Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 779: Giống như kiến hôi
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- Ầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, Chư Cát Ức Thủy va vào ngọn núi khổng lồ, hắc quang trên người hắn gần như trong nháy mắt vỡ tan tành, ngọn núi khổng lồ cũng bị hắn húc vỡ tung, biến thành những tảng đá lớn rơi đầy trời, ngọn núi khổng lồ như vậy liền hóa thành từng tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, phủ khắp phạm vi mười dặm, may là phần lớn binh sĩ của đế quốc Thiên Nguyên đã thối lui hơn mười dặm, thế nhưng vẫn không có cách nào tránh khỏi phạm vi những tảng đá vụn bắn ra, không biết có bao nhiêu người bị đá nện vỡ đầu chảy máu, thậm chí ngay cả hài cốt cũng không còn.
Thế nhưng Hiên Viên Nhược Tinh căn bản không để ý đến thương vong của những binh lính này, hắn thậm chí cũng không định xuất thủ giải cứu bọn hắn, những binh lính này đối với hắn mà nói cũng chỉ giống như con kiến hôi, chẳng lẽ ngươi lại đi cứu kiến hôi sao?
Hắn chỉ khẽ vẫy một tay, đem Chư Cát Ức Thủy bắt lấy, sau đó chộp lấy lá cờ màu đen trong tay Chư Cát Ức Thủy, chỉ có điều cũng không lập tức giết hắn, mà trái lại hạ lệnh tổng tấn công.
Về phần một vài binh sĩ lưu lại trên tường thành, đặc biệt là Diệp Long Nghị lưu lại nhìn tràng cảnh này thì sắc mặt đã trở nên trắng bệch, đây chính là lực lượng của Thần Tiên sao? Nếu như hắn thật sự muốn công phá Vân Kinh thì chỉ cần ném một ngọn núi xuống, thử hỏi cả tòa thành Vân Kinh liệu còn bao nhiêu người có thể sống sót?
Không trách được lúc Chư Cát tiên sinh biết hắn tới thì lập tức an bài, chỉ hi vọng bệ hạ có thể bình yên rời đi.
Tướng quân, người bao giờ mới trở về?
Diệp Long Nghị nhìn về phía Nam, lại nhìn Chư Cát Ức Thủy giống như đạn pháo bị đánh bay ra ngoài, cuối cùng rút thiết công của mình ra, trực tiếp nhảy xuống tường thành, bắt đầu phát động tiến công với đế quốc Thiên Nguyên.
Đối mặt với Hiên Viên Nhược Tinh cường đại, trong lòng của hắn đã tuyệt vọng, thế nhưng hắn là một quân nhân, một người lính nên chết ở trên chiến trường, cho dù biết rõ cuộc chiến không thể nào vãn hồi, nhưng hắn cũng quyết không lùi bước.
Bàn Long Côn trong tay nổi lên từng đạo quang mang, thật giống như Thần Long sống lại, mà đại quân của đế quốc Thiên Nguyên cũng đã lao đến.
- Bộp bộp bộp….
Liên tục đập nát đầu của mấy tên binh lính đế quốc Thiên Nguyên, cuối cùng đem một gã Đại Tông Sư giết chết, lúc đánh về phía một gã Hồn Tiên, lại bị một đao Huyền Băng của tên Hồn Tiên đâm rách lồng ngực, máu tươi đỏ thẫm phun vãi ra, trong mắt Diệp Long Nghị tràn ngập thần sắc kiên quyết.
Trong đầu hắn không twjchur xuất hiện lại những hình ảnh từng đi theo Diệp Tịnh Vũ, lần đầu tiên tỷ võ, lần đầu tiên xuất chinh, lần đầu tiên….
Có rất nhiều lần đầu tiên, chỉ có điều lúc này đã không còn nữa rồi….
Tướng quân, Long Nghị không thể làm bạn của người được nữa rồi….
Thân thể Diệp Long Nghị dần gục xuống, trong mắt lóe lên hỏa nhiệt, chỉ có điều theo sinh mệnh dần biến mất, tia hỏa nhiệt cũng dần biến mất.
Dưới uy lực cường đại của Hiên Viên Nhược Tinh, thủ vệ tại thành Vân Kinh không hề có chút ý niệm chống cự nào nữa, ngoại trừ một đám người cùng chết với Diệp Long Nghị ra, những người khác đều chọn đầu hàng.
Mà đám người Lạc Nhược Phong vốn nên rời đi lại bị một đại quân đoàn bao vây, ngoại trừ hắn ra còn có Tiểu Mộc Tử, Nam Cung Thương, Y Nhược Thủy, Biệt Ly, Ảnh Tiểu Tiêu, Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư và đứa con Lạc Li Hiên của hắn bị vây lại, ngoại trừ bọn hắn thì những người khác đều lựa chọn đầu hàng.
Thấy binh lính đế quốc Thiên Nguyên đông nghịt, lại còn có Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đáng đứng ở trên tường mỉm cười, thế nhưng hoàn toàn không nhìn thấy Hiên Viên Nhược Tinh, Lạc Nhược Phong biết rằng lần này có lẽ thật sự lành ít dữ nhiều rồi.
- Li Hiên, con có sợ hay không?
Nhìn đứa con lớn gần bằng mình, Lạc Nhược Phong bỗng nhiên mở miệng hỏi.
- Sư phụ từng nói với con, nam nhi trên đời, sống làm hào kiệt, chết cũng phải oanh liệt, cho nên hài nhi không sợ!
Lạc Li Hiên kiên định lắc đầu, trên mặt là một vẻ kiên định, không chút bởi vì địch nhân trước mặt mà sợ hãi.
- Sống làm hào kiệt, chết cũng phải oanh liệt, ha ha ha, ta chưa từng nghe qua tên đó đã từng nói một câu như vậy, chỉ có điều hắn nói không sai, nam nhân trên đời phải sống oanh oanh liệt liệt, cho dù chết cũng phải oanh oanh liệt liệt!
Lạc Nhược Phong cười lớn, keng một tiếng rút ra bội kiếm của mình.
- Các vị, hãy để trẫm cùng các ngươi chiến đấu đi!
Trong mắt Lạc Nhược Phong lộ ra tia lửa nóng trước nay chưa từng có, từ lúc hắn gặp Diệp Tịnh Vũ hắn đã biết mọi thứ hắn có đều nhờ sự giúp đỡ của Diệp Tịnh Vũ, Diệp Tịnh Vũ bây giờ không có ở đây, vậy thì mình phải tự đứng ra thôi.
Cảm nhận được chiến ý của Lạc Nhược Phong, đám người Nam Cung Thương vẻ mặt cũng chấn động, bọn họ cũng hiểu rằng nhóm người mình hôm nay hẳn phải chết, nhưng cho dù chết thì đã sao? Người sống trên đời ai chẳng phải chết, chỉ có điều vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.
Nắm chặt cánh tay nhỏ bé của Y Nhược Thủy, trên mặt Nam Cung Thương lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trên mặt hai người Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư cũng lộ ra vẻ lạnh nhạt, mặc dù các nàng và đế quốc Nam Vân không có quan hệ gì quá lớn, đặc biệt là Yêu Nhiêu, lúc nhìn thấy nam tử đó, nàng liền không chút do dự đứng về phía đế quốc Nam Vân, nếu không nàng quả thật không biết phải đối mặt với nam tử đó thế nào.
Đối mặt với Hiên Viên Nhược Tinh cường đại, các nàng thậm chí còn định tự sát, cho dù chết thì các nàng cũng tuyệt đối không thể để cho Hiên Viên Nhược Tinh làm vấy bẩn thân thể của mình được.
- Còn chờ gì nữa? Giết bọn chúng cho ta!
Không biết có phải cảm ứng được suy nghĩ trong lòng hai nàng hay không, theo thanh âm hắn phát ra, Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư, thậm chí là Y Nhược Thủy cũng cảm thấy thân thể của mình không thể khống chế mà bay lên, toàn thân không tài nào nhúc nhích được.
- Nhược Thủy…
Nam Cung Thương hét lớn, một tay chụp về phía Y Nhược Thủy.
- Hừ….
Hiên Viên Nhược Tinh hừ lạnh một tiếng, một cổ lực lượng nện lên ngực Nam Cung Thương, lập tức đem hắn đánh bay ra ngoài….
Một đạo máu tươi từ trong miệng Nam Cung Thương phun ra, lồng ngực của hắn gần như lõm xuống, đây chính là một kích tùy ý của Thần Tiên, nếu như không phải thực lực của hắn đã đạt đến Vũ Thần thì một kích này cũng đủ giết hắn rồi.
Mặc dù may mắn như thế, nhưng nhận phải một kích trầm trọng đó, lực chiến đấu của Nam Cung Thương cũng mất sạch hoàn toàn, mà thân hình của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt lại càng trực tiếp đến trước mặt hắn, khí tức cường đại phát ra, gắt gao khóa chặt Nam Cung Thương, căn bản không để hắn nhúc nhích chút nào.
Lúc này, Hiên Viên Nhược Tinh cũng không có định xuất thủ, hắn chỉ đem Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư và Y Nhược Thủy đã khôi phục dung mạo đến trước mặt mình, trên mặt hắn nở một nụ cười đắc ý….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 780: Sinh tử mà thôi
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
- Động thủ đi, người nào giết hắn ta sẽ phong Vương ngoại tộc!
Hiên Viên Nhược Tinh chỉ vào Lạc Nhược Phong nói một câu, không để ý đến tràng chiến đấu ở bên dưới nữa, chủ lực của bọn chúng đã bị mình đả thương, chỉ còn sót lại vài tên Đại Tông Sư mà thôi, có lẽ đối với người bình thường mà nói thì Đại Tông Sư là nhất đẳng cao thủ, nhưng đối với hắn thì lại chẳng khác gì con kiến hôi, làm sao lại quan tâm đến những con kiến hôi này tới giết hắn được?
Giờ phút này, hắn thật giống như Thần Vương nhìn xuống chúng sanh, đem hết thảy trở thành món đồ chơi, tàn nhẫn đùa giỡn.
Nghe thấy lời của Hiên Viên Nhược Tinh, bất kể là những tướng quân hay binh lính thì trong hai mắt đều đỏ rực, rút ra vũ khí của mình hướng về phía Lạc Nhược Phong ở trung ương chém giết, Vương tính ngoại tộc a, đó là danh hiệu vô cùng cao quý, địa vị, toàn bộ vinh hoa phú quý có thể có được trong ngày hôm nay.
Thật ra thì những người này đều hiểu, với thực lực của Hiên Viên Nhược Tinh, muốn giết mấy người này thì quả là chuyện chỉ trong nháy mắt, sở dĩ lưu lại cũng chỉ là vì muốn xem trò hay mà thôi.
Vô số dòng người xông về phía Lạc Nhược Phong, Biệt ly, Ảnh Tiêu Tiêu đồng thời rút vũ khí của mình ra, chắn trước mặt Lạc Nhược Phong, cho dù biết kết quả cuối cùng là tử vong, thế nhưng bọn họ không thể để bệ hạ chết trước mình được.
Cho dù chết cũng phải bảo vệ tôn nghiêm của bệ hạ.
Khí tức trên người Biệt Ly không ngừng tăng lên, gần như trong giây lát đã đột phá Võ Thánh, Võ Thánh tuyệt đối chính là những nhân vật uy chấn một phương, nhưng bây giờ ở đây thì Võ Thánh chẳng là cái gì cả, lập tức bảy tám tên Đại Tông Sư liền quấn đến, triển khai tấn công điên cuồng đối với hắn.
Vô Tình Chưởng, Tuyệt Tình Chỉ, Thương Tâm Kiếm, Biệt Ly liên tục đánh ra những tuyệt học của Vô Thương Môn, trực tiếp giết ba tên Đại Tông Sư, nhưng trên người của hắn cũng xuất hiện đầy vết thương, đã có bốn đạo kiếm khí đâm lên thân thể của hắn.
Nhưng mà hắn vẫn không thèm để ý chút nào mà vũ động trường kiếm trong tay mình, kiếm khí sắc bén lại càng phá không mà ra, đem những tên binh lính không muốn sống xung quanh giết sạch.
Về phần Ảnh Tiêu Tiêu, am hiểu nhất chính là khinh công, nếu để hắn bỏ trốn thì chính là nhất tuyệt, nhưng hôm nay phải bảo vệ bệ hạ của mình, lại căn bản không thể né tránh, chỉ có thể đem thân thể của mình ngăn cản vô số đạo kiếm quang, trên người không biết bị dính bao nhiêu vết thương, cho dù là Tiểu Mộc Tử, lúc này cũng liều mạng chắn trước người Lạc Nhược Phong.
Mấy tên Hồn Tiên bên cạnh Hiên Viên Nhược Tinh muốn xuất thủ, nhưng lại bị Hiên Viên Nhược Tinh ngăn lại, trên mặt hắn treo nụ cười nhàn nhạt, rất là ưu nhã đến trước mặt Yêu Nhiêu, nhìn gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ, Hiên Viên Nhược Tinh đắc ý cười nói:
- Ngươi cảm thấy bọn chúng có thể kiên trì bao lâu?
Thấy Hiên Viên Nhược Tinh vốn có thể dễ dàng tiêu diệt hết đám người Lạc Nhược Phong, nhưng lại phái nhiều người tiến lên chịu chết như vậy để giết bọn họ, Yêu Nhiêu chỉ cảm thấy trong lòng mình lạnh buốt.
Hắn còn là người sao?
Nếu như có hắn ở đây thì tốt rồi, có hắn ở đây thì nhất định sẽ ngăn cản được tội ác này, đối với lời của Hiên Viên Nhược Tinh, nàng vẫn lựa chọn trầm mặc.
- Ha ha, ngươi có phải thấy ta rất nhàm chán hay không? Rõ làng là có thể dùng một ngón tay đè chết bọn chúng, thế nhưng lại muốn những binh lính này hao tổn bọn họ đến chết.
Thấy Yêu Nhiêu không nói gì, Hiên Viên Nhược Tinh không thèm để ý chút nào, vẫn nhàn nhạt nói.
- Ha ha, đúng là rất nhàm chán, nhưng bây giờ ngươi còn chưa đạt tới cảnh giới của ta nên ngươi sẽ không thể nào hiểu được suy nghĩ bây giờ của ta, chỉ có điều không sao, chỉ cần ngươi đáp ứng làm nữ nhân của ta, ta bảo đảm ngươi có thể giống như ta, trở thành thần vĩnh hằng bất diệt, thế nào?
Hiên Viên Nhược Tinh nhàn nhạt nói, thậm chí cũng không tự xưng là trẫm.
- Si tâm vọng tưởng!
Nghe thấy lời này của Hiên Viên Nhược Tinh, Yêu Nhiêu lạnh lùng hừ một tiếng.
- Si tâm vọng tưởng? ha ha ha…. Nếu như là trước kia, có lẽ ngươi có thể nói như vậy, nhưng bây giờ thì đã không còn là vọng tưởng nữa, mà phải gọi là sự thật, không có ai có thể ngăn cản ngươi trở thành nữ nhân của ta cả, ha ha ha ha….
Hiên Viên Nhược Tinh điên cuồng cười lớn, hắn bây giờ quả thật đủ tư cách nói những lời như vậy, thực lực của hắn hiện nay thật sự quá mạnh mẽ, thậm chí ngay cả đám người Yêu Nhiêu ngay cả việc tự sát cũng không làm được.
Lúc này, Ảnh Tiêu Tiêu toàn thân dính đầy máu tươi bị một gã Đại Tông Sư đỉnh phong đánh một quyền nát vai, lập tức bảy tám thứ vũ khí đâm vào thân thể của hắn, mấy đạo máu tươi cứ như vậy bắn ra ngoài, mà trong mắt của hắn cũng tràn đầy bi thương…..
- Ảnh tướng quân….
Thấy Ảnh Tiêu Tiêu cứ như vậy chết trước mặt mình, Lạc Nhược Phong mặc dù sớm biết kết quả sẽ như vậy, thế nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bi thống.
Mà trong mắt Lạc Li Hiên lại tràn đầy nước mắt, những người này là bởi vì bảo vệ cha con họ cho nên mới chết…
- Giết….
Biệt Ly lúc này cũng hét lớn một tiếng, trên người của hắn sớm đã cắm đầy vũ tiễn, máu tươi đã sớm nhuộm hồng hết toàn bộ, thấy đông đảo binh lính lại tiếp tục nhào tới, trong mắt Biệt Ly bỗng nhiên dâng lên vẻ tuyệt vọng, thân hình hắn bỗng nhiên bắn ra từng đạo kim quang, ngay sau đó ầm một tiếng, cả thân thể nổ tung, năng lượng khổng lồ càn quét ra, ngay lập tức hơn mười tên Đại Tông Sư cùng với mấy trăm tên lính bị uy lực tự bảo này nghiền thành mảnh nhỏ, chân tay nhục thể cũng hóa thành huyết nhục bay đầy trời.
- Biệt Ly tướng quân….
Lạc Nhược Phong giờ phút này ngoại trừ gào thét ra đã không còn có thể làm được gì nữa, những người này đều là bộ hạ trung thành nhất của hắn, nhưng bây giờ bọn họ đều vì tôn nghiêm của mình mà chết trước mặt mình, điều này sao có thể không khiến cho hắn đau lòng, sao có thể không khiến cho lòng hắn như bị tan nát.
Đế Vương vô tình, nhưng giờ phút này, Lạc Nhược Phong lại cảm thấy trong lòng một trận đau đớn, trong mắt mơ hồ có ánh lệ chớp động.
Nhưng hắn không thể khóc, hắn là nhất đại Đế Vương, hắn là hoàng đế cao cao tại thượng, hắn làm sao có thể rơi lệ?
- Bệ hạ, chúng ta không thể chiếu cố người được nữa, chúng ta đi trước một bước!
Lúc này, quân địch lại một lần nữa lao đến, trong mắt Mộc công công lộ ra thần sắc kiên quyết, cung kính thi lễ một cái, xoay người hướng về phía đại quân đông nghịt phóng đi.
- Xuy xuy xuy….
Không biết có bao nhiêu vũ khí đâm xuyên cơ thể Tiểu Mộc Tử, cuối cùng đem hắn cắt xé nát bấy, hài cốt cũng không còn.
Nước mắt cuối cùng cũng từ trong khóe mắt của Lạc Nhược Phong rơi xuống, người này chính là thái giám vẫn luôn chiếu cố mình từ nhỏ đến lớn, nhìn Tiểu Mộc Tử đến lúc này cũng không oán không hối hận, trái tim của hắn giống như bị xé nát.
Tại sao lại khó chịu như vậy? Tại sao lại chua xót như vậy?
Đây chính là tình sao?
Ai nói Đế Vương vô tình? Ai nói nam nhi thì không có nước mắt? Đều là bởi vì chưa phải thực sự bi thương mà thôi….
Nhìn quân địch chen nhau xông đến, lại nhìn Lạc Li Hiên đã rơi lệ đầy mặt, Lạc Nhược Phong từ trong lòng móc ra một thanh chủy thủ, một thanh chủy thủ màu hoàng kim, hắn là vua của một nước, hắn có cái chết tôn nghiêm của mình.
Đang lúc Lạc Nhược Phong chuẩn bị giết con mình rồi tự sát thì một đạo nhân ảnh chợt xuất hiện trước người hắn, đó là một đạo nhân ảnh gầy yếu, mái tóc trắng dài của hắn rất bắt mắt, gương mặt vô cùng anh tuấn, trong con ngươi đen nhánh của hắn lúc này đã biến thành một màu đỏ rực….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 781: Chuyển dời ký ức
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Nhìn Ảnh Tiêu Tiêu đã gục ngã trong vũng máu không nhúc nhích, lại nhìn thân hình đã tan nát của Tiểu Mộc Tử, nhìn Biệt Ly tự bạo huyết nhục đầy trời, lại nhìn Diệp Long Nghị không biết đã chết từ lúc nào, Diệp Tịnh Vũ chỉ cảm thấy trái tim của mình giống như bị thứ gì hung hăng bóp chặt, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.
Những người này đều là những bộ hạ theo mình từ rất sớm, những người này đều đem cuộc đời của mình phó thác cho mình, là huynh đệ của mình, vậy mà bọn hắn đều đã chết, chết toàn bộ.
Tướng mạo của bọn hắn lần lượt xuất hiện trong đầu bản thân, cảnh lần đầu tiên nhìn thấy bọn hắn ở trên lôi đài hiện ra trước mắt rõ mồn một, nhưng bây giờ đã trở thành mây khói.
Đây là số mệnh sao? Tại sao mình đã chạy hết tốc lực vẫn không kịp giải cứu bọn họ chứ?
Tại sao? Đây là tại sao? Mình đã thề phải bảo vệ những người bên cạnh thật tốt, nhưng bây giờ trời cao lại không cho mình cơ hội này….
Sát ý trong lòng hắn không giữ lại chút nào phóng thích ra hết toàn bộ, hai mắt đỏ rực gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Viên Nhược Tinh cách đó không xa, là hắn hại chết Lạc linh Nhi, hôm nay lại có nhiều người chết trong tay hắn như vậy, hôm nay nếu như mình không thể giết hắn thì mình thề sẽ không làm người.
Thấy Diệp Tịnh Vũ cứ như vậy từ trong hư không xuất hiện, Lạc Nhược Phong và thái tử Lạc Li Hiên cũng sững sốt, ngay sau đó là vô cùng vui mừng.
- Tĩnh Vũ, sư phụ….
Hai người đồng thời mở miệng kêu, trong lời nói tràn ngập mong chờ, còn một cảm xúc không thể nói rõ. Diệp Tịnh Vũ đã tới, bọn họ giống như được ăn một viên định tâm hoàn, không còn e ngại bất kỳ điều gì nữa.
- Bệ hạ yên tâm, có ta ở đây, không có bất kỳ người nào có thể thương tổn được các ngươi!
Diệp Tịnh Vũ nhàn nhạt nói, thế nhưng gân xanh trên người hắn lại nổi lên, hiển nhiên trong lòng hắn đã tức giận đến tột đỉnh.
Nghe thấy lời của Diệp Tịnh Vũ, hai cha con Lạc Nhược Phong lại càng yên lòng, hắn thu hồi lại thanh chủy thủ hoàng kim, lại một lần nữa cầm chặt bội kiếm của mình.
Hiên Viên Nhược Tinh hiển nhiên cũng chú ý tới sự xuất hiện của Diệp Tịnh Vũ, nhìn nam tử đầu tóc bạc trắng này, trên mặt Hiên Viên Nhược Tinh cũng không có chút nào lo lắng, hắn bây giờ đã là Thần Tiên, hắn có Thượng Cổ Dị Bảo trong tay, hắn là thiên hạ đệ nhất nhân, hắn còn e ngại ai nữa?
- Ha ha ha, thì ra là kẻ dựa vào nữ nhân của mình mới có thể giữ được mạng sống, lần trước may mắn để người đào thoát, lần này ngươi lại tự dâng đến cửa, ngươi thật đúng là phụ hảo ý của Linh Nhi công chúa rồi…..
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha hả, trong lời nói tràn ngập đắc ý.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Tịnh Vũ nghe thấy hắn nhắc đến Lạc Linh Nhi thì trong hai mắt càng đỏ rực, trong lòng tràn ngập lửa giận, mà Lạc Nhược Phong ở cách đó không xa nghe thấy những lời này thì sắc mặt cũng hơi biến đổi, chẳng lẽ Linh Nhi xảy ra chuyện gì sao?
Lúc trước hai người Chư Cát Ức Thủy trở lại cũng không nói cho hắn biết về chuyện của Linh Nhi, chỉ có điều tình huống hiện nay lại khiến hắn cũng biết không nên hỏi gì cả.
- Buông các nàng ra, ta và ngươi đánh một trận công bằng….
Diệp Tịnh Vũ áp chế lửa giận trong lòng, nhàn nhạt nói.
- Buông các nàng ra? Công bằng đánh một trận? Ha ha ha, ngươi cảm thấy ngươi xứng đáng đánh một trận công bằng với ta sao? Giết bọn chúng cho ta….
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha hả, lập tức hạ lệnh tấn công, những tên lính vừa rồi bởi vì sự xuất hiện của Diệp Tịnh Vũ mà dừng lại thì lúc này lại lần nữa cầm vũ khí trong tay xông về phía Diệp Tịnh Vũ.
Người này cho dù cường đại thì đã sao, hắn chẳng qua cũng chỉ có một mình mà thôi, chẳng lẽ còn có thể đối phó được với nhiều người như vậy sao?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện suy nghĩ như vậy, cho nên bọn họ căn bản không có chút sợ hãi, đặc biết là nghĩ đến việc chỉ cần giết được Lạc Nhược Phong là có thể được phong làm Vương tộc ngoại tính, vinh hoa phú quý như vậy, chẳng lẽ người bình thường có thể cự tuyệt được hay sao?
Mấy ngàn người giống như thủy triều tràn về phía đám người Diệp Tịnh Vũ, ba người Diệp Tịnh Vũ giờ phút này giống như ba chiếc lá nhỏ đối mặt với thủy triều trên biển, tùy thời đều có thể bị tiêu diệt, nhưng bất kể là Lạc Nhược Phong hay là Lạc Li Hiên trong lòng đều bình ổn, không còn chút lo lắng.
- Ngươi cần gì phải khổ cực vậy, khi không để bọn chúng hiến mạng?
Diệp Tịnh Vũ thương hại nhìn lướt qua những binh lính xông đến, sau đó trong miệng nhẹ nhàng thốt ra một chữ:
- Phá….
Phá….
Đơn giản chỉ một chữ, nhưng những chữ giống như tử thần vừa dứt, thì những người xông lên trước liền nát vụn, sau đó cứ như vậy lan truyền khắp cả đội ngũ, hơn vài ngàn người trong nháy mắt liền tan nát, thoạt nhìn giống như quả khí cầu bị đâm xì.
Hết thảy chỉ trong thời gian một hô hấp, những tên lính muốn lấy mạng Lạc Nhược Phong, bất kể là tướng quân hay binh lính, bất kể là Võ Sĩ hay Đại Tông Sư, thân thể đều vỡ vụn toàn bộ, không có ai may mắn thoát khỏi.
Mùi máu tươi nồng nặc bốc lên, trong vòng vài dặm đều tràn ngập huyết tinh, uy lực kinh khủng như vậy khiến cho đám binh lính từ xa nhìn lại một trận kinh hãi, đây là lực lượng gì? Đây là lực lượng của Ma Thần sao? Chẳng lẽ hắn là ma quỷ sao? Mấy ngàn người cứ như vậy đều chết sạch, thậm chí ngay cả một người may mắn cũng không có, đây là lực lượng của người sao?
Vốn đám người vẫn còn đang hối hận vì mình ở phía sau không thể tranh công bỗng đột nhiên cảm thấy mình may mắn, nam tử tóc bạc trắng này căn bản là một ác ma đến từ địa ngục, căn bản không phải sức người có thể chống lại, đi nhiều hơn cũng là chịu chết mà thôi.
Có lẽ chỉ có Đại Đế của mình mới có thể đối phó được với hắn….
Đừng nói là những binh lính này, cho dù là Lạc Nhược Phong và Lạc Li Hiên thấy Diệp Tịnh Vũ chỉ khẽ hừ một tiếng đã tiêu diệt hoàn toàn mấy ngàn người thì trong lòng cũng một trận kinh hãi, đặc biệt là cảnh tượng những binh lính bạo thể bỏ mình càng khiến cho bọn hắn rung động sâu sắc, nếu như không phải hai người tâm chí kiên định thì có thể đã sớm bị dọa đến hôn mê bất tỉnh rồi.
Chỉ có điều thấy Diệp Tịnh Vũ cường đại như vậy, trong lòng hai người lại càng thêm vững tin.
Mà Yêu Nhiêu, Chư Cát Tư Dư, thậm chí là Y Nhược Thủy lúc nhìn thấy thực lực cường hãn của Diệp Tịnh Vũ thì cũng một trận kinh ngạc, chỉ có điều hòn đá treo trong lòng các nàng cũng được gỡ xuống, nam tử này cuối cùng đã tới, mình còn gì phải lo lắng nữa đây?
- Bây giờ ngươi cảm thấy ta đủ tư cách chưa?
Thanh âm của Diệp Tịnh Vũ lúc này đã lạnh lẽo đến cực điểm.
- Ha ha, ngươi gấp gáp làm cái gì? Ngươi nếu như thật sự muốn chiến đấu thì ta đã sắp xếp cho ngươi một đối thủ rồi đây, Bộ Nguyệt, thay ta giết hắn đi!
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha ha một tiếng, không chút nào để Diệp Tịnh Vũ vào mắt.
Theo lời nói của Hiên Viên Nhược Tinh vừa dứt, Hoàng Phủ Bộ Nguyệt đang ngó chừng Nam Cung Thương cách đó không xa cũng đi đến trước mặt Diệp Tịnh Vũ, ánh mắt của hắn nhìn về phía Diệp Tịnh Vũ rất xa lạ, thật giống như hai người chưa từng gặp mặt nhau, hiện nay hắn muốn giết Diệp Tịnh Vũ cũng chỉ là vì nghe theo mệnh lệnh của Hiên Viên Nhược Tinh mà thôi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 782: Tỷ thí
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Thấy Hoàng Phủ Bộ Nguyệt trước mặt, trong lòng Diệp Tịnh Vũ một trận kinh ngạc, mới vừa rồi hắn bởi vì bi phẫn việc huynh đệ mình chết đi cho nên toàn bộ tinh lực đều rơi trên người Hiên Viên Nhược Tinh, trong chốc lát vẫn không để ý Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, bây giờ nhìn kỹ thì đây quả đúng thật là Hoàng Phủ Bộ Nguyệt mà mình từng quen biết.
Nhưng tại sao ánh mắt của hắn lại có vẻ xa lạ như vậy?
- Ngươi đã làm gì hắn?
Diệp Tịnh Vũ nổi giận quát.
- Làm gì? Hắn ngày đó thiếu chút nữa là hồn phi phách tán, ta không chỉ cứu hắn mà còn giúp hắn đề thăng thành Vũ Thần tầng thứ chín, ngươi nói ta làm gì hắn?
Trên măt Hiên Viên Nhược Tinh lộ ra vẻ trào phúng nói.
Diệp Tịnh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, Luân Hồi nhãn ở trên trán bắn ra từng đạo quang mang màu bạc, chiếu lên người Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, ngay sau đó một đạo khí tức kỳ dị truyền vào trong đầu hắn.
- Ngươi, ngươi đã xóa sạch trí nhớ của hắn, lại còn thêm vào một phần trí nhớ không thuộc về hắn?
Sắc mặt Diệp Tịnh Vũ bỗng nhiên trở nên kịch biến.
Hoàng Phủ Bộ Nguyệt ngày đỏ bỏ mình, chỉ để lại một tàn hồn được Thiên Long cứu, chỉ có điều sau khi được Hiên Viên Nhược Tinh cứu sống, hồn phách của hắn cũng dần được bổ sung, như vậy thì trí nhớ của hắn cũng sẽ khôi phục, nhưng Hoàng Phủ Bộ Nguyệt hiện nay mặc dù đã đủ ba hồn bảy vía, nhưng khi tu phục ba hồn bảy vía của hắn, Hiên Viên Nhược Tinh cũng động tay chân, cho nên bây giờ hắn mới trở thành như vậy.
Vừa nghĩ đến Hiên Viên Nhược Tinh dùng bằng hữu của mình để đối phó mình, lửa giận trong lòng Diệp Tịnh Vũ ngày càng dâng tràn….
- Ha ha, xem ra ngươi quả thật có chút bản lĩnh, lại có thể nhìn ra toàn bộ, chỉ có điều cũng chỉ vậy mà thôi, Bộ Nguyệt, ngươi còn chờ gì nữa?
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha hả một tiếng, vẻ mặt vẫn không chút quan tâm nói.
- Viu….
Theo tiếng quát của hắn vừa dứt, thân hình Hoàng Phủ Bộ Nguyệt trong nháy mắt cũng xuất hiện trước mặt Diệp Tịnh Vũ, trực tiếp vung một trảo chộp về phía ngực Diệp Tịnh Vũ.
- Hạn Bạt tỷ tỷ, nhờ ngươi….
Thân hình Diệp Tịnh Vũ chợt lóe, đã tránh được một trảo của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, trực tiếp triệu hoán ra Hạn Bạt, còn thân hình hắn thì nhanh chóng xông về phía Hiên Viên Nhược Tinh.
Hắn thật sự không muốn động thủ với Hoàng Phủ Bộ Nguyệt, cho nên mới để Hạn Bạt xuất thủ, với thực lực của Hạn Bạt bây giờ, muốn giữ chân Hoàng Phủ Bộ Nguyệt hẳn không phải là vấn đề.
Hạn Bạt vừa mới xuất hiện, huyết vụ dày đặc trên bầu trời lập tức bị nàng hút sạch sẽ, mà một quyền của Hoàng Phủ Bộ Nguyệt cũng bị nàng hời hợt hóa giải.
Hiên Viên Nhược Tinh còn đang kinh thán việc Diệp Tịnh Vũ làm sao bỗng nhiên lại thu nhận được một cô gái xinh đẹp, lại còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp thì Diệp Tịnh Vũ đã đến trước mặt hắn.
- Hôm nay ta không giết ngươi thì ta không làm người!
Diệp Tịnh Vũ hét lớn một tiếng, trực tiếp nện một quyền về phía ngực Hiên Viên Nhược Tinh.
Thấy một quyền của Diệp Tịnh Vũ đánh tới, miệng Hiên Viên Nhược Tinh nhếch lên một nụ cười khinh thường nói:
- Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi cho rằng trẫm là trẫm trước kia sao? Trẫm nói cho ngươi biết, trẫm bây giờ không chỉ là Thần Tiên, mà Thần Tiên cũng đã đạt đến Tôn cấp, ngươi dựa vào cái gì…?
Trong lúc Hiên Viên Nhược Tinh đang nói thì đồng thời cũng xuất ra một quyền đánh về phía Diệp Tịnh Vũ, trong mắt hắn, cho dù Diệp Tịnh Vũ đạt đến Vũ Thần tầng thứ chín thì cũng căn bản không phải là đối thủ của mình.
Thế nhưng lời của hắn còn chưa dứt thì một quyền của Diệp Tịnh Vũ đã hung hăng nện lên nắm quyền của hắn, một cổ lực lượng khổng lồ truyền đến, trong nháy mắt đã đem nắm quyền của hắn đánh nát bấy, lời của hắn cũng theo đó mà dừng lại.
Trong lòng Hiên Viên Nhược Tinh vô cùng giật mình, thân hình của mình đã được Hạo Thiên Tháp và Hạo Thiên Châu cải tạo, cho dù là cường giả cấp Tôn cũng chưa chắc có thân thể cường đại như mình, nhưng người này lại có thể dựa vào một quyền đánh nát tay mình, cho dù hắn đạt đến cảnh giới Võ Tôn cũng không thể a?
Hiên Viên Nhược Tinh còn đang kinh hãi thì thân hình Diệp Tịnh Vũ đã đến trước mặt hắn, không sử dụng bất kỳ lực lượng nào, trực tiếp dùng lực lượng thuần túy của mình nện về phía Hiên Viên Nhược Tinh.
Một quyền cứ như vậy nện lên bụng hắn, một ngụm máu tươi theo đó phun ra, lại một quyền khác nện lên ngực hắn, xương ngực của hắn trực tiếp vỡ vụn, một quyền khác đập vào sườn trái, xương sườn trái liền bị gãy vài khúc, tiếp đó một quyền vào vai, bờ vai hắn trong nháy mắt lõm vào….
Tốc độ của hắn cực nhanh, nhanh đến mức vượt ra qua khỏi hạn chế về thời gian, người ở bên ngoài nhìn chỉ giống như hắn phát ra một quyền mà thôi.
Mỗi một quyền gần như ngưng tụ toàn bộ lực lượng của Diệp Tịnh Vũ, hơn nữa hắn còn đem lực lượng của mình hoàn toàn khống chế trên nắm quyền, không mảy may để tiết ra ngoài chút nào.
Đáng thương cho Hiên Viên Nhược Tinh, còn chưa kịp hồi phục tinh thần thì đã bị Diệp Tịnh Vũ đánh văng ra mấy trăm dặm, toàn thân hắn không còn chỗ nào là hoàn hảo.
Những binh sĩ đế quốc Thiên Nguyên ở bên dưới thấy Hoàng Đế bệ hạ của mình giống như ông trời bị đánh như vậy thì cả đám đều lộ vẻ kinh hãi, chẳng lẽ người này so với bệ hạ của mình còn lợi hại hơn sao?
Những Hồn Tiên, Chân Tiên vốn muốn xông lên hỗ trợ lập tức từ bỏ ý định, nói đùa, thực lực của Hiên Viên Nhược Tinh cường đại như vậy còn bị đánh tan tác, nhóm người của mình nếu như xông tới thì còn không phải bị một ngón tay của hắn đè chết sao….
Chiến đấu ở loại cấp bậc này đã không còn là chiến đấu mà bọn họ có thể tham gia được nữa rồi.
Hiên Viên Nhược Tinh giờ phút này cuối cùng cũng hồi phục tinh thần lại, hắn thật sự không ngờ Diệp Tịnh Vũ cũng đã cường đại đến mức như vậy, miệng nhổ ra mấy chiếc răng bị đánh rơi, thân ảnh chợt lóe lên rồi biến mất, lúc xuất hiện lại thì đã ở ngoài hơn ngàn trượng.
Hạo Thiên Tháp màu trắng xuất hiện trên đỉnh đầu, đem hắn bảo vệ, từng đạo quang mang bạch sắc tràn ra, chữa trị cho thân thể gần như đã bị Diệp Tịnh Vũ đánh nát, Hạo Thiên Châu màu vàng cứ như vậy bay lơ lửng trên đỉnh tháp, không ngừng khiến lực lượng hắn tăng lên.
Nhìn thấy Hạo Thiên Châu màu vàng, trong miêng Diệp Tịnh Vũ phát ra một tiếng hét kinh hãi:
- Hạo Thiên Châu? Tại sao nó lại ở trên người ngươi?
- Ngươi cũng biết Hạo Thiên Châu sao? Đã như vậy hẳn ngươi cũng biết Hạo Thiên Đại Đế rồi, hắn chính là chúa tể tam giới, mà ta chính là người kế thừa Hạo Thiên Đại Đế, ha ha ha, Diệp Tịnh Vũ, cho dù lực lượng của ngươi có mạnh hơn ta thì đã sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng bây giờ ngươi còn là đối thủ của ta hay sao?
Hiên Viên Nhược Tinh đầu tiên là sửng sốt, chỉ có điều sau đó lập tức cười lên ha hả.
- Hừ….
Diệp Tịnh Vũ cũng lười nói gì thêm với Hiên Viên Nhược Tinh, thân hình lập tức lao về phía Hiên Viên Nhược Tinh.
Thấy Diệp Tịnh Vũ lại lần nữa xông về phía mình, cho dù Hiên Viên Nhược Tinh vừa rồi bị đánh đến không còn hình người thì trên mặt vẫn là vẻ bình thản, có Hạo Thiên Tháp ở đây, chẳng lẽ hắn còn có thể thương tổn mình được sao?
Nhưng đang lúc Hiên Viên Nhược Tinh định xem kịch vui thì hắn chợt phát hiện ra một cổ chuông màu xanh xuất hiện trên đầu Diệp Tịnh Vũ, trực tiệp nện về phía Hạo Thiên Tháp….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Chiến Hồn Thần Tôn Tác giả: Vẫn Lạc Tinh Thần
-----oo0oo-----
Chương 783: Bạt sơn chi thuật
Nhóm dịch: black
Share by The Best --- 4vn.eu
Nếu như cũng là pháp bảo thì Hiên Viên Nhược Tinh cũng có thể cảm nhận được, nhưng phẩm cấp của cổ chuông này tuyệt đối không thua kém Hạo Thiên Tháp, thậm chí còn hơn Hạo Thiên Tháp, sắc mặt hắn không khỏi một trận kịch biến.
Hắn thậm chí không biết khí tức gì trên cổ chuông này, tại sao trước kia mình lại chưa từng nhìn thấy chứ?
- Ầm….
Một tiếng nổ lớn vang lên, chuông Đông Hoàng không chút khách khí nện lên Hạo Thiên Tháp, nhất thời bạo phát ra hai đạo quang mang xanh trắng, thật giống như đám mây hình nấm bùng lên, hư không trực tiếp bị chấn nát, năng lượng cuồng bạo trực tiếp tràn vào hư không, từ xa nhìn lại, bầu trời đã xuất hiện một vệt nứt khổng lồ.
Mà Hiên Viên Nhược Tinh thì liền bị chấn đến thất khiếu phun máu, trước mặt sao vàng bay loạn, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ, về phần Diệp Tịnh Vũ thì cũng không cảm thấy dễ chịu, cũng bị phản chấn đến mức thần hồn trọng thương.
Hai thứ này đều là Tiên Thiên Chí Bảo, với thực lực của hai người hiện nay cũng khó mà hoàn toàn phát huy được thực lực của bọn chúng, mà vừa rồi Diệp Tịnh Vũ lại toàn lực xuất thủ, cho nên chỉ mới va chạm mạnh một chút đã bị thương tổn.
Thấy chuông Đông Hoàng bay lơ lửng trên đầu Diệp Tịnh Vũ, sắc mặt Hiên Viên Nhược Tinh lại lần nữa đại biến, trong mắt càng thêm phiền muộn, hắn thật vật vả mới tu luyện đến cảnh giới Thần Tiên, vốn cho rằng thực lực của mình có thể vượt xa Diệp Tịnh Vũ, nhưng bây giờ vừa giao thủ liền phát hiện lực lượng thân thể của hắn còn mạnh hơn so với mình.
Điều này cũng bỏ đi, mình có Hạo Thiên Tháp, chỉ cần dùng Hạo Thiên Tháp yểm hộ thì bất kể tốc độ của hắn có nhanh như thế nào thì cũng không thương tổn mình được, còn mình thì có thể dùng hồn thuật giết hắn, nhưng bây giờ, trên người hắn không ngờ lại có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo không hề thua kém Hạo Thiên Tháp chút nào.
Điều này sao có thể? Mình là người kế thừa Hạo Thiên Đại Đế a? Mình mới là chúa tể? Tại sao vận khí của hắn còn tốt hơn cả mình?
- Hiên Viên Nhược Tinh, đây là Hạo Thiên Tháp sao? Hôm nay đừng nói là Hạo Thiên Tháp, cho dù Hạo Thiên Đại Đế tự mình xuống đây thì ta cũng nhất định phải giết ngươi….
Ổn định lại thân hình của mình, Diệp Tịnh Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, hắn và Hiên Viên Nhược Tinh thù không đội trời chung, hôm nay không giết gã thì hắn vĩnh viễn cũng không thể nào tha thứ cho bản thân.
- Ha ha ha, buồn cười, Diệp Tịnh Vũ, hôm nay ai thắng ai bại còn chưa biết, ngươi muốn giết trẫm, vẫy hãy xuất thực lực ra đi!
Hiên Viên Nhược Tinh cười lớn, thân thể của mình có lẽ kém Diệp Tịnh Vũ, nhưng mình dù sao cũng là một Thần Tiên, đã từng bao giờ nhìn thấy Thần Tiên cùng với người khác so quyền cước chưa?
Miệng cười lớn, hắn vung tay phải của mình lên, nhất thời từ trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện mấy đạo tia chớp, giống như mưa không ngừng bổ về phía Diệp Tịnh Vũ, cho dù hắn có chuông Đông Hoàng đi nữa, chẳng lẽ hắn có thể chịu nổi toàn bộ tấn công của mình sao?
Thấy lôi điện nhanh chóng bổ xuống, khóe miệng Diệp Tịnh Vũ trái lại nhếch lên một nụ cười, không ngờ lại thu hồi chuông Đông Hoàng, tùy ý để lôi điện bổ lên người mình.
Mình là Hỗn Độn chi thể, có thể hấp thu được tất cả lực lượng trên thế gian, trừ phi thực lực của đối phương cường đại hơn mình gấp mười lần, nếu không thì những hồn thuật hay tiên thuật lôi điện như vậy cũng chỉ là thuốc bổ đối với mình mà thôi.
- Rẹt rẹt rẹt….
Dưới ánh mắt kinh hãi của Hiên Viên Nhược Tinh, những tia chớp đủ để đem Vũ Thần tầng thứ chín đánh cho hồn phi phách tán, những tia chớp đủ để khiến cường giả cấp Tôn trọng thương lại giống như hạt muối ném vào biển rộng, bị thân thể của Diệp Tịnh Vũ hấp thu toàn bộ.
- Điều này…. Điều này sao có thể?
Hiên Viên Nhược Tinh có chút không thể tin nhìn hết thảy, đây chính là thuật lôi điện mà hắn luôn lấy làm kiêu ngạo a?
Hiên Viên Nhược Tinh không thể tin được, lại lần nữa gia tăng lực lượng của tia chớp, nhưng những tia chớp này vẫn không cách nào tọa thành chút thương tổn cho Diệp Tịnh Vũ.
Hiên Viên Nhược Tinh tức giận lại một lần nữa niệm khẩu quyết, mây đen trên bầu trời giăng đầy, một đạo băng sơn khổng lồ từ trên bầu trời xuất hiện, đập thẳng về phía Diệp Tịnh Vũ.
Nhìn thấy tòa băng sơn khổng lồ kia, Diệp Tịnh Vũ cười lạnh một tiếng, thân hình phóng lên trời, trực tiếp vung một quyền đánh nát tòa băng sơn.
Hàn khí khổng lồ bộc phát ra, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống, Thủy Nguyên chi huyệt trong cơ thể của Diệp Tịnh Vũ cũng nhanh chóng xoay tròn rồi hấp thu những hàn khí khổng lồ này, có lẽ hắn không thể nào trực tiếp hấp thụ băng sơn, nhưng những hàn khí này thì lại không có vấn đề gì.
Hiên Viên Nhược Tinh không ngừng triệu hoán những tảng băng sơn khổng lồ, những tảng băng sơn có thể dễ dàng đem phòng ngự của Chư Cát Ức Thủy đập nát lại căn bản không thể làm gì được Diệp Tịnh Vũ.
Thấy thân thể của Diệp Tịnh Vũ đã đạt đến tình trạng như vậy, Hiên Viên Nhược Tinh lại lần nữa niệm chú ngữ, bỗng nhiên điểm ra một chỉ, một đạo hoàng quang bắng ra, ngay sau đó thì cảm nhật được mặt đất phát ra tiếng ầm ầm, một tòa núi cách đó không xa, còn to hơn gấp đôi so với ngọn núi gần thành Vân Kinh lập tức bị nhấc lên, giống như một thanh cự kiếm bị rút ra vậy.
Diệp Tịnh Vũ sửng sốt, hiển nhiên biết Hiên Viên Nhược Tinh muốn làm gì, sắc mặt hơi đổi, thân hình hóa thành một đạo lưu quang lao về phía Hiên Viên Nhược Tinh.
- Không còn kịp nữa rồi, ngươi đi chết đi!
Hiên Viên Nhược Tinh cười ha ha, ngón tay điểm về phía Diệp Tịnh Vũ, tòa núi khổng lồ cao hơn hai ngàn trượng cứ như vậy giống như một viên sao băng nện về phía Diệp Tịnh Vũ.
- Ầm…..
Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn núi khổng lồ cứ như vậy trực tiếp bổ xuống Diệp Tịnh Vũ.
- Ùng ùng….
Lại một trận tiếng động khổng lồ vang lên, ngọn núi hung hăng đè lên Diệp Tịnh Vũ, vô số hòn đá rớt xuống, chấn cả vùng đất xung quanh run rẩy, về phần các loại cây cối và động vật trên núi thì lập tức bị khí lưu cường đại chấn đến nát bấy….
Thấy Bạt Sơn thuật của mình đem Diệp Tịnh Vũ trấn áp, Hiên Viên Nhược Tinh lập tức cười lớn.
- Diệp Tịnh Vũ, cho dù thực lực của ngươi siêu cường, cho dù thân thể của ngươi cường đại, nhưng dù sao thì ngươi cũng chỉ là một thân huyết nhục mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng mình có thể đối kháng với uy lực của thiên nhiên sao? Ngươi chưa đạt đến cảnh giới Thần Tiên, ngươi vĩnh viễn không thể nào hiểu được lực lượng của ta, ha ha ha…. Hôm nay ta sẽ đem ngươi hoàn toàn trấn áp tại nơi này…. Ha ha ha ha….
Hiên Viên Nhược Tinh cười cuồng vọng, cười liên tục, miệng đọc khẩu quyết, một đạo thủ ấn ấn xuống, hắn không cho rằng Diệp Tịnh Vũ dễ dàng chết như vậy, nhưng nếu mình hạ xuống Thái Sơn quyết, sức nặng của ngọn núi này sẽ càng lúc càng nặng, hắn cũng không tin rằng thân thể huyết nhục có thể chịu được sức nặng vô hạn….
- Lão tử cũng không phải là con khỉ đá, con mẹ nhà ngươi cũng không phải là Phật Như Lai, con bà nó ngươi dựa vào cái gì mà đòi trấn áp lão tử….
Không ngờ vào lúc này, từ phía chân núi lại truyền đến tiếng hét của Diệp Tịnh Vũ.
- Chiến Hồn Thần Quyền, phá cho ta….
Tiếng quát của Diệp Tịnh Vũ truyền đến, một cổ lực lượng khiến Hiên Viên Nhược Tinh cảm thấy tim mình đập mạnh từ dưới chân núi bộc phát….
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Truyện này bên nguồn đã dừng dịch nên chỉ đến đây thôi nhé!