 |
|

06-08-2008, 05:56 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG XIV
Chuông đồng hồ treo tưá»ng gõ chÃn giá». Tôi tiến lên má»™t bước nữa, vẫn chỉ nhìn không nói. Chắc cái bản mặt tôi khi đó nhìn lạnh lẽo, cô hồn lắm hay sao mà toà n thân ngưá»i đà n bà bá»—ng chao Ä‘i, rùng mạnh nhưng vẫn không đứng lên, đôi mắt Ä‘en im lặng cÅ©ng nhìn tôi trân trân trở lại. Trá»i Æ¡i, đôi mắt! Nó giỠđây đã kiêu sa, từng trải lắm nhưng dù có ai chá»c cho nó mù loà đi, nung cho nó nát bét ra thì tôi vẫn không thể không nháºn ra vẫn là chÃnh nó.
Nhớ chỠem nhé!... Cái tia sáng non nớt chắt ra từ mắt em sáng hôm đó là m sao có thể nhấn chìm đi được?
Biết rằng nếu bước thêm má»™t bước nữa, con ngưá»i Ä‘ang cố là m ra cái bá»™ Ä‘iá»m tÄ©nh, bá» trên kia sẽ chuyển mình thét váng, tôi kịp dừng lại, kiếm má»™t chiêc ghế đối diện ngồi xuống:
- Vâng! Bà đoán đúng thưa bà giám đốc. Vẫn là cái chuyện lầm lẫn đáng xấu hổ đó - Tôi không nói giá»ng Nam nữa mà trở vá» cái tiếng nói năm xưa quen thuá»™c cá»§a mình - Và hy vá»ng rằng, tôi quả tình là lầm lẫn tháºt như váºy tốt cho bà và tốt cho cả tôi hÆ¡n.
- Ông nói gì tôi không hiểu?
- Cũng mong rằng bà không hiểu.
- Kỳ cục quá! - Bà ta đứng dáºy, đôi lông mà y được tỉa rất đẹp cau lại - Tá»± dưng đêm hôm ông tá»›i đây rồi nói vá»›i tôi những lá»i lạp xạp là tại sao?
- Xin lá»—i bà - Tôi cÅ©ng nhẹ nhà ng đứng dáºy - Bởi vì không còn má»™t cách nà o khác. Tôi là má»™t linh hồn vất vưởng, má»™t tấm thân tà n tạ, gặp được bà khó lắm. Gặp được rồi, tôi chỉ muốn thông qua bà , rất nhanh chóng thôi, để tìm hiểu má»™t sá»± tháºt. Xin bà cứ tin rằng sá»± có mặt đột ngá»™t cá»§a tôi là hoà n toà n thiện chÃ. Tìm được, tôi sẽ Ä‘i luôn và không bao giá» quay lại.
Có vẻ không chịu nổi cái nhìn căng thẳng đến mê dại cá»§a tôi, bà ta chá»›p chá»›p mắt như bị chói nắng rồi bối rối nhìn xuống, tiếng nói má»m mại lại, hÆ¡i rung lên ở âm tiết cuối :
- Thôi được! Äã đến đây rồi, má»i ông cứ ngồi chÆ¡i, rồi chuyện xảy ra như thế nà o, ông có thể kể lại cho tôi nghe. Nhưng xin nhá»› cho là tôi, xin lá»—i, có rất Ãt thì giá». Ông uống gì tôi pha? Trà hay cà phê? Nhìn ông, tôi cÅ©ng biết ông là ngưá»i lương thiện Ä‘ang có nhiá»u tâm sá»± uẩn khúc.
Tôi chợt thấy hoang mang. Chả lẽ cho đến táºn lúc nà y, chỉ có hai ngưá»i trong tư thế mặt giáp mặt mà bà ta vẫn đủ trầm tÄ©nh để giữ được cái lối nói tỉnh uá»· Ä‘ang tiếp dân như thế à ? Hay là không... Kệ! Äã và o đến đây rồi, dù thế nà o cÅ©ng phải nổ súng. Nổ má»™t lần cho mãi mãi.
- Cám Æ¡n bà đã quá chu đáo. Song, cÅ©ng mong bà hiểu cho rằng, hôm nay tôi đến đây thá»±c lòng không phải để tâm sá»±. Tôi đến để được nhìn kỹ lại bà má»™t lần. Tháºt kỹ, thế thôi.
Vang lên má»™t tiếng cưá»i nhá» trong cái miệng hÆ¡i héo héo:
- Ông kỳ quá! Ông là m như tôi và ông Ä‘ang sống trong má»™t tÃch tuồng cải lương mùi mẫn không bằng. Má»i ông hút thuốc Ä‘i, cứ hút rồi nhìn gì thì nhìn. Nhìn kỹ coi tôi có phải con ngáo á»™p hay má»™t nhân viên tình báo, má»™t nữ phản gián có hạng không?
Lại má»™t tiếng cưá»i nữa, tuy có phần nhá» hÆ¡n, chìm hÆ¡n. Cái cưá»i không để lá»™ ra chiếc răng lẫy bên khoé miệng như ngà y nà o. Äâu rồi? Nhổ Ä‘i rồi à ? Trám bạc và o rồi à ? Mà sao có thể nói năng ráo hoảnh như thế nhỉ? Vô lý!... Báºy! Không thể là ai khác được. Thì đấy, đôi mắt buồn buồn có dám nhìn thẳng và o tôi, má»™t lão già vô tÃch sá»± và quá ư đà n hiá»n đâu, trong khi cÅ©ng vá»›i đôi mắt ấy, bà ta có thể khinh bạc nhìn thẳng và o hà ng ngà n những khuôn mặt khác.
Thấp thá»m chưa tháºt tin và o cái nháºn xét còn mang mà u sắc vô Ä‘oán ấy, tôi hạ nóng bắn thẳng má»™t loạt đạn ria:
- Bà không phải là má»™t cái gì hết. Äúng thế. Bởi vì bà chÃnh là Ba Sương. Y tá Ba Sương! Xã đội trưởng Ba Sương cá»§a ba xã vùng hạ lưu sông Sà i Gòn cách đây hai mươi năm.
Má»™t thoáng xao động vút qua rất nhanh trong đôi mắt mở to, má»™t chút chuyển mà u trên đôi môi không son phấn, má»™t chút rung giáºt ở gò má phÆ¡n phá»›t hồng... Tất cả những tÃn hiệu đó đã được thu nháºn chuẩn xác và o con mắt má»™t thá»i là lÃnh trinh sát nÆ¡i tôi. Lạnh lẽo, tôi bồi tiếp má»™t loạt nữa:
- Bà có muốn nháºn bà là Ba Sương hay không. Tuỳ! Äó là quyá»n cá»§a bà . Nhưng tôi, tôi lại cần phải biết tại sao má»™t xác chết đã chôn sâu ba thước đất mà lại có thể còn sống lại? Hiểu cho riêng tôi, cho ná»—i già y vò và ân háºn cá»§a riêng tôi. Ngoà i ra không để là m gì hết. Vì rút cuá»™c, bà vẫn là bà và tôi vẫn là tôi, xa lạ, tách rá»i, không quá khứ, không hiện tại, tương lai.
- Thôi Ä‘i! - Bất ngá» ngưá»i đà n bà hất mặt lên đầy quyá»n uy và khắc nghiệt - Sau má»™t ngà y là m việc mệt nhá»c, lúc nà y tôi Ä‘ang cần nghỉ ngÆ¡i. Xin lá»—i! Tôi không đủ thì giỠđể ngồi nghe những lá»i nói rồ dại, ngá»› ngẩn cá»§a ông. Mà thá»±c chất ông là ai nhỉ? Ông nhân danh ai, nhân danh cái gì để cho mình được cái quyá»n đến đây hạch sách tôi? CÆ¡ quan sắp đến giỠđóng cá»a, ông nên Ä‘i xuống kẻo nhân viên bảo vệ há» lên lại phiá»n. Má»i ông!
Bà ta Ä‘i đến mở rá»™ng cánh cá»a, ra ý bảo tôi Ä‘i ra... Chà ! Lại những âm tiết cuối cùng rÃt lên khi xúc động. Lại còn tÃnh mang bảo vệ, mang công việc ra doạ nhau nữa kia đấy. ÄÆ°á»£c! Trái thá»§ pháo hạng nặng tôi thá»§ từ nãy không còn lý do gì nữa để không bung nổ. Cái giá»t máu lÃnh chiến còn sót lại duy nhất ở má»™t góc sâu kÃn nà o đó trong cÆ¡ thể tôi bất thần chuyển động. Tôi lấy chân đóng sầm cá»a lại, dùng bà n tay hất mạnh bà ta vá» chá»— ngồi cÅ© rồi cưá»i nhạt:
- Nếu giỠđây tôi buá»™c phải là m má»™t cái gì đó thô bạo vá»›i bà thì cÅ©ng là vì tôi muốn được dá»n dẹp quá khứ cho thanh thản lương tâm. Mong bà cảm phiá»n!
Nói rồi tôi từ từ tiến đến, hai bà n tay run run lên bần báºt...
- Cái gì? Cái gì? Ông định là m gì váºy? Tôi sẽ gá»i cảnh sát ngay bây giá» - Bà ta nói và đi đến chiếc máy Ä‘iện thoại đặt trên bà n.
- Có gá»i ông giá»i! - Tôi đã nắm được má»™t bên vai con mồi.
- Buông ra không tôi... Äồng chà bảo vệ đâu? - Tiếng gá»i không đủ to để bay được ra khá»i cá»a phòng.
Tất nhiên là tôi không buông và cÅ©ng tất nhiên tôi phải nháºn má»™t cái tát nảy Ä‘om đóm. Giá»t máu man dại đã vá»t lên đến đỉnh đầu, gà o réo. Tôi đẩy mạnh bà ta và o sát tưá»ng nói sÃt răng:
- Bà không dám kêu đâu, bà cÅ©ng không dám gá»i gì hết. Nếu đúng là bà thì bà đang là m má»™t hà nh động khốn khổ là chạy trốn quá khứ. Kẻ chạy trốn có mấy khi la là ng. Bây giỠđến lượt tôi. Xin lá»—i bà !
Rất nhanh, tôi đưa tay giáºt phăng mảnh áo mà u hồng nhạt che ngá»±c con mồi. Vẫn chỉ là bá» vá», tôi nghiến răng giáºt tiếp cái xu chiêng mà u trắng có thêu ren nÆ¡i mép vải... Má»™t mảnh trăng sáng chói vỡ oà , vút mạnh và o mắt tôi, quýnh quáng. Trá»i Æ¡i! Và o cái tuổi nà y mà bà ta vẫn còn giữ được bá»™ ngá»±c cá»§a đứa con gái chá»›m bước và o tuổi dáºy thì. Tôi bất giác nhắm mắt lại rồi bừng mở ra ngay, sục sâu tia nhìn và o vùng ánh trăng bên trái... Sâu nữa, mò mẫm, dừng lại, lướt Ä‘i... Rồi bùng lên má»™t tiếng nổ khoái trá, sững sá» và buồn thảm. Nó đây rồi! Cuối cùng rồi nó cÅ©ng hiện ra trước mắt tôi, đôi mắt là nh hiá»n, nhá» xÃu cá»§a con chim câu Ä‘ang vá»— cánh chá»±c bay lên ấy. Tôi lại nhắm mắt lại, toà n thân lả Ä‘i trong cái cảm giác đến Ä‘Ãch mệt má»i và ê chá» rồi để rÆ¡i ngưá»i xuống mặt ghế, mồm miệng tá»± dưng thấy khô khát lạ lùng. “Thôi, thế là có thể chết được rồi!â€. Trong đầu tôi vang lên má»™t tiếng nói ngáºm ngùi và có cả phần viên mãn.
Trước mặt tôi, đứng sát và o tưá»ng, toà n thân co rúm, hai bà n tay láºp cáºp cầm chiếc áo che ngá»±c mà không đủ sức mặc và o, hai gò má xanh lượt, mái tóc xổ tung. Ba Sương, vâng, từ bây giá» trở Ä‘i, tôi sẽ gá»i là Ba Sương chứ không cần phải gắn vá»›i má»™t cái tên há» dà i dòng nà o khác, giương đôi mắt thất thần nhìn tôi, con ngươi không động Ä‘áºy...
Lạ lùng sao! Hà ng ngà n những câu há»i, hà ng núi những ngạc nhiên, day dứt muốn đổ áºp xuống em, muốn nghiá»n nát em ra lúc nà y nhưng tôi vẫn ngồi im, cưá»i gằn và khốn nạn hÆ¡n nữa, đôi môi khô nẻ cá»§a tôi lại phải hứng đựng cái vị mặn chát cá»§a hai dòng nước mắt Ä‘ang lặng lẽ chảy xuống... Tôi khóc ư? Sao lại khóc? Khóc cái gì lúc nà y? Hả? – Ná»—i nhá»c nhằn chất chứa gần mưá»i sáu năm qua đã chạm phải cái kÃp nụ xoè cá»§a sá»± tá»§i hổ hôm nay, đột nhiên tạo thà nh sá»± thèm khát thèm nóng bá»ng chảy ngược chiá»u vá»›i những giá»t nước mắt. Mà u trắng bá» vai, sức căng cá»§a cặp vú, nét rung cá»§a là n môi đã lôi ngược đầu óc tôi trở lại cái buổi sáng ân ái, cái buổi sáng tình yêu và tình dục tưởng đã vÄ©nh viá»…n quên Ä‘i. Không! Sao lại Có thể chết được rồi? Tiếng nói thứ hai trong tim tôi báºt phản trở lại. Như thế là em không chết. Tức là tôi không giết em, tôi vô tá»™i, tôi trắng án trong toà án lương tâm, váºy thì tôi có quyá»n trở vá» vá»›i em, giữ chặt lấy em, cướp lấy tình yêu má»™t thuở và muôn thuở cá»§a tôi, nuốt lấy ká»· niệm và o há»ng, ngấu nghiến, mãnh liệt, tươi nguyên như ngà y nà o, hÆ¡n ngà y nà o.
Tôi đứng dáºy, chÆ¡i vÆ¡i và nóng bức, từng bước tiến lại những cánh rừng quá khứ Ä‘ang hiển hiện ở chân tưá»ng. Mắt tôi má» Ä‘i, còn mắt em vẫn mở to, kinh sợ và hình như có cả chỠđợi...
Äúng lúc đó, trong phòng chợt vang lên má»™t loạt những tiếng cối nổ chát chúa, há»—n hà o. Cánh rừng tắt lặng. Tiếng cốt nổ biến thà nh tiếng Ä‘áºp cá»a dồn dáºp. Em vẫn đứng, bất động, mắt hÆ¡i ánh lên má»™t chút mừng rỡ tê dại. ChÃnh cái chút ánh lên đó đã khiến cảm xúc nÆ¡i tôi cÅ©ng tê liệt theo. Tức là giữa tôi và em không còn gì hết. Hoà n toà n xa lạ và ngăn cách háºn thù, chỉ còn lại mối quan hệ hình sá»± giữa hung thá»§ và nạn nhân. Tôi dừng lại, buông hai tay xuôi, nghe máu trong ngưá»i Ä‘ang tháo chạy xuống chân.
á»” khoá rung lên dữ dá»™i, then cá»a oải ra, gãy gục và liá»n đó cánh cá»a nặng ná» bị báºt tung. Thằng Phản ngá»±c xuất hiện, cao má»™t mét tám mươi, nặng tám mươi kg, đứng che gần hết bá» ngang cánh cá»a. Bằng đôi mắt cá»§a kẻ sắp uống máu ngưá»i, nó nhìn xoáy và o tôi rồi nhìn sang bà chá»§ cá»§a nó... Rồi nó cất tiếng cưá»i gằn, man dại:
- A! Hoá ra lại là mà y, thằng thanh tra khốn nạn! - Nó tiến vá» phÃa tôi má»™t bước - Thoạt đầu tao cÅ©ng chỉ nghÄ© mà y là má»™t thằng ăn xin cao cấp, ăn xin theo cái kiểu lên thẳng phòng các sếp đặt vấn đỠtình thương yêu giai cấp, láºp trưá»ng dân tá»™c, lại nhân danh đồng chÃ, đồng đội ná» kia để moi tiá»n. Nhưng cuối cùng - Hắn tiến lên má»™t bước nữa và nắm lấy ngá»±c áo tôi xoắn mạnh - Mà y chỉ là má»™t thằng lưu manh đốn mạt, má»™t thằng cưỡng dâm bẩn thỉu!
Búp!... Tôi chưa kịp hiểu gì thì toà n thân đã bị đánh báºt và o tưá»ng, đầu va cạnh cái kệ sách nghe đến cóc như vừa ăn gá»n má»™t viên đạn nhá»n và o đó, choáng lá»™ng muốn xỉu ngay ngưá»i xuống...
- Kìa!... Thôi, cáºu Äịch! Äừng...
Tôi nghe láng máng tiếng cô ta ở đâu đó... Say máu, thằng Phản ngá»±c tiếp tục ra đòn nữa, những miếng đòn xem chừng có vẻ quen thuá»™c như tôi đã từng va đụng ở má»™t nÆ¡i nà o đấy, má»™t thá»i nà o đấy? Chát!... Mang tai tôi ù lên và liá»n đó đã thấy mặt mình váºp mạnh xuống ná»n nhà , chả hiểu máu hay nước mÅ©i chảy ra nhoè cả mắt. Ở cái tư thế thảm hại đó, tôi nhác thấy cái mÅ©i già y nhá»n hoắt cá»§a hắn cụ cá»±a chuẩn bị văng ra... Chưa kịp tránh, mạng sưá»n tôi đã bị xoáy mạnh rồi láºt nghiêng, dưá»ng như nghe có cả tiếng xương gãy bên trong.
- Trá»i!... Tôi đã bảo thôi!
Tiếng đà n bà lại văng vẳng bên tai... Tôi biết đó là tiếng của em, cố giương mắt để nhìn em nhưng không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy loà ng nhoà ng một mà ng đỠche chắn.
- Mẹ mà y? Biết thân chưa con!
Thằng Phản ngá»±c chưa buông tha tôi, hắn rÃt giá»ng, nắm ngá»±c áo tôi dá»±ng dáºy như dá»±ng má»™t con bù nhìn rÆ¡m rách nát có đôi chân quá» quạng không dÃnh đất. Cái miệng có hà ng râu như kẽm gai gà sát, bắn cả nước bá»t lẫn mùi men rượu, mùi cóc chết thum thá»§m và o mặt tôi. Hắn há»i cô ta:
- Nó đã kịp là m gì em chưa?
Cô ta lúc nà y đã kịp mặc lại áo và mắt tôi cũng kịp nhìn thấy cái đầu cô lắc khẽ:
- Chưa, chưa, thôi! Tha cho ngưá»i ta. Ông không có ý gì đâu. Ông lầm lẫn chút thôi. Tôi xin Äịch...
- Tha nà y!
Má»™t cú giÆ¡-nu nhằm bụng tôi thúc mạnh. Ruá»™t gan tôi lá»™n lên, phèo phá»t, vỡ nát... rồi ói ra má»™t búng máu lẫn cả dãi Ä‘á»m. Mẹ nó! Tôi thầm nghÄ© trong cÆ¡n mụ mị. Mình có phải trái banh đâu mà nó chÆ¡i đầu gối dữ váºy? Hà cá»› gì mà nó đánh mình mải miết như định trả mối thù ngà n năm thế nhỉ? Äây không thể chỉ là đánh ghen, đánh trừng phạt những ai tÃnh xúc phạm đến thân thể chá»§ nó, đây là kiểu đánh cho chết, đánh để phi tang Ä‘i má»™t cái gì. Phải chăng qua và i lần đụng mặt, nó đã hiểu mình là ai? Mình lùng sục tá»›i đây thá»±c chất để là m cái gì? Nó là ai? Thằng nà o?... Cái mùi tanh nồng cá»§a búng máu nằm dưới đất xá»™c lên khiến tôi tỉnh lại. Máu cá»§a tôi Ä‘ang trà n ra ướt láng sà n nhà ! Tại sao lại máu cá»§a tôi? Cả cuá»™c Ä‘á»i binh lá»a, tôi đã bị ai đánh đến ná»—i bò lê bò cà ng, nhục nhã như thế nà y đâu? Và tại sao nó lại đổ ở đây, giữa mùi bia rượu và mùi đà n bà mà không đổ cùng vá»›i bạn bè trong những năm tháng oanh liệt ấy? Tại sao!... Giá»t máu nóng cuối cùng còn sót lại trong trái tim bệnh táºt cá»§a tôi vỡ ra, nhá»›p nhầy, xá»™c lên óc ngây ngất. Bằng má»™t cố gắng cuối cùng cá»§a thói quen tá»± vệ đã bị quên lãng, cá»§a má»™t mẩu ý chà và tá»± trá»ng cuối cùng còn sót lại, vừa lúc cú đầu gối thứ hai cá»§a hắn chá»±c bay lên, tôi tá»±a lưng và o tưá»ng, lấy đà báºt trở lại, húc mạnh đầu và o cái hà m râu kẽm gai Ä‘en nhức Ä‘ang cháºp chá»n trước mắt... Má»™t tiếng cà nh khô gẫy rắc, lại má»™t tiếng há»™c tá»™t cùng Ä‘au đớn cá»§a con heo lá»ng bị thá»c dao và o cổ há»ng. Thằng Phản ngá»±c ôm mặt, dá»™i ngược ngưá»i trở lại, máu tứa qua những kẽ ngón tay hồng hà o có Ä‘eo nhẫn. A!... Thằng Mỹ Ä‘en, thằng Mỹ trắng có cái dương váºt thây lẩy to tướng đái và o mặt tôi dạo nà o Ä‘ang loạng quoạng! Chết cha mà y nà y!... Bằng má»™t cú đá dữ tợn đột nhiên thức dáºy sau mưá»i sáu năm im ngá»§, tôi váºn sức ở cả bắp vế, gân Ä‘Ãt, thịt lưng bả vai, cần cổ... tung mu bà n chân để trần, xương xẩu cá»§a mình và o đúng cái ám tượng thây lẩy giữa hai ống quần bó chặt cá»§a thằng ngưá»i không hiểu là quá khứ hay hiện tại kia... Sướng! Nó rú lên, bưng chặt lấy cái cá»§a quý trá»i cho mà chắc vá» mặt kÃch thước ngang dá»c cÅ©ng không thua kém gì thằng Mỹ Ä‘en ấy, nhảy tưng ngưá»i và o cạnh cá»a rồi lăn ệch ra sà n, đôi mông ngồn ngá»™n cứ nảy lên, quay đảo hệt má»™t con đực Ä‘ang nháºp và o cÆ¡n hưng phấn. Ấy thế mà cái giá»t máu sát nhân lạc loà i trong tuá»· sống tôi vẫn chưa đông cạn, nó đòi được tồn tại nữa, thúc tôi nhà o lên định kết liá»…u Ä‘á»i con đực cÅ©ng bằng má»™t ngón đòn thù háºn ngà n năm và o yết hầu nhưng... cái vạt áo ký giả khốn khổ cá»§a tôi bá»—ng bị nÃu chặt, rồi tiếng con đà n bà ướt sÅ©ng bên tai:
- Anh Hùng!... Tôi xin anh! Xin anh tha cho nó...
Khoái! Cùng má»™t lúc tôi nháºn thức được ba cái khoái. Thứ nhất, trong suốt quá trình nó lê lết, hình như tai tôi chưa phải nghe má»™t lá»i can gián nà o trong khi nó nện tôi thì lại văng vẳng nghe những hai lần. Như váºy là tôi hÆ¡n nó má»™t lần vá» mức độ thương xót. Hai, khi được can, tôi dừng liá»n. Tức là tôi biết Ä‘iá»u, tôi cao thượng hÆ¡n nó và giá»t máu sát nhân ở tôi cÅ©ng nhẹ nồng độ hÆ¡n. Và thứ ba là anh Hùng!... Khoái!
Kiệt sức, tôi rÆ¡i ngưá»i ngồi bệt xuống ná»n nhà , ngay cạnh mấy cái răng dÃnh máu nằm nhá»›p nhua trong vÅ©ng nước đái vừa són ra cá»§a con bò cạp. Tá»± dưng tôi báºt cưá»i, cưá»i mà nước mắt trà o ra... Ô hô! Hùng tha cho nó...xin nó hãy tha cho Hùng... Quá khứ và hiện tại, hai thằng đà n ông, hai cuá»™c tình, hai mạng sống hôi thối Ä‘á»u được xin tha! Khốn nạn! Tôi quay mặt lại... Trá»i! Cái bản mặt tôi lúc ấy máu me chết chóc lắm sao mà vừa nhìn thấy, cô ta đã bưng chặt lấy mắt, lùi bắn ra phÃa sau kệ sách? Kệ! Sợ cho sợ luôn. Cô đã ghê sợ tôi suốt hai mươi năm nay rồi còn gì nữa? Có đúng không?
- Ba Sương! - Vẫn ngồi phệt dưới đất, tôi nói - Tóm lại em là má»™t con đà n bà độc ác, nếu không muốn nói là phản bá»™i. Äá»™c ác nhất trong má»i con đà n bà độc ác. Trước đây má»›i chừng và i phút, tôi cầu mong em còn sống để gạt bỠđược má»i già y vò khổ sở Ä‘eo Ä‘uổi tôi bao năm nay và cÅ©ng bởi vì tôi còn... còn... Nhưng bây giá», sau khi biết được má»i sá»± tháºt, tôi lại tiếc rằng tại sao em không chết Ä‘i, chết hẳn Ä‘i trong cái buổi sáng ma quái ấy - Tôi đứng dáºy, xiêu vẹo bước ra cá»a, chân không già y dép - Bây giá» má»›i là hết. Hết tháºt sá»±. Hết quá khứ, hết những năm tháng tráºn mạc khổ mà vui, hết tình yêu, tình đồng đội và cả tình đồng chÃ. Hết nhẵn! Tá»±u trung má»i sá»± chỉ là trò đùa cá»§a quá»·. Äể không bao giá» gặp lại, em có thể yên tâm má»™t Ä‘iá»u: Sá»± bà máºt vá» Ä‘á»i em, dù hiểu theo khÃa cạnh nà o Ä‘i nữa, cÅ©ng hoà n toà n được chôn chặt. Xin hứa lá»i hứa danh dá»± cá»§a ngưá»i... đã chết. Bởi vì chả để là m gì cả. Chà o bà giám đốc, chúc bà gặp được nhiá»u tốt là nh trong cuá»™c Ä‘á»i chắc là rất Ãt tốt là nh nà y.
Tôi đóng sầm cá»a lại. Cái tôi nhìn thấy cuối cùng trong phòng là má»™t đôi mắt mở to, má»ng nước, khắc khoải nhìn theo...
Trong các bạn đã có ai nếm trải má»™t lần thất tình? Thất tình vá»›i má»™t ngưá»i đà n bà mà mình yêu thương hÆ¡n cả cuá»™c sống? Tôi Ä‘ang ở trong tâm trạng ấy. Äau hÆ¡n tâm trạng ấy.
Vì lẽ tôi không chỉ mất riêng má»™t ngưá»i đà n bà , mất riêng chỉ má»™t tình yêu. Lòng dạ trống rá»—ng, đầu óc chÆ¡i vÆ¡i, chân bước tháºp thững trên hè phố vỠđêm, bá»—ng nhiên tá»± trách mình sao không Ä‘i tìm em, gặp em từ trước, từ cái thá»i còn Ä‘ang xênh xang trong cái ghế bao ngưá»i thèm ước cá»§a má»™t nhiệm sở quan trá»ng để bây giá», thân tà n ma dại rồi má»›i lại gặp em! Trá»i già quá»· quyệt. Số pháºn cợt đùa!
ÄÆ°á»ng phố lúc nà y đã thưa thá»›t bóng ngưá»i, bóng xe qua lại. Từ bến sông, ngá»n gió thổi dá»c theo hai bên hè, thi thoảng dừng lại ngả ngá»›n ở các ngã ba, ngã tư, ở các cây trụ đèn, góc rẽ.
Má»™t chiếc xe đạp phanh kÃt trước mặt tôi rồi tiếp đến má»™t giá»ng nói lá»… độ đến má»§i lòng: Chú Hai vỠđâu để con chở, chú Hai?
Tôi nhìn lên: Má»™t thanh niên có nét mặt khôi ngô, nhẹ nhõm Ä‘ang nhìn Ä‘au đáu và o tôi, đợi chá»...
- Cám Æ¡n! Tôi Ä‘i... Äi dạo bá»™ thôi. Cảm phiá»n nghe!
- Dạ! Không có chi. Con đi, chú!
Anh con trai chao ngưá»i đạp Ä‘i, cái mà u trắng cá»§a chiếc sÆ¡ mi còn vương vãi trên mặt đưá»ng nháºp nhoà tối sáng. Chao! Nếu cuá»™c Ä‘á»i không còn chá»— dung thân tạm gá»i là yên hà n nà o nữa, sắm má»™t chiếc xe tà ng tà ng rồi tối Ä‘i má»i chà o khách vãng lai như cái cáºu có vẻ là sinh viên Ä‘i kiếm tiá»n há»c thêm kia cÅ©ng được chứ sao. Giống như ngà y nà o sau cái lần xin từ chức và nói năng quyết liệt bị ngưá»i ta đẩy lên rừng già phụ trách trồng cà , trồng bÃ, mình chả đã ao ước được trở thà nh má»™t anh chà ng ngưá»i Thượng, lấy má»™t cô vợ ngưá»i Thượng và đẻ những đứa con ngưá»i Thượng để rồi cÅ©ng xong má»™t Ä‘á»i ngưá»i đó sao?
Má»™t chiếc hon Ä‘a cúp giảm tiếng động ngay phÃa sau lưng tôi rồi dừng hẳn lại... Tôi giáºt thót. Chết mẹ! Coi chừng bá»n đà n em thằng Phản ngá»±c rượt theo đánh đòn thù? Theo phản xạ bản năng, tôi vá»™i dé chân chèo bước xuống lòng đưá»ng... Không phải! Äằng sau quầng đèn pha xe máy là má»™t khuôn mặt con gái rá»±c rỡ phấn son.
- Anh Hai!...
Cô gái bước xuống xe, tắt máy, gá»i khẽ. Äang u uất, cho rằng đây lại là má»™t ả giang hồ cỡ trung lưu Ä‘i kiếm khách là ng chÆ¡i, tôi gắt xẵng:
- Hai, ba cÅ©ng váºy thôi. Tôi Ä‘ang báºn. Tôi không có tiá»n. Báºt lên má»™t tiếng cưá»i trong vắt, ắp đầy nữ tÃnh:
- Æ hay! Em có đòi tiá»n nong gì đâu!
- Không cÅ©ng váºy mà có cÅ©ng thế - Tôi trở giá»ng nói mát - Xin lá»—i! Cô nhầm đối tượng rồi cô bé xinh đẹp ạ!
- Xinh đẹp nữa kia à ! Ãc nhỉ? - Lại khúc khÃch - Anh Hai thá» nhìn kỹ lại em út má»™t lần coi em có phải là cái loại gái ấy không?
Tôi miá»…n cưỡng nhìn lên và lần nà y thì nháºn ra đó chÃnh là cô bé nhồm nhoà m húp há»§ tiếu sau cánh cổng sÆ¡n nhÅ© hồi chiá»u. Trong tôi bá»—ng gợn lên má»™t Ä‘iá»u gì đó mÆ¡ hồ, nhá»™t nhạt. Tôi há»i pháºp phồng:
- Xin lỗi!... Có việc gì thế?
- Anh quên cái chứng minh thư và đôi dép. Cô Tư nói em đuổi theo đưa lại.
- Chỉ váºy thôi?
- Chứ còn gì nữa? Anh Hai còn quên thứ gì nữa à ? Tá»™i nghiệp hôn! - Rõ rà ng là trong giá»ng nói có cả cái cưá»i nụ ẩn núp.
- Không... Không quên cái gì hết và nói chung - Tôi bá»—ng gắt lên - Là tôi không quên cái gì cả. Cả đôi dép và cái chứng minh vô tÃch sá»± nà y.
- Ã! Sao lại thế anh Hai?
Tôi cưá»i chua chát, tiếp tục bước Ä‘i. Thì ra là thế. Chỉ là thế. Váºy thì hà tất chi mà lại không phải chÃnh bà ta mang ra? NghÄ© được Ä‘iá»u ấy trong đầu, tôi má»›i chợt nháºn ra rằng, suốt từ lúc bước ra khá»i căn phòng đó tá»›i giá», tuy là m bá»™ không cần gì hết, không thiết gì hết, nhưng tại má»™t góc nà o đó sâu lắm trong lòng, tôi vẫn thắc thá»m thèm vô vùng má»™t tiếng gá»i da diết cá»§a bà ta ở đằng sau.
- Tối nay anh Hai tÃnh nghỉ đâu? - Lần nà y cô gái há»i vá»›i vẻ thà nh thá»±c và vẫn dong xe Ä‘i bên cạnh tôi.
- Bến tà u, nhà ga vỉa hè, mái hiên, công viên... Bất cứ chỗ nà o. Im lặng giây lát, cô nói tiếp:
- Nếu có thể được, em xin phép được má»i anh Hai vô nhà khách hay má»™t hotel nà o đó nghỉ ngÆ¡i, tắm giặt. Lên xe em chở Ä‘i!
HÆ¡i bị bất ngá», tôi dừng lại, nhìn sâu và o mắt cô ta để mong tìm được má»™t ẩn ý gì trong đó... Tuyệt nhiên không! Chỉ có má»™t nét mặt và ánh mắt chân tháºt, hồn nhiên.
- Xin lá»—i cho há»i má»™t câu: Cô má»i hay bà giám đốc cá»§a cô?
- Trá»i! Câu nệ chi anh Hai! Ai má»i chả váºy. Ãt nhất tối nay anh Hai cÅ©ng là khách cá»§a sở, khách cá»§a bà giám đốc. Hồi chiá»u, chÃnh anh Hai chả nói thế là gì. Thôi lên xe Ä‘i, anh!
- Cám Æ¡n! - Tôi lắc đầu - Nhá» cô vá» nói lại vá»›i giám đốc cá»§a cô rằng, tôi rất cám Æ¡n nhưng cái Ä‘á»i nằm võng ở rừng ở rú quen rồi, nằm khách sạn không hạp.
- Không - Cô gái bá»—ng xị mặt - Hổng có cám Æ¡n gì hết. đây là nhiệm vụ cá»§a em, chức trách cá»§a em, là m không tròn, em sẽ bị quở trách, bị phê bình, tháºm chà bị... cho thôi việc.
- Cha! Bà thủ trưởng của cô dữ thế kia à ?
- Ừa! Dữ lắm đó! Anh Hai không chịu, em theo đến sáng luôn.
Nhìn cái miệng cô ta trá» ra, cái mÅ©i chun lại, dù biết đấy chỉ là cách thức nhấn mạnh thái độ, tôi cÅ©ng bất giác báºt cưá»i. Thôi thì cÅ©ng chả nên cố chấp là m gì, má»™t liá»u ba bảy cÅ©ng liá»u, nhân cách đã xuống tá»›i đáy rồi, có gồng lên thì vẫn là đáy mà thôi. Vả lại, cÅ©ng mệt má»i quá rồi. Những cú đòn huá»· diệt cá»§a thằng cha kia đến lúc nà y má»›i ngấm. Tôi cần ngá»§, cần lót bụng cái gì má»™t chút, cần hạ tấm lưng Ä‘au nhức xuống rồi sau đó Ä‘iá»u gì sẽ xẩy ra, kệ mẹ nó.
Tôi lóng ngóng xỠđôi dép và o chân và ngồi lên sau xe. Chắc giống một ông bố già ở quê ra tối nay được con gái rong đi chơi phố phải biết.
Trong phòng ăn tầng hai ở một khách sạn bảy tầng.
Trên mặt bà n trải khăn trắng trống trÆ¡n không có má»™t thứ gì ngoà i mấy cái bát, mấy đôi đũa, táºp giấy thÆ¡m lau tay và cái ly thuá»· tinh nhỠđựng má»™t thứ rượu gạo trắng nhá».
- Bữa nay đãi anh Hai món đặc sản miá»n Tây, thứ đặc sản chỉ dùng để tiếp thượng khách. Mong anh Hai nháºu thiệt tình.
Äâu? Äặc sản miá»n Tây đâu? Thiệt tình, thượng khách gì đâu mà ngồi cả tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy gì hết trÆ¡n. Chà ! Giá lúc nà y mà được má»™t tô cÆ¡m tú ụ vá»›i khúc cá kho tiêu, dăm quả cà muối xổi, bát canh chua thì tốt biết bao! Húp sì soạt, nhai rau ráu má»™t cháºp là xong có phải khoẻ không, cần chi cứ phải là đặc sản vá»›i đặc...nhiệm. Cách rách quá! Váºy mà vẫn phải nán ngồi, che miệng ngáp mà ngồi, gượng ho gượng cưá»i, gượng cả cÆ¡n Ä‘au Ä‘ang dá»™i len từ bốn phÃa thân xác mà ngồi. Cứ ngồi để thá» xem sau cái trò nà y là cái gì? Biết đâu... Vâng! Biết đâu ngưá»i đà n bà ấy sẽ... Sẽ gì? Sẽ gì chÃnh tôi cÅ©ng không rõ nữa! Chà ng mà ng hy vá»ng và chà ng mà ng đợi đón, thế thôi.
Rút cục là cô ấy đã không chết, không chết trước tôi như lá»i thằng Viên đã tiên Ä‘oán, và tôi, tôi cÅ©ng chả chết chóc gì cả như câu rá»§a cá»§a bạn bè trong rừng. Hay là tôi đã chết, cô ấy cÅ©ng đã chết? Chết dần chết mòn, chết mà không biết mình chết?
Phì...
Khẹc!... Tôi giáºt nảy ngưá»i bởi má»™t tiếng rắn hổ phi ngay dưới chân. Nhìn ra đã thấy má»™t gã trai ná»a già ná»a trẻ, cao lòng khòng, cái đầu cÅ©ng nhá»n như má»™t con rắn Ä‘ang kháºt khưỡng bước tá»›i.
Äiá»u đáng nói là hai bà n tay sần sượng vết răng rắn độc cá»§a gã liên tục đưa lên tát trái tát phải và o hai mang tai má»™t con rắn hổ dà i chừng má»™t thước Ä‘ang vừa khẹc ghê rợn vừa bò quằn quèo trên sà n nhà , tiến sát vá» phÃa chân tôi. Khẹc!... Khẹc!... Con rắn bị Ä‘au cà ng khẹc to, cái lưỡi nhá»n hoắt nháy ra nháy và o như tia lá»a hà n xì. Tôi bất giác co chân lên
Cô gái cưá»i to và xua tay:
- Thôi Ä‘i ông! Biểu diá»…n váºy đủ rồi, á»›n thấy mồ!
- Em đâu có tÃnh biểu diá»…n - Gã trai vừa đánh tay cháºm lại vừa cà u nhà u cãi - Em đánh váºy để phân nó dồn xuống dưới đó chá»›.
Nói rồi, chừng như đã thấy đủ, gã nắm nhẹ cổ con rắn lên, để mặc cho thân hình nhầy nhụa cá»§a nó cuá»™n chặt và o bắp tay. Bắp tay Ä‘en, thân rắn Ä‘en, giống hai con rắn cuá»™n nhau. Cùng lúc má»™t cô gái váºn mini juýp trắng từ đâu đó bước ra vá»›i má»™t cái thá»›t xinh xắn và con dao sáng bạc trên tay. Thà nh thạo và dẻo quẹo như má»™t nhà ảo thuáºt Ä‘ao phá»§, rất nhanh, gã kê ngay cái đầu rắn Ä‘ang ngáp ngáp xuống mặt thá»›t và ... Bụp! Cùng lúc vá»›i cái cục tròn nhá»n gá»›m ghiếc lăn xuống sà n nhà , gã dốc ngược cái cổ cụt ngấc cá»§a con rắn và o miệng ly rượu. Huyết rắn chảy ra, từng giá»t tong tả đỠtươi... Chỉ má»™t loáng, ly rượu mà u trắng đã chuyển dần sang mà u hồng. Ly máu! Chưa hết! Vẫn bằng con dao mà cô gái mặc váy ngắn nhưng lại có cặp đùi dà i giữ vai trò như má»™t y sÄ© tiếp dụng cụ đưa cho, nhà giải phẫu ma quá»· nhứ nhứ định vị má»™t chút rồi... Sụt! HÆ¡i chếch xuống dưới má»™t chút cái Ä‘oạn cổ cụt cá»§a con váºt, theo lưỡi dao tòi ra má»™t trái tim tháºt nhá» mà u hồng nhạt, có hai cánh rung khẽ. Trái tim rắn cÅ©ng được thả nốt và o ly rượu. Máu và tim cá»§a má»™t thể xác bắt gặp, ngà o trá»™n, rá»§i bá»t rồi lặng tá» chìm xuống. Trái tim chết chìm trong máu. Kỳ lạ hÆ¡n, khi chìm đến đáy, nó bắt đầu Ä‘áºp thoi thóp, thoi thóp khôn nguôi cùng vá»›i cái mình con rắn Ä‘ang lặng phắc dần dần, duá»—i ra, má»m oặt.
- Äây chÃnh là khách sạn cá»§a tỉnh do cô Tư chá»§ quản, đồng thá»i cÅ©ng chá»§ trương xây dá»±ng - Cô gái nói, mắt vẫn không thôi nhìn đăm đăm và o trái tim rắn Ä‘ang tháºp thõm. Anh chà ng kia là ông thầy rắn thuê từ Minh Hải lên, má»—i tháng trả hai triệu.
Dưá»ng như đã hoà n tất xong mà n dạo đầu cụp lạc, gã ảo thuáºt “hai triệu†cúi gáºp lưng chà o tôi rồi Ä‘i xuống, vẫn kháºt khưỡng như lúc lên. Äến lượt hai cô đầu bếp váy ngắn thi nhau băm chặt, xà o nấu thi thể con váºt ngay trên cái bếp lò đặt chÃnh giữa bà n. Và chúng tôi cầm đũa. Cần đến đâu, bá» lò đến đó. Thịt rắn má»m như thịt ếch, thÆ¡m như thịt chim mà lại dai như thịt bò. Äúng là đặc sản. Ấy váºy nhưng nhìn trái tim rắn Ä‘áºp thoi thóp trong lòng máu suốt bữa ăn, tôi lại cảm giác mình Ä‘ang nhai nuốt những miếng thịt ngưá»i. Chao ôi! Cả thân xác con váºt đã biến thà nh những mảnh vụn trá»™n hà nh xả thÆ¡m tho, riêng trái tim là vẫn chẳng chịu yên cho. Trái tim khổ Ä‘au, tan rã nhưng chưa được chết để phải chứng kiến cái biến Ä‘i cá»§a toà n thể. Trái tim chết hai lần. Trong lòng rượu, trong lòng cuá»™c Ä‘á»i, trái tim như nhá» máu, như khóc than. Äôi cánh sen hồng nhạt Ä‘áºp lả dần, lả dần... Và cho đến khi con ngưá»i buông đũa không gắp và o cái phần thân thể cá»§a nó nữa, trái tim má»›i lặng lẽ ngừng Ä‘áºp!
- Anh Hai uống đi! - Cô gái chỉ ly rượu - Cái nà y là thứ quý nhất, bao giỠcũng thuộc vỠkhách.
- Hả? - Tôi ngẩn ngưá»i.
- Cả huyết, cả tim, bổ dữ lắm! Anh Hai đừng ngại, trái tim nó đã được luá»™c chÃn tái rồi.
- Không! - Tôi đẩy ly rượu ra xa - Tôi không uống. Tôi không phải là thượng khách và tôi cũng không cần là thượng khách.
Cô ta cưá»i cưá»i đứng dáºy, lấy góc khăn chấm miệng:
- Tuỳ anh Hai ! Nhưng dù sao nó cÅ©ng bị luá»™c chÃn rồi. ChÃn tái. Nó chẳng bao giá» còn Ä‘áºp được nữa đâu, quên nó Ä‘i thôi đồng chà thanh tra Ä‘a cảm ạ! Chúc anh Hai ngá»§ ngon! Sáng mai gặp lại.
Nói xong, cô ta ra quầy nói nhá» cái gì đó vá»›i ngưá»i cá»a hà ng trưởng rồi hướng mặt vá» phÃa tôi, đưa ngón tay lên miệng bai và uyển chuyển Ä‘i xuống...
Thất thểu trở vá» căn phòng có gắn máy lạnh, tôi không thể nà o chợp nổi mắt. Bữa tiệc rắn diá»…n ra quái dị và chóng vánh quá khiến tôi không kịp há»i, không kịp nói và cÅ©ng không kịp ăn gì cả, cái bụng vẫn đói nguyên. ChÃn tái!... Cái gì chÃn tái? Rắn hay ngưá»i? Trái tim tôi hay chÃnh trái tim cá»§a ngưá»i đà n bà độc ác đó? Sao lại quên? Cô bé mặt trát bá»± phấn có cái cưá»i bà hiểm định nói Ä‘iá»u gì trong cái trái tim rắn Ä‘áºp thắc thá»m tá»™i tình suốt bữa ăn đó? Ả nói hay ả nói lá»i cá»§a bà ta? ChÃn tái!... Ha ha! Trái tim chÃn tái, cuá»™c Ä‘á»i chÃn tái, tình yêu chÃn tái, ráo trá»i má»i sá»± trên Ä‘á»i Ä‘á»u chÃn tái hết. Khốn nạn!...
Sáng ra, cô hầu phòng có dáng ngưá»i đẫy đà , ngá»±c đùi căng ninh nÃch đưa tôi má»™t túi du lịch căng phồng, má»›i tinh, nói cá»§a cái cô gì tối hôm qua gá»i cho.
- Cô ấy đâu? Có... bà nà o Ä‘i cùng không? - Tôi há»i vá»›t vát.
- Dạ không! Cô đi một mình. VỠlâu rồi.
Tôi lặng ngưá»i Ä‘i. Thế là tia hy vá»ng cuối cùng trong tôi đã lụi tắt. Bất thần lục túi xách không thấy có má»™t mẩu thư nà o, má»™t lá»i nhắn gá»i nà o, tôi quăng ráo trá»i cả mấy bá»™ quần áo, cây thuốc, hai đôi dép, gói tiá»n, chiếc đồng hồ mạ và ng... trở lại túi đồ.
- Cô bé! - Tôi nói - Cho cô. Của cô cả đấy. Coi như tôi cám ơn cô đã tạo cho tôi một đêm ngủ ngon là nh. Chà o!
Äể mặc cho cô gái đẫy đà dứng như trá»i trồng ở đó vá»›i chiếc túi mang trị giá chục triệu đồng, tôi bước ra hà nh lang.
Äã sáng bảnh. Cái nắng sông Háºu vốn sánh và ng tươi rói mà sao sá»›m nay lại có mà u chÃn tái!
*
Khoảng tám giỠsáng thì bạn bè tìm được tôi ở bến xe tốc hà nh vỠthà nh phố.
Từ chiếc LADA mà u xanh dương nhảy xuống là má»™t ngưá»i đà n ông to lá»›n, bệ vệ, chừng bốn mươi tuổi, bụng đã bắt đầu phinh phÃnh, ria mép tỉa gá»n, Ä‘eo kiếng gá»ng và ng, mÅ© phá»›t, váºn comple mà u hạt dẻ, trông trẻ trung, sang trá»ng hệt má»™t chuyên gia Nháºt Bản, Hong Kong hoặc Äà i Loan mà gần đây hỠđã bắt đầu xuất hiện nhan nhản theo là n sóng đầu tư nước ngoà i trên khắp các đưá»ng phố phÃa Nam.
Anh ta đứng sững nhìn tôi. Tôi cÅ©ng nhìn lại anh ta, miệng còn ngáºm miếng xôi sầu riêng tanh ngóm và thoáng nghÄ© rằng, lại thêm má»™t đệ tá» nữa cá»§a cô ta hay gã Phản ngá»±c đến tìm mình?
Nhưng hình như không phải. Gã ngưá»i nước ngoà i chất đầy má»™t đống hà ng ngoại trên vai nà y từ từ tiến đến rồi bất ngá» dang hai cánh tay béo trắng ôm ghì lấy cái thân hình bầm dáºp, hôi hám cá»§a tôi, miệng thốt được má»—i má»™t tiếng:
- Thủ trưởng!...
Thá»§ trưởng nà o nhỉ? Hay là ông ta nhầm? Mà lại nói quá sõi tiếng Việt nữa! Äang ngÆ¡ ngác và ngượng cả vá»›i những ngưá»i xung quanh Ä‘ang ngoái lại nhìn, Ba Thà nh đột ngá»™t thò cái đầu bù xù ra khá»i buồng lái hét toáng lên, là m như dây chÃnh là vưá»n tược nhà nó.
- Ê!... Biết ai đó không?
Ai? Tôi quay đầu nhìn lại gã đà n ông quý tá»™c và lắc đầu, chịu, không nháºn ra? Thà nh xuống xe, báºm bạch Ä‘i tá»›i, đứng chen và o giữa hai ngưá»i, thấp cá»§n, giá»ng vẫn oang oác:
- Chưa hả? - Hắn giáºt mạnh cái mÅ© trên đầu gã đà n ông, để lá»™ ra má»™t cái trán đẹp nhưng hÆ¡i hói - Ra chưa?
- Cũng thấy quen quen... Tôi nói.
- Ä. mẹ! Thằng Tuấn đó chứ ai.
Trá»i đất! Tôi trố mắt. Thằng Tuấn! Thằng Tuấn mà lại thế nà y ư? Chả còn má»™t chút gì bóng dáng cá»§a má»™t thằng Tuấn quần xà lá»n năm xưa nữa cả! Dẫu rằng đã hình dung ra trước dáng dấp má»™t ông chá»§ liên tổ hợp tư nhân ở nó nhưng lúc nà y tôi vẫn bị quýnh quáng. Còn nó, nó lại đứng im phá»—ng sau khi rá»i tôi ra, nước mắt lưng tròng:
- Anh Hai... Em nghe anh Ba kể vỠanh nhưng tuyệt nhiên em không ngỠanh lại đến... nông nỗi nà y! Hai mươi năm...
- Trông như cái thằng Bù Chao trốn lÃnh ngà y nà o ở bìa sông hở?
Tôi cố nói má»™t câu vui để tá»± che Ä‘i những giá»t nước mắt cá»§a mình cÅ©ng Ä‘ang chá»±c chảy ra.
- Tóm lại - Tiếng Ba Thà nh - Äi suốt đêm, sáu giá» sáng bá»n tao má»›i tá»›i đây. Kéo luôn đến sở nông lâm tìm mà y. Má»™t con nhá» mông núng nÃnh nói mà y Ä‘i rồi và nghe đâu, trước khi Ä‘i mà y còn cho má»™t thằng to con nà o đó rá»›t ba cái răng xuống đất thì phải. Ngon! Phải váºy chá»›! Thỉnh thoảng cÅ©ng nên vung tay và i cái cho chạy máu, cho mấy thằng ăn cháo đái bát hôm nay đừng quên rằng nhá» ai mà chúng trÆ¡n lông đỠda như thế. Ngứa mồm, bá»n tao há»i thăm luôn mụ giám đốc. Con nhá» cÅ©ng bảo bà đi há»p rồi. Mẹ! Bá»™ cứ giám đốc là hổng biết là m má»™t cái gì khác ngoà i há»p à ? Bá»™ tưởng rằng cứ há»p là sẽ thay đổi được số pháºn dân tá»™c à ? Còn khuya! Nhưng giám đốc cÅ©ng kệ cha hắn, bá»n tao chỉ muốn ngó qua cái mặt cá»§a nó chút xÃu coi yêu quá»· cỡ nà o mà là m cho mà y khốn khổ khốn nạn dữ váºy.
Äang nói à o à o, hắn đột nhiên chững lại, hai vai nhún lên rồi hạ xuống như lão gà Tây già - Chết mẹ! Còn cái nà y nữa. Bất lịch sá»± vá»›i bạn bè quá! Äi! Äi ra xe, xem mà y có nháºn ra ai đây không?
Ai? Chả lẽ lại má»™t thằng đơn vị còn sống Ä‘i tìm tôi nữa. Thằng nà o?... Nhưng rút cuá»™c chẳng phải thằng nà o cả mà trước mặt tôi, ngồi trong xe là má»™t ngưá»i đà n ông ngoại quốc già , quần bò, áo sÆ¡ mi nâu bình dị, cả tóc và râu Ä‘á»u bạc trắng.
- Má»™t ngưá»i Mỹ à ? - Tôi há»i.
- Sao mà y lại biết là Mỹ?
- Äánh nhau vá»›i chúng nó mãi, chỉ cần ngá»i hÆ¡i cÅ©ng biết.
- Thằng nà y khá! Nhưng mà mà y biết thằng đó không?
- Buồn cưá»i! Là m sao tao có thể biết được.
- Thôi được rồi, và o xe để tránh thiên hạ dòm ngó đã, tao sẽ nói.
Chiếc xe do Tuấn lái Ä‘i được má»™t Ä‘oạn ra hướng bá» sông, ba Thà nh gần như ngồi xổm lên đệm xe, tay vá»— vá»— và o vai ngưá»i Mỹ bồm bá»™p:
- Thằng cha nà y tên là Giôn, đúng không? (Ngưá»i Mỹ cưá»i hiá»n là nh, gáºt đầu) Thằng Hùng! Mà y có nhá»› trong chiến dịch Máºu Thân đợt ba, ná»a đêm mà y còn dẫn xác lên tao há»i thăm thằng Tám TÃnh chết tháºt hay chưa?
- Nhá»›!
- Thằng Tám lúc ấy cáng Ä‘i rồi, nhưng thay và o chá»— nó là má»™t thằng Mỹ vừa ôm *** vừa la khóc câu gì, nhá»› không? Câu gì ấy nhỉ? á», á»... Câu gì mà tao há»i mà y có biết tiếng Anh không, dịch cho nghe thá» má»™t cái vì nó la lối suốt đêm nhức đầu quá, mà y nói có biết sÆ¡ sÆ¡, đại thể là ối giá»i Æ¡i! Tôi mất *** rồi! Tôi mất con c... rồi!...
- Ai-vÆ¡-lôtx-mai-cá»›ke! Nhá»› rồi! - Tôi báºt cưá»i - Mai-cớớc-ká»! Äúng không? ChÃnh là ngưá»i nà y đấy à ?
- Hắn đấy! Cơơc-kÆ¡! Ha! Ha! - Thà nh vá»— hai tay và o nhau cưá»i ha hả như đứa trẻ nÃt vừa tìm ra được cái gì lý thú lắm - Mất *** rồi! Cơơc-kÆ¡...
- Êm!... Lôtx-mai-cơơc-kÆ¡! - Ngưá»i Mỹ già cÅ©ng ngả ngưá»i ra thà nh xe cưá»i to, cưá»i rất lâu, cưá»i ra cả nước mắt rồi trá» trẹ bắt trước tiếng Thà nh - ối giá»i Æ¡i!... Tôi mất dai rồi... Mất rôi!
Tuấn cÅ©ng cưá»i. Cả xe cưá»i nghiêng ngả, tôi cÅ©ng gượng cưá»i theo. Má»™t chút nữa thì Tuấn cho xe húc và o vỉa há» nếu không kịp đánh tay lái lại. Má»™t ngưá»i Ä‘i đưá»ng chá»i vóng lên: “Ä. mẹ bá»n tham nhÅ©ng rá»ng mỡ!†Lại cưá»i. Ngưá»i Mỹ cưá»i to nhất và lôi chai Uytski nhá» xÃu ở trong túi ra, chìa cho má»—i ngưá»i má»™t há»›p. Ba Thà nh bá vai Giôn, nói:
- Thằng cha nà y có con giống ngon lắm! Váºy mà lại ăn đạn và o cuống. Không biết thằng nà o bên mình bắn độc thế? Có khi chÃnh thằng Hùng cÅ©ng nên. Tao nhá»› khi băng cái cá»§ ấy cho nó cá»±c nhá»c vô cùng. Khi băng, nó cương lên, vòng quấn rất chặt. Äâu đó rồi, nó lại xẹp xuống, băng tuá»™t trá»i trÆ¡n. Ä. mẹ! Băng Ä‘i băng lại hoà i không băng nổi mà thằng chả lại cứ ôm cứng lấy rên rỉ: “Cơơ-kÆ¡... Mai-lôtx-cơơc- ká»!â€
Lại cưá»i rá»™ lên má»™t cháºp rồi, có vẻ lõm bõm hiểu và nói được tiếng Việt, Giôn chỉ sang tôi nói trá» trẹ:
- Ông nay là ai?... Tôi thấy ông buồn?
- Là ai hả? - Ba Thà nh trả lá»i - Ngưá»i hùng cá»§a Vi-ci đó Giôn ạ!
Ngưá»i anh hùng hiểu chưa? Tay nà y đánh sáºp bá»™ chỉ huy chiến Ä‘oà n 52 cá»§a các cáºu đó. Năm hai, hiểu chưa? - Thấy vầng trán cá»§a ngưá»i Mỹ nhăn lại khó nhá»c, Ba Thà nh huých và o hông tôi - Hùng! Mà y dịch cho hắn nghe Ä‘i. Cho hắn ngán.
- Chiên Ä‘oan năm mươi há? Tôi hiếu - Thấy tôi vẫn ngồi im lặng phóng tầm mắt Ä‘i đâu, ngưá»i Mỹ lên tiếng - Ngưá»i hùng? Ô kê, tốt lăm! Tôi hiếu... Xin hói ông Hung, ông Ä‘ang... Ä‘ang Ä‘au ốm à ?
Tôi mỉm cưá»i lắc đầu, nói má»™t câu tiếng Anh tỠý xin lá»—i. Và chÃnh Thà nh lại lanh chanh diá»…n giải, là m như hắn má»›i là ngưá»i thông thạo tiếng ngoại quốc ở đây:
- Tức là hắn bảo mà y là anh hùng anh liếc gì mà trông thảm hại thế? Tức là hắn muốn nói... Chúng mình cÅ©ng chịu chung há»™i chứng chiến tranh tâm thần bấn loạn như chúng, đúng không? Hùng! Mà y dịch lại cho cáºu ta nghe: thằng lÃnh Việt Nam sau háºu chiến khổ tháºt, khổ như chó nhưng chả có tâm thần tâm thiếc, sám hối sám hiếc gì cả. Nếu phải oánh nhau lại má»™t lần nữa, vẫn oánh hết ga. Dịch Ä‘i! Không há» lại thương hại mình. Ráo trá»i những thằng tá» ra sám hối, tá» ra bệnh hoạn Ä‘á»u là lÃnh rổm hết, Ä‘á»u là nô lệ cho cái mốt đương đại hết, chúng nó chưa bao giá» là má»™t thằng lÃnh thá»±c thụ cả.
- Kìa! Anh Ba! - Tuấn nhắc và khẽ đưa mắt nhìn vá» phÃa Giôn.
- Ba, tư gì! - Ba Thà nh gắt và tiếp tục bốc máu như vẫn thưá»ng bốc máu trong trưá»ng hợp đụng chạm đến cái bản chất cá»§a cuá»™c Ä‘á»i, cá»§a con ngưá»i tương tá»± - Thằng cha Giôn nà y dù sao nó cÅ©ng là má»™t ngưá»i lÃnh thá»±c thụ vì nó từng bị thương, hết chiến tranh rồi, bây giá» hắn là bạn. Không má»™t ai dá»… chấp nháºn kẻ thù hÆ¡n là những thằng lÃnh đã có thá»i nện chà chạp và o mặt nhau. Thoáng lắm! Nhưng cÅ©ng không thể như mấy cha ở thà nh phố hay ngoà i Hà Ná»™i kia! Việc gì phải xun xoe, phải xoắn và o, phải tâng bốc rằng cuá»™c chiến tranh nà o cÅ©ng ghê tởm, rằng suốt cuá»™c chiến tranh tôi toà n bắn chỉ thiên lên trá»i, rằng chúng ta, cả xâm lược lẫn tá»± vệ Ä‘á»u là trò chÆ¡i cá»§a chÃnh trị, Ä‘á»u là con váºt cá»§a lịch sá»... Nghe ngứa cái tai lắm! Chúng muốn gì, những gã trà thức ná»a mùa, những thằng cá»±u chiến binh bà n giấy ấy? Muốn được má»™t chuyến Ä‘i Mỹ à ? Muốn tá» ra mình là có tầm nhìn nhân đạo toà n nhân loại à ? Hay là đứng trước những kẻ già u có bá»—ng thấy ngốt ngưá»i, thấy hèn cái đầu Ä‘i. Quan niệm cá»§a tao ấy à ? Ngà y xưa oánh nhau vỡ mặt, bây giá» không oánh nữa thì là bạn, bạn sòng phẳng, đến nhà sẽ được tiếp đón cẩn tháºn, nhưng dù muốn hay không, mi cÅ©ng phải nhá»› rằng ngà y xưa mi là thằng bại tráºn. Có thế má»›i ngồi vá»›i nhau được. Có phải không Giôn?
Ba Thà nh quay qua Giôn cưá»i há» há». Giôn cÅ©ng gáºt đầu cưá»i há» há»:
- Phai rồi... Ngà y xưa đanh nhau... Bây giỠlà ban... Là bạn đà ng hoang! Thanh kiu!
- Cho nên - Thà nh nói tiếp - Tao chán, chán cái tư cách ngưá»i Ä‘á»i hôm nay, tao bá» vá» ná»a chừng. Hả? Bá» vá» cái gì ấy à ? Ä.mẹ, quên. Chả là có cả Ä‘oà n cá»±u chiến binh Mỹ sang Việt Nam, mấy cha ở thà nh phố có biết tao đã từng chữa chạy cho những thương binh Mỹ thá»i chiến tranh nên mang xe xuống rước tao lên. Và gặp lại lão Giôn nà y ở đó. Vừa gặp tao, lão đã nói, tất nhiên là qua phiên dịch: “Cám Æ¡n ông! Tôi vẫn thưá»ng há»i thăm vỠông. Không có ông đốc-tÆ¡ kỳ tà i ngà y đó thì tôi đâu còn có ngà y hôm nay quay lại Việt Nam để tìm vá» ká»· niệm, để Ä‘i tìm sá»± yên ổn lương tâm, biết Æ¡n ông nhiá»u nhiá»uâ€. Có phải váºy không Giôn? (Ngưá»i Mỹ tru miệng, tròn mắt lắng nghe khó nhá»c từng từ nhưng rồi cÅ©ng hiểu chút Ãt, gáºt gáºt đầu). Tao má»›i nói: “Khá»i cám Æ¡n! Tôi đâu có ý cứu ngà i. Äang đánh nhau hy sinh thấy mẹ, cứu ngà i là m gì. Nhưng tôi cứu... con giống cá»§a ngà i. Cái cơơc-kÆ¡ đó. Con giống cá»§a ngà i quả tình đẹp quá, giống ra giống nhé! Tiếc thì cứu, thế thôi!â€. Thế là hắn cưá»i ầm lên, ôm lấy tao: “Tôi là má»™t ký giả, tôi đã Ä‘i nhiá»u nước trên thế giá»›i nhưng tôi chưa thấy ai nói má»™t câu hay như thế cả. Rất văn hoá, rất đà ng hoà ng, chỉ có những ngưá»i lÃnh chân chÃnh má»›i có được những suy ghÄ© ấy. Tôi đã có hai con, má»™t trai, má»™t gái, con trai tôi đặt tên là Thà nh để ghi nhá»› công lao cá»§a ông. Cả nhà tôi Ä‘á»u hay nhắc đến ông. Rất mong được má»™t lần má»i ông qua đó chÆ¡i Ãt ngà yâ€. Nghe cÅ©ng khoái cái lá»— tai, nhưng tao nói: “Tôi già rồi, yếu rồi, vợ con ngà i có qua đây thăm tôi thì qua chứ tôi chả muốn Ä‘i đâu hết. Qua đây, chÃnh tay tôi sẽ nấu những món ngon nhất ở Việt Nam cho mà ăn. Có phải không Giôn? (Ngưá»i Mỹ lại tròn mắt gáºt đầu) Biết tao vá»›i thằng Tuấn tÃnh Ä‘i miá»n Tây tìm mà y. Giôn cÅ©ng đòi Ä‘i, nói rằng có thằng bạn đã chết ở vùng nà y, muốn đến thăm cảnh váºt rồi vá» kể lại cho cha mẹ hắn nghe! Ä. mẹ! Ba cái thằng cha Mỹ nà y cÅ©ng tình cảm ghê. Trong khi bá»n mình ở ngay tại chá»— mà bây giá» vẫn có những gia đình chưa tìm được mồ mả tung tÃch cá»§a con em.
- Nói nhiá»u quá! - Tuấn trêu - Bây giá» Ä‘i đâu anh Ba?
- Äi ăn sáng. Kiếm má»™t món ăn Việt Nam nhất đãi Giôn, cho thằng Hùng ăn luôn, dòm nó như cái thằng chết đói mưá»i năm vừa sống dáºy, sau đó đưa Giôn trả lại cho há»™i cá»±u chiến binh tỉnh rồi... tất cả hà nh quân lại sở nông lâm.
- Cái gì? Tôi há»i - Sao lại vỠđó?
Tuấn vừa lái xe chầm cháºm vừa lầm rầm nói gì đó bằng tiếng Anh vá»›i Giôn, và chắc là đang nói vá» tôi vì cứ thấy đôi mắt nâu cá»§a Giôn nhìn tôi đăm đăm, đầu gáºt gáºt liên tục, thấy tôi há»i bèn trả lá»i:
- Em nghÄ© rằng, tại đó biết đâu sẽ phát hiện ra được má»™t Ä‘iá»u gì đó ngưá»i đà n bà kia? Nếu đúng là chị Ba thì có hoá thà nh quá»· cÅ©ng không qua nổi mắt em. Còn nếu tráºt, má»i anh Hai yên tâm trở vá», nháºu.
- Không cần nữa đâu - Tôi nói âm thầm - Mình đã gặp rồi, gặp kỹ rồi. Cô ấy đã chết. Hoà n toà n chết hẳn.
Váºy thì ô-kê! - Ba Thà nh vá»— đùi cái đét - Ä‚n sáng xong, ta bá» mẹ nó vùng sông nước nhạt hoét nà y, trở vá» rừng luôn. Nhân bảo như thần bảo mà : việc gì qua cho qua, đừng đà o mồ quá khứ lên nữa. Mà dù cô ta có sống lại thiệt thì cÅ©ng coi như đã chết. Quên Ä‘i! Phải biết quên! Quên! Äó là biểu hiện nhảy vá»t vá» nháºn thức, vá» tâm sinh lý cá»§a đám lÃnh chiến á»§ ê hay ngoái đầu gặm nhấm dÄ© vãng chúng ta. Tá»› nói thế có phải không Giôn?
Chả biết có hiểu không nhưng bị há»i bất ngá», Giôn cÅ©ng vá»™i gáºt gáºt đầu, mái tóc mà u bạch kim xoã từng lá»n xuống vầng trán trắng ngà , trông đẹp như má»™t há»c giả thá»i cổ đại Hy Lạp. Tuấn mỉm cưá»i:
- Anh Hùng ạ! Em vừa nói vá»›i Giôn là anh Ä‘ang Ä‘i tìm má»™t ngưá»i tình đã chết cách đây hai mươi năm. Giôn bảo anh lãng mạn quá, phải chăng chÃnh vì thế mà sau chiến tranh ngưá»i lÃnh Việt Nam Ãt kẻ phát Ä‘iên? Giôn có vẻ thÃch anh lắm, muốn viết má»™t bà i vá» anh...
Tôi cưá»i chua chát, nắm lấy bà n tay hồng hà o cá»§a Giôn bóp mạnh. Äiên ư? Äây là má»™t chứng khoa há»c khó có thể kết luáºn ngay được. Äiên! Sau cuá»™c đâm chém tà n canh, lại tiếp má»™t thá»i kỳ tà n tệ, ngưá»i lÃnh nà o không Ä‘iên, chỉ có biểu hiện cái Ä‘iên đó ra theo cách thức nà o, khả năng tá»± kiểm toả ra sao.
Buông tay ngưá»i cá»±u chiến binh Mỹ ra, tôi há»i má»™t câu bấy lâu vẫn ám ảnh trong đầu:
- Ba Thà nh ơi! Cái gã đại uý gì đó, đã... đi cải tạo vỠchưa?
- Vá» rồi! Vá» lâu rồi nhưng thá»±c ra tao không muốn Ä‘i tìm. Ba Thà nh trả lá»i và ánh mắt hắn đột nhiên sẫm buồn.
Sau má»™t đêm ngá»§ cÅ©ng tạm gá»i là yên giấc, không má»™ng mị, không cháºp chá»n trong toà nhà cá»§a Tuấn, má»›i há»ng sáng, Ba Thà nh đã Ä‘áºp cá»a ầm ầm:
- Dáºy! Dáºy Ä‘i! Tiếp tục hà nh quân.
Hắn đứng chạng chân ngay trước cá»a phòng tôi, mình trần trùi trụi, trắng núng, quần đùi dà i đến khoeo chân, dây rút lòng thòng, để lá»™ cái thân thể đã xệ ra ở khắp má»i chá»—. Kỳ lạ! Vá»›i cái thân thể nà y mà hắn vẫn thức khuya dạy sá»›m, vẫn Ä‘i lại nhanh nhảu như hồi ở rừng được? Chắc thằng cha lại nổi cÆ¡n hứng nháºu nhẹt gì đây? Vẫn nằm ưá»n trên giưá»ng, tôi thá» Æ¡ há»i:
- Hà nh quân đi đâu? Hai thằng cứ đi tự hiên. Tao hơi nhức đầu.
- Hai thằng nà o? - Äến sát giưá»ng tôi, hắn đưa tay kéo tuá»™t tấm chăn Ä‘ang đắp trên ngưá»i tôi vất xuống cuối giưá»ng rồi tay chống nạnh, hai đầu gối cá»§ lạc chạng ra - Sao lại hai thằng? Äi việc cá»§a mà y mà hai thằng nà o?
Tôi ngồi dạy, ngáp một tiếng rõ to:
- Việc của tao? Việc gì?
- Äi gặp thằng cha đại uý. Tao há»i ra được chá»— ở cá»§a hắn rồi. Long Khánh.
- Äại uý à ?... Gặp là m gì. Muá»™n rồi.
- Thôi Ä‘i cha ná»™i! Äừng giả bá»™ nữa. Trong cái sá» nhà u nát kia nghÄ© gì tưởng không biết sao? Cha ná»™i vẫn canh cánh vỠả đà n bà đó, đúng không? Tức là vẫn chưa tháºt thoả mãn cái chuyện dá»› dẩn ả còn sống hay đã chết - Thấy tôi im lặng, hắn cưá»i khồ khồ - Mẹ há»! Thằng Ba Thà nh nà y Ãt nhất đã đụng dao kéo và o thân thể mà y trên ba lần, chả lẽ con mắt mà y nghÄ© gì tao lại không biết sao? Há»›! Nó chết rồi! Chết tháºt rồi! Cái miệng mà y nói váºy nhưng con mắt mà y lại méo sang hướng khác. Chết rồi thì thôi nhưng hà cá»› gì mà cái bản mặt mà y lại á»§ ê như vừa đánh mất trứng *** thế? Chú mà y đã quên rằng tao từng là bác sÄ© tối cao cá»§a ráo trá»i các loại ná»™i ngoại khoa và cả tâm thần phân láºp rồi à ? Äi! Quyết rồi.
Vừa lúc Tuấn bước và o, xúng xÃnh trong bá»™ pyjamas mà u ghi nhẹ cùng vá»›i mùi nước hoa thÆ¡m ngà n ngạt:
- Má»i hai đại ca ta Ä‘i ăn sáng rồi lên đưá»ng.
- Ủa! Mà y cÅ©ng tÃnh Ä‘i? - Ba Thà nh há»i.
- Chớ sao không.
- Báºy mà y Æ¡i! Ở nhà . Là m ăn. Phát đạt. Má»™t ngà y bây giỠđối vá»›i mà y là tiá»n, là và ng, Ä‘i lòng ròng theo tụi tao, những thằng phế loại, có mà hư ngưá»i. Cứ cho mượn má»™t cái xe máy phân khối lá»›n là xong, và i bữa trả lại.
- Anh má»›i tầm báºy thì có, anh Ba! Anh nhìn nháºn thằng em sao xoà ng quá váºy? Có kiếm tiá»n và ng cÅ©ng là để cho thiên hạ khá»i khinh khá»i chê những thằng lÃnh trong rừng ra chỉ biết đâm chém, ăn no vác nặng chứ tiá»n và ng thay thế thế quái nà o được cú há»™i ngá»™ nà y. Ba ngà y, bảy ngà y, ná»a tháng, cả tháng, cả năm -Tuấn cưá»i hóm - Công tư kết hợp má»™t chút. Äến nÆ¡i hai anh cứ và o trước, thằng em tranh thá»§ bay ra VÅ©ng Tà u xem cái 500 khối gá»— xuất cho thằng Xanhgapo đã bốc xong lên tà u chưa. Hì!
- Kệ mà y vá»›i cái đống gá»— cá»§a mà y. Mà y Ä‘i má»™t ngà y, má»™t tháng, má»™t năm cÅ©ng được - Ba Thà nh nói vẻ nôn nóng - Miá»…n là đưa được tao vá»›i Hai Hùng đến chá»— đó... Nhìn gì tao chằng chằng váºy mà y, Hùng? Bá»™ tao lạ lắm hả?
Tôi giả vỠđánh đầu bẻ cổ để che Ä‘i má»™t cái cưá»i khó giấu. Vá»›i tÃnh khà mang hổ lá»a cá»§a thằng cha cá»±u bác sÄ© nà y, nếu tôi lì lợm nhìn hắn thêm má»™t chút nữa là dá»… ăn chá»i té tát và o mặt lắm. Dá»… thưá»ng chuyến Ä‘i nà y chỉ là vì tôi như hắn nói chứ không phải vì cả mối tình tuyệt vá»ng cá»§a hắn vá»›i Hai Hợi nữa chăng? Cái thằng! TÃnh khà kỳ cục! Xấu tốt, nổi chìm cứ lá»™ tuốt luốt ra ngoà i.
Chao ôi! Äã lâu lắm rồi tôi má»›i lại có má»™t chuyến Ä‘i dá»… chịu như thế. ÄÆ°á»ng êm, xe tốt, gió mát, bạn bè chân tình ruá»™t thịt, thiên hạ đủ mà u sắc xuôi ngược hai bên thà nh xe cÅ©ng hiá»n là nh, thuần phác biết bao!
- Năm ấy, sau khi anh Ä‘i rồi, tụi em ở lại còn mấy ngưá»i, buồn thối ruá»™t - Tuấn vừa vặn lái vừa để cho dòng tâm sá»± bây giá» má»›i có dịp chảy ra - Tình hình lại xấu Ä‘i, rất xấu. Lác đác lại có ngưá»i chiêu hồi, đầu hà ng như dạo cuối trà o Máºu Thân. Nản dữ lắm. Anh em đã tÃnh rá»§ nhau cắt rừng trở vỠđội hình chá»§ lá»±c để nếu có chết cÅ©ng chết trong không khà ngưá»i nhà , chết đà ng hoà ng, chết trong danh dá»± ngưá»i lÃnh chứ không phải chết lá»§i thá»§i ở dưới cái vùng sông ấy. Nhưng chạnh nghÄ© đến anh, đến con ngưá»i, công tÃch và những thiệt thòi cá»§a anh, nghÄ© đến những đứa đã ngã xuống, những thằng thương táºt, rồi nghÄ© đến ngay cả những đồng đội ngưá»i ở đây cÅ©ng Ä‘ang từng phút hy sinh, khổ Ä‘au chẳng kém gì mình mà bảo nhau cắn chặt răng trụ lại. Nói cho đúng, đơn vị ta khi ấy vẫn là đơn vị cá»§a anh mà không có anh. Rồi má»i việc cÅ©ng kết thúc. Còn năm thằng. Ba thằng chống nạng ra Bắc. Má»™t thằng ở lại lấy vợ vốn là cÆ¡ sở cÅ©. ÄÆ°á»£c và i tháng thì và o tù vì ra chợ nháºu xỉn, bắn chết ngưá»i. Có gì đâu. CÅ©ng chỉ là chuyện khÃch bác Bắc Nam thông thưá»ng. Thằng nà y nói: “Vá» má chúng mà y Ä‘i! Ở trong nà y hoà i, Ä‘em theo cái nghèo, cái lạnh và o theoâ€.
Thằng kia nổi sùng: “Ä. mẹ! Váºy thì hồi chiến tranh, mà y rúc và o l... con ** ngá»±a nà o để bây giá» ngu si hưởng thái bình lại còn nhảy ra nói láo?â€. Thằng kia chồm lên. Thế là bắn.
- Nếu phải tao, tao cÅ©ng bắn như váºy - Ba Thà nh nói âm thầm.
- Còn em - Tuấn nói tiếp - ÄÆ°á»£c tin cáºy hÆ¡n, há» cho chuyển ra là m huyện đội phó, huyện đội trưởng rồi chá»§ tịch và sau đó là bà thư huyện. Công việc Ä‘ang đà tiến triển tốt vá»›i vị trà ở má»™t huyện vững mạnh vá» má»i mặt cá»§a toà n tỉnh. Trong chiến tranh hay trong hoà bình, những thằng lÃnh may mắn còn sót lại như em thá»±c sá»± coi mảnh đất nà y như quê hương ruá»™t thịt cá»§a mình. Ấy váºy mà - Tuấn nhếch mép cưá»i, đột nhiên nhấn ga cho xe tăng tốc vá»t nhanh lên má»™t Ä‘oạn - Kỳ đại há»™i lần thứ hai, em bị đánh báºt ra khá»i cấp uá»· rất vô cá»›. Tá»™i vạ gì ư? Chả có gì hết. Nếu có thì chỉ là cái tá»™i cả tin, không chịu và o má»™t ê-kÃp nà o, công tâm, yêu quý tất cả má»i ngưá»i, là m việc không kể ngà y đêm, không chịu được sá»± khuất tất cá»§a kẻ nà y hay kẻ khác và liêm khiết đến từng Ä‘iếu thuốc lá cá»§a công quỹ... Khốn nạn! Hồi chiến tranh, ngưá»i ta cần mình đứng ra lấy ngá»±c hứng tên, hứng đạn. Yên hà n rồi, há» lại sợ mình tiếm quyá»n, sợ mình là m má»™t cuá»™c xâm lược văn hoá và trà tuệ trở lại. Khổ!
Nhìn nhanh và o gương chiếu háºu, tôi bấm và o lưng Tuấn. Chẳng dè Ba Thà nh nhìn thấy, hắn văng luôn:
- Bấm mẹ gì. Äể cho nó nói. Bá»™ chúng mà y nghÄ© tao là thằng Nam, thằng Nam rặt thì tao cÅ©ng cùng má»™t giuá»™c như chúng nó hả? Mẹ! Thá» xét nghiệm máu, thá» lục lại gia phả coi, tao đảm bảo rằng ráo trá»i những thằng thÃch phân biệt nhất Ä‘á»u chảy dòng máu Bắc kỳ thứ thiệt trong ngưá»i, Ä‘á»u là dân Bắc kỳ từ Ä‘á»i ông Ä‘á»i cha, Ä‘á»i ông cố ná»™i, ông tằng tổ đói kém quá mà di dân và o đây chứ vinh vang con mẹ gì.
Ngoà i kia nghèo, đói, rét ư? đúng! Cả trà tuệ bảo thá»§ ư? Äúng! Nhưng phải hiểu tại sao lại như thế kia chứ. Vắt kiệt sức mình cho hai cuá»™c chiến tranh thì bố thằng nà o mà chẳng đói, chẳng rét. Tất nhiên các cha cÅ©ng phải bá»›t bá»›t cái ì ạch, trì trệ Ä‘i và mấy cha Bắc má»›i và o trong nà y sau 75 cÅ©ng phải gạt bá»›t cái tham lam Ä‘i. Tham quá, đãi bôi quá, cái miệng và cái bụng không ăn khá»›p, tệ hại hÆ¡n là lại còn xá» nhau, lục đục vá»›i nhau là m xấu cả những thằng Bắc thứ thiệt khác. Tao nói váºy có trúng không, Tuấn?
- Trúng. Y giá»ng Ban tuyên giáo Trung ương - Tuấn cưá»i.
- Cà trá»›n mà y! Không cẩn tháºn thì thà nh má»™t hố sâu ngăn cách không sá»a được đâu. Chất địa phương cát cứ trong nà y là biểu hiện cá»§a tư tưởng nông dân văn hoá thấp nhưng chất đãi bôi, tham vặt, ưa dòm ngó nhau ngoà i kia cÅ©ng là tư tưởng manh mún, văn hoá thấp nốt. Hai thằng nông dân trong má»™t nước nông dân nhất định đụng chạm nhau. Tao là má»™t thằng nông dân, tao cứ nói đại thế, trúng thì nghe, không trúng thì bá». Tao nhá»› hồi táºp kết ra ngoải, dân ngoải thì xin má»i, mấy cha Bắc nhưá»ng hết. Lại muốn là m ông to bà lá»›n nữa ư? Cứ tá»± nhiên, chả ai tranh già nh, tốt bụng váºy chá»›. váºy mà bây giá» thái bình rồi lại đáp nghÄ©a bằng sá»± hẹp bụng, coi kỳ lắm, hổng biết Ä‘iá»u. Nhưng cÅ©ng đừng chấp. Ngoà i đó dù muốn hay không vẫn là cái nôi văn hoá, cái văn minh Mẹ. Mai mốt cuá»™c sống khá lên, tá»± nhiên má»i sá»± kỳ thị tầm báºy tầm bạ rồi cÅ©ng biến mất thôi. Ráo trá»i Ä‘á»u khởi nguyên từ cái sá»± nghèo. Nghèo là hèn. Có anh hùng, có triết nhân vẫn hèn. Tao nói váºy nghe được không?
- ÄÆ°á»£c! - Tuấn nói - Lần nà y thì hệt má»™t nhà sá» há»c kiêm dân tá»™c há»c... Bắc kỳ. Có khi phải lo kiếm cho anh Ba má»™t cô vợ Hà Ná»™i cho nó đã.
- Hà Ná»™i hả? Hà Ná»™i thì số dách rồi. Ở ngoà i đó má»i thứ còn xáºp xệ dữ lắm nhưng con gái lại quá đẹp. Trắng nõn, răng Ä‘á»u chằn chặn không như cái cưá»i toà n răng giả ở trong nà y. Phải không Tuấn?
Tuấn không hưởng ứng câu nói của Ba Thà nh, cái nhìn ra ngoà i nắng trở nên đăm chiêu:
- Lắm lúc nghÄ© cÅ©ng buồn. Có được đất Ä‘ai dà i rá»™ng ngà y hôm nay cho dù có Ä‘iểm nà y Ä‘iểm ná» chưa tương đồng nhưng ngưá»i Ãt suy nghÄ© nhất cÅ©ng phải thấy rằng đó là kết quả bằng máu cá»§a cả hai miá»n cùng đổ xuống ròng rã mấy chục năm chứ. Ngẫm lại câu nói cá»§a anh Hai hồi ở rừng mà thấy thấm! "... Hà ng triệu thanh niên ưu tú cá»§a cả nước ngầm xuống để tá»›i đây có má»™t bá» cõi nối liá»n nhưng coi chừng lòng ngưá»i lại chia hai...†Nhỡn tiá»n bây giá» Ä‘ang phân hoá thà nh hai tháºt. Hai ná»n văn hoá, hai kinh đô, hai vùng dân cư và rất có thể sẽ là hai hệ tư tưởng. Cái manh nha trong chiến tranh lúc nà y đã trở thà nh má»™t nguy cÆ¡ tháºt sá»±. Nếu không có Ä‘iá»u nà y thì cuá»™c Ä‘á»i cá»§a anh Hai đâu ra nông ná»—i nà y và cuá»™c sống cá»§a bao nhiêu ngưá»i khác sẽ dá»… chịu biết bao.
- Tuấn! - Tôi nhắc khẽ - BỠqua đi!
- BỠqua lúc nà y là tự sát. Không hiểu các cụ ở trên có thấy không?
Bà i há»c tan rã vì xung đột lãnh thổ ở Äông Âu chưa đủ là má»™t bà i há»c Ä‘au đớn sao? Buồn tháºt! Kỳ thị xét đến cÅ©ng là sá»± sợ hãi và phân biệt xét đến cùng cÅ©ng là vị ká»·. Chiến tranh mất còn thì quyá»n lợi chịu chung. Má»›i báºp và o là m kinh tế, và o trò chÆ¡i đầu tư vá»›i tư bản là đã lợi Ãch tranh già nh, ruồng bá» nhau.
- Ä. mẹ! Không nói chuyện chÃnh trị, Ä‘au cái đầu lắm - Ba Thà nh la lên - Nói chuyện chÃnh trị lúc nà y là ba cái thằng đã ngã xuống chúng nhất loạt đội mồ lên đòi máu bây giá». Tao nói bay nghe má»™t ká»· niệm vá» Ä‘iếu thuốc nghe chÆ¡i. Cái dạo đó phẫu tao thèm thuốc gần chết. Thèm đến ná»—i giá ai cho má»™t Ä‘iếu thuốc rê thì hút xong sẵn sà ng lìa Ä‘á»i. Bá»—ng má»™t cô gái trong ấp láºp cáºp quần mang ra cho được má»™t cục thuốc bằng trái ổi. Sướng quá, tao Ä‘em chia Ä‘á»u. Cái gì đã xảy ra nà o? Thằng khu Năm ná»a đêm trèo lên ngá»n cây cao hút, nhả khói và o lá cà nh. Thằng Nam Bá»™ khá hÆ¡n chút. Sáng sá»›m chèo ghe ra giữa sông giả đò Ä‘i ỉa rồi má»›i lặng lẽ châm thuốc, nhả khói và o sương sữa cho tan luôn. Cuối cùng chỉ mấy thằng Bắc được hÆ¡n cả: ngồi tại võng, nhịp giò hút phì phèo, thằng nà o hết rồi, thèm quá, cho ké má»™t hÆ¡i. Tao dẫn chứng váºy là nghÄ©a gì? Vấn đỠkhông phải là má»™t Ä‘iếu thuốc mà vấn đỠlà ná»n văn hoá từng vùng. Văn hoá nà o thì nó phản ánh lối sống thế đó.
A-lê! - Hắn chợt kêu lên - Thá»i buổi cuá»™c sống bấp bênh, cuá»™c Ä‘á»i Ä‘en bạc nà y, thằng nà o chá»§ trương phân biệt, thằng nà o thÃch Nam Bắc phân tranh thì cứ phải Ä‘em ra mà bắn bá» như bắn má»™t tên tá»™i phạm lịch sá», má»™t tên đái và o mồ mả ông bà . Còn chúng tao, những thằng lÃnh thiệt thòi, những thằng dân thưá»ng khốn khổ, chúng tao Ä‘. có cái kỳ thị cá»§a bá»n ham tiá»n cá»§a, ham quyá»n uy ấy. Tao nói váºy nghe có tầm báºy không?
Tôi nắm lấy bà n tay chuối mắn cá»§a hắn siết nhè nhẹ. Äể có được những suy nghÄ© gan ruá»™t thẳng băng như thế, trái tim hắn phải có những nhịp Ä‘áºp là nh hiá»n, trong trẻo thế nà o vá»›i bạn bè, vá»›i đồng đội thân yêu đã cùng sống chết trên mảnh đất nà y. Giá như, vâng, cÅ©ng chỉ là giá như thôi, ở đâu đó trên cao kia ngưá»i ta cÅ©ng có hay cÅ©ng giữ được nhịp Ä‘áºp ấy thì mưá»i mấy năm háºu chiến đã là m gì đến ná»—i.
- Stop! – Ba Thà nh bá»—ng Ä‘áºp và o vai Tuấn cái đét khi xe chá»›m đến ngã ba Dầu Giây – Dừng lại đã. Thằng Tám cá»p hình như ở đâu gần đây? Thái bình, trá»i yên biển lặng, ghé nó nháºu báºy cai coi. Mưá»i bảy năm rồi.
- Ô-kê!
Tuấn nói - Còn anh Hai cũng ô-kê chứ?
Tôi gáºt đầu. Qua Tám TÃnh, tôi cÅ©ng muốn biết thêm vá» Hai Hợi, qua Hai Hợi biết đâu tôi chả lần ra cái đầu mối bà máºt cá»§a cô ta. Chắc phải có má»™t Ä‘iá»u gì đó ghê gá»›m lắm thì cô ta má»›i chạy trốn quá khứ, chạy trốn tôi, trốn má»i ngưá»i dữ dá»™i như thế.
Hoá ra tôi vẫn không thể quên được ngưá»i đà n bà nà y, như không thể quên được má»™t bà máºt kỳ lạ có liên quan đến chÃnh cuá»™c Ä‘á»i tôi. Má»i sá»± váºn động tháºt bẽ bà ng. Thế nà o mà trong cùng má»™t thá»i Ä‘iểm, kẻ ăn mà y quá khứ và đứa chạy trốn quá khứ lại cùng song hà nh ngược chiá»u nhau. Liệu rồi tá»›i đây có va chạm nhau không? Và nếu va chạm thì sẽ nổ ra má»™t cái gì?
Hoá ra nhà Tám TÃnh cÅ©ng dá»… tìm. Äó là má»™t căn nhà lợp ngói rá»™ng chừng bốn chục mét vuông nhưng bù lại là má»™t khu vưá»n sum sê cây trái có những căn lá»u lợp lá xinh xắn nằm e ấp đó đây, thoạt nhìn đã thấy cái mùi vị rạo rá»±c phong tình.
Chẳng ngá» con cá»p Ä‘en má»™t thuở ấy giỠđây lại thay đổi nhiá»u đến thế. Cáºu ta đãhoà n toà n hoá thân thà nh má»™t ông lão là m vưá»n hiá»n là nh, cần mẫn: quần bà ba, áo bà ba, khăn rằn trên trán, râu để ba chòm cái Ä‘en, cái trắng, đặc biệt là cái cách nói năng, Ä‘i đứng đã ra chiá»u an pháºn lắm rồi. Duy chỉ có mấy cái bắp thịt ở tay, ở vai lá»™ ra còn giữ được dấu vết má»™t thá»i dá»c ngang sức vóc.
Tay cầm má»™t cái kéo to tướng từ trong vưá»n bước ra nhìn thấy chúng tôi, cáºu ta chỉ khẽ gáºt đầu chà o, há»i má»™t câu lãng xẹt là m như vẫn thưá»ng gặp nhau, má»›i xa nhau có tháng trước, năm trước. HÆ¡i hẫng má»™t chút, sau đó lại chÃnh Ba Thà nh lên tiếng trước:
- Sao? Äá»™ nà y mấy vợ rồi?
Con cá»p cưá»i hiá»n, mấy chiếc răng nÆ¡i cá»a miệng gẫy gần trá»n:
- Má»™t. Vẫn má»™t từ năm 75 tá»›i giá».
- Cha trá»i! Thằng Tám cá»p coi ra tu nhân tÃch đức dữ!
- Vẫn Ba Thà nh sồn sồn - Thế con cái đi đâu hết?
- Äứa Ä‘i há»c, đứa Ä‘i mẫu giáo, đứa theo mẹ Ä‘i là m - Tiếng trả lá»i không hà o hứng hÆ¡n.
- Tóm lại là bao nhiêu cái tà u há mồm?
- Mưá»i hai.
- Trá»i đất quá»· thần Æ¡i! Má»—i năm tòi ra má»™t đứa. Giá»i! Äịnh mấy chục thì dừng?
- Trá»i cho đẻ cứ đẻ, biết nhiêu mà tÃnh?
Sau đó là im lặng. Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau... Ba Thà nh chỉ tôi:
- Còn nhớ thằng nà y không?
- Nhá»›! - Äôi mắt hùm hụp cá»§a hắn không sáng hÆ¡n lên má»™t chút nà o - Hai... Hai Hùng, đội trưởng đặc... đặc nhiệm. Ngưá»i yêu cá»§a... Ba Sương.
Äấy là cái giá»ng cá»§a má»™t thằng dở ngưá»i, bị giam và o hầm tối lâu ngà y, Thà nh lại chỉ Tuấn:
- Thế còn thằng nà y?
Äôi mắt má» mịt cá»§a hắn dừng lại hÆ¡i lâu hÆ¡n má»™t chút:
- Quen quen nhưng không tháºt nhá»›. Hình như ở... ban kinh tà i huyện uá»·? Ba Thà nh cưá»i rống lên:
- Kinh tà i cái con mẹ há»! Ä. mẹ! Tại thằng nà y béo tốt nên nó má»›i nói như váºy. Giá»i! Thá»i chiến hay thá»i binh, cứ kinh tà i là ngưá»i ta láºp tức có ấn tượng chuá»™t sa chÄ©nh gạo liá»n. Mở to mắt ra! Thằng Tuấn, dân Hải Phòng, cướp cò B41 hạ gục thằng Bảo, sau đó thay thằng Hùng, nhá»› chưa?
- Nhá»›.
Hắn nói nhá»› mà mắt hắn rõ ra cái Ä‘iệu không nhá»› gì cả. Phun nước miếng má»™t cái phèo xuống đất, hắn bảo má»i ngưá»i cứ ngồi chÆ¡i tá»± nhiên rồi lẳng lặng dắt xe máy ra cổng, má»™t chiếc suzuki cÅ©ng lem nhem cóc cáy như chá»§ nhân cá»§a nó.
- Chắc nó Ä‘i đón con hay vợ - Tôi nói - Ta nên Ä‘i Ä‘i. Xem chừng mình tá»›i không đúng lúc. Äể khi khác.
- Khoan đã - Ba Thà nh cản - Chả lẽ cuá»™c sống tồi tệ nà y đã là m cho hắn quên hết nghÄ©a tình bạn bè rồi à ? ÄÆ°á»£c thôi, nhưng cÅ©ng phải chá» nó vá» dáºy dá»— nó và i câu. Mẹ! Bá»n nhà già u, bá»n tham nhÅ©ng, bá»n quan chức quên bạn bè còn bá» qua được, đến thằng lÃnh trần thân tráºn mạc như nó mà cÅ©ng ngÆ¡ ngÆ¡ là láo! Rất láo! - Nói láo nhưng cái miệng cá»§a Ba Thà nh lại ngoác ra cưá»i - Biết thế cái dạo nó bị thương tháºp tá» nhất sinh, toà n thân chỉ còn là cái giẻ rách, tao bá» mẹ và o bụng nó má»™t cục bùn cho rồi. Há»›! Thuốc rê! Nhà cá»a đâu đã đến ná»—i gì mà sau gần hai mươi năm gặp lại, chiến hữu lại bá» thuốc rê ra má»i? Tuấn! ÄÆ°a tao gói ba số để lát nữa nó vá», tao sẽ má»i lại nó. Nhưng mà nà y, Hai Hùng ạ! - Äá»™t nhiên Thà nh chuyển giá»ng như phải gió - Cái Hà Ná»™i cá»§a mà y ấy mà , cÅ©ng phải nhanh chóng thay hình đổi dạng Ä‘i. Năm kia tao ra, nhìn mà rầu thúi ruá»™t. Thá»§ đô gì mà nghèo tà n nghèo mạt, bụi bặm bay khắp trá»i, đưá»ng sá, nhà cá»a lúp xúp không bằng cái phố huyện ở đây. Nếu tao là các cụ cốp ở ngoà i đó ấy à ? Hà ng ngà y phải nhìn thấy cái Thá»§ đô ngổn ngang bừa bãi như cái chợ trá»i ấy thì mắc cỡ lắm, nhục lắm, ăn ngá»§ không ngon được kia. Äằng nà y chỉ thÃch ngồi trên các bà n chá»§ tịch nói những Ä‘iá»u cao siêu chẳng dÃnh dáng gì đến quốc kế nhân sinh cả. Ấy, các chú Æ¡i! Nhiá»u khi chÃnh cái bá»™ mặt cá»§a quốc gia, cái trung tâm văn hoá, chÃnh trị (chứ không phải kinh tế) cá»§a cả nước ấy sẽ quyết định đến sá»± tồn tại cá»§a thá»i kỳ thị Bắc Nam đấy.
- Hút thuốc anh Ba! - Tuấn chìa ra trước mặt Ba Thà nh gói Malboro chưa bóc - Nói hay quá! Không dè ông anh tôi nhìn nháºn má»i việc cứ sáng trưng, đáng ra phải ngồi ghế cầm cân nảy má»±c.
- Báºy mà y! - Thà nh thoắt tá» ra bối rối - Tao mà ghế ghiếc gì. Và tao cÅ©ng thèm và o ghế. Ghế ngồi cà ng cao, tư cách cà ng méo, ăn thua mẹ gì. Có cái ghế bệnh viện trưởng quèn mà còn bị cúp cua thì há»i còn nước mẹ gì mà ham. Thá»i nà o cÅ©ng váºy, chả ai dại gì Ä‘i sá» dụng cái đứa mạnh mồm. Váºy tao vá». Sống vá»›i nhân dân, buồn vui sướng khổ cùng vá»›i nhân dân như hồi chiến tranh là đã nhất, cái miệng cÅ©ng mạnh và cái óc cÅ©ng mạnh. Khoẻ! Ủa! Nhưng sao Ä‘ang không lại nói chuyện chÃnh trị váºy hè? Nè, không có nói chuyện chÃnh trị nữa mấy cha... Äó, thằng Tám cá»p nó vá» rồi kìa! Coi nó có vồ được con nhép con nà o vá» theo không.
Tám TÃnh lụi hụi dắt xe và o cổng, đằng sau buá»™c má»™t bó rau lang cao chất ngất.
-Ủa! - Ba Thà nh kêu lên - Bữa nay mà y tÃnh đãi bá»n tao món rau lang luá»™c chấm muối nà y đó hả? Ngon váºy mà y?
- Nuôi heo - Tám TÃnh trả lá»i trống lổng - Nhà nuôi chục con heo, má»—i ngà y phải mất hai bó như thế nà y. Äỡ giùm tao cái túi nà y chút, Ba Thà nh!
- Hả? Cái gì nữa đây? Cám hả?
Tám TÃnh cưá»i hiá»n, rút khăn lau cái cổ nhếnh nháng mồ hôi:
- Bà xã Ä‘i vắng. Nháºu báºy ba cái đồ nguá»™i mua sẵn ở chợ đỡ Ä‘i.
Nói rồi, trước con mắt ngạc nhiên và thÃch thú cá»§a ba đứa chúng tôi, bằng bà n tay đầy sẹo nhăn nhúm, hắn lôi từ cái túi xách to tướng ra má»™t con gà luá»™c sẵn và ng ươm cỡ ba cân, má»™t cân giò nạc, bịch bún, má»› rau thÆ¡m, má»™t tảng thịt heo quay cỡ hai ký đỠau... Hắn lôi tiếp ra hai chú cá lóc đã bá» lò, má»—i con ước chừng cÅ©ng phải tá»›i cả ký, bịch cá»§ kiệu, nước chấm có cá»§ Ä‘áºu thái nhá», tệp bánh tráng, ná»a ký chả quế, má»™t cây thuốc Caravena... Và cuối cùng hắn quà i tay lại phÃa sau tháo ra má»™t cái há»™p được quấn bao tải kÃn mÃt. Chao ôi, cả má»™t két bia Heneken xanh biếc nằm xếp lá»›p như má»™t trung đội lÃnh kèn sắp hà nh quân ra lá»… đà i.
Äứng trước đống đồ ăn ngồn ngá»™n như cả má»™t cá»a hà ng thá»±c phẩm được chuyển vỠđây, Ba Thà nh trá»› mắt, méo miệng nhìn hai đứa tôi ra ý bảo: “Thấy chưa? Thằng lÃnh bao giá» cÅ©ng vẫn là thằng lÃnh. Chỉ có cái tình cảm nó nổi ra ngoà i hay lặn và o trongâ€.
Trong bữa nháºu, Tám TÃnh trở nên linh hoạt hÆ¡n. Như thể suốt mưá»i sáu năm qua anh ta phải tạm đánh mất mình trước gánh nặng cá»§a cuá»™c Ä‘á»i sinh nhai, nay bá»—ng chốc gặp lại bạn bè má»™t thuở, hắn thoắt sống lại những ngà y Ä‘au thương lãng mạn xưa kia, má»™t cánh rừng, má»™t cây súng, má»™t bầu trá»i, má»™t mạng sống, má»™t đối tượng, má»™t cánh võng thoáng đãng, nhẹ tênh. Sau ly thứ nhất, hắn bắt đầu cưá»i. Sau ly thứ hai, hắn bắt đầu nói. Sau ly thứ ba, hắn trẻ lại mưá»i tuổi và sau ly thứ tư thì hắn đã hiện nguyên hình phần nà o cái dáng bá»™ thằng Tám cá»p đánh giặc khét tiếng ngà y xưa. Kiểu nà y tôi e rằng, chỉ cần qua ly thứ năm là hắn có thể lồng ra phố vồ con gái nhà ngưá»i ta lắm.
- Tóm lại là thế nà o? - Ba Thà nh đã uống khá nhiá»u, cà ng uống cà ng tỉnh, miệng lưỡi cà ng nhá»n hoắt - Ai cÅ©ng nghÄ© mà y chết rồi. Váºy tại sao còn sống?
- Chết thiệt rồi còn gì nữa - Tám TÃnh ngừng uống, chống hai tay lên cằm, mặt mÅ©i bá»—ng trở nên trầm ngâm, Mưá»i bảy vết thương và o ngưá»i, trong đó có tám và o chá»— hiểm, phẫu Ä‘i phẫu lại tá»›i hà ng chục lần thì còn gì nữa mà chẳng chết. Nói Ä‘iá»u nà y tụi bay có thể không tin, khi chuyển lên quân y viện Rá», tao chỉ còn nằm chá» chết. Bá»—ng má»™t buổi sáng sau hà ng chục buổi sáng hôn mê, tao lÆ¡ mÆ¡ tỉnh dáºy, cảm thấy có ai Ä‘ang cúi xuống bên sạp, sạp chứ không phải giưá»ng đâu nghe! Gượng mở mắt ra nhìn thì đó là khuôn mặt cá»§a cô y sÄ© từ ngoà i Bắc má»›i hà nh quân và o. Tưởng tao vẫn hôn mê, cổ không cần giữ gìn ý tứ gì cả, vừa cặp nhiệt, vừa kiểm tra lại băng, vừa vô ý chịn cả cái bá»™ ngá»±c chắc nịch, thÆ¡m ngáºy và o giữa mặt tao...
- Sắp chết mà vẫn còn ngá»i được cái mùi thÆ¡m ngáºy? - Ba Thà nh cưá»i hóm chêm và o.
- Sao không thÆ¡m mà y - Tám TÃnh cãi má»™t cách ngây thÆ¡ - Sắp chết cái đầu chá»› cái mÅ©i nó có sắp chết đâu. Nói tiếp: Tao khi đó đúng là mưá»i phần đã chết chÃn nhưng riêng... cái kia lại gần như sống nguyên. Sống bù cho những phần đã chết nên mạnh mẽ dữ lắm! Thu tà n lá»±c, tao má»›i nhè nhẹ hÃt lấy cái mùi thÆ¡m quen thuá»™c đó, hÃt má»™t lần cuối để chết mà . Tao lại còn cố mở hé đôi mắt sưng má»ng nhìn và o cái ngấn trắng rợn mình đó nữa.
- Có thấy trắng không hay là thấy thâm sì?
- Trắng. Tao cố mở mắt nhìn lần nữa và kỳ lạ! Tao bá»—ng thấy tỉnh hẳn, toà n thân rần rần chuyển động như có kiến bò và o táºn từng lóng xướng, mạch máu. Cô ấy Ä‘i rồi, tao má»›i láng máng nghÄ©: “Cuá»™c Ä‘á»i còn Ä‘ang đẹp thế, đà n bà con gái còn Ä‘ang nhiá»u quá trá»i, thÆ¡m tho thế, chết uổng lắm, ráng mà sống, sống què quặt cÅ©ng đượcâ€. Thế là , cùng vá»›i má»—i buổi sáng được hÃt thở, sức khoẻ tao hồi phục dần. Tao như đứa trẻ sà i đẹn ngà y ngà y được uống sữa từ bá»™ ngá»±c ấy mà cô không há» biết. Tất nhiên không thể không kể đến sá»± há»— trợ cá»§a thể lá»±c và tuổi tác nữa.
Tám tháng sau tao ra viện, gầy xá»p Ä‘i đến gần hai chục cân, giò cẳng khẳng khiu nhìn muốn chảy nước mắt luôn. Trước lúc Ä‘i, tao nói: “Äồng chà y sÄ© Æ¡i, nếu không có bá»™ ngá»±c cá»§a đồng chà hà hÆ¡i tiếp sức cho tôi thì giỠđây tôi đã ngoẻo cá»§ tá»i rồi. Suốt Ä‘á»i thằng Tám TÃnh nà y mang Æ¡n đồng chÃ. Sau nà y dù ở đâu, là m gì, tôi cÅ©ng xin phép được kêu đồng chà là mẹ đỡ đầu...â€. Cô ta đỠbừng mặt và bá» chạy và o lán. Má»™t năm sau, sát ngà y giải phóng, khi đó ngưá»i ngợm trông ra cÅ©ng được được, nhân má»™t lần Ä‘i công tác qua, tao đã ghé và o thăm. Cô ấy nhìn tao lom khom. Khi nháºn ra, cô rÆ¡m rá»›m khóc. Tao cÅ©ng rÆ¡m rá»›m... Và hai tháng sau, tao chÃnh thức ngá» lá»i cầu hôn.
- Nà ng nháºn lá»i? - Tuấn há»i vá»›i vẻ bị cuốn hút thá»±c sá»±.
- Không! Bảo rằng nghe đồn vỠtao đủ thứ kinh lắm, e rằng không có hạnh phúc.
- Äồn trước kia hay sau khi ra viện? - Tôi cÅ©ng buá»™t miệng há»i.
- Sau khi ra viện.
- Trá»i đất! – Ba Thà nh vá»— đùi – Chỉ còn bá»™ xương khô mà vẫn... vồ!
- Vẫn! – Tám TÃnh gãi đầu – Cái đó nó ăn và o máu rồi, xương cốt thì ăn nhằm gì và o đây.
- Rồi là m sao nữa?
- Chả là m sao cả. Vì tấm lòng cá»§a ngưá»i mẹ đỡ đầu, tao cắn răng chừa. Bắt đầu thì khổ sở lắm. Như cái đứa lên cÆ¡n nghiện thuốc phiện, ngá»§ không được, ăn không được, bắp thịt oải ra, thần kinh nhão nhoét, chẳng thiết là m thiết ăn gì nữa. Sau quen dần. Vì tình yêu và lòng biết Æ¡n vá»›i cô ấy mà quen. Ná»a năm sau, thấy trong mình sạch sẽ rồi tao má»›i ngá» lá»i má»™t phát nữa. Nà ng nháºn lá»i. Hai tháng sau Sà i Gòn giải phóng và thế là từ đó đến nay, cứ Ä‘á»u Ä‘á»u năm má»™t. Dá»± định đến đứa thứ mưá»i bốn, sao cho trai gái cân bằng thì dừng.
Chao, mưá»i bốn đứa con cân bằng trai gái! Trước ba thằng đà n ông chưa có con hoặc vợ con lỡ cỡ, con số nà y nghe má»›i ngợp ngụa là m sao! Thả ra má»™t câu triết lý, Tuấn nói:
- Rút cuá»™c, bệnh cá»§a anh Tám thá»±c chất là căn bệnh cá»§a chiến tranh, đáng yêu thôi. CÅ©ng như thói trầm uất là bệnh cá»§a tất cả nhưng ai đã má»™t lần cầm súng, chả đáng yêu chút nà o. Lòng biết Æ¡n và tình yêu như anh nói chỉ là má»™t phần thôi. Äúng ra, thái bình, không chết chóc má»›i là m cho bệnh anh tiêu tan. Khi đó, năng lượng khá»§ng khiếp cá»§a con đực không rải ra bốn phương mà gom tụ vá» má»™t hướng thì mưá»i hai hay mưá»i bốn con váºy vẫn là Ãt.
CHÆ¯Æ NG XV
Vừa lúc ấy, có hai đôi trai gái ăn váºn trẻ trung, sặc sỡ, gái váy ngắn, trai quần thụng đúng moÄ‘en 90 phóng Dream ve ve và o ngõ.
- Có khách – Tám TÃnh nói rồi đứng dáºy – Cứ nháºu Ä‘i! Hết bia chuyển sang đế. Bia hoà i, mắc đái thấy mồ.
Dáng bá»™ rất khoan thai ông chá»§, hắn hắng giá»ng Ä‘i ra dẫn khách lách sâu và o khu vưá»n ráºm lá. Tôi còn kịp nhìn thấy đôi cặp giò trắng nuá»™t, thon thả cá»§a cô bé váºn soá»c Ä‘en bước sau cùng. Trước khi khuất sau vòm lá, cô bé còn ngoắt đầu nhìn chúng tôi má»™t cái vừa nghi ngại, vừa thăm dò lại vừa thách thức.
Lát sau Tám TÃnh trở ra, mặt tỉnh như không, có pha thêm má»™t chút phiá»n muá»™n nÆ¡i khoé mắt.
- Cái gì thế? – Ba Thà nh há»i – Không phải đám bạn cá»§a con mà y à ?
- Bạn mẹ gì. Dân chÆ¡i. Trai gái từ thà nh phố, từ thị xã lên đây mướn phòng chÆ¡i. Tá»›i đây thì cái vẻ sồn sồn và cái Ä‘iệu bá»™ là m ra vẻ sà nh sá»i cá»§a anh bác sÄ© già biến mất, đà nh phải nhưá»ng cho tuổi trẻ lên tiếng.
- Thuê ngà y hay thuê giá» anh Tám? – Tuấn há»i thản nhiên.
- Ngà y giá» như nhau, ráo trá»i Ä‘á»u hai mươi đồng. Thang giá ngoại thà nh váºy thôi.
- Mấy chòi?
- Mưá»i. Äang tÃnh phát triển thêm năm cái nữa.
- Hết công suất chá»›? – Tuấn vẫn há»i xoắn.
- Hết. Ngà y nghỉ, ngà y lá»…, ngà y... nói chung là ngà y động tình, thưá»ng là thiếu. Có khi má»™t chòi phải gối ba, bốn lượt ngưá»i ra và o.
- Xin lá»—i há»i thêm anh Tám: trong chòi có trang bị gì?
- Trống trÆ¡n. Má»™t cái bà n uống nước tay tao đóng lấy, má»™t cái giưá»ng xếp, má»™t cái xô, nếu có khách tao sẽ cho mấy đứa nhá» xách nước đổ đầy.
- Xem nà o! - Tuấn lôi chiếc máy tÃnh chạy pin nhá» xÃu ở trong túi ra, sá»± khôn ngoan chạy rần rần trên trán. Cứ cho là cả 15 chòi Ä‘á»u có sá» dụng trong má»™t ngà y Ä‘i. Má»—i chòi hai chục, mưá»i lăm chòi là 450, tức gần ná»a triệu. Trung bình má»—i tháng nhét túi 15 triệu, chưa kể ngà y lá»…, ngà y nghỉ rồi đồ ăn thức uống bán thêm, mua thêm cho khách, rồi lại còn thứ khách sá»™p, khách sang hà o phóng puá»™c - boa thêm. Tóm lại là món kinh doanh nà y Ãt vốn mà lãi dữ quá, bá»n nữa, khá»i cạnh tranh chÆ¡i xấu, chÆ¡i xá» nhau. Móc tiá»n lên từ chÃnh đất Ä‘ai vưá»n tược cá»§a mình. Anh Tám! – Con mắt hấp háy cá»§a nó sáng lên – Ta thá» bà n cách là m ăn chung Ä‘i. Em sẽ bá» và o đây chừng năm trăm triệu để mở rá»™ng vưá»n, thiết kế cam-pinh ná»a dân tá»™c ná»a hiện đại, có bể bÆ¡i, có sân chÆ¡i tennis, có suối có rừng và có cá»a hà ng ăn đặc sản. Trá»i Æ¡i! Con ngưá»i cà ng ngà y cà ng có nhu cầu đòi há»i được sống hết cái phần ngưá»i cá»§a mình, đã và o tá»›i đây thì Ä‘á»u là dân già u rá»ng mỡ hay bá»n thanh niên con nhà tham nhÅ©ng, không tranh thá»§ rút ruá»™t chúng còn rút ruá»™t ai? Là m Ä‘i? Không thất thu đâu. Năm trăm triệu! đảm bảo sau sáu tháng lấy lại vốn. Từ đó vá» sau lãi chia đôi, anh Tám chịu không?
- Ờ... á»! – Tám TÃnh gáºt đầu nhưng không nói gì.
- Tao có ý kiến – Ba Thà nh giÆ¡ cao tay y như má»™t cuá»™c há»p Äảng ở trong rừng – Thêm cả dịch vụ mát xa nữa để như bá»n Tây. Sắp tá»›i, cứ cái đà nà y, chúng sẽ lÅ© lượt kéo và o như quân viá»…n chinh Mỹ ngà y xưa cho coi. Cả khách Việt kiá»u nữa. Nếu chúng mà y ưng, tao xin tình nguyện là m chân bác sÄ© da liá»…u kiêm bảo vệ mà không cần lương, chỉ cần cÆ¡m ăn ba bữa thuốc hút cả ngà y, rượu má»—i lần mưá»i ly thôi. Sao? Tao nói váºy nghe được không Hai Hùng.
Tôi gáºt đầu cưá»i gượng gạo. Chả lẽ cuá»™c sống hôm nay nó xiết chảy đến ná»—i gạt hẳn tôi ra khá»i dòng rồi chăng mà má»›i chỉ nghe hai tiếng cam-pinh đã thấy lòng dạ tui tá»§i. Hình ảnh dây cam-pinh rung bần báºt bên dòng hoà i niệm khổ Ä‘au ở khúc sông hôm nà o lại hiện lên, nắn bóp trái tim tôi Ä‘au thắt. Song chả lẽ lại cứ giữ bá»™ mặt đưa đám trong lúc bạn Ä‘ang vui vẻ dưá»ng kia. Tôi nói mà biết rằng Ä‘iá»u nói ra sẽ lạc lõng:
- Cho mình há»i má»™t câu, Tám TÃnh! Hai Hợi thế nà o? Còn sống hay đã chết? Nếu sống, hiện giỠở đâu?
Bà n nháºu ắng Ä‘i má»™t chút như có má»™t phát súng nổ đột ngá»™t dưới gầm bà n. Tuấn nhìn lên ngá»n cây, nhả khói thuốc. Tám TÃnh hạ cốc bia định uống xuống, mắt buồn hẳn Ä‘i. Riêng Ba Thà nh nhìn sang tôi, khe khẽ gáºt đầu. Thì ra từ đầu đến giá», má»i sá»± ồn à o cưá»i nói cá»§a nó chỉ là giả vá», chỉ là che Ä‘áºy cái Ä‘iá»u hắn nóng lòng muốn há»i nhưng lại không tiện há»i, cái Ä‘iá»u mà nó chắc mẩm trước sau gì tôi cÅ©ng phải bá»™c lá»™ ra.
Uống má»™t hÆ¡i hết ná»a ly bia còn lại, Tám TÃnh đưa mu bà n tay nhăn nhúm quết bá»t ngang miệng, nhìn xuống mặt bà n má»™t lúc lâu rồi má»›i ngẩng lên nói:
- Sau khi thoát chết, tao được ngưá»i ta Ä‘iá»u vá» phòng háºu cần Quân khu. Thì tụi bay lạ gì, cứ thằng nà o thương táºt, thằng nà o bể bai hết xà i được là láºp tức được đưa vỠđó. Thá»i gian ấy, không hiểu sao Hợi lại biết tao còn sống nên tìm má»i cách móc ráp để lên thăm tao được má»™t lần. Vừa nhác thấy tao, cô đã khóc ầm lên rồi ôm lấy tao kể lể đủ chuyện. Thương quá, tao cÅ©ng khóc. Tá»›i lúc đó tao má»›i hiểu vì sao, chỉ vì tưởng tao đã chết nên cô má»›i bá» và o ấp chiêu hồi. Hai Hợi bữa đó đẹp dữ dằn, dòm như má»™t ả tư sản thưá»ng và o rừng buôn bán vá»›i Việt Cá»™ng. Cổ mặc má»™t bá»™ bà ba nâu bằng cải xoa, tóc chải bồng theo kiểu dân thà nh thị, gò má có thoa má»™t chút phấn nên mặt mà y cứ hồng rá»±c lên như đà o xi-nê, đặc biệt chân tay da dẻ trắng nõn mịn mà ng, chả còn má»™t chút nà o cái cô Hai Hợi ngà y trước nữa và lá»i ăn tiếng nói xem ra đã rất má»±c dịu dà ng. Cổ nói không biết tại sao, chỉ trở vá» là m dân có chưa đầy má»™t năm mà ngưá»i ngợm thay đổi Ä‘i nhiá»u đến thế? Há»i cổ bây giá» là m gì sống? Hợi không trả lá»i nhưng tao biết, vá»›i cái tÃnh khà ấy, cổ nhất dịnh không chịu cam pháºn là m cái anh lam lÅ© kiếm miếng ăn nhá»c nhằn. Tao có há»i vá» bá»n mà y và địa bà n bên sông. Hợi bảo trước đó thỉnh thoảng còn biết tin, thỉnh thoảng có cÆ¡ há»™i lại tranh thá»§ gá»i thá»±c phẩm, thuốc men và o trá»ng, kể cả má»™t và i tin tức quân báo cần thiết nữa.
(Tôi lặng lẽ gáºt đầu). Nhưng sau năm 73, hổng biết các cha ở trên ký kết tráºt giuá»™c thế nà o mà các địa bà n nÆ¡i ấy bị đánh tróc gần hết. (Tôi lại gáºt đầu) Và từ đó Hợi bặt tin luôn.
NghÄ© cổ cÅ©ng tá»™i! Chỉ có hai sợi dây rà ng nÃu vá»›i cách mạng, vá»›i cuá»™c Ä‘á»i chiến đấu là cô em bà con tÃnh nết như thiên thần, lá»i cá»§a cổ, và tao. Cô em mất tin không hiểu chết hay sống, cổ dồn cả tình thương và o tao; kêu tao ra ngoà i sống và dưỡng bệnh, cổ sẽ nuôi, nuôi suốt Ä‘á»i. Tao lắc đầu. Là m sao mà không lắc đầu được. Cổ cáu, nói tao là cuồng tÃn, đánh giặc đến thân tà n ma dại, đủ rồi, anh hùng lắm rồi, thoả chà trai và hết pháºn sá»± rồi, lúc nà y hoà n toà n có quyá»n nghỉ. Quốc gia nà o, chÃnh thể nà o cÅ©ng không nỡ bắt thương phế binh phải ở mãi nÆ¡i hòn tên mÅ©i đạn. Tao lắc đầu nữa. Bà bách quá! Cổ nói bừa: hay là cổ lại bá» ráo trá»i như dạo nà o, cùng vô rừng chịu cá»±c lần nữa, sống chết có nhau? Không thể lắc cái đầu lần thứ ba và trong ruá»™t cÅ©ng không muốn là m khổ cổ thêm nữa, thu hết can đảm, tao nói thiệt má»i chuyện, từ chuyện tại sao tao thoát chết, đến chuyện từ đó mang nặng cái Æ¡n cứu tá» ra sao. Nghe xong, cổ thầm lặng khóc và cÅ©ng thầm lặng ở lại vá»›i tao cho tá»›i sáng hôm sau. Trá»i ạ! Äêm đó, chúng mà y biết máu tao rồi đó, tao mò sang giưá»ng Hợi. Cổ đẩy ra và nói: “Äá»i em bị phản bá»™i nhiá»u rồi. Em không muốn má»™t ai khác chịu cảnh ngá»™ như em, nhất lại là má»™t ngưá»i như chị y sÄ© ấy. Nhá»› cho em há»i thăm chỉ...â€. Sá»›m hôm sau Hợi Ä‘i luôn, Ä‘i má»™t mạch. Không ngỠđó lại là lần cuối cùng tao còn nhìn thấy cổ. Nghe nói lại rằng thá»i gian đó, cô bá» quê lên thị xã mần ăn phát đạn lắm nhưng rồi bị bạn hà ng hãm hại. Sau 75, tao có Ä‘i há»i thăm nhiá»u nÆ¡i nhưng không má»™t ai biết gì hÆ¡n. Chuyện chỉ có váºy, biết thế nà o tụi bay cÅ©ng há»i nên tao đã có ý nhá»› và sắp xếp lại cho khá»i lá»™n xá»™n.
Ba Thà nh đứng dáºy lẳng lặng bá» Ä‘i. Nhìn đằng sau thấy cái đầu to tướng có vầng trán hói cá»§a hắn chúi xuống... Chúi xuống... Tôi hiểu nó vừa trải qua má»™t cú sốc khá mạnh, Ä‘ang cần sá»± trấn tÄ©nh.
- Vợ mà y bây giỠlà m ở đâu?
Tôi cÅ©ng tá»± trấn an mình bằng câu há»i thừa thãi và nhạt thếch ấy. Câu chuyện vá» Hai Hợi có tác dụng xoáy sâu trở lại cái hình ảnh cô em há» còn Ä‘ang sống sá» sá» kia mà tôi Ä‘ang cố quên Ä‘i, cố bứt ra nhưng chưa được. Cà ng cố bứt, nó cà ng bám dÃnh nhằng nhằng, cái ná»—i bám dÃnh chẳng có đầu mút để có thể sá» thấy, ngá»i thấy, nếm thấy mà tháo gỡ cho xong má»™t sá»›m má»™t má»™t chiá»u. “Không! Chúng mà y lầm rồi! Tất cả lÅ© chúng mà y, cả tao, cả Hai Hợi Ä‘á»u lầm thảm hại, Ä‘á»u bị lừa dối đến tá»™t cùng. Cô ta không chết, chưa bao giá» chết cả†Giây phút ấy, giữa bà n nháºu đặt trong bạt ngà n cây lá, tôi muốn hất đổ tất cả mà gà o lên như thế. Nhưng rồi lại đâu dám mở miệng, đà nh để tiếng gà o tụt trở lại lồng ngá»±c, quáºy phá ê ẩm ruá»™t gan mình.
Khốn nạn chưa? Má»™t cái chết giả dẫn đến những cái chết tháºt, đến những già y vò Ä‘au khổ tháºt. Thế là thế nà o? Chết cÅ©ng là đùa? Äau cÅ©ng chỉ là đùa thôi ư? Phải chăng, nếu cuá»™c Ä‘á»i hiện tại bá»›t khắc nghiệt Ä‘i má»™t chút, những phi lý trái ngang đừng lá»™ng hà nh như má»™t đạo lý hiển nhiên và bản thân cuá»™c sống cá»§a tôi, cá»§a từng thằng không đến ná»—i thống khổ dưá»ng nà y thì cái sống hay chết cá»§a ngưá»i đà n bà ma trÆ¡i kia đâu có tạo nổi má»™t sức dá»™i nặng ná» trong cái đầu đã quá rá»™c rạc cá»§a tôi như thế!
- Vợ tao là m bác sÄ© sản khoa ở bệnh viện huyện – Tám TÃnh trả lá»i. – Lương không đủ cho tao hút thuốc lá má»™t ngà y nhưng bù lại là tÃnh tình nhân ái, phúc đức, cái mà lúc nà y tao Ä‘ang cần.
- Chán nhỉ? – Tuấn góp chuyện vẫn bằng cái giá»ng hÆ¡i cụ non cá»§a nó – Có ba cái nghá» cao quý nhất là dạy ngưá»i, cứu ngưá»i và giết ngưá»i, tức là thằng lÃnh thì lại là hẩm hiu nhất.
Lát sau Ba Thà nh từ ngoà i vưá»n Ä‘i và o, mặt mà y cô hồn như vừa ở chá»— đâm chém trở vá». Äến trước mặt Tám TÃnh, hắn dừng lại:
- Mà y... Mà y là má»™t thằng tồi Tám cá»p ạ! Äáng lẽ mà y không nên nói như thế, không được để cổ ra Ä‘i như thế. Mà y chỉ biết ăn sống nuốt tươi con ngưá»i ta thôi chứ trong cái đầu đặc sệt tinh trùng cá»§a mà y không còn khoảng hở nà o để mà y hiểu rằng, khi ngưá»i đà n bà tuyệt vá»ng thì há» có thể là m được ráo trá»i má»i Ä‘iá»u như thế nà o. Thằng khốn!... Tao... Tao...
Toà n thân Ba Thà nh rung lên, hai mắt xám xịt. Tám TÃnh bất giác lùi lại không hiểu, đưa mắt nhìn sang tôi dò há»i và cầu cứu.
- Coi như xong – Tôi buá»™c phải đứng dáºy, to giá»ng – Tuấn dá»n dẹp Ä‘i! Ba Thà nh nhảy xuống sông trầm mình má»™t cái cho tỉnh. Thằng Tám TÃnh chắc sắp đến giá» Ä‘i đón con? Äi Ä‘i! Chà mưá»i hai đứa? Äón bằng xe ca hả mà y?
May mắn, bằng câu nói vô duyên đó, tôi đã kéo được những cái đầu Ä‘ang nóng giãy dòng nham thạch ký ức mau chóng trở vá» vá»›i Ä‘á»i thưá»ng lắm vặt vãnh lo toan.
- Ừ, dẹp cha nó Ä‘i! – Ba Thà nh chợt xẹp xuống như má»™t trái bóng xì hÆ¡i – Xong rồi. Có cà phê ngon, thằng Tám cho má»—i đứa má»™t ly rồi lên đưá»ng.
Tuấn bỗng kêu khẽ:
- Ai như bà chị đã v�
Tất cả nhìn ra cổng. Má»™t ngưá»i đà n bà không còn trẻ nhưng nở nang, đưá»ng hông vống ra hÆ¡i thái quá, khuôn mặt hồng hà o tươi tắn Ä‘ang nhẹ dắt chiếc Hon Ä‘a 50 và o cổng. Tá»± dưng, tôi dừng mắt và o cái miệng cưá»i khá tươi và bá»™ ngá»±c vẫn còn căng tròn hÆ¡i quá cỡ ấy. Chao, bá»™ ngá»±c cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà có mưá»i hai con, bá»™ ngá»±c đã cứu sống má»™t thằng đà n ông ngắc ngoải và ghê gá»›m hÆ¡n, đã là m thay đổi hoà n toà n tâm tÃnh cá»§a má»™t con thú hoang dã đó ư? Tá»± dưng, không ai bảo ai, tất cả chúng tôi Ä‘á»u đứng dáºy kÃnh cẩn chà o chị như kÃnh cẩn đứng trước má»™t tượng đà i vÄ©nh cá»u vá» lòng nhân háºu và sức sống bất diệt cá»§a ngưá»i đà n bà đi qua tráºn mạc.
Bà chá»§ nhà hé mở hà m răng Ä‘á»u và trắng chà o chúng tôi rồi bước và o sân trong. Tám TÃnh vá»™i và ng chạy theo đỡ cái xe cho vợ rồi quay lại nhìn chúng tôi, lắc đầu cưá»i...
Thưa bạn Ä‘á»c! Chắc tôi cÅ©ng như các bạn, Ä‘ang Ä‘á»u cùng chung má»™t ná»—i sốt ruá»™t hết sức chÃnh đáng rằng, váºy thì ngưá»i đà n bà bà hiểm kia tại sao lại không chết?
Vâng. Tôi sẽ xin trả lá»i ở những dòng sau đây, dẫu rằng ngay từ những trang đầu tiên, tôi cÅ©ng đã có thể thoả mãn các bạn được Ä‘iá»u khúc mắc ấy. Bởi lẽ, mong bạn Ä‘á»c thông cảm, ở đây thá»±c lòng tôi không có tham vá»ng là m má»™t nhà tiểu thuyết hình sá»± chuyên Ä‘i đà o bá»›i những xác chết rồi Ä‘em chứng nghiệm pháp y. Tôi ao ước khôn nguôi rằng, đằng sau cái chuyện hồn ma sống lại đó, tôi sẽ nói được má»™t Ä‘iá»u gì đó ngoà i chứng lý hình sá»±. Và rá»§i có đôi chá»— sa và o hình sá»± thì mong bạn Ä‘á»c cÅ©ng thông cảm cho.
Vâng! Sau khi tạm biệt đôi vợi chồng có mưá»i hai và khả năng là mưá»i bốn con ấy ra Ä‘i, chẳng ngá» chỉ có má»—i mình tôi tiếp tục được cuá»™c hà nh trình. Tuấn xuôi luôn VÅ©ng Tà u như lá»i cáºu ta nói, còn Ba Thà nh đột ngá»™t lên cÆ¡n Ä‘au đầu dữ dá»™i phải nằm lại bệnh viện Long Khánh. Cả hai dưá»ng như ý nhị tìm cá»› thoái thác để tôi được tá»± nhiên sống lại vá»›i phần hồn cá»§a mình mà há» Ä‘oán hiểu sẽ buồn nhiá»u vui Ãt nếu không muốn nói trắng ra rằng, đó chỉ là má»™t hà nh động ném đá lên trá»i.
Kệ! Tôi ra Ä‘i má»™t mình như thể số pháºn đã luôn luôn sắp xếp tôi phải Ä‘i má»™t mình, phải chứng kiến cái kết cục bi thảm cá»§a mà n kịch cuá»™c Ä‘á»i ấy chỉ má»™t mình, đúng thế.
Phải láºn Ä‘áºn suốt ba ngà y trong cái chòm xóm nằm sâu dưới chân núi cách xa đưá»ng quốc lá»™ ấy, tôi má»›i đón gặp được viên đại uý kia. Anh ta trốn, không muốn tiếp ai hết. Äến ngà y thứ tư, tôi đà nh phải sục và o phòng ngá»§ cá»§a anh ta giấc giữa trưa, khi biết chắc rằng con ngưá»i ở ẩn nà y Ä‘ang có mặt tại nhà .
Äó là má»™t ngưá»i đà n ông chừng bốn mươi lăm tuổi, dáng nho nhã, luôn luôn Ä‘eo kÃnh trắng, nói bằng má»™t cái giá»ng Bắc lai tạp, nhá» nhẹ mặc dù trên thân hình vẫn còn khoác nguyên bá»™ quần áo là m vưá»n lấm lem đất cát. Lại là m vưá»n? Vưá»n tược đất Ä‘ai trong nà y sao sẵn quá! Và i trăm gốc Ä‘iá»u, mấy trăm gốc cà phê, buổi sáng chim hót, tối vá» tắc kè kêu... Tất cả những cái đó sẽ cho anh má»™t cõi sống yên hà n, no đủ và thoát tục. Chỉ cần thế thôi chứ kiếp Ä‘á»i còn đòi há»i cái gì hÆ¡n nữa. Ngưá»i đà n ông nà y sau má»™t Ä‘oạn Ä‘á»i cháºt váºt chắc cÅ©ng Ä‘ang sống trong hoà n cảnh Ä‘iá»n viên thÆ¡i thoáng mà lợi tức hà ng năm báºt ra từ Ä‘iá»u, từ rặng cà phê lúc lỉu trái đỠtrái và ng kia. Chao, tuổi trẻ, con ngưá»i ta hay nghÄ© đến bầu trá»i và biển cả, vá» già lại chỉ hun hút thâu tóm cảm xúc mình và o mấy miếng đất hắt hiu mà u cá» dại thế nà y thôi sao?
Mải nhìn ngắm lòng mình qua mảnh vưá»n mát rượi, tôi không để ý thấy đôi mắt cáºn queo nằm sau cặp kÃnh trắng Ä‘ang ngó tôi trừng trừng.
Tôi cÅ©ng ngó lại và ... thoáng chốc bá»—ng nhợn ngưá»i! Quen lắm!
Quen quá! Dưá»ng như đã gặp, đã nghe ở đâu rồi? Trong rừng? Ngoà i Hà Ná»™i? Vùng Tây Äô sông nước hay trên đưá»ng phố Sà i Gòn?
- Thưa... Xin há»i - Anh ta rụt rè - Ông có phải là ... ông Hùng? Chỉ huy đội đặc nhiệm ở vùng tây nam sông Sà i Gòn?
Một vệt sáng loé lên trong đầu tôi:
- Có phải anh là ... là cái ngưá»i đã trốn trong số bảy ngưá»i hôm ấy?
- Dạ!
Tiếng dạ trầm trầm đó đã đục toang tất cả. Tôi đưa bà n tay ra cho anh ta nắm lấy... Trá»i đất! Tay đà n ông gì mà má»m ẹo, dấp dÃnh mồ hôi?
- Chà ! Má»™t khoảnh khắc nháºp nhoạng ấy mà anh vẫn còn nhá»› được. Giá»i!
- Ngưá»i chịu Æ¡n nhá»› ngưá»i ra Æ¡n chứ mấy khi ngược lại, huống hồ đây lại là má»™t cái Æ¡n cứu tá», thưa ông.
- Cám ơn! Nhưng thực ra bữa ấy anh chỉ ăn may thôi.
- Tôi hiểu. May hay không nhưng Ãt nhất nó cÅ©ng bá»™c lá»™ cái con ngưá»i tháºt cá»§a ông.
- Thôi bá» qua chuyện cÅ© – Tôi cưá»i gượng – Sao, khoẻ chứ?
- Dạ! ... Ông Hùng khác Ä‘i nhiá»u quá! Duy đôi mắt và cặp lông mà y ráºm là không thay đổi mấy. Hồi đó ông khoẻ và mạnh như má»™t dÅ©ng sÄ© da Ä‘á», gặp má»™t lần nhá»› mãi, phục mãi. Khi trở vá» thà nh, thỉnh thoảng kể lại cho mấy đứa bạn ruá»™t nghe, há» nói “Việt Cá»™ng cỡ váºy, là m sao ta thắng?â€. Và riêng tôi, sau lần gặp và được ông vô tình giải thoát ấy, hình như bên trong mình cÅ©ng bá»—ng nhiên cảm thấy cần phải thay đổi Ä‘i má»™t cái gì đó.
- Cám Æ¡n! – Tôi lại buông ra má»™t tiếng cám Æ¡n chua chát – Tuy váºy, cái báºn anh trốn thoát đó, ở lại, tôi chịu bao nhiêu phiá»n phức, cÅ©ng rầy rà lắm, nói lại nghe vui. Rồi sau đó anh Ä‘i đâu?... May mà không dÃnh đạn cá»§a nhau.
- Dạ! Tôi vẫn ở đó. Sau đấy có gặp lại ông một lần nữa...
- Gặp tôi? Lần nà o?
- Dạ!... Nhắc tá»›i thêm buồn. Cái lần ông và má»™t ngưá»i đà n bà vừa nhảy lên khá»i căn hầm máºt Ä‘ang bị đánh mìn ở giữa ấp...
- Thôi đừng nói nữa!
Tôi vá»™i xua tay và thấy lồng ngá»±c mình nóng há»±c lên. Vệt sáng thứ hai chém thẳng và o ngá»±c tôi, khuấy đảo. Tôi quay Ä‘i khá»i phải nhìn và o cặp mắt cáºn lúc nà y Ä‘ang tá» ra rất hiá»n là nh ở ngay trước mặt. Có má»™t cái gì đó mÆ¡ hồ nhưng cÅ©ng lại rất rõ rà ng như những vụn sáng lấp lánh ở tất cả má»i chuyện vụt lả tả rÆ¡i xuống dòng cảm nháºn cá»§a tôi.
Tôi nhè nhẹ thở ra để giá»ng nói cá»§a mình khá»i rung lên:
- Thế anh là ngưá»i chỉ huy tráºn ấy?
- Dạ!...
- Sao? – Tôi tiến lên má»™t bước – ChÃnh anh là ngưá»i cho mìn đặt ở miệng hầm và cÅ©ng chÃnh anh đã bắn bá»...
- Xin ông bình tÄ©nh – Anh ta cúi xuống - Äúng là chỉ huy nhưng tôi chỉ là cố vấn chỉ huy. Ra những mệnh lệnh trá»±c tiếp khi ấy là ngưá»i khác. Hoà n toà n khác.
- Phải chăng... – Mắt tôi dịu lại – Anh là cái ngưá»i tôi nhìn thấy và o giây phút chót cùng khi quay đầu lại?
- Dạ!...
- Thế đấy! Chà , tráºn ấy mấy anh là m dữ quá! Chút nữa thì banh xác cả má»™t đơn vị chúng tôi – Tôi nói để là m chùng không khà xuống – NghÄ©a là tráºn ấy anh chỉ giữ vai trò cố vấn.
- Dạ! Không được như cố vấn – Anh ta cưá»i nhẹ – Nói váºy, dá»… thưá»ng ông nghÄ© rằng tôi Ä‘ang cố tình chạy tá»™i. Sau hÆ¡n chục năm Ä‘i cải tạo vá», tôi còn gì nữa đâu để chạy. Tôi đã trả giá đủ bằng sá»± trắng tay cá»§a mình hiện giá». Chỉ huy trá»±c tiếp bữa đó là má»™t trung uý nổi tiếng hung tà n, có thể tôi sẽ có dịp nói đến con ngưá»i dã thú nà y sau. Còn tôi, lúc ấy, trước đây và mãi mãi sau nà y, tôi chưa bao giỠđược há» tin dùng để má»™t lần cầm gáºy chỉ huy trong khi phÃa các ông lại luôn luôn ấn tượng rằng thà nh phần cố vấn bao giá» cÅ©ng nguy hiểm hÆ¡n thà nh phần trá»±c tiếp giết chóc, nên cần phải cải tạo kỹ cà ng hÆ¡n. Oan! Nhưng thôi, không nên nói lại chuyện cÅ©. Bây giá» tôi hà i lòng vá»›i cuá»™c sống hiện tại cá»§a mình tuy vợ tôi không chỠđợi nổi đã bá» Ä‘i lấy chồng, chồng cách mạng, là m to hẳn hoi. Thôi, cÅ©ng mừng cho cô ấy dẫu rằng, biết tin tôi vá», cô ấy đã khóc xin được trở lại. Tất nhiên tôi không thể chấp nháºn. Sang năm, nếu ông có dịp và o đây, má»i ông dá»± đám cưới tôi, má»™t đám cưới muá»™n mằn. Tôi cưới má»™t ngưá»i đà n bà goá, vợ má»™t chiến sÄ© cách mạng. Cuá»™c Ä‘á»i Ä‘an chéo, hạnh phúc Ä‘an chéo, ông thấy số pháºn sắp xếp lạ không?
Không để cho anh ta nói tiếp, tôi cắt ngang:
- Ngưá»i đà n bà lên khá»i hầm cùng vá»›i tôi có chết không?
Mặt anh ta bất thần sựng lại, có một chút chấp chới ẩn sâu trong đáy mắt. Một lát...
- Dạ!... Chết!
- Không đúng! Anh trả lá»i không đúng!
Anh ta nhìn tôi một lúc lâu như thăm dò, như nắm bắt, như không nhìn gì cả rồi kéo tôi và o nhà , lặng lẽ lôi vò rượu rắn ra...
- Ông vẫn giữ được cái lối há»i thẳng băng, ghê gá»›m như hai mươi năm vá» trước. Bây giá» tôi xin kể hết vá»›i ông như tư cách hai ngưá»i đà n ông, hai ngưá»i lÃnh, hai con ngưá»i Ãt gặp may trong cuá»™c Ä‘á»i nà y – Giá»ng anh ta cháºm rãi, buồn buồn - Ông dùng vá»›i tôi má»™t ly! Rượu tôi nấu lấy, rắn tôi tá»± bắt trên rừng, uống cÅ©ng được. Má»i ông! Dạ, ngay từ hôm đầu ông tá»›i, thoạt nháºn ra ông, tôi đã giáºt mình lo ngại nên tôi tránh. Vì tôi dư biết ông tìm đến đây là vì cái gì. Tôi muốn ông phải thất vá»ng trở vá». Nhưng nhìn dáng Ä‘iệu tá»™i quá, lại trạnh nhá»› đến con ngưá»i và đức độ cá»§a ông ngà y xưa nên tôi cầm lòng không đặng. Vâng! Ông là m ly nữa? Tuổi tác chúng ta bây giá» không thể thiếu được cái thứ nà y. Äáng lẽ tôi sẽ im lặng, im lặng đến lúc chết nhưng riêng vá»›i ông, tôi lại có nhu cầu thổ lá»™ như má»™t lá»i bá»™c bạch vá»›i chÃnh mình. Cuá»™c Ä‘á»i đã xô đẩy cho tôi và ông giống nhau, gặp nhau ở má»™t Ä‘iểm nà o đó mà nếu thiếu nó thì con ngưá»i ta chẳng nên sống là m gì nữa. Äó là tình yêu. Dạ, cứ gá»i trắng ra như thế dù cho đối vá»›i tôi lúc nà y hai tiếng đó nghe xa vá»i, lạc lõng dữ lắm rồi. Tôi sẽ kể, thà tôi mang lá»—i vá»›i ngưá»i kia còn hÆ¡n mang tá»™i vá»›i ông. Duy có Ä‘iá»u nà y ông nhá»› há»™: ngoà i tôi ra, chuyện nà y chỉ có má»™t mình ông biết. Thì cÅ©ng là má»™t cách tôn trá»ng lá»i hứa vá»›i ngưá»i ta. Nhưng Ä‘iá»u hệ trá»ng hÆ¡n là tôi không thể xúc phạm đến hương hồn ngưá»i quá cố – Cô Hai Hợi.
Bạn Ä‘á»c thân mến! Từ đây trở Ä‘i cho đến lúc cái thảm kịch kia xẩy ra, tôi không còn việc gì để kể vá»›i các bạn nữa. Câu chuyện cá»§a ngưá»i đà n ông nà y sẽ nói giúp cho tôi má»i Ä‘iá»u. Má»i các bạn!
Thưa ông, tôi xin được bắt đầu từ Hợi, ngưá»i đà n bà đã tạo cho tôi má»™t tình yêu quá nhiá»u thống khổ nhưng cÅ©ng không thiếu ngá»t ngà o.
Như ông đã biết, tÃnh tình cá»§a Hợi tháºt là kỳ quặc. Như thể ở cô ấy há»™i tụ hết thảy những Ä‘en trắng, xấu tốt, tà n bạo vị tha, cứng cáp yếu má»m, thánh thiện và quá»· sứ cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà . Tôi vốn là dân Bắc di cư, há»c hết tú tà i và võ bị Äà Lạt. Thú tháºt, ngay từ phút đầu gặp cô ấy, tôi đã như kẻ bị há»›p mất hồn. Mà cÅ©ng không hiểu tại sao nữa? Äẹp thì cÅ©ng không phải là đẹp, tà i cÅ©ng chưa ra tà i, cách thức đưa tình gợi cảm còn kém các cô gái sà nh Ä‘iệu xa. Mãi vá» sau, khi Hợi không còn nữa, tôi má»›i vỡ lẽ ra rằng, toà n bá»™ sức quyến rÅ© đối vá»›i cánh đà n ông cá»§a cô ấy là cách sống và yêu hết mình, yêu táºn đáy, yêu táºn tuá»·, cho hết, yêu không giữ lại cho mình má»™t cái gì cả. Có thể vì thế mà khi bị phản bá»™i, cô ấy cÅ©ng trả lại sá»± háºn thù cÅ©ng bằng má»™t cưá»ng độ không kém, có khi còn tà n bạo hÆ¡n. Tôi nghÄ© cái tâm hồn đó là dấu vết cá»§a má»™t vùng đất hoang sÆ¡, bạo liệt in hằn lên, vùng đất ở cá»±c tây Nam Bá»™. Xin lá»—i ông, tôi đâu có muốn luáºn bà n vỠđà n bà cho dù tôi cÅ©ng khá tưá»ng táºn vá» há» và từng bị há» là m cho Ä‘iêu đứng khốn khổ. SÄ© quan Äà Lạt ga-lăng có tiếng và chịu chÆ¡i ngất trá»i, chắc ông không lạ. Còn tôi, vì má»™t nguyên cá»› nà o đó mà bản thân tôi cÅ©ng chưa ý thức hết được, tôi đã may mắn, hay bất hạnh khi lá»t được và o mắt Hợi. Sau nà y, sau má»™t đêm thức trắng vá»›i nhau. Hợi đã nói: “Tưá»ng biết không? Dạ tên tôi là Tưá»ng, bá»n đà n ông bâu quanh em đâu thiếu, cứ vo ve suốt ngà y đêm như nhặng và ng nhưng em chỉ thương má»™t mình Tưá»ng. Tưá»ng có đôi mắt lạ lắm! Nhìn vô lâu có thể khóc được. Giống đôi mắt cá»§a con nai con lạc mẹ trong vưá»n thú. Con đà n bà như em có thể ngá»§ vá»›i cả chục thằng, khoái vá»›i và i trăm thằng nhưng thương thì chỉ có má»™t thôi. Vì thương còn mạnh hÆ¡n yêu. Thương là vợ thương chồng, mẹ thương con, thương vô Ä‘iá»u kiện, miá»…n là ngưá»i được thương thấy hạnh phúcâ€. Tôi tin Ä‘iá»u Hợi nói mặc dù biết em nói chưa đủ. Những giá» khắc có được ở bên nhau, tôi bị cái tình thương ấy trà o ra đến ngạt thở, không còn biết mình là ai, ở nÆ¡i nà o, Ä‘ang là m gì nữa. Mạnh mẽ, nghệ thuáºt, thô rám như gá»— nhưng lại má»m như tÆ¡, từng nhịp thở, từng tế bà o Ä‘á»u táºn cùng dâng hiến. Hợi đã tạo cho tôi má»™t cảm giác lần nà o cÅ©ng như lần đầu, đói khát, ngấu nghiến như chưa há» má»™t lần biết mùi đà n bà . Xác thịt và linh hồn cá»§a cô ấy hoà quyện và o nhau nhuyá»…n như má»™t. Nói tháºt, tôi đã Ä‘i qua Ä‘á»i không Ãt các thiếu nữ và cÅ©ng khá nhiá»u các thiếu phụ nhưng lúc gặp Hợi, tôi má»›i chưng há»ng: Hoá ra mình chưa biết má»™t tà gì vỠđà n bà cả.
Ông đừng cưá»i tôi dà i dòng tâng bốc. Tôi có tâng bốc nữa thì cÅ©ng chưa thể nói hết được những gì Hợi có đâu. Có Hợi rồi tôi không mà ng đến má»™t cái gì khác. Phẩm hà m tướng tá, công danh địa vị, tất cả đối vá»›i tôi Ä‘á»u không bằng má»™t cái cưá»i đắm Ä‘uối cá»§a cô ấy. Tôi đã tÃnh vất bá» hết thảy: xe hÆ¡i, nhà lầu, bá» những tráºn đánh không mục Ä‘Ãch và , cái nà y má»›i tệ hại, tôi sẵn sà ng bá» luôn cả cô vợ lá»™ng lẫy, văn hoá cao, vốn là con gái rượu má»™t vị tướng ở Bá»™ Tổng tham mưu và nhá» có cô, tôi đã được thăng cấp tước trước thá»i hạn, cÅ©ng như sẽ hứa hẹn cho tôi má»™t tương lai hết sức sáng sá»§a. Bá» hết, để được ngà y ngà y ở bên cạnh Hợi. Äà n bà lạ lắm, ông thấy không? Äối vá»›i chúng ta, giá trị cá»§a há» không phụ thuá»™c bao nhiêu và o sá»± danh giá, kiến thức và dòng dõi. Tháºm chà há» dốt má»™t tÃ, ngÆ¡ ngÆ¡, đêm tối má»™t tà cà ng hay, cà ng có cá»› để ta chống gáºy Ä‘i thăm dò.
Biết tÃnh Hợi quyết liệt và sòng phẳng, tôi đâu dám nói vụ vợ con. Nhưng rồi cô ta cÅ©ng biết, biết qua má»™t tay thượng sÄ© dưới quyá»n tôi. ChÃnh hắn, để tâng công và để tìm đưá»ng lá»t và o cõi lòng Ä‘ang trống rá»—ng Ä‘au khổ cá»§a vợ tôi, đã lén chụp được toà n bá»™ những cảnh yêu đương, ân ái, dạo chÆ¡i cá»§a hai đứa tôi Ä‘em cống nạp cho cô ấy. Má»™t mà n đối chất độc địa theo kiểu Hoạn Thư được dà n dá»±ng. Tất nhiên Hợi không bao giỠđể mình rÆ¡i và o vị trà bẽ bà ng cá»§a nà ng Kiá»u nhưng thế cÅ©ng là đủ. Từ đó Hợi hoà n toà n cá»± tuyệt tôi, cho tôi là xảo trá, hèn hạ, không xứng đáng vá»›i tình yêu cá»§a Hợi. Mặc cho tôi van xin khóc lóc, cả Ä‘áºp đầu xin lá»—i nhưng cô ấy Ä‘uổi thẳng tôi ra khá»i cá»a. Mấy ngà y sau, Hợi cuốn tém các thứ Ä‘i và o rừng, chẳng để lại cho tôi lấy má»™t chữ gá»i là .
Äó cÅ©ng là thá»i kỳ bị chuyển sang là m đặc phái, là m cố vấn cá»§a tôi. Nói theo cách nói cá»§a các ông thì có nghÄ©a là tôi bị treo giò, bị mắc-kê, bị theo dõi, cần thá» thách thêm. Lý do rất đơn giản: Không có Hợi, tôi chả còn thiết gì nữa, kể cả pháºn sá»± Ä‘ao binh. Äá»i tôi bắt đầu tuá»™t dốc. Vợ tôi công khai Ä‘i lại vá»›i gã thượng sÄ© bò đực để trả thù tôi nhưng vẫn không chịu bá» tôi vì có lẽ... vẫn còn yêu tôi. Nói thêm má»™t chút vá» gã thượng sÄ© nà y: Thằng cha cao to như lÃnh Mỹ nhưng lại mang trái tim cá»§a lÃnh Äại Hà n, má»™t loại lÃnh khát máu chắc ông đã biết. Gã nói năng bặm trợn, trên dưới chả nể sợ ai, rất vÅ© phu nhưng cÅ©ng rất má»m mại tuỳ lúc và có niá»m say mê diệt Việt Cá»™ng... xin lá»—i, diệt đối phương khét tiếng. Sức vóc tráºn mạc cÅ©ng như vóc là m tình cá»§a hắn chắc dữ dằn lắm nên má»—i lần hắn Ä‘i chém giết trở vá», tôi để ý thấy ngưá»i ngợm cô vợ tôi cứ gầy rạc Ä‘i. Tôi thây kệ. Ả trả thù váºy chứ trả thù nữa, tôi cÅ©ng coi như không. Váºy mà oái ăm, chúng tôi vẫn phải là vợ là chồng, vẫn không dám đả động tá»›i chuyện ly hôn. Không hiểu bằng cách nà o đó, cÅ©ng có thể do thằng ngưá»i tình vâm con kia cung cấp, vợ tôi nắm được tư tưởng phản chiến cá»§a tôi trên tất cả những bằng chứng cụ thể nhất. Nếu tôi giở trò, ông bố vợ có cái nhìn lạnh như tiá»n nhất định cho Ä‘iệu cổ tôi ra toà án binh ngay.
Tưởng là m váºy sẽ khiến tôi Ä‘au khổ nhưng thấy tôi vẫn trÆ¡ ra, ả giáºn Ä‘iên lên và nói thẳng và o mặt tôi: “Anh chỉ là má»™t thằng đà n ông liệt dương khốn nạn!â€. Äúng, tôi liệt tháºt nhưng ả đâu có biết rằng toà n bá»™ ngá»n lá»a tâm sinh lý cá»§a tôi đã bị hút và o cụm rừng bên kia sông cả rồi. Ả ta vẫn yêu tôi. Cà ng bị lạnh lùng, cà ng bị phản bá»™i cà ng yêu, đà n bà há» kỳ thế. Và nói cho cùng, đối vá»›i vợ con, tôi là má»™t thằng đà n ông khốn nạn, chả ra gì, cô ấy phỉ nhổ tôi là phải. Cuối cùng, không chịu nổi thằng cha bò má»™ng kia nữa, ả chán nản chấm dứt cuá»™c trả thù tôi bằng cách máy móc ráp tống cổ gã xuống đơn vị vá»›i chức pháºn trung đội trưởng thám kÃch.
Rồi má»™t thá»i gian khá lâu sau đó, tôi bị bắt và may mắn được gặp ông. Chắc ông sẽ nghi ngá» mà nghÄ©, Ä‘ang trong tâm trạng á»§ ê thế mà sao tôi vẫn có thể chỉ đạo tốp thám báo đánh phá rừng ác liệt như váºy?
Dạ! Bao nhiêu lý do tế nhị khó kể ra má»™t lúc nhưng chỉ biết rằng chiến tranh luôn có những niêm luáºt khắt khe vượt ra ngoà i má»i ý muốn cá»§a con ngưá»i.
Äau nhất là thá»i gian nà y tôi lại không há» biết Hợi đã bá» rừng ra ấp. Cái đêm trốn khá»i tay các ông, tôi chưa dám trở vá» tiểu khu ngay. Chắc cÅ©ng giống như bên các ông thá»i ấy thôi: đã bị bắt rồi mà còn dẫn xác ra được là hết độ tin cáºy, không còn ra ngưá»i nữa, huống hồ má»™t ngưá»i dù không bị bắt cÅ©ng đã quá Ãt độ tin cáºy như tôi. Tôi ghé qua nhà má nuôi tôi ở cùng má»™t xã vá»›i Hợi để nghỉ ngÆ¡i, vừa là để thá» nghe ngóng động tÄ©nh ra sao. Chẳng ngá» tôi lại gặp chÃnh cô ấy ở đó. Kinh ngạc và xúc động đến ứa nước mắt nhưng cÅ©ng lại thấy tháºt buồn! - Xin phép cho tôi nói tháºt: không hiểu cuá»™c sống ở rừng thế nà o, cÅ©ng không hiểu các ông rèn luyện con ngưá»i ta theo lối ép xác ra sao mà Hợi đổi thay nhiá»u đến dá»… sợ, không còn nháºn ra nữa, đến khi nháºn ra rồi, lại cứ mong là không phải cô ấy. Nhưng tôi vẫn Ä‘em lòng yêu. Yêu cái cô Hợi óng ả, đắm Ä‘uối nà y xưa Ä‘ang còn tiá»m ẩn trong cái cô Hợi đầy vẻ phong trần, bụi bặm hôm nay. Tôi yêu má»™t ngưá»i rừng.
Váºy mà trá»› trêu thay, Hợi lại vẫn hoà n toà n dá»ng dưng vá»›i tôi, như thể má»i chuyện trước đây giữa hai ngưá»i chỉ là trong má»™ng. Ngay từ phút đầu gặp lại, Hợi đã không muốn chuyện trò, nhắc tá»›i cái gì hết. Cô ấy bảo mình đã có chồng rồi, má»™t ngưá»i chồng tuyệt vá»i, tìm cả gầm trá»i nà y không có. HÆ¡n nữa, cô ấy bá»±c mình nói thêm: “Trong má»i Ä‘iá»u chán ngán ở Ä‘á»i, cái trò yêu lại là chán ngán nhấtâ€. Tôi biết thế là không còn hy vá»ng gì nữa. Cô ấy là đà n bà nhưng tÃnh khà nam nhi, không khi nà o nói hai lá»i.
Tình cảnh hai đứa lúc đó lại rất nguy nan. Hợi thì bị chÃnh quyá»n gá»i lên gá»i xuống, Ä‘e doạ, thẩm tra, dụ dá»—, kêu sẽ đưa lên cục an ninh quân đội, lên Tổng nha cảnh sát, Tổng nha chiêu hồi để xác minh thêm. Hợi trả lá»i: “Má»i! Cứ đưa lên ông Thiệu luôn cho gá»n má»™t lầnâ€. Cuối cùng viên trung uý chi khu trưởng yêu cầu cô vẽ sÆ¡ đồ căn cứ bên sông và dẫn lÃnh Ä‘i. Ông biết Hợi trả lá»i sao không? Cô ấy đứng giữa công sở nói to: “Tôi chán chiến tranh, chán cách mạng, chán luôn cả Quốc gia nên tôi má»›i vứt súng trở vá» là m ngưá»i mần ăn bình thưá»ng. Bây giá» mấy ông tÃnh sá» dụng tôi và o trò chém giết nữa thì tiểu nhân quá! Váºy thì cứ mổ bụng, moi gan tôi ngay Ä‘i cho rảnh nợ - Tôi Ä‘ang muốn chết mà chưa tìm cách nà o chết cho lẹ đâyâ€. Nói rồi cô ấy xé toang ráo trá»i quần áo, xé cả đến nịt ngá»±c và mảnh quần lót cuối cùng, đổ ngưá»i nằm ngá»a giữa nhà , mắt nhắm lại tỉnh bÆ¡... Thế là há» ngán, há» bá» qua luôn. ChÃnh thể nà o cÅ©ng chẳng dại gì xô đẩy ngưá»i đà n bà đến bước đưá»ng cùng, nhất lại là má»™t ngưá»i đà n bà nổi tiếng liá»u lÄ©nh và táo tợn như cô ấy, phải không ông? Vá» phần tôi, sau khi ra trình báo vá»›i tất cả những bằng chứng không mấy thuyết pục, cÆ¡ quan an ninh quân đội cÅ©ng tạm tin mà không nỡ hà nh lên hà nh xuống gì nhiá»u. Chắc cÅ©ng do cái tạng ngưá»i cá»§a tôi, há» nghÄ© rằng dù ở bên nà y hay bên kia, tôi cÅ©ng chả là m nên trò trống gì. Chỉ có bên các ông sau nà y lại đánh giá tôi hÆ¡i cao nên... xin lá»—i, giam giữ kỹ quá!
Má»i ông uống thêm má»™t ly nữa! Thứ rượu nà y chỉ tạo ra sá»± ngây ngất chứ không nhức đầu, sảng khoái lắm. Dạ, đã lâu lắm rồi tôi má»›i lại có được má»™t buổi nói chuyện thà nh tháºt như thế nà y, lại nói chuyện trước ông, má»™t nhân cách tôi hằng kÃnh trá»ng từ lâu. Sau Paris, có lẽ cả hai bên Ä‘á»u đã thấm mệt nên má»i nguyên tắc sắt thép có phần phi nhân được áp dụng trước đây bá»—ng trây ra, má»m èo trở lại. Tất nhiên ông tiểu khu trưởng, tức tỉnh trưởng, nguyên là thầy há»c cá»§a tôi cÅ©ng góp má»™t lá»i bảo lãnh. Ông nà y cÅ©ng đã được ra khá»i trại và hiện Ä‘ang sống vá»›i vợ con ở Sà i Gòn. Ông ta có tiêu chuẩn bảo lãnh Ä‘i Mỹ nhưng không Ä‘i, trong khi đó, nói cái chuyện nà y ra cứ thấy tức cưá»i; rất nhiá»u ngưá»i trước đây tìm má»i cách để không phải Ä‘i cải tạo, để không bị liệt và o diện ác ôn nhưng từ khi có chế độ bảo lãnh chÃnh trị nà y, ai cÅ©ng kêu to lên rằng mình trước đây có nợ máu, có mối thù thâm căn cố đế vá»›i Cá»™ng sản, có và o diện cải tạo lâu dà i... Mục Ä‘Ãch chỉ để được ngưá»i Mỹ gá»i đến tên. Lố bịch!
Trở lại cái chuyện tôi tạm thá»i không bị nghi vấn. Lắm lúc tôi bạo nghÄ©: giá như dân mình đánh lá»™n nhau chừng mươi năm nữa thì dám vừa ngáp vừa nổ súng quá, và rồi cuối cùng tá»± ôm lấy nhau dà n hoà .
ÄÆ°á»£c tá»± do nhưng Hợi cà ng hắt há»§i tôi, có báºn hắt há»§i rất sá»— sà ng, đúng vá»›i tÃnh khà cá»§a cô ấy, váºy mà tôi không nản. Trong cái chuyện trai gái nà y, nó phải duyên phải số, nó bắt tinh bắt thóp, nó được tiá»n định xếp đặt thế nà o ấy, lạ lắm, cà ng bị khước từ, tôi cà ng lao tá»›i.
Giai Ä‘oạn nà y Hợi không ở quê nữa mà lên hẳn thị xã láºp nghiệp. Ông có mưá»ng tượng ra cô ấy láºp nghiệp thế nà o không? Mở quán bán bar. Cuá»™c chiến Ä‘ang và o giai Ä‘oạn cuối, thanh niên bị bắt lÃnh cà ng nhiá»u, và đã mang áo lÃnh rồi thì hầu hết Ä‘á»u lao và o cá» bạc, rượu chè, trai gái để đốt cháy những ngà y tháng hãi hùng, đốt cháy ná»—i chán chưá»ng. Quán bar cá»§a Hợi lại nằm gần sân bay nên khách khứa ra và o dữ lắm. Chả mấy hồi mà cả quân khu, cả tỉnh, cả vùng Ä‘á»u nức tiếng cô chá»§ quán Việt Cá»™ng chịu chÆ¡i hết sẩy! Quán mang tên Äêm rừng. Tôi hiểu chắc không thể là ngẫu nhiên mà Hợi đặt cái tên ấy cho quán cá»§a mình. Äến vá»›i Äêm rừng có đủ các loại ngưá»i. Tướng tá có, dân thưá»ng có, nhà già u nhà nghèo, kẻ lưu manh, ngưá»i đứng đắn, dân trà thức, đứa vô há»c... có hết. Và trong số khách đến quán thưá»ng xuyên, tôi thấy có cả gã thượng sÄ© nữa mà hắn đã Ä‘eo lon trung uý, nghe đâu sẽ còn lên nữa. Vùng tiá»n đồng ác liệt đã không giết chết được hắn mà chỉ tôi rèn thêm cái chất tà n bạo, đểu giả trong hắn mà thôi. Sau má»™t số công trạng gần như đã trở thà nh má»™t huyá»n thoại ngưá»i hùng, hắn được trở lại vùng nà y để tiếp tục đánh phá. Hắn thưá»ng lai vãng ở quán không phải vì ba cái đồ nháºu bình dân khô khan lại chẳng có món đực cái nà y. Hắn đến chÃnh là vì cô chá»§ quán. Ngay từ buổi đầu chợt nhìn thấy đôi mắt ngầu ngầu cá»§a hắn dòm như muốn dứt tung quần áo cá»§a cô ấy ra, tôi đã dá»± cảm có Ä‘iá»u gì đó không tốt là nh.
Xin lá»—i đã là m ông mệt đầu vì tôi cứ Ä‘i kể lể mãi vá» ngưá»i đà n bà nà y trong khi tôi biết ông Ä‘ang muốn tưá»ng táºn vá» ngưá»i đà n bà khác. Thá»±c chất nó là má»™t mà tinh má»™t chút, ông sẽ Ä‘oán ra phần chót cá»§a câu chuyện.
Thấy tôi tá»™i nghiệp quá, và cÅ©ng chân thà nh quá, dần dần Hợi không xua Ä‘uổi tôi nữa nhưng từ trong gan ruá»™t, cô vẫn chỉ coi tôi là bạn. Bạn để tâm tình. Má»™t lần ghé lại, tôi ngạc nhiên thấy Hợi Ä‘ang thầm lặng là m đám giá»— má»™t mình. Trên bà n thá» không thấy hình ai, chỉ có má»™t tấm võng ni lông đã cÅ© được gá»i gá»n trong giấy bóng kÃnh đặt trên đó, tôi há»i, cô không trả lá»i. Mãi mưá»i ngà y sau, và o má»™t buổi tối mưa tầm tã, nhân quán bar phải tạm đóng cá»a để sang sá»a đồ đạc do bá»n lÃnh biệt động dù thất tráºn vỠđây phá phách, ăn nháºu, bắn lá»™n nhau, Hợi đã kể lại cho tôi nghe trá»n vẹn mối tình cá»§a cô vá»›i má»™t ngưá»i thứ tám tên gì đó tôi không nhá»› hồi ở trong rừng. Vừa rồi là giá»— đầu cá»§a con ngưá»i ấy. Tin tôi và vẫn còn đôi chút quý tôi, cô tâm sá»±: “Nhá»› rừng quá! Nhá»› con nhá» em và bạn bè ở trá»ng quá! Dù thế nà o, những ngà y ở rừng vẫn là những ngà y đà ng hoà ng nhất. Nhiá»u phen muốn trở lại nhưng trót lỡ rồi. Trở lại lúc nà y, lúc tình thế cách mạng Ä‘ang lên, nhục lắm!â€.
Hợi có kể rất nhiá»u vá» Ba Sương, cô em bà con cùng ở miá»n tây dắt dÃu nhau lên đây mần ăn từ hồi nhá». Cô ấy bảo Ba Sương là má»™t cô gái dá»… thương nhất trong tất cả các cô gái sinh ra trên Ä‘á»i nà y. Vừa kể cô ấy vừa khóc, nói không hiểu bây giá» cô em ấy sống chết ra sao. Tất nhiên có kể cả vỠông. Vá» mối tình lãng mạn giữa ông và cô em ấy. Tôi không dám nói lại cái lần gặp ông và Ba Sương ở trong rừng, sợ cô trạnh lòng, thêm chán ghét tôi. Thú tháºt, phải đến lúc ấy tôi má»›i chợt nhá»› ra hai chị em có những nét giống nhau đến lạ lùng, mặc dầu nhìn kỹ lại hoà n toà n khác, mặc dù tôi má»›i thoáng nhìn thấy Ba Sương đôi lần và o cái đêm rùng rợn ấy.
Thưa ông! Cuá»™c Ä‘á»i cá»§a Hợi sẽ cứ trôi chảy trong sá»± là m ăn ngà y má»™t khá giả, trong ná»—i nhá»› rừng và cô em gái âm thầm cho tá»›i táºn ngà y ngừng bắn nếu như không có má»™t biến cố xảy ra.
Ấy là cái lần Hợi đột nhiên đóng cá»a quán bá» Ä‘i đâu tá»›i ba, bốn ngà y trá»i, khiến thiên hạ đã quen ăn hà ng xôn xao cả lên. Khi trở vá», ngưá»i ta thấy cô buồn rÅ© rượi, buồn rầu hÆ¡n cả cái Ä‘áºn cô ấy má»›i ở rừng ra. Hợi như ngưá»i mất hồn, mặt mà y phá» phạc, hai tròng mắt trống lá»—ng, suốt ngà y đêm không bước chân ra khá»i nhà . Khi tôi đến, mà cÅ©ng chỉ mình tôi có thể đến, đã không còn thấy cái bà n thá» dá»±ng ở sát tưá»ng nữa. Tấm võng ni lông cÅ©ng bị quăng và o góc nhà , mặc cho mạng nhện chăng đầy. Linh cảm mách bảo cho tôi hay má»™t cái gì đó đã xẩy ra vá»›i Hợi nhưng không dám há»i, không tiện há»i.
Ngà y hôm sau, như cô ấy kể, gã trung uý mò tá»›i. Lâu nay gã đã nhằng nhẵng theo Ä‘uổi cô bằng tất cả những trò gì gã có thể có được. Lúc ngá»t dịu, lúc dữ dằn, tuần nà y Ä‘au đớn á»§ ê, tuần sau đã lại gầm gà o, giÆ¡ móng giÆ¡ vuốt, khi thì kêu nghèo, kêu bất hạnh, lúc lại đổ lên ngưá»i cô hà ng lạng và ng, lạng đá quý... Tất thảy Ä‘á»u bị Hợi gạt bá» trong cái nhìn khinh bỉ, căm ghét, tháºm chà có lần còn hất cả má»™t cháºu nước hà nh kinh và o mặt gã khi ná»a đêm gã dám đưá»ng đột trèo qua cá»a sổ và o giưá»ng ngá»§ cá»§a cô. Ai đó còn nói, cô thưá»ng có súng phòng thân và không Ãt lần bằng tay không đã đánh gục những thằng đà n ông ngứa nghá» như gã. Hợi bảo tôi: “Anh là bạn cá»§a Hợi, tình nguyện là m vệ sÄ© cho Hợi, váºy mà anh lại nhắm mắt là m ngÆ¡ cho cái thằng khốn nạn đã cướp vợ cá»§a anh ngà y nà o cÅ©ng vác mặt tá»›i quấy rối à ?â€. Vốn tÃnh nhu nhược từ bé, cà ng Ä‘i sâu và o tráºn mạc cà ng nhu nhược, lại tá»± biết rằng dÃnh tá»›i bá»n côn đồ vô há»c như gã là rất mệt, thưá»ng là thất bại ê chá» nên tôi đà nh cúi mặt là m thinh, dù biết thế là nhục, là đà o sâu thêm cái hố ngăn cách tình cảm giữa cô và tôi.
Chẳng ngá» cái triết lý phá»§ nháºn bạo lá»±c là m thinh hèn yếu đó đã góp phần đẩy cô ấy đến má»™t bi kịch không cách nà o cứu chữa được.
Tôi nói tiếp cái chuyện ngà y hôm sau gã trung uý mò đến quán đêm rừng. Lần nà y hắn đến vá»›i má»™t bá»™ dạng hoà n toà n khác - vẫn lá»i cá»§a cô ấy - Quân hà m, quân hiệu, sao gạch, súng ống, mÅ© mãng đầy đủ. Hắn đến để thá»±c thi công vụ, để toan tÃnh là m má»™t cái cú áp-phe ái tình. Không cần biết thái độ cá»§a Hợi ra sao, và o má»™t cái, hắn gà i ngay cá»a lại rồi độp luôn: “Thế nà o? Tôi đến đây để nói má»™t lần cuối cùng là tôi thương em, thÃch em, muốn ăn Ä‘á»i ở kiếp cùng em và chá» câu trả lá»i cá»§a em ngay tại đây, ngay bây giá»!â€.
“Cút Ä‘i!†Cô ấy quát. Hắn cưá»i: “Lần khác thì có thể đấy nhưng lần nà y thì không!†Nói rồi hắn xỉa ra giữa giưá»ng má»™t táºp ảnh, toà n những bức hình chụp gá»n chuyến Ä‘i và o rừng vừa rồi cá»§a cô ấy. Cô gặp ai, nói chuyện vá»›i ngưá»i nà o, cô khóc, cô cưá»i, ngồi trong lán, ngồi bên suối... Ä‘á»u có. Äặc biệt bức hình nà o cÅ©ng dÃnh đến cái con ngưá»i mang thứ Tám kia. Tám... Hoà ? Không, Tám... TÃnh, vâng Tám TÃnh, tôi nhá»› ra rồi!
Äể cho Hợi sững sá» nhìn chán táºp ảnh, gã má»›i quáºt ngá»a lá bà i: “Má»™t là em sẽ bị bắt ngay bây giá» giao cho bá»n an ninh quân đội, sẽ bị tra khảo, bị nhốt chuồng cá»p, bị rắn độc chui ống quần, chui cá»a mình, bị đánh đến tắt kinh, đến tuyệt đưá»ng sinh đẻ, bị hãm hiếp há»™i đồng... Hai, em sẽ là cá»§a tôi, mãi mãi và cÅ©ng ngay bây giá». Chá»n Ä‘i!â€.
Lúc ấy là và o buổi sáng. Cô ấy thẫn thá» rất lâu rồi quay Ä‘i trả lá»i: “Anh khốn nạn và đê tiện lắm nhưng thôi được rồi! Tối nay anh quay trở lại đây. Ai lại là m cái trò đó giữa ban ngà y ban mặt, kỳ lắm!†“Ô kê! - Gã nói - Buổi tối. Nhưng cô Việt Cá»™ng chá»› giở trò gì và nhất là đừng có bá» Ä‘i đâu. Quanh nhà đã có ngưá»i cá»§a tôi canh chừng, động dạng gì là bị bắn bá» ngay, bắn bá» như bắn bá» má»™t phần tá» nguy hại đối vá»›i Quốc gia có đầy đủ tang chứng!â€. Và hắn Ä‘i.
Lát sau thì tôi đến và đấy là tất cả những gì Hợi kịp kể cho tôi nghe. Không ngá» rằng đấy lại là lần cuối cùng tôi được nhìn thấy cô, được nghe cô ấy nói!... Tôi há»i: Em tÃnh sao? Chả lẽ lại đà nh... Hợi nhìn thẳng và o ánh mắt tôi rất lâu rồi há»i lại:
"Anh có dám mạng đổi mạng để cứu thoát em ra khá»i vòng tay cá»§a hắn không?â€. Tôi gáºt đầu mặc dù chưa biết cứu cách nà o? Hợi cưá»i buồn: “Nói giỡn thế thôi. Anh không là m gì nổi đâu. Và nếu có định là m thì anh cÅ©ng không phải đối thá»§ cá»§a nó. Ôi, ông đại uý chuyên ngồi văn phòng cá»§a tôi!â€. Thằng đà n ông trong tôi dẫu có èo uá»™c thế nà o Ä‘i nữa thì lúc ấy cÅ©ng phải chồm dáºy: “Tất nhiên, không ai có thể là đối thá»§ cá»§a bá»n lưu manh, nhưng – Tôi rút khẩu ru-lô ra khá»i vá» vung lên – Nếu cần, tôi cÅ©ng sẵn sà ng vì em mà là m kẻ lưu manh hÆ¡n hắn. Tôi quyết định sẽ ở đây cùng em dến tối!â€. Em cưá»i, tiếng cưá»i vang lảnh lói, cưá»i rất lâu cho đến táºn bây giá» bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng cưá»i kinh dị và đau lòng đó. Khi em không cưá»i nữa thì nước mắt bắt đầu chảy ra. Äây là lần đầu tiên tôi chứng kiến em khóc nên đầu óc tôi muốn tan chảy thà nh bèo bá»t luôn. Hợi bảo tôi ra đóng cá»a lại rồi lên giưá»ng nằm vá»›i cô ấy. Và cÅ©ng là lần đầu tiên tôi được nghe từ em má»™t giá»ng nói rất đỗi dịu dà ng: “Tưá»ng Æ¡i! Nếu trước kia em thương Tưá»ng được là vì anh là ngưá»i Bắc. Anh tế nhị, dịu dà ng, anh biết yêu biết chiá»u em. Trái tim nổi loạn và thô rám cá»§a em nghÄ© rằng có thể ngá»§ bình yên trong tâm hồn đôn háºu, má»m mại cá»§a anh, cá»§a hầu hết những ngưá»i con trai xứ Bắc mà đà n ông trong nà y không có được. Nhưng nay cÅ©ng chÃnh vì anh là ngưá»i Bắc, chất ngưá»i hay đắn Ä‘o sau trước, chất ngưá»i Ãt dám quyết định má»™t cái gì ngoà i bản thân mình, chất ngưá»i không hợp vá»›i chiến tranh, vá»›i những hoà n cảnh bạo liệt nên em buá»™c phải xa anh, em không thể thương anh được nữa mà cái chuyện anh dối em rằng chưa có vợ có con kia chỉ là má»™t biểu hiện. CÅ©ng vì thế mà em không muốn anh dÃnh và o cái chuyện trung uý nà y, nó là m hư anh Ä‘i, nó là m anh không còn đúng là anh nữa. Em muốn Ãt nhất trong má»™t và i chuyện đục ngầu, anh có quyá»n được đứng ngoà i vá»›i cái vẻ hiá»n hoà , trong trắng vốn có ở anh, cái vẻ mà em đã hằng yêu thương. Thế nghen! Quên em Ä‘i! DÃnh đến em là m gì cho cá»±c thân. Có thể ngà y mai má»—i ngưá»i má»—i ngả, có thể hổng bao giá» gặp nhau nữa, em cho anh được hưởng lại tất cả những gì còn có ở em. Anh nằm xuống Ä‘i. Lẹ lên! Lần cuối và chẳng bao giá» nữa...â€.
Ông bảo, đến nước ấy thì tôi còn có lòng dạ nà o là m cái chuyện ấy nữa. Tôi có cần cô ấy sá»± thoả mãn nhục dục đâu? Cà ng không cần chấp nháºn tình cảm nhất thá»i cá»§a em bằng má»™t hà nh vi là m tình tức tưởi, là m lấy được, là m cho xong, là m để chết, là m cho đỡ tá»§i. “Nà y anh!†Hợi nói và láºt mình ôm siết lấy tôi, hôn tôi tháºt lâu. Trong cái hôn nóng rát và má»m oặt đó, tôi nghe tiếng Hợi thì thà o: “VÄ©nh biệt cuá»™c Ä‘á»i! VÄ©nh biệt tình yêu! VÄ©nh biệt tất cả những ngưá»i đà n ông xấu tốt đã yêu ta và ghét ta. VÄ©nh biệt anh... Äêm rừng!...â€.
ChÃnh hai tiếng cuối cùng đó khiến tôi lạnh giá ngưá»i lại trong ná»—i tá»± ái ùa và o bất chợt mà không kịp để ý đến chiá»u sâu câu nói. Khổ quá! Cho đến táºn phút cuối cùng cô cÅ©ng vẫn chỉ yêu có má»™t ngưá»i. Vì ngưá»i đó mà cô bá» rừng, vì ngưá»i đó mà cô âm thầm cúng giá»—, mà lặn lá»™i Ä‘i tìm và nay cÅ©ng vì ngưá»i đó mà cô vứt bá» cuá»™c Ä‘á»i. Ngưá»i đó là ai? Hắn là ngưá»i nà o? Là ngưá»i nà o mà có được tình yêu ghê gá»›m cá»§a ngưá»i đà n bà cÅ©ng ghê gá»›m nà y? Tôi ghen kinh khá»§ng và cÅ©ng tò mò kinh khá»§ng vá»›i cái sinh váºt đà n ông vô hình vô ảnh kia. Trong đầu tôi thoáng hiện ra má»™t ngưá»i con trai cao lá»›n, tóc bồng bá»nh, mắt sáng rỡ hay nhìn lên bầu trá»i mÆ¡ má»™ng, có tiếng nói tháºt ấm và má»—i khi và o tráºn thì chá»›p sáng như thiên thần hay Ãt nhất con ngưá»i đó cÅ©ng phải được như ông cái năm tôi gặp. Có đúng váºy không ông...? Kìa sao ông lại cưá»i? Ôi, giá mà tôi được gặp con ngưá»i đó, dù chỉ má»™t lần!
Tôi là má»™t con ngưá»i nhu nhược, má»™t sÄ© quan bất đắc chà nhưng khi cần thiết, mà má»™t Ä‘á»i ngưá»i hy hữu cÅ©ng chỉ cần đôi ba lần cần thiết như váºy, tôi cÅ©ng biết hà nh động thế nà o để đạt được ý định cá»§a mình.
Tôi hối cáºu xế nhấn mạnh ga. Biết đâu và o giá» phút chót, gã trung uý quá»· quái kia sẽ thay đổi thái độ, cho xe phóng Ä‘uổi theo để cướp lại con mồi, đặng có hình hà i cụ thể chứng minh công trạng vá»›i thượng cấp? Nhưng không, đằng sau xe chỉ có bụi đưá»ng vẩn lên cuồn cuá»™n và xa nữa, cái ấp vừa xảy ra chết chóc kia vẫn Ä‘ang nằm im lìm sau hà ng dừa xanh ngắt. Sau nà y tôi má»›i được biết đám thám báo hùng hổ kia không săn thêm được má»™t con mồi nà o nữa. Ngưá»i ta bảo trước khi đám nà y áºp được tá»›i thì căn hầm ấy và cả những căn hầm khác đã được bà con hay cÆ¡ sở ná»™i gián gì đó cá»§a các ông gà i ngay trong đội hình bảo an đánh tháo được rồi. Còn ông, tôi biết ông chắc chắn sẽ thoát. Vá»›i cái sức vóc và độ chạy như con thú hoang đó, không có má»™t luồng đạn nà o, má»™t lá»±c lượng nà o có thể Ä‘uổi theo được. Tôi chỉ áy náy có má»™t Ä‘iá»u: không hiểu lúc đó ông có biết gì vá» ngưá»i bạn gái cá»§a ông bị vấp ngã phải nằm lại không? Và nếu biết thì chắc ông cÅ©ng đà nh phải chịu thôi. Tôi hiểu, dù can đảm thế nà o, lanh lợi đến mấy, ở trưá»ng hợp đó, nếu nói theo khái niệm quân sá»± đơn thuần thì cÅ©ng chỉ có thể bó tay, trừ trưá»ng hợp trong lòng Ä‘ang ngá»± trị má»™t thứ tình cảm siêu nhiên nà o đó như tình mẹ con, tình vợ chồng. Bản năng tá»± vệ và khát vá»ng tồn tại bao giá» cÅ©ng mạnh hÆ¡n quan hệ cá»™ng đồng. Kìa!... Ông sao thế?... Dạ, xin ông bá» quá cho những nháºn định có thể là rất hà m hồ, thiếu tế nhị cá»§a tôi. Chà , trước sau gì rồi tôi vẫn chỉ là má»™t gã đà n ông bạc nhược không hÆ¡n không kém. Mong ông...
Xin trở lại câu chuyện
Xe phóng được má»™t Ä‘oạn dà i thấy có vẻ ổn, tôi kêu cáºu lái giảm bá»›t tốc độ lại, cần hết sức tránh những ổ gà . Tôi sợ cô gái Ä‘ang nằm kia bị chấn động mạnh sẽ tá» vong mất. Cách đây mươi phút, trong nanh vuốt cá»§a gã trung uý, tôi thầm mong cô cứ hôn mê bất tỉnh, tháºm chà có chết tháºt Ä‘i cÅ©ng được, giỠđây tôi lại muốn cô cụ cá»±a, kêu to lên, rên la tháºt dữ để chứng tá» sá»± sống trong cái cÆ¡ thể ấy vẫn chưa tắt hẳn. Song cô vẫn nằm thoi thóp, hai mắt nhắm nghiá»n. Trong lòng tôi bá»—ng trà o lên má»™t ná»—i thương cảm lạ lùng. Thương cảm má»™t thiếu nữ gầy yếu long Ä‘ong tráºn mạc để rồi cuối cùng phải nằm quằn quại trong vÅ©ng máu, thương cảm vì cô gợi nhá»› đến Hợi, gợi nhá»› đến sá»± xâu xé vô nghÄ©a cá»§a con ngưá»i, thế thôi. Tôi không thế nói dối lòng rằng, Ãt nhất cÅ©ng đã có má»™t lần mình tá» ra thương cảm chân thà nh má»™t con ngưá»i đứng ở chiến tuyến bên kia. Nói thế không ổn. Tình thương đồng loại đâu có phụ thuá»™c và o chÃnh trị và những chá»§ thuyết khô cằn, phải không ông?
Äặt tay lên mÅ©i cô vẫn còn thấy hÆ¡i nóng phả nhẹ ra, ghé sát tai và o ngá»±c vẫn nghe tiếng tim Ä‘áºp rá»i rạc, mừng quá, tôi vá»™i kê cho đầu cô cao lên, rút tất cả bông băng dá»± phòng cá»§a tôi, cá»§a cả cáºu tà i xế quấn bịt vết thương cho cô ấy. Xe tròng trà nh khiến cái lưng nhá» như lưng con nÃt cá»§a cô hÆ¡i láºt nghiêng, để lá»™ ra ở chá»— đó má»™t vÅ©ng máu đã đông lại. Thú thá»±c vá»›i ông, ở rừng ăn uống kham khổ như váºy, tầm vóc lại quá nhá» bé, không hiểu cô ấy lấy sức lá»±c đâu ra để cầm súng, để chịu đựng được những vết Ä‘au kinh khá»§ng đến ngưá»i khoẻ cÅ©ng phải tá» vong như thế?
Nhấp xong má»™t chút nước đưá»ng, cô ấy khẽ chuyển ngưá»i rên lên má»™t tiếng rồi từ từ mở cặp mắt sưng húp ra... Sống rồi! Tôi thầm reo lên và kêu xe gia tăng tốc độ. Khi đó, bên kia sông, trá»i đã chuyển sang chiá»u.
Thưa ông! Tôi mạn phép nháºn xét rằng, ông có vẻ mệt. Tôi hiểu, để nghe trá»n được câu chuyện nà y, ông đã phải cố gắng nhiá»u lắm. Äể kể xong được câu chuyện nà y, sức lá»±c tôi cÅ©ng quá tải. Nhưng thôi, nghe má»™t lần và kể má»™t lần để không bao giá» phải nghe, phải kể nữa, như hoà n tất má»™t thá»§ tục không muốn hoà n tất nhưng phải hoà n tất.
Tôi nói đến đây, có thể ông đã Ä‘oán ra Ä‘oạn kết câu chuyện, má»™t Ä‘oạn kết gay cấn, như xi-nê-ma, như không có tháºt phải không ông? Tuỳ! Ngưá»i ngoà i cuá»™c há» muốn nghÄ© sao tuỳ há», cÆ¡ bản những ngưá»i trong cuá»™c chấp nháºn nó đúng là nó, và như tôi vá»›i ông.
Cái Ä‘oạn kết có thể nói gá»n lại má»™t câu: ngay tối hôm ấy, vá»›i sá»± trợ giúp cá»§a anh lái xe vốn là ngưá»i thân tÃn và anh bạn cùng quân trưá»ng, tôi đã đánh tráo xác hai ngưá»i đà n bà , hai chị em cô ấy. Xác Hai Hợi được đưa vá» tiểu khu vá»›i lý do: đã chết dá»c đưá»ng vì những vết thương quá nặng, tất nhiên sau khi đã cải trang chút đỉnh, thay quần áo và thá»±c hiện những chi tiết tương tá»±. Còn xác Ba Sương nhanh chóng được chở vá» Sà i Gòn, gá»i gắm cho má»™t anh bạn bác sÄ© có danh tiếng vốn tốt nghiệp ở Pháp vá». Má»™t phép hoán vị đơn giản váºy thôi nhưng tôi đã là m tròn lá»i trăng trối cá»§a cô ấy ở má»™t góc độ khác. Hợi đã chết cho ngưá»i em gái vô cùng thân thiết có cÆ¡ há»™i sống lại. Và suy cho cùng đến nhẽ, xác cô ấy cÅ©ng được chôn ở bìa rừng, cạnh Sương, cạnh những ká»· niệm má»™t thá»i và cạnh... Buồn cưá»i! Tôi đã tránh không muốn nhắc đến tên cái ngưá»i đà n ông ấy nhưng rồi vẫn cứ phải nhắc, lại vẫn như má»™t định mệnh, má»™t nghiệp chướng. Khác má»™t Ä‘iá»u, cái Ä‘iá»u khiến tôi khổ tâm suốt những tháng năm sau nà y, xác cá»§a Hợi ngay sáng hôm sau được ngưá»i ta Ä‘em phÆ¡i giữa ngã ba xa lá»™, gần chợ, mặc nắng mặc mưa, mặc dòng ngưá»i, dòng xe qua lại suốt ngà y đêm nhìn ngó. Há» muốn dá»±ng má»™t bà i há»c sống động bằng thân thể đà n bà . Thân thể đà n bà ... Ông có thể tưởng tượng được ra cái thân thể ấy chỉ cần đến ngà y thứ hai thì biến dạng phồng tấy, ruồi nhặng đêm ngà y vo ve như thế nà o?...
Cám Æ¡n Hùng đã tế nhị không ngắt lá»i tôi trong suốt buổi chuyện trò, trong khi tôi biết trong mắt ông luôn luôn vẩn lên những câu há»i nhức nhối, những Ä‘au buồn nặng ná». Bởi lẽ, nếu như ông tìm đến tôi ngay sau những ngà y ngưng bắn đầu tiên, khi tôi chưa phải Ä‘i táºp trung thì có nghÄ©a là ông đã biết cái xác đó không phải cá»§a Ba Sương. Tôi được biết chÃnh ông và chiến hữu cá»§a ông đã là m má»™t vụ cướp xác động trá»i có đèn pha rá»i sáng, có ổ phục kÃch tầm xa và có lÃnh gác nằm dà y đặc vòng trong vòng ngoà i mà báo chà Sà i Gòn đã Ä‘ua nhau đăng tải, há» cho rằng hà nh vi ấy mang tÃnh huyá»n thoại, rất Ãt có khả năng thá»±c hiện. Còn bây giá», sau hÆ¡n mưá»i sáu năm ông má»›i tìm đến tôi thì có nghÄ©a là ông vẫn Ä‘ang trên đưá»ng tìm sá»± tháºt. Äúngthế không? Kể ra như thế cÅ©ng là quá muá»™n nhưng dù sao ông cÅ©ng đã đến. Mưá»i sáu năm qua, nói tháºt lòng, tôi vẫn có ý chá», dù ở ngoà i hay ở trong trại tù. Chá» chả để là m gì, vô nghÄ©a nhưng vẫn không thể không chá», như má»™t sá»± bà n trao, má»™t món nợ còn Ä‘ang mắc. Nói cho cùng, trong chuyện nà y, chỉ có tôi vá»›i ông má»›i là hai ngưá»i mất mát tháºt sá»±, mất mát má»™t ngưá»i đà n bà mà suốt Ä‘á»i Ä‘i tìm cÅ©ng không có nữa. Ông có hiểu ý tôi không?
Tóm lại là cô ấy, cô Ba Sương cá»§a ông ấy vẫn còn sống. Sau cả ná»a năm chạy chữa ở Sà i Gòn vá»›i những phương pháp tân kỳ nhất, Sương đã gượng dáºy được, duy vết thương nÆ¡i đỉnh đầu là vẫn còn nguy hiểm. Äá»™ng mạnh má»™t chút hoặc trái gió trở trá»i, bị xúc động mạnh má»™t chút là có thể lăn ra ngất xỉu.
Thá»i gian qua, tôi chỉ được gặp cô ấy có hai lần. Má»™t lần trước khi Ä‘i cải tạo và lần gần đây nhất, cách đây ba năm, khi tôi từ trại cải tạo vá». Lần thứ nhất cô khuyên tôi cứ bình tÄ©nh mà đi và tỠý tiếc là trong hoà n cảnh cô hiện nay, cô không có cách nà o bảo lãnh cho tôi được. Hoà n cảnh gì? Tôi há»i. Cô ấy không trả lá»i, chỉ nói phức tạp và tế nhị lắm. Mãi sau cô ấy má»›i cầm tay tôi, nói như khóc: “Cuá»™c Ä‘á»i khổ quá! Äáng lẽ anh Tưá»ng để yên cho tôi chết ngà y ấy có khi lại đỡ nặng ná» hÆ¡n. Nhưng thôi, anh Tưá»ng đã cứu tôi má»™t lần, lúc nà y anh Tưá»ng hãy cứu tôi má»™t lần nữa bằng cách quên tôi Ä‘i, coi như tôi đã chết tháºt rồi, trong má»i câu chuyện, nếu có ai há»i, có ai muốn biết vá» tôi, anh hãy im lặng, im lặng tuyệt đối, kể cả cái ngưá»i...â€. Nói đến đó thì cô ấy dừng lại nhưng tôi biết là cô ấy muốn nhắc đến ông. Nhìn trong mắt cô, tôi thấy cô vẫn còn nặng nợ vá»›i ông lắm, thấy hình ảnh ông vẫn còn in rõ. Hồi đó má»›i giải phóng, tôi không tháºt hiểu vá» con ngưá»i cÅ©ng như vỠđặc Ä‘iểm tư tưởng, tổ chức bên phÃa các ông lắm nhưng tôi cÅ©ng mưá»ng tượng ra cô ấy muốn là m lại tất cả từ đầu, là m ở nÆ¡i khác, vô danh và vô hình. Cô ấy muốn sá»a lại những lá»—i lầm cá»§a ngưá»i chị há» và đồng thá»i lại muốn đáp Ä‘á»n tấm lòng cá»§a ngưá»i chị hỠấy. Có thể như thế, và cÅ©ng có thể không phải như thế. Nói gá»n lại, dưá»ng như tôi cảm thấy cô ấy đã quyết định tá»± đặt mình và o chiá»u trái cuá»™c Ä‘á»i để yên ổn hướng tâm hồn vá» chiá»u phải.
Lần thứ hai cô cÅ©ng tá»± tìm đến tôi, chÃnh trong căn nhà nà y, lúc biết tin tôi được trở vá». Lần nà y nhìn cô ấy khác lắm! Khác hẳn vá»›i những dá»± Ä‘oán cá»§a tôi. Khác thế nà o, tôi chắc rằng ông cÅ©ng đã biết. Cô đến tỠý chúc mừng tôi đã hoà n tất thá»i hạn cải tạo trở vá» tốt là nh. Và cảm Æ¡n tôi vá» sá»± tháºt cá»§a cô cho đến nay vẫn hoà n toà n được giữ kÃn. Sau đó cô ngượng nghịu đưa tôi má»™t cục tiá»n, nhiá»u lắm, bảo rằng để tôi là m vốn sinh nhai mà nuôi vợ con. Trá»i đất! Vợ con ná»—i gì nữa! Trước khi vá», cô ấy còn hứa má»—i quý sẽ gá»i cho tôi má»™t số tiá»n cố định khoảng năm, sáu trăm ngà n gì đó gá»i là tri ân nghÄ©a cÅ© tình xưa. Tất nhiên là tôi không nháºn. Äá»i tôi tuy nghèo tháºt, tuy lắm bất hạnh tháºt nhưng là m sao tôi có thể ngá»a tay Ä‘i nháºn cái tiá»n trả công cứu tỠấy. Tôi nói: “Thưa chị – Vâng, vá»›i dáng bá»™ sang già u và vầng trán nhiá»u suy tư đó, tôi không thể gá»i cô được nữa – Chị lầm rồi chị Ba ạ! Hôm ấy tôi không chá»§ Ä‘Ãch cứu chị mà tôi chỉ thá»±c hiện lá»i trối trăng cá»§a Hai Hợi thôi. Äối vá»›i chị, tôi không có công cán gì và đối vá»›i tôi, chị cÅ©ng không có nợ nần gì hết. Coi như xong! Chỉ xin chị ở đâu, là m gì, cÅ©ng thỉnh thoảng trở vá» hương khói cho Hợi để hương hồn cô ấy đỡ trống trảiâ€.
Cô ấy cúi đầu nhìn xuống chân, mắt rất buồn. Trong cái nhìn buồn đó, tôi Ä‘á»c thấy cuá»™c sống hiện tại cá»§a cổ, dù vẻ ngoà i có bá» viên mãn, vẫn có Ä‘iá»u gì đó bất ổn. Cái cưá»i, cái nhìn, cách nói cá»§a cô có vẻ thảng thốt, nó không tháºt tương xứng vá»›i cái vẻ bên ngoà i. Tôi mạnh dạn khuyên cô ấy nếu có Ä‘iá»u kiện, có nhiá»u tiá»n nên bá» ra má»™t Ãt tu tạo lại phần má»™ cá»§a Hai Hợi. Ba Sương gáºt đầu nhưng mấy tháng sau, khi có việc phải Ä‘i qua đó, tôi vẫn thấy nấm má»™ ấy y nguyên, sạt lở má»™t góc. Ông thấy đấy, ngay cái chuyện ai Ä‘ang nằm dưới má»™ ghi tên cô ấy kia cÅ©ng là má»™t lý do sâu xa và bất cáºp để cô ấy tá»± chối bá» mình.
Gần đây có má»™t sá»± kiện gây cho tôi sá»± kinh ngạc lạ lùng đến ná»—i cho đến táºn lúc nà y, tôi vẫn không hiểu được hoặc đổ tại mắt mình nhìn nhầm. Äó là bữa tôi vá» Sà i Gòn – Xin lá»—i cho tôi dùng tên cÅ©, gá»i thà nh phố Hồ Chà Minh nghe dà i dòng quá, gá»i không khéo lại dá»… xúc phạm đến Cụ – thăm hai cháu. Vừa chạm đầu đưá»ng Phan Thanh Giản, ý, đưá»ng Äiện Biên Phá»§ chứ, thì má»™t chiếc LaÄ‘a vụt qua ngang mặt vá»›i má»™t tốc độ khá lá»›n, tà tẹo nữa thì hất tôi và o vỉa hè. Vừa gượng dáºy được, định cá»± lại anh lái xe mấy câu cho bõ giáºn thì tôi chợt nhìn thấy khuôn mặt sang trá»ng, đẹp đẽ cá»§a cô ấy sau cá»a kÃnh xe. Äiá»u kỳ dị hÆ¡n, ông có thể hình dung ra nổi không, ngưá»i ngồi bên cạnh có dáng Ä‘iệu rất ông chá»§, má»™t tay khoác qua vai cô ta lại chÃnh là ... gã trung uý giết ngưá»i năm ấy. Thá»i gian qua lâu rồi, tuy gã có béo tốt, bá»™ Ä‘iệu quý tá»™c hÆ¡n nhưng tôi vẫn nháºn ra gã qua bá»™ ria mép cứng quèo để theo kiểu ngưá»i hùng và cặp mắt cô hồn Ä‘ang trá»n trợn nhìn vá» phÃa trước. Chắc cả cô ta lẫn hắn Ä‘á»u không nháºn ra tôi vì còn Ä‘ang báºn nói cái gì đó vá»›i nhau nên chiếc xe chỉnh lại đưá»ng lượn rồi vút Ä‘i ngon là nh. Trá»i! Ông lại Ä‘ang là m sao thế? Chân tay ông Ä‘ang run lên kia kìa! Lại còn mồ hôi tháo ra đầy trán nữa! Cảm mất rồi. Thôi ông và o nhà nằm nghỉ Ä‘i, để tôi kêu bà thÃm nhà bên cạnh sang đánh gió giùm cho, khá»i liá»n. Sao?... Không phải cảm ạ? Vâng! Có thể ngồi lâu quá, những vết thương cÅ© cá»§a ông nó hà nh? Nhìn ông lúc nà y yếu quá! Khổ! Không còn lại má»™t chút gì ngà y xưa cả. Chiến tranh...
Dạ chắc không nháºn ra tôi nên chiếc xe ấy vẫn Ä‘i. Còn tôi thì đứng lặng trên vỉa hè, ngÆ¡ ngác. Thế là thế nà o nhỉ? Tại sao lại có thể như thế được nhỉ? Äùa hay tháºt đấy? Äúng hắn hay tôi quáng mắt? Và nếu đúng là hắn tháºt thì tôi không còn hiểu cuá»™c Ä‘á»i nà y nó ra là m sao nữa! Quá»· ngồi vá»›i ngưá»i, kẻ sát nhân ngồi vá»›i ngưá»i bị sát hại, tá»™i ác khoác vai nạn nhân, bình thản, tình tứ... Hay chÃnh là cô ta cÅ©ng đã trở thà nh quá»· rồi?...
Sau nà y tôi được biết gã giết ngưá»i đó không há» phải trải qua má»™t ngà y cải tạo. Giải phóng xong, gã được má»™t ngưá»i bà con nà o đó là m lá»›n lắm trên thà nh phố bảo lãnh hoặc chÃnh hắn khôn khéo thoát được vòng cương toả để được nháºn và o là m ở má»™t công ty quan trá»ng ngay từ những ngà y há»—n độn ban đầu. Rồi sau đó là cái gì nữa thì tôi chịu, không sao biết được. Bá»—ng thấy buồn. Buồn ghê gá»›m. Buồn vì cái quan hệ bà hiểm giữa gã và cô ta má»™t phần, phần khác là buồn cho chÃnh tôi. Rút cuá»™c, ở đâu, cuá»™c Ä‘á»i nà o, thể chế gì Ä‘i nữa thì kẻ độc ác khôn ngoan vẫn có chá»— dung thân. Chỉ tá»™i tình cho những kẻ tháºt thà không biết má»™t mảy may tá»± vệ như tôi. Thôi, cái gì đã qua. Tôi chỉ nhức nhối không hiểu tại sao gã biết cô ấy còn sống? Và tại sao gã lại biết chá»— cô ấy mà tìm đến trong khi chÃnh tôi, ân nhân cá»§a cô ấy như chÃnh cô nói, lại không há» biết cô ấy ở đâu, là m gì? Tôi linh cảm thấy có má»™t cái gì khuất tất ghê gá»›m lắm bên trong cái khoác vai đó, dẫu rằng nó chưa lên hình lên nét, vẫn Ä‘ang còn nằm trong dá»± cảm thôi, song dứt khoát là có.
|

06-08-2008, 05:57 PM
|
 |
Thượng Thiên Hạ Äịa Duy Ngã Äá»™c Tôn
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: Việt Nam
Bà i gởi: 3,304
Thá»i gian online: 3 tuần 5 ngà y 16 giá»
Thanks: 932
Thanked 2,152 Times in 223 Posts
|
|
CHÆ¯Æ NG XVI
Vâng! Tên gã trung uý đó là Äịch. SÄ© quan thám báo Äặng Thanh Äịch.
Nghe xong, sau khi hứa sẽ giữ kÃn câu chuyện nà y như giữ má»™t chút danh dá»± lÃnh chiến còn lại trong mình, ông Hùng lặng lẽ đứng dáºy, âm thầm bá» Ä‘i ra ngoà i.
Äêm đã vá» khuya. Gió thổi nhẹ. Xôn xao. Thanh vắng. Chưa có sao nhưng bầu trá»i vẫn bà ng bạc trắng, có lẽ do khoảng trống khoáng đạt và huyá»n diệu từ mặt đất hất lên.
Cái kết thúc cá»§a câu chuyện đượm vẻ ma quái nà y đôi lúc đã thấp thoáng ẩn hiện trong dá»± Ä‘oán cá»§a ông nhưng thá»±c sá»± ông không thể ngá» rằng nó lại diá»…n ra nghiệt ngã và thương tâm đến thế! Câu chuyện đã là m ông yên tÄ©nh trở lại rất nhiá»u nhưng cÅ©ng lại khiến ông nuối tiếc cồn cà o không kém. Giá cứ để nó trong dạng giả thuyết sÆ¡ khai có khi lại còn dá»… chịu hÆ¡n, đâu có cái gì máºp mỠở phÃa trước mà dò tìm? Nay má»i sá»± rạch ròi trần trụi ra rồi, lòng dạ tá»± dưng rÆ¡i tõm và o trạng thái nghịch, trạng thái yên tÄ©nh nặng ná».
Kiếm má»™t vạt cá» mịn, ông ngả ngưá»i nằm xuống, hai tay khoanh lấy đầu, mắt nhìn lên vòm cao trống rá»—ng. Lâu nay ông thưá»ng có thói quen nằm kiểu nà y, nằm rất lâu, có khi qua đêm để đầu óc tan toả ra vá»›i thiên nhiên rá»™ng lá»›n, để đầu óc không phải suy nghÄ© gì cả.
Váºy mà đêm nay, giữa thiên nhiên bao la hÆ¡n má»i đêm, má»i bá»™n bá» cứ ồn ã dá»™i vá», cà ng nằm lâu, cà ng cố thư giãn, bên trái đầu cà ng ong ong nhức. Ông ngồi dáºy đốt thuốc... Giụi thuốc... Lại nằm xuống... Lại đứng lên... rồi thất thểu Ä‘i tiếp. Cái câu há»i ấy lại quay lại, váºt vã trong đầu. Ừ, thì cứ cho là do má»™t trưá»ng hợp ngẫu nhiên kỳ lạ mà cô ấy không chết nhưng tại sao cô ấy phải chạy trốn, phải chối bá» quá khứ quyết liệt như váºy? Cái cẳng tay vấy máu khoác lên bá» vai cô ta kia là như thế nà o? Thằng Phản ngá»±c có tên là Äịch trá»i đánh ấy có tác động gì và o câu chuyện nà y không? Chắc chắn là có rồi nhưng tại sao lại có thể như thế được? Chuyện đùa cả à ? Ai đùa? Vô lý!... Bá»—ng dưng trong đầu ông sôi lên má»™t ná»—i giáºn dữ vô cá»› và mãnh liệt. Ông quay ngưá»i Ä‘i nhanh trở lại.
- Anh Tưá»ng ạ! - Ông đẩy mạnh cá»a bước và o.
- Anh không Ä‘i dạo nữa? - Ông Tưá»ng đã chuyển cách xưng hô mà không tá»± biết
– Anh thấy cảnh váºt nÆ¡i đây dá»… thương không? Nó hao hao giống cảnh váºt sông Sà i Gòn: đất trá»i, mùi cá»§a gió, cá»§a nước, cây cá»...
- Tôi biết nÆ¡i cô ấy ở và là m việc - Ông Hùng ngắt lá»i.
- Vâng! Tôi cÅ©ng Ä‘oán ra Ä‘iá»u đó - Ông Tưá»ng trả lá»i bình thản.
- Biết cả cái gã thượng sÄ© ấy nữa. Má»™t cán bá»™ tin cáºy cá»§a cô ta.
- Vâng, hình như thế. Má»™t con ngưá»i như váºy, thá»i nà o, ở đâu nó cÅ©ng sẽ tạo được má»™t độ tin cáºy nhất định. Xã há»™i cà ng bất ổn thì thân pháºn hắn cà ng ổn. Ông cha ta vẫn gá»i là “đục nước béo còâ€.
- Váºy thì sao nà o? - Ông Hùng bá»—ng hÆ¡i lá»›n giá»ng trước cái vẻ mặt quá ư lãnh đạm cá»§a ngưá»i nói chuyện - Nó đã cướp vợ anh, đã không ngừng hãm hại anh, đã giết Hợi, đã đánh Ä‘áºp Sương và chÃnh nó đã đẩy cô ấy và o ngõ cụt trốn tránh bạn bè, chối bá» quá khứ và cÅ©ng chÃnh nó, tôi biết, Ä‘ang tìm cách hãm hại và khống chế cô ta trong những hà nh vi là m ăn phi pháp không lưá»ng được.
- Vâng, váºy thì sao nà o? - Äến lượt ông Tưá»ng há»i lại - Trừng phạt ư? Thanh toán ư? Bắt nó trả má»i nợ nần ư? Hay tố giác? Hay tìm cách cảnh tỉnh cho cô ấy biết? Tôi đã có nghÄ©, giống như ngà y xưa nhiá»u lần tôi cÅ©ng đã có nghÄ© nhưng rồi lại buông trôi. Không ổn đâu. Muá»™n mất rồi. LÅ© chúng ta bao giá» cÅ©ng muá»™n so vá»›i bá»n ác tâm thất đức. Vả lại, chuyện cách đây đã gần hai mươi năm, má»i ân oán giang hồ đã bị thá»i gian đánh nhoà , khÆ¡i lại tôi thấy khó khăn lắm. CÅ©ng có thể đó là suy nghÄ© cá»§a má»™t kẻ bạc nhược, bạc nhược cho đến lúc chết nhưng tôi nghÄ© cái hôm qua là cá»§a ngà y hôm qua, mục nát, lên mùi rồi, còn cái hôm nay là cá»§a ngà y hôm nay, cá»§a lá»›p ngưá»i hiện tại, cá»§a dòng chảy nháo nhà o không cần biết trắng Ä‘en, phải quấy ra là m sao. Mình khÆ¡i lại, dù bằng bất cứ hình thức nà o, biết đâu chả là m trò cưá»i cho ngưá»i ta. Chúng ta, xin lá»—i, có lẽ hết pháºn sá»± rồi.
- Tại sao lại hết pháºn sá»±? - Ông Hùng run giá»ng lên – Thằng khốn nạn ấy không phải chỉ là cá»§a ngà y hôm qua. Nó chÃnh là cá»§a ngà y hôm nay, nó Ä‘ang luồn lách phá nát thêm hiện tại, nó là cái ná»c độc còn sót lại và đang gặp thá»i phát triển. Tôi đã là má»™t thằng bạc nhược, bạc nhược đến xấu hổ mà anh lại còn bạc nhược hÆ¡n. Thôi được, cứ cho là hắn không dÃnh dáng gì đến ngà y hôm qua Ä‘i nhưng lúc nà y thằng Äịch nó Ä‘ang hiện diện như má»™t tá»™i ác bên cạnh cô ấy, má»™t cái ác cần loại bá» mà không ai khác, chÃnh những kẻ thiệt thòi không tin cáºy như tôi vá»›i anh phải tiến hà nh.
- Tức là ...
- Tức là không cần biết nó là ai, trước kia đốn mạt như thế nà o, chỉ biết giỠđây nó Ä‘ang xúc phạm đến chúng ta, đến những kẻ lương thiện khốn khổ, tôi và anh, chỉ cần tôi vá»›i anh thôi, ngà y ngà y mai sẽ thu xếp lên gặp nó. Ãt nhất cÅ©ng cứu được cô ta.
- Ông vẫn còn yêu ngưá»i đà n bà ấy đến thế ư?
Câu há»i thoảng nhẹ cùng vá»›i ánh mắt chân thà nh kia khiến ông thoắt bối rối.
- Không!... Buồn cưá»i! Thá»±c chất đây không còn là chuyện cá nhân nữa mà nó thuá»™c vá»... Mà thôi, có lẽ ông nói đúng, ông Tưá»ng ạ! Trước ông, tôi không thể giấu: tôi vẫn còn... yêu mặc dù trước đây má»›i má»™t tuần, sau khi khám phá ra cái nốt ruồi Ä‘en trên phần ngá»±c trái cá»§a cô ấy, tôi tưởng trái tim mình đã hoà n toà n nguá»™i lạnh.
Nét mặt ông Tưá»ng chợt chuyển sang bùi ngùi:
- Tôi hiểu anh, anh Hùng ạ! Tôi đã trải qua. Chỉ khác trái tim tôi má»m yếu hÆ¡n anh và , nói chung, chúng tôi Ä‘á»u má»m yếu hÆ¡n các anh, Ä‘iá»u đó lý giải phần nà o cái sá»± việc các anh đã là kẻ chiến thắng. Vâng! Äi gặp tên trung uý, đó là má»™t ý hay nhưng anh hãy để cho tôi suy nghÄ© thêm. Äã lâu quá rồi, trong cái đầu đã trở thà nh hoang hoá, sình lầy cá»§a tôi không còn chừa má»™t chá»— nà o cho hai chữ háºn thù ẩn nấp cả. Khổ!
- Ban đêm ở đây ổn chứ? - ông Hùng quay đi, ngáp khẽ một tiếng.
- Theo nghĩa nà o kia?
- Má»i nghÄ©a. Trước hết là an ninh, tráºt tá»±.
- Anh có thể yên tâm - Ông Tưá»ng cưá»i – Vá» chuyện nà y thì các anh là m cừ hÆ¡n chÃnh quyá»n cÅ© rất nhiá»u. Nhưng để là m gì?
- Tôi muốn Ä‘i dạo xa má»™t chút. Äêm nay tôi muốn Ä‘i dạo đến sáng, má»™t mình.
- Tôi hiểu và tôi xin chia sẻ tâm trạng cá»§a anh. Trước đây tôi cÅ©ng thưá»ng có những buổi lang thang ban đêm má»™t mình như váºy. Anh có thể Ä‘i ra ngoà i bến xe. Má»™t xã há»™i sống động Ä‘ang vón cục lại ở đó. Há» thức suốt đêm, có cả quán nháºu hợp khẩu vị ngưá»i Bắc. Tiá»n đây, anh cầm Ä‘i mà tiêu. Xin lá»—i, tôi biết anh nghèo. Tất cả những ngưá»i thoát chết Ä‘i ra từ cuá»™c chiến tranh Ä‘á»u nghèo, dù bên nà y hay bên kia. Chúc ông má»™t đêm nhẹ nhõm.
Ông Tưá»ng móc túi lấy ra mấy tá» bạc 5.000 đồng đặt lên bà n. Ông Hùng định cầm lấy nhưng rồi lại thôi. Ông hiểu rằng đêm nay, mình sẽ không còn lòng dạ nà o dùng đến tiá»n.
Lúc ấy ông không ngá» rằng má»i việc sẽ được kết thúc rất gá»n ngay trong đêm ấy mà cuá»™c Ä‘á»i không cho ông kịp lang thang để nhâm nhi ná»—i buồn man mác cá»§a mình. Bởi vì, thả bá»™ gần đến bến xe, dưới ánh sáng nháºp nhoà cá»§a đèn đưá»ng, cá»§a các quán tiệm hắt ra, cá»§a mấy ngá»n đèn xe máy vút tá»›i, ông thoáng nhìn thấy má»™t ngưá»i đà n bà đầu quấn khăn rằn che gần kÃn mặt, vai khoác túi du lịch mà u Ä‘en, bá»™ quần áo váºn trên ngưá»i cÅ©ng mà u Ä‘en, có vẻ vừa xuống xe, vá»™i và ng kêu má»™t chiếc hon Ä‘a ôm phóng ngược lại phÃa mình.
Tần ngần nhìn theo chiếc xe Ä‘ang chìm dần và o vÅ©ng tối rừng cao su, ông linh cảm thấy có má»™t Ä‘iá»u gì đó có liên quan và quyết định huá»· bá» chyến dạo đêm, quay ngưá»i Ä‘i ngược trở lại.
Cảm giác ấy ở ông đã không nhầm. Äến đầu ngõ rẽ và o nhà ông Tưá»ng, ông đã nhìn thấy chiếc hon Ä‘a có tiếng nổ như đại liên kia gầm gừ lá»™n trở lại. Äi tiếp thêm má»™t Ä‘oạn nữa, vừa chá»›m bước và o sân, ông thoáng nghe được tiếng đà n bà vang khẽ ở trong nhà . Tiến nói quen thuá»™c lắm. Nhợn ngưá»i, ông thảng thốt dừng lại và qua khe cá»a khép há», ông đã sá»ng sốt nháºn ra đó là ai.
Trước mắt ông, khác hẳn vá»›i má»™t Sương giám đốc, Sương tỉnh uá»·, Sương phó chá»§ tịch ngà y hôm qua, tối nay trông cô tháºt bình dị, tháºt gần gÅ©i trong bá»™ quần áo bà ba Ä‘en và khuôn mặt không há» tô thêm má»™t chút phấn son nà o. Cô gần như đã trở lại hoà n toà n là cô cách đây cá»§a hai mươi năm vá» trước, chỉ hÆ¡i già đi và máºp ra má»™t chút. Äứng ngoà i cá»a, ông Hùng như bị hút chặt và o khuôn mặt ấy, dáng hình quen thuá»™c má»™t thuở ấy, bước và o không xong mà lùi ra cÅ©ng không được nữa. Má»™t cảm giác ngá»™p thở cá»§a những lần sáºp hầm ùa và o ngá»±c ông, đục phá ông quyết định cứ đứng nguyên như thế, cố cưỡng lại ý muốn được gõ cá»a bước và o. Ông muốn chứng kiến toà n cảnh, được nghe má»i chuyện má»™t cách khách quan, nếu mạo muá»™i bước và o bây giá» là má»i chuyện có cÆ¡ lại rối tinh lên hết. Và ông chá»...
- Chị Ba bữa nay nhìn khác quá, tôi nháºn không ra – Trong nhà , tiếng nói ông Tưá»ng vang ra Ä‘á»u Ä‘á»u, vẫn phảng phất má»™t nét bình thản cố hữu – Nhưng cÅ©ng lại giống ngà y xưa quá! Cho phép tôi nêu má»™t háºn xét: Các chị cứ ăn váºn thế nà y là đẹp nhất.
Ba Sương tháo chiếc khăn rằn xuống, nét mặt buồn buồn như bao giá» cÅ©ng buồn như váºy, lại tiếng nói vuốt nhỠở những âm tiết cuối:
- Tôi hiểu ý anh nói. Nghĩa là tôi cứ là tôi của hai mươi năm vỠtrước, một con bé Việt Cộng gầy guộc lang thang trong rừng sẽ hợp hơn.
- Lang thang? - Ông Tưá»ng để rÆ¡i ra má»™t tiếng cưá»i nhỠ– Nếu chị gá»i đó là lang thang. Chị uống nước Ä‘i! à , mà chị Ba đã cÆ¡m nước gì chưa để tôi Ä‘i nấu? Nhanh thôi, thức ăn đã có sẵn.
- Cám Æ¡n, tôi chưa ăn nhưng không đói, không thể ăn được cái gì bây giá» hết - Cô nhìn nhanh ra sân, vẻ bồn chồn khác lạ, tưởng như giây phút ấy, ánh mắt cô đã va mạnh và o ánh mắt ông – Anh... Anh có thể khép bá»›t cá»a lại được không? Tôi... tôi lạnh.
Ông Tưá»ng Ä‘i ra gà i cá»a, vẫn vô tình chừa cho ông má»™t chút khe hở để nhìn và o.
- Tôi thấy chị có vẻ bệnh? - Ông Tưá»ng lo lắng há»i.
- Không. Anh Tưá»ng... - Cô đảo mắt nhìn quanh nhà - Anh vẫn Ä‘ang ở má»™t mình đó chá»›?
- à chị muốn nói là ...
- Không, tôi muốn há»i... Thôi được, tôi xin há»i thẳng luôn: Mấy bữa nay anh có thấy má»™t ngưá»i khách lạ nà o đến tìm anh không?
- Lạ?
- Dạ! Cao, gầy, dòm tiá»u tuỵ, u uẩn, có dáng cá»§a má»™t ngưá»i suy nhược thần kinh. Ông Hùng bất giác giáºt thót. Cô ta Ä‘ang há»i vá» mình. Nếu bây giỠông Tưá»ng nói có, có đấy, thì không còn cách nà o khác, ông buá»™c phải xuất hiện. Nhưng có đúng là cô ta Ä‘ang há»i vá» mình không? Có lẽ cùng má»™t cảm nháºn ấy, lại gặp nhau ở cái vẻ trầm tÄ©nh, từng trải cá»§a ngưá»i già nên ông Tưá»ng há»i lại:
- Chị cứ nói thẳng ra Ä‘i! Ngưá»i đó là ai?
- Anh tên là Hùng. Hai Hùng, bạn bè cũ của tôi trà o đánh Mỹ. Tôi cần gặp ảnh bà n chút công chuyện. Có không anh?
Có! Tiếng trả lá»i cá»§a tôi rung vang trong lồng ngá»±c nhưng đôi chân tôi vẫn cứng và o đất. Trong nhà , để cho câu há»i lắng Ä‘i má»™t lúc, ông Tưá»ng má»›i nhìn sâu và o đôi mắt mở to chỠđợi cá»§a ngưá»i đà n bà , cháºm rãi gáºt đầu.
- Trá»i! Anh đâu? – Cô ta đứng nhanh dáºy khá»i ghế, dợm chân như muốn bước và o nhà trong.
- Äi dạo rồi. Có thể qua sáng má»›i vá».
- Anh có há»i gì không và anh có nói gì không? Tôi... Tôi muốn nói là ...
- Tôi hiểu - Ông Tưá»ng đốt thuốc, nhả khói bình thản -Anh ấy có há»i và tôi trả lá»i. Trả lá»i hết. Vá»›i má»™t con ngưá»i như anh ấy, im lặng tức là có tá»™i mặc dù là m váºy tôi đã không phải vá»›i chị, đã thá»±c hiện sai cam kết cùng chị. Anh ấy có bảo, nghe để biết, để yên tÄ©nh linh hồn, sẽ giữ kÃn như giữ má»™t chút danh dá»± lÃnh chiến Ãt á»i còn lại mình. Äó là má»™t con ngưá»i có tư cách. Xin chị Ba tha lá»—i, và bây giá» tuỳ chị, trừng phạt thế nà o tôi cÅ©ng chịu.
Ba Sương hÆ¡i ngá»a đầu ra sau, mắt nhìn lên kèo nhà , buông má»™t tiếng thở dà i mệt nhá»c:
- Má»i cam kết cho đến giá» không còn ý nghÄ©a gì nữa. ChÃnh tôi phải xin lá»—i anh. Tôi đến đây không phải vì cái đó. Cháºm mất rồi! Tôi đến để gặp ảnh. Tôi Ä‘oán ảnh sẽ tá»›i đây, nhất định sẽ tá»›i và chÃnh tôi sẽ nói vá»›i ảnh má»i chuyện. Nhưng anh đã nói rồi thì thôi, cám Æ¡n anh, tôi không còn việc gì phải ở đây nữa.
Còn! Còn nhiá»u chuyện để nói lắm. Em không thể Ä‘i dá»… dà ng như thế được!... Tiếng nói trong ngá»±c ông lại rung lên nhưng vừa lúc ông Tưá»ng đã dứng phắt dáºy:
- Sao? Chị tÃnh Ä‘i luôn? Äi trong đêm?
- Dạ? Nhá» anh nói lại, tôi đã có lá»—i rất nhiá»u vá»›i ảnh. Lá»—i cả trước kia, hiện tại và sau nà y. Gần hai mươi năm qua, tôi biết ảnh vẫn nghÄ© vá» tôi, vẫn thỉnh thoảng há»i tin tôi ở chá»— nà y, chá»— kia, tháºm chà ảnh còn ghé thăm má»™... tôi nữa. Còn tôi, tôi lại im lặng dù rằng, suốt trong khoảng thá»i gian đó, ảnh là m gì, ở đâu, đưá»ng vợ con công danh láºn Ä‘áºn thế nà o, tôi Ä‘á»u biết, tôi Ä‘á»u... Nhá» anh...
- Không! Không có nhá» gì hết. Lần nà y tôi không thể cho chị nhá» gì cả - Ông Tưá»ng khoác vá»™i cái bludông và ngưá»i – Chị ở đây, tôi sẽ Ä‘i kêu anh ấy vá» ngoà i bến xe, nhanh thôi, chỉ mưá»i phút. Anh ấy cần gặp chị lắm! Rất cần. Anh ấy vẫn yêu chị.
Ngưá»i đà n bà khẽ rùng mình má»™t cái, giá»ng thoảng Ä‘i:
- Thôi, khá»i cần anh à ! Gặp cÅ©ng chả để là m gì. Muá»™n rồi! Gần hai chục năm trá»i, má»i sá»± đã thay đổi quá nhiá»u, gặp thêm bẽ bà ng, khó nói. Äối vá»›i ảnh, tôi muốn tôi bao giá» cÅ©ng chỉ còn là má»™t cái xác. Vả lại – Cô liếc nhìn đồng hồ Ä‘eo tay – Tôi phải vá» gấp, là m sao trưa mai đã có mặt ở dưới đó rồi. Ngưá»i ta Ä‘ang chá» tôi. Tôi đến đây như má»™t sá»± trốn để đến. HÆ¡n nữa, tôi... tôi sợ giáp mặt ảnh. CÅ©ng như tôi đã từng sợ giáp mặt vá»›i nầm mồ chị Hai, nấm mồ cá»§a... tôi!
- Ngưá»i ta là ai?... Chả lẽ lại cái gã trung uý đồ tể ngồi chung xe vá»›i chị dạo ná»? Cái gã đã...
- Thì ra anh cÅ©ng biết hắn?... Trá»i! Thôi, cÅ©ng chả sao. Rồi tất cả má»i Ä‘iá»u sẽ được biết hết. Nhưng riêng lần nà y thì không phải là hắn. Äông hÆ¡n hắn, khá»§ng khiếp hÆ¡n hắn nhiá»u. Há» là ...
Một tiếng xe máy rồ qua khiến Sương đột ngột chựng lại, mắt lộ vẻ bồn chồn nhìn nhanh ra ngoà i, rồi lầm bầm một câu không đâu và o đâu:
- Là ng quê mà sao cÅ©ng đến là nhiá»u xe máy...
Bạn Ä‘á»c thân mến! Chắc các bạn đã từng có má»™t lần chui và o tấm đắp dù xông lá thÆ¡m má»—i khi trá»i bắt cảm cúm? Äứng chết trân ở ngoà i cá»a, hình dáng y hệt má»™t tên ăn trá»™m đêm thảm hại, nhân váºt chÃnh cá»§a chúng ta cÅ©ng Ä‘ang ở trong trạng thái ấy. Mồ hôi ông toát ra đầm đìa, da thịt khi nóng khi lạnh, khi lại trÆ¡ ra không còn cảm giác gì nữa. Má»—i má»™t câu nói, má»™t cá» chỉ, má»™t cái nhìn cá»§a bà ta là má»™t luồng hÆ¡i cay xá»™c thẳng và o mÅ©i ông, đẩy nhanh ông và o má»™t tình thế chÆ¡i vÆ¡i, má»m oặt không cưỡng lại được. Ông thả ngưá»i ngồi phệt xuống báºc hè, không muốn hay không dám nhìn và o trong nữa. Ông sợ lồng ngá»±c á»p ẹp cá»§a mình nổ tung lên dưới má»™t áp lá»±c Ä‘a chiá»u biết là không cách nà o chịu thấu.
Từ nÆ¡i đó, tiếng nói trầm trầm, hay vuốt nhá»n ở những âm tiết cuối vẫn khe khẽ vẳng ra, má»—i lúc má»™t dồn dáºp:
- Tôi có lá»—i vá»›i anh, vá»›i chị Hai, vá»›i tất cả bạn bè trong rừng. ChÃnh vì Ä‘iá»u đó, vì hương hồn chị ám ảnh mà tôi phải bá» xứ ra Ä‘i, phải ráng quên Ä‘i hết thảy...
- Nhưng má»i ngưá»i và cả tôi...
- Xin đừng ngắt lá»i tôi. Äây có thể là lần cuối cùng, cứ để tôi nói hết, nói má»™t lần... Ngà y ấy, khi nghÄ© rằng tôi đã chết, tổ chức và má»i ngưá»i đã coi tôi như má»™t ngưá»i anh hùng. Há» ca ngợi tôi là má»™t nữ sÄ© kiên cưá»ng, má»™t đảng viên trung kiên đã nêu má»™t tấm gương hy sinh ngá»i sáng cho lý tưởng Cá»™ng sản. Há» tuyên truyá»n, há» ghi và o sá» sách, há» rao giảng trong các trưá»ng há»c, các nhà máy, công sở, các vưá»n trẻ, mẫu giáo má»™t gương tuẫn tiết hà o hùng, là m vẻ vang cho quê hương. Ngưá»i ta còn định tạc tượng tôi, láºp phòng bảo tà ng vá» tôi... Trước vầng hà o quang không có tháºt ấy, tôi biết phải là m thế nà o? Chả lẽ tôi lại ra đầu thú rằng tôi vẫn còn sống, rằng cái ngưá»i Ä‘ang nằm dưới má»™ kia chỉ là má»™t phần tá» chiêu hồi ra là m nghá» bán bar rồi bị lÃnh hiếp chết? Tôi sợ... Tôi không nỡ là m má»i ngưá»i, những con ngưá»i tháºt tốt đối vá»›i tôi phải hụt hẫng, phải thất vá»ng. Há» sẽ phải là m má»™t cuá»™c cải chÃnh trên toà n bá»™ công luáºn, phải tẩy sạch ấn tượng trong tâm hồn bá»n trẻ nhá», phải... Phải nhiá»u lắm. Tôi đã chẳng may Ä‘i và o lịch sá» rồi, má»™t khi muốn Ä‘i ra, đâu có dá»…. Còn cá nhân tôi? Tôi chả là cái gì, tôi sẵn sà ng dẹp bá» hết thảy nhưng rồi tôi vẫn sẽ bị lục vấn, bị hạch sách đủ Ä‘iá»u, sẽ quáºt mồ con Việt Cá»™ng bán bar chiêu hồn lên để thay tôi và o đó hay sẽ nhắm mắt bá» qua má»i chuyện? Tôi sẽ phải đứng trước những thá»§ tục rưá»m rà , những khai báo trở lại, những bằng chứng lôi thôi, nhất là má»™t khi những bằng chứng đó liên quan đến anh, má»™t đại uý tâm lý chiến, đến ông thiếu tá bác sÄ© bạn anh, đến chị Hai Hợi và đến... cả anh Hùng, con ngưá»i dù không có tôi cÅ©ng Ä‘ang khốn khổ đủ Ä‘iá»u. Tôi không thể xúc phạm các anh, cà ng không thể động chạm đến vong linh chị Hai, ngưá»i chị đã chết thay cho tôi. Tôi không thể... Xin anh cho tôi ly nước! Dạ, cám Æ¡n. ChÃnh vì lẽ đó mà tôi phải chạy trốn, phải chối bá» tất cả, chối bá» bạn bè, chối bá» quê hương, chối bá» cả ngưá»i đà n ông mà cho đến nay, sau bao nhiêu vui buồn, ngang ngá»a, tôi vẫn không bao giá» nguôi được những ká»· niệm đã có. Không nguôi được nhưng tôi vẫn phải im lặng vì tôi đâu có còn xứng vá»›i ngưá»i ấy nữa! Kìa... Cái gì Ä‘áºp lách cách thế? Anh đã gà i kỹ cá»a chưa?
- Không sao. Gió đấy. Äêm nay đà i báo có thể có bão. Chị cứ yên tâm.
- Dạ! Cách đây Ãt ngà y, ngưá»i ấy có đến tìm tôi. Trá»i Æ¡i! Tôi không thể ngá» con ngưá»i ấy giỠđây lại có thể tiá»u tuỵ như thế được, trong khi tôi... Hình như tôi lại là m cho ngưá»i ta khổ thêm. Là m sao lại đến nông ná»—i thế? Anh có biết không, tệ nhất là dần dà rồi chÃnh tôi cÅ©ng ngây ngất vá»›i vầng hà o quang giả dối ấy. Tôi bắt đầu sanh táºt ngắm nghÃa, thưởng thức bản thân mình như chÃnh mình là má»™t ngưá»i anh hùng lưu truyá»n sá» xanh tháºt. Và váºy là tôi buá»™c phải chá»n giữa hai nhẽ: can đảm đứng ra rÅ© tuá»™t vinh quang để được bạn bè, được sá»± yên tÄ©nh suốt Ä‘á»i hoặc tiếp tục im Ä‘i để có tất cả, cả cuá»™c sống và cả niá»m vinh quang cá»§a ngưá»i chết. Tóm gá»n lại là , anh có văn hoá cao, tôi không muốn nói chữ nghÄ©a nhưng nó đúng như váºy, con ngưá»i khốn khổ cá»§a tôi bao nhiêu năm trá»i cứ luôn tách ra là m hai: cái phần sống nếm náp mùi vị ngá»t ngà o cá»§a phần chết và cái phần chết lại không ngừng day dứt là m tình là m tá»™i phần sống. Tôi đã hèn nhát chá»n nhẽ thứ hai bằng cách giạt hẳn vá» quê cÅ©, vá» cái nÆ¡i không má»™t ngưá»i nà o biết tôi là ai để đầu thai là m má»™t ngưá»i khác.
Tiếng ngưá»i đà n bà nhá» lại như bị hụt hÆ¡i. Im lặng má»™t lát rồi tiếng ông Tưá»ng há»i:
- Nhưng ở đó ngưá»i ta không Ä‘iá»u tra, không tìm hiểu gì vá» tiểu sá» cá»§a chị ư? Bá»™ máy tổ chức cá»§a các chị chặt chẽ lắm kia mà ?
- Thá»i háºu chiến ngổn ngang, trăm sá»± còn Ä‘ang rối mù, cái xấu cái tốt, cái giả cái tháºt dá»±a dẫm và o nhau cùng tồn tại, ngưá»i nà o lo pháºn ngưá»i đó đã kiệt sức rồi, còn hÆ¡n sức đâu để ý, quan tâm đến kẻ khác nữa anh.
- Nhưng chị lại là ...
- Là cán bá»™ đầu ngà nh, là cấp uá»· cao nhất, chắc anh Hùng đã nói lại vá»›i anh? Mấy giá» rồi nhỉ? Trá»i, đã gần mưá»i hai giá» rồi kia à ? Không sao, vẫn còn kịp. Vấn đỠlà ở đó. Nếu tôi chỉ vá» là m dân, lấy chồng rồi sanh con thì dá»… quá. Nhưng khốn ná»—i, tôi lại muốn sống sao cho tương xứng vá»›i cái vầng hà o quang vừa tháºt vừa giả cá»§a mình. HÆ¡n nữa tôi cÅ©ng muốn là m má»™t Ä‘iá»u gì khả dÄ© có thể chuá»™c lá»—i cho chị Hai, cho hương hồn chị nằm ở dưới đó được yên ổn và cÅ©ng muốn chuá»™c lá»—i cho chÃnh sá»± trốn chạy bạc bẽo cá»§a tôi trước quá khứ. Song tôi đã lầm. Nhưng đó là ở Ä‘oạn sau. Còn lúc ấy, để có cÆ¡ há»™i thá»±c hiện được ý định Ä‘au đáu cá»§a mình, tôi buá»™c phải nói hết vá»›i ngưá»i bà con duy nhất còn lại là ông bác ruá»™t, vốn là bà thư khu uá»· đã vá» nghỉ mất sức. ChÃnh ông bác nà y tạo Ä‘iá»u kiện cho chị em tôi chuyển cư lên miá»n Äông để trốn tránh sá»± truy bức cá»§a chÃnh quyá»n xã há»™i đó. Ông bác tin tôi cÅ©ng như đã rất tin ở tư chất gia đình tôi (Ba má và hai anh trai tôi Ä‘á»u hy sanh hết trong thá»i kỳ đánh Pháp và đầu đánh Mỹ), đã đứng ra bảo lãnh cho tôi trước tổ chức địa phương vá»›i má»™t nguyên cá»› có thể tạm chấp nháºn được: Tôi vốn là cÆ¡ sở ná»™i thà nh Sà i Gòn hoạt động trong giá»›i thá»§ công, bị bắt từ hồi Sáu Tám rồi bị địch đà y ra Hố Nai, Côn Äảo hay Phú Quốc gì đó, mãi cho đến Bảy Ba má»›i được trao trả, vẫn giữ vững khà tiết ngưá»i chiến sÄ© cách mạng và ngưá»i đảng viên cá»™ng sản ở trong tù. Tất nhiên không động đến cái địa bà n bên sông Sà i Gòn để tránh những liên hệ tất yếu vá» khÃa cạnh tổ chức sẽ xảy ra. Äang thiếu nhân cốt cách mạng, lá»i giá»›i thiệu cá»§a ông cá»±u bà thư khu uá»· được tổ chức ở đó dá»… dà ng chấp nháºn. Thế là tôi lao và o công việc vá»›i tất cả sức lá»±c và ná»—i khát khao được bù trừ cho má»i khiếm khuyết cá»§a bản thân. Vốn được há»c xong trung há»c từ trước, lại tương đối tháo vát do những năm cá» xát liên tục vá»›i kẻ thù ở trong rừng tạo nên, tôi đã là m tốt tất cả má»i việc, dù khó khăn đến mấy. Rồi tôi được Ä‘i đà o tạo ở nước ngoà i, được tin cáºy, được cất nhắc đảm trách những cương vị nhất định. Nhưng tôi đã lầm. Äang khi ná»—i dằn vặt vì mặc cảm quá khứ đã vÆ¡i nhẹ Ä‘i được phần nà o thì như má»™t tiá»n định khắc nghiệt, hắn bá»—ng đột nhiên xuất hiện.
Nghe tá»›i đây, ông Hùng không thể ngồi yên chá»— cÅ© được nữa. Có má»™t lá»±c rất mạnh lại hút chặt tầm mắt ông và o khe cá»a ban đầu. Sương vẫn ngồi nguyên chá»—, da nhợt Ä‘i, trán lấm tấm mồ hôi, hai ngón tay cá»§a bà n tay cụt ngón đưa lên bóp bóp thái dương.
- Trong nhà có sẵn xê-đuy-xen hay B6 gì đó không?
- Chị Ä‘au đầu? - Ông Tưá»ng ái ngại há»i.
- HÆ¡i nhức má»™t chút. Vẫn vết thương cÅ©. Năm rồi được sang Äức chữa chạy, tưởng khá»i, chẳng dè lại trở lại như cÅ©, có chiá»u nặng hÆ¡n.
- Nhà không có sẵn, để tôi chạy ù ra phố.
- Thôi, không kịp đâu mà ... tôi cũng đã đỡ rồi.
Ở ngoà i, ông Hùng bất giác sá» tay và o túi áo ngá»±c. Ä‘au đầu ư? Những ngưá»i ra khá»i chiến tranh ai chẳng Ä‘au đầu. Trong túi ông lúc nà o cÅ©ng trữ sẵn hà ng vốc thuốc Ä‘au đầu đây. Ông quyết định bước và o. Dù câu chuyện kia có thể bị lỡ dở, dù bản chất sá»± tháºt sẽ không còn được nguyên vẹn khi có mặt ông nhưng Ãt nhất ông cÅ©ng sẽ giúp cho cô ta vá» má»™t phương diện y tế rất cần thiết trong lúc nà y. Nhưng má»™t lần nữa cái ý định đó lại không thá»±c hiện được. Ông chưa kịp đưa tay lên gõ cá»a thì cái tiếng nói buồn buồn ấy lại tiếp tục cất lên. Khổ tháºt! Kết cục là ngưá»i đà n bà ấy ngại giáp mặt vá»›i ông trong khi chÃnh ông cÅ©ng Ä‘ang ngại ngần giáp mặt vá»›i cô ta.
- Còn chừng mưá»i lăm phút nữa, anh nhá»› nhắc tôi nhé! Tôi, bằng giá nà o cÅ©ng phải vá» kịp thà nh phố sá»›m mai, từ thà nh phố, tôi còn phải xuôi... Tôi kể tá»›i đâu rồi nhỉ? Trá»i, độ nà y đầu óc tôi hay lú lẫn lắm à , tôi Ä‘ang nói vá» sá»± xuất hiện cá»§a hắn. Hắn nói là hắn, chỉ mình hắn thôi là biết tôi còn sống. Khi quyết định mang xác tôi ra bêu giữa chợ (tức là xác chị Hai) hắn đã phát hiện ra cái xác nà y không có bà n tay cụt ngón như hắn vô tình để ý thấy trong cuá»™c vây ráp đó. Kiểm tra kỹ lại, hắn nháºn ra đó chÃnh là Hai Hợi, ngưá»i đà n bà chưa bao giá» thuá»™c vá» hắn nhưng hắn lại thuá»™c lòng cái hình dáng ấy không thiếu má»™t chi tiết nà o. Nháºn ra nhưng hắn buá»™c phải im lặng bởi vì xá»›i tung câu chuyện nà y lên, vá»›i tư cách là kẻ chỉ huy trá»±c tiếp cuá»™c cà n, chÃnh hắn sẽ bị cấp trên rầy rà , chưa nói đến má»™t việc còn hệ trá»ng hÆ¡n: dù có bằng chứng Hai Hợi là má»™t con Việt Cá»™ng nằm vùng Ä‘i nữa, song cái tá»™i hãm hiếp chết ngưá»i còn chưa biết đưá»ng phi tang vẫn treo lÆ¡ lá»ng trên đầu hắn. Nhưng kể từ đó, hắn bắt đầu gắt gao theo dõi anh, tìm ra má»i sÆ¡ hở cá»§a anh để kiếm cách vô hiệu hoá, tháºm chà để thá»§ tiêu. Không phi tang được ngưá»i chết thì hắn quay ra phi tang ngưá»i sống. Hắn dò há»i được chá»— quân y viện tôi nằm, hÆ¡n nữa, đã có lần đến thăm tôi mà tôi mê man không há» hay biết. Tình hình chung lúc nà y rất bất lợi cho hắn. Nếu phải Ä‘i cải tạo thì vá»›i tất cả những tá»™i ác đã phạm phải, hắn tá»± coi như rồi Ä‘á»i. Hắn đột nhiên nảy ra ý định nắm giữ tôi để là m váºt bảo chứng sau chiến tranh.
Giải phóng xong, hắn bá»—ng biến Ä‘i đâu má»™t thá»i gian, tá»›i khi má»i việc ở tôi đã tạm ổn, hắn xuất hiện trở lại và yêu cầu tôi bảo lãnh, cưu mang. Kinh khá»§ng hÆ¡n, hắn muốn có má»™t lý lịch trong sạch, đã từng chiến đấu ngoan cưá»ng, hắn muốn có công ăn việc là m để bắt đầu má»™t cuá»™c Ä‘á»i lương thiện, hắn muốn được ở dưới quyá»n tôi, được giao những trá»ng trách trong công việc buôn bán kinh doanh. Nghe miệng hắn nói, nhìn mắt hắn, tôi hiểu ra rằng tôi không có đưá»ng từ chối. Từ chối ư? Láºp tức má»i bà máºt giữ kÃn lâu nay sẽ bị báºt tung ngay. Và còn Ä‘iá»u nà y nữa mà tôi chỉ có thể lá»™ riêng vá»›i anh: hắn muốn là tình nhân cá»§a tôi! Hắn nói tôi đẹp, tôi cao quý, tôi gợi nhá»› đến ngưá»i chị bà con đã là m cho hắn Ä‘iêu đứng má»™t thá»i. Quá kinh tởm, nếu có thể bắn hắn được thì tôi đã bắn chết hắn ngay lúc ấy nhưng... Tất nhiên là tôi khước từ, chỉ khước từ riêng cái gá»i là tình yêu cá»§a hắn.
Sau rốt, do công việc phải va chạm nhiá»u, lại thưá»ng có những chuyến Ä‘i công tác dà i ngà y cùng hắn, hÆ¡n nữa hắn xét đến cùng cÅ©ng là ngưá»i năng nổ, giúp tôi được khá nhiá»u vụ việc nan giải, rồi nháºn thấy hắn cÅ©ng có vẻ muốn tu chà là m ăn sá»a đổi lại lá»—i lầm cÅ© tháºt, tôi đã, nói Ä‘iá»u nà y có thể anh sẽ khinh miệt tôi, tôi đã dần dần xiêu lòng. Khi Ä‘oạt chiếm được tôi rồi, hắn bắt đầu lá»™ng hà nh, tung phá, đưa đẩy tôi và o những vụ là m ăn phi pháp nhân danh Nhà nước, nhân danh cÆ¡ chế mà tôi thá»±c sá»± không biết. Và cÅ©ng không cưỡng lại được. Váºy là tôi bị kẹt ở giữa danh dá»± công dân và danh giá đà n bà . Thú tháºt, đã nhiá»u lần tôi muốn chia tay hắn, muốn cảm hoá, muốn nói chuyện sòng phẳng vá»›i hắn, tháºm chà thách thức hắn nhưng rồi lại bất lá»±c. Hắn đã nắm được tôi. Còn tôi, tôi lại Ä‘i nhân nhượng vá»›i hắn vì nghÄ© rằng, cÅ©ng như tôi, hắn cÅ©ng là má»™t nạn nhân cá»§a cuá»™c Ä‘á»i nhiá»u sóng gió nà y. Hắn như má»™t con rắn độc, lợi dụng lúc lòng dạ tôi Ä‘ang trống vắng, cô đơn, đã bò và o Ä‘á»i tôi quá sâu, không rút ra được nữa.
Thế rồi má»i trò Ä‘en tối cÅ©ng được ngưá»i ta sá» tá»›i. Cả tôi và hắn, hai sinh mạng mang hai lý lịch giả, Ä‘á»u sẵn sà ng bị đặt trên già n lá»a chưa biết chết lúc nà o. Äúng lúc căng thẳng ấy, anh Hùng xuất hiện.
Hết mưá»i lăm phút chưa? Sắp à ? Chết! Khéo lỡ mất. Chuyến xe tốc hà nh cuối cùng chạy lúc 12 giá». Tôi nói nốt câu nữa rồi phải Ä‘i thôi. Tôi sợ lúc nà y... Không, trưa mai tôi phải là m việc vá»›i Ä‘oà n thanh tra cá»§a Bá»™. Tôi sẽ thú nháºn tất cả, dù vô tình hay cố ý là m sai. Hắn Ä‘oán biết được Ä‘iá»u đó và mấy bữa nay theo sát tôi từng bước. Hắn muốn tôi là m ngược lại, hắn bảo không muốn và o tù và cÅ©ng chẳng có chứng cá»› gì để và o tù cả. Còn tôi, tôi đã quyết định và không thay đổi nữa. Tôi muốn và o giá» phút chót, tôi sẽ ráng là m dược má»™t cái gì đó để tạ lá»—i vá»›i bạn bè, vá»›i cuá»™c Ä‘á»i nà y. Cho dù hắn áºp và o Ä‘á»i tôi như má»™t thứ bóng ma cá»§a quá khứ, có lúc nằm ngoà i, có lúc nằm ngay trong tôi. Khốn nạn! Váºy mà đã có những ngà y tôi đã... yêu, đúng, tôi đã yêu hắn như yêu chÃnh cái phần Ä‘en đúa cá»§a bản thân mình.
- Hắn có biết chị Ä‘i đâu và có biết cái nhà nà y không? Ông Tưá»ng há»i cắt ngang.
- Biết. Hắn đã theo tôi đến đây một lần nhưng không và o. Tôi sợ rằng tự nhiên không thấy tôi, hắn sẽ đoán ra và mò đến đây. Cho nên...
- Thôi được. - Ông Tưá»ng đứng dáºy - Tôi sẽ đưa chị ra bến xe. Nếu không có xe, tôi đưa thẳng chị vá» Sà i Gòn.
- Anh tốt quá! Bao giá» cÅ©ng tốt. Anh Hùng cÅ©ng váºy. Mà sao đến lúc nà y ảnh vẫn chưa vá»?... Anh Tưá»ng biết không? Cuá»™c há»p trưa mai, tôi có thể trắng án vì các bằng chứng Ä‘á»u được hắn tinh ranh hợp lý hoá hết nhưng từ buổi gặp ảnh, gặp anh Hai Hùng đó, tôi bá»—ng bị phá vỡ hoà n toà n vá» bá»c. Nhìn con ngưá»i anh hôm nay lại nhá»› đến hình ảnh tuyệt vá»i đẹp đẽ cá»§a anh ngà y hôm qua, tôi đã khóc và thấy mình không thể sống như cÅ© được nữa. Tôi quyết định trở vá» con ngưá»i tháºt cá»§a mình và o ngay buổi trưa mai, dù cho có phải trả giá thế nà o.
Äiá»u cuối cùng, sáng mai anh Hùng vá», rất tiếc là tôi không chỠđược, anh nói giùm, tôi đã không xứng đáng vá»›i tình cảm cá»§a ảnh, xin ảnh tha lá»—i như tha lá»—i cho má»™t đứa em gái dại khá» và suốt hai mươi năm qua, đứa em gái đó vẫn không quên được ngưá»i anh tráºn mạc cá»§a mình. Chúc ảnh mạnh giá»i và quên tôi Ä‘i! Chà o anh!
- Không! Không Ä‘i đâu cả! - Ông Hùng xô cá»a bước và o, giá»ng nói tắc lại.
- Trá»i!... Anh Hai! – Ba Sương lùi ngưá»i trở lại, hai tay bất giác đưa lên che đỡ lấy ngá»±c như hôm nà o.
- Sương! Em cứ ở đây. Ngà y mai tôi sẽ đưa em vá» - Ông Hùng đứng chắn ngang cá»a, cặp mắt trÅ©ng sâu sáng lên – Nếu cái Ä‘oà n thanh tra ấy muốn, chÃnh tôi sẽ trả lá»i, nhân danh những ngưá»i chết và những ngưá»i sống, tôi sẽ trả lá»i thay em.
Sương cà ng lùi lại, miệng lắp bắp:
- Không... Không được đâu anh. Äừng anh...
- Bởi vì dù đêm nay em không đến đây, ngà y mai chúng tôi, có cả Ba Thà nh, cả thằng Tuấn, cả anh Tưá»ng đây cÅ©ng sẽ xuống đó. Sẽ xuống vá»›i má»™t đồng đội Ä‘ang cần được bảo vệ như ngà y xưa kia.
- Không...
- Hay là em sợ hắn? Äêm nay cứ để cho hắn đến đây. ChÃnh anh Ä‘ang muốn gặp thằng khốn nạn đó để thanh toán sòng phẳng. Thay mặt má»i ngưá»i để nói chuyện vá»›i hắn má»™t lần cho dứt.
- Cám ơn... anh. Cám ơn các anh nhưng muộn rồi! Muộn mất rồi!
- Không bao giá» là muá»™n cả nếu trong lồng ngá»±c mình vẫn còn Ä‘áºp má»™t trái tim trong sạch. Tôi, em, anh Tưá»ng đây, chúng ta chưa đến ná»—i bị cuá»™c Ä‘á»i khốn nạn biến trở thà nh thú váºt.
- Nhưng... Kìa! Cái gì thế?
Sương bá»—ng tái mét mặt, chân tay run lẩy bẩy khi từ ngoà i đưá»ng Ä‘ang bay và o má»™t ánh đèn pha xe máy cùng vá»›i cái tiếng nổ cùng cục như đại liên xả xuống sình hồi nãy.
Hai ông chưa kịp hiểu ra Ä‘iá»u gì, đã thấy má»™t bóng ngưá»i cao lá»›n nhảy khá»i xe Ä‘i nhanh và o nhà . Tiếng đế già y hối hả, tá»± tin như Ä‘i và o căn há»™ nhà mình...Thằng Äịch! Vâng, hắn chÃnh là thằng Äịch. SÆ¡ mi nâu, quần bò nâu, mÅ© phá»›t, hai cánh tay ká»nh kệnh, hắn hiện diện trước cá»a căn nhà lá như hiện thân cá»§a hung thần. Bằng đôi mắt bắt ánh đèn sắc lẻm, hắn nhìn lướt qua mặt tất cả má»i ngưá»i rồi dừng lại ở khuôn mặt Ba Sương sau khi buông ra má»™t tiếng cưá»i nhạt:
- Thế là há»™i tụ ráo trá»i tại đây những con ngưá»i bất hạnh cá»§a cái buổi sáng nổ hầm. Bravô! Äịnh pháºn khéo xếp đặt dữ ha - Hắn ung dung tiến lên má»™t bước - nhìn trong mắt các vị, tôi biết các vị vừa nói cái gì và trong đầu các vị Ä‘ang nghÄ© gì. Các vị Ä‘ang nguyá»n rá»§a tôi, đúng không? Có đúng váºy không hở bà giám đốc? Hắn ngồi xuống châm thuốc hút rồi quẳng cả gói ra bà n – Tốt thôi. Vẫn như cách đây hai mươi năm, tôi là phần tá» lẻ loi. Má»™t trên ba. Nhưng bao giá» tôi cÅ©ng là kẻ mạnh, trước kia cÅ©ng như hiện nay. Hình như dáng Ä‘iệu nhà u nát cá»§a các ông đã nói rõ Ä‘iá»u đó. Có đúng không ông đại uý? Ông đội trưởng đặc nhiệm?
- Anh im Ä‘i! – Tiếng ông Tưá»ng ngá»™t ngạt – Ãt nhất khi đến nhà ngưá»i khác, anh cÅ©ng nên tá» ra lá»… độ má»™t chút.
- Lá»… độ? – Hắn cưá»i phá lên má»™t tiếng khô gá»n – Dạ, tôi xin lá»—i vá» sá»± lá»— mãng mà từ xưa, ông đại uý trà thức đây đã khinh bỉ sâu sắc. Cảm phiá»n giùm Ä‘i – Hắn rút từ túi áo ngá»±c ra má»™t táºp hoá đơn chìa trước mặt Sương - Kẻ lá»— mãng vô há»c nà y sẽ Ä‘i ngay đây nếu như bà giám đốc là m Æ¡n ký hết cho tôi táºp giấy nà y, ký từng cái. Váºy thôi.
Sương lúc nà y đã lấy lại được vẻ mặt bình thưá»ng, cô hất mạnh mái tóc đã có lác đác những sợi tóc bạc ra phÃa sau, tiếng nói rung mạnh ở những âm tiết cuối:
- Anh lại mặc cả? Suốt Ä‘á»i anh chỉ là m độc má»™t việc là đi mặc cả vá»›i má»i ngưá»i, vá»›i cuá»™c Ä‘á»i thôi ư? Thiệt quá sức ghê tởm!
- ÄÆ°á»£c, cứ cho là thế Ä‘i – Hắn cưá»i nham nhở – Nhưng tôi hứa vá»›i em (Tiếng em nhấn mạnh để khẳng định chá»§ quyá»n) đây là lần mặc cả cuối cùng. Sau lần nà y em sẽ không bao giá» phải nhìn thấy mặt tôi nữa. Thế là rÅ© sạch, nhẹ ngưá»i, đúng không?
Hai tiếng “đúng không†lặp Ä‘i lặp lại đầy vẻ trịnh thượng cá»§a hắn đã là cú hÃch cuối cùng và o cÆ¡n giáºn đến lịm ngưá»i Ä‘i cá»§a ông Hùng. Trước mắt ông, hắn loà nhoà trở lại nguyên hình là tên trung uý năm xưa Ä‘ang lấy đầu gáºy hất hất cánh tay bị gẫy quẹo cá»§a Sương ra khá»i lưng... Tôi đếm từ ba đến má»™t... Nhưng cái gì đã khiến hắn có thái độ tá»± tin dưá»ng kia khi hắn biết mình Ä‘ang đối diện vá»›i những kẻ Ä‘ang căm ghét hắn tá»™t cùng? Chá»— dá»±a Ba Sương hay Ä‘iểm tá»±a cÆ¡ chế, pháp luáºt? Hoặc hắn chắc mẩm rằng động và o hắn chÃnh là động và o danh dá»± cô ấy, chả dại gì?... Từ ba đến má»™t... Cả má»™t biển máu bầm tÃm Ä‘ang dâng lên... Những linh hồn vất vưởng kêu khóc trong nghÄ©a trang... Cánh tay con quá»· Ä‘ang quà ng qua vai con chim sẻ... Từ ba đến má»™t... Ông biết, chỉ cần má»™t giây nữa, khi bà n tay ông chạm được và o cổ hắn thì có nghÄ©a là số pháºn hắn đã được định Ä‘oạt. Ông đưa tay ra, những ngón tay có bá»™ móng cáu bẩn tiến sát dần đến cái cổ bò má»™ng có cục yết hầu to tướng Ä‘ang trồi lên trụt xuống... Sát nữa.
- Dừng lại, anh Hùng!
Tiếng ông Tưá»ng đột ngá»™t vang lên phÃa sau lưng khiến ông chưng há»ng lại má»™t giây. Thế là thế nà o? Sao lại cản? Chả lẽ khi cần, ngưá»i ta lại đứng vá» phÃa nhau như bản chất chăng? Ông quay lại và ngỡ ngà ng khi nhìn thấy trên tay ông Tưá»ng Ä‘ang có má»™t khẩu súng nhá» xÃu. Tiếng nói ông vẫn nhá»™t nhạt:
- Äịch! Cả má»™t Ä‘á»i cầm súng ta chưa biết bắn ai. Nhưng hôm nay ta sẽ bắn ngươi. Äừng ngạc nhiên. Biết rằng trước sau gì số pháºn cÅ©ng bắt ta đụng ngươi má»™t lần nữa nên ta vẫn lưu giữ khẩu súng nà y. Giữ để chá» và hôm nay ngươi đã đến... Thiên hạ có thể cho ta là bạc nhược, suốt Ä‘á»i bạc nhược nhưng Ãt nhất, dù chỉ má»™t lần, ta sẽ không bạc nhược vá»›i ngươi.
Gã tá»™i đồ hoà n toà n bị bất ngá» trước tình huống nà y. Hắn đứng chết trân, đôi mắt hùm hụp hết nhìn há»ng súng lại nhìn gương mặt Sương, ảo não. Có lẽ hắn đã bắt đầu hiểu cái con ngưá»i hiá»n là nh đến nhu nhược nà y má»™t khi đã biết giương súng lên là không hạ xuống nữa. Ông Tưá»ng lùi xuống ná»a bước, nòng súng vẫn rung nhẹ, từ từ chếch lên nhằm giữa ngá»±c hắn. Hắn rÃu chân định lùi ra cá»a nhưng cánh cá»a đã bị đóng chặt. Hắn đà nh trượt theo tưá»ng như má»™t con tê giác, lưng áo miết và o vôi vữa sà n sạt... Trá»i! Nếu như đúng lúc đó khẩu súng kia phát nổ hoặc ông Hùng không cho hắn chuyển động thêm nữa thì thảm kịch ấy đã có thể không xảy ra. Bởi vì sá»± chuyển động đã đưa hắn đến gần Sương. Vừa lúc ngón tay ông Tưá»ng siết và o vòng cò thì cÅ©ng là lúc Sương nhao ngưá»i lên chen và o đứng giữa hai ngưá»i:
- Äừng! Xin đừng bắn!... Sẽ có pháp luáºt. Äừng...
Ông Hùng đột nhiên thấy tê dại trong ngưá»i. Thì ra và o giây phút chót cùng, cô ta vẫn có ý bảo vệ cho hắn. Nét mặt sợ hãi, lo âu tháºt sá»± kia đã nói lên tất cả. Khốn nạn...
Khoảnh khắc ngưng Ä‘á»ng ấy đủ để hắn kịp chá»™p lấy mái tóc vừa xổ ra cá»§a Sương kéo giáºt vá» phà mình. Tấm thân ngưá»i đà n bà đã ngoà i bốn chục tuổi nhưng vẫn lẳn gá»n như con gái bá»—ng chốc trở thà nh tấm má»™c che chắn kÃn đáo để tạo nên má»™t lá»— hở trống hoác trong đầu ông.
- Hú vÃa! – Hắn nhe răng cưá»i – Chút nữa chết bởi tay thằng cha nước lợ nà y thì quá uổng. Nước lợ bao giá» cÅ©ng là nước lợ chứ không trong lại được đâu ngà i đại uý ạ! Äúng ra thằng bắn tao, thằng có quyá»n bắn tao là đồng chà đội trưởng đặc nhiệm kia chứ không phải là mà y, má»™t thằng sÄ© quan phản lại đội ngÅ©. Ân oán giang hồ, tráºn tuyến chưa hợp nhất, nó chỉ ngấm ngầm đổi dạng thôi các ông bạn đồng chà ơi!
Trong cánh tay ghì chặt cá»§a hắn, Sương bá»—ng thốt lên má»™t tiếng Ä‘au đớn, cổ ngoẹo xuống, mắt trợn lên, bá»™ ngá»±c thở giáºt giáºt... Ông Hùng nhao ngưá»i lên:
- Bá» cô ấy ra! Bá» ngay ra rồi cút Ä‘i đâu thì cút! Mà y không thấy cô ấy Ä‘ang có má»™t vết thương ở đầu à ? Bá»!
- Biết chá»› nhưng bá» sao được mà bỠ– Hắn nhìn xuống thân thể Sương rất nhanh rồi nhìn lên, ánh mắt Ä‘anh lại, man dại – Rất tiếc tráºn ấy tao để sổng mà y, thằng đặc nhiệm ạ! Còn bây giỠđến lượt mà y sẽ phải để sổng tao. Sòng phẳng, như cÅ©, chỉ có má»™t cái khác: thi thể ngưá»i đà n bà nà y sẽ không bao giá» bá»n mi còn có dịp tráo đổi nữa. Chà o! Tiên sư chúng mà y!
Bằng sức vóc bò má»™ng, hắn đẩy mạnh Sương vá» phÃa hai ngưá»i rồi lao văng và o bóng đêm... Äể mặc cho bạn ở lại vá»›i nạn nhân vẫn Ä‘ang từng hồi co giáºt, ông Hùng giằng lấy khẩu súng vá»™i vã Ä‘uổi theo... Khốn khổ thay, mưá»i mấy năm trá»i chỉ quen ngồi ỳ má»™t chá»— gặm nhấm cay đắng, buồn vui, bây giá» là m sao có thể Ä‘uổi kịp hắn? Má»›i chạy theo được má»™t Ä‘oạn, hai đầu gối ông đã muốn nhá»§n ra. Chạy thêm Ä‘oạn nữa, hai chân ông rÃu và o nhau rồi hoà n toà n khụy hẳn. Ông đà nh dừng lại, thở dốc nhìn hút theo con lá»™ mênh mang vắng lặng, để mặc cho hai dòng nước mắt cay đắng, bất lá»±c chảy ra...
Xiêu vẹo Ä‘i trở lại, vừa đến báºu cá»a, ông đã được nghe tiếng ông Tưá»ng thông báo:
- Cô ấy chết rồi! Vết thương cÅ© trên đỉnh đầu không chịu nổi cú sốc nà y. Ông nhá»§i ngưá»i ngã váºt xuống.
*
Bạn Ä‘á»c thân mến!
Câu chuyện vá» má»™t mảng Ä‘á»i trong cuá»™c hà nh trình tìm vá» dÄ© vãng cá»§a tôi có thể kết thúc được ở đây. Còn Ä‘iá»u gì đáng nói nữa khi tôi phải tạm biệt nÆ¡i nà y, ngôi nhà trong vưá»n cà phê vá»›i má»™t tâm trạng quá Ä‘au buồn như thế.
Sau khi đã miá»…n cưỡng hoà n tất các thá»§ tục là m chứng cá»§a má»™t vụ án hình sá»± giết ngưá»i thông thưá»ng, chúng tôi, lúc ấy đã há»™i tụ đầy đủ cả bốn ngưá»i, bảo nhau đưa Sương lên xe riêng cá»§a Tuấn mang vá» chôn cất ở bìa rừng năm xưa, cách nghÄ©a trang liệt sÄ© không xa lắm.
Váºy là cái khoảng đất cao ráo tại bìa rừng ấy đã hai lần đón em và o lòng. Má»™t lần giả, má»™t lần tháºt. Em sẽ không bao giá» có lại trên Ä‘á»i nà y nữa! Sương Æ¡i!... Thế là thằng Viên nó nói vẫn đúng: Số pháºn hai đứa gắn bó vá»›i nhau tháºt nhá»c nhằn và rồi cuối cùng em vẫn Ä‘i trước tôi! Cá»› sao trá»i lại cứ bắt phải như thế mà không đổi ngược lại được?
Dà n hà ng ngang, má»—i ngưá»i cắm má»™t nén nhang lên má»™ em xong, tá»™t cùng u uất và thấy chả còn gì dÃnh lÃu đến mảnh đất nà y nữa, tôi nói ngà y mai sẽ tạm biệt tất cả để lên đưá»ng trở ra ngoà i kia. Sao lại trở ra ư? Tôi đã tÃnh di cư và o ở hẳn trong nà y để sống nốt những năm tháng chót cùng vá»›i vùng ká»· niệm cá»§a mình kia mà ? Biết trả lá»i vá»›i bạn bè thế nà o đây? Nghẹn lá»i lắm! Có lẽ tốt nhất là chưa nên trả lá»i gì cả.
Cản giữ không được, ba ngưá»i bạn đà nh gáºt đầu và nói tôi cứ yên tâm Ä‘i rồi nhanh chóng trở lại, chuyện thằng giết ngưá»i kia ở lại há» sẽ lo, nếu chÃnh quyá»n không tìm ra thì nhất định há» sẽ lùng được hắn, nhân danh đồng đội, nhân danh những ngưá»i đã ngã xuống và những ngưá»i Ä‘ang sống vất vả trên Ä‘á»i nà y, vá»›i thằng như thế không thể nà o để cho tồn tại được.
Há» bịn rịn đưa tôi lên Sà i Gòn, quyết định là m má»™t tiệc nhẹ chia tay rồi từ đó tiá»…n tôi lên tà u. Bạn bè bảo tôi là chá»§ xị, để mặc cho tôi cái quyá»n được chá»n cá»a hà ng. Khổ! Xứ lạ quê ngưá»i, tôi có biết cá»a hà ng nà o đâu? Và giây phút bất chợt đó, tôi bá»—ng nhá»› đến cái nhà hà ng lần đầu tiên gặp em nằm cách đây ba trăm cây số. Tháºt rụt rè, tôi để lá»™ ý nà y. HỠưng thuáºn ngay.
Thế là cả bá»n kéo vá» chốn cÅ©, căn phòng cÅ©, chỉ thiếu có Quân và ... bóng hình cùng tiếng nói vuốt nhá»n những âm tiết cuối cùng cá»§a em. Buồn man mác, nước mắt lại muốn trà o ra... Nhanh quá! Má»›i chỉ có hai tháng, tôi còn ngồi đây, kẻ ăn mà y dÄ© vãng, em còn đứng ở đó, ngưá»i trốn chạy quá khứ, váºy mà ... Má»›i chỉ có hai tháng thôi!
Thấy phòng bên có tiếng hát quen quen, tiếng nhạc nhè nhẹ, như có sá»± mách bảo cá»§a vô thức bên trong, tôi bần thần đứng dáºy nhìn sang... Nhưng ngay sau đó lại ngồi xuống. Ở đó, ngồi cạnh má»™t gã đà n ông trạc tuổi tôi nhưng hồng hà o, béo tốt, cô bé ngưá»i Hoa xinh đẹp dạo nà o cÅ©ng lại Ä‘ang cho ngón tay cái cá»§a gã và o miệng nhá nhá và nước mắt cÅ©ng Ä‘ang lăn ra. Có má»™t tiếng nổ nhỠở trong đầu, tôi đứng dáºy:
- Bữa nay mình là chủ xị phải không?
- Còn bà n cãi gì nữa – Ba Thà nh nói.
- Váºy dẹp Ä‘i! Và bây giá» lên xe trở lại nhà thằng Tuấn. Sẽ nháºu tại đó
- Còn chuyến tà u? – Tuấn há»i.
- CÅ©ng dẹp luôn! Tao sẽ ở lại vá»›i chúng mà y để tìm bằng được tên giết ngưá»i đó.
- Hay! – Ba Thà nh kêu to – Váºy má»›i đúng là mà y. Tất cả lên xe! Tao chỉ huy.
Tất cả Ä‘i ra hết, tôi còn nán lại má»™t chút vá»›i dáng hình em vương vấn ở đâu đó. Tôi muốn nói vá»›i em má»™t lá»i: cuá»™c chiến tranh vừa qua có thể là trò đùa nhưng sá»± mất mát lại là có tháºt. Cuá»™c Ä‘á»i hôm nay có thể chỉ là tấn tuồng nhưng ná»—i buồn không bao giá» là má»™t mà n kịch cả. Phải váºy không em?
ChÃnh thế mà tôi ở lại.
Hết.
|
 |
|
| |