Ghi chú đến thành viên
Gởi Ðề Tài Mới Trả lời
 
Ðiều Chỉnh
  #1  
Old 28-07-2011, 12:07 PM
Na's Avatar
Na Na is offline
57991135
Cạch !
 
Tham gia: Mar 2011
Bài gởi: 178
Thời gian online: 4 ngày 18 giờ 9 phút
Xu: 2,970
Thanks: 22
Thanked 211 Times in 39 Posts
Trà chanh cảm xúc

Lâu lắm mới lại tụ tập trà chanh, bất ngờ khi người ta cũng có mặt, vẫn cười nói, trêu trọc, 'đá xoáy' như hôm nào...

Nhưng trong lòng thấy trống rỗng, đầu óc cũng trống rỗng, chẳng suy nghĩ gì... hay là không dám nghĩ vì biết rằng mãi mãi không thể quay về như hôm nào, không đi chung một hướng và mãi không thuộc về nhau? Giờ người ta đã có bạn gái, đã dẫn về "ra mắt" gia đình và có lẽ cuối năm sẽ tổ chức đám cưới...

Thế đấy, cuộc sống tại sao lại oái oăm như vậy nhỉ? Đã có duyên gặp nhau, là đồng hương, đồng nghiệp của nhau, đã cho nhau có lẽ cũng rất nhiều cảm xúc... vậy mà sao không có duyên được ở bên nhau?
Mỗi lần phóng xe máy về quê là những cảm xúc, những ký ức lại ùa về, không có bụi mà sao thấy cay mắt? Cảm giác đơn độc làm đau nhói tim gan. Phải mất bao lâu để lấy lại cân bằng nhỉ? Đã thôi không còn đau đáu nghĩ về những ngày ấy, thôi mất ngủ để biết đêm dài, thôi cảm thấy trống rỗng thẫn thờ mỗi sáng thức dậy... Vậy mà chỉ cần đi về con đường ấy, mọi thứ như mới ngày hôm qua.

23 tuổi, nói chưa yêu ai bao giờ chẳng ai tin, chưa đến cái tuổi để bố mẹ phải sốt sắng vì chưa có người yêu nhưng cũng chẳng còn ở cái tuổi chỉ biết cắm đầu vào học hành, bài vở. 23 tuổi, đã ra trường và có vài năm kinh nghiệm đủ để nhanh chóng bắt nhịp với công việc mới và làm hài lòng sếp nhờ những năm tháng sinh viên chịu khó đi làm thêm. Có lẽ ở công ty, trừ sếp ra thì mình là người thứ hai có nhiều thời gian nhất dành cho công việc, sẵn sàng làm thêm cho kịp deadline mà chẳng phải vướng bận chuyện gì. Từ lâu, công việc như là một thú vui giải khuây đối với mình hơn là nhiệm vụ bắt buộc.


Mẹ nói "chỉ cho ở nhà đến 27 tuổi thôi nhé, lúc đấy mà chưa có ai rước thì mẹ sẽ 'bán tống bán tháo' chứ không thể để hàng tồn kho được". Mẹ lúc nào cũng dò hỏi xem đã có bạn trai chưa nhưng chẳng bao giờ "moi" được thông tin gì. Mẹ chỉ biết có anh chàng "gọi điện không nghe máy" thôi.

Buồn cười nhất là hôm Tết, có anh bạn vào chơi, mẹ đi vắng, chỉ có bố ở nhà. Đến lúc mẹ về, bố bảo mẹ là anh chàng "gọi điện không nghe máy" chẳng hiểu làm sao mà biết đường vào tận nhà mình chơi?
Hic... "nhầm hàng", thế mới khổ... Chưa bao giờ dám nói với mẹ về chuyện tình cảm, chẳng hiểu sao?
Thích thì nhiều nhưng yêu thì chưa. Chưa bao giờ nhận lời yêu ai hay có cơ hội nói lời yêu thương với một ai đó. Những người mình từng thích thì đau khổ nhận ra rằng họ sẽ chẳng bao giờ thuộc về mình. Còn những người thích mình thì lại chẳng hề có chút cảm xúc nào. Có chăng chỉ là cảm giác quý mến nhưng luôn cố gắng giữ một khoảng cách vì đã bao lần trái tim chưa kịp mở ra thì lại phải đóng chặt.

Bao nhiêu lần phải cố gắng ghìm lòng mình xuống, bao nhiêu lần phải từ chối làm người khác buồn như chính mình lúc này... nên sợ, nên ngại ngần... Sợ sẽ làm tổn thương người khác, sợ chính mình cũng sẽ bị đau nếu trao đi mà không được nhận lại, sợ một ngày nào đó cảm xúc sẽ bị chai lì.

Có anh bạn đã nói với mình rằng: "Con gái có quyền lựa chọn, có quyền kiêu một chút, có quyền hẹn hò với vài người rồi chọn ra người thích hợp nhất, chẳng việc gì phải đắn đo suy nghĩ. Ban đầu thì là bạn, rồi sau này sẽ thành người yêu nên cứ open đi, warmly welcome đi"... Mình thì lại nghĩ khác. Tình cảm tự sinh ra thì cũng sẽ tự mất đi, cứ để nó đến và đi tự nhiên liệu có phải là một quan niệm đúng?
Một cốc trà chanh thôi nhưng mang lại cho mình bao nhiêu cảm xúc cùng suy tư...


Sưu Tầm



Các chủ đề khác cùng chuyên mục này:

Tài sản của Na

Trả Lời Với Trích Dẫn
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Na
Trả lời



©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™