Trên mỗi chiếc rương đều có khắc số lượng linh thạch bên trong, mỗi một rương linh thạch, không nhiều không ít, vừa vặn có hai mươi bốn vạn.
Trong đó, linh thạch hạ phẩm tổng cộng có mười sáu rương, cũng chính là 384 vạn linh thạch hạ phẩm.
Linh thạch trung phẩm tổng cộng có hai chiếc rương, trong đó có một chiếc rương tràn đầy, một chiếc còn lại chỉ có mười vạn, tổng cộng có 34 vạn linh thạch trung phẩm, mỗi một khối linh thạch trung phẩm tương đương với 100 khối linh thạch hạ phẩm, số lượng này tương đương với 3400 vạn linh thạch hạ phẩm.
Chiếc rương chưa chứa đầy còn có một tầng khác, bên trong đặt linh thạch thượng phẩm, nhìn một chút, dĩ nhiên có một vạn hai nghìn khối, bằng với một ức hai nghìn vạn linh thạch hạ phẩm.
Cổ Thần thu hoạch được linh thạch nhiều nhất chính là trong Thương Lang Động Phủ yêu vực, bất quá là ba vạn linh thạch trung phẩm, so sánh với Cự Linh Môn, căn bản không đáng nhắc tới.
Nhiều linh thạch như vậy, cũng đủ để cung cấp cho một tông phái tu tiên cỡ lớn trong vòng mười lăm năm, cống phấm Cự Linh Môn cống hiến cho Đế Đình quả nhiên không bình thường.
Trách không được Cự Linh Môn thập ác bất xá, Đế Đình lại không thèm quan tâm, cống hiến của Cự Linh Môn đối với Đế Đình thực sự quá lớn, không có linh thạch số lượng khổng lồ như vậy cung ứng, thực lực của Đế Đình sợ là bị giảm xuống một phần mười.
Mà đây chỉ là cống phẩm mà một Cự Linh Môn cống hiến cho Đế Đình mà thôi, bản thân Cự Linh Môn khẳng định có lưu lại cho chín mình dùng, một môn phái trung đẳng cấp thấp, dĩ nhiên có thể sản sinh ra một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, hiển nhiên là dựa vào linh thạch vô cùng vô tận nhồi béo ra, kéo theo thực lực môn phái tăng mạnh.
Tuy nói cống phẩm hiến cho Đế Đình là một phần ba, bản thân Cự Linh Môn chỉ giữ lại chừng một phần ba thu hoạch, thế nhưng một phần ba đối với một môn phái trung đẳng cấp thấp như vậy quả thực nghe mà rợn người.
Rất nhanh, Cổ Thần vòng qua phía sau đại điện, tìm được bí tàng cất giấu linh thạch, số lượng Cự Linh Môn lưu lại cho chính mình nhiều năm cộng lại không hề ít, tương đương với phân nửa cống phẩm cho Đế Đình, Cổ Thần thu hoạch được gần hai trăm vạn linh thạch hạ phẩm, hơn mười vạn linh thạch trung phẩm, linh thạch thượng phẩm cũng có mấy nghìn khối.
Tu sĩ tu luyện chính là hấp thu linh khí thiên đại, hóa thành mình dùng, cường hóa thân thể, rèn luyện linh hồn, tu thành pháp lực vô thượng.
Tiên căn càng cao, tốc độ hấp thu linh khí thiên địa càng nhanh, tốc độ tu luyện tự nhiên càng nhanh, tiên căn siêu phẩm hấp thu số lượng linh khí thiên địa một năm thường thường tiên căn hạ phẩm hấp thu một năm năm cũng không bằng được.
Thế nhưng trong linh thạch chứa đựng linh khí tinh thuần, ếu như tu sĩ tu luyện có thể dùng linh thạch không hạn lượng, như vậy có thể trực tiếp hấp thu linh khí trong linh thạch, so với tốc độ hấp thu từ trong không khí hiển nhiên nhanh hơn rất nhiều.
Một tu sĩ có tiên căn hạ phẩm, dùng linh thạch tu luyện so với một tu sĩ có tiên căn siêu phẩm hấp thu linh khí thiên địa tu luyện, tốc độ tu luyện không khác biệt quá lớn, thậm chí còn vượt hơn tiên căn siêu phẩm.
Tu sĩ trước Độ Hư cảnh tu luyện chính là hấp thu linh khí, tài nguyên vô cùng quan trọng, người có thiên tư tuyệt cao không có tài nguyên tu luyện tương ứng thì tốc độ tu luyện cũng rất bình thường, giống như Cổ Thương Khung.
Bản thân có tiên căn siêu phẩm, nếu có linh thạch vô hạn sử dụng, còn có linh đan, tốc độ tu luyện càng thêm kinh khủng. Tàng Thiên Cơ chính là ví dụ như vậy, gần 20 tuổi đã đột phá Mệnh Tuyền cảnh.
Chỉ là, sau khi bước vào Mệnh Tuyền cảnh cần phải có linh thạch thượng phẩm mới có hiệu quả thúc đẩy tốc độ tu luyện nhanh nhất, nhưng linh thạch thượng phẩm quá mức ít ỏi, từ cống phẩm Cự Linh Môn dâng lên Đế Đình là có thể thấy được, cống phẩm năm năm mới có một vạn hai nghìn khối linh thạch thượng phẩm.
Đế Đình Đại Doanh không chỉ có một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh như Tàng Thiên Cơ, cho dù hắn là thái tử, có thể phân phối tài nguyên nhiều một chút, rất nhiều tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh khác không thể sánh bằng, nhưng cũng không cách biệt quá nhiều, vì vậy cho dù là đế tử, tới tu vi Mệnh Tuyền cảnh, muốn có linh thạch thượng phẩm tu luyện là chuyện không có khả năng.
Tuy rằng Đế Đình khẳn định cũng có mạch khoáng linh thạch thượng phẩm, thế nhưng muốn cung cấp đủ tiêu hao cho rất nhiều tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh, căn bản là chuyện không thể, coi như là Doanh đế chỉ sợ cũng không có linh thạch thượng phẩm vô hạn để tu luyện.
Trừ phi là thánh hoàng, thánh tử của Thánh Đình, tụ tập tài nguyên tu chân của cả một chủng tộc mới có thể có tài nguyên tu luyện bất tận, đồng thời, tu luyện tới hậu kỳ cần mức tiêu hao quá lớn, coi như là Thánh Đình cũng không thể đảm bảo luôn luôn có tài nguyên bất tận.
Cổ Thần thu được gần hai vạn khối linh thạch thượng phẩm, cũng đủ cho hắn tu luyện tới Đoạt Xá Kỳ với tốc độ nhanh nhất, liên tiếp tăng hai cấp, ngay cả Tàng Thiên Cơ thúc ngựa cũng kém hơn.
Thu thập toàn bộ linh thạch vào trong Càn Khôn Trạc, nhiều linh thạch thượng phẩm như vậy đủ cho mình dùng, linh thạch trung phẩm thì dành cho Cổ gia tiêu sài thời gian dài, đồng thời còn có rất nhiều thặng dư, có thể cống hiến cho sư môn một phần, để càng nhiều tu sĩ Thần Hải cảnh bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Trong lòng Thiên Linh Phong có rất nhiều mật đạo động thính, lao tù của Cự Linh Môn nằm ngay trong những động thính này, Cổ Thần thu hoạch xong linh thạch, sau đó tiến vào lao tù trong lòng núi.
Thần thức Cổ Thần Đảo qua, bất luận kẻ nào cũng không trốn được, dư nhiệt Cự Linh Môn trốn trong động đều bị mất mạng.
Trong lao tù đều là những nữ tử tuổi chừng mười lăm tới ba mươi, trong đó đại bộ phận là phàm nhân, cũng có một phần nhỏ là nữ tử tu vi thấp, bình thường chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh, Tiên Thiên cảnh có rất ít, đều là những nữ tử phàm nhân và nữ tu Cổ Linh Môn bắt giữ trong các cuộc tàn sát thôn trang và đồ diệt tiểu gia tộc tu chân.
Cổ Thần thực sự càng xem càng giận dữ, mở lao tù ra, trong lòng Cổ Thần thầm đếm nhân số, tròn 783 nữ tử bị tu sĩ Cự Linh Môn bắt nhốt, hơn thế còn lăng nhục hàng đêm, tổng số tu sĩ Cự Linh Môn cả vòng trong lẫn vòng ngoài là hơn hai nghìn người, mỗi đêm chí ít cũng bị ba bốn gã tu sĩ Cự Linh Môn lăng nhục.
Có một số nữ tử trong lao tù khóc không thành tiếng, có một số nữ tử thì chết lặng từ lâu, hiển nhiên đã bị giam dữ không ngắn.
Cổ Thần cứu chúng nữ tử ra, chúng nữ tử quả thực không thể tin tưởng, biết Cự Linh Môn đã bị tiêu diệt, các nàng khôi phục tự do, nhất thời tuôn ra tiếng kêu la vang vọng trời đất, đây là vui quá mà khóc, cũng có một số không biết phải làm như thế nào.
Một tòa lao tù cuối cùng khiến Cổ Thần hơi kinh ngạc, dĩ nhiên không phải là nữ tử mà là hơn ba mươi gã tu sĩ, trong đó tuổi trẻ hơn ba mươi tuổi, già thì có hơn sáu mươi tuổi, đều có tu vi Tiên Thiên cảnh trở lên, không ít người là tu sĩ Thần Hải cảnh.
Cổ Thần tra xét cẩn thận, biết được đám người này đều là đệ tử Cự Linh Môn, nhưng vì phản đối hành vi ác độc của môn phái mà bị bắt nhốt, nhốt dài nhất đã hơn hai mươi năm, nhốt ngắn nhất cũng có năm sáu năm.
Thần thức Cổ Thần dũng mãnh tràn vào mi tâm mọi người, phát hiện ra trong ký ức thức hải đích xác không có hành vi ác liệt như những tu sĩ Cự Linh Môn khác.
Từ trong miệng mọi người biết được, những tu sĩ phản đối, phần lớn đều bị giết, bọn họ là những tu sĩ có cống hiến nhất định đối với Cự Linh Môn, vì vậy mới lưu lại một mạng, bị giam giữ suốt đời.
Lúc này Cổ Thần mới hiểu được vì sao trước đó không hề gặp phải bất cứ tu sĩ Cự Linh Môn nào chưa làm qua chuyện ác, nguyên lai đều đã bị giết chết hoặc bỏ tù, số còn lại bên ngoài đều là hạng người chồng chất tội lỗi.
Nếu như mọi người chưa bao giờ làm chuyện ác, cũng không liên quan tới ân oán giữa Cự Linh Môn và Cổ gia, lúc này Cổ Thần mặc long bào, không phải tướng mạo chân thực, mọi người nhìn thấy cũng không sao, vì vậy đều thả hết đi.
783 nữ tử cần người hộ tống ra khỏi dãy núi Cự Linh, những tu sĩ này chính là người được chọn, cho dù Đế Đình có điều tra tới nơi, mọi người nói ra tướng mạo của Cổ Thần, vừa vặn mê hoặc Đế Đình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Cổ Thần triệt tiêu Bát Môn Tỏa Thiên trận, để chúng tu sĩ còn sót lại của Cự Linh Môn hộ tống gần tám trăm nữ tử rời khỏi dãy núi Cự Long, Cổ Thần rời khỏi Thiên Linh Phong, tốc độ phi hành so với mọi người nhanh hơn rất nhiều, chốc lát đã biến mất không còn hình bóng.
Rời khỏi một đoạn thời gian, Cổ Thần lại xuất hiện trên đỉnh Thiên Linh Phong, hành động rời đi vừa rồi chỉ là để che mắt người khác mà thôi.
Vừa rồi, Cổ Thần tiến vào trong lao tù tại trong lòng Thiên Linh Phong, hắn có một cảm giác kỳ diệu, Như Ý Linh Lung Bảo Tháp từ khi tu vi của hắn thối lui xuống Thần Hải cảnh vẫn yên lặng không chút động đậy từa hồ có chút lay động nhẹ nhàng.
Cổ Thần có trực giác, trong Thiên Linh Phong này có ẩn tàng một bí mật nào đó, dãy núi Cự Long, cửu long củng châu, đây là một bảo địa phong thủ vô cùng hiếm có, cho dù Cổ Thần không hiểu gì về phong thủy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí thế của cửu long củng châu này rất không tầm thường.
Thiên Linh Phong tại trung tâm dãy núi Cự Long, hạt châu vị trí trung tâm cửu long củng châu, chín dãy núi lớn, chính là cửu long, Thiên Linh Phong là hật châu trung tâm.
Vị trí địa lý kỳ lạ như vậy, hơn nữa cảm giác khác thường, nếu như Cổ Thần không cảm thấy Thiên Linh Phong có bí mật mới là kỳ quái.
Mặc khác, Cổ Thần đột nhiên nhớ lại kiếp trước, lúc hắn hơn trăm tuổi đi lại trong cảnh nội Thánh Đình Đại Kiền, nghe nói tại nơi cực đông Đại Doanh từng xuất hiện một dị tượng thiên nhiên, có người nói nơi phát sinh dị tượng cách Đông Hoang gần vạn dặm, vị trí địa lý rất gần dãy núi Cự Long.
Lần đó không ít tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh tiến vào kiểm tra, nháo ra một trận tinh phong huyết vũ, Cổ Thần còn nhớ kỹ, ngay cả các thế lực Đại Kiền cũng có tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh tham gia vào.
Chỉ là khi đó Cổ Thần chưa thành thần thông, dị tượng cấp độ như vậy, hình như có tình huống bảo vật xuất thế, nhưng hắn cũng chỉ có thể nghe ngóng bên ngoài, không đủ khả năng tham gia vào.
Cổ Thần không hề bị thu hoạch linh thạch số lượng cực lớn mê hoặc đầu óc, ngược lại mười phần tỉnh táo, Vương Xu Toàn, Dương trưởng lão, Tương trưởng lão, cả hai người đều sử dụng thổ độn thuật bằng huyết dẫn giống như Tàng Thiên Cơ, tuy rằng chưởng môn và Uông trưởng lão không dùng, nhưng căn bản là không kịp dùng, theo như Cổ Thần nhìn, đã có ba vị trưởng lão biết được thổ độn thuật bằng huyết dẫn này, chưởng môn và thái thượng chưởng môn cũng phải biết mới đúng.
Tu sĩ Cự Linh Môn vì sao lại biết được loại tiên thuật ngũ hành vô thượng như thế này.
Tàng Thiên Cơ có, nói rõ tu sĩ lợi hại của Tàng gia cũng sẽ có.
Đến tột cùng là Đế Đình truyền cho Cự Linh Môn hay là Cự Linh Môn truyền cho Đế Đình?
Cổ Thần hơi suy nghĩ một chút liền có phán đoán, hẳn là Cự Linh Môn truyền cho Đế Đình. Loại tiên thuật vô thượng như ngũ hành bí thuật, Đế Đình không có khả năng truyền cho người ngoài.
Về phần vì sao một môn phái trung đẳng như Cự Linh Môn lại có ngũ hành bí thuật? Hiển nhiên có liên quan tới bí mật của Thiên Linh Phong.
Tàng Chân Cơ chết, cho dù Đế Đình lập tức biết được tin tức, tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh lập tức xuất phát từ Đế Đình, nhanh nhất cũng phải có thời gian một ngày một đêm, cho dù là tu sĩ Cung gia tới đây cũng phải có mấy canh giờ, hiện tại hắn còn chưa tiêu hao hết một canh giờ, Cổ Thần còn thời gian để nghiên cứu bí mật của Thiên Linh Phong.
Một khắc sau, Cổ Thần lục soát toàn bộ Thiên Linh Phong, hoàn toàn không hề phát hiện ra bất cứ điểm nào dị thường, thế nhưng vừa mới tiến vào trong lòng núi, loại cảm giác khác thường lại xuất hiện, Cổ Thần có thể xác định, bí vật của Thiên Linh Phong nằm ở chân núi, thế nhưng không biết đi vào ra sao.
Thiên Linh Phong cao tới mấy nghìn trượng, phương viên rộng trăm trượng, một ngọn núi lớn như vậy trừ phi là tu sĩ Minh Khiếu kỳ, bằng không không thể chuyển dời được một ngọn núi to lớn như vậy.
Không có bất cứ thông đạo nào để tiến vào lòng Thiên Linh Phong.
“Cao tầng Cự Linh Môn đều biết thổ độn thuật huyết dẫn, hẳn là biết về bí mật của Thiên Linh Phong”
Cổ Thần suy đoán, lập tức lấy ra toàn bộ Càn Khôn Trạc của thái thượng chưởng môn, chưởng môn và thái thượng trưởng lão.
Pháp lực của Cổ Thần cao thâm, nhanh chóng xóa đi dấu vết pháp lực trên Càn Khôn Trạch, chuyển hóa thành vật của mình, thần thức tìm tòi, từng bước từng bước kiểm tra cẩn thận.
Đám người này giỏi thật, trong mỗi một Càn Khôn Trạc chí ít có hơn một vạn linh thạch trung phẩm, số lượng này đã đủ cho hai ba tu sĩ có tiên căn thượng phẩm tu luyện tới Mệnh Tuyền cảnh rồi.
Thế nhưng đáng tiếc, không có tiên căn thượng phẩm trơ rleen, cho dù có linh thạch vô hạn để hấp thu, muốn đột phá tới Mệnh Tuyền cảnh, hi vọng tương đối xa vời, tuy rằng linh thạch rất quan trọng, nhưng không phải tất cả đối với tu sĩ.
Trong Càn Khôn Trạc của mấy tên thái thượng trưởng lão, chưởng môn và thái thượng chưởng môn cũng có một ít pháp bảo trung phẩm, thượng phẩm, ước chừng hơn mười kiện, đồng thời bí điển thần thông tu luyện đều ở trong Càn Khôn Trạc, tất cả đều là thần thông thượng thừa.
Cố Thần phát hiện trong Càn Khôn Trạc của chưởng môn Cố Thanh Thọ có một loại thần thông kỳ lạ tên là Thiên Nhãn Kham Linh thuật, đây là một môn thần thông căn cứ vào địa thế sơn mạch, biến hóa địa chất, hoàn cảnh thành tựu mà phân tích dưới nền đất có linh mạch hay không.
Cự Linh Môn lấy khai thach linh thạch, thăm dò linh mạch là chính, hoàn toàn dựa vào thần thông Thiên Nhãn Kham Linh thuật này, Cổ Thần mở ra nhìn, khúc dạo đầu viết:
“Người là vạn vật chi linh, linh là thiên địa chi linh, nguyên bản đồng nhất, người khai mở bản nguyên chi nhãn gọi là thiên nhãn, có thể quan sát linh khí bầu trời, linh mạch đại địa…”
Cổ Thần thoáng nhìn một chút liền đóng lại, ý tứ cơ bản là Thiên Nhãn Kham Linh thuật chính là: Người là vạn vật chi linh, linh là thiên địa chi linh, người và linh vốn là đồng nguyên, con người có thể tương dung với linh thạch, hấp thu linh khí, mật độ linh thạch lớn nhất tu luyện cũng nhanh nhất, con người mở ra bản nguyên chi nhãn tức là thiên nhãn, có thể quan sát biến hóa của linh khí thiên địa…
Đây là một môn thần thông phi thường thực dụng, tu luyện thần thông này, sau này du lịch thiên hạ nếu có mạch khoáng linh thạch xung quanh, chỉ cần dùng thiên nhãn là biết được.
Đương nhiên, loại thần thông này cực kỳ huyền ảo, rất khó luyện thành, cho dù là lịch đại chưởng môn Cự Linh Môn cũng không có ai học tới đại thành, nếu có thể dùng thiên nhãn quan sát mà biết được biến hóa của linh khí thiên địa, tương đối khó khăn, cần phải có tu vi cường đại làm cơ sở, Cự Linh Môn từ trước tới nay chỉ xuất hiện một tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh duy nhất, còn là Linh Anh sơ kỳ, quả thực làm mất đi một môn thần thông huyền diệu như vậy.
Lúc này không phải thời gian để nghiên cứu Thiên Nhãn Tham Linh thuật, Cổ Thần thu thập vào trong Càn Khôn Trạc, dự định sau này có rảnh thì nghiên cứu, trong Càn Khôn Trạc của Cố Thanh Thọ không còn thứ gì khác hấp dẫn Cổ Thần, ánh mắt của Cổ Thần rơi vào Càn Khôn Trạc của thái thượng chưởng môn.
Pháp lực của thái thượng chưởng môn cao cường, đủ nửa khắc Cổ Thần mới dóa hết dấu vết pháp lực trong Càn Khôn Trạc, thần thức khẽ động, tiến vào không gian bên trong.
Cũng giống như những Càn Khôn Trạc khác, bên trong có linh thạch, pháp bảo, đồng thời còn có thần thông thượng thừa Cửu Long Phược Thiên thuật.
Hử?
Tâm niệm Cổ Thần khẽ động, một cuộn tranh màu vàng đất, dài chừng một thước xuất hiện trong tay Cổ Thần.
Trên cuộn tranh này có rất nhiều ký hiệu quỷ dị phức tạp, cổ lão mà tang thương, thần bí mà tối nghĩ, giống như văn tự mà không phải văn tự, giống như đồ hình mà không phải đồ hình, hoặc giống như phù ấn, đồ đằng thời kỳ thượng cổ, thái cổ, nhưng Cổ Thần chưa bao giờ nhìn thấy qua loại phù ấn, đồ đằng kỳ quái như vậy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 30 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Ngược lại trên đỉnh cuộn tranh có khắc một ít cổ văn, Cổ Thần nhìn kỹ, chính là phương pháp lấy máu tươi làm dẫn thi triển thổ độn thuật.
Nếu là người bình thường nhìn thấy thứ này khẳng định là đầu lớn như cái đấu, căn bản khong thể hiểu ra được hình ảnh trên cuộn tranh có ý tứ gì.
Trên thực tế cũng là như vậy, tổ sư khai phái của Cự Linh Môn ngẫu nhiên đạt được tiên duyên tại Thiên Linh Phong, Thiên Nhãn Kham Linh thuật, Cửu Long Phược Thiên thuật cùng với cuộn tranh thần bí đều là do ngẫu nhiên lấy được từ trong một cổ động tại Thiên Linh Phong, cũng là địa phương bế quan tu luyện của Thái thượng chưởng môn, vì vậy đã khai tông lập phái tại Thiên Linh Phong.
Sau đại chiến nghìn năm trước, tổ sư Cự Linh Môn đã ôm lấy cái đùi lớn Tàng gia, vì Tàng gia cung cấp rất nhiều linh thạch, cầu Tàng gia che chở, tổ sư Cự Linh Môn xem không hiểu cuộn tranh thần bí này, chỉ từ trong đó ngộ được phương pháp thổ độn thuật bằng huyết dẫn.
Cự Linh Môn có bảo vật như vậy tự nhiên Tàng gia không thể không quan tâm, cuộn tranh thần bí bị Tàng gia thu đi, nghìn năm trước tộc trường Tàng gia Tàng Khôn Huyền từng nghiên cứu tỉ mỉ nhưng cũng không nghiên cứu được cái gì từ cuộn tranh này.
Bởi vì Đế Đình còn muốn dựa vào Cự Linh Môn cung cấp linh thạch, vì vậy trực tiếp trả lại cuộn tranh thần bí, để trên người Cự Linh Môn mang ơn.
Từ đó về sau, cuộn tranh này nằm trong tay lịch đại trưởng môn Cự Linh Môn, gần nghìn năm trôi qua, không người nào thu được thêm bất cứ tin tức nào từ cuộn tranh này. Tàng gia nghìn năm qua chưa hề bỏ qua ý định, mấy đại đệ tử thời điểm tới Cự Linh Môn đều tiến hành nghiên cứu đối với cuộn tranh, nhưng không hề có thu hoạch gì.
Thế nhưng, cuộn tranh thoạt nhìn giống như thiên thư này rơi vào tay Cổ Thần, trên mặt hắn trong nháy mắt hiện ra vẻ tươi cười kinh hỉ.
- Ngũ Hành Trận Đồ?
Cổ Thần thét lên một tiếng kinh hãi.
Cuộn tranh này dĩ nhiên là một bộ trận đồ, Cổ Thần tìm hiểu Âm Dương Trận Đồ một thời gian, trình độ trận pháp miễn cưỡng đạt tới cấp độ tông sư, lợi dụng trận pháp để đánh chết rất nhiều tu sĩ cảnh giới cao thâm, thấy cuộn tranh nhất thời mừng rỡ.
Âm dương tức là ngũ hành, ngũ hành tức là âm dương, ngũ hành là âm dương chi chất, là vật thực, âm dương là ngũ hành chi khí, là hư vật.
Nguyên bản Âm Dương Trận Đồ giống như một tòa mê cung rối rắm, không hề có hình dạng cố định, thế nhưng trong đó lại bao hàm vô số trận pháp thiên hạ.
Ngũ Hành đại trận, là tổng cương trận pháp thiên hạ, chỉnh hợp tất cả trận pháp chính là hình dạng cố định của Âm Dương Trận Đồ bày ra.
- Không đúng…
Cổ Thần khẽ nhíu mày.
Âm Dương trận độ là kỳ trận thượng cổ, Cổ Thần nhìn kỹ, cuối cùng cũng phát hiện ra mánh khóc, cuộn tranh này tuy rất phức tạp, thế nhưng cách Ngũ Hành trận đồ rất xa.
Cổ Thần nhìn một lát, đột nhiên tỉnh ngộ nói:
- Thì ra là thế… Thì ra là thế, Thiên Linh Phong cũng là đại trận, đại trận cũng là Thiên Linh Phong, ta tìm tới tìm lui trên Thiên Linh Phong, nguyên lai là đi lại trong trận, ha ha…
Tâm niệm Cổ Thần vừa thông suốt, nhất thời cười ha hả, cuộn tranh này ghi chép chính là một bộ phận của Ngũ Hành đại trận --- Thổ Chi Đại Trận. Toàn bộ Thiên Linh Phong đều bị Thổ Chi Đại Trận bao hàm bên trong, Cổ Thần chung quy có cảm giác Thiên Linh Phong khác thường, đi đi lại lại, nguyen lai là đốt đèn lồng đi tìm đèn lồng, trách không được lần khắp tòa Thiên Linh Phong cũng không tìm ra cái gì.
Cổ Thần lấy ra pháp bảo, nhất thời bay lên bầu trời Thiên Linh Phong, tỉ mỉ quan sát một lượt, dần dần, tòa Thiên Linh Phong trong mắt hắn biến thành một khối đất bằng phằng, ánh mắt của Cổ Thần theo mỗi một tấc mặt ngoài của Thiên Linh Phong nhìn qua, dần dần trong mắt đã không còn núi đá, không còn cây cỏ, không còn cây cối, gì cũng không còn.
Có chỉ là một khối vuông bốn cạnh, so với đồ án trong bước tranh cuộn rất giống nhau, độn quang vừa thu lại, Cổ Thần nhất thời hạ xuống dưới trận.
Cổ Thần tựa hồ rơi vào một không gian kỳ dị, bốn phía đều là quỷ dị, ký hiệu trận đồ kỳ quái, Cổ Thần dựa theo lộ tuyến cuộn tranh chỉ thị, cảm giác giống như đang đi lại trong tinh không, lại giống như đang đi lại trong vực sâu dưới lòng đất, càng giống như đi lại trên biển rộng đại dương mênh mông không bờ bến…
Cảm giác vật đổi sai dời, thiên toàn địa chuyển, đột nhiên Cổ Thần thấy dưới chân là thực, huyễn cảnh trước mắt đột nhiên biến mất, Cổ Thần đã xuất hiện trong một không gian u ám.
Cổ Thần ngẩng đầu nhìn quanh, hơn mười trượng trên đỉnh đầu là một khu đất đá ngổn ngang, bốn phía cũng giống như vậy, duy nhất là phía trước có một thông đạo chuyển hướng, không biết nối thông với nơi nào.
Đây là một sơn động!
Cổ Thần tản ra thần thức, tiến vào trong đất đá, mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng…
Gần ba mươi trượng, thần thức của Cổ Thần đã không thể tiếp tục tiến tới, lấy lực lượng thần thức của hắn chỉ có thể phát tán được ba mươi trượng trong khu đất đá.
Trong lòng Cổ Thần kinh hãi, thời điểm trên mặt đất thần thức của hắn có thể xuyên thấu qua lòng đất sáu bảy trăm trượng, thế nhưng nơi này dĩ nhiên chỉ có thể đạt được ba mươi trượng, chẳng lẽ nơi này ở dưới mặt đất vượt quá sáu bảy trăm trượng hay sao?
Nếu như cách mặt đất sáu bảy trăm trượng, Cổ Thần thông qua thần thức có thể xuyên qua được đất đá sáu bảy trăm trượng, cảm ứng được mặt đất, tuy nói càng tiến xuống dưới lòng đất sâu hơn, địa chất càng thêm cứng rắn, thần thức của tu sĩ càng lúc càng ngắn hơn, thế nhưng hiện tại chỉ có thể cảm ứng được ba mươi trượng, sợ là chí ít cũng phải dưới lòng đất ba nghìn trượng.
Cách mặt đất xa như vậy, địa chất cứng rắn tới biến thái, chui từ dưới lòng đất lên phi thường khó khăn.
Cổ Thần nhìn hoàn cảnh bốn phía một chút, ngoại trừ thông đạo phía trước không còn chỗ nào có thể đi, cũng không hề thấy trận pháp truyền tống nào, không biết đến tột cùng nơi này cách mặt đất bao nhiêu xa xôi?
Ô quang trong mi tâm chợt lóe, Thần Hình Câu Diệt kiếm bay ra, trực tiếp bổ về phía đỉnh động, Cổ Thần thử kiểm tra độ cứng đất đá nơi đây một chút, địa phương này quá mức quỷ dị, nếu như có nguy hiểm gì đó, kiểm tra độ cứng của đất đá coi như chuẩn bị tâm lý từ trước, có thể mạnh mẽ chui từ dưới lòng đất lên bỏ chạy.
Ngay trong nháy mắt ô quang bổ vào đỉnh động đột nhiên trên đỉnh động phát ra một màn quang mang màu vàng đất, ô quang vừa vặn bổ vào màn quang mang màu vàng đất kia.
Đinh…
Một tiếng nổ vang, không hề có hỏa hoa bắn ra, cũng không có đá vụn rơi xuống, ngược lại Thần Hình Câu Diệt kiếp bị chấn bắn ngược trở về, đỉnh động không hề xuất hiện một chút tổn hại nào.
Rung động kịch liệt hầu như đánh tan tác thần thức của Cổ Thần bám trong Thần Hình Câu Diệt kiếm, ô quang chợt lóe, nhất thời thu vào trong mi tâm, Cổ Thần nhìn đỉnh động, trong lòng tràn đầy kinh ngạc.
Sơn động này dĩ nhiên còn đang trong phạm vi của Thổ Chi Đại Trận.
Thổ Chi Đại Trận này, chỉ trên mặt đất đã bao phủ toàn bộ tòa Thiên Linh Phong cao tới mấy nghìn trượng, mà hiện tại độn xuống dưới lòng đất mấy nghìn trượng cũng vẫn nằm trong phạm vi bao phủ, đồng thời địa phương chủ trận của Thổ Chi Đại Trận ngay cả pháp bảo phi kiếm cực phẩm như Thần Hình Câu Diệt kiếm cũng không thể tạo thành bất cứ hư hao nào.
Trong ngũ hành, Thổ chủ phòng ngự, Thổ Chi Đại Trận không thể phá vỡ, đừng nói là pháp bảo cực phẩm, cho dù Cổ Thần phóng ra tiên bảo vô thượng Như Ý Linh Lung Bảo tháp oanh kích cũng khó có thể oanh phá được Thổ Chi Đại Trận.
Cổ Thần khẽ xoay người, đi về phía trước, chui từ dưới lòng đất lên đã là không có khả năng rồi, chỉ có thể đi một bước tính một bước, nếu như nơi này có truyền tống đến, tự nhiên cũng sẽ có địa phương truyền tống ra ngoài, mà nơi này hẳn là đáy Thiên Linh Phong, bí mật ẩn chứa trong Thiên Linh Phong nhất định có thể tìm được ở đây.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 32 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Càng đi về phía trước, ánh sáng càng thêm rõ ràng, đi trên dưới trăm trượng, phía trước xuất hiện một động thính thật lớn, lớn chừng nghìn trượng, thực sự khó có thể tưởng tượng được, dưới lòng đất di nhiên có một không gian rộng lớn tới như vậy.
Động thính nghìn trượng này sáng rõ như ban ngày, so sánh với sơn động u ám xung quanh, nơi này quả thực không khác gì thế giới mặt trời, cước bộ của Cổ Thần cũng dừng lại trước cửa, không hề bước thêm, phía sau lưng cảm thấy lạnh toát cả người.
Chỉ thấy trên mặt đất động thính, cứ cách hơn mười trượng lại có một bộ xương trắng, xương trắng đã sớm phong hóa, bề ngoài vô cùng tàn tạ, thế nhưng coi như vẫn duy trì khung xương hoàn chỉnh.
Khung xương cách Cổ Thần gần nhất chừng vài thước, Cổ Thần lấy ra một thanh trường kiếm, cạo một ít bột phất từ trên thân bộ xương trắng này, tỉ mỉ quan sát cẩn thận, trong mắt đại chấn, bộ xương trắng này chí ít đã chết trong thời gian 5000 năm trước.
Thời gian 5000 năm thừa đủ cho khung xương hóa thành tro tàn rồi, thế nhưng bộ xương trắng này vẫn duy trì hoàn chỉnh như trước, vậy chủ nhân khung xương khi còn sống có tu vi như thế nào?
Cổ Thần đơn giản phỏng đoán một chút, chí ít cũng là tu sĩ Linh Anh kỳ, trải qua một lần thoát thai hoán cốt, đồng thời trùng tu thân thể, nếu là trùng tu linh hồn, chí ít cũng phải có tu vi Nguyên Thần kỳ.
Cổ Thần giương mắt nhìn quanh, đường nhìn có thể thấy được chí ít hơn trăm khung xương, bộ xương khô trước mắt là bộ bị phong hóa nghiêm trọng nhất, nói rõ tu vi khi còn sống là thấp nhất.
Có một số khung xương ngay cả vết tích bị phong hóa cũng không có, không chỉ duy trì hoàn chỉnh, hoàn hảo như lúc ban đầu, tu vi của chủ nhân những bộ xương này khi còn sống hẳn là đạt tới Minh Khiếu kỳ, không thực sự trải qua hai lần thoát thai hoán cốt, khung xương không có khả năng bảo trì hoàn chỉnh như vậy.
Đồng thời, Cổ Thần chí ít phát hiện ra ba bốn bộ xương trắng không chỉ vô cùng hoàn hảo, đồng thời thân xương còn tróng suốt sáng bóng, tuyết trắng như ngọc.
Con ngươi của Cổ Thần co rút lại, đây chí ít cũng là tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ, huyết khiếu toàn thân đã thông thuận, trải qua thoát thoát hoán cốt, cải tạo bản thân mới có thể bảo trì khung xương vĩnh viễn không phong hoa. Khung xương của tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ dùng để luyện chế pháp bảo phi kiếm so với pháp bảo cực phẩm còn lợi hại hơn nhiều, là loại tài liệu luyện khí đẳng cấp cực cao.
Phía trước vô cùng sáng sủa, nhưng, hiển nhiên là một nơi tuyệt hung.
Cổ Thần đứng trước cửa động thính, mấy trăm tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh chết ở nơi này, hắn mới chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, làm sao dám đặt chân vào nơi tuyệt hung như vậy?
Một lần đứng này kéo dài tròn nửa canh giờ, Cổ Thần xoay người, quay ngược trở lại sơn động phía sau, rất nhanh hắn lại xuất hiện tại vị trí huyệt động ban đầu.
Một canh giờ, Cổ Thần tỉ mỉ kiểm tra mỗi một vị trí nhỏ nhất trong huyệt động, dùng Thần Hình Câu Diệt kiếm công kích thử mỗi một chỗ nhỏ nhất trên vách động, kết quả là không phát hiện ra bất cứ lối ra nào khác…
Sau không có đường lui, phía trước là nơi tuyệt hung, ngay cả tu sĩ đứng đầu như Minh Khiếu kỳ Mệnh Tuyền cảnh, chỉ kém một bước nhỏ là bước vào con đường tu tiên cũng chết ở nơi này, thực sự là tiến lui đều khó.
Kiếp trước Cổ Thần đã từng thám hiểm một ít hiểm địa, thế nhưng chưa từng trải qua tình huống như thế này, phía trước rõ ràng vô cùng sáng sủa, thế nhưng hài cốt rải rác khắp nơi lại làm sống lưng Cổ Thần lạnh lẽo run rẩy.
Cổ Thần ngồi sát biên giới huyệt động, lấy ra cuộn tranh vẽ Thổ Chi Đại Trận, lại một lần nữa tỉ mỉ nghiên cứu, nghiên cứu hồi lâu lại lấy Âm Dương Trận Đồ ra đối chiếu, vừa nhìn Thổ Chi Đại Trận vừa nhìn Âm Dương Trận Đồ, liên tục lĩnh ngộ đối với Âm Dương Trận Đồ, lính ngộ được điều gì đó lại chuyển sang đối chiếu với cuộn tranh.
Đáng tiếc cuộn tranh là Thổ Chi Đại Trận, một trong ngũ hành đại trận, đồng thời còn là một bộ phận Thổ Chi Đại Trận không hoàn chỉnh, nếu như muốn bằng vào tàn đồ này tìm hiểu thấu đáo Thổ Chi Đại Trận, nói dễ vậy sao?
- Ngũ hành là âm dương chi chất, âm dương là ngũ hành chi khí, ngũ hành tức là âm dương, âm dương tức là ngũ hành…
Trong lòng Cổ Thần suy nghĩ miên man, hình như có chút sở ngộ nào đó…
Ngũ hành tức là âm dương, đây là nguyên lý bất cứ bí điển nào cũng đều nói rõ, thiên hạ không người nào không biết.
Thế nhưng, ngũ hành có hình có chất, âm dương là khí vô hình, hữu hình và vô hình, sao có thể giống nhau đây? Nếu không phải giống nhau, vậy ngũ hành sao lại là âm dương?
Nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy, nhìn sơn không phải sơn, nhìn thủy không phải thủy, nhìn sơn là sơn, nhìn thủy là thủy?
Trong lòng Cổ Thần hình như có sở ngộ, hắn vẫn luôn cho hắn ngũ hành chính là âm dương, nhưng lúc này có chút hiểu ra nhìn sơn không phải là sơn, ngũ hành có hình có chất, âm dương là khí vô hình, giữa chúng có sự khác nhau.
Hình khác nhau, ý giống nhau…
Đột nhiên, trong đầu Cổ Thần oanh một tiếng, tựa hồ như hồng thủy phá một lỗ hổng trên con đê, mạnh mẽ trào qua! Đột nhiên trong đầu sáng sủa.
Tay trái Cổ Thần cầm tranh cuộn, tay phải cầm âm dương trận đồ, nói:
- Nếu Ngũ Hành Đại Trận và Âm Dương Trận Đồ khác nhau, ý giống nhau, ta có thể căn cứ vào Âm Dương Trận Đồ, cộng thêm tàn đồ Thổ Chi Đại Trận, vị tất không thể thôi diễn ra Ngũ Hành Đại Trận hoàn chỉnh!
Nếu như có trận pháp sư nghe được Cổ Thần nói, tất nhiên sẽ ôm bụng cười to. Thiên địa vạn vật, ai cũng biết âm dương ngũ hành, nhưng thôi diễn ra Ngũ Hành Đại Trận hoàn chỉnh, chẳng phải thông hiểu biến hóa ngũ hành? Hiểu được vận chuyển âm dương? Có thể lĩnh ngộ tới bước này, coi như là chư tử đại tiên cũng không hơn, từ cổ chi kim, vô số tông sư trận pháp ngay cả chút da lông của Ngũ Hành Đại Trận cũng không sờ tới được.
Cổ Thần dĩ nhiên muốn bằng một bộ tàn đồ phát ngôn cuồng ngạo muốn thôi diễn ra Ngũ Hành Đại Trận hoàn cảnh, không bị người khác chê cười mới lạ.
Thế nhưng Cổ Thần lại không hề nghĩ vậy, hắn có Âm Dương Trận Đồ trong tay, bao hàm tất cả trận pháp thiên địa, tuy nói rằng Ngũ Hành Đại Trận là kỳ trận thượng cổ, bằng vào Âm Dương Trận Đồ và cuộn tranh hợp nhất, không phải không có khả năng thôi diễn ra.
Nếu như sau này có thể lấy được tàn đồ của Ngũ Hành Đại Trận khác, vậy con đường thôi diễn của Cổ Thần không phải càng thêm một phần cơ hội.
Lúc này đang trong thôi diễn Thổ Chi Đại Trận, Cổ Thần biết được, chỉ khi hiểu được trận pháp mới có thể chạy thoát khỏi Thổ Chi Đại Trận. Nói hiểu được Thổ Chi Đại Trận còn quá sớm, thế nhưng bảo trụ tính mệnh trong Thổ Chi Đại Trận là đủ rồi.
Tâm niệm của Cổ Thần vô cùng kiên định, một khi đã quyết định sẽ không lùi bước, toàn tâm đầu nhập, ngay cả thời gian cũng không để ý.
Thiên Linh Phong, dãy núi Cự Long…
Sau ba canh giờ Cổ Thần tiến vào Thổ Chi Đại Trận, một lão giả mặc tử bào giống như lưu tinh từ bầu trời phương đông lao tới cực nhanh, nhìn tốc độ của lão giả hẳn là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.
Thấy Thiên Linh Phong không còn người sống, tất cả kiến trúc đều bị hủy, lông mày lão giả mặc tử bào nhăn lại.
Đột nhiên, nhãn thần lão giả mặc tử bào sáng ngời, nhìn về khối đá lớn trăm trượng nơi chân núi Thiên Linh Phong, một đạo độn quang xẹt qua, lão giả mặc tử bào hạ xuống trước mặt khối đá lớn.
Ánh mắt lão giả mặc tử bào nhìn chăm chú vào mười bốn chữ lớn này, sắc mặt thay đổi, chốc lát mặt trắng bệch, thối lui ba bước, kinh hô:
- Thánh tử Cơ Thần Không?
Lão giả mặc tử bào không phải ai khác, chính là tộc trưởng thế gia tu tiên Cung gia --- Cung Lập Ông.
Tàng Chân Cơ là đế tử Đại Doanh, thân phận không bình thường, Đế Đình có chế ngọc giản linh hồn, rút một tia ấn ký thần thức dung nhập vào ngọc giản, nếu như tu sĩ bỏ mình, tia ấn ký thần thức bên trong sẽ bị diệt, ngọc giản bị nghiền nát, do đó biết được tình huống sinh tử của tu sĩ.
Tàng Chân Cơ vừa chết, Đế Đình lập tức biết được đế tử tử vong, đế quân giận dữ, lập tức phái người truy xét, nhanh chóng thông qua đại trận truyền âm truy hỏi Cung gia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Chế tạo ngọc giản linh hồn phi thường khó khăn, không phải là nhân vật đặc thù không thể tiêu tốn tài nguyên vào chế tạo ngọc giản linh hồn. Tàng Chân Cơ thân là một trong thập đại đế tử Đại Doanh, chính là nhân vật đặc thù, linh hồn vừa diệt, Đế Đình lập tức biết được.
Cung gia biết được đế tử tử vong trong phạm vi quản hạt của Cung gia, tộc trưởng Cung gia Cung Lập Ông tự mình xuất động, dẫn người chạy tới Thiên Linh Phong điều tra, tốc độ của Cung Lập Ông vượt xa người khác, hắn chạy tới Thiên Linh Phong đầu tiên.
Chốc lát sau, lại có mấy đạo độn quang từ bầu trời phía đông bay tới, hạ xuống ngay bên cạnh Cung Lập Ông, đều là tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.
- Đại ca, tình huống thế nào?
Độn quang vừa mới hạ xuống, một thanh âm vang lên rất nhanh.
Cung Lập Ông chỉ vào khối đá lớn ngay trước mặt, nói:
- Các ngươi nhìn…
- Cự Linh Môn diệt… Thánh tử Cơ Thần Không?
Vài tên tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh Cung gia vừa nhìn, sắc mặt biến đổi, đồng thời kinh hô một tiếng, không kìm lòng được thối lui về phía sau mấy bước.
- Cơ Thần Không không phải đã vẫn lạc trong đại chiến nghìn năm trước hay sao?
- Là Thánh Đình hạ thủ, Cự Linh Môn không coi ai ra gì, thập ác bất xá, thực sự bị Thánh Đình biết được rồi!
- Nếu là Thánh Đình hạ thủ, vì sao ngay cả Tàng Chân Cơ cũng giết.
- Việc này liên quan tới Thánh Đình, Đế Đình, chúng ta cứ theo thực sự hội báo lên Đế Đình là được, Thánh Đình và Đế Đình, chúng ta đều không thể đắc tội!
…
Cung Lập Ông thở dài thậm thượt, nói:
- Tìm, tìm mỗi một địa phương nhỏ nhất trong dãy núi Cự Long, nhìn xem có đầu mối nào hay không!
Độn quang bay về bốn phía, mọi người tỉ mỉ truy tìm trong dãy núi Cự Long, không quá lâu sau có một gã tu sĩ đuổi kịp đám tu sĩ Cự Linh Môn còn sót lại hộ tống hơn 700 nữ tử rời đi, từ trong miệng mọi người biết được Cự Linh Môn là do một người thanh niên tuổi chừng ba mươi, mặc long bào, có một cỗ khí thế quân lâm thiên hạ, ngạo thị bát phương tiêu diệt.
Cung gia là một trong chín đại thế gia tu tiên của Đại Doanh, tự nhiên biết được không ít chuyện về Thánh Đình, thông qua miêu tả, tu sĩ Cung gia biết được người nọ tất nhiên là thánh tử Thánh Đình, xem ra những chữ trên khối đá lớn kia quả nhiên là Cơ Thần Thông khắc lên.
Cơ Thần Không, nhi tử đắc ý nhất của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, từ nghìn năm trước đã là nhân vật bước vào cảnh giới Độ Hư, đồn đã Cơ Thần Không tại đại chiến nghìn năm trước đã vẫn lạc, nhưng không ai có thể xác định chính xác.
Những người này đã gặp qua Cơ Thần Không, tu sĩ Cung gia vô luận thế nào cũng không thể để bọn họ rời đi, tạm thời đưa bọn họ tới Cung gia, chờ rất nhiều tu sĩ Cung gia chạy tới dãy núi Cự Long, tiến hành truy tìm đào sâu ba thước đối với toàn bộ dãy núi.
Hoàng hôn hôm đó, người Tàng gia đã tới Cung gia, biết được Cự Linh Môn là do thánh tử Cư Thần Không tiêu diệt, Tàng Chân Cơ hơn phân nửa chết trong tay Cơ Thần Không.
Chạng vạng hôm đó, người Tàng gia đã tới Thiên Linh Phong, tròn mười người, đều là tu sĩ Mệnh Tuyền Cảnh, trong đó đế tử có tới ba người, thái tử Tàng Thiên Cơ, tứ điện hạ Tàng Đạo Cơ, thất điện hạ Tàng Huyền Cơ!
Cung Lập Ông dẫn mười tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh Đế Đình tới trước hòn đá lớn dưới chân Thiên Linh Phong, nói:
- Thánh tử đã để lại chữ khắc nơi này!
Tuy là ban đêm, nhưng đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, buổi tối không là cái gì, những chữ trên khối đá lớn đều nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Cơ thủy thao thao dàng thiên hạ, thần quang như nguyệt hạo đương không!
- Thực sự là thánh tử Cơ Thần Không?
Nhất thời mấy người kinh hô.
Cơ Thần Không nghìn năm trước đã bước vào Độ Hư cảnh, chỉ xét tư chất đã cao hơn Tàng Thiên Cơ không ít. Tục truyền, Cơ Thần Không tám tuổi bắt đầu tu luyện, chín tuổi bước vào Tiên Thiên, mười tuổi bước vào Thần Hải Cảnh, mười tám tuổi bước vào Mệnh Tuyền, hai mươi tuổi Đoạt Xá, bốn mươi tuổi Nguyên Thần, trăm tuổi Minh Khiếu, hai trăm tuổi bước vào Độ Hư chi cảnh.
Là đệ nhất thiên tài Cổ Hoang nghìn năm trước.
Cơ Thần Không, năm hai trăm tuổi, tại nghìn năm trước đã là tu sĩ tiên cảnh Độ Hư, đối với tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh mà nói, hoàn toàn là tồn tại trong truyền thuyết.
Tàng Thiên Cơ đứng giữa mọi người, ngay trước mặt khối đá lớn, mặc dù hắn liệt vào hàng đệ thập trong thập đại đế tử, thế nhưng vì thiên tư đệ nhất, là tuyệt đại thiên tài sáng vai với thánh tử Cơ Thần Không, được phong làm thái tử, so với các đại đế tử khác, thân phận tôn quý hơn nhiều lăm.
Tàng Đạo cơ và Tàng Huyền Cơ một trái một phải bên cạnh Tàng Thiên Cơ, sắc mặt ba người không đổi, nhìn chằm chằm chữ khắc hồi lâu, Tàng Thiên Cơ là người đầu tiên thu hồi ánh mắt, nói:
- Đạo Cơ, Huyền Cơ, các huynh thấy thế nào?
Tàng Đạo Cơ và Tàng Huyền Cơ đều là nhân vật nổi bật trong thập đại đế tử, Tàng Đạo Cơ năm nay hai trăm ba mươi tuổi đã bước vào Nguyên Thần kỳ, mà Tàng Huyền Cơ 120 tuổi tu vi Đoạt Xá hậu kỳ.
Tàng Đạo Cơ và Tàng Huyền Cơ liếc mắt nhìn nhau, cùng kêu lên:
- Người này đóng giả.
Tàng Thiên Cơ đánh nhẹ một chưởng, khối đá lớn trăm trượng nhất thời hóa thành mảnh vụn, nói:
- Người này lấy pháp bảo cực phẩm để khắc chữ, tu vi cách Độ Hư cảnh rất xa, thậm chí so với ta còn yếu hơn, truy xét cản thận, đào sâu ba thước cũng phải tìm cho ra kẻ này, dám động thủ trên đầu thái tuế, tru cửu tộc hắn…
…
Lúc này Cổ Thần đang ở dưới lòng đất hàng nghìn trượng, đối với mọi chuyện trên mặt đất không hề biết một chút, mà đông đảo tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh trên mặt đất cũng không hề biết được Cổ Thần bên dưới.
Liên tục nhìn vào Âm Dương Trận Đồ, Thổ Chi Đại Trận, thời gian không một tiếng động trôi qua, chớp mắt hơn mười ngày mười đêm, Cổ Thần mới thu hồi lại ánh mắt khỏi hai trận đồ nơi tay, ánh mắt nhìn vào động thính sáng sủa phía trước.
- Vạn Lý Hoàng Sa đại trận!
Cổ Thần nhẹ nhàng thì thầm.
Trải qua hơn mười ngày tham chiếu lĩnh ngộ, liên tục thôi diễn căn cứ vào Âm Dương Trận Đồ, căn cứ vào cuộn tranh suy đoán, Cổ Thần rốt cuộc cũng tìm hiểu ra, trong động thính nghìn trượng phía trước có bố trí Vạn Lý Hoàng Sa đại trận.
Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, không chỉ là khốn trận, sát trận hoặc là huyễn trận đơn thuần, mà là một hợp trận cỡ lớn, dung nhập rất nhiều loại trận pháp trong đó, cực kỳ lợi hại, nếu là người không am hiểu trận pháp, cho dù pháp lực thông thiên, bước vào trận này cũng là cửu tử nhất sinh.
Trách không được, ngay cả tu sĩ Minh Khiếu hậu kỳ, chỉ kém một bước ngắn là bước vào tiên đồ cũng phải bỏ mạng trong trận.
Cổ Thần đang ở ngoài trận, thoạt nhìn nhìn trượng phía trước sáng sủa không gì sánh được, trên mặt đất có bao nhiêu hài cốt đều nhìn ra được. Trên thực tế, một khi bước vào trong động thính liền lập tức hãm vào ảo cảnh, động thính nghìn trượng hóa thành hoàng sa vạn dặm, bên trong nguy cơ tầng tầng lớp lớp, hơi có chút sơ sẩy lập tức bỏ mình đạo tiêu.
Cũng may Cổ Thần cẩn thận, lại rất am hiểu trận pháp, vừa mới tới rìa ngoài động thính liền cảm giác có điều không đúng, nếu như tiến vào Vạn Lý Hoàng Sa đại trận mới nghiên cứu trận pháp, vậy đã quá muộn rồi.
Vạn Lý Hoàng Sa đại trận không lúc nào không biến ảo, không phải luôn đứng một chỗ là có thể bảo trì an toàn. Mà sát chiêu trong đó cũng không hề cố định tại một vị trí nào đó, mà liên tục du động, mặc kệ người trong trận trốn tại bất cứ địa phương nào đều có thể bị tiêu diệt trong chốc lát.
Biện pháp duy nhất chính là thông hiểu biến hóa của Vạn Lý Hoàng Sa đại trận, né tránh sát chiêu trong đó, căn cứ vào lộ tuyến chính xác tiến vào mắt trận trong đó, đồng thời tại một số địa phương cần có pháp lực mạnh mẽ, cường ngạnh bài trừ khốn trận, bằng không bị nhốt trong khốn trận, sát trận di chuyển tới, chỉ có đường chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina