Diệp Quân sờ vết thương trên mặt mình. Đối với hắn mà nói, loại vết thương nhỏ này không đáng là gì. Chỉ cần sau khi đi ra ngoài, cánh tay cụt của hắn cũng sẽ nhanh chóng mọc ra.
- Ta khuyên ngươi không nên nói những lời uy hiếp gì đó với ta. Ta là một kẻ chán ghét phiền phức. Nếu như ta nghe thấy lời uy hiếp, ta không dám bảo đảm ta sợ sệt liền lập tức giết chết ngươi hay không!
Âu Dương nói hết sức tà ác. Nhưng lúc này Âu Dương quá mức cường thế, không ai nghi ngờ lời Âu Dương nói.
- Vừa nãy bên trong thế nào?
Âu Dương nhìn Mạnh Cường đang đứng bên cạnh hỏi. Vừa nãy Mạnh Cường tức giận như vậy, có thể tưởng tượng được Đại Trí Điện kia nhất định không dễ dàng đi qua giống như hai đại điện phía trước.
- Không ngờ hai tên rác rưởi này muốn hại chết ta!
Mạnh Cường chỉ vào Mê Đồ Hòa Thượng cùng Diệp Quân phía trước mặt. Tuy rằng hiện tại hai người này đang rất phẫn nộ, nhưng khiếp sợ trước sự uy nghiêm của Âu Dương, bọn họ chỉ có thể nén giận.
- Tình huống bên trong thế nào?
Âu Dương nhìn Mạnh Cường hỏi lại. Trong Đại Trí Điện này nhất định có thứ gì hại người. Ba người này vốn không phải cùng một đội ngũ. Mà bây giờ không ngờ ba người đều tới cùng một chỗ. Thêm cả Bạch Tinh vào là tổng cộng bốn người. Nói cách khác đội ngũ gồm mười lăm người, bây giờ đã chết sáu người, chỉ còn lại có chín người.
- Bên trong là một bàn cờ. Đi nhầm một bước sẽ dẫn động các cơ quan. Nói cách khác chúng ta muốn bước qua Đại Trí Điện nhất định phải thắng! Nhưng vừa nãy rõ ràng chúng ta đã sắp thắng, nhưng đột nhiên lại dẫn động cơ quan. Điều này thực sự khiến người ta có chút khó hiểu!
Mạnh Cường có chút không rõ. Vừa nãy rõ ràng mình đã sắp thắng được bàn cờ đó, tại sao lại có thể dẫn động cơ quan?
- Bàn cờ?
Trên mặt Âu Dương hiện ra một nụ cười lạnh lùng. Đây mới vừa bắt đầu xâm nhập vào mộ của Yêu tổ, mười lăm người đã chết sáu người. Nếu như tiếp tục mình có thể sống hay không ai có thể biết được? Âu Dương vốn cảm thấy tự tin, hiện tại đã có chút dao động. Lúc này mới đi được bao xa? Còn muốn tiếp tục xâm nhập sâu vào nữa sao?
Âu Dương im lặng không lên tiếng thoáng nhìn về phía mọi người. Hắn biết rõ tuy nguy hiểm như vậy, nhưng những người này lại vẫn muốn xông vào. Rõ ràng bọn họ đều phát điên vì truyền thừa của Yêu tổ. Vào lúc này bọn họ có thể liều lĩnh như vậy chỉ vì cái gọi là truyền thừa kia.
- Truyền thừa truyền thừa! Truyền thừa đáng chết. Có thể tất cả căn bản chỉ là một sự quảng cáo!
Trong lòng Âu Dương nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn đi theo mọi người cùng tiến vào trong Đại Trí Điện.
- Nơi này mỗi lần chỉ có thể đi một người. Nếu như người kia thất bại, sẽ bị cơ quan bên trong giết chết. Vừa nãy ta đi trước. Nhưng khi ta sắp thắng lại dẫn động cơ quan còn lớn hơn. Cho nên ta không biết rốt cuộc làm sao mới qua được chỗ này!
Mạnh Cường đứng ở trước cửa chỉ vào bàn cờ giống như thiên địa phía trước nói.
- Ngươi! Đi thử xem!
Âu Dương chỉ tay về phía Diệp Quân. Vừa nãy Âu Dương không giết Diệp Quân và Mê Đồ Hòa Thượng chính vì mục đích này. Bằng không với thủ đoạn của Âu Dương, có quỷ mới tin hai người này còn có thể sống sót!
Âu Dương muốn để hai người kia làm tiên phong dò đường.
- Ngươi làm vậy là muốn hại chết ta!
Diệp Quân trừng mắt với Âu Dương. Lúc trước đã chết sáu người. Lúc này thi thể của sáu người kia còn nát vụn từng mảnh trong bàn cờ. Nếu để cho hắn đi vào gần như là thập tử vô sinh!
- Ngươi có thể lựa chọn không đi. Tuy nhiên nếu vậy hiện tại ngươi sẽ chết. Cho nên có nguyện ý hay không hoàn toàn dựa vào lựa chọn của một mình ngươi. Nói không chừng đánh cược một lần còn có đường sống!
Trên mặt Âu Dương hiện lên một nụ cười giống như ác ma. Đây mới thực sự là Âu Dương.
Yên Hồng ở bên cạnh nhìn Âu Dương này. Vẻ ôn tồn lễ độ của Âu Dương lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Bây giờ Âu Dương chính là sát thần trong tuyết vực kia, là sát thần đã không ngừng tiêu diệt những người đi cùng nàng.
Nhưng chỉ có điều một sát thần như vậy lại vĩnh viễn lưu lại trong lòng của nàng. Dù thế nào, nàng cũng không thể tiêu diệt được cái bóng dáng kia. Chính vì vậy, Yên Hồng đã dấu một mũi tên huyết sắc do Âu Dương bắn hỏng. Nhờ đó sau này mới có Tu La Tiễn.
- Chết thì chết. Ta không thể nào làm người chết thế cho ngươi!
Vào lúc này Diệp Quân cũng trở nên lưu manh. Hắn đứng ở đó trừng mắt với Âu Dương chết sống không chịu tiến lên.
Phụt...
Một đạo huyết quang chợt hiện lên. Một cái đầu người lăn xuống đất. Cái đầu kia chính là đầu của Diệp Quân. Mãi đến một giây trước lúc đầu bị chém xuống, Diệp Quân vẫn không tin Âu Dương sẽ ra tay độc ác như vậy.
- A...
Yên Hồng nhìn thấy Âu Dương đột nhiên ra tay giết chết Diệp Quân, nhìn thân thể mất đầu phun trào máu tươi, Yên Hồng không nhịn được kêu lên. Mê Đồ Hòa Thượng đang đứng bên cạnh Diệp Quân lập tức bị máu trên người Diệp Quân phun ra, toàn thân trở thành một người máu.
Cảm nhận máu tươi bắn lên người, Mê Đồ Hòa Thượng có chút không dám tin tưởng! Đó là một tiên tôn. Hắn nói giết thì giết? Tên Âu Dương này quả nhiên chính là sát thần trong truyền thuyết, một sát thần giết người không cần bất kỳ lý do gì.
- Ngươi! Có đi hay không?
Âu Dương khẽ vỗ về Thứ Kiêu Cung đang chuyển động bên cạnh người, một ngón tay chỉ vào Mê Đồ Hòa Thượng hỏi. Vấn đề này hỏi cũng quá nghệ thuật. Thế này gọi là hỏi sao? Căn bản chính là mệnh lệnh!
- Đi... Đi... Đi...
Mê Đồ Hòa Thượng đúng là không dám có chút tức giận. Vào lúc này nếu như hắn nói không đi, chỉ sợ kết cục sẽ giống như Diệp Quân, bỏ đầu lại chỗ này. Rời đi nói không chừng mình còn có một đường sống. Mê Đồ Hòa Thượng không phải kẻ ngốc. Hắn phải nắm lấy đường sống trong tay mình.
- Cố mà thua đi!
Âu Dương nhìn ván cờ kia, có lẽ một đứa trẻ cũng có thể thắng được. Với ván cờ như vậy còn muốn nhốt người lại đây sao? Đây căn bản lại không thể! Nếu nơi này gọi là Đại Trí Điện, Âu Dương lý giải trí tuệ này có hai loại. Một loại là trí tuệ mọi người thường nói tới. Một loại khác đó là đại trí giả ngu. Nơi này nên dùng đại trí giả ngu.
Một khi Yêu tổ này hung bạo như vậy, cho dù hắn chết, tất nhiên cũng không muốn để người ta có thể thắng hắn. Chỉ cần có người thắng hắn vậy người đó phải chết. Cho nên cứ thua mà chơi. Một mặt có thể chứng minh trí tuệ của người tới đây, có thể nghĩ tới một điểm này. Điểm thứ hai cũng vừa vặn là đại trí giả ngu!
- Thua?
Mê Đồ Hòa Thượng nghe thấy Âu Dương nói vậy, đầu tiên hắn cực kỳ sự phẫn nộ. Dù sao theo một người bình thường mà xứt, thắng còn phải chết, thua không phải là trực tiếp chịu chết sao? Nhưng Mê Đồ Hòa Thượng không phải là người bình thường. Đầu hắn cũng không ngu ngốc như Diệp Quân.Trong nháy mắt dường như hắn đã hiểu rõ điều gì. Không ngờ hắn gật đầu bước chân vào trong ván cờ.
Sau khi Mê Đồ Hòa Thượng tiến vào ván cờ, ván cờ thiên địa bắt đầu cuồn cuộn. Vô số quân cờ bắt đầu đi lại trên bàn cờ
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Mê Đồ Hòa Thượng giống như cố ý, làm sao có thể thua. Sau khi hắn đi quân cờ, mây mù bắt đầu chậm rãi tan biến. Thời điểm Mê Đồ Hòa Thượng hoàn toàn thua ván cờ đó, một chiếc cầu giống như cầu vồng hiện ra ở giữa đại điện. thời điểm đã xuất hiện ở giữa đại điện.
- Làm sao ngươi nghĩ ra được?
Mạnh Cường không ngờ được Âu Dương phá được ván cờ đã chết sáu người. Nếu tính cả tên quỷ không may Diệp Quân kia, bây giờ đã chết bảy người. Còn lại tám người bọn họ, nếu như không có trí tuệ của Âu Dương, sợ cuối cùng mặc dù không phải toàn quân bị diệt nhưng ít nhất cũng phải chết một nửa trở lên.
- Đại trí giả ngu!
Âu Dương chỉ vào vài chữ bên cạnh bàn cờ. Thật ra hắn không nhận ra bốn chữ này. Tuy nhiên vừa nãy khi hắn còn chưa đánh hắn đã hỏi Cốc Thanh Vũ một chút. Bốn chữ này là do Cốc Thanh Vũ nói cho hắn biết. Cũng chính bởi vì bốn chữ này, hắn mới có thể nghĩ tới tất cả những điều này.
- Đại trí giả ngu...
Nhìn bốn chữ này, tất nhiều người thật sự không còn gì để nói. Thật ra bốn chữ này chẳng nói rõ được điều gì. Tất cả vẫn là do trí tuệ của Âu Dương đưa ra quyết định.
- Đi thôi con lừa ngốc!
Âu Dương nhìn Mê Đồ Hòa Thượng từ trong ván cờ bước ra, rất không khách khí kêu lên một câu mà người xuất gia không thích nghe nhất. Tuy nhiên Mê Đồ Hòa Thượng lại là một người có thể chịu được. Cho dù đối mặt với sự trào phúng của Âu Dương, người ta vì mạng sống cũng không thả một cái rắm. Hơn nữa không cần Âu Dương lại nhắc nhở, hắn đã là người đầu tiên bước lên con đường cầu vồng kia.
Chờ sau khi Mê Đồ Hòa Thượng bước qua con đường cầu vồng, mỗi người trong đoàn mới đi lên. Sau đó từng người xuyên qua con đường cầu vồng. Đến lúc này bọn họ coi như đã miễn cưỡng thông qua Đại Trí Điện. Tuy nhiên sau Đại Trí Điện vẫn là một quần thể kiến trúc. Quần thể kiến trúc này còn lớn hơn Đại Trí Điện phía trước gấp mấy lần. Một tấm biển vàng phía trước điện giống như đang treo giữa bầu trời.
- Đại Dũng Điện!
Lần này không cần Cốc Thanh Vũ nói, đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng, Yêu tổ này thật sự chẳng biết xấu hổ. Một người muốn chiếm lấy tất cả...
Nhìn Đại Dũng Điện phía trước, Âu Dương không nói gì thêm, quay đầu nhìn về phía Mê Đồ Hòa Thượng dùng tay ra hiệu hắn dẫn đường đi về phía trước. Mọi người đều đi theo phía sau Mê Đồ Hòa Thượng. Mọi người không sợ Mê Đồ Hòa Thượng giở trò vì, bởi vì mạng chính là của bản thân hắn. Nếu như hắn làm loạn, người chết đầu tiên chính là bản thân hắn.
- Ba điện phía trước đều có đáp án tương ứng với tên của ba điện. Đại Dũng Điện này chắc phải dùng bạo lực thông qua!
Cốc Thanh Vũ mở miệng nói. Thật ra không cần hắn nói hầu hết mọi người đều đã nghĩ ra. Chỉ có điều mọi người đều cảm thấy rất lo lắng. Dù sao hiện tại mọi người đều bị phong ấn lực lượng. Nếu như nói dùng lực chiến đấu, sợ là chỉ có Âu Dương còn có một tia. Nếu ở nơi này bọn họ đụng phải yêu vật lợi hại nào đó, vậy bọn họ gần như sẽ có cục diện toàn quân bị diệt.
- Không cần lo lắng. Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra sao? Tên Yêu tổ thối tha này từng bước dẫn dắt chúng ta đến đây. Nói vậy chắc chắn hắn sẽ không chế tạo cho chúng ta một tuyệt cảnh ở đây. Nếu không hắn bỏ nhiêu tâm tư phía trước như vậy không phải đã uổng phí sao? Ta nghĩ hắn muốn kéo chúng ta vào bên trong, sau đó hẳn là có kế hoạch gì khó nói!
Mộc Tùng vẫn không mở miệng, hiện tại đã mở miệng nói.
- Đúng ta cảm thấy Mộc Tùng nói đúng. Ba điện phía trước, hắn bỏ ra nhiều tâm tư như vậy, chung quy sẽ không mắc bệnh thần kinh giết chết tất cả chúng ta trong Đại Dũng Điện này mới đúng...
Mạnh Cường thể hiện sự tán thành.
Giống như xác minh lời nói của Mạnh Cường, bọn họ vừa bước vào trong Đại Dũng Điện liền phát hiện không gian của nơi này vô cùng rộng lớn. Tại vị trí trung tâm của Đại Dũng Điện, có tám người đang đứng quay lưng về phía bọn họ!
- Hẳn là chúng ta phải khiêu chiến rồi!
Mê Đồ Hòa Thượng không dám tùy tiện. Vào lúc này hắn sớm đã bị Âu Dương dọa tới mức sợ vỡ mật. Đồng thời hắn cũng biết, nếu không phải mình còn có một tia giá trị lợi dụng, sợ là kết cục của mình cũng giống như Diệp Quân.
- Không đúng! Tám người này có gì đó quái lạ!
Âu Dương nhìn vào nhân ảnh kia. Ánh mắt của những người khác kém xa hắn. Người khác không nhìn thấy rõ tám nhân ảnh, nhưng Âu Dương lại nhìn thấy rất rõ ràng.
- Sao có thể như vậy được! Nơi này sao lại có tám người giống chúng ta?
Sau khi mọi người tiếp cận, rốt cuộc mọi người đã thấy rõ tám nhân ảnh này. Mặc dù đưa lưng về phía bọn họ, nhưng mọi người đều vô cùng quen thuộc với chính mình. Lúc này không ngờ tám nhân ảnh đứng ở nơi đó, lại chính là tám người bọn họ!
- Chuyện gì thế này? Lẽ nào tên Yêu tổ chết tiệ kia thật sự còn sống?
Mê Đồ Hòa Thượng có chút sợ mất mật. Thật ra nếu không phải vì truyền thừa của tên Yêu tổ chết tiệt kia, hắn tuyệt đối không đi tới đây.
- Không thể nào! Yêu tổ chắc chắn đã chết. Nhưng vì sao nơi này lại xuất hiện đúng tám người giống hệt với chúng ta. Lẽ nào ngàn vạn năm trước hắn đã có thể tính ra được tám người chúng ta sẽ đi tới nơi này sao?
Đương nhiên Mạnh Cường không cho rằng Yêu tổ có thể sống ngàn vạn năm. Nếu như Yêu tổ thật sự sống sót, vậy trừ phi hắn bị lừa đá trúng đầu, bằng không tuyệt đối sẽ không niêm phong chính mình trong huyệt mộ này.
- Đây là huyễn ảnh!
Con mắt Âu Dương đã biến thành màu vàng kim. Lúc này tám nhân ảnh trong mắt hắn đã biến thành tám đạo sương mù. Đây chính là sự xuất hiện của huyễn ảnh. Tuy nhiên bọn chúng không phải hoàn toàn là huyễn ảnh. Bọn chúng chính là kết quả của lực lượng trong lòng đất của cung điện này ngưng tụ ra, gần giống như yêu ma.
Tám nhân ảnh này ngoại trừ cái bóng của Âu Dương không có binh khí ra, nhân ảnh của những người khác đều cầm binh khí tốt nhất của họ.
Bạch Tinh cầm một cây gậy lớn, Mạnh Cường cầm Kỳ Lân Nha, Mê Đồ Hòa Thượng cầm thiền trượng. Thậm chí ngay cả Tu La Tiễn cũng xuất hiện bên cạnh Yên Hồng. Chỉ có Thứ Kiêu Cung không xuất hiện ở trong đó.
- Thánh binh quả nhiên là thánh binh. Cho dù là lòng đất trong cung điện này quỷ dị như vậy cungx không thể bắt chước được Thứ Kiêu Cung!
Mạnh Cường nhìn tám nhân ảnh kia, thấy chỉ thiếu mỗi Thứ Kiêu Cung. Hắn biết, đó là bởi vì Thứ Kiêu Cung chính là thánh binh, căn bản không phải dễ dàng bắt chước được như vậy.
- Xem ra khó tránh khỏi phải chiến đấu một trận!
Âu Dương biết, ngày hôm nay nếu như mình không chém được cái bóng của mình, vậy ai cũng không đi được.
- Ta tới đây!
Mộc Tùng xông lên đầu tiên. Lúc này trong tay hắn đã cầm một thanh trường kiếm màu vàng kim. Tuy thanh trường kiếm này không bằng Kỳ Lân Nha, nhưng cũng lầ Tiên khí. Thời điểm hắn lao ra, cái bóng phía đối diện cũng rút một trường kiếm giống hệt của Mộc Tùng lao tới chỗ Mộc Tùng.
Trong lúc nhất thời hai người chiến đấu với nhau. Mọi người bất ngờ phát hiện, không ngờ cái bóng này có lực chiến đấu hoàn toàn tương tự với Mộc Tùng. Hắn chỉ có thể sử dụng năng lực Mộc Tùng sử dụng lúc này, không sử dụng bất kỳ tiên thuật nào.
Thanks
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Xem ra những thứ này đều thuộc về tâm ma. Chúng ta lên đi!
Mạnh Cường cũng một người cuồng chiến đấu. Nhìn đến đây hắn rốt cuộc không nhịn được, liền rút ra Kỳ Lân Nha. Một tiếng kỳ lân rống giận xuất hiện. Mạnh Cường là người thứ hai xông lên.
Sau khi Mạnh Cường ra tay, ngoại trừ Âu Dương ra, những người khác đều lựa chọn ra tay.
- Không đúng! Có gì đó quái lạ. Tuy rằng những thứ này là huyễn ảnh, có lực chiến đấu không kém hơn người thật, nhưng bất luận như thế nào những huyễn ảnh này cũng tuyệt đối không thể nào thắng được người thật. Nếu như dễ dàng thông qua Đại Dũng Điện như vậy, còn dùng tên Đại Dũng Điện làm gì!
Từ đầu đến cuối Âu Dương không hề ra tay. Cái bóng Âu Dương cũng vẫn đứng ở nơi đó. Khi Âu Dương nhìn về phía cái bóng của mình, chỉ thấy cái bóng của Âu Dương bất ngờ quay đầu nhìn hắn nở nụ cười tà ác.
Âu Dương đã quá quen thuộc với nụ cười này. Mỗi khi mình có âm mưu quỷ kế gì đó, thông thường đều lộ ra nụ cười như vậy. Mà lúc này không ngờ cái bóng kia lại bắt chước mình như vậy. Điều này thực sự có chút khủng bố.
Phụt...
- A...
Bỗng nhiên, từ phía Mộc Tùng truyền đến một tiếng hét thảm. Chỉ thấy Mộc Tùng đâm một kiếm xuyên qua cánh tay trái cái bóng của mình. Sau khi cái bóng bị đâm xuyên qua cánh tay trái, khiến một mảnh sương mù chớp động. Sau khi sương mù tan đi, cái bóng lại hồi phục như lúc ban đầu. Nhưng đồng dạng có một vết thương đã xuất hiện ở trên cánh tay Mộc Tùng!
- Không trách được!
Thấy cảnh tượng này, rất nhiều người đều bối rối. Hóa ra những cái bóng này chính là mình. Gây tổn thương cho cái bóng chính là gây tổn thương cho mình. Cái bóng là do sương mù hình thành. Thông thường cái bóng sẽ không bị thương. Nhưng người lại bị thương... Thế còn đánh thế nào được nữa. Ngươi đánh trúng cái bóng ngươi bị thương. Cái bóng đánh trúng ngươi, ngươi cũng bị thương... Nói như vậy, bất kể đánh như thế nào cũng chỉ có một con đường chết!
Sau khi Mộc Tùng bị thương, mọi người vừa nãy còn vô cùng khí thế, trong lúc nhất thời không ngờ lạnh xuống. Tất cả mọi người bắt đầu sợ đầu sợ đuôi. Sau khi mọi người sợ đầu sợ đuôi, mọi người bắt đầu bị cái bóng ép lùi.
- Nhất định có phương pháp phá trận. Yêu tổ dẫn tất cả mọi người tới nơi này, không thể nào để mọi người đều chết ở đây được!
Từ đầu đến cuối Âu Dương đều không ra tay. Chỉ cần hắn không ra tay, cái bóng của hắn sẽ không chủ động công kích.
- Mụ nội hắn, đây không phải là tuyệt cảnh sao?
Mạnh Cường bị cái bóng của mình dùng Kỳ Lân Nha ép đến mức phải lùi vào tong một góc. Mà lúc này đây cái bóng tấn công dũng mãnh giống như không muốn sống, căn bản không sợ bất kỳ bị thương nào. Sau khi Mạnh Cường mấy lần đâm trọng thương cái bóng, sau đó có cơ hội trước sau lại không dám ra tay.
Nói đùa, vào thời điểm này đâm trọng thương cái bóng thì khác nào lấy mạng của chính mình!
- Đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng! Nhân từ, đại nghĩa, đại trí giả ngu. Vậy Đại Dũng Điện này lại là cái gì?
Âu Dương không ngừng tự hỏi mình. Vào lúc này trong cả đại điện, ngừoi có tâm tư cân nhắc tới những điều này sợ cũng chỉ có mình hắn. Những người khác đều bị cái bóng của mình ép đến cùng đường nhảy nhót tưng bừng.
Nghĩ rất lâu, từ đầu đến cuối Âu Dương vẫn không nghĩ ra bất kỳ phương pháp nào. Đột nhiên trong tim của hắn sáng ngời. Hắn quay về phía mọi người kêu lên:
- Đừng chỉ công kích chính mình nữa. Thử công kích những người khác xem thử. Trước tiên không nên nặng tay. Gây ra vết thương nhẹ một chút với cái bóng của người khác, xem có bị thương hay không!
Đây là biện pháp duy nhất mà Âu Dương nghĩ ra được. Vào lúc này mặc kệ có được hay không cũng chỉ có thể thử một lần.
Nghe thấy giọng nói của Âu Dương, Mạnh Cường đã phi thân tới cái bóng của Cốc Thanh Vũ ở bên cạnh. Kỳ Lân Nha đơn giản đâm nhẹ về phía cánh tay trái cái bóng của Cốc Thanh Vũ. Cái bóng của Cốc Thanh Vũ không kịp né tránh liền bị Kỳ Lân Nha đâm trúng cánh tay trái.
Phụt...
Một tia máu từ cánh tay trái của Cốc Thanh Vũ bắn ra. Tất rõ ràng Cốc Thanh Vũ cũng bị thương. Thật may lần này Mạnh Cường theo lời Âu Dương chỉ là đâm nhẹ một kiếm, cũng không hề tạo thành thương tích quá lớn. Điều này không gây ảnh hướng lớn đối với Cốc Thanh Vũ.
- Không được!
Mạnh Cường quay về phía Âu Dương đứng bên ngoài kêu to cho Âu Dương biết mình đã thử phương pháp này căn bản không có tác dụng. Nếu như không phải mình đã nhẹ tay, nếu không hiện tại Cốc Thanh Vũ đã bị mình giết chết.
- Mẹ kiếp! Rốt cuộc đây là địa phương quái quỷ gì vậy? Nếu tiếp tục như vậy, ta không bị ép chết cũng bị mệt chết!
Bạch Tinh huy động cây gậy chống đỡ sự tấn công từ cái bóng của mình. Hắn sử dụng chính binh khí dài, rất dễ dàng đón dỡ cái bóng từ bên ngoài. Cho nên tạm thời hắn vẫn có vẻ rất an toàn.
- Nơi này nhất định phải có phương pháp phá trận. Nhưng ngay cả quan tâm chiến ý của ta cũng không thể nhìn thấu hư huyễn. Điều này chứng tỏ nơi này đều có thực thể. Ta nhớ dường như mình đã quên điều gì đó!
Trong lúc Âu Dương vắt óc tự hỏi, rốt cuộc cái bóng dáng của hắn đã động.
Chỉ thấy cái bóng của Âu Dương chợt lóe lên giống như một đạo lưu quang vọt tới bên cạnh Âu Dương, tay không tấn công Âu Dương. So với những người khác hoặc là mạnh mẽ chống đỡ hoặc là né tránh, cái bóng của Âu Dương lại linh động hơn nhiều. Trong nháy mắt không ngờ Âu Dương bị cái bóng của mình ép phải lùi vào trong góc.
- Ta đi!
Âu Dương không thể nói được gì. Tại sao cái bóng của mình lại biến thái hơn cái bóng của những người khác như vậy. Thủ đoạn này tốc độ này là mình khi bị phong ấn sao?
Ầm! Ầm! Ầm!
Cái bóng của Âu Dương liên tục đánh ba quyền vào trên người Âu Dương. Tuy rằng lực lượng rất nặng, nhưng đều bị Âu Dương dùng một phương thức giảm bớt lực gạt đi. Cho nên lần này Âu Dương cũng không hề bị thương.
Nhưng nếu tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp. Đối với cái bóng này chỉ có thể để hắn đánh ngươi, ngươi cũng không dám đánh hắn. Tiếp tục như vậy có khác nào chịu chết?
- Nhanh nghĩ biện pháp đi!
Cốc Thanh Vũ kêu to. Vào lúc này hắn là thảm nhất. Hắn mặc đạo bào vốn đã không linh hoạt. Đụng phải một cái bóng hoàn toàn không bị đạo bào ràng buộc. Hắn chính là muốn cầu cứu cũng không có cơ hội.
Bây giờ mỗi người đều bị cái bóng của mình cuốn lấy. Không ai giúp được người khác. Hơn nữa cho dù có thể giúp cũng không ai yêu cầu người khác giúp mình!
Nói đùa, hiện tại người đến hỗ trợ không phải là hỗ trợ, chính là tới giáp công mình! Trong lúc nhất thời tám người cứ bị tám nhân ảnh đánh tới mức chật vật không thể tả nhảy nhót tưng bừng...:
Âu Dương liên tục mấy lần né tránh được sự tấn công từ cái bóng biến thái của mình. Hắn đột nhiên phát hiện mình quá khinh thường chính mình. Cái bóng của mình thậm chí có thể phát lực như vậy, chẳng phải nói mình cũng nắm giữ lực lượng như vậy sao?
- Hóa ra khả năng cận chiến của ta mạnh như vậy...
Âu Dương không biết phải nói gì. Tuy nhiên hắn biết, đây không phải bởi vì mình biết tuyệt kỹ gì. Đây là bởi vì mình có thuật tiên đoán
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Mỗi quyền mỗi kích của cái bóng xuất ra đều dùng thuật tiên đoán không ngừng tính toán vị trí của mình để tiến hành công kích. Mình cũng không ngừng dùng thuật tiên đoán để tránh né sự tấn công của cái bóng.
Nhưng mình không dám công kích. Bất cứ lúc nào cũng chỉ có thể tránh né. Cứ như vậy mình rõ ràng sẽ rơi xuống thế hạ phong.
- Nhất định là đã quên điều gì! Rốt cuộc đã quên cái gì vậy?
Trong đầu Âu Dương không ngừng quá đào sâu. Nơi này khẳng định có một đường sống. Nhưng tại sao mình không tìm được?
...
Cái bóng đánh một đòn vào Thứ Kiêu Cung, bị đao huyết của Thứ Kiêu Cung bất ngờ tổn thương một tia. Tuy rằng chỉ có một tia, nhưng vẫn bị quan tâm chiến ý của Âu Dương nhìn thấy rất rõ ràng!
- Thứ Kiêu Cung!
Giờ phút này Âu Dương mới hiểu rõ. Mình quên không để mắt đến Thứ Kiêu Cung của mình. Không sai, ở đây mỗi cái bóng đều có binh khí của người thật. Mỗi khi cái bóng bị thương đều giống như là chính mình bị thương. Nhưng thứ duy nhất không xuất hiện nơi này chính là Thứ Kiêu Cung. Nói cách khác vào lúc này chỉ có Thứ Kiêu Cung là không thuộc về nơi này.
Như vậy Thứ Kiêu Cung liền sẽ không bị những cái bóng này ràng buộc. Nếu dùng Thứ Kiêu Cung thương tổn cái bóng này, cũng có bất kỳ hậu họa nào!
-Ừm...
Thứ Kiêu Cung lập tức xoay qua chém về phía cánh tay trái cái bóng của Âu Dương. Thứ Kiêu Cung chém chính xác vào cánh tay trái của cái bóng. Cánh tay trái cái bóng chớp động một hồi. Tuy rằng sương mù cuồn cuộn, nhưng Âu Dương lại không bị thương!
- Thì ra là như vậy!
Âu Dương cười lớn, Thứ Kiêu Cung lại một lần nữa chớp động. Lần này, sự tàn nhẫn lại quay lại. Thứ Kiêu Cung chém vào cái bóng của Mê Đồ Hòa Thượng ở bên cạnh. Phụt một tiếng, Thứ Kiêu Cung trực tiếp chém vào đầu trọc cái bóng của Mê Đồ Hòa Thượng ở bên cạnh.
Mê Đồ Hòa Thượng thấy cảnh tượng này thiếu chút nữa đã bị hù chết. Đầu cái bóng của mình bị chém xuống, không phải đại biểu mình chết chắc sao? Tuy nhiên hắn đợi rất lâu cũng không thấy đầu mình rơi xuống, mà nhìn thấy cái bóng của mình dần dần biến mất!
- Đây chính là phương pháp!
Thứ Kiêu Cung của Âu Dương lại lóe lên. Cái bóng của mình ở bên cạnh mình cũng bị chém mất đầu sau đó biến mất! Cảnh tượng như vậy vừa vặn được những người khác nhìn thấy. Chỉ thấy Bạch Tinh lôi kéo cái bóng của mình chạy lại phía Âu Dương. Âu Dương không nói hai lời, Thứ Kiêu Cung liền chém về phía cái bóng của Bạch Tinh.
Cái bóng của Bạch Tinh giơ đại bổng trong tay nên định đỡ. Nhưng đại bổng thấp kém kia ngay cả trường mâu thủy tinh còn có thể gây tổn hại, sao có thể ngăn cản được Thứ Kiêu Cung? Chỉ thấy Thứ Kiêu Cung nhẹ nhàng lóe lên, liền trực tiếp cắt qua đại bỏng. Cái bóng phía sau đại bổng đã bị Âu Dương chém thành hai nửa.
Đáng tiếc chính là trước khi cái bóng chết, đại bổng đã bị phá hoại. Cho nên đại bổng trong tay Bạch Tinh cũng trực tiếp bị gãy làm đôi. Điều đó khiến Bạch Tinh vô cùng đau lòng. Nhưng so với tính mạng, đau lòng như vậy vẫn đáng giá.
- Tất cả tới phía ta đi!
Âu Dương quay về phía mọi người hô lớn. Thật ra không cần Âu Dương mở miệng, vào lúc này chỉ cần người có chút đầu óc đều chạy về phía bên này. Thứ Kiêu Cung của Âu Dương không ngừng chớp động. Mỗi lần chớp động, nó đều mang đi tính mạng của một cái bóng. Trong chốc lát, tám cái bóng đều bị Thứ Kiêu Cung giết chết!
Ngoại trừ đại bổng của Bạch Tinh bị hỏng khi cái bóng bị giết chết, mọi người trên căn bản chỉ bị thương nhẹ. Mộc Tùng đúng là một hài tử không may. Lúc này trên cánh tay trái của hắn vẫn còn một lỗ thủng. Cũng may Mộc Tùng đã đóng kín kinh mạch của mình khiến cánh tay cầm máu. Nhưng nơi này tất cả mọi người đã mất đi lực lượng, cho nên nếu tiếp tục thêm một thời gian nữa, sợ là cánh tay này của Mộc Tùng sẽ bị phế bỏ.
-Trời ạ, Yêu tổ cái gì. Nếu không phải chúng ta có thánh binh, chỉ sợ đều phải chết ở chỗ này!
Mộc Tùng thoáng nhìn về phía cánh tay đã bị đâm thủng của mình. Tuy rằng trận chiến này nhìn qua có vẻ thoải mái, nhưng bọn họ cũng biết nó thực sự nguy hiểm. Nếu như không phải Âu Dương phản ứng nhanh, phát hiện Thứ Kiêu Cung có thể bài trừ tất cả bí mật, chắc hẳn bọn họ cho dù không bị cái bóng giết chết cuối cùng cũng mệt mỏi mà chết ở chỗ này.
- Xem ra Yêu tổ không muốn cho chúng ta đi tiếp. Hắn muốn giết chết tất cả chúng ta ở chỗ này. Vậy chúng ta có nên tiếp tục đi không?
Vào lúc này Cốc Thanh Vũ đã không còn thoải mái như vừa nãy nữa. Trận chiến này quá mức nguy hiểm. Sai một ly sẽ phải chết ở chỗ này. Nếu như không có thánh binh, bọn họ chỉ có một con đường chết.
- Hừ! Nơi này căn bản không phải là tử địa. Thứ Kiêu Cung không bị bắt chước được bởi vì Thứ Kiêu Cung không hoàn toàn bị phong ấn. Thánh binh lực sao có thể mô phỏng dễ dàng như vậy được. Tuy nhiên ta dám nói, mặc dù không có thánh binh xuất hiện, trong chúng ta nhất định có người không chết!
Lần này là Mê Đồ Hòa Thượng mở miệng. Hắn nói con mắt không tự chủ liếc nhìn Tháp Khắc một cái.
- Huyết mạch của Yêu tổ. Lẽ nào Yêu tổ sẽ nhìn hậu nhân của mình chết ở chỗ này? Cho nên nơi này đối với chúng ta là một cuộc chiến sinh tử, nhưng đối với huyết mạch Yêu tổ mà nói lại là một cuộc tỷ thí. Chỉ sợ huyết mạch Yêu tổ thật sự khi công kích cái bóng của mình sẽ không bị phản phệ.
Mê Đồ Hòa Thượng nói rất khó nghe.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi. Âu Dương chắc chắn không phải là huyết mạch Yêu tổ. Điều này không cần phải nghi ngờ. Nếu như Âu Dương là huyết mạch Yêu tổ, hắn không thể nào dùng Thứ Kiêu Cung cứu mọi người.
Mộc Tùng lại không cần phải nói. Hài tử xui xẻo này suýt nữa đã tự mình chơi chết mình. Cho nên có thể loại Mộc Tùng ra ngoài.
Cốc Thanh Vũ cũng không cần phải nghi ngờ. Thời điểm Mạnh Cường xuất đao, Cốc Thanh Vũ đã bị thương. Cho nên Cốc Thanh Vũ cũng được loại ra ngoài. Bạch Tinh cũng không có chuyện gì. Thời điểm Âu Dương giết chết cái bóng, đại bổng của Bạch Tinh bị gãy làm đôi. Chỉ một điểm này đã chứng minh thân phận của Bạch Tinh giống bọn họ.
Như vậy tính ra chỉ còn lại bốn người Yên Hồng, Tháp Khắc, Mạnh Cường và Mê Đồ Hòa Thượng là khả nghi.
- Các ngươi nhìn ta làm cái gì? Các ngươi thử nhìn kiếm của ta đi!
Mạnh Cường phát hiện tất cả mọi người đều nhìn hắn. Vào lúc này hắn vô cùng tức giận rút Kỳ Lân Nha ra. Chỉ thấy trên Kỳ Lân Nha không ngờ có mấy vết thủng nho nhỏ. Tuy rằng trên Kỳ Lân Nha chớp động ánh sáng màu xanh không ngừng tự mình phục hồi, nhưng có thể nhìn ra được những vết thủng này. Đây rõ ràng là xuất hiện trong thời điểm chiến đấu với Kỳ Lân Nha của cái bóng kia.
- Xem ra ngươi cũng không đáng nghi. Hiện tại chỉ có ba người chúng ta là đáng nghi!
Mê Đồ Hòa Thượng cũng không hề giải thích gì. Dù sao mỗi người đều có dụng ý xấu. Vào lúc này không ai có thể tin tưởng được người khác! Giải thích quá nhiều sẽ càng khiến mọi người nghi ngờ hơn.
- Vậy ý của các ngươi muốn nói ta chính là huyết mạch của yêu tộc?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Vào lúc này Tháp Khắc mặt lạnh đứng ở đó. Nhưng giờ phút này Âu Dương lại thấy ánh mắt của Tháp Khắc có chút cổ quái.
Hắn không phải! Đây là suy nghĩ trong lòng Âu Dương. Âu Dương không nói ra suy nghĩ trong lòng mình. Huyết mạch của yêu tộc cực kỳ hung mãnh. Thân thể Man tộc chính là sức chiến đấu vô song. Nhưng vừa nãy rõ ràng cái bóng của Tháp Khắc không đủ cường đại. Nếu như nói ai giống huyết mạch Yêu tổ, có lẽ phải nói đến mình. Cái bóng của mình có chút cổ quái.
Lực chiến đấu cái bóng của mình quá mạnh mẽ. Điểm này không có ai phủ nhận. Nhưng tất cả mọi người theo bản năng cảm thấy mình cường đại, nên không hỏi nhiều.
Chỉ có điều bản thân Âu Dương biết mình không thể nào là huyết mạch Yêu tổ gì đó. Thân thể này của mình đến từ địa cầu, đánh tám gậy tre cũng không tới Yêu tổ. Đồng thời, Âu Dương cũng không nhận thấy mình là loại hình thần linh chuyển thế gì cả. Điều này căn bản là vô căn cứ!
Như vậy người đáng nghi ngờ nhất ở đây không ngờ lại là hai người Yên Hồng và Mê Đồ Hòa Thượng. Lúc này Âu Dương cũng cảm thấy mơ hồ. Ban đầu hắn vốn cho rằng Tháp Khắc là huyết mạch Yêu tổ. Nhưng chuyện đến nước này không ngờ Tháp Khắc lại không phải! Vậy trong những người này ai là huyết mạch Yêu tổ?
- Trước tiên mặc kệ là ai. Dù sao đi nữa là ai thì trong lòng người đó tự rõ!
Ánh mắt Mê Đồ Hòa Thượng vẫn không hề rời khỏi Tháp Khắc. Từ dáng vẻ ghét cái ác như kẻ thù của hắn, Âu Dương cảm thấy khả năng Mê Đồ Hòa Thượng là huyết mạch của Yêu tổ cũng không lớn lắm. Bởi vì cái bóng của Mê Đồ Hòa Thượng không đủ hung mãnh. Thậm chí cái bóng đó còn không bằng Mê Đồ Hòa Thượng.
Yên Hồng lại càng không cần phải nói. Cái bóng của Yên Hồng chính là một cái bóng âm nhu. Cái bóng này tuyệt đối không thể là huyết mạch Yêu tổ.
- Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Lẽ nào ta không đã quên điều gì sao?
Âu Dương biết, mình nhất định đã bỏ qua điều gì đó. Mộc Tùng và Cốc Thanh Vũ không đáng để nghi ngờ. Bạch Tinh cũng không cần nói. Nghi ngờ của Bạch Tinh đã được mình rửa sạch. Cái đại bổng bị chém đứt chính là chứng minh tốt nhất. Trên Kỳ Lân Nha có vài lỗ thủng cũng chứng minh Mạnh Cường không đáng nghi. Cái bóng không đủ hung mãnh chứng minh những người khác không đáng nghi! Như vậy tính ra có vẻ như mình đáng nghi nhất?
Cái bóng của mình hung mãnh nhất. Cái bóng của mình còn có thể cười âm hiểm với mình! Điều này quá thần kỳ! Nhưng Âu Dương dám thề, mình tuyệt đối không phải là huyết mạch Yêu tổ. Nếu như mình là huyết mạch Yêu tổ, mình đã sớm làm thịt tất cả những người tiến vào đây.
- Trước không cần nói tới những điều này đã. Chúng ta tiếp tục đi về phía trước. Đại nhân đại nghĩa, đại trí đại dũng đều đã qua. Xem thử phía sau, Yêu tổ đã chết này còn có thể giở quỷ kế gì nữa.
Mạnh Cường cảm thấy có chút phiền. Hắn đứng ở bên cạnh Âu Dương quay về phía mọi người nói.
- Phải, ta cũng nghĩ như thế!
Trong lúc nhất thời Âu Dương cũng không có manh mối. Bây giờ dường như mọi người đều không đáng nghi. Âu Dương biết, nhất định có một huyết mạch Yêu tổ đang lẫn trong mọi người chờ tới cuối cùng sẽ phục kích mọi người.
- Đi thôi! Đi về phía trước. Xem thử Yêu tổ thối tha này còn giở trò quỷ gì. Nếu để cho lão tử phát hiện chân thân của hắn, lão tử nhất định sẽ lột da lóc thịt hắn, khiến hắn sau khi chết cũng không được an bình!
Bây giờ Mộc Tùng hận nhất chính là tên Yêu tổ này. Hắn tiếp tục nói:
- Đến lúc đó mặc kệ ai là huyết mạch Yêu tổ chết tiệt kia, nhìn thấy lão tử lột da lóc thịt tổ tông của hắn, lão tử không tin hắn không lăn ra!
- Đúng, phải làm như vậy! Lột da lóc thịt tổ tông của hắn, xem con rùa hắn có ra hay không! Âu Dương ngươi chú ý một chút. Nếu ai có dị động, giết chết hắn trước!
Mạnh Cường cũng tán thành suy nghĩ của Mộc Tùng. Hắn còn không quên nói cho Âu Dương biết:
- Nhớ kỹ, ngay cả ta cũng thế. Nếu lúc nào thấy ta có dị động lập tức giết chết!
Hắn nói như vậy chính là muốn nói cho mọi người biết, không quản ngươi có đúng là huyết mạch Yêu tổ hay không, đều phải thành thật một chút cho ta...
- Muốn lột da lóc thịt tổ tông hắn thì cũng phải đi vào!
Mê Đồ Hòa Thượng ở bên cạnh lạnh lùng nói một câu, khiến một đám cuồng nhân đang thảo luận làm sao lột da lóc thịt Yêu tổ đều ngừng lại.
Yêu tổ, tại thời kỳ thượng cổ, hẳn phải là một nhân vật cấp cấm kỵ. Cái tên gọi này không phải để người ta có can đảm cũng tùy tiện nhắc đến. Nhưng đã nhiều năm như vậy, tuy rằng có người nhớ tới Yêu tổ trước kia, nhưng lại không còn uy hiếp như trước nữa.
Âu Dương biết đây chính là nỗi bi ai của cường giả. Bất luận ngươi đi tới cảnh giới gì, ngươi cũng không có cách nào vĩnh viễn uy hiếp thế nhân. Bất kể là cường giả loại nào, trước mặt thời gian cũng chỉ có thể là một nhược giả. Một ngày nào đó thời gian sẽ khiến tất cả mọi người không nhớ tới ngươi nữa.
- Có thể thời gian mới là người mạnh nhất trên thế giới này. Nó cũng là người mạnh nhất trong mỗi thế giới...
Âu Dương cười khổ nói với mình một câu. Mạnh Cường ở bên cạnh hắn nghe được câu này liền trở nên suy tư. Vừa nãy tất cả mọi người đều mắng Yêu tổ. Tuy rằng Mạnh Cường mắng chửi cũng vui vẻ, nhưng hắn đạt được tiên tôn, ở bên ngoài cũng một là một nhân vật uy hiếp tám phương. Bây giờ hắn có thể hiểu rõ tâm tình của Âu Dương lúc này.
- Thời gian như một quyển sách. Mỗi giờ mỗi khắc đều lật sang trang kế tiếp. Có người có thể xuất hiện ở một trang nào đó. Có người có thể xuất hiện tạo thành một bài văn. Có người, cho dù thời gian quên lãng hắn, trước sau hắn có thể xuyên qua tất cả.
Mạnh Cường nói có tác dụng vỡ lòng rất lớn, khiến Âu Dương cũng phải giật mình nho nhỏ.
Giải thích này quá thông suốt. Thật vậy, thời gian chính là một quyển sách. Nó không thể nào dừng lại vì ai đó. Điều ngươi có thể làm không phải là khiến trên quyển sách này tràn ngập tên của ngươi, mà khiến tên của ngươi xuất hiện nhiều nhất trên sách...
- Ai mới là nhân vật chính của quyển sách này?
Mê Đồ Hòa Thượng đi tới. Hắn cũng nghe thấy hai người Âu Dương cùng Mạnh Cường nói chuyện với nhau. Ý tứ của Mê Đồ Hòa Thượng chính là muốn ám chỉ thời đại lớn sắp tới lần này. Mỗi lần thời đại lớn xuất hiện đều sẽ xuất hiện một nhân vật chính. Tuy nhiên không có ai biết người nào là nhân vật chính. Nhân vật chính lần trước là ai cũng là một điều bí ẩn. Tuy nhiên bọn họ chỉ có thể làm người chứng kiến đại nhân vật chính một thời thôi.
- Nhân vật chính là ai không quan trọng. Quan trọng chính là chúng ta đóng vai nhân vật thế nào trong quyển sách này!
Mạnh Cường thoáng nhìn về phía Mê Đồ Hòa Thượng. Thật ra, tuy lão lừa ngốc này bụng đầy ý xấu, nhưng hắn vẫn có chút nghĩa khí. Chỉ xem lúc trước khi Âu Dương uy hiếp Diệp Quân, từ đầu đến cuối lão lừa ngốc không rời khỏi Diệp Quân đã có thể hiểu được điều đó.
- Từ khi bắt đầu tiến vào nơi này, chúng ta cũng đã đi lên con đường tranh đoạt truyền thừa của Yêu tổ. Nói cách khác mỗi người chúng ta đều có thể nhận được truyền thừa của Yêu tổ, cũng có thể trở thành một trong những nhân vật chính của thời đại này, đi tranh đoạt vị trí vương giả cuối cùng kia.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart