Ngụy Trung Hưng bắt đầu giảng giải cho Triệu Khiêm Phong về Thứ Kiêu Cung trong miệng Tiểu Thiên.
- Trên cây cung đó thật sự mang theo linh hồn hỏa diễm?
Triệu Khiêm Phong ôm đầu nhìn Ngụy Trung Hưng, ở tiên giới, không có người thanh niên nào không hiếu kỳ về Âu Dương, Triệu Khiêm Phong hiếu kỳ cũng đúng.
- Không sai, trên cây cung đó vĩnh viễn có hỏa diễm huyết sắc thiêu đốt, người thường chúng ta đừng nói là đi kéo Thứ Kiêu Cung, cho dù đụng tới hỏa diễm trên Thứ Kiêu Cung cũng sẽ bị thiêu hủy linh hồn trong nháy mắt!
Ngụy Trung Hưng lắc đầu, hắn cũng từng hỏi gia gia có phải đã từng cầm Thứ Kiêu Cung, đáp án có được là trên đời này chỉ có Âu Dương và Vệ Thi đã từng cầm Thứ Kiêu Cung.
Linh hồn liệt diễm trên Thứ Kiêu Cung đủ để thiêu hủy tất cả, linh hồn liệt diễm trong tay Âu Dương đương nhiên không coi là cái gì, chỉ có Thứ Kiêu Cung trong tay Âu Dương mới có thể phát huy ra uy lực cực mạnh của nó, tựa như trước kia Thứ Kiêu Cung rơi vào trong tay Vệ Thi, mặc dù Vệ Thi cũng rất cường đại, mặc dù Thứ Kiêu Cung cũng không thương tổn nàng, nhưng Thứ Kiêu Cung trong tay Vệ Thi lại không có cống hiến gì!
Đó là bởi vì trong mắt Thứ Kiêu Cung, trên đời này chỉ có một người xứng tướng cầm đó, đó chính là Âu Dương! Thần Tiễn Âu Dương! Trước kia khi Âu Dương chuyển thế luân hồi, quên mình là Thần Tiễn, Thứ Kiêu Cung cũng không tái xuất hiện.
Nói cách khác, Thứ Kiêu Cung chỉ có thể nằm trong tay Thần Tiễn! Đơn giản vì, nó là thiên hạ đệ nhất cung! Chỉ có thiên hạ đệ nhất nhân mới có thể xứng đôi với nó!
- Ta thật sự muốn nhìn thấy Thứ Kiêu Cung và Thần Tiễn Âu Dương!
Trong mắt Triệu Khiêm Phong mang theo vẻ chờ mong nồng đậm, kỳ thực không riêng gì hắn, ngay cả Ngụy Trung Hưng cũng rất chờ mong, cho dù chỉ có liếc mắt, cho dù chỉ nhìn thấy vương giả xẹt qua bầu trời từ xa, cho dù từ xa nhìn thấy vương giả từ trên chín tầng trời khai cung bắn chết cường giả, bọn họ đã vô cùng thỏa mãn.
Người trẻ tuổi lúc nào cũng có người sùng bái, trước kia Âu Dương sùng bái Sở Tương Hợp, sau khi tới Chân Linh Giới, Âu Dương đặc biệt sùng bái Bạch Hủ Minh, trong mắt Âu Dương, Bạch Hủ Minh chính là thần linh!
Cùng với sự tu luyện không ngừng và trưởng thành của Âu Dương, hắn đã chạy tới đỉnh phong, hiện tại hắn đã từ sùng bái người khác biến thành một người được người khác sùng bái.
Bách Hoa thành, đại môn Triệu gia bị người ta mạnh mẽ mở ra, mấy người trung niên nghiêm mặt đứng ở đó, trên mặt đất đã phủ kín thi thể người của Triệu gia!
- Hỏi ra chưa?
Một người ra vẻ đầu lĩnh mở miệng hỏi!
- Có lẽ là tới Ngụy gia của Minh Khê thành, mặc dù tiểu tử đó không trở về, nhưng hắn chỉ có thể trốn ở đó!
Có người trả lời:
- Ngụy gia! Ha ha, hắn có chạy trốn tới chân trời góc biển tuyệt đối cũng phải chết! Chúng ta đi!
Đoàn người này tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong chốc lát Triệu gia đã bị tàn sát sạch sẽ, từ lão nhân, cho tới hài đồng đều biến thành thi thể băng lãnh. . .
Vân Trung Long thuận lợi xuôi theo dòng sông vô cùng rộng lớn mà đi, lúc này trên đầu thuyền có một nam tử mặc trường bào nguyệt sắc, thân khoác áo choàng lông chuột. Hắn nhìn tràng cảnh hai bên bờ sông trăm hoa đua nở, nhìn nước sông màu xanh biếc phía dưới bị Vân Trung Long phá vỡ, trong lòng vô cùng bình thản.
Cảnh sắc không ngừng phát sinh biến hoá, bách hoa chậm rãi biến mất, hai bờ sông biến thành một loại cây cối màu vàng, cây cối phản chiếu xuống mặt nước, khiến lúc này nước sông cũng được nhuộm vàng. Đứng ở đầu thuyền, đương nhiên sẽ khiến người ta cảm thấy Vân Trung Long đang chạy trên một con sông hoàng kim.
- Trời đã vào thu, tiên giới cũng sắp có tuyết rơi, đại chiến cũng sắp xảy ra, Thiên Vương! Ta sẽ giải quyết hết tất cả trước khi ngươi trở về, sau đó toàn tâm toàn ý chuẩn bị đánh một trận cuối cùng!
Âu Dương biết, ngày Thiên Vương sống lại chính là ngày bọn họ đại chiến.
Móc ra một cái chai bạch ngọc, Âu Dương nhìn cái chai, đây là thứ Yên Công đã giao cho Âu Dương trước đó, Âu Dương nhẹ nhàng xoa cái chai bạch ngọc, hắn có thể tưởng tượng trong cái chai này đựng cái gì, nhưng hắn vẫn không mở ra!
- Bất kể khi nào, các ngươi đều sẽ chiến đấu với ta đúng không?
Âu Dương nhẹ giọng nói với cái chai, sau đó hắn cười cười cất cái chai đi.
Vân Trung Long chạy trên sông ba ngày, ba ngày sau, Vân Trung Long rốt cuộc dừng tại bến tàu của Minh Khê thành, lúc này lữ hành của Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập coi như tạm thời kết thúc.
- Ngụy gia ở nơi nào?
Ngụy Bỉnh Dập hỏi Âu Dương, nhưng thứ hắn có được chỉ là cái liếc mắt của Âu Dương!
- Ngươi hỏi ta Ngụy gia ở nơi nào sao? Nếu như ngươi không nói cho ta biết, ta căn bản không biết Ngụy gia là cái gì!
Âu Dương có chút phẫn nộ nói. Ngụy Bỉnh Dập này cũng không biết xấu hổ, hắn phái người ta tới tiên giới, kết quả ngay cả người ta ở nơi nào hắn cũng không biết. . .
- Loại chuyện nhỏ này ta làm sao nhớ được!
Ngụy Bỉnh Dập còn ra vẻ rất ủy khuất.
- Cút!
Âu Dương liếc mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, sau đó làm gương nhảy xuống Vân Trung Long, chỉ chỉ vào Ngụy Trung Hưng nói:
- Theo hắn tự nhiên sẽ biết!
- Ý kiến hay. . .
Ngụy Bỉnh Dập gật đầu ra vẻ kỳ thực ta cũng nghĩ như vậy, Âu Dương thề, hắn nằm mơ cũng không ngờ Ma Vương lại là người như vậy.
Lần đầu tiên cùng Ma Vương xuống địa ngục, tên gia hỏa đó đến cửa Phượng Hoàng thành đã run sợ, lần thứ hai tốt hơn một chút, mặc dù không sợ, nhưng hắn lại tàn sát thành thị của người ta, kỳ thực Âu Dương rất lý giải người này, đây hoàn toàn là một loại biểu hiện thẹn quá thành giận, nhưng Âu Dương nghĩ cho dù mình nói ra chuyện Ngụy Bỉnh Dập sợ hãi cũng không có ai tin tưởng.
Dù sao tên gia hỏa này bình thường đều biểu hiện là một thiết huyết Ma quân, nếu như ngươi tùy tiện nói ra Ngụy Bỉnh Dập kỳ thực là một người sợ hãi, ai có thể tin được!
Chí ít là Âu Dương trước khi nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Ngụy Bỉnh Dập sẽ không tin tưởng. Nhưng ngẫm lại Âu Dương cũng cảm thấy không có gì.
Càng ở trên cao, kỳ thực người ta càng cô độc, trước đây khi mình là một tiểu lâu la, có nhiều huynh đệ tốt như vậy ở bên cạnh mình, trên chiến trường khi mình vẫn một tiểu binh, có thể cùng vô số người kết thành một khối, nhưng cùng với địa vị của mình càng ngày càng cao, khoảng cách giữa mình và bọn họ cũng ngày một xa, chuyện này cũng không phải nguyện ý của Âu Dương, mà là giữa bọn họ đã không còn tìm thấy tiếng nói chung như trước đó.
Ngươi vĩnh viễn không thể kêu Thần Tiễn hiện tại phóng ngựa sa trường đánh đâu thắng đó như trung đội thứ bảy trước kia! Kỳ thực Âu Dương cũng rất hoài niệm cảm giác nhiệt huyết da ngựa bọc thây trên chiến trường.
Càng cường đại lại càng cô đơn, đây là những lời mà hảo bằng hữu Triệu Cương từng nói, có thể cũng chính từ lúc đó, Âu Dương mới dần dần minh bạch ý tứ của những lời này.
Âu Dương rất muốn nhanh chóng kết thúc tất cả, bởi vì như vậy hắn có thể buông trọng trách Thần Tiễn, biến thành một người bình thường, thâm nhập vào trong luân hồi, tìm được những người đã từng là huynh đệ tỷ muội, nhìn bọn họ vui cười, nhìn bọn họ vui vẻ, nhìn bọn họ hạnh phúc. .
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Chương 1029: Ngươi có thể nhanh hơn mũi tên của ta sao?
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Ngụy Bỉnh Dập cũng không tốt hơn mình, Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, thống trị một giới, hắn còn cô độc hơn mình, chỉ khi hắn ở cùng mình mới có thể hoàn toàn biểu hiện ra tất cả, bởi vì khi bọn họ ở cùng nhau chí ít có tiếng nói chung.
Nếu như Ngụy Bỉnh Dập ở Ma giới cũng giữ dáng vẻ hỉ hả, như vậy tôn nghiêm vương giả của hắn ở đâu? Hắn làm sao thống trị một phương thế giới đây?
Hai người vừa trò chuyện vừa bám theo Ngụy Trung Hưng vào thành, nhưng vừa mới tới cửa thành, phía trước đã xảy ra biến hóa, Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong trực tiếp bị hai người thanh niên cao to bắt ở trước cửa thành.
Sau đó Âu Dương chợt nghe thấy Triệu Khiêm Phong hô to thiên đình gì đấy.
- Tại sao lúc nào thiên đình cũng như âm hồn không tiêu tan, ta đi làm thịt bọn họ!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn người của thiên đình bắt Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong cũng có chút không vui, bọn họ còn chưa tìm được Ngụy gia, lúc này hai người đã bị bắt.
- Ngươi ngẫm lại xem, ngay cả cửa thành đã bị thiên đình khống chế, lúc này Ngụy gia còn có thể tốt đẹp được sao! Chuẩn bị giết người!
Âu Dương biết, nhất định là thiên đình còn muốn làm thịt Triệu Khiêm Phong, nghe được chuyện của Triệu Khiêm Phong và Ngụy Trung Hưng, cho nên sớm chạy tới nơi này bắt Ngụy gia, sau đó ở đây chờ hai người!
- Thứ cẩu tặc!
Ngụy Bỉnh Dập nói xong, Ma quân chiến nhận đã xuất hiện trong tay hắn, ma khí vô tận đã từ trên người hắn mạnh mẽ phun ra, Ngụy Bỉnh Dập giống như một cái bóng, chợt lóe đã tới trước cửa thành, mười mấy cường giả thiên đình trước cửa thành thậm chí còn không chưa kịp thấy rõ bóng dáng của Ngụy Bỉnh Dập, đã bị ma khí của Ngụy Bỉnh Dập hút hết linh hồn!
Biến hóa như vậy không chỉ khiến người trước cửa thành giật mình, cho dù là Ngụy Trung Hưng và Triệu Khiêm Phong cũng sửng sốt! Ở trên thuyền Ngụy Bỉnh Dập chính miệng thừa nhận mình là người của thiên đình, tại sao lúc này lại chém giết người của thiên đình?
- Ầm!
Cửa thành bị một kiếm chém thành mảnh nhỏ, kiếm quang phảng phất như hình thành một cái rãnh ngầm phía trước Ngụy Bỉnh Dập.
Hai bên cái rãnh, vô số cường giả thiên đình bị mũi tên giết chết, rất nhiều người biến thành tro bụi, người còn sống cũng chỉ còn lại nửa người, sau đó đồng dạng bị Ngụy Bỉnh Dập hút đi linh hồn, biến thành thi thể!
Một kiếm này chém ra vô cùng có kỹ thuật, chiếc rãnh này trực tiếp kéo dài đến trước một phủ đệ cực lớn, lúc này ngoài cửa phủ đệ đang trình diễn một trận đại chiến, khắp nơi đều là quang mang bay tán loạn, khi một kiếm này chém hết, phần lớn mọi người đều dừng lại, ngơ ngác nhìn màn trước mặt!
Một kiếm này của Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối là tiện tay chém ra, nhưng một kiếm như vậy lại trực tiếp mang đi sinh mệnh của trên trăm cường giả thiên đình, có thể tưởng tượng một kiếm này phong cách nhiều thế nào!
Trước của Ngụy gia, rất nhiều đệ tử Ngụy gia ngã xuống trong vũng máu, mà thiên đình cũng hao binh tổn tướng, nhưng tất cả đều không chấn động bằng một kiếm của Ngụy Bỉnh Dập!
Ngụy Trung Hưng nhìn Ngụy Bỉnh Dập, lúc này trong mắt hắn Ngụy Bỉnh Dập cường đại như một pho tượng thần!
- Tiểu tử, Tiểu Thiên là gì của ngươi?
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Ngụy Trung Hưng mở miệng hỏi!
- Là. . . Là gia gia ta. . .
Ngụy Trung Hưng chưa bao giờ biết gia gia mình lại quen biết một người cường đại như vậy, nếu như không phải Ngụy Bỉnh Dập sử dụng kiếm, có thể hắn đã xem Ngụy Bỉnh Dập chính là Thần Tiễn!
- Vậy ta chính là thái gia gia của ngươi!
Ngụy Bỉnh Dập chẳng biết xấu hổ nói, hắn vừa dứt lời, đầu hắn bỗng nhiên hoảng động, nhìn thấy một khối cự thạch bay qua đầu hắn. . .
Ngụy Bỉnh Dập quay đầu lại nhìn, thấy Âu Dương khinh thường nhìn mình, tên giả hỏa này quá vô sỉ, đến lúc này còn không quên chiếm tiện nghi của mình.
Mình và Tiểu Thiên là bằng hữu, Ngụy Trung Hưng gọi Tiểu Thiên là gia gia, đương nhiên cũng phải gọi mình là gia gia . Nhưng Ngụy Bỉnh Dập chẳng biết xấu hổ kêu Ngụy Trung Hưng gọi hắn là thái gia gia, như vậy mình chẳng phải thấp vế hơn Ngụy Bỉnh Dập. . .
- Ha ha ha!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không nói nhiều với Âu Dương, toàn thân chợt lóe đã đi tới trước cửa Ngụy gia, lúc này trên người Ngụy Bỉnh Dập ma khí ngập trời, toàn bộ Minh Khê thành đều bị ma khí của Ngụy Bỉnh Dập bao phủ bên trong, Ngụy Bỉnh Dập đã khống chế thiên địa một phương, nếu như không có cường giả cùng cấp bậc với hắn xuất thủ, như vậy Ngụy Bỉnh Dập chính là thần của thế giới này!
- Ngươi là ai!
Lúc này bất luận là Ngụy gia hay người của thiên đình đều đồng loạt hỏi ra vấn đề này, chỉ có Tiểu Thiên và Mộng Hi mở to hai mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập, sắc mặt không dám tin tưởng!
Ma Vương! Thật sự là Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập! Ma Vương và Thần Tiễn hoành hành Thiên Nam, toàn bộ thiên đình đều phải nhượng bộ lui binh đã truyền khắp toàn bộ tiên giới, hiện nay Ma Vương lại xuất hiện ở Minh Khê thành, còn là lúc Ngụy gia bọn họ gặp nguy nan!
- Ta là ai? Trở về hỏi Khâu Vân Bình là biết, xem ta có phải gia gia của hắn không!
Những lời này của Ngụy Bỉnh Dập vừa xuất khẩu, bất luận là người của thiên đình hay Ngụy gia đều hít một ngụm lãnh khí! Ma khí vô tận, cộng thêm ngôn ngữ cuồng ngạo như vậy, hầu như tất cả mọi người đều đoán được thân phận của Ngụy Bỉnh Dập! Ma Vương! Không sai, Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, đã từng là cường giả tuyệt đối của liên quân tiên giới, mà Ma Vương xuất hiện đại biểu cái gì? Ma Vương xuất hiện đại biểu chính là Thần Tiễn Âu Dương cũng xuất hiện !
- Chạy mau!
Lúc này, cường giả dẫn đội của thiên đình không nói hai lời xoay người đào tẩu! Đáng tiếc quá muộn, hắn vừa mới bay lên đã thấy khắp bầu trời đều là chân thân của Ma Vương, mỗi chân thân Ma Vương đều huy động chiến nhận trong tay, muốn chống đối chiến nhận của Ma Vương chân thân, chí ít phải đạt được trình độ của Kỳ lân vương, nhưng ở đây làm gì có cường giả như vậy!
- Ngươi còn chạy đi đâu? Ngươi có thể nhanh hơn mũi tên của ta sao?
Hỏa diễm! Hỏa diễm ngút trời từ phía xa xuất hiện, huyết sắc vô tận lan tràn toàn bộ phía chân trời, những huyết sắc này giống như có thể thiêu hủy tất cả lực lượng trong hư không....
- Cô. . .
Một tiếng kiêu minh như mở màn cho tử vong, trong hỏa diễm vô tận, một nam tử mặc nguyệt sắc trường bào, trong tay nắm một cây chiến cung được huyết sắc liệt diễm thiêu đốt, cự kiêu trên chiến cung giương cánh như muốn bay lượn cửu thiên!
- Thần Tiễn Âu Dương!
Trong nháy mắt tất cả mọi người đều minh bạch người này là ai?
Ở tiên giới, nếu như nói có người có thể khiến người khác không có hi vọng đào tẩu, người đó chính là Thần Tiễn Âu Dương. Ngoài tám mươi vạn dặm một mũi tên tru sát Hàn Sa, chuyện này cũng không phải tin đồn, lúc đó từng có vô số cường giả nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngoài tám mươi vạn dặm có thể giết chết người, hiện tại nhìn thấy Âu Dương, ai có thể tự tin trong một cái chớp mắt xuất hiện bên ngoài tám mươi vạn dặm?
Dù sao lúc này căn bản không có người như vậy ở đây.
Sắc mặt tên cường giả thiên đình dẫn đội đầy u ám, lúc này thậm chí ngay cả lòng tin tiếp tục chiến đấu cũng chạy mất.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Hiện giờ cường giả thiên đình vô số, nhưng trong đại bản doanh của thiên đình, Âu Dương lại giống như đang đi dạo trong hậu hoa viên của mình, chưa nói đến Âu Dương có phải thực lực đã thông thần hay không, chỉ nói về dũng khí có mấy người người có thể có được?
Hỏa diễm nhuộm bầu trời thành huyết sắc, trong Minh Khê thành đều có thể nhìn thấy bầu trời huyết sắc này, kiêu ảnh huyết sắc cực lớn hiện lên phía sau Âu Dương, kỳ thực lúc này Âu Dương hoàn toàn chỉ chống đỡ, tất cả hầu như đều là Thứ Kiêu Cung tạo thành, thế nhưng có mấy người dám lấy mạng mình ra thử Âu Dương, xem xem Âu Dương có phải thực sự giết không chết người không?
- Thực sự là Âu Dương!
Mộng Hi từ rất xa đã thấy được Âu Dương, nàng rốt cuộc minh bạch hai tôn thần mà mình nhìn thấy là ai, hai người đó đương nhiên chính là Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập.
Ma Vương và Thần Tiễn xác thực có thể gọi là thần linh, có hai tôn thần này ở đây, cho dù hôm nay cả thiên đình đều đến đây cũng không làm gì được Ngụy gia!
- Âu Dương đại ca!
Tiểu Thiên nhìn Âu Dương, lúc này Tiểu Thiên đã có dáng vẻ của một trung niên, nhưng hắn vẫn chảy nước mắt, nếu như trước kia không có Âu Dương, có thể hắn chỉ mãi mãi là hạ nhân của Mộng gia, càng không thể quen được Mộng Hi, càng không thể có được ngày hôm nay.
Có thể nói Âu Dương đã mang đến cho hắn tất cả những thứ này. Tiểu Thiên nhớ đến mình đã từng hiểu lầm Âu Dương muốn tranh đoạt Mộng Hi với mình, hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Chuyện giữa Âu Dương và Lý Uyển Như, Sở Yên Nhiên, toàn bộ tiên giới đều biết, đối mặt với hai nữ tử xuất sắc như vậy, Âu Dương vẫn có thể giữ vững tình cảm với Vệ Thi, Mộng Hi làm sao có thể khiến Âu Dương động tâm cho được?
Nói tóm lại từ đầu tới cuối đều là Tiểu Thiên lòng dạ hẹp hòi mà thôi. . .
- Lão Ngụy, được rồi, thả cho bọn họ một đường sống đi, ngươi đừng quên ta đã đáp ứng bọn họ, ngày tuyết rơi mới là ngày tru sát tất cả bọn họ!
Âu Dương mỉm cười đám cường giả thiên đình ở đối diện, phảng phất như trong mắt Âu Dương bọn họ đều là sơn dương đợi làm thịt. Trên thực tế cũng là như vậy, kỳ thực căn bản không cần Âu Dương xuất thủ, một mình Ngụy Bỉnh Dập đã có thể diệt tất cả những người ở đây.
Thế nhưng như vậy không đủ kích thích, nếu giết tất cả những người ở đây sẽ không tạo ra kinh sợ đối với thiên đường, nhưng thả bọn họ đi lại có thể dấy lên uy hiếp tuyệt đối.
- Không! Không thể thả bọn họ đi! Bọn họ đã giết tất cả người của Triệu gia chúng ta, bọn họ đều phải chết
Công tử Triệu gia Triệu Khiêm Phong bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt có lệ rơi, rất rõ ràng, có lẽ đã có người nói với hắn chuyện thiên đình hủy diệt cả nhà hắn.
- Ngươi tính gì vậy? Nếu ngươi muốn lưu lại bọn họ, vậy ngươi có thể tiến lên, chúng ta tuyệt đối không nhúng tay!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn hắn, tên gia hỏa này quả thực không có một chút đầu óc, đúng như Ngụy Bỉnh Dập nói, lúc này hắn có tư cách gì nhảy ra kêu gào?
Đánh? Không ai cho rằng Triệu Khiêm Phong có thể thắng được bất cứ người nào trong đám cường giả thiên đình này! Thậm chí nếu như không có Ngụy gia, Triệu Khiêm Phong sớm đã là một cỗ thi thể !
- Mình phạm lỗi thì tự mình phải gánh chịu, ta cũng có lúc trẻ tuổi như ngươi, nhưng ta tuyệt đối không đi trêu chọc vào địch nhân không thể đối kháng.
Lúc này Âu Dương cũng tỏ vẻ khinh thường nhìn Triệu Khiêm Phong, Âu Dương cũng từng có một thời tuổi trẻ nhiệt huyết, dám khiêu chiến Đạm Thai gia, thế nhưng lúc đó cho dù Đạm Thai gia có cường thịnh hơn nữa, Bạch Hủ Minh phía sau Âu Dương đều có thể tiếp được.
Nhưng hiện nay Triệu Khiêm Phong không có tư cách này! Gia tộc hắn không tồi, nhưng so với thiên đình lại không là gì cả. Cái này chẳng khác nào Âu Dương chọc vào Đạm Thai gia trước kia, căn bản là chuyện cười.
- Không có đủ thực lực, lúc nào cũng sẽ gặp rắc rối.
Nhị thiếu quần áo lụa là của Triệu gia quả nhiên là danh bất hư truyền!
Âu Dương từ lúc ở Bách Hoa thành đã nghe nói về tên tuổi của Triệu Khiêm Phong.
Sắc mặt Triệu Khiêm Phong rất khó nhìn, hắn nhìn Âu Dương, trong mắt có một tia sát ý! Không sai, bị người ta thoáng cái điểm ra chỗ đau lớn nhất của mình, rất nhiều người đều gặp phải ánh mắt như vậy!
Nhưng lần này hắn thật sự sai lầm. Ở đây bất luận là Âu Dương hay Ngụy Bỉnh Dập tuyệt đối đều không phải người hắn có tư cách nhìn thẳng, cho nên khi ánh mắt của hắn xuất hiện, một đạo kiếm quang trực tiếp xẹt qua cổ họng hắn, sau đó nhìn thấy cái đầu đang càu nhàu của Triệu Khiêm Phong rơi xuống dưới chân Ngụy Trung Hưng!
Ngụy Bỉnh Dập tay cầm chiến nhận, giống như đứng yên bất động, mắt lạnh nhìn thi thể của Triệu Khiêm Phong nằm trên mặt đất, trên mặt mang theo vẻ khinh thường nói:
- Một người thông minh sẽ biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!
Ngụy Bỉnh Dập vẫn lãnh huyết như trước, Thiết Huyết Ma Vương này chưa bao giờ quan tâm đến chuyện giết thêm mấy người!
Sự tình như vậy phát triển vượt qua tưởng tượng của bất cứ người nào, nhưng liên tưởng tới thân phận của hai người, những người ở đây cũng bình thường trở lại, chỉ thấy cường giả thiên đình quay sang Âu Dương ôm quyền nói:
- Thần Tiễn, mặc dù chúng ta là kẻ địch, thế nhưng khí khái của Thần Tiễn, vô số huynh đệ trong thiên đình đều bội phục, nhưng các vị là chủ, cáo từ!
Người này cũng rất thông minh, những lời này của hắn không làm yếu đi khí thế của thiên đình, cũng từ một phương diện nào đấy lấy lòng được Âu Dương.
- Giúp ta chuyển lời cho Khâu Vân Bình, kêu hắn giấu Nghi Quân cho tốt, tiếp theo ta sẽ lấy mạng Nghi Quân!
Âu Dương mỉm cười, hắn thiếu chút nữa quên mất Nghi Quân, người này rất giảo hoạt, từ sau khi cường giả thiên đình xuất hiện, hắn vẫn ẩn núp, không dám xuất hiện, nhưng không có vấn đề gì, Âu Dương vẫn có thể có cơ hội!
Đầu lĩnh kia nghe thấy Âu Dương nói liền biến sắc, sau đó ôm quyền gật đầu với Âu Dương, xoay người rời đi!
Mộng Hi có chút suy nghĩ nhìn thoáng qua Ngụy Bỉnh Dập, sau đó trên mặt hắn xuất hiện vẻ tươi cười, nhưng vẻ tươi cười cũng nhanh chóng biến mất! Mộng Hi biết, nếu như dựa theo tính cách của Âu Dương, có lẽ sẽ không giết một vãn bối như vậy, mặc dù Ngụy Bỉnh Dập lãnh huyết, nhưng nếu không có câu nói phía sau của Âu Dương, Triệu Khiêm Phong cũng sẽ không chết.
Hiện tại Ngụy Bỉnh Dập giết Triệu Khiêm Phong, kỳ thực cũng không phải đơn giản như biểu hiện bên ngoài, hắn còn có suy nghĩ khác, nếu hôm nay Triệu Khiêm Phong không chết, như vậy Triệu Khiêm Phong khẳng định sẽ ở lại Ngụy gia. Mặc dù có Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập uy hiếp, nhưng một lúc nào đó Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương cũng phải rời khỏi Ngụy gia, ai biết thiên đình có trở lại giết Ngụy gia hay không?
Hiện tại một kiếm của Ngụy Bỉnh Dập chém chết Triệu Khiêm Phong, tổn thất của thiên đình ở đây cũng không quá lớn, cho dù thiên đình muốn trả thù Ngụy gia cũng vô cớ xuất binh!
- Cảm tạ!
Mộng Hi cũng không nói những lời này ra. Vì vậy lúc này nói ra không thích hợp, thế nhưng tâm tư của nàng, Âu Dương lại có thể minh bạch.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Về phần Tiểu Thiên. . . Đầu óc của gia hỏa này tương đối đơn giản, đương nhiên không thể minh bạch ý nghĩa của chuyện này, cho nên lúc này sắc mặt Tiểu Thiên tương đối xấu xí, một hậu bối đến Ngụy gia bọn họ tìm nơi nương tựa, không bị người của thiên đình giết chết, lại chết trong tay Ngụy Bỉnh Dập, sau này kêu hắn phải làm người như thế nào?
Vậy mới nói hắn không thông minh! Tên gia hỏa này không dùng đầu ngẫm lại, nếu như hôm nay Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập không xuất hiện ở Minh Khê thành, như vậy Ngụy gia bọn họ thực sự có thể chống đối với công kích của thiên đình sao? Chuyện này hiển nhiên không có khả năng.
- Đây là Âu Dương đang giúp chúng ta!
Mộng Hi truyền âm nói cho Tiểu Thiên, nàng biết rất rõ, với chỉ số thông minh của Tiểu Thiên khẳng định không thể minh bạch ý nghĩa bên trong.
- Giúp chúng ta?
Tiểu Thiên sửng sốt, nhưng hắn biết, nếu Mộng Hi đã nói như vậy, khẳng định là có đạo lý của nàng, cho nên hắn cũng không tỏ thái độ gì nữa.
- Đây là Thần Tiễn sao?
Vô số đệ tử Ngụy gia đứng từ xa nhìn Âu Dương, trong mắt bọn họ đều mang vẻ cháy bỏng, bọn họ không quen biết Triệu Khiêm Phong, cho nên Triệu Khiêm Phong sống hay chết cũng không có bất cứ ý nghĩa gì với bọn họ, điều bọn họ nhìn thấy chính là Âu Dương vừa đến đây, chỉ nói mấy câu đã khiến người của thiên đình chạy trốn giống như chó nhà có tang . . .
- Ma Vương quả nhiên giống như trong tin đồn.
Rất nhiều người nhìn Ngụy Bỉnh Dập đều lộ ra thần sắc sợ hãi. Mặc dù đám đệ tử hậu bối của Ngụy gia cũng thường xuyên chiến đấu, nhưng cuộc chiến sinh tử thật sự đã có mấy người nhìn thấy? Có mấy người có thể bước ra từ núi đao biển máu như Âu Dương ?
Trong mắt Âu Dương, Ngụy Bỉnh Dập không tính là lãnh huyết, sát nhân đối với Ngụy Bỉnh Dập mà nói không đáng kể chút nào, trong Phượng Hoàng thành hồn phách vô tội đâu chỉ có trăm vạn, nhưng Ngụy Bỉnh Dập đã làm thế nào? Trong một sớm một chiều giết sạch tất cả. Khi đã đạt đến trình độ như Ngụy Bỉnh Dập, đúng và sai đôi khi đã không còn quan trọng, trong lòng hắn, chỉ cần mình cho là đúng thì chính là đúng.
- Đứng đây làm gì! Hôm nay Ngụy gia có khách nhân tôn quý nhất, lập tức thu dọn!
Mộng Hi thấy tất cả mọi người đều đứng ngây ra nhìn hai người, cũng biết tiếp tục như vậy cũng không phải là cách. Nếu như hai người kia mất hứng, nói không chừng trực tiếp rời đi, chuyện này không phải không có khả năng.
Hai lão gia xem thiên đình như hậu hoa viên của mình thì còn chuyện gì không dám làm? Ma Vương là cường giả thống trị một giới, cường giả Ma tộc dưới trướng Ma Vương nhiều như mây. Âu Dương, Thần Tiễn, đồng dạng còn là Chiến Vương, cho đến lúc này, ở chỗ giao giới nam bắc, Chiến tộc vẫn đang không ngừng mạnh mẽ tấn công, có người nói mấy ngày này Chiến tộc chỉ dựa vào trăm vạn người đã đánh cho hơn một nghìn vạn cường giả Nhân tộc không còn lực chống đỡ, chiến tuyến đã thối lui về sau tám ngàn dặm . .
Hai kẻ biến thái như vậy tới Ngụy gia, đây tuyệt đối là chuyện vô cùng vẻ vang.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ Ngụy gia trở nên bận rộn, Tiểu Thiên và Mộng Hi mang theo ba hài tử của mình vội vàng ngênh đón Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập tiến vào Ngụy gia, mặc dù sau khi trải qua đại chiến, Ngụy gia có chút hỗn loạn, nhưng người của Ngụy gia rất nhiều, cho nên không mất bao lâu đã có thể thu thập sạch sẽ.
Ngụy gia trong Minh Khê thành chính là nhất mạch của Ma Vương! Nghe đồn từ vô số năm trước Ngụy gia đã tới nơi này cắm rễ, nhưng chưa bao giờ có người chứng thực.
Hôm nay, toàn bộ Minh Khê thành đều nhận được tin tức! Lúc này Thần Tiễn Âu Dương hoành hành thiên hạ đang cùng với Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập ở Ngụy gia! Tin tức này chỉ trong chốc lát đã truyền khắp toàn bộ Minh Khê thành.
Rất nhiều người xông đến Minh Khê thành muốn nhìn thấy dung mạo của Thần Tiễn và Ma Vương, nhưng nhưng không ai thực sự dám xông vào, mặc dù hai người này vô cùng nổi tiếng, nhưng đều là hung danh. Tuyệt đối không ai cho rằng Âu Dương và Ma Vương là người nhân nghĩa, máu tươi trên tay hai người sợ rằng đủ nhuộm đỏ nước sông bên cạnh Minh Khê thành hơn trăm năm không phai màu. . .
- Thì ra là như vậy. . .
Tiểu Thiên và Mộng Hi cùng Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập, tổng cộng bốn người ngồi trong phòng khách, lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ có bốn người bọn họ, lúc này Mộng Hi bất chấp thân phận chủ nhân của Ngụy gia, tự mình châm trà cho Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương!
- Ta nói chàng cũng thật là ngốc nghếch, sau này có chuyện gì ta không nói, chàng cũng bớt lời đi!
Mộng Hi liếc mắt nhìn Tiểu Thiên, tên gia hỏa này từ trước đến giờ đều rất ít dùng đầu óc.
- Tiểu Thiên, nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không biết suy nghĩ chín chắn!
Âu Dương vỗ vai Tiểu Thiên, đối với trình độ ngu ngốc của Tiểu Thiên, Âu Dương chỉ có thể biểu thị thật đáng tiếc. Bang trợ rõ ràng như vậy mà hắn cũng không nhìn thấy?
Ngụy Bỉnh Dập cũng lắc đầu nói:
- Ài, Mộng Hi à Mộng Hi, nếu như ngươi làm nhà tiên tri dưới trướng của ta, không phải tốt hơn là lấy tên ngu ngốc này sao, xem ra quyết định trước kia của ta thực sự là vô cùng sai lầm.
Ngụy Bỉnh Dập làm bộ thở dài, nhưng mọi người đều nhìn ra Ngụy Bỉnh Dập đang nói đùa.
Kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập xác định thích Mộng Hi, nhưng tình cảm này không giống như Tiểu Thiên, trong mắt Ngụy Bỉnh Dập, Mộng Hi giống như một muội muội, chứ không phải người yêu, có thể cũng chính vì như vậy, Ngụy Bỉnh Dập mới có thể lần đầu tiên vi phạm tính cách lãnh huyết của mình, thả cho Tiểu Thiên và Mộng Hi rời đi, để bọn họ tới nơi này an tâm sinh sống.
Âu Dương nhấp một ngụm chè xanh nói:
- Ta cũng được xem là nửa bà mối!
- Hắc hắc, xác thực phải đa tạ đại ca. . .
Mỗi khi Tiểu Thiên nhìn thấy Âu Dương đều có chút xấu hổ, trước kia hắn còn hiểu lầm Âu Dương thích Mộng Hi, hiện tại ngẫm lại lúc mình lòng dạ hẹp hòi, Tiểu Thiên đặc biệt thấy xấu hổ.
- Gọi các tôn nhi đến bái kiến gia gia ta đi!
Ngụy Bỉnh Dập vừa nói vừa ra vẻ ngồi xuống, nhưng hắn vừa làm liền cảm thấy có một luồng sát khí bay tới, sau đó chiến nhận của Ngụy Bỉnh Dập chớp động, nhưng lần này chiến nhận của hắn lại chém sai vị trí, mặc dù một ly trà bị chiến nhận chém vỡ, nhưng toàn bộ nước trà lại đổ xuống trên người Ngụy Bỉnh Dập!
- Xin lỗi, ta trượt tay. .
Âu Dương quay về phía Mộng Hi lắc lắc tay, ý bảo rót cho mình một chén khác. . .
Ngụy Bỉnh Dập cũng tức giận! Trượt tay? Trượt tay thật sự có trình độ như vậy sao. Lúc nãy Âu Dương cách hắn gần hai thước, nếu trượt tay có thể bắn nước lên người mình như vậy sao.
- Rầm!
Âu Dương vỗ bàn trực tiếp đứng lên chỉ vào Ngụy Bỉnh Dập nói:
- Tên khốn khiếp nhà ngươi suốt cả đường đi luôn chiếm tiện nghi của ta, ta không phát hỏa không có nghĩa là ta không tức giận!
- Thì thế nào. . .
Ngụy Bỉnh Dập cũng cầm chiến đao trong tay, hai người nhất thời thật sự có dáng vẻ muốn giương cung bạt kiếm, nhưng Tiểu Thiên và Mộng Hi vẫn yên lặng ngồi tại chỗ. Rất hiển nhiên hai người kia căn bản sẽ không làm gì bọn họ!
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Mặc dù hai người đều có dáng vẻ giương cung bạt kiếm, nhưng chuyện này giống như vui đùa của cường giả cấp bậc như bọn họ.
Trong thiên hạ người có thể vui đùa như hai người bọn họ tuyệt đối không nhiều lắm, dù sao cũng phải để ý đến thân phận.
- Sao vậy? Lẽ nào muốn diễn Ma Vương đại chiến Thần Tiễn? Hay là chúng ta chạy đi, lưu lại đây sợ rằng một lát nữa toàn bộ thành thị đều biến mất!
Ngoài cửa, một số đệ tử Ngụy gia cách đó tương đối gần tỏ ra sợ hãi.
Nếu như Thần Tiễn và Ma Vương đánh nhau trong Minh Khê thành, phỏng chừng trong vòng ngàn dặm tuyệt đối không còn một ngọn cỏ, cho dù bọn họ muốn chạy phỏng chừng cũng chạy không thoát.
- Không thể nào! Thần Tiễn làm sao lại đánh nhau với Ma Vương!
Có người không tin nói!
- Hai vị, đều lớn như vậy rồi, có thể đừng giống như đứa trẻ được không. . .
Mộng Hi liếc mắt nhìn hai người, lúc này cũng chỉ có nàng mới dám nói như vậy. Dù sao Mộng Hi vẫn có quan hệ không tồi với Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương.
- Ngươi nói ta mới nhớ ra, lúc đó hình như ngươi còn liên hợp với Mộng Hi cùng nhau hãm hại ta!
Âu Dương giống như lại tìm được điểm bạo phát mới.
- Ta hãm hại ngươi? Ngươi đào đến góc tường của ta trước, ta còn chưa nói, còn chạy đến địa bàn của ta đại náo, tự xưng là vạn yêu chi tổ gì đấy, ngươi rõ ràng là muốn đoạt quyền của ta!
Ngụy Bỉnh Dập cũng tỏ vẻ ủy khuất, trước kia khi Âu Dương chạy tới, mặc dù cuối cùng hắn thắng Âu Dương, nhưng bản thân hắn cũng không chịu nổi!
- Cuối cùng ta không phải vẫn bị ngươi giết sao!
Âu Dương chỉ vào Ngụy Bỉnh Dập, nhưng lời này có vẻ kỳ quái? Âu Dương rõ ràng còn sống sao lại nói cuối cùng vẫn bị ngươi giết chết. . .
- Ta. . .
Lần này Ngụy Bỉnh Dập không nói, xác thực, lần đó cái chết của Âu Dương có quan hệ rất lớn đến hắn, nhưng nói đi cũng phải nói lại, phúc họa tương y, nếu không có lần đó tán công chết đi, có thể Âu Dương sẽ không bắt đầu học tập phương pháp thánh chiến, cũng sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.
Hóa Yêu Quyết của Âu Dương rất tốt, Âu Dương tu luyện Hóa Yêu Quyết cũng tới một loại đỉnh phong, nhưng bất luận như thế nào Hóa Yêu Quyết cũng không cách nào so sánh được với phương pháp thánh chiến tinh thâm uyên bác, cho nên đôi khi tai họa không nhất định là tai họa thật, cái này chính là tái ông mất ngựa mới biết họa phúc!
- Ha ha ha.....
Hai người nhìn nhau, rốt cuộc, tất cả khúc mắc trong lòng Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương đều được giải trừ, hai người đều ôm quyền chào nhau, sau đó nâng chén trà chạm cốc uống cạn nước chè trong chén.
- Một nụ cười làm tiêu tan ân thù, chúng ta xem như hòa giải!
Ngụy Bỉnh Dập nhìn Âu Dương hỏi.
- Dù sao đi nữa chết cũng đã chết rồi, ân thù gì đó đều chỉ là quá khứ mà thôi!
Âu Dương cũng thấy được giải trừ, kỳ thực Ngụy Bỉnh Dập không hẳn là người xấu, chỉ có điều thời gian Ngụy Bỉnh Dập làm vương giả thật sự quá dài, khiến Ngụy Bỉnh Dập không có một bằng hữu tri tâm.
- Các ngươi đều vào đi!
Mộng Hi biết hai người rốt cục cũng không phát điên, quay ra ngoài cửa kêu lên một tiếng. Lúc này đại môn phòng khách đã được mở ra, chí ít có ba mươi mấy nam nữ từ ngoài cửa đi vào. Đây đều là hậu bối của Ngụy gia, đều là hậu bối trực hệ, lúc này bọn họ đều hơi cúi đầu, nhưng vẫn không nhịn được len lén quan sát Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương.
Truyền thuyết rốt cuộc vẫn là truyền thuyết, nhưng có một ngày khi truyền thuyết đứng trước mặt ngươi, sợ rằng sẽ khiến ngươi có chút không tiếp thụ được. Chưa nói đến bản thân Ngụy Bỉnh Dập và Âu Dương chính là một truyền kỳ, có thể nói, vô số thanh niên của trong tiên đều vô cùng sùng bái Âu Dương.
Âu Dương tựa hồ như đại biểu cho một truyền kỳ khó tin, từ tiểu thế giới từng bước trèo lên đỉnh núi của toàn thế giới, nỗ lực của hắn vượt qua bất cứ người nào, cực khổ mà hắn trải qua, người của tiên giới cũng không thể tưởng tượng.
Trước kia khi Âu Dương mới tiến vào tiên giới, sau khi gây náo loạn thần điện rồi rời khỏi, Vệ Thi cho rằng hắn đã chết, lập bi văn cho hắn, ở trên viết hai chữ Thần Tiễn.
Cái tên Thần Tiễn đã bắt đầu đồng hành với Âu Dương từ Chân Linh Giới, trên con đường đi của mình Âu Dương chính là thần, là thần trong tiễn, hắn dựa vào nỗ lực của mình bước lên con đường chưa từng có người nào đi.
Yêu Cung Thủ! Khi Âu Dương lần đầu tiên yêu hóa chiến cung, vô số người cười nhạo hắn, nói đầu óc hắn có vấn đề, từ bỏ sở trường cận chiến cực mạnh của Yêu Chiến Sĩ để chơi trò tấn công từ xa gì đó.
Nhưng Âu Dương không quan tâm, bởi vì cung tiễn chính là giấc mộng của Âu Dương! Âu Dương không muốn vì người khác châm chọc khiêu khích khiến giấc mộng của mình gặp trở ngại. Âu Dương cứ thế ôm giấc mộng đi tới, hắn đã thành công, bước đến hôm nay, hắn đã trở thành tồn tại khiến tất cả mọi người ngưỡng vọng.
Những người đã từng cười nhạo Âu Dương trở thành Yêu Cung Thủ, không thể tạo ra thành tựu gì, hiện nay hoặc đã trở thành vong hồn, hoặc chỉ có thể ngưỡng mộ Âu Dương.
Mộng Hi từng kể cho hậu nhân của mình trăm nghìn lần câu chuyện về Âu Dương, đó chính là một khi ngươi có mộng tưởng, tuyệt đối không nên vì nhất thời không như ý mà buông tha mộng tưởng của ngươi. Chỉ có mộng tưởng ngươi mới có thể bay lượn! Âu Dương chính là ví dụ tốt nhất!
Nhìn nhân vật cả cuộc đời tràn ngập truyền kỳ, ôm ấp mộng tưởng Âu Dương, các đệ tử Ngụy gia đều chỉ biết dùng một loại ánh mắt ngưỡng mộ và sùng bái.
- Âu Dương gia gia, mũi tên của ngươi thực sự có thể bách phát bách trúng sao?
Một tiểu cô nương nhìn qua mới bảy tám tuổi, hai mắt của tiểu cô nương vô cùng tinh anh, mang theo vẻ mặt ngây thơ nhìn Âu Dương, lúc này chỉ sợ cũng chỉ có nàng mới dám mở miệng hỏi như vậy. Nàng chính là chắt gái của Mộng Hi, cũng là người nhỏ nhất trong trực hệ Ngụy gia.
Âu Dương đi tới trước người tiểu cô nương, ôm tiểu cô nương nói:
- Mũi tên của ta chính là trái tim của ta, chỉ cần trong lòng ta tin tưởng mũi tên của ta bách phát bách trúng, như vậy mũi tên của ta sẽ không thất thủ!
Giải thích của Âu Dương đương nhiên không thể khiến tiểu cô nương minh bạch, nhưng đệ tử Ngụy gia đứng bên cạnh đều có chút dáng dấp suy nghĩ.
Âu Dương quá tự tin, loại tự tin này người bình thường không thể có được! Đây là tiễn thuật của hắn, tựa như Âu Dương đã nói, mũi tên của ta chính là trái tim của ta, chỉ cần trong lòng ta tin tưởng mũi tên của ta bách phát bách trúng, như vậy mũi tên của ta sẽ không thất thủ.
Ý tứ của những lời này không chỉ đơn giản như vậy, đây là Âu Dương muốn nói cho các hậu bối, khi các ngươi tin tưởng, cho dù con đường phía trước có gian nan thể nào, các ngươi cũng có thể tiến lên, nếu có người nào sản sinh hoài nghi với con đường mình đang đi, như vậy các ngươi tuyệt đối không thể thành công !
Trên con đường đi của mình, Âu Dương chưa từng hoài nghi mình có thể trở thành cường giả hay không, bằng không ban đầu hắn sẽ không lựa chọn yêu hóa chiến cung.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart