Thế Sở bước vào phòng. Chiếc áo sơ mi trắng, quần đen chẳng có chữ “có tội” hay “tha thứ” gì trên áo. Dáng thanh thoát, có lẽ anh ta mới tắm gội, mái tóc bồng, mắt sáng, chẳng có chút gì là thất tình hay mất ngủ. Anh chàng bước vào với một tinh thần thoải mái, bình thưởng.
– Chào quí vị!
Thế Sở lớn tiếng với nụ cười như thể chưa hề có việc gì xảy ra.
– Tôi mang đến cho quý vị mấy cái “giầu cháo quẩy” cả món xôi nếp mặn mà Băng Nhi khoái ăn. – Thì ra cái gói giấy trên tay Thế Sở là thức ăn. Nếu biết là thức ăn thì có nghĩa là anh chàng không đói. A Thái mời hắn lên đây làm gì?
Nhưng khi gói giấy mở ra, thấy số lượng thức ăn. Đường mới biết là có mời hay không thì Thế Sở cũng lên lầu ăn sáng.
Thế Sở tự nhiên ngồi xuống duỗi chân ra nói:
– Anh Đường! Tôi đặc biệt xin lỗi anh.
Thế Sở vừa cưởi vừa nói, thái độ phóng khoáng rộng rãi, hoàn toàn khác hẳn thái độ hung dữ ngày hôm qua.
– Hôm qua tôi không được bình thường, tôi đã không kiểm soát được lời nói, xin đừng chấp nhất. Thật ra thì với tôi ...Tôi rất quý trọng tình bạn ...Chỉ cần một ngày làm bạn nhau là mãi mãi, vĩnh viễn là bạn.
Đường tiếp lời:
– Tôi rất sung sướng được nghe câu nói ấy!
Miệng nói vậy nhưng Đường thấy có cái gì kỳ kỳ trong đó, chàng chằm chằm nhìn Thế Sở. Còn muốn gì đây? Con người đâu thể thay đổi nhanh chóng như vậy được? Nhưng hắn đã tỏ thái độ “đầy phong độ” như vậy thì ta không thể chịu thua.
– Thật ra thì người cần tha thứ phải là tôi, vì người quân tử không thể đoạt tình yêu của kẻ khác, đúng ra tôi phải có khoảng cách ...
Thế Sở cắt ngang:
– Đừng giải thích gì cả, cũng đừng nói chuyện gì quân tử. Trong cuộc chiến đấu và tình yêu thì đừng nói chuyện quân tử, tay nào bày trò như thế chắc chắn sẽ bị thất bại một cách đau đớn. Vì vậy Đường ơi, chúng ta nên dẹp mấy cái giáo điều của giai cấp sĩ phu “ngụy quân tử” qua một bên. Muốn săn đuổi tình yêu cần phải dựa vào bản lĩnh cá nhân mình ...Do đó, Đường ơi, tôi xin cúi đầu chào thua anh.
Đường bối rối, không biết gã con trai cáo giá này thật hay chỉ là ngụ ý một thủ đoạn?
– Cậu Thế Sở ...ý cậu muốn nói là ...chúng ta vẫn là bạn của nhau chứ không phải vì sự thay đổi tình yêu của Băng Nhi mà đổ vỡ?
A Thái chen vào:
– Đổ vỡ thì dĩ nhiên có rồi, nhưng nếu hai vị đứng ở vị trí so gươm thì chắc chắn cuộc sống của tôi và Băng Nhi sẽ khó thở đó.
Thế Sở liếc nhanh về phía Băng Nhi.
– Quí vị yên tâm ...
Nhìn Băng Nhi cắm cúi ăn, đột nhiên Thế Sở nói:
– Băng Nhi! Em ăn vừa phải thôi ...Chúng mình đã thỏa thuận nhau rồi, mỗi lần, em chỉ được ăn nửa cái thôi, em quên rồi sao? Rủi bệnh dạ dày tái phát rồi sao? Ồ mà này ...Thế Sở lấy trong túi ra một lọ thuốc. – Anh lúc nào cũng mang sẵn thuốc cho em đây.
Đường nhìn cảnh trước mắt bất giác mỉm cười. Chàng bắt đầu cảm thấy hiểu được con người của Thế Sở. Đưa tay ra đón lọ thuốc trên tay Thế Sở, Đường nhìn lọ thuốc rồi nhìn Băng Nhi:
– Không sao đâu Băng Nhi ạ, em cứ ăn hết cái bánh, ăn xong đứng dậy đi dạo một chút là khỏe ngay. Còn lọ thuốc này; nó chỉ có tác dụng trung hòa lượng acid trong dạ dày của em. Mà lượng acid trong dạ dày của em thì anh biết là không cao lắm. Vì vậy, tốt nhất không nên uống.
Thế Sở bưng cháo lên húp, bỏ xuống cười lớn:
– Đường, nãy giờ mình quên bãng cậu là bác sĩ, lời cậu dĩ nhiên là phải đúng ...Được rồi Đường, tôi xin bàn giao Băng Nhi lại cho cậu.
Đường nói:
– Cậu khỏi bàn giao, Băng Nhi lả chủ của chính cô ấy. Cô ấy có toàn quyền quyết định.
Thế Sở nhìn thẳng Đường nụ cười chợt tắt.
– Đường, đúng là cậu không đơn giản ...Thôi được tôi xin chịu thua ...mà không thua cũng không được ...Không sao ...Dù thế nào thì chúng ta vẫn là bạn ...Nhiều lúc tôi thấy ngạc nhiên vô cùng ...Nhiều cặp vợ chồng khi tan vỡ nhìn nhau như kẻ tử thù. Sao kỳ vậy? Ít ra lúc trước họ cũng đã có mối liên hệ thân thiết chứ?
Rồi Thế Sở thở dài, nhìn Băng Nhi.
– Băng Nhi! Hôm nay em có kế hoạch gì không? Tuần trước anh đã cùng em về Cao Hùng thăm mẹ em. Còn bữa nay đi đâu? Xe anh đã chuẩn bị sẳn sàng.
Rửa sạch đổ đầy xăng, máy móc hoàn hảo ...Mới nữa ...Hai cô cùng đi chứ?
Nếu Đường cũng rảnh thì chúng ta cùng đi vậy.
Thế Sở bước chân vào phòng đến giờ Băng Nhi có vẻ bứt rứr không yên, không cười, không nói. Cắm cúi ăn hết đĩa xôi mặn, hết đĩa xôi nàng lại bẻ bánh ngọc ra nhiều mảnh rải rác trên bàn. Nghe câu hỏi của Thế Sở, Băng Nhi giật mình lúng túng không biết trả lời ra sao thì nghe Đường nói:
– Hôm nay Băng Nhi không về Cao Hùng, chúng tôi có kế hoạch riêng, ăn sáng xong là khởi hành.
Đến lượt Thế Sở bất ngờ.
– Kế hoạch của quí vị là đi đâu?
Đường nói thắng:
– Đó là việc của tôi và Băng Nhi, có nghĩa là không thể tiết lộ được.
Thế Sở tựa lưng vào ghế chằm chằm nhìn Đường.
– Đường! Cậu chơi vậy là không đẹp!
– Sao vậy?
– Tôi đã nói rồi, chúng ta vẫn là bạn bè vậy thì cậu gạt tôi sang một bên có ý nghĩa gì?
A Thái chen vào:
– Tôi không có phần trong đó xin quí vị đừng kéo tôi vào cuộc.
Thế Sở nói:
– Chúng ta đã nói là cuộc chiến đã chấm dứt. Đình chiến rồi cơ mà?
– Vâng. - Đường đáp – Tôi mong rằng thật sự chúng ta đã đình chiến.
Thế Sở nhìn Băng Nhi rồi lại nhìn Đường.
– Vậy thì sao không cho tôi tham dự vào cuộc chơi của các bạn?
Đường nhìn thẳng Thế Sở.
– Không phải là không cho, Thế Sở cậu muốn tôi trình bày tất cả à?
– Vâng.
– Đó là để đề cao cảnh giác. Cậu là một địch thủ mạnh của tôi từ vóc dáng, tác phong, cách ăn nói đến phản ứng nhạy bén, cậu đều hơn hẳn tôi. Trong cuộc chiến vừa qua tôi đã chiến thắng chỉ dựa vào cái may mắn do sơ hở của cậu, chứ nếu trực diện chiến đấu, nếu cậu triển khai hết cục diện thì tôi nghĩ là tôi sẽ chiến bại. Vì vậy, Thế Sở, tôi chỉ còn cách là mang Băng Nhi ra xa cậu, tách ra thật xa.
Thế Sở gật gù:
– Cậu nói hay lắm, bây giờ tôi hiểu cậu là một địch thủ đáng ngại của tôi. Ha!
Ha! ....- Thế Sở buông tiếng cười lớn, hắn ngẩng lên nhìn trần nhà – A Thái nói đúng! Nam tử đại trượng phu có giữ được thì giữ, không giữ được thì phải buông. Được rồi các người muốn làm gì thì làm, tôi không quấy rầy nữa đâu – Quay sang A Thái, Thế Sở hạ thấp giọng – A Thái, tôi van cô, cô hãy giúp tôi khuây khỏa ngày dài hôm nay còn lại ...
A Thái lắc đầu nhanh.
– Không, không được! Hơn nữa hôm nay tôi có hẹn riêng.
Thế Sở ngẩn ra.
– Cô cũng có bạn trai à?
– Vâng, bạn trai, mới sơ giao thôi.
– Nghĩa là cô cũng có kế hoạch riêng?
– Vâng.
Thế Sở thở dài:
– Thôi được rồi! Ai cũng có kế hoạch riêng cả, vậy thì cứ đi đi, tôi xin ở lại đây rửa chén.
A Thái bối rối:
– Thế Sở này, nếu anh lại quậy phá, sơn phết bậy bạ nhà cửa, xả rác đầy nhà thì chúng tôi sẽ giận đấy.
Nụ cười trên môi Thế Sở biến mất, anh chàng quay sang Băng Nhi chậm rãi từng tiếng một:
– Băng Nhi này, tất cả những trò chơi trước kia chúng ta đã từng thích thú sao bây giờ lại bị coi như những đống rác? Nếu vậy, bây giờ tôi cũng trở thành người thừa, vậy thì tôi phải đi đây.
Thế Sở đứng dậy đi ra cửa rồi quay lại.
– Xin chúc cho kế hoạch riêng của mỗi người đều thành công mỹ mãn.
Rồi anh chàng bỏ đi. Đến giờ phút này Băng Nhi mới thở phào nhẹ nhõm.
Hôm ấy, Đường chở Băng Nhi đi suốt một ngày. Qua Động Dơi rồi về Thạch Môn, Kim Sơn, Dã Liễu.
Đến mỗi nơi họ đều dừng lại nghỉ. Gió biển rì rào, những bức tranh trên cát, ánh nắng mặt trời ...Rồi sóng biển ...Biển tràn ngập người với người. Nhất là ở bãi tắm. Đường và Băng Nhi không có mang theo áo nên chỉ đi trên bãi hít lấy cái không khí mặn của biển tự do thoải mái. Nhưng không hiểu sao hôm ấy Băng Nhi tỏ ra rất ít nói. Có lẽ vì ảnh hưởng của Thế Sở, Băng Nhi tỏ ra rất ít nói. Có lẽ vì ảnh hưởng của Thế Sở, Băng Nhi thấp nhỏm mất hồn. Mỗi lần dừng xe là nàng lại nhìn quanh như tìm kiếm ai, Đường hỏi:
– Hình như em đang lo lắng điều gì?
– Không! Không có!
Băng Nhi vội vã đáp, nắm lấy tay Đường kéo đi nhanh trên cát. Đường siết chặt tay Băng Nhi thành khẩn:
– Băng Nhi, em đừng buồn, em có vẻ buồn cho Thế Sở phải không? Nếu vậy sẽ khiến anh khó chịu – Nhìn ra Biển Đường lái câu chuyện – Em có thích biển không?
Băng Nhi nhướng mắt ra biển.
– Theo em thì ai cũng đều yêu biển cả.
– Cuộc sống của con người hôm nay thường bị gò bó trong khung cảnh chập hẹp, nhà nhỏ, phòng nhỏ tất cả những sự hỉ nộ ái ố của con người đều xảy ra trong nhà. Mấy hôm trước đọc báo anh thấy báo chí đả kích điện ảnh bây giờ viết về cuộc sống chật chội của con người là không thực tế, anh thì anh nghĩ ngược lại.
Đề cập đến điện ảnh Băng Nhi có vẻ hứng thú.
– Phê bình thường có tiên kiến, bỏ chuyện đó qua một bên đi. Biển đang ở trước mặt ta.
– Vâng, biển rất rộng, con người bị đời sống nén đến độ không thở nổi thường tìm đến biển. Có nhiều khi anh thấy biển cũng có nhân tính.
– Anh nói gì em không hiểu?
– Em hãy nhìn xem kìa. –Đường kéo Băng Nhi lại sát mình. Biển có lúc lặng yên, có lúc thét gào, có lúc dịu dàng nhưng đôi khi thịnh nộ, khi biển yên nước trong xanh thăm thẳm ...Nhưng nếu em để ý em sẽ thấy, lúc nào nó cũng chuyển động, cũng thay đổi ...Những đợt sóng nhỏ từng đợt, từng đợt lên xuống, thay đổi giống như con người ...
– Nhưng mà cũng có nhiều người, cuộc đời họ gần như bất biến, có một bà lão ở phía trước nhà em, chuyện giặt thuê cho mọi người bằng tay, mặc dù bây giờ xã hội đã tràn ngập máy giặt, bà ta vẫn tiếp tục lao động bằng tay.
– Em lầm rồi! Cái đó là sự bất biến của cách thức sinh hoạt chứ không phải vì cuộc đời. – Đường dìu Băng Nhi về phía hàng ăn. – Thực tế thì ngay cả cách sinh hoạt cũng thay đổi, mà em không biết đó thôi. Riêng với lòng người thì bao giờ cũng giống như biển, biển hóa khó lường.
Băng Nhi dừng chân liếc nhanh Đường.
– Anh Đường! Em không hiểu tại sao bác sĩ như anh lại đi nghiên cứu về biển, về lòng người ...
Đường cười.
– Đó chẳng qua chỉ là một sự liên tưởng. Lúc còn đi học anh thường cùng với mấy người bạn đến bãi biển cắm trại, vừa ngắm biển vừa nghĩ đến con người, tấm lòng nhân ái của bạn bè.
– Thế những người bạn đó giờ ở đâu?
– Thay đổi cả.
– Thay đổi?
– Vâng! Giống sóng biển, tất cả đều đổi thay. Có người đi ra nước ngoài, có người đổi nghề, người lấy vợ, người lấy chồng, người mở phòng mạch ...Tóm lại, tất cả đều thay đổi, đều bận rộn, thỉnh thoảng nhớ tới nhau điện thoại hỏi han là xong. Chuyện cắm trại ở bãi biển chỉ là một chấm nhỏ trong ký ức và điện thoại là rút ngắn khoảng cách giữa người với người nhưng cũng là vật đã ngăn cản sự đối diện của họ với nhau.
Băng Nhi lộ vẻ đồng ý.
– Đúng! Vì có điện thoại mà chúng ta muốn lúc nào nói chuyện cũng được nhưng điện thoại cũng khiến chúng ta không gặp nhau.
Họ vừa nói vừa đi đến dãy hàng ăn. Ở đây ngập đầy du khách mặc áo tắm, ôm phao bơi, choàng khăn lông tất cả lúi cúi ăn uống. Đường hỏi Băng Nhi:
– Em muốn ăn cái gì? Khát chưa? Uống nước ngọt hay cô-ca?
– Cô ấy thích ăn kem! – Chợt giọng nói bên cạnh vang lên rồi một bóng to lớn xuất hiện với cây kem trên tay.
– Ồ! Thế Sở! – Băng Nhi lùi ra xa kinh ngạc – Anh theo chúng tôi nãy giờ à?
Thế Sở chỉ nói:
– Ăn đi! Không ăn nó chảy hết đấy.
Quay sang Đường, Thế Sở nói:
– Chúng ta uống nước ngọt nhé?
Đường không dám tin là mình nhìn thấy Thế Sở. Hắn như một bóng ma ám ảnh cứ đeo đuổi, đeo đuổi mãi ...Đường thấy khó chịu pha lẫn một chút kiêng nể, bực bội, mệt mõi. Vỗ vai Băng Nhi, Đường nói:
– Ăn đi! Băng Nhi! Người ta đã có hảo tâm mua cho thì phải ăn chứ!
Thế Sở cười tỉnh.
– Nào! Chúng ta lại đằng kia ngồi đi! Quý vị phơi nắng nãy giờ lâu rồi. Tôi có mượn một cái dù ở đằng kia, lại đấy nghỉ đi, không Băng Nhi ngất xỉu bây giờ.
Đường gượng cười. Băng Nhi cầm cây kem trên tay bắt đầu ăn. Mắt cúi xuống nhìn những hạt cát dưới chân. Họ đi đến chiếc dù của Thế Sở. Hai lon nước ngọt được khui ra. Thế Sở đưa một lon cho Đường miệng lại cười với Băng Nhi:
– Băng Nhi! Em muốn tắm không? Có áo tắm của em ở trong xe anh đó!
Băng Nhi lắc đầu khổ sở. Đường nghĩ tới cử chỉ bất an của Băng Nhi trên đường đi, thì ra cô ấy đã linh cảm chuyện Thế Sở theo đuổi hai người. Đường uống hết ly nước ngọt ném bỏ vào đống rác, ngẩng lên nhìn thẳng vào mặt Thế Sở.
– Thôi cám ơn lon nước và cây kem của cậu. Chúng tôi đi đây. Thế Sở, tôi mong rằng cậu giữ đúng lời giao ước. Đừng quấy rầy chúng tôi nữa! Cậu cứ theo dõi cuộc chơi làm chúng tôi mất vui.
Thế Sở sa sầm, quay qua Băng Nhi ...
– Băng Nhi! Em có thấy bị tôi quấy rầy không?
Băng Nhi tiếp tục ăn kem không trả lời, Đường nói:
– Thế Sở! Làm ơn đừng làm Băng Nhi khó xử.
Thế Sở nhìn thẳng Đường.
– Được rồi! Quý vị cứ đi đường quý vị còn tôi đi đường tôi. Tôi không theo dõi gì cả tại thấy người yêu của mình – Thế Sở đưa tay tự tát vào má của mình.
– Xin lỗi! Phải nói là người yêu trước kia của mình bị phơi nắng, không đành lòng nên mua cho nàng một cây kem. Con người có nhiều lúc hành động chỉ bởi tình cảm chứ không phải bởi lý trí. Nếu anh thấy là hành động của tôi đã quấy rầy quí vị thì xin lỗi. Đó là ngoài ý muốn của tôi.
Đường vội vã kéo lấy Băng Nhi.
– Thôi chúng ta đi!
Băng Nhi bị động theo chân Đường ra bãi giữ xe. Cả hai yên lặng không nói với nhau điều gì. Không khí vui vẻ lúc đầu đã bị Thế Sở cuốn mất. Chiếc xe NISSAN màu hồng đào đậu chỉ cách xe họ vài thước. Băng Nhi nhìn thấy xe, mắt rơm rớm lệ. Đường cho nổ máy xe, trên đường chàng cứ theo dọi kính chiếu hậu xem chiếc xe màu hồng có đuổi theo không? Chàng không dám ngừng ở hai trạm kế tiếp, mãi đến khi xe đến bãi tắm Dã Liễu. Khi đã chắc chắn chiếc xe màu hồng đào không theo sau. Đường mới dừng lại.
– Nào! Chúng ta thả bộ một lát đi!
Băng Nhi ngoan ngoãn theo Đường xuống xe. Đường vòng tay ôm lấy người yêu, khích lệ:
– Vui lên nào! Băng Nhi! Hắn cố tình muốn phá chúng ta, đừng để hắn làm ảnh hưởng cuộc vui em nhé!
Băng Nhi nhìn Đường cười gượng.
– Vâng! Ở đây cũng biển mà khung cảnh hoàn tòan khác.
– Đúng vậy. Ban nãy là biển mà khung cảnh hòan tòan khác là núi đá. Hai cảm giác trái ngược. Bãi cát lúc nào cũng mang cho ta một tình cảm bình lặng, hiền hòa còn núi đá lởm chởm tạo cho ta cảm giác hồi hộp. Sóng biển khi vỗ vào núi đá sẽ tạo thành hàng nghìn hoa sóng trắng xóa giống như tuyết.
– Anh có vẻ uyên bác.
– Không có gì là uyên bác. Cha anh xưa kia thường nói anh là người thích đọc sách.
– Em thấy anh thông minh.
– Thôi! Băng Nhi! Đừng bốc anh nữa!
Cả hai cùng cười. Băng Nhi bỏ chạy trước. Có một đứa bé đang bán những chuỗi vỏ sò, Băng Nhi nắm lấy tay Đường hỏi:
– Mua vỏ sò đi anh! Em rất thích sưu tầm vỏ sò, nhưng chỉ thích những vỏ nhỏ thôi ...
Đang chạy nhanh, Băng Nhi đột ngột chựng lại, mắt mở to, Thế Sở lại lù lù hiện ra ở phía sau một hòn đá, trên tay hắn là những chuỗi vỏ sò, có điều mặt hắn không còn vẻ rạng rỡ hồn nhiên và thay vào đấy là mái tóc rối, đôi mắt buồn và gương mặt tái.
– Vỏ sò này, cầm lấy đi! – Giọng của Thế Sở nhỏ nhẹ. – Anh đã chọn cho em, đẹp lắm nè! Em thích không?
Băng Nhi lùi dần ra sau ngã vào người Đường. Chàng nghe nàng thở nhỏ.
– Trời ơi! Hết rồi! Tôi chết mất!
Sau ngày hôm đó, khi hồi tưởng lại, Đường mới phát hiện ra điều Băng Nhi nói “Hết rồi! Tôi chết mất!” Câu nói đó đúng ra phải là của Đường. Làm gì mà vấn đề trở nên rối rắm như vậy? Đường cũng không biết, chàng chỉ biết rằng sau cái màn cho “vỏ sò” thì hoạt động vui chơi của ba người gần như gắn liền nhau. Chủ yếu là do Băng Nhi, cô ấy không quyết định được, lại còn nói với Đường:
– Anh có thấy là Thế Sở cũng tội lắm không? Hãy giúp anh ấy qua giai đoạn buồn phiền ...Dù gì thì chúng ta vẫn là bạn của anh ấy.
Thế là nhiều cuộc vui chơi của hai người đều có sự hiện diện của Thế Sở.
Thái độ của Thế Sở cũng khác đi như cái thắng. Con người trở nên vui vẻ hoạt bát ...tế nhị. Đường không có lý do gì để ngăn Thế Sở tham gia. Nếu có, chàng cũng bị Băng Nhi khước từ.
– Anh Đường, anh là con người có trái tim rộng rãi, hào phóng như vậy thì không lẽ anh chẳng dung nạp được một người thất tình như Thế Sở.
– Băng Nhi! Anh không có trái tim rộng rãi, hào phóng. Tên Thế Sở kia rất chướng mắt, hắn là mối đe dọa lớn nhất của mối tình đôi ta ...Nhưng anh biết làm sao nói ra đây? Trước ánh mắt ngưỡng mộ của Băng Nhi. Những câu nói “ích kỷ” kia của anh đã không lợi.
Rồi cuộc sống càng ngày càng bận rộn, nghiệp vụ cơ sở phòng mạch của Đường ngày càng phát triển. Năm nay người ta bệnh nhiều quá. Bệnh gần như trở thành một thứ thời trang. Một hôm, Băng Nhi tan sở đến phòng mạch buột miệng:
– Đến bây giờ em mới biết sao mấy rạp hát ế quá! Thì ra tất cả khách đều dồn về phòng mạch của anh.
Bắt đầu chín giờ sáng phòng mạch mở cửa cho mãi tận mười một giờ khuya.
Đường đã dành hết thời gian tốt nhất trong ngày để phục vụ bệnh nhân, bận rộn đến độ gọi điện thoại cũng không rảnh.
Ngày dài cứ nối tiếp trôi qua. Đường chợt thấy sự hiện diện của Băng Nhi tới phòng khám khác xưa. Thỉnh thoảng mới đến, đôi lúc chỉ là cú điện thoại.
– Em biết anh rất bận nên không qua quấy anh. Bao giờ đóng cửa phòng mạch, sang ngay với em nhé.
Dĩ nhiên, muốn Băng Nhi đêm đêm đến phòng khám, ngồi giữa đám bệnh mệt mỏi, u sầu cũng là một điều khó thở. Nhưng mấy hôm nay ngày nào cũng vậy, khi đóng cửa phòng khám, sang ngồi nhà Băng Nhi thì Đường đã thấy sự hiện diện của Thế Sở. Họ đang nói cười vui vẻ. Nhìn cảnh đó Đường không khỏi cảm thấy bực dọc. Và chuyện chẳng đừng đã xảy ra vào một đêm cuối tháng chín.
Khi đóng cửa phòng mạch, sang nhà Băng Nhi thì đã mười một giờ rưỡi khuya. A Thái có hẹn với bạn trai đi vắng. Chỉ có Thế Sở và Băng Nhi ngồi cạnh nhau trên salon.
Cách nay mấy tháng, A Thái quen với một nhân viên thương mại của một hãng tư, nàng gọi anh chàng là Cao Khải. “Cao Khải” chỉ là một biệt hiệu. Theo A Thái thì “Cao” có nghĩa là anh chàng rất cao, còn “Khải” là gì? Thì chỉ nghe A Thái cười hì hì nói “Suy nghĩ khắc biết”. Mối tình có vẻ khắng khít. Băng Nhi đề nghị:
– Đưa hắn đến đây để mọi người xem mặt nào!
A Thái, nhìn Băng Nhi cười lắc đầu.
– Không, tôi không muốn anh ấy đến đây học đòi “Chuyện ba người”.
“Chuyện ba người”, câu nói của A Thái đã đánh thức Đường, chàng cảm thấy bực bội, bứt rứt. “Chuyện ba người” ...Chàng, Băng Nhi, Thế Sở ...Cục diện rơi vào thế hồ đồ này từ bao giờ.
Vì vậy, tối hôm ấy, nhìn cảnh Thế Sở với Băng Nhi, ngồi cạnh nhau trong phòng vắng là máu dồn cả lên đầu Đường. Suốt ngày bận rộn, mệt nhọc, chỉ để mơ ước có được một buổi tối êm ả, ấm cúng, vui vẻ bên Băng Nhi. Thế mà! ....Bây giờ trông thấy Thế Sở ...chàng biết tất cả. ....Hết! Hết! ....Không còn gì nữa.
Đường bực dọc:
– Thế Sở cậu đến từ bao giờ thế?
Thế Sở lộ vẻ thoải mái:
– Tôi đến đón Băng Nhi từ sở làm, chúng tôi cùng đi ăn lẩu cá, rồi còn mua thêm món này nữa ...Đây cậu xem.
Đường nhìn, một chiếc diều, một trái banh màu hồng đào! Thế Sở tiếp, vui vẻ:
– Cuối tuần này chúng ta đi thả diều. Cậu biết đấy. Bây giờ là mùa thu, mùa thả diều cậu biết không?
– Bây giờ đã là mùa thu rồi ư?
– Vâng. Và mùa thu ở Đài Loan đến khá trễ so với nơi khác, có điều những cây phong ở suối Sam Lâm thì đã nhuộm đỏ rồi!
– Suối Sam Lâm? Nó nằm ở đâu?
– Ối trời! – Băng Nhi nãy giờ vẫn nằm yên trên salon, mặc áo ngắn tay, quần sort. Đôi chân trần thon dài thả trên ghế. Trong khi cánh tay của Thế Sở cầm diều lại đụng mãi lên đấy. Vậy mà Băng Nhi vẫn tự nhiên còn nói – Anh Đường, anh giống như người nhà quê lạc chợ vậy? Ngay cả suối Sam Lâm mà cũng không biết? Suối ở huyện Năm Đầu. Những ngày này mà đến đấy thưởng thức cảnh thu, thả diều thì tuyệt lắm.
Đường nhìn thẳng Băng Nhi:
– Em có vẻ rành nơi đó quá nhỉ?
Băng Nhi vẫn hồn nhiên:
– Vâng, mùa này năm ngóai Thế Sở với em ở đấy ba ngày, Thế Sở đã lái xe đưa em không những chỉ nơi đó thôi mà còn đến thung lũng Phượng Hoàng nữa. Vui lắm!
– Vì vậy, chúng tôi định cuối tuần này đến đấy lần nữa! – Thế Sở tiếp lời – Cũng may là tôi vừa hòan tất một chương trình, nên được nghỉ phép một tuần.
Còn Băng Nhi cộng với thứ bảy chủ nhật cũng được nghỉ năm bữa. Thế còn Đường thế nào?
Đường nhìn Băng Nhi rồi nhìn Thế Sở.
– Kế hoạch mà mấy người đã dự tính có bao gồm cả tôi nữa à?
Băng Nhi nói nhanh:
– Dĩ nhiên là phải có, vì anh là khách mời chuyến đi này! Chúng tôi đã biết nơi đó rồi.
Đường đứng trước salon nhìn Băng Nhi.
– Băng Nhi, em tưởng là tất cả những bệnh nhân của anh đều có thể kết hợp lại, tập thể ngưng hẳn bệnh để chờ bác sĩ đi chơi về à?
Mặt Băng Nhi tái hẳn, nàng cúi xuống lắp bắp:
– Làm bạn với bác sĩ khổ thật, không biết đến cảnh đẹp, không biết đến ngày nghỉ, ngày phép gì cả?
Giọng của Đường pha mùi thuốc súng.
– Băng Nhi, em đã biết anh là bác sĩ ngay từ đầu rồi cơ mà?
– Vâng, bác sĩ vĩ đại thật! ....Bác sĩ lo cứu người.
– Nếu em thấy không thích nghề nghiệp của tôi. – Vừa nói Đường vừa đưa tay kéo Băng Nhi ngồi dậy vì đôi chân trần của Băng Nhi vẫn nằm trong tầm hoạt động của Thế Sở - Thì cho tôi xin lỗi, tôi không thể vì em mà đổi nghề.
– Nhưng anh đã làm gì được cho em? Em chưa hề thấy!
Gian phòng ngập đầy không khí căng thẳng.
– Thế à? Nếu em thật sự không thấy thì đúng là em mù, em không nghe có nghĩa là em điếc. Và nếu em không thấy điều tôi đã làm cho em thì đúng là em điên.
Băng Nhi lộ vẻ cố chấp:
– Anh nói nghe hay lắm! Tôi nghĩ là có lẽ tôi đã mù – điếc – điên. Nhưng anh đã làm gì được cho tôi nào? Anh bảo là anh yêu tôi hơn tất cả, thế mà ...Thế mà tôi chỉ muốn anh nghỉ có mấy hôm, cùng tôi đến suối Sam Lâm chơi ...
– Nghĩa là ...Anh sẽ không đi chơi với chúng tôi? Thôi được rồi Băng Nhi. – Thế Sở đứng dậy – Nếu Đường không có thời gian rảnh, chúng ta rủ A Thái với Cao Khải vậy. Tôi cũng định làm quen với Cao Khải lâu rồi. Và chúng ta sẽ lên núi thả diều, xuống suối câu cá. Anh đã nói với em, nếu Đường không đi, chúng ta vẫn vui được cơ mà ...
– Băng Nhi nhìn thẳng Đường, tựa sát người chàng. Giọng đột ngột dịu hẳn:
– Anh Đường, anh đi với em đi? Anh bỏ em một mình sao? Treo bảng nghỉ ba hôm, bệnh nhân có thể sang phòng mạch khác. Ở thành phố này đâu phải chi có một mình anh là bác sĩ đâu?
Đường bắt đầu cảm thấy mềm lòng.
– Nhưng em phải biết là đặt chuyện vui chơi trước công việc là một điều sai trái, thiếu lý trí.
– Lý trí? Không lẽ suốt cuộc đời anh lúc nào cũng phải lý trí cả sao?
– Em chính là sự thiếu lý trí nhất của anh, vì khi gặp em, cuộc sống của anh gần như bị đảo lộn hòan toàn.
– Đó là sự bất hạnh của anh?
– Vâng, - Đường thở dài – Một sự bất hạnh.
– Anh có ân hận không?
– Không ...Đường lắc đầu. – Không bao giờ.
Băng Nhi cười sáng mắt lên.
– Vậy thì ...chúng ta cùng đi suối Sam Lâm nhé.
Đường hỏi ngược lại:
– Có nghĩa là ...em không thể không đi được à?
– Vâng, em đã vui sướng kế hoạch tính toán cả đêm qua.
Thế Sở chen vào:
– Cậu Đường, đừng giận! Vì dù sao Băng Nhi cũng đã chuẩn bị tươm tất rồi.
Đường như bốc lửa.
– Như vậy có nghĩa là tôi đi hay không đi thì mấy người vẫn tiếp tục chứ gì?
Phải không?
Thế Sở im lặng. Băng Nhi chẳng đáp.
Đường lớn tiếng:
– Phải không? Nói đi! Băng Nhi, mấy người vẫn đi chứ.
Băng Nhi ngẩng đầu lên.
– Anh làm gì dữ vậy? Anh nghĩ là nếu anh không đi thì em cũng phải không đi chứ gì?
– Phải.
Gian phòng chìm trong yên lặng.
Băng Nhi buông thõng cánh tay. Nàng quay lại ghế salon ngồi xuống.
Thế Sở vỗ nhẹ lên đầu nàng nói:
– Băng Nhi đừng có giận, Đường hắn nói chỉ để nói mà thôi.
– Thế Sở!
Như một quả bơm nổ to, Đường hét lớn, bao nhiêu sự bực dọc tích lũy bấy lâu trong người như hỏa sơn bùng nổ. Đường chỉ thẳng vào mặt Thế Sở.
– Thế Sở, mi cút ngay khỏi đây! Chuyện giữa tôi với Băng Nhi không cần anh, chúng tôi giải quyết lấy, không cần anh phải nói vô! Anh đi khỏi đây đi.
Quả bom như làm cả gian phòng muốn đổ sập. Mặt Thế Sở đỏ gấc, còn Băng Nhi xanh như một xác chết. Mắt Thế Sở đỏ ngầu, hắn cũng lớn tiếng:
– Đường, cậu đuổi tôi phải không?
– Đúng.
Thế Sở quay sang Băng Nhi:
– Nào, còn Băng Nhi, em có đuổi tôi không?
Băng Nhi trợn mắt bước nhanh tới chặn ngang mặt Thế Sở, mắt hướng về Đường nói:
– Anh Đường, anh lấy tư cách gì mà đuổi Thế Sở đi? Đây là nhà của tôi, Thế Sở là bạn của tôi, anh đâu có quyền. Anh tưởng yêu tôi là có quyền cắt đứt bạn bè, niềm vui và cả lẽ sống của tôi à? Anh quá lắm, quá lắm rồi.
Cơn giận dồn dập trong tim, những lời nói của Băng Nhi như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Đường, lòng chàng tan nát, chàng giận dữ nói:
– Băng Nhi, anh không đủ tư cách để đuổi bạn em, anh cũng không đủ tư cách để nói bất cứ điều gì khiến em mất vui, khiến em buồn. Nhưng em phải biết rằng, biết thật rõ rằng ...cuộc đời em, chỉ nên có một người đàn ông thôi.
Đừng bao giờ bắt cá hai tay. Bây giờ em hãy lựa chọn:
hắn hay là anh? Nếu em chọn hắn anh sẽ đi và ngược lại.
Thoáng một chút bối rối nhưng Băng Nhi vẫn hét lên:
– Anh muốn tôi chọn à? Anh là một tên bạo chúa, một thứ độc tài. Anh ích kỷ không hiểu tôi cũng không hiểu nghệ thuật sống, anh là một thứ gàn dở, chỉ biết có công việc của anh. Tôi với anh ở hai thế giới khác nhau.
Đường thở hổn hển cắt ngang:
– Tốt lắm, vậy là em đã chọn. Thế Sở, tôi xin chúc mừng anh. Còn Băng Nhi lần sau có tự tử xin đừng gõ cửa phòng tôi. Chào tất cả!
Đường xông ra khỏi phòng và đóng mạnh cánh cửa. Chàng có cảm giác như trái tim chàng cũng vỡ tan theo tiếng cửa đóng sầm.
Suốt một đêm Đường không ngủ. Và thời gian không phải là vì sự mất ngủ của ta hay vì trái tim ta tan vỡ mà ngưng lại. Công việc cũng thế, bệnh nhân cũng thế ...vì vậy sáng sớm là công việc lại tiếp tục. Xong bệnh nhân này tới bệnh nhân khác. Bệnh nhân bệnh cũng xoàng thôi, người già thì huyết áp cao, trẻ con thì nóng sốt ...Tới những chứng bệnh có mặt suốt cả năm như sốt xuất huyết. Sự bận rộn khiến Đường không có thời gian rảnh rỗi để suy nghĩ, nhưng đôi lúc chàng cũng cảm thấy nhói đau nơi tim. Nỗi đau lóe lên rồi chợt tắt, đến bất chợt rồi đi bất chợt. Suốt ngày hôm ấy nó đến với chàng hàng chục lần, là bác sĩ, nhưng Đường bất lực trước cơn đau này.
Buổi trưa chàng ăn không ngon, chiều nuốt cũng không trôi. Cuộc sống biến thành một khoảng trống lớn ...Dù bên cạnh bao giờ cũng có bệnh nhân, cũng có cô Lan, cô Mẫn rúi rít, líu lo ...Nhưng cuộc sống như mất mát cái gì ...Đang khám bệnh nhiều lúc Đường ngồi thừ ra ...Như ngóng đợi ...Sự ngóng đợi từ tiềm thức ...Tiếng bước chân ...Có phải của nàng chăng? Bóng ai thấp thoáng bên ngoài? Nàng chăng? Tiếng cười ở phòng khám, cửa mở ...Không, không phải nàng. Nàng không có ở đây ...Nàng đang chơi vơi trên đám mây màu hồng đào, trong cánh vuốt đại bàng bay lượm.
Mấy cô y tá đã thay ca, Chu Châu với Nhã Bội, những nụ cười dòn tan ở phòng đợi ...
– Bác sĩ Đường ơi, Chu Châu mời bác sĩ ăn bánh cưới nè!
– Hả! – Đường quay lại. Quả thật! Chu Châu đang khệ nệ ôm hai hộp bánh lớn bước vào.
– Bác sĩ, chủ nhật qua chúng em đã làm lễ đính hôn, nhưng vì công việc phòng khám bề bộn quá ...Nên em không dám nghỉ phép nữa. Vả lại thấy bác sĩ bận quá ...Nên cũng không dám mời. – Chu Châu cười rạng rỡ pha trò. – Mỗi tuần mới có một ngày chủ nhật, sợ quấy rầy cuộc gặp gỡ của bác sĩ với Băng Nhi ...Nhưng cũng không sao, bác sĩ biết không? Theo phong tục quê em, thì lễ đính hôn chỉ có tính hình thức ...Thông báo bạn bè ...Bao giờ lễ cưới ...Chúng em sẽ mời bác sĩ uống rượu.
Đường nhìn Chu Châu, cái miệng nho nhỏ hay nói, đôi mắt đen, to và khuôn mặt rám nắng. Một Chu Châu bình thường, nàng sẽ mang đến cho người yêu một cuộc sống bình lặng, không sóng gió, không giông bão, an phận ...Một Chu Châu hiền lành ...Kẻ nào gặp nàng kẻ ấy có phúc.
– Vị hôn phu của cô tên gì?
Đường hỏi. Với Chu Châu, Nhã Bội các y tá được cư xử như người nhà, thế mà Chu Châu đính hôn người đàn ông tên gì chàng cũng không biết? Cuộc sống của ta cả năm nay đã thay đổi quá nhiều.
– Anh ấy họ Lý, cùng họ anh, - Chu Châu cười nói – Anh ấy là kỹ sư công tác tại nhà máy.
– Làm sao mà quen nhau vậy?
Nhã Bội chen vào:
– Thì nhờ chiếc ao cá đấy, cũng hữu dụng chứ?
– Nghĩa là sao?
Chu Châu cười ngọt:
– Đừng nghe lời nó! Sự thật thế này. Anh Lý Mậu Sinh là bạn của anh em.
Cùng công tác ở nhà máy Nam Nhã. Tháng ba vừa qua anh em dẫn một đám bạn trai về nhà, câu cá, ca hát, ăn thịt nướng. Quậy một bữa thật vui. Từ đó chủ nhật nào họ cũng đến. Rồi giữa em với anh Mậu khoảng cách thu hẹp lại. Một hôm chúng em cùng câu được một con cá lớn ...
Nhã Bội chen vào:
– Nói đi nói lại thì cũng tại cái ao cá của cô, chuyên môn làm mai. Vậy thì Chu Châu ...Kỳ sau về nhà cậu rủ tôi với nhé.
– Đâu phải mi chưa đến đâu?
– Nhưng lần trứơc đi, chỉ tòan là bạn gái, mi sợ nhìn thấy Lý Mậu Sinh của mi sao. Mi tưởng ta không biết hở?
– Cấm nói nhé! Cấm nói!
Hai cô núi kéo nhau với những nụ cười giòn.
Đường nhìn Nhã Bội.
– Sao Nhã Bội? Cô có bạn trai chưa? Bao giờ mời tôi ăn bánh cưới?
Nhã Bội đỏ mặt.
– Ăn bánh cưới ư? Còn sớm lắm, chắc phải Tết mới có.
Chu Châu hét lên:
– À thì ra mi cũng sắp rồi, nếu bác sĩ không hỏi tới, mi còn giấu nhẹm.
Nhã Bội bỏ đi về phía quầy dược.
– Không ai giấu nhẹm, chỉ tại mi không hỏi. Không lẽ ta phải làm loa, đi từ trên phố xuống dưới phố loan báo cho mọi người biết à?
Chu Châu chu miệng nói với Đường:
– Hắn đang chửi em đấy. Hắn nói em là chiếc loa vì mới vừa quen bạn trai là mọi người đều biết.
Như vậy à? Đường bứt rứt. Ai cũng đều biết, chỉ mình ta là cái gì cũng không hay. Ngày tháng qua, từ điển của ta chỉ hai chữ Băng Nhi. Cái tên vừa xuất hiện là lòng Đường đau nhói. Bất giác đau nhói. Bất giác Đường thở dài.
Chu Châu có vẻ quan tâm.
– Bác sĩ làm sao thế? Hình như bác sĩ không được khỏe.
Đường chăm chú nhìn Chu Châu.
– Không có gì cả, thế cô định chừng nào mới đám cưới?
– Chắc qua Tết, lúc đó sẽ làm đơn thôi việc.
Đường ngẩn ra.
– Thôi việc? Anh ấy không đồng ý cho cô đi làm à? Cô là một y tá giỏi, lấy chồng rồi thôi việc uổng quá!
– Anh Lý Mậu Sinh không hề cấm. Nhà máy của anh ấy ở Tam Trọng nên chúng em vẫn có thể ở lại thành phố này. Vấn đề ở đây là em nhận thấy khi đã chọn anh ấy làm chồng thì để anh ấy đảm nhận vai trò kiếm tiền. Em ở nhà lo nội trợ, công việc đối với em không quan trọng lắm. Nói khác đi, khi em đã lấy chồng thì ai trò làm vợ là công việc chính của em. Em không để việc làm của mình làm mất đi hạnh phúc gia đình.
Đường kinh ngạc nhìn Chu Châu. Cô gái này đang sống ở thời đại tiên tiến ư? Đã có quan điểm “ra khỏi nhà bếp” bây giờ đàn bà lại thích “trở về với bếp”.
Dù thế nào thì người đàn ông sắp cưới Chu Châu cũng là người đàn ông có phước. Đường định nói mấy câu thì nghe tiếng gõ cửa. Chu Châu bước ra không quên quay đầu lại nói:
– Em mang thêm hai hộp bánh nữa để bác sĩ mời Băng Nhi và A Thái nhé. – Ngưng lại một chút, Chu Châu lại tiếp – Bác sĩ này em mong rằng trước khi nghỉ việc, em sẽ được ăn bánh mời của bác sĩ đấy.
Nói xong cô gái bỏ ra ngoài, Đường ngồi im nghe đau nhói trong tim.
Trời đã khuya, công việc xong xuôi Đường trở về căn phòng độc thân của chàng. Bật đèn lên ngồi dưới ánh đèn đầu óc quay cuồng với Chu Châu, với ao cá, với vị hôn phu của nàng, với việc làm ...Đường mơ hồ nhận thấy hãy nghĩ đến Chu Châu vì như vậy ta sẽ không phải nghĩ đến Băng Nhi.
Băng Nhi! Cái tên ấy lại xuất hiện làm lòng đau xót. Hai tay Đường ôm lấy đầu muốn cắt ngang ý nghĩ nhưng sự suy nghĩ giống như những con ngựa hoang thoát khỏi dây cương tung vó. Băng Nhi! Băng Nhi! Vó ngựa lộp cộp trong đầu.
Có tiếng chuông cửa reo.
Băng Nhi ư? Đường nhảy dựng lên làm ngã cả đèn bàn chàng xông ra phía cửa.
Cửa mở, bên ngoài không có Băng Nhi mà là A Thái. Một chút thất vọng pha lẫn chút an ủi. A Thái người rất gần Băng Nhi cũng giúp xua tan được phần nào nỗi cô đơn. Đường gọi:
– A Thái.
A Thái đi vào, khép cửa lại nét mặt nghiêm chỉnh.
– Anh Đường. Nghe nói anh và Băng Nhi đã đổ vỡ?
– Ờ! ....Cô uống nước trà hay cà phê?
A Thái lấy ly trên tay Đường đẩy chàng ngồi xuống ghế.
– Anh ngồi đó đi! Để tôi một mình đi pha trà. Nhìn thấy hai hộp bánh trên bàn A Thái hỏi:
– A đính hôn đấy?
– Chu Châu.
– À! Chu Châu à!
Không biết từ lúc nào A Thái và Chu Châu đã quen nhau từ bao giờ.
– Cô ấy đính hôn với Lý Mậu Sinh phải không? Tốt, họ rất xứng đôi. Lý Mậu Sinh trung thực còn Chu Châu thì dịu hiền.
– Có nghĩa là cô cũng biết chuyện của Chu Châu nữa à?
– Vâng, tôi, Chu Châu, Nhã Bội đều rất thân nhau – A Thái ngồi xuống ghế đối diện với Đường. Nàng có vẻ nghiêm chỉnh – Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải nói chuyện của Chu Châu mà để nói chuyện giữa anh với Băng Nhi.
Băng Nhi! Trái tim Đường nhói đau, chàng hỏi nhỏ:
– Cô ấy nói cho cô biết à?
– Vâng – A Thái ngồi thẳng lưng hai tay cầm ly trà ngẩng lên nhìn Đường.
– Anh quyết định chia tay với Băng Nhi chứ?
Đường hơi bàng hoàng, “chia tay”? Hai chữ thật đơn giản giống như hai nhát dao rướm máu. Chàng thở ra.
– Tôi nghĩ đó không phải là quyết định của tôi mà là của Băng Nhi.
Tôi ...không có cách nào khác hơn. Không thể tiếp tục duy trì tình trạng “ba người”. Cô ấy phải lựa chọn và cuối cùng đã chọn Thế Sở.
– Anh có ngạc nhiên không?
Đường nghĩ ngợi một chút nói:
– Tôi à? ...Không kịp ngạc nhiên chỉ thấy đau ...
Trước mặt A Thái, Đường thành thật, chàng không muốn tự ái và che giấu nỗi đua của mình A Thái thở dài.
– Tôi đã định cứu anh. Nhớ không anh Đường? Khi chuyện tình cảm giữa anh và Băng Nhi phát sinh. Tôi đã vội vã chạy đến định ngăn chặn, định cứu vãn nhưng không kịp. Anh đã rơi và rơi quá sâu không rút lui được.
Đường ngạc nhiên.
– A Thái! Không lẽ ngay từ đầu cô đã tiên đoán được sự đổ vỡ của ngày hôm nay?
A Thái buồn rầu nhìn Đường, ánh mắt cảm thông.
– Tôi đã từng nói với anh! Rồi họ sẽ làm lành với nhau và tôi đã từng hỏi anh, đến lúc đó rồi anh sẽ xử lý ra sao?
“Tôi đã ám chỉ, đã đề cao cảnh giác ...” Đường nghe mơ hồ,- chàng thấy hơi choáng ...
– Có nghĩa là cô đã dự đoán được, cô biết là cái thế của tôi yếu hơn phải không?
– Không phải thế, có lúc tôi thấy cái thế của anh rất mạnh.
Đường buồn rầu.
– Nghĩa là cô đã đoán sai! Tôi vẫn đấu không lại Thế Sở, tôi không giữ được Băng Nhi ...Nhưng mà Băng Nhi cũng đã thề sống chết với tôi. Tình yêu không lẽ dễ vỡ như vậy. Hay là tôi sai? Tôi không đủ kiên nhẫn giữ chuyện tay ba kéo dài để Băng Nhi từ từ chọn một trong hai người ... - Đường ngước mắt nhìn trần nhà – A Thái, tôi không thể chịu nổi được nữa, không thể chịu được! Có lẽ vì tôi quá ích kỷ! Băng Nhi nói đúng. Tôi ích kỷ, tôi không thể chịu đựng hạt cát trong mắt. – Đường nhắm mắt lại, tiếp – Tôi không biết làm cách nào hơn, vì tình yêu này đã giày vò tôi nhiều quá.
A Thái chồm qua nhiệt tình nhìn bạn.
– Anh Đường, đừng tự trách mình như vậy, tối nay đến đây tôi muốn nói hết tất cả. Anh hãy nghĩ kỹ, nếu có đau, đau một lần cho dữ dội còn hơn kéo dài ngày này qua ngày khác.
Đường kinh ngạc.
– Cô muốn nói gì?
Giọng A Thái trong và rõ.
– Tôi nghĩ là Băng Nhi trước nay chưa hề yêu anh!
– Tại sao?
– Anh Đường, thật sự anh không hiểu được Băng Nhi. Cuộc sống của Băng Nhi ngoài Thế Sở ra, chẳng còn bóng dáng người đàn ông thứ hai chen vào.
Tình cảm của Băng Nhi rất lãng mạn, nồng cháy. Cô ấy ưu bị kịch hóa và rất đa tình, trẻ con. Khi gặp Thế Sở, người đàn ông có bản tính giống Băng Nhi, thế là họ hợp nhau, yêu nhau đến độ trời long đất lở, chết đi sống lại. Có một điều khiến Băng Nhi đau khổ là Thế Sở là hạng đàn ông đa tình, gặp ai cũng yêu, bản tính rất lăng nhăng. Cũng vì chuyện này mà họ đã từng cãi nhau, đổ vỡ chia tay, kể cả chuyện tự tử.
– Điều đó tôi biết.
– Vâng, nhưng có điều anh chưa biết là lần thứ nhất khi đổ vỡ, hình như là đầu năm ngoái. Chưa đầy ba hôm Băng Nhi đã cặp với một biên tập viên Đài truyền hình và tuyên bố dứt khoát Thế Sở. Thế Sở phải tốn bao công sức mới kéo Băng Nhi trở về được. Mối tình này chỉ kéo dài được hai tuần lễ. Lần thứ hai là mùa hè năm rồi, khi Thế Sở quen một cô gái khác, thì trong vòng ba ngày sau Băng Nhi đã kiếm được một chàng trai khác. Đối tượng là một sinh viên đại học, trẻ hơn cô ấy hai tuổi. Dĩ nhiên là Thế Sở lại cuống lên. Lịc sử lại tái diễn, Thế Sở phải chiến đấu và gã sinh viên lại lặng lẽ bỏ đi. Mối tình kéo dài hơn một tháng, chỉ có anh là kéo dài lâu nhất thôi.
A Thái cười nhạt. Mặt Đường tái xanh, anh ngồi thẳng lưng dậy.
– Cô muốn ám chỉ là ...
– Tôi không ám chỉ mà tôi chỉ muốn nói rõ với anh là anh có óc phân tích sâu sắc, biết suy nghĩ, biết chiều sâu, đừng nên để cho tình cảm nó che mờ tất cả.
Băng Nhi cũng không phải là xấu, cô ấy không thủ đoạn. Có điều vì quá yêu Thế Sở, biết Thế Sở sợ sự thay đổi tình cảm của mình nên đã lợi dụng những điều đó. Mỗi lần thấy Băng Nhi thay đổi là Thế Sở cởi giáp ngụy trang ngay. Vì vậy lịch sử cứ tái diễn, tôi đứng cứ tái diễn, tôi đứng một bên như kẻ xem kịch và bây giờ là màn thứ ba rồi ...
Đường ngã người xuống ghế, mắt nhắm lại. Bây giờ, không phải là chuyện đau tim, đầu chàng bị choáng váng, mồ hôi toát cả lưng. Đường có cảm giác như mình rơi xuống vực thẳm ...Hai tay chàng bám lấy ghế vịn. Trời ơi! Băng Nhi! Băng Nhi! Sao em tàn nhẫn quá! Tàn nhẫn quá!?
A Thái đặt tay lên tay Đường.
– Anh Đường! Anh Đường!
– Đừng đụng tôi! Đừng đụng tôi. – Đường rút nhanh tay lại như đụng phải điện giật. Chàng ngẩng lên. Mắt đỏ hoe trừng trừng nhìn A Thái, giọng đau khổ:
– Tại sao cô đem chuyện này ra nói với tôi? Tại sao cô không để tôi giữ lấy một chút ảo tưởng, một chút tự ái? Sao cô không giữ bí mật của Băng Nhi? Cô bán rao, cô kể cho tôi nghe làm gì, A Thái?
A Thái đứng dậy, đặt mạnh ly trà lên bàn, mắt nhìn thẳng Đường.
– Bởi vì, tôi không nhẫn tâm nhìn thấy anh tiếp tục nằm mơ. Bởi vì với tôi anh hơn hẳn những người đàn ông trước ...Tôi không muốn thấy anh đau khổ.
– Thế sao cô không nói sớm, không cho tôi biết ngay từ lúc đầu?
A Thái khó khăn:
– Tôi đã thử những vẫn trễ, tôi đâu có ngờ một người thận trọng uyên bác, có chiều sâu như anh lại có thể dễ dàng rơi vào vòng của Băng Nhi trong vòng có ba ngày. Anh có nhớ là tôi đã từng bảo anh là hoang đường, là điên ...Nhưng lúc đó, anh đã nói gì với tôi, anh nhớ không? Anh đã bảo là anh đã yêu Băng Nhi hơn cả chính bản thân mình. Lúc đó tôi đã cứng họng. Sự việc xảy ra đến nước này thì không còn làm gì khác hơn được. Tôi chỉ còn miễn cưỡng tin rằng tất cả lần này là thật. Nghĩa là Băng Nhi đã dứt khóat với Thế Sở để yêu anh ...Bởi vì ...Bởi vì tôi thấy là ...Anh hơn hẳn Thế Sở nhiều phương diện ...Và tôi đã âm thầm cầu chúc cho hai người ...Ai ngờ đâu ...
Ai ngờ đâu ...Lại có một thằng khùng, lại cứ tưởng rằng mình là cánh đồng cỏ xanh mượt, rộng lớn. Xanh ngút đầy sức sống! Ai ngờ có một gã khùng chỉ cần bị người ta cho nếm một tí rượu, tâng bốc một chút là bay bổng lên trời xanh, là say sưa quên cả đất trời. Ai ngờ ...Một người con gái thanh tú, tươi mát như vậy lại có thể tay sấp tay ngửa. Tay sấp - mây, tay ngửa – mưa. Đường ngơ ngác, đầu như đeo đá. Lời của Băng Nhi còn văng vẳng bên tai:
– Xin anh hãy chấp nhận cho em làm lại cuộc đời.
Tay Đường đặt lên ngực, không, không thể như vậy được Băng Nhi, em tàn nhẫn lắm. Em có biết là em đã vùi hết tất cả sự cao ngạo và sự tự tin của một người đàn ông vào vũng sình cả không?
A Thái nuốt nước bọt, tiếp:
– Có thể anh rất hận khi nghe tôi nói sự thật, cũng có thể anh tình nguyện ôm lấy ảo ảnh là Băng Nhi sẽ quay trở lại lòng mình ...Cũng có thể là anh sẽ không tin tôi, cũng có thể là tôi đã sai vì thật sự Băng Nhi yêu anh, Băng Nhi không đóng kịch ...Nhưng dù sao thì ...Anh Đường, anh nên biết là ...Tối nay ai đã đến đây, nói hết cho anh nghe ...Đó chỉ là vì một động cơ. Một động cơ duy nhất, đó là ...Tôi muốn ...Anh là người nhiều nghị lực, có lý trí, có chiều sâu ...Mong là anh cố gắng ...Giữ cho mình không bị lún sâu ...và cũng không bị đau khổ nhiều hơn nữa ...
Đường thở mạnh, mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
– A Thái ...Cám ơn cô ...Tôi yếu đuối lắm, không có chiều sâu, chẳng có lý trí ...Tôi đã rơi quá sâu ...lún quá sâu ...Nhưng A Thái ...xin hãy yên tâm ...rồi tôi sẽ sống, sẽ làm việc tốt. Hãy tin tôi ...từ từ rồi sẽ hồi phục ...Rồi sẽ tin lại được chính mình ...Dù sao thì quả đất này vẫn còn xoay ...Mặt trời và những hành tinh khác chưa đụng nhau thì ngày tận thế cũng chưa đến – Vâng, đúng là ngày tận thế chưa đến. Trên bầu trời sao vẫn lấp lánh, trăng vẫn sáng ...Những ánh đèn của thành phố vẫn còn đó ...thì không thể là ngày tận thế được – Đường thẳng lưng, nhìn chân trời xa.
Và đêm hôm ấy Đường đứng đó nhìn xa vời. A Thái bỏ đi từ bao giờ, Đường cũng không hay.
Một tuần sau Đường viết cho Băng Nhi một bức thư.
“Băng Nhi em,
Anh muốn kể cho em nghe một câu chuyện cổ tích. Trung Quốc có rất nhiều tiểu thuyết, bút ký, và rất nhiều truyện cổ truyền kỳ. Chuyện anh sắp kể cho em nghe đây rất ngắn, rút ra từ một quyển sách có tên là “Liên Hoàn Ký”. Chuyện kể rằng” Thuở xưa có một thư sinh, tên là Thẩm Tu Văn, một hôm Tu Văn đang ngồi một mình trong thư phòng đọc sách. Bấy giờ bên ngoài trời đang mưa.
Những hạt mưa phùn nhỏ tựa thiếu nữ. Tay cầm thoi (chiếc thoi dệt vải) vừa đi vừa hứng lấy những giọt mưa dệt thành tấm lụa. Dệt không ngừng, , mảnh lụa “tơ mưa” phất phơ theo gió. Bất chợt cô đi vào thư phòng, đưa mảnh lụa mới dệt trao tặng cho Thẩm Tu Văn và nói:
“Khúc lụa này có tên là Băng tơ xin được tặng chàng may áo”. Nói xong biến mất, sau đó Tu Văn đã mang Băng tơ may thành áo mặc, còn dư kết thành quạt, suốt ngày đem theo mình coi như vật quý.
Băng Nhi.
Câu chuyện chỉ có bấy nhiêu là kết thúc, anh nghĩ không biết suốt cuộc đời Thẩm Tu Văn có thoát khỏi Băng tơ không? Có quên được người con gái đã dệt mưa thành lụa không?
Nhưng hình ảnh ngoài trời mưa lất phất bay. Mưa bụi như tơ ...Có xóa được trong đầu chàng không? ...Còn người con gái ...Có thật sự biến mất?
Đó là một trong những truyện cổ Trung Quốc, một thứ truyện không đáng tin. Truyện dân gian của Trung Quốc thì tự nó có cái lãng mạn, một sự lãng mạn tuyệt vời, đẹp và gần với chuyện ngày nay.
Câu chuyện cũng tương tự như vậy. Một buổi tối cơn mưa kéo dài không dứt, có một anh chàng bác sĩ khùng tên là Lý Mộ Đường, anh ta đang ngồi có một cô gái xuất hiện, trên tay cũng ôm lấy những hạt mưa mảnh như tơ. Áo dạ hội màu trắng với nụ cười trên môi đẩy cửa bước vào. Trao mảnh lụa Băng tơ cho anh chàng Lý Mộ Đường và câu chuyện bắt đầu ...
Băng Nhi, trước hết anh mạn phép được kể về mình một chút. Trước đêm mưa gío với sự xuất hiện của em, anh là người bình thường, chỉ biết nỗ lực phấ đấu tìm một cuộc sống thực tế đơn giản. Anh không lãng mạn, không biết nằm mơ, cũng không ảo tưởng. Với công việc hằng ngày, tiếp xúc với vi trùng, bệnh nhân, anh chưa hề gặp chuyện có tính chất lãng mạn chứ đừng nói đến chuyện thay đổi trong cuộc sống của anh. Những chuyện tình ái thần thoại trong tiểu thuyết với anh chỉ là những chuyện giải sầu, không đáng tin, không thể tin, không thể theo được.
Thế rồi sự xuất hiện của em, nét trong sáng của băng trinh, sự nhiệt tình của lửa, vẻ đẹp trong tranh, nét trữ tình của thơ nhạc, em đã làm anh rung động, em đã cuốn hút anh, đã đẩy anh vào thế giới lãng mạn. Và thế giới này với sự rực rỡ của nó, với vẻ mờ ảo của nó, nó đã dẫm nát anh và chính trong cái đêm em xuất hiện đưa mảnh lụa Băng tơ choàng lên vai anh. Băng Nhi, anh không phải sắt đá mà anh bằng da bằng thịt, mảnh lụa Băng tơ đến từ tiên cảnh vừa choàng vào người đã siết chặt lấy anh.
Băng Nhi, bây giờ nghĩ lại chiếc áo vô hình mà em mang đến hôm ấy đã đẩy anh vào thế giới thần tiên của em mất rồi. Viết thư anh mong sẽ viết có đầu có đuôi nhưng khi cầm bút lên lòng anh rối như tơ vò. Khi đọc em phải dùng thoi đan lại. Đoạn trước viết dài dòng như vậy, chẳng qua anh muốn nói với em một điều anh chỉ là một bác sĩ bình thường, không một ảo tưởng, mơ mộng về tình yêu, vậy mà không hiểu sao lại bị em nuốt lấy. Em nên hiều rằng đó không phải vì anh tin rằng anh là cánh đồng cỏ rợp bóng. Cũng không phải anh bị choáng ngợp trong sự tâng bốc của em mà anh bị mê hoặc, chẳng qua là vì chiếc áo vô tình hôm ấy. Chiếc áo tơ mưa vừa choàng vào người là không còn thuốc chữa nữa. Đã có một khoảng thời gian anh tự đánh lừa mình, anh đã theo em, A Thái và Thế Sở cùng vui chơi. Anh tưởng như mình là kẻ bàng quang đứng bên lề nhìn cuộc tình của em và Thế Sở. Đấy thấy không Băng Nhi? Ngay từ đầu em đã đánh lừa chính mình, anh đã theo em, A Thái và Thế Sở . Anh đã nói ngay từ đầu là có một anh bác sĩ khùng, ngu như vậy làm sao xứng đáng được choàng tấm áo Băng tơ của em? Nhưng rồi chuyện gì phải đến đã đến. Em có nhớ cái hôm ấy không? Lần đầu tiên em vào phòng riêng của anh. Khi em nói với anh “Hãy chấp nhận cho em làm lại cuộc đời” thì tim anh vỡ ra, hồn anh bay bổng, đầu óc và tâm hồn anh say ngất với những lời thỏ thẻ của em. Ôi Băng Nhi, đó là lần thứ hai em đã choàng thêm cho anh một chiếc áo. Những ngày kế tiếp em dệt thêm nắng, sa mù, mưa và ánh trăng. Trời sinh em ra làm Chức Nữ, mỗi lần dệt xong chiếc áo nào là em khóac lên cho anh thêm chiếc đó. Và cứ thế, Băng Nhi, em đã trang điểm lên người anh đủ thứ, đến độ có lúc anh tưởng rằng mình đã phát ra được cả hào quang, những hào quang đó lôi cuốn em, si mê em. Nhưng thật ra không phải vậy. Hào quang chỉ phát ra từ những chiếc áo của em tạo ra chứ không phải của anh, và nếu một ngày nào đó em thu hồi lại hết thì em sẽ thấy rằng anh chỉ là một trần tục, thô kệch, một thể xác bình thường.
Băng Nhi, anh không hiểu là anh đã trình bày được một cách khúc chiết tình cảm của mình không? Và tuần qua, chúng mình đã chia tay. Trước kia, chưa bao giờ anh thấy đau khổ như vậy, từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chưa bao giờ anh thừa nhận những chữ “trái tim tan nát” bao giờ. Vì nói thể là không khoa học, tự điển y khoa cũng không đề cập đến chứng bệnh “trái tim tan nát”. Mấy ông trí thức không hiểu dựa vào đâu mà mô tả thế. Nhưng mà Băng Nhi ơi, rồi anh phải thừa nhận. Trái tim anh đã tan nát. Một ví dụ cụ thể, cụ thể vô cùng.
Sau khi chúng ta chia tay A Thái có đến tìm anh, một A Thái tốt bụng cũng là có tơ dệt, nhưng vải cô ấy dệt là những loại vải thô, thứ vải dùng để băng bó vết thương. Cô ấy đã giúp anh ...Khi phát hiện ra vết thương tan vỡ trong tim anh. A Thái đã đến thăm, dùng kim xỏ chỉ khâu lại. Sự khâu của cô ấy là anh đau hơn. Nhưng cô ấy nói:
– Nếu đau thì chỉ đau thêm một lần này thôi.
Nhờ vậy mà anh biết được mọi chuyện. Từ chuyện anh đạo diễn Đài truyền hình đến anh sinh viên đại học và bây giờ ngồi đây viết thư cho em, xin em hãy yên tâm, anh thấy lòng hết sức thanh thản. A Thái nói anh có hận em không?
Làm sao anh có thể làm được việc đó phải không? Vì nếu em không khoác cho anh những chiếc áo Băng tơ kia thì làm sao anh biết được trên đời này còn có cả một thế giới khác? Không! Băng Nhi! Anh phải cám ơn em, món quà của em mang đến cho anh là món quà trên mây, ở thế giới thần tiên đâu phải người nào cũng có được đâu? Vì vậy, hàng vạn, hàng triệu người ở trên cõi đời này chưa được khóac chiếc áo Băng tơ đó đã ra sức công kích mãnh liệt những vấn đề “lãng mạn”, “ái tình”, “mơ mộng”. Nguyên thủy anh cũng là một trong những con người đó. Vì vậy, nói thật Băng Nhi, anh không hận em. Nói thật đấy. Dù em ở bên cạnh ai, anh vẫn cảm ơn, cảm ơn thật nhiều.
Bây giờ, chúng ta thử nói về Thế Sở xem. Thế Sở là một thanh niên ưu tú, đẹp trai, thông minh, biết pha trò. Với mẫu hình như vậy, Thế Sở là đích của biết bao cô gái. Dĩ nhiên em cũng yêu hắn. Nhưng bây giờ anh thấy cần phải cảnh giác em thế này.
Em không phải là một cô gái bình thường như những cô gái khác. Em từ thế giới thần tiên đi xa, em biết dệt Băng tơ và choàng lên người những anh con trai mà em yêu thích. Thế Sở quen em đã lâu. Hắn đã bị em choàng cho không biết bao nhiêu chiếc áo như vậy. Vì vậy trước mắt bây giờ chỉ có một Thế Sở lấp lánh hào quang, em quên là ...Hào quang kia chỉ phát ra từ những chiếc áo đó.
Thế Sở, thế nào thì hắn cũng chỉ là một người trần, khi bị những chiếc áo kia vây kín đến ngộp thở thì hắn sẽ phản ứng, chống trả , xé nát chiếc áo, hào quang sẽ mất và thế là em đau đớn, thương tâm ...Thật ra thì Thế Sở cũng chỉ là kẻ bất hạnh. Nói chuyện tình yêu với người trên mây là một sự đau khổ. Thế Sở là người trần không thể nhập cảnh tiên vì vậy không thể trách được hắn. Khi nói chuyện tình yêu với tiên mệt mỏi quá thì phải quay sang tìm mấy cô gái phàm tục xả hơi. Và mỗi lần hắn như thế thì em lại lồng lộn lên, em cũng bắt chước chạy đi kiếm mấy ông “người trần” chúng tôi để trả đũa.
Chuyện của hai người cứ thế mà lặp đi lặp lại mà anh tin rằng sau anh vẫn chưa chấm dứt, chính điều đó làm anh lo lắng cho em.
Băng Nhi.
Bức thư này viết đã khá dài, nhưng anh không hiểu là em rồi sẽ rõ ý anh chăng? Mấy ngày hôm nay, thật sự anh thấy lo cho em.
Băng Nhi, em dệt mưa thành tơ bấy nhiêu năm rồi, có bao giờ em nghĩ đến việc đột nhiên mình đánh mất khả năng đó không? Và lúc đó em sẽ sống ra sao?
Băng Nhi à. Đây là cõi đời của những người phàm. Nên trước ngày gặp em ...anh đã nghĩ là ...rồi mình sẽ cưới một cô gái hiền thục, bình thường và yên phận, đời sống giản dị nhưng sẽ hạnh phúc. Đến khi gặp em với chiếc áo khóac em mang cho, khiến quan điểm sống của anh đã đảo lộn, khi có cảm giác mình ở tận núi cao, khi thì tận cùng vực thẳm, khi trong lửa, lúc dưới nước. Cái tình yêu nông nổi đó, dù sao cũng đã trải qua. Bây giờ trở về cởi chiếc áo Băng tơ ra, đứng trước kíngh ngắm lại mình, anh thấy mình vẫn là người trần.
Anh không dám mơ ước một tình yêu sôi nổi nữa. Dù biết rằng nó vẫn hiện hữu. Anh chỉ mơ một mối tình bình thường.
Vì vậy, Băng Nhi, anh viết bức thư này cho em. Em vẫn cho rằng mình là tiên ư?
Sao cũng được, nhưng mà Băng Nhi, em cần phải nhìn lại mình và cả những người xung quanh. Em có quyền tiếp tục trò chơi “dệt mưa thành tơ” nhưng phải tìm được một người hiểu em. Vì như vậy “hắn” mới hiểu được em, yêu em và không bị chiếc áo của em bức tử. Thế Sở có lẽ chưa hiểu được em, chưa bao giờ hiểu được em.
Vậy thì trên đời này còn ai là người hiểu em? Có một bác sĩ điên sau những đòn dầu sôi lửa bỏng có lẽ hiểu được em. Nhưng mà gã khùng đó chỉ là một người trần, hắn chẳng phải cốt tiên, nên chắc cũng chẳng xứng với em.
Băng Nhi! Quả thật anh rất lo lắng cho em. Nếu em cứ tiếp tục làm “tiên nữ”. Ở trên cao lạnh lắm. Anh cũng không biết năm tháng có ảnh hưởng gì đến tiên không? Chứ lũ người phàm chúng tôi một khi đã lớn tuổi thì không còn có thể làm mưa làm gió như thời trẻ tuổi. Nếu tiên cũng phải già, thì chắc cũng không thể “dệt mưa thành tơ” lúc đó hẳn phải cô độc. Băng Nhi ơi! Cô độc với con người phàm chúng tôi là một sự buồn tủi còn với “tiên” hẳn phải bi đát hơn chúng tôi nhiều.
Băng Nhi hãy nghĩ đến tương lai.
Sau cùng, xin cảm ơn em. Băng Nhi! Cảm ơn những ngày vui em cho anh, cảm ơn chiếc áo choàng Băng tơ. Rồi anh sẽ xếp chiếc áo đó lại, cho vào hòm gỗ, cất kỹ coi như vật quý. Nhưng sẽ chẳng bao giờ anh mặc nó nữa. Anh đã cởi được nó, thì anh cam phận làm người trần!
Băng Nhi hãy cẩn thật! Hãy giữ gìn.
Người yêu em mãi mãi Mộ Đường Viết dưới ánh đèn ngày 11/10 Tái bút Một ngày nào đó nếu em chán cảnh tiên cứ ghé qua anh tán dóc. Dù chỉ là người phàm nhưng anh cũng biết ít nhiều cảnh tiên.
Tái bút thêm:
Nếu có ngày nào em thấy cảnh sống ở trần gian này vui vẻ thì hãy đến với anh, anh sẽ mời em uống miếng rượu nhạt, nói chuyện phàm trần ở buổi mai sau.
Thư được trực tiếp bỏ vào hòm thư Băng Nhi.
Mười ngày lặng lẽ trôi qua, tiết trời đổi mát, hoàng hôn, mưa bụi lất phất.
Gió đưa những hạt mưa như tơ lang thang, khung cảnh mùa thu lúc nào cũng buồn.
Như thường lệ, thật khuya cửa phòng mạch mới đóng. Đường tắt đèn, đóng cửa xong mới lên lầu tư, căn phòng độc thân của chàng. Vừa mới tới cửa phòng riêng, Đường chựng lại ngạc nhiên. Băng Nhi đang tựa cửa đứng đấy tự bao giờ. Nàng giản dị trong chiếc rode trắng, mặt không son phấn, thanh tú, mái tóc dài hơn, phủ vai ...Băng Nhi đứng yên lặng, ngoan ngoãn với nụ cười.
– Ồ! Băng Nhi! – Đường kêu lên – Sao em không đến phòng mạch?
– Em đã canh giờ, nên không phải đợi anh lâu ...Và em nghĩ, bây giờ là lúc phải có một người con gái bình thường, đứng đợi anh trước cửa nhà.
Tim Đường đập nhanh. Đừng! Đừng! Đừng khiến tôi bay bổng, say ngủ nữa.
Lịch sử thường lặp lại. Đường mở cửa, cả hai bước vào ...họ lẳng lặng nhìn nhau, rồi Đường lên tiếng:
– Băng Nhi! Em đến đây làm gì ...?
– Em đã bỏ ra ba ngày liền đọc thư anh ...Băng Nhi nói – Đọc thật kỹ, đọc gần như thuộc làu ...Ba ngày tiếp theo suy nghĩ cho đến lúc nghĩ là mình đã hiểu được ý. Rồi phân tích chính mình ...Xem mình là tiên hay vẫn là người trần tục?
Chuyện “dệt mưa thành tơ” không mệt mỏi ư? Phân tích cho đến lúc nhìn rõ con người thật của mình. Và sáng nay, em đến với Thế Sở, bây giờ sang gặp anh ...
– Thế à?
Tim Đường đập mạnh, chàng nhìn thẳng Băng Nhi, đôi mắt đen mở to, kiên định, dịu dàng ...Đường thấy một chút choáng. Chàng có cảm giác mơ hồ, bàng hoàng, mong đợi ...nhưng không biết nói gì hơn.
– Em đã nói chuyện với Thế Sở. Chưa bao giờ chúng em lại nói chuyện một cách đứng đắn và bình tĩnh như vậy. Dĩ nhiên là mở đầu cũng hơi gặp khó khăn, ông ấy không phải là người thích ngồi yên. Nhưng rồi sau cùng ...- Băng Nhi thở ra như trút được gánh nặng – Em cũng cho anh ấy biết là từ nay em và anh ấy là bạn, bạn tốt, chứ không thể tiến xa hơn nữa ...Nói khác đi, là cuối cùng rồi em và anh ấy trong thái độ thật bình tĩnh đã đi đến được sự kết thúc, một mối tình kéo dài như diễn kịch.
Đường nhìn Băng Nhi không chớp mắt.
– Lại một lần nữa kết thúc? Kết thúc được bao lâu? Có thật là kết thúc luôn chứ?
– Trước kia thì khác. Bây giờ xin hãy tin em.
Đường yên lặng quan sát, không khí yên lặng bao trùm. Bốn mắt nhìn nhau ...
Đường lên tiếng trước:
– Em nhìn gì thế?
– Em đang ngắm một “người phàm” nhận diện được “tiên nữ” – Băng Nhi cười nói – Trên thế gian này đâu có tiên được, phải không anh? Vì vậy chuyện “dệt mưa thành tơ” chẳng qua chỉ là giấc mộng Nam Kha của Thẩm Tu Văn thôi. Anh biết đấy, cổ nhân ưa nằm mộng. Ngay cả thời nay, nhiều ông bác sĩ cũng thích nằm mơ.
– Em định nói gì?
– Em chỉ là một con người bình thường. – Băng Nhi ngẩng lên – Anh đã nói, nếu em thấy thích thú với cuộc sống trần gian, thì anh sẵn sàng nói chuyện phàm trần ở buổi mai sau.
Tim Đường đập mạnh thở gấp.
– Nhưng em biết rằng, cuộc sống của con người phàm rất phẳng lặng. Ví dụ như:
Nấu cơm, bếp núc ...bưng trà cho khách ...
– Không hẳn như vậy, mỗi gia đình có một nếp sống khác nhau nhưng cũng gần giống nhau.
– Thí dụ như ...Băng Nhi tiếp lời – Chủ nhật này, em phải theo anh về Đài Trung ra mắt cha mẹ và em của anh. Rồi chủ nhật sau, anh sẽ theo em về Cao Hùng, ra mắt cha, mẹ và các em của em?
Đường tròn mắt không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
– Băng Nhi!
– Sau đó chúng ta cần hai người chứng, một tờ đăng ký kết hôn ...Người chứng thì có thể nhờ A Thái và Thế Sở. Thế Sở nhờ em chuyển lời tới anh. Anh ấy nói anh ấy thua là vì không hiểu “Liên Hoàn Ký” là gì? Anh ấy chịu thua vì anh ấy không muốn làm việc bình thường như:
đăng ký kết hôn, đến đám cưới ...Vì vậy, anh ấy chúc mừng chúng ta ...làm một việc bình thường như thế này cũng cần phải can đảm ...Em không biết rằng ...anh có muốn ...Anh có làm việc bình thường đó với em không?
Đường suy nghĩ hai phút.
– Băng Nhi! Làm sao em dám quyết định như vậy?
– Bởi vì em muốn bước từ trên mây xuống đất. Em đã suy nghĩ suốt chín đêm. Ta là gì? Thật sự ta yêu ai? Anh, sau khi biết chắc chắn rằng em chỉ là một người bình thường em cảm thấy hạnh phúc vô cùng khi có một người bình thường khác hiểu em, lo lắng và yêu em, cố gắng thức tỉnh em. Hạnh phúc biết chừng nào! Suốt cuộc đời em, em đã làm những chuyện khùng điên. Nhưng chắc chắn không thể đánh mất hạnh phúc. Cái cảm giác hạnh phúc đó, Thế Sở chưa hề mang đến cho em. Cái cảm giác hạnh phúc đó đồng thời đến với hồi tưởng. Em phát hiện là mình chỉ là một cô gái tầm thường và cần phải làm một điều bình thường với người mình yêu, đó là ...ví dụ như sinh đẻ con cái. – Băng Nhi nhìn Đường lo lắng – Hay là em đã hiểu sai? Hay là anh ...không muốn cưới em ...hở anh?
– Không! – Khuôn mặt Đường thật nghiêm túc – Anh đang nghĩ đến một chuyện.
– Gì thế?
– Anh không muốn căn phòng của chúng ta sơn màu hồng đào, anh ghét nhất màu đó.
– Ồ! – Băng Nhi nhoẻn miệng cười, bá lấy cổ Đường, hét lên – Chúng ta sẽ sơn toàn màu xanh, xanh lá ...Vì anh là cánh đồng cỏ, một cánh đồng cỏ xanh mượt, bao la, ngút ngàn ...Một cánh đồng cỏ tràn ngập sự sống.
Ồ! Băng Nhi! Đường nghĩ. Sự tưởng tượng trên mây của em chưa hết hẳn.
Chàng vuốt từ vai nàng xuống nói:
– Ta cởi bỏ chiếc áo vô hình thần tiên ảo tưởng ngày xưa đi em nhé! Mình đến báo cho Nhã Bội, Chu Châu, A Thái và Thế Sở đi. Cha mẹ anh được nghe chuyện chúng mình chắc mừng lắm.
Băng Nhi đỏ mặt e thẹn vùi đầu vào vai chàng.
– Anh Đường! Cuộc sống hôn nhân phức tạp hơn thời yêu nhau nhiều lắm phải không anh?
Thay cho câu trả lời Đường siết chặt vòng tay và từ từ cúi xuống. Thời gian như ngừng lại, Băng Nhi cảm thấy môi mình ấm lại.