Đại môn nạm vàng của Thiên Nhai Hải Các được người từ bên trong mở ra, bốn nữ tử diện mạo như tiên nữ mặc sa y hơi mỏng cung kính đứng trước cửa Thiên Nhai Hải Các tiếp khách.
- Ta thích.
Tiểu Nhạc thoáng cái nhảy dựng lên, thân là đại sư huynh giới xấu xa, Tiểu Nhạc có một loại chấp nhất gần như điên cuồng với mỹ nữ.
- Cái này. . . Những người này đều là. . .
Vương Tử Phong kỳ thực cũng bị bốn nữ tử này thu hút, nhưng sau khi nghĩ đến Thiên Nhai Hải Các làm cái gì, Vương Tử Phong cảm thấy bốn nữ tử này không còn tạo nên hứng thú với hắn.
So với mình, thông sát của Tiểu Nhạc quả thực khiến Vương Tử Phong thẹn thùng.
Đoàn người chậm rãi bước vào Thiên Nhai Hải Các dưới sự quan sát của vô số người vây xem. Bên trong Thiên Nhai Hải Các được trang hoàng không quá xa hoa, thế nhưng nơi nào cũng lộ vẻ thanh nhã.
Nếu như chỉ nhìn Thiên Nhai Hải Các từ bên ngoài, ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng ra bên trong của Thiên Nhai Hải Các.
- Mễ Bản trưởng lão, lần này Vạn Tiên Sơn các ngươi có thể là người cuối cùng.
Một giọng nữ già nua từ trên lầu truyền đến, mọi người ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một lão thái nhìn qua chừng bảy tám mươi tuổi từ lầu hai chậm rãi đi xuống.
- Ha ha. . . Thanh Tố trưởng lão phong thái không giảm.
Mễ Bản tiến lên vài bước chào hỏi Thanh Tố.
- Kẽo kẹt. . .
Tiếng cửa mở lại vang lên, mọi người lại quay đầu nhìn về phía lầu hai, lần này vừa nhìn ngay cả Mục Uyển cũng không khỏi khẩn trương.
- Vóc người thật ưu mỹ. .
Một thanh âm vô cùng không hài hòa xuất hiện, hai mắt Tiểu Nhạc nhìn chằm chằm lên nử tử vừa xuất hiện trên lầu hai.
Toàn thân hào quang chớp động, xiêm y tử sắc càng khiến nàng thêm phần cao quý.
Khi Âu Dương lần đầu tiên nhìn thấy nữ tử này chính là loại cảm giác đó. Loại cảm giác này hắn chỉ từng cảm thụ được trên người Lỗ Tu.
Chân thực chi nhãn của Âu Dương chợt lóe rồi biến mất, nhưng trong nháy mắt chân thực chi nhãn chớp động, trong lòng hắn càng kinh hãi, chân thực chi nhãn của hắn dĩ nhiên không thể nhìn thấu khuôn mặt của nữ tử này, loại sự tình này Âu Dương không phải lần đầu tiên đụng phải, Âu Dương biết nó có nghĩa là gì?
Đại Đế, đây là một Đại Đế chân chính.
- U Nguyệt Ảnh. . .
Mục Uyển gọi ra cái tên của nữ tử này, lúc này trong mắt Mục Uyển lộ vẻ đề phòng. Chuyện của Âu Dương và Thái Nhất Tông, Mục Uyển cũng có nghe nói, lúc này U Nguyệt Ảnh hiện thân, nàng sợ U Nguyệt Ảnh sẽ nhận ra Âu Dương, sau đó xuất thủ.
- U. . . U Nguyệt Ảnh?
Ánh mắt Vương Tử Phong vừa rồi còn đang bị nữ tử này trong nháy mắt thu hồi trở về. Trên đời này người dám chính diện đùa giỡn với U Nguyệt Ảnh sợ rằng không có ai, chí ít cho tới nay vẫn không có ai.
- Tên rất hay, muội muội, có hứng thú song tu hay không. . .
Ngay khi Vương Tử Phong thu hồi ánh mắy, thanh âm của Tiểu Nhạc khiến cả phòng khách đều trầm lặng
Đùa giỡn U Nguyệt Ảnh? Loại chuyện này từ khi U Nguyệt Ảnh bước vào Đại Đế, trở thành chưởng tông Thái Nhất Tông chưa từng xuất hiện. Đồng dạng cũng chưa từng có ai nghĩ tới đùa giỡn một đại thần như vậy, hôm nay có thể nói Tiểu Nhạc là người đầu tiên.
- Đáng sợ...thật sự đáng sợ. Đại sư huynh của giới xấu xa quả thật là tấm gương của ta. . .
Lúc này Vương Tử Phong đã không còn từ nào để hình dung chấn động của mình.
Đùa giỡn Mục Uyển đã đủ kích thích, hiện tại Tiểu Nhạc còn dám đùa giỡn một Đại Đế, đây là tinh thần gì chứt? Cái này đã thoát khỏi thú vị cấp thấp, lúc này Vương Tử Phong rốt cuộc minh bạch vì sao Tiểu Nhạc lại nói hắn rất cấp thấp.
- Tiểu tử kia rất thú vị, ta có thể mượn Ngũ nhạc của ngươi xem qua không?
Ngay khi tất cả mọi người đang đợi U Nguyệt Ảnh sử xuất một chiêu đập chết Tiểu Nhạc, lời nói tiếp theo của U Nguyệt Ảnh lại khiến tất cả những người trong đại sảnh mê man.
Âu Dương không biết nói gì nhìn Tiểu Nhạc đứng bên cạnh, tên to gan lớn mật này lại dám dám đùa giỡn một Đại Đế, kinh ngạc nhất là hắn lại không bị đập chết.
- Muội muội, ta nghĩ chúng ta cũng không thích hợp song tu, có duyên gặp lại.
Sắc mặt Tiểu Nhạc bỗng nhiên biến đổi, dáng vẻ vô sỉ trước đây cũng biến mất, kêu lên một tiếng rồi trốn sau người Mục Uyển, đồng thời hai tay ôm chặt hòn gạch màu xanh phía sau người mình.
Âu Dương len lén dùng chân thực chi nhãn nhìn lướt qua hòn gạch của Tiểu Nhạc, nhưng vừa nhìn dưới hắn bắt đầu hoài nghi chân thực chi nhãn của mình có phải không nhạy nữa không.
Bởi vì Âu Dương phát hiện chân thực chi nhãn của mình không thể nhìn thấu hòn gạch của Tiểu Nhạc. Phát hiện này khiến Âu Dương một trận nhức đầu.
- Tiểu tử kia, nếu có hứng thú có thể đến Thái Nhất Tông tìm ta. . .
U Nguyệt Ảnh nói xong câu đó, giống như vô ý liếc mắt nhìn Âu Dương, sau đó xoay người tiến nhập vào trong gian phòng.
Nhìn thấy U Nguyệt Ảnh rời khỏi, tất cả mọi người trong phòng khách đều thở dài một hơi. Đối mặt với một Đại Đế, cho dù Đại Đế này là một nữ nhân cũng mang tới cho người ta áp lực không thể khống chế.
Một tay ôm Tiểu Nhạc đến trước ngực mình, Âu Dương truyền âm nói với Tiểu Nhạc:
- Nàng có nhìn ra bí mật của ta hay không. . .
Bí mật trong miệng Âu Dương đương nhiên là chỉ tứ phương chiến kỳ.
- Yên tâm, nàng không phát hiện được, nếu như đụng tới có thể phát hiện, đến lúc đó ta sẽ nói cho ngươi.
Bàn tay nhỏ bé của Tiểu Nhạc vỗ vỗ lên ngực Âu Dương, ý bảo Âu Dương bình tĩnh.
Nhận được đáp án, Âu Dương thở dài một hơi. Thân phận Tu Phục Tông Sư bại lộ cũng không sợ, chân thực chi nhãn cũng không đáng sợ, thậm chí đắc tội với Thái Nhất Tông cũng không đáng sợ.
Đáng sợ nhất chính là bị người ta biết được bí mật của tứ phương chiến kỳ, một khi bí mật của tứ phương chiến kỳ bị tiết lộ, như vậy Âu Dương biết rất rõ sẽ có hậu quả gì, sợ rằng đến lúc đó cho dù Bạch Hủ Minh tự mình tới đây cũng không thể bảo vệ mình.
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi. . .
Ngay khi mọi người trong phòng khách vừa mới thở dài một hơi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một số tiếng kêu sợ hãi.
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi. . .
Tiếng kêu truyền khắp Lâm Hải Thành, vô số người đều bắt đầu cuồn cuộn đổ về phía con đường ven biển, những người này có người là chạy đi xem náo nhiệt, còn lại là tu luyện giả muốn leo lên Xuyên Vân Thuyền tiến vào Mê Hồn Hải, thử dùng vận khí tìm tòi bí mật.
- Xuyên Vân Thuyền?
Thanh Tố sửng sốt, nếu như dựa theo tình huống bình thường, Xuyên Vân Thuyền lẽ ra phải đến vào sáng mai, tại sao lúc này nó lại xuất hiện?
- Xuyên Vân Thuyền tới rồi sao?
Vô số gian phòng được mở ra, người của các tông phái từ lầu hai đi xuống, liếc mắt nhìn có thể nhận ra vô số Pháp Thân cường giả, trong đó U Nguyệt Ảnh chính là Đại Đế.
- Đi xem xem. . .
Vô số người tuôn ra khỏi Thiên Nhai Hải Các, trong lúc nhất thời tạo ra tình cảnh vô cùng hỗn loạn.
Mục Uyển lấy trận đồ bao vây mọi người, theo đại đội nhân mã phi hành về phía con đường ven biển.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Từ trên cao, con mắt của Âu Dương có thể nhìn thấy, từ trong sương mù dày đặc, một chiến thuyền khổng lồ, toàn thân màu đen theo gió vượt sóng, tìm tòi một hướng đi trong sương mù dày đặc, tiến về phía con đường ven biển.
- U u u. . .
Một trận thanh âm giống như quỷ khóc thần sầu truyền đến, Âu Dương thấy ở vị trí đầu thuyền Xuyên Vân Thuyền, quang mang thanh sắc chiếu sáng bờ biển phía trước cho chiến thuyền.
- U u u. . .
Thanh âm vẫn vang lên như trước, đây là thanh âm gần cập bờ của Xuyên Vân Thuyền. Xuyên Vân Thuyền chạy khoảng ba phút trong sương mù dày đặc, rốt cuộc dưới ánh mắt chờ đợi của vô số người, con thuyền dần dần lộ ra chân thân của nó.
Toàn thân màu đen, dài mấy nghìn thước, toàn bộ chiến thuyền không có cánh buồm, cũng không có mái chèo, chỉ có vô số hắc quang lượn lờ. Toàn bộ Xuyên Vân Thuyền nhìn qua phảng phất như một món pháp bảo, đây là cảm giác lần đầu tiên khi Âu Dương nhìn thấy Xuyên Vân Thuyền.
- Thực sự là Xuyên Vân Thuyền.
Khi Xuyên Vân Thuyền vượt qua mây mù dày đặc, xuất hiện trên bờ biển, toàn bộ con đường ven biển bắt đầu sôi trào.
Xuyên Vân Thuyền năm mươi năm xuất hiện hai lần, khi nó xuất hiện, nó sẽ xuất hiện ở Bách Tôn Đảo trước, sau đó nó sẽ từ Bách Tôn Đảo xuyên qua mây mù trên Mê Hồn Hải, tới Lâm Hải Thành, chờ ở đây một lát, Xuyên Vân Thuyền sẽ lần thứ hai rời khỏi Lâm Hải Thành tiến vào Mê Hồn Hải.
Trải qua vô số lần tổng kết kinh nghiệm, mọi người phát hiện, cứ cách năm mươi năm Xuyên Vân Thuyền sẽ xuất hiện ở đường ven biển Lâm Hải Thành, mang theo người đến Bách Tôn Đảo, sau đó sẽ dùng thời gian hai tháng xuyên qua sương mù dày đặc đến Bách Tôn Đảo, nó sẽ dừng ở Bách Tôn Đảo một tháng, sau một tháng nó sẽ một lần nữa quay về Lâm Hải Thành.
Sau hai lần xuất hiện, nó sẽ biến mất trong sương mù, đợi năm mươi năm kế tiếp.
Không ai biết Xuyên Vân Thuyền biến mất năm mươi năm, xuất hiện ở nơi nào. Cũng không phải không có người muốn tìm tòi bí mật của Xuyên Vân Thuyền, nhưng sau khi cường giả mạnh như Hoàng Thiên Đại Đế, lĩnh ngộ được viễn cổ lực biến mất, không còn ai dám lên Xuyên Vân Thuyền khi nó xuất hiện lần thứ hai.
- Chúng ta cũng lên thuyền sao?
Mục Uyển nhìn vô số người chen chúc leo lên Xuyên Vân Thuyền, nàng mở miệng dò hỏi.
- Đừng nóng vội, Xuyên Vân Thuyền rất lớn, chúng ta không sợ không có chỗ.
Mễ Bản cũng không đề nghị lập tức lên thuyền, bởi vì hắn biết, lúc này Xuyên Vân Thuyền không giống bình thường.
- A. . . A. . .
Tiếng kêu sợ hãi bỗng nhiên từ trên Xuyên Vân Thuyền truyền ra, tiếp theo lại nghe thấy vô số tiếng kêu sợ hãi đồng loạt từ Xuyên Vân Thuyền vang ra.
- Chuyện gì xảy ra?
Vương Tử Phong sửng sốt.
- Là Thần Cốt chiến thuyền, là Thần Cốt chiến thuyền Âu Dương đã thấy. Xuyên Vân Thuyền trước hết sẽ xuất hiện ở Bách Tôn Đảo, người sinh sống trên Bách Tôn Đảo sẽ nhân lúc này quay về Lâm Hải Thành, lần này Thần Cốt chiến thuyền xuất hiện, chứng tỏ toàn bộ Xuyên Vân Thuyền đã biến thành thuyền chết. . .
Mễ Bản nói xong, bọn họ cùng bước lên Xuyên Vân Thuyền.
Liếc mắt nhìn xuống phía dưới, cho dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, khi mọi người nhìn thấy cảnh tượng trên Xuyên Vân Thuyền cũng không khỏi hít một ngụm lãnh khí. . .
Thuyền chết, đây là một con thuyền chết chân chính. Từng khối thi thể chồng chất trên boong tàu, bọn họ chết kỳ lạ không gì sánh được, đáng sợ nhất chính là biểu tình trên mặt những người chết này.
Có người khóc, có người cười, có người sợ hãi, có người giật mình. Đủ loại biểu tình khiến Xuyên Vân Thuyền vốn đã quỷ dị càng trở nên âm trầm.
- Tránh ra.
Mễ Bản bỗng nhiên quát to một tiếng quay sang nói với Mục Uyển:
- Nhanh, tạm thời rời khỏi đây.
Không chỉ có bọn họ, cho dù là Đại Đế U Nguyệt Ảnh cũng bắt đầu lui lại.
- Ha ha ha ha. . . rất nhiều ngọc lưu ly thạch, ta phát tài rồi . . .
Một số người leo lên Xuyên Vân Thuyền nhìn thấy rất nhiều ngọc lưu ly thạch, không nhịn được la hét.
- Ngọc lưu ly thạch?
Âu Dương đứng ở xa nhìn từng hòm ngọc lưu ly thạch màu đen trên Xuyên Vân Thuyền, có một loại cảm giác nói không nên lời.
Âu Dương luôn cảm thấy số ngọc lưu ly thạch này không giống với ngọc lưu ly thạch mình thường cầm trong tay, chuẩn xác mà nói, những ngọc lưu ly thạch này hình như mang theo tử khí.
- Thực sự không muốn sống.
Thanh âm của U Nguyệt Ảnh cách chỗ bọn họ không xa phiêu đãng bay đến. Hình như để xác minh lời nói của nàng. Khi thanh âm của U Nguyệt Ảnh vừa mới hạ xuống, Âu Dương nhìn thấy từng cỗ thi thể trên Xuyên Vân Thuyền bắt đầu nghiền nát, không ngừng nghiền nát, sau đó biến thành bột phấn phiêu tán ra xung quanh.
- Cẩn thận đừng để thi phấn này dính lên người.
Mễ Bản cẩn thận nhắc nhở.
Thi phấn phiêu đãng, hiện tại trên Xuyên Vân Thuyền chí ít có mấy trăm người đang thu thập ngọc lưu ly thạch xung quanh, bọn họ đã bị tài phú che mờ lý trí.
Khi bọn hắn còn đang thu thập, thi phấn đã vô thanh vô tức dính vào trên người bọn hắn. Những thi phấn này hình như dẫn theo ma lực gì đó, toàn bộ những người trên Xuyên Vân Thuyền, bất luận là người nào đụng tới thi phấn cũng bắt đầu biến thành bột phấn giống như những thi thể bị nghiền nát.
Khi ngươi biến thành bột phấn, thậm chí ngươi còn không biết. Nhưng nhìn thấy người bên cạnh vừa rồi còn sống sờ sờ bỗng nhiên biến thành bột phấn, loại cảm giác này trên thực tế còn đáng sợ hơn thống khổ rất nhiều.
- Thi phấn quỷ dị.
Âu Dương đứng trên thiên không, nhìn thi phấn trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Xuyên Vân Thuyền, khiến những kẻ tham tiền vừa leo lên Xuyên Vân Thuyền đều bị giết chết toàn bộ, trong lòng không khỏi khiếp hãi.
- U u u. . .
Xuyên Vân Thuyền phát sinh một trận kêu la vang dội, khi thanh âm này vừa xuất hiện, người ở trên thiên không cũng khẩn trương.
- U u u. . .
Qua không bao lâu, tiếng kêu thứ hai trên Xuyên Vân Thuyền cũng xuất hiện. Tất cả mọi người biết, khi Xuyên Vân Thuyền lần thứ ba kêu to, nó sẽ một lần nữa tiến vào Mê Hồn Hải.
- Hô. . .
Khi mọi người đang lo lắng, trước khi tiếng kêu thứ ba vang lên, thi phấn có thể phiêu tán hết hay chưa, đã thấy U Nguyệt Ảnh một mình vọt xuống phía dưới.
- Tụ Lí Càn Khôn....
Hai tay U Nguyệt Ảnh đưa về phía thi phấn đang tung bay trước mặt, dưới sự huy động của U Nguyệt Ảnh, cuồng phong bỗng nhiên xuất hiện.
- Đây là tuyệt kỹ của Thái Nhất Tông, tương truyền khi Tụ Lí Càn Khôn đạt được đỉnh phong có thể đưa thiên địa vào bên trong.
Mục Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
- Ầm. . .
Vô số cuồng phong nổi lên khắp Mê Hồn Hải, thi phấn bay ra khắp nơi bị cuồng phong xoay tròn lên thiên không, sau đó chậm rãi hình thành một phong bạo dòng xoáy cực lớn.
Phong bạo không ngừng chuyển động xung quanh, tất cả thi phấn khuếch tán đều bị phong bạo hấp thu vào bên trong.
- U u u. . .
Tiếng kêu thứ ba rốt cuộc xuất hiện, khi tiếng kêu thứ ba xuất hiện, chiếc đèn xanh (thanh đăng) phía trên đầu thuyền Xuyên Vân Thuyền lại một lần nữa sáng lên, con quái vật khổng lồ bắt đầu chậm rãi di động.
- Lên thuyền.
U Nguyệt Ảnh quát to một tiếng, sau đó người trên thiên không bắt đầu đáp xuống Xuyên Vân Thuyền. Lúc này thi phấn xung quanh Xuyên Vân Thuyền đã bị U Nguyệt Ảnh hoàn toàn khống chế.
- Đi. . .
U Nguyệt Ảnh khống chế phong bạo trước mặt, một lần nữa huy động hai tay, phong bạo này liền bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía xa, còn nàng cũng nhân lúc này vọt lên trên Xuyên Vân Thuyền.
- Ầm. . .
Thân tàu Xuyên Vân Thuyền rốt cuộc bắt đầu khởi động, đầu thuyền khổng lồ phá vỡ sóng gió, hắc quang chung quanh lấp lánh. Dưới sự trùng kích của vô số đợt sóng, thân tàu không ngừng phát ra những tiếng kêu to.
Hắc quang lóe ra, ánh sáng màu xanh trên mũi Xuyên Vân Thuyền chiếu ra tuyến đường an toàn cho nó. Dưới đôi mắt quan sát của vô số người trên bờ biển, Xuyên Vân Thuyền từ từ chạy vào làn sương mù dày đặc của Mê Hồn Hải.
Hạ xuống Xuyên Vân Thuyền, Âu Dương nhìn những người xung quanh còn chưa hết kinh hồn, hắn rất nhanh dùng chân thực chi nhãn nhìn lướt qua đám ngọc lưu ly thạch màu đen.
Vừa nhìn qua, Âu Dương rốt cuộc cũng biết vì sao không ai nguyện ý đụng vào số ngọc lưu ly thạch này. Phía trên ngọc lưu ly thạch này đều mang theo tử khí màu đen. Loại tử khí này không sai biệt lắm với quang mang màu đen bên ngoài Xuyên Vân Thuyền, loại tử khí màu đen này rốt cuộc là cái gì, Âu Dương cũng biết rất rõ.
Đây là viễn cổ lực. Tử khí màu đen này không khác biệt lắm với đại thủ màu đen che thiên của Bạch Hủ Minh trước kia, đều là phạm trù thuộc về viễn cổ lực. Chẳng trách không người nào dám động vào ngọc lưu ly thạch, thì ra số ngọc lưu ly thạch này giống như quả bom hẹn giờ, bất cứ người nào có ý đồ chiếm đoạt những ngọc lưu ly thạch này đều phải tự hỏi xem mình có bản lĩnh không bị viễn cổ lực thôn phệ hay không.
- Nữ nhân này thật là lợi hại, Tiểu Lỗ Tư phỏng chừng cũng chỉ có thể đánh hòa với nàng.
Tiểu Nhạc liếc mắt xem xét U Nguyệt Ảnh lẩm bẩm.
Không ai dám tiếp lời Tiểu Nhạc, hắn mở miệng ngậm miệng đều kêu tông chủ Vạn Tiên Sơn là Tiểu Lỗ Tử. Lúc này ai dám đàm luận chuyện của Tiểu Lỗ Tử với hắn.
Đây chính là đại nghịch bất đạo, nếu như bị tông chủ biết được, Tiểu Nhạc không biết thế nào, nhưng những người khác chắc chắn không tránh được nghiêm phạt.
- U u u. ..
Xuyên Vân Thuyền vạch làn sương mù dày đặc, rốt cuộc chạy vào trong Mê Hồn Hải. Trên boong tàu vô số người đứng nhìn hư không xung quanh bỗng nhiên bị sương mù dày đặc bao vây, mọi người phảng phất như bước vào một thế giới kỳ lạ, căn bản không thể nhìn thấu con đường phía trước rốt cuộc có biến hóa như thế nào.
U Nguyệt Ảnh đưa mắt nhìn về phía Âu Dương, sau đó nàng khẽ cười một tiếng, mang theo sáu người của Thái Nhất Tông, xoay người từ chỗ cầu thang của Xuyên Vân Thuyền bắt đầu tiến vào bên trong Xuyên Vân Thuyền.
Thấy U Nguyệt Ảnh biến mất, Âu Dương cũng thở dài một hơi. Từ khi nhìn thấy U Nguyệt Ảnh, Âu Dương có thể cảm giác được nữ nhân này luôn quan sát mình, mặc dù Tiểu Nhạc vẫn cường điệu U Nguyệt Ảnh tuyệt đối không có khả năng phát hiện ra bí mật của hắn, thế nhưng Âu Dương vẫn có cảm giác bất an.
Lúc này U Nguyệt Ảnh biến mất trên boong tàu, Âu Dương ngược lại thở dài một hơi.
Đứng sát biên giới của boong tàu, con mắt của Âu Dương biến thành huyết sắc, chân thực chi nhãn xuyên thấu sương mù dày đặc, nhìn vào trong Mê Hồn Hải. Nhưng vừa nhìn, Âu Dương có chút thất vọng, lúc này Mê Hồn Hải tương đối bình tĩnh, cũng không có thứ gì quỷ dị xuất hiện.
Toàn bộ Xuyên Vân Thuyền cũng tạm thời tiến nhập một thời kỳ bình ổn, không ai còn dám đi đụng vào đám ngọc lưu ly thạch màu đen nữa, dù sao không ai muốn chết.
Buổi tối ngày thứ ba, ánh trăng xuyên thấu qua mây mù chiếu vào Xuyên Vân Thuyền, mặc dù rất yếu ớt, nhưng vẫn có thể để người trên Xuyên Vân Thuyền cảm thụ được một tia sáng.
Âu Dương một mình đứng trên boong tàu, ba ngày qua hắn vẫn quan sát tuyến đường an toàn của Xuyên Vân Thuyền, nhưng ba ngày này trên Mê Hồn Hải lại không còn xuất hiện bất cứ chuyện gì cổ quái.
- Thú vị thật, một người ẻo lả cũng có thể thành Tu Phục Đại Sư. . .
Ngay phía sau Âu Dương, mấy tên tu luyện giả muốn lên thuyền đến Bách Tôn Đảo tìm kiếm bí mật đi ngang qua.
Nghe mấy người này nói, Âu Dương không nhịn được cười lên một tiếng. Có thành Tu Phục Đại Sư hay không thì có liên quan gì đến ẻo lả.
- Không phải chứ, Cửu Huyền Tông rốt cuộc tìm được ở đâu một tên ẻo lả như vậy, ngươi nghe thấy tên hắn chưa, hình như là Phấn Tú. . .
Mấy người này chỉ đi lướt qua Âu Dương, nhưng khi bọn hắn nhắc tới Phấn Tú, toàn thân Âu Dương thật sự chấn động.
Cái tên Phấn Tú này Âu Dương tuyệt đối không xa lạ, hắn chính là một trong những người ép bọn họ tiến vào Sinh Tử Cảnh trong tỏa yêu tháp trước kia. Âu Dương hoàn toàn không ngờ, bọn họ lại hữu duyên như vậy, Chân Linh Giới rộng lớn như vậy, bọn họ vẫn có thể gặp lại trên Xuyên Vân Thuyền.
- Này vị đại ca. . .
Âu Dương tiến lên một bước ngăn cản người vừa nói tên Phấn Tú nói:
- Này vị đại ca, vừa rồi có phải ngươi nói có một Tu Phục Đại Sư ẻo lả tên là Phấn Tú?
- Sao vậy? Ngươi biết hắn sao?
Người này bị Âu Dương ngăn lại, quan sát Âu Dương một hồi, khi nhìn thấy Âu Dương là đệ tử Vạn Tiên Sơn mới yên tâm nói.
- Hắn ở đâu?
Âu Dương khẽ nhếch miệng. Thực sự là nhân sinh không tương phùng nơi nào, lại có thể gặp được một lão bằng hữu như vậy trên Xuyên Vân Thuyền, mình không có lý do gì không đi tìm hắn đòi nợ.
Trước kia ở tiểu thế giới, tất cả tinh lực của mình đều đặt ở chuyện lật đổ Trịnh gia, căn bản không có thời gian đi để ý tới Phấn Tú, nhưng nếu hiện tại có thể gặp được, với tính cách của Âu Dương, bất luận như thế nào cũng không thể buông tha một trong những tên đầu sỏ gây chuyện này.
- Trong khoang thuyền ngay phía dưới, nếu như ngươi muốn tìm thì tự đi mà tìm, ta cũng không muốn gặp lại tên buồn nôn đó.
Người bị Âu Dương ngăn cản giả bộ buồn nôn, xoay người rời đi.
Nhìn mấy người đi xa, trên mặt Âu Dương không mỉm cười, mà chỉ có biểu tình thiếu nợ.
- Các huynh đệ, Âu Dương hứa với các ngươi, những người năm đó phải nhận được nghiêm phạt. Không ai giết huynh đệ của Âu Dương ta còn có thể tiêu dao sống trên đời, hôm nay ta đã tìm được một người, ta sẽ đưa hắn đi gặp các ngươi.
Âu Dương nói xong, một mình đi về phía buồng nhỏ trên tàu.
Trong buồng nhỏ trên tàu, đứng trước mặt Phấn Tú là một tên vẻ mặt lấy lòng. Phấn Tú thiên phú dị bẩm, mười năm trước tiến nhập Chân Linh Giới, mười năm sau không chỉ bước vào Thánh Thể, càng lấy thiên phú xuất sắc tu tập chữa trị thuật đạt được cấp bậc Tu Phục Đại Sư.
Người như Phấn Tú ở Cửu Huyền Tông hầu như được xem là bảo bối, vô số người đều suy đoán Phấn Tú có thể sẽ rất nhanh trở thành Tu Phục Tông Sư. Bản thân Phấn Tú cũng tin tưởng vững chắc, với thiên phú của mình, hắn nhất định có thể bước vào chức trưởng lão Tu Phục Tông Sư.
- Ai da. . . Các ngươi đừng đưa cho người ta thứ đó nữa, người ta đã mệt chết được, muốn đi nghỉ ngơi.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Phấn Tú vẫn giữ dáng vẻ ẻo lả như trước, nhưng ở đây không ai dám nói gì trước mặt hắn, phải biết rằng, ở Cửu Huyền Tông mặc dù địa vị của Phấn Tú chưa nói là rất cao, nhưng cũng tuyệt đối là nhân vật siêu cấp bồi dưỡng trọng điểm, nhân vật như vậy, trong tông phái không ai nguyện ý tùy tiện đắc tội.
- Được rồi được rồi, ta đáp ứng các ngươi, sau này nếu như yêu binh của các ngươi thực sự tổn hại, tới Cửu Huyền Cốc tìm ta, ta sẽ giúp các ngươi chữa trị.
Mặc dù dáng vẻ bên ngoài của Phấn Tú có vẻ rất khó chịu, nhưng trong lòng hắn kỳ thực sớm đã nở hoa.
- Không cần tới Cửu Huyền Cốc, hôm nay ta sẽ đòi nợ . . .
Một thanh âm lãnh khốc từ cửa buồng truyền đến, thu hút ánh mắt của mọi người.
Vô số người quay đầu lại nhìn, muốn xem xem rốt cuộc là ai lại chạy đến nơi này khiêu khích. Phải biết rằng Phấn Tú thuộc về Cửu Huyền Tông, ở chỗ này khiêu khích Phấn Tú trên cơ bản chẳng khác nào khiêu khích Cửu Huyền Tông.
Lần này Cửu Huyền Tông có hai gã Tu Phục Tông Sư cùng đến, hai người đều là trưởng lão cấp Pháp Thân, trong đó Tu Phục đại trưởng lão Trương Uân còn là trưởng lão Pháp Thân đỉnh phong, dám ở đây trêu chọc Phấn Tú, trêu chọc Cửu Huyền Tông chẳng khác nào là chính diện khiêu khích Pháp Thân cường giả.
Phấn Tú ngửa đầu nhìn về phía cửa buồng, nhưng khi hắn nhìn thấy thân ảnh này, toàn thân hắn như dựng tóc gáy. Từ khi ở tỏa yêu tháp đến bây giờ đã chừng mười lăm năm, sau mười lăm năm tái kiến Âu Dương, Âu Dương cơ bản không có biến hóa quá lớn, nhưng mấy năm nay Phấn Tú cũng nghe được vô số chuyện về Âu Dương.
Tiểu thế giới bạt tiễn tồi thành, toàn bộ Trịnh gia hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngay cả năm tên linh sử đều bị chém giết, sau khi tiến vào Chân Linh Giới, còn đại náo Thánh Thú Cốc, đại chiến Cốt Long phệ hồn.
Vốn Phấn Tú cho rằng Âu Dương có thể đã chết, nhưng mười lăm năm sau, ngày hôm nay hắn lại ngồi trên cùng một chiếc thuyền với Âu Dương.
- Đúng là có duyên ắt sẽ gặp lại, Phấn Tú huynh vẫn khỏe chứ.
Trên người Âu Dương tràn đầy sát khí, khi nhìn thấy Phấn Tú, hắn lập tức nhớ lại trước kia Phấn Tú làm thế nào dùng huyễn trận bức bách hắn và đội hữu của hắn bất đắc dĩ tiến vào Sinh Tử Cảnh.
Nhớ đến đội hữu của mình chết trước mặt mình làm sao, nhớ đến dáng vẻ thống khổ của đội hữu trước khi chết, Âu Dương có thể không lập tức xuất thủ đã là khắc chế cực lớn.
- Thì ra là Âu Dương huynh. . . Từ biệt mười lăm năm, Âu Dương huynh vẫn phong thái như trước. . .
Mặc dù Phấn Tú bị Âu Dương hù dọa, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Dù sao Phấn Tú hiện tại đã không phải là Phấn Tú của tiểu thế giới trước kia, hắn hiện tại là đệ tử tinh anh của Cửu Huyền Tông. Cho dù Âu Dương phát điên xuất thủ ở đây, cuối cùng người chết nhất định là Âu Dương.
Ngay khi hai người đang tranh phong, mấy tên Tu Phục Tông Sư kết giao từ xa đi tới bên này, trong đó có Trương Uân và Mễ Bản.
- Phấn Tú?
Trương Uân nhìn thấy Phấn Tú đang giằng co với Âu Dương, vẻ mặt hắn lộ vẻ khó hiểu. Nhưng lập tức vẻ khó hiểu biến thành phẫn nộ.
Ở đây lại có người dám khiêu khích đệ tử của Cửu Huyền Tông hắn? Chẳng lẽ là chán sống rồi?
Ngay khi Trương Uân đang suy nghĩ có nên dùng một chưởng đập chết Âu Dương, hắn nhìn thấy tiêu chí trước ngực Âu Dương thuộc về Vạn Tiên Sơn.
- Mễ Bản lão ca, là người của Vạn Tiên Sơn các ngươi?
Trương Uân đưa ánh mắt nhìn Mễ Bản đứng bên cạnh, lúc này trên mặt Mễ Bản chỉ có biểu tình xấu hổ.
- Tiểu nương môn, ta nói cho ngươi biết, đừng nhằm vào ta.
Khi bên này đang giương cung bạt kiếm, thanh âm của Tiểu Nhạc cũng từ xa truyền đến, người phía sau Tiểu Nhạc chính là U Nguyệt Ảnh.
Cũng không biết Tiểu Nhạc rốt cuộc có chỗ nào hấp dẫn U Nguyệt Ảnh, hai ngày nay U Nguyệt Ảnh luôn luôn có ý định tới gần Tiểu Nhạc.
- Này, tiểu tử thối muốn đánh nhau với người ta?
Thân là một người chuyên chế tạo phiền phức, chỗ nào có phiền phức, Tiểu Nhạc chưa bao giờ bỏ qua.
- Đánh nhau?
U Nguyệt Ảnh cũng phóng nhãn nhìn về phía này, chỉ thấy lúc này Âu Dương đã đi tới bên cạnh Phấn Tú, trên người Âu Dương đã xuất hiện huyết diễm nhàn nhạt, cả người Phấn Tú đã bị ép tới một góc.
Đối phó với một Huyễn Thuật Sư, Âu Dương phải nắm chắc một kích tất sát, cho dù Phấn Tú đã bước vào Thánh Thể cũng vô cụng. Mũi tên của mình có năng lực tiên thiên phá hủy linh hồn, bất luận là Huyễn Thuật Sư đồng giai chống lại Âu Dương cơ bản đều là chịu chết.
- Dừng tay. . .
Trương Uân rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói, nhìn Phấn Tú bị ép đến đường cùng, hắn rất sợ Âu Dương sẽ ra tay bất lợi cho Phấn Tú.
- Xảy ra chuyện gì?
Ngay cả Mễ Bản cũng đi tới, nhưng ánh mắt của hắn chỉ đặt trên người Trương Uân, ở đây người có khả năng xuất thủ với Âu Dương cũng chỉ có một mình Trương Uân.
Vô số người vây quanh xem náo nhiệt, mấy ngày nay trên Xuyên Vân Thuyền thực sự quá thái bình yên tĩnh, hiện tại xuất hiện loại sự tình này thoáng cái liền náo nhiệt.
Rất nhiều người bắt đầu vọt tới phương hướng này, cường giả và Tu Phục Sư của các tông phái thánh địa, còn có một số đệ tử tiểu tông phái muốn tìm tòi bí mật Bách Tôn Đảo cũng đều chạy tới.
Chỉ chốc lát, hầu như toàn bộ người trên Xuyên Vân Thuyền đều tập trung tới vị trí này.
- Kẻ thù truyền kiếp.
Âu Dương nhìn Trương Uân đưa tay kéo Phấn Tú ra phía sau, hắn biết đây là trưởng lão Cửu Huyền Tông , tu vi rất cao, khẳng định không phải người hắn có thể đối kháng.
Mục Uyển đẩy đoàn người ra, đi tới bên cạnh Âu Dương, lúc này nàng phải xuất hiện, chỉ dựa vào Mễ Bản khẳng định không có khả năng đối kháng với Trương Uân và người của Cửu Huyền Tông phía sau Trương Uân.
- Kẻ thù truyền kiếp? Hừ hừ tiểu tử, mới lên đã muốn xuất thủ với người của Cửu Huyền Tông, lẽ nào ngươi nghĩ người của Cửu Huyền Tông dễ ức hiếp?
Trương Uân nhìn Mễ Bản, lại nhìn Âu Dương, hắn biết người này khẳng định là thủ hạ của Mễ Bản, câu nói Cửu Huyền Tông ta dễ ức hiếp của hắn đã đem ân oán cá nhân của Âu Dương và Phấn Tú thăng lên thành ân oán tông phái. Lúc này cho dù là Vạn Tiên Sơn muốn xuất thủ cũng phải suy nghĩ đến toàn bộ Cửu Huyền Tông.
- Hắc, lão mõ nhảy ra chịu chết, khi dễ Cửu Huyền Tông các ngươi sao, nếu không phục tại sao không một đối một còn giả bộ ép người.
Tiểu Nhạc hình như sợ lửa còn chưa đủ lớn, chỉ thấy hắn một tay móc hòn gạch của mình ra, tay cầm gạch, vẻ mặt khốc khốc chỉ vào Trương Uân nói.
- Ồ.....
Nghe thấy lời nói của Tiểu Nhạc, toàn bộ mọi người đứng xung quanh nhất thời ồ lên. Công khai khiêu khích Cửu Huyền Tông như vậy, theo những người này thấy, Tiểu Nhạc thực sự quá ngông cuồng.
- Ầm. . .
Trương Uân lửa giận tận trời, một chưởng đập về phía Tiểu Nhạc, yêu khí dời non lấp biển phảng phất như ngưng kết không khí, lần này tuyệt đối là toàn lực xuất thủ. Nhìn dáng vẻ của hắn là chuẩn bị một chiêu giết chết Tiểu Nhạc ngay tại chỗ.
- Ông. . .
Trận đồ mọc lên trước người Tiểu Nhạc, một mặt chuyển động thái cực đồ ngưng kết thành hình, ngăn cản phía trước Tiểu Nhạc trước khi một chưởng của Trương Uân đánh đến.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Một tiếng nổ vang lên, yêu khí và trận đồ đồng thời biến mất, lúc này những người xung quanh cũng vội vàng chạy tán loạn ra bốn phía.
Nhìn dáng vẻ Vạn Tiên Sơn và Cửu Huyền Tông đều muốn chiến đấu đến cùng, hai bên đều là bát đại tông phái, cho dù Vạn Tiên Sơn được xếp thứ nhất, Cửu Huyền Tông tuyệt đối cũng không chịu thua kém.
- Trương Uân ngươi có ý tứ gì, ngươi muốn khơi mào chiến hỏa của hai tông sao?
Mễ Bản vốn quen biết Trương Uân, nhưng quen biết là quen biết, một khi sự tình phát triển đến tình trạng liên quan đến hai tông, Mễ Bản vẫn phải đứng phía bên Vạn Tiên Sơn.
- Lão mõ, ngươi xem ngươi kìa, không phải ca ca vũ nhục ngươi, nếu như tám trăm năm trước, ca ca chỉ cần một đập là có thể đập chết ngươi.
Tiểu Nhạc lại thêm mắm thêm muối.
- Được, Vạn Tiên Sơn các ngươi muốn xé rách mặt cũng chiến đấu đến cùng với Cửu Huyền Tông sao.
Trương Uân vung tay lên, tất cả đệ tử Cửu Huyền Tông đồng thời đứng phía sau, nhìn dáng vẻ đã chuẩn bị xuất thủ.
Mễ Bản đứng trước người Âu Dương, nhìn Trương Uân nói:
- Trương Uân, đừng lấy Cửu Huyền Tông ra hù dọa chúng ta, người xuất thủ trước chính là Cửu Huyền Tông các ngươi.
- Hừ, đừng tưởng rằng cùng là Pháp Thân đỉnh phong, ngươi có thể không kiêng nể gì cả, nói cho ngươi biết, hôm nay nếu muốn chiến, Mục Uyển phụng bồi đến cùng, Cửu Huyền Tông muốn chiến, Vạn Tiên Sơn đồng dạng phụng bồi đến cùng.
Mục Uyển rốt cuộc mở miệng , nhưng câu nói của nàng hoàn toàn không nể mặt Cửu Huyền Tông.
Âu Dương và Phấn Tú trước đó có thù hận gì không nói, lúc này nếu như Vạn Tiên Sơn tỏ ra yếu thế, như vậy bộ mặt đệ nhất tông phái của Vạn Tiên Sơn cũng không còn nữa.
Có lý hay không không phải then chốt, giống như Lỗ Tu bình thường nói, đánh thắng thì ngươi có để ý, đánh không thắng, bất cứ lúc nào ngươi cũng không có lý.
- Vạn Tiên Sơn từ trước đến nay không e ngại bất cứ kẻ nào, chỉ cần có thể đánh thắng, có chuyện gì có ta chịu trách nhiệm.
Đây là lời nói của Lỗ Tu, đúng như Lỗ Tu đã nói, Vạn Tiên Sơn có thể độc bá Trung Châu, áp chế thất tông khác chứng minh Vạn Tiên Sơn chưa bao giờ là bên yếu thế.
Sáu trăm năm trước có người từng đến Thông Thiên Phong khiêu khích, cho dù Lỗ Tu tự biết không phải đối thủ, vẫn toàn lực nghênh chiến, cuối cùng dẫn tới Bạch Hủ Minh xuất thủ đánh cho Quý Thành Không nửa tàn phế, từ sau trận chiến ấy, Lỗ Tu nói với tất cả đệ tử Vạn Tiên Sơn, khi đối mặt với kẻ thù bên ngoài chỉ có một chữ - Chiến.
Hôm nay mặc dù là Tiểu Nhạc khiêu khích trước, nhưng Tiểu Nhạc chỉ nói chuyện mà thôi, nhưng Trương Uân lại xuất thủ muốn lấy mạng Tiểu Nhạc, như vậy chẳng khác nào kích phát lửa giận của người Vạn Tiên Sơn.
Mặc kệ trước đó Âu Dương và Phấn Tú làm sao phát sinh xung đột, Trương Uân tiến lên muốn giết người như vậy là không được.
- Vạn Tiên Sơn chuẩn bị khai chiến với Cửu Huyền Tông?
Trương Uân thấy Vạn Tiên Sơn cường ngạnh như vậy, hắn biết chuyện hỏng rồi. Hắn không nghĩ một chưởng của mình đã chọc vào tổ ong vò vẽ, nhìn dáng vẻ, xem ra hôm nay nhất định phải chiến.
Nhưng đều là Pháp Thân đỉnh phong, ở đây tuyệt đối không có ai có thể đánh thắng Mục Uyển. Trừ phi là U Nguyệt Ảnh xuất thủ, bằng không người chịu thiệt hôm nay tuyệt đối là Cửu Huyền Tông.
- Khai chiến, hừ hừ, Vạn Tiên Sơn chúng ta chưa từng sợ ai, nói cho ngươi biết cơ nghiệp của Vạn Tiên Sơn đều là dựa vào nắm đấm tạo ra, Vạn Tiên Sơn không sợ bất cứ khiêu khích nào.
Tiểu Nhạc cầm hòn gạch trong tay chỉ vào Trương Uân. Lúc này toàn bộ người của Vạn Tiên Sơn đã đứng lại cùng nhau.
- Là hắn khiêu khích trước, Vạn Tiên Sơn các ngươi không nói đạo lý.
Phấn Tú ở bên cạnh mở miệng nói.
- Câm miệng, nơi này có chỗ cho ngươi nói chuyện sao, ngươi là thân phận gì, ở trước mặt trưởng lão tiền bối, ngươi là thứ gì, lẽ nào đệ tử Cửu Huyền Tông các ngươi một chút quy củ cũng không hiểu.
Âu Dương tiến lên đứng bên cạnh Mục Uyển, thủ đoạn chỉ vào Phấn Tú, câu nói này của hắn không chỉ đánh vào thể diện của Phấn Tú, đồng thời còn đánh vào lỗ tai Cửu Huyền Tông, hung hăng chụp mũ đệ tử không biết quy củ lên đầu Cửu Huyền Tông.
- Ngươi. . .
Phấn Tú bị Âu Dương chọc giận không biết nói gì .
- Hừ, vậy ngươi là thứ gì, đệ tử Vạn Tiên Sơn các ngươi có quy củ? Ở đây đều là trường lão tiền bối, hai tiểu bối các ngươi cũng xứng mở miệng.
Trương Uân đáp trả, hắn nhìn Âu Dương chỉ có Thánh Thể tu vi, còn Tiểu Nhạc mới chỉ có bảy tám tuổi. Ý tứ của Trương Uân rất đơn giản, giống như Âu Dương đã nói, đệ tử Cửu Huyền Tông chúng ta không biết quy củ, đệ tử Vạn Tiên Sơn các ngươi cũng không có quy củ?
- Ha ha ha ha. . .
Tiểu Nhạc ôm hòn gạch, một trận cuồng tiếu, hắn vừa cười vừa la lớn:
- Ngươi biết lão tử có thân phận gì không? Cho dù Lỗ Tu thấy lão tử cũng không dám lớn tiếng với lão tử, lão tạp mao như ngươi cũng xứng xưng là tiền bối với lão tử.
Tiểu Nhạc vừa thốt lên xong, toàn bộ buồng nhỏ trên tàu nhất thời ồ lên, Tiểu Nhạc quả thật thuộc về Vạn Tiên Sơn, nhưng cho dù đệ tử Vạn Tiên Sơn không giảng quy củ, tuyệt đối cũng không dám lấy cái tên Lỗ Tu ra đùa giỡn. Hiện tại Tiểu Nhạc lại dám nói Lỗ Tu cũng không dám lớn tiếng với hắn, mọi người ở đây bắt đầu tự hỏi thân phận của Tiểu Nhạc.
- Hừ đừng treo đầu dê bán thịt chó, ngươi có thân phận gì không liên quan đến Cửu Huyền Tông chúng ta?
Trương Uân bị câu nói của Tiểu Nhạc nhất thời làm cho không biết nói gì, nhưng hắn rất chuyển trọng tâm câu chuyện lên người Âu Dương.
- Đúng vậy, đồng dạng là đệ tử, đệ tử Vạn Tiên Sơn các ngươi biết giảng quy củ.
Trong Cửu Huyền Tông có người mở miệng giúp đỡ.
- Ài. . .
U Nguyệt Ảnh ở bên ngoài thở dài một hơi, nàng biết hôm nay Cửu Huyền Tông khẳng định không chiếm được tiện nghi . Người khác không nhìn ra thân phận của Âu Dương là vì Âu Dương còn rất trẻ, lại rất khiêm tốn.
Nhưng từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy Âu Dương đã phát hiện, người này lén dùng chân thực chi nhãn nhìn mình, ở Vạn Tiên Sơn người sở hữu chân thực chi nhãn còn có thể đạt được Thánh Thể chỉ có một người, đó là Âu Dương
- Đừng dùng cái đầu của ngươi đi so với đầu của người khác, ngươi tưởng ngươi là thứ gì, đây là Âu Dương trưởng lão của Vạn Tiên Sơn chúng ta.
Tiểu Nhạc một hơi nói ra thân phận của Âu Dương.
Khi hắn vừa nói ra hai chữ Âu Dương, toàn bộ buồng nhỏ trên tàu nhất thời vang lên những tiếng kinh hô.
Tu Phục Tông Sư trẻ tuổi nhất Chân Linh Giới, từng một mình tiến nhập Thánh Thú Cốc, lấy thân thể cửu giai khiêu chiến Cốt Long phệ hồn. Hắn còn sở hữu chân thực chi nhãn, được xưng là siêu cấp Tu Phục Tông Sư Âu Dương, tương lai có cơ hội bước vào Tu Phục Thần Sư nhất.
Vô số người dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn Âu Dương, bởi vì mười năm trước Cực Cảnh tan biến, vô số người đều suy đoán Âu Dương đã chết trong Cực Cảnh.
Chuyện Âu Dương đại náo Vạn Tiên Sơn cũng chỉ là tin đồn trong nội bộ Vạn Tiên Sơn, ngoại giới căn bản không biết Âu Dương đã xuất hiện.
Hiện tại nhìn thấy Âu Dương, trong lòng mọi người đều có suy nghĩ: Vạn Tiên Sơn quá nham hiểm, che giấu một Tu Phục Tông Sư tròn mười năm, hiện nay để hắn tới tham gia Tu Phục phong hội, rất hiển nhiên là muốn mang tới một bất ngờ kinh người.
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Trương Uân đương nhiên biết Âu Dương là ai, thân là Tu Phục Tông Sư, mười năm trước khi hắn nghe nói Âu Dương là Tu Phục Tông Sư còn có chút không tin, nhưng hiện tại Âu Dương chân chính xuất hiện bên cạnh hắn, còn mang theo chức danh trưởng lão Vạn Tiên Sơn. Chức danh này khiến những lời hắn vừa nói ra đều vứt đi.
- Không hiểu quy củ? Nói cho ta biết rốt cuộc là ai không hiểu quy củ, trường lão tiền bối ở đây nói chuyện, đệ tử tiểu bối Cửu Huyền Tông các ngươi cũng dám mở miệng xen vào?
Âu Dương nhất quyết không chịu buông tha.
- Hừ hừ, thì ra đệ tử Cửu Huyền Tông đều không có quy củ như vậy . .
Mục Uyển cũng mở miệng .
- Ngươi. . . Các ngươi. . .
Sắc mặt Trương Uân rất khó coi, nhìn tình huống hiện tại, bọn họ chắc chắn không chiếm ưu thế, nhưng hiện tại kêu hắn chịu thua hắn thì quá mất mặt.
Trương Uân đưa mắt nhìn xung quanh, hiện tại hắn rất muốn nhìn thấy một nhân vật đứng ra hoà giải, thế nhưng hắn nhìn một vòng lại phát hiện tất cả mọi người đều làm ra vẻ ta không quen biết ngươi.
- Cửu Huyền Tông không phải nói muốn khai chiến với Vạn Tiên Sơn chúng ta sao? Được, đến đây, không chiến các ngươi chính là tôn tử.
Tiểu Nhạc lúc nào cũng khác loại như vậy. Hình như đánh nhau thì hắn không thoải mái, đứng ở bên cạnh bắt đầu la hét.
- Các ngươi đừng khinh người quá đáng.
Lúc này Trương Uân thật sự không dám xuất thủ, cho nên hắn chỉ có thể bất đắc dĩ kêu to.
- Khinh người quá đáng? Ta và đệ tử không hiểu quy củ của Cửu Huyền Tông các ngươi chính là kẻ thù truyền kiếp, hôm nay ta phải giết người này.
Lúc này thái độ của Âu Dương biểu lộ rất rõ ràng. Câu nói này của hắn thoáng chốc cũng nhen nhóm lửa giận của đám người Cửu Huyền Tông.
Vạn Tiên Sơn đắc ý, không chịu buông tha cho người khác còn chưa tính, nhưng hiện tại còn khẩu xuất cuồng ngôn muốn chém đệ tử của bọn họ, nếu như lúc này bọn họ còn có thể nhẫn, như vậy bọn họ có thể gọi là Ninja .
- Ầm. . .
Trương Uân giành xuất thủ trước, hắn đánh một chưởng về phía Âu Dương. Trong những người ở đây, Tiểu Nhạc không biết sâu cạn, yếu nhất chính là Âu Dương, hôm nay bất luận như thế nào hắn nhất định cũng phải giết chết nhân vật có cơ hội tiến vào Tu Phục Thần Sư nhất.
- Được, Trương Uân, ngươi dám xuất thủ với trưởng lão chúng ta, hôm nay là Cửu Huyền Tông các ngươi hết lần này đến lần khác xuất thủ khiêu khích, đừng trách chúng ta.
Mục Uyển xuất thủ trận đồ đỡ một kích cho Âu Dương, lập tức trận đồ xung quanh nàng chớp động.
- Rống. . .
Trương Uân hét lớn một tiếng, trong nháy mắt hoàn thành yêu hóa, một cự tượng từ trên đầu hắn bay ra, cùng với Trương Uân, một gã trưởng lão khác phía sau hắn cũng đồng thời yêu hóa xuất thân cự tượng.
Hai bên nói đánh là đánh, những người chung quanh bắt đầu lui về phía sau, không ai muốn bị chiến hỏa lan đến.
- Ầm.
Mục Uyển bắn ra trận đồ, vô số trận đồ bên người nàng hình thành từng bức tranh tươi đẹp, bức tranh cuộn tròn giống như nước sông cuồn cuồn không dứt, từng bức trận đồ không ngừng hình thành xung quanh, chỉ trong chốc lát, tất cả những người của Vạn Tiên Sơn và Cửu Huyền Tông đều bị bao vây trong trận đồ.
Âu Dương cầm Thứ Kiêu Cung trên tay, toàn thân huyết diễm thiêu đốt, đứng trong trận đồ của Mục Uyển, Âu Dương biết Mục Uyển sẽ giúp mình đỡ các loại công kích, cái hắn hắn cần phải làm chính là chém giết Phấn Tú tại chỗ.
Khi hai bên đang hết sức căng thẳng, một giọng nữ vang lên:
- Thật sự muốn đánh sao. . .Nơi này là Xuyên Vân Thuyền, lẽ nào các ngươi muốn để thuyền chìm ?
Đây là thanh âm của U Nguyệt Ảnh, lúc này người dám đứng ra nói cũng chỉ có U Nguyệt Ảnh. Dù sao thân là tông chủ Thái Nhất Tông, lời nói của nàng có uy tín hơn bất cứ kẻ nào khác.
Thấy U Nguyệt Ảnh đi tới, hai bên tạm ngừng lại, nhưng nhìn hai bên nổi giận đùng đùng, rất hiển nhiên là không ai định dừng tay.
- Đều là Tu Phục Tông Sư, hà tất cần vũ lực giải quyết, dùng thủ đoạn của Tu Phục Tông Sư giải quyết không phải tốt hơn sao?
U Nguyệt Ảnh nhìn song phương giương cung bạt kiếm, nhưng câu nói của nàng đồng thời cũng khiến song phương sửng sốt.
Đúng vậy hai bên đều là Tu Phục Tông Sư, hà tất phải dùng thủ đoạn thô bạo như vậy giải quyết? Dùng phương thức của Tu Phục Tông Sư đồng dạng cũng có thể giải quyết.
- Thủ đoạn của Tu Phục Tông Sư.
Âu Dương đương nhiên cũng từng nghe nói phương thức quyết đấu của Tu Phục Tông Sư, lúc này U Nguyệt Ảnh đề nghị, Âu Dương là người đầu tiên đứng dậy nói:
- Được, vậy dùng thủ đoạn của Tu Phục Tông Sư, Phấn Tú hôm nay ta với ngươi cược mệnh.
- Cược mệnh.
Hai chữ này vừa thốt ra, toàn bộ Tu Phục Tông Sư đều trở nên hưng phấn.
Tu Phục Tông Sư đánh cược tính mệnh với người khác không phải không có, nhưng chí ít gần nghìn năm qua không xuất hiện chuyện Tu Phục Tông Sư đánh cược tính mệnh, hiện giờ Tu Phục Tông Sư trẻ tuổi nhất Âu Dương lại một hơi quyết định cược mệnh, bọn họ không hưng phấn mới là lạ.
- Cược mệnh, ngươi có xấu hổ hay không, ngươi đường đường là một Tu Phục Tông Sư, lại tìm một Tu Phục Đại Sư cược mệnh.
Trương Uân vô cùng tức giận, Âu Dương cược mệnh cũng được rồi, nhưng hắn và Phấn Tú căn bản không cùng cấp bậc.
- Lão mõ, nếu ngươi không phục thì ngươi ra đi, đánh cược luôn cả ngươi.
Tiểu Nhạc ngồi trên boong thuyền, trong tay cầm hòn gạch gõ bang bang lên boong thuyền.
- Được, các ngươi không phải muốn công bằng sao? Hôm nay ta và Phấn Tú cược mệnh, ngươi có thể thay Phấn Tú xuất chiến, nhưng nếu ngươi thua, như vậy vẫn phải giao mạng của hắn.
Âu Dương căm tức nhìn Trương Uân, nếu như lúc này Trương Uân còn không dám tiếp, vậy sau này Trương Uân không cần lăn lộn, Cửu Huyền Tông cũng sẽ mang danh là kẻ yếu đuối.
Bị ép buộc đến mức này, cho dù Trương Uân không muốn tiếp cũng không được. Trương Uân bước ra, quay sang nói với Âu Dương:
- Tiểu tử kia, đừng tưởng sở hữu chân thực chi nhãn là thực sự thiên hạ vô địch, ngươi không phải muốn cược mệnh sao? Hôm nay ta sẽ thu mạng của ngươi.
Trương Uân tràn đầy tự tin nói.
Phải biết rằng chữa trị thuật của Trương Uân so với Mễ Bản chỉ có hơn chứ không kém, hắn đặt chân vào hàng ngũ Tu Phục Tông Sư đã bao nhiêu năm? Theo hắn thấy Âu Dương đặt chân vào Tu Phục Tông Sư đã bao nhiêu năm? Ngay cả Âu Dương từ trong bụng mẹ đã là Tu Phục Tông Sư tuyệt đối cũng không có khả năng mạnh hơn hắn.
- Được, mệnh của Âu Dương đặt ở đây, nhưng có thể lấy đi hay không phải xem bản lĩnh của ngươi.
Âu Dương cũng ngoan cường tiến lên. Hôm nay hắn cũng nhận ra, muốn giết Phấn Tú rất khó, trừ phi là dẫn động đại chiến lưỡng tông, giết chết toàn bộ người của Cửu Huyền Tông ở đây, bằng không hôm nay muốn giết Phấn Tú không có khả năng.
Loại phương thức cược mệnh này cũng là phương thức tốt nhất. Hai bên dùng tính mạng đánh cược một trận quyết đấu chữa trị thuật đỉnh phong, thắng bại có nhiều Tu Phục Tông Sư như vậy bình phán đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.
Âu Dương nhìn Trương Uân, mặc dù lúc này Âu Dương luôn miệng nói cược mệnh, nhưng Âu Dương sớm đã nghĩ đến đường lui, nếu như thắng đương nhiên không cần phải nói, Phấn Tú không muốn giao mạng ra đây, các Tu Phục Tông Sư cũng không đáp ứng.
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế