Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 425: Chỉ mành treo chuông (1).
Nguồn: Sưu Tầm
Nhưng tổn thương như thế vẫn không cách nào giết chết cường giả có được lực viễn cổ. Đạm Thai Kha ở trên mặt đất thở hổn hển, mới rồi ý chí vĩnh sinh bị đánh tan đã hồi phục chút ít. Ý chí vĩnh sinh trọng điểm là hồi phục nhanh, ý chí bất khuất của Khúc Hướng Tiền chưa trở về nhưng ý chí vĩnh sinh thì đã quay lại rồi.
Khi ý chí vĩnh sinh trở về, Đạm Thai Kha biết hôm nay Vạn Tiên sơn không có ai giữ chân họ được nữa.
- Ha ha ha ha! Một đám Đại Đế thì làm sao? Lão quỷ Bạch Hủ Minh trong một trăm năm không thể đấu nữa. Năm ngày sau hai chúng ta sẽ lại đến Vạn Tiên sơn, ta khuyên các ngươi trong vòng năm ngày này rút khỏi Vạn Tiên sơn đi, để tránh lúc chúng ta huyết tẩy Vạn Tiên sơn thì không nể tình!
Đạm Thai Kha dìu Khúc Hướng Tiền, hai người hóa thành ảo ảnh biến mất. Một đám Đại Đế Vạn Tiên sơn lắc đầu, thở dài.
Mới rồi Bạch Hủ Minh một chiêu Kiếm Tại Ngã Tâm thành công đánh phá ý chí viễn cổ của hai người, khi đó họ chỉ có thực lực Đại Đế bình thường, tiếc rằng Vạn Tiên sơn không bắt chặt cơ hội duy nhất đó đánh chết hai người.
Bây giờ hai người bỏ chạy, ai đều hiểu Vạn Tiên sơn tiêu rồi.
- Số mệnh...là số mệnh...
Bạch Hủ Minh tuyệt vọng quỳ trên Thông Thiên phong, một kích cuối cùng hy vọng đánh ra một tương lai, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Trong trăm năm Bạch Hủ Minh không thể chiến đấu được nữa, dù Vạn Tiên sơn có nhiều Đại Đế cũng không khả năng ngăn cản hai cường giả ý chí viễn cổ ra tay,
- Không lẽ ông trời muốn lấy đi Vạn Tiên sơn sao!?
Lỗ Tu nhìn Vạn Tiên sơn bị đánh thành một đống hỗn độn, nhìn Thông Linh Hải tán loạn nhấn chìm vô số ngọn núi, nhìn thật nhiều Đại Đế bị nước mưa thủy long giết chết, trong lòng gã buồn bã.
- Tông chủ... Chúng ta...
Các trưởng lão cấp Đại Đế Vạn Tiên sơn biết hôm nay hai người kia bỏ chạy, vậy thì năm ngày sau có lẽ thật sự huyết tẩy Vạn Tiên sơn.
Lỗ Tu giọng điệu ủ rũ nói:
- Đi phòng nghị sự đi...tất cả nên có chấm dứt.
Không lẽ cơ nghiệp mấy vạn năm của Vạn Tiên sơn sẽ từ bỏ trong tay bọn họ đời này sao?
Lỗ Tu không cam lòng, gã thật sự không cam lòng.
Đại sảnh nghị sự, lúc này toàn bộ trưởng lão Vạn Tiên sơn đều tụ tập. Bạch Hủ Minh ngồi bên cạnh Lỗ Tu, nhưng lúc này Chiến Đế đã không còn uy nghiêm mạnh mẽ, hiện tại Chiến Đế giống như là một ông lão bình thường.
- Đều tại Âu Dương đó! Nếu không phải Âu Dương khiến thái thượng trưởng lão nguyên khí đại thương thì chúng ta sẽ không bị buộc đến đường cùng như vậy!
Một trưởng lão cấp Đại Đế tức giận đứng dậy nói:
- Từ khi hắn đi tới Vạn Tiên sơn thì không có ngày nào là Vạn Tiên sơn yên bình!
- Đúng! Đều tại hắn!
Một đám người bắt đầu phụ họa. Lúc này luôn phải tìm ra một người chịu tội thay, nhân tuyển tốt nhất đương nhiên là Âu Dương.
- Bắt đầu từ khi Âu Dương vào Vạn Tiên sơn hắn đã làm được cái gì cho Vạn Tiên sơn? Trừ gây họa ra hắn không làm được gì hết! Tu Phục Tông Sư! Tu Phục Tông Sư như vậy Vạn Tiên sơn thà rằng không cần!
Đại Đế nói chuyện biểu tình rất kích động, nhưng nhìn ra được gã rất yêu Vạn Tiên sơn.
Mục Uyển đứng ra bênh vực Âu Dương:
- Bây giờ là lúc đùn đẩy trách nhiệm sao? Âu Dương đúng là gây họa, nhưng các ngươi cảm thấy dù Âu Dương không gây họa thì những tên lòng muông dạ thú đó sẽ để Vạn Tiên sơn vĩnh viễn hùng bá Trung Châu sao?
Mễ Bản cũng đứng dậy nói:
- Đúng vậy, mặc dù Âu Dương gây họa nhưng hắn cũng là đệ tử Vạn Tiên sơn, hiện tại chúng ta nên làm là sóng vai chiến đấu vượt qua khó khăn này chứ không phải nói ai đúng ai sai.
- Hừ!
Trưởng lão Đại Đế đó cũng biết lúc này không thích hợp thảo luận ai đúng ai sai, hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống.
Cả phòng nghị sự lại chìm trong tĩnh lặng, mọi người nhìn chằm chằm Bạch Hủ Minh, họ muốn biết ý tưởng của lão như thế nào.
Bạch Hủ Minh liếc mắt các trưởng lão bên dưới, lão hiểu rằng khi không biết bí mật của Âu Dương thì cách nghĩ của những người này là không thể tránh khỏi.
Nhưng dù là hiện tại thì Bạch Hủ Minh cũng không hối hận, con người chỉ thấy trước mắt suy sụp nhưng không biết đằng sau sụp đổ là càng lớn trỗi dậy.
Bạch Hủ Minh tin tưởng chỉ cần cho Âu Dương trưởng thành, có một ngày những gì đã mất sẽ lấy lại. Mặc kệ là Khúc Hướng Tiền hay Đạm Thai Kha, họ không thể nào là đối thủ khi Âu Dương chân chính nắm giữ Tứ Phương chiến kỳ.
Bạch Hủ Minh suy tư thật lâu sau, nói:
- Trong vòng năm ngày, rời đi đi.
- Sư huynh!
- Thái thượng trưởng lão!
Đám người không dám tin nhìn Bạch Hủ Minh, họ tưởng lão sẽ nói là tử chiến đến cùng. Nếu Bạch Hủ Minh nói câu đó vậy họ chắc chắn sẽ lựa chọn cùng Vạn Tiên sơn quyết chiến không lùi, nhưng bây giờ Bạch Hủ Minh nói rút lui!
- Căn cơ của Vạn Tiên sơn không phải là Trung Châu, căn cơ của Vạn Tiên sơn là người sống. Chỉ cần người còn đó thì vẫn có thể lấy lại thứ đã mất.
Bạch Hủ Minh nhìn người bên dưới, nói tiếp:
- Đi đi thôi, núi xanh còn đó.
Bạch Hủ Minh nói xong đứng dậy, chậm rãi đi ra phòng nghị sự, hướng tới cung phụng đường Chưởng Tông cung của Vạn Tiên sơn.
Nhìn hành động của Bạch Hủ Minh, các trưởng lão và Lỗ Tu tự động đi theo sau, nhưng họ không đi vào mà đứng ngoài cung phụng đường nhìn Bạch Hủ Minh quỳ trước pho tượng các đời tổ tiên.
- Bạch Hủ Minh là tội nhân, nhưng Bạch Hủ Minh tin rằng dù là liệt tổ liệt tông sống lại chắc sẽ không trách tội hôm nay Bạch Hủ Minh lựa chọn. Vạn Tiên sơn thành lập tức năm vạn bảy ngàn năm trước, tọa ủng Trung Châu, hùng bá một phương, uy hiếp Chân Linh Giới. Nhưng hôm nay đệ tử Vạn Tiên sơn không thể không buông bỏ tất cả.
Bạch Hủ Minh nói đến đây nước mắt lăn dài.
*Bùm! Bùm! Bùm!*
Bạch Hủ Minh dập đầu ba cái hướng liệt tổ liệt tong xong nói nhìn các pho tượng, nói:
- Ta nhân danh thái thượng trưởng lão đời thứ mười bảy Vạn Tiên sơn, hiện tại mệnh lệnh cho đệ tử Vạn Tiên sơn rút khỏi Vạn Tiên sơn, xa xứ đến phương tây!
Bạch Hủ Minh nói xong đứng dậy, mặc dù lão đã mất đi lực lượng kinh thiên nhưng tại Vạn Tiên sơn thì lời của lão cao hơn tất cả.
*Vèo!*
Một đám trưởng lão bao gồm Lỗ Tu, toàn bộ quỳ gối xuống đất, nhìn Bạch Hủ Minh như vậy lòng họ rất đau.
Bạch Hủ Minh nói:
- Thu dọn đồ đạc, trong vòng năm ngày rời khỏi Vạn Tiên sơn đi.
Lúc này không ai mở cửa Cung Phụng đường, bởi vì họ hiểu Bạch Hủ Minh lựa chọn con đường này phải gánh tội danh gì, người hiểu thì cho qua, người không hiểu sẽ mắng lão.
- Thông báo cho đệ tử mỗi núi chuẩn bị rời đi.
Lỗ Tu buồn bã xoay người đi hướng đại điện phía xa.
Toàn Vạn Tiên Sơn trong một ngày đều biết tin sắp dọn đi, các đệ tử Vạn Tiên sơn thất thanh khóc, loại khuất nhục này khiến họ không thể chấp nhận, nhưng giờ đây ai cũng biết làm như vậy là vì bất đắc dĩ. Núi xanh còn đó không sợ không củi đốt!
Đệ tử Vạn Tiên sơn tha thứ Bạch Hủ Minh, bởi vì nếu không có ông lão này đốt hồn huyết chiến bức lùi hai cường giả ý chí viễn cổ thì một ngày trước có lẽ họ đã bị tiêu diệt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 426: Chỉ mành treo chuông (2).
Nguồn: Sưu Tầm
Nhưng đệ tử Vạn Tiên sơn không thể tha thứ một người, đó chính là Âu Dương, thủ phạm mọi chuyện! Nếu như không phải hắn ở Mê Hồn Hải làm mưa làm gió khiến hai Đại Đế Đạm Thai gia mất đi thì sao Đạm Thai Kha xuất hiện tại đây? Nếu không phải bởi vì Âu Dương thì thái thượng trưởng lão làm sao nguyên khí đại thương, bị người bức đến dưới thành không thể không đốt hồn huyết chiến?
Tất cả đều bởi vì Âu Dương mà ra. Có thể nói lúc này đệ tử Vạn Tiên sơn hận Âu Dương, hận hung thủ này thấu xương.
Thời gian bốn ngày chớp mắt qua đi, trước sơn môn Vạn Tiên sơn các đệ tử lưu luyến quỳ lạy Vạn Tiên sơn. Hôm nay dù rời đi nhưng mỗi đệ tử đều tin tưởng tương lai họ sẽ lại cai quản non sông này.
Lỗ Tu và tất cả trưởng lão đứng trước Cung Phụng đường, họ đang chờ Bạch Hủ Minh đi ra cùng họ lên đường.
- Sư huynh! Năm ngày sắp tới, chúng ta nên đi.
Lỗ Tu nói đến chữ đi thì trong mắt tràn đầy đau đớn.
Trong Cung Phụng đường không có hồi âm, nhưng mọi người cảm ứng được Bạch Hủ Minh còn ở bên trong, lão không nói chuyện là vì lưu luyến hơn bất cứ ai, lão yêu thích Bạch Hủ Minh hơn bất cứ ai.
- Sắp phải đi sao? Liệt tổ liệt tông, tội nhân Bạch Hủ Minh không giữ gìn được cơ nghiệp mấy vạn năm của Vạn Tiên sơn...
Cuối cùng Bạch Hủ Minh cúi đầu trước các pho tượng liệt tổ liệt tông. Bạch Hủ Minh vốn định cùng Vạn Tiên sơn sống chết, nhưng lão biết không thể làm vậy.
Dù sao sinh ra một cường giả ý chí viễn cổ quá khó khăn, nếu như lão chết rồi, Âu Dương không thể đạt thành thì sao? Cho nên Bạch Hủ Minh không thể chết, lão phải giữ lại mạng sống tính toán cho tương lai. Bạch Hủ Minh biết không thể chờ lâu hơn, vì thời gian sắp đến rồi. Nếu trong năm ngày không rời đi thì Khúc Hướng Tiền, Đạm Thai Kha sẽ không tha cho lão.
Bây giờ cách kỳ hạn năm ngày chỉ còn lại nửa ngày cuối, mình cũng nên đi thôi.
Bạch Hủ Minh mở cửa Cung Phụng đường, nhìn sư đệ và các trưởng lão đứng bên ngoài chờ đợi.
Bạch Hủ Minh cười cười nói:
- Đi thôi.
Một tia chớp đen xẹt qua không trung hướng tới Vạn Tiên sơn chạy nhanh như bay. Mặc dù cách Vạn Tiên sơn còn vạn dặm nhưng Thần Sư Chi Nhãn của Âu Dương có thể thấy Vạn Tiên sơn biến đổi.
Ngọn núi vốn tú lệ bị tàn phá, dù Thông Linh Hải lại hội tụ nhưng dấu vết bị sóng lớn gột rửa còn có thể thấy rõ.
Vạn Tiên sơn hộ sơn đại trận đã bị công phá, các đệ tử Vạn Tiên sơn quỳ trước sơn môn! Đây là tình cảnh đầu tiên Âu Dương thấy ở Vạn Tiên sơn.
- Thật sự xảy ra chuyện!
Âu Dương nhìn thấy cảnh tượng này thì lòng run lên, hắn dùng tốc độ nhanh nhất vọt hướng Vạn Tiên sơn. Âu Dương không biết Bạch Hủ Minh trấn giữ Vạn Tiên sơn tại sao bị người ta đánh thành như vậy. Không lẽ Bạch Hủ Minh bị thương? Âu Dương thầm nghĩ, hắn không hề biết chuyện liên quan Bạch Hủ Minh bị thương.
Sau khi Âu Dương được Bạch Hủ Minh cứu ra thì lão rời đi, từ đó hắn không có liên lạc gì với Vạn Tiên sơn, cho nên chuyện lão vì giữ gìn hắn không tiếc tự tổn thương tu vi hắn chưa từng nghe nói, không hay biết.
Xa ngoài vạn dặm Âu Dương chớp mắt đến ngay. Lúc này trước sơn môn Vạn Tiên sơn ầm ĩ tiếng khóc, đương nhiên có người khóc mệt mỏi rồi đứng dậy rời đi.
Nhìn mấy chục vạn người phủ kín sơn môn Vạn Tiên sơn, Âu Dương không biết trong lòng mình đến tột cùng có cảm giác gì. Âu Dương biết, cách duy nhất tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra chính là đi tìm Bạch Hủ Minh để hỏi.
Ngoài Vạn Tiên sơn hai ngàn dặm, Đạm Thai Kha và Khúc Hướng Tiền nhìn Vạn Tiên sơn như vậy, mặt lộ nụ cười. Họ biết từ hôm nay trở đi Vạn Tiên sơn thật sự đi xuống thần đàn.
- Đạm Thai huynh, tại sao không chọn giết chết Bạch Hủ Minh?
Khúc Hướng Tiền biết muốn giết Bạch Hủ Minh lúc này là tốt nhất, dù cường giả ý chí viễn cổ như lão không thể giết, nhưng nếu hai người liên hợp đến lão không thể phản kháng, khi đó cũng không phải không thể giết chết lão.
- Bạch Hủ Minh là dễ dàng bị giết chết như vậy sao? Coi như Chiến Đế tạm thời mắc cạn thì hắn vẫn là Chiến Đế, muốn giết hắn, không chừng ngược lại hai chúng ta đều đền mạng.
Có chút bí mật Khúc Hướng Tiền không biết nhưng Đạm Thai Kha thì hiểu rõ.
- Các đời liệt tổ liệt tông Vạn Tiên sơn ở Cung Phụng đường không đơn giản, ở đó phong ấn một tia lực lượng của tất cả cường giả Vạn Tiên sơn. Xua đuổi Vạn Tiên sơn ít nhất khiến họ có tia hy vọng, cảm thấy còn có thể trở về, không cùng ngươi ngọc thạch câu phần. Nhưng nếu ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt, vậy thì Vạn Tiên sơn chắc chắn sẽ kích động toàn Cung Phụng đường, nhiều lực lượng cùng xông ra, coi như là ngươi với ta cũng khó thoát chết.
Đạm Thai Kha không hề ngu ngốc, ban đầu lúc phát hiện Cung Phụng đường gã liền biết, Cung Phụng đường và Bách Binh các Đạm Thai gia bọn họ có điểm giống nhau, đều là điểm cuối ngọc thạch câu phần.
Nếu ai muốn đuổi tận giết tuyệt Vạn Tiên sơn thì người Vạn Tiên sơn tuyệt đối sẽ kích phát điểm nóng này đưa những kẻ đó về chầu trời.
- Thì ra là vậy.
Khúc Hướng Tiền gật gù, thiên cung cũng có chỗ như vậy, chẳng qua lúc đầu gã không nghĩ đến, giờ nghe Đạm Thai Kha nói thì cảm thấy nếu thật sự đuổi tận giết tuyệt Vạn Tiên sơn, vậy hai người sợ là sẽ chết chắc.
Đạm Thai Kha nói, mặt mang nụ cười âm độc:
- Ban đầu ngươi dùng thủy long muốn hủy đi Thông Thiên phong thì ta đã muốn khuyên ngươi. Chỗ khác hủy được chứ Thông Thiên phong thì tuyệt đối không được đụng vào, một khi Thông Thiên phong bị hủy, vậy thì Vạn Tiên sơn sẽ phát cuồng.
Các trưởng lão nâng Bạch Hủ Minh, lúc này lão mất cả năng lực bay, chỉ có được Lỗ Tu nâng thì mới miễn cưỡng bay được.
Tốc độ đoàn người rất chậm, dường như họ muốn nhìn Vạn Tiên sơn lần cuối. Khi họ sắp đến sơn môn Vạn Tiên sơn thì Bạch Hủ Minh bỗng ngẩng đầu.
Mặc dù lực lượng biến mất nhưng ý chí còn đó, Bạch Hủ Minh trợn to mắt nhìn chân trời, ngón tay chỉ ra xa, há hốc mồm không nói nên lời.
- Sư huynh? Sư huynh làm sao vậy?
Lỗ Tu nhìn Bạch Hủ Minh lộ vẻ giật mình đến thế, suy nghĩ đầu tiên là Đạm Thai Kha, Khúc Hướng Tiền đến. Nhưng Lỗ Tu phát hiện vẻ mặt Bạch Hủ Minh không hoàn toàn là giật mình, còn có vui mừng.
Một đám trưởng lão vẻ mặt khó hiểu hỏi:
- Thái thượng trưởng lão làm sao vậy?
- Hai năm! Chỉ hai năm hắn đã trở lại!
Bạch Hủ Minh chỉ phía xa. Các trưởng lão đưa mắt nhìn chân trời, có tia chớp đen xẹt qua không trung, xé nát đám mây bắn hướng bên này.
Cái...cái này không phải là yêu khí! Đây là cái gì?
Lỗ Tu nhìn phương xa tia chớp bay đến, gã cảm giác rõ ràng đó không phải yêu khí, thậm chí không tính là linh nguyên. Loại cảm giác này rất giống với khi Bạch Hủ Minh sử dụng ý chí trung hậu, lực lượng viễn cổ.
Bạch Hủ Minh nhìn phương xa, nói:
- Đây là lực lượng Thần Sư.
Mặc dù là Bạch Hủ Minh cũng không ngờ rằng Âu Dương nhanh trở về đến vậy, còn mang theo lực Thần Sư quay lại.
- Lực...lực Thần Sư!
Nếu là người khác nói ra lực Thần Sư thì có lẽ các trưởng lão này sẽ cười cười, nhưng Bạch Hủ Minh chính miệng nói thì họ chắc chắn tin tưởng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 427: Nghịch thiên cải mệnh, xoay chuyển càn khôn.
Nguồn: Sưu Tầm
Mễ Bản chỉ vào Âu Dương từ xa bay đến, hét to:
- Mau nhìn! Đó, đó là Thứ Kiêu cung! Âu Dương trở lại!
Khi Mễ Bản trông thấy Thứ Kiêu cung, gã cảm thấy thế giới biến không chân thật. Có ai ngờ hai năm sau, vào lúc Vạn Tiên sơn tuyệt vọng nhất, Âu Dương lấy thân phận Tu Phục Thần Sư trở về Vạn Tiên sơn?
- Tu Phục Thần Sư! Thật sự là Tu Phục Thần Sư!
Lỗ Tu nhìn Thứ Kiêu cung, trong mắt đầy khó tin. Chỉ hai năm, Âu Dương từ một tiểu nhân vật bị người ấn trên mặt đất bẻ gãy yêu binh trở thành một Tu Phục Thần Sư!
- Sư phụ! Ta đã trở về!
Âu Dương biến thành tia chớp đen lóe lên một cái đi tới trước mặt Bạch Hủ Minh, các trưởng lão đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Đây là Tu Phục Thần Sư thật sự, đây là Tu Phục Thần Sư của Vạn Tiên sơn bọn họ.
Không ai không biết Tu Phục Thần Sư tồn tại đại biểu cho cái gì. Thần Sư bất diệt, Đại Đế bất diệt! Tại sao thiên cung từ dưới chót phát triển đến có thể lay động Vạn Tiên sơn? Đó là bởi vì Tu Phục Thần Sư của sớm có vô số thiên tài, khiến thiên cung từng là xưng hùng Chân Linh Giới, lúc thiên cung phong cảnh nhất không ai dám khiêu chiến.
Dù sao có Thần Sư tồn tại, cường giả thiên cung chỉ cần linh hồn bất diệt là có thể làm lại thân thể, sống lại, vậy thì thiên cung gần như có sức chiến đấu vô hạn, thiên cung như thế có ai dám trêu chọc?
Mấy ngàn năm sau, hôm nay Thần Sư mới lại sinh ra, còn là vào lúc Vạn Tiên sơn gặp nguy khó nhất. Mọi người đều biết Vạn Tiên sơn không cần rút đi, có Thần Sư ở thì không ai lay động được Vạn Tiên sơn.
Âu Dương đi tới trước mặt Bạch Hủ Minh, hỏi:
- Sư phụ, người, sao người bị người ta làm bị thương thành như vậy?
Âu Dương nhìn kiếm linh trong người Bạch Hủ Minh ảm đạm không ánh sáng, dù kiếm linh không bị tổn hại nhưng đã mất đi ánh sáng nên có.
Mễ Bản kéo tay Âu Dương, hỏi:
- Âu Dương, ngươi thật sự đạt đến Thần Sư?
Lúc này Mễ Bản kích động hơn bất cứ ai. Thần Sư đối với người khác là hy vọng, đối với Tu Phục Sư thì đó chính là thần linh.
Tông phái có thể đối địch, nhưng Tu Phục Sư sẽ không đối địch, bất cứ Tu Phục Tông Sư nào trông thấy Tu Phục Thần Sư nhất định sẽ hành lễ cao nhất, bởi vì Thần Sư là tín ngưỡng của toàn Tu Phục Sư.
*Vèo!*
Con ngươi màu vàng, toàn thân tỏa ánh sáng thần thánh, mặc dù Âu Dương tạm thời không thể bổ sung yêu khí, nhưng chỉ dựa vào lực Thần Sư hắn vẫn có thể bay, vẫn có thể hoàn thành tu phục cho Bạch Hủ Minh.
- Thần Sư Chi Nhãn! Thần Sư quang huy!
Trông thấy hai thứ này cùng xuất hiện thì Mễ Bản bùm một tiếng quỳ gối xuống đất, không phải gã quỳ Âu Dương mà là lạy Thần Sư.
- Bao nhiêu năm rồi! Chân Linh Giới rốt cuộc lại xuất hiện Thần Sư!
Mễ Bản kích động vượt qua mọi người tưởng tượng, nhưng bây giờ Âu Dương không có thể gian để ý đến ra. Âu Dương vươn ra một ngón tay mang theo đốm sáng vàng chỉ vào trán Bạch Hủ Minh.
- Sư phụ, ta nghịch thiên cải mệnh cho người, kích hoạt kiếm linh của người, người dùng lực viễn cổ của mình lại điểm nhiên kiếm linh đi!
Ngón tay Âu Dương chỉ vào trán Bạch Hủ Minh, từng vòng phù triện thâm ảo dao động trước mặt hai người. Trưởng lão đứng quanh có thể thấy những phù triện này tồn tại.
Bọn họ nhìn phù triện kinh ngạc không khép miệng được. Phù triện vàng này không đơn giản như đã thấy, đây là thiên cơ! Thật sự là thiên cơ!
Phi tiên khống chế ý chí viễn cổ, Thần Sư khống chế là thiên cơ. Phi tiên đại biểu cho hủy diệt, Thần Sư đại biểu chính là sáng tạo. Lúc này Âu Dương dùng sức sáng tạo không người hiểu được để nghịch thiên cải mệnh cho Bạch Hủ Minh.
*Ầm!*
Cột sáng vàng xông lên tầng mây, vô số phù triện thâm ảo dao động bên trên trời Vạn Tiên sơn. Nhìn quang huy từ trên trời giáng xuống và phù triện trôi nổi đầy trời, nhiều người liên tưởng đến vài thứ.
Đạm Thai Kha nhìn chằm chằm cột sáng, bật thốt:
- Không có khả năng! Này…Này là vũ hóa phi tiên?
Trong Đạm Thai gia có ghi chép về phù triện thâm ảo này, đó là cảnh tượng chỉ khi vũ hóa phi tiên mới xuất hiện, Chân Linh Giới có phi tiên? Hiện tại có người nhảy ra nói cho Đạm Thai Kha biết, Vạn Tiên sơn có người sắp phi tiên, chuyện này có thể không?
Đạm Thai Kha chỉ vào cột sáng, kêu lên:
- Không đúng! Đó không phải là phi tiên! Phi tiên giáng thế, thần âm sẽ đi theo. Chỗ này không có thần âm, đây là cái gì?
Đạm Thai Kha không dám nhúc nhích một ly, mặc dù không có thần âm nhưng gã sợ Vạn Tiên sơn có phi tiên, nếu thật sự là phi tiên thì bây giờ gã không cần chạy làm gì.
Phi tiên ra tay, cho dù ngươi có cách xa trăm vạn dặm cũng sẽ bị một kích oanh sát, nếu Vạn Tiên sơn ra phi tiên thì chỉ vung tay một cái là Thánh Tà đảo của Đạm Thai Kha liền thành mây khói.
- Không phải phi tiên! Là Thần Sư! Là Thần Sư hiện thế!
Khúc Hướng Tiền không hiểu phi tiên bằng Đạm Thai Kha, nhưng gã biết rất nhiều về Thần Sư, dù gì gã là người thiên cung.
Nhưng gã nhớ rõ mấy ngàn năm trước Thần Sư của thiên cung bọn họ nghịch thiên cải mệnh thì dù cũng là phù triện đầy trời, tuy nhiên không có thần quang vàng đó.
Thần Sư của thiên cung đương nhiên không thể nào có thần quang vàng, bởi vì thần quang vàng này là chỉ Tu Phục Thần Sư chân chính mới có được. Thần Sư của thiên cung họ là hàng giả, sao so sánh được với Âu Dương hiện tại!
Xung quanh Vạn Tiên sơn, mấy chục vạn người nhìn thần quang giáng thế, họ không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng họ biết chắc chắn xảy ra việc siêu lớn.
*Ầm! Ầm!*
Bầu trời xuất hiện sấm đánh, lôi vân tụ tập trên trời. Trời không cho phép có người ngỗ nghịch ý của nó, lúc này nó định phá hỏng nghịch thiên cải mệnh.
- Hãy ngăn cản Cửu Thiên Thần Lôi cho ta!
Âu Dương biết lý do dẫn động Cửu Thiên Thần Lôi chủ yếu là vì Bạch Hủ Minh đã lĩnh ngộ ý chí viễn cổ, vậy thì lại lại kiếm linh cho lão thật sự là nghịch thiên mà đi.
*Ầm!*
Thần lôi từ trên trời giáng xuống, bảy Đại Đế giơ kiếm đón đỡ. Nhiều Đại Đế chân thân như vậy hộ pháp vì Âu Dương, cho dù là Cửu Thiên Thần Lôi cũng đừng mơ đánh gãy hắn nghịch thiên cải mệnh.
Từng đợt phù triện bay ra khỏi tay Âu Dương chui vào người Bạch Hủ Minh, biến thành từng tia thiên cơ nhập vào kiếm linh. Kiếm linh ảm đạm không ánh sáng lúc này từ từ nổi lên một tia ánh sáng yếu ớt.
Ý chí trung hậu của Bạch Hủ Minh bắt đầu thúc đẩy kiếm linh đi theo thiên cơ của Âu Dương, chuẩn bị kích hoạt kiếm linh. Chỉ cần kiếm linh sóng lại thì Bạch Hủ Minh có thể trong khoảng thời gian ngắn hấp thu linh nguyên toàn Vạn Tiên sơn hồi phục Chiến Đế phân thân của mình.
*Ầm! Ầm! Ầm!*
Hình như cảm nhận được bên Âu Dương đến phút mấu chốt, Cửu Thiên Thần Lôi như điên lên bắt đầu oanh kích. Nhưng mặc kệ nó cố gắng tới đâu cũng không thể đột phá bảy Đại Đế tầng tầng phong tỏa.
Bảy Đại Đế Vạn Tiên sơn liều mạng, có thể dùng tay thì dùng tay, có thể dùng kiếm thì dùng kiếm, không thể dùng kiếm thì lấy thân thể chắn! Dù sao tuy Cửu Thiên Thần Lôi bị thương họ nhưng không trí mạng, có Thần Sư ở họ còn sợ cái gì? Chỉ cần linh hồn bất diệt là có thể vô hạn trùng sinh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 428: Lại trở về sơn môn
Nguồn: Sưu Tầm
*Vèo!*
Cuồng phong bốc lên từ người Âu Dương và Bạch Hủ Minh, cột sáng màu vàng bắt đầu xoay tròn. Phù triện bay đầy trời tổ thành một vòng xoáy to lớn, vòng xoáy lấy Bạch Hủ Minh làm trung tâm bắt đầu tiến vào người lão.
Ý chí trung hậu đã hoàn toàn phóng ra, Bạch Hủ Minh cảm nhận được lực thiên cơ, dù là lão cugx thấy rung động. Mặc dù lực lượng không thể dùng để giết địch nhưng lực lượng ẩn chưa thiên cơ, đây tuyệt đối không kém hơn lực lượng phi tiên, đây là lực lượng không nên xuất hiện trên thế giới này.
- Nghịch!
Một chữ nghịch thốt ra, toàn bộ phù triện gió cuốn mây tán nhập hết vào thân thể Bạch Hủ Minh,phù triện đầy trời tan biến hết ánh sáng, kiếm linh trong người lão khoảnh khắc này rốt cuộc bị kích hoạt.
- Nghịch thiên cải mệnh! Ha ha ha ha!
Bạch Hủ Minh cảm nhận được kiếm linh sống lại, lão bay khỏi mặt đất, bùm một tiếng vọt lên trời cao.
Vô số ánh sáng xanh từ bôn phương tám hướng Vạn Tiên sơn ngưng tụ lại, ở trên trời hợp thành một vòng xoáy khủng bố, muốn nuốt sạch tất cả.
Ánh sáng xanh nhập vào người Bạch Hủ Minh, lão dùng bí pháp Vạn Tiên sơn kích hoạt tất cả linh nguyên của Vạn Tiên sơn bổ sung tiêu hao cho mình. Chưa đến một phút, Chiến Đế chân thân của Bạch Hủ Minh lại xuất hiện, tiểu kiếm đen sống động hiện ra bên cạnh lão.
- Đi mau! Vạn Tiên sơn có được Tu Phục Thần Sư, Bạch Hủ Minh đủ sức chiến đấu thiên hạ!
Đạm Thai Kha vèo ba tiếng hóa thành bóng đen biến mất. Khúc Hướng Tiền cũng biết ý của Đạm Thai Kha, gã vội chui xuống mặt đất trốn nhanh hướng thiên cung.
Đệ tử Vạn Tiên sơn không biết Thần Sư xuất hiện, họ chỉ thấy Bạch Hủ Minh ở trên bầu trời lóe ánh sáng vàng vô cùng thần thánh, suy nghĩ thứ nhất là phi tiên.
Mọi người đều đoán Bạch Hủ Minh có phải là người đánh vỡ bí mật viễn cổ, thành tựu người tứ nhất phi tiên sau viễn cổ.
Từng bóng người từ bốn phương tám hướng vọt đến, trong số đó có lão tổ các tông, có thủ hộ thần thánh địa, còn có lão tổ tông ba gia tộc viễn cổ khác.
Những người này đều bị ánh sáng vàng và đầy trời phù triện làm ra thiên cơ dẫn động đó. Khi họ tới thì thấy toàn bộ quang hoa vàng nhập vào người Bạch Hủ Minh, thành công nghịch thiên cải mệnh cho lão, đem kiếm linh vốn cần phải trăm năm sau mới lại điểm nhiên làm lại lần nữa, khiến lão chỉ trong giây lát đã tái hiện phong thái Chiến Đế.
"Thiên cơ bị Bạch Hủ Minh hấp thu! Bạch Hủ Minh sắp vũ hóa phi tiên?"
Trong lòng nhiều người đều nghĩ đến cùng một vấn đề. Nhưng mặc dù họ từ người Bạch Hủ Minh cảm nhận được thiên cơ bàng bạc như biển lại không cảm ứng được lực phi tiên nên xuất hiện khi vũ hóa phi tiên.
Mọi người tràn đầy thắc mắc nhưng không ai dám tới gần Vạn Tiên sơn, bởi vì Bạch Hủ Minh khí thế vô song, ai cũng không biết tại sao lão như vậy.
Có người nhìn ra manh mối, chỉ vào Bạch Hủ Minh trên trời, giật mình la to:
- Là lực Thần Sư! Là Thần Sư nghịch thiên cải mệnh cho Bạch Hủ Minh dẫn động thiên cơ hiển hiện thay đổi vận mệnh của hắn, tái hiện phong thái Chiến Đế!
- Lực Thần Sư? Rốt cuộc là ai? Vạn Tiên sơn rốt cuộc có ai thành tưu lực Thần Sư?
Vấn đề này xuất hiện trong lòng mọi người, nhưng lực Thần Sư trên người Âu Dương sớm bị hắn thu lại, bọn họ không thể tìm ra ngọn nguồn thiên cơ.
Bạch Hủ Minh đưa mắt nhìn xung quanh, trông thấy rất nhiều lão tổ các tông phái ẩn giấu trên trời, nhưng đám người này không có ý định ra tay, lão rất quen với họ.
Bạch Hủ Minh vô cùng bá khí nói:
- Hừ! Khúc Hướng Tiền, ngươi cùng Đạm Thai Kha cấu kết với nhau làm việc xấu lúc này đây, nhưng giờ đã đem thiên cung của các ngươi vào bước đường cùng. Thiên cung ỷ vào mình mạnh mà Vạn Tiên sơn ta thế yếu, định xua Vạn Tiên sơn rời khỏi sơn môn, vậy thì bây giờ Vạn Tiên sơn cũng sẽ dùng thủ đoạn tương tự với thiên cung các ngươi! Chúng ta lấy chắc Vân Tiêu bảo điện của các ngươi rồi!
Tuy nhiên, bây giờ không có ai dám đứng ra cười nhạo Bạch Hủ Minh.
Một cường giả cấp ý chí viễn cổ vốn đủ khó đối phó, bây giờ sau lưng cường giả viễn cổ này còn có một Thần Sư giúp đữo nghịch thiên cải mệnh, vĩnh viễn bất tử. Hai người bắt tay nhau, hiện nay không ai có thể là đối thủ.
Lỗ Tu nhìn bầu trời, nói:
- Âu Dương, ngươi tự đi về Thông Thiên phong đi, chúng ta đi sơn môn!
Mặc dù Lỗ Tu không có mắt sắc như Bạch Hủ Minh nhưng gã có thể mơ hồ cảm nhận được trên trời chắc chắn ẩn giấu rất nhiều cường giả, lúc này không nên để Âu Dương đụng mặt với họ.
Những cường giả này đều biết trưởng lão Vạn Tiên sơn, nếu Âu Dương đột nhiên xuất hiện khó tránh khỏi nghi ngờ. Lúc này để Âu Dương một mình quay về Thông Thiên phong, mặc dù cảm giác hơi quái nhưng người bình thường sẽ không ngờ Vạn Tiên sơn to gan để Tu Phục Thần Sư đi một mình.
Âu Dương nhìn lướt qua Bạch Hủ Minh trên trời, đây là lần đầu tiên Âu Dương nghịch thiên cải mệnh cho người khác, hắn không ngờ sẽ thuận lợi như vậy. Khi Âu Dương khống chế thiên cơ thì cảm giác thích sao làm vậy đó dù là hắn cũng rất giận mình.
"Hèn chi đã nói Thần Sư và phi tiên là cùng đẳng cấp."
Ban đầu Âu Dương từ hồn Thần Sư biết được Thần Sư và phi tiên là ngang ngửa nhau thì hắn không tin tưởng bao nhiêu, nhưng bây giờ hắn thật sự tin.
Âu Dương cảm thấy trong chớp mắt đó có cảm giác thế giới đều trong tay ta. Thật ra không chỉ là Âu Dương, người bên cạnh Bạch Hủ Minh đều có cảm giác này.
Giây phút đó Âu Dương như là đã siêu phàm nhập thánh, lực lượng gần như khinh thường thế giới.
Mặc dù loại lực lượng này không thể dùng để chiến đấu, nhưng lực lượng đó tuyệt đối không kém hơn ý chí tứ phương. Ý chí tứ phương là căn nguyên chiến đấu, lực Thần Sư thì là một loại căn nguyên linh hồn cùng thiên cơ, dù không dùng được trong chiến đấu nhưng ở viễn cổ thì địa vị của Thần Sư cũng tuyệt đối không thấp hơn bất cứ cường giả ý chí viễn cổ nào.
Thật ra chuyện rất đơn giản, lúc đó Thần Sư giống như tông sư hiện tại, là thiểu số, cường giả cấp ý chí viễn cổ sẽ không xuất hiện kiểu như yêu binh hoặc kiếm linh tan vỡ.
Bởi vì đạt đến đẳng cấp đó rồi thì yêu binh, kiếm linh cùng chủ nhân đã hợp thành một thể. Chủ nhân sống thì yêu binh sống, chủ nhân diệt thì yêu binh diệt. Giống như Bạch Hủ Minh, bị thương đến như vậy nhưng kiếm linh chỉ tối tăm không ánh sáng chứ chưa đến mức nứt vỡ.
Âu Dương lướt qua rừng cây, dưới tình huống không ai phát hiện chạy tới bên cạnh Thông Linh Hải. Âu Dương không lên Thông Thiên phong mà tạm thời ổn định ở Linh Diệt phong nằm cạnh Thông Linh Hải.
Lúc này Lỗ Tu đã dẫn tất cả trưởng lão Vạn Tiên sơn đi tới sơn môn, nơi tụ tập đông đích đệ tử đang đứng nhìn Bạch Hủ Minh trên trời, và Lỗ Tu mới xuất hiện. Bon họ biết vừa rồi Vạn Tiên sơn chắc chắn xảy ra chuyện gì, thái thượng trưởng lão Bạch Hủ Minh của họ hồi phục sức chiến đấu, Bạch Hủ Minh lực chiến thiên hạ sống lại.
Giọng Bạch Hủ Minh cực kỳ cuồng ngạo vang lên:
- Đệ tử Vạn Tiên sơn nghe đây, mọi người quay về tông môn, từ nay về sau Vạn Tiên sơn vẫn là dẫn đầu bát tông! Nếu có người phản đối thì Vạn Tiên sơn không tiếc chiến đấu!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 429: Lại trở về sơn môn (2).
Nguồn: Sưu Tầm
Bạch Hủ Minh nói câu này không phải cho đệ tử Vạn Tiên sơn nghe mà nói cho đám người đó biết, khiến họ biết Vạn Tiên sơn ra Thần Sư, từ hôm nay trở đi Vạn Tiên sơn sẽ hùng bá thiên hạ.
Nghe lời Bạch Hủ Minh nói, đệ tử Vạn Tiên sơn ai nấy vung tay hét to. Những cường giả trên bầu trời thì nhìn nhau, mặc dù họ khó chịu lời Bạch Hủ Minh nói nhưng không ai đi ra tranh cãi với lão.
Bạch Hủ Minh hồi phục sức chiến đấu không đáng sợ, đáng sợ là từ hôm nay Bạch Hủ Minh đã có được thân thể tương đương bất tử. Dù ngươi có đánh nát linh hồn Bạch Hủ Minh thì chỉ cần một tia linh hồn của lão chạy thoát, không lâu sau Bạch Hủ Minh trạng thái đỉnh cao lại lần nữa xuất hiện, quái vật như vậy không ai muốn trêu chọc.
"Vạn Tiên sơn sắp hùng bá thiên hạ."
Cường giả trên trời trong lòng nổi lên suy nghĩ như thế.
Bạch Hủ Minh nhìn lướt qua trên bầu trời, cả người hóa thành tai chớp đen bay hướng Thông Thiên phong, còn mấy chục vạn đệ tử Vạn Tiên sơn cũng có trật tự tiến vào sơn môn.
Năm ngày trước họ tuyệt vọng chuẩn bị rời khỏi nơi này, nhưng có ai ngờ năm ngày sau gió đổi chiều. Thần quang đó mang theo thiên cơ đầy trời chớp mắt trợ giúp Bạch Hủ Minh nghịch thiên cải mệnh, đem lão vốn cần trăm năm mới hồi phục lại được trực tiếp kéo lên đỉnh. Đây chính là lực Thần Sư, đây là một loại lực lượng gần như không thể tưởng tượng. Tất cả đệ tử Vạn Tiên sơn đều biết, tựa như thái thượng trưởng lão của họ mặc dù nói vậy nhưng vị trí Vạn Tiên sơn chủ bát tông trở lại, họ tin tưởng không lâu sau Vạn Tiên sơn có gan xưng bá toàn Chân Linh Giới.
Mễ Bản lúc này cực kỳ kích động, từ lần đầu tiên gã nghe Âu Dương có được Chân Thực Chi Nhãn thì gã có loại cảm giác người thanh niên Tu Phục Tông Sư trẻ tuổi nhất này rồi có một ngày sẽ đăng đỉnh phong thần.
Tiếp theo Âu Dương chọc đến một chuỗi tai họa đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió, thậm chí người Vạn Tiên sơn đều cảm thấy Vạn Tiên sơn đi đến đường cùng là bởi vì tên này chọc vạ mà ra.
Nhưng có ai ngờ cái kẻ gây họa trong mắt họ vào giây phút cuối cùng dùng thân phận Thần Sư trở về Vạn Tiên sơn, một phen xoay chuyển càn khôn. Không chỉ kéo Vạn Tiên sơn từ đường cung trở về, mà còn đẩy Vạn Tiên sơn lên đỉnh cao mới.
Mễ Bản liếc qua những trưởng lão Đại Đế từng oán giận Âu Dương, nói:
- Sao vậy? Sao bây giờ không có ai nói Âu Dương trưởng lão gây vạ?
- Ha ha...
Một đám trưởng lão Đại Đế chỉ có thể vò đầu cười khổ, dù sao Âu Dương mạnh mẽ như vậy trở về là điều bất cứ ai đều không ngờ được, hoặc nên nói nói mạnh mẽ đã không thể xem thường. Phất tay liền thấy thiên cơ đầy trời phủ lên toàn Vạn Tiên sơn, vì Bạch Hủ Minh nghịch thiên cải mệnh, đem thời gian cường giả cần trăm năm mới hồi phục được một hơi kích loại năng lực thì thật là nghịch thiên.
Mễ Bản nhìn các trưởng lão Đại Đế, nói:
- Đây mới là nghịch thiên cải mệnh thật sự, ngay cả ông trời cũng không khoan dung sự tồn tại của hắn, muốn giáng Cửu Thiên Thần Lôi xuống muốn lấy mạng hắn.
Mặc dù bây giờ họ cười rạng rỡ nhưng mới rồi nhờ có họ, khi Cửu Thiên Thần Lôi điên cuồng giáng xuống, nếu không phải bảy vị Đại Đế Vạn Tiên sơn dốc hết sức, thậm chí không tiếc bị thương đỡ Cửu Thiên Thần Lôi đáng sợ thì có lẽ Âu Dương nghịch thiên cải mệnh sẽ bị đánh gãy, vậy chờ đợi Vạn Tiên sơn chính là tận thế buông xuống.
Lỗ Tu bỗng lên tiếng:
- Mới rồi khi thiên cơ xuất hiện hình như ta có cảm giác thần kỳ.
Thiên cơ đầy trời như ghi chép bí văn viễn cổ, khiến Lỗ Tu thấy một tia ý chí viễn cổ.
Lỗ Tu vừa lên tiếng, ánh mắt người xung quanh lần nữa tụ tập trên người gã. Các trưởng lão Đại Đế Vạn Tiên sơn nhớ rõ tám trăm năm trước Bạch Hủ Minh từng nói dường như lão nhìn thấy một loại cảm giác thần kỳ, sau đó lão tĩnh tạo Âm Vân phong tám trăm năm. Tám trăm năm này đã đẩy Bạch Hủ Minh đến cảnh giới bây giờ.
Hiện tại Lỗ Tu cũng nói như vậy, không lẽ Vạn Tiên sơn sắp tam hỉ lâm môn sao?
Thần Sư trở về đổi danh là niềm vui thứ nhất cũng là lớn nhất, Bạch Hủ Minh trở về đỉnh cao dọa đi hai cường giả, tuyên bố muốn chiến thiên cung, lấy đi Vân Tiêu bảo điện của thiên cung là niềm vui thứ hai. Bây giờ nếu Lỗ Tu tiến vào hàng cường giả ý chí viễn cổ thì tuyệt đối tính là niềm vui thứ ba.
Nếu như Vạn Tiên sơn có thêm một cường giả ý chí viễn cổ, hai cường giả ý chí viễn cổ cùng một Thần Sư cùng sinh ra trong một tông phái, vậy thì tông phái này muốn không hùng bá thiên hạ cũng khó.
Nếu thật sự có được trận thế này thì tiếp theo trong ba ngàn năm Vạn Tiên sơn tuyệt đối là vô địch. Sinh mệnh của Bạch Hủ Minh vô cùng dài lâu, nếu Lỗ Tu bước vào hàng cường giả ý chí viễn cổ thì tuổi thọ sẽ tăng vô số lần, chỉ mình Âu Dương...
- Nếu như tông chủ có thể ngộ được ý chí viễn cổ thì Vạn Tiên sơn sắp hùng bá Chân Linh Giới.
Mấy trưởng lão cấp Đại Đế cùng chúc mừng Lỗ Tu.
Mục Uyển ở bên cạnh lên tiếng:
- Nếu là Vạn Tiên sơn có hai cường giả ý chí viễn cổ cộng thêm Thần Sư Âu Dương thử hỏi trong thiên hạ có ai dám cùng Vạn Tiên sơn ta đối địch nữa?
Lỗ Tu đắn đo mọi mặt, nói:
- Đừng quá lạc quan, từ xưa tuổi thọ của Thần Sư chẳng qua là ngàn năm, mặc dù Âu Dương bước vào Thần Sư nhưng tu vi rất thấp, tiếp đến chúng ta cần làm không phải chinh chiến thiên hạ, mà là không tiếc tất cả cái giá đẩy Âu Dương lên cảnh giới Đại Đế. Nếu Âu Dương có thể bước vào cảnh giới Đại Đế thì trong vạn năm Vạn Tiên sơn không thể dao động.
Trước kia tiểu tử luôn gây chuyện rắc rối khiến sư huynh gã đi giúp đỡ bây giờ một phen thành cảnh giới Thần Sư, chính Lỗ Tu cũng không ngờ được. Hiện tại Lỗ Tu còn có bí mật càng lớn, đó là Âu Dương chẳng những là cảnh giới Thần Sư mà hắn còn có Tứ Phương chiến kỳ. Giống như Bạch Hủ Minh đã nói, chỉ cần để Âu Dương khỏe mạnh trưởng thành, cho dù không thể đánh vỡ bí mật viễn cổ thì khi hắn có thể vận dụng Tứ Phương chiến kỳ, hoặc là lĩnh ngộ hai loại ý chí viễn cổ trong đó, vậy thì sẽ thành sự tồn tại không thể địch lại.
- Sư huynh thật đúng là mưu tính sâu xa!
Bây giờ Lỗ Tu rốt cuộc hiểu tại sao Bạch Hủ Minh thà gánh cái tiếng tội dân cũng phải một tay che trời tiêu diệt Kim Minh và vô số ngọn núi.
Có lẽ vào lúc đó Bạch Hủ Minh liền biết Âu Dương có được Tứ Phương chiến kỳ, lúc ấy Lỗ Tu cho rằn gã cảm nhận được ý chí vĩnh sinh và bất khuất, chắc đó là ý chí căn nguyên từ Tứ Phương chiến kỳ toát ra.
Sư huynh vì bảo vệ Âu Dương, không tiếc mạt sát sáu ngọn núi Vạn Tiên sơn, ở Mê Hồn Hải vì bảo vệ Âu Dương càng lấy Kiếm Tại Ngã Tâm trọng thương nặng Đạm Thai Kha.
Những chuyện này lúc đó xem cảm thấy không thể tưởng tượng, cho rằng bm điên rồi, nhưng hôm nay Lỗ Tu thấy sư huynh đúng là mưu tính sâu xa, mỗi một bước đi của lão là đắn đo vì Vạn Tiên sơn. Lỗ Tu cảm thấy nếu thật có thể đào tạo Âu Dương thì sư huynh tuyệt đối không tiếc đắc tội toàn thiên hạ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius