- Chúng ta sắp tới rồi.
Giọng nói của kỵ sĩ có hơi khàn khàn song ngữ điệu vốn lạnh lùng trước mặt vị công chúa này lại không tự chủ được thêm vài phần nhu tình không dễ phát hiện.
Hussein ngồi trên xe ngựa ngắm khuôn mặt mỹ lệ trong xe, ngay cả ánh mắt của hắn cũng trở nên nhu hòa hơn vài phần
Lúc này vị thánh kỵ sĩ của chúng ta không mặc chiếc áo choàng đen thường thấy ở Tây Bắc!
Hắn mặc một bộ giáp kỵ sĩ sáng bóng màu bạc, trước ngực đeo một huân chương kỵ sĩ cửu cấp (Đương nhiên tấm huân chương này là do Đỗ Duy mua từ tay tên Deron kia rồi cho người đưa tới Tây Bắc.
Bộ râu trước kia cũng được Hussein cạo sạch, vẻ ngoài anh tuấn hoàn toàn hiển lộ. Thánh kỵ sĩ của chúng ta vốn là một nam tử anh tuấn lạnh lùng, giờ phút này không hề che dấu dung mạo lại khôi phục vài phần phong thái của “đại lục đệ nhất kỵ sĩ” trong lòng các thiếu nữ năm đó.
Bộ giáp kỵ sĩ màu bạc hoa lệ đẹp mắt, áo choàng đỏ tươi, dáng người cao ngất ngồi thẳng trên lưng ngựa, khuôn mặt anh tuấn… Đương nhiên, ngoại trừ con mắt độc nhất khiến người ta cảm thấy không được hòa nhã ra. Bất quá một vết sẹo dài từ trên mắt xuống lại khiến hắn ngoài vẻ anh tuấn càng thêm vài phần bưu hãn!
Mặc lại bộ giáp kỵ sĩ rực rỡ, bỏ đi chiếc áo choàng đen che giấu thân hình, cảm giác này khiến sự u ám trong lòng Hussein giảm đi rất nhiều, dường như thoát khỏi áp lực đè nặng trên mình mấy năm nay.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn trở về từ khi phản bội giáo hội!
Tất cả những điều này đều phải cảm ơn Đỗ Duy.
Sau ngày Đỗ Duy luận võ, trong hành lang phía sau lôi đài uy hiếp giáo hoàng, giáo hoàng bệ hạ nhanh chóng thực hiện lời hứa của mình. Ngày thứ hai sau đó tin tức về Hussein đã được công bố ra, nhanh chóng truyền khắp những con đường của đế quốc.
Nội dung của tin tức đó rất đơn giản, là giáo hội xác nhận phản đồ lớn nhất của thần điện, là Hussein đã tử vong. Giáo hoàng tự tay viết lệnh hủy bỏ truy nã hắn. Như vậy, về mặt “pháp luật” Hussein đã là một người chết.
Cho nên giờ Hussein mới dám đi dưới ánh mặt trời như vậy…
- Chúng ta đi nhanh đi.
Hussein nhìn ánh mắt công chúa Louise, khóe miệng cong lên thành một nụ cười nhu hòa.
Louise mỉm cười, hiển nhiên trong lòng thiếu nữ này đang ngập tràn vị ngọt của tình yêu, nàng liếc mắt nhìn thánh kỵ sĩ, đột nhiên khuôn mặt ửng đỏ:
- Ngươi định nói gì với ta?
- Không.
Hussein vẻ mặt chân thành:
- Ta chỉ muốn ngắm ngươi một chút.
Một câu nói rất đơn giản, không nồng nhiệt nhưng lời nói từ miệng nam nhân lạnh lùng đó vẫn khiến Louise hài lòng.
Ở chung trong thành Syria mấy tháng, Louise đã sớm yêu tha thiết vị thánh kỵ sĩ kiên cường bất khuất này.
- Ngươi… có muốn… vào đây ngồi một lát không?
Công chúa ngượng ngùng hỏi.
Hussein lắc đầu:
- Không cần, ta chỉ muốn ngắm ngươi một lát.
- Nhưng ta hơi lo, nơi này dù sao cũng là đế đô.
Công chúa Louise đột nhiên hơi hoảng sợ:
- Thân phận của ngươi…
Nàng là công chúa trong hoàng thất đương nhiên biết rất nhiều chuyện tàn nhẫn dã man trong Thần Điện, nàng lo là trong đế đô đột nhiên xuất hiện một nhóm thần thánh kỵ sĩ lớn bắt Hussein đi sau đó cột vào cọc và… thiêu sống…
- Mọi chuyện đều đã được giải quyết.
Hussein nở nụ cười ẩn chứa ba phần trào phúng:
- Ta hiểu giáo hội mà, bọn họ nếu đã tuyên bố ta tử vong như vậy có nghĩa là chuyện này đã qua. Cho dù giờ ta xuất hiện trước mặt bọn họ bọn họ cũng sẽ không thừa nhận với ta là “Hussein đã chết”. Nếu không như vậy chẳng phải thừa nhận mệnh lệnh của giáo hoàng là một trò cười sao? Thần Điện là một đám “yêu” sĩ diện tới cực điểm, chuyện này Đỗ Duy làm rất tốt.
- Ta rất cảm kích hắn.
Louise công chúa từ đáy lòng nói:
- Ngươi biết không? Hussein, khi tin tức truyền tới ta có thể cảm giác được tâm tình ngươi tốt hơn rất nhiều… Khuôn mặt ngươi cũng bắt đầu cười trở lại.
Lúc này, vì thánh kỵ sĩ, nam tử kiên cường hơn ba chục tuổi của chúng ta khuôn mặt lại đột nhiên lộ vẻ ôn nhu hiếm thấy, khi hắn cười cả những góc cạnh trên khuôn mặt cũng như nhu hòa hơn nhiều.
Do dự một lát, Hussein nhìn ánh mắt công chúa, lúc này tòa núi băng trong mắt thánh kỵ sĩ đã sớm bị hòa tan:
- Không, ngươi sai rồi, ta thay đổi không phải vì tin tức kia… Mà là vì ngươi.
Là vì ngươi.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của minhchinh555
Chương 525: Là do ngươi, xin cảm ơn ngươi! (Đoạn 1)
Dịch: Athox
Biên tập: vandai79
Nguồn: TTV
Công chúa Louise nhãn thần mê say, si ngốc nhìn Hussein giống như 2 người đã yêu nhau từ lâu. Hussein thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói:
- Sau khi quay lại đế đô, ta sẽ hộ tống muội trở về hoàng cung.
- …
Vừa nghe những lời này, sắc mặt công chúa lập tức trầm xuống, ánh mắt lại trở nên thấp thỏm, vội vàng hạ thấp giọng:
- Nhưng… Nhưng…
Nàng lại lo lắng một việc.
Nàng rất yêu Hussein, điểm này nàng hoàn toàn hiểu rõ. Nàng cũng biết Hussein yêu mình, mặc dù nam nhân này chưa biểu lộ ra bao giờ.
Sau khi biết được Hussein rốt cục đã thoát khỏi lệnh truy nã kia, nàng vô cùng vui sướng cho y.
Nhưng hiện tại, càng ngày càng đến gần đế đô, trong lòng nàng lại bắt lo lắng một việc khác
- Muội… Chúng ta làm thế nào bây giờ?
Louise hiểu được mình là một công chúa! Một công chúa thuộc hoàng thất. Vì vậy nàng được định sẵn phải gả cho một đại nhân vật, một vị quý tộc thanh danh hiển hách, trở thành một công cụ liên kết giữa hoàng thất và đám quý tộc. Chỉ sợ lúc đó Nhiếp Chính vương ca ca cho dù thương yêu nàng đến mấy thì có lẽ y cũng chỉ dễ dàng tha thứ khi nàng lựa chọn trượng phu trong phạm vi cho phép mà thôi.
Nhưng…Hussein thì không được!
Mặc dù không còn lệnh truy nã nữa, nhưng hắn đã từng phạm phải luật “Tử nhân”! Coi như đã thay đổi hoàn toàn thân phận của hắn…Địa vị của hắn đã thấp lại càng thấp! Người trong hoàng thất tất nhiên sẽ không dễ dàng gả một vị công chúa cho một người không có thân phận như vậy.
Đôi lứa yêu nhau thì tâm trí vô cùng tương thông. Nhìn thấy sắc mặt Louise tối xầm, Hussein nhanh chóng hiểu được điều nàng đang trăn trở.
Tuy vậy, vị thánh kỵ sỹ này không dùng lời ngon tiếng ngọt để an ủi, mà sử dụng cách đơn giản, trực tiếp nhất để biểu lộ tấm lòng của mình.
- Louise, nàng không cần phải quá lo lắng!
Hussein trầm giọng:
- Không một ai có thể ngăn cản được chúng ta! Ta cam đoan là như vậy!
Không ai có thể hoài nghi ý chí của Hussein! Nếu như đám hoàng thất thật sự muốn ngăn trở, y nhất định sẽ xuất ra trường kiếm, quyết đoạt lấy công chúa từ trong hoàng cung, sau đó mang theo nàng đi khắp bốn phương.
Trong lúc đôi tình lữ này đang diễn cảnh “khổ tình hý địa” (thề non hẹn biển) với nhau thì một thanh âm uể oải phá vỡ khung cảnh từ con đường phía trước vọng đến.
- Buổi sáng tốt lành, ta đại diện cho kỵ sĩ của gia tộc hoa Tulip xin chào. Hôm nay khí trời quả thật rất tốt!
Hussein khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng giữa đại lộ.
Đỗ Duy tay cầm cương ngựa, quần áo cả người trắng toát. Trên người khoác chiếc áo choàng lớn, bộ dáng lười biếng, mắt híp lại dường như đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp.
Đám kỵ sĩ phía trước nhìn thấy bộ dáng vị công tước đại nhân như vậy, lập tức dừng ngựa lại. Một mệnh lệnh vang lên, toàn bộ kỵ sĩ phi thân xuống ngựa chỉnh tề đứng nghiêm xếp thành hàng.
Đỗ Duy khẽ gật đầu, buông lỏng dây cương, đưa cho một tên thuộc hạ dẫn ngựa đi. Hắn đi đủng đỉnh đi xuyên qua đội kỵ mã, đi tới bên cạnh xe ngựa của công chúa, nhìn lên gương mặt đang hết sức phấn chấn của Hussein.
Đỗ Duy cười, một nụ cười rất chân thành.
Hắn nhận ra sự thay đổi của Hussein, tên này rốt cuộc cũng không còn cái bộ dáng lãnh khốc, mặt mũi thâm trầm như trước nữa.
Bây giờ toàn thân Hussein dường như tràn ngập sức sống và ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Lúc này nhìn y mới giống một nam tử hơn ba mươi tuổi chứ không phải bộ dạng thâm trầm như lão già ngày trước.
Hơn nữa, hắn còn nhìn ra được một tia hạnh phúc ẩn dấu trong nhãn thần của y. Thân là bằng hữu của Hussein, hắn cảm thấy một niềm cao hứng xuất phát từ tận đáy lòng.
- Trời ạ, Hussein!
Đỗ Duy cười lớn một tiếng:
- Nhìn ngươi bây giờ quả thật quá là đẹp trai mà…cứ như này thì các cô nương nhất định sẽ bị ngươi làm điên đảo mất thôi! Ngươi hiện tại mới thực sự đúng là một vị kỵ sĩ đầy kiêu hãnh. Ông trời, đáng lẽ ra ta nên để ngươi mặc trang phục như vậy từ sớm mới phải.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa cố ý bước đến gần, trợn mắt thấp giọng khẽ hỏi:
- Mùi vị tình yêu như thế nào hả?
Hussein nhắm chặt mắt không thèm trả lời. Trái lại công chúa bên trong xe ngựa nghe thấy vậy thì xấu hổ đỏ bừng mặt.
- Ồ, xin ra mặt công chúa điện hạ!
Đỗ Duy tùy tiện hướng về phía công chúa khẽ gật đầu một cái, coi như là hành lễ.
Sau đó, hắn vẫn quan sát Hussein, cẩn thận đánh giá một lúc lâu. Từ trong nhãn thần của Đỗ Duy toát lên một niềm vui sướng chân thành. Hắn bước lại gần, dùng sức ôm chặt Hussein.
Hắn ôm rất mạnh mẽ, cho dù Hussein toàn thân mặc khải giáp cứng rắn nhưng cũng cảm thấy có chút đau đớn, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
- Bằng hữu của ta, ta rất thích nhìn thấy hình dáng ngươi bây giờ, là một vị anh hùng tỏa sáng như ánh nắng mặt trời!
Đỗ Duy nắm lấy vai Hussein cười nói.
Hussein trầm mặc một hồi, rồi cũng dùng sức ôm chặt lấy Đỗ Duy. Thiên ngôn vạn ngữ (trăm ngàn lời nói) cũng chỉ gói gọn trong một câu.
- Cảm ơn!
Y nói ra câu này, thanh âm vô cùng chân thành.
- Xin lỗi, bằng hữu của ta!
Đỗ Duy kéo Hussein sang một bên, thấp giọng nói:
- Ta từ sáng sớm đã chạy đến đây để đón các ngươi, kỳ thật là muốn làm phiền ngươi giúp ta một việc.
Hussein không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
- Hiện tại ngươi không thể vào thành…à…không…không phải là có chuyện gì ngoài ý muốn.
Đỗ Duy thở dài:
- Ngươi yên tâm, chỉ là có một việc, phải có người đi làm, nhưng bây giờ ta lại không đi được. Người bên cạnh ta, sợ rằng chỉ có ngươi mới có thể làm tốt việc này.
Đỗ Duy lập tức nói ra một người:
- Khoảng hơn bốn mươi tuổi, thống lĩnh quân phòng thủ Tử Diệp thành phía Nam. Thực lực cường đại ước chừng ngũ hoặc lục cấp, tuy vậy điều này không quan trọng, đối với ngươi mà nói đều như nhau…Tên này nhất định phải chết.
Hussein không xen vào, bình thản chờ Đỗ Duy nói xong.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Chương 525: Là do ngươi, xin cảm ơn ngươi! (Đoạn 2)
Dịch: Athox
Biên tập: vandai79
Nguồn: TTV
- Cái ta cần là tốc độ. Ta muốn ngươi đi giúp ta một chuyến, giết tên kia, mang đầu của hắn đến đế đô gặp ta. Hơn nữa, sự tình phải nhanh, nhưng cũng phải kín đáo…ý tứ kín đáo ngươi hiểu chứ.
Đỗ Duy vừa dứt lời, từ trong ngực lấy ra một kiện áo choàng phi thiên ma pháp, đưa cho Hussein:
- Thời gian rất gấp, kỵ mã quá chậm, cho nên đồ này cấp cho ngươi, nếu như ngươi có thể trong vòng vài ngày trở về là tốt nhất.
- Yên tâm, không ai có thể biết hắn chết như thế nào.
Hussein tiếp nhận kiện áo choàng:
- Ta bây giờ phải đi. Ngươi…hãy hộ tống Louise quay về hoàng cung.
- Cực thân ngươi rồi, bằng hữu của ta.
Đỗ Duy cười cười:
- Nhưng chờ ngươi trở về, ta sẽ cấp cho ngươi một việc đại kinh hỉ.
Hussein không quá để ý đến câu nói sau cùng của Đỗ Duy, lập tức dắt ngựa rời đi. Y là một nam nhân thô kệch, thậm chí cũng không tới bên xe ngựa để cáo biệt Louise.
Y chỉ biết là Đỗ Duy đang rất sốt ruột, nếu không cũng sẽ không chạy ra ngoài thành để đón mình, nhờ y nhanh chóng giải quyết việc này.
- Chờ một chút!
Đỗ Duy nhìn thấy Hussein xoay người dắt ngựa, đột nhiên có chút cổ quái:
- Hussein, ngươi không có vấn đề gì hỏi ta sao?
- Hỏi cái gì?
Đỗ Đuy lắc đầu cười khổ:
- Ta là muốn nhờ ngươi đi giết người, hơn nữa lại là ám sát. Lão huynh ơi… chẳng lẽ ngươi không hỏi xem tên kia có phải là người xấu hay không? Hắn có đáng chết hay không sao?
Hussein chợt cười một tiếng, nhìn thẳng Đỗ Duy:
- Ta tin ngươi!
Nói xong, hắn dắt ngựa đi đến bên người Đỗ Duy, chợt dừng lại một chút rồi khẽ nói, thanh âm bình thản nhưng vô cùng chân thành.
- Đỗ Duy, cảm ơn ngươi đã mang ta… trở lại dưới ánh sáng mặt trời!
Nhìn Hussein phóng ngựa như bay rời đi, Đỗ Duy thở dài. Hắn vừa rồi trong lòng có chút cảm động, tên nam nhân cứng như đá này…đột nhiên lại có xúc cảm như vậy, quả thật làm cho người ta giật mình.
Xoay người lại, Đỗ Duy đi tới bên cạnh xe ngựa, công chúa Louise đang dõi theo thân ảnh ngày càng xa của Hussein.
- Rất xin lỗi điện hạ!
Đỗ Duy cười khổ nói:
- Bởi vì có chút việc gấp, nên hắn ngay cả cáo biệt nàng mà cũng…
- Không sao đâu!
Công chúa khẽ gật đầu. Giây phút này, nhãn thần của nàng hết sức ôn nhu, giống như một thê tử nhìn trượng phu đi xa, khẽ cười một tiếng:
- Chuyện của nam nhân… ta có thể hiểu được mà!
Nói xong, nàng nhìn Đỗ Duy cười hỏi:
- Công tước đại nhân, ngài có thể lên xe ngựa ngồi cùng ta được không? Ta đang có một số chuyện muốn hỏi ngài một chút trên đường đi.
Đỗ Duy cười tươi, làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu này được.
Vừa lên ngựa, đội ngũ tiếp tục đi tới, công chúa Louise lập tức đóng cửa sổ xe lại, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Duy, thanh âm nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Công tước đại nhân, ta bây giờ có một nan đề, hơn nữa, ta cảm giác được, nan đề này phải do ngài giúp ra giải quyết. Vả lại, chuyện này vốn dĩ là thuộc trách nhiệm của ngài mà.
- ….Cái gì?
Đỗ Duy híp mắt, cười giả lả hỏi lại.
Louise hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, gương mặt chợt đỏ ửng lên, có vẻ ngượng ngùng, lúng túng một lúc rồi thấp giọng nói:
- Ta phải gả cho Hussein!
Nàng nói xong những lời này, trong lòng hết sức kích động, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng không có chút phản ứng của Đỗ Duy, nàng hết sức tức giận.
- Nói gì đi chứ, công tước đại nhân!
Louise nghiến răng, gằn giọng nói:
- Đây chẳng phải là kết quả mà ngài vẫn hy vọng sao?
Đỗ Duy vẫn giả bộ ngu ngơ hỏi lại:
- Ta không biết nàng muốn nói cái gì cả.
- Ngài…!
Công chúa Louise nổi giận, quát lên:
- Ta mặc dù không có tâm cơ thâm sâu gì, nhưng ta cũng không phải là đứa ngốc! Ta tôn kính công tước đại nhân! Đừng cho là ta không nhìn ra, bắt đầu từ thành Syria…ngài đã ra sức tác hợp cho ta và Hussein…
Nói đến đây, gương mặt nàng đỏ ửng, tuy vậy vẫn dũng cảm nói tiếp, hung hăng trừng mặt bức bách Đỗ Duy:
- Mặc dù ta không biết tại sao ngài lại làm như vậy, nhưng ta cũng không quan tâm nữa. Vấn đề bây giờ là ngài cố ý tác hợp cho hai người chúng ta, kết quả là ta thực sự đã yêu hắn…Ta thương chàng! Không sai, ta tin tưởng chàng cũng yêu ta! Chỉ là công tước đại nhân, hẳn là ngài cũng biết, thân phận của ta đối với chuyện này là một trở ngại rất lớn.
Đỗ Duy cười hắc hắc, ngắm nghía khuôn mặt đầy lo lắng của Louise.
- Những điều này là do ngài cố ý an bài, vậy thì vấn đề hiện tại cũng phải do ngài giải quyết!
Louise oán hận nhìn Đỗ Duy.
- Được rồi!
Đỗ Duy giơ hai tay lên hỏi:
- Nàng muốn gả cho hắn sao?
- Phải…Đúng vậy!
Louise lấy hết dũng khí đáp, chỉ là tiếp đó có chút bất an hỏi lại:
- Nhưng ngài cũng biết ca ca của ta, Nhiếp Chính vương điện hạ, huynh ấy vốn tính toán gả ta cho ngài. Cho dù không gả cho ngài, huynh ấy cũng nhất định gả ta cho một trong thập đại quý tộc (mười quý tộc lớn nhất), thậm chí ta còn lo huynh ấy còn an bài gả ta cho tên Alpay kia. Nghe nói tên này thời gian gần đây rất được sủng ái.
- Yên tâm, chuyện mà nàng nói đến tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Đỗ Duy vỗ ngực lớn tiếng cam đoan:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp các ngươi hoàn thành nguyện vọng. Cứ tin ta, Hussein chắc chắn sẽ cưới nàng.
- Vậy tốt nhất là ngài phải an bài sớm đi.
Louise cắn răng:
- Ngài biết đấy, ta cũng đã 18 tuổi rồi. Ở độ tuổi này, với địa vị công chúa như ta thì phải sớm định ra hôn sự. Ta không có cách nào để kéo dài thời gian nữa, ta còn lo lần này trở lại đế đô, ca ca sẽ lập tức an bài hôn nhân cho ta ngay.
- Lo lắng của nàng…sẽ không bao giờ xảy ra.
Đỗ Duy ra vẻ cao thâm mặc trắc (bí hiểm) cười đáp lại.
Hắn rất yên tâm.
Hiện tại, tâm tư của Nhiếp Chính vương toàn bộ đều tập trung cách ứng phó sau cái chết bất đắc kỳ tử của lão hoàng đế. Cuộc chiến kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà thời gian gần đây Đỗ Duy đang ra sức mưu đồ giúp cho tiểu hoàng tử Charlie tranh quyền kế thừa hoàng vị, chắc chắn sẽ nổ ra.
Tình thế như vậy, Nhiếp Chính vương làm sao còn tâm tư nghĩ đến hôn sự của muội muội hắn.
Cái khác không nói, nhưng kéo dài thêm vài tháng hẳn là không thành vấn đề. Đặc biệt là khi tin tức lão hoàng đế băng hà được công bố ra ngoài, theo tập tục, khi lão hoàng đế vừa mất, nhi nữ của y chắc chắn sẽ không được tổ chức hôn lễ ngay sau đó.
Chỉ cần thành công kéo dài thêm vài tháng hoặc hơn một năm, đến khi chiến tranh nổ ra, sự tình này có thể còn xoay chuyển được.
Xe ngựa một mạch tiến thẳng vào thành, chở công chúa Louise đến tận hoàng cung.
Trước khi rời đi, Louise nhìn thật sâu vào mắt Đỗ Đuy nói:
- Mong ngài nhớ kỹ lời hứa của mình!
“Ta sẽ giúp nàng được như nguyện.” Đỗ Duy nghiêm chỉnh đáp lại:”Hussein là bằng hữu của ta, ta cũng rất hy vọng hắn được hạnh phúc.”
Dõi theo công chúa Louise với vẻ mặt chưa hết sầu lo bước đi, Đỗ Duy khẽ thở dài.
…Mai mối quả không phải là công việc dễ dàng!
Đỗ Duy vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
Luận võ đại hội chỉ là ngụy trang để che mắt mọi người, vấn đề chính quan trọng là phải sắp xếp thế nào để tận dụng thật tốt cơ hội của việc kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Trời vừa tối, hắn lập tức chạy đến La Lan đại lục Ma Pháp công hội ở thành Đông của đế quốc.
Đối với Đỗ Duy mà nói, đến thời điểm này củi khô đã được chuẩn bị đầy đủ, hiện tại chỉ cần thêm một mồi lửa vào nữa là bùng cháy.
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tiểu Anh
Nói đến Ma Pháp công hội, đã lâu rồi Đỗ Duy cũng chưa ghé lại qua đây.
Từ lúc Đỗ Duy dựng ra cái “Ma Pháp học viện” kia xong, nêu cao tinh thần “cộng hưởng” làm lũng đoạn địa vị của ma pháp sư đến nay, quan hệ giữa hắn và Ma Pháp công hội đã không còn tốt đẹp lắm.
Trong Ma Pháp công hội, hắn vẫn còn một người bằng hữu duy nhất, đó chính là người đã phát minh ra cái chổi bay: Arike đại sư.
Hôm nay Đỗ Duy đi đến Ma Pháp công hội, cũng không phải là rảnh rỗi đến thăm lão bằng hữu mà là cầu kiến lão chủ tịch Ma Pháp công hội - lão hồ ly Jacobin Dougan kia.
Sau ba năm, Đỗ Duy một lần nữa lại đến tòa nhà to lớn có sáu cạnh này, nhìn trên sân rộng đang huy hoàng những ngọn lửa ma pháp hừng hực, lại có những đăng trụ cao lớn trên cái sân rộng rãi, khiến toàn bộ toát lên một khí tức uy nghiêm…
Hắn đi vào tòa nhà, nhìn những ma pháp sư và ma pháp học đồ mặc áo bào đen hoặc xám này đang đi tới đi lui.
Ngoài ra trong đại sảnh lầu một, chung quanh còn có các cửa hàng đồ dùng ma pháp đã từng khiến Đỗ Duy rất có hứng thú, chuyên bán các loại tài liệu ma pháp để chế tạo các ma pháp đạo cụ.
Lúc Đỗ Duy đi vào nơi này, hắn đã mặc lại cái áo choàng pháp sư màu đen của mình, ngực đeo ma pháp huy chương … Lúc hắn vừa tiến vào, lập tức có rất nhiều người nhận ra Đỗ Duy.
Nhưng Đỗ Duy có thể cảm giác rõ ràng, những ánh mắt chung quanh đang phóng tới tám chín phần là không có nét quan tâm hữu hảo.
Ma Pháp học hội và Ma Pháp học viện được thành lập, mặc dù đã đánh vỡ truyền thống lũng đoạn của ma pháp sư, đem cái truyền thống một lão sư dắt theo vài tên đồ đệ, giáo dục theo phương thức truyền miệng gương mẫu vứt đi mất, nhưng dù sao cái tinh thần nghiên cứu “ cộng hưởng “ này cũng có mặt lợi làm cho văn hóa ma pháp phát dương quang đại.Nhưng bất cứ thế giới, bất cứ thời đại nào cũng đều sẽ có một vài phe cố chấp bảo thủ cứng đầu.
Mà ma pháp sư, không hề nghi ngờ gì lại là một nhóm người cực kỳ bảo thủ. Trong đám ma pháp sư này, mặc dù cũng có không ít người đối với sáng kiến của Đỗ Duy trầm trồ khen ngợi, tinh thần “cộng hưởng” của Ma Pháp học hội cũng chiếm được không ít cảm tình của các ma pháp sư.
Nhưng ở đây, trong Ma Pháp công hội này, lại là đại bản doanh của phe bảo thủ!
Chung quanh liên tiếp phóng tới những ánh mắt cừu hận, không hề nghi ngờ chính là tràn ngập oán hận, oán hận cái tên tiểu tử này đã phá hủy truyền thống từ trăm ngàn năm qua của ma pháp sư! Cái tên tiểu tử ghê tởm này, hắn căn bản là không hiểu được cái gì gọi là tôn trọng truyền thống!
- Ách, xin hỏi. Ta phải làm thế nào để có thể cầu kiến chủ tịch tiên sinh?
Đỗ Duy tùy ý dạo qua một vòng, hắn kéo chéo áo của một tên ma pháp học đồ đang vội vã đi qua lại mà hỏi.
Cái tên bị Đỗ Duy kéo có chút khẩn trương, vội vàng tránh thoát khỏi tay Đỗ Duy. Phảng phất như trên tay Đỗ Duy có bệnh độc lây lan, trên ánh mắt nhìn Đỗ Duy cũng mang theo vài phần địch ý.
Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười.
Hắn quả thật không biết làm sao để có thể gặp ngài chủ tịch công hội.
Trong quá khứ mấy lần đến đây, hắn đều thông qua ma pháp trận mới có thể vào bên trong Ma Pháp công hội, đã vậy lần nào cũng đều có người dẫn hắn vào. Những ma pháp trận này đều sử dụng các thủ đoạn đặc thù - đương nhiên với bản lãnh của Đỗ Duy, muốn cứng nhắc xông vào cũng không phải là không được.
Nhưng, hôm nay hắn cũng không có tâm trạng để tự rước thêm phiền phức.
Nhìn cái tên bị mình kéo áo đang dùng ánh mắt cực kỳ chán ghét chăm chú nhìn mình, Đỗ Duy thở dài, chỉ sợ mình không thể nào tìm ra đáp án.
Đúng vào lúc này.
- A, quả là khiến người ta giật mình, không nghĩ tới ngươi lại đột nhiên đến đây.
Một tiếng cười khoái trá nhưng quen thuộc từ phía trước truyền đến, Đỗ Duy bỏ qua tên bên cạnh, liếc nhìn về hướng đó.
Quả nhiên là một người quen cũ.
Clark, cái người từng thiếu chút nữa đã trở thành thầy dạy ma pháp cho Đỗ Duy, từng nói Đỗ Duy không có thiên phú ma pháp nào, cái tên gia hỏa vong linh ma pháp sư cực kỳ hiếm có đang chậm rái bước ra từ một góc sân.
Hắn xuất hiện như vậy cứ như đã xuyên tường mà ra, nhưng những người xung quanh lại không hề có bất cứ ai giật mình.
Đỗ Duy biết, rất hiển nhiên, trong tòa nhà lớn của Ma Pháp công hội này có rất nhiều thông đạo bí mật mà mình không biết.
Nhưng khiến Đỗ Duy chú tâm chính là vị pháp sư Clark đã lâu không gặp này lại không hề có ánh mắt tràn ngập địch ý như những người khác mà hoàn toàn trái gược, trên mặt của hắn mang theo nụ cười rất thân mật.
Clark đương nhiên sẽ không có địch ý với Đỗ Duy, bởi vì hắn chính là dựa vào Đỗ Duy mới lập được công lớn. Từng bước từng bước bò lên trên các địa vị cao trong Ma Pháp công hội!
- Tiểu bằng hữu của ta, tại sao ngươi lại đến đây?
Pháp sư Clark mỉm cười bước đến, kéo tay áo Đỗ Duy lại:
- Tính lại thì cũng đã hơn ba năm rồi ngươi không hề đặt chân đến cổng của Ma Pháp công hội rồi.
Mặc dù hắn đang cười rất vui vẻ, nhưng lời nói hiển nhiên sẽ không hề chỉ đơn giản như vậy.
- Đừng quên, ta cũng là một ma pháp sư.
Đỗ Duy ưỡn ngực lên, làm cho cái huy chương ma pháp sư đeo trước ngực mình trông bắt mắt hơn một chút.
Clark liếc mắt nhìn Đỗ Duy phức tạp một cái, nụ cười trên mặt không giảm, sau đó dẫn Đỗ Duy đi về một phía khác của đại sảnh.
Trên đường đi, Clark rốt cục cũng đè thấp thanh âm mà nói:
- Đỗ Duy, ngươi không nên đến nơi này.
- Ta cảm nhận được.
Đỗ Duy sờ sờ cái mũi, cười khổ:
- Tựa hồ chung quanh đều tràn ngập địch ý.
- Ngươi phá hủy truyền thống hành nghiệp trăm, ngàn năm của ma pháp sư.
Clark thở dài:
- Mặc dù ta đối với cách làm của ngươi không có thành kiến gì, nhưng… ngươi phải biết rằng …
- Phần lớn ma pháp sư đều là những tên tính tình cổ quái và quá khích, ta cũng hiểu rất rõ.
Đỗ Duy cười hì hì một tiếng.
- Lời này không nói đùa được.
Clark nhíu mày:
- Ta cũng là một ma pháp sư.
- Ta muốn gặp mặt chủ tịch Jacobin Dougan tiên sinh.
Đỗ Duy trực tiếp nói ra ý đồ đến đây của mình, hắn hiểu pháp sư Clark đang đứng trước mặt mình bây giờ chính là một trong số người có địa vị hiển hách trong Ma Pháp công hội. Thân là chấp sự của Ma Pháp công hội, hắn phụ trách phần lớn công việc điều hành hằng ngày của Ma Pháp công hội.
Đã có 17 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của dracupi
Clark dừng lại, nghiêm túc nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi có biết là lúc ngươi bước một bước vào tòa đại lâu này, chúng ta đã biết ngươi đến rồi. Ma Pháp công hội mặc dù rất lớn, nhưng mỗi góc nhỏ đều có ma pháp theo dõi.
- Ta biết.
Đỗ Duy gật đầu.
- Như vậy ngươi có biết hay không… ở chỗ này, có rất nhiều người hận ngươi, thậm chí muốn ngươi chết! Hơn nữa… ngươi cũng là ma pháp sư, ngươi có thể hiểu được, nếu có một tên ma pháp sư nào hận ngươi, đưa ra đề nghị muốn cùng ngươi tiến hành một cuộc quyết đấu theo quy tắc ma pháp sư để nhân cơ hội giết chết ngươi, như vậy cho dù là pháp luật của đế quốc cũng không cách nào bảo vệ cho ngươi được! Thân phận công tước không bảo vệ được cho ngươi! Vô luận dù là pháp luật của hoàng thất, cũng không thể tính trên đầu ma pháp sư!
Nhìn biểu tình nghiêm túc của Clark, bộ dáng của Đỗ Duy vẫn không chút thay đổi, chỉ gật đầu:
- Ta cũng biết, nhưng…
Hắn dừng lại một lát rồi cười hỏi Clark:
- Ngài bảo những cái này được xem là uy hiếp với ta sao?
- Đương nhiên không, chẳng qua chỉ là một lời nhắc nhở thiện ý mà thôi.
Clark thở dài.
Đỗ Duy nhanh chóng liếc thấy huy chương ma pháp sư đeo trước ngực Clark, lúc này đã trở thành một cành cỏ làm bằng vàng.
Đây chính là tượng trưng cho bát cấp ma pháp sư.
- A, thiếu chút nữa quên chút mừng ngài. Chúc mừng ngài đã thăng cấp đến hàng ngũ Đại ma pháp sư.
Đỗ Duy cười tràn ngập thiện ý.
- Cảm ơn, ta cũng muốn chúc mừng ngài, công tước đại nhân ma vũ song tu.
Clark đáp lại.
Hai người rất nhanh đã đi tới một góc rẽ trong đại sảnh, ở đây có hai cây cột đặt sát vách tường, Clark dùng tay xoay nhẹ một vòng tròn trên bức tường.
Sau đó, giống như lần đầu tiên Đỗ Duy đến đây, hai người xuyên qua ma pháp trận tiến vào lầu trên của Ma Pháp công hội.
Đồng dạng đi qua cánh cổng có các ma pháp sư chấp pháp đội âm trầm đáng sợ canh giữ, cuối cùng đi đến bên trong của Ma Pháp công hội … bên dưới tòa tháp cao…!
Khiến Đỗ Duy có chút ngoài ý muốn chính là, khi hay người mới đến dưới tòa tháp … lại gặp được một người ngoài dự đoán đang đứng ở phía đối diện!
Một lão đầu tử cao gầy, một thân trường bào ma pháp sư trắng nõn, chòm râu dài như tuyết trắng bay lả tả trên đầu gối, nhưng hiển nhiên là bộ râu này được chăm sóc rất tỉ mỉ và công phu, lộ ra vẻ sạch sẽ phi thường.
Mà trên mặt lão nhân này hiện ra một nụ cười khoan dung hiền lành, mười phần giống như một bức tượng lão nhân hiền lành đứng đó.
- A! Đỗ Duy!
Bất đồng với hình tượng ấm áp hiền lành bên ngoài, sau khi thấy Đỗ Duy, lão nhân cất giọng kêu giống như sư tử hống, giọng nói vang như chuông đồng!
Thanh âm to lớn như vậy, phảng phất phải quát đến vỡ cả yết hầu. Nhưng cái lão gia hỏa này lại xem như không biết tới, đi nhanh lại vươn cánh tay gầy teo đặt trên vai Đỗ Duy:
- Lâu rồi không có thấy ngươi! Xem ra đã trưởng thành không ít, cũnh cao lớn hơn một chút.
Gần trong gang tấc, thanh âm kia cơ hồ như đã phá vỡ lỗ tai của Đỗ Duy.
Nhưng trên mặt Đỗ Duy lại không có nửa điểm nào khó chịu, hắn bảo trì nụ cười tôn trọng:
- Sư huynh thân ái, đã lâu không gặp.
Không sai … hắn không hề gọi lầm, chính là “sư huynh”!
Lão đầu trước mặt này, đúng là đồ đệ của lão Gandalf áo trắng, bây giờ trong Ma Pháp công hội đã trở thành người lớn tuổi nhất, có địa vị tối cao.
Irre Nests, cửu cấp đại pháp sư, đồng thời cũng là một lão quái vật cấp bậc nguyên lão trong Ma Pháp công hội.
Đương nhiên… Đỗ Duy cũng không quên. Chính vị lão sư huynh này của mình có chút tật xấu là lãng tai, hắn đến nay cũng không hề quên. Ban đầu lúc mình tiến hành ma pháp sư khảo hạch, vị lão nhân có chút khôi hài này cười híp mắt nhìn mình. Mặc cho người khác nói cái gì, hắn đều cười híp mắt trước mặt mình lớn tiếng “rống” lên:
- Ta sẽ chiếu cố ngươi, ta sẽ chiếu cố ngươi …
Clark mặc dù là chấp sự của Ma Pháp công hội, nhưng thấy lão quái vật thuộc hàng nguyên lão này, cũng phải vội vàng cúi đầu cung kính thi lễ.
Nhưng, Irre Nests ngay cả khóe mắt cũng không hề liếc nhìn Clark một cái, chỉ vỗ vỗ Đỗ Duy, cái lỗ tai có tật phảng phất như không hề nghe đến những lời hỏi thăm ân cần của Đỗ Duy. Vẫn như năm đó, quay về phía Đỗ Duy ồn ào:
- Ta sẽ chiếu cố ngươi! Tiểu tử, ta sẽ chiếu cố ngươi!
Đỗ Duy có chút dở khóc dở cười.
- Irre Nests đại sư.
Clark cười nhạt nhẽo:
- Chủ tịch tiên sinh đang chờ chúng ta…
Mặc dù Clark có chút không khó chịu, nhưng nào dám lộ ra nửa điểm trên mặt? Chỉ có thể bất đắc dĩ lập lại:
- Chủ tịch… Tiên sinh… Đang đợi… Chúng ta!
Sau khi nói đến mấy lần, Irre Nests lãng tai mới phảng phất nghe hiểu. Hắn gật đầu, vung tay lên:
- Đi đi, tiểu tử Đỗ Duy, nhớ ghé qua xem cái tên Arike kia một chút. Cái lão phong tử (điên) này, gần đây thân thể không được tốt lắm. Ai, người già rồi, luôn có các loại bệnh tật.
Đỗ Duy trong lòng nhảy dựng!
Hắn biết, những lão quái vật này cũng là ma pháp sư. Ai nấy đều là pháp lực cao thâm, trong lúc bình thường tuyệt đối không bao giờ ngã bệnh, mà những lão già này một khi thân thể có vấn đề xuất hiện … chỉ sợ…
- Đi đi, đi đi.
Irre Nests đột nhiên cười với Đỗ Duy một cái, sau đó dùng cái cổ họng to như chuông đồng của mình, căn bản mặc kệ biểu tình của Clark ra sao, không thèm để ý đến mà la làng một cái. Rồi lại mang ý tứ thâm sâu mà nói một câu với Đỗ Duy.
- Cẩn thận đấy, tiểu tử Đỗ Duy, coi chừng có người tiếu lý tàng đao a.
Bên cạnh, nụ cười của Clark trở nên cực kỳ cổ quái.
Đỗ Duy giật mình, nhìn cái lão đầu tử cười đến vô tư này, sau đó Đỗ Duy cũng im lặng mỉm cười, không tỏ vẻ gì cùng với Clark đi vào bên trong tòa tháp cao lớn của Ma Pháp công hội.
Đứng dưới ma tháp, Irre Nests nhìn theo bóng lưng của hai người dần khuất phía sau đại môn, lão đầu tử với nụ cười hòa ái trên mặt nháy mắt biến mất. Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ sầu lo thật sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Bầu trời trong xanh, mặt trời hồng lên, ánh dương cực kỳ rực rỡ, ở phái cuối chân trời cuồn cuộn mây đen.
Irre Nests đột nhiên thở dài, rõ ràng bầu trời đang quang đãng nhưng lão đầu tử lại than thở:
- Thời tiết hôm nay xem ra sẽ thay đổi a…
Ngoài dự liệu của Đỗ Duy, khi hắn đến tầng cao nhất của tòa tháp, tầng của vị chủ tịch Ma Pháp công hội Jacobin Dougan. Vị chủ tịch Ma Pháp công hội, ma pháp sư đứng đầu đại lục này cũng đã ngồi ở ghế tiếp khách, trước mặt là một bàn trà, bên trên đã dọn xong hai cỗ trà thơm.
Sau khi Clark cung kính hướng về phía chủ tịch tiên sinh hành lễ rồi thối lui, Đỗ Duy đi tới trước mặt Jacobin Dougan.
Vẫn như lúc đầu, trải qua ba năm, vị chủ tịch Ma Pháp công hội này bộ dạng không chút nào mang nét già yếu, đôi mắt vẫn nhạy cảm như lão hồ ly vậy.
- Nói cho ta biết, Đỗ Duy.
Jacobin Dougan một đầu tóc bạc chải chuốt cẩn thận, chỉ vào cái ghế trước mặt ý bảo Đỗ Duy ngồi xuống. Sau đó hắn dứt khoát mở miệng, mặc dù ngữ khí có thể coi là bình thản, nhưng nội dung tuyệt đối không chút thân mật!
- Nói cho ta biết, Đỗ Duy. Ta phải làm sao với ngươi bây giờ? Xem ngươi là bằng hữu sao? Hay … địch nhân?
Ánh mắt của chủ tịch tiên sinh hết sức bình tĩnh, nhưng lại tràn ngập cảm giác áp bách.
- Theo lý thuyết, ngươi hẳn là bằng hữu của chúng ta, bởi vì ngươi cũng đã từng giúp cho Ma Pháp công hội bước qua một số khó khăn.
Ngữ khí của Jacobin Dougan như cất giấu những ngọn giáo bén nhọn:
- Nhưng, ngươi cũng đã làm không ít việc gây tổn thương đến ích lợi của Ma Pháp công hội. Như vậy, xin hỏi: Ngươi rốt cuộc là bằng hữu hay địch nhân đây!
Đỗ Duy không trả lời vấn đề này. Mặc dù hắn rất giật mình vì cái lão già lòng dạ thâm sâu khó lường này lại đột nhiên gọn gàng dứt khoát nói thẳng như thế.
Đỗ Duy do dự một lát, nụ cười của hắn không hề mang vẻ kiêu ngạo hay xiểm nịnh:
- Chủ tịch tiên sinh, điều duy nhất ta có thể trả lời ngươi chính là… Ta cũng là một tên ma pháp sư.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của tlchiton