Ngô Tinh nhất thống long tộc, đem chuyện long hoàng bị nhốt ở Tây Hải bố cao toàn bộ bát đại tộc long tộc. Biết được long hoàng còn sống, toàn bộ tu sĩ long tộc đều mừng rỡ như điên, do đó, Ngô Tinh dẫn dắt long tộc, nghĩ cách cứu viện long hoàng, nhận được tu sĩ long tộc ủng hộ, thấy Ngô Tinh trọng thương tới mức đó, trong mắt chúng tu sĩ long tộc lộ vẻ bi thương và phẫn hận.
Thế nhưng, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu hiển nhiên không có bất kỳ hứng thú nào đối với tu sĩ long tộc giao thủ. Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cũng đã biết Ngô Tinh thất bại, bản thân bị trọng thương, không kịp lo lắn, điều hắn quan tâm nhất chính là Cổ Thần.
Cơn lốc xoáy qua đi, ánh mắt Thánh Hoàng Cơ Nghiêu trực tiếp chuyển hướng Cổ Thần. Vừa nhìn, hắn nhất thời trợn trừng hai mắt, giận dữ, chỉ thấy u lam sắc quang trụ đã không thấy, tựu ngay cả thủy chi bản nguyên cũng đều biến mất không còn tăm hơi.
Lúc này chỉ có một mình Cổ Thần đứng ở bên cạnh thủy chi bản nguyên, lại nghe huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế lúc trước, không khó phán đoán thủy chi bản nguyên đã lọt vào tay Cổ Thần rồi.
Trong mắt Thánh Hoàng Cơ Nghiêu sát khí gia tăng tới cực điểm, đang muốn động thủ, thế nhưng trung ương lăng mộ Hắc Đế truyền đến một tiếng vang lớn, một đạo quang mang đột nhiên sản sinh, lao thẳng lên trời, đem tường hàn băng bắng thủng.
Quang mang một đường lao lên, đem toàn bộ nền đất vạn trượng xuyên thủng, cuối cùng xuất hiện bên ngoài, trực tiếp bắn về phía bầu trời. khiến trong nháy mắt thiên địa biến sắc, phong khởi vân dũng, đại địa chấn động.
Quang mang xuất hiện, đồng thời huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế vang lên:
- Người hữu duyên, ngươi tìm lại bảo vật bản đế đánh rơi, bản đế cảm tạ sâu sắc, bản đế đem đạo pháp chi nguyên cả đời thủy chi bản nguyên truyền cho ngươi, để hồi báo.Thông đạo trở lên mặt đất đã mở ra, người hữu duyên nhanh chóng rời khỏi đây, sau nửa canh giờ, thông đạo sẽ đóng, bản đế lấy lại bảo vật đánh rơi, từ nay về sau, liền vĩn viễn nằm dưới lòng đất, vĩnh bất hiện thế.
- Tiện loại ngươi, chỉ bằng ngươi cũng có tư cách thu được thủy chi bản nguyên? Mau chóng giao ra đây, bằng không ngươi muốn bị trời phạt.
Thánh Tử Cơ Thần Không rống lớn.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu càng trực tiếp nhằm phía Cổ Thần đánh ra một chưởng, quát lớn:
- Tiện loại, lấy mạng chó của ngươi, thủy chi bản nguyên ngoài bổn hoàng ra, ai cũng không có tư cách đoạt lấy, chết.
Lúc này đã không có Ngô Tinh ngăn trở, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu trực tiếp xông đến trước mặt Cổ Thần.
Thế nhưng, lúc này Cổ Thần lại không hề cảm giác được sự uy hiếp từ trong cương Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, tựa hồ một chưởng này căn bản không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào với hắn
Không biết vì sao, một cổ tự tin cường đại từ trong lòng Cổ Thần lan tràn, nghênh đón chưởng cương của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, hắn liền đánh lại một quyền.
Ầm!
Đạo nhân ảnh bạo thối, thân thể Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nhất thời bị một quyền của Cổ Thần đánh bay, từ trên đài cao mười trượng ngã xuống.
Cổ Thần dĩ nhiên đem Thánh Hoàng Cơ Nghiêu một quyền đánh bay?
Khiếp sợ !
Khiếp sợ không gì sánh được!
Trong lăng mộ Hắc Đế các vị Độ Hư cường giả, tu sĩ Minh Khiếu, trong mắt đều là vẻ không dám tin tưởng.
Thân thể Thánh Hoàng Cơ Nghiêu rơi trên mặt đất, lăn lộn hơn mười trượng, mới ngừng lại. Từ quyền cương của Cổ Thần truyền đến lực lượng đẩy mạnh thật lớn, từ trên mặt đất bò dậy, chật vật đến cực điểm.
Thế nhưng, mỗi một tu sĩ trong lăng mộ Hắc Đế, lúc này ánh mắt cũng không chú ý tới Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đang lăn lộn trên mặt đất. Mà là ngửa đầu nhìn về phía Cổ Thần đang đứng trên đài cao hàn băng.
Lúc này toàn thân Cổ Thần tản ra khí thế kinh thiên, tựa như đại đế thượng cổ, trọng lâm hậu thế, ánh mắt đạm mạc bao quát các vị nhân tộc cường giả đứng phía dưới, tràn đầy sát khí.
Một cổ khí thế kia tựu ngay cả Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư đều cảm giác được một loại không thể ngăn trở, tựa hồ vô pháp chống lại.
Trong sát na, chúng cường giả nhân tộc sắc mặt cũng không dám tin tưởng, biến thành vẻ kinh hãi
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu từ trên mặt đất bò dậy, trong mắt không còn nửa phần cuồng ngạo, chỉ còn lại có chật vật, cùng với sự sợ hãi và kinh khủng sâu bên trong, rống to hơn một tiếng:
- Chúng ta đi...
Nói xong, thân thể Thánh Hoàng Cơ Nghiêu tật như thiểm điện, hướng quang trụ thông lên mặt đất, nhanh chóng phóng đi.
Chỉ một quyền đã đem Thánh Hoàng Cơ Nghiêu tại trạng thái thực lực cao nhất đánh bay, ngã lăn lộn trên mặt đất cả mười trượng, khiến hắn cảm giác được trên quyền cương của Cổ Thần có lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế.
Cổ Thần nguyên bản chỉ có tu vi Đằng Vân kỳ, cho dù thu được thủy chi bản nguyên, thực lực có chút tăng trưởng, không có khả năng tăng trưởng nhanh như vậy. Trong chớp mắt, thực lực dĩ nhiên trở mình gấp trăm lần, xuất thủ lực lượng dĩ nhiên so với chư tử đại tiên thượng cổ.
Trong lòng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu sáng tỏ, hiển nhiên, đó không phải lực lượng của Cổ Thần mà là lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế. Không biết vì nguyên nhân gì, lực lượng trong thân thể Hắc Thủy Đại Đế chuyển dời đến trên người Cổ Thần. Đây mới là nguyên nhân chính giúp Cổ Thần một quyền đem Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đánh bay.
Lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế có bao nhiêu đáng sợ, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đã có thể hội sâu sắc, nguyên bản lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế chỉ là phong ấn tại trong thân thể, chỉ cần thân thể hắn không di dộng, liền sẽ không phát ra công kích với người khác.
Thế nhưng hiện tại khác nhau, lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế bám vào trên người Cổ Thần, là một người sống có ý thức tự chủ, nhân tộc cường giả chỉ thiếu một cơ hội, bằng không đã sớm đem Cổ Thần giết chết. Hiện tại Cổ Thần có lực lượng cái thế, sao có thể không phản công nhân tộc cường giả?
Do đó, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lập tức quả đoán làm ra quyết định: Chạy....
Độ Thiện đại sư đồng dạng nhìn ra lực lượng chi nguyên của Cổ Thần. Cho dù Thánh Hoàng không nói đi, Độ Thiện đại sư cũng muốn đi, tốc độ so với Thánh Hoàng Cơ Nghiêu không chậm chút nào, hướng quang trụ ở trung ương lăng mộ Hắc Đế phóng đi.
Vị tăng tu Giá Vụ trung kỳ kia khi Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lăn lộn trên mặt đất, đã nhân được Độ Thiện đại sư âm thầm truyền âm rồi. Chuẩn bị rời khỏi, lúc này theo sát phía sau Độ Thiện đại sư, nhanh như thiểm điện.
Trịnh gia lão tổ Trịnh Diệc Hùng thấy Thánh Hoàng Cơ Nghiêu cũng bị Cổ Thần một quyền đánh bay. Trong lòng sinh ý sợ hãi, nghe được Thánh Hoàng Cơ Nghiêu hét lớn một tiếng đi. Thân thể nhất thời xẹt qua một đạo tàn ảnh tựa như mũi tên nhọn nhắm quang trụ hướng lên mặt đất ở trung ương lăng mộ Hắc Đế nhanh chóng phóng tới.
Chỉ có Thánh Tử Cơ Thần Không còn có chút chần chờ. Tuy rằng bởi vì Thánh Hoàng Cơ Nghiêu rống to hơn một tiếng, nghe theo mệnh lệnh phản ứng, cũng hướng quang trụ phóng tới. Thế nhưng tốc độ không thể nghi ngờ là chậm nhất, đồng thời trong miệng lầm bầm:
- Phụ hoàng, Ngô Tinh yêu nghiệt kia đã không chịu nổi, những yêu nghiệt khác không phải địch thủ của chúng ta, vì sao phải chạy? Cổ Thần tên tiện loại kia chính là bị lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế chiếm được, căn bản không phải lực lượng của chính hắn. Chờ nó tiêu hao hoàn toàn, chúng ta liên thủ còn sợ hắn nữa sao?
- Ha ha ha ha...
Đang lúc nhân tộc cường giả hướng quang trụ thông lên mặt đất nhanh chóng phi tới, Cổ Thần ngửa mặt lên trời huýt sáo dài, trong tay xích sắc quang mang chợt lóe, lập tức một thanh kiếm tiên - thượng phẩm tiên bảo Long Hoàng Chí Dương Kiếm.
- Các ngươi thoát được sao?
Cổ Thần hét lớn một tiếng, thân thể chưa, Long Hoàng Chí Dương Kiếm trong tay quang mang bạo phát, một kiếm bổ ra.
Chương 35: Một kiếm trảm Thánh Tử. (Hạ)
Một đạo xích sắc kiếm cương tinh khiết trong nháy mắt nổ bắn ra, từ trong tay Cổ Thần trực tiếp bổ tới đầu cùng bên kia lăng mộ Hắc Đế.
Lực lượng Hắc Thủy Đại Đế trong cơ thể Cổ Thần, tất cả tất cả đều ngưng tụ trong kiếm cương. Trong kiếm cương ẩn chứa pháp tắc lực của Hắc Thủy Đại Đế, một kiếm đánh xuống, uy lực cực mạnh, cái thế Cổ Hoang, trong sát na, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Cơ Thần Không, Trịnh Diệc Hùng, phật môn tăng tu, năm vị Độ Hư cường giả đều cảm giác được một cổ nguy cơ trí mạng.
Xích sắc kiếm cương đem toàn bộ lăng mộ Hắc Đế chia làm hai nửa, chém xuống đầu năm vị nhân tộc cường giả.
Đó là một cổ lực lượng không thể chống đối, pháp tắc lực ẩn chứa trong kiếm cương coi như là Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện cũng không thể ngăn cản. Kiếm cương chém xuống chặt đứt không gian giữa năm vị nhân tộc cường giả và đạo quang trụ ở trung ương lăng mộ.
Không gian phía trước đã bị xích sắc kiếm cương trảm thành vô số mảnh nhỏ, hình thành một khe hở đen kịt, năm vị nhân tộc cường giả vô pháp tiếp tục đi tới.
Đồng thời, xích sắc kiếm cương lực lượng kinh khủng, còn từ đỉnh đầu năm vị nhân tộc cường giả phác thiên cái địa mà đến. Dưới nguy cơ tử vong, năm vị nhân tộc cường giả phản ứng bạo phát tới cực điểm, trong sát na, thân thể ngừng lại, mạnh mẽ bắn về phía sau.
Năm vị nhân tộc cường giả, hai người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư tránh thoát nhanh nhất. Trịnh Diệc Hùng và phật môn tăng tu thứ hai, nhưng là vẫn theo sát phía sau Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư. Duy chỉ có Thánh Tử Cơ Thần Không thoáng chần chờ trong nháy mắt, cuối cùng hạ xuống, đã bị kiếm cương của Cổ Thần chém xuống công kích.
Khi bốn người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng, phật môn tăng tu bắn về phía sau, thân thể Thánh Tử Cơ Thần Không đã bị kiếm cương bao phủ, không thể chạy thoát, xích sắc kiếm cương chém xuống, pháp tắc lực cường đại đem không gian dưới mũi kiếm chém thành nát bấy, hình thành một mảnh chân không. Thánh Tử Cơ Thần Không lúc này rơi vào trong chân không, mắt thấy xích sắc kiếm cương kinh khủng kia chém xuống đầu, lại vô pháp nhúc nhích.
- Thần Không...
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vừa mới chạy thoát, đã thấy con hắn Cơ Thần Không lâm vào khoảng không kiếm cương chém xuống, nhất thời sắc mặt trắng bệch, rống to hơn một tiếng:
- Sử dụng Thánh Hoàng lệnh.
Từ lúc tam tộc đại chiến nghìn năm trước, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nhất tâm dưỡng thương, mấy trăm năm sau, thương thế phục nguyên, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu một lòng cầu trường sinh bất tử chi đạo, không hề tiếp cận nữ sắc, nghìn năm qua, nhi tử của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lần lượt chết đi, chỉ còn lại có một mình Cơ Thần Không, tuy rằng Cơ Thần Không cuồng ngạo tự đại, nhưng điều này tuyệt không ảnh hưởng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu sủng ái đối với hắn.
Thân là hậu nhân Cơ gia, Thánh Hoàng chi tử, muốn chính là cuồng ngạo, muốn chính là tự đại, muốn chính là giỏi hơn chúng sinh, đem tất cả mọi người coi là tiện mệnh, mình ta độc tôn. Đối với Cơ Thần Không cuồng ngạo tự đại, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu vui mừng đều không kịp.
Thế nhưng lúc này, ngay trước mặt Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Thánh Tử Cơ Thần Không lâm vào tình thế nguy hiểm sinh tử. Mà Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đối với đạo xích sắc kiếm cương của Cổ Thần đánh xuống, cũng không thể chống đỡ, trong xích sắc kiếm cương ẩn chứa lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế, tựu ngay cả hắn Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đều không thể ngăn lại, cũng không kịp chống đỡ.
Theo một tiếng rống to của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, trong mi tâm Cơ Thần Không đột nhiên kim quang chợt lóe, một đạo lệnh bài kim hoàng sắc nổ bắn ra. Chính là Thánh Hoàng lệnh theo như lời trong miệng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu.
Thánh Hoàng lệnh và Chiến Thần Lệnh giống nhau là tín vật mỗi đời Thánh Hoàng Cơ gia. Bất quá, Chiến Thần Lệnh là thuần dương chí bảo. Mà Thánh Hoàng lệnh là vô thượng tiên bảo do Thánh Hoàng đời thứ nhất luyện chế, tương đối mà nói, đẳng cấp của Chiến Thần Lệnh vẫn cao hơn một ít.
Tín vật của Lịch đại Thánh Hoàng ở trên người Cơ Thần Không, rõ ràng, Thánh Tử Cơ Thần Không đã được chỉ định là Thánh Hoàng tương lai.
Thánh Hoàng lệnh trong nháy mắt thành lớn, chừng phương viên mười trượng, chắn trên đỉnh đầu Thánh Tử Cơ Thần Không.
Trong lăng mộ Hắc Đế, ánh mắt chúng tu sĩ đều rơi vào đỉnh đầu Cơ Thần Không, trong ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc. Trong lòng đều muốn vô thượng tiên bảo Thánh Hoàng lệnh không thể ngăn được một đạo xích sắc kiếm cương này của Cổ Thần.
Tuy rằng Cổ Thần chỉ là dùng thượng phẩm tiên bảo Long Hoàng Chí Dương Kiếm chém ra kiếm cương, thế nhưng ai cũng không dám xem thường lực lượng của nó. Nguyên không phải vì nó, mà vì lực lượng trong kiếm cương cũng không phải là lực lượng của Cổ Thần, mà là lực lượng của thượng cổ Hắc Thủy Đại Đế.
Nếu là tu vi của Cổ Thần, đừng nói chỉ là một kiện thượng phẩm kiếm tiên, coi như là cực phẩm kiếm tiên cũng không thể đối với vô thượng tiên bảo chém ra một chút vết tích.
Nhưng mà, trong kiếm cương có lực lượng Hắc Thủy Đại Đế, tình huống liền hoàn toàn khác nhau.
Đang...
Xích sắc kiếm cương trực tiếp chém lên Thánh Hoàng lệnh trên đỉnh đầu Cơ Thần Không.
Chỉ nghe thấy Đang một tiếng thanh thúy vâng lên. Thánh Hoàng lệnh trong nháy mắt bị trảm thành hai nửa, hướng hai bên bắn ra.
Xích sắc kiếm cương do Cổ Thần chém xuống tốc như thiểm điện, tiếp tục chém đầu Thánh Tử Cơ Thần Không.
A...
Một tiếng kêu thê lương, thảm thiết trong nháy mắt vang lên, thân thể Thánh Tử Cơ Thần Không trong nháy mắt bị thành hư vô, thân thể hủy, Nguyên Thần diệt!
Thánh Đình Thánh Tử, người kế thừa Thánh Hoàng đời sau, cứ như vậy ở trước mặt Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, bị một kiếm của Cổ Thần trảm thành hư vô, thần hình câu diệt.
Tựu ngay cả vô thượng tiên bảo Thánh Hoàng lệnh cũng bị Cổ Thần một kiếm trảm thành hai nửa, cũng không có thể bảo trụ tính mệnh của Cơ Thần Không.
Thánh Tử bị giết, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu ngửa mặt lên trời một tiếng bi khiếu, trong mắt hồng mang chợt lóe, thần thái điên cuồng:
- A... Cổ Thần, ngươi, tên tiện loại này, dám giết nhân tộc Thánh Tử, ngươi đây là muốn cùng cả nhân tộc đối địch. Bổn hoàng phải bầm thây vạn đoạn, cho Cổ gia ngươi đoạn tử tuyệt tôn, đem Cổ gia ngươi trảm - tận - sát - tuyêt.
Ngô Tinh nguyên bản đã gần đến mê man, tại Cổ Thần một kiếm chém Thánh Tử Cơ Thần Không, lại khôi phục, lộ ra một tia tiếu ý, nói:
- Cổ Thần lão đệ, ngươi dĩ nhiên thực sự đem Thánh Tử chém chết, ha ha ha ha...
Cổ Thần bị lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế chiếm được, tâm thần cũng chịu ảnh hưởng của một đời ma đế, cười nhạt một tiếng, nói:
- Ngô Tinh đại ca, Thánh Tử Cơ Thần Không tính cái gì? Ngươi cứ ở đó mà nhìn, hôm nay ta không chỉ muốn chém chết Thánh Tử, nhân tộc cường giả là địch của ta, chém giết hết, Thánh Hoàng lão nhi, trảm -! Phật môn tu sĩ, trảm -! Trịnh gia lão tổ, trảm -!
Cổ Thần trợn mắt nhìn chằm chằm vào bốn vị nhân tộc cường giả, khí thế như sấm đình băng phát, hai người Trịnh Diệc Hùng và phật môn tăng tu Giá Vụ trung kỳ đều biến sắc, " đăng ách ách..." nhất thời thối lui liền ba bước.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, trong ánh mắt cũng hiện lên một tia kinh hãi, tuy rằng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu nói tới nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lúc này hắn không phải địch thủ của Cổ Thần, cũng không dám động thủ với Cổ Thần.
Vừa uy lực một kiếm kia của Cổ Thần khiến Độ Thiện đại sư cũng cảm thấy uy hiếp trí mạng, lúc này đề cao cảnh giác. Tu vi đề cao tới trạng thái cao nhất, phía sau đột nhiên hiện ra bảy đạo đạo kim sắc quang quyển, bên trên có phạn văn lưu động. Thực lực Độ Thiện đại sư mạnh mẽ đề thăng không ít, tựa như chân phật lâm thế.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Phật môn tu sĩ Giá Vụ trung kỳ kia phía sau cũng mọc lên lục đạo kim sắc quang quyển, tụ tập tín ngưỡng chi lực của chúng sinh tham bái, thực lực đề thăng lớn.
Nhân tộc cường giả tuy rằng từng bước từng bước đem thực lực thi triển tới trạng thái cao nhất, thế nhưng lại không có ai động thủ. Lúc này lực lượng của Cổ Thần cùng nhân tộc cường giả hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, bọn họ phòng thủ còn chưa kịp, sao lại động thủ?
Bất quá, nhân tộc cường giả không động thủ, Cổ Thần cũng sẽ không nhàn rỗi.
Ba tiếng trảm từ miệng nói ra, Long Hoàng Chí Dương Kiếm trong tay Cổ Thần, quang mang bạo phát, lại chém tới bốn vị nhân tộc cường giả, một đạo xích sắc kiếm cương thật lớn nổ bắn ra, trong nháy mắt liền phách bên kia lăng mộ Hắc Đế.
Một kiếm đánh xuống, đem bốn vị cường giả nhân tộc, tất cả đều bao phủ trong phạm vi công kích của kiếm cương.
Một kiếm này của Cổ Thần chém xuống so với một kiếm lúc trước, tốc độ nhanh hơn, uy lực càng mạnh, trong sát na, xích sắc kiếm cương thật lớn liền đã phủ xuống đỉnh đầu bốn vị nhân tộc cường giả.
Đối với kiếm cương Cổ Thần chém xuống, nhân tộc cường giả, không ai ngăn đỡ, chỉ đành tránh né như bốn mũi tên rời cung, bốn vị nhân tộc cường giả hướng mỗi bên bắn ra.
Tuy rằng cùng lúc trốn tránh, nhưng trình tự trước sau đã không có tổ chức.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư tu vi tối cao, tốc độ nhanh nhất. Trịnh Diệc Hùng Giá Vụ hậu kỳ tốc độ thứ hai, gần với hai người kia.
Rơi vào tối hậu là vị phật môn tăng tu Giá Vụ trung kỳ kia, hắn không chỉ có tu vi thấp nhất, đồng thời trên người bị thương, tốc độ tránh ra hơi chút chậm chạp.
Cổ Thần chém xuống xích sắc kiếm cương, tật như lưu tinh, nhanh như thiểm điện, khi xích sắc kiếm cương chém xuống, chỉ một thoáng chậm chạp đều là nguy hiểm trí mạng.
Trịnh Diệc Hùng vừa mới chạy ra khỏi phạm vi công kích của xích sắc kiếm cương, thì nó đã đem không gian phía dưới chém thành nát bấy, hóa thành một mảnh khoảng không hư vô đen kịt. Phật môn tu sĩ Giá Vụ trung kỳ rơi vào trong chân không, cấp tốc chạy trốn, thân thể trong nháy mắt dừng lại.
Lập tức, xích sắc kiếm cương thật lớn vô tình đánh xuống, trong nháy mắt trảm lên thân thể phật môn tu sĩ Giá Vụ trung kỳ.
A....
Một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền đến, phật môn tăng tu Giá Vụ trung kỳ trực tiếp bị xích sắc kiếm cương lực lượng cái thế thành hư vô, thần hình cụ diệt.
Kiếm cương của Cổ Thần uy lực cực mạnh, vượt quá tưởng tượng của chúng tu sĩ, cường giả long, yêu nhị tộc cả đám ngây ngốc, trợn mắt nhìn Cổ Thần chém ra kiếm cương, chấn động không ngớt. Thậm chí cũng quên cả bang trợ Cổ Thần, liên thủ đem Thánh Hoàng Thánh Hoàng và Độ Thiện đại sư cùng với Trịnh Diệc Hùng, ba vị nhân tộc cường giả tiêu diệt.
Bất quá cho dù cường giả long, yêu nhị tộc nghĩ tới, nhưng dưới kiếm cương hủy thiên diệt địa của Cổ Thần cũng không dám bang trợ. Cổ Thần đánh xuống kiếm cương, cũng không có nhận thức, chỉ cần là bất kỳ ai ở dưới kiếm cương đều bị nó trảm thành phấn toái. Cường giả long, yêu nhị tộc căn bản không dám nhảy vào chiến đấu cùng nhân tộc cường giả ở phía trước.
Ba người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng chật vật không chịu nổi, tránh thoát được xích sắc kiếm cương mà Cổ Thần vừa chém ra, liền tựa như truy tinh cản nguyệt hướng quang trụ ở trung ương lăng mộ Hắc Đế phóng tới.
Thế nhưng, luận tốc độ, Cổ Thần phất tay trảm nhanh hơn, một kiếm chém chết phật môn tăng tu Giá Vụ trung kỳ. Cổ Thần lại tiếp tục bổ ra một kiếm, ba vị nhân tộc cường giả còn chưa tới gần quang trụ ở trung ương lăng mộ Hắc Đế. Xích sắc kiếm cương Cổ Thần chém ra đã đem không gian phía trước trảm nát bấy thành chân không, đồng thời, lực lượng hủy thiên diệt địa lại bao phủ lấy ba vị nhân tộc cường giả, chém xuống đỉnh đầu bọn họ.
Sưu sưu ba...
Trong một kiếm, Cổ Thần lại hét lớn một tiếng, Long Hoàng Chí Dương Kiếm vừa chém ra xích sắc kiếm cương thật lớn, trong nháy mắt chém tới ba vị nhân tộc cường giả.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng, hai vị trong ba người là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, một vị là Giá Vụ hậu kỳ, chỉ kém một bước liền bước vào Hư Không kỳ, tu vi thập phần thâm hậu, thực lực thập phần cường đại.
Đồng thời ba người đến tận đây, ngoại trừ Thánh Hoàng Cơ Nghiêu Cơ Nghiêu thân thể Hắc Thủy Đại Đế phản chấn hai lần, quyền cương của Cổ Thần oanh bạo một lần, thì đều không ai bị bất kỳ thương tổn nào. Tuy rằng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu bị đẩy lui ba lần, nhưng cũng không có thụ thương, do đó, phản ứng của cả ba vô cùng linh mẫn. Cổ Thần chém xuống xích sắc kiếm cương lại bị bọn họ né tránh.
Tuy rằng ba vị nhân tộc cường giả không thể vọt tới quang trụ ở trung ương lăng mộ, trốn không thoát được. Thế nhưng kiếm cương của Cổ Thần cũng trảm không trúng thân thể của họ. Cổ Thần liên tục chém hơn mười kiếm đều bị cả ba cùng lúc tránh thoát, trong lúc nhất thời, tình hình chiến đấu tựa hồ rơi vào cục diện bế tắc.
Cường giả long, yêu nhị tộc chỉ có thể đứng ở một bên nhìn, vô pháp trợ giúp. Bọn họ nếu đi tới, thế tất cũng sẽ bị Cổ Thần trợ giúp xích sắc kiếm cương bổ trúng. Nếu Cổ Thần bận tâm sinh tử của bọn họ, xích sắc kiếm cương chậm nửa phần, ba vị nhân tộc cường giả ngược lại có hy vọng chạy thoát khỏi lăng mộ.
Do đó, cường giả long, yêu nhị tộc chỉ có thể đừng một bên mà nhìn, muốn giúp cũng không được.
Cổ Thần liên tục chém ra gần hai mươi kiếm, rồi đột nhiên cả kinh, lực lượng trong cơ thể hắn, đang mạnh mẽ suy yếu. Cổ lực lượng cường đại dung nhập trong thủy chi bản nguyên cũng không phải là vô cùng vô tận. Đây là lực lượng Hắc Thủy Đại Đế lưu lại, cũng không phải là do Cổ Thần tự mình luyện được, ngẫu nhiên tiến nhập trong cơ thể hắn, Cổ Thần tiêu hao hết, sẽ không còn nữa.
Nếu là nội lực trong cơ thể do Hắc Thủy Đại Đế lưu lại tiêu hao hết, mà vẫn chưa thể đem ba vị nhân tộc cường giả chém chết. Chưa nói để ba vị nhân tộc cường giả chạy thoát khỏi lăng mộ, e là Cổ Thần và tu sĩ long, yêu nhị tộc ngược lại sẽ có nguy hiểm tới tính mệnh.
Chỉ cần thực lực của Cổ Thần hạ thấp xuống, nhân tộc cường giả tuyệt đối sẽ không tha cơ hội đem bọn họ giết chết.
Nghĩ lại, Cổ Thần vừa chém ra một kiếm, xích sắc kiếm cương thật lớn điên cuồng chém xuống, ba vị cường giả Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng lại né tránh khỏi. Ba người tựa hồ biết lực lượng của Cổ Thần không thể vĩnh viễn sử dụng mà không hết.
Thấy Cổ Thần chém ra kiếm cương trảm không đến thân thể bọn họ. Ba vị nhân tộc cường giả tâm tình bình thản lại, đã không còn vẻ kinh sợ, ngược lại sắc mặt một mảnh âm trầm, trong lòng đều có dự định, chỉ cần lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế trong cơ thể Cổ Thần tiêu hao hết. Bọn họ lập tức phản kích, đem Cổ Thần và tu sĩ long, yêu nhị tộc, một lưới bắt hết, toàn bộ giết sạch, để cho bọn họ táng thân trong lăng mộ Hắc Đế.
Nghĩ như thế, ba vị nhân tộc cường giả cũng không vội vã phóng tới quang trụ ở trung ương lăng mộ nữa. Toàn tâm toàn ý tránh né kiếm cương do Cổ Thần chém xuống.
Bất quá, lúc này đây Cổ Thần chém ra xích sắc kiếm cương, đột nhiên Long Hoàng Chí Dương Kiếm trong tay đảo một cái, xích sắc kiếm cương biến mất không còn bóng dáng. Trong sát na, sáu cánh tay của Cổ Thần đồng thời kết Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền ấn, nhất tề đánh tới ba vị nhân tộc cường giả.
Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm!
Sáu tiếng bạo hưởng kinh thiên vang lên, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương từ sáu đạo quyền ấn của Cổ Thần oanh ra.
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 6: Ngũ Hoang Tứ Hải.
Chương 37 : Đằng Vân trung kỳ (thượng,hạ)
Nhóm dịch: Dungnhi
Nguồn: Sưu Tầm
Cổ Thần tại chiếm được lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế, thi triển thiên hạ đệ nhất công phạt bí thuật Chiến Thần Diệt Tinh Quyền. Đồng thời lại thi triển cổ tinh thần thần thông ba đầu sáu tay, Thánh Hoàng lục quyền đều xuất hiện.
Uy lực mạnh mẽ có thể tưởng tượng được.
Đúng lúc này, trong khoảng không trên mặt đất chỗ mộ phần Hắc đế, đột nhiên sấm sét chằng chịt, thiên địa rung động, phong vân biến sắc, toàn bộ thiên địa đều đang run rẩy. Ở chỗ sâu trong nền đất, tựa hồ tuôn ra một cổ đích cường đại đến cực điểm. Trên mặt đất phương viên vạn lý tầng tầng rạn nứt, xuất hiện một cái khe sâu cực lớn, nhìn thấy mà giật mình, sơn băng địa liệt. Mặt đất còn như vậy, trong lăng mộ Hắc Đế, khí thế càng cuộn trào mãnh liệt, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền vừa ra, toàn bộ lăng mộ Hắc Đế rung động kịch liệt, tựa hồ khắp đại địa đều đang run rẩy. Quyền chưa đến, một cổ cương phong kịch liệt đã thổi tới ba vị nhân tộc cường giả.
Ngay sau đó, trong không gian truyền đến cổ lực lượng cường đại tựa như không gian trói buộc, toàn bộ không gian lăng mộ Hắc Đế đều bị một cổ lực lượng phong ấn kỳ dị, chính là phong ấn lực của Chiến Thần Diệt Tinh Quyền.
Lúc này thực lực của Cổ Thần hầu như tương đương với một vị chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ, sử xuất lực lượng phong ấn cường đại của Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, tựu ngay cả Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư đều không thể động đậy.
Ba người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư , Trịnh Diệc Hùng đang muốn tránh thoát, đột nhiên bị một cổ lực lượng cường đại phong ấn tại trong hư không, nhất thời dường như thời gian tĩnh lặng, bị trói buộc trong hư không.
Ba vị cường giả tất cả đều hoảng sợ. Trong mắt lộ vẻ kinh khủng, một cổ lực lượng thật lớn không thể chống đối, đang lao tới ba vị cường giả, trong sát na, nguy cơ tử vong bao phủ ba vị nhân tộc cường giả Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng.
- Chiến Thần Diệt Tinh Quyền! Diệt tận giết tuyệt!
Cổ Thần oanh ra lục quyền, đồng thời ba mồm rống to, phối hợp sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền quyền cương, khí thế lâm người, tựa như hủy thiên diệt địa.
Hai vị siêu cấp cường giả Hư Không kỳ Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư nhìn Cổ Thần kích tới sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương, trong mắt lộ vẻ hoảng sợ, trong sát na, lại từ hoảng sợ hóa thành sợ hãi.
Lấy thực lực có thể sánh bằng chư tử đại tiên Hợp Đạo kỳ, Cổ Thần oanh ra một quyền Chiến Thần Diệt Tinh Quyền. Ba vị nhân tộc cường giả Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng cũng là trăm triệu không thể chống đối. Huốn chi sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đồng thời oanh tới?
Cùng lúc Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương đánh ra, liền lập tức phong ấn không gian, ba vị nhân tộc cường giả muốn tránh cũng không được, chỉ đành trợn mắt trừng trừng nhìn sáu đạo quyền cương có thể oanh cho bọn họ thần hình câu diệt. Ngay Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư đã bị nguy hiểm trí mạng. Đồng thời tránh cũng không thể tránh. Hai người đều sử xuất con bài bảo mệnh chưa lật của bản thân.
Trong mi tâm Thánh Hoàng Cơ Nghiêu kim quang chợt lóe, một khối tứ phương ngọc lũy kim quang lấp lánh, đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, chính là Thánh Đình chí bảo Hoàng Thiên Lũ từ thời Thái Cổ.
Hoàng Thiên Lũy vừa ra, trực tiếp rơi trên đỉnh đầu Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, nhanh chóng hóa lớn. Thân thể Thánh Hoàng Cơ Nghiêu trong nháy mắt tiêu thất, trực tiếp bị Hoàng Thiên Lũy hút vào không gian bên trong.
Trong mi tâm Độ Thiện đại sư cũng hiện ra một quang đoàn đen nhánh tựa như cái bát, quang mang tán đi, cái bát đen nhánh trong nháy cũng hóa lớn, thành một căn phòng. Căn phòng úp xuống không chỉ đem Độ Thiện đại sư bảo hộ bên trong, cũng để Trịnh gia lão tổ Trịnh Diệc Hùng núp bên dưới.
Cái bát này chính là vô thượng tiên bảo Nguyên Tổ Ô Bát từ thời Thái Cổ. Tương truyền phật môn thuỷ tổ đã từng dùng nó để hóa duyên.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, hai kiện vô thượng tiên bảo từ trong mi tâm Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư bay ra, bảo hộ thân thể ba người bọn họ, tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.
trong sát na, sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền đã trực tiếp oanh lên hai kiện vô thượng tiên bảo Hoàng Thiên Lũy và Nguyên Tổ Ô Bát.
Ầm ầm Ầm ầm Ầm ầm!
Sáu tiếng bạo hưởng kinh thiên đột nhiên vang lên.
Vừa rồi Thánh Tử Cơ Thần Không phóng xuất vô thượng tiên bảo Thánh Hoàng lệnh bị Cổ Thần sử dụng Long Hoàng Chí Dương Kiếm trảm thành hai nửa, Thánh Tử Cơ Thần Không cũng bị trảm thành hư vô, thần hình câu diệt. Lúc này Cổ Thần oanh ra sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương, còn hơn một đạo kiếm cương vừa rồi đến mấy lần.
Cường giả long, yêu nhị tộc trợn lớn hai mắt, nhìn không chớp mắt sáu đạo quyền cương do Cổ Thần oanh ra, trong mắt lộ vẻ khiếp sợ, không biết sáu đạo quyền cương này có giống như xích sắc kiếm cương, đem hai kiện vô thượng tiên bảo của Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư oanh thành hai nửa?
Trong tiếng bạo nổ thật lớn, tiên lực cương khí tựa như một cơn lốc xoáy kịch liệt, mạnh mẽ khuếch tán ra tứ phương, hình thành một viên cầu sóng khí thật lớn, không ngừng mở rộng ra.
Dưới ánh mắt không rời của tu sĩ long, yêu nhị tộc, ba đạo nhân ảnh từ bên trong cơn lốc tiên lực cương khí bắn về phía sau.
Một người thân mặc cửu long kim bào, một người đầu trọc, râu bạc trắng, một người thân mặc hắc sam, chính là ba vị nhân tộc cường giả: Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng.
Ba người trang phục khác nhau, tướng mạo khác nhau, duy nhất tương đồng chính là trong miệng ba người đều phun ra một ngụm máu tươi.
Vô thượng tiên bảo Hoàng Thiên Lũy và Nguyên Tổ Ô Bát là từ thời Thái Cổ truyền xuống, còn hơn vô thượng tiên bảo do chư tử đại tiên thượng cổ luyện chế. Tuy rằng cùng một đẳng cấp, thế nhưng cũng có phân cao thấp.
Hiển nhiên, vô thượng tiên bảo do tiên vương tiên tôn thời đại Thái Cổ luyện chế còn mạnh hơn một chút so với chư tử đại tiên thời đại thượng cổ luyện chế.
Đồng thời, Hoàng Thiên Lũy và Nguyên Tổ Ô Bát do Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư sử dụng, còn hơn Thánh Hoàng lệnh của Thánh Tử Cơ Thần Không người sử dụng, tu vi mạnh hơn cả trăm lần. Bảo vật tương đồng trong tay tu sĩ thực lực khác nhau, hiệu quả cũng không giống nhau, nói tóm lại tu vi tu sĩ càng cao, sử dụng bảo vật càng có thể phát huy ra hiệu quả cao.
Do đó, Hoàng Thiên Lũy và Nguyên Tổ Ô Bát cũng không có bị Cổ Thần oanh ra sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền cương chấn nát. Thế nhưng thực lực của Cổ Thần lúc này, đồng thời đánh ra sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền uy lực cường đại cỡ nào? Tuy rằng không có đem Hoàng Thiên Lũy và Nguyên Tổ Ô Bát chấn nổ, những lực lượng cường đại cũng đem chúng đồng thời đánh bay.
Lực lượng chấn kích thật lớn khiến ba vị nhân tộc cường giả Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng, tất cả đều bị đánh vào tường hàn băng ở phía bên kia lăng mộ Hắc Đế. Tường hàn băng này cứng rắn vô cùng, Cổ Thần sử dụng Long Hoàng Chí Dương Kiếm cũng chỉ có thể chém xuống một đạo ấn ký không sâu, thân thể ba vị nhân tộc cường giả đánh vào đấy, phản lực thật lớn khiến bọn họ ngã nặng nề trên mặt đất.
Hai kiện vô thượng tiên bảo lại làm hõm vào hai hố sâu không lớn trên tường hàn băng, luận độ cứng coi như là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ so với vô thượng tiên bảo vẫn còn kém xa.
Cổ Thần oanh ra sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyền, thân thể thiếu chút nữa ngã xuống. Một cảm giác trống rỗng tựa như thoát lực trong cơ thể.
Chương 37: Đằng Vân trung kỳ. (Hạ)
Nếu không phải Cổ Thần thực sự thoát lực, mà là lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế trong thân thể hắn theo sáu đạo Chiến Thần Diệt Tinh Quyề oanh ra đã biến mất không còn.
Dường như một siêu cấp đại lực sĩ có lực lượng nghìn cân, đột nhiên yếu đi, biến thành lực lượng trăm cân, thân thể cũng có cảm giác hư thoát như vậy.
Lực lượng chiếm được từ Hắc Thủy Đại Đế biến mất, tu vi của Cổ Thần cũng khôi phục lại trạng thái bình thường, thế nhưng, Cổ Thần kinh hỉ phát hiện. Hắn đối với lĩnh ngộ pháp tắc, dĩ nhiên thâm sâu hơn không ít, thực lực còn mạnh hơn so với trước khi thu được thủy chi bản nguyên đến mấy lần.
Lúc này tu vi của Cổ Thần dĩ nhiên đề cao một tầng thứ, đạt tới Đằng Vân trung kỳ.
Thủy chi bản nguyên, hỏa chi bản nguyên lưỡng chủng bổn nguyên trải qua thủy hỏa bất dung ban đầu, tương hỗ bài xích, hiện tại đã tương hỗ dung hợp, cùng tồn tại trong Mệnh Tuyền của Cổ Thần. Chỉ là một đoàn hỏa chi bản nguyên khiến Cổ Thần lĩnh ngộ không ít hỏa chi pháp tắc, thêm một đoàn Thủy chi bản nguyên, Cổ Thần đối với lĩnh ngộ ngũ hành pháp tắc không còn hạn chế ở hỏa chi pháp tắc nữa, mà đối với thủy chi tắc cũng có lĩnh ngộ nhất định.
Ngũ hành tắc là tắc chi nguyên, theo Cổ Thần đối với lĩnh ngộ thủy, hỏa chi tắc càng thêm tinh thâm, thì cũng hiểu ra được một chút, lúc này mới tu vi tiến nhanh, bước vào Đằng Vân trung kỳ.
Cổ Thần rất là kinh hỉ, bước vào Độ Hư bí cảnh, tu vi đề thăng nói nhanh có thể nhanh, nói chậm có thể chậm, chỉ cần lĩnh ngộ pháp tắc, tu vi sẽ nâng cao một bước, thế nhưng, đối với lĩnh ngộ pháp tắc cũng so với bất kỳ một cảnh giới nào trước Độ Hư bí cảnh đều khó khăn hơn nhiều.
Lĩnh ngộ pháp tắc, người lĩnh ngộ ít, theo năm tháng dài dằng dặc, người đột nhiên tỉnh ngộ chiếm đa số, bước vào Độ Hư cường giả Đằng Vân kỳ, có trăm năm, có hai trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới đột nhiên một ngày tỉnh ngộ, tu vi đề thăng tới Đằng Vân trung kỳ.
Mà Cổ Thần ngộ đạo, bước vào Độ Hư, bất quá nửa tháng, tốc độ lĩnh ngộ cực nhanh thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng Cổ Thần biết rõ ràng, ngộ tính của bản thân cao tới đâu, cũng không có khả năng đối với pháp tắc có tốc độ lĩnh ngộ nhanh như vậy. Sở dĩ tu vi đột phá Đằng Vân trung kỳ, là nhờ Hỏa chi bản nguyên và thủy chi bản nguyên trong Mệnh Tuyền.
Độ Hư cường giả khác cần hao hết tâm lực lĩnh ngộ thiên đạo, lĩnh ngộ pháp tắc, mà trong cơ thể Cổ Thần đã có hai loại bổn nguyên, chỉ cần luyện hóa lực lượng của bản nguyên là có thể thu được tắc lực cuồn cuộn không ngừng. Chẳng phải so với Độ Hư cường giả khác tu luyện nhanh hơn rất nhiều lần?
Ba người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng nặng nề ngã trên mặt đất, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư một tay lấy một tay lấy Hoàng Thiên Lũy và Nguyên Tổ Ô Bát thu hồi trong mi tâm, sau đó, ba người tựa như tên dời cung, kéo thân thể trọng thương nhanh chóng phóng về phía quang trụ ở trung ương lăng mộ.
Trong nháy mắt, ba vị nhân tộc cường giả cũng đã nhảy vào trong quang trụ, thân thể nhanh chóng biến mất không thấy Tiếp theo liền xuất hiện ở tại mặt đất của Mộ phần Hắc Đế.
Lần này tiến nhập Mộ phần Hắc Đế, nhân tộc cường giả tổng cộng có mười một vị. Kết quả chỉ còn lại có ba vị cường giả là cường giả Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng trốn thoát. Chư tử thế gia ba vị lão tổ Hạ Phi Trần, Hậu Vô Duyên, Thương Vũ Văn; Tàng gia hai vị lão tổ Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn; còn có phật môn hai vị cường giả Giá Vụ kỳ, tất cả đều vẫn lạc trong Mộ phần Hắc Đế.
Trong đó, Thánh Tử Cơ Thần Không, Tàng gia hai vị lão tổ Tàng Khôn Phàm, Tàng Khôn Sơn, phật môn một vị cường giả Giá Vụ trung kỳ, bốn vị cường giả đều vẫn lạc dưới tay Cổ Thần.
Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng sắc mặt tái nhợt đến cực điểm, khóe miệng còn hiện ra vết máu, ra tới mặt đất, vẫn như trước không dám dừng lại, sợ hãi Cổ Thần đuổi theo ra, nhất thời thân thể chợt lóe, liền biến mất không thấy
Cổ Thần tự nhiên sẽ không đuổi theo, lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế trong cơ thể đã biến mất, cho dù Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư bị trọng thương, Cổ Thần cũng không phải đối thủ của hai vị cường giả Hư Không kỳ. Tu sĩ long, yêu nhị tộc cũng hầu hết bị thương, tuy rằng còn có ba vị cường giả là Kim Bằng Vương, Thạch Hầu Vương Long Đào Long Đào, bất quá, muốn lưu lại Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng hiển nhiên hi vọng không lớn.
Tu sĩ long, yêu nhị tộc, tất cả đều quái dị nhìn Cổ Thần, không biết vì sao hắn không có ngăn cản, để ba vị nhân tộc cường giả trốn khỏi lăng mộ Hắc Đế.
Người thực lực cường đại đã nhìn ra lực lượng trong cơ thể Cổ Thần biến mất. Cổ Thần không có giải thích nhiều, hướng Thủy chi bí thuật trên tường Hắc Thủy Đại Đế lưu lại, nhìn thoáng qua, rồi đi tới Ngô Tinh đang bị trọng thương.
Ba đầu sáu tay biến mất, Cổ Thần biến trở về trạng thái bình thường, rất nhanh đã đi tới trước mặt Ngô Tinh nói:
- Ngô Tinh đại ca, ngươi thương thế sao rồi?
Ngô Tinh vẻ mặt tiếu ý, lắc đầu biểu thị chính mình không có chuyện gì, cười nói:
- Cổ Thần lão đệ, ngươi quả thực làm ta mở rộng tầm mắt a, ha ha ha ha. Lúc này đây, Cơ phong tử tức giận đến thổ huyết. Ngươi không chỉ có một kiếm chém Thánh Tử Cơ Thần Không, mà ngay cả Cơ phong tử và Độ Thiện lão hòa thượng cũng thiếu chút nữa vẫn lạc trên tay ngươi, ha ha ha ha. Thiên hạ tu sĩ nếu biết ngươi công tích lớn như vậy, sẽ bội phục ngươi sát đất a, ha ha ha...
Tu sĩ long, yêu nhị tộc, tất cả đều cười ha hả, hiển nhiên, Thánh Tử Cơ Thần Không bị trảm, Thánh Hoàng Cơ Nghiêu trọng thương, đối với bọn họ mà nói là một chuyện vui sướng đáng giả để vui cười.
Tuy nói Ngô Tinh lắc đầu, nhưng Cổ Thần nhìn ra được sắc mặt hắn cực kỳ tái nhợt.
Lúc này đây e là thương thế căn bản cần một đoạn thời gian rất dài dưỡng thương mới có thể phục nguyên được.
Cổ Thần lấy ra một viên Sinh Sinh tiên linh đan Kim Bằng Vương đột nhiên hừ lạnh một tiếng vang lên. Chúng tu sĩ đang cười vang, nghe cực kỳ chói tai.
Ánh mắt của chúng tu sĩ lập tức bị tiếng hừ lạnh hấp dẫn. Tất cả đều nhìn về phía Kim Bằng Vương.
Lúc này nhân tộc cường giả diệt hết. Cường giả long, yêu nhị tộc, Ngô Tinh bản thân bị trọng thương, còn Long Thương cũng thụ thương không nhẹ, sắc mặt Kim Bằng Vương có chút vênh váo tự đắc.
Thấy chúng tu sĩ nhìn lại. Kim Bằng Vương vểnh miệng, lóe ra một tia tiếu ý, nói:
- Bất quá là mượn lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế mà thôi, có gì đặc biệt hơn người? Hừ hừ, nếu là lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế bám vào trên người bản vương, nhân tộc cường giả một người đều trốn không thoát. Sao lại để ba người Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện hòa thượng, Trịnh Diệc Hùng chạy trốn...
Nghe một lời của Kim Bằng Vương, chúng tu sĩ long tộc trên mặt lộ vẻ không vui, Thạch Hầu Vương cũng nhíu mày, Ma Đằng Vương thì vẻ mặt lạnh như băng, nhìn không ra một chút biến hóa nào.
Ánh mắt Ngô Tinh nhìn chăm chú vào Kim Bằng Vương, nói:
- Kim Bằng Vương, nếu không có Cổ Thần lão đệ đẩy lùi nhân tộc cường giả, lúc này ngươi sớm đã bị bọn chúng đánh cho thần hình câu diệt. Ngươi sao còn ở đây chém gió.
Thường ngày Kim Bằng Vương ở trước mặt Ngô Tinh, không dám làm càn gì, hôm nay lại đón ánh mắt của Ngô Tinh, mà nói:
- Ngô thống lĩnh, chẳng lẽ ta nói không phải sự thực sao?
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Ngô Tinh giận dữ, hôm nay bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu xuất thủ ức hiếp vốn đã khó chịu. Lúc này Kim Bằng Vương nho nhỏ cũng dám không để hắn vào trong mắt, trong lòng phẫn nộ cực điểm.
- Ngô Tinh đại ca thương thế quan trọng hơn. Có chuyện gì chờ dưỡng thương xong đã. Thương thế của ta đã khỏi hẳn, bên này còn có ba viên Sinh Sinh tiên linh đan, hi vong có thể trợ giúp ngươi chữa thương.
Thấy Ngô Tinh bắt đầu tức giận, Cổ Thần lập tức lấy ra một viên Sinh Sinh tiên linh đan trong dược bình, đưa qua cho hắn. Lúc này Kim Bằng Vương thực lực mạnh nhất. Có câu hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, Kim Bằng Vương muốn bừa bãi một hồi thì cứ để mặc hắn. Nếu như hắn chẳng hiểu tri ân đồ báo như thế, lần sau gặp lại tính sổ cũng không muộn.
Nói xong, ánh mắt Cổ Thần nhìn lướt qua các vị tu sĩ, nói:
- Qua không tới nửa canh giờ nữa, thông đạo rời khỏi Mộ phần Hắc Đế sẽ đóng lại. Vũ khí tiên bảo Hắc Thủy Đại Đế lưu lại đã bị Thánh Hoàng Cơ Nghiêu lấy đi. Nhưng đạo thống truyện thừa, tu chân bí thuật vẫn còn ở trên tường. Mọi người nắm chắc thời gian quan khán. Trước khi thông đạo đóng lại, liền đem đạo thống truyện thừa Hắc Thủy Đại Đế truyền xuống ghi nhớ trong đầu, ngày sau lại từ từ tìm hiểu, tu luyện...
Cổ Thần nói vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của tu sĩ long, yêu nhị, coi như là Kim Bằng Vương đối với tu chân bí thuật mà Hắc Thủy Đại Đế lưu lại cũng rất có hứng thú. Nhất là một trong ngũ hành tiên thuật là thủy chi bí thuật.
Chúng tu sĩ không cần phải nhiều lời nữa, đều đi tới phía dưới bên phải bức tường, quan khán đạo thống truyện thừa cùng với đồ giải thủy chi đại trận mà Hắc Thủy Đại Đế khắc lại.
Mấy tu sĩ Minh Khiếu Kỳ cũng nhanh chóng chạy tới bên dưới tường băng đối diện, đều đặt vũ khí tiên bảo. Thánh Hoàng Cơ Nghiêu đem toàn bộ tiên bảo ngoài trung phẩm mag đi. Chỉ để lại vài món hạ phẩm tiên bảo cùng với một ít cực phẩm pháp bảo.
Độ Hư cường giả trong lăng mộ Hắc Đế, trên người đều có hai loại tiên bảo này. Do đó, bọn họ càng cảm thấy hứng thú đối với đạo thống truyện thừa, trận pháp đồ giải mà Hắc Thủy Đại Đế lưu lại.
Bất quá đối với tu sĩ Minh Khiếu Kỳ mà nói, cực phẩm pháp bảo này đều là bảo bối, càng không nói tới hạ phẩm tiên bảo.
Thủy chi đại trận đã bị Cổ Thần hoàn toàn thôi diễn ra, đối với đồ giải hắn chỉ là nhìn lướt qua. Biết chính mình thôi diễn chuẩn xác, liền đi tới bên dưới mặt tường có khắc thủy chi bí thuật tỉ mỉ quan khán.
Đang quan khán, Ngô Tinh âm thầm truyền âm, từ trong đầu Cổ Thần vang lên:
- Cổ Thần lão đệ, Kim Bằng Vương người này không biết ân nghĩa. Tuy rằng ngươi cứu mọi người, nhưng ngươi với hắn ngày trước có thù hận, lấy tính cách của hắn, dĩ nhiễn sẽ tiếp tục ghi hận trong lòng. Hôm nay ta bị trọng thương, không ai là đối thủ của hắn, ngươi phải cẩn thận. Ta để Long Thương, Long Đào theo sát bên cạnh ngươi, ngươi đừng cách xa bọn họ quá.
Theo như lời Ngô Tinh, Cổ Thần sớm có chú ý, nếu không phải lúc trước cần Kim Bằng Vương đối kháng nhân tộc cường giả, ở trong Thủy chi đại trận, Cổ Thần căn bản sẽ không ra tay cứu hắn. Biết hắn khẳng định là hậu hoạn, nhưng khi đó không còn cách nào, nếu như không cứu Kim Bằng Vương, Cổ Thần ngay cả bức họa của Hắc Thủy Đại Đế đều không tìm đến, e là cũng bị nhân tộc bức họa chém giết rồi.
Đối với Kim Bằng Vương, Cổ Thần sớm có dự liệu, nhưng xuất thủ cứu hắn, trong lòng Cổ Thần cũng không hề hối hận. Hiện tại hậu hoạn phát sinh, cũng chỉ đành cẩn thận. Chỉ cần qua lần này, Kim Bằng Vương là người đứng đầu yêu tộc. Cổ Thần là cổ vu chiến thần, hai người nước giếng không phạm nước sông. Ngày sau các bất tương kiến, ở trong thủy chi đại trận, Cổ Thần cũng cứu Kim Bằng Vương một lần là có ân. Kim Bằng Vương không biết tốt xấu, ngày sau còn muốn dây dưa không ngớt với Cổ Thần.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Cổ Thần đem Thủy chi bí thuật cũng ghi khắc thật sâu trong đầu. Hôm nay ngũ hành bổn nguyên, Cổ Thần đã đạt được hai loại, đối với ba loại còn lại càng thêm mong chờ.
Khi quang trụ đi thông mặt đất sắp đóng, huyễn âm của Hắc Thủy Đại Đế lại một lần nữa vang lên, nói rằng thông đạo gần đóng, lăng mộ Hắc Đế sẽ vĩnh viễn nằm dưới lòng đất, không hiện thế nữa. Chúng tu sĩ lập tức chạy tới tiến nhập quang trụ ở trung ương lăng mộ.
Rất nhanh, tu sĩ trong lăng mộ Hắc Đế đều được truyền tống tới mặt đất. Chốc loát, quang trụ tối sầm lại, thu vào lòng đất, biến mất không thấy.
Chúng tu sĩ xuất hiện trên mặt đất, chính là ở tòa tiểu sơn ban đầu bao quanh Hắc Thủy Sơn Mạch. Lúc này đã trên núi đã không còn ma khí ngập trời, mà trở lại bình thường, nhìn không ra chút manh mối nào.
Nếu không có chúng tu sĩ mới từ trong Mộ phần Hắc Đế đi ra, ai cũng không nghĩ ra, dưới nền đất vạn trượng này, dĩ nhiên chính là mộ phần của một đời ma đế thượng cổ Hắc Thủy Đại Đế.
Trong Mộ phần Hắc Đế trải qua mấy ngày, giờ trở lại mặt đất, nhìn bầu trời rộng lớn, trên mặt chúng tu sĩ đều hiện lên vẻ vui mừng.
Hành trình Mộ phần Hắc Đế lần này, long tộc cường giả đã có một người vẫn lạc, yêu tộc cường giả cũng có một cường giả, bảy vị tu sĩ Minh Khiếu Kỳ vẫn lạc. Trong lòng chúng tu sĩ cũng không quá vui vẻ hay buồn bã.
Nhớ tới tối hậu nhân tộc cường giả cường thế. Tu sĩ long, yêu nhị tộc, mấy người không lực hoàn thủ, ánh mắt đều hướng về phía Cổ Thần, vẻ mặt cảm kích.
Bất quá có một người ngoại lệ, Kim Bằng Vương rời khỏi Mộ phần Hắc Đế, nhìn bầu trời rộng lớn, kim sắc trường bào bên ngoài cơ thể nhất thời hóa thành nghìn trượng kim sí, thân thể nhất thời bay thẳng lên trời.
Kim sí nghìn trượng che thiên tế nhật, Kim Bằng Vương đứng trong hư không, ánh mắt nhìn quét chúng tu sĩ dưới mặt đất, cuối cùng rơi vào trên người Cổ Thần, cả tiếng nói:
- Cổ Thần, Cổ Thần rời khỏi Mộ phần Hắc Đế, thì quan hệ đồng minh liền kết thúc. Kế tiếp nên giải quyết ân oán giữa ta và ngươi thôi.
Cổ Thần nhíu mày lại, ánh mắt lạnh lùng, thầm nghĩ: Kim Bằng Vương này thật đúng là đắc thế không nhường người.
Thanh âm của Kim Bằng Vương vang lên, các vị tu sĩ nghe xong, trong lòng đều sinh lửa giận, nếu không có Cổ Thần, tu sĩ long, yêu nhị tộc lúc này đều đã vẫn lạc trong Mộ phần Hắc Đế. Căn bản không thể có hy vọng đào sinh trong tay Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư.
Bất quá Kim Bằng Vương là thủ lĩnh yêu tộc, tuy rằng chúng tu sĩ tâm sinh tức giận, nhưng cũng không phải tùy tiện người nào cũng đều có thể chỉ trích hắn.
Cùng là siêu cấp cường giả Hư Không kỳ, kim long tộc trưởng Long Thương hai hàng lông mày dựng thẳng, nhìn Kim Bằng Vương, quát lớn:
- Kim Bằng Vương, nếu không có Cổ Thần, ngươi sớm bị nhân tộc cường giả giết chết. Ngươi không biết ân báo đáp không nói, dĩ nhiên còn muốn lấy oán trả ơn. Trước mặt các vị đạo hữu, không sợ bị mọi người chế nhạo sao?
- Chế nhạo? Ai dám chế nhạo ta?
Kim Bằng Vương lạnh lùng nói:
- Tại trong Mộ phần Hắc Đế, chúng ta có quan hệ minh hữu, Cổ Thần cứu ngươi, cứu chúng ta là việc nên làm. Ta cùng với Cổ Thần có thù hận,còn trước khi vào Mộ phần Hắc Đế. Lúc này đã rời khỏi đó, quan hệ đồng minh liền không còn tồn tại. Trong Mộ phần Hắc Đế tất cả không có ân oán. Ta muốn báo cừu là do Cổ Thần ngày trước đánh thương tậm tạng của ta. Bản vương ân oán phân minh, có cừu oán tất báo, sao lại nói lấy oán trả ơn?
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
- Long Thương đạo hữu, long, yêu nhị tộc chúng ta nhiều đời giao hảo, Long Thương chỉ là một nhân tộc tu sĩ, cho dù các ngươi quan hệ tôt, cũng không thể thay đổi sự thực hắn là tu sĩ nhân tộc. Hắn sẽ đi tiêu diệt nhân tộc, để yêu, long nhị tộc thống nhất Cổ Hoang sao? Điều này hiển nhiên là không có khả năng. Cổ Thần không đi cùng nhân tộc, cho dù hắn có bị vứt bỏ, nhưng cũng không phải minh hữu của chúng ta. Đối với nhân tộc tu sĩ, bản vương luôn luôn chém giết. Nhất là nhân tộc tu sĩ có cừu hận với bản vương, thì càng muốn chém chết hắn.
- Quả thực là một kẻ nói bậy...
Long Thương tộc trưởng cả giận nói:
- Thống nhất Cổ Hoang? Kim Bằng Vương, ngươi như vậy có khác gì nhân tộc Thánh Đình Cơ gia? Ta long tộc nguyện cùng thiên hạ vạn tộc tồn tại đời đời, cộng đồng sinh tồn. Do đó, mặc kệ là nhân tộc cũng tốt, yêu tộc cũng được. Chỉ cần có thể giúp đỡ cho nhau, đều có thể trở thành bằng hữu.
Cổ Thần là bằng hữu của long tộc ta, Kim Bằng Vương, nếu ngươi dám đối với Cổ Thần bất lợi, đó là kẻ địch của long tộc.
- Phải không?
Kim Bằng Vương thanh âm lạnh lùng, nói:
- Long tộc? Hừ! Long tộc cũng là một bộ phận của yêu tộc. Ta là thủ lĩnh yêu tộc, chính là thủ lĩnh long tộc, thiên hạ yêu tộc, tất cả đều nghe theo lệnh của ta. Long Thương ngươi dám cãi lời bản vương?
Kim Bằng Vương lời vừa nói ra, tu sĩ long tộc tất cả đều phẫn nộ. Tuy rằng từ xưa đến nay, long tộc vẫn để chính mình quy về yêu tộc. Thế nhưng, lịch đại long hoàng đều là cùng thủ lĩnh yêu tộc tồn tại ngang hàng.
Tự thời đại thượng cổ, long tộc long hoàng thất tung, tộc trưởng Kim Long tộc cũng đều là đại long hoàng quản lý toàn bộ bát bộ long tộc. Thủ lĩnh long tộc cũng không dám coi thường long tộc, vẫn long tộc trở thành một liên minh cường đại, mà không phải thuộc hạ.
Thẳng đến nghìn năm trước, tam tộc đại chiến, tộc trưởng Kim Long tộc chết trận, thực lực tổn hại lớn, Kim Long tộc tuy rằng thực lực cường đại, nhưng trước giờ nhân số không vượng, để tu dưỡng sinh lợi, nghìn năm trước Kim Long tộc bắt đầu ẩn cư, không hỏi thế sự bát bộ long tộc lúc này mới phân liệt, làm theo ý mình.
Thế nhưng, tam tộc đại chiến, yêu tộc cũng đồng dạng thực lực tổn hại lớn, yêu vương cấp Độ Hư cường giả còn lại cũng không nhiều lắm, ốc còn không mang nổi mình ốc, sao còn tinh lực đi quản long tộc?
Hôm nay Kim Bằng Vương dĩ nhiên làm trò trước mặt Kim Long tộc, và đại thống lĩnh long tộc, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ rằng hắn là thủ lĩnh long tộc. Rõ ràng là không đem đại thống lĩnh Ngô Tinh này để vào mắt, càng không đem toàn bộ long tộc để vào mắt.
Long tộc có thể nào không giận!
- Kim Bàng!
Ngô Tinh thanh âm lạnh lùng vang lên, nói:
- Ngươi thân là thủ lĩnh yêu tộc, nói ra lời này, là đại biểu toàn bộ yêu tộc, cũng là cho chính Kim Bàng ngươi sao?
Lời ấy của Ngô Tinh ý rất rõ ràng, nếu chỉ là đại biểu cho bản thân, long tộc tìm phiền toái chỉ tìm một mình Kim Bằng Vương. Nếu như là đại biểu yêu tộc, vấn đề liền nghiêm trọng rồi, long, yêu nhị tộc vô số năm tháng giao tình, sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Ngô Tinh là loại người ra sao? Há lại cho phép Kim Bằng Vương đứng ở trên đầu hắn thải nước tiểu, coi như là cùng toàn bộ yêu tộc quyết liệt, cũng sẽ không hối tiếc!
Ngô Tinh thụ thương rất nặng, lúc này căn bản cả thực lực Giá Vụ kỳ cũng không phát huy được. Kim long tộc trưởng Long Thương thực lực nguyên bản đã kém Kim Bằng Vương một bậc, lúc này cũng thụ thương không nhẹ, lại càng không phải đối thủ của Kim Bằng Vương.
Long tộc còn có Long Đào, Long Việt, hai người đều là cường giả Giá Vụ kỳ, cũng không đặt trong mắt Kim Bằng Vương, huống chi Long Việt còn bị trọng thương.
Về phần còn có một Cổ Thần, bất quá tu vi Đằng Vân trung kỳ, cho dù thực lực của hắn so với tu vi mạnh hơn nhiều lần, nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là một cường giả Giá Vụ kỳ, cũng không đặt trong mắt Kim Bằng Vương.
Kim Bằng Vương định liệu trước, hiện tại cho dù long tộc bốn vị cường giả cùng Cổ Thần liên thủ cũng không phải đối thủ của hắn. Trong lòng tính toán: hiện tại nhân tộc Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư đều bị trọng thương, thực lực tổn hại lớn, hôm nay nếu là đem long tộc nhất cử thu phục. Kim Bằng Vương hắn tập hợp long, yêu nhị tộc toàn lực, nhân cơ hội thực lực nhân tộc tổn hại, chinh phạt nhân tộc, chỉ cần đem nhân tộc diệt, cổ vu tộc lúc này thực lực yếu không phải nói chơi, Kim Bằng Vương hắn nhất thống Cổ Hoang, là chuyện sắp tới.
Nghĩ tới như vậy, trên mặt Kim Bằng Vương hiện lên một bộ dáng tươi cười, cả tiếng nói:
- Ta là thủ lĩnh yêu tộc, lời nói của ta, chính là đại diện cho cả yêu tộc, long tộc thân là một thành viên của yêu tộc, nếu dám can đảm cãi lời bản vương, bản vương liền nên vì yêu tộc thanh lý môn hộ, ha ha ha ha...
- Cuồng vọng!
Ngô Tinh hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Kim Bằng Vương, ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, nói:
- Chỉ bằng con chim ngu xuẩn ngươi, cũng dám mở miệng ra quyết định, ngươi cứ thử phóng ngựa qua đây xem. Nhìn lão tử không nhổ sạch lông chim của ngươi, nướng cho chó ăn.
Đang khi nói chuyện, Ngô Tinh khí thế bạo phát.
Kim Bằng Vương nghìn trượng cự sí tản ra, đứng trngj hư không, cả giận nói:
- Bản vương chính là thần điểu phượng hoàng huyết mạch Kim Sí Đại Bàng.
Thanh âm tuy rằng phẫn nộ, thế nhưng, đối mặt Ngô Tinh khí thế bạo phát, trong lòng Kim Bằng Vương lại có chút khó chịu. Không dám về phía trước, tục ngữ nói, "bách túc chi trùng, tử mà không cương", khi Cổ Thần chiếm được lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế, thực lực mạnh đủ có thể so với thượng cổ chư tử đại tiên. Thế nhưng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu và Độ Thiện đại sư, Trịnh Diệc Hùng nhờ vào hai kiện vô thượng tiên bảo bảo vệ tính mệnh, mà đào thoát.
Ngô Tinh cùng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu, Độ Thiện đại sư đều là siêu cấp cường giả. Ai cũng không biết được trong tay hắn còn thủ đoạn bảo mệnh gì, vạn nhất liều mạng lên, kết quả khó mà đoán trước được, Kim Bằng Vương cũng không có lực lượng của Hắc Thủy Đại Đế phụ thân.
Ánh mắt Kim Bằng Vương rơi vào hai yêu tộc cường giả khác, nói:
- Thạch Hầu Vương, Ma Đằng Vương, Ngô Tinh đã bị trọng thương, hiện tại chỉ là nỏ mạnh hết đà, phô trương thanh thế, các ngươi bắt hắn cho ta diệt.
Kim Bằng Vương nói xong, hai vị yêu tộc cường giả cũng không có động, Thạch Hầu Vương nói:
- Kim Bằng Vương, yêu, long nhị tộc giao tình không phải ngươi nói không có là sẽ không có, các vị đạo hữu long tộc, tu sĩ yêu tộc ta và long tộc luôn luôn hòa thuận chung sống. Kim Bằng Vương nói vậy, chỉ là lời nói của bản thân hắn, không liên quan tới yêu tộc.
Ma Đằng Vương đứng bên cạnh Thạch Hầu Vương, trầm mặc không lên tiếng, nhưng gật đầu, hiển nhiên biểu thị khẳng định lời nói của Thạch Hầu Vương.
- Các ngươi lại dám không nghe theo mệnh lệnh của bản vương?
Kim Bằng Vương cả giận nói, hắn vạn lần không ngờ tới, hai vị cường giả yêu tộc, dĩ nhiên không thèm để ý tới lời nói của hắn.
Tuy rằng Kim Bằng Vương dựa vào vũ lực để trở thành thủ lĩnh yêu tộc. Thế nhưng đó cũng chỉ là trên danh nghĩa, cũng không có nửa phần uy vọng. Kim Bằng Vương chỉ là hiện tại trọng lâm hậu thế, cùng chúng cường giả yêu tộc không phải tu sĩ cùng một thời đại. Hắn không hề nhận ra tuy rằng mình ngồi trên vị trí yêu tộc chi chủ, thế nhưng cường giả yêu tộc căn bản sẽ không hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn, tùy ý cho hắn làm càn trong yêu tộc.
Yêu tộc và long tộc nhiều đời giao hảo, nếu như khai chiến, chỉ có hại, không có lợi, đây là chuyện mà bất kỳ cường giả yêu tộc nào cũng biết rõ trong lòng. Cũng chỉ có Kim Bằng Vương mới tự phụ, tự cho là đùng, mới có thể nghĩ tiêu diệt long tộc.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế