 |
|

20-07-2008, 03:48 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Sát Sở
Hồi 11
Tâm Bất Sát
Phương Tà Chân động dung:
– Thạch Äoạn Mỉ Cố Pháºt Ảnh đáp:
– ChÃnh là Äoạn Mi Äa Thạch Lão Yêụ Y trầm giá»ng xuống:
– Lão yêu đáng sợ nhất trên giang hồ mấy năm gần đâỵ Phương Tà Chân thốt:
– Trong võ lâm có rất nhiá»u ngưá»i thÃch xưng tá»± hiệu, thÃch là m đại ca, lão đại, còn có đại đại ca, đại ca đại, ca đại đại, đại ca đại đại, nhưng nghe nói Thạch Äoạn Mi lại tuyệt không cho ngưá»i khác gá»i y là đại ca, tá»± mình lại luôn xưng là lão yêu, nhưng trong giang hồ không ai biết rằng cái vị "yêu ca" nà y má»›i là đại ca trong các đại ca, lão đại trong các lão đạị Gã thở dà i má»™t hÆ¡i:
– Tại sao ngưá»i ta cứ thÃch là m lão đạỉ Kỳ thá»±c, là m lão đại có gì tốt đâủ Xem ra thì rất oai phong, có đặc quyá»n, có thể hô phong hoán vÅ©, cao hÆ¡n ngưá»i khác má»™t báºc, nhưng thá»±c tế thì chẳng triệt để hÆ¡n ai được Ä‘iá»u gì, phong hiểm lại nhiá»u hÆ¡n so vá»›i ngưá»i bình thưá»ng gấp bá»™i, mà chết cÅ©ng nhanh hÆ¡n ngưá»i khác mấy lần. Cố Pháºt Ảnh cưá»i ôn hòa:
– Ai ai cÅ©ng như váºy cả, chúng ta nên gá»i đó là thiên tÃnh, đã là thiên tÃnh thì vô phương thay đổi được nó. Phương Tà Chân thốt:
– Thạch Äoạn Mi thÃch sát nhân, đó cÅ©ng là thiên tÃnh, không thể thay đổi được. Cố Pháºt Ảnh nói:
– Thá»§ Ä‘oạn giết ngưá»i cá»§a Thạch Äoạn Mi trước giá» vô cùng khá»§ng bố, nhưng y còn có "tam bất sát", so vá»›i chuyện giết ngưá»i cá»§a y còn hữu danh hÆ¡n mấy phần. Phương Tà Chân nhướng mà y:
– Ngưá»i nà y trước giá» sát nhân thà nh tÃnh, váºy mà cÅ©ng có “tam bất sát†saỠ“Có! Tại sao lại không thể có?†Cố Pháºt Ảnh đáp:
“Thứ nhất, má»™t ngưá»i Ä‘ang ở trong tình trạng bình thưá»ng, y không giết. Thứ hai, má»™t ngưá»i mà những thống khổ ngưá»i nà y phải chịu đựng chưa là m y vừa ý, y không giết. Thứ ba, phà m là những nữ tá» bị y cưỡng hiếp, y cÅ©ng không giếtâ€. Cố Pháºt Ảnh nói má»™t câu "không giết", sắc mặt Phương Tà Chân lại trầm xuống má»™t chút, nói đến lần thứ ba thì TÃch TÃch đứng bên cạnh cÅ©ng không nhịn được, thở dà i má»™t tiếng não nuá»™t, bởi nà ng biết Phương Tà Chân đã thá»±c sá»± động ná»™. Cố Pháºt Ảnh lại nói tiếp:
– Cái không giết thứ nhất cá»§a y, là do y thÃch ám toán ngưá»i khác. Cái không giết thứ hai, là vì y thÃch nhìn thấy ngưá»i ta phải chịu má»i thống khổ Ä‘au đớn rồi má»›i được chết. Cái không giết thứ ba, là do y muốn những nữ tỠđó phải sống để chịu khổ, phải sống để háºn y, phải sống để cầu mong được chết. Nói đến đây, y khẽ xoa xoa hai tay và o nhau, biểu thị vẻ bất nhẫn:
– Kỳ dư, bất kể là đà n ông hay phụ nữ, trẻ em sÆ¡ sinh hay ngưá»i già tóc bạc, nhất loạt y Ä‘á»u giết hết. Phương Tà Chân chau mà y:
– Y là ngưá»i do bên nà o má»i đến? – Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng Hồi Giạ Cố Pháºt Ảnh mỉm cưá»i:
– Cái tên Hồi gia nà y tháºt khó gá»á»‹ Ngưá»i ngưá»i Ä‘á»u cho rằng là chữ “hồi gia†trong “hồi gia†(vá» nhà ) mà không biết nó là Hồi gia trong Hồi gia (nhà há» Hồi). Thái độ cá»§a y giống như đột nhiên nhá»› ra Ä‘iá»u gì đó:
– Äá»™c tá» cá»§a Hồi gia tên gá»i Hồi Tuyệt. Vị tiểu thiếu gia thưá»ng nháºt vô ác bất tác nà y vốn được xem là ngưá»i kế thừa hương há»a cá»§a Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng, nhưng vừa nãy hắn đã chết dưới tay thiếu hiệp. Phương Tà Chân nhạt nhẽo nói:
– Không sao cả, dù sao thì tại hạ cÅ©ng dá»± định rá»i khá»i Lạc Dương. Cố Pháºt Ảnh ngạc nhiên:
– Phương thiếu hiệp định đi đâủ Phương Tà Chân đáp:
– Còn chưa quyết định. Cố Pháºt Ảnh há»i:
– Trong thà nh Ä‘ang náo nhiệt như váºy, lẽ nà o thiếu hiệp không muốn lưu lại xem xong vở kịch nà y rồi má»›i đỉ Phương Tà Chân đáp:
– Tại hạ không thÃch náo nhiệt, bởi vì trong náo nhiệt Ä‘a phần Ä‘á»u có phiá»n phức thị phị Cố Pháºt Ảnh nói:
– Äáng tiếc là ở đâu có ngưá»i sống, thì ở đó có phiá»n phức thị phị Phương Tà Chân thốt – Nhưng những phiá»n phức và thị phi ở trong Lạc Dương thà nh nà y đặc biệt nhiá»á»¥ Cố Pháºt Ảnh nói:
– ChÃnh vì váºy mà ba ngưá»i bá»n há» má»›i cùng đến Lạc Dương má»™t lượt. Phương Tà Chân thoáng ngạc nhiên:
– Ba ngưá»á»‰ Cố Pháºt Ảnh nói:
– Ba ngưá»i!
Phương Tà Chân há»i:
– Còn má»™t ngưá»i nữa là aỉ Cố Pháºt Ảnh đáp:
– Không biết. Phương Tà Chân kinh hãị Vừa nãy khi gã nghe đến tên Thất Phát Thiá»n Sư, chỉ thấy cảnh giác. Nghe thấy Äoạn Mi Lão Yêu cÅ©ng đến, cÅ©ng chỉ hÆ¡i động dung, nhưng chưa há» kinh hãị Äến khi nghe thấy Cố Pháºt Ảnh nói hai chữ "không biết", gã má»›i có chút kinh hãị Má»™t ngưá»i ngay cả "Cố Phán Thần Phong" Cố Pháºt Ảnh cÅ©ng không biết nhưng lại đặc biệt đỠcáºp đến, rốt cuá»™c là thần thánh phương nà ỠPhương Tà Chân chau mà y:
– Y không có tên? Cố Pháºt Ảnh láºp tức đáp:
– Có. Y lại nói tiếp:
– Hiện tại ngưá»i nà y Ä‘ang ở trong Hòa Thắng khách sạn, lầu hai, phòng chữ Dần. Trong cuốn sổ ghi tên cá»§a khách sạn thì tên cá»§a y là Sái Tuyá»n Chung. Cố Pháºt Ảnh Ä‘i thăm dò tên tuổi cá»§a ngưá»i nà y, váºy mà chỉ có thể từ trong cuốn sổ cá»§a khách sạn má»›i biết được ba chữ "Sái Tuyá»n Chung", có thể thấy chân danh thá»±c tÃnh cá»§a ngưá»i nà y tưởng tất là chưa Ä‘iá»u tra được. Phương Tà Chân khẽ nhÃu mà y:
– Sái Tuyá»n Chung? Mục quang Cố Pháºt Ảnh sáng lên:
– Thế nà ỠPhương Tà Chân đáp:
– Chưa từng nghe quạ Cố Pháºt Ảnh nói:
– Ta cÅ©ng váºá»µ Phương Tà Chân há»i:
– Y có đặc trưng gì không? Cố Pháºt Ảnh đáp:
– Thanh niên nhân, trên má có nốt ruồị Phương Tà Chân cưá»i khổ. Trên thế gian nà y thanh niên nhân quả tháºt không Ãt, gần như là cứ ba ngưá»i thì lại có má»™t thanh niên nhân. Còn vá» nốt ruồi trên má, cÅ©ng không phải là chuyện gì kỳ lạ, đại Ä‘a số ngưá»i Ä‘á»u có má»™t hai nốt ruồi trên mặt, cố nhiên, cÅ©ng có thể có cả vết sẹo hoặc vết nám, song đây cÅ©ng chẳng phải chuyện lạ gì. Ngay cả Ä‘iểm nà y mà Cố Pháºt Ảnh cÅ©ng liệt và o "đặc trưng" hiển nhiên là vì y không tìm được "đặc trưng" chân chÃnh cá»§a ngưá»i nà ỵ Má»™t ngưá»i không có đặc trưng thì cÅ©ng không dá»… tìm thấy được khuyết Ä‘iểm cá»§a ỵ Cùng má»™t lý lẽ như váºy, má»™t ngưá»i đã thà nh danh, đối phó tương đối dá»…, bởi vì đối vá»›i y mà nói, tÃnh mạng cá»§a y quý giá hÆ¡n ngưá»i khác, hoặc giả cứ cho là y có thể không cần tÃnh mạng, song y tuyệt đối hoặc gần như tuyệt đối không thể không cần sÄ© diện. Ngưá»i chưa thà nh danh thì không như váºá»µ Bá»n há» có thể cùng lúc không cần mạng, cÅ©ng không cần sÄ© diện. Do váºy, những kiếm khách đã thà nh danh sợ nhất là phải giao thá»§ những thÃch khách vô danh, bởi vì kiếm khách đã thà nh danh không thể bại, còn thÃch khách vô danh lại chỉ cầu đắc thá»§. Phương Tà Chân cảm thấy được sá»± xâm thá»±c cá»§a ba chữ "Sái Tuyá»n Chung", tháºm chà còn cảm thấy "con ngưá»i nà y" cà ng lúc cà ng tiến gần bản thân, sức ép cà ng lúc cà ng nặng. Vì thế gã liá»n há»i:
– Y sá» binh khà gì? Cố Pháºt Ảnh đáp ngắn gá»n:
– Kiếm. Phương Tà Chân lại há»i:
– Kiếm gì? Cố Pháºt Ảnh đáp:
– Trưá»ng kiếm dà i chÃn thước bảy thốn. Phương Tà Chân cả kinh:
– Kiếm dà i như váºy á» Cố Pháºt Ảnh nói:
– Vì váºy khi động kiếm tháºp phần bất tiện, ngưá»i y muốn giết bắt buá»™c phải ở bên ngoà i mưá»i thước, bằng không chỉ cần để đối phương đến sát bên cạnh, y liá»n khó mà hồi kiếm tá»± bảo vệ. Phương Tà Chân lẩm bẩm:
– Thông thưá»ng kiếm dà i như váºy đã không phải là kiếm nữa rồi, mà là thương, là mâu hoặc kÃch . ... trừ phi . ... trừ phi . ...
Cố Pháºt Ảnh gần như vểnh hẳn tai lên:
– Trừ phi cái gì? Trừ phi cái gì? Phương Tà Chân đáp:
– Tiên sinh còn nhá»› hồi Tần Thá»§y Hoà ng tại vị ba mươi sáu năm, và o năm thứ ba đã lệnh cho Lý Tư tụ há»™i năm vị chú kiếm đại sư đương thá»i đến Bắc Chi chá»n đồng, luyện thà nh hai thanh kiếm, đặt tên là Äịnh Tần, do Ä‘Ãch thân thừa tướng Lý Tư khắc tiểu triện là m tiêu chÃ, biểu thị thiên hạ nhà Tần vÄ©nh định hay không? Trên mặt Cố Pháºt Ảnh đã lá»™ vẻ kÃnh phục:
– Phương thiếu hiệp quả há»c rá»™ng hiểu nhiá»á»¥ Hồi đó năm vị chú kiếm sư chỉ có thể chá»n được má»™t tảng tinh đồng mà vô phương luyện thà nh bảo kiếm, đà nh phải khổ cầu Bôn Lá»™c Äại Sư ở Bắc Lang SÆ¡n xuất thá»§ luyện kiếm. Bôn Lá»™c Äại Sư vì tÃnh mạng cá»§a thân tá»™c năm ngưá»i nên đà nh phá lệ mở lò luyện kiếm. Nhưng sau khi luyện được nhị kiếm, má»—i thanh dà i ba thước sáu thốn, Bôn Lá»™c Äại Sư tÃnh toán khà số, thấy cần phải chá»n thêm tinh đồng để luyện thanh kiếm thứ ba, kiếm dà i hai thước sáu thốn, tam kiếm hợp nhất, thiên hạ từ nay má»›i có thể định. Sau đó, ngà i còn lưu lại cuốn "Äại Hạn Kiếm Phổ", hi vá»ng Tần thế tá» có thể chuyên tâm luyện kiếm mà bá»›t ăn chÆ¡i sa Ä‘á»áº¡ Phương Tà Chân gáºt đầu nói tiếp:
– Äại Hạn Kiếm dà i chÃn thước bảy thốn, chÃnh là độ dà i cá»§a tam kiếm hợp nhất, đáng tiếc là Tần Nhị Thế lại chỉ thÃch ăn chÆ¡i sa Ä‘á»a, không ham thÃch luyện kiếm. Äồng thá»i, Lý Tư nghe thấy hai chữ "Äại Hạn", cÅ©ng sợ là m Tần Vương động ná»™ nên vá»™i dùng kế độc sát Bôn Lá»™c Äại Sư, vì váºy thế gian chỉ có Äịnh Tần Kiếm, chứ không có thanh kiếm thứ ba Äại Hạn Kiếm nữạ Cố Pháºt Ảnh nói:
– Bất quá, đại hạn cá»§a Tần Nhị Thế tháºt sá»± đã đến, má»™t chút cÅ©ng không hà m hồ. Phương Tà Chân thốt:
– Nhưng loại kiếm pháp nà y vẫn được truyá»n cho Ä‘á»i saụ Vịêt Vương Câu Tiá»…n đã từng chá»n tinh đồng luyện thà nh bát kiếm, má»™t trong số đó cÅ©ng dà i chÃn thước bảy thốn, vừa hay sá» dụng đúng bá»™ kiếm pháp nà ỵ Cố Pháºt Ảnh nói:
– Việt Vương Bát Kiếm? Thiếu hiệp muốn nói là :
Yểm Nháºt, Äoạn Thá»§y, Chuyển Phách, Huyá»n Tiá»…n, Kinh Nghê, Diệt Hồn, Khước Tà , Chân Cương bát đại danh kiếm? Phương Tà Chân mỉm cưá»i nói:
– Äúng váºá»µ Cổ sá» có ghi, Yểm Nháºt xuất ra thì nháºt quang cÅ©ng phải lu má», vì kim thuá»™c âm, âm thịnh tất dương diệt. Äoạn Thá»§y xuất ra, vạch xuống nước thì nước cÅ©ng phân ra không hợp lại được, Chuyển Phách xuất ra, dÄ© chi chỉ nguyệt, ánh trăng thấy váºy cÅ©ng phải đảo chuyển. Huyá»n Tiá»…n xuất ra, phi Ä‘iểu du trùng tiếp xúc vá»›i lưỡi kiếm Ä‘á»u rÆ¡i xuống lả tả. Gã ngừng lại giây lát như để lấy hÆ¡i rồi lại nói tiếp:
– Còn Kinh nghê thần kiếm, dÄ© chi phá hải, nghe nói kình ngư cÅ©ng phải kinh động. Diệt Hồn cÅ©ng là thần binh, ná»a đêm dạ hà nh không sợ yêu mị. Khước Tà cà ng có công hiệu diệt tà khỠác hÆ¡n, yêu mị thấy nó Ä‘á»u phải khuất phục. Còn có má»™t thanh Chân Cương Kiếm nữa, chặt ngá»c Ä‘oạn kim giống như gá»— mục, thổi tóc Ä‘oạn phát, chém sắt như bùn. Cố Pháºt Ảnh khoanh tay lắng nghẹ Phương Tà Chân cưá»i cưá»i nói:
– Bất quá những Ä‘iá»u nà y hầu hết Ä‘á»u là ngoa truyá»n, tháºm chà thần thánh hóa lên mà thôị Nếu như nói Yểm Nháºt thần kiếm xuất ra thì ánh nháºt quang phải lu má», có thể là do kiếm quang chói lóa, là m địch nhân má» mắt mà , như váºy còn hợp tình hợp lý. Nhưng Äoạn Thá»§y có thể phân thuá»· bất lưu, quả tháºt không khá»i quá khoa trương. Cố Pháºt Ảnh há»i:
– Váºy Phương thiếu hiệp cho rằng thanh kiếm nà o có thể sá» ra Äại Hạn Kiếm Pháp? “Kiếm dà i chÃn thước bảy thốn, trừ Chuyển Phách ra thì còn có thanh kiếm nà o đủ độ dà i nữả†Phương Tà Chân nói:
“Chuyển Phách thần kiếm, tương truyá»n khi dùng kiếm chỉ nguyệt, thì thiá»m thố đảo chuyển, nhưng thiá»m thố chÃnh là chỉ chá»— tối trên mặt trăng, là m sao mà đảo chuyển được đâỷ Lá»i nà y quả không khá»i quá khoa trương. Có thể là do thanh kiếm nà y quá dà i, nên má»›i cố ý nói váºy để hình dung hoặc giả để khiến cho ngưá»i khác mÆ¡ hồi bất địnhâ€. Cố Pháºt Ảnh chìm và o suy tư, lẩm bẩm nói:
– Äại Hạn Kiếm Phổ? Chuyển Phách Thần Kiếm? Phương Tà Chân nói:
– Má»™t ngưá»i dùng má»™t thanh kiếm như váºy hà nh tẩu trên giang hồ, không thể không có sá»± tÃch gì được!
Cố Pháºt Ảnh đáp:
– Có!
Phương Tà Chân "ồ" lên má»™t tiếng. Cố Pháºt Ảnh nói:
– Ba năm trước, ngoại tam đưá»ng đưá»ng chá»§ cá»§a Äao BÃnh Há»™i, Bất Tá» Äồng Nhân Chá»§y Kim Ngưu Chá»§y lão thái gia chÃnh là chết dưới thanh kiếm như váºá»µ Khi đó kẻ sát nhân lưu lại danh tánh, chỉ nói là Sái Chung. Phương Tà Chân nói:
– Sái Chung? Cố Pháºt Ảnh lại nói:
– Hai năm trước, đại đương gia cá»§a Phú Quý Chi Gia, Phi Chùy Kim Bát Tịch Thu Dã bà y ra lôi đà i, đại há»™i quần anh thắng liá»n hai mươi bảy tráºn, Ä‘ang dương dương đắc ý thì bị má»™t thiếu niên dùng má»™t thanh trưá»ng kiếm đánh bạị Ngưá»i cá»§a Tịch gia sau khi Ä‘iá»u tra nhiá»u nÆ¡i má»›i biết thiếu niên nà y tên là Chung Sái Tuyá»n. Phương Tà Chân chau mà y:
– Chung Sái Tuyá»n? “Còn nữaâ€. Cố Pháºt Ảnh nói:
“Má»™t năm trước Hoang SÆ¡n Äạo Nhân chết trên quan đạo Thiểm Tây, khi môn đồ cá»§a lão tìm đến thì lão chỉ còn má»™t hÆ¡i thở yếu á»›t. Äám môn đồ chỉ nghe được lão nói:
Trưá»ng kiếm! Trưá»ng kiếm dà i hÆ¡n chÃn thước! . Nói xong liá»n láºp tức tuyệt khÃ. Xem ra cÅ©ng là do thiếu niên kiếm thá»§ kia là mâ€. Phương Tà Chân gáºt đầu:
– Bất kỳ ai muốn giết Lục Hợp Thanh Long Nhất Kiếm Kình Thiên Hoang SÆ¡n Äạo Nhân cÅ©ng không phải chuyện dá»…, cà ng huống hồ là khiến Hoang SÆ¡n Äạo Nhân phải chết bởi kiếm, thứ mà lão sở trưá»ng nhất. Cố Pháºt Ảnh lại nói:
– Ngoà i ra, đại hiệp Ä‘á»i trước, Äại Má»™ng Thần Kiếm Cổ Tịch Triá»u từng bị má»™t thiếu niên kiếm khách khiêu chiến, hai ngưá»i lá»±c đấu ba trăm chiêu bất phân thắng bại, vá» sau thiếu niên nà y chỉ lưu lại hai chữ:
"Chung Sáị" Phương Tà Chân lại chau mà y:
– Chung Sáỉ Cố Pháºt Ảnh nói:
– Những gì ta biết vá» ngưá»i nà y bất quá chỉ có váºá»µ Má»—i năm má»—i tháng, trên giang hồ Ä‘á»u có chuyện các nhân váºt võ lâm bị mất tÃch má»™t cách thần bÃ, hoặc giả bị đánh bại song không dám nói ra, những chuyện nà y Ä‘á»u không thể không xét khảo đến. Phương Tà Chân thốt:
– Có số tư liệu mà tiên sinh vừa nói thì chắc không sai đâụ Ãt nhất chúng ta cÅ©ng có thể rút ra ba kết luáºn. Cố Pháºt Ảnh nói:
– Mong thiếu hiệp chỉ giáo táºn tưá»ng. “CÅ©ng chẳng có gìâ€. Phương Tà Chân mỉm cưá»i:
“Thứ nhất, rất có khả năng kiếm pháp cá»§a y sá» ra là Äại Hạn Kiếm Pháp. Thứ hai, rất có khả năng kiếm cá»§a y là Chuyển Phách thần kiếm. Thứ ba, đây là má»™t kiếm khách vô danh, hÆ¡n nữa còn là nhất lưu cao thá»§. Má»™t vị tiá»n bối Ä‘á»i trước đã từng nói thế nà y:
Cao thá»§ vô danh so vá»›i cao thá»§ hữu danh còn nguy hiểm gấp vạn lần â€. Cố Pháºt Ảnh nói:
– Hình như còn má»™t kết luáºn nữạ Phương Tà Chân há»i:
– Thỉnh giáỠHai ngưá»i bá»n há» cà ng nói chuyện cà ng thấy tôn trá»ng đối phương hÆ¡n. Trong Ä‘á»i ngưá»i, tà i nhân không nhất định phải ghen ghét đố kị lẫn nhau, mà ngược lại, cần phải trân tiếc, tôn trá»ng nhau má»›i đúng. Nếu nhân tà i Ä‘á»u không kÃnh trá»ng nhân tà i, váºy thì mình bảo ngưá»i khác là m sao kÃnh trá»ng nhân và tà i cá»§a mình? Cố Pháºt Ảnh nói:
– Không dám. Y chầm rãi nói:
– Ta thấy, loại ngưá»i nà y đến Lạc Dương nhất định là do có ngưá»i thỉnh đến. Còn ngưá»i đó là ai, hiện giá» hãy còn chưa rõ. Phương Tà Chân gáºt đầu:
– Loại nhân tà i nà y, nếu như gặp lúc thÃch hợp, ai cÅ©ng phải tranh Ä‘oạt lấy ỵ Äể má»™t nhân tà i mai má»™t lâu như váºy đúng là chuyện đáng buồn hết sức. Cố Pháºt Ảnh cưá»i cưá»i nói:
– CÅ©ng giống như thiếu hiệp váºá»µ Phương Tà Chân không há» tiếp nháºn chá»§ đỠnà y cá»§a Cố Pháºt Ảnh, chỉ há»i:
– Có lẽ còn má»™t Ä‘iểm có thể suy luáºn rả Cố Pháºt Ảnh chuyển động mục quang:
– Äiểm nà ỠPhương Tà Chân đáp:
– Tại sao ngưá»i nà y lại chỉ thÃch dùng ba chữ đó để tá»± xưng? Sáỉ Tuyá»n? Chung? Nếu đã muốn ẩn giấu thân pháºn, tại sao y không tùy tiện nghÄ© ra má»™t cái tên khác? A Miêu, A Cẩu chẳng hạn? Tiểu Trùng Tiểu Ngưu cÅ©ng được? Tháºm chà có thể gá»i là Tuyá»n Phong, Chung Thái (trồng rau), tại sao cứ dùng ba chữ đó má»›i được? Cố Pháºt Ảnh nói:
– Äúng, nhất định có nguyên cá»›. Phương Tà Chân đột nhiên nói:
– Nhưng bất kể nguyên cá»› là gì, tại hạ Ä‘á»u không muốn biết. Cố Pháºt Ảnh kinh ngạc:
– Thiếu hiệp vẫn muốn đỉ Phương Tà Chân đáp:
– Tại hạ vốn đã muốn rá»i khá»i đâỵ Cố Pháºt Ảnh ngạc nhiên:
– Thiếu hiệp thực sự không quan tâm đến chuyện nà ỷ Phương Tà Chân nhạt nhẽo đáp:
– Tại sao tại hạ phải quan tâm đến chuyện nà ỷ Sau đó gã đưa mắt nhìn Cố Pháºt Ảnh, lạnh lùng nói:
– Tại sao tiên sinh phải nói những chuyện nà y vá»›i tại hạ? – Bởi vì công tá» cảm thấy bá»n há» có thể liên quan đến thiếu hiệp. Cố Pháºt Ảnh cháºm rãi nóị – Vì thế ta thấy cần phải nói vá»›i thiếu hiệp má»™t tiếng. Phương Tà Chân hoà n toà n không có ý cảm Æ¡n gì:
– Äa tạ. Có lúc, "Ä‘a tạ" cÅ©ng đồng nghÄ©a vá»›i "tái kiến", thông thưá»ng, cÅ©ng có thể là câu nói kết thúc cho má»™t cuá»™c nói chuyện. “Ngoà i rạ ...†Sắc diện Cố Pháºt Ảnh vẫn thân thiết và thà nh khẩn, biểu tình cÅ©ng thân thiết và thà nh khẩn, nhưng trong mắt đã thoáng hiện ra má»™t tia nhìn giảo hoạt:
“Ta còn tưởng rằng dù thiếu hiệp có không quan tâm đến bản thân cÅ©ng phải quan tâm đến bằng hữu cá»§a mình đấy . ...â€.
Y nói dứt lá»i liá»n cung thá»§ cáo từ, biểu thị muốn đị:
– Bây giá» ta má»›i biết mình đã nhầm, là m phiá»n thiếu hiệp rồi! Cáo từ!
Phương Tà Chân nhìn y ra đến cá»a, cuối cùng cÅ©ng nhịn không được, lên tiếng há»i:
– Tiên sinh nói bằng hữu cá»§a tại hạ . ... là aỉ Cố Pháºt Ảnh vẫn bước Ä‘i, ngoảnh mặt ném lại má»™t câu:
– Truy Mệnh!
Last edited by kedatinh1974; 20-07-2008 at 04:49 PM.
|

20-07-2008, 03:55 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Sát Sở
Hồi 12
Tâm Bất Sát (tt)
Phương Tà Chân vừa nghe, liá»n cao giá»ng há»i:
– Truy Mệnh đang ở đâu?
Cố Pháºt Ảnh vẫn cháºm rãi bước Ä‘i:
– Y còn chưa đến. Bất quá, từ ba tháng trước y đã truy tung ba ngưá»i nà y rồi.
Y vừa đi vừa nói tiếp:
– Công tá» nhà ta đã gá»i thiếp má»i, hẹn ba ngưá»i bá»n há» ngà y mai đến Tương Tư Äình ở Tiểu BÃch Hồ nói chuyện, tưởng tất Truy Mệnh cÅ©ng sẽ đến đó.
Phương Tà Chân đà nh há»i:
– Tại sao huynh ấy lại truy tung ba ngưá»i nà y?
Cố Pháºt Ảnh đã Ä‘i tá»›i cầu thang, đột nhiên quay đầu lại đáp:
– Bởi vì y muốn phá vụ án Mạnh Tùy Viên toà n gia bị đồ sát.
Phương Tà Chân lại há»i:
– Ba ngưá»i nà y là hung thá»§?
– Ta cÅ©ng không biết, có thể là chỉ có má»™t ngưá»i, có thể là cả ba, cÅ©ng có thể là không có ai.
Cố Pháºt Ảnh nói:
– Có Ä‘iá»u, chỉ cần Truy Mệnh xuất hiện, ba ngưá»i nà y rất có khả năng sẽ cùng lúc xuất thá»§ đối phó y.
Phương Tà Chân liá»n há»i:
– Tại sao?
– Bởi vì bất kể có phải là hung thá»§ hay không thì bị ngưá»i khác hoà i nghi và theo dõi là má»™t chuyện rất đáng ghét. Mà má»™t khi đã xuất thá»§ đối phó vá»›i quan sai thì không thể lưu lại hoạt khẩu.
Cố Pháºt Ảnh nói vá»›i vẻ luyến tiếc:
– Äặc biệt là đối phó vá»›i loại cao thá»§ như Truy Mệnh.
Y mỉm cưá»i nói tiếp:
– Ngưá»i trong giang hồ xưng tụng tay cá»§a Thiết Thá»§, chân cá»§a Truy Mệnh, kiếm cá»§a Lãnh Huyết, ám khà cá»§a Vô Tình và độc cá»§a ÄÆ°á»ng Cừu, chùy cá»§a Äồ Vãn, tâm cá»§a Triệu Hảo, ca vÅ© cá»§a Yến Triệu là thiên hạ bát tuyệt, từ đó mà gá»i là Thiên Hạ Tứ Äại Danh Bá»™ và Tứ Äại Hung Äồ. Bất quá, kim xoa cá»§a Äoạn Mi Lão Yêu, cổ kiếm cá»§a tên tiểu tá» vô danh, chiếc túi cá»§a Thất Phát Thiá»n Sư, và thâm bÃch chi kiếm cá»§a thiếu hiệp Ä‘á»u có thể coi là giang hồ nhất tuyệt, theo lý cÅ©ng phải tÃnh và o đó má»›i đúng.
Cố Pháºt Ảnh nheo mắt cưá»i:
– Nếu như cặp mắt già nà y của ta còn chưa bị hoa thì thanh kiếm của thiếu hiệp rất có khả năng là Diệt Hồn Kiếm trong Việt Vương Bát Kiếm?
Äoạn y mỉm cưá»i, cung tay chà o Phương Tà Chân rồi quay lưng bước xuống lầu, trước khi Ä‘i còn ném lại má»™t câu:
– Thịnh há»™i ngà y mai ở Tương Tư Äình trong Tương Tư Lâm ở Tiểu BÃch Hồ, Du công tá» sẽ ở đó cung hầu đại giá.
Y nói hết câu thì ngưá»i đã Ä‘i ra đến cá»a.
Nhưng thanh âm vẫn như ở sát bên tai Phương Tà Chân.
Không nhanh không cháºm.
Không cưá»ng không nhược.
Phương Tà Chân thầm nhủ:
– Chỉ bằng và o ná»™i lá»±c hung háºu mà Cố Pháºt Ảnh vừa hiển lá»™, tuyệt đối có thể liệt y và o hà ng tháºp đại cao thá»§ vá» ná»™i công trong võ lâm.
Môn khà công nà y được gá»i là Äại Giang Nam Bắc.
Loại nội lực nà y cũng không có gì đặc biệt, chỉ bất quá là tinh tuyển trong nội công của đại giang nam bắc hai mươi bảy nhà , khổ luyện thà nh hai hệ công lực nam bắc, trở thà nh nội lực trong nội lực, nội công trong nội công mà thôi.
ÄÆ°Æ¡ng thế có thể luyện thà nh loại ná»™i lá»±c nà y chỉ có bốn ngưá»i.
Má»™t ngưá»i sau khi luyện thà nh liá»n chết ngay. Huyết mạch bị vỡ mà chết. Nghe nói là chân khà quá vượng lại vô phương tiết ra ngoà i, vì thế nên mạch máu má»›i vỡ nát mà chết.
Má»™t ngưá»i khác luyện được má»™t ná»a thì bị tẩu hoả nháºp ma, chân khà chạy hết ra ngoà i, vá» sau chẳng những trở thà nh phế nhân, mà tinh thần còn bị tổn hại nghiêm trá»ng, trở nên si si dại dại.
Ngưá»i thứ ba chÃnh là Quan Thất trong Mê Thiên Thất Thánh. Ngưá»i nà y đã trở thà nh đại thế lá»±c thứ ba trong kinh thà nh, cùng vá»›i Lục Phân Bán ÄÆ°á»ng và Kim Phong Tế VÅ© Lâu tương tranh.
Ngưá»i cuối cùng chÃnh là Cố Pháºt Ảnh.
Hoà nh Äao Láºp Mã, Tú Nygoạ SÆ¡n Cương Cố Pháºt Ảnh.
Phương Tà Chân quay lại nhìn TÃch TÃch.
TÃch TÃch vẫn nhìn gã như trước.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt nà ng trà n đầy vẻ u uất mà ôn nhu.
Phương Tà Chân cảm thấy lòng mình như ấm lại.
Gã thốt:
– Ngà y mai ta không đi nữa.
Nà ng nói:
– Ta biết.
Gã lại thốt:
– Ngà y kia ta vẫn phải Ä‘i khá»i đây.
Nà ng nói:
– Lưu lại thêm một ngà y cũng là một chuyện tốt.
Nà ng như Ä‘ang buồn bã, Ä‘ang ân háºn mà than rằng:
– Có một số chuyện, muộn một chút hoặc sớm một chút thì kết quả hoà n toà n khác nhau rồi.
Gã khẽ nhÃu mà y:
– Nà ng không vui?
TÃch TÃch nhoẻn miệng cưá»i tươi, dáng vẻ tháºp phần thuần chân, xinh đẹp mà vô tà . Phương Tà Chân nhìn đến như si như dại.
Trên tay gã không có rượu, mà lòng như đang say.
– Chà ng có thể ở lại, ta là m sao mà không vui được.
Nà ng lại nhoẻn cưá»i.
– Chà ng phải đi, lẽ nà o ta lại mừng chứ?
TÃch TÃch nói như váºy.
Nhưng không biết vì sao nà ng cứ cảm thấy mình ngốc nghếch, tháºt sá»± có gì đó ngốc nghếch. à nghÄ© nà y chỉ thoáng qua đầu nà ng, nhẹ thoáng qua như là n gió xuân váºy.
Rõ rà ng nà ng rất muốn Phương Tà Chân có thể lưu lại Lạc Dương, nhưng tại sao nà ng lại có cách nghÄ© như váºy? Nà ng không biết. Nà ng không hiểu và nà ng cÅ©ng không muốn há»i tại sao?
oo Phương Tà Chân hôm nay trở vỠtương đối muộn.
Thông thưá»ng trước giá» Hợi là gã đã vỠđến Pháp Môn Tá»± rồi. Nhà cá»§a Phương Tà Chân chÃnh là ở háºu sÆ¡n cá»§a Pháp Môn Tá»±.
Äêm nay giá» tý gã má»›i vỠđến nÆ¡i.
Lúc nà y, gió đã lặng, mây đã tan. Mặt trăng chiếu rải thứ ánh sáng là nh lạnh khắp nhân gian.
Có phải và o lúc thiên sắc âm trầm thưá»ng hay phát sinh những chuyện không như ý? Có phải và o lúc thiên sắc sáng sá»§a thưá»ng có những chuyện tương đối như ý phát sinh?
Không phải.
Thá»i tiết là thá»i tiết.
Sự việc là sự việc.
Ngưá»i là ngưá»i.
CÅ©ng như má»™t ngưá»i Ä‘ang ở trong hoà n cảnh giá lạnh cá»±c hà n, nhưng lòng y thì nóng như má»™t lò lá»a rừng rá»±c cháy. CÅ©ng có thể trong mùa hè nóng như thiêu như đốt, nhưng lòng ngưá»i lại lạnh đến mức kết thà nh băng.
Lòng Nhan Tịch còn chưa kết thà nh băng, nhưng mưá»i đầu ngón tay nhá» thanh cá»§a nà ng giá» còn lạnh hÆ¡n cả băng.
Thì ra, Nhan Tịch cùng Hồng Tam Nhiệt dẫn theo tám thá»§ hạ đứng ở trước ba trăm sáu mươi lăm báºc thang dẫn lên Pháp Môn Tá»±, muốn đợi gã thanh niên nhân tịnh không nháºn lá»… váºt kia Ä‘i qua, đồng thá»i thá» tà i, dá»a khiếp y má»™t phen.
Không ngá» lại dá»a chÃnh bản thân mình.
Nhan Tịch thấy thá»i gian đã gần hết giá» Hợi, gió lạnh thổi không ngừng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu:
"Lẽ nà o Kiếm phu tá» tÃnh nhầm thá»i gian?" Äúng và o lúc nà y, Hồng Tam Nhiệt đã không thể chịu nổi nữa.
Y tức giáºn quát mắng:
– Con mẹ nó! Ta đến Y Y Lầu lôi gã vỠđây. Chúng ta thì ở đây hÃt gió lạnh, còn gã thì ở đó phong lưu khoái hoạt.
Nhan Tịch nhẹ nhà ng vén mà n kiệu, ngẩng đầu nhìn thiên sắc, vừa hay lại nhìn thấy ánh trăng.
Ãnh trăng chiếu và o mặt nà ng. Khuôn mặt Nhan Tịch nhu hòa như ánh trăng váºy, ánh mắt nà ng cÅ©ng u uất phiá»n muá»™n như ánh trăng là nh lạnh, ngón tay nà ng má»m mại, u mỹ như mặt trăng đêm rằm.
Cả cÆ¡ thể nà ng giống như má»™t mặt trăng cá»§a nhân gian váºy.
Không biết mặt trăng khiến nà ng nghĩ đến chuyện gì?
Nà ng xuất thần.
Thất thần.
Sau đó thở dà i ưu tư.
Hồng Tam Nhiệt lại cho rằng đại phu nhân đã đợi đến hết kiên nhẫn, nhảy dá»±ng ngưá»i lên nói:
– Ta đi.
Nhan Tịch ngạc nhiên:
– Tam ca định đi đâu?
Hồng Tam Nhiệt nói:
– Thuá»™c hạ Ä‘i lôi tên tiểu tỠđó ra khá»i cái chăn ấm cá»§a Y Y Lầu, dẫn gã vỠđây gặp đại phu nhân!
Nhan Tịch gượng cưá»i nói:
– Nhưng nếu để chuyện nà y xảy ra thì tam ca thần dÅ©ng rồi, còn Phương công tá» không phải mất hết oai phong hay sao? Như thế thì dù cho y có muốn gia nháºp Lan Äình Trì Gia, e rằng cÅ©ng khong còn mặt mÅ©i nà o mà gia nháºp nữa.
Hồng Tam Nhiệt ngây ngưá»i, xoa đầu ngại ngùng nói:
– Chuyện ... chuyện nà y ...
Nhan Tịch há»i:
– Tam ca thá» xem, như váºy có phải khó xá» không?
Hồng Tam Nhiệt gãi gãi đầu:
– Quả tháºt có chút khó xá» ... Huống hồ, trước giá» thuá»™c hạ xuất thá»§ Ä‘á»u hÆ¡i nặng ...
Nhan Tịch lại nói:
– Thêm nữa, hiện giá» chúng ta Ä‘ang dùng lá»… để má»i ngưá»i ta đến vì Trì gia chúng ta mà lao lá»±c, váºy mà tam ca lại định lôi y từ trong chăn ấm ra, giống như lão ưng cắp thá» con kéo vỠđây, sau đó lại dùng lá»… chiêu nạp, tháºt không khá»i có chút ... có má»™t chút không cân xứng lắm. Tam ca có nghÄ© như váºy không?
Hồng Tam Nhiệt ra vẻ nghĩ ngợi:
– Thuá»™c hạ cÅ©ng đã nghÄ© đến chuyện nà y rồi, dưá»ng như Ä‘Ãch thá»±c có má»™t chút không cân xứng.
Nhan Tịch vá»— tay cưá»i cưá»i nói:
– Sở kiến của tam ca quả thực không khác với ta là mấy.
Hồng Tam Nhiệt cÅ©ng cưá»i đến ngoác cả miệng, hai tay cứ gãi đầu gãi tai, hiển nhiên là vô cùng cao hứng.
Nhan Tịch lại nhoẻn miệng cưá»i:
– Bởi váºy ...
Hồng Tam Nhiệt ngẩn ngưá»i:
– Bởi váºy?
Nhan Tịch nói:
– Bởi váºy, vì đại cục nên tam ca bất tất phải lao giá chuyến nà y.
Hồng Tam Nhiệt nghĩ ngợi giây lát rồi nói:
– Äúng váºy, thuá»™c hạ bất tất phải lao giá là m gì.
Äá»™t nhiên má»™t thanh âm cất lên:
– Có Ä‘iá»u, đại phu nhân lại vẫn phải lao giá má»™t chuyến.
Hồng Tam Nhiệt vội quay đầu lại.
Khi y quay đầu, hai tay đã nắm chặt, xương cốt cũng cùng lúc phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Nhưng chÃnh và o sát na y quay đầu lại đó, tám thá»§ hạ dẫn theo đã ngã xuống bốn ngưá»i.
Ngã xuống không một tiếng động.
Dưới ánh trăng, chỉ có má»™t ngưá»i Ä‘ang bước xuống từ trên báºc thang đá, y phục bị gió thổi bay phần pháºt.
Ngưá»i nà y Ä‘ang mỉm cưá»i.
Nhan Tịch vừa nhìn thấy y, trong lòng liá»n trầm hẳn xuống.
Bởi vì cái ngưá»i Ä‘ang tiếu dung mãn diện kia so vá»›i má»™t ngà n ngưá»i mặt mà y dữ tợn còn khó đối phó hÆ¡n gấp bá»™i.
Y là đại tổng quản cá»§a Tiểu BÃch Hồ Du Gia, Giản Tấn.
Nhan Tịch má»›i nhìn đã biết, ngưá»i nà y nếu như không nắm chắc chuyện gì, tuyệt đối sẽ không xuất động, má»™t khi xuất động, thì không dá»… gì trở vá» không.
Huống hồ, hôm nay y đã vỠkhông một lần rồi.
Trên Y Y Lầu, tuy Giản Tấn cưá»i tươi mà đi, song dù sao cÅ©ng không giống vá»›i dáng vẻ cá»§a má»™t kẻ toà n thắng trở vá».
Äã thất thá»§ má»™t lần, y tuyệt đối sẽ không để mất mặt lần nữa.
Äặc biệt là loại ngưá»i như Giản Tấn.
Loại ngưá»i như thế nà y chỉ cần má»™t ngưá»i đã tháºp phần khó đối phó.
Mà ngưá»i nà y vẫn còn chưa xuống đến nÆ¡i, tám ngón tay khẽ búng ra, bốn thuá»™c hạ cá»§a nà ng đã ngã xuống.
Bốn ngưá»i còn lại là kiệu phu.
Bá»n há» tổng cá»™ng đã khênh hai cá»— kiệu đến đây.
Hồng Tam Nhiệt ngồi ngá»±a, hai cá»— kiệu má»™t là để cho Nhan Tịch ngồi, má»™t là chuẩn bị để đưa Phương Tà Chân vá» Lan Äình Trì Gia.
Bốn kiệu phu nà y đương nhiên cũng biết một hai chiêu, nhưng so với cao thủ nhất lưu trong võ lâm, tự nhiên là không chỉ kém bảy tám phần.
CÅ©ng có nghÄ©a là , Giản Tấn vừa đến đã đánh ngã những ngưá»i có thể chiến đấu cá»§a bên nà ng, giá» chỉ còn lại mình nà ng và Hồng Tam Nhiệt.
Nhan Tịch còn chưa nghÄ© ra đối phương dùng thá»§ pháp gì để cách không Ä‘iểm ngã mấy ngưá»i, nhưng nà ng biết rõ bốn ngưá»i nà y tuy không thể động Ä‘áºy, song còn chưa mất Ä‘i tình mạng.
Giản Tấn tá»±a hồ không há» muốn giết há».
Trong Tứ Công Tá», ngoại trừ Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng Hồi Bách Ứng dám hạ độc thá»§ ra, ba ngưá»i còn lại Ä‘á»u muốn lưu lại má»™t chút dư địa, để đối phương có má»™t con đưá»ng rút lui, cÅ©ng để cho bản thân sau nà y má»™t cÆ¡ há»™i ...
Tứ Công TỠphân tranh, rốt cục cũng không giống như những cừu sát trên giang hồ.
NghÄ© đến đây, trong lòng Nhan Tịch dưá»ng như an tâm được má»™t chút.
Bất quá, an tâm cũng chỉ có một chút mà thôi.
Bởi hoà n cảnh hiện tại của nà ng một chút cũng không an toà n, một chút cũng không yên ổn.
Nà ng chỉ hy vá»ng Giản Tấn chỉ đến má»™t mình.
Như váºy, nà ng và Hồng Tam Nhiệt hợp lá»±c, có lẽ còn đối kháng được vá»›i "con báo" nà y.
Má»™t "con báo" biết cưá»i.
Báo thưá»ng hay phẫn ná»™.
Trong võ lâm có nhiá»u danh xưng liên quan đến báo như là Ná»™ Báo, Hắc Báo, Phi Báo Tá», Kim Tiá»n Báo, những cao thá»§ có ngoại hiệu nà y Ä‘a phần Ä‘á»u xuất thá»§ cá»±c nhanh, lá»±c trầm khà mãnh, tÃnh tình bạo liệt, giống như là báo tá» váºy.
Giản Tấn lại không như váºy.
Nếu như nói y là Báo Tá», váºy thì y là má»™t "con báo biết cưá»i".
Tháºm chà y còn khiêm cung hữu lá»…, văn nhã đạo mạo xem ra còn giống má»™t nhân tà i giao tế hÆ¡n là má»™t nhân váºt võ lâm.
– Tại hạ đương nhiên không đến một mình.
Câu nói đầu tiên cá»§a Giản Tấn đã chặt đứt tia hy vá»ng duy nhất cá»§a Nhan Tịch.
– Tại hạ còn có hai cá»— kiệu nữa Ä‘ang hầu ở háºu sÆ¡n, đợi hai vị đến đó ngồi.
Y mỉm cưá»i rồi lại nói tiếp:
– Bất quá, nếu hai vị không thÃch, muốn ngồi kiệu cá»§a mình cÅ©ng được. Vì váºy, nên tại hạ đã lưu lại bốn vị tiểu huynh đệ nà y, nếu các vị muốn ngưá»i cá»§a mình khiêng kiệu cÅ©ng không có gì bất tiện.
Y nói như váºy, tá»±a hồ như đã tÃnh toán hết sức chu đáo, khiến Nhan Tịch và Hồng Tam Nhiệt hết thức thuáºn tiện váºy.
Hồng Tam Nhiệt vừa nghe đã muốn phát tác, song Nhan Tịch lại mỉm cưá»i nói:
– Không biết Giản quản sự muốn đưa chúng ta đi đâu?
Giản Tấn bước tá»›i báºc thang thứ mưá»i lăm liá»n dừng lại, cưá»i cưá»i nói:
– Không xa, không xa! Chỉ là tá»›i Tiểu BÃch Hồ má»™t chuyến mà thôi.
Nhan Tịch nói:
– Äến Tiểu BÃch Hồ? Ta còn chưa chuẩn bị lá»… váºt, hÆ¡n nữa Ä‘oạn đưá»ng nà y cÅ©ng phải bảy tám dặm, muốn Ä‘i cÅ©ng nên có chuẩn bị má»™t chút, thêm và o đó, ta là gái đã có chồng, ná»a đêm đến viếc thăm Du công tá» không khá»i có chút bất tiện.
Giản Tấn nói:
– Tương thỉnh chi bằng tương ngá»™. Chúng ta Ä‘á»u là ngưá»i giang hồ, đặc biệt đại phu nhân lại là nữ trung hà o kiệt hà tất phải câu nệ những thứ tục lá»… nà y là m gì!
Một câu nói đã khéo léo tránh đi chủ đỠcó gặp Du công tỠhay không?
Nhan Tịch lại há»i tiếp:
– Nếu như quý phá»§ có ý má»i chúng ta đến nói chuyện, hà cá»› gì không báo thiệp đến bản trang, tương thỉnh đột xuất như váºy không phải có chút quá mạo muá»™i hay sao?
Giản Tấn cưá»i cưá»i:
– Chúng ta Ä‘oán định đại phu nhân sẽ đứng đây đợi chá» Phương thiếu hiệp. Bất quá, đêm nay Phương thiếu hiệp có thể vá» muá»™n má»™t chút. Trì công tá» và chá»§ nhân tệ phá»§ tình như thá»§ túc nên không thể để đại phu nhân ở đây chịu gió chịu sương được. Äại phu nhân là ngá»i anh hoa hiệp cốt, chắc sẽ không tÃnh toán gì má»™t chút thiếu lá»… số nà y đâu.
Nhan Tịch nhướng mà y, há»i thẳng:
– á»’, nói như váºy, đêm nay các hạ phụng mệnh Du công tá», cưỡng bức chúng ta đến Tiểu BÃch Hồ có phải không?
Giản Tấn không trá»±c tiếp trả lá»i, chỉ nói:
– Äại phu nhân nặng lá»i rồi.
Nhan Tịch biết có há»i tiếp nữa cÅ©ng không ra kết quả gì, bởi tuy ngoại hiệu Giản Tấn là Báo Tá», song y còn trÆ¡n hÆ¡n là cá trạch nữa. Y không chịu nháºn đây là ý cá»§a Du Ngá»c Già , vạn nhất có thất thá»§, ngưá»i cá»§a Du gia vẫn có thể phá»§ nháºn, nói không liên quan gì đến há» mà chỉ là do Giản Tấn tá»± tiện hà nh động.
Hồng Tam Nhiệt không nhịn được nữa, hét lá»›n má»™t tiếng, trong nháy mắt đã ráp mấy thanh thép thà nh má»™t cây trưá»ng thương dà i má»™t trượng hai. Y đâm tá»›i má»™t htương, dáng vẻ oai phong như thiên tướng:
– Ta đi!
Giản Tấn thần sắc không đổi, mỉm cưá»i nói:
– Rất tốt! Äại phu nhân tưởng tất cÅ©ng cùng Ä‘i vá»›i Hồng huynh đây?
– Có thể!
Hồng Tam Nhiệt gầm lên như sấm động:
– Bất quá phải há»i cây thương trên tay ta đã!
Y nói dứt câu thì trưá»ng thương trên tay đã biến thà nh má»™t đóa hoa.
Äó là hoa thương, hoa thương vốn chẳng phải hoa, cÅ©ng giống như hoa tuyết không phải hoa, hoa khói không phải hoa váºy.
Nhưng khi thương ở trong tay Hồng Tam Nhiệt thực sự đã biến thà nh một đóa hoa.
Äó là vì khi Hồng Tam Nhiệt nói dứt câu nói đó, đã có bảy tám cá»— "ám khÃ" bay vá» phÃa y.
Những "ám khÃ" nà y hoà n toà n không mang theo tiếng rÃt gió, vì thế khi Hồng Tam Nhiệt phát hiện ra thì "ám khÃ" đã đến trước mặt rồi.
"Ãm khÃ" không chỉ công và o trước mặt y, thân trước thân sau, thượng trung hạ bà n cá»§a y Ãt nhất cÅ©ng có tá»›i mưá»i chá»— yếu hại nằm trong phạm vi tấn công cá»§a số "ám khÃ" nà y.
Trưá»ng thương trên tay Hồng Tam Nhiệt quá dà i, khó mà chống đỡ kịp. "Ãm khÃ" lại đến quá nhanh, không kịp né tránh, y đà nh phải dùng cánh tay còn lại để tiếp "ám khÃ".
Khi y bắt được hết số "ám khÃ" thì phát giác trưá»ng thương trên tay bị Ä‘oạt, vá»™i nắm chặt tay lại, nhưng thứ y nắm không phải thương, mà là hoa.
Liên hoa.
Sau đó y phát hiện những "ám khÃ" y vừa bắt được Ä‘á»u là hoa. Những loại hoa khác nhau.
Äiểm tương đồng duy nhất là :
Hoa Ä‘á»u rất đẹp.
Những bông hoa đẹp!
Last edited by kedatinh1974; 20-07-2008 at 04:59 PM.
|

20-07-2008, 04:43 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Sát Sở
Hồi 13
Ngưá»i Không Có Lông Mà y
Nhưng so sánh vá»›i nữ nhân nà y, tất cả hoa Ä‘á»u trở nên ảm đạm thất sắc.
Nữ nhân nà y đẹp tựa một đóa mai khôi.
Ôn nhu như mà n đêm.
Hoa phải có ánh mặt trá»i hoặc ánh đèn má»›i nở rá»™ khoe sắc tranh hương, còn nữ nhân nà y, dù trong ánh sáng máºp má» huyá»n ảo cá»§a mặt trăng cÅ©ng vẫn đẹp đến du hồn nháºp cốt.
Nhan Tịch nhìn nà ng, cÅ©ng không khá»i động lòng.
Má»›i nhìn thì nà ng ta không phải tháºp toà n tháºp mỹ, khung xương có vẻ hÆ¡i lá»›n má»™t chút, lưỡng quyá»n (gò má) dưá»ng như hÆ¡i dà y má»™t chút, khi cưá»i miệng có vẻ hÆ¡i rá»™ng má»™t chút, nhãn thần cá»§a nà ng có chút gì đó ... nhưng nhìn kỹ hÆ¡n má»™t chút, nà ng rõ rà ng là má»™t nữ nhân giống nữ nhân hÆ¡n bất kỳ nữ nhân nà o.
Äặc biệt là bá» môi.
Äá» và má»ng.
Giống như hoa trên núi cá»§a tháng năm. SÆ¡n há»a cá»§a tháng mưá»i. Trái tim cá»§a ngưá»i yêu. Máu cá»§a tình nhân. Má»™t mà u đỠkinh tâm động phách mà nhu diá»…m đến nháºp cốt.
Nữ nhân đó cưá»i, bá» môi tuyệt đẹp tạo thà nh má»™t hình cung tuyệt mỹ, giá»ng nói nà ng nhẹ tá»±a Ä‘ang than thở:
– Trên tay ngươi là thương sao? Không phải hoa à ? Rõ rà ng là hoa, tại sao lại nói là thương váºy?
Hồng Tam Nhiệt tức giáºn gầm lên.
Y nhảy chồm lên, bổ ngưá»i lao vá» phÃa nữ nhân kia, tay đánh ra má»™t quyá»n.
Vá»›i thanh thế cá»§a quyá»n nà y dù cho trước mặt là má»™t con voi lá»›n, cÅ©ng sẽ bị y má»™t quyá»n đánh gục, nếu trước mặt là má»™t tảng đá lá»›n, cÅ©ng sẽ bị y má»™t quyá»n đánh nát.
Nữ nhân đó chẳng há» tránh né. Ngược lại, còn ưỡn ngá»±c lên, nhắm nghiá»n hai mắt, cặp môi anh đà o mÃm nhẹ, chìa bá»™ ngá»±c đồ sá»™ ra phÃa trước:
– Ngươi thÃch ăn hiếp nữ nhân như váºy thì cứ đánh Ä‘i! Cứ đánh Ä‘i!
Thông thưá»ng, khi má»™t nữ nhân có biểu tình như váºy hay khiến ngưá»i ta cảm thấy thân thiết, chứ không phải là sợ hãi hay Ä‘au đớn.
Huống hồ đây lại là một nữ nhân diễm tuyệt vô song, ai nỡ nhẫn tâm đánh nà ng?
Äừng nói là đánh, dù chỉ khẽ chạm và o thôi cÅ©ng đã sợ là m cánh hoa rÆ¡i ra rồi.
Hồng Tam Nhiệt là nam nhân.
Hơn nữa còn là một trang hảo hán.
Hảo hán không đánh nữ nhân.
Quyá»n đầu cá»§a Hồng Tam Nhiệt láºp tức dừng lại.
Quyá»n thế cá»§a y bạo liệt vô cùng, chỉ có thể phát mà không dá»… thu lại. Lần thu thế đột ngá»™t nà y khiến ngá»±c Hồng Tam Nhiệt bị chấn động, giống như vừa tá»± đánh má»™t quyá»n và o đó váºy.
ChÃnh và o sát na đó, chỉ nghe Nhan Tịch hô lá»›n:
– Cẩn tháºn!
Hồng Tam Nhiệt vá»™i quay ngưá»i lại.
Chỉ thấy má»™t mÅ©i tên lá»›n Ä‘ang phản chiếu ánh trăng lao mạnh vá» phÃa y.
Äó đương nhiên không phải tên.
Mà là ngưá»i.
Tốc độ ngưá»i nà y quá nhanh, nhanh đến ná»—i y phục phản chiếu ánh trăng, tạo thà nh má»™t vầng sáng nhà n nhạt bao quanh ngưá»i.
Hồng Tam Nhiệt giá» má»›i hiểu tại sao Giản Tấn có ngoại hiệu Báo Tá».
Nếu như nói Báo Tá» công kÃch nhanh như sét đánh không kịp bưng tai, váºy thì đã hoà n toà n sai lầm.
Bởi vì khi Báo Tá» Giản Tấn công kÃch, đối phương đừng nói là bưng tai, mà ngay cả chá»›p mắt cÅ©ng không kịp nữa.
Bất quá, Tháºp Tam Thái Bảo Hoà nh Luyện cá»§a Hồng Tam Nhiệt vẫn kịp thá»i ngưng tụ, Hổ Quyá»n Long Trác cÅ©ng láºp tức phát ra.
Nguyên lai, trong võ lâm vốn chỉ có Hổ Trảo, chứ không có Hổ Quyá»n, Hồng Tam Nhiệt đã sáng tạo theo má»™t đưá»ng lối má»›i, Ä‘em Thiếu Lâm Thần Quyá»n và Hổ Trảo hợp nhất thà nh má»™t. CÅ©ng như váºy, y đã Ä‘em Long Trảo và Hạc Trác hợp lại sá» dụng, gá»i là Long Trác.
Bốn loại quyá»n pháp nà y há»—n hợp sá» dụng cÅ©ng chÃnh là đem tinh hoa cá»§a bốn loại quyá»n pháp hòa trá»™n và o nhau. Chẳng những tuyệt đối có hiệu quả, mà còn có thể tăng gia uy lá»±c cá»§a bốn loại quyá»n pháp lên bốn lần, thêm và o đó là Hồng Tam Nhiệt có thiên sinh thần lá»±c, thần dÅ©ng vô song. CÅ©ng nhá» có thứ công phu Hổ Quyá»n Long Trác nà y mà Hồng Tam Nhiệt trở thà nh đệ nhất dÅ©ng sÄ© cá»§a Lan Äình Trì Gia.
Y quay lại nhanh như chớp, song thủ xuất ra như điện.
Äáng tiếc là Giản Tấn tuyệt không tấn công y, mà là tấn công Nhan Tịch.
Hồng Tam Nhiệt chỉ thấy sau lưng tê dại, thân trên lạnh cứng, thân dưới nóng bừng. Công phu Tháºp Tam Thái Bảo Hoà nh Luyện phút chốc liá»n bị phá giải.
Nữ nhân đó cháºm rãi thu hồi ngá»c thá»§.
Năm ngón tay nhỠthanh.
Trên móng tay hãy còn dÃnh chút nhá»±a hoa Phượng Tiên.
Công phu Tháºp Tam Thái Bảo Hoà nh Luyện cá»§a Hồng Tam Nhiệt có thể nói là hoà n toà n không há» sÆ¡ hở. Nếu cố nói là có, váºy thì chỉ có má»™t lá»— khà nhỠở vùng giữa chá»— xương sống sát vá»›i xương bà n và Thượng Thể Huyệt.
Ngón tay trỠcủa nữ nhân đó, không lệch một phân đâm đúng và o chỗ đó trong sát na mà Hồng Tam Nhiệt quay đầu lại.
Hồng Tam Nhiệt giống như má»™t võ sÄ© mặc giáp sắt, đột nhiên bị ngưá»i dùng kiếm xuyên qua kẽ hở đâm và o táºn xương, công lá»±c toà n thân liá»n thất tán, ngã huỵch xuống đất.
Giản Tấn bổ vá» phÃa Nhan Tịch lần thứ tám.
Thân pháp của y lần sau nhanh hơn lần trước.
Nhìn thế lao đến của y, tưởng rằng đã đến cực hạn của tốc độ, nà o ngỠlần sau y lại còn lao tới nhanh hơn lần trước, mạnh hơn lần trước gấp bội.
Y dà i ngưá»i bổ tá»›i tấn công Nhan Tịch.
Nhan Tịch bạt kiếm phản kÃch.
Kiếm là đoản kiếm, độ dà i chỉ một thước một thốn một phân mốt.
Kiếm tuy ngắn, song khi nà ng vừa bạt kiếm, phương viên má»™t trượng liá»n trà n đầy kiếm ý.
Giản Tấn vừa cảm nháºn được kiếm ý đã láºp tức thoái lui.
Thoái lui lên thạch cấp.
Chân y vừa khẽ chạm và o thạch cấp, lại đã bổ ngưá»i đến lần thứ hai. Lần sau nhanh hÆ¡n lần trước, lăng lệ hÆ¡n lần trước.
Má»—i khi y tiếp xúc vá»›i kiếm ý cá»§a Nhan Tịch Ä‘á»u láºp tức thoái lui, má»—i lần thoái lui Ä‘á»u nhảy vá» chá»— xa hÆ¡n lần trước, nhảy vá» báºc thang ở cao hÆ¡n lần trước.
Äến lần thứ năm bổ ngưá»i tá»›i, Giản Tấn đã lùi vỠđến báºc thang thứ ba mươi, thanh thế cà ng lúc cà ng mạnh.
Kiếm của Nhan Tịch cũng cà ng lúc cà ng dà i.
Kiếm cá»§a nà ng khi ngắn thì lưỡi hÆ¡i dà y, mÅ©i hÆ¡i má»ng má»™t chút, nhưng thá»±c ra là thân kiếm rá»—ng, bên trong lại có má»™t lưỡi kiếm khác. Vì Giản Tấn công kÃch quá nhanh, quá kịch liệt, áp lá»±c quá lá»›n nên Nhan Tịch đà nh phải thổ dần mÅ©i kiếm ra ngoà i. Äến lần công kÃch thứ sáu, kiếm cá»§a nà ng đã dà i tá»›i bốn thước mốt.
Lúc kiếm của nà ng chỉ dà i có một thước một thốn một phân mốt dư phong đã đạt cả trượng, hà huống giỠđây kiếm đã dà i tới bốn thước mốt?
Nhưng ... nà ng vẫn không thể ngăn được thế công của Giản Tấn.
Giản Tấn đã liên tiếp công kÃch bảy lần, tiếp tục mãnh liệt lao tá»›i lần thứ tám.
Nhan Tịch vung kiếm ngăn cản, kiếm đã không còn dà i thêm được nữa.
Kiếm đã đến cực hạn.
Kiếm chiêu cÅ©ng đã sá» táºn.
Giản Tấn lùi đến báºc cấp thứ ba mươi lăm, ung dung mỉm cưá»i:
– Äại phu nhân, mong các vị có thể trở vá» cùng chúng tôi lần nà y!
Lúc nà y Hồng Tam Nhiệt đã bị chế trụ.
Nhan Tịch cũng đang thở hồng hộc vì xuất lực.
Äối phương vẫn còn nữ nhân xinh đẹp còn hÆ¡n cả má»™t đóa mai côi kia nữa.
Xem ra nà ng đã không còn sá»± lá»±a chá»n nà o khác.
Nà ng cÅ©ng nhìn ra được là Giản Tấn chỉ là m tiêu hao thể lá»±c cá»§a nà ng chứ hoà n toà n không có ý sát thương. Mà bên Tiểu BÃch Hồ Du Gia cÅ©ng đã xuất động đến hai viên đại tướng là Báo Tá» Giản Tấn và Hoa Triêm Thần, hiển nhiên là tỠý không đắc thá»§ tuyệt không lui bước.
Nhan Tịch cháºm rãi thở dà i:
– Các vị tháºt muốn ép ta đến Tiểu BÃch Hồ?
Giản Tấn ôn hòa nhưng kiên định:
– Äà nh phải là m phiá»n đại phu nhân lao giá má»™t phen váºy!
Nhan Tịch mỉm cưá»i:
– Giản đại tổng quản thấy trong tình hình thế nà y ta còn có thể cự tuyệt chăng?
Äá»™t nhiên có má»™t thanh âm vang lên:
– Có thể.
Lá»i vừa dứt thì trên khoảng đất rá»™ng dưới thạch cấp đã có thêm tám ngưá»i.
Tám ngưá»i nà y không phải tá»± mình Ä‘i đến.
Mà là bị ném đến.
Äây là tám ngưá»i chết.
Nhìn thấy tám ngưá»i nà y, Giản Tấn trước giá» gặp biến bất kinh, lâm nguy bất loạn cÅ©ng phải khẽ biến sắc mặt.
Tám ngưá»i nà y chÃnh là tám kiệu phu Ä‘ang đứng ở háºu sÆ¡n chá» y.
Hiện giá» cả tám ngưá»i Ä‘á»u đã chết. Chuyện nà y tịnh không đáng sợ, đáng sợ là há» chết mà không há» phát ra má»™t tiếng động hay tiếng kêu nà o cả. Äiểm nà y cÅ©ng chưa đáng sợ, đáng sợ là cả tám ngưá»i nà y Ä‘á»u là cao thá»§ trong Tiểu BÃch Hồ Du Gia, được Cố Pháºt Ảnh Ä‘Ãch thân huấn luyện, váºy mà giá» cả tám Ä‘á»u bị ngưá»i khác lấy mạng mà không há» có bất kỳ động tÄ©nh.
Nhưng thế vẫn chưa được coi là đáng sợ.
Äáng sợ là thảm trạng cá»§a tám ngưá»i nà y khi chết.
Trên mặt hoặc trên thân cá»§a má»—i ngưá»i Ä‘á»u bị đâm đến máu thịt nát nhừ, khẳng định trước khi chết đã phải chịu ná»—i thống khổ cá»±c đại, khuôn mặt Ä‘á»u méo mó, trong mắt lá»™ ra sá»± sợ hãi, thống khổ đến cùng cá»±c, cả tám ngưá»i không có ai chết được nhắm mắt.
Bá»n há» phải chịu đựng ná»—i thống khổ đáng sợ nhưá»ng ấy, tại sao tịnh không có lấy má»™t ngưá»i phát ra tiếng kêu?
Äối vá»›i Giản Tấn mà nói, những chuyện nà y Ä‘á»u chưa thể gá»i là đáng sợ.
Äáng sợ chÃnh là tám ngưá»i nà y Ä‘á»u bị ngưá»i khác "ném" tá»›i, giống như thuáºn tay ném mấy bá»™ y phục xuống đất váºy, thế nhưng chỉ có má»™t ngưá»i bước đến.
Ngưá»i nà y ném tám ngưá»i chết tá»›i mà còn có vẻ nhẹ nhà ng hÆ¡n là ném Ä‘i tám trái táo thối váºy!
Ãnh trăng chiếu và o mặt Giản Tấn.
Äồng thá»i cÅ©ng chiếu và o lưng ngưá»i kia.
Giản Tấn không nhìn được mặt mũi y.
Nhưng Hoa Triêm Thần thì nhìn được.
Nà ng cảm thấy bỠmôi mình như khô nứt.
Ngưá»i kia từng bước từng bước Ä‘i đến gần nà ng.
Y không có lông mà y.
Ngưá»i không có lông mà y nà y lại có hai hà ng ria mép.
Hai hà ng ria mép rất đẹp.
Äáng tiếc, ria mép đến sát góc miệng thì thiếu mất má»™t chút, giống như đám cá» Ä‘en bị má»™t đưá»ng rãnh trắng cắt qua váºy.
Cả hai bên Ä‘á»u như váºy.
Ngưá»i nà y không có lông mà y, nhưng y có mắt.
Hai mắt y đang nhìn chằm chằm và o Hoa Triêm Thần.
Y nhìn lên mặt Hoa Triêm Thần má»™t cái. Chỉ nhìn má»™t cái, liá»n láºp tức sinh hứng thú. Cái nhìn thứ hai liá»n nhìn đến bá»™ ngá»±c đồ sá»™ cá»§a nà ng. Cái nhìn thứ ba liá»n nhìn đến cặp đùi.
Thần sắc cá»§a y tá»±a như muốn nhìn xuyên qua y phục cá»§a nà ng váºy.
Hoa Triêm Thần chỉ thấy những chá»— bị y nhìn đến, Ä‘á»u như bị má»™t lÅ© sâu Ä‘ang bò nhung nhúc váºy, chỉ háºn không thể láºp tức Ä‘em toà n bá»™ những chá»— bị y nhìn qua tắm rá»a sạch sẽ.
Ngưá»i nà y chỉ nhìn nà ng ba cái, liá»n thôi không nhìn nữa.
Phảng phất như đây đã là nữ nhân cá»§a y váºy, bất cứ lúc nà o y cÅ©ng có thể nhìn được, hÆ¡n nữa y có thể tùy tiện muốn là m gì cÅ©ng được váºy, y không cần thiết phải gấp gáp trong má»™t lúc.
Sau đó y quay sang nhìn Giản Tấn.
Giản Tấn cũng đang nhìn y.
Nhìn chiếc xoa trên tay y.
Nhìn chiếc xoa trên tay y, Giản Tấn liá»n liên tưởng đến tám ngưá»i chết máu thịt bầy nhầy Ä‘ang nằm dưới đất, những vết thương sâu đến táºn xương, y liá»n cảm thấy cổ há»ng như khô rát.
Vì thế thanh âm cá»§a y dưá»ng như có chút cứng ngắc:
– Các hạ là Äoạn Mi Thạch?
Ngưá»i nà y đáp:
“Ngươi và hắn ...â€. Y chỉ chỉ tay và o Hồng Tam Nhiệt Ä‘ang nằm dưới đất:
“Äá»u không thể không chết. Hai nữ tá» nà y, ta Ä‘á»u phải dẫn Ä‘iâ€.
Phảng phất như số pháºn cá»§a bốn ngưá»i tại trưá»ng Ä‘á»u do mình y an bà i váºy.
Giản Tấn miá»…n cưỡng cưá»i:
– Các hạ không phải ngà y mai mới đến Lạc Dương không?
Äoạn Mi Thạch đáp:
– ChÃnh vì các ngươi ai ai cÅ©ng cho rằng ngà y mai ta má»›i tá»›i, vì thế đêm nay ta đã đến. Ngưá»i đến sá»›m má»™t chút, quan sát sá»± tình dù sao cÅ©ng nhiá»u hÆ¡n kẻ khác má»™t chút.
Giản Tấn thừa nháºn Äoạn Mi Thạch nói rất có lý. Má»™t ngưá»i nếu như đến muá»™n má»™t chút, hoặc giả đến sá»›m hÆ¡n má»™t chút, Ä‘á»u có thể sẽ có má»™t số chuyện không thể nghÄ© đến. Má»™t ngưá»i má»—i lần Ä‘á»u chuẩn bị vừa vặn, chỉ nghe những Ä‘iá»u y nên nghe, chỉ ngá»i những gì nên ngá»i, chỉ nhìn những gì y nên nhìn, có lẽ cÅ©ng có thể vô tư vô lá»±, nhưng vÄ©nh viá»…n không thể vô kinh vô hỉ.
Giản Tấn đà nh nói:
– Các hạ đã đến rồi, tại sao không đến Tiểu BÃch Hồ má»™t chuyến, vá»›i đại tà i cá»§a các hạ, Du công tá» tất sẽ trá»ng dụng.
Äoạn Mi Thạch nói:
– Câu nói nà y của ngươi tại sao không nói sớm ba tháng chứ?
Giản Tấn không hiểu:
– Ba tháng?
Äoạn Mi Thạch nói:
– Ba tháng trước, Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng đã đến má»i ta. Số ngân lượng mà há» xuất ra, cÅ©ng đủ cho ta tiêu trong má»™t năm.
Giản Tấn láºp tức thốt:
– Nếu như các hạ đến gặp Du công tá», có thể ngưá»i sẽ xuất ra gấp đôi.
“Ngươi biết ý cá»§a tiêu tiá»n nghÄ©a là gì không?†Äoạn Mi Thạch nói:
“Tiêu tiá»n không chỉ là tiêu, cÅ©ng không chỉ là lãng phÃ. Dù cho má»™t ngưá»i có đà o được má» và ng Ä‘i chăng nữa, cÅ©ng chưa chắc đã đủ cho hắn tiêu tiá»n má»™t cách không tiết chế. Du công tá» cá»§a ngươi có đủ tiá»n để má»i ta không?â€.
“Tuyệt đối có thểâ€. Giản Tấn lại cưá»i:
“Du công tá» gia tà i vạn ức, hÆ¡n nữa vung tay cÅ©ng rất hà o phóngâ€.
Äoạn Mi Thạch tá»±a hồ có chút động dung.
“Tương thỉnh chi bằng tương ngá»™â€. Giản Tấn nói:
“Chi bằng má»i tôn giá đến Tiểu BÃch Hồ má»™t chuyếnâ€.
– Ta vừa đến Lạc Dương, ngươi đã muốn ta phải bá»™i phản Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng?
Äoạn Mi Thạch có chút do dá»±.
Giản Tấn má»™t mặt bước xuống báºc cấp, má»™t mặt nói:
– Lẽ nà o các hạ định chỠđến lúc gia nháºp Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng rồi thì má»›i bá»™i phản há»?
Äoạn Mi Thạch há»i ngược lại:
– Là m sao ta tin được ngươi?
Giản Tấn tiếp tục bước xuống thạch cấp:
– Dù có tin lầm ta đi nữa, đối với các hạ cũng đâu có tổn thất gì?
Äoạn Mi Thạch há»i:
– Nhưng ... nếu như ta vừa và o Tiểu BÃch Hồ, các ngươi đã vây công truy sát, lúc đó không phải ta đã tá»± Ä‘i và o con đưá»ng chết hay sao?
Giản Tấn dừng lại cách y bảy bước:
– Các hạ không ngại thì xin hãy tin ta một lần.
Nhan Tịch không nhịn được lên tiếng:
– Äến Lan Äình Trì Gia, chúng ta cÅ©ng sẽ trá»ng dụng các hạ như váºy.
Äoạn Mi Thạch không thèm quay đầu:
– Trì gia các ngưá»i không có tiá»n tà i, cÅ©ng chẳng có nhân tà i.
Lưỡng quyá»n Nhan Tịch á»ng hồng vì tức giáºn:
– Ngươi dám khinh thưá»ng Trì gia chúng ta?
Äoạn Mi Thạch cháºm rãi đáp:
– Trong mắt ta căn bản không có Lan Äình Trì Gia.
Y lại lạnh lùng nói tiếp:
– Trong thà nh Lạc Dương, chỉ có Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng Hồi Gia và Tiểu BÃch Hồ Du Gia.
Nhan Tịch chỉ thấy Trì gia bị khinh thưá»ng, vô luáºn thế nà o nà ng cÅ©ng phải Ä‘em thân ra bảo há»™. Äoạn liá»n phẫn ná»™ nói:
– Mắt chó nhìn ngưá»i thấp.
Äoạn Mi Thạch đột nhiên cưá»i lá»›n.
Khi y cưá»i, trên mặt liá»n ẩn hiện má»™t đôi lông mà y.
ChÃnh và o sát na đó, đột nhiên y bổ ngưá»i vá» phÃa Nhan Tịch.
Ngá»n xoa trong tay y, đâm thẳng và o mặt Nhan Tịch, phảng phất như muốn há»§y khuôn mặt hoa nhưá»ng nguỵêt thẹn nà y Ä‘i má»›i vừa ý váºy.
Giản Tấn cả kinh, vá»™i phi thân lao tá»›i giữa hai ngưá»i, vung tay ngăn cản:
– Có gì từ từ nói, chớ vội động thủ ...
Y má»›i nói được mấy chữ, liá»n biết ngay bản thân đã lầm.
Lầm một cách triệt để.
Y đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ.
Bởi vì y láºp tức phát hiện, mục tiêu cá»§a Äoạn Mi Thạch căn bản không phải Nhan Tịch.
Mà là chÃnh y!
Last edited by kedatinh1974; 20-07-2008 at 05:01 PM.
|

20-07-2008, 04:46 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 14
Hoa ThÃch
Lúc y phát hiện thì đã quá muộn.
Y vốn không phải đối thá»§ cá»§a Äoạn Mi Thạch, cà ng huống hồ là y hoà n toà n bị mất tiên cÆ¡.
Võ công Äoạn Mi Thạch cà ng nằm ngoà i sở liệu cá»§a y, không chỉ cao hÆ¡n tưởng tượng cá»§a y mà còn cao hÆ¡n rất nhiá»u nữa.
Äoạn Mi Thạch má»›i đối chưởng vá»›i y má»™t chưởng, Giản Tấn còn chưa kịp váºn kình phát chưởng thứ hai, đột nhiên cảm thấy mấy chá»— huyệt đạo trên mình đã bị phong bế, bao gồm cả á huyệt.
Mà đối phương chỉ bất quá má»›i lướt nhẹ tay trên ngưá»i y.
Äoạn Mi Thạch tịnh có thể dùng ná»™i kình đả huyệt Ä‘iểm huyệt, chỉ cần y tiếp xúc vá»›i bất cứ chá»— nà o trên thân thể địch thá»§ thì liá»n có thể váºn kình xâm nháºp ná»™i thể đối phương, phong bế huyệt đạo kẻ địch.
HÆ¡n nữa, còn tùy theo ý thÃch cá»§a y muốn phong bế huyệt đạo nà o.
Giản Tấn vừa động thá»§ vá»›i Äoạn Mi Thạch, Hoa Triêm Thần đã lao tá»›i. Binh khà cá»§a nà ng gá»i là Hoa ThÃch, xem ra rất má»m yếu, khi sá» dụng còn mang theo má»™t mùi hương ngan ngát, nhưng chỉ cần không cẩn tháºn, bị nó đâm phải, vết thương liá»n láºp tức xuất huyết. Vô luáºn là vết đâm đó nhỠđến đâu, máu cÅ©ng cứ chảy mãi không ngừng, hÆ¡n nữa vết thương còn ngà y má»™t rá»™ng ra, máu sẽ chảy cho đến khi cạn sạch má»›i ngừng.
Má»™t ngưá»i nếu bị chảy hết máu, tá»± nhiên không thể sống nổi.
Vì thế những năm gần đây, số võ lâm cao thá»§ là m oán quá»· bởi Hoa ThÃch, thá»±c tại còn nhiá»u hÆ¡n cả những nam nhân đã theo Ä‘uổi Hoa Triêm Thần nữa.
Má»—i ngà y Ä‘á»u có và i khuôn mặt má»›i, nhưng ai cÅ©ng tá»± cho rằng mình là ngưá»i phong lưu khoái hoạt đến theo Ä‘uổi vị cô nương Hoa Triêm Thần tháºp phần mỹ lệ mà cÅ©ng tháºp phần lạt thá»§ nà y.
Nam nhân thưá»ng như váºy, nữ nhân cà ng khó có được lại cà ng muốn chiếm lấy, má»™t khi chiếm được rồi, liá»n vá»™i và ng ruồng bỠđể chạy theo ngưá»i phụ nữ khác.
Vì thế Hoa Triêm Thần trước giá» không thÃch bị ngưá»i khác chiếm Ä‘oạt.
Nà ng chỉ thÃch đâm ngưá»i.
Dùng thứ vÅ© khà danh mãn võ lâm cá»§a nà ng - Hoa ThÃch.
Nhưng Hoa ThÃch cá»§a nà ng má»›i vừa xuất thá»§, Giản Tấn đã ngã xuống.
Nhan Tịch trong má»™t sát na cÅ©ng đã phát hiện ra Äoạn Mi Thạch là kẻ thù chung cá»§a há».
Nà ng thà rÆ¡i và o tay cá»§a Tiểu BÃch Hồ Du Gia, cÅ©ng không muốn rÆ¡i và o tay ngưá»i nà y.
RÆ¡i và o tay ngưá»i nà y, chỉ sợ còn đáng sợ hÆ¡n là chết!
Nà ng láºp tức xuất kiếm, hợp lá»±c vá»›i Hoa Triêm Thần tấn công Äoạn Mi Thạch.
Äoạn Mi Thạch cưá»i dà i, vừa cưá»i vừa huy động cương xoa, vừa đánh vừa chạy, thân pháp ngụy dị khôn lưá»ng.
Nhan Tịch đâm ra mưá»i bốn kiếm, kiếm nà o cÅ©ng rÆ¡i và o khoảng không.
Hoa ThÃch cá»§a Hoa Triêm Thần ngay cả chéo áo cá»§a đối phương cÅ©ng không chạm tá»›i.
Sau đó cả hai má»›i đồng thá»i phát hiện, bốn kiệu phu còn lại cÅ©ng Ä‘á»u ngã xuống, có Ä‘iá»u cả bốn Ä‘á»u chưa chết, mà chỉ bị chế trụ huyệt đạo giống như Giản Tấn.
Trong lúc Äoạn Mi Thạch tránh né thế công cá»§a hai ngưá»i đã "thuáºn tay" chế trụ há».
Lúc nà y Äoạn Mi Thạch không chạy nữa, y dừng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
Hoa Triêm Thần cắn môi, Hoa ThÃch trong tay đâm tá»›i như Ä‘iện.
Äoạn Mi Thạch đột nhiên quay đầu, hét lá»›n.
Cương xoa trong tay phóng ra!
Ngá»n cương xoa thoát thá»§ bay Ä‘i, thanh thế tháºp phần đáng sợ!
Hoa ThÃch trong tay Hoa Triêm Thần còn cách Äoạn Mi Thạch ngoà i ba thước thì cương xoa đã đến sát cổ nà ng, Hoa Triêm Thần đà nh phải thoái lui!
Nà ng thoái lui nhanh, cương xoa cũng truy theo nhanh!
Hoa Triêm Thần toà n lá»±c cấp thoái, nà ng đã dồn hết toà n bá»™ tiá»m năng cá»§a cÆ¡ thể ra ngoà i.
Nhan Tịch phát ra một tiếng kêu kinh hãi.
Bởi vì nà ng nhìn thấy thạch trụ.
Nhìn thấy thạch trụ tá»± nhiên là không có gì phải kinh hoà ng, thạch trụ đâu biết giết ngưá»i? Nhưng đáng kinh sợ là khi Äoạn Mi Thạch hồi thân phi xoa, dưá»ng như đã tÃnh toán chuẩn xác đưá»ng lui cá»§a Hoa Triêm Thần váºy. Hoa Triêm Thần trong lúc nguy cấp đã toà n lá»±c thoái lui, lưng nà ng vừa hay hướng vá» phÃa má»™t thạch trụ lá»›n!
Khi Hoa Triêm Thần phát hiện, phần lưng nà ng đã đụng phải thạch trụ rồi.
Nà ng vừa Ä‘em lá»±c phản chấn hóa giải Ä‘i má»™t ná»a thì cương xoa đã tá»›i, muốn tránh, muốn né cÅ©ng chẳng kịp nữa.
Vì thế nà ng chỉ có con đưá»ng chết!
Ngay cả bản thân nà ng cÅ©ng không ngỠđược nà ng lại chết nhanh như váºy, cái chết không ngỠđến vá»›i nà ng nhanh như váºy.
Hoa Triêm Thần không chết.
Nà ng nhắm nghiá»n hai mắt, nhưng cÅ©ng có thể cảm nháºn được gò má mình hÆ¡i rát, tưởng tất là do cương xoa cắm và o thạch trụ nên đã toé lá»a bắn và o má phấn cá»§a nà ng.
Hoa Triêm Thần mở mắt, cương xoa cắm sát bên cổ nà ng, mÅ©i xoa chỉ cách cổ nà ng không quá ná»a phân, chỉ cách có ná»a phân, vì thế nà ng má»›i không chết.
Nà ng Ä‘ang định rút cây xoa ra thì chợt nghe Äoạn Mi Thạch há»i:
– Nà ng có biết tại sao mình vẫn chưa chết không?
Hoa Triêm Thần cảm thấy được má»™t sá»± tháºt.
Má»™t sá»± tháºt đáng sợ vô cùng.
Thì ra Äoạn Mi Thạch đã đứng phÃa sau thạch trụ từ lúc nà o, lúc y nói chuyện từng hÆ¡i thở phả và o tai nà ng, má»™t mùi tanh tanh lợm lợm xá»™c và o mÅ©i nà ng.
Hoa Triêm Thần cảm thấy còn khó chịu hơn cả chết.
Nà ng láºp tức hiểu ra nguyên nhân mình vẫn còn chưa chết.
Äoạn Mi Thạch vốn không muốn nà ng chết.
Äó là chuyện còn đáng sợ hÆ¡n cả cái chết!
Khi Hoa Triêm Thần còn Ä‘ang nghÄ© có nên tá»± táºn hay không thì đã thấy phần eo nhói lên má»™t cái, á huyệt và năm chá»— huyệt đạo khác liá»n láºp tức bị phong bế.
Sau đó, Äoạn Mi Thạch từ phÃa sau thạch trụ cháºm rãi bước ra.
Y chầm cháºm, nhẹ nhà ng rút cây cương xoa ra khá»i thạch trụ, dùng tay búng nhẹ và i cái và o mÅ©i xoa, rồi há»i Nhan Tịch:
– Tại sao nà ng còn chưa chạy?
Nhan Tịch không chạy.
Bởi vì nà ng đã nhìn thấy Giản Tấn bị chế trụ, Hoa Triêm Thần bị sanh cầm. biết rõ cảnh ngá»™ hai ngưá»i nà y tất sẽ bi thảm hÆ¡n cái chết gấp bá»™i. Vì thế, nà ng muốn Ä‘i, nhưng không nhẫn tâm bá» Ä‘i.
Äối vá»›i hai chữ "hiệp nghÄ©a" nà y, có má»™t số chuyện không thể không là m, cÅ©ng có má»™t số chuyện tuyệt đối không thể là m, cÅ©ng giống như chuyện nà ng là má»™t nữ tá» váºy.
Vì thế Nhan Tịch chỉ thầm thở dà i, mặt đối mặt vá»›i con ngưá»i giống như ma quá»· ấy:
– Ta biết ngươi rất muốn ta chạy!
Äoạn Mi Thạch vẫn Ä‘ang ngắm nhìn cây cương xoa:
– Ồ?
– Bởi vì ngươi thÃch nhìn váºt săn cá»§a mình chạy trốn, sau đó má»›i bắt nó trở vá», chầm cháºm hà nh hạ đến chết, như váºy má»›i khiến ngươi thá»a mãn.
Ngữ khà và nhãn thần của Nhan Tịch còn sắc bén hơn cả thanh kiếm trên tay nà ng:
– Giống như mèo vá»n chuá»™t váºy.
Sau đó nà ng ngẩng cao đầu nói:
– Ta không phải chuá»™t. Dù sao cÅ©ng chạy không được, ta chạy là m gì cho vô Ãch?
Äoạn Mi Thạch cưá»i lạnh:
– Nà ng không sợ ta à ?
Lúc nà y y mới ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thẳng và o khuôn mặt Nhan Tịch.
Vừa nhìn và o mặt nà ng, hai mắt cá»§a y liá»n như bị thu hút và o đó, muốn di động cÅ©ng không được, muốn thu lại cÅ©ng không xong.
Äối vá»›i Äoạn Mi Thạch mà nói, đây tuyệt đối không phải là diá»…m lệ.
Bởi Nhan Tịch thanh mà không diễm.
Vẻ thanh lệ thoát tục cá»§a nà ng khiến ngưá»i ta cảm thấy động lòng, không cầm được cảm giác sùng bái thà nh kÃnh, nhưng đồng thá»i tá»± đáy lòng cÅ©ng sinh ra cảm giác thương hương tiếc ngá»c.
Khi y nhìn Hoa Triêm Thần, y là một nam nhân đang nhìn một nữ nhân. Nhưng khi y nhìn Nhan Tịch, y lại giống như một thiếu niên, đang nhìn nữ tỠmà y hằng ngưỡng mộ.
Ai cÅ©ng biết Äoạn Mi Thạch là ngưá»i như thế nà o?
Khi y giết má»™t ngưá»i, tuyệt đối khiến đối phương chỉ muốn chết nhanh hÆ¡n má»™t chút. Khi y đối phó má»™t nam nhân, khẳng định có thể khiến nam nhân đó hối háºn tại sao mình đã sinh ra trên Ä‘á»i nà y? Khi y dà y vò má»™t nữ nhân, y hoà n toà n có thể khiến nữ nhân đó thống háºn bản thân mình tại sao lại là má»™t nữ nhân?
Loại ngưá»i nà y chỉ có thú tÃnh, không có lòng thương hại.
Nhưng hiện giá», phảng phất như Äoạn Mi Thạch Ä‘ang trà n đầy lòng thương.
"Ôi!" Y đột nhiên thở dà i một tiếng:
“Quả nhiên danh bất hư truyá»n!â€.
Nhan Tịch không hiểu y đang nói gì.
“Xem ra lần nà y ta đến Lạc Dương thà nh không phải là một quyết định sai lầm.†Y nói:
“Äêm nay ta đến Äại Ẩn sÆ¡n nà y, lại cà ng không sai lầmâ€.
Nhan Tịch cưá»i lạnh:
– Nói không chừng lát nữa ngươi lại thấy hối háºn!
“Ta nháºn lá»i má»i cá»§a Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng má»›i tá»›i Lạc Dươngâ€. Ãnh mắt Äoạn Mi Thạch như gặp phải đá nam châm, sau khi nhìn Nhan Tịch liá»n không thể rá»i mắt khá»i nà ng, vẫn là cái nhìn đầu tiên:
“Ta muốn trước khi đến Hồi gia láºp và i đại công, nên liá»n quyết định đến đây sá»›m má»™t chút. Trên đưá»ng ta luôn theo sát mấy con chó cá»§a Du gia, váºy mà chúng tuyệt nhiên không há» hay biết. Bây giá», ta bắt hai đại trá»ng tướng cá»§a Du gia, Giản Tấn và Hoa Triêm Thần, cùng vá»›i hai đại yếu nhân cá»§a Lan Äình Trì Gia, đại phu nhân và Hồng Tam Nhiệt trở vá» Hồi Gia, sau đó sẽ Ä‘i gặp tên Phương Tà Chân mà mấy bên Ä‘á»u muốn tranh Ä‘oạt đó má»™t phenâ€.
Nhan Tịch bị y nhìn đến bá»§n rá»§n cả ngưá»i, chỉ thấy mắt hoa mà y chóng, trong lòng có chút sợ hãi, liá»n lạnh giá»ng thốt:
– Nói không chừng ngươi sẽ gặp được gã ngay thôi.
“Nhưng ta đã gặp được nà ngâ€. Äoạn Mi Thạch cảm khái nói:
“Cuối cùng ta đã gặp được nà ng. Ngưá»i ta nói đại phu nhân cá»§a Lan Äình Trì Gia không phải là mỹ nhân, nhưng lại có thể khiến má»i mỹ nhân Ä‘á»u khuất phục trước vẻ đẹp cá»§a nà ng. Câu nói nà y, quả tháºt khiến ta tâm phục khẩu phụcâ€.
Äoạn Mi Thạch kết luáºn:
– Vì thế, từ bây giỠtrở đi, nà ng sẽ là nữ nhân của ta.
Nhan Tịch biết hoà n cảnh lúc nà y cá»§a nà ng còn hung hiểm hÆ¡n Hồng Tam Nhiệt lúc nãy vạn phần. Vì váºy dù trong lòng tháºp phần sợ hãi, nhưng nà ng vẫn cố là m ra vẻ bình tÄ©nh nói:
– Ta biết ý ngươi muốn nói gì. Bất quá, ta vẫn còn ở đây, trong tay vẫn còn kiếm, ngươi vị tất đã thắng được ta, mà dù có thắng được ta đi nữa, ta cũng có thể chết.
Mặt Nhan Tịch như phá»§ má»™t là n sương má»ng:
– Vì váºy, ta không phải ngưá»i cá»§a ngươi. Khẳng định không phải. Quyết không phải. Tuyệt đối không phải.
Äoạn Mi Thạch nhìn nà ng má»™t hồi lâu, sau má»›i nhẹ giá»ng há»i:
– à của nà ng là thà chết cũng không để ta có được nà ng?
Nhan Tịch lạnh lùng:
– Không sai!
Äoạn Mi Thạch dưá»ng như đã hạ quyết tâm:
– ÄÆ°á»£c lắm! Nếu ta thả hết những ngưá»i nà y, chỉ cần má»™t mình nà ng, nà ng có Ä‘i vá»›i ta không?
Nhan Tịch kiên quyết:
– Không!
Äoạn Mi Thạch nghÄ© ngợi giây lát, lại há»i:
– Nếu như ta thắng nà ng, nà ng sẽ láºp tức tá»± tuyệt, quyết không để ta đắc thá»§ có đúng không?
Nhan Tịch kiêu hãnh đáp:
– Ngươi chỉ có thể gặp được má»™t ngưá»i chiến thắng, hoặc là má»™t ngưá»i chết. Tuyệt đối không thể là má»™t nữ tá» chiến bại.
Äoạn Mi Thạch thâm trầm thốt:
– Nhưng nà ng đừng quên, ta vẫn còn có được thi thể của nà ng, muốn là m gì thì là m.
Cách nói cá»§a Äoạn Mi Thạch tháºt khiến ngưá»i khác rợn cả ngưá»i. Äây chỉ sợ là câu nói bỉ ổi, vô lá»…, vô sỉ nhất mà Nhan Tịch từng bị nghe qua.
Nhan Tịch cưá»i lạnh nói:
– Dù sao ngưá»i cÅ©ng đã chết, ở dưới ba tấc đấc cÅ©ng bị lÅ© giun kiến, chuá»™t bá» gặm nhấm mà thôi. Ngưá»i chết không có cảm giác, hồn phách Ä‘á»u đã hóa thà nh mây khói, bất cứ kẻ nà o dà y vò thi thể cá»§a ta cÅ©ng chÃnh là tá»± vÅ© nhục nhân cách cá»§a chÃnh hắn, không liên quan gì đến ta cả.
Äoạn Mi Thạch than dà i ba tiếng:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c!
Trong mắt y lộ vẻ tiếc nuối :
– Nếu đã như váºy. ta quyết không nhẫn tâm là m thương hại đến nà ng dù chỉ má»™t sợi tóc. Vì để nà ng không chết, ta sẽ không động thá»§ vá»›i nà ng, chỉ mong nà ng có thể là m má»™t ngưá»i bạn cá»§a ta thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.
Nhan Tịch không ngá» Äoạn Mi Thạch lại trở nên si tình như váºy, trong lòng biết rõ cần phải tạm thá»i lợi dụng y, Ä‘oạn nói:
– Lan Äình Trì Gia trước giá» luôn có ý kết nạp hà o kiệt võ lâm, nếu như các hạ đã có ý hóa địch thà nh bạn, không ngại có thể giải khai huyệt đạo cá»§a há» trước được không, lúc đó thương lượng má»i chuyện cÅ©ng dá»… hÆ¡n.
Äoạn Mi Thạch không ngại ngần đáp:
– ÄÆ°á»£c, nà ng nói thế nà o thì ta nghe váºy.
Äoạn bước vá» phÃa Hoa Triêm Thần, đưa tay lên định giải khai huyệt đạo cho nà ng ta. Trong mắt Hoa Triêm Thần lá»™ ra thần sắc vừa kinh sợ, vừa vui mừng.
Nhan Tịch chợt nói:
– Cháºm đã!
Äoạn Mi Thạch quay đầu lại:
– Có chuyện gì?
Nhan Tịch liếc nhìn Hoa Triêm Thần, nghÄ© đến Äoạn Mi Thạch là dâm tặc nổi tiếng lạt thá»§ thôi hoa trong võ lâm, có thể Hoa Triêm Thần không muốn để y chạm và o.
HÆ¡n nữa, Hoa Triêm Thần cÅ©ng không phải ngưá»i bên nà ng, vạn nhất sau khi được giải huyệt, nà ng ta lại hợp lá»±c vá»›i Äoạn Mi Thạch đối phó vá»›i nà ng thì không phải cà ng thêm hung hiểm hay sao? Äiểm nà y Nhan Tịch không thể không lo lắng.
NghÄ© váºy, nà ng liá»n nói:
– Các hạ hãy giải khai huyệt đạo cho Hồng tam ca trước!
Äoạn Mi Thạch nhún vai:
– Không có gì là không được.
Nói Ä‘oạn liá»n đưa tay chỉ và o Hồng Tam Nhiệt, cưá»i cưá»i:
– Vị nà y chÃnh là đại danh đỉnh đỉnh Thiết Giáp Khai SÆ¡n Hồng Tam Nhiệt phải không?
Hồng Tam Nhiệt đương nhiên không đáp lá»i y.
Äoạn Mi Thạch cháºm rãi cúi ngưá»i xuống, đưa tay định giải huyệt cho Hồng Tam Nhiệt.
Lúc nà y ánh trăng chợt mỠđi.
Một đám ô vân bay thoáng qua, che khuất vầng trăng, chỉ để lộ ra và i tia ánh sáng yếu ớt.
Chỉ nghe Äoạn Mi Thạch thảng thốt kêu lên:
– Chuyện gì váºy?
Nhan Tịch cũng kinh hãi:
– Có chuyện gì?
Äoạn Mi Thạch thất kinh:
– Chết rồi!
Nhan Tịch ngạc nhiên:
– Cái gì? Chết rồi?
Äoạn Mi Thạch sợ hãi quay đầu lại, hai quầng Ä‘en lại ẩn ẩn hiện hiện bên trên cặp mắt y:
– Y chết rồi! Là ai giết chết y?
Nhan Tịch tung ngưá»i nhà o đến, cúi thấp xuống nói:
– Tam ca ...
Hai con mắt cá»§a Hồng Tam Nhiệt trà n ngáºp vẻ lo lắng cấp bách, Ä‘ang nhìn nà y nháy nháy. Tâm niệm Nhan Tịch chợt động, song còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm trong tay đã bị cương xoa đánh bay ra xa, trước khi nà ng kịp có bất kỳ hà nh động nà o thì Äoạn Mi Thạch đã vươn tay ra Ä‘iểm liá»n ba chá»— huyệt đạo trên ngưá»i.
Thân hình Nhan Tịch má»m nhÅ©n, ngã xuống.
Äoạn Mi Thạch còn lên giá»ng giáo huấn:
– Chuyện nà y là má»™t bà i há»c cho nà ng, vÄ©nh viá»…n đừng bao giá» cho rằng mình là má»™t nữ nhân xuất sắc thì có thể khống chế được nam nhân. Nói cho nà ng biết, trên Ä‘á»i nà y thá»±c không có chuyện đó đâu.
Y lại thở dà i một hơi rồi nói tiếp:
– Có Ä‘iá»u, ta thá»±c sá»± thÃch nà ng. Nà ng là nữ nhân khiến ta động tâm nhất từ trước đến giỠđấy!
Nhan Tịch nghiêng đầu, đụng mạnh và o thạch cấp.
Nhưng Äoạn Mi Thạch đã nhanh hÆ¡n nà ng.
Y nhẹ cất tay lên đã phong bế được Liêm Tuyá»n huyệt và Thiên Song huyệt cá»§a nà ng.
Giá» thì ngay cả phần cổ cá»§a nà ng cÅ©ng không thể động Ä‘áºy.
Äoạn Mi Thạch cưá»i cưá»i há»i:
– Nà ng còn muốn là m gì nữa?
Nhan Tịch biết đây là lúc nà ng nên tá»± sát để bảo toà n danh tiết, nên không chút lưỡng lá»±, cắn lưỡi tá»± táºn.
Nhưng dưá»ng như Äoạn Mi Thạch đã nhìn rõ ý đồ cá»§a nà ng.
Y nhanh tay hÆ¡n nà ng, ngón tay khẽ búng ra đã phong bế luôn ba huyệt Thiên Dung, Quyá»n Cốt, Thừa Tương cá»§a nà ng.
Hai hà m cá»§a Nhan Tịch láºp tức bị khóa chặt, không còn lấy má»™t chút lá»±c khà nà o.
Äoạn Mi Thạch nhìn nà ng tá»±a như Ä‘ang nhìn má»™t con váºt bé nhá» Ä‘ang dãy dụa trước khi chết váºy:
– Nà ng còn pháp bảo gì nữa không?
Thanh âm Nhan Tịch cũng không còn rõ rà ng:
– Äồ bỉ ổi!
“Ãi ... vừa nãy ta chỉ Ä‘iểm thêm á huyệt cá»§a tên Thiết Giáp Ô Quy gì đó mà thôiâ€.
Äoạn Mi Thạch cưá»i dâm đãng:
“Nà ng có biết tại sao ta lại không phong bế á huyệt cá»§a nà ng không?â€.
Mặt trăng đã ló ra khá»i đám mây má», giống như má»™t bạch y văn sÄ© nhà n nhã bước Ä‘i váºy, nhưng khi ánh trăng chiếu và o mặt Äoạn Mi Thạch, nụ cưá»i cá»§a y lại khiến cho ngưá»i khác không lạnh mà run.
Tuy y chưa nói ra ý tứ cá»§a mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy vẻ cưá»i cá»§a y, bất kỳ má»™t ngưá»i nà o tại trưá»ng Ä‘á»u hiểu rõ ý y muốn nói gì.
Bây giá» há» má»›i hiểu rõ được sá»± đáng sợ cá»§a Äoạn Mi Thạch.
Những ngưá»i khác đáng sợ, có thể là do tâm lang thá»§ lạt, có thể là do võ công cao cưá»ng, có thể là do khẩu pháºt tâm xà , có thể là do trở mặt vô tình, nhưng sá»± đáng sợ cá»§a Äoạn Mi Thạch không phải ở những Ä‘iá»u nà y.
Äoạn Mi Thạch gần như không thể coi là ngưá»i.
Y chỉ có thể được xem như là một con ác thú có nguyên tắc.
Nguyên tắc của y đương nhiên là :
không giết ngưá»i Ä‘ang ở trong tình trạng bình thưá»ng, không giết ngưá»i bị y dà y vò nhưng chưa khiến y thá»a mãn, không giết những nữ nhân bị y cưỡng hiếp.
Hiện giá» Äoạn Mi Thạch đã thắng lợi má»™t cách toà n diện.
Y má»™t hÆ¡i đã giết chết bốn ngưá»i cá»§a Lan Äình Trì Gia, tám ngưá»i cá»§a Tiểu BÃch Hồ Du Gia mà không há» chá»›p mắt, còn tiện tay chế luôn á huyệt cá»§a bốn ngưá»i Ä‘ang bị chế trụ huyệt đạo cá»§a Lan Äình Trì Gia.
Äồng thá»i hai nhân váºt quan trá»ng cá»§a Lan Äình Trì Gia, Nhan Tịch và Hồng Tam Nhiệt Ä‘á»u rÆ¡i và o tay y. Hai đại cao thá»§ cá»§a Tiểu BÃch Hồ Du Gia, Giản Tấn và Hoa Triêm Thần cÅ©ng do y khống chế.
GiỠy có thể muốn là m gì thì là m.
Lúc nà y, cả Giản Tấn, Hoa Triêm Thần lẫn Hồng Tam Nhiệt và Nhan Tịch Ä‘á»u muốn hợp sức chế địch, giải quyết tên ma đầu đáng sợ hÆ¡n ác quá»· nà y Ä‘i, nhưng giá» cả bốn Ä‘á»u tá»± lo cho mình còn không xong, nói chi đến chuyện hợp tác?
Con ngưá»i, tại sao phải đến lúc nguy nan hiểm khốn má»›i nghÄ© đến lợi Ãch cá»§a sá»± Ä‘oà n kết? Tại sao bình thá»i lại cứ tà n sát lẫn nhau, tranh già nh vá»›i nhau là m gì?
Nhan Tịch có hối háºn không?
Hồng Tam Nhiệt có hối háºn không?
Giản Tấn có hối háºn không?
Hoa Triêm Thần có hối háºn không?
Nếu như bá»n há» còn sống được mà đem ý nghÄ©a cá»§a sá»± "hối háºn" nà y vá» Lan Äình, vá» Tiểu BÃch Hồ, liệu cuá»™c phân tranh cá»§a Lạc Dương Tứ Công Tá» có thể bình lặng lại?
Trên giang hồ liệu có tránh khá»i má»™t tráºn phong ba?
Con ngưá»i khi đột nhiên rÆ¡i và o tuyệt cảnh thưá»ng hay bắt đầu hối háºn vì những chuyện mà bình thưá»ng há» tuyệt đối không cảm thấy hối háºn. Ãt nhất, cÅ©ng nghÄ© đến những vấn đỠmà bình thưá»ng há» quyết chẳng bao giá» nghÄ© đến.
Nhưng giá» há» cÅ©ng không còn thá»i gian để nghÄ© nữa.
Vì hỠnghe thấy tiếng ca.
Một bà i ca thê lương, tịch mịch mà u mỹ.
Tiếng ca từ xa truyá»n lại.
Ngưá»i bá»n há» Ä‘ang đợi có phải là ngưá»i nà y?
Thứ mà bá»n há» Ä‘ang ngóng trông liệu có phải là bà i hát nà y?
Tiếng ca ngà y cà ng gần, ngưá»i liệu có Ä‘ang ở xa?
Äoạn Mi Thạch cưá»i.
Äôi lông mà y quái dị cá»§a y lại hiện ra trên mặt.
– Äây chÃnh là ngưá»i mà các ngươi Ä‘ang đợi phải không?
Last edited by kedatinh1974; 20-07-2008 at 05:03 PM.
|

20-07-2008, 05:56 PM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Hồi 15
Hoa Lạc Mãn Äịa
Phương Tà Chân ngâm nga bà i ca trong tim gã, giống như Ä‘ang hoà i niệm má»™t hồi ức xa xưa váºy.
Má»—i lần ngâm nga bà i hát nà y, gã Ä‘á»u nhá»› đến ngưá»i xưa, chuyện cÅ©. Má»—i lần gã nhá»› đến những chuyện nà y, gã Ä‘á»u không cầm được lòng đưa tay sá» sá» chiếc khăn trên cổ tay.
Chiếc khăn mà u lam.
Cổ tay y luôn nằm bên trong tay áo, trừ phi là bạt kiếm, cá» bôi, hoặc đỠthÆ¡ vẽ tranh lên tưá»ng má»›i lá»™ ra ngoà i. Cố nhiên, những ngưá»i nhìn thấy chiếc khăn mà u lam trên cổ tay gã cÅ©ng có thể xem là nhiá»u.
Nhìn thấy kiếm cá»§a gã, đương nhiên cà ng Ãt hÆ¡n.
Tuy có má»™t số ngưá»i đã nghe gã ngâm nga qua bà i ca nà y, nhưng có ai có thể nghe được tiếng lòng cá»§a gã?
Rốt cuộc là gã đang hát cho ai nghe, hay là hát cho mình gã nghe?
Có ai biết được?
Bất quá, chÃnh bản thân Phương Tà Chân cÅ©ng không biết rằng lúc nà y có ngưá»i Ä‘ang nghe gã hát, nghe gã hát mà kinh tâm động phách, nghe gã hát mà đoạn trưá»ng thấu cốt, nghe gã hát mà thương tâm dục tuyệt.
Chỉ là gã không biết mà thôi.
Phương Tà Chân tùy ý ngâm nga một khúc nhạc.
Một bà i ca u buồn mà ai oán.
Khi nhá»› lại cÅ©ng chÃnh là lúc quên Ä‘i.
Hoà i niệm dâng trà n.
Không còn hoà i niệm, chỉ có tái kiến.
Như mặt biển lúc đang nổi cuồng phong.
Không có sóng, chỉ có kinh thiên động địa.
Tịch mịch.
Gã vừa Ä‘i vừa ngâm nga, ánh mắt cà ng lúc cà ng tịch mịch. Äêm nay gã đã vá» muá»™n má»™t chút, trăng đã ngã vá» phÃa trá»i Tây. Nhưng cả Ä‘á»i gã Ä‘á»u đến muá»™n, muá»™n thêm má»™t hai lần cÅ©ng chẳng ngại gì.
Không biết vì sao, khi gã hát bà i ca quên lãng nà y, trong lòng Ä‘á»u giống chiếc khăn nhá» Ä‘eo ở cổ tay váºy, cảm thấy má»™t ná»—i thống khổ thâm thâm, má»™t niá»m Ä‘au đớn thiển thiển trà n ngáºp trong lòng.
Bà i ca, vẫn phải hát lên, cÅ©ng như đưá»ng, vẫn phải Ä‘i váºy.
"Nháºt đông thăng. Nguỵêt tây trầm. Ta Ä‘i trên đưá»ng núi dà i thăm thẳm.
Vì ta phải Ä‘i lên má»™t ngá»n núi khác mà chÃnh ta cÅ©ng chưa nhìn thấy.
Hoặc giả chÃnh và o giá» khắc nà y, Khi hắc ám đến nuốt trá»n ta và o đó, Ta đột nhiên nghÄ© đến.
NghÄ© đến ta là ngưá»i bị nghÄ© đến.
Nhưng không bị lãng quên.
Căn bản ta và nà ng cùng ở bên nhau.
Cùng bên nhau, cùng quên lãng".
(Lá»i dịch giả:
Äây là lá»i bà i hát, tại hạ cÅ©ng chỉ dịch đại ý.) Phương Tà Chân hát đến đây, đột nhiên có má»™t cảm giác rất kỳ quái.
Gã cảm thấy có ngưá»i Ä‘ang cùng hát vá»›i gã.
Nhưng chỉ có tiếng gió, tiếng lá, tiếng cá», tiếng thằn lằn bò trên thạch cấp, chứ tuyệt chẳng có tiếng ngưá»i.
Lẽ nà o có ngưá»i Ä‘ang hát khúc hát nà y trong lòng?
Phương Tà Chân ngây ngưá»i, dừng bước.
Sau đó gã liá»n nhìn thấy hoa rÆ¡i.
Má»™t đóa hải đưá»ng vừa hay héo rÅ© rÆ¡i xuống.
Hoa rơi đầy đất.
Tuy rằng bên cạnh Thông Thiên Cấp lên Pháp Môn Tá»± Ä‘Ãch thá»±c có trồng không Ãt hoa, song những bông hoa rÆ¡i trên mặt đất so vá»›i hoa trồng bên thạch cấp tuyệt đối phà n tạp hÆ¡n, trân quý hÆ¡n, đẹp hÆ¡n.
Nếu như mình trồng thất lý hương, tá»± nhiên không thể đột nhiên má»c ra tá» Ä‘inh hương được.
Ai cÅ©ng có thể nhìn ra đại bá»™ pháºn những đóa hoa nà y Ä‘á»u không phải sinh trưởng ở đây, cÅ©ng không phải tá»± nhiên mà rÆ¡i xuống.
Phương Tà Chân tá»± nhiên cÅ©ng có thể nhìn ra Ä‘iá»u nà y.
Gã cÅ©ng nhìn ra được vết tÃch cá»§a má»™t trưá»ng ác đấu.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên gã cÅ©ng nhìn thấy má»™t ngưá»i không có lông mà y Ä‘ang đứng dưới ánh trăng.
Vì thế khi ngưá»i đó vừa khai khẩu đã nói:
– Nơi nà y vừa xảy ra chuyện.
Phương Tà Chân hoà n toà n không cảm thấy ngạc nhiên.
Gã chỉ khẽ gáºt đầu má»™t cái, rồi tiếp tục bước Ä‘i.
Ngược lại, ngưá»i không có lông mà y kia lại cảm thấy kinh ngạc:
– Ngươi không há»i ta là những ai vừa đánh nhau hả?
Phương Tà Chân nhạt nhẽo há»i lại:
– Những ai đánh nhau thì có liên quan gì đến ta?
Ngưá»i không có lông mà y ngẩn ngưá»i giây lát:
– Không có liên quan gì.
Phương Tà Chân chuyển ngưá»i bước Ä‘i.
Ngưá»i không có lông mà y kia vá»™i nói theo:
– Nhưng nếu như hỠvì ngươi mà đánh nhau thì sao?
Phương Tà Chân há»i ngược lại:
– Ta có bảo hỠđánh nhau không?
Ngưá»i không có lông mà y đà nh đáp:
– Không có.
Phương Tà Chân thốt:
– Váºy thì há» không phải vì ta mà đánh nhau, mà là vì mục tiêu, ý đồ, lợi Ãch cá»§a há» má»›i đánh nhau. Tá»± hỠđánh nhau, tại sao có thể nói là vì ta được?
Ngưá»i không có lông mà y cứng há»ng, không thể trả lá»i câu há»i cá»§a gã.
Xem ra Phương Tà Chân lại định chuyển thân bước đi.
Ngưá»i không có lông mà y liá»n nói:
– Tốt xấu gì hỠcũng vì tranh đoạt ngươi mà đánh nhau, ngay cả hỠlà ai mà ngươi cũng không muốn biết ư?
Phương Tà Chân chuyển thân, mỉm cưá»i nói:
– Ta không cần há»i.
Ngưá»i không có lông mà y ngạc nhiên:
– Tại sao?
Phương Tà Chân đáp:
– Bởi vì có ngưá»i sẽ nói cho ta biết.
Ngưá»i không có lông mà y lại há»i:
– Ai?
“Ngươiâ€. Phương Tà Chân nhà n nhã đáp:
“Ngươi đợi ở thạch cấp nà y lâu như váºy, lẽ nà o không phải vì đợi ta trở vá», nói cho ta biết những chuyện nà y?â€.
Ngưá»i không có lông mà y ngây ngưá»i ra, hồi lâu sau má»›i thở dà i nói:
– Giá» ta má»›i biết tại sao Lạc Dương Tứ Công Tá» Ä‘á»u muốn tranh Ä‘oạt lấy ngươi.
Phương Tà Chân giá» má»›i há»i:
– Tại sao?
Ngưá»i không có lông mà y đáp:
– Ngươi có nghe qua câu nói cá»§a mưu sÄ© Khoái Thông phân tÃch tà i năng cá»§a Hà n TÃn và o lúc đại cục chưa định ở thá»i Hán Sở tương tranh chưa?
"Quân trợ Hán tắc Hán hưng, quân trợ Sở tắc sở bá, tá»± láºp tắc khả nam diện xưng vương, tam phân thiên hạ." (Ngà i trợ quân Hán, tất quân Hán sẽ hưng thịnh phát triển, ngà i trợ giúp quân Sở tất quân Sở có thể hùng bá thiên hạ, còn nếu tá»± láºp, tất có thể xưng vương ở phÃa Nam, chia ba thiên hạ.) Phương Tà Chân chỉ cưá»i cưá»i thốt:
– Ta không phải Hà n TÃn.
Ngưá»i không có lông mà y lại nói:
– Những ngưá»i vì ngươi mà đánh nhau là ngưá»i cá»§a Tiểu BÃch Hồ Du Gia và Lan Äình Trì Gia.
Phương Tà Chân thốt:
– Gia tá»™c cá»§a ngưá»i Trung Quốc có ngươi thì có hắn, có ta thì có địch, tá»± mình đánh ngưá»i cá»§a mình đã mấy nghìn năm nay rồi, đến giá» vẫn tiếp tục đánh, khi không đánh thì cÅ©ng không ngừng mắng chá»i lẫn nhau, đây là má»™t chuyện hết sức bình thưá»ng.
Ngưá»i không có lông mà y nói:
– Nhưng lần nà y vì ngươi mà đánh nhau Ä‘á»u là tinh anh cá»§a hai nhà đó.
Phương Tà Chân khẽ nhướng mà y:
– Ngươi thỠnói xem.
Ngưá»i không có lông mà y nói:
– Báo TỠGiản Tấn.
Phương Tà Chân nói:
– Trên thạch cấp có bảy tám vết chân má» má», nếu không phải Giản Tấn, trong thà nh Lạc Dương còn ai có thể mượn má»™t chút lá»±c đạo mà phi thân công kÃch địch nhân, sau đó lại thối lui vá» thạch cấp mượn lá»±c tiếp tục tấn công. Loại khinh công Thanh Äình Xung Tiêu nà y e rằng không có ngưá»i thứ hai thá»±c hiện được.
Ngưá»i không có lông mà y nghiêng đầu xuống nhìn, quả nhiên thấy trên thạch cấp có mấy vết chân má» má». Không phải là vết chân dÃnh bùn, cÅ©ng không phải là vết chân dÃnh nước, chỉ là má»™t chút vết tÃch má» má» nhạt nhạt khi Giản Tấn phi thân mượn lá»±c ở để lại trên thạch cấp, nếu không tinh tế thì tuyệt đối không thể nhìn thấy được.
Ngưá»i không có lông mà y lại nói:
– Còn có Hồng Tam Nhiệt ...
Phương Tà Chân gáºt đầu:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là y.
Ngưá»i không có lông mà y không nhịn được phải há»i:
– Tại sao?
Phương Tà Chân đưa tay chỉ xuống đất nói:
– VÅ© khà mà Hồng Tam Nhiệt sá» là Thất Bác Nhuyá»…n BÃnh Thương, ngươi xem những hoa văn trên mặt đất nà y, nếu không phải là tý lá»±c cá»§a Hồng Tam Nhiệt, còn ai có thể vạch ra được?
Ngưá»i không có lông mà y không cầm được há»i tiếp:
– Còn ai nữa không?
Mục quang Phương Tà Chân quét lên những đóa hoa rơi trên mặt đất:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên còn có Hoa Triêm Thần.
Gã ngưng lại giây lát rồi nói tiếp:
– Trì gia hãy còn má»™t ngưá»i nữa. Y ngồi kiệu đến đây.
Äoạn đưa tay chỉ hai cá»— kiệu Ä‘ang đặt ở dưới thạch cấp.
– Nếu không phải Trì Nháºt Má»™, thì chÃnh là Trì đại phu nhân, tưởng tất là má»™t trong hai ngưá»i đó.
Ngưá»i không có lông mà y thở phà o, cuối cùng y cÅ©ng phát hiện ra sá»± việc mà Phương Tà Chân không dám chắc chắn được:
– Ngươi có biết giỠhỠđang ở đâu không?
Phương Tà Chân đặt tay lên đốc kiếm:
– Ta không biết. Ta không quan tâm.
Ngưá»i không có lông mà y lại nói:
– Ngươi có thể không quan tâm bá»n há», nhưng không thể không quan tâm đến lệnh tôn và lệnh đệ.
Phương Tà Chân khẽ chấn động:
– HỠ...
Ngưá»i không có lông mà y nói:
– Äây là cách má»i ngươi cá»§a Trì gia và Du Gia, nếu không má»i được ngươi, váºy thì đà nh phải má»i lệnh tôn và lệnh đệ Ä‘i trước váºy.
Phương Tà Chân lắc đầu:
– Trì Nháºt Má»™ không phải hạng ngưá»i tâm lang thá»§ lạt, y sẽ không là m như váºy đâu.
Ngưá»i không có lông mà y nói:
– Nhưng ngươi đừng quên Trì Nháºt Má»™ còn có má»™t quân sư là Lưu Thị Chi.
Phương Tà Chân nói:
– Cho dù là mưu sÄ© cá»§a Du Ngá»c Già Cố Pháºt Ảnh cÅ©ng quyết không phải là hạng ngưá»i là m chuyện tốt thà nh chuyện xấu như váºy được.
Ngưá»i không có lông mà y cưá»i ngụy dị:
– Có thể khi chuyện nà y được tiến hà nh, Cố Pháºt Ảnh vẫn chưa hay biết gì?
Lần nà y đến lượt Phương Tà Chân không nhịn được phải lên tiếng há»i:
– GiỠhỠđang ở đâu?
Ngưá»i không có lông mà y cưá»i.
– Cuối cùng ngươi cÅ©ng phải há»i ta rồi.
Y đã thắng lợi.
Cuối cùng Phương Tà Chân cÅ©ng nhịn không nổi, phải lên tiếng há»i y.
Chỉ cần Phương Tà Chân chịu lên tiếng há»i, kế hoạch đằng sau tá»± nhiên có thể tiến hà nh thuáºn lợi.
Tuy chưa từng giao thá»§ vá»›i Phương Tà Chân lần nà o, nhưng y có thể khẳng định rằng ngưá»i nà y khó đối phó hÆ¡n cả Hồng Tam Nhiệt, Giản Tấn, Hoa Triêm Thần cá»™ng lại.
HÆ¡n nữa còn hÆ¡n rất nhiá»u.
Má»—i khi y đắc ý, trên mặt lại ẩn ẩn hiện hiện ra hai hà ng lông mà y má» má»:
– Ngươi muốn há»i ta há» Ä‘ang ở đâu ư?
Phương Tà Chân lắc đầu.
– Ta chỉ muốn há»i :
ngươi là ai?
Mục quang Phương Tà Chân sắc như dao, nhìn chằm chằm và o mặt ngưá»i không có lông mà y:
– Ta chỉ cần biết ngươi là ai, tá»± nhiên có thể tìm ra ngưá»i mà ta muốn tìm.
Ngưá»i không có lông mà y không nhịn được há»i:
– Tại sao?
Phương Tà Chân đáp:
– Bởi vì ta nhìn ra được, ngưá»i cá»§a Trì gia và Du gia Ä‘á»u không thà nh công, nhưng chắc chắn ngươi, hoặc các ngươi đã đắc thá»§ rồi.
Trên mặt ngưá»i không có lông mà y lá»™ ra nét kinh ngạc, nhưng trong lòng y lại rất khoan khoái. Bởi y muốn Phương Tà Chân Ä‘oán như váºy, quả nhiên gã đã Ä‘oán như váºy.
Khi má»™t ngưá»i cho rằng y lúc nà o cÅ©ng Ä‘oán đúng, định tất sẽ cảm thấy thá»a mãn. Khi y thá»a mãn, định tất sẽ có lòng tin. Khi y trà n đầy lòng tin, tá»± nhiên sẽ khó tránh khá»i má»™t chút sÆ¡ hở. Chỉ cần má»™t chút sÆ¡ hở nhá» ...
Thì sẽ chết.
Kẻ tự cho mình thông minh luôn là kẻ ngu đần nhất.
Vì thế ngưá»i không có lông mà y rất tá»± tin.
Y tự tin mình lúc nà o cũng có thể nắm được một chút sơ hở dù nhỠnhoi nhất của địch nhân, trước giỠchưa từng mất đi cơ hội tốt để dồn đối phương và o chỗ chết.
Mặc dù trong lòng vô cùng thá»a mãn, song ngoà i miệng y vẫn giả vá» kinh ngạc nói:
– Ngươi Ä‘oán đúng rồi. Vì thế ngươi giá» phải há»i ta là ai.
Phương Tà Chân đột nhiên nói:
– Bây giá», ta không cần há»i nữa.
Ngưá»i không có lông mà y ngạc nhiên:
– Tại sao?
Trước mặt Phương Tà Chân, dưá»ng như y chỉ biết nói có hai chữ "tại sao?" thôi váºy.
Phương Tà Chân nói:
– Bởi vì huy hiệu ở vạt áo cá»§a ngươi đã nói cho ta Ä‘iá»u đó.
Trên tay áo cá»§a ngưá»i không có lông mà y có thêu hai cà nh kim mai vắt chéo nhau.
Phương Tà Chân nói:
– Ngươi là ngưá»i cá»§a Cát gia.
Ngưá»i không có lông mà y láºp tức có vẻ như bị nhìn ra thân pháºn, ra vẻ kinh ngạc vô cùng.
Phương Tà Chân nói:
– Bởi vì ngươi cũng là một nhân tà i, cũng là cao thủ.
Vừa nói gã vừa quan sát biểu tình cá»§a ngưá»i không có lông mà y.
– Thiên Diệp SÆ¡n Trang ngoại trừ Nữ Công Tá» Cát Linh Linh ra và biểu muá»™i cá»§a y Cát Tưởng Tưởng ra, đáng gá»i là cao thá»§ chỉ có Tư Mã tổng quản tinh thông Äại Tiết Thần Công mà thôi.
Gã cháºm rãi nói từng chữ má»™t:
– Ngươi là cao thá»§, cÅ©ng là nhân tà i. Vì váºy, ngươi tất nhiên phải là Tư Mã Kiến Quan.
Ngưá»i không có lông mà y thoáng lá»™ vẻ hổ thẹn, sau đó cưá»i khan má»™t tiếng nói:
– Hảo nhãn lá»±c! Ta chÃnh là Tư Mã Kiếm Quán.
Sau khi lão trang chá»§ cá»§a Thiên Diệp SÆ¡n Trang là Cát Hà n Äăng qua Ä‘á»i, trá»ng trách giữ gìn hương há»a đặt lên vai Cát Linh Linh. Ngưá»i duy nhất có thể xá» lý thá»a đáng má»i việc lá»›n nhá» trong trang chÃnh là Tư Mã Kiến Quan, năm xưa từng dùng Äại Tiết Thần Công xưng tuyệt nhất thá»i.
Tư Mã Kiến Quan vốn tên là Tư Mã Kiếm Quán, bởi vì âm Ä‘á»c giống nhau nên ngưá»i trong giang hồ Ä‘á»u gá»i thà nh Kiến Quan.
Sau khi Cát Hà n Äăng qua Ä‘á»i, Thiên Diệp SÆ¡n Trang cà ng thêm Ä‘iêu linh, hảo thá»§ lần lượt bá» Ä‘i, hoặc đầu nháºp và o nhà khác, chỉ còn lại má»™t mình Tư Mã Kiến Quan trung thà nh cẩn cẩn, lao tâm táºn tụy vẫn lưu lại Cát gia.
Trong võ lâm, Tư Mã Kiến Quan nổi danh là má»™t ngưá»i tốt.
Äây cÅ©ng là nguyên nhân chá»§ yếu khiến Thiên Diệp SÆ¡n Trang mấy năm gần đây không có gì phát triển. Ãt nhất, trong Lạc Dương Tứ Công Tá» thì thế lá»±c cá»§a Cát gia cÅ©ng là yếu nhất.
Bởi vì ngưá»i quá tốt, thông thưá»ng không thể là kẻ mạnh.
Äiểm đặc sắc cá»§a kẻ mạnh là :
gặp mạnh cà ng mạnh, gặp bại cà ng mạnh, lấy mạnh đè mạnh, ỷ mạnh hiếp yếu.
Những Ä‘iểm "đặc sắc" nà y có lẽ Tư Mã Kiến Quan Ä‘á»u không có.
Vì sau khi Phương Tà Chân biết ngưá»i đứng trước mặt gã là Tư Mã Kiến Quan, bà n tay cÅ©ng rá»i khá»i đốc kiếm:
– Hiện giỠngươi chỉ cần nói cho ta biết rốt cuộc đã phát sinh những chuyện gì là được rồi.
Ngưá»i không có lông mà y vá»— vá»— đầu thở dà i:
– Xem ra không giấu được ngươi chuyện gì cả. Trì gia đại phu nhân và Hồng Tam Nhiệt đến ép Phương lão bá và lệnh đệ vá» Trì gia, Ä‘i đến phÃa trước Pháp Môn Tá»± thì bị Giản Tấn và Hoa Triêm Thần cá»§a Du gia cản lại, hai bên giao thá»§ má»™t hồi, đột nhiên Thạch lão yêu xuất hiện.
Phương Tà Chân "ồ†lên một tiếng:
– Äoạn Mi Thạch lão yêu?
Ngưá»i không có lông mà y đáp:
– Thiên hạ còn có Thạch lão yêu nà o khác sao?
Phương Tà Chân nói:
– Trước đây có một Thạch lão yêu, vốn là võ quan. Nghe nói Hoà i Nam Phái thấy y hoà nh hà nh bá đạo nên đã xuất thủ trừng trị, cũng vì đó mà kết oán với Phụng Vĩ Bang.
Ngưá»i không có lông mà y nói:
– Äó chỉ là tên vô danh tiểu tốt mà thôi.
Phương Tà Chân gáºt đầu:
– Äúng. Tên Äoạn Mi Thạch nà y là nhân váºt nổi tiếng lạt thá»§. Thương Thiên Xoa cá»§a y cố nhiên rất đáng sợ, nhưng nếu y muốn giết má»™t ngưá»i, trước giá» rất Ãt khi phải động đến cương xoa, cÅ©ng có nghÄ©a là thá»§ pháp sát nhân cá»§a kẻ nà y còn tuyệt hÆ¡n cả thứ binh khà tuyệt môn cá»§a y nữa.
Giá»ng nói cá»§a Phương Tà Chân mang theo chút ưu tư:
– HÆ¡n nữa, ta còn nghe nói ngưá»i nà y là má»™t trong những thá»§ lÄ©nh cá»§a má»™t tổ chức sát thá»§ thần bà gần đây má»›i quáºt khởi trong giang hồ nữa.
Ngưá»i không có lông mà y ngạc nhiên:
– Tổ chức sát thủ? Có tên không?
– Ta cũng không rõ lắm.
Phương Tà Chân nói.
– Chỉ biết bá»n há» chúng có má»™t cái tên hết sức dà i dòng, gá»i là Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan.
Ngưá»i không có lông mà y khẽ chau mà y:
– Tần Thá»i Minh Nguyệt Hán Thá»i Quan?
Phương Tà Chân đột nhiên chuyển chá»§ Ä‘á»:
– Äoạn Mi Thạch có tham gia cuá»™c chiến không?
Ngưá»i không có lông mà y vá»™i đáp:
– Hiện nay y là ngưá»i cá»§a Diệu Thá»§ ÄÆ°á»ng, đương nhiên là phải xuất thá»§ rồi.
Phương Tà Chân cau mà y:
– Nếu y xuất thá»§, chỉ sợ bá»n Giản Tấn, Hồng Tam Nhiệt Ä‘á»u không phải đối thá»§.
Ngưá»i không có lông mà y đáp:
– Bất quá, đúng và o lúc đó Thất Phát Thiá»n Sư xuất hiện.
Phương Tà Chân cưá»i cưá»i nói:
– Thất Phát cÅ©ng đến. Có ám khà thà nh danh Tâm Tế Như Phát và kỳ môn binh khà Äại Äại Bình An cá»§a lão thì ngưá»i nhà Du gia rất có thể phản bại thà nh thắng được.
Ngưá»i không có lông mà y cÅ©ng cưá»i:
– Tháºt là xảo hợp, Sái Tuyá»n Chung cÅ©ng đến luôn. Thanh kiếm dà i hÆ¡n chÃn thước cá»§a y bức Thất Phát Thiá»n Sư ra xa hÆ¡n trượng, sau lại đẩy lui cả Thương Thiên Xoa cá»§a Äoạn Mi Thạch, mấy ngưá»i khổ chiến không nghỉ, kết quả chưa ai biết được, giỠđã đánh đến háºu sÆ¡n rồi.
Phương Tà Chân nhướng mà y cưá»i cưá»i:
– Vì thế ngươi ở đây thu dá»n tà n cục?
– Là m gì có tà n cục mà dá»n! Ta chỉ là lưu lại đây bảo há»™ cho Phương lão gia và Phương tiểu đệ.
Ngưá»i không có lông mà y là m ra vẻ oan khuất nói:
– Du gia, Trì gia, Hồi gia Ä‘á»u không phải kẻ ngốc, bá»n há» Ä‘á»u phái cao thá»§ đến đây ép ngưá»i dẫn Ä‘i.
Phương Tà Chân nói:
– Tá»± nhiên há» Ä‘á»u không phải là địch thá»§ cá»§a Tư Mãn Kiến Quan.
Ngưá»i không có lông mà y mỉm cưá»i đáp:
– Vì chuyện nà y ta cÅ©ng đã đánh ngã mưá»i hai ngưá»i, Ä‘á»u giấu trong bụi cây đằng kia.
Phương Tà Chân liá»n sá»a lại:
– Là mưá»i sáu ngưá»i, không phải mưá»i hai ngưá»i.
Ngưá»i không có lông mà y miá»…n cưỡng đáp:
– Dù sao ngươi cÅ©ng đã nhìn ra rồi, váºy ngươi có biết lệnh tôn và lệnh đệ Ä‘ang ở đâu không?
Phương Tà Chân cưá»i cưá»i:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên là ở trong kiệu.
Ngưá»i không có lông mà y tán thưởng:
– Ngươi quả là má»™t ngưá»i thông minh tuyệt đỉnh!
Phương Tà Chân bước vá» phÃa hai cá»— kiệu.
Sau đó vén mà n kiệu lên.
Ngưá»i không có lông mà y thoáng lá»™ vẻ vui mừng.
Ngưá»i tá»± cho rằng mình thông minh nà y, cuối cùng cÅ©ng phải trả giá cho sá»± tá»± tác thông minh cá»§a mình.
Last edited by kedatinh1974; 20-07-2008 at 06:45 PM.
|
 |
|
| |