thức đơn giản nhất là: Nhiễm bệnh mà chết, trong lúc huấn luyện bị trọng thương, phạm sai lầm lớn rồi bị xử tử... lấy những danh nghĩa này khiến người được lựa chọn bị gạch tên trong danh sách dự bị thần thánh kỵ sĩ đoàn mà không để người khác chú ý.
Theo đó, những người này sẽ được một người tiếp nhận đào tạo, huấn luyện tại một địa điểm bí mật.
Đương nhiên, Rosetta là một trong số đó.
Mà bí mật quân đoàn Thiên Khiến này, dường như là lực lượng mạnh mà giáo hội âm thầm đào tạo, về phần nhân số bao nhiêu thì ngay cả Rosetta cũng không biết. Bất quá, theo như hắn nói, mỗi một huấn luyện doanh dự bị thần thánh kỵ sĩ đoàn, mức độ đào thải ước chừng trên dưới 3 phần. Trên danh nghĩa công khai ra bên ngoài là những người này đã chết hoặc không đủ tư chất trở thành thần thánh kỵ sĩ, lcus ra khỏi thần thánh kỵ sĩ đoàn sẽ phân tán đến các nơi trên đại lục để đảm nhiệm nhiệm vụ thần chức nhân viên.
Thân phận của Rosetta, được lựa chọn tiến vào Quân đoàn Thiên Sứ trong một lần thi kiểm tra nhiều năm trước. Lúc đó, Rosetta vẫn rất tuổi còn trẻ, hắn được đưa vào một nhóm thiên tài, được giáo hội dành nhiều năm bồi dưỡng dự bị thần thánh kỵ sĩ. Nhóm người đó xuất hiện rất nhiều tuấn kiệt, trong đó tự nhiên có cả Hussein.
May mắn chình là, Hussein – kẻ ưu tú nhất trong đó lại không được tuyển.
Nguyên nhân đại khái là do Đại kỵ sĩ trưởng của Thần Thánh kỵ sĩ đòn lúc đó rất xem trọng tiểu tử thanh niên này, mà giáo hội cũng cần một thanh niên nghị lực mạnh mẽ để làm nhân vật tiêu biểu để cho những hạt giống mầm non trong Bí mật quân đoàn Thiên Sứ noi gương. Như vậy là đặt cược, trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn lại thiếu mất một con cờ quan trọng.
Cho nên, Hussein may mắn không được tuyển, mà mặt khác, Rosetta lại tuyển vào trong nhóm người trẻ tuổi kiệt xuất “được” trúng cử Thiên Sứ quân đoàn.
Mà trong cùng một nhóm trúng tuyển cũng bất đồng vì bọn họ cũng có một lựa chọn lớn…
Theo như Rosetta cung cấp, sau khi bọn hắn bí mật tuyên thệ, được quán chú tín ngưỡng từ nhỏ rồi dẫn tới một địa điểm bí mật, sau đó nhận được sự kích lệ kinh người đó là Luis điện hạ - Thần điện đương nhiệm Giáo Hoàng thứ 16 tiếp kiến sau mấy năm.
Sau đó Giáo Hoàng nghiêm giọng, hỏi mọi người một vấn đề: “Các ngươi nguyện ý vì tín ngưỡng của mình mà hiến dâng sinh mệnh?”
Tuổi trẻ luôn có nhiệt huyết cùng giấc mộng, mà tín ngưỡng cùng sứ mạng là một chất xúc tác càng khiến cho cảm giác của người ta điên cuồng! Kết quả là tất cả đều tỏ vẻ thành kính, họ đều muốn dâng hiến tất cả.
Sau đó nhóm người này lại được nghiêm khắc kiểm tra thân thể, tại cuộc thi sau cùng, họ biết vì sự huy hoàng và vinh quang của Quang Minh giáo hội, nữ thần phủ xuống một nhóm Thiên Sứ xuống nhân gian, mà một lượng lớn thiên sứ phải cần thân thể phàm nhân.
Kết quả… không cần nói cũng biết!
Sở dĩ mấy năm nay có những đứa trẻ chủ động hứa hẹn nguyện ý hi sinh, nghe nói là lúc Thiên Sứ phủ xuống thân thể, linh hồn sẽ bị Thiên Sứ dung hợp – coi như đứt.
Mà trong quá trình dung hợp, nếu như linh hồn bị bức bách, như vậy trong quá trình dung hợp, Thiên Sứ sẽ phải hao phí rất nhiều lực lượng để hóa giải bài xích, cho nên, để mỗi Thiên Sứ phủ xuống giữ lại được 100% lực lượng, linh hồn cùng thân thể phải hết sức phục tùng.
Vì tín ngưỡng, trong nhóm có người hoàn toàn hiến dâng tính mạng mình, nhưng Rosetta bị loại.
5 Thiên Sứ phủ xuống nhân gian, đến bây giờ chỉ còn lại 2 người. Một người bị Đỗ Duy giết chết là Sphinx. Người còn lại, theo lời khai của Rosetta là Eupudeas đang ở Quang Minh giáo hội.
Còn 3 em khác…
Đều chết hết!
Rosetta nói điều này với ánh mắt lạnh lùng, mắt như 1 mảnh tro tàn.
Thì ra là Thiên Sứ phủ xuống cũng không phải 100% là hoàn hảo. Mà thân thể nhân loại sau khi được Thiên Sứ nhập hồn thì phát triển cũng không theo dự đoán.
Như vậy Sphinx và Eupudeas sau khi phủ xuống thì thực lực rất nhanh tăng lên, đột phá thánh giai.
Nhưng 3 em khác thì xuất hiện 1 số vấn đề trong quá trình dung hợp nên thực lực cuối cùng lại dừng ở cấp độ bình thường, không có đột phá thánh giai.
Nữ thần phủ Thiên Sứ hàng lâm, nếu không có đột phá thánh giai thì giải quyết thế nào?
Rosetta trả lời là Sphinx và Eupudeas hai người tự mình xuất thủ giết chết 3 em thiên sứ đột phá thánh giai thất bại. Đây là ý chỉ của nữ thần.
Last edited by caoquanson; 12-10-2010 at 07:06 AM.
Đã có 62 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của caoquanson
Xem ra, “Quân đoàn Thiên Sứ” theo miêu tả của Rosetta rõ ràng là một bản nâng cấp của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn!
Theo hắn, đám kỵ sĩ trong Quân đoàn Thiên Sứ này so với Thần Thánh kỵ sĩ đoàn thì mạnh mẽ hơn, tín ngưỡng thành kính hơn, lạnh lùng hơn, điên cuồng hơn.
Nhất là sau nhiều năm huấn luyện, bọn họ cơ hồ đã trở thành một vũ khí giết người tuyệt đối trung thành với giáo hội, tuyệt đối thành kính với tín ngưỡng.
Tất nhiên, nhiều năm huấn luyện nghiêm khắc và truyền bá tư tưởng tới mức gần như tẩy não, đám người đó đã không còn chút lý tính nào, chỉ cần trường kiếm của giáo hội chỉ tới, bọn chúng sẽ như những cỗ máy lao về phía trước!
Cho dù kẻ địch có là ai đi nữa!
Đỗ Duy trong lòng thầm kinh hãi: “Giáo hội thành lập một lực lượng thần bí gần như tàn khốc vậy là để đối phó với ai?”
“Chẳng lẽ là La Lan đế quốc?”
“Hay là giáo hội sớm đã có âm mưu làm tan rã, chiếm lấy đế quốc?”
“Thần quyền và hoàng quyền liên tục đấu tranh từ lúc đế quốc được sáng lập tới giờ, nghìn năm đã qua song hai bên vẫn duy trì một cán cân thăng bằng vi diệu. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ giáo hội có dã tâm, hy vọng thần quyền thay thế cho hoàng quyền?”
“Không còn hoàng đế… chỉ có giáo hoàng?”
Đỗ Duy nghĩ tới đây lại ngây người một lúc.
Về phần Rosetta, biến đổi của hắn lại mang theo một tình huống đặc thù.
Mà càng trùng hợp là tình huống vi diệu đặc thù này lại do Hussein tạo ra!
Mọi người đều biết, hơn ba năm trước khi Hussein chưa phản giáo, hắn vốn là người do giáo hội bồi dưỡng để trở thành người đứng đầu Thần Thánh kỵ sĩ đoàn trong tương lai! Một kỵ sĩ thiên tài tuổi còn rất trẻ, còn có ánh hào quang đại lục đệ nhất kỵ sĩ. Được công nhận là kỵ sĩ duy nhất có khả năng đột phá thánh giai trong trăm năm qua. Hơn nữa, hắn từ nhỏ đã ở trong giáo hội, thành kính với tín ngưỡng, trung tâm với giáo hội.
Nếu không xảy ra một số việc ngoài ý muốn, Hussein hẳn đã trở thành lá cờ đầu của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn!
Đáng tiếc là sau khi Hussein phản giáo còn hại các đại kỵ sĩ trưởng khác cũng chết dưới tay y khiến cho ba vị trí đầu lĩnh đều trống không!
Đường đường Thần Thánh kỵ sĩ đoàn không ngờ lại mất đi người đứng dầu, hơn nữa trong quá trình đuổi giết Hussein, thần điện cũng tổn thất không ít trung giai và cao giai Thánh kỵ sĩ! Kết quả này càng khiến cho thực lực của Thần Thánh kỵ sĩ đoàn suy yếu nghiêm trọng.
Mặc dù giáo hội còn một thế lực ngầm là Quân đoàn Thiên Sứ nhưng Thiên Sứ quân đoàn lại là bí mật, không thể công khai. Như vậy, Thần Thánh kỵ sĩ đoàn là thế lực phô bày cho thiên hạ, nếu nó quá yếu vậy thật mất thể diện và uy nghiêm của giáo hội.
Vì vậy, giáo hội nhất phải bổ sung người mới và tăng cường thực lực cho Thần Thánh kỵ sĩ đoàn.
Trong Thần Thánh kỵ sĩ đoàn của giáo hội, hiện giờ ngay cả kỵ sĩ bát cấp cũng chẳng có mấy, còn kỵ sĩ cửu cấp thậm chí chẳng có một ai!
Lúc này, Rosetta lại trở thành tiêu điểm!
Năm đó, sau khi Rosetta giả chết rời khỏi Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, gia nhập Quân đoàn Thiên Sứ, hắn mặc dù không “được” lựa chọn để thiên sứ nhập thể nhưng vì vậy lại may mắn sống sót.
Mặc dù không thể trở thành Thiên sứ hàng lâm để thực lực nhảy lên thánh giai nhưng dù sao năm đó Rosetta cũng là một trong những nhân vật trẻ tuổi kiệt xuất nhất được lựa chọn gia nhập Quân đoàn Thiên Sứ.
Trải qua nhiều năm huấn luyện khắc khổ, Rosetta đã có thực lực bát cấp đỉnh, hơn nữa căn cứ theo lời Eupudeas, thủ lĩnh Quân đoàn Thiên Sứ tự mình xác nhận, vị thiên sứ này nhận xét vô cùng chắc chắn: thực lực của Rosetta trong vòng ba năm sẽ đột phá! Hắn rất có thể sẽ trở thành người kế nhiệm của Hussein, người duy nhất trong thần điện có thể tự mình thăng cấp lên thánh giai kỵ sĩ!
Mà lúc đó, Rosetta cũng đã trở thành người được lựa chọn để trở thành đoàn trưởng Quân đoàn Thiên Sứ!
Cơ cấu của Thiên Sứ quân doàn ước chừng như sau: Eupudeas và Sphinx là hai đại thiên sứ, là người đứng đầu tối cao của Quân đoàn Thiên Sứ mà địa vị của Eupudeas cao hơn Sphinx.
Nhưng Thiên sứ kiêu ngạo coi thường việc thống lĩnh kỵ sĩ loài người tác chiến nên hai tên thiên sức mặc dù là kẻ đứng đầu nhưng thực ra Thiên Sứ quân đoàn vẫn cần một thủ lĩnh chân chính, mà người được lựa chọn cho vị trí này trước giờ đều là Rosetta.
Đáng tiếc, sau khi Hussein phản giáo, những nhân vật nòng cốt cao tầng của thần điện có nhiều ý kiến khác nhau.
Giáo hoàng Luis XVI có ý muốn điều động Rosetta từ Quân đoàn Thiên Sứ ra, bổ sung vào Thần Thánh kỵ sĩ đoàn. Vì Thần Thánh kỵ sĩ đoàn cần có một người đứng đầu thực lực mạnh mẽ - nếu không đường đường là Thần Thánh kỵ sĩ đoàn tiếng tăm ưng lẫy địa lục lại chỉ dựa vào mấy bát cấp kỵ sĩ lãnh đạo, vậy cũng có vẻ không như lời đồn.
Đỗ Duy từ tin tình báo này ngửi được một mùi không dễ phát hiện: rất hiển nhiên, so với Quân đoàn Thiên Sứ, Giáo hoàng Luis XVI có vẻ càng coi trọng Thần Thánh kỵ sĩ đoàn!
Hoặc có thể là vì… Quân đoàn Thiên Sứ nằm tong tay thiên sứ, chỉ có Thần Thánh kỵ sĩ đoàn mới thực sự nằm trong tay Giáo Hoàng?
Khẽ thở dài, Đỗ Duy đóng tập hồ sơ này lại, dưới tập hồ sơ là chữ ký của Rosetta.
Chứ ký này do Đỗ Duy bắt Rosetta ký vào, khi thấy nó, Đỗ Duy cũng đã biết, Rosetta thật sự đã nằm trong lòng bàn tay mình!
Tiện tay đặt một ma pháp ấn ký lên hồ sơ, Đỗ Duy cẩn thận thu lại sau đó ngẩng đầu, nhìn về phía trước.
Lúc này, trong thư phòng, đối diện với bàn của Đỗ Duy, Rosetta ngồi trên tấm thảm dày, bên cạnh lò sưởi đang cháy hừng hực trong tường. Ánh lửa chiếu rọi khuôn mặt y, khiến khuôn mặt vốn tái nhợt nhiều hơn một chút sắc máu.
Đã có 56 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Rosetta đã thay một bộ trường bào sạch sẽ, vết thương trên mặt và trên người cũng đã được chữa trị.
Giờ phút này sắc mặt y vô cùng lạnh lùng, trong đôi mắt xám như tro, một tay cầm lấy bát canh thịt bò, tay kia cầm cái bình thủy tinh tinh xảo, trong bình đựng một loại rượu ngon màu đỏ tươi.
Động tác của Rosetta như cứng lại một lúc, y ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa hồ ảm đạm không chút ánh sáng. Do dự một lát y mới chậm rãi gật đầu:
- Rất tốt.
- Đây là thịt bò thượng hạng do đầu bếp của ta đem từ đế đô tới, giá trị của nó thậm chí vượt qua một gã quý tộc cấp thấp! Còn cái bình rượu trong tay ngươi cũng có giá hơn một vạn kim tệ!
Đỗ Duy cười nhạt:
- Ngươi xem xem, Rosetta, ta có thể cho ngươi thưởng thức tư vị mỹ diệu nhất, hưởng thụ cao quý nhất trên thế giới này… Đương nhiên, nếu bây giờ ngươi muốn nữ nhân ta cũng có thể tìm tới một người cho ngươi.
Ánh mắt Rosetta hiện lên một chút đau đớn, sau đó y cắn răng, lắc đầu một cách khó khăn:
- Không cần.
Đỗ Duy đứng dậy, nhìn Rosetta từ trên xuống dưới:
- Sao? Vẫn còn cảm thấy chưa quen phải không? Không sao. Dù sao ngươi cũng đã quen với cuộc sống khổ tu tẻ nhạt từ nhỏ rồi… Nhưng cũng nhanh thôi, ngươi sẽ quen với tất cả những thứ này, rượu ngon, vật quý, đàn bà… còn có tất cả mọi loại hưởng thụ nữa. Ngươi xem xem, cuộc sống thật ra rất đặc sắc, có rất nhiều thứ thú vị và ngươi chưa từng thử qua.
Rosetta ném bình rượu và bát thịt bò trong tay xuống, gắng gượng ngồi dậy:
- Lúc nào ta thể xuất phát?
- Sáng mai.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
- Ta đã chuẩn bị tốt rồi… Ngươi có vẻ sợ ở gần ta?
Rosetta đi thẳng tới cánh cửa mà chẳng hề ngoảnh đầu lại, lúc mở cửa phòng, thân thể y dường như khẽ run lên một trận, quay đầu lại nhìn Đỗ Duy, trong đôi mắt ngoại trừ vẻ sợ hãi chỉ còn tuyệt vọng:
- Giờ ta mới biết, hóa ra trên thế giới này thực sự có ma quỷ… Ngươi chính là một trong số chúng!
Đỗ Duy mỉm cười:
- Cảm ơn lời khen của ngươi.
Vài ngày sau, một buổi tối, một bóng người tập tễnh xuất hiện bên ngoài Quang Minh thần điện ở đế đô.
Thần Thánh kỵ sĩ phụ trách gác đêm lập tức chú ý tới bóng dáng khả nghi này. Vài thần thánh kỵ sĩ tuổi còn trẻ lập tức rút kiếm, chỉ vào thân hình phía xa quát lớn:
- Ai?
Khi bóng người tập tễnh này từ trong bóng tối bước ra, những kỵ sĩ trẻ tuổi này mới kinh ngạc phát hiện đó là một người mặc một bộ áo giáp đã hư hỏng tới mức đáng ngạc nhiên!
Không thể nghi ngờ, người này tất nhiên là Rosetta.
Áo giáp trên người Rosetta vẫn còn cố ý lưu lại vết máu chưa rửa. Giáp vai, giáp tay, giáp ngực đều hỏng hóc tới mức khiến người ta nhìn vào mà ghê rợn.
Mà bản thân Rosetta thì đầu dính đầy mắu tươi, xoắn lại thành từng cục, bên trong chiến bào dường như cũng là một màu đỏ sậm.
Hắn thất tha thất thểu đi tới trước thần điện. Một tay buông thõng xuống, một tay ráng hết sức vươn về phía trước, mà khiến những thần thánh kỵ sĩ đó càng thêm kinh ngạc là trong lòng bàn tay của người này rõ ràng là một huân chương thần thánh kỵ sĩ cao cấp nhất!
Rất nhanh, mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc nhưng những kỵ sĩ trẻ tuổi đó vẫn mau chóng đem Rosetta vào trong thần điện, chuyện này cũng lập tức được báo cáo lên cấp trên. Chỉ trong chốc lát, Giáo Hoàng Mihus XVI trong phòng cầu nguyện của mình sẽ lập tức biết tin.
Vừa thấy được tấm huân chương thần thánh kỵ sĩ đó, y sẽ biết ngay là Rosetta đã trở về!
Chuyện này theo mệnh lệnh nghiêm ngặt của giáo tông phát ra, ba kỵ sĩ trẻ tuổi phát hiện và đưa Rosetta vào đều quỳ xuống, dùng linh hồn và tín ngưỡng của mình thề rằng sẽ tuyệt đối không tiết lộ chuyện này.
Mà ngay lúc này Rosetta đã bị đưa vào trong phòng cầu nguyện của giáo hoàng.
Mihus XVI thấy Rosetta không ngờ vẫn sống sờ sờ, xuất hiện nguyên vẹn trước đôi mắt của mình. Khuôn mặt già nua của y tựa hồ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, giáo hoàng tự mình kiểm tra thương thế trên người Rosetta, khiến cho Mihus XVI thở dài là vết thương trên người Rosetta rõ ràng là đã trải qua một trận huyết chiến vô cùng tàn khốc! Nhất là xương bả vai bên trái của hắn, gần như bị chém đứt!
Chỉ vết thương này cũng suýt nữa biến hắn thành tàn phế!
May là giáo hoàng đã có lực lượng thánh giai, với lực lượng thánh giai cường đại của y thi triển thần thuật trị liệu làm liền vết thương, nhanh chóng giúp Rosetta giảm bớt đau đớn.
Nhưng hơn mười vết thương nặng nhẹ khác nhau trên người, cánh tay, ngực bụng của Rosetta vẫn khiến cho y mê man chừng nửa canh giờ mới tỉnh lại được.
Khi Rosetta tỉnh lại, y phát hiện mình đang trong phòng cầu nguyện của giáo tông.
Ngoài Mihus XVI đang ngồi ngay bên cạnh y… trong phòng còn một bóng người khác.
Eupudeas, người đứng đầu thiên sứ quân đoàn này mặc một chiếc áo dài màu đen, khuôn mặt cũng bị che trong bóng tối nhưng đôi mắt lạnh lùng của y vẫn dán chặt trên người Rosetta.
Rosetta lập tức chuyển mình cố gắng ngồi dậy, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt giáo hoàng, giọng nói của y đầy vẻ đau đớn:
- Bệ hạ… Ta, nhiệm vụ của ta đã thất bại! Sphinx đại nhân cũng lâm nạn! Toàn bộ lực lượng do ta thống lĩnh cũng đã bị tiêu diệt mà ta cũng bị hắn bắt vào thành Gilleat!
- Ngươi bị tên công tước hoa Tulip đó bắt làm tù binh sao?
Giọng nói như vang vọng lại từ nơi xa xăm, phảng phất như mang theo tiếng thở dài, đó là thanh âm của Eupudeas.
- Đúng vậy thưa thiên sứ đại nhân.
Rosetta ngẩng đầu lên, y nhìn thẳng về phía Eupudeas rồi lại cúi thấp đầu xuống:
- Đây chính là sự sỉ nhục của ta, nhưng ta không dám giấu diếm, ta quả thực đã bị bắt!
Mihus XVI lập tức biến sắc!
Khác với Eupudeas, Mihus XVI từng có quan hệ trực tiếp với Đỗ Duy! Hắn hiểu rõ Đỗ Duy âm hiểm và giảo hoạt tới mức nào!
Mà Rosetta nếu đã bị bắt, vậy… chẳng lẽ đã bị Đỗ Duy tra khảo?
- Ngươi…
- Tín ngưỡng của ta chưa từng dao động! Bệ hạ!
Giọng nói của Rosetta vang lên kiên định khiến giáo hoàng yên tâm trở lại.
Có thể nói, giáo hoàng tuyệt đối tin tưởng đối với sự trung thành của Rosetta. Không nói tới đám người này đều đã được huấn luyện nghiêm khắc từ nhỏ, nếu tín ngưỡng xảy ra dù chỉ một chút vấn đề đều tuyệt đối không được lựa chọn vào Thiên Sứ quân đoàn!
Những vết thương kinh người trên người Rosetta cùng với tín ngưỡng kiên định trước sau như một của thần thánh kỵ sĩ đều khiến cho Mihus XVI không chút hoài nghi, dẫu vậy y vẫn hỏi:
- Như vậy ngươi làm sao trốn ra được?
Giọng nói của Rosetta phảng phất như đang cố nén cơn đau nhưng vẫn tràn ngập kiên định:
Đại nhân, ta bị công tước Tulip nhốt tại thủy lao trong thành Gilleat. May mà mấy ngày trước thành Gilleat xảy ra chuyện… Hôm đó, ta bị một tiếng nổ mạnh kinh động, tiếng nổ đó rất lớn. thậm chí ngay cả địa lao cũng sụp xuống, xích sắt trói ta cũng đứt đoạn trong vụ nổ đó.
Ta nhân cơ hội chạy khỏi địa lao, hơn nữa giết chết một tên coi ngục. Trong căn phòng bên ngoài địa lao ta tìm được chìa khóa mở xích đồng thời phát hiện tấm huân chương thần thánh kỵ sĩ của ta trong ngăn kéo nên cầm lại.
Vốn tên công tước Tulip mỗi ngày đều dành một khoảng thời gian đến tự thẩm vấn ta nhưng hôm đó hắn lại gặp phiền toái lớn.
Khi ta lao ra ngoài địa lao, phát hiện bên ngoài đã vô cùng hỗn loạn, trong thành vài nơi xuất hiện ánh lửa. Địa lao của thành Gilleat nằm trong phủ tổng đốc bỏ hoang, khi ta đi ra ngoài, giết chết mấy tên canh gác cũng thấy phủ tổng đốc dường như vừa trải qua một trận nổ mạnh.
Vốn ta còn lo tên công tước uất kim hương đó sẽ đến bắt ta - bệ hạ, ta phải nhắc ngài chú ý, thực lực tên Đỗ Duy kia đã đạt tới thánh giai! Mặc dù ta không biết hắn làm sao đạt được nhưng chuyện này tuyệt đối không thể nghi ngờ! Bởi ta đã tận mắt thấy hắn giết chết Sphinx đại nhân. Hơn nữa dễ dàng đánh bại và bắt ta làm tù binh.
Trong cơn hỗn loạn, ta chạy khỏi nơi đó, hạ một tên lính bảo vệ phủ tổng đốc, mặc áo giáp của hắn vào rồi thừa cơn loạn lạc trốn khỏi thành Gilleat.
Ta bị phát hiện cở cửa thành, hơn nữa bị gia tộc Tulip truy đuổi. Ta cướp được một con ngựa nhưng kỵ binh của bọn chúng vẫn đuổi giết rất lâu, cuối cùng ta mới trốn được.
Eupudeas đột nhiên mở miệng:
- Ngươi nói lúc ngươi trốn ra ngoài thành Gilleat xẩy ra nổ lớn? Còn có ánh lửa nữa, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Đây chính là việc ta liều chết trở về báo cáo cho ngài!
Giọng nói của Rosetta không lộ chút sơ hở:
- Trước đây trong chiến tranh ở Tây Bắc, Đỗ Duy đã sử một một loại vũ khí gọi là thuốc nổ, mà hiển nhiên thành Gilleat là nơi hắn chuyên môn sản xuất thứ này… Nguyên nhân của vụ nổ lớn đó càng là một bí ẩn lớn! Bệ hạ, thiên sứ đại nhân… Lúc ta trốn ra ngoài từng thấy trên bầu trời của tòa thành có Đỗ Duy … và …
- Và cái gì?
Giáo hoàng lập tức hỏi.
- Và một con rồng! Bệ hạ!
Rosetta trả lời:
- Hiển nhiên, công tước Tulip dường như đã có được một long sủng. Chỉ là con rồng kia có vẻ không bị hắn thu phục lại vô cùng cuồng bạo nữa nên mới dẫn tới một tràng hỗn loạn như vậy.
Eupudeas gật đầu:
- Chỉ là một con rồng mà thôi.
- Không phải như vậy đâu, thiên sứ đại nhân.
Rosetta hít một hơi thật sâu:
- Đó là một hoàng kim long! Ta xin thề ta không nhìn lầm!
Sắc mặt giáo hoàng lập tức thay đổi còn Eupudeas đứng trong bóng tối lại tiếp tục im lặng, không nói một tiếng.
Một lát sau, giọng nói bình tĩnh của Eupudeas truyền tới:
- Rosetta, lúc ngươi bị bắt có tiết lộ bất cứ thứ gì cơ mật về giáo hội hay không?
Ánh mắt Rosetta lóe lên một tia sáng. Hắn chẳng quản thân thể đầy vết thương của mình mà đột nhiên đứng dậy, lảo đảo tới bên cạnh chiếc bàn, trên đó là một quyển giáo điển của Quang Minh giáo hội.
Rosetta một tay đặt lên quyển giáo điển, một tay đặt lên trái tim, trầm giọng nói:
- Ta xin thề, ta chưa bao giờ rời bỏ tín ngưỡng của mình!
Giọng nói kiên định của Rosetta vang dội trong căn phòng cầu nguyện nho nhỏ.
Giáo hoàng và Eupudeas đều trầm mặc, sau đó ánh mắt giáo hoàng chuyển tới những vết thương khắp người Rosetta:
- Hoan ngênh ngươi về nhà. Hài tử!
Còn thanh âm của Eupudeas lại một lúc sau mới truyền tới:
- Rosetta, ngươi đã mang tới tin tức hữu dụng cho chúng ta, nhưng mà…
Thanh âm của thiên sứ đột nhiên trở nên lạnh lẽo:
- Ta tin lời thề của ngươi, nhưng, Rosetta, ngươi phải hiểu…
- Ta nguyện ý tiếp nhận thẩm vấn.
Rosetta trả lời không chút do dự.
Mihus XVI liếc mắt nhìn thiên sứ, đột nhiên mở miệng chậm rãi nói:
- Rosetta, vốn ta nghĩ ngươi đã chết, bây giờ ngươi trở về. Vậy ta nghĩ, qua mấy ngày nữa ta sẽ giúp ngươi thay một thân phận khác, sau đó ngươi chính thức rời khỏi Thiên Sứ quân đoàn, trở lại Thần Thánh kỵ sĩ đoàn đi! Vị trí đại kỵ sĩ trưởng đã để trống quá lâu rồi.
Nghe xong lời này, Rosetta đột nhiên kích động hẳn lên. Hắn quỳ gối trên mặt đất trước mặt giáo hoàng, khuôn mặt đầy vẻ kiên định:
- Bệ hạ! Xin người cho ta ở lại Thiên Sứ quân đoàn!
- … Tại sao?
Sắc mặt giáo hoàng có phần khó coi.
Ánh mắt Rosetta đầy vẻ cừu hận:
- Bệ hạ, thất bại lần này đối với ta mà nói là một nỗi đau, một sự sỉ nhục không thể rửa sạch! Ta mất đi mấy trăm bộ hạ, ngay cả Sphinx đại nhân đồng hành cũng lâm nạn, còn bản thân ta lại bị địch nhân bắt làm tù binh… Đối với một kỵ sĩ mà nói đây là một sự sỉ nhục không thể quên được! Ta không muốn thay đổi thân phận để trốn tránh như vậy! Trước khi ta rửa sạch món nợ máu này ta cầu xin người cho ta ở lại Thiên Sứ quân đoàn!
- Ngươi muốn báo thù sao?
Thanh âm Eupudeas vẫn vang lên không nhanh không chậm.
- Đúng vậy!
Rosetta không chút do dự trả lời.
Một lúc lâu sau, Eupudeas đột nhiên cười, tiếng cười của y vang lên rất nhẹ nhàng, sau đó ánh mắt ẩn trong bóng tối của hắn dường như quét về phía giáo hoàng một cái:
- Bệ hạ, xem ra ngài phải tìm một kẻ khác thích hợp cho vị trí đại kỵ sĩ trưởng rồi!
Đôi mắt của Mihus XVI khẽ hiện lên một tia âm u.
…Còn Rosetta…!
Mặc dù hắn vẫn quỳ ở đó, nhưng những ngón tay lại nắm rất chặt, rất chặt…
Trong thành Gilleat, Đỗ Duy nhìn Gandalf, một tay y cầm ly rượu, khuôn mặt nở nụ cười:
- Sư phụ, người đã từng nghe qua một câu nói chưa?
- Câu gì?
- Sau khi sa ngã, lâm vào điên cuồng!
Đỗ Duy cười lên vui vẻ:
- Cái đinh đã được đập xuống…
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Xuyên qua La Lang đại lục khổng lồ, đi thẳng về phương bắc. Vượt qua khu rừng bị đóng băng rậm rạp vô ngần, đi thẳng về phương bắc. Lại đi qua vùng đất băng giá bị quên lãng, đi thẳng về phương bắc…
Tòa thần sơn từng tượng trưng cho sự huy hoàng của Long tộc đã sớm cáo biệt những ngày yên tĩnh và trang nghiêm trước kia.
Giờ phút này bên dưới thần sơn là từng khu lều trại bất tận, những phòng ốc đơn giản, những khu xưởng đơn sơ… nhìn không thấy giới hạn.
Mà lúc này bên dưới thần sơn, nơi chân núi đã sớm sụp đổ, đám đá vụn trong trận động đất khiến cho ngọn núi sụp đổ đã sớm bị dọn dẹp sạch sẽ.
Thần sơn… Bên dưới ngọn núi hoàn toàn bằng kim loại này, từng cụm, từng cụm khói từ trong những ngôi nhà của nhân công bay lên, đám khói này cơ hồ nhuộm đen cả bầu trời.
Hàng loạt thú nhân cởi trần, lộ ra cơ thể rắn chắc, khua công cụ trong tay khai thác thần sơn. Từng khối, từng khối quặng kim loại sau khi bị khai thác từ thần sơn được vận chuyển vào trong những nhà xưởng. Trong đó, dưới sự chỉ huy của đám thợ thuộc tộc người lùn, những khối quặng được cho vào một cái lò hòa tan thật lớn, dưới nhiệt độ cao bị nung chảy thành nước thép…
Mỗi khu xưởng đều tràn ngập tiếng thét to khỏe của đám thợ người lùn, chủng tộc này trời sinh đã có được công nghệ tinh xảo, phụ trách chế tạo tất cả trang bị vũ khí, áo giáp cho đại quân của tội dân. Trong khu công xưởng tràn ngập tiếng chùy đập xuống đinh đinh đang đang. Dường như khuôn mặt của người lùn nào cũng đã bị nhuộm đen, chòm râu dài chỉ cần khẽ đụng vào là có thể phủi xuống một phiến bụi lớn.
Quân đội của tội dân quá nhiều mà trang bị trước đó lại quá thưa thớt.
Cho nên, dù đã đánh chiếm thần sơn gần hai năm, dù có được tòa thần sơn khổng lồ cao ngất cũng là có được nguồng khoáng thạch kim loại gần như vô hạn, song tộc người lùn gần như phải huy động toàn tộc làm việc bất kể ngày đêm trong những khu công xưởng nhưng vẫn như trước khó có thỏa mãn được yêu cầu của số lượng quân đội lớn như vậy.
Trong tộc người lùn, cơ hồ cứ thành viên nào có thể nâng được chùy sắt lên thì đều được đưa vào trong công xưởng, ngay cả phụ nữ cũng không ngoại lệ - Thật ra người ngoài nhìn vào rất khó phân biệt được nam nữ trong tộc người lùn vì bọn họ đều có thân thể cường tráng, vóc người nhỏ bé và cánh tay săn chắc, đều có thể vừa hô lớn vừa giơ cao chùy sắt. Thậm chí ngay cả phụ nữ tộc người lùn cũng có râu dài, tiếng hô cũng không khác gì nhau.
Mặc dù cả tộc đều rất bận rộn nhưng vẫn thiếu sức người nên một lượng lớn thú nhân, nhất là những tộc có địa vị thấp như trâu, ngựa… đều bị đưa vào trong khu xưởng làm một số những việc đơn giản yêu cầu thể lực. Tộc người lùn với dân cư thưa thớt chỉ phụ trách chỉ huy và hoàn thành một số công việc yêu cầu kỹ thuật cao.
Nếu không giới thiệu cẩn thận, chỉ sợ những người vừa tới nơi này sẽ không coi nó như một quân doanh - bởi nó chẳng khác gì một công trường lớn với khí thế ngất trời.
Tộc thú nhân ra sức khởi công, giúp tộc người lùn hoàn thành việc sản xuất vũ khí. Thậm chí ngay cả hổ tộc vốn luôn kiêu ngạo cũng tham gia vào công việc. Đáng tiếc là đám người tộc hổ này mặc dù trời sinh là những chiến sĩ dũng mãnh nhưng bọn họ lại không cách nào làm được những công việc như vậy nên thủ lĩnh tộc hổ, thú nhân khổng lồ Đồng Hổ cuối cùng buông bỏ công việc đó, dứt khoát đem tộc nhân của mình đi thu xếp chuyện hậu cần.
Thủ lĩnh của tộc hổ là Đồng Hổ làm vậy cũng có nguyên nhân, vì hắn cảm thấy vô cùng bất mãn!
Mặc dù gần như đã huy động “toàn quân ra sức”, nhưng muốn vũ trang cho một đội quân khổng lồ lên tới trăm vạn, cho dù đã làm việc gian khổ bất kể ngày đêm hai năm nhưng tạo ra áo giáp với vũ khí lại chẳng đơn giản như vậy. Huống chi dân cư tộc người lùn rất thưa thớt và cũng không phải tất cả đều là thợ!
Hơn nữa khiến tộc hổ càng thêm phẫn nộ là gần như toàn bộ những vũ khí áo giáp tốt nhất đều được ưu tiên chuyển cho một chủng tộc khác – tộc sói!
Chẳng vì cái gì khác trừ quyết định của tên Tinh linh vương kiêu gạo khiến người ta chán ghét kia!
Mặc dù sự kiêu ngạo của tinh linh thường khiến thú nhân cảm thấy bất mãn nhưng không ai dám nghi ngờ thực lực của Lạc Tuyết. Cho dù là Hổ Vương Đồng Hổ kiêu ngạo đến mấy cũng biết mình chẳng phải đối thủ của người ta, mà tộc thú nhân cũng cần trí tuệ của tộc tinh linh.
Lý do Lạc Tuyết ưu tiên cung cấp vũ khí và áo giáp tốt nhất được tạo ra cho tộc sói rất đơn giản: tộc sói là tộc duy nhất có kỵ binh trong đại quân của tội dân!
Kỵ binh!
Danh từ này trong cuộc chiến thần thoại một vạn năm trước đã để lại cho tội dân một nỗi đau gần như sỉ nhục!
Bởi trong trận chiến hắc ám đó, trọng giáp kỵ binh của loài người là cơn ác mộng vĩnh viễn không cách nào xóa được của những chủng tộc chiến bại này!
Vô luận là ma pháp cung tiễn thủ mà tộc tinh linh vẫn kiêu ngạo hay chiến sĩ mạnh mẽ của tộc thú nhân, tất cả đều thảm bại dưới đòn trùng kích quy mô lớn của trọng giáp kỵ binh loài người!
Rút kinh nghiệm xương máu, sau mấy trăm năm suy nghĩ khi bị khu trục, tội nhân cũng không thể không thừa nhận một điểm: kỵ binh là vũ khí mạnh mẽ nhất trong chiến tranh! Khi huyết chiến trên bình nguyên thì kỵ binh là vương bài chân chính!
Nhưng đáng tiếc là phần lớn tộc thú nhân có thân hình khổng lồ cồng kềnh, bọn họ có thể lực và sức lực mạnh mẽ, cũng không thiếu dũng khí song lại không cách nào lập ra kỵ binh cho mình. Lý do rất đơn giản: không tìm được vật cưỡi thích hợp!
Tộc tinh linh càng không cần phải nói, bọn họ có thể bay trên trời sao phải bỏ đi ưu thế trên không của mình mà xuống đất chiến đấu cơ chứ - hơn nữa tộc tinh linh kiêu ngạo sẽ không buông bỏ truyền thống.
Còn người lùn… nhìn đôi chân cứng cáp song lại ngắn ngủn của bọn họ đi, có thể hy vọng biến bọn họ thành kỵ binh được sao?
Cho nên địa vị của tộc sói mới được nâng cao lên chưa từng thấy! Vì tộc sói là tộc duy nhất thích hợp để xây dựng kỵ binh.
Người sói trưởng thành có vóc dáng không khác lắm so với loài người, so ra có phần cường tráng, mạnh mẽ hơn mà thể trọng cũng không quá nặng. Hơn nữa, tộc sói còn có một loại sói lớn, đúng là vật cưỡi hoàn mỹ!
Cho nên mặc dù các chủng tộc khác đều thầm bất mãn nhưng địa vị của tộc sói vẫn được nâng cao như trước vì chỉ có bọn họ có kỵ binh.
Hổ Vương của tộc Hổ là Đồng Hổ, cả Tê Ngưu Vương của đề tộc Nham Thạch đối với xu thế như vậy đều có phần không hài lòng, nhưng vì đại cục đều phải nhẫn nhịn.
Song tên thủ lĩnh của tộc sói, Damines, tên gia hỏa đó… lại khiến tất cả mọi người không ưa vì hắn quá kiêu ngạo, lạnh lùng. Hơn nữa, khiến những thủ lĩnh thú nhân khác càng thêm bất mãn là Damines thân là người của tộc thú nhân song lại thân với tộc tinh linh.
Bọn họ đều coi đây là một hành động phản bội.
Thú nhân là phải đoàn kết với nhau mới đúng.
Tộc sói được phân phối áo giáp và mã đao chất lượng tốt nhất, hơn nữa bọn họ còn không phải làm những việc nặng nhọc trong khu xưởng. Gần như mọi thành viên của tộc sói đều cố gắng thao luyện chiến thuật lang kỵ binh của mình.
Nhất là từ sau khi Tinh linh vương Lạc Tuyết trở về từ La Lan đại lục.
Một tháng trước Lạc Tuyết đã trở lại thần sơn.
Sau khi đi qua băng nguyên lãng quên, vùng đất bị nữ thần bố trí ma pháp trận cản trở, Lạc Tuyết cũng có phần mệt mỏi. Mà khiến đám người tộc tinh linh sung bái Lạc Tuyết càng thêm kinh ngạc là Tinh linh vương Lạc Tuyết , vị lãnh tụ gần như hoàn mỹ trong mắt bọn họ khi trở về ánh mắt rất mệt mỏi.
Thậm chí trên khuôn mặt từng gần như hoàn mỹ của tinh linh vương không ngờ lại có thêm một vết thương! Mặc dù máu trên vết thương đã sớm đông lại nhưng không biết vì sao tinh linh vương lại không dung pháp lực vô thượng của mình để xóa nó đi. Dường như y cố ý giữ lại vết thương này.
Người người đều thấy được sự thay đổi của tinh linh vương. Y trở nên trầm mặc ít nói, không thích lộ diện. Thậm chí trước đây hắn thường xuyên cưỡi thú một sừng đi giữa đám người tộc tinh linh, hưởng thụ mùi hoa tươi và tiếng ca ngợi khắp bốn phía, cùng các tinh linh mỹ lệ múa hát những bái ca dao đẹp nhất… Nhưng giờ đây tất cả những điều đó đều đã trở thành quá khứ!
Không ai biết tinh linh vương gặp chuyện gì ở thế giới loài người - vì hắn không nói, cũng không ai dám hỏi.
Đương nhiên cũng có người thấy được vài chuyện vi diệu. Tỷ như hai kẻ đứng đầu tộc thú nhân, Đồng Hổ và Nham Thạch luôn luôn không ưa nhìn tộc tinh linh. Phát hiện đầu tiên của hai tên này đều là: vẻ cao ngạo trước đây của Lạc Tuyết đã không còn nữa!
Lúc trước Lạc Tuyết còn kiêu ngạo, cho dù hắn đang cười, nụ cười của hắn cũng đầy vẻ cao cao tại thượng! Cho dù nụ cười thân thiện nhất cũng phảng phất như một chủ nhân cao quý và thiện lương ban cho nộ lệ một chút “ôn hòa”.
Nhưng bây giờ, Lạc Tuyết đã thay đổi, hắn trở nên rất ít cười. Ngay cả sự cao ngạo trong ánh mắt dường như cũng bị thứ gì đó lấy đi nhưng lại có thêm một vẻ kiên nghị mơ hồ!
Đáng chú ý hơn là Đồng Hổ và Nham Thạch đều phát giác: sợi chỉ luôn trên cổ tay Lạc Tuyết giờ đã không còn!
Sau khi trở về, Lạc Tuyết tự nhốt mình lại trong căn lều của mình…
Tộc tinh linh ở cách xa thần sơn. Tộc tinh linh trời sinh thích những vật đẹp đẽ nên cảm thấy vô cùng chán ghét đối với những âm thanh đinh đinh đang đang vang lên suốt ngày đêm nơi công xưởng dưới chân thần sơn - Thậm chí có những tinh linh đưa ra kháng nghị: cho dù các ngươi rèn suốt cả ngày đêm nhưng có thể làm cho những âm thanh đinh đinh đang đang đó có tiết tấu hơn một chút được không? Tốt nhất là đập theo nhịp nhạc ấy…
Kháng nghị gần như hoang đường như vậy khiến cho thú nhân tộc không biết nói gì, dẫu vậy dường như phần lớn tinh linh tộc đều cảm thấy đó là đương nhiên.
Đương nhiên sau khi yêu cầu nhảm nhí như vậy bị cự tuyệt, tinh linh tộc vì biểu thị sự cao ngạo của mình bèn lui toàn tộc về phía sau mười dặm. Rời xa khu công trường ồn ào đó, chọn một nơi nghỉ ngơi yên tĩnh.
Sau khi tinh linh vương trở về thậm chí cũng không tiếp kiến những trưởng lão trong tộc mà trực tiếp nhốt mình trong điện thờ tinh linh thần khoảng mười ngày.
Mười ngày sau, Lạc Tuyết mới mang theo ánh mắt mệt mỏi ra khỏi cửa, mà mệnh lệnh đầu tiên của y không ngờ lại không phải tiếp kiến mà là cho gọi thủ lĩnh lang tộc Damines tới.
Sau khi Lang Vương tới, Lạc Tuyết lấy ra một quyển sách do mình tự viết giao cho Damines:
- Đây là toàn bộ tư liệu về quân sự của loài người ta tìm hiểu được trong sách và các văn kiện, trong đó có cả phương thức huấn luyện và tác chiến của kỵ binh, ta đều ghi chép lại.
Sau khi đem nó giao cho Lang Vương, Tinh linh vương còn nói thêm một câu đầy thâm ý:
- Loài người hoàn toàn không yếu như chúng ta tưởng tượng đâu. Bọn chúng rất mạnh mẽ! Cũng có rất nhiều cường giả!
“Nhất là kẻ trên Tuyết Sơn kia.”
Tinh linh vương thầm nói thêm một câu.
Khác với đa số thú nhân khác, Lang Vương Damines kính trọng Tinh linh vương từ tận sâu trong đáy lòng!
Đây là nguyên tắc mà lang tộc thờ phụng: cường giả vi tôn!
Trong mắt Damines, Tinh linh vương có trí tuệ, lại có thực lực mạnh mẽ nên hắn đương nhiên phải đứng đầu.
Cho nên lang tộc của Damines cũng là quần thể duy nhất trong thú nhân tộc cực kỳ tôn kính đối với tinh linh tộc - mà không như đa số thú nhân tộc khác bằng mặt không bằng lòng.
Tiễn Damines đi xong, Tinh linh vương cũng rất thưởng thức gã Lang Vương hiểu việc này, hắn biết Damines nhất định sẽ sử dụng tốt phần tài liệu mà mình giao cho hắn để huấn luyện lang kỵ binh.
Mà Lạc Tuyết sau khi tiễn Lang Vương đi vẫn không tiếp kiến những trưởng lão mà lại một lần nữa giam mình trong điện thờ.
Vài gốc cây thật lớn màu xanh biếc cắm rễ trên mặt đất, vô số rễ cây và dây leo kéo dài ra, lần lượt đan xen lại một chỗ, tạo thành một kiến trúc màu xanh biếc thật lớn - đây đều là do tinh linh tộc dùng ma pháp tạo nên, bọn họ có một loại ma pháp thực vật đặc biệt có thể mọc ra kiến trúc.
Trong đại điện màu xanh biếc, một số hạt giống và nụ hoa không rõ tên tỏa ra ánh sáng tự nhiên nên nơi này không cần bất cứ đèn đuốc gì.
Tinh linh vương đóng cửa lại, xoay người đi tới ngồi giữa thần điện, trước mặt hắn là một pho tượng. Pho tượng điêu khắc một người lưng đeo một chiếc cung dài, đôi tai nhọn song cũng thật mỹ lệ tượng trưng cho thân phận của pho tượng: tinh linh đại thần.
Trước mắt Lạc Tuyết, trên thần thai là hai sợi chỉ màu bạc.
Sau khi ngồi xuống, Lạc Tuyết nhìn lên pho thần tượng, khẽ thở dài, lời nói như đang lẩm bẩm:
- Thần ơi, xin hãy nói cho con một sự chỉ dẫn! Con đường cho chúng ta ở nơi đâu?
Đã có 34 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Nhìn về phía bức tượng thần, tinh linh vương chìm vào trầm tư - Thực tế, suốt mười ngày từ khi trở về này hắn luôn luôn tự hỏi một vấn đề mà mình không cách nào hiểu được.
Tương lai sau khi “trở về”, mục tiêu của những tội dân rốt cuộc là gì?
Khác với những tên thú nhân đầu óc chỉ toàn báo thù, tinh linh vương đã tự mình tới thế giới loài người một chuyến, trong mấy tháng thời gian du lịch tại đó, hắn cơ hồ tận mắt thấy nền văn minh huy hoàng của thế giới loài người.
Một thành phố cao lớn với những bức tường thành hùng vĩ, những kiến trúc tràn ngập kết tinh của trí tuệ, những tòa thần miếu, cung điện, thành thị, nông thôn, tiểu trấn, cửa thành, kênh lớn, thấy vận chuyển đường thủy phát triển, thấy hải quân cường đại, ngoài ra còn thấy đế đô cùng với . . . Tây Bắc!!!
Dân số loài người gấp mấy lần số lượng tội dân, mặc dù - theo phương thức suy nghĩ đơn giản của đám thủ lĩnh thú nhân, một thú nhân bình thường có thể giết chết vài binh lính cường tráng loài người.
Cho nên đối với đại đa số thú nhân mà nói, khẩu hiệu của bọn họ là:
- Tiến tới giết sạch loài người đi! Giết! Giết sạch đám gia hỏa đó! Sau đó cướp toàn bộ đại lục này về! Nó vốn thuộc về chúng ta!
Dân cư loài người nhiều hơn chúng ta một chút thì đã sao? Một chiến sĩ của chúng ta có thể giết chết vài người của bọn chúng!
Nhưng sau khi tận mắt thấy nền văn minh huy hoàng của loài người, ngay cả Lạc Tuyết vốn kiêu ngạo cũng không thể không thừa nhận, có lẽ… đánh bại loài người trên chiến trường là có thể làm được song muốn “giết sạch” bọn họ, vậy gần như không thể!
Tội dân còn chưa mạnh mẽ tới mức đó.
Loài người có tiềm lực chiến tranh gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần. Bọn chúng có lẽ không có chiến lực từng binh sĩ mạnh mẽ như tội dân, nhưng bọn chúng lại có lực lượng hậu cần gần như vô cùng vô tận, còn có tài nguyên sản vật của cả đại lục làm hậu thuẫn.
Có tới vạn năm để phát triển nền văn minh!
Muốn tiêu diệt một chủng tộc như vậy… chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta có thể làm được sao?
Ngoài ra còn có công tước Tulip ở phía Tây Bắc kia nữa…
Lạc Tuyết nhớ tới khuôn mặt nở nụ cười của Đỗ Duy, trái tim lại đập loạn lên. Hắn thậm chí có thể chắc chắn, trong tương lai, trên chiến trường, tên công tước Tulip đó nhất định sẽ mang tới cho mình rất nhiều “kinh ngạc”!
- Thần vĩ đại, xin người hãy chỉ dẫn cho con.
Lạc Tuyết thở dài.
Bỗng nhiên, lồng ngực hắn đập mạnh một lần, dường như cảm ứng được một điều gì đó. Ngẩng đầu lên, sắc mặt hắn lập tức biến đổi!
Chỉ thấy sợi chỉ bạc đã bị cắt đôi trên đài đột nhiên nhẽ rung lên một lần…
...
Xa xa nơi phương bắc, những tội dân vẫn vì trận xâm lấn quy mô trong tương lai mà ra sức chuẩn bị. Đám thú nhân tộc vẫn còn ảo tưởng tương lai sẽ dùng hàng vạn, hàng chục vạn, hàng trăm vạn… thú nhân chiến sĩ cường đại dược trang bị vũ khí tinh nhuệ tới tận răng như một làn sóng thủy triều tràn vào La Lan đại lục, đem ngọn lửa thù hận cả vạn năm phát tiết lên đầu loài người. Đó là một cảnh tượng đẹp tới mức nào.
Tinh linh vương thì lại ở trong phòng cầu nguyện của mình ở đại điện thần bí bế quan, không gặp bất cứ ai kể cả những Tinh Linh trưởng lão trong tộc. Mà đám người tinh linh tộc này vẫn cứ chờ trước đại điện cầu nguyện chẳng phân biệt ngày đêm, chờ vị vua mà họ sung bái ra ngoài. Họ ca hát những bài ca dao tươi đẹp suốt ngày suốt đêm, hy vọng nụ cười cao ngạo tao nhã trước kia lại có thể xuất hiện trên khuôn mặt vị vua của họ.
Tiếng ca tuyệt vời của Tinh Linh tộc hòa cùng tiếng đing đinh đang đang khí thế ngất trời ở phía xa thần điện tạo thành một khung cảnh thú vị.
Mà ở phía xa, Damines tinh thần phấn chấn, quơ thanh mã đao, lớn tiếng thét, huấn luyện đám Lang kỵ binh của mình.
***
Cả thế giới này… dường như sẽ thay đổi hoàn toàn trong tương lai.
Nhưng, đối với Đỗ Duy mà nói, một biến động đột nhiên xảy ra lại hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của mọi người.
Hay cũng có thể nói, đó cũng là do vận mệnh an bài! Trong tầng lớp cao tầng của đế quốc chỉ có rất ít người được biết về bí mật trong tương lai về tội dân. Tầng lớp cao trong đế quốc đều âm thầm chuẩn bị trận chiến trong tương lai…
Mà lúc này, một chuyện thật tình cờ lại vô ý quấy rối bố cục này.
Năm trăm kỵ sĩ vũ trang mặc áo giáp hạng nặng có hình hoa Tulip chạy như bay trên con đường tới đế đô của đại lục.
Thật hiển nhiên, đây là một đội kỵ binh tinh nhuệ đã qua huấn luyện nghiêm ngặt, mỗi kỵ binh trên ngựa đều ngồi ngay ngắn, lưng thẳng, thân thể hòa với nhịp ngựa rất có kỹ xảo, tiết kiệm được rất nhiều thể lực.
Mà phương diện đội ngũ, ba trăm người phía trước dựa tạo thành một kết cấu nhìn như rời rạc mà thật ra lại đầy cảnh giác và phòng ngự. Đội ngũ như vậy đã đem chiếc xe ngựa bảo vệ ở chính giữa.
Mà phía sau xe ngựa là hai trăm kỵ binh theo sau, trong hành trình vẫn bảo trì đội ngũ đâu ra đấy.
Chiếc xe ngựa ở chính giữa đầy vẻ hoa lệ!
Về mặt thể tích, cỗ xe ngựa này lớn gần gấp ba lần một chiếc xe ngựa bình thường, sáu con tuấn mã màu trắng đã được huấn luyện nghiêm khắc kéo chiếc xe ngựa lớn đó chạy như bay, không chút dấu hiệu giảm tốc!
Nếu có ma pháp sư kinh nghiệm phong phú ở đây sẽ lập tức phát hiện khi cỗ xe ngựa này chạy những chiếc bánh phía dưới tỏa ra ma pháp ba động mơ hồ, hiển nhiên đã được yểm một loại ma pháp nào đó giảm bớt sức nặng của xe.
Chiếc xe đẹp đẽ và cao quý đó được dùng loại gỗ tốt nhất để chế tạo, mà trên xe cũng được điêu khắc một biểu tượng như cánh hoa.
Nếu nhìn từ xa trên trời xuống lại sẽ phát hiện biểu tượng trên toàn cỗ xe ngựa đó rõ ràng là một đóa hoa Tulip đang nở rộ!
Bánh xe và trục bánh có yểm ma pháp phong hệ, không chỉ giảm bớt sức nặng của xe mà còn có tác dụng giảm xóc.
Ngồi trong xe ngựa, Đỗ Duy dựa người vào chiếc thảm nhung thiên nga mềm mại, tự như đang ngồi trên một đám mây, không chịu chút khổ cực nào vì đường xóc. Mà cảm giác phập phồng đó lại phảng phất như một chiếc nôi khiến người ta buồn ngủ…
Tuy nhiên, giờ phút này Đỗ Duy cũng chẳng thể ngủ được!
Hắn tựa người vào tường, tuy thân hình ngả ngốn nhưng trong tay vẫn nắm chặt một phong thư đã mở phong ấn, vết niêm phong trên phong thư đã bị hắn bóc ra, trên đó là một con dấu hình bông hoa kinh cức - tượng trưng cho văn kiện cơ mật khẩn cấp cấp cao nhất!
Đỗ Duy nắm chặt bức thư, mặc dù từ trước khi xuất phát hắn đã xem đi xem lại vài lần song giờ phút này vẫn không khỏi nắm chặt nó, nhíu mày suy nghĩ.
Thậm chí hắn nghĩ tới xuất thần, ngay cả bình rượu trong tay cũng rơi xuống. Tới khi rượu màu đỏ tươi thấm vào trường bào hắn mới phản ứng lại.
Cười khổ phủi phủi áo choàng, Đỗ Duy cởi nó ra, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ.
Một kỵ sĩ tùy tùng nhanh chóng tới gần xe ngựa, là thị vệ trưởng của Đỗ Duy, hắn nhỏ giọng hỏi:
- Đại nhân có gì nhân phó?
- Ừm…
Đỗ Duy do dự một lát, giọng của hắn rất bình tĩnh song lại đưa ra một mệnh lệnh không thể nghi ngờ:
- Tăng tốc độ lên một chút!
Tên thị vệ trưởng lập tức tuân lệnh, sau khi một tiếng hô nhanh chóng cất lên, tiếng roi ngựa vung cũng vang lên đồng thời…
Đám kỵ binh chạy hết toàn lực, để cam đoan mã lực trên đường, mỗi kỵ sĩ đều mang theo hai ngựa nên không cần lo việc hao phí sức ngựa.
Đỗ Duy thở dài, đóng cửa sổ xe lại, ánh mắt lại chuyển sang phong thư trong tay.
Nội dung của phong thư này thật ra chỉ có một câu.
“Cha ta bệnh tình nguy kịch, ngươi mau quay về!”
Phía dưới ký tên là:
“Thần!”
Bệnh tình của hoàng đế Augustin VI nguy kịch?
Khi Đỗ Duy đọc được phong thư khản này lập tức đem người xuất phát không chút do dự.
Bởi hắn biết tính mệnh của Augustin VI bệ hạ giờ còn rất quan trọng! Cho dù đứng ở bất cứ góc độ nào mà nói, vị hoàng đế đã trở thành con rối này đều không thể chết!
Hắn không được chết!
Năm trăm kỵ binh vũ trang hạng nặng của gia tộc Tulip chạy như bay trên đường lớn của đế quốc, thanh thế như vậy tất nhiên rất lớn, theo luật pháp của đế quốc, Đỗ Duy mang theo năm trăm kỵ binh vũ trang hạng nặng quay về đế đô là một loại hành vi vi phạm quy chế.
Thân phận Đỗ Duy cũng tương đương với chư hầu một phương mà khi quay về đế đô, cho dù là tướng lĩnh quân đội địa phương hay tổng đốc đều không được phép mang theo quân đội!
Nhưng Đỗ Duy hết lần này tới lần khác đều dẫn theo quân đội. Năm trăm thiết kỵ này là chi kỵ binh tinh nhuệ nhất của gia tộc Tulip hiện tại.
Sau nhiều ngày đêm bôn ba, tới một buổi tối, năm trăm kỵ binh như một cơn lốc tới ngoại thành của đế đô đã sớm khiến cho quân cận vệ của đế đô chú ý và cảnh giác. Song khi nhìn thấy biểu tượng hoa Tulip, quân cận vệ của đế đô cũng lập tức cẩn thận giữ vẻ im lặng, không hề tới ngăn cản.
Vì hai ngày trước, một mệnh lệnh được truyền tới từ trong cung: nếu thấy xe ngựa của gia tộc Tulip vào thành, cho dù ra sao cũng không được ngăn cản hay kiểm tra!
Ý của mệnh lệnh này là: cho dù Đỗ DUy mang theo ngàn vạn quân đội trở về cũng cho hắn vào thành!
Thậm chí vì ngênh đón Đỗ Duy, cửa tây của đế đô từ tối hôm qua đã bắt đầu do quân đội quản lý! Thông báo được đưa ra: cửa tây đế đô tạm thời đóng cửa đối với bình dân, bất cứ ai muốn ra vào đế đô chỉ được phép đi vòng qua của thành khác.
Còn của tây là lưu lại chỉ cho Đỗ Duy!
Quân cận vệ thủ thành từ rất xa đã thấy xe ngựa của gia tộc Tulip bèn vội vàng mở rộng cửa thành. Năm trăm thiết kị như một cơn gió lốc chạy ào ào vào cửa thành, không dừng lại tới một lần. Đừng nói công văn thủ tục vào cửa, ngay cả hỏi cũng không có một câu.
Tuy vậy vẫn có quân cận vệ bất mãn với chuyện này, mắt thấy năm trăm thiết kỵ tiến vào, vó ngựa vẫn còn bám bụi, đám lính thủ thành không nhịn được mỉa mai vài câu:
- Mẹ kiếp, không phải chỉ là quân tư gia của một tên quý tộc địa phương thôi sao! Đám quân ô hợp mà cũng dám kiêu ngạo trước cận vệ kinh thành.
Chuyện này lập tức khiến cho một quan chức lão thành trong quân đội khinh thường:
- Đám quân ô hợp? Hừ, ngươi nhìn đám ngu xuẩn kia đi! Ngựa chiến của người ta là giống gì! Đó đều là ngựa chiến tốt nhất được chọn lựa ở thảo nguyên. Áo giáp của bọn chúng so với sư đoàn tinh nhuệ của cận vệ quân chúng ta còn tốt hơn … ngoài ra, ngươi có thấy nỏ trên ngựa bọn chúng không? Hừ, ngoại trừ sư đoàn tinh nhuệ trong quân đoàn chủ chiến của đế quốc, ta chưa bao giờ thấy một đội quân khác được trang bị thứ này! Quân ô hợp? Tên ngu dốt nhà ngươi, trang bị của một kỵ binh người ta có thể bằng giá với hai mươi tên lính chúng ta!
- Không thể nào! Chẳng phải chỉ là tư quân của một tên quý tộc thôi à, sao lại có thể được trang bị tốt như vậy? Sợ là ngự lâm quân của hoàng cung cũng không được trang bị đến mức như thế!
- Ngự lâm quân sao?
Lão binh kia cười lạnh nói:
- Giờ ai chẳng biết, người giàu nhất đại lục chính là vị công tước Tulip đại nhân đó! Chỉ cần có tiền thì trang bị chất lượng tốt đến mấy chẳng kiếm được! Ta nghe nói lương của quân tư nhân gia tộc Tulip cao gấp đôi so với chúng ta.
Nhóm kỵ binh này đi thẳng một mạch trên đường, tận cửa hoàng cung mới dừng lại.
Mà xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Đỗ Duy đã mở cửa xe nhảy xuống - hành động này khiến cho thị vệ trưởng, Raoen kinh ngạc.
Bất quá, sau đó theo ánh mắt Đỗ Duy, Raoen quay đầu nhìn lại, hắn lập tức nhìn thấy chủ nhân đích thực của đế quốc hiện giờ, nhiếp chính vương Thần hoàng tử không ngờ lại tự mình đi ra đứng ở ngoài cửa thành!
Mặc dù đã không còn là ngự lâm quân, hơn nữa Raoen cũng đã sớm hoàn toàn tuyệt vọng và chán ghét đối với hoàng thất song vẫn lập tức hạ lệnh cho mọi người xuống ngựa, quỳ một gối xuống hành lễ với Thần hoàng tử.
Đỗ Duy gần như chạy thẳng một mạch tới trước mặt Thần hoàng tử, trong ánh mắt vị điện hạ này mang theo một tia lo âu mơ hồ cùng vẻ giận giữ. Sắc mặt y nhìn qua có chút bơ phờ, hiển nhiên không được nghỉ ngơi tốt.
Không một câu khách sáo, Đỗ Duy thậm chí quên cả việc hành lễ mà lập tức hỏi:
- Bệnh tình hoàng đế bệ hạ ra sao?
Hắn làm như vậy quả thật rất thất lễ, nhưng Thần hoàng tử lại dường như không buồn để ý, mà những thị vệ cung đình phía sau hắn cũng tựa như đã thấy quen chủ của mình thân mật với vị công tước Tulip này.
- Đỗ Duy, ngươi về thật nhanh, ta cũng rất vui.
Thần hoàng tử mở miệng, giọng của y khàn khàn:
- Bất quá, rất xin lỗi, vì lời trong thư của ta không phải là thật – ta đã lừa ngươi.
- ...
Đỗ Duy ngây ngẩn cả người, hắn nghi hoặc nhìn Thần hoàng tử.
- Cha ta không phải bệnh tình nguy kịch.
Thần hoàng tử nhìn khắp bốn phía, giọng của hắn rất nhỏ:
- Thực ra, lão ta đã chết, lão ấy đã chết tối trước hôm ta viết thư cho ngươi!
Đã có 41 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh