Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 16 : Bạo lực.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Chương 16 : Bạo lực.
Dã Kê đứng bên cạnh sớm không nhịn nổi nữa rồi, hắn chỉ có một mà bọn chúng lại cả đám, nhiều khi dễ ít nắm chắc phần thắng.
Dã Kê nhe răng trợn mắt, rít qua kẽ răng : “Lão đại để ta thu thập thằng này”
Không đợi đầu trọc lên tiếng, Dã Kê liếc Trương Duy, vừa nhìn tay đã động, thình lình hắn tung một quyền, âm hiểm a.
Một quyền đánh lén này tốc độ không chậm, mắt nhìn thấy sẽ đánh trúng sống mũi Trương Duy, đột nhiên cũng không thấy Trương Duy có động tác gì, Dã Kê chợt cảm thấy nắm đấm bị bắt chặt. Hắn không khỏi ngẩn ngơ, nắm đấm của mình lại bị Trương Duy chặn được.
Một đạo ám kình trong nháy mắt truyền tới cổ tay Dã Kê, chỉ nghe rắc một tiếng, xương cổ tay Dã Kê trong phút chốc bị chấn gãy.
Động tác nhanh như tia chớp, đầu trọc kinh hãi, căn bản không nhìn rõ tiểu tử kia ra tay như thế nào.
“Lên, cùng xông lên”
Mắt nhìn Dã Kê đau đến nỗi ngồi bệt xuống đất, đầu trọc vung nắm tay lên, mạnh mẽ lao tới Trương Duy, thể đi hung mãnh. Cùng lúc đó mấy tên tội phạm đang vây quanh Trương Duy cũng vội vàng xông đến.
Trương Duy cười. Phải như vậy mới tốt, khóe miệng khẽ nhếch lên, thân thể hắn trượt sang một bên tránh thoát một quyền của đầu trọc, cơ hồ ngay lập tức hắn đã dọc theo cánh tay áp sát đầu trọc, trong nháy mắt đã đến sát hắn.
Trong mắt đầu trọc lộ ra tia hoảng sợ, theo bản năng muốn lui về phía sau, nhưng đã quá muộn, Trương Duy tung chân đá trúng đầu gối, thân thể đầu trọc lảo đảo ngã về phía sau, trong nháy mắt Trương Duy lại đánh một cùi chỏ nữa.
Thân thể đầu trọc ngã ra phía sau được một nửa thì cảm giác một trận đau nhức từ ngực truyền đến “Phốc” đầu trọc phun ra một ngụm máu tươi, thân thể nặng nề đập lên sàn nhà, lại phun ra một ngụm máu nữa nằm bất động.
Tiếp theo, thân thể Trương Duy như con cá chạch, trong một sát na khuỷu tay, đầu gối đã lần lượt tiếp đón hai tên khác, ngay sau đó thân thể lại đổi hướng dán sát vào một tên gầy bên ngoài.
Một loạt động tác của Trương Duy như nước chảy mây trôi. Lúc đầu trọc bắt đầu hô lên, mấy tên phạm nhân xông vào nhưng không vồ trúng ai, chỉ thấy mắt hoa lên, đối phương đã có ba người nằm xuống.
Bị Trương Duy tiến sát tên gầy quá sợ hãi, quyền đã chuẩn bị nhưng không biết nên tung về hướng nào, thân thể hắn không chuyển động được, cảm giác hít thở không thông, trong đầu “ông” một tiếng, cảm giác trở nên mê muội đồng thời xương sườn bị một lực lượng cực đại đánh trúng, trong nháy mắt cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân, cả người hắn bị đánh bay đi nặng nề rơi trên tường “răng rắc” ít nhất hắn cũng bị gãy ba cái xương sườn.
Giờ phút này, Trương Duy cũng không có động tác gì, tốc độ chóng mắt lực lượng siêu cường làm hai gã còn lại ngây người, Trương Duy liếc mắt qua hai tên sợ quá quỳ trên mặt đất lạy lục xin tha.
Hai gã phạm nhân lạnh run, ánh mắt sợ hãi, còn bốn tên mới làm mẫu cũng lộ vẻ hoảng sợ, bọn họ chưa từng chứng kiến công kích nào kinh khủng như thế, tám giây, chỉ dùng có tám giây đã đánh cho bốn người nằm lăn dưới đất, nét mặt thống khổ, rên rỉ từng hồi.
Cục diện đã được khống chế, Trương Duy đi đến bên cạnh tên đầu trọc đầy máu, dùng chân đẩy một chút, trong mắt đầu trọc hiện lên vẻ thống khổ cầu xin, hắn muốn xin tha nhưng nói không nên lời chỉ có thế rên rỉ.
“Ách nơi này đã xảy ra chuyện gì a?”
Trương Duy bỗng híp mắt quét về phía hai gã đang quỳ.
Hai gã phạm nhân đang quỳ trên sàn nhà liếc mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ sợ hãi, không rõ vì sao Trương Duy lại hỏi, lại càng không dám lên tiếng.
Ánh mắt Trương Duy hướng về đám người Nhị Cẩu Tử, Bàn Tử, bọn chúng vội vàng tránh ánh mắt của hắn, không dám nhìn vào.
“Ha hả, sao nhiều người nằm như vậy, các ngươi cũng không biết chuyện gì xảy ra sao?”
Trương Duy thu hồi nhãn thần, nhìn tên Dã Kê bị bẻ tay, bởi vì bị gãy tay mà sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Kê đại ca, tay ngươi bị làm sao vậy?”
Trương Duy nhìn hắn mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng, âm thanh âm hiểm.
Đối diện với nụ cười đó, Dã Kê không khỏi run lên, lắp bắp :
“….Ta… mấy huynh đệ chúng ta … chỉ đùa giỡn… trêu nhau… không cẩn thận….bị ngã….nên…. bị thương…. Không liên qua….đến … đến đại ca…”
Dã Kê đổ mồ hôi đầy đầu cố gắng nói nốt, cổ tay truyền đến cảm giác đau nhức cơ hồ làm hắn đau đến muốn ngất đi”.
“Nga, như vậy là do không cẩn thận? có chuyện như vậy sao?”
Trương Duy hướng ánh mắt về phía đám đầu trọc đang nằm trên sàn nhà.
“Còn không mau đi kêu bác sĩ”
Trương Duy nói tiếp “Làm sao? Anh em tính định nằm dưới sàn tiếp hả?”
Hai gã phạm nhân đang quỳ nghe rõ, không cần Trương Duy nhắc nhở lần nữa, nơm nớp lo sợ đứng lên, đi tới gõ cửa sắt.
Trại giam tựa hồ đã quen thuộc với chuyện này, không sợ hãi cũng không hỏi nhiều, trong phút chốc đã đưa bọn đầu trọc bị thương khiêng ra ngoài.
Sau khi dùng chân lý nắm đấm đám ác ôn xem ra đã biết phục tùng. Trương Duy thở ra ngọn trọc khí, trong lòng hắn lại càng oán niệm đối với nữ cảnh sát hàng xóm, còn may mình cũng không yếu, bằng không không biết đã bị đánh thành dạng gì rồi?
Mới vừa vận động xong, cơn buồn ngủ lại kéo đến, Trương Duy ngáp một cái, từ từ bước đến bên giường, đem thân thể ném lên đó.
Nghiêng đầu nhìn đám Nhị Cẩu còn đang ngây ngốc đứng đó lập tức nói :
“Làm sao? Mấy người các ngươi định đứng cả đêm à? Còn không mau về giường ngủ.. Ách, đúng rồi chỗ kia cũng không ít chỗ, đều tới đó ngủ đi”
Mặc dù Trương Duy lần đầu tiên vô tù nhưng cũng biết chỗ nào là nơi lão đại chiếm cứ.
Đám người Nhị Cẩu Tử không dám nhiều lời, vội vàng trở về giường của mình, có lẽ do sợ bị bọn đầu trọc thu thập, không có tên nào dám ngủ chỗ lão đại.
Trương Duy ngủ rất nhanh, tiếng ngáy vang lên như sấm, ngủ giống như là heo vậy. Cách hắn ngủ lại càng làm bọn phạm nhân bội phục, như thế vẫn có thể ngủ được sao? Thật ra bọn họ đâu biết rằng, thanh niên lười nhác kia đâu sợ bị đánh lén, trước kia hắn đã trải qua huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, phản ứng rất nhạy cảm, kể cả khi đang ngủ nếu bị tập kích hắn cũng chỉ mất 0,01 giây đồng hồ để phản kích lại.
Hôm sau trời mưa lất phất, vào lúc ăn sáng, nhà bếp đẩy từng xe đồ ăn vào. Ở Trung Quốc, kể cả sinh hoạt thường ngày cũng theo quy luật nhất chính là hai nơi : quân đội và trại giam, chỉ có điều một cái là quang vinh một cái là đáng xấu hổ mà thôi.
Động tĩnh phạm nhân nhận bữa sáng khá lớn làm Trương Duy thức dậy, vừa mở mắt hắn đã nhìn thấy một thân ảnh mập mạp đứng không xa đầu giường, đang nhìn hắn.
Bàn Tử thấy Trương Duy tỉnh ngủ vội nói :
“Lão đại, ngài đã dậy, bữa ăn sáng đã được chuẩn bị”.
Trương Duy nghiêng đầu nhìn lên, ở đầu giường đã được dọn sắn bữa sáng, một bánh bao một chén cháo loãng. Trương Duy ngồi dậy hướng về phái Bàn Tử cười cười : “Cám ơn”.
Bàn Tử mừng rỡ, vội vàng đi giày cho Trương Duy. Bàn Tử làm vậy khiến Trương Duy không quen, vội vàng ngăn động tác của Bàn Tử lại, tự mình đi giày.
Bên trong trại tạm giam, sau khi dùng bữa sáng phạm nhân phải quét dọn nhà vệ sinh, đây là công việc bắt buộc, mặc dù nhà vệ sinh tương đối ẩm ướt, mùi hôi thối nhưng xung quanh tường tuyệt đối không một hạt bụi rất sạch sẽ.
Đêm qua hắn mới xử lý bọn đầu trọc nên sáng nay hai tên quỳ đêm qua cũng làm thay hắn việc đó. Về phần đọc nội quy trại giam, Trương Duy nghĩ hắn sẽ rất nhanh ra khỏi đây nên cũng chẳng buồn đọc.
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 17 : Hứa Tiểu Vi bất mãn.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Bên trong trại giam cũng không có nhiều việc để làm, đặc biệt là loại tạm giam ngắn hạn như Trương Duy, cho nên ngày hôm đó hắn cũng không biết làm gì, quả thật nhàm chán, không có chỗ nói chuyện phiếm, thậm chí còn không ai nhắc đến hắn.
Nhàm chán đến cực độ, Trương Duy cũng làm quen được với Bàn Tử. Bàn Tử họ Trầm là con thứ ba trong nhà nên cũng gọi hắn là Trầm Tam, kẻ này mồm mép rất lợi hại, là kẻ tái phạm tội lừa đảo, cái gì mà khuyến mãi, ẩm liêu khai thưởng, tam bát du hí, hồng lam duyên bút, tiên nhân bảo thập yêu … (mấy trò quảng cáo khuyến mại lừa đảo), nói chung cũng không có gì nghiêm trọng cũng có mầy lần bị giam một vài năm, về những lừa đảo lặt vặt thì bị giam mười mấy ngày, hắn một năm cũng ra vào trại giam ba bốn lần, coi như lăn lộn trong trại giam này cũng có nhiều kinh nghiệm.
Trầm Bàn Tử phục sát đất Trương Duy, chuyện đánh nhau ẩu đả trong trại giam hắn thấy nhiều, nhưng giống như Trương Duy chỉ cần tới mười giây liền giải quyết đám hung thần ác sát thì lần đầu tiên được kiến thức, ở trong lòng hắn, Trương Duy là người cực kỳ có bản lĩnh, lại thấy hắn hiền hòa, nên cũng không nịnh bợ lộ liễu, chỉ là từ từ mà tăng dần thôi.
Cũng may Trương Duy như thể không có chuyện gì, vào tù nhưng hắn vẫn giữ dáng vẻ thoải mái. Hơn nữa cái miệng Trầm Ba đúng là lợi hại, cùng hắn nói chuyện giết thời gian cũng không tệ lắm.
Vào xế chiều, Trương Duy đang có cảm giác buồn ngủ, bất chptj, cửa sắt vang lên một âm thanh chói tai. Cửa sắt mở ra, một gã cảnh sát hiện ra trước cửa.
“Trương Duy, đi ra ngoài”.
Cuối cùng cũng tới lúc thẩm tra, Trương Duy miễn cưỡng đứng lên, nhìn ánh mắt lo lắng của Trầm Tam, Trương Duy cười cười, vỗ vai Trầm Tam rồi đi ra ngoài.
Rất kỳ quái, cảnh sát cũng không còng tay Trương Duy, đi ra khỏi cửa đến một căn phòng nhận lại quần áo của mình, sau đó lại đi theo tên cảnh sát kia qua một hành lang dài, đi được một nửa hành lang thì Trương Duy bị mang vào một phòng làm việc.
Trương Duy nhìn Hứa Tiểu Vi đang ngồi trên ghế, chỉ thấy Hứa Tiểu Vi mặc váy dành cho cảnh sát, gương mặt mỹ lệ đang trừng mắt nhìn hắn.
Sau bàn làm việc còn có một cảnh sát trung niên, đêm qua khi đến sở cảnh sát hắn đã gặp qua một lần, biết tên cảnh sát đó là Trần Sở Trường.
“Trương Duy kí xong ngươi có thể đi” vẻ mặt Trần Sở Trường cũng lạnh lùng như tối qua.
Có thể rời đi? Không cần thẩm vấn? Trương Duy không hiểu tại sao lại như thế tuy nhiên hắn mơ hồ cảm giác có liên quan đến Văn Khả Hân, ít nhất nàng có thể chứng minh chiếc Porsche không phải là mình ăn trộm.
Trương Duy tiến về phía trước kí vào tờ giấy, rồi để bút xuống, Trương Duy nhịn không được liếc sang Văn Khả Hân.
Nói thật, tuy gương mặt Hứa Tiểu Vi có chút băng lãnh nhưng tuyệt đối là đại mỹ nữ, tuy nhiên so sánh với Văn Khả Hân Trương Duy cảm thấy Văn Khả Hân đáng yêu hơn nhiều.
Văn Khả Hân nhìn thấy Trương Duy đang liếc mắt nhìn mình, tức giận trừng mắt nói : “Đi đi ngươi được tự do”
Dứt lời, Hứa Tiểu Vi tựa hồ không muốn nhiều lời liền đứng dậy đi ra khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi phòng, Trương Duy nhìn Hứa Tiểu Vi phía trước trong lòng cảm thấy có phần kỳ quái, làm sao không cần hỏi một câu liền bỏ đi? Lập tức bước nhanh hơn đi song song với Hứa Tiểu Vi.
“Cảnh quan cho phép ta hỏi cái này? Quần ta cả đêm coi như xong?” Trương Duy vừa nói vừa hít hít lỗ mũi, trên người Hứa Tiểu Vi tỏa ra mùi hương rất dễ chịu.
Hứa Tiểu Vi dừng bước, lạnh lùng nhình hắn hỏi : “Vậy ngươi muốn thế nào? Hay là muốn vào đó ở mấy ngày?”
Trương Duy không hỏi còn tốt, vừa hỏi làm trong lòng Hứa Tiểu Vi cảm thấy khó chịu, đêm qua hắn nói để sáng mai thành thật khai báo, kết quả vốn người này có cái gì mà khai, chỉ là lừa gạt mình mà thôi.
Trương Duy cười cười nói : “Cũng không phải như vậy, ta chỉ có chút kỳ quái nên muốn hỏi ngươi một chút”
Hứa Tiểu Vi trừng mắt nhìn hắn nói : “Có chuyện gì mà hỏi, chuyện của ngươi chúng ta đã điều tra xong rồi chỉ là lái xe vượt quá tốc độ chỉ cần đến kho bạc nộp tiền phạt là được”
Đã điều tra xong rồi, coi như mình ngồi một đêm trong nhà giam, cảnh sát bắt giữ nghi phạm rồi thả ra không giải thích điều gì. Trương Duy hơi có chút bất đắc dĩ, bất quá cũng may bản thân hắn tương đối rộng rãi, mình cũng có mất miếng thịt nào đâu, cứ như vậy cũng được thôi.
Trương Duy rộng rãi nhưng Hứa Tiểu Vi trong lòng lại bất mãn, đôi mắt nàng xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng không hữu hảo, lúc này Hứa Tiểu Vi nhìn hắn có chút không cam lòng nói :
“Trương Duy, ta không rõ, sao tối hôm qua ngươi không nói rõ mọi chuyện cần gì phải vào phòng giam ngủ một đêm a, hừ, chỉ làm mọi người mất thời gian”
Trương Duy hơi ngẩn ra, không thể nào? Nàng còn không biết xấu hổ đi trách mình?
“Uy, hình như là ngươi không tin ta? Ta giải thích thế nào ngươi cũng không tin?”
Trương Duy bất mãn đáp lời.
Hứa Tiểu Vi chợt mỉm cười, thuận miệng trả lời :
“Nói xạo, làm sao ngươi biết ta không tin ngươi?”
Mồm Hứa Tiểu Vi nói cứng nhưng trong lòng lại lo lắng tự hỏi, mình quá nửa là không tin hắn nói.
Đừng nói đạo lý với nữ nhân, trước mắt chính là minh chứng tốt nhất.
Trương Duy không khách khí đáp : “Tốt … Tốt … là ngươi đúng, chuyện tối quá là tại ta, ta vào nhà giam để được ngủ miễn phí… ta lười đi tìm chỗ trọ”
Trương Duy không muốn cùng nàng dây dưa nữa, tùy ý phất tay, cất bước nhanh hơn.
Đây là thái độ gì? Hứa Tiểu Vi nhìn hắn nghênh ngang bỏ đi thiếu chút nữa không nhịn được tiến lên bắt lại.
Lưới sắt tự động mở ra, bây giờ là xế chiều, ánh mặt trời chói chang, Trương Duy híp mắt nhìn lên trời, bầu trời trong xanh, từng đám mây như tuyết trắng, khí trời thật đẹp.
Bên trong âm u bên ngoài thật trong xanh, mặc dù chỉ ở trong đó một hôm nhưng cũng để lại cho Trương Duy nhiều cảm xúc, Trương Duy nhịn không được hít một hơi thật sâu, tự do a.
“píp píp” phía sau vang lên tiếng còi ô tô, Trương Duy quay đầu lại nhìn thấy con Land Rover việt dã của cảnh sát, xuyên qua kính chắn gió có thể nhìn thấy sau tay lái là Hứa Tiểu Vi, chỉ thấy vẻ mặt nàng không kiên nhẫn nhìn mình chằm chằm.
Nga, cản đường của nàng, Trương Duy chậm rãi tránh qua một bên. Hàng xóm của mình cũng thật tay chơi, nhìn vậy mà lại đi xe việt dã dành cho nam nhân, xem ra không nên nhìn khuôn mặt đại mỹ nữ mà đoán a, Trương Duy hơi khó chịu nghĩ thầm.
Động cơ nổ vang, chiếc Land Rover đi sát người Trương Duy, Trương Duy cảm giác như cô nàng muốn thị uy với mình, hay là đang phát tiết bất mãn.
Chiếc Land Rover đi xa mấy chục thước, sắp đến chỗ quẹo chỉ nghe “két” một tiếng đột ngột phanh lại, đèm sau xe sáng lên, chiếc Land Rover lùi lại hơn nữa tốc độ cũng không chậm.
Đại Nội Cao Thủ Tác giả: Không Vui Không Nói
Chương 18 : Văn Khả Hân xin lỗi.
Dịch giả: Tiểu Phương
Nguồn: Thần Giới + Phong Nguyệt Lâu Kiếm Giới
Chương 18 : Văn Khả Hân xin lỗi.
Nha đầu này muốn làm gì? Trương Duy dừng bước, trong chớp mắt chiếc Land Rover đã đỗ bên cạnh hắn.
Cửa xe mở ra, Hứa Tiểu Vi thò đầu ra nói : “Ngươi đi đâu, ta đưa ngươi đi”
Lúc đầu Trương Duy ngẩn ra sau đó lắc đầu :
“Cảm ơn, xe cảnh sát ta không dám ngồi, không lại bị ngươi hỏi cung suốt đêm, chúng ta cứ nói lời từ biệt đi…”
Dứt lời, Trương Duy sợ nàng dây dưa nữa, sải bước, trong lòng hắn thầm nghĩ : “Nha đầu này làm gì có ý tốt, đưa ta? Không phải định từ miệng ta hỏi ra cái gì thôi sao?”
Trương Duy càng chạy càng nhanh, trong ô tô Hứa Tiểu Vi giận đến điên người.
Trương Duy cũng không biết, sáng nay Hứa Tiểu Vi xem hồ sơ của hắn, rất trong sạch, hơn nữa không nghĩ tới người mà nàng cho là lưu manh đó lại là quân nhân giải ngũ.
Sáng sớm hôm nay, ban cảnh sát nhận được điện thoại của luật sư Văn Khả Hân, theo lời ông ta thì Trương Duy chính là lái xe của Văn Khả Hân.
Có thể coi đó là hiểu lầm, thứ nhất tối hôm qua Văn Khả Hân ăn nói hàm hồ, không nhắc tới tài xế riêng, thứ hai, lái xe đã chạy quá tốc độ cho phép, đủ điều kiện để giam giữ.
Chẳng qua như vậy cũng không đủ để Hứa Tiểu Vi hoài nghi hắn ăn trộm xe, trong lòng có chút hối lỗi, mặc dù nhìn người này thế nào cũng không thấy thuận mắt, vì đã nhốt hắn một đêm nên nàng có ý tốt muốn đưa hắn về để tránh khỏi áy náy nhưng không nghĩ tới hắn không cảm ơn lại còn chê cười.
Giờ phút này, nhìn bóng lưng Trương Duy đang xa dần, Hứa Tiểu Vi tức giận nghiến răng. Chạy gì mà chạy? chỉ là muốn đưa ngươi về.
Trương Duy chậm rãi tiêu sái bước trên đường, miệng ngậm thuốc lá, vẻ mặt cô đơn, những người như hắn cũng tầm thường như con sâu cái kiến có ném đi đâu cũng không ai chú ý đến.
Về nhà vẫn còn sớm, chưa đến bữa tối, lúc này Trương Duy không có nơi nào để đi. Thành phố này rất lớn, trên đường mọi người vội vã đi lại, không ngừng vượt qua hắn, xe cộ qua lại không ngớt, nhưng hắn vẫn có cảm giác mình với cái thành phố này không có quan hệ gì, rất khó dung nhập vào.
“píp píp” tiếng còi xe phía sau vang lên. Nhưng hắn đang đi trên vỉa hè không cần thiết nhường đường, hắn cũng lười quay đầu lại dù chỉ liếc một cái.
Động cơ ở một bên vang lên, so với âm thanh ồn ã trên đường thì còn rất nhỏ, một chiếc BMW màu trắng chậm rãi tiến sát bên cạnh dừng lại trước người Trương Duy một đoạn.
BMW hệ 7, là một loại xe sang trọng, nhưng không quan hệ gì với mình, Trương Duy không hiểu nhìn một cái.
Khi hắn đi đến bên cạnh chiếc xe, cửa kính sau xe được hạ xuống.
“Tiên sinh, muốn đi nhờ xe không?”
Thanh âm nhẹ nhàng nũng nịu, ngọt đến tâm khảm.
Giọng nói này quen a. Trương Duy quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là gương mặt bị kính râm che kín gần hết, khóe miệng đang nở nụ cười ngọt ngào, dù bị kính râm che kín nhưng Trương Duy vẫn nhận ra mỹ nữ này, nàng là Văn Khả Hân.
“Nga, là ngươi”
Trương Duy nhìn nàng, trong lòng chợt thấy ấm áp, không sai a, cô nàng này đến đón mình.
“Lên xe đi, hỏi nhiều làm gì?”
Văn Khả Hân cười cười mở cửa xe cho hắn rồi lui sang ghế bên nhường chỗ.
Mỹ nữ đã mời không có lý do gì để cự tuyệt, Trương Duy chậm rãi lên xe.
Bên trong xe có mùi thơm thoang thoảng, Trương Duy nhịn không được hít sâu hơn. Lúc này hắn mới chú ý, lái xe là một nữ nhân tầm ba sáu ba bảy tuổi, trướng mạo đoan trang xinh đẹp, lộ ra một phong vận thành thục.
Nữ nhân thành thục kia đang đánh giá hắn, ánh mắt trực tiếp soi kỹ Trương Duy làm hắn thấy mất tự nhiên.
“Ta giới thiệu các ngươi với nhau:
Văn Khả Hân ngồi một bên tháo kính xuống nhiệt tình giới thiệu : “Đây là Trang di (di : cô/dì) là quản gia của ta”. Nàng hướng Trang di rồi nói tiếp : “Trang di, vị này chính là Trương Duy tối hôm qua đã giúp đỡ ta”
Trang di “nha” một tiếng thản nhiên nói :
“Ngươi hảo (kiểu chào xã giao), rất cảm ơn Trương tiên sinh tối hôm qua đã giúp đỡ Khả Hân”
Giọng nói Trang di ngọt ngào nhưng trên mặt lại không có nửa lòng biết ơn, ngược lại nàng có vẻ đề phòng Trương Duy.
Trương Duy khẽ cười coi như đáp lại.
Văn Khả Hân nhìn Trương Duy nhẹ giọng nói :
“Trương Duy, tối hôm qua ta làm liên lụy ngươi, thật là không tốt, ta xin lỗi a”
Vẻ mặt Văn Khả Hân băn khoăn.
“Chuyện đã qua Văn tiểu thư cũng không cần để trong lòng”
Trương Duy mở miệng nói, trong lòng vẫn có chút hậm hực, chuyện đêm qua thật sự là không giải thích được.
Văn Khả Hân vội vàng nói :
“Vậy cũng không được, là tại ta hại ngươi bị oan uổng một đêm, thế nào ta cũng phải cảm tạ ngươi mới được? Đúng rồi, Trương Duy, bây giờ ngươi định đi đâu”
“Cái này … ta còn chưa nghĩ ra”
Trương Duy thật lòng nói, nghe Văn Khả Hân muốn cảm tạ mình trong lòng hắn có phần nào an ủi.
“Ngươi không có nơi để đi a? Như vậy hôm nay do ta sắp xếp được không? Nhìn ngươi râu ria xồm xoàm như vậy trước tiên ta dẫn ngươi đi chỗ nào nghỉ ngơi đã”
Nhìn vẻ mặt tiều tụy của Trương Duy Văn Khả Hân có phần áy náy.
Trương Duy sờ sờ cằm, hai hôm rồi chưa cạo râu, hắn nhìn qua gương chiếu hậu, hơi tiều tụy, tóm lại bây giờ cũng không biết đi đâu, thôi cứ tùy nàng.
Thấy Trương Duy đồng ý, Văn Khả Hân nhoẻn miệng cười nói với Trang di : “Trang di, chúng ta đi Thanh Thủy Loan, đúng rồi ngươi gọi điện bao hết chỗ để tránh kẻ khác quấy rầy”
Thanh Thủy Loan? Trương Duy cũng biết chỗ đó, năm ngoái hắn cùng với hai lãnh đạo đã đi qua đó.
Trong mắt Trang di hiện lên vẻ do dự, nhưng nhìn bộ dáng hưng phấn của Văn Khả Hân nàng khẽ thở dài cầm điện thoại lên.
Trang di lái xe chắc chắn, luôn đều đều không nhanh không chậm, không lâu sau đã vượt qua cầu. Một đường hướng phía khu Đông Thành đi đến.
Văn Khả Hân đem chuyện tình sau khi Trương Duy bị bắt kể lại cho hắn, tối qua Văn Khả Hân đã gọi điện báo cho luật sư của nàng, sáng sớm luật sư đã liên lạc với cảnh sát xác định việc đó chỉ là hiểu lầm rồi đem tiền đến kho bạc nọp phạt. Tự nhiên là Trương Duy tự nhận mình lái quá tốc độ, chuyện lái xe quá tôc độ thì hắn vẫn phải chịu, bất quá khi Trương Duy bị hiềm nghi là trộm xe luật sư đã thông báo với cảnh sát hắn là lái xe, giải thích oan khuất cho hắn, lúc này Trương Duy mới hiểu sao mình lại được thả ra.
Văn Khả Hân sau khi nói xong áy náy :
“Trương Duy ta có ích kỉ quá hay không? Ta phạm lỗi nhưng ngươi lại chịu thay, ngươi không trách ta chứ?”
Nhìn ánh mắt và bộ dáng Văn Khả Hân Trương Duy không nỡ trách cứ nàng mỉm cười nói :
“Văn tiểu thư ta đã nói rồi chuyện đã qua đừng nhắc lại nữa, hôm qua nếu ta không hiểu lầm ngươi thì cũng không phải vào ngục, chuyện này cũng không trách được ngươi, hơn nữa, không phải ngươi đang muốn cảm tạ ta sao? Mời ta một bữa coi như hòa”
Trương Duy nói xong cũng thấy thoải mái, hắn giúp nàng còn nàng lại mời hắn ăn một bữa.
Nghê thế trong lòng Văn Khả Hân cũng cảm thấy dễ chịu, chuyện mời một bữa đối với nàng quá nhỏ, lập tức nở nụ cười, dịu dàng nói : “Ân, đến ôn tuyền
(suối nước nóng), ta mời ngươi một bữa tiệc lớn, coi như bồi bổ lại sức khỏa của ngươi.
Đang lúc nói chuyện, ánh mắt Trương Duy vô ý liếc về kính chiểu hậu, hắn sớm chú ý đến một chiếc Mercedes-Benz 600 đen vẫn bám theo nãy giờ.