Trong mắt Thiên Vương, Nghi Quân chính là một con lợn! Nhưng bây giờ ngay cả một con lợn như Nghi Quân cũng có thể đoán được nước cờ này của Âu Dương. Điều này chứng tỏ cái gì? Điều này chứng tỏ bọn họ đều bị hắn chơi!
- Biện pháp hay. Đúng là biện pháp rất hay!
Trên mặt Thiên Vương đột nhiên xuất hiện vẻ oán độc. Hắn biết hiện tại đã muộn. Một chiêu này này của Âu Dương chính tương kế tựu kế hoàn toàn làm loạn nhịp điệu của hắn. Lần này trăm vạn Chiến tộc đồng thời xuất động chẳng qua chỉ là một mê cục do Âu Dương bày ra. Mình vốn tưởng rằng đã nắm giữ tất cả.
Nhưng bây giờ mới phát hiện, bản thân hắn nắm giữ quá ít. Tến Âu Dương này quá hung ác.
- Sao vậy đại nhân?
Nghi Quân nhìn Thiên Vương, khuôn mặt tỏ ra không hiểu.
- Trăm vạn Chiến tộc cố ý bày bố nghi trận, trên đường đi qua đều gióng trống khua chiêng. Có thể đến bây giờ đã không còn ở Thánh sơn nữa. Nếu như ta đoán không sai, sợ là Chiến tộc đã cùng với Ma tộc và Yêu tộc đã biến mất không thấy bóng dáng. Mục tiêu của Âu Dương lần này căn bản không phải muốn giết ngươi, mà muốn tiêu diệt Trầm Điễn...
Thiên Vương lắc đầu. Tuy rằng trong nước cờ này hắn đã thua, nhưng hắn cũng cảm thấy rất hưng phấn. Trong thời đại lớn này có thể xuất hiện một đối thủ như vậy đối với hắn mà nói còn khiến hắn hưng phấn hơn là cục diện tất thắng.
- A! Vậy không phải chúng ta nên lập tức đi cứu viện sao!
Nghi Quân biết, bây giờ Trầm Điễn đang ở ngoài hải ngoại. Nếu như Âu Dương muốn giết Trầm Điễn nhất định phải đi tới hải ngoại. Nơi đó có hắc ám ngăn cản, trong thời gian ngắn Âu Dương hẳn là không thể giết nổi Trầm Điễn.
- Đây mới là chỗ cao minh của hắn. Trăm vạn Chiến tộc hẳn đang ẩn nấp trong một thời không nào đó. Nếu như chúng ta không có hành động gì, như vậy Trầm Điễn chắc chắn phải chết. Nhưng nếu chúng ta đi lại, trăm vạn Chiến tộc kia tất nhiên sẽ quay giáo đánh một đòn. Đến lúc đó Thánh sơn tất nhiên sẽ bị công phá! Biện pháp hay, quả nhiên là biện pháp hay!
Thiên Vương biết, nước cờ này hắn thua rồi. Thua một cách triệt để. Âu Dương gần như đoán chắc mỗi một bước của hắn, khiến hắn phải rơi vào thế cục tiến thoái lưỡng nan.
Ban đầu Chiến tộc gióng trống khua chiêng chính là nói cho toàn thiên hạ, lão tử muốn khai chiến với Nhân tộc! Mà bây giờ Âu Dương muốn trong chớp nhoáng ra ngoài hải ngoại tiêu diệt Trầm Điễn. Bên Thiên Vương căn bản không có biện pháp đi cứu viện. Nếu như Thiên Vương rời khỏi, trăm vạn Chiến tộc nhất định thế như chẻ tre xé nát Thánh sơn. Đến lúc đó cho dù bảo vệ được Trầm Điễn, Thánh sơn nhất định cũng phải bị phá tan.
Tuy rằng Trầm Điễn sống, nhưng Thánh sơn bị phá. Bất kể như thế nào Âu Dương đều thắng! Có thể nói đây là một sát chiêu tất thắng. Lựa chọn cứu Trầm Điễn, như vậy Thánh sơn sẽ bị phá. Toàn thiên hạ đều sẽ biết Chiến tộc một lần phá tan Thánh sơn. Đến lúc đó Thiên Vương sẽ không còn mặt mũi nào. Nếu như sống chết giữ lấy Thánh sơn, như vậy Trầm Điễn hẳn phải chết. Đến lúc đó tin tức Trầm Điễn bị giết truyền ra, Âu Dương cũng được xem như đã thắng. Cho nên đi nước cờ này chính là tất thắng. Bất kể ngươi lựa chọn như thế nào đều phải thua.
Điều Thiên Vương có khả năng lựa chọn chỉ là thua lớn và thua nhỏ. Ở lại Thánh sơn, tuy rằng tổn thất Trầm Điễn, nhưng chí ít trận chiến này bọn họ thắng. Đây là cục diện thua nhỏ. Nếu như từ bỏ Thánh sơn, thật sự sẽ gây ra tốt thất nhỏ hơn về mặt thực lực của bọn họ, nhưng đối với bên ngoài nhìn vào, bọn họ lại thua lớn.
- Lần này chúng ta thua. Trước khi đi hắn đưa chúng ta một đại lễ như vậy, không trách được bất cứ người nào. Bởi vì ngay từ khi bắt đầu hắn đã tính hết nước đi của chúng ta! Xem ra ta có chút xem thường đối thủ của mình. Sau này mỗi bước đều phải thật cẩn thận mới được!
Cho tới giờ phút này trên mặt Thiên Vương vẫn mỉm cười. Dường như Trầm Điễn chết đi căn bản không thể tạo thành ảnh hưởng quá lớn đối với hắn.
Hải ngoại, trong bóng tối vô tận, Âu Dương giống như một thanh khổng lồ đao sắc nhọn. Nơi nào hắn đi qua, tất cả hắc ám đều bị xé rách. Lúc này Âu Dương căn bản không nóng lòng bay nhanh. Nước cờ này của hắn có thể nói là hoàn mỹ nhất. Cho dù Thiên Vương biết Trầm Điễn bị giết, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn.
Chỉ cần hắn dám đi ra khỏi thánh sơn kia, thánh sơn kia nhất định sẽ bị phá. Cho nên lần này hắn thua rồi.
Hắn đã thua cái mạng của Trầm Điễn!
Nhưng Âu Dương vẫn không cam tâm. Trước tiên tiêu diệt một Trịnh Tú Nhi bên cạnh mình, lại giết chết một Hải Hoàng. Hai đại cường giả mới đổi được một mạng của Trầm Điễn. Điều này thực sự không đáng. Nhưng suy nghĩ kỹ càng, sau lần này, hẳn là Thiên Vương cũng sẽ thu liễm lại một chút. Dù sao hẳn Thiên Vương cũng hiểu rõ, đối thủ của hắn không phải là một con cừu nhỏ, mà một con chó sói ngủ đông. Bình thường ngươi đá hắn đánh hắn, hắn đều không nói nhiều. Nhiều nhất chỉ rít gào vài tiếng đối với ngươi. Nhưng một khi hắn nắm được cơ hội, nhất định sẽ lấy của ngươi một khối huyết nhục.
Đây là một trận đấu về phương diện lực lượng, đồng thòi cũng là một trận đấu về phương diện trí tuệ. Xét về phương diện lực lượng, thế lực hai bên ngang nhau. Xét về phương diện trí tuệ, bây giờ cũng đã đạt đến trình độ ngang nhau.
Có thể nói lần này Âu Dương chẳng khác gì dùng trí tuệ của một người trí tuệ xoay chuyển tất cả cục diện từ bị động thành chủ động.
- Thật ra mơ ước lớn nhất của ta chính là muốn làm một nguyên soái rong ruổi nơi sa trường. Hiện tại xem ra ta thật sự mới có mấy phần năng lực dẫn dắt thiên quân vạn mã.
Âu Dương cười hì hì. Nếu như hiện tại đang ở trên chiến trường, một chiêu linh xà xuất động tuyệt đối có thể giết đối phương tới cục diện người ngã ngựa đổ. Hơn nữa thật sự mà tính, Thiên Vương có thể còn lợi hại hơn kẻ địch trên chiến trường. Chí ít cho đến bây giờ Âu Dương chưa từng đụng phải tướng quân nào có thể đi những nước cờ chặt chẽ không chút lỗ hổng nào như vậy.
Hắc ám vô tận không có cách nào ngăn cản được quan tâm chiến ý của Âu Dương. Âu Dương một đường bay tới mục tiêu chính là quỷ đảo lúc trước. Khẳng định Trầm Điễn đang ở đó. Mọi người đều nhất định có thể nghĩ đến, lần này chính là giờ chết của Trầm Điễn.
Trầm Điễn kẻ có đầu óc không quá linh quang này lại bất ngờ đạt được nghịch thiên lực. Lần này cũng coi như hắn đã đi đến cuối con đường. Thật ra Âu Dương vốn không muốn giết hắn. Bằng không tại hải ngoại lần trước hắn đã có thể lấy mạng của Trầm Điễn.
Nhưng chuyện đến nước này, mình nhất định phải giết Trầm Điễn để lập uy. Giết Trầm Điễn chẳng khác gì gõ cho Thiên Vương một tiếng chuông cảnh báo. Tiếng chuông cảnh báo này cũng có thể khiến tên điên cuồng này yên tĩnh một thời gian, khiến bọn họ có thể bình an ở tiểu thế giới một thời gian.
Ở ngoài Quỷ đảo, một mảnh phù văn màu tím đang tỏa hào quang xung quanh quỷ đảo. Phía trên quỷ đảo, Trầm Điễn chân đạp long thần đứng giữa không trung nhìn xuống dưới.
Tuy rằng Thiên Vương không thể tới cứu viện, nhưng vẫn có thể thông báo với Trầm Điễn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Sau khi Trầm Điễn nhận được tin tức, hắn đã ở chỗ này chờ Âu Dương. Chạy sao? Có thể chạy thoát khỏi tay Âu Dương cũng cần phải có một dũng khí. Cho nên Trầm Điễn không lựa chọn bỏ chạy. Hắn đã chuẩn bị tốt tinh thần tử chiến. Trầm Điễn cũng cực kỳ tự phụ.
Tuy hắn không bằng Thiên Vương. Lực lựng của Thiên Vương quá cường đại, trí tuệ cũng trác việt. Lực lượng của Trầm Điễn cường đại, nhưng so với Thiên Vương vẫn kém hơn rất nhiều. Nếu như hiện tại đổi Trầm Điễn thành Âu Dương, như vậy Âu Dương nhất định sẽ chạy trốn. Cho dù biết chạy không thoát cũng phải chạy để kéo dài một chút thời gian.
Dù sao Chiến tộc không thể nào ở lại quá lâu. Bằng không sau khi bị Thiên Vương phát hiện manh mối nhất định có thể tới bắt. Nhưng bất luận Âu Dương hay Thiên Vương cũng biết, Trầm Điễn tên ngu ngốc tự phụ này sẽ không chạy trốn. Đây chính là cục diện mà hắn nhất định phải chết.
Trầm Điễn thuận gió đến. Cả người hắn giống như một cơn lốc màu xanh. Xung quanh hắn là những Long Hồn. Những Long Hồn này phát ra sát ý cực kỳ nồng đậm.
Vô số Long Hồn quấn xung quanh người quán tạo thành đội ngũ. Số lượng Long Hồn nhiều chưa từng thấy tạo thành tấm lưới lớn phóng về phía Âu Dương.
Một tay Âu Dương cầm lấy Thứ Kiêu Cung, tay còn lại nhẹ nhàng cầm lấy một Tu La Tiễn. Con mắt Âu Dương khẽ nheo lại. Đây là một cảm giác tự tin tới cực điểm.
Lúc này Âu Dương có một niềm tin, chỉ cần ra tay mũi tên của mình liền có thể một mũi tên bắn chết Trầm Điễn trước mắt. Loại cảm giác này rất huyền diệu. Bản thân Âu Dương đều rất nhiều lúc khó nắm chặt được. Nhưng Âu Dương biết, nhất định là cảnh giới thứ tư của kỹ thuật bắn cung. Cảnh giới này được Âu Dương gọi là tâm cảnh giới!
- Tâm nghĩ, chính là niệm đạt!
Bất luận là đi con đường nào, đến cuối cùng đều sẽ sẽ về cùng một điểm. Đây cũng là đạo thù cũng là đạo lý.
- Ừm...
Những tiếng Long Hồn rít gào chấn động khắp nơi. Vô số Long Hồn tạo thành một đòn kinh thiên xé ra hắc ám tại hải ngoại, lộ ra màu xanh của biển. Trong sóng biển thét gào cuộn sóng, Trầm Điễn đạp lên một đóa sen do vô số Long Hồn tạo thành, trong tay cầm chiến đao liều chết xông về phía Âu Dương.
Một đao kia mạnh hơn bất kỳ đao nào của Trầm Điễn trước kia. Thậm chí là Thương Long Đao Khách thật sự của thời đại lớn trước kia cũng chắc chắn không chém ra được một đao tuyệt mạng như vậy!
Bởi vì Trầm Điễn biết, mình đã bị bức ép đến tuyệt cảnh. Không phải Âu Dương chết chính là hắn vong. Dưới áp lực tuyệt đối này, Trầm Điễn bộc phát ra một trạng thái chưa bao giờ có. Nhờ vậy lúc này mới có một đao tuyệt mạng như vậy!
- Quá muộn!
Trong miệng Âu Dương nhẹ nhàng thốt ra ba chữ kia. Sau đó Tu La Tiễn được đặt lên trên dây cung. Trường cung kéo dài. Bề ngoài mũi tên này không có gì hoa lệ, chỉ là một mũi tên huyết sắc dao động trong gió. Nhưng mũi tên này lại có vẻ mê ly như vậy.
Mũi tên này không ngờ làm thời gian đông cứng! Trơng thế giới, giờ phút này tất cả thời gian đều dừng lại, chỉ còn mũi tên kia từ từ bay tới. Trầm Điễn nhìn mũi tên kia chậm rãi cắm vào ngực mình, hắn biết mình thất bại, thất bại hoàn toàn. Từ đầu đến cuối đối phương chỉ bắn ra một mũi tên, nhưng mũi tên này lại mạnh hơn vạn Hồn Long của hắn.
Ầm...
Sau khi một tiếng động vang lên, thời gian lại bắt đầu trôi qua. Trầm Điễn giống như từ trước đến nay đều chưa từng xuất hiện trong thế giới này, không ngờ cứ như vậy biến mất trong không khí.
Âu Dương nhẹ nhàng xoa xoa Thứ Kiêu Cung. Hắn tin tưởng sau mũi tên này Thứ Kiêu Cung hẳn đã nhớ kỹ mũi tên tiếp theo bắn ra nhất định sẽ càng mạnh hơn mũi tên này.
Âu Dương xoay người chuẩn bị rời đi. Dù sao quá nhiều người đang chờ mình tại tiểu thế giới. Nhưng Âu Dương chuẩn bị xoay người rời đi bỗng nhiên dừng lại!
Trầm Điễn đã chết, nhưng chiến đao Thương Long vẫn không dừng lại. Nó không ngừng lăn lộn trong ánh sáng màu xanh tạo thành biển kia, dường như muốn phóng ra lực lượng nào đó khiến người ta không thể nào hiểu được!
Giáo...
Một tiếng Thương Long rít gào rung chuyển khắp cửu tiêu. Chỉ thấy trên cửu thiên, một đạo hào quang màu xanh từ trên trời giáng xuống. Hào quang này giống như muốn chiếu sáng khắp thế giới, khiến toàn thế giới đều tắm mình trong hào quang màu xanh này.
Một khắc khi ánh sáng màu xanh soi sáng khắp nơi, xung quanh có vô số Thương Long bắt đầu bay lượn. Cảnh tượng dưới ánh sáng màu xanh kia khiến Âu Dương nhìn có chút xuất thần. Trong nháy mắt khi Âu Dương đang xuất thần, ánh sáng màu xanh nổ tung.
Một Trầm Điễn toàn thân trần trụi lại một lần nữa xuất hiện trên biển!
- Ô... Oa...
Toàn thân Trầm Điễn đắm chìm trong ánh sáng màu xanh. Hắn giống như tìm được đại lục mới, hưng phấn nhìn ánh sáng màu xanh đang chiếu rọi khắp nơi, điên cuồng cười lớn:
- Ha ha ha ha ha! Hóa ra chiến đao Thương Long ẩn giấu bí mật lớn nhất chính là sống lại! 9999 long hồn Thương Long, khiến ta có 9999 sinh mạng! Ta có thể sống lại vô số lần. Âu Dương! Hôm nay ta chắc chắn phải giết ngươi!
Trầm Điễn điên cuồng rít gào.
Vạn sinh mạng, khái niệm này nghĩa là gì. Cho dù là Âu Dương cũng có chút bối rối! Nếu như Trầm Điễn thật sự có một vạn tính mạng, như vậy cho dù bảo mình có thể giết hắn vô số lần, cuối cùng mình cũng phải mệt mỏi chết ở chỗ này.
Chiến đao Thương Long thật sự nắm giữ năng lực thần kỳ như thế có thể khiến chủ nhân sống lại cả vạn lần sao? Âu Dương không biết. Nhưng tận mắt nhìn Trầm Điễn sống lại, Âu Dương vẫn có chút chột dạ!
- Giả thần giả quỷ xem ta lại chém ngươi!
Âu Dương vung canh tay. Thứ Kiêu Cung lại xuất hiện một đạo huyết quang xé ra tất cả mang theo ánh sáng hủy diệt mạnh mẽ bắn vào người Trầm Điễn vừa sống lại chưa lâu. Trong nháy mắt toàn thế giới lại trở nên yên tĩnh.
Đây là một đòn do Âu Dương tập trung quá nửa lực lượng trên người. Tuy rằng không có cách nào đạt được cảm giác đông cứng thời gian như lúc này, nhưng lại đủ để giết chết Trầm Điễn.
Nhưng ngay khi Âu Dương đnag suy nghĩ có phải tất cả đã kết thúc hay không, trên bầu trời lại có ánh sáng màu xanh chiếu xuống. Long Hồn vẫn bay lượn xung quanh ánh sáng màu xanh. Không ngờ giờ phút này trong lòng Âu Dương lại xuất hiện sự sợ hãi!
- Ngươi sợ sao?
Âu Dương đang tự hỏi mình. Đã trải qua vô số lần kiếp nạn, chẳng lẽ mình còn sợ? Chẳng lẽ mình sợ không giết chết được gia hỏa này? Cho dù gia hoả này mạnh hơn hơn, mình vẫn có thể thuấn sát!
Tâm thần thoáng động. Trong lòng Âu Dương giống như có vật gì sống lại. Nhưng Âu Dương lại không nắm bắt được cảm giác này. Loại cảm giác này thậm chí còn huyền ảo hơn mũi tên đông cứng thời gian vừa nãy rất nhiều.
- Sống lại đi! Ngươi dám sống lại vạn lần ta sẽ giết ngươi vạn lần!
Trong nháy mắt Âu Dương hào khí ngất trời. Lúc này mình với Trầm Điễn chắc chắn là chiến đấu một chọi một. Thiên Vương căn bản không có thời gian qua đây trợ giúp Trầm Điễn. Âu Dương không tin, gia hỏa Trầm Điễn này thật sự có thể sống lại vạn lần. Thương Long Đao Khách trong thời đại lớn trước kia không phải đã chết sao?
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Thương Long Đao Khách trong thời đại lớn lần trước khi đánh giành vị trí chí cao vô thượng đã chết đi. Vậy chứng tỏ hắn không phải là vô địch thật sự. Chỉ cần không phải vô địch thật sự, chỉ cần có nhược điểm, vậy mình nhất định có thể tìm được!
Lần lượt bắn ra các mũi tên, lần lượt giết chết Trầm Điễn. Âu Dương gần như muốn qua đời! Gia hoả này quả thực chính là một tiểu cường đánh không chết. Bất luận mình thuấn sát giả hảo này thế nào, gia hoả này cũng có thể lập tức sống lại! Chẳng lẽ nói mình tính toán nhiều như vậy, một nước cờ thậm chí ngay cả Thiên Vương cũng kiêng kỵ một nước cờ cuối cùng lại phải nhận lấy một kết cục thất bại sao?
Ngày hôm nay nếu không thể giết chết Trầm Điễn, ngay cả là Trầm Điễn bị thương nặng cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì. Như vậy đợt phản kích của mình lần này chẳng khác nào hoàn toàn thất bại. Lãng phí nhiều tế bào não như vậy, không bắt được sơ hở này chẳng khác gì hoàn toàn xong đời.
Nếu như mất đi cơ hội ngày hôm nay, vậy Âu Dương cảm giác sau này mình tuyệt đối không thể dễ dàng có cơ hội nào khác để giết chết được Trầm Điễn từ chỗ Thiên Vương nữa.
- Giết đi! Ngươi giết ta mười sáu tính mạng! Lực lượng của ngươi đã bắt đầu suy yếu! Thế nào ? Ngươi giết không được sao? Muốn bỏ qua sao? Ha ha ha, ta chính là tâm ma trong lòng ngươi! Ngày hôm nay nếu như ngươi không thể giết ta, sau này ta sắp trở thành ác mộng của ngươi. Người thân của ngươi, bằng hữu của ngươi, người yêu của ngươi, tất cả những gì của ngươi cuối cùng đều phải bị hủy diệt trong tay ta!
Trầm Điễn giống như một người điên. Hắn không biết, những lời này của hắn đã thật sự chọc giận Âu Dương.
Âu Dương là một hạng người thế nào? Ngươi muốn làm gì đối với ta vậy trực tiếp đánh giết đi.
Từ trước đến nay Âu Dương đều không sợ khiêu khích của kẻ địch đối với mình. Nhưng nếu như dám ra tay đối với bằng hữu người thân của mình, vậy Âu Dương tuyệt đối sẽ trở nên điên cuồng.
Bây giờ nghe thấy Trầm Điễn nói những lời như vậy, Âu Dương nắm chặt Thứ Kiêu Cung trong tay. Âu Dương chưa từng có lúc nào lại muốn giết chết một người giống như giờ phút này! Nhưng hắn lại có phần không thể ra sức. Bởi vì bất kể hắn giết Trầm Điễn như tếh nào, Trầm Điễn đều giống như tiểu cường đánh mãi không chết, đều sẽ sống lại. Điều này khiến Âu Dương có cảm giác gần như muốn sụp đổ.
- Lực lượng của ngươi nhiều nhất chỉ giết ta được trăm lần. Sau trăm lần ngươi sẽ chỉ còn là một con cừu non. Đến lúc đó ta sẽ không giết chết ngươi, ta sẽ nhốt ngươi lại. Sau đó ta sẽ mang từng bằng hữu của ngươi tới trước mặt của ngươi cho ngươi nhìn thấy ta giết chết từng người bọn họ như thế nào. Ta có mười triệu phương pháp khiến bọn họ phải chết một cách đau khổ. Ta sẽ không giết ngươi. Ta muốn ngươi phải tự giết chết chính mình!
Trầm Điễn quả nhiên đủ ác độc. Đối với Âu Dương mà nói, kẻ thù lớn nhất chính là kẻ đã bị hắn diệt gia tộc còn chưa tính là gì. Nhưng Trầm Điễn lại giống như một tên biến thái không ngờ muốn dùng loại phương pháp này để dằn vặt Âu Dương.
Đúng vào lúc này, áp lực cực lớn đặt ở trên người Âu Dương, dường như muốn ép Âu Dương hoàn toàn vỡ nát. Ai có thể nghĩ đến, một ván căn bản là tất thắng cuối cùng lại diễn biến thành như vậy?
Gia hỏa Trầm Điễn này chẳng khác gì là tuyệt địa phản kích. Loại phản kích này chính là dùng linh hồn và thân thể bất tử không ngừng uy hiếp đe dọa Âu Dương, khiến Âu Dương không biết lựa chọn thế nào.
- Bình tĩnh! Ta phải bình tĩnh! Không có người nào không thể giết chết. Nhất định là có phương pháp nào khác!
Âu Dương cố gắng khiến mình tỉnh táo lại. Hắn biết hắn nhất định phải tìm ra được một chú ý. Nếu như Trầm Điễn thật sự có thân thể bất tử, như vậy hắn hoàn toàn không cần dùng phép khích tướng này để kích động mình. Hắn nhất định đang che giấu điều gì đó!
- Rốt cuộc ngươi đang muốn che giấu điều gì vậy?
Âu Dương nhìn Trầm Điễn. Chiến cung trong tay hắn lại một lần nữa được kéo căng. Huyết sắc Tu La Tiễn lại một lần nữa cắt phá hư không giết chết Trầm Điễn trong ánh sáng màu xanh giữa không trung!
Đồng thời sau khi giết chết Trầm Điễn lần này, ánh mắt Âu Dương chăm chú nhìn không chớp mắt vào thần quang sống lại đang giáng xuống bầu trời và Thương Long đang bay lượn xung quanh. Hắn biết, bí mật nhất định ẩn giấu ở trong này.
Chỉ cần mình tìm được bí mật đó, như vậy có thể một đòn khiến Trầm Điễn chết vĩnh viễn, vĩnh tuyệt trừ hậu hoạn cho mình!
- Rốt cuộc là cái gì?
Hai mắt Âu Dương đã hoàn toàn biến thành màu vàng kim. Hắn xem ánh sáng màu xanh và Thần Long. Trong nháy mắt Âu Dương dường như đã nắm bắt được cái gì. Một nụ cười tự tin đã xuất hiện trên mặt Âu Dương. Thời điểm Âu Dương lộ ra nụ cười mỉm này, Trầm Điễn vừa sống lại giống như bị doạ. Lần này hắn không tiếp tục hò hét, mà xoay người muốn chạy trốn!
- Không ai có thể chạy thoát khỏi mũi tên của ta!
Đây là Âu Dương nói với Trầm Điễn một câu sau cùng.
Khi tiếng nói vừa dứt, Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương lại một lần nữa được kéo căng. Trầm Điễn giống như một con chó điên chạy trốn. Nhưng hắn có thể chạy thoát sao? Cho dù tốc độ của hắn nhanh hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể nhanh bằng mũi tên của Âu Dương?
Lần này Âu Dương không hề dùng mũi tên với lực lượng quá mạnh. Tuy nhiên số lượng mũi tên lần này Âu Dương bắn ra lại lớn nhất từ trước tới nay!
Vô số quang tiễn hợp thành biển tên lớn. 10 ngàn mũi tên, đây là 10 ngàn mũi tên tạo thành biển tên. Âu Dương đã hoàn toàn nhìn thấy rõ ràng bí mật sống lại của Trầm Điễn.
Cái mà hắn nói là sống lại vạn lần thực ra chỉ là mê hoặc. Nếu quả thật để Âu Dương tiếp tục giết hắn như vậy, chỉ sợ Trầm Điễn sống lại một trăm vạn lần cũng tuyệt đối không chết được.
Muốn giết chết Trầm Điễn trên thực tế hết sức đơn giản. Hắn không ngừng sống lại chính là lợi dụng một loại linh hồn phân liệt. Hắn ẩn linh hồn trong vô số Long Hồn. Chỉ cần vẫn còn có một tia linh hồn sót lại, như vậy hắn có thể tồn tại bất tử bất diệt.
Nhưng trong nháy mắt biển tên của Âu Dương cùng lúc bắn ra, cho dù linh hồn Trầm Điễn ẩn trong vô số Long Hồn cũng phải bị bắn trúng hoàn toàn!
- Chết đi cho ta!
Quang tiễn của Âu Dương phá nát bầu trời. Mỗi đạo quang tiễn giống như được hệ thống định vị xác định chính xách trực tiếp xuyên qua một Long Hồn. 9999 Long Hồn đều là trúng tên. Mũi tên cuối cùng trực tiếp đâm xuyên qua chiến đao Thương Long bởi vì phóng thích Long Hồn đã trở nên cực kỳ suy yếu!
Khi chiến đao Thương Long và 9999 Long Hồn đều bị vạn mũi tên của Âu Dương bắn ra cùng lúc thuấn sát, Trầm Điễn chạy trốn như điên. Nhưng lúc này đã quá muộn. Vạn mũi tên cùng bắn ra tuy nhiên sau khi vạn mũi tên hoàn thành nhiệm vụ của chúng, không ngờ trong nháy mắt lại dung hợp biến thành một mũi tên!
Đây cũng là mũi tên thứ mười ngàn lẻ một, cũng là mũi tên tất sát cuối cùng! Từ phía xa chỉ thấy một mũi tên này bắn vào hậu tâm của Trầm Điễn, không hề cho hắn có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
™†
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Một mũi tên bắn xuyên qua y phục của hắn, tạo thành hình đóa hoa máu xuyên qua phía trước Trầm Điễn.
Trầm Điễn nhìn lỗ thủng phía trước ngực mình. Trên mặt hắn lộ vẻ không dám tin tưởng! Lấy phương pháp này để sống lại vô số lần sao có thể bị người khác nhìn thấu được. Sao có thể có người trong nháy mắt đồng thời giết chết vô số Long Hồn và chiến đao Thương Long, cuối cùng lại dùng cách thức gần như khó có thể tin được này để giết chết mình?
- Không... Không thể nào...
Cho tới lúc Trầm Điễn chết, hắn vẫn không thể tin được. Tuy nhiên hắn đã quên biệt hiệu của Âu Dương. Hắn chính là người sáng lập kỳ tích. Nếu như không gặp phải Trầm Điễn sống lại vô số lần, Âu Dương tuyệt đối không có cách nào sử dụng tiễn kỹ vạn mũi tên quy thành một mũi như vậy. Nhưng hôm nay hắn bị Trầm Điễn ép đến mức không còn biện pháp nào khác. Dưới áp lực cực lớn hắn phát ra lực lượng chưa bao giờ có, một lần giết chết Trầm Điễn ngay tại chỗ.
Nói đúng ra, chỉ có thể trách bản thân Trầm Linh quá hèn hạ. Nếu như hắn không dùng những lời nói như vậy để uy hiếp kích động Âu Dương, mà biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, có khả năng lúc này Âu Dương đã rời đi, có khả năng hắn vẫn sống sót. Nhưng tất cả đều quá muộn. Bản thân Trầm Điễn dùng phương thức cực đoan muốn dồn Âu Dương vào tuyệt lộ, đồng thời đã dồn chính hắn vào tuyệt lộ!
- Muốn trách thì chỉ có thể trách bản thân ngươi nói quá nhiều lời không nên nói. Chính ngươi tự tìm cái chết. Ngay cả nghĩ ta cũng không thể buông tha cho ngươi!
Trong mắt Âu Dương mang theo một chút thương hại. Bất luận khi còn sống Trầm Điễn làm bao nhiêu chuyện sai, nhưng trận chiến ngày hôm nay kết thúc sinh mạng của Trầm Điễn vẫn khiến Âu Dương cảm thấy có chút thê lương.
Một vương giả như vậy, một vương giả phất tay đã có thể hủy diệt thế giới, cuối cùng lại kết thúc khi thời đại lớn mới bắt đầu hỗn loạn. Hắn không có cách nào chứng kiến những tranh đấu trong thời đại lớn. Có lẽ đây chính là điều đáng buồn nhất của hắn.
- Ách...
Hai mắt Trầm Điễn trợn trừng nhìn Âu Dương. Trong mắt hắn có phần không cam lòng, không nỡ rời xa thế giới này. Ngay cả khi đã mất đi chiến đao Thương Long, Thương Long Đao Khách vẫn là Thương Long Đao Khách. Thân thể của hắn vẫn khiến hắn có cơ hội có thể hồi quang phản chiếu trong giây phút cuối cùng!
- Ô... Ha!
Trầm Điễn nổi giận gầm lên một tiếng. Biển rộng nổi lên vô số sóng gió. Tuy nhiên lần này sóng gió không lao về phía Âu Dương mà hợp thành một quan tài lớn bằng sóng biển ngay dưới chân Trầm Điễn!
- Ta đến biển nhận được truyền thừa của Thương Long. Bây giờ ta lại trở về với biển rộng. Chỉ tiếc rằng cuộc đời này ta không có cách nào nhìn thấy ngươi nghịch thiên!
Đúng vào lúc này Trầm Điễn dường như rốt cuộc đã tỉnh ngộ. Trong ánh mắt của hắn không còn vẻ điên cuồng nữa. Hắn giống như đã trở về bảy ngàn năm trước, biến thành Tiểu lục tử suốt này hỏi này hỏi nọ!
Âu Dương đạp từng bước lên hư không đi tới trước mặt Trầm Điễn. Nhìn lúc này Trầm Điễn, hắn vẫn có chút đau lòng. Lúc trước hắn đã nhìn Tiểu lục tử lớn lên từng ngày. Tuổi thơ của Trầm Điễn đã mang lại rất nhiều niềm vui cho thời gian cuối cùng của Âu Dương. Nhưng bây giờ mình lại tự tay giết chết hài tử này. Nếu như nói Âu Dương không có chút đau lòng nào, thực sự là không có khả năng.
- Ngươi nói cả đời này ta đã làm sai nhiều chuyện như vậy, sau khi vào hành lang luân hồi, kiếp sau ta có biến thành chó lợn hay không?
Trầm Điễn nhìn Âu Dương. Giờ phút này không ngờ trong mắt của hắn lại ngấn lệ.
- Sẽ không đâu. Con người đáng sợ nhất chính là không biết hối cải. Bây giờ tuy rằng ngươi đã đi đến cuối con đường, nhưng ngươi lại có thể hiểu rõ, có thể tìm về bản tâm của mình. Ngươi vốn là một hài tử thiện lương. Sau khi đến hành lang luân hồi, ngươi nhất định có thể lại chuyển thế thành người, cũng có thể tìm được người mà ngươi yêu thương!
Âu Dương biết, Trầm Điễn thật sự bị phá huỷ chính là trái tim tranh đoạt của Trầm Điễn. Nhưng từ phương diện khác mà nói, nếu không phải hắn và Lý Uyển Như đi đến Lạc Mai Trấn kia, có thể Tiểu Lục Tử sẽ mãi mãi là Tiểu lục tử, cũng đã sớm cưới vợ sinh con, hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc của một người bình thường.
- Âu Dương đại ca, nếu có kiếp sau, ta chỉ muốn làm một người bình thường, không liên quan gì đến tranh đấu. Ta chỉ muốn dẫn theo thê tử nhìn trời xanh, nhìn mây trắng, nhìn hoa xuân, nhìn lá thu, nhìn tuyết bay, xem hết ngàn vạn phồn hoa! Sống tới già nhìn con cháu đầy đàn. Khi lâm chung có thể có cháu chắt đưa ma cho ta...
Giọng nói của Trầm Điễn càng ngày càng nhỏ. Quan tài bằng sóng biển dưới chân hắn đã mở ra. Thân thể của hắn bị phong ấn trong quan tài sóng biển chìm vào trong biển rộng theo bóng tối dưới biển sâu mà biến mất dạng!
Âu Dương nhìn Trầm Điễn biến mất trong sóng biển, nghĩ tới những lời Trầm Điễn nói lúc sắp chết, con mắt Âu Dương thậm chí có chút ẩm ướt.
Cái này gọi là, người sắp chết lời nói cũng lương thiện. Vào thời khắc cuối cùng Trầm Điễn đã tỉnh ngộ. Hắn hiểu rõ ý nghĩa nhân sinh không phải chỉ là tranh đoạt. Con người sống một đời, khoái lạc nhất không phải là ngươi có lực lượng mạnh mẽ tới mức nào, hoặc là nói là của cải thế nào. Điều khoái lạc nhất trong đời một con người chính là ngươi có thể cảm giác được sự tồn tại của chính mình!
- Có lẽ cuộc sống mà ngươi muốn cũng chính là cuộc sống mà ta muốn. Ban đầu ta ra sức chiến đấu, ta không cam lòng làm người đứng sau. Ta muốn từng bước bò lên vị trí tối cao. Có thể đi tới kết quả này, ta đã mất đi rất nhiều. Mà bây giờ ta vui sướng khi chiến đấu vì chính mình. Sau khi tất cả kết thúc, ta nhất định sẽ sống cuộc sống mà ngươi vừa nói! Nhất định!
Âu Dương nắm chặt nắm đấm. Hắn biết, vào lúc này vẫn chưa phải là thời điểm mình có thể quên đi tất cả.
Nếu như còn chưa diệt được Thiên Vương, hắn sẽ giết chết tất cả bọn họ! Thiên Vương không phải là trời. Hắn mới thật sự là thiên mệnh chi tử. Hắn mới thật sự là chí cao vô thượng do ông trời lựa chọn. Hắn mới có thể nhìn thấy vô số thiên cơ.
Từ khi mới bắt đầu hắn đã đi trước tất cả. Mình nghịch thiên mà đi, nếu như không có cách nào kết thúc Thiên Vương, như vậy cuộc sống trong lòng hắn vĩnh viễn không thể xuất hiện.
Một khắc khi bước vào mộ của Yêu tổ, hắn đã tiến vào thời đại lớn. Một khắc khi mở ra hắc ám trên quỷ đảo, hắn nhất định là kẻ địch của Thiên Vương. Giờ phút này Âu Dương phải chiến đấu vì chính mình, chiến đấu vì người thân bằng hữu của mình. Kết thúc tất cả mới có thể truy tìm một cuộc sống mới.
- Các bằng hữu của ta, chờ sau khi ta kết thúc tất cả những điều này, ta nhất định sẽ đi tìm các ngươi. Ta tin tưởng, các ngươi nhất định đều sẽ rất hạnh phúc!
Âu Dương nghĩ vậy. Hắn xé rách không gian, sau đó cả người nhập vào trong bóng tối.
Ai có thể nghĩ được trận đấu ngoài hải ngoại cuối cùng sẽ có một kết quả như vậy? Trầm Điễn đã chết. Nhưng trước khi hắn chết hắn đã hiểu rõ đúng sai, hiểu rõ thị phi, hiểu rõ điều mình muốn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Đây mới thật sự là giải thoát lớn nhất. Rất nhiều người sống, nhưng lại không cách nào hiểu rõ. Mãi đến tận thời khắc cuối cùng mới có thể hiểu rõ tất cả.
Nếu như Trầm Điễn có thể hiểu rõ tất cả những điều này sớm một chút, có thể vào lúc này hắn đã cùng Âu Dương sóng vai chiến đấu. Tuy nhiên tất cả đều đã quá muộn. Cái chết của hắn giống như do trời định.
- Nếu như lại cho ta một cơ hội, ta sẽ vẫn giết ngươi. Người chết đi là một người hiểu rõ bản tâm. Mà ngươi sống lại làm một ác ma. Như vậy hãy mang theo nụ cười và chờ chết đi. Có thể đây chính là kết quả tốt nhất đối với ngươi!
Âu Dương biết, cho dù bản thân mình biết kết cục như vậy hắn vâbx nhất định giết chết Trầm Điễn. Đây chính là một sự giải thoát cho Trầm Điễn. Đây là đang giúp hắn, để hắn có thể có một cuộc sống mới.
Trong thời không, Âu Dương không có nóng lòng ra ngoài. Hắn lẳng lặng cảm thụ tất cả vũ trụ mênh mông! Đạt được cảnh giới như bây giờ Âu Dương đại khái đã hiểu rõ, bất kể mình ở tiểu thế giới hay ở Tiên giới, trên thực tế chẳng qua chỉ là một phần của vũ trụ.
Khi mới bắt đầu tiến vào Chân Linh Giới, Âu Dương đã từng tự hỏi mình. Tuy nhiên vào lúc đó hắn vẫn không có cách nào chạm tới những điều này. Cho nên hắn không có cách nào hiểu rõ thôi. Hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu rõ, thật ra cái gọi là xuyên qua cũng không phải là xuyên qua một thế giới, mà nhảy trong tinh không mà thôi.
Địa cầu hẳn cũng là một phần trong tinh không vô tận này. Nếu mình muốn tìm, mình sẽ có thể tìm được.
- Nếu như tất cả đều trong cùng một vũ trụ, vậy thông đạo Tử Kim Hồ Lô bổ ra đi thông tới thế giới nào? Nơi đó không phải là một thế giới khác chứ? Nơi đó có phải có một truyền kỳ khác hay không?
Âu Dương thầm tự hỏi mình. Tuy nhiên hắn không nhận được đáp án. Nhưng có một vài điều Âu Dương có thể biết được, người mình gặp được tại Thiên Cung trong Loạn Thạch Cốc kia hẳn chính là chủ nhân của Tử Kim Hồ Lô. Chỉ có điều không biết tại sao chủ nhân của cái hồ lô kia lại khiến một tia linh hồn của mình xuyên qua vũ trụ đi tới nơi này chỉ dẫn phương hướng cho mình.
- Nếu không phải nhờ một cái ném càn khôn của ngươi sẽ không có tương lai của ta...
Đây chính là những lời chủ nhân của Tử Kim Hồ Lô đã nói. Tuy rằng không rõ nó có ý gì, nhưng Âu Dương vẫn thường nghĩ đến. Mình ném Tử Kim Hồ Lô ra ngoài giúp người kia. Người kia cũng là một người tri ân báo đáp. Sau khi hắn đạt được lực lượng chí cao vô thượng, không ngừng bất cứ giá nào lấy ra một tia linh hồn để báo đáp mình! Có lẽ đây chính là một sự tuần hoàn nhân quả báo ứng.
- Gặp được chủ nhân của Tử Kim Hồ Lô cũng một chuyện lý thú. Nếu như hắn có thể ra tay, Thiên Vương chắc chắn sẽ phải chết...
Âu Dương nghĩ tới những điều này. Sau đó hắn xé tinh không ra tiến vào trong một tiểu thế giới. Tiểu thế giới này chính là địa điểm bọn họ ước định. Mọi người đều chờ đợi Âu Dương. Nơi này chính là đại bản doanh của bọn họ sau này. Bọn họ sẽ chiếm lấy nơi đây để tiến hành đánh cờ với Thiên Vương...
Đây là một tiểu thế giới Âu Dương đã từng tới. Tuy nhiên tiểu thế giới này cũng không phải là vị trí tiểu thế giới Âu Dương tới lúc đầu. Nơi này chính là tiểu thế giới Thiên Hà nơi Âu Dương lĩnh ngộ thần sư!
Chuyện tiến vào thế giới này chỉ có bản thân Âu Dương hiểu rõ. Cho nên cho dù là Thiên Vương có thủ đoạn thông thiên, cũng không thể tìm được mình...
Trở lại chuyện chính! Thiên Vương hiểu rõ vô số tiên cơ, bởi vì hắn thật sự là thiên mệnh chi tử. Nhưng cho dù hắn là thiên mệnh chi tử, hiểu rõ vô số tiên cơ, nhưng tất cả những điều này cũng có hạn. Lúc này bọn họ giống như đang trong một bãi săn bắn lớn. Hắn có thể biết tập tính và nhược điểm của con mồi, nhưng hắn tuyệt đối không có cách nào biết được hành tung của con mồi. Nếu hắn có thể làm được như thế, vậy đây không còn là một trận săn bắn nữa, mà là một nơi để giết chóc.
Tính cách của Thiên Vương quá tự phụ cũng khiến hắn không nghĩ tới chuyện tìm hết tất cả các biện pháp hiểu rõ những điều này. Đối với hắn mà nói, có thể đối chọi với Âu Dương mới là điểm hắn hưng phấn nhất. Thất bại lần này khiến hắn cực kỳ hưng phấn. Nếu như từ đầu tới đuôi vẫn chịu ngược, như vậy tự tin của Thiên Vương sẽ bị đả kích. Hắn sẽ cảm thấy tất cả đều mất đi ý nghĩa tồn tại.
Chính vì Âu Dương đoán chắc tất cả những điều này mới bỏ qua việc cố thủ Ma giới. Tuy rằng Ma giới cách Tiên giới một thời không, nhưng đối với Thiên Vương mà nói, tất cả Ma giới hẳn không phải là bí mật quá lớn. Nếu như bọn họ cố thủ tại Ma giới, như vậy Thiên Vương nhất định có vô số hậu chiêu chờ bọn họ. Một khi bọn họ đi nhầm một bước, tiên cơ mất hết. Dưới tình huống như vậy, bọn họ muốn xoay người lại, thực sự gần như không có khả năng.
Ban đầu mấy người ở hải ngoại đã hiệp nghị thành công. Đến khi Nghi Quân đánh chớp nhoáng tây nam giết chết Trịnh Tú Nhi, Thiên Vương lấy màn trời hắc ám giết chết Hải Hoàng. Đây đều là ưu thế của hắn. Nếu như còn tiếp tục chờ đợi, không ai biết có phải Thiên Vương còn có bao nhiêu hậu chiêu chờ bọn họ nữa. Nhưng bây giờ bọn họ đột nhiên biến mất khỏi hai giới, trong thời gian ngắn Thiên Vương nhất định sẽ có chút luống cuống tay chân. Trong khoảng thời gian này vừa vặn để đám người Âu Dương có cơ hội tích lực lượng quay giáo đánh một đòn.
Âu Dương xé thời không thời tiểu thế giới Thiên Hà từ trong thông đạo chui ra. So với vô số năm trước, thế giới này không có biến hóa quá lớn. Nếu như không phải Âu Dương biết người trợ giúp mình đều ở tại thế giới này, sợ là đánh chết Âu Dương cũng tuyệt đối không ngờ được ba chủng tộc mạnh nhất lại đang tập kết tại tiểu thế giới này.
- Hẳn ở bên kia!
Âu Dương cảm thụ khí tức của Chiến tộc một chút. Chiến tộc hẳn đang ở trung tâm của tiểu thế giới. Hắn tin tưởng lúc này cường binh Yêu tộc với Ma tộc nhất định sẽ không ở quá xa. Chỉ có như vậy cả ba mới có thể trợ giúp lẫn nhau.
- Thế giới này hẳn là bốn nhà chiếm giữ. Khu vực trung tâm hẳn là Đa gia!
Tuy rằng Âu Dương đã rời khỏi nơi này vô số năm, nhưng trong lòng hắn vẫn còn ngờ ngợ nhớ rõ lúc trước mình trợ giúp hoàng tử Đa La đoạt lại quốc gia. Tuy nhiên thời điểm trở lại nơi này, bản thân hắn cũng sắp bị ép tới cùng đường. Hơn nữa hiện tại mình đã mạnh hơn lúc đó rất nhiều.
Đừng nói là chính mình, chỉ sợ tùy tiện lôi ra một người trong Chiến tộc xuất hiện tại tiểu thế giới này, đánh ra một đòn cũng đủ để dễ dàng hủy diệt tiểu thế giới này!
- Thời đại lớn xuất hiện. Nếu như không có cách nào kết thúc, tiểu thế giới nhất định cũng khó giữ được!
Âu Dương biết, một ngày nào đó bọn họ nhất định sẽ bị Thiên Vương phát hiện. Đến lúc đó một khi đấu võ, tiểu thế giới này bất kể là người hay là vật, thậm chí là thời không đều bị đánh thành tro tàn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart