Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1122: Hành động trảm thủ (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Từ lần đầu tiên gia hỏa đó quay về tiên giới, thiên đình đã xuất hiện tràng cảnh hầu như muốn tan vỡ. Chỉ trong một ngày một đêm liên tục ngã xuống ba cường giả. Sau đó hai đại cường giả Nghi Quân, Trịnh Tú Nhi cũng lần lượt ngã xuống, kể từ khi gia hỏa đó xuất hiện tới nay đã tru sát quá nhiều cường giả tổ cấp, rốt cuộc hắn còn muốn giết bao nhiêu người?
Trịnh Tú Nhi, Nghi Quân, tam đại cường giả thiên đình, Trầm Linh! Tính ra bắt đầu từ đại thời đại đến bây giờ, Âu Dương đã một đường chém giết sáu gã cường giả tổ cấp. Trước đây đó là con số mọi người không dám tưởng tượng, cho dù là đại thời đại trước đây cũng chưa từng xuất hiện nhân vật điên cuồng như vậy.
Giống như hiện tại, hoa tuyết huyết sắc bay lả tả khắp bầu trời cũng là chuyện trước đó chưa từng có, tất cả điều này đều nói lên tru sát thiên đình đã bắt đầu.
- Đây là nhạc dạo huyết sắc!
Âu Dương đứng từ xa nhìn phương bắc bị nhuộm thành huyết sắc, lúc này trên mặt hắn có một chút hưng phấn, một chút hưng phấn đã lâu không thấy . . .
Nhạc dạo huyết sắc mở ra, lúc này hầu như tất cả mọi người của tiên giới đều đang bàn luận chuyện này. Tiên giới liên quân cũng vì trận đại tuyết huyết sắc này mà sĩ khí đại chấn, tất cả hầu như đều có xung động muốn tiến vào thiên đình.
Nhưng Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập lại không bị sĩ khí này làm cho u mê đầu óc. Đúng! Hiện tại nếu như Âu Dương trở về, ba người bọn họ thu thập tứ đại cường giả thiên đình tuyệt đối là không có áp lực, nhưng lẽ nào thiên đình là quả hồng mềm dễ nắn?
Trước kia khi thiên đình binh hùng tướng mạnh cũng sát không tới tuyết sơn, còn hiện tại dưới tình huống chỉnh thể thực lực của bọn họ ngang ngửa với thiên đình, muốn dễ dàng sát nhập thiên đình căn bản là vọng tưởng và nằm mơ.
- Nếu có người nói cho ta biết, thiên đình không thi thố bất cứ phòng hộ nào, ta nhất định sẽ đánh hắn một trận!
Đây là lời nói của Bạch Tinh. Bạch Tinh từ trước đến nay không phải là một người tự đại, bằng không trước kia ở yêu tổ mộ hắn tuyệt đối không có khả năng ẩn giấu tốt như vậy, ngay cả Âu Dương cũng hoàn toàn không hoài nghi đến hắn.
- Bạch Tinh nói không sai, trước đây trên thần điện của chúng đã có đại trận hộ sơn tồn tại, sợ rằng hiện tại thiên đình càng hung hiểm không gì sánh được.
Bạch Hủ Minh rất tán thành gật đầu. Trong những người ở đây, lúc này có thể chen vào nói cũng chỉ có Bạch Hủ Minh. Chuyện này đương nhiên không phải vì Bạch Hủ Minh cũng họ Bạch.
Tất cả đều là vì thân phận của Bạch Hủ Minh. Trong mắt Bạch Tinh những người khác đều là người yếu, cho dù bình thường ở cùng nhau, Bạch Tinh cũng không cho rằng bọn họ là nhân vật cùng cấp bậc với mình. Nhưng chỉ có Bạch Hủ Minh là khác, mặc dù tu vi của Bạch Hủ Minh cũng không cao lắm, nhưng hắn lại là sư phụ của Thần Tiễn.
Cũng chính vì thân phận này khiến Bạch Hủ Minh có thể hoành hành không cố kỵ. Cho dù là Bạch Tinh yêu tổ hay Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập, trước mặt Bạch Hủ Minh cũng chỉ có thể biểu thị tán đồng. Dù sao đắc tội với Bạch Hủ Minh không sợ, đáng sợ chính là phía sau Bạch Hủ Minh có một sát thần Âu Dương.
Sát Thần, đây là danh hào người của tiên giới tặng cho Âu Dương gần đây. Danh xưng này cũng rất phù hợp với Âu Dương. Âu Dương một đường trưởng thành tới nay, hắn đã giết bao nhiêu người bản thân hắn có thể cũng không nhớ được. Hiện giờ hắn lại tuyên bố muốn đồ tẫn thiên đình, có bao nhiêu giết bấy nhiêu. Muốn để huyết dịch của cường giả nhuộm đỏ đại tuyết năm nay. Ngay cả ông trời cũng tán đồng khí phách hào hùng của hắn, để bầu trời đột nhiên rơi xuống trận đại tuyết huyết sắc này. Như vậy càng khiến cái tên Sát Thần Âu Dương được chứng thực. . .
- Chúng ta có vài lựa chọn, hiện nay thiên đình hoàn toàn lùi bước tới phía nam, nội bộ bọn họ cũng bắt đầu xuất hiện bất ổn. Nếu chúng ta toàn lực công kích, đây là lựa chọn thứ nhất, chỉ có điều mặc dù lựa chọn này có khí thế, nhưng tuyệt đối thương vong thảm trọng.
Bạch Hủ Minh nhìn thoáng qua mọi người, sau khi phát hiện mọi người rất có ăn ý cúi đầu thừa nhận cách nói này của hắn, mới tiếp tục nói:
- Như vậy chúng ta chỉ có lựa chọn thứ hai.
- Ngươi nói chính là trảm thủ?
Ngụy Bỉnh Dập cũng nghe ra ý tứ của Bạch Hủ Minh. Không sai, thiên đình sở dĩ có thể duy trì như vậy, đương nhiên bởi vì có bốn người của Khâu Vân Bình tọa trấn, nếu có người ra tay hoàn thành trảm thủ, như vậy thiên đình tự nhiên không tấn công mà tự tan vỡ.
- Đúng! Chính là trảm thủ, thoạt nhìn như vậy rất nguy hiểm, nhưng tuyệt đối an toàn hơn nhiều toàn thể xuất kích. Thiên đình là nơi vô cùng nguy hiểm, nhưng nếu hai người các ngươi cùng Âu Dương liên hợp lại sát nhập thiên đình, cho dù Khâu Vân Bình thủ đoạn thông thiên cũng chỉ có thể bị động phòng thủ, muốn giết chết bất cứ ai trong ba người các ngươi cũng không có khả năng.
Bạch Hủ Minh nhìn Bạch Tinh và Ngụy Bỉnh Dập, hai người này rất tán đồng gật đầu.
Nếu như toàn quân xuất động, rất dễ bị hộ sơn đại trận của người ta tiến hành rất nhiều sát thương. Nhưng nếu trảm thủ, để ba siêu cấp cường giả bọn họ tiến vào thiên đình, cho dù là hộ sơn đại trận cũng đừng mơ tưởng lưu lại ba người bọn họ.
Nếu có thể hoàn thành trảm thủ đương nhiên là hay nhất, nếu không thể chí ít cũng có thể toàn thân trở ra, đồng thời còn có thể thăm dò được hư thực. Đây tuyệt đối là mưu kế hoàn mỹ nhất trong giai đoạn hiện nay.
Ba người xuất thủ, cho dù thiên đình chuẩn bị âm mưu lớn thế nào, trước mặt thực lực tuyệt đối cũng sẽ bị ba người liên thủ đánh bại, cho dù không thể bị đánh bại, toàn thân trở ra vẫn hoàn toàn không có vấn đề.
- Ta tán thành phương pháp này!
Bạch Tinh là người đầu tiên giơ tay tán thành, người khác không biết Âu Dương mạnh thế nào, nhưng hắn lại biết. Trước kia khi hắn bị hai đại cường giả vây công, Âu Dương bất ngờ sát ra, một mũi tên miểu sát người thứ nhất, sau đó làm thịt người thứ hai, truy sát người thứ ba tới cửa thiên đình. Không chỉ lừa gạt Vệ Thi, còn dễ dàng hoàn thành sát nhân chạy trốn, một loạt biểu hiện này đều thần hóa Âu Dương.
- Ta cũng không có vấn đề.
Ngụy Bỉnh Dập cũng biểu thị đồng ý. Nếu như nói trong những người ở đây, ai cùng Âu Dương trải qua đại chiến nhiều nhất, vậy khẳng định chính là Ngụy Bỉnh Dập. Mấy tháng truy sát hoặc chạy trốn khiến hai người bọn họ đã phối hợp rất hoàn mỹ. Ngụy Bỉnh Dập biết, bất luận là chiến lực hay tâm trí của Âu Dương đều khiến Ngụy Bỉnh Dập vô cùng bội phục. Cùng với một người sở trường đánh cờ, đồng thời chiến lực cực cao như vậy tiến hành hành động trảm thủ, hắn còn có gì không hài lòng.
- Như vậy rất tốt, ta tin tưởng Âu Dương cũng sẽ rất nhanh xuất hiện!
Bạch Hủ Minh mỉm cười, ngay khi hắn vừa mới nói xong câu đó, nhìn thấy hư không vặn vẹo, sau đó nhìn thấy một bóng người vô cùng quen thuộc xuất hiện trước mặt mọi người.
- Sư phụ thật sự rất hiểu ta!
Âu Dương đi tới trước người Bạch Hủ Minh, hành lễ đệ tử. Bất cứ lúc nào, tư tưởng tôn sư trọng đạo của Âu Dương vẫn tồn tại. Đại ân đại đức mà Bạch Hủ Minh dành cho hắn thật sự là suốt đời khó quên.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1123: Hành động trảm thủ (2)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Tiểu tử thối!
Mặc dù lúc này Âu Dương đã trở thành truyền kỳ, nhưng khi Bạch Hủ Minh nhìn tên đệ tử này vẫn không khác với trước kia. Trong mắt Bạch Hủ Minh, bất cứ lúc nào Âu Dương vẫn là Âu Dương, vẫn là tiểu gia hỏa chạy đến Âm Vân phong kêu to mình không tiến vào quỷ phong.
Nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Hủ Minh, Âu Dương thật sự tưởng rằng mình nhìn thấy quỷ, còn nghĩ mình bị hãm hại, ném vào một nơi xui xẻo như vậy. Nhưng ai có thể nghĩ đến, nơi đó chính là khởi điểm huy hoàng của Âu Dương, khiến Âu Dương khi còn chưa đủ cường đại có được một ô dù như vậy, để hắn có thể thoải mái trưởng thành.
- Sư phụ, toàn quân tấn công, hiện tại sĩ khí của chúng ta đã đủ rồi, nhưng thực lực của chúng ta vẫn còn khiếm khuyết, kế hoạch trảm thủ tuyệt đối là phương thức hoàn mỹ nhất trong giai đoạn này.
Âu Dương cũng vô cùng tán thành đề nghị của Bạch Hủ Minh.
- Tiểu tử ngươi gần đây chạy đi đâu vậy!
Ngụy Bỉnh Dập cũng không có tiếp tục thảo luận với Âu Dương hành động trảm thủ hay không trảm thủ gì đó, hắn kéo Âu Dương lại, quan sát trên dưới, sau đó nói:
- Tại sao ta cảm giác ngươi mạnh hơn trước đây?
- Hắn chính là biến thái, sau mỗi lần biến mất đều trở nên mạnh hơn trước đó, cái này còn cần giải thích sao!
Lăng Túc ở bên cạnh nhìn Âu Dương, tên gia hỏa ở trong tiểu sơn thôn bất ngờ bị hắn dẫn đi không ngờ lại biến thái như vậy, chỉ sợ bản thân Lăng Túc cũng không ngờ đến điều này.
- Thân thể của ngươi còn biến thái hơn ta!
Tiểu Nhạc chạy đến cạnh Âu Dương, sau đó nắm bóp cánh tay và hai chân Âu Dương, cười lớn chỉ vào Vệ Thi nói:
- Các ngươi thật không hổ là một đôi, ngay cả thân thể cũng giống nhau!
Những lời này vừa ra, cho dù là Vệ Thi cũng đỏ mặt. Mặc dù quan hệ giữa nàng và Âu Dương đã không cần công khai gì nữa, nhưng dù sao hai người còn chưa thành thân, hiện tại bị Tiểu Nhạc kêu lên như vậy, nàng vẫn cảm thấy ngại ngần.
- Cái miệng chó của ngươi lúc nào cũng nôn ra những lời không giống ai! Ta thực sự là mắt mù!
Mục Uyển cũng không biết nói gì, mặc dù dáng dấp của Tiểu Nhạc nhìn qua đã là một người bình thường, nhưng bất luận là lời nói hay việc làm của hắn đều giống như một đứa trẻ trước kia.
Âu Dương còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu gia hỏa này, hắn còn rất kiêu ngạo nói với mình: Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu cái gì, năm đó lão tử còn không phải đánh cho bọn họ đái ra quần....Chính vì câu nói này, Âu Dương mới biết, Tiểu Nhạc chính là một kẻ đặc biệt không bình thường.
- Hắn biến thái đã không thể nghi ngờ. Trước đây khi ở tiểu thế giới, ta được đánh giá làm Trận Đồ Sư cho rằng có thể vượt qua hắn, kết quả. . . Ài. . . Thương tâm a thương tâm. . .
Lý Vĩ làm bộ tại sao ta lại không may mắn như vậy nhìn Âu Dương, Lý Vĩ hiện nay so với trước kia, mặc dù còn rất thật thà chất phác, nhưng cũng không còn ngốc như trước, dù sao trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng trưởng thành hơn nhiều.
Yên Hồng nghe mọi người trò chuyện rôm rả như vậy, ở bên cạnh có chút đau lòng, nàng thích Âu Dương từ rất lâu rồi, nhưng nàng nhìn ra được, Âu Dương căn bản không có tình cảm với nàng. Hơn nữa Yên Hồng nghĩ tới ma chú trong tin đồn, áp lực vẫn rất lớn.
Ma chú này chính là bất cứ người nào thích Âu Dương cuối cùng đều không thể chết tử tế. Lý Uyển Như thích Âu Dương, cuối cùng tự sát.
Sở Yên Nhiên cũng thích Âu Dương, cuối cùng cũng trốn không thoát con đường tự sát. Cũng may Vệ Thi tới bây giờ cũng không nói gì, cho nên nàng có thể là người duy nhất có thể chạy trốn ma chú này. Mình cũng thích Âu Dương, nhưng Yên Hồng biết đây chỉ có thể là hy vọng xa vời, hơn nữa nàng cũng không định vì hy vọng xa vời này mà chết đi. . .
- Sư phụ, chừng nào ngươi mới dạy ta tiễn thuật, đại sư huynh của ta đều đã là Tiên Tôn, nhưng ta vẫn là một phàm nhân!
Một thanh âm giòn vang từ bên cạnh truyền đến, thanh âm này mang theo một tia bất mãn, đây chính là Thanh nhi.
Âu Dương quay đầu nhìn Thanh nhi đeo sau lưng một cây tiểu chiến cung màu xanh, nhiều năm qua, Thanh nhi vẫn chờ đợi ở phương bắc, nàng sắp kìm nén không nổi rồi. Trước đây khi ở trong làng Thanh nhi chính là một viên minh châu, hơn nữa tiễn thuật của Thanh nhi cũng rất mạnh, có thể xem như một cường giả. Nhưng sau khi đến đây, tùy tiện lôi ra một người quét rác cũng là cấp Tiên Đế, điều này sao có thể khiến Thanh nhi thoải mái. Cho nên những ngày qua nàng liên tục quấn quít lấy Dạ Thiên, muốn Dạ Thiên chỉ điểm cái gì đó cho nàng. Nhưng Dạ Thiên cũng không dám xằng bậy, hắn biết Âu Dương không thể vô duyên vô cớ thu nhận một phàm nhân làm đồ đệ, cho nên hắn chỉ có thể chịu đựng sự quấy nhiễu hàng ngày của Thanh nhi, sau đó không ngừng nói cho Thanh nhi, sư phụ dạy dỗ mỗi người đều là tùy theo tài năng tới đâu mà dạy. Thứ hắn học chính là Hóa Yêu Quyết của sư phụ, còn tương lai nàng học tập cái gì phỏng chừng sư phụ cũng đã thiết kế cho nàng.
Cũng may tử thần Trát Khắc đi xa rèn luyện đến bây giờ vẫn chưa trở về, bằng không phỏng chừng Trát Khắc cũng sẽ trở thành đối tượng để tiểu sư muội này dây dưa.
- Dạy ngươi! Ha ha, trước tiên cứ học kéo cung bắn tên cơ bản nhất đi đã, lúc nào ngươi có thể nhắm mắt lại, dựa vào cảm giác của mình cũng có thể tìm được quỹ tích di động của địch nhân, ta sẽ dạy cho ngươi cái khác.
Âu Dương cười ha ha, hắn cũng không nói rõ, kỳ thực đây mới là vương bài của hắn.
Cũng chính là dự phán thuật trước kia Bạch Hủ Minh giúp hắn đại phát dương quang.
Cung tiễn không giống với những vũ khí khác. Những vũ khí khác như thương, như kiếm, chỉ cần ngươi đủ điên, xông lên đánh một trận là đủ. Nhưng cung tiễn thì khác, nếu như ngươi không có kỹ thuật xuất sắc, ngươi căn bản đừng nghĩ đến bắn người khác. . .
Đương nhiên, nếu như ngươi đủ buồn chán, có thể giống như Yên Hồng, làm một cây Tu La tiễn, sau đó nhìn thấy người trực tiếp dùng tiễn đâm người . . .
Thứ Âu Dương muốn dạy Thanh nhi đương nhiên không thể chỉ dùng tiễn đi đâm người. Từ trình độ nào đó mà nói, kỳ thực Thanh nhi mới rốt cuộc là y bát truyền nhân chân chính của hắn, tiễn thuật của hắn cuối cùng khẳng định đều có thể lấy ra cho đồ đệ này.
Dạ Thiên rất cố gắng, cũng không chịu thua kém, mấy năm nay tu luyện cũng đủ khắc khổ, hắn cũng xem như là một sử trưởng thành căn bản. Đáng tiếc chính là Dạ Thiên không đuổi kịp, nếu như ở thời đại khác, Dạ Thiên hiện nay có thể xem là cường giả một phương. Nhưng không may hắn lại sinh ra trong thời đại này, mặc dù Dạ Thiên rất mạnh, nhưng đại thời đại là thời đại Tiên Đế nhiều như cẩu, Tiên Tôn đi đầy đường. Ở thời đại này, trừ phi Dạ Thiên có thể giống như chó điên khoác lên mình ánh sáng của nhân vật chính, sau đó đụng phải mấy lão gia gia ngưu bức tới cực điểm, đưa cho hắn mấy loại trái cây cũng ngưu bức tới cực điểm, bằng không hắn không có khả năng bước vào tổ cấp.
Trát Khắc thì sao? Mặc dù thứ Trát Khắc học chính là phương pháp thánh chiến rất cường đại, thế nhưng Âu Dương cũng hiểu được, phương pháp thánh chiến đối với Trát Khắc mà nói quá khó khăn, Trát Khắc chính là liều mạng cũng chỉ đạt được tiêu chuẩn của Dạ Thiên, muốn đạt được trình độ giống như mình là hoàn toàn không có khả năng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1124: Ngươi chính là chuyên gây rắc rối
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Duy độc có Thanh nhi, tư chất của Thanh nhi không xem là tốt, nhưng nàng lại sở hữu một đôi mắt giống như Âu Dương, đây chính là thứ chú định thành tựu tiễn thuật tương lai của nàng sẽ không hề thấp.
- Ta có phải nên để Thanh nhi phát triển phái hèn mọn tới cực điểm không?
Âu Dương tự hỏi trong lòng, suy nghĩ bắn trộm người từ xa của mình thật sự là rất hèn mọn, nhưng Âu Dương cũng không cho rằng mình là kẻ hèn mọn nhất, hắn biết có một loại năng lực còn hèn mọn hơn khai cung bắn tên từ xa của mình, về phần loại năng lực đó là cái gì, Âu Dương vẫn chưa chuẩn bị nói ra.
Một tiểu mỹ nữ thanh thuần đáng yêu, trong tay cầm một cây chiến cung, trốn trong cây ngô nào đó, lén lút bắn người....Âu Dương mới nghĩ đã cảm thấy kích động, trước kia mình lựa chọn yêu hóa chiến cung, bên ngoài nói là mình thích, nhưng sợ là cũng có loại thành phần này bên trong, phát huy đến mức tận cùng, đây là truy cầu của Âu Dương trước kia.
Bất luận là trên chiến trường hay ở trong đoàn đội bất bại của Vạn Tiên Sơn đều như vậy, cho tới bây giờ Âu Dương cũng không chính diện chiến đấu với người ta, trốn ở phía xa thình lình phóng ám tiễn, đây chính là đạo của Âu Dương. . . Đương nhiên, cho dù hiện tại có người biết trình độ vô sỉ của Âu Dương trước kia cũng không biết nói gì, dù sao hiện tại hắn là Thần Tiễn. Được làm vua thua làm giặc, những lời này không phải nói giỡn, chỉ cần tương lai ngươi thành công, trước đó ngươi đã từng làm gì cũng không có người để ý.
- Còn luyện tên! Hiện tại tiễn thuật của ta sợ rằng ngoại trừ sư phụ đã vô địch thiên hạ!
Dáng vẻ của Thanh nhi rất ngưu bức, Âu Dương rất thưởng thức dáng vẻ này của nàng. Thứ Âu Dương muốn chính là loại cảm giác này, thân là một nhân vật thình lình phóng ám tiễn, bất cứ lúc nào ngươi cũng phải tin tưởng vững chắc mũi tên của mình khẳng định có thể giết người. Đây là một loại tâm tính, cũng là then chốt trong môn tiễn thuật của Âu Dương.
Khi đối chọi với người khác, nếu như ngay cả lòng tin tất thắng ngươi cũng không có, vậy thì cũng không cần đánh. Âu Dương không thích tự đại, đó là vì khi quang minh chính đại tử chiến với người khác, hậu quả của tự đại chính là đường chết. Nhưng thủ đoạn lén lút phóng ám tiễn mang tính nghệ thuật này cần chính là cảm giác này.
- Cảm giác của ngươi rất khá, nhưng tiễn thuật của ngươi vẫn còn rất kém, muốn học công phu của ta, trước tiên ngươi phải luyện được dự phán thuật đã!
- Sư phụ, tiểu nha đầu này sợ rằng còn cần người dạy dỗ!
- Ha ha, tiểu nha đầu này cũng rất không bình thường, còn tuổi nhỏ như vậy cũng đã sở hữu tiễn thuật không thua của ngươi trước kia, hơn nữa nàng so với ngươi năm đó, ha ha, . . .
Mặc dù Bạch Hủ rất mịt mờ, nhưng Âu Dương còn có chút xấu hổ. Đồ đệ của mình chỉ có chút tự đại, còn mình năm đó thì sao? Năm đó mình chính là một người chuyên gây rắc rối, chuyện gì mình không dám làm? Vừa đến Vạn Tiên Sơn đã dám làm thịt cháu trai của Tuần Sát sử Vạn Tiên Sơn, loại chuyện này phỏng chừng đệ tử khác nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng mình lại dám làm, hơn nữa ghê tởm chính là mỗi một lần đều là sư phụ đi chùi đít cho mình!
- Nhớ năm đó Âu Dương ngươi. . .
Bạch Hủ Minh còn muốn mở miệng kể lại câu chuyện của Âu Dương, nhưng Lăng Túc và Lý Vĩ ở bên cạnh lại bật cười, Vệ Thi càng vô cùng có hứng thú đi tới bên cạnh Bạch Hủ Minh như muốn chọc chết gia hỏa kia, không cho hắn cơ hội đứng lên..
- Thanh nhi rất tự đại, nhưng nói về liều lĩnh sợ rằng vẫn là Âu Dương lợi hại.
Vệ Thi cười khẽ nhìn Âu Dương, những lời này của nàng khiến Âu Dương không biết nên trả lời như thế nào. Muốn nói mình hồi sự Vệ Thi khẳng định cũng là biết đến.
Trước kia tiến vào thiên ngoại thiên đụng phải Vệ Thi, nhưng mình lại giống như một Ma Vương một đường sát tới, hơn nữa khi tu vi không bằng Vệ Thi cũng dám ôm Vệ Thi ở dưới đất hút mấy năm.
Chỉ riêng điểm này Âu Dương cảm thấy nếu không cưới Vệ Thi sẽ vô cùng có lỗi với nàng.
- Chuyện này chúng ta có thể trở về phòng nói chuyện khi không có ai không. . .
Trên mặt Âu Dương đều là hắc tuyến, khi hắn nói ra những lời này, Vệ Thi trực tiếp hừ Âu Dương một cái, cũng không để ý tới người kia kia. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đã nghĩ cách chiếm tiện nghi, Vệ Thi hoài nghi có phải là từ lần đầu tiên nhìn thấy mình hắn đã như vậy không! Đừng thấy Âu Dương bình thường trước mặt người khác rất đàng hoàng, sau lưng hắn như thế nào Vệ Thi là người biết rõ hơn ai hết, Âu Dương ở sau căn bản là một tên lưu manh . . .
- Bản lĩnh khác của Âu Dương chúng ta không nói, nếu nói về chữ cuồng, trong số chúng ta ở đây không ai có thể so sánh!
Ngụy Bỉnh Dập cũng cười, những cái khác hắn thật sự không biết, nếu nói về cuồng ngạo hắn nhớ lần đầu tiên gia hỏa đó chạy đến thế giới của mình, không nói nhiều trực tiếp tìm một khu đất nói thuộc vè hắn. Kết quả lần đó Âu Dương giả bộ ngưu bức thất bại, bị người ta trực tiếp tước thành tên ăn mày ném vào trong tiên giới sầu não mà chết.
- Ngươi bớt nói một chút đi, ngươi còn thiếu ta một cái mạng đấy!
Âu Dương trừng mắt nhìn Ngụy Bỉnh Dập.
Mỗi lần nhớ đến Âu Dương đều cảm thấy đặc biệt nghẹn khuất, trước kia mình thực sự là sống không bằng cẩu, mỗi ngày phải sống như một tên ăn mày xó chợ.
- Không chỉ có hắn thiếu ngươi một cái mạng, ta cũng thiếu ngươi!
Bạch Tinh cũng theo đó phụ họa.
Nhưng hắn cũng không nói láo, hắn xác thực cũng thiếu Âu Dương một cái mạng, hơn nữa không chỉ có như vậy, cá nhân Bạch Tinh thiếu Âu Dương một cái mạng, còn toàn bộ yêu tộc thiếu Âu Dương một lời hứa hẹn, nhưng chuyện cho tới bây giờ, Âu Dương cũng không quá để ý đến hứa hẹn này nữa. Mọi người đã cùng ngồi trên một con thuyền, có thể nói là có họa cùng chia, có lợi cùng hưởng.
- Người này không chỉ cuồng, hơn nữa đặc biệt không nói nghĩa khí!
Bỗng nhiên, một thanh âm đặc biệt không hài hòa thu hút ánh mắt của tất cả mọi người vang lên. Người này chính là Tiểu Nhạc, chỉ thấy lúc này Tiểu Nhạc ngồi một bên, cũng không quan tâm mọi người dùng nhãn thần gì nhìn hắn, tự nói:
- Nhớ lại lúc đó ở Chân Linh Giới, khi chúng ta cùng ở Bách Tôn Đảo, sau khi gia hỏa này gặp rắc rối liền quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn không để ý đến sống chết của mọi người, Mục Uyển, ngươi nói có phải không!
Tiểu Nhạc vừa nói vừa không quên lôi kéo Mục Uyển, nhắc tới màn này Mục Uyển cũng là một nhân chứng.
Vợ chồng vẫn là vợ chồng, khi tổn hại người khác hai người lại cùng đứng trên một mặt trận, Mục Uyển cũng theo sát gật đầu nói:
- Không sai, lúc đó chọc Đạm Thai gia, các ngươi không biết hắn chạy nhanh thế nào đó, lúc đó tu vi của Bạch trưởng lão nổi tiếng toàn bộ Chân Linh Giới.
Nhưng bản lĩnh ẩn thân của sư phụ ngươi quả thực không gì sánh kịp, ngàn vạn cường giả ở trên biển tìm tòi thời gian dài như vậy cũng không tìm được cái bóng của sư phụ ngươi!
- Lúc đó thật ra ta không đi đâu hết, ta chính là ẩn mình dưới đáy biển . . .
Lúc này sắc mặt Âu Dương đã khó coi. Chuyện này là thé nào, nói thế nào lại thành đại hội lên án công khai mình, lẽ nào những người này muốn nói hết chuyện xấu của mình ra sao.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1125: Ai cũng có lần đầu tiên
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
Âu Dương liếc mắt nhìn mọi người, phát hiện trên mặt những người này không có chỗ nào không phải là vẻ mặt bi phẫn, cho dù ngay cả Vệ Thi cũng như vậy. Nhìn thấy màn này, trên mặt Âu Dương xuất hiện một nụ cười xấu xa, hắn nhìn Vệ Thi nói:
- Thi Thi à, lẽ nào nàng cũng muốn kể lại chuyện tình của chúng ta năm đó?
Sát kỹ! Đây tuyệt đối là sát kỹ của Âu Dương với Vệ Thi. Nghe thấy câu này, cho dù Vệ Thi như thế nào cũng không chịu nổi, những người khác nói Âu Dương cái gì còn chưa tính, nhưng hiện tại nàng nói thế nào? Lẽ nào nói nữ vương hồn tộc sở hữu tam phương ý chí trước kia bị một tên lưu manh, còn là một tên lưu mạnh yếu hơn nàng vô số lần bắt xuống mặt đất để.....
Vệ Thi biểu thị mình không vô sỉ như Âu Dương, loại chuyện này nàng đương nhiên nói không nên lời, cho nên nàng chỉ có thể hừ một tiếng, quay đầu đi không phản ứng với người kia.
- Hắc hắc, có gian tình!
Lăng Túc cũng đứng ra, vừa có hứng thú nhìn Vệ Thi vừa liếc mắt nhìn Âu Dương nói:
- Nếu tất cả mọi người đã nói ra câu chuyện của Âu Dương, ta cũng nói một chút!
Âu Dương lập tức biến sắc, mình làm sao vậy. Không phải chỉ muốn trêu đùa thê tử tương lai một câu sau, kết quả lại dẫn ra ông chủ lớn này! Mà tình báo ông chủ lớn này nắm giữ tuyệt đối nhiều hơn rất nhiều những người khác.
- Ta muốn hỏi Ma Vương đại nhân, xin hỏi lần đầu tiên ngươi giết người có cảm giác gì?
Lăng Túc nhìn Ngụy Bỉnh Dập hỏi.
- Rất sảng khoái! Một cảm giác chưa bao giờ trải qua, chỉ một lần nhưng ta đã biết ta đã không thể rời bỏ nó!
Ngụy Bỉnh Dập rõ ràng thuộc về nhân vật của tràng cảnh phạm sai lầm, hắn nên xuất hiện trong bộ phim điện ảnh giết người nào đó. Hắn căn bản không phải một người bình thường, một người bình thường sau khi giết người lại nói hắn yêu thích cảm giác này . . . Cái này còn có thiên lý sao?
- Tốt, yêu tổ đại nhân người thì sao?
Lăng Túc lại nhìn về phía Bạch Tinh hỏi.
- Lần đầu tiên sát nhân? Hình như lần đầu tiên ta giết người trong một người ngôi làng, lúc đó trên người đều là máu tươi, giặt rất lâu mới rửa sạch, cho nên từ đó về sau ta sát nhân đặc biệt ghét máu tươi, bởi vì rất khó tẩy!
Bạch Tinh trả lời tuyệt đối bưu hãn hơn Ngụy Bỉnh Dập, một người sát nhân không muốn thấy máu, nguyên nhân là rất khó tẩy rửa.
- Còn các vị thì sao?
Lăng Túc nhìn mọi người hỏi. Lúc này Âu Dương biểu thị mình cúi đầu. Còn Lý Vĩ cũng ở một bên bắt đầu vẽ vời.
- Lần đầu tiên ta dùng viên gạch đập chết một người, gia hoả đó trực tiếp bị ta đập thành thịt vụn, ta thề, cho dù là mẹ hắn cũng tuyệt đối không nhận ra là hắn !
Đây là câu trả lời của Tiểu Nhạc, rất cường hãn rất ngưu bức.
- Ta không có ngoan độc như vậy, ta chỉ tách rời tứ chi của hắn, thế nhưng ta tuyệt đối không giống người nào đó dùng hỏa thiêu linh hồn người ta!
Bạch Hủ Minh đáp lời! Gia hỏa này cũng đủ bưu hãn.
- Lần đầu tiên ta sát nhân là hàng xóm sát vách nhà ta, từ nhỏ hắn đã thích khi dễ ta, lần đó hắn muốn lấy ta, ta tức giận đâm hắn hơn mười đao, sau đó thừa dịp hắn còn chưa chết chôn sống hắn!
Đây là Mục Uyển nói, sau khi nàng vừa xuất khẩu Tiểu Nhạc biểu thị áp lực rất lớn. Người ta chẳng qua chỉ muốn lấy ngươi, cũng không phải giết toàn gia ngươi, vậy mà ngươi đâm người ta hơn mười đao sau đó thừa dịp chưa chết chôn sống sao?
- Lần đầu tiên ta sát nhân là đụng phải mấy tên đạo tặc, sau đó ta tiện tay chém chúng thành từng mảnh!
Lăng Túc cũng nói ra lần đầu tiên của mình.
- Lần đầu tiên ta sát nhân hình như là trong chợ, lần đó ta trúng huyễn thuật của một Huyễn Thuật Sư, truy sát hắn ba ngày ba đêm, cuối cùng hắn giấu mình trong chợ, ta rất tức giận nên đã giết toàn bộ khu chợ đó, các ngươi không biết, lúc đó máu tươi nhiễm đỏ toàn bộ chợ, nghe nói phải rất lâu mới biến mất.
Đây là câu trả lời của Lam Thông, Lam Thông cũng đủ ngoan độc, bởi vì một người giết cả một khu chợ, người này có phải là người bình thường nữa không?
- Ta không ngoan độc như các ngươi, ta là đụng phải một yêu hồ, yêu hồ này bị ta đuổi vài ngày, sau đó bị ta giết, sau khi ta giết cũng vừa lúc đói bụng, nên lột da ăn.
Đây là Lỗ Tu trả lời. Khi hắn vừa nói xong, mọi người đều giơ ngón tay cái về phía hắn, ngay cả Bạch Hủ Minh cũng không biết lần đầu tiên của sư đệ lại bưu hãn như vậy.
- Lý Vĩ, còn ngươi...
Vệ Thi nhìn Lý Vĩ sau đó kể lại lần đầu tiên của mình:
- Lần đầu tiên ta sát nhân kỳ thực không thấy máu, lúc đó là sau lúc ta lên làm nữ vương không lâu, hồn tộc có một tập tục, chính là nữ vương phải tru sát một nghìn hồn tộc ác nhân. Ta nhớ lúc đó ta đã giết hơn một nghìn hồn giả.
Vệ Thi vừa dứt lời, Âu Dương đã toát mồ hôi lạnh. Trong mắt Âu Dương, Vệ Thi vẫn là một cô nương vô cùng tao nhã, nhưng sau khi nghe được lịch sử Vệ Thi trảm hơn ngàn người, hắn biểu thị mình thật sự yếu ớt.
- Vệ Thi tỷ tỷ quả nhiên là hảo thủ đoạn, ta lại không được. Lúc đó sư phụ để ta hạ sơn, ta vừa mới ra ngoài không lâu đã đụng phải mấy người bại hoại, lúc đó ta rất sợ hãi, sau đó để bọn họ. . .
Yên Hồng có chút xấu hổ!
- Để bọn họ làm sao?
Âu Dương rất muốn nghe được Yên Hồng nói: Lúc đó lão nương hưng phấn quá, hành hạ mấy người đó! Sau đó lão nương cuồng tiếu rời đi . .
Nhưng câu nói tiếp theo của Yên Hồng lại trực tiếp giết chết suy nghĩ này của Âu Dương, Yên Hồng nói:
- Lúc đó ta cực kỳ sợ hãi, nhưng ta nghĩ nếu như ta không ra tay, bọn họ còn có thể hãm hại người khác. Cho nên ta đã thiến tất cả bọn họ, sau đó nhìn bọn họ chảy hết máu tươi mà chết.
Bưu hãn! Nhân sinh bưu hãn không cần lý do, Yên Hồng chính là như vậy.
Mặc dù cách làm của Yên Hồng không bằng lão nương lúc đó hưng phấn hành hạ chết bọn họ, nhưng phương pháp này người bình thường tuyệt đối không làm được. Không nói những người khác, chỉ nhìn hiện tại, sau khi nghe thấy câu trả lời của Yên Hồng, tất cả nam nhân ở đây, dù già hay trẻ đều vô thức kẹp chặt chân mình là có thể đủ minh bạch.
Đợi cho tất cả mọi người kể xong lần đầu tiên của mình, Âu Dương cũng đứng ra nói:
- Lần đầu tiên của ta chính là trong khu rừng phía sau sơn thôn, dựa vào thủ đoạn tiễn thuật giết chết năm tên thám báo đứng đầu của Tây Kỳ, có vấn đề gì sao?
Lời nói của Âu Dương nghe ra cũng không có gì, nhưng câu nói tiếp theo của Lăng Túc lại khiến Âu Dương triệt để phát hỏa, Lăng Túc nói:
- Ta nhớ người nào đó đã nôn ói trên chiến trường!
Quả nhiên, Lăng Túc vừa nói xong, mọi người đều biến sắc. Sát Thần Âu Dương, đồng học Âu Dương được xưng là Sát Thần khi giết người lại nôn ói. Câu này nghe ra có hai loại phương thức có thể lý giải, phương thức lý giải thứ nhất là áp lực giết người của Âu Dương quá lớn, sau khi giết xong thì buồn nôn. Loại thứ hai chính là...
Ở đây có rất nhiều người lý giải là loại thứ nhất, nhưng nhìn nụ cười hèn mọn của Lăng Túc, chỉ cần không phải kẻ ngốc khẳng định đều minh bạch tuyệt đối là loại thứ hai.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt Dạ Sắc
-----oo0oo-----
Chương 1126: Thần Tiễn, bảo đảm ngươi có đến mà không có về (1)
Dịch: Nhóm Sói Già
Nguồn: VIP
- Lợi hại!
Mọi người đều giơ ngón tay cái về phía Âu Dương. Nhưng Âu Dương hi vọng hiện tại bọn họ giơ ngón giữa với mình hơn, chí ít như vậy trong lòng mình còn có thể thoải mái hơn một chút.
- Ta là loại hình quật khởi, khác với các ngươi!
Âu Dương còn muốn biện giải một chút, nhưng Âu Dương phát hiện những người ở đây căn bản không cho hắn cơ hội, chỉ có Vệ Thi đi tới bên cạnh hắn sau đó cầm tay hắn an ủi nói:
- Không cần ngại ngần, người nào cũng có một số quá khứ không hoàn mỹ, việc này cũng không mất mặt, chúng ta sẽ không để cả tiên giới biết chuyện.
Cái này cũng xem là an ủi sao….Mình nhiều người quen như vậy, kết quả những người này đều đã biết. Lúc này Âu Dương thật sự hối hận, hắn hối hận vì sao khi đắp nặn pho tượng Lăng Túc ở Đại Vận lại làm phong độ như vậy, nếu như sớm biết có kết quả này, Âu Dương thề, hắn nhất định đắp nặn một đội trưởng Lăng Túc siêu cấp hèn mọn cho mọi người xem, để mọi người biết đây là một người chuyên đâm dao sau lưng huynh đệ.
Sau một phen vui cười, mọi người cũng kể cho nhau nghe những chuyện thú vị của mình, nhưng sau đó Âu Dương cũng không mở miệng, hắn có quá nhiều nhược điểm trong tay đàn cầm thú này, hắn rất sợ lại bị người ta lôi ra làm trò cười.
Thời gian vui vẻ qua đi rất nhanh, chớp mắt, bên ngoài đã hoàn toàn bị đại tuyết huyết sắc bao trùm, toàn bộ phương bắc đã biến thành một mảnh hồng sắc quỷ dị. Không, không riêng gì phương bắc, lúc này toàn bộ tiên giới đều đã là một mảnh huyết hồng. Huyết hồng này khiến một số người vô cùng hưng phấn, nhưng đối với một số người khác, đại tuyết hồng sắc này lại giống như một loại ma chú đòi mạng, khiến cho bọn họ cảm giác số mệnh của mình sắp đi đến thời khắc cuối cùng.
Buổi tối, Âu Dương và Vệ Thi ngồi trong tầng mây. Âu Dương rất ít khi có được thời gian yên ổn như vậy, cho nên lén lút kéo thê tử tương lai của mình chạy đến tầng mây nói chuyện lãng mạn, mặc dù Âu Dương cũng không cho rằng mình là một người lãng mạn.
- Ngày mai phải đi sao?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, trong mắt nàng không có nhiều lo lắng, bởi vì nàng rất lý giải nam nhân trước mắt này, nam nhân này từ trước đến nay cũng không phải là người vì ngăn cản của ai mà từ bỏ. Nàng cũng biết rất rõ thực lực của nam nhân này, nàng tin tưởng, chỉ cần nam nhân này không muốn chết, cho dù toàn bộ tiên giới vây quét hắn, hắn cũng có thể dễ dàng rời khỏi.
- Đúng, loại chuyện này cần tốc chiến tốc thắng là tốt nhất. Ta rõ ràng có một loại cảm giác, Thiên Vương phảng phất sắp xuất hiện.
Âu Dương nhìn ánh trăng trên tầng mây, lúc này phía dưới tầng mây là tuyết bay, phía trên tầng mây là ánh trăng sáng tỏ, có vẻ rất quỷ dị.
- Thật không rõ vì sao hắn lại khư khư cố chấp như vậy!
Vệ Thi lắc đầu thở dài, nàng không rõ Thiên Vương rốt cuộc phát bệnh điên gì, vì sao cứ muốn triệt để hủy diệt thế giới này?
- Kỳ thực lý do rất đơn giản!
Âu Dương nhẹ nhàng ôm Vệ Thi vào trong lòng nói:
- Nói trắng ra là hai chữ, buồn chán! Từ khi ta bắt đầu ở tiểu thế giới cho tới bây giờ, tính ra đã vạn năm, cuối cùng cũng vượt qua quá trình không ngừng phấn đấu, cho nên ta cũng không cảm thấy có gì dài dằng dặc, nhưng Thiên Vương đã sống bao nhiêu năm? Cho dù thế giới này tuyệt đẹp như thế nào, sợ là hắn cũng đã chán ghét, cho nên hắn muốn nhanh chóng sáng tạo ra một thế giới mới mẻ hơn, để mình thoát khỏi cảm giác buồn chán này.
- Chính là như vậy sao?
Vệ Thi nghe thấy lời nói của Âu Dương càng thêm không rõ.
- Chẳng lẽ còn thiếu sao?
Âu Dương bất đắc dĩ nhún vai, nhưng Âu Dương suy đoán thật sự không sai, Thiên Vương quả thật có chút buồn chán.
- Nếu như ngươi thắng, sau này ngươi có trở thành Thiên Vương thứ hai hay không?
Vệ Thi nhìn Âu Dương, lời nói của nàng rất khéo léo, ẩn chứa cả hàm nghĩ bên trong.
- Ta? Ha ha, nếu ta buồn chán, ta sẽ kéo nàng xóa sạch ký ức tiến vào luân hồi, sau đó không ngừng sắm đủ loại vai, lại một lần nữa chạm mặt, quen biết, hiểu nhau, yêu nhau trong các loại thế giới, sau đó già đi lại tiến vào luân hồi.
Ba cái bóng nhỏ phá trời cao bay về phía Thiên Nam, ba cái bóng này mang theo giấc mộng của rất nhiều người. Bọn họ chính là ba người mạnh nhất trong tiên giới liên quân, cũng chính là đám người Âu Dương.
- Rốt cuộc cũng xuất phát rồi! Ha ha ha!
Một thanh âm càn quấy cuồng tiếu trên bầu trời , thanh âm này đương nhiên chính là Bạch Tinh. Lần trước sau khi Bạch Tinh nghe thấy tất cả trải qua của Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập cũng vô cùng chờ mong, đáng tiếc hắn không có cách nào rời khỏi, hắn phải tọa trấn toàn bộ phương bắc. Nhưng hiện nay, trận đại tuyết huyết sắc đã trực tiếp hù dọa toàn bộ thiên đình, khiến bọn họ kinh hãi trốn ở phía nam không dám ra ngoài, hắn cũng có cơ hội ra ngoài.
- Ngươi cao hứng như vậy sao? Nói cho ngươi biết, đi cùng gia hỏa đó sẽ là tranh đấu kinh tâm động phách, trái tim không tốt tuyệt đối không chịu nổi!
Khi Ma Vương Ngụy Bỉnh Dập nói những lời này cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Hắn thân là Ma Vương tự nhận không sợ trời không sợ đất, nhưng hai lần đi cùng Âu Dương lại sợ hãi, chuyện này thật sự rất mất mặt.
- Sinh mệnh của ta chính là tràn ngập kinh tâm động phách!
Bạch Tinh hiển nhiên cũng là người không chịu ngồi yên. Hắn nhìn Âu Dương nói:
- Lần này kích thích nhất định phải kích thích lớn một chút, nếu không ta sẽ rất hối tiếc.
Âu Dương nghe thấy câu này, hắn bỗng nhiên nhớ tới ba chữ "Thích ngược đãi"! Không sai, dáng vẻ này của Bạch Tinh chính là một người thích ngược đãi, khi hắn đi ra trong lòng chỉ nghĩ lần này có thể thuận lợi hay không. Nhưng Bạch Tinh lại la lên phải kinh tâm động phách, lẽ nào hắn cho rằng kinh tâm động phách là một chuyện rất tốt hay sao?
- Yên tâm đi, chúng ta sẽ phải đối mặt với toàn bộ thiên đình, cho dù ngươi không muốn kinh tâm động phách cũng khó.
Âu Dương có chút bất đắc dĩ, đi cùng một kẻ dở hơi như vậy không hề dễ dàng. Tại sao khi mình ở trong yêu tổ mộ lại không nhìn ra tên yêu tổ tương lai này lại là một kẻ dở hơi? Ngụy Bỉnh Dập cũng cười nói ha ha:
- Tiểu tử, tốt nhất hãy thông minh một chút, đi cùng Âu Dương, bản lĩnh khác có thể không có, nhưng ngươi phải chạy thật nhanh, bằng không tuyệt đối là đường chết.
- Nói bậy! Lần trước các ngươi đi một chuyến đã làm thịt Nghi Quân và Trịnh Tú Nhi, lần này tại sao chúng ta không lấy được mạng của bốn gia hỏa thiên đình!
Bạch Tinh nói, nhưng hắn lại phát hiện khi Âu Dương và Ngụy Bỉnh Dập nghe thấy tên hai người kia, nhãn thần lại có chút buồn bã.
Bạch Tinh chỉ biết hai người kia đã giết chết Nghi Quân, sau đó lại giết Trịnh Tú Nhi, nhưng lại hoàn toàn không biết tình huống lúc sắp chết của hai người kia. Nếu như hắn cũng ở đó, có thể hắn cũng sẽ không hận hai người kia nữa.
Trước khi sắp chết có thể giác ngộ được chân lý nhân sinh, hai người đó cũng coi như chết có ý nghĩa. Dùng lời nói của Âu Dương, bọn họ không nên mang theo cừu hận chết đi, bọn họ đều là cường giả tuyệt đối thiên địa một phương, cho dù bọn họ mất đi, cũng sẽ lưu lại truyền kỳ trong lịch sử, được hậu nhân bình luận.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hóng Heart