Sau khi Âu Dương không ngừng đi tới phía trước, Âu Dương thậm chí có một loại cảm giác giống như mình thành tiên bay lên Tiên giới.
Loại cảm giác này còn mạnh mẽ hơn là lúc mình từ Chân Linh Giới vũ hóa phi tiên lên Tiên Giới. Dù sao hắn cũng sống ở hiện đại. Cả đời đã nghe nói không biết bao lần về cái gì là Thiên Cung, cái gì là Ngọc Hoàng Đại Đế. Bây giờ nhìn thấy Nam Thiên môn trong truyền thuyết, Âu Dương thật sự có cảm giác như mình đi tới một thế giới của Ngọc Hoàng Đại Đế.
Tuy nhiên Âu Dương biết đây là giả, cho nên hắn cố gắng bình tĩnh, ổn định tâm trạng của mình từng chút một tiếp cận này Thiên Cung.
Sau mấy phút, Âu Dương xuyên qua hơi nước giống như tiên vân bước lên toà Thiên Cung này! Mà đứng phía trên bầu trời, Âu Dương nhìn cảnh tượng giống như ảo mộng này, thậm chí có một cảm giác giống như mình thật sự thành tiên. Mình cảm nhận rất muốn được sống ở chỗ này!
- Ha!
Âu Dương mở miệng rống to một tiếng. Hai mắt Âu Dương giống như tia chớp chợt hiện lên một đạo quang mang sắc bén. Nhìn vô số thiên binh thiên tướng xung quanh Nam Thiên Môn đang cầm binh canh gác, Âu Dương đã biết nơi này rất quái lạ. Nơi này thậm chí có một loại năng lực ảnh hưởng tới tâm thần của người khác.
- Chẳng lẽ nói sở dĩ những người tiến vào nơi này, sau đó ra ngoài phát điên đều là bị tồn tại mê hoặc tâm thần người khác này sao?
Âu Dương biết, tâm thần của mình bình lặng giống như mặt nước cũng có thể bị ảnh hưởng. Nếu là phàm nhân bình thường ở chỗ này sợ là lạc lối từ lâu!
Một tay nắm chặt Thứ Kiêu Cung, Âu Dương tự nói với mình, nơi này đều do người tạo ra, căn bản không phải là Thiên Cung gì đó thật sự. Sau đó hắn bắt đầu tiến về phía Nam Thiên Môn!
Chợt một trận âm phong thổi qua. Âu Dương liền nhìn thấy phía trước Nam Thiên Môn hùng vĩ, vô số thiên binh thiên tướng bất ngờ mở mắt nhìn trừng trừng về phía mình.
- Hừ! Giả thần giả quỷ! Ánh mắt hung hãn độc ác như vậy, sao có thể là thiên binh được. Ngày hôm nay để ta thu phục các ngươi!
Âu Dương kéo dây cung của Thứ Kiêu Cung. Vô số huyết quang từ trên chiến cung bay ra. Những theien binh vừa sống lại thậm chí không kịp phản kháng đã bị quang tiễn bắn thủng.
Không phải những thiên binh này yếu, mà Âu Dương quá mạnh mẽ. Mỗi thiên binh này chí ít đều có cấp Kim Tiên. Nhưng những Kim Tiên này đối kháng với Tiên Tôn đều phải chết. Đối kháng với Âu Dương lại càng là tự tìm cái chết.
- Thật ra ta rất muốn xem thử người ngồi trong Lăng Tiêu Bảo Điện của Thiên Cung này là một ma thần hay là Ngọc Hoàng Đại Đế!
Trên mặt Âu Dương lội ra một nụ cười lạnh, từng bước tiến lên. Theo mỗi bước Âu Dương tiến lên, không ngừng có một vài tiên nữ hoặc là thiên binh xuất hiện. Nhưng bọn họ đều khó có thể trốn thoát mũi tên đoạt mệnh của Âu Dương. Tất cả đều lần lượt biến thành tro tàn.
Một đường đi tới, gần như thông suốt. Tuy rằng nơi này có cảm giác trùng kích thị giác hơn nhiều so với mộ của Yêu tổ, nhưng trên thực tế lại kém hơn một bậc.
Dù sao đó mộ của Yêu tổ kia cũng chính là nơi truyền thừa. Rõ ràng nơi này lại không phải là muốn truyền thừa gì cả. Cho nên căn bản không có cách nào thần kỳ như mộ của Yêu tổ. Hơn nữa lúc trước khi mọi người ở trong mộ của Yêu tổ, lực lượng đều bị trói buộc. Nhưng ở chỗ này lực lượng lại không bị trói buộc. Âu Dương có thể đánh đâu thắng đó không gì cản nổi cũng là chuyện bình thường.
Từng bước đi tới, trên đường đi Âu Dương cũng không nhớ rõ mình đã giết chết bao nhiêu người. Mãi đến lúc trong mắt Âu Dương xuất hiện bốn chữ Lăng Tiêu Bảo Điện, rốt cuộc hắn mới phát hiện đám người kia đã biến mất.
- Lăng Tiêu Bảo Điện! Khẩu khí thật lớn! Năm đó lão tử đã từng tiêu diệt một Thiên Cung. Hôm nay ta lại tiêu diệ thêmt một cái nữa!
Âu Dương cũng cực kỳ hung mãnh. Lúc trước Vân Đỉnh Thiên Cung bị hủy bởi Âu Dương Thần Tiễn. Hôm nay chỉ sợ Thiên Cung này cũng khó thoát khỏi vận rủi.
Dường như có thù oán với Thiên Cung, mỗi lần Âu Dương đụng phải Thiên Cung trên căn bản đều hủy diệt. Âu Dương cảm giác có phải mình hẳn là kẻ hủy diệt của tất cả những Thiên Cung hay không?
- Ô...
Một tiếng gầm rú giống như tiếng của ác quỷ từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện truyền ra. Sau đó liền nhìn thấy hai con Thần Long cực lớn, một vàng một xanh từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện bay ra.
Hai con thần long, mỗi con phải lớn tới trăm trượng. Vảy rồng trên người hiện ra một hào quang giống như thần lâm. Trong miệng thanh long nậm một viên ngọc bích. Không ngờ viên ngọc bích toả ra hào quang như muốn soi sáng ra nhật nguyệt tinh không núi non sông suối. Dường như nó chính là hình ảnh của một tiểu thế giới thu nhỏ.
Trong miệng hoàng long ngậm một Tử Kim Hồ Lô. Hồ lô này có vẻ cực kỳ bình thường, không hề có biểu hiện kỳ lạ nào. Nhưng hồ lô này lại khiến người ta có một loại cảm giác như một thế giới già nua.
Giống như hồ lô này sinh ra cùng với thế giới sơ khai khiến người ta thực sự không cân nhắc ra được rốt cuộc lai lịch của hồ lô này thế nào!
Nhìn hai con thần long bay lượn, Âu Dương đứng tại chỗ không hề nhúc nhích. Hai con thần long này cũng không hề công kích hắn. Ánh mắt của Âu Dương lại không ngừng nhìn chằm chằm vào hồ lô và viên ngọc bích kia.
- Lẽ nào viên ngọc bích này chính là Vấn Tâm Thạch?
Âu Dương cũng chưa từng thấy Vấn Tâm Thạch, nhưng hắn có nghe đồn Vấn Tâm Thạch chính là thần thạch sinh ra cùng với thế giới. Nếu như đây thực sự là Vấn Tâm Thạch, vậy hồ lô kia là cái gì?
- Viên ngọc bích này dường như đại biểu cho hiện tại. Còn hồ lô này thật giống như đại biểu cho quá khứ! Nếu như viên ngọc bích này thực sự là Vấn Tâm Thạch. Vậy cái hồ lô thì sao?
Âu Dương nhìn hồ lô thầm nghĩ. Âu Dương không mấy hứng thú đối với Vấn Tâm Thạch, nhưng đối với hồ lô này, Âu Dương lại vô cùng hứng thú.
- Thế giới sơ khai, từng sinh ra hai chí bảo đại diện cho quá khứ và hiện tại. Quá khứ chính là Tử Kim Hồ Lô. Nó được sinh ra cùng thế giới, đại diện cho thế giới đã tắt trước đây. Vấn Tâm Thạch đại diện cho hiện tại. Nó kể ra lịch sử phát triển của vạn vật sinh linh. Nhưng lại không người nào biết tương lai ở chỗ nào...
Một âm thanh giống như của thần linh từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện truyền ra!
Âu Dương nghe thấy thanh âm này, hắn biết, hắn biết đây hẳn là chủ nhân của Lăng Tiêu Bảo Điện, cũng chính là mục tiêu của mình lần này.
- Tử Kim Hồ Lô là thánh khí. Bản thân nó vốn đã không nên xuất hiện. Mặc dù tái hiện chẳng qua chỉ giống như hoa trong đầm nước. Bởi vì nó thuộc về thế giới bên trên! Vấn Tâm Thạch đại biểu thế giới này. Sự xuất hiện của nó chính là kết thúc! Thanh cung trong tay của ngươi kể ra tương lai. Tương lai đều nằm trong tay ngươi...
Giọng nói này lại xuất hiện lần nữa. Tuy nhiên lần này lại khiến Âu Dương cười lạnh! Tương lai nằm trong tay mình sao? Mẹ nói, một thời gian trước mình còn bị người ta đuổi như con chó cùng đường, cũng không thấy có người nào nói với mình, tương lai nằm trong tay mình.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Bớt giả thần giả quỷ cho ta! Ta không tin trời, không tin số mệnh! Càng không tin những lời linh tinh trong miệng ngươi!
Một ngón tay của Âu Dương chỉ vào Lăng Tiêu bảo điện, mặt cười lạnh.
Cái gì là quá khứ, cái gì là hiện tại. Lại cái gì là tương lai. Nói cả ngày chỉ là mấy thứ mơ hồ.
Từ trước đến nay Âu Dươngtcũng không tin tương lai của con người không thể thay đổi.
Tử Kim Hồ Lô này có ích lợi gì? Đại biểu cho quá khứ? Đại biểu quá khứ, cái rắm. Quá khứ cũng đã theo gió biến mất, chẳng lẽ còn muốn sống vĩnh viễn trongquá khứ hay sao?
Vấn Tâm Thạch đại biểu cho hiện tại? Một tảng đá, mặc dù có lực khai thiên, cũng không thể nào đại biểu cho một thế giới!
- Ngươi có tin hay không không quan trọng. Tuy nhiên hai thứ đồ này vẫn phải cho ngươi!
Trong khi nói chuyện, một thây khô quắt giống như quái vật từ trong Lăng Tiêu Bảo Điện đi ra.
Sở dĩ nói gia hoả này giống như quái vật, chủ yếu bởi vì toàn thân hắn đều có một màu đỏ như máu, căn bản cũng không có màu sắc giống như làn da của nhân loại.
Nhân loại, dù sau khi chết hóa thành thây khô, da dẻ thông thường cũng có màu vàng sẫm hoặc là màu nâu. Nhưng bây giờ quái vật này toàn thân đỏ tươi như máu nhìn thế nào cũng cảm thấy tầng tầng quái dị.
Không bị dáng vẻ bên ngoài doạ, Âu Dương sử dụng quan tâm chiến ý, không ngừng kiểm tra quan sát gia hoả này. Nhưng Âu Dương vừa nhìn, lập tức bị dựng tóc gáy.
Đây là một người chết! Không sai, hơn nữa còn là một người đã chết vô số năm. Lúc này không ngờ người đã chết còn mở miệng nói chuyện? Hơn nữa trên người của hắn đừng nói là sức sống, ngay cả là linh hồn cũng đã sớm tan biến. Người chết như vậy không thể nào mở miệng nói chuyện được.
- Ngươi tới tìm thứ ngươi đã làm mất sao?
Lúc thây khô này nói chuyện, miệng miệng cũng không hề cử động. Tuy nhiên giọng nói này thật sự từ trong thân thể phát ra.
- Mang theo Tử Kim Hồ Lô và Vấn Tâm Thạch! Tử Kim Hồ Lô có thể giải đáp nghi hoặc của ngươi về quá khứ. Vấn Tâm Thạch có thể dẫn đường cho ngươi trong hiện tại. Thứ Kiêu Cung lại có thể dẫn dắt ngươi trong tương lai!
Trong khi thây khô nói chuyện, hai con cự long đã biến mất. Tử Kim Hồ Lô và Vấn Tâm Thạch chậm rãi lơ lửng trong không trung.
Âu Dương duỗi hai tay ra, cầm hai thứ này trong tay. Toàn thân hồ lô này màu tím. Đây là một loại chất hiệu không rõ tên. Quái dị chính là, hồ lô giống như thiên thành, không tìm được bất kỳ dấu vết điêu khắc nào.
Cầm hồ lô này trong tay có một cảm giác nặng như thiên địa. Nhưng Âu Dương cũng hiểu được, hồ lô này trên thực tế rất rất nhẹ. Chỉ có điều nó giống như ẩn chứa cả thiên địa bên trong. Cho nên nó khiến người ta có cảm giác nặng như thiên địa.
Phía trên hồ lô này có một nút hồ lô. Âu Dương đưa tay nhổ cái nút hồ lô xuống, sử dụng quan tâm chiến ý nhìn vào bên trong một chút. Vừa nhìn xuống, không ngờ Âu Dương trực tiếp nắm hồ lô ra ngoài...
Sau khi Tử Kim Hồ Lô bị Âu Dương ném ra ngoài không ngờ trực tiếp đập vỡ hư không tạo ra một đường hầm lóe lên huyền quang bảy màu. Hồ lô dần bay bao vào trong đường hầm rời đi xa.
Âu Dương rất muốn đưa tay bắt lấy hồ lô về. Nhưng bất luận hắn cố gắng như thế nào, hồ lô này đều giống như không thuộc về hắn vậy. Hư không mang theo lực lượng nặng tựa thiên địa xuyên qua thời không đi tìm chủ nhân chân chính của nó!
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt Âu Dương cũng không còn vẻ tùy ý vừa nãy nữa. Vừa nãy mắt hắn đã nhìn thấy thứ quá kinh hãi! Đó là một thế giới, đó là một thế giới chân chính, bên trong có dòng sông, phàm nhân thần tiên.
Tất cả đều hiện ra bên trong hồ lô. Trong một hồ lô như vậy không ngờ lại chứa đựng cả một thế giới. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao Âu Dương lại tuột tay ném hồ lô ra ngoài.
- Xem ra ngươi và Tử Kim Hồ Lô kia vô duyên. Nó trải qua vô số phàm thế, tìm kiếm kỳ chủ. Ngươi đã không phải là chủ nhân của nó, nên nó lại phá tan hư không đi tới một thế giới khác. Có lẽ nó sẽ tìm được một chủ nhân của nó trong tiểu thế giới nào đó, một người có Thứ Kiêu Cung giống như ngươi...
Lúc thây khô nói chuyện, Âu Dương thoáng nhìn về phía Thứ Kiêu Cung trong tay mình.
Không sai. Ban đầu thời điểm hắn nhận được Thứ Kiêu Cung, Thứ Kiêu Cung đã vô cùng thần bí. Bất luận mình hỏi thăm như thế nào đều không thể hỏi ra được lai lịch của Thứ Kiêu Cung này. Mà bây giờ nghe thấy thây khô này nói như thế, chẳng lẽ Thứ Kiêu Cung ngày cũng giống như Tử Kim Hồ Lô đều không ngừng xuyên qua hư không, từ thế giới này đến thế giới khác, cuối cùng tìm được mình?
Nếu như vậy, Tử Kim Hồ Lô kia sẽ đi tới chỗ nào?
Một thần quang bảy màu chớp động. Một hỏa diễm màu tím từ cửu thiên rơi xuống. Lúc này phía dưới chính là hai quân giao chiến! Trăm vạn đại quân chiến đấu trên bình nguyên, giống như hai cái cối xay thịt, không ngừng có binh sĩ chết trận. Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Trận đại chiến này không biết đã khiến bao nhiêu tướng sĩ phải chôn xương nơi xức người. Không biết có bao nhiêu người từ đây về sau không có cách nào nhìn thấy vợ con già trẻ.
- Vì Ngọc Dương ta! Giết!
Một nam tử khoác khoác chiến giáp màu hồng cưỡi một con chiến mã cực kỳ thần tuấn. Tay hắn nâng trường kiếm màu vàng kim. Giơ kiếm chỉ thẳng. Tướng sĩ không sợ sống chết xông lên trận địa quân địch!
- Đại tướng quân Vương! Người xem trên trời!
Bỗng nhiên, có người gào lớn một tiếng. Sau đó liền nhìn thấy có một tia sáng màu tím giống như ngôi sao băng từ trên bầu trời rơi xuống!
Cảnh tượng như vậy nếu ở Tiên giới tất nhiên có thể không đáng chú ý. Dù sao tốc độ của tử quang kia không tính là quá nhanh. Nhưng trong thế giới không biết tên này, những binh sĩ đáng thương kia sao có thể tránh né được?
Hai phe đang giao chiến đã ngưng binh đao ngẩng đầu ngửa mặt nhìn lên bầu trời. Thế giới giống như bất động. Mọi người đều dùng ánh mắt sợ hãi lại có phần thành kính nhìn tử quang đang bay trên bầu trời!
Ầm...
Dưới sự va chạm của tử quang, bình nguyên trong phạm vi ngàn dặm liền biến mất. Một hẻm núi đã xuất hiện trong thế giới này! Khi hẻm núi hình thành, bốn phía núi đá đều là màu đỏ thẫm. Không gian giống như những gợn sóng lan tỏa.
Rất nhiều người đều nói núi đá này đã bị máu của các tướng sĩ nhuộm đỏ. Tử quang từ trên trời giáng xuống chính là sự trừng phạt của thiên thần. Nhưng bất luận lời đồn đại này có phải là thật hay không, nơi này đã có một cái tên mới, chính là Xích Thủy!
Bên trên Xích Thủy, tại một chỗ rất bình thường, một hồ lô màu tử kim bị bùn đất dần dần bao trùm. Phía trên bùn đất bắt đầu có cỏ xanh sinh trưởng chôn sâu hồ lô dưới nền đất.
Có thể Tử Kim Hồ Lô thật sự có linh tính. Nó đi tới thế giới này, có lẽ là đang đợi, chờ đợi chủ nhân tương lai của nó tới nơi này mang theo nó ngạo thị cửu tiêu...
Tất nhiên Âu Dương không thể biết được những điều này. Trong lúc vô tình hắn ném Tử Kim Hồ Lô ra không ngờ tạo thành trăm vạn sinh linh đồ thán. Tuy nhiên điều này cũng không thể trách hắn được. Tử Kim Hồ Lô có linh tính, nó có tư tưởng của chính nó...
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
- Tử Kim Hồ Lô giống như phù dung chớm nở. Vấn Tâm Thạch lại có thể trả lời cho ngươi một vấn đề!
Thây khô lắc đầu. Tử Kim Hồ Lô và Vấn Tâm Thạch đều là thánh binh. Nhưng bây giờ Tử Kim Hồ Lô lại rời khỏi thế giới này, chỉ còn lại có Vấn Tâm Thạch.
- Ta không cần trả lời vấn đề gì. Hôm nay tới nơi này tuy nhiên là lật tung Thiên Cung của ngươi thôi.
Âu Dương khinh thường thoáng nhìn về phía Vấn Tâm Thạch trong tay. Nhưng vừa nhìn xuống, con mắt của hắn lại không còn cách nào rời khỏi Vấn Tâm Thạch.
Hoa mai như biển. Mai Hải Chi Trung. Mình ngồi ở trên một cái xích đu nhẹ nhàng đu đưa. Dáng vẻ nhàn nhã kia khiến ngay cả Âu Dương hiện tại cũng cảm thấy vô cùng ước ao.
Sau xích đu, một nữ tử cực kỳ mỹ lệ, trên người mặc trang phục thôn nữ. Tuy nhiên ngay cả trang phục thôn nữ mộc mạc này vẫn khó có thể che giấu được vẻ đẹp của nàng.
Trong tay nữ tử cầm một cái ấm nước nhỏ, rót cho mình một chén trà nóng, sau đó mỉm cười nhìn mình.
Nhìn cảnh tượng như vậy, trong đầu Âu Dương giống như bị tia chớp đánh trúng. Trong nháy mắt ký ức bắt đầu đột kích lên đầu của hắn. Đúng vào lúc này không ngờ những ký ức đã chôn sâu trong đầu bắt đầu thức tỉnh.
Vấn Tâm Thạch lóe lên hào quang màu xanh, không ngừng phát ra những ký ức của Âu Dương. Âu Dương trôi nổi trên Thiên Cung. Trong mắt của hắn lúc này chỉ còn lại có Vấn Tâm Thạch. Hắn lại không phát hiện, thây khô đã hóa thành tro bụi theo gió phiêu lãng. Khi thây khô kia đã hoàn toàn tan thành tro bụi, toàn Thiên Cung bắt đầu mãnh liệt lay động.
Lâu đài tráng lệ sụp đổ. Điện ngọc bị chiếm đóng. Đình đài rơi rụng. Lầu các trút xuống, tiên vụ bắt đầu phân tán khắp nơi.
Vào thời khắc này, Thiên cung đã bắt đầu chậm rãi tan biến.
Viên Chính ở dưới mặt đất nhìn Thiên Cung phía trên đang không ngừng lay động sụp đổ. Trong lòng hắn cũng cảm thấy khẩn trương. Dù sao Âu Dương tiến vào không lâu, đầu tiên là rồng gầm, tiếp theo đó là huyền quang bảy màu. Bây giờ Thiên Cung cũng bắt đầu sụp đổ. Rốt cuộc phía trên đã xảy ra đại chiến kinh thiên gì vậy?
Thật ra căn bản cũng chưa có đại chiến kinh thiên nào. Nếu như nói có, cũng chỉ là đại chiến trong lòng Âu Dương! Từng cảnh tượng hiện lên trong đầu Âu Dương. Lý Uyển Như... Vệ Thi... biển mai... Lạc Mai Trấn... Lôi điện bi ca... Lý Uyển Như lập gia đình... Tất cả tất cả đều một lần nữa trở lại trong đầu Âu Dương.
Tuy nhiên lần này Âu Dương lại không điên cuồng như lần trước. Mười ba năm tâm lặng như nước, khiến Âu Dương đã sớm có thể thản nhiên đối mặt với tất cả.
Bây giờ cho dù là mất đi, Âu Dương cũng có thể thản nhiên đối mặt. Bởi vì hắn đã mất đi quá nhiều! Loại thống khổ kia hắn đã hiểu rõ. Bây giờ mặc dù lại trình diễn mặc dù vẫn đau lòng, nhưng Âu Dương đã có thể tiếp nhận được.
- Ha ha ha... Hóa ra ta mất đi dũng khí...
Giờ phút này rốt cuộc Âu Dương đã biết mình mất gì! Không sai, Âu Dương mất đi không phải là chân thân của mình. Chân thân chỉ chứa đựng lực lượng của Âu Dương, không phải là ký ức. Điều hắn mất đi chính là dũng khí thản nhiên đối mặt với tất cả!
Từ giây phút hắn quên đi, dũng khí của hắn đã biến mất không còn tăm hơi. Mặc dù hắn không ngừng khiến mình tàn nhẫn, nhưng tàn nhẫn không giống với dũng khí. Một Âu Dương mãi mãi có thể mỉm cười đối mặt đã biến mất.
Giờ phút này rốt cuộc Vấn Tâm Thạch đã trợ giúp hắn tìm về cái dũng khí đã mất đi khiến nam tử có can đảm tranh đấu với cửu thiên lại một lần nữa lấy lại tất cả!
Theo ánh sáng màu xanh tản ra, Vấn Tâm Thạch giống như đã hoàn thành được sứ mệnh cuối cùng. Không ngờ theo Thiên Cung, nó cũng bắt đầu tan biến!
Tuy rằng Âu Dương không biết thây khô kia rốt cuộc là ai, nhưng không nghi ngờ chút nào, thây khô này thật sự không có ác ý đối với mình. Hơn nữa hắn còn dùng phương thức này giúp mình một tay.
- Không cần cám ơn ta. Nếu như không có một cái ném kinh thiên của ngươi, ta cũng đã không xuất hiện. Nhớ kỹ, cái gì đã mất đi sẽ không trở lại được nữa. Hãy nắm lấy cái trước mắt. Không nên giống như ta đợi đến khi tất cả tan biến mới hối hận thì đã muộn...
Một giọng nói giống như từ ngoài cửu thiên đến.
Tuy rằng Âu Dương không biết giọng nói này đến từ chỗ nào, nhưng hắn có cảm giác giọng nói này không phải đến từ thế giới này.
Một cái ném kinh thiên là có ý gì? Chẳng lẽ là chuyện mình ném hồ lô sao?
Nhưng không ai trả lời vấn đề của hắn. Bởi vì khi cung điện này biến mất nơi chân trời, giọng nói này cũng biến mất. Bất luận hắn đến từ phương nào, từ nay về sau hẳn là không còn xuất hiện nữa.
Trong lòng Âu Dương cũng không nói một lời từ giã. Bởi vì trong lòng hắn không ngừng nghĩ tới lời nhân vật thần bí kia đã nói với mình.
Không nên giống như ta, đợi tới lúc mất đi mới hiểu...
Câu nói này lộ rõ vẻ thương cảm.
Loại thương cảm này hình như đã vượt lên trên tất cả.
- Lẽ nào đây là một thần linh thật sự?
Âu Dương lặng lẽ nghĩ. Có thể mang theo hồ lô đại biểu cho quá khứ, có thể mang theo Vấn Tâm Thạch đại biểu cho hiện tại, có thể nhìn thấu Thứ Kiêu Cung đại biểu tương lai! Đây có lẽ là một vị thần linh thật sự....
- Nơi mộng kết thúc cũng chính là nơi mộng bắt đầu!
Sau khi đã suy nghĩ hiểu rõ tất cả, Âu Dương rốt cuộc hiểu được ý tứ của Chiến Vương khi nói với mình những điều này.
- Nơi mộng kết thúc? Chân Linh Giới!
Âu Dương biết, mình nhất định phải về Chân Linh Giới.
Bởi vì nơi đó có chân thân của mình. Có lẽ thời điểm mình hoàn toàn dung hợp với chân thân, mình mới thật sự là Âu Dương.
- Hóa ra tâm ma căn bản không phải tâm ma gì cả, đây chẳng qua chỉ là chân thân ta đã lưu lại thôi!
Thật ra Âu Dương vẫn cảm thấy rất buồn bực. Tại sao lúc trước tâm ma nói sau khi bọn họ dung hợp sẽ chỉ cách chí cao vô thượng có một bước. Hóa ra dung hợp này không phải là nói tâm linh của bọn họ dung hợp mà ám chỉ Âu Dương trở về Chân Linh Giới lấy lại chân thân của mình, dung hợp với chân thân!
Vèo...
Âu Dương hóa thành một tia chớp màu đen từ trên trời phóng xuống, nắm lấy Viên Chính vẫn còn đang ngây ngốc nhìn Thiên Cung đã nát vụn trên bầu trời, sau đó theo thông đạo thời không bay ra khỏi thế giới này!
Khi bọn họ bay ra khỏi thế giới này, thế giới này cũng sụp đổ biến mất theo, giống như chưa từng xuất hiện vậy!
Loạn thạch phía bên trên đã thực sự trở thành loạn thạch, không còn là hai đống đá nát vụn chỉ dẫn người tiến vào thế giới này nữa.
Mãi đến tận khi Viên Chính rời khỏi thế giới này trở về loạn thạch, trong lòng vẫn chìm đắm trong sự chấn động. Chuyện cả đời hắn gặp được cũng không huyền bí bằng điều nhìn thấy trong ngày hôm nay.
Thiên Cung nằm trên chín tầng mây. Thiên binh thiên tướng đứng canh gác. Thần long Rít gào bay trên mây. Một thông đạo bảy màu đi tới một thế giới không biết tên. Cuối cùng Thiên Cung lại đổ nát. Tất cả những điều này đều giống như một giấu mơ vậy.
Thật ra điều này không chỉ riêng Viên Chính cảm thấy giống như đang nằm mơ. Đối với Âu Dương mà nói, điều này làm sao không phải là như vậy? Hắn vốn cho là Thiên Cung dị thường hung hiểm, không ngờ lại gặp được quý nhân!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Từ trong sâu thẳm, Âu Dương có cảm giác mình gặp được thây khô hẳn là đã bị hàng phục. Bằng không chỉ cần nhìn đám thiên binh thiên tướng canh gác phía bên ngoài có thể biết được thây khô trong Lăng Tiêu Bảo Điện tuyệt đối không phải là một người hiền lành gì. Cho dù mình thắng cũng chưa chắc có thể toàn thân trở ra.
Nhưng trước khi mình đến đó, không ngờ đã có người chế phục thây khô kia. Càng đáng sợ hơn chính là im hơi lặng tiếng chế phục thây khô kia. Sau đó Tử Kim Hồ Lô giống như một loại quan hệ nhân quả. Mình ném Tử Kim Hồ Lô đập ra một thế giới khác. Đây là nhân. Mình được người ta chỉ điểm, đây là quả!
Vấn Tâm Thạch giúp mình tìm được dũng khí mình đã đánh mất, khiến bản thân mình hiểu được rốt cuộc mình đã thiếu cái gì, cũng khiến mình có một hướng đi mới.
- Viên Chính! Có lẽ ta phải rời đi!
Sau khi Âu Dương và Viên Chính ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ khoảng chừng mười mấy phút. Âu Dương bỗng nhiên mở miệng nói
- Hả? Phải đi sao? Ngươi đi vậy bọn nhỏ phải làm sao bây giờ?
Viên Chính có chút giật mình nhìn Âu Dương. Âu Dương ở trong thôn đã mười ba năm. Theo một ý nghĩa nào đó, người trong thôn đã sớm xem hắn là một thành viên của Viên gia thôn. Bây giờ không ngờ Âu Dương lại nói là phải đi. Viên Chính đương nhiên cảm thấy rất lưu luyến.
- Ta không thuộc về nơi này. Ta không thể nào vĩnh viễn ở chỗ này. Bên ngoài còn có rất nhiều việc đang chờ ta đi làm!
Âu Dương thoáng nhìn về phía xa. Đó chính là hướng hải ngoại. Hắn biết mình đã từng hiểu lầm một người. Mình muốn đích thân tới gặp, giải thích với người này, sau đó dẫn nàng đi!
Vẫn có một người đang đợi mình. Chờ đợi bảy ngàn năm, cho dù là đối với một tu luyện giả xem ra cũng không dễ dàng. Mình thiếu nợ quá nhiều. Hôm nay chính là lúc trả nợ.
- Ôi...
Viên Chính lắc đầu thở dài nói:
- Thật ra Nhị thúc đã sớm nói, Âu Dương tiên sinh cuối cùng sẽ phải rời khỏi đây, không thể nào cả đời ở lại trong sơn thôn nhỏ này!
- Ha ha, chờ sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện, ta nghĩ ta nhất định sẽ trở về Viên gia thôn!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Mười ba năm sớm chiều ở chung đã khiến Âu Dương có chút cảm tình đối với sơn thôn này, đối với những người dân trong thôn vô cùng giản dị này. Âu Dương cảm thấy nếu như sự thật giải quyết được tất cả mọi việc, mình có lẽ trở về đây ẩn cư một lần nữa. Chỉ có điều khi đó hẳn sẽ không còn độc thân nữa...
- Được! Ta nhớ kỹ câu nói này. Ta biết thời gian trong mắt những tu luyện giả này các ngươi đều không đáng là gì. Tuy nhiên không quan hệ. Chúng ta sẽ chờ. Nếu không chờ được thì nhi tử chúng ta chờ. Nhi tử không chờ được, tôn tử sẽ chờ. Đời đời kiếp kiếp chờ, cho đến tận lúc Âu Dương tiên sinh trở về đây!
Viên Chính cũng biết không thể giữ Âu Dương lại. Hắn dùng những lời nói này coi như là ký thác một chút ý niệm đối với Âu Dương.
- Được! Một lời đã định!
Âu Dương với Viên Chính vỗ tay làm chứng...
Dưới ánh trăng, Viên Chính đi, Loạn Thạch Cốc đã biến mất. Sau này Viên gia thôn không lo lắng quái vật tập kích nữa. Người trong thôn này đã có thể sống bình yên rồi!
Âu Dương vẫn đưa mắt nhìn theo bóng dáng Viên Chính biến mất trong rừng rậm. Hắn mới khẽ mỉm cười nhìn phía xa, tự nhủ:
- Chờ ta. Ta sẽ sớm trở về!
Sau khi nói xong những lời này, Âu Dương liền xé cánh cửa Tiên Giới.
Một thông đạo đi tới Chân Linh Giới đã xuất hiện trước mặt Âu Dương.
Từng bước đi vào trong thông đạo thời không, Âu Dương biến mất khỏi Tiên giới, một lần nữa trở về Chân Linh Giới đã bị phong ấn, tìm kiếm chân thân hắn đã làm mất...
So với Tiên giới hỗn loạn, Chân Linh Giới giống như quá khứ. Chỉ có điều bởi vì lúc trước Âu Dương đi vào con đường viễn cổ mở ra phong ấn Triệu Phán mở ra lực thế giới một lần nữa. Linh nguyên của thế giới này đã nồng đậm hơn trước rất nhiều lần.
Tuy nhiên cho dù linh nguyên ở nơi này nồng đậm thế nào, so với Tiên giới, vẫn kém hơn rất nhiều. Âu Dương xuyên qua thông đạo thời không, phát hiện địa phương trước mặt vừa vặn chính là Lâm Hải Thành lúc trước. Bảy ngàn năm chớp mắt đã trôi qua. Lâm Hải Thành đã xuất hiện biến hóa không nhỏ.
Trước kia Lâm Hải Thành chỉ là một thành nhỏ, hiện tại đã biến thành Hải Lâm Thành phồn thịnh. Trong Lâm Hải Thành đã lục tục xuất hiện một vài linh đảo tu luyện không tồi. Bên trên những linh đảo này hiện tại đều có tán tu tương đối mạnh. Hoặc chính là một vài tông phái có thể tính là cỡ trung.
Âu Dương đứng ở ven biển Lâm Hải Thành, nhìn ra phía xa. Tại nơi này, hắn đã từng dẫn theo Vệ Thi bước lên Xuyên Vân Thuyền, vượt qua biển đi tới con đường viễn cổ gặp phải địa phương của Hoàng Thiên. Bây giờ đã là vật còn người mất. Vệ Thi vẫn đang đợi chờ mình. Hoàng Thiên cũng đã chẳng biết đi đâu.
- Tiểu ca, ngươi cũng tới tế điện sao?
Ngay thời điểm Âu Dương cảm thán, sát thủ thời gian này thật vô tình, một giọng nói đã vang lên sau lưng Âu Dương.
- Cho đến tận lúc này, vẫn có rất nhiều người chạy đến đây để tế điện Tiễn Thần. Nếu như không phải Tiễn Thần năm đó mở ra phong tỏa con đường viễn cổ, làm sao có thể vũ hóa phi tiên!
Lão nhân này có tu vi không tính là cao, ngay cả Đại Đế cũng không đạt được, chẳng qua chỉ là tu luyện giả cấp Pháp Thân thôi.
Từ sau khi phong ấn viễn cổ được mở ra, Pháp Thân đã không được tính là tu luyện giả quá cao. Bây giờ trong Chân Linh Giới, tuy rằng Đại Đế vẫn không thường thấy, tuy nhiên Pháp Thân lại có thể thường xuyên nhìn thấy.
Cường giả cấp ý chí vẫn tương đối ít. Bởi vì lúc trước sau khi đụng tới cấp ý chí, bình thường cường giả đều lựa chọn bắt đầu ẩn cư, sau đó tìm một chỗ hiểu thông ý chí tứ phương để vũ hóa phi tiên.
- Ta không tế điện!
Âu Dương khẽ mỉm cười. Từ trước đến nay chưa từng nghe nói mình tế điện mình. Hơn nữa hai chữ tế điện này nghe ra đúng là vô cùng cổ quái. Mình còn chưa chết chết, không ngờ đã lập điện tế mình... Dù thế nào cũng phải thay từ. Dùng từ tế điện không bằng dùng từ làm lễ!
Nghe thấy Âu Dương nói vậy, lão nhân có chút mất hứng. Tuy nhiên mỗi người một ý nghĩ cũng khác nhau, lão già cũng không tiếp tục nói chuyện với Âu Dương nữa. Hắn lấy ra rất nhiều thứ bắt đầu tung vào trong biển. Vừa tung, vừa nói một vài lời ca công tụng đức, giống như làm với một vị thần.
Âu Dương nở nụ cười liền đứng dậy tiến về phía Lâm Hải Thành. Lần này hắn không dừng lại ở Chân Linh Giới lâu. Chỉ cần lấy được chân thân của mình, hắn sẽ rời khỏi nơi này.
Tiên giới có quá nhiều chuyện đang chờ đợi mình, Mình làm sao có thể nán lại chỗ này lâu như vậy được!
Tiến vào Lâm Hải Thành, thứ Âu Dương nhìn thấy đầu tiên chính là một bước tượng lớn trong tay cầm chiến cung ngửa mặt lên trời thét lớn! Lúc nhìn bức tượng kia, Âu Dương cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Bởi vì không ngờ bức tượng kia chính là bức tượng của hắn. Đây cũng là hình ảnh lúc mình ở hải ngoại bị Đại Thai gia truy sát, giương cung bắn lên trời giết chết Đại Đế
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Người tạo ra bức tượng này, chắc chắn có tay nghề xuất thần nhập hóa. Tuy rằng không có cách nào thật sự khắc hoạ ra khí phách của bản thân mình, nhưng thực sự có vài phần thần vận.
Lúc này bên dưới pho tượng không ngờ có không ít người làm lễ. Nhìn cảnh tượng như vậy dù sao Âu Dương cũng cảm thấy khó hiểu.
Nếu quả thật chính là những người hành hương, tại sao những người này không đi tới Vạn Tiên Sơn?
Mình thật sự có thể thông linh qua bức tượng tại Vạn Tiên Sơn, chung quy vẫn tốt hơn bức tượng này nhiều.
Nghĩ tới những điều này, trong lòng Âu Dương bỗng nhiên cảm thấy run rẩy. Chẳng lẽ Vạn Tiên Sơn đã xảy ra chuyện?
- Không đúng! Nếu như Vạn Tiên Sơn thật sự đã xảy ra chuyện, nói như vậy không thể nào có nhiều người vẫn tới lễ pho tượng của mình như vậy!
Âu Dương nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ của mình.
Nhìn một chút về phía tây, bên kia chính là phòng tuyến của Vạn Tiên Sơn! Đối với chuyện ở Chân Linh Giới, nếu như mình đã rời khỏi, cũng không tiện lại nhúng tay vào. Đây gọi là chuyện của hậu bối tất có hậu bối giải quyết.
Mình còn bận lấy lại chân thân!
Nghĩ như vạy, Âu Dương liền tiện tay mở ra một thông đạo ở trước mặt mình, sau đó tiến vào thông đạo biến mất trong Lâm Hải Thành.
Lúc Âu Dương biến mất, vô số người trợn tròn hai mắt nhìn sang bên này. Có thể tùy ý bổ ra không gian như vậy, chắc chắn chỉ có cường giả cấp ý chí mới làm được. Mặc dù Lâm Hải Thành có không ít cường giả, nhưng muốn gặp được một cường giả cấp ý chí vẫn rất khó.
- Cường giả cấp ý chí! Vừa nãy ta đã nhìn thấy cường giả cấp ý chí! Lẽ nào cường giả cấp ý chí này sắp vũ hóa phi tiên nên chạy đến nơi đây để bái thánh sao?
Rất nhiều người đều tự hỏi như vậy. Tuy nhiên nếu như Âu Dương nghe được mấy câu này sợ là chỉ có thể cười khổ rời đi.
Chuyện vũ hóa phi tiên đã từng là chuyện cầu cũng không được. Nhưng bây giờ Tiên giới cực kỳ hỗn loạn. Nếu quả thật có thể, Âu Dương thật sự không muốn vũ hóa phi tiên bước vào trong thời đại lớn kia.
Xuyên qua thông đạo không gian, Âu Dương vừa vặn phát hiện ra Trung Châu Thành. Bởi vì bản thân Âu Dương cũng không biết lúc trước Lý Uyển Như đã để tro cốt của mình ở vị trí nào. Trung Châu thành cũng được coi là địa giới của Vạn Tiên Sơn. Cho nên Âu Dương dự định bắt đầu tìm kiếm từ chỗ này.
Mình đi tìm kiếm tro cốt của mình? Âu Dương suy nghĩ một chút liền phì cười! Điều này chỉ sợ là chuyện khôi hài nhất trong lịch sử. Hiện tại mình có thân thể, còn muốn đi tìm tro cốt của thân thể trước đây. Chỉ nghĩ tới những điều này Âu Dương không thể không cười được nữa.
Trung Châu Thành, năm đó nơi này chính là trung tâm của toàn Chân Linh Giới. Vạn Tiên Sơn đệ nhất thiên hạ tông chính là ở chỗ này. Nơi này có thể nói là nơi phồn hoa nhất trong tất cả Chân Linh Giới.
Khi chân chính đến Trung Châu Thành, Âu Dương lại có chút giật mình nho nhỏ. Bởi vì hơn bảy ngàn năm trôi qua, Trung Châu Thành không ngờ lại không có một chút biến hoá nào, càng không có gì khác biệt so với lúc mình rời đi.
- Chuyện gì đã xảy ra? Lẽ nào Trung Châu Thành chơi trò giữ gìn di sản văn hóa hay sao?
Âu Dương nở nụ cười. Tuy nhiên vừa nghĩ cũng hiểu. Dù sao năm đó Lâm Hải Thành rất tệ. Sau khi giải phóng Mê Hồn Hải, nhiều người tới, tất nhiên việc xây dựng kiến thiết cũng phát triển nhanh hơn.
Lúc trước Trung Châu Thành chính là một quái vật khổng lồ. Cho dù muốn xây dựng thêm cũng có vẻ không cần thiết.
Đi vào trong Trung Châu Thành, Âu Dương nhìn một vài phàm nhân và một vài tu luyện giả đi lại lung tung không có mục đích trên đường, Âu Dương có cảm giác rất cổ quái.
- Đại ca, người nơi này tại sao lại kỳ lạ như vậy......
Phía xa, một nữ tử một tay nắm lấy cánh tay của một nam tử, sắc mặt rất khó coi. Sắc mặt nam tử cũng không dễ coi cho lắm.
- Bớt nói đi! Chúng ta ở lại đây một đêm sau đó sẽ lập tức rời đi!
Nam tử này trừng mắt với nữ tử một cái. Tuy nhiên trong mắt của hắn lại phát ra sự sợ hãi. Có thể nhìn ra hắn cũng có chút lo sợ.
- Chu đại ca, sao bọn họ còn chưa trở lại. Mua chút thức ăn khó như vậy sao?
Nữ tử vẫn nắm chặt cánh tay của nam tử.
- Mẹ kiếp, chuyện kỳ quái gì vậy! Người ở nơi này đều không cần ăn cơm sao? Lão tử tìm lâu như vậy, cái gì cũng có, chỉ không có quán cơm!
Một giọng nói vô cùng tục tằng từ phía xa truyền đến. Sau đó liền nhìn thấy một hán tử cao lớn và một nam tử gầy giống như con khỉ từ phía xa đi tới. Vừa đi còn vừa hùng hùng hổ hổ nói. Nhưng những người trên đường lại xem như hoàn toàn không nhìn thấy hai người này.
- Xảy ra chuyện gì vậy lão trư?
Nam tử bị nữ tử kia nắm lấy tay, liền tiến tới đón. Chợt nghe hán trử được gọi là lão trư tục tằng nói:
- Đúng là chuyện quái lạ. Tất cả các tửu điếm ở đây đều đóng cửa. Ta muốn tìm người mua chút đồ cũng không ai bán cho ta!
- Đúng vậy. Hơn nữa những người ở đây đầu rất thâm trầm...
Con khỉ ốm kia cũng run rẩy nói chuyện.
Trong lúc bọn họ nói chuyện Âu Dương đã quan sát xung quanh. Tuy nhiên hắn nhìn hồi lâu vẫn không nhìn thấy bất kỳ chỗ nào cổ quái.
- Tiểu ca, các ngươi đi nhanh đi. Nơi này không phải là nơi các ngươi nên đến...
Ngay lúc bốn người đang oán giận, chợt có một lão nhân đầu tóc bạc phơ đi tới trước mặt bốn người nói.
- Lão bá, chúng ta chỉ muốn nghỉ tạm lại đây một đêm. Sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ khởi hành lên Vạn Tiên Sơn bái sư!
Lão trư lớn tiếng nói.
- Đi thôi, Vạn Tiên Sơn sẽ không thu nhận các ngươi! Còn không đi, nói không chừng cuối cùng ngay cả mạng cũng mất!
Lão giả kia lắc đầu thở dài. Nói tới đây, lão nhân này hữu ý vô ý nhìn Âu Dương.
- Ngươi chờ một chút!
Âu Dương nhìn thấy lão nhân này dùng loại ánh mắt như vậy nhìn mình, trong mắt của hắn không ngờ lại lóe lên sát khí. Một loại sát niệm giống như đến từ trong, bất ngờ khiến Âu Dương có cảm giác muốn giết chết lão nhân này.
Cố gắng kìm chế sát ý này, Âu Dương đi tới bên cạnh lão đầu nói:
- Lão tiên sinh vừa nãy nói vậy là có ý gì? Ta cũng muốn lên Vạn Tiên Sơn bái sư. Chẳng lẽ bái sư không được, Vạn Tiên Sơn còn muốn giết người sao?
- Ha ha, Vạn Tiên Sơn đương nhiên sẽ không giết người. Tuy nhiên...
Lão đầu tinh tế quan sát Âu Dương, sau đó bỗng nhiên chuyển đề tài nói:
- Quên đi, xem như lão hủ xui xẻo. Ban đầu không nên nói chuyện này với người ngoài. Nếu như chư vị có thể đến nơi đây, xem như là duyên phận. Ta nói cho các ngươi biết!
Vừa nghe thấy chuyện thú vị như vậy, ba nam một nữ kia vội vàng xông tới. Chợt nghe lão đầu kia nói:
- Trung Châu Thành chúng ta có một tập tục. Cứ cách mỗi trăm năm lại phải cử hành nghi thức cúng huyết đồ một lần!
Thời điểm lão đầu kia mới nói đến huyết tế liền nhìn thấy sắc mặt của ba nam một nữ kia thay đổi.
Huyết tế là một loại phương thức tế lễ của tà giáo. Loại huyết tế này là lấy máu của người bên ngoài để tiến hành tế lễ. Lúc này lão đầu nói ra chuyện huyết tế, đương nhiên ba nam một nữ vô cùng sợ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart