Truyện Con Chó Ãói
Thuở Ãức Pháºt còn tại thế, có má»™t ông vua rất hung ác, nghe Pháºt đến thuyết pháp trong nước mình, ông liá»n ngá»± giá đến chá»— Pháºt ở và xin Ngà i kể má»™t câu chuyện gì đã vui lại hữu Ãch nữa.
Ãức Pháºt liá»n kể chuyện con “Con Chó Ãói†như sau:
“Thuở xưa, có má»™t vị quốc vương rất bạo ngược, hà khắc vá»›i dân là nh, nhân dân Ä‘á»u oán trách. Ông Ãế ThÃch thấy váºy liá»n hiện xuống trần dắt theo má»™t con quá»· rất dữ. Ông Ãế ThÃch hóa mình thà nh má»™t ngưá»i thợ săn, còn con quỉ thì biến thà nh má»™t con chó cao lá»›n.
Ngưá»i thợ săn dẫn con chó và o cung cá»§a vị quốc vương để yết kiến. Bá»—ng con chó vùng tru lên dữ dá»™I, là m cho lâu đà i cung Ä‘iện Ä‘á»u rung rinh… Vị quốc vương thất kinh, liá»n đòi ngưá»i thợ săn đến trước ngai và ng mà há»i rằng:
- “Gã kia, vì cá»› gì mà con chó tru lên dữ váºy?â€.
Ngưá»i thợ săn thưa:
- Tâu Bệ hạ, vì đói nên nó tru.
Vị quốc vương liá»n ra lệnh Ä‘em cÆ¡m cho chó ăn. Nhưng má»™t Ä‘iá»u không ngá» là đem bao nhiêu thì con chó ăn hết bấy nhiêu, tất cả thá»±c váºt trong kho đã hết sạch mà nó vẫn chưa no, nên nó cà ng tru lên dữ dá»™i hÆ¡n nữa, mà ác hại thay, má»—i lần nó tru thì cung Ä‘iện Ä‘á»n đà i cá»§a quốc vương lung lay hình như muốn sụp đổ…
Vị quốc vương không biết tÃnh thế nà o, má»›i há»i ngưá»i thợ săn:
- Lấy cái gì cho nó ăn để nó nÃn?
Ngưá»i thợ săn đáp:
- Tâu Bệ hạ, lấy thịt cá»§a ngưá»i nó ghét cho nó ăn nó hết tru.
Quốc vương há»i:
- Nó ghét kẻ nà o?
Ngưá»i thợ săn tâu:
- Nó ghét những kẻ bất công hãm hại dân nghèo. Ngà y nà o trong nước không có dân đói khó nữa, ngà y đó nó má»›i nÃn…
Vị quốc vương liá»n nhá»› tá»›i những việc ác cá»§a mình là m thì hết sức hối háºn, từ đó má»›i ăn năn chừa cải, chịu nghe những lá»i công bình chánh trá»±câ€.
Ãức Pháºt kể dứt câu chuyện nà y thì mặt vua tái ngắt.
Ãức Pháºt dịu dà ng dặn vá»›i nhà vua rằng: “Ngà y nà o bệ hạ nghe tiếng chó tru thì bệ hạ hãy nhá»› đến câu chuyện ta kể. Bệ hạ có thể là m cho con chó nÃn đượcâ€.
Hoà ng Minh
Ãạo Pháºt đã cảm hóa những ông vua hung bạo như vua A Dục xứ Ấn Ãá»™, thà nh những kẻ thương dân mến nước.
Vua A Dục Trở Vá» Vá»›i Pháºt Giáo
Lúc Ãức Pháºt còn tại thế, Ngà i đã Ä‘em Chánh pháp phú chúc cho các vị quốc vương và đại thần, để sá»± truyá»n bá Pháºt pháp mau phổ biến.
Từ ngà y Ãức Pháºt diệt độ, nếu quan sát trong lịch sá» Pháºt giáo, thì thấy có hai vị quốc vương tháºt hết lòng lo há»™ trì Pháºt pháp. Tại xứ Ấn Ãá»™, thì có vua A Dục. Ở Trung Hoa thì có đến mưá»i ông vua có nhiệt tâm vá»›i đạo, nhưng chỉ có ông Lương Võ Ãế hết lòng vì đạo hÆ¡n cả.
Nay xin thuáºt sÆ¡ lịch sá» cá»§a vua A Dục:
Nguyên vua A Dục là dòng dõi cá»§a A Xà Thế vương, thân phụ cá»§a Ngà i tên là Tần Ãầu Sa, thân mẫu thuá»™c phái Bà La Môn.
Khi Ngà i còn nhá» thì thân thể rất thô kịch xấu xa, nên vua cha chẳng thương yêu. Ãến lúc Ngà i thà nh nhân, thì oai võng hÆ¡n ngưá»i và võ nghệ xuất chúng.
Sau nhân có việc ná»™i loạn tại thà nh Hưu Thị La, vua cha má»›i sai Ngà i Ä‘i chinh phục. Khi đâu đó được bình yên, vua cha thấy Ngà i có công lao nên phong là m Thái tá».
Cách Ãt lâu, vua Tần Ãầu Sa thăng hà , thì Ngà i kế vị, song tánh rất bạo tà n vô đạo, đến nổi giết hết mất trăm ngưá»i tôi đại thần và kẻ thân thuá»™c.
Mùa xuân năm ấy… trăm hoa Ä‘ua nở, cảnh váºt vui tươi, Ngà i má»›i dẫn bá»n cung nữ Ä‘i dạo khắp vưá»n hoa mà thưởng ngoạn. Khi ra ngắm cảnh vưá»n xuân, bá»n cung nữ chỉ lo chÆ¡i giỡn và trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp thiên nhiên, chá»› chẳng quây quần bên Ngà i như lúc ở tại ná»™i Ä‘iện. Vua nổi giáºn, truyá»n bắt giết tất cả, rồi tức thì trở vá» cung, chứ không Ä‘i thưởng ngoạn nữa. Lúc ấy, toà n dân trong nước Ä‘á»u ta thán cho Ngà i là má»™t ông vua đại gian ác.
Ãã váºy mà Ngà i còn láºp ra má»™t chá»— gá»i là : “Ãịa ngục ở trần gianâ€, đặt tên là vưá»n “Ãi lạc†ngoà i thì sắp đặt cá»±c kỳ tốt đẹp, nà o là ao sen non bá»™, cá» quý hoa thÆ¡m, cÅ©ng như công viên, để cho nhân dân mặc tình đến đó mà thưởng thức giải trÃ…
Nhưng trong, thì có non Ä‘ao rừng kiếm, lò lá»a vạt dầu, và đủ các món khà cụ để hà nh hình ngưá»i má»™t cách ghê gá»›m.
Há»… ngưá»i nà o và o trong vưá»n Ãi lạc đó, thì ngục tốt bắt giam, rồi cứ hà nh hình. Còn những thế nữ ở trong cung mà cãi cá» xung đột vá»›i nhau, thì bắt Ä‘em và o cho chá»§ ngục phân xá». Thiệt là má»™t cái thảm trạng thống khổ cá»§a nhân gian không kể xiết. Khi ấy có má»™t vị Tỳ kheo, nhân Ä‘i khất thá»±c nÆ¡i thà nh Hoa Thị, vì chẳng thông thuá»™c đưá»ng xá nên lạc và o vưá»n “Ãi lạcâ€, nhìn thấy cảnh tượng bên ngoà i thì tốt đẹp lạ lùng, còn phÃa trong quả là má»™t chốn địa ngục.
Thầy Tỳ khoe hoảng kinh, toan kiếm đưá»ng trở ra, ai ngá» bị ngục tốt đón bắt lại. Thầy hết sức yêu cầu mà bá»n ấy không dung thứ, nên thầy bèn khóc òa.
Chá»§ ngục thấy váºy liá»n há»i: Thầy là ngưá»i tu hà nh, sao mà sợ chết đến đỗi khóc như con nÃt váºy?
Thầy Tỳ kheo đáp:
- Tôi chẳng phải sợ chết mà khóc, vì sợ mất sá»± lợi Ãch cả má»™t Ä‘á»i ngưá»i cá»§a tôi, nên má»›i ai bi như thế?
- Sá»± lợi Ãch là m sao, Thầy bà y tá» cho tôi nghe thá»?
- Số là tôi má»›i xuất gia, chưa chứng đặng đạo quả. Tôi nghỉ lại thân ngưá»i khó đặng, Pháºt pháp khó gặp, nay rá»§i sa và o chá»— ác địa nà y, thế nà o cÅ©ng phải há»§y mạng, thì còn đâu mà tu há»c nữa nên tôi má»›i khóc, chứ tôi đâu có sợ chết.
Thấy Tỳ kheo nói rồi, mới khẩn cầu với chủ ngục xin dung thứ cho Thầy sống sót trong bảy ngà y, rồi sẽ hà nh hình chẳng muộn.
Chá»§ ngục thấy ngưá»i tu, thì cÅ©ng động tâm, nên y theo lá»i cá»§a Thầy xin mà đình lại bảy ngà y má»›i toan hạ thá»§.
Ngà y đầu, thầy Tỳ kheo nhìn thấy cách hà nh phạt rất độc ác, nà o là ngưá»i phụ nữ thân hình tốt đẹp mà bị bá» và o cối quết ngưá»i thì xương tan thịt nát, xem rất ghê sợ; nà o là bá»n ca nhi nhan sắc tuyệt vá»i mà cÅ©ng bị quăng và o lò lá»a, đứa thì rút tay co cổ, đứa thì hả miệng nhăn răng.
Thầy Tỳ kheo thấy cảnh tượng ấy thì sanh lòng nhà m chán, má»›i nhá»› lá»i Pháºt dạy rằng: “Sắc lịch dịu dà ng dưá»ng như bá»t nhóm, dung y đẹp đẽ mà đâu còn hoà iâ€. Nhá» chá»— dẫn chứng lá»i cá»§a Pháºt dạy đó mà Thầy tá» ngá»™, dứt hết các Ä‘á»u tạp nhiá»…m, liá»n chứng đặng quả A La Há.
Ãến ngà y thứ tám, ngục tốt bèn bắt Thầy Ä‘em bá» và o chảo dầu, rồi chất cá»§i mà đốt. Song khi lá»a hạ và cá»§i thà nh tro mà dầu trong chảo vẫn tá»± nhiên không nóng.
Chá»§ ngục thấy váºy nổi giáºn, đánh Ä‘áºp bá»n ngục tốt, rồi hối Ä‘em cá»§i cho nhiá»u và chụm thêm và o mãi mãi, nhưng đến khi xem lại trong chảo dầu thì thấy Thần Tỳ kheo ngồi kiết già trên hoa sen, xem bá»™ tá»± nhiên chẳng há» lay động chút nà o cả. Chá»§ ngục hoảng kinh, láºt Ä‘áºt đến tâu tá»± sá»± cho vua A Dục rõ.
Vua tánh nóng như lá»a, khi nghe tin ấy liá»n tức tốc Ä‘i thẳng đến vưá»n Ãi lạc.
Vua và o đến nÆ¡i, thì thấy Thầy Tỳ kheo hiện thân lên hư không, biên đủ 18 phép thần thông, trên mình thì nước trà n lênh láng, phÃa dưới thì lá»a cháy rần rần, thà như má»™t hòn núi lá»›n ở giữa không gian váºy.
Vua A Dục đứng nhìn sá»ng sốt má»™t hồi, rồi tá»± nghÄ©: “Mình vá»›i Thầy Tỳ kheo nà y cÅ©ng đồng là loà i ngưá»i, cá»› sao Thầy lại đặng phép thần thông tá»± tại như thế, còn mình thì lo việc sát hại nhân dân, là m việc đại ác!â€.
Vua nghÄ© như thế nên vá»™i và ng quỳ xuống bạch vá»›i vị Tỳ kheo ấy rằng: “Ngá»a mong Thánh giả chiếu cố đến tôi, xin hạ xuống nÆ¡i đây, tôi nguyện từ rà y vá» sau bá» dữ là m là nh mà quy vá»›i Ngà iâ€.
Thầy Tỳ kheo đáp:
- “Hay thay! Hay thay! Nay đại vương đã tá»± hối mà quy đầu Tam bảo, thì sẽ đặng phước đức vô cùng và hân hạnh cho dân chúng biết baoâ€.
Thầy Tỳ kheo nói xong, liá»n dùng thần lá»±c cá»§a mình mà trở vá» tịnh xá.
Khi vua A Dục đã quy y theo Pháºt rồi, thì trong lòng hân hoan vô cùng, định sá»a soạn trở vá» cung. Bá»—ng ngưá»i chá»§ ngục đến tâu: “Khi Ãại vương láºp ra cảnh “Nhân gian địa ngục†nà y, có ra lệnh há»… ai và o đây thì không cho ra. Tôi đã thá» mạng rồi, nên không dám cãi. Còn Ãại vương là bá»±c thiên tá» cÅ©ng phải nhất ngôn má»›i đượcâ€.
Nghe chá»§ ngục nói như thế, vua A Dục má»›i há»i: “Cứ theo lá»i cá»§a nhà ngươi nói đó, thì bây giá» nhà ngươi muốn giết ta hay sao?â€.
Chá»§ ngục đáp: “Quả như lá»i cá»§a Ãại Vương đó, thì má»›i đúng vá»›i quân lệnhâ€.
Vua A Dục liá»n há»i lại chá»§ ngục: “Váºy khi ban sÆ¡ tạo vưá»n Ãi lạc nà y, nhà ngươi vá»›i quả nhân ai và o đây trước?â€.
Chá»§ ngục thưa: “Tâu Ãại vương! Tôi và o đây trướcâ€.
Vua nghe đáp như váºy, tức thì truyá»n cho ngục tốt áp lại bắt chá»§ ngục bá» và o chảo dầu, đồng thá»i ra lệnh phóng há»a đốt hết cả vưá»n Ãi lạc.
Từ đấy vá» sau, vua bá» hẳn các Ä‘iá»u dữ mà là m những việc là nh, và tâm tánh hết sức từ bi nên kẻ thá»i nhÆ¡n đồng ca tụng là Ãạt Ma A Dục Vương (ông vua hiá»n là nh).
Sau lại nhỠđức Ưu Ba Cúc Ãa (Tổ thứ tư) giáo hóa thêm, nên vua cà ng tÃn ngưỡng Pháºt pháp hÆ¡n nữa, chÃnh vua đã phái 256 vị Cao tăng Ä‘i khắp trong xứ để truyá»n bá Pháºt giáo…
Thiện Dụng
Hoa Sen Trong Ngưá»i
Mai hôm ấy, kinh thà nh Xá Vệ rá»™n rịp trong cảnh phố phưá»ng buổi sáng. Trên các đưá»ng lá»›n ngá»±a xe tấp náºp; từng Ä‘oà n ngưá»i qua lại trong những bá»™ áo mà u sặc sỡ. Các cá»a hà ng đông nghẹt những ngưá»i mua. Tiếng guốc già y cá»§a những ngưá»i quà phái liên tiếp vang lên tạo thà nh những âm thanh ồn à o náo nhiệt. Nhưng Ä‘i sâu và o các đưá»ng hẻm thì những cảnh sống hình như vui tươi, già u mạnh cá»§a số đông ngưá»i trong hai giai cấp Sát Ãế Lợi và Bà La Môn ấy không còn nữa, mà những cảnh bần cùng, Ä‘en tối cá»§a hai hạng ngưá»i Tỳ Xá và Chiên Ãà La hiện ra quá rõ rệt: những chiếc nhà lá thấp lè tè, cháºt hẹp, đóng cá»a từ sáng sá»›m… Những đứa trẻ Ä‘ang đùa giỡn chá»c ghẹo nhau trên vệ đưá»ng. Những ngưá»i tà n táºt nghèo khổ lÅ© lượt Ä‘i từ nhà nà y sang nhà ná» xin nhá» sá»± bố thà má»™t cách khó khăn…
Như lệ thưá»ng, sáng nay Ãức Thế Tôn và o thà nh để giáo hóa. Bình đẳng, không phân biệt nghèo, già u, sang, hèn; Ngà i Ä‘i hết phố nà y đến xóm khác.
Ni Ãá», má»™t thanh niên thuá»™c giai cấp Chiên Ãà La, giai cấp thấp nhất ở Ấn Ãá»™, Ä‘ang gánh má»™t gánh phân chạy lon bon trên con đưá»ng xóm, thấy Ãức Pháºt, chà ng bối rối, sợ sệt, vá»™i rẽ qua đưá»ng khác và tá»± thanh trách; chà ng nghÄ© rằng mình đã sinh và o nÆ¡i thấp kém mà còn phải là m những việc đê hèn như thế nà y nữa, tháºt là vô phước quá, đồng là ngưá»i thì tại sao ngưá»i ta lại dìm nhau trong cuá»™c sống? Tuy rẽ qua đưá»ng khác nhưng đôi mắt chà ng vẫn đăm đăm hướng vá» hình ảnh trang nghiêm; sáng rá»±c hà o quang cá»§a Ãức Pháºt. Má»™t sá»± ước ao trà o dáºy trong lòng chà ng: Ôi! Biết bao giá» ta được trá»±c tiếp gặp Ãức sáng suốt kia. Cà ng nhìn lòng chà ng cà ng cảm má»™. Tuy chưa gặp Ãức Pháºt lần nà o, song đức hạnh hoà n toà n cá»§a Ngà i, chà ng được nghe nhiá»u ngưá»i kể lại.
Hiểu tâm niệm Ni Ãá» qua những cá» chỉ rụt rè và đôi mắt đăm chiêu, Ãức Pháºt bước nhanh vá» phÃa Ni Ãá». Thấy Pháºt đến, Ni Ãá» hoảng hốt: Vì tá»± thấy mình nhá»›p nhúa không đáng gần Pháºt, phần sợ ngưá»i bắt tá»™i nên chà ng nhanh chân lẩn tránh.
- Con ôi! Như Lai đến vá»›i con đây! Sao con lại tránh? Ãức Pháºt ở xa nói lại vá»›i má»™t giá»ng trong thanh, êm ái.
Ãể đôi thùng xuống, run rẩy Ni Ãá» quỳ thưa:
- Bạch Ngà i con không dám… Có Ä‘iá»u chi dạy bảo xin Ngà i ban cho, xin Ngà i đừng đến gần con…
Ãức Pháºt bước thêm và đến sát Ni Ãá». Ni Ãá» cúi xuống và sắc mặt biến xanh, ra vẻ sợ sệt lắm. Nở má»™t nụ cưá»i chan chứa tình thương Ãức Pháºt nói:
- Con Æ¡i! Không ai có quyá»n bắt tá»™i con đâu, vì chÃnh Như Lai đến vá»›i con, chứ không phải con đến vá»›i Như Lai. HÆ¡n nữa Như Lai nay không phải là ngưá»i trong giai cấp vua chúa như Thái tá» Tất Ãạt Ãa ngà y xưa, mà là ngưá»i cá»§a tất cả chúng sanh, nhất là hạng ngưá»i Ä‘au khổ như con. Như Lai muốn nói vá»›i con má»™t và i câu chuyện… Nghe qua những lá»i nói dịu hiá»n và có lý cá»§a Ãức Pháºt, Ni Ãá» bá»›t lo sợ và nhìn Ãức Pháºt má»™t cách kÃnh mến, chà ng thưa:
- Chẳng hay Ãức Thế Tôn vẫn Ä‘oái hoà i đến ngưá»i cùng khổ nà y sao? Và con đây cÅ©ng được Như Lai dạy bảo và được tháºt hà nh theo đạo cá»§a Như Lai nữa sao?
Má»™t cách nghiêm nghị Ãức Pháºt há»i: Ai đã là m cho các con thắc mắc những Ä‘iá»u ấy?
- Bạch Thế Tôn: những đạo sÄ© Bà La Môn thưá»ng nói chỉ có giai cấp há» và ngưá»i trong dòng Sát Ãế Lợi má»›i có quyá»n thá» kÃnh Hiá»n Thánh và có quyá»n giao thiệp vá»›i ngưá»i đồng giai cấp, chứ bá»n con thuá»™c dòng hạ tiện không có phép là m những việc cá»§a há» là m và phải trá»n Ä‘á»i phục dịch há»â€¦
Ni Ãá» muốn nói nhiá»u nữa song Ãức Pháºt ngắt lá»i và há»i:
- Váºy con không biết Như Lai ra Ä‘á»i để cứu khổ cho chúng sanh bằng cách phá tan những sá»± mê tÃn dị Ä‘oan, á»· lại thần quyá»n và đưa chúng sanh đến cuá»™c sống bình đẳng và an vui sao?
Thôi, giỠđây, con có muốn sống má»™t Ä‘á»i sống tươi đẹp và rá»™ng rãi không? Và con muốn sống gần Như Lai không?
Sung sướng muốn chảy nước mắt, Ni ÃỠđáp: - Ãó là điá»u mà con tưởng không bao giá» thá»±c hiện được; nếu được Như Lai cứu độ thì đó là má»™t phước là nh cá»§a con váºy.
Dịu dà ng Ãức Pháºt cầm tay Ni Ãá» dắt đến bá» sông gần đấy… Tắm rá»a xong, Ni Ãá» theo Ãức Pháºt trở vá» Tịnh xá Kỳ Hoà n được Pháºt và Giáo Há»™i thâu nạp cho là Tỳ kheo, qua má»™t thá»i gian tinh tấn tu luyện vị Tỳ kheo má»›i nháºp đạo nà y đắc quả Tu Ãà Hoà n rồi lần chứng quả A La Hán.
Bấy lâu Ba Tư Nặc vương bất bình và không hiểu tại sao Ãức Pháºt là ngưá»i cá»§a dòng hà o thế ThÃch Ca mà lại độ đệ tá» phần nhiá»u là những ngưá»i ở hai giai cấp dưới. Nay lại được nghe Ãức Pháºt vừa độ cho Ni Ãá», ông cà ng bất bình hÆ¡n nữa. “Ãảnh lá»… - ai chứ ta không đảnh lá»… anh chà ng Ni ÃỠđược…!â€. Ba Tư Nặc vương lẩm bẩm như váºy. Cà ng nghÄ© cà ng tức giáºn, Ba Tư Nặc vương liá»n cùng vá»›i các vị cáºn thần Ä‘i đến Tịnh xá Kỳ Hoà n để xin Pháºt đừng độ cho Ni Ãá» là Tỳ kheo và từ rà y vá» sau đừng cho những ngưá»i thuá»™c cấp hạ tiện (theo quan niệm cá»§a ông và những ngưá»i trong hai giai cấp trên) xuất gia.
Vừa đến tam quan Tịnh xá Kỳ Hoà n, thấy má»™t vị Tỳ kheo Ä‘ang ngồi trên má»™t hòn đá lá»›n khâu vá chiếc áo cÅ©, Ba Tư Nặc vương liá»n đến nhá» vị Tỳ kheo ấy và o bạch Pháºt xin cho ông yết kiến. Nháºn lá»i, vị Tỳ kheo liá»n xuyên qua hòn đá và ẩn mình đâu mất, là m cho Ba Tư Nặc vương và các cáºn thần hoảng sợ nhưng vô cùng khâm phục!
Má»™t lát sau, cÅ©ng từ hòn đá ấy hiện ra, vị Tỳ kheo khi nãy trả lá»i cho Ba Tư Nặc vượng:
- Ãại vương cứ và o, Ãức Thế Tôn đã hứa cho.
Ba Tư Nặc vương bái chà o rồi đi ngay và o tịnh xá.
Ãảnh lá»… Ãức Pháºt xong, Ba Tư Nặc vương liá»n há»i:
- Bạch Thế Tôn! Thầy Tỳ kheo vừa xin cho con và o yết kiến là ai và tên là gì mà có thần thông quảng đại như váºy? Thầy đã xuyên qua đá cứng má»™t cách nhẹ nhà ng, tá»± tại…
- Ãại vương! Ấy là Ni Ãá», ngưá»i gánh phân ở thà nh Xá Vệ mà ta đã độ cách đây hÆ¡n má»™t tháng, nay đã chứng quả A La Hán nên đã có những thần lá»±c như váºy.
Thấy Ba Tư Nặc vương im lặng và ra chiá»u suy nghÄ©, Ãức Pháºt ôn tồn nói thêm:
- Nà y Ãại vương! Trong đất bùn nhÆ¡ nhá»›p nở lên những cánh sen đầy hương thÆ¡m tinh khiết. Ãại vương có thÃch và có ưa hái khống?
- Bạch Thế Tôn! nếu là hoa đẹp hương thÆ¡m thì không ai không quý và không muốn hái để ngắm nghÃa và trang hoà ng cả.
- Ãại vương! CÅ©ng váºy tuy là ngưá»i ở trong các giai cấp dưới (ấy là do con ngưá»i phân chia), nhưng nhá» sá»± trau dồi đức hạnh, rèn luyện trà tuệ mà trở thà nh Thánh Hiá»n thì ngưá»i trà tuệ có nên cung kÃnh cúng dưá»ng không?
- Bạch Thế Tôn! Ãã là Thánh Hiá»n thì rất đáng cho phà m phu chúng con cung kÃnh cúng dưá»ng lắm!
- Là nh thay! Ãại vương quả là ngưá»i sáng suốt biết quý trá»ng “giá trị chân tháºt†cá»§a con ngưá»i.
Mặt trá»i là m tan mây mù ra sao thì những lá»i cá»§a Ãức Pháºt cÅ©ng là m tan những ý niệm khinh rẻ chán ghét Ni Ãá» và các ngưá»i trong hai giai cấp dưới cá»§a Ba Tư Nặc vương thế ấy… Bắt đầu từ đó ông vô cùng kÃnh phục tà i năng và đức hạnh cá»§a Ni Ãá», vị Tỳ kheo mà ông đã gặp ở tam quan.
Ba Tư Nặc vương lại xin Pháºt cho thỉnh A La Hán Ni Ãá» ngà y mai và o ná»™i thà nh để giáo hóa cho hoà ng tá»™c và nhân dân và cÅ©ng để ông cúng dưá»ng luôn thể. Pháºt hứa cho, Ba Tư Nặc và các vị cáºn thần đảnh lá»… và trở ra tam quan để trá»±c tiếp cung thỉnh vị A La Hán thần thông tá»± tại khi nãy.
ÃÆ°á»£c vị A La Hán nà y chấp nháºn, Ba Tư Nặc vương vô cùng sung sướng. Trên đưá»ng vỠông không ngá»›t tán thán Ãức Pháºt, đấng hiện thân cá»§a bình đẳng và Giáo Há»™i cá»§a Ngà i là má»™t Ä‘oà n thể đầy đủ tà i năng và đức độ.
Thiện Châu
Không có giai cấp khi trong máu ngưá»i cùng Ä‘á».
Không có giai cấp khi trong nước mắt ngưá»i cùng mặn.
Vui Trong Ãau Khổ
Má»™t hôm, Ãức Pháºt cùng đệ tá» và o thuyết pháp trong thà nh La Duyệt Kỳ, lúc ra vá» gặp chà nh thanh niên Ä‘ang lùa má»™t bầy bò vừa ăn no, chúng nhảy vá»t và o húc nhau. Thấy váºy, Ãức Pháºt nói mấy bà i tụng sau đây:
“Ngưá»i Ä‘i chăn đưa roi chăn, lùa bầy bò; CÅ©ng như thế già chết chăn nuôi và lùa kéo sinh mạng Ä‘i mà nà o ai có biết!
Xưa nay, hà ng trăm hà ng ngà n ngưá»i chứ không phải má»™t, chứa chất cá»§a cải cho lắm, cung dưỡng thân thể cho nhiá»u, nhưng rồi không ai khá»i Ä‘iêu tà n chết chóc.
Sống nghÄ©a là ngà y đêm sinh mạng bị công kÃch, bị tước dần, cho nên sá»± sống bị tiêu mòn Ä‘i in như bỠđất bị nước soi lởâ€.
Lúc vá» Tịnh xá, tôn giả A Nan bạch Pháºt:
- Bạch Thế Tôn! Vừa rồi trên đưá»ng vá» Ãức Pháºt có nói ba bà i tụng nhưng chúng con không hiểu hết ý nghÄ©a, xin Thế Tôn từ bi chỉ giáo cho.
- A Nan! Trên đưá»ng vá» vừa rồi ông có thấy ngưá»i lùa bầy bò không?
- Bạch có.
- Ngưá»i ấy là ngưá»i thợ hà ng thịt. Bò cá»§a anh ta có đến ba ngà n con, cứ ngà y lùa ra ngoà i thà nh tìm nÆ¡i cá» tốt cho ăn rồi lá»±a con nà o to béo thì là m thịt để bán. Giết hÆ¡n má»™t nữa rồi mà bầy bò ấy không con nà o biết số pháºn cá»§a mình ra sao cả. Chúng vẫn thản nhiên vui vẻ, húc nhau, nhảy vá»t, kêu rống, ăn chÆ¡i… Ta cảm thương chúng nó nên má»›i nói mấy bà i tụng vừa rồi.
Nhưng A Nan nầy! Có phải riêng chỉ ngưá»i chăn bò và bầy bò ấy má»›i như thế đâu, nhân loại cÅ©ng có lắm ngưá»i vùi mình trong hoà n cảnh tương tợ như thế. Há» chấp trước “Bản Ngãâ€, không biết bản ngã chỉ là sá»± chuyển biến liên tiếp, vì thế, há» tham lam dục lạc cung dưỡng thân xác, rồi sung sướng khoái chà há» sát hại lẫn nhau, húc chết sá»± sống cá»§a nhau mà không biết là mình Ä‘ang húc nhau vá»›i cái chết! Trong khi đó, bên cạnh sá»± sống, vô thưá»ng chết chóc lanh lẹ tiến đến, thế mà há» vẫn ngang nhiên không hay không biết, có khác gì bầy bò kia?
Pháºt dạy như thế, trong số được nghe có những ngưá»i xưa nay cung dưỡng thân thế quá đáng liá»n tỉnh ngá»™, tá»± cố gắng khuyến khÃch mình sống theo sá»± tháºt. Nhá» thế, nên không bao lâu há» Ä‘á»u chứng được vô sanh.
Hồng Mai
Má»™t ngà y đã qua, thế là chúng ta đã bước gần đến cái chết má»™t bước, mạng sống cÅ©ng giảm lần. Như cá Ãt nước có vui gì! Ta phải siêng năng tu táºp như cứu lá»a cháy trên đầu. Nên nghÄ© đến vô thưá»ng, cẩn tháºn đừng có buông lung!
|