  | 
	
	 | 
 
 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				11-10-2013, 01:58 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				     秋霞 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jan 2011 
					Äến từ: Ha Noi 
					
					
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1,280 
	
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			
 
 
  
 
 
Äến cổng công viên, Hữu Hi vừa xuống xe đã không tá»± chá»§ được bị má»™t con ngưá»i thu hút. 
 Bởi hắn Ä‘ang cưá»i tá»§m tỉm nhìn nàng, nàng Ä‘ang định bắt chuyện vá»›i hắn, hắn lại mở miệng trước: “An Hữu Hi.†
 Hữu Hi đánh giá hắn, làn da trắng và khuôn mặt nhã nhặn, ánh mắt cùng  nụ cưá»i kia khiến nàng cảm thấy âm trầm, nàng há»i: “Anh là ai? Sao lại  biết tôi?†
 “Tìm má»™t chá»— ngồi rồi nói chuyện.†Hắn nở nụ cưá»i, để lá»™ ra hàm răng trắng. 
 â€œÄÆ°á»£c!†Hữu Hi gáºt đầu. 
 Hai ngưá»i vào công viên, ngồi xuống má»™t chiếc ghế đá dài. 
 “Tôi hỠDạ, Dạ Si.†
 “Dạ Si?†Hữu Hi nhịn không được nhá»› tá»›i Dạ Äế “….. Anh……†
 “Cô không biết tôi, có Ä‘iá»u tổ tiên cá»§a tôi lại quen biết vá»›i cô.†Hắn cưá»i cưá»i tao nhã tá» ra vô hại. 
 “Dạ Äế?†Hữu Hi nói ra nghi vấn trong lòng. 
 “Ha ha, đúng váºy.†
 “Anh là con cháu cá»§a Dạ Äế, váºy anh ta đâu?†
 “Ông tổ đã đi rồi, An tiểu thư không cần quan tâm.†
 “Nhưng sao anh biết tôi quen Dạ Äế, hÆ¡n nữa, làm sao anh biết tất cả  vá» tôi?†Mặc dù là con cháu nhưng chuyện từ ngàn năm trước sao anh ta có  thể biết rõ hết được? 
 Dạ Si trá»±c tiếp nói: “An tiểu thư, vì cô có Æ¡n vá»›i Dạ gia nên hôm nay  tôi tá»›i nhắc cô má»™t chuyện, vá» phần làm sao tôi biết được không quan  trá»ng….†
 â€œÄÆ°á»£c, anh nói Ä‘i, tôi Ä‘ang nghe.†Hữu Hi không nghÄ© ra có chuyện gì, nàng rất lo lắng. 
 “Tôi biết cô thá»±c sá»± yêu Lăng Khiếu Dương, có Ä‘iá»u cô không hiểu rõ lòng mình, hôm nay rốt cuá»™c đã rõ ràng rồi, phải không?†
 “Cuối cùng anh muốn nói chuyện gì?†
 “Tôi muốn nhắc nhở cô tốt nhất nên rá»i khá»i anh ta, hÆ¡n nữa cô không  thể nói yêu anh ta, cô càng yêu anh ta má»™t phần, sinh mệnh cá»§a anh ta  càng nguy hiểm má»™t phần!†
 “Vì sao?†Hữu Hi nghe được lá»i nói cá»§a Dạ Si không kiá»m được liá»n lên  giá»ng, “Thá»±c xin lá»—i, tôi thất lá»…, nhưng tôi không thể rá»i khá»i anh  ấyâ€, 
 Dạ Si đứng dáºy, ánh mắt tháºt đặc biệt nhìn Hữu Hi, “Tôi đã nhắc nhở  cô rồi, nếu cô muốn anh ta hồn phi phách tán thì cứ việc nói, cứ việc  tiếp tục ở bên anh ta, cô càng yêu anh ta bao nhiêu thì anh ta càng tiến  dần đến cái chết bấy nhiêu!†
 “Tại sao? Sao lại như váºy? Tôi không tin!†Hữu Hi kÃch động đứng lên. 
 “Tin hay không tùy cô, tôi còn có việc, tôi Ä‘i trước!†Dạ Si nói xong xoay ngưá»i rá»i Ä‘i. 
 “Không!†Hữu Hi muốn giữ hắn lại nhưng Dạ Si biến mất như không khÃ, hắn quá»· mị biến mất trước mắt nàng. 
 Hữu Hi lo lắng cứng đỠngưá»i, lạnh, lạnh quá,. 
 Từ công viên đi ra Hữu Hi hơi thất thần, khuôn mặt nhỠnhắn vốn dĩ vui sướng giỠlại như bị đánh, ảm đạm thất sắc. 
 Mở cá»a Ä‘i vào, nàng nhìn thấy Lăng Khiếu Dương Ä‘ang ngồi trên sofa, tay cầm Ä‘iá»u thuốc hút. 
 Hữu Hi nhịn không được nhÃu mày Ä‘i qua, lấy Ä‘iếu thuốc trong lòng hắn  dụi vào gạt tàn, bất mãn nói: “Không được hút nhiá»u thuốc như váºy,   không tốt cho cÆ¡ thể!.†
 Lăng Khiếu Dương cưá»i cưá»i, cánh tay dài ôm lấy Hữu Hi khiến Hữu Hi ngã ngồi trên đùi hắn. 
 Hắn nhéo mÅ©i nàng: “Äi đâu mãi đến bây giá» má»›i vá» hả?†
 “Anh nhéo đỠmũi em rồi, đừng nhéo nữa!†Hữu Hi bất mãn chụp tay hắn. 
 Lúc này Lăng Khiếu Dương má»›i buông tay, hắn cúi đầu hôn Hữu Hi má»™t chút, “Äi tắm rá»a rồi ra ăn cÆ¡m.†
 “Vâng!† đôi môi đỠmá»ng cá»§a Hữu Hi  cÅ©ng cho Lăng Khiếu Dương má»™t  cái hôn, trên mặt vẫn cưá»i nhưng đáy mắt đã có chút bất an lẫn u buồn. 
 Hữu Hi đứng dáºy Ä‘i tắm rá»a, Lăng Khiếu Dương xem TV, ngưá»i hầu cÅ©ng bắt đầu dá»n đồ ăn lên. 
 Nàng tắm xong mặc áo ngá»§ Ä‘i ra thì bắt gặp Lăng Khiếu Dương Ä‘ang đứng  ở cá»a, trong tay cầm má»™t cái túi, nàng liá»n há»i: “Cái gì váºy?†
 Lăng Khiếu Dương nhÃu mày đánh rÆ¡i cái túi, má»™t xấp ảnh rÆ¡i trên mặt đất 
 Hắn hÆ¡i ngây ngưá»i, Hữu Hi cÅ©ng cứng đỠlại. Nàng nhìn thấy rõ trên bức ảnh là nàng và Nhất Thần Ä‘ang hôn môi mỉm cưá»i vá»›i nhau. 
 Ảnh chụp không quá rõ, hình như là chụp từ cá»a sổ. Nhưng dù không rõ cÅ©ng đủ nháºn ra trong ảnh là nàng. 
 Sắc mặt Lăng Khiếu Dương âm trầm, trong mắt là đau thương, hắn nhặt bức ảnh vo thành một nắm vứt dưới đất. 
 Là ai? Là ai chụp? Sao lại có bức ảnh này? Hữu Hi Ä‘i đến bên cạnh  Lăng Khiếu Dương, nàng muốn ôm hắn, nhưng cuối cùng cÅ©ng đành kéo tay  lại, vá»™i vàng giải thÃch: “Khiếu Dương! Không phải như anh nghÄ© đâu!†
 Äôi mắt Ä‘en cá»§a Lăng Khiếu Dương tràn ngáºp Ä‘au đớn, hắn nhìn Hữu Hi má»™t cái rồi chỉ bình tÄ©nh nói “Ăn cÆ¡m Ä‘i!†
 Hắn bình tÄ©nh là giả vá», thá»±c ra lòng hắn Ä‘ang khó chịu, sao nàng lại  có thể không biết? Sao nàng lại không cảm giác thấy? Nàng giữ chặt tay  hắn, vá»™i vàng nói: “Nghe em giải thÃch được không?†
 Lăng Khiếu Dương kéo cổ tay Hữu Hi, kéo vàng vào lòng hắn, ôm chặt  nàng, trầm mặc,  hắn sợ, sợ mất nàng.. bá»n há» gần nhau không há» dá»… dàng,  hắn tháºt sá»± sợ mất Ä‘i… 
 Tay Hữu Hi vuốt chiếc lưng rá»™ng cá»§a hắn, cảm giác được hắn bất an,  “Khiếu Dương, em và Nhất Thần tháºt sá»± không có gì, ảnh chụp này… đúng  váºy, anh ấy hôn em, nhưng vá»›i nụ hôn cá»§a anh ấy em tháºt sá»± không có cảm  giác, tháºt sá»± là váºy… thá»±c xin lá»—i, em nên cắn anh ấy, dùng võ công cá»§a  em đánh anh ấy má»™t cái, nhưng em đã không làm, em không thể động thá»§ vá»›i  Nhất Thần , hÆ¡n nữa ná»™i tâm cá»§a em đã chứng minh được Ä‘iá»u gì đó…†
 “Váºy còn kết quả?†rốt cục hắn cÅ©ng mở miệng, giá»ng Ä‘iệu tràn đầy áp lá»±c, chua xót cùng bất an. 
 “Kết quả là… không yêu! Tháºt sá»± không yêu. Trước kia Ä‘á»u đã qua. Khiếu Dương, hãy tin em, em và Nhất Thần tháºt sá»± không có gì.†
 “Anh tin.†Lăng Khiếu Dương đẩy Hữu Hi ra, ngón tay áp lấy hai má  nàng, yêu chiá»u và dịu dàng. Äôi mắt Ä‘en thâm trầm nhìn nàng, lòng có  chút hy vá»ng, Hữu Hi tháºt sá»± không yêu hắn ta sao? Lòng hắn vui sướng  kÃch động, hắn cúi đầu hôn Hữu Hi, “Có thÃch anh hôn không?†Giá»ng hắn  khàn khàn vang lên bên tai nàng. 
 Hữu Hi gáºt đầu, thành thá»±c nói: “Lại lần nữa Ä‘i, em vẫn muốn!†Lá»i cá»§a Dạ Si nàng không được tin…… không tin……. 
 Lăng Khiếu Dương hung hăng hôn môi Hữu Hi, nhưng lòng Hữu Hi lại hơi đau,  vì nàng đang sợ… 
 Äêm đó Hữu Hi gặp ác má»™ng, nàng thấy Dạ Si bá»™ mặt dữ tợn xuất hiện trong giấc mÆ¡. 
 Hắn vẫn nói vá»›i nàng phải rá»i khá»i Lăng Khiếu Dương, bàn tay vốn dÄ©  trắng nõn cá»§a hắn đột nhiên khô kiệt, bàn tay đó bắt Ä‘i Lăng Khiếu  Dương, chìm vào trong bóng đêm. 
 Không! Hữu Hi muốn giữ lấy Lăng Khiếu Dương, muốn đuổi theo, nhưng hắn vẫn biến mất trước mặt nàng. 
 Hữu Hi bừng tỉnh, toát mồ hôi lạnh, nàng nghiêng ngưá»i ôm chặt lấy  Lăng Khiếu Dương bên cạnh, hắn vẫn ở đây, vẫn ở đây, chỉ là ác má»™ng  thôi, ác má»™ng thôi!. 
 Nàng bình tÄ©nh lại, rồi để ý thấy Lăng Khiếu Dương nằm cạnh nàng,  há»ng nàng chÆ¡t nghẹn lại. Nàng lay lay ngưá»i hắn, hoảng loạn gá»i tên  hắn. “Khiếu Dương, anh tỉnh lại Ä‘i, Khiếu Dương†
 Lăng Khiếu Dương mở mắt ra liếc nhìn Hữu Hi má»™t cái, thở dài rồi trở  mình tiếp tục ngá»§, Hữu Hi vá»™i nhảy xuống giưá»ng, lui dần vá» phÃa sau cho  đến khi chạm vào góc tưá»ng, nàng mở đôi mắt kinh hoàng nhìn Lăng Khiếu  Dương từ xa, không dám tá»›i gần hắn. 
 Không, ông trá»i, nàng nên làm gì bây giá», làm sao bây giá»? Trong mắt Hữu Hi tràn ngáºp bất lá»±c cùng sợ hãi. 
 Nàng biết, lá»i Dạ Si nói là sá»± tháºt, là sá»± tháºt! 
 Tuy Hữu Hi nói nàng không yêu Nhất Thần, từng yêu nhưng tất cả đã là  quá khứ, nàng muốn sống vui bên hắn nhìn con trưởng thành, nhưng Lăng  Khiếu Dương vẫn cảm giác được Hữu Hi đã thay đổi. 
 Hắn từ công ty trở vá», nàng sẽ không nhào vào lòng hắn như trước,  không dụi vào ngá»±c hắn, cùng hắn tranh nhau cái Ä‘iá»u khiển TV. Phần lá»›n  thá»i gian cá»§a nàng là chăm sóc con, nếu không thì là chui vào thư phòng  Ä‘á»c sách để mặc hắn cô quạnh. Má»—i sáng, nàng cÅ©ng sẽ không Ä‘eo cà vạt  cho hắn, không dùng bàn tay nhá» bé đó vuốt lên những nếp gấp trên áo hắn  nữa. 
 Sinh Lăng An đã được hai tháng mà nàng vẫn không cho hắn chạm vào,  đôi khi còn mượn cá»› chăm sóc Lăng An, sợ Lăng An quấy rầy hắn nghỉ ngÆ¡i  nên ngá»§ ở phòng khác, để mặc hắn ngá»§ má»™t mình. Giữa bá»n há» bị má»™t khoảng  lạnh bao phá»§, Lăng Khiếu Dương cảm giác nàng đã thay đổi. Nàng đối vá»›i   hắn khách khà như đối vá»›i má»™t ngưá»i bạn. Trước kia lúc ăn cÆ¡m, hắn bế  nàng trên đùi bón cÆ¡m cho nàng, nàng chưa từng từ chối, nhưng giá» nàng  lại viện cá»› từ chối, từ chối sá»± quan tâm cá»§a hắn, từ chối ở cùng má»™t chá»—  vá»›i hắn. 
 Hắn từ công ty gá»i Ä‘iện hẹn nàng ăn cÆ¡m, hoặc là Ä‘i dạo xung quanh  má»™t chút, Hữu Hi bảo nàng phải chăm sóc con không tiện ra ngoài. 
 Thái độ Hữu Hi như váºy làm cho mặt thiện trong tÃnh cách cá»§a hắn bay hết lên mây! 
 Má»™t ngày ná», Lăng Khiếu Dương Ä‘i làm vá», không ngoài dá»± Ä‘oán, hắn không nhìn thấy Hữu Hi vá»›i dáng vẻ thoải mái. 
 Hắn thay giầy, vứt chìa khóa xe rồi đi đến phòng ngủ. Lăng An và Ngô mụ đang ở cùng nhau, chắc Hữu Hi đang ở thư phòng. 
 Lăng Khiếu Dương đẩy cá»a vào, nhìn thấy bóng dáng Hữu Hi Ä‘ang Ä‘á»c sách, hắn Ä‘i tá»›i vòng tay ôm lấy nàng. 
 Hữu Hi quay lại nhìn thấy Lôi Dương, cưá»i nhẹ, “Anh vá» rồi à?†Sau đó lại tiếp tục Ä‘á»c sách, coi hắn là không khÃ. 
 Lăng Khiếu Dương cúi đầu ừ má»™t tiếng, xoay ngưá»i Hữu Hi lại làm hai ngưá»i đối diện. 
 “Hữu Hi, sao không chịu nhìn anh? Sao không chịu ôm anh? Sao không chịu nói với anh một câu? Hữu Hi! Vì sao? 
 Hữu Hi nhìn khuôn mặt Ä‘au thương cùng thống khổ cá»§a Lăng Khiếu Dương,  nàng cố bắt mình vững tâm, lạnh lùng giải thÃch: “Anh nghÄ© nhiá»u rồi,  sang năm em định thi đại há»c nên muốn há»c nhiá»u má»™t chút.†
 Giá»ng Ä‘iệu xa cách khách khÃ, lại là cái cá»› chết tiệt này! Lăng Khiếu  Dương giáºt cà vạt, tâm trạng khó chịu phiá»n muá»™n, hắn thô lá»— cởi vest  vứt xuống đất. 
 Hắn buồn bá»±c thở dài má»™t cái, ngẩng đầu nhìn trần nhà rồi lại cúi đầu  xuống, đôi chân dài di chuyển hai bước, sau đó lại xoay ngưá»i nhìn vá»  phÃa Hữu Hi. 
 Lúc này Hữu Hi đã quay ngưá»i lại cúi đầu Ä‘á»c sách, hắn tức giáºn, hắn phiá»n muá»™n, nàng cÅ©ng không để ý. 
 Khóe môi Lăng Khiếu Dương run rẩy, nhìn Hữu Hi như váºy, hắn bất đắc  dÄ© lúng túng, có tức giáºn cÅ©ng không phát ra, có chuyện cÅ©ng nói không  ra, cuối cùng hắn buồn bá»±c đá đống quần áo dưới đất, xoay ngưá»i ra khá»i  thư phòng. 
 Trước mắt Hữu Hi đã sá»›m má» nhạt, má»™t chữ trên sách cÅ©ng không nhìn  rõ, nước mắt không kiá»m được rÆ¡i xuống, má»™t giá»t, hai giá»t……â€. 
 Chỉ cần quyết tâm, chỉ cần không yêu, chỉ cần có thể gần nhau thì tốt rồi, nàng sợ… sợ mất hắn. 
 Ngày hôm sau Lăng Khiếu Dương không đến công ty, Hữu Hi dáºy sá»›m Ä‘i  rá»a mặt, Lăng Khiếu Dương cÅ©ng theo vào phòng tắm ôm lấy Hữu Hi từ sau  lưng. Khuôn mặt cứng rắn còn mang vài phần buồn ngá»§, chiếc cằm cương  nghị gác lên vai Hữu Hi . 
 “Hôm nay không đến công ty sao?†Hữu Hi rá»a mặt, lÆ¡ đãng há»i, bá» qua  bàn tay xấu xa Ä‘ang chạy trên ngưá»i nàng, rá»a mặt xong Ä‘i ra ngoài, mà  Lăng Khiếu Dương vẫn dÃnh chặt lấy nàng như trước. 
 Lồng ngá»±c rắn chắc cá»§a hắn dán vào lưng nàng, giá»ng lạnh lùng: “Anh  muốn cho em hạnh phúc, cho em vui vẻ, Hữu Hi, những thứ đó em có cảm  nháºn được không?†
 Hữu Hi gáºt đầu, cưá»i nhẹ: “Em rất hạnh phúc, rất vui vẻ, tháºt đấy, Khiếu Dương….†
 Lăng Khiếu Dương cưá»i khổ: “Anh biết, anh không thể thay thế vị trà  cá»§a anh ta trong lòng em, anh ta không đơn giản chỉ là Nhất Thần, anh ta  là cái ngưá»i Hoàng Bắc Thiên em yêu kia.†
 Hắn biết Nhất Thần là ai, quả nhiên hắn biết, Hữu Hi hứa hẹn vá»›i  Khiếu Dương, “Äừng nói nữa được không, em sẽ không rá»i khá»i anh, em sẽ ở  bên anh cả Ä‘á»i…….†
 “Hữu Hi, anh không cần em thương hại!†Lăng Khiếu Dương đẩy Hữu Hi  ra, sắc mặt hắn có chút khó coi, tái nhợt lẫn ẩn nhẫn thống khổ, bàn tay  to nắm lấy vai nàng, “Nếu em yêu anh ta, muốn ở bên anh ta, anh sẽ  không ngăn cản, vá»›i má»™t ngưá»i em không yêu ở cùng má»™t chá»— em sẽ hạnh  phúc sao? Từng đấy ngày, sá»± lạnh lùng cá»§a em, sá»± xa cách cá»§a em anh chịu  đủ rồi. Hữu Hi, em khóc vì cái gì?†
 Hữu Hi lắc đầu, vá»™i vàng giải thÃch: “Em thá»±c hạnh phúc, Khiếu Dương…  không phải thương hại, em thá»±c sá»± hạnh phúc mà… Khiếu Dương…†
 “Äó là cái gì? Hữu Hi, em yêu anh sao, là yêu sao? Mấy ngày nay đối  xá» vá»›i anh như váºy là vì sao, là chán ghét? Em Ä‘ang nói dối chÃnh mình,  căn bản em không muốn ở cùng anh, em không vui vẻ, không hạnh phúc, nếu  như váºy…†
 “Không! Khiếu Dương. Em không có! Lá»i em nói Ä‘á»u là tháºt, em không há»  không hạnh phúc, không vui vẻ…†trong mắt Hữu Hi Ä‘á»u là bối rối và sợ  hãi. 
 Trên khuôn mặt cứng rắn cá»§a Lăng Khiếu Dương là sá»± Ä‘au đớn khó hiểu, cuối cùng hắn báºt cưá»i trào phúng, giống như tá»± giá»…u. 
 “Má»™t khi đã như thế, váºy tại sao em trở nên lạnh lùng vá»›i anh như  váºy? Tháºm chà còn không muốn liếc nhìn anh, anh hôn em, ôm em em Ä‘á»u cá»±  tuyệt, tháºm chà cÅ©ng không muốn ngá»§ cùng phòng vá»›i anh. Hữu Hi, anh khó  chịu, sao phải như váºy?†
 Hữu Hi cứng đỠngưá»i không thể trả lá»i, lòng lại vô cùng thống khổ.  Äúng váºy, đúng váºy! Nàng đã biết Lăng Khiếu Dương không thể chịu nổi, đã  biết hắn Ä‘au đớn đến nhưá»ng nào. 
 Nhưng nàng phải làm thế nào mới đúng, làm như thế nào mới đúng đây? 
 Lăng Khiếu Dương nhìn Hữu Hi không nói, lòng hắn Ä‘au đớn, hắn xoay  ngưá»i vài bước mở cá»a ra ngoài, hắn thầm muốn bình tÄ©nh má»™t chút. Cuá»™c  sống cá»§a bá»n há» vẫn rất an ổn, cÅ©ng rất ngá»t ngào, Hữu Hi đối tốt vá»›i  hắn, có đôi khi khiến hắn nghÄ©, Hữu Hi cÅ©ng đã sá»›m vô thức yêu hắn,  nhưng mấy ngày nay thái độ lạnh lùng cá»§a Hữu Hi làm hắn khó chịu, hắn  chịu không nổi… 
 Nhìn bóng dáng Lăng Khiếu Dương bỠđi, trong lòng Hữu Hi hoảng hốt.  Hắn muốn đi đâu? Hắn không cần nàng và Lăng An sao? Hắn muốn nàng và  Nhất Thần nối lại tình cũ sao? Hắn tưởng nàng không vui, không yêu hắn,  nghĩ  nàng còn yêu Nhất Thần hay yêu Hoàng Bắc Thiên sao? Cho nên hắn  muốn buông tay, đem nàng trả lại cho Nhất Thần? 
 Không! Nàng không thể không có hắn, không thể! Hữu Hi Ä‘au lòng vá»™i  vàng chạy vá» phÃa cá»a, nàng mở cá»a Ä‘ang định lao ra thì lại sà vào má»™t  vòng ôm ấm áp, má»™t đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, thân mình xoay  tròn, nàng trở lại trong nhà, cá»a bị Lăng Khiếu Dương đá đóng lại. 
 Hắn không đi, không đi, hắn không hỠkhông cần nàng! Hữu Hi hoảng hốy ôm lấy thắt lưng hắn, “Không được bỠem đi, không được!†
 Hắn hung hăng hôn nàng, giá»ng khàn khàn há»i: “Nói cho anh biết, Hữu  Hi! Em Ä‘ang sợ hãi cái gì? Nói cho anh biết!†Äúng váºy, hắn cảm giác  nàng bất an và sợ hãi, nhưng nàng khóc vì chuyện gì? 
 Thá»±c xin lá»—i, thá»±c xin lá»—i, nàng không có cách nào trả lá»i, nàng hôn môi hắn, không kìm lòng được hôn hắn. 
 Lăng Khiếu Dương gầm nhẹ má»™t tiếng, những nụ hôn dồn dáºp đổ vá» phÃa  Hữu Hi, mãnh liệt mà lại bất an, giống nhau muốn nuốt trá»n nàng váºy. 
 “Khiếu Dươngâ€. Thừa lúc nàng gá»i, hắn lại hôn nàng 
 Hắn kéo nàng vào phòng ngá»§, hai ngưá»i lảo đảo cùng nhau ngã xuống giưá»ng 
 Nàng cảm thấy rất nóng, hồn phách phiêu du, nàng nhịn không được đáp lại Lăng Khiếu Dương, vòng tay quanh cổ hắn, hôn hắn, 
 Kịch liệt triá»n miên, lúc hắn nhấn vào trong cÆ¡ thể nàng, trong mắt nàng hạ xuống giá»t lệ trong suốt. 
 Sau lúc kÃch tình hắn vẫn ôm lấy nàng, nàng chấp nháºn sức nặng mà thân hình mạnh mẽ cá»§a hắn gây lên ngưá»i mình. 
 Giá»ng nói trầm thấp cá»§a hắn mang theo mấy phần hy vá»ng, mưá»i phần bá  đạo: “Hữu Hi..Chỉ cần em còn muốn anh, anh sẽ không buông tayâ€!†
 Môi Hữu Hi hôn môi hắn, cúi đầu nói: “Em muốn anh†
 Hắn rên nhẹ gá»i tên nàng, lại má»™t lần nữa giữ lấy nàng, nhấn vào nàng, khiến nàng vì hắn mà má»™t lần nữa nở rá»™, vì hắn mà say mê. 
 Má»™t quãng triá»n miên. 
 Hữu Hi thực sự buồn ngủ, nàng cảm thấy bụng đói mới tỉnh lại, nhìn sang Lăng Khiếu Dương. 
 Hữu Hi kiá»m lòng không đặng vươn tay miết lên khuôn mặt lạnh lùng cá»§a hắn, lông mày hắn nhÃu chặt, sắc mặt hÆ¡i tái nhợt. 
 “A!†Lăng Khiếu Dương đột nhiên đau kêu lên một tiếng, tay nắm lấy  tay Hữu Hi, bàn tay hắn như sắt, hắn nắm làm nàng đau, Hữu Hi cũng nhịn  không được đau nên kêu lên. 
 Nàng nhìn khuôn mặt Ä‘au đớn cá»§a Lăng Khiếu Dương, thân thể hắn có  những đốm màu Ä‘en chuyển dần sang sắc đỠlá»a, tá»±a như lá»a Ä‘ang thiêu đốt  hắn váºy. 
 “Không, Khiếu Dương, Khiếu Dương,…!†Hữu Hi hoảng sợ khóc lá»›n lên,  tiến lên muôn ôm hắn, rồi lại phát hiện sá»± tiếp cáºn cá»§a nàng làm cho hắn  càng thêm thống khổ. Hữu Hi nhá»› tá»›i lá»i nói cá»§a ngưá»i đàn ông ở công  viên kia, mặc nàng tái nhợt đẫm nước mắt, nàng kinh hoàng, liên tục lui  vá» phÃa sau, chạy khá»i phòng ngá»§. 
 “Phu nhân, đã xảy ra chuyện gì?†Ngô mụ bị bừng tỉnh chạy ra, nhìn vẻ mặt sợ hãi cá»§a Hữu Hi lo lắng há»i. 
 “Ngô mụ, giúp cháu chăm sóc Khiếu Dương vá»›i, cháu…†Hữu Hi thống khổ mà tuyệt vá»ng, lo lắng cho hắn, cÅ©ng không dám tá»›i gần hắn. 
 â€œÄÆ°á»£c được bác Ä‘i, phu nhân cháu đừng khóc!†Ngô mụ nói xong Ä‘i tá»›i  phòng ngá»§ cá»§a Lăng Khiếu Dương. Hữu Hi lại Ä‘i tá»›i phòng Lăng An, nàng  khóc lóc quỳ xuống bên giưá»ng cáºu bé, hai mắt đẫm lệ, cúi đầu Ä‘au đớn  nói,â€Con…mẹ nên làm sao bây giá», nên làm gì bây giá»?†
 
 
  
 
		 
		
		
		
		
		
        
		    
  
		 
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
	
	
	
		
		
			
			 
			
				11-10-2013, 01:59 PM
			
			
			
		  
	 | 
 
	
		
		
		
			  | 
			
				
				     秋霞 
				
				
			 | 
			  | 
			
				
					Tham gia: Jan 2011 
					Äến từ: Ha Noi 
					
					
						Bài gởi: 3,530
					 
                    Thá»i gian online: 1 tuần 3 ngày 7 giá» 
                 
					
 
	Thanks: 1,280 
	
		
			
				Thanked 3,215 Times in 592 Posts
			
		
	 
					
					
					
					     
				 
			 | 
		 
		 
		
	 | 
 
	
	
		
	
		
		
		
		
			
			
 
 
  
 
 
Từ lúc rá»i khá»i công viên Hữu Hi không dám ở nhà, không dám gặp Lăng  Khiếu Dương, nàng sợ, sợ hắn sẽ vì tình yêu nồng Ä‘áºm cá»§a mình mà hồn phi  phách tán. Vá» tá»›i nhà nàng liá»n nhốt mình trong phòng, trong lòng nàng  Ä‘á»u nghÄ© đến Lăng Khiếu Dương và con. Nàng không biết mình phải làm sao  bây giá», ná»™i tâm mâu thuẫn há»—n loạn, chỉ có rá»i Ä‘i má»›i là cách tốt nhất  sao? Nhưng nàng không nỡ rá»i Ä‘i, tháºt sá»± không nỡ… Hữu Hi cuá»™n mình ở sô pha, trong lòng lo lắng cho Lăng Khiếu Dương,  nàng nhá»› Lăng An, g nhịn không được Hữu Hi gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà. 
 Ngôi mụ nghe Ä‘iện thoại, Hữu Hi chỉ alo má»™t tiếng đã nghe Ngô mụ lo  lắng nói: “Phu nhân! Là phu nhân sao, cháu Ä‘i đâu váºy? Tiên sinh thân  thể không tốt, cháu nên ở bên cạnh chăm sóc chứ!†
 Trong lòng Hữu Hi khó chịu, tay ôm trán, Ä‘au đớn há»i: “Ngô mụ, Khiếu Dương sao rồi? Lăng An có ngoan không? Có khóc không?†
 “Tiểu thiếu gia đang ngủ, bác vừa pha sữa bột cho nó uống, tiên sinh  đã không sao rồi, cái loại bệnh kì quái này cũng tự hết thôi, phu  nhân….†
 †Này, An Hữu Hi, em Ä‘i đâu đấy, láºp tức vá» nhà cho anh!†đầu dây kia  vang đến giá»ng Lăng Khiếu Dương nổi giáºn, qua Ä‘iện thoại cÅ©ng có thể  thấy hắn Ä‘ang rất tức giáºn. 
 Tâm trạng Hữu Hi căng thẳng, nàng cuống quÃt nói: “Hôm nay em không vá», lúc khác em gá»i cho anh sau!†Cạch! Hữu Hi cúp di động. 
 Hắn có thể quát to như váºy tháºt tốt! Chứng tá» hắn không có việc gì,  hắn vẫn khá»e. Vừa nghÄ© xong thì Ä‘iện thoại vang lên, là số cá»§a Lăng  Khiếu Dương , Hữu Hi chần chá» má»™t chút, nàng không nghe, nàng khóc to.  Làm sao bây giá»? Làm sao bây giá»â€¦.. 
 Lăng Khiếu Dương cúp Ä‘iện thoại, Hữu Hi lại không nghe Ä‘iện thoại cá»§a  hắn, hắn không hiểu nàng sao lại như váºy, không phải hôm qua bá»n hỠđã  hòa hảo rồi sao? Tại sao vừa má»›i tỉnh lại cảm giác đã lại thay đổi, nàng  lại trốn không vá» nhà vá»›i hắn. 
 Trước đó vài ngày ngá»§ riêng phòng vá»›i hắn, cái này còn có thể chịu  đựng được, thế nhưng nàng rá»i nhà Ä‘i… Lăng Khiếu Dương sắc mặt lo lắng,  giao Lăng An cho ngô mụ chăm sóc rồi Ä‘i tìm Hữu Hi. 
 Hắn muốn há»i Hữu Hi rốt cuá»™c nàng làm sao váºy? Sao phải trốn tránh  hắn? Vì sao coi hắn lúc gần lúc xa? Hắn chịu không nổi… Ä‘iá»u này khiến  hắn sống không bằng chết, rốt cục là vì sao? 
 Lăng Khiếu Dương biết Hữu Hi không có nơi nào để đi ngoài căn phòng cũ, hắn không nghĩ nàng đi nơi nào khác. 
 Äi tá»›i dưới tầng căn phòng cÅ© cá»§a Hữu Hi, hắn phanh mạnh xe lại chạy  lên lầu, Ä‘i đến trước cá»a gõ cá»a, cánh cá»a bị hắn gõ rung lên bần báºt. 
 Trong phòng, Hữu Hi nghe tiếng Ä‘áºp cá»a thô lá»—, lòng hÆ¡i sợ ngồi báºt  dáºy. Nàng không báºt đèn, trong phòng tối Ä‘en che giấu thần sắc Ä‘au khổ  yếu á»›t. 
 “An Hữu Hi! Anh biết em ở bên trong, mở cá»a nhanh!†không thấy Hữu Hi  đáp lại, Lăng Khiếu Dương ở ngoài cá»a không kiên nhẫn gá»i to. 
 Hữu Hi nghe thấy giá»ng Lăng Khiếu Dương. Nàng  cúi đầu bịt chặt lá»—  tai, trong lòng sợ hãi thầm gá»i, “Lăng Khiếu Dương, anh mau tránh xa Ä‘i,  tránh xa Ä‘i, nếu không anh sẽ biến mất mất, tránh xa Ä‘i, tránh xa  Ä‘i……â€. 
 Chẳng lẽ lá»i cầu nguyện cá»§a nàng có tác dụng? Tiếng Ä‘áºp cá»a đột nhiên  biến mất, Hữu Hi ngẩng đầu, nghiêng tai lắng nghe, bên ngoài không  thanh âm, nàng nghÄ© Lăng Khiếu Dương đã Ä‘i rồi, Ä‘ang định thở dài má»™t  hÆ¡i lại nghe thấy tiếng cá»a bị mở tung. nàng hoảng loạn nhảy xuống  giưá»ng, bối rối khóa trái cá»a phòng ngá»§, dùng thân thể tá»±a chặt vào cá»a,  ngẫm lại thì Lăng Khiếu Dương mạnh như váºy, má»™t cái khóa nho nhá» sao  ngăn nổi hắn. 
 Lăng Khiếu Dương đứng trước cá»a phòng ngá»§, xoay nắm cá»a không được,  có chút nôn nóng gá»i: “An Hữu Hi! Mở cá»a cho anh! Nói rõ ra vì sao lại  trốn tránh anh?!†
 Hữu Hi từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng Ä‘au đớn cúi đầu nói: “Anh  Ä‘i Ä‘i! Em sẽ không mở cá»a, con còn cần anh chăm sóc, anh trở vá» Ä‘i, em  muốn mình yên lặng má»™t chút…………!†
 Lăng Khiếu Dương hạ giá»ng: “Hữu Hi! Nghe lá»i Ä‘i, theo anh vá» nhà, chúng ta từ từ nói chuyện.†
 Nhớ lại dáng vẻ đau đớn của Lăng Khiếu Dương hôm qua, Hữu Hi sợ hãi,  “Em không cần vỠnhà, em không cần nhìn thấy anh, cũng không cần ở gần  anh, anh đi đi!†
 Lá»i nói cá»§a Hữu Hi làm lòng Lăng Khiếu Dương Ä‘au nhói, hắn tức giáºn  đá má»™t cái vào cá»a, gầm nhẹ: “An Hữu Hi! Nói anh biết đã xảy ra chuyện  gì? Äêm qua không phải rất tốt sao? Sao hôm nay lại như lúc đầu? Không  chỉ lạnh lùng mà còn bá» nhà trốn tránh anh. Sao em vui buồn thất thưá»ng  như váºy? Äùa giỡn anh vui lắm có phải không?!†
 Hữu Hi thống khổ: “Khiếu Dương… xin anh đi đi được không, để em một mình……†
 Lăng Khiếu Dương không chịu nổi Hữu Hi như váºy, hắn lạnh giá»ng uy  hiếp: “Em tá»± mình mở cá»a hay để anh động thá»§ đây? Tá»± mình Ä‘i ra hay để  anh dùng vÅ© lá»±c?†
 †Lăng Khiếu Dương! Anh nghe không hiểu sao? Em không muốn gặp anh!  Không muốn sống cùng anh dưới má»™t mái nhà, không muốn tá»›i gần anh, không  muốn…… anh…… anh sao phải ép em như váºy?†Hữu Hi không nhịn nổi rÆ¡i  nước mắt, không phải nàng không muốn, mà là không thể, lá»i cá»§a nàng làm  bị thương chÃnh nàng và hắn. 
 Ngoài cá»a lặng im lặng, tháºt lâu sau má»›i vang lên giá»ng Lăng Khiếu Dương nặng ná» mà thống khổ:†Em… nói tháºt không?†
 Không! Hữu Hi lắc đầu, không phải là sá»± tháºt! Nàng xoay ngưá»i định mở  cá»a, nhưng kiá»m lại, tá»±a đầu lên cá»a chịu đựng ná»—i Ä‘au, “Xin anh, Ä‘i  Ä‘i!†
 Lăng Khiếu Dương gục đầu mạnh vào cá»a, ná»—i Ä‘au lan ra trong tim Hữu Hi ……. 
 “Là vì anh ta sao? Em còn yêu anh ta, cùng anh ở bên nhau có phải rất khổ sở không?! Có phải không!†Hắn há»i. 
 †Äúng!†Hữu Hi khóc, “Em không yêu anh, em yêu anh ta, cho nên em  khổ sở, mâu thuẫn, cho nên em lạnh lùng vá»›i anh, tại sao…… anh không nên  ép em nói ra? Lăng Khiếu Dương! Em không muốn gặp anh… Anh Ä‘i Ä‘i!†
 â€ ÄÆ°á»£c! An Hữu Hi!†Lăng Khiếu Dương Ä‘áºp mạnh vào cá»a, Ä‘anh giá»ng: “Anh Ä‘i!†
 Tiếng bước chân vang lên, trong phòng im lặng, im lặng đến ná»—i làm ngưá»i ta hoảng hốt. 
 Hữu Hi lang thang trên đưá»ng, nàng phải cố chịu đựng, vì hắn, nếu không hắn thá»±c sá»± hồn phi phách tán mất. 
 Nàng khát vá»ng có thể cùng Lăng Khiếu Dương ở bên nhau cả Ä‘á»i, khát  vá»ng ấy xuất hiện sau khi nàng hiểu lòng mình có thể yêu thương hắn,  nhưng tình yêu cá»§a nàng lại sẽ làm hắn hồn phi phách tán. 
 Tháºt sá»± chỉ có thể lá»±a chá»n rá»i Ä‘i? Không! Nàng thá»±c không thể tưởng  tượng nổi việc rá»i khá»i hắn, chỉ cần nghÄ© đến má»—i ngày không được nhìn  thấy hắn, không được nghe giá»ng hắn, không nhìn thấy khuôn mặt hắn, lòng  cá»§a nàng Ä‘au đớn khôn nguôi. 
 Thì ra hắn đã từng bước từng bước đi vào lòng nàng, mà nàng lại không hỠhay biết. 
 Bất tri bất giác, Hữu Hi phát hiện mình đã Ä‘i tá»›i trước cá»a công viên XX. 
 Nàng hÆ¡i run má»™t chút, ngưá»i cÅ©ng hốt hoảng Ä‘i vào, ở nÆ¡i này, Dạ Si  nói cho nàng biết nàng không thể nói yêu, không thể yêu Lăng Khiếu  Dương, nàng không nghÄ© tá»›i nàng lại đến đây. 
 Hữu Hi ngẩng đầu nhìn má»i ngưá»i chÆ¡i đùa, có nhà ba ngưá»i, có ngưá»i  yêu thân máºt, cÅ©ng có tốp năm tốp ba bạn bè, trên mặt má»—i ngưá»i Ä‘á»u tràn  đầy nụ cưá»i, vô ưu vô lo. 
 Hữu Hi ngồi xuống chiếc ghế dài day day trán, nàng muốn suy nghÄ© lại  má»™t chút, ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào đã thấy má»™t ngưá»i. 
 †Dạ Si!†Hữu Hi nhịn không được gá»i to má»™t tiếng, nắm chặt lấy tay Dạ Si, không phải hư ảo, là Dạ Si thá»±c. 
 Dạ si nhìn động tác cá»§a Hữu Hi , nhẹ nhàng nở nụ cưá»i “Sao, tin lá»i tôi nói chưa?†
 †Dạ Si! Dù anh là ngưá»i hay quá»·, là thần hay là yêu, chỉ xin anh nói  cho tôi biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra váºy? Tại sao Lăng Khiếu Dương không  thể có được tình yêu cá»§a tôi? Tại sao tôi không thể nói vá»›i anh ấy tôi  yêu anh ấy? Tôi không thể rá»i khá»i anh ấy, tôi không muốn chia li vá»›i  anh ấy nữa!†Nàng có thể giữ miệng mình không nói yêu anh ấy, nhưng sao  có thể quản nổi trái tim mình không yêu? 
 Dạ Si nhÃu mày, “Cô định bóp chết tôi à, buông tay trước đã!†
 Lúc này Hữu Hi má»›i ý thức được mình sợ Dạ Si biến mất nên đã dùng hÆ¡i  nhiá»u sức, “Anh đồng ý không đột nhiên biến mất tôi má»›i buông tay!†
 Dạ Si khẽ hừ một tiếng, “Tôi định biến mất thì sao cô giữ được!†
 Hữu Hi nghÄ© má»™t lát rồi thả tay ra, chau mày nhìn Dạ Si, â€œÄÆ°á»£c, anh có thể nói rồi! 
 Dạ Si suy nghÄ© má»™t chút, mở miệng nói: “Nói ngắn gá»n thôi, kết quả  hôm nay, Ä‘á»u là bởi vì chữ tình cá»§a Lăng Khiếu Dương vá»›i cô, hắn có thể  vì đợi cô mà trả má»™t cái giá rất đắt, có má»™t số việc không thể nói rõ  ràng, biết qua loa là được rồi.†
 †Chuyện đó anh ấy biết không?†
 Dạ Si lắc đầu, “Anh ta không biết nếu cô yêu anh ta anh ta sẽ hồn phi  phách tán, chỉ cần có thể đợi cô, anh ta sẽ trả bất cứ giá nào.†
 Hữu Hi biết tÃnh tình cá»§a Lăng Khiếu Dương, cho dù biết háºu quả hắn cÅ©ng vẫn làm như váºy……. 
 “Có biện pháp gì không?….. Dạ Si.. xin anh giúp tôi, tôi không muốn chia lìa với anh ấy!†
 Dạ Si nhìn Hữu Hi Ä‘au đớn, lại quay đầu nhìn đứa trẻ vui cưá»i phÃa  trước, hắn không hiểu tình yêu là cái gì, có thể khiến ngưá»i ta mê, làm  ngưá»i ta say, khiến ngưá»i ta liá»u lÄ©nh…. sinh tá» cÅ©ng mặc……. 
 Hữu Hi vá» nhà, nàng gá»i Ä‘iện thoại trước, Ngô mụ cho nàng hay Lăng  Khiếu Dương không ở nhà lúc này nàng má»›i dám vá», ở nhà ngoài Ngô mụ còn  có con trai nàng. 
 †Phu nhân, cháu…….†
 †Ngô mụ, bác Ä‘i nghỉ Ä‘i……!†Hữu Hi ngắt lá»i Ngô mụ, không muốn nói chuyện nhiá»u. 
 †Haiz……!†Ngô mụ thở dài xoay ngưá»i rá»i khá»i, trong lòng nghÄ© gì không rõ. 
 Hữu Hi ôm Lăng An vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a thằng bé,  nàng lặng thinh nói vá»›i con, “Xin lá»—i, mẹ xin lá»—iâ€, nàng không nên bá»  lại Lăng An như váºy, nhưng nàng sợ, nàng sợ bố Lăng An sẽ biến mất trước  mặt nàng. 
 Có Ä‘iá»u, má»i chuyện luôn có cách giải quyết cá»§a nó, Hữu Hi hy vá»ng sẽ có kết quả. 
 Tay Lăng An vô tình cầm lấy tóc Hữu Hi, khuôn mặt nhá» nhắn cưá»i cưá»i,  ánh mắt Ä‘en láy qua lại dưá»ng như muốn nói cho Hữu Hi biết cáºu rất nhá»›  mẹ. 
 Lăng An ngá»§ yên trong lòng Hữu Hi, nàng luyến tiếc đặt thằng bé xuống giưá»ng. 
 Luyến tiếc…luyến tiếc, tháºt sá»± luyến tiếc. Hữu Hi hôn bàn tay bé xÃu  cá»§a Lăng An, lòng nàng Ä‘au từng đợt, nước mắt cÅ©ng không kiá»m được rÆ¡i  xuống. 
 Không biết bế như váºy bao lâu, Hữu Hi má»›i đặt Lăng An lại xuống  giưá»ng, nhìn Lăng An ngá»§, nước mắt nàng  tràn ra không cách nào dừng  được. 
 Nàng ngoái nhìn thằng bé không nỡ rá»i Ä‘i, cuối cùng đành kiá»m lòng  xoay ngưá»i, vừa định ra khá»i phòng thì bị cuốn vào trong má»™t vòng ôm ấm  áp. 
 Vòng ôm quen thuộc nhung nhớ, Hữu Hi ngẩng đầu nhìn chủ nhân của vòng  ôm, vài ngày không nhìn thấy Lăng Khiếu Dương  lòng nàng đã bắt đầu  rung động…… Mặt nàng nháy mắt tái nhợt. 
 “Sao lại khóc?†Lăng Khiếu Dương nhìn mặt Hữu Hi đẫm lệ, theo quán tÃnh định vươn tay gạt những giá»t nước mắt đó. 
 Hữu Hi hoàn hồn, bối rối lui vá» phÃa sau, tay Lăng Khiếu Dương đông  cứng giữa không trung, trong đôi mắt Ä‘en là ná»—i Ä‘au sâu sắc. Nàng không  cho hắn chạm vào, hắn cưá»i khổ má»™t chút, nàng cÅ©ng chẳng muốn nhìn thấy  hắn, Ngô mụ nói hắn không có nhà nàng má»›i bằng lòng trở vá», bao ngá»t  ngào lúc trước đã tiêu tan như bá»t biển. Bắt đầu từ khi nào váºy? Hình  như là từ lúc biết chuyện Nhất Thần ly hôn. 
 Hữu Hi nhìn thấy nỗi đau trong mắt hắn, nàng cúi đầu: “Thực xin lỗi……!†
 Lăng Khiếu Dương khẽ hừ một tiếng, “Xin lỗi cái gì?†
 Hữu Hi không trả lá»i, nàng gắng làm bản thân bình tÄ©nh, trống rá»—ng,  đạm mạc… nàng Ä‘i đến trước giưá»ng lấy ra má»™t phong bì đặt lên giưá»ng  Lăng Khiếu Dương. 
 “Em đi đây, anh xem đi.†
 Lăng Khiếu Dương liếc mắt nhìn váºt Hữu Hi để trên giưá»ng, lòng Ä‘au thắt lại, bàn tay để trong túi quần tá»±a vào khung cá»a. 
 “Äó là cái gì?†
 Hữu Hi cắn môi, không cho nước mắt chảy xuống, “Khiếu Dương, em muốn  tạm thá»i rá»i khá»i đây má»™t thá»i gian, Lăng An.. anh nhá»› chăm sóc tốt Lăng  An, chá» em…… chá» em trở lại.†
 Mặt Lăng Khiếu Dương trong nháy mắt cứng Ä‘á», hốc mắt á»ng Ä‘á», hắn  ngẩng đầu lên không cho nước mắt hạ xuống, cuối cùng nhìn chằm chằm vào  Hữu Hi, tức giáºn nói: “An Hữu Hi, tại sao… em không cần anh cÅ©ng được,  nhưng ngay cả con em cÅ©ng có thể bá» lại sao?!†
 “Hiện tại anh nghÄ© thế nào cÅ©ng được, em Ä‘i đây!†Hữu Hi sợ nàng  không kìm lòng nổi, sợ tình yêu cá»§a nàng phá há»§y ngưá»i đàn ông trước mặt  thành má»™t làn khói. 
 Nàng cố khiến cho bản thân kiên cưá»ng, Ä‘i qua ngưá»i hắn cố ép mình không được quay đầu. 
 Lăng Khiếu Dương nhìn bóng dáng Hữu Hi rá»i Ä‘i, Ä‘au lòng không chịu  nổi, Hữu Hi! Em muốn giống như trước đây, không quay đầu lại, chỉ để lại  cho anh má»™t bóng hình sao? 
 “Hữu Hi đừng Ä‘i!†Lăng Khiếu Dương Ä‘au đớn gá»i má»™t tiếng, cuối cùng  hắn không chịu nổi bước đến ôm chầm lấy Hữu Hi từ phÃa sau, không buông  tay, không buông tay, không cho nàng Ä‘i. 
 Thân hình Hữu Hi cứng Ä‘á», Lăng Khiếu Dương Ä‘au đớn giữ nàng lại làm lòng nàng không khá»i run run. 
 Äừng Ä‘i! Nàng cÅ©ng không muốn Ä‘i. Nhưng đây là con đưá»ng duy nhất.  Hiện tại nàng chưa thể nói gì được, tạm thá»i Ä‘au đớn để đổi lấy hạnh  phúc là đáng giá, nước mắt từng giá»t từng giá»t chảy xuống Ä‘áºu trên lưng  bàn tay hắn. 
 Hữu Hi không giÅ© được cánh tay Lăng Khiếu Dương , nàng sợ chuyện đáng  sợ đó sẽ xảy ra, nàng cố gắng nhẩm trong lòng mình, ngưá»i nàng yêu là  Nhất Thần, là Hoàng Bắc Thiên, là Lăng An, là chÃnh mình, là em trai, là  ngưá»i nàng quen biết, nhưng nàng cố gắng chối bá» tình yêu nàng dành cho  Lăng Khiếu Dương. 
 Nhưng nàng lại nghe thấy tiếng Lăng Khiếu Dương đau đớn kêu, hắn lại xuất hiện bệnh trạng quái dị kia. 
 Hữu Hi hoảng sợ giãy dụa, hô to buông tay, gá»i Ngô mụ rồi gắng đẩy  Lăng Khiếu Dương ra, chạy thẳng ra ngoài biệt thá»± không dám quay đầu  lại. 
 Nàng tá»±a vào má»™t gốc cây thở dốc, bối rối lấy Ä‘iện thoại ra gá»i vá» nhà. 
 Ngưá»i nghe Ä‘iện thoại là má»™t ngưá»i hầu khác, Hữu Hi lo lắng há»i: “Khiếu Dương sao rồi? Anh ấy sao rồi?†
 “Má»i ngưá»i đã đỡ tiên sinh vá» phòng rồi ạ. Phu nhân! Sao cô có thể bá»  Ä‘i không quan tâm đến tiên sinh như váºy? Tiên sinh bị bệnh rồi, phu  nhân…†
 Hữu Hi vá»™i vàng ngắt Ä‘iện thoại, Dạ Si đã nói sẽ lại có vài lần như  váºy, dù là nàng không nói yêu thì Lăng Khiếu Dương cÅ©ng sẽ bị hồn phi  phách tán. 
 Lăng Khiếu Dương không biết thân thể mình làm sao, đi bệnh viện khám  cũng không tra ra bệnh gì, vỠđến nhà lại nhìn thấy tỠgiấy Hữu Hi để  lại. 
 Là cái gì? 
 ÄÆ¡n ly hôn sao? 
 Lăng Khiếu Dương muốn mở ra xem nhưng bàn tay lại run run, hắn ném phong bì xuống đất, tất cả coi như đã xong rồi đi. 
 Nhìn căn phòng rộng lớn nay đã không có Hữu Hi, thế này vẫn còn là nhà sao? Lăng Khiếu Dương suy sụp ngồi xuống. 
 Lúc này Lăng An đột nhiên khóc lá»›n lên, ngắt ngang suy nghÄ© Ä‘au đớn  cá»§a hắn, hắn vá»™i vàng ôm lấy Lăng An, đôi mắt Ä‘en Ä‘á»u là tình thương……. 
 “Con à, vỠsau cha con chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau… Hãy để  cho mẹ con đi tìm hạnh phúc của cô ấy đi, chúng ta cùng nhau chúc phúc  cho cô ấy. Chỉ cần cô ấy cảm thấy hạnh phúc, cứ để cô ấy đi thôi…†
 Trong mắt hắn có má»™t giá»t nước mắt rÆ¡i xuống, lạnh lùng lướt qua khuôn mặt cương nghị… 
  
 Một năm sau, 
 Một năm so với một ngàn năm không phải quá lâu, nhưng một năm này đối với Lăng Khiếu Dương mà nói đúng là quá gian nan. 
 Hữu Hi hoàn toàn biến mất khá»i thế giá»›i cá»§a hắn, ngay cả việc yên lặng dõi theo nàng hắn cÅ©ng không làm được. 
 Hắn nghÄ© Hữu Hi rá»i khá»i hắn là vì Nhất Thần, nhưng sau này chứng  minh hắn đã sai, vì Nhất Thần Ä‘i Mỹ má»™t mình, hắn không ở cùng Hữu Hi . 
 Hắn dùng hết cách để Ä‘iá»u tra nhưng vẫn không tìm được Hữu Hi , hắn  không nghÄ© ra vì sao Hữu Hi lại quyết tâm rá»i bá» hắn, ngay cả con cÅ©ng  bá» lại. 
 Ngay cả lúc hắn đau đớn không chịu nổi, nàng cũng có thể nhẫn tâm bỠmặc hắn. 
 Thá»i gian má»™t năm, tháºm chà ngay cả Ä‘iện thoại nàng cÅ©ng không gá»i,  dù là không muốn nhìn thấy hắn, nhưng  nhất Lăng An cÅ©ng là cốt nhục cá»§a  nàng, nàng lại có thể chẳng há» quan tâm. An Hữu Hi, nàng rất nhẫn tâm,  rất tuyệt tình! 
 Mặc kệ trải qua bao nhiêu năm tháng, nàng vẫn không thể yêu hắn, có  Ä‘iá»u dù làm gì, hắn vẫn yêu nàng không thể thay đổi. Biển ngưá»i má» mịt,  hắn không tìm được nàng. Bao nhiêu đêm hắn trằn trá»c khó ngá»§, trong đầu  Ä‘á»u là những kà ức sống bên Hữu Hi không thể quên. 
 Lăng An hÆ¡n má»™t tuổi vẫn không biết nói, nó rất ngoan ngoãn, tháºm chà  không khóc không nghịch, quả thá»±c không giống má»™t đứa trẻ hÆ¡n má»™t tuổi. 
 Nhưng cáºu bé rất thÃch Lăng Khiếu Dương, thÃch ở bên cạnh hắn, lúc  hắn từ công ty vá» nhà cáºu bé sẽ chu miệng lên thÆ¡m hắn, tuy làm dấy đầy  nước miếng lên mặt hắn nhưng có như váºy hắn má»›i có thể cảm thấy bản thân  còn có ý nghÄ©a để sống , hắn không hoàn toàn cô độc. 
 Lúc hắn làm việc trong thư phòng, Lăng An sẽ ngoan ngoãn ngồi trên  thảm chÆ¡i đồ chÆ¡i, không nghịch ngợm không làm ồn, không nói lá»i nào. 
 ÄÆ°a Lăng An Ä‘i khám bệnh, bác sÄ© nói thằng bé tất cả Ä‘á»u bình thưá»ng,  cÅ©ng không phải chứng tá»± câm, không nói lá»i nào có thể do chưa hướng  dẫn đủ. 
 Tháºt sá»± hắn đã dạy Lăng An nói chuyện, nhưng Lăng An vẫn dùng đôi mắt  giống hệt Hữu Hi  nhìn hắn, sau đó dùng cái miệng đầy nước miếng Ä‘i cắn  mặt hắn. 
 Äêm khuya, hắn thưá»ng giáºt mình tỉnh giấc, nhìn thấy bên cạnh có má»™t cÆ¡ thể bé nhá» Ä‘ang nằm má»›i lại yên tâm nằm xuống. 
 Ở ngoài hắn sống chẳng khác gì chết, cảm giác như tâm tình thiện lương của mình đã mất hẳn, hắn không thiết bất cứ một thứ gì. 
 Sau má»™t ngày làm việc, Lăng Khiếu Dương chuẩn bị vá» nhà chăm sóc Lăng An thì nháºn được má»™t cuá»™c Ä‘iện thoại. 
 “Lăng, em Ä‘ang ở dưới lầu công ty anh.†Äầu Ä‘iện thoại bên kia vang đến má»™t giá»ng nữ. 
 “Có việc gì?†Hắn nhÃu mày lạnh giá»ng há»i. 
 “Em vừa má»›i làm nhiệm vụ trở vá», tiện thể đến xem anh!†
 “Hai phút!†Lăng Khiếu Dương đơn giản nói má»™t câu, đứng dáºy khoác áo vào Ä‘i vá» phÃa thang máy. 
 Má»™t năm dưá»ng như hắn chưa từng cưá»i. 
 Lăng Khiếu Dương không có nhiá»u thá»i gian ở ngoài, bởi hắn báºn chăm sóc Lăng An. 
 Lái xe chở Lưu Vân vá» nhà, có lẽ nÆ¡i đó không còn gá»i là nhà được nữa. Dù có là nhà cÅ©ng là má»™t cái nhà không đúng nghÄ©a. 
 Lưu Vân phá vỡ sự yên lặn trong xe, cô nhìn Lăng Khiếu Dương: “Lăng, anh vẫn còn chỠcô ấy sao?†
 Äôi môi khẽ nhếch, má»ngLăng Khiếu Dương  không trả lá»i nhưng sắc mặt  hÆ¡i âm trầm, đôi mắt Ä‘en nhìn vá» phÃa trước, không biết Ä‘ang suy nghÄ©  Ä‘iá»u gì. 
 Lưu Vân chống tay lên cằm nhìn ra phÃa ngoài cá»a sổ xe, trong lòng có chút ghen tị vá»›i Hữu Hi, cÅ©ng có chút buồn cho Hữu Hi. 
 Nếu nàng đã có thể buông tha cho Lăng Khiếu Dương và đứa bé, tại sao đi rồi vẫn phải chiếm cứ trái tim của Lăng Khiếu Dương? 
 Vá» tá»›i biệt thá»±, Lăng Khiếu Dương mở cá»a Ä‘i vào, Lưu Vân Ä‘i theo phÃa  sau hắn, chỉ là trong nháy mắt, trái tim Lăng Khiếu Dương đột nhiên  nhảy lên mãnh liệt, ấm áp, hắn còn chưa kịp thay giầy, cÅ©ng không biết  vì sao, láºp tức chạy vá» phÃa phòng ngá»§. 
 Äẩy cá»a phòng ngá»§ ra, hắn nhìn thấy trên chiếc giưá»ng hắn đã cùng Hữu Hi triá»n miên vô số lần có hai mẹ con… 
 Trên mặt ngưá»i phụ nữ là ánh sáng tình thương cá»§a ngưá»i mẹ, trong vòng tay là đứa con nhá» Ä‘ang vùi đầu ngá»§. 
 Khuôn mặt nàng trắng nõn gần như trong suốt, hai mắt nhắm lại, đôi  lông mi dài run nhè nhẹ, nàng xinh đẹp động lòng ngưá»i, nàng ấm áp ngưá»i  khác muốn  ôm vào trong ngá»±c. 
 Lăng Khiếu Dương má»™t câu cÅ©ng không dám nói, trái tim lo lắng Ä‘áºp mạnh, hắn sợ đây là má»™ng, chỉ cần khẽ chạm vào sẽ biến mất. 
 An Hữu Hi! Nàng cứ như váºy đột nhiên trở vá» trong cuá»™c sống cá»§a hắn,  cứ tá»± nhiên như váºy nằm trên giưá»ng, coi như chưa từng rá»i Ä‘i . 
 Tay Lăng Khiếu Dương run run, hắn đánh rơi chiếc chìa khóa xuống đất, tiếng động phát ra đánh thức Hữu Hi. 
 Nàng cháºm rãi mở mắt, nhìn thấy trước mặt là ngưá»i nàng yêu, nàng nở  má»™t nụ cưá»i dịu dàng, nàng hẳn là đã dá»a hắn rồi. Nàng rá»i khá»i Lăng An,  xuống giưá»ng, nhẹ giá»ng gá»i: “Khiếu Dương!†
 “Lăng, anh sao váºy?†Lưu Vân nhìn Lăng Khiếu Dương cứng đỠđứng im má»™t chá»— bèn Ä‘i qua há»i. 
 Lăng Khiếu Dương chết lặng, há» hững, nụ cưá»i cá»§a Hữu Hi đông cứng trên mặt. 
 Hắn nhặt chìa khóa lên rồi xoay ngưá»i, không nhìn tá»›i Hữu Hi, Ä‘i tá»›i phòng khách cá»i áo khoác vứt trên sofa. 
 “Vá» lúc nào váºy?†Hắn tá»±a như Ä‘ang há»i má»™t ngưá»i bạn bình thưá»ng, khẩu khà lạnh lùng làm cho Hữu Hi không chịu nổi. 
 Hữu Hi gá»i, “Khiếu Dương!†
 “Trở vỠthăm con sao?†Lăng Khiếu Dương ngồi trên sofa châm một điếu thuốc, “Xem xong…… em có thể đi rồi.†
 Hắn bảo nàng Ä‘i, hắn lạnh lùng như váºy… Hữu Hi sắc mặt tái nhợt đứng yên, không thể tiến cÅ©ng không thể lùi. 
 “Khiếu Dương, em muốn nói chuyện riêng với anh, được không?†
 “NÆ¡i này không có ngưá»i ngoài.†à nói có chuyện gì cứ nói ở đây, nói riêng không quan trá»ng. 
 Nghe thấy lá»i nói cá»§a Lăng Khiếu Dương, Hữu Hi mỉm cưá»i, cÅ©ng không  có vẻ khó chịu, nàng nhẹ giá»ng: “Váºy để ngày khác cÅ©ng được, hai ngưá»i  nói chuyện Ä‘i, em Ä‘i trước, em sẽ gá»i Ä‘iện thoại cho anh.†
 Hữu Hi nói xong rá»i Ä‘i, Lăng Khiếu Dương dụi mạnh Ä‘iếu thuốc Ä‘ang hút dở vào trong gạt tàn. 
 Lưu Vân ngồi bên cạnh Lăng Khiếu Dương, tá»± mình châm lấy má»™t Ä‘iếu  thuốc hút, †Không phải anh vẫn chá» cô ấy trở vá» sao, hiện tại ngưá»i đã  vá» rồi, em nghÄ© anh cÅ©ng nên từ từ nói chuyện vá»›i cô ấy, có lẽ…… có ná»—i  khổ riêng!†
 †Không có chuyện gì cô có thể Ä‘i rồi!†Lăng Khiếu Dương nói xong  đứng dáºy, không hỠđể ý tá»›i Lưu Vân rồi nhốt mình trong phòng ngá»§. 
 Lưu Vân cưá»i Ä‘au khổ, đứng dáºy ra khá»i cá»a. 
 Hữu Hi gặp em trai, cÅ©ng gặp Thảo Lan. Thảo Lan và em trai Ä‘á»u há»i  nàng vì sao lại bá» Ä‘i, rồi vì sao lại trở vá», đã xảy ra chuyện gì. 
 Hữu Hi không trả lá»i vì chuyện này rất hoang đưá»ng, có lẽ ngoài Lăng Khiếu Dương ra không có ngưá»i tin. 
 Nhưng nàng không thể nói cho hắn, không thể nói Ä‘iá»u gì cả! Chỉ có thể hy vá»ng hắn sẽ không quá tức giáºn. 
 Thảo Lan hẹn nàng đến chá»— Äêm Paris cá»§a Cưá»ng Ttá» chÆ¡i, nàng đồng ý  Ä‘i đến cá»a club, Thảo Lan đứng ở cá»a chá» nàng rồi cùng Ä‘i vào. 
 Mở cá»a căn phòng ra, Hữu Hi nhìn thấy Lăng Khiếu Dương đã ngồi ở đó. 
 Hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng rồi nâng cốc rượu lên uống. 
 Hữu Hi cưá»i cưá»i chào há»i, “Äã lâu không gặp má»i ngưá»i.†
 “Ngồi đi, Hữu Hi!†Thảo Lan nhiệt tình lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh Lăng Khiếu Dương. 
 Má»™t khắc im lặng, dưá»ng như má»i ngưá»i Ä‘á»u bị sá»± lạnh lùng cá»§a Lăng  Khiếu Dương cuốn hút, chỉ có Thảo Lan dùng hết sức khuấy động không khÃ.  Lúc thì lôi kéo Tạ Tấn Thiên ca hát, lúc thì lôi kéo Cưá»ng Tá» và bạn  gái khiêu vÅ©, lúc lại bắt Cưá»ng Tá» cõng bạn gái chạy. 
 Äây không phải là chÆ¡i, mà là bị chÆ¡i. 
 Hữu Hi ngồi bên cạnh Lăng Khiếu Dương,  vẻ mặt mỉm cưá»i, nàng nhìn  Thảo Lan Ä‘i đầu pha trò, có đôi lúc muốn quay lại nói chuyện vá»›i Lăng  Khiếu Dương nhưng hắn lại lạnh mặt. 
 Má»i ngưá»i chÆ¡i đùa, còn Lăng Khiếu Dương lạnh lùng ngồi má»™t chá»— uống  rượu, cuối cùng hắn đặt mạnh ly rượu lên bàn, giá»ng nói hÆ¡i lạnh lẽo:  “Má»i ngưá»i chÆ¡i Ä‘i, tôi Ä‘i trước!†
 Cưá»ng Tá» nói: “Haiz, Khiếu Dương, anh uống rượu rồi không thể lái xe, thôi hôm nay đừng Ä‘i nữa.†
 “Tôi không Ä‘i con tôi làm sao bây giá»!†hình như Lăng Khiếu Dương hÆ¡i say, hắn nói má»™t câu xong liá»n Ä‘i ra phÃa ngoài. 
 Hữu Hi đứng dáºy nói vá»›i má»i ngưá»i: “Em không uống rượu, em đưa anh ấy vá», má»i ngưá»i cứ chÆ¡i Ä‘i!†
 Nàng nói xong theo ra ngoài, nhìn Lăng Khiếu Dương hơi lảo đảo, nàng biết hắn đã khá say. 
 Hai ngưá»i má»™t trước má»™t sau Ä‘i ra ngoài, Lăng Khiếu Dương mở cá»a xe, lúc muốn lên xe Hữu Hi ngăn hắn lại. 
 “Anh uống nhiá»u rượu rồi, không thể lái xe.†
 “Cảm Æ¡n đã nhắc nhở!†Lăng Khiếu Dương nhẹ nhàng đẩy Hữu Hi ra, lên xe đóng cá»a khởi động xe. 
 Nàng nhìn chiếc đèn pha biến mất dần trong mắt, bất đắc dĩ bắt một chiếc taxi vỠphòng cũ của mình. 
 Vào cá»a nàng hất giày cao gót ra, uống má»™t cốc nước rồi khẽ thở dài. 
 Äi vào phòng ngá»§ chợt thấy má»™t bóng Ä‘en trong phòng, chiếc cốc Hữu Hi cầm trong tay cÅ©ng rÆ¡i xuống đất. 
 Tay báºt đèn, nàng nhìn thấy Lăng Khiếu Dương ngồi trên giưá»ng, đôi mắt Ä‘en mang theo chút lạnh lẽo nhìn nàng. 
 “Sao anh lại ở trong này? Không phải anh đi chăm sóc con sao?†
 Lăng Khiếu Dương đứng dáºy tá»›i gần Hữu Hi, Hữu Hi lui vá» phÃa sau hai  bước, thân mình dán vào vách tưá»ng, tay hắn chống lên giam cầm nàng  trong lòng. 
 “An Hữu Hi! Em nói Ä‘i! Sao em lại trở vá»? Không nói má»™t tiếng đã Ä‘i, lại không nói má»™t tiếng đã vá», em có ý gì? Hả?†
 Hữu Hi mỉm cưá»i, không cần hắn nói lá»i lạnh nhạt nữa, nàng ôm lấy  thắt lưng hắn, hÃt lấy hương vị cá»§a hắn, cúi đầu nói, “Bởi vì em muốn ở  bên cạnh anh.†
 “Äây là cái lý do chết tiệt gì?†Lăng Khiếu Dương đẩy Hữu Hi ra, “ChÆ¡i vui không? An Hữu Hi, em chÆ¡i như váºy vui không?†
 “Em nói tháºt, Khiếu Dương, em muốn ở bên anh, cho đến lúc em chết…….†
 Lăng Khiếu Dương cưá»i lạnh: “Tháºt êm tai! An Hữu Hi! Sao em không nói  là em nhá»› con nên má»›i vá»? Lúc Ä‘i em có nghÄ© tôi sẽ Ä‘au thế nào không?  Giá» lại nói muốn ở bên tôi, em xem mình là thánh thần hay xem tôi là đồ  ngốc?†
 “Khiếu Dương, không phải như thế… không phải…â€, Hữu Hi bốc đồng ôm lấy hắn. 
 “Em đã quên em nói gì rồi sao? Em không muốn gặp tôi, không muốn sống  cùng tôi dưới má»™t mái nhà, không muốn tá»›i gần tôi, không muốn…… yêu  tôi…… Nếu tôi đã làm em khổ sở như váºy thì việc gì phải ở bên tôi nữa?† Lăng Khiếu Dương nói xong đẩy Hữu Hi ra Ä‘i ra ngoài. Tại sao hắn lại tá»›i  đây, vì sao lại muốn tá»›i đây? 
 Hữu Hi hướng vá» phÃa bóng dáng Lăng Khiếu Dương hô lá»›n: “Không, Khiếu  Dương, không phải váºy! Em yêu anh, Lăng Khiếu Dương, em yêu anh!†
 “Em yêu anh!â€, ba chữ này nặng ná» khắc vào lòng Lăng Khiếu Dương, loại cảm giác này không thể dùng lá»i mà diá»…n tả được. 
 Cuối cùng hắn cÅ©ng bước, thân hình cao lá»›n cháºm rãi xoay ngưá»i, đôi  mắt Ä‘en nhìn Hữu Hi, má»™t lần nữa Ä‘i tá»›i bên cạnh nàng, cáng tay duá»—i ra  kéo nàng vào ngá»±c. Hữu Hi ôm hắn, hôn hắn. 
 Sao nàng lại có thể tra tấn ngưá»i khác như váºy? Hắn đã Ä‘inh buông  tay, nàng lại có thể khiến hắn không thể buông tay, đôi môi mang theo vị  rượu hôn Hữu Hi say đắm. Má»™t năm! Äã  má»™t năm hắn không hôn nàng, hương  vị cá»§a nàng, sá»± má»m mại cá»§a nàng là Ä‘iá»u hắn khát vá»ng mà quen thuá»™c. 
 Vì sao hắn không thể loại bá» nàng ra khá»i lòng mình, vì sao? Hắn  cuồng loạn hôn nàng, Ä‘em cả yêu lẫn háºn bá»™c phát ra như muốn nuốt trá»n  Hữu Hi. Nụ hôn mãnh liệt không chút nhẹ nhàng, là giữ lấy, là trừng  phạt, là đòi lấy, hắn xé rách quần áo nàng, hai ngưá»i cÅ©ng ngã nhào trên  giưá»ng…. Khi váºt cứng rắn cá»§a hắn tiến vào nàng, hắn gầm nhẹ: “Hữu Hi……  Anh cÅ©ng đã mệt má»i rồi……!†
 Hữu Hi khóc, hắn bá» nàng rồi sao? Không yêu nàng nữ sao? Nàng ôm chặt  hắn không muốn buông tay… Hắn rong ruổi trên ngưá»i nàng, làm cho nàng  trầm luân, mất Ä‘i năng lá»±c tá»± há»i bản thân. 
 … 
 Ngày hôm sau, ngưá»i tỉnh lại sá»›m nhất là Lăng Khiếu Dương, mở mắt ra nhìn thấy Hữu Hi vẫn còn Ä‘ang trong giấc má»™ng. 
 Giống như trở lại cuá»™c sống má»™t năm trước cá»§a há», má»—i ngày thức dáºy  Ä‘á»u nhìn thấy ngưá»i phụ nữ mình yêu nằm trong lòng, tháºt là hạnh phúc  biết bao! 
 Nhưng sau đó tất cả Ä‘á»u thay đổi, Hữu Hi không há» cưá»i vá»›i hắn, lạnh  lùng, không cho hắn tá»›i gần, giống như trên ngưá»i hắn có dịch bệnh. 
 Phân phòng ngủ, trốn tránh hắn… còn nói không yêu hắn, không muốn tới gần hắn, không muốn nhìn thấy hắn. 
 Tháºm chà còn bá» lại đơn li hôn, không nói má»™t lá»i biến mất khá»i thế giá»›i cá»§a hắn, nhưng đêm qua, nàng nói nàng yêu hắn. 
 An Hữu Hi, rốt cuá»™c em Ä‘ang làm gì? Tại sao phải như váºy? Hắn không biết nàng suy nghÄ© gì, quả tháºt không biết. 
 Tay hắn dừng lại trên thân thể má»m mại cá»§a nàng, vuốt ve má»—i chá»— hắn đã quen thuá»™c. 
 Cuối cùng hắn tạm dừng ở ngá»±c nàng, nÆ¡i này, trái tim này, tháºt sá»±  yêu hắn sao? Tháºt sá»± yêu sao? Da thịt nàng ấm áp, tháºm chà có thể cảm  nháºn được dòng máu lưu thông. Bàn tay hắn đặt lên trái tim nhưng không  há» thấy nó Ä‘áºp, Lăng Khiếu Dương kinh hoàng toát mồ hôi lạnh, hắn vá»— vá»—  mặt Hữu Hi , hoảng loạn kêu: “Hữu Hi… Hữu Hi… tỉnh lại Ä‘i!†
 Nhưng  Hữu Hi lại không há» phản ứng, nàng vẫn nhắm mắt lại giống như Ä‘ang ngá»§. Lăng Khiếu Dương sợ hãi, tim Hữu Hi không Ä‘áºp. 
 Sợ hãi quét qua hắn, tay hắn thỠhơi thở của Hữu Hi, hắn ghé tai lên ngực nàng, không có nhịp tim! Không có! 
 “Không, Hữu Hi!†Hắn sợ hãi ôm chặt Hữu Hi vào lòng, “Hữu Hi…… em sao váºy? Hữu Hi!!†
 Hữu Hi hấp háy mắt, tay chạm vào da thịt màu đồng trên cổ hắn, vẻ mặt buồn ngá»§ mông lung. “Khiếu Dương…..Có chuyện gì váºy?†
 Lăng Khiếu Dương đẩy Hữu Hi ra, ánh mắt  mở to nhìn nàng đang trước mắt, “Em không sao chứ? Hữu Hi!†
 Hữu Hi ngáp má»™t cái, mÆ¡ mÆ¡ màng màng nói: “Em không sao mà! Khiếu Dương, anh làm sao váºy?†
 Trên Lăng Khiếu Dương mặt có vui mừng, có thương tâm, hắn nói năng  lá»™n xá»™n: “Nếu váºy… sao vừa rồi tim em không Ä‘áºp?…… Không có việc gì tháºt  sao? Anh tưởng… “ 
 “À, nhất định là anh nhầm rồi, sao tim em không Ä‘áºp được? Không có  tim mà em còn sống được sao? Thế này không phải em rất khá»e sao?†Hữu Hi  nói tỉnh bÆ¡, không há» né tránh Lăng Khiếu Dương. 
 Lăng Khiếu Dương Ä‘ang kinh hoàng nhìn thấy Hữu Hi bình yên vô sá»± má»›i bình tÄ©nh trở lại, cả ngưá»i toát mồ hồi lạnh liá»n Ä‘i tắm. 
 Hữu Hi ngồi má»™t chá»—, khuôn mặt mỉm cưá»i bị cô đơn thay thế, tay đặt lên trái tim hồi lâu không buông xuống. 
 Lăng Khiếu Dương tắm xong quấn khăn tắm đi ra, nhìn thấy Hữu Hi ôm trái tim dáng vẻ ngơ ngác. 
 “Nếu em vá» rồi thì hôm nay vá» nhà Ä‘i, Lăng An cần em!†Lăng Khiếu  Dương lạnh nhạt nói, mặc quần áo xong không há» nói lá»i nào Ä‘i ra ngoài,  kỳ tháºt hắn muốn nói không phải chỉ có Lăng An má»›i cần nàng. 
 Lăng Khiếu Dương vẫn nghiêm mặt, nhưng ngưá»i trong công ty vẫn cảm thấy có chút hÆ¡i thở mùa xuân. 
 Hữu Hi đã trở lại, Hữu Hi là mùa xuân cá»§a hắn, má»—i lúc rảnh rá»—i hắn  Ä‘á»u nhá»› nàng. Cô gái đó! Mẹ cá»§a con hắn! Vợ hắn đã trở lại! Nàng nói  nàng yêu hắn, nàng nói nàng muốn ở bên hắn! 
 Tuy rằng đối vá»›i hành động cá»§a Hữu Hi hắn vẫn không thể giải thÃch nhưng trong lòng cÅ©ng có chút vui vẻ. 
 Có lẽ giá» này Hữu Hi Ä‘ang giống như dạo trước, ngồi trên giưá»ng bế con cá»§a há». 
 Làm việc xong, Lăng Khiếu Dương quyết định vỠnhà. 
 Tâm trạng nặng nỠmột năm qua cuối cùng đã nhẹ đi, hắn dừng lại trước  đèn đỠở ngã tư, lúc chỠđèn đỠhắn thấy rất sốt ruột, những ngày này  tuy vội vàng nhưng khóe môi hắn cũng hơi nhếch lên. 
 Hắn vô tình quay đầu, nhìn thấy ngưá»i trong xe bên cạnh xong khóe môi vừa má»›i nhếch lên lại hạ xuống. 
 Chỉ thấy Hữu Hi và Nhất Thần ngồi bên trong xe, vừa nói vừa cưá»i, tháºm chà không nhìn thấy hắn. 
 Nhất Thần, Hoàng Bắc Thiên vÄ©nh viá»…n chắn giữa tình yêu cá»§a hắn và  Hữu Hi sao? Äang lúc hắn muốn gá»i Hữu Hi, xe cá»§a Nhất Thần và Hữu Hi đã  chạy, đèn xanh rồi. 
 Trong lòng Lăng Khiếu Dương dấy lên má»™t ná»—i buồn, đây là yêu sao?  Ngưá»i đàn bà đêm qua còn nói yêu hắn, hôm nay đã lại cùng ngưá»i yêu cÅ©  nói nói cưá»i cưá»i bên nhau. 
 Không phải Nhất Thần Ä‘i Mỹ rồi sao? Sao lại đột ngá»™t trở vá»? Lăng  Khiếu Dương lái xe má» mịt chạy trên đưá»ng, hắn gá»i Ä‘iện thoại vá» nhà há»i  Ngô mụ Hữu Hi hôm nay có vá» nhà không thì được câu trả lá»i là Hữu Hi  vẫn chưa trở vá». 
 Äôi mắt Lăng Khiếu Dương trở nên âm trầm, di động cÅ©ng vứt xuống ghế ngồi, hắn bất tri bất giác lái xe tá»›i ngoại ô. 
 Xuống xe tá»±a vào khung cá»a, Lăng Khiếu Dương rút ra má»™t bao thuốc lá và báºt lá»a. Ngẩng đầu lưá»i nhác nhìn bầu trá»i Ä‘ang tối dần. 
 “Mượn chút lá»a!†Má»™t giá»ng nói vang lên bên cạnh thu hút sá»± chú ý cá»§a  Lăng Khiếu Dương, hắn quay lại nhìn, đưa cho ngưá»i vừa lên tiếng chiếc  báºt lá»a 
 “Nhưng tôi lại không có thuốc!†Gã đàn ông kia cưá»i cưá»i. 
 Lăng Khiếu Dương nhÃu mày, lấy ra má»™t Ä‘iếu thuốc ném cho hắn ta, tức giáºn nói: â€œÄÆ°á»£c rồi, đừng ở đây làm phiá»n tôi!†
 Ngón tay trắng nõn thon dài cá»§a ngưá»i đàn ông cầm lấy Ä‘iếu thuốc, lá»™  ra vài phần tao nhã, hắn hÃt lấy má»™t hÆ¡i thuốc lá rồi tà tà nhìn sang  Lăng Khiếu Dương. 
 “Thuốc lá này sao lại mang vị dấm váºy?†
 “Äi Ä‘i! Dài dòng nữa có tin tôi cho anh má»™t tráºn không?†Tâm tình hắn  Ä‘ang không tốt, chẳng lẽ ông trá»i cho hắn má»™t nÆ¡i trút giáºn sao? 
 “Này! Vợ anh chạy theo ngưá»i khác, anh đừng trút giáºn sang tôi!†
 Lăng Khiếu Dương túm lấy vạt áo của hắn: “Anh nói gì?†
 Gã đàn ông vẻ mặt không chút để ý, cưá»i cưá»i, “Hữu Hi và Nhất Thần ở bên nhau, anh cho là cái gì?†
 Lăng Khiếu Dương buông tay, lạnh lùng nhìn hắn,†Anh là ai, anh quen Hữu Hi và Nhất Thần sao?†
 Hắn xoay ngưá»i nhìn bãi cá» trống trải, “Anh có nhá»› từng láºp khế ước vá»›i quá»· tôn không?†
 Lăng Khiếu Dương chÆ¡t nháºn ra: “ Anh là ai?†
 “Tôi gá»i là Dạ Si.†
 “Dạ Si? Ngưá»i Dạ gia?†
 “Äúng! Tôi biết anh  và quá»· tôn láºp khế ước, như váºy anh má»›i có thể mang theo trà nhá»› chuyển thế để tìm kiếm Hữu Hi.†
 Sau nháy mắt ngạc nhiên, Lăng Khiếu Dương trở nên vô vị, “Anh còn biết gì nữa?†
 â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên quá»· tôn lúc trước đồng ý cho anh mang theo trà nhá»›  chuyển kiếp là có Ä‘iá»u kiện, có Ä‘iá»u anh không nghe, bởi vì bất chấp đại  giá»›i gì, chỉ cần có thể chá» Hữu Hi.†
 “Sao anh lại nói chuyện này?†Lăng Khiếu Dương ném mẩu thuốc lá xuống. 
 “Anh phải biết cái giá anh phải trả chÃnh là, vào lúc Hữu Hi yêu thương anh, anh sẽ hồn phi phách tán….. “ 
 “Cái gì?†trong đầu Lăng Khiếu Dương chợt xoay vần rất nhiá»u hình ảnh, hắn không khá»i há»i: “Anh Ä‘em chuyện này nói cho Hữu Hi?†
 “Äúng, má»™t ngày cô ấy nháºn ra cô ấy yêu anh, là tôi đã ngăn cô ấy  không nói ra ba chữ này, cô ấy đã không hiểu rõ lòng mình, đợi đến lúc  cô ấy hiểu được thì anh nhất định sẽ ra Ä‘i, bởi vì cô ấy vừa nói dứt lá»i  anh sẽ chết, cô ấy dùng trái tim yêu anh đến gần anh, anh cÅ©ng sẽ từ từ  chết Ä‘i,  tôi nghÄ© vào lúc ấy, ngưá»i Ä‘au lòng nhất là Hữu Hi .†
 Lòng Lăng Khiếu Dương dấy lên má»™t tráºn Ä‘au đớn. Hữu Hi… là nguyên  nhân này nên má»›i như gần như xa, má»›i thống khổ bất lá»±c trốn tránh hắn  như váºy? 
 Yêu cÅ©ng không thể tá»›i gần hắn, phải cắt đứt tình yêu này Hữu Hi phải Ä‘au đớn đến nhưá»ng nào.. 
 Lăng Khiếu Dương Ä‘au lòng cưá»i, Hữu Hi không lừa hắn, đêm qua nàng không lừa hắn, nàng yêu hắn? 
 Nàng nói nàng yêu hắn, nhưng hắn lại không bị hồn phi phách tán. 
 Dạ Si lại há»i: “Chắc anh Ä‘ang thấy khó hiểu vì sao Hữu Hi rá»i khá»i  anh má»™t năm, bây giá» cô ấy quay lại có thể thổ lá»™ vá»›i anh mà anh vẫn  không chết phải không?†
 Äúng váºy ! Tại sao ? Tại sao lại như váºy? Rốt cuá»™c Hữu Hi đã làm gì? 
 “Nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?†
 “Cô ấy không muốn chia lìa vá»›i anh nên xin tôi giúp cô ấy xuống địa  phá»§ găp quá»· tôn, xin quá»· tôn có thể chấp nháºn cho cô ấy  và anh ở bên  nhau. Nhưng đã có khế ước thì quá»· tôn sao xé bá», cho nên hắn nói vá»›i Hữu  Hi, chỉ cần Hữu Hi không có trái tim yêu thương anh thì anh sẽ không bị  hồn phi phách tán, Hữu Hi  há»i quá»· tôn như váºy có phải cô ấy sẽ chết  không, như váºy cô ấy có thể nói cô ấy yêu anh sao? 
 Quá»· tôn nói, hắn không cần hồn cá»§a cô ấy, không có trái tim thì hắn  cho cô ấy má»™t cây sinh mệnh trong ngưá»i, cô ấy vẫn có thể sống như  trước, hÆ¡n nữa còn thể nói cô ấy yêu anh, nếu cây sinh mệnh bị héo, Hữu  Hi cÅ©ng sẽ chết Ä‘i…….†
 Lăng Khiếu Dương Ä‘au lòng không nén nổi, thì ra là như váºy… thì ra sá»±  tháºt là như váºy! Khó trách Hữu Hi không có tim Ä‘áºp, khó trách nàng  không nói hết, nàng sợ hắn biết chân tướng sẽ Ä‘au đớn tá»± trách, bất an,  bá»n há» Ä‘á»u cẩn tháºn vì đối phương suy nghÄ©, nhưng lại đã sá»›m ngăn cách. 
 Äây cÅ©ng là nguyên nhân Hữu Hi rá»i khá»i hắn má»™t năm, rá»i Ä‘i má»™t năm, là má»™t năm trái tim Hữu Hi mất Ä‘i quyá»n được nhảy lên. 
 Hữu Hi… Lăng Khiếu Dương lòng tràn đầy thống khổ, dùng mạng của nàng đổi lấy hắn, hắn sao có thể không khó chịu cho được! 
 Chân hắn buồn bực đá vào lốp xe. 
 An Hữu Hi, vá» sau Dạ gia không nợ cô gì nữa. Thanh toán xong, Dạ Si nở nụ cưá»i rồi biến mất. 
 Hữu Hi ! Lăng Khiếu Dương thống khổ gá»i, không còn còn do dá»± lái xe vá» nhà. 
 Mở cá»a ra, Ngô mụ ôm cáºu nhóc đến cạnh hắn, còn Hữu Hi Ä‘ang bưng đồ ăn từ trong bếp Ä‘i ra. 
 Nàng thấy hắn trở vá» nở nụ cưá»i động lòng ngưá»i, “Khiếu Dương, anh vá» rồi à? CÆ¡m tối xong rồi, anh Ä‘i rá»a tay rồi ăn cÆ¡m.†
 Lăng Khiếu Dương nhìn bóng dáng ngưá»i yêu báºn rá»™n, nhìn đứa con đáng yêu, nhìn đồ ăn ngon lành, đáy lòng chợ thấy ấm áp. 
 Hắn lại có cảm giác ở nhà. 
 Tất cả Ä‘á»u quen thuá»™c mà ấm cúng, hốc mắt nóng nóng, hắn Ä‘i đến bên  cạnh Ngô mụ ôm Lăng An, mỉm cưá»i: “Lăng An, vui không? Mẹ con… vá» nhà  rồi……!†
 Ngô mụ cÅ©ng cưá»i, xoay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa phòng bếp. 
 Ä‚n tối xong, Hữu Hi cho Lăng An Ä‘i ngá»§, Ngô mụ bảo để Lăng An ngá»§ bên  phòng bà, mà Lăng An cÅ©ng thá»±c nhu thuáºn ngá»§, không khóc không nghịch. 
 Hữu Hi nằm trên giưá»ng xem album cá»§a Lăng An, má»™t năm qua nàng Ä‘á»u bá» lỡ, chỉ có thể nhìn ảnh chụp tưởng tượng con lá»›n lên. 
 Lăng Khiếu Dương tắm rá»a xong ngồi bên cạnh nàng, lấy quyển album  trong tay nàng, trầm giá»ng há»i: “Không có chuyện gì nói vá»›i anh sao?†
 Hữu Hi xoay ngưá»i lại ôm thắt lưng hắn, “Anh vẫn còn giáºn em sao? Giáºn em đã nói như váºy, giáºn em bá» anh Ä‘i?†
 Lăng Khiếu Dương bất đắc dÄ© thở dài, vươn tay ôm lấy ngưá»i Hữu Hi ,  “Hữu Hi, em có biết má»™t ngàn năm này anh làm thế nào tá»›i được đây  không?†
 Hữu Hi gáºt đầu,â€Nói em nghe Ä‘i, em rất muốn biết!†
 “Trong cuá»™c Ä‘á»i em anh luôn luôn đến muá»™n, luôn bá» lỡ. Äợi đến lúc  anh có thể tìm được em, cÅ©ng là lúc nhìn thấy em và Hoàng Bắc Thiên kiếp  này qua kiếp khác kết hôn sinh con, hạnh phúc sống từng ngày, còn anh  chỉ có thể đứng trong góc nhìn em má»—i ngày má»™t già Ä‘iâ€. 
 Tuy váºy anh không cảm thấy quá Ä‘au đớn, bởi chỉ cần em hạnh phúc là  tốt rồi, anh tá»± nhá»§ đến kiếp sau nhất định sẽ tìm được em sá»›m hÆ¡n Hoàng  Bắc Thiên. 
 Anh chỉ mong má»™t ngày nào đó em có thể quay đầu lại nhìn anh, tháºm  chà yêu thương anh, chỉ cần có má»™t lần như váºy thì sinh mệnh này cÅ©ng  không quan trong nữa. 
 Cuối cùng anh đã đợi được đến kiếp này, anh đứng phÃa sau đợi lúc em  quay lại, lúc em hôn anh là lúc anh cảm thấy hạnh phúc nhất, má»™t ngàn  năm chỠđợi cho dù là hồn phi phách tán anh cÅ©ng cam tâm tình nguyện. 
 Em bá» anh Ä‘i, anh không háºn, lá»i em nói làm tổn thương anh, anh cÅ©ng  có thể chịu được, vì anh đã trải qua quá nhiá»u lần luân hồi chuyển kiếp,  anh nhìn thấy những gì cÅ©ng chưa há» nói ra. 
 Nhưng anh vẫn là ngưá»i, cuối cùng vẫn có thất tình lục dục, vẫn có khát vá»ng yêu và được yêu, anh rất Ä‘au đớn, rất khổ sở… 
 Thá»±c ra anh đã chấp nháºn những gì mình có, nhưng anh đã quá tham lam, càng có anh càng muốn nhiá»u hÆ¡n. 
 Hữu Hi, chỉ cần em còn nhá»›, dù là em rá»i khá»i anh bao nhiêu lần, cho  dù em đã Ä‘i bao lâu, anh vẫn sẽ chá» em, vẫn sẽ là má»™t ngưá»i đàn ông yêu  em, nếu bá» lỡ kiếp này anh vẫn còn có kiếp sau, vì váºy sau này xảy ra  chuyện gì Ä‘á»u phải nói cho anh biết, vì chồng em có má»™t trái tim mạnh  mẽ, có thể đón nháºn tất cả….†
 Hữu Hi nghe Lăng Khiếu Dương nói, nàng không có cảm giác đau lòng nhưng nước mắt không hiểu sao vẫn chảy xuống. 
 Nàng há»i hắn: “Nếu kiếp này chúng ta bá» lỡ, anh còn có thể chá» em sao?†
 “Sẽ chá», nếu cả Ä‘á»i này chúng ta không thể bạch đầu giai lão, như váºy là do anh tu chưa đủ rồi!†
 Hữu Hi vùi mặt vào trong lòng hắn, nghẹn ngào há»i: “Nếu…… em là má»™t  ngưá»i đàn bà không có tim, má»™t ngưá»i trái tim sẽ không Ä‘áºp vì yêu, má»™t  ngưá»i đàn bà không Ä‘au lòng vì yêu, anh còn yêu em không?†
 Lăng Khiếu Dương nâng cằm Hữu Hi lên làm cho hai ngưá»i mặt đối mặt,  ngắm nhìn lẫn nhau,  bạc môi hôn lên nước mắt Hữu Hi , “Anh sẽ dùng tình  yêu cá»§a anh làm trái tim em má»™t lần nữa nảy lên.†
 Hữu Hi càng ôm chặt Lăng Khiếu Dương hÆ¡n, nàng cúi đầu: “Lăng Khiếu  Dương! Anh tháºt ngốc! Nhá»› kỹ nếu còn có kiếp sau, em nhất định sẽ tìm  được anh trước, sẽ không để cho anh ở yên trong góc đâu!†
 “Anh sẽ chá» em!â€, Lăng Khiếu Dương nở nụ cưá»i, hốc mắt ươn ướt ôm chặt Hữu Hi, “Anh yêu em Hữu Hi!†
 “Em cÅ©ng yêu anh!â€, Không có tim cÅ©ng có thể yêu, vì nàng có linh  hồn, má»™t ngưá»i yêu Lăng Khiếu Dương bằng linh hồn, nàng đã không có tim,  dùng linh hồn để yêu sẽ không sợ hắn bị hồn phi phách tán. 
 Hai ngưá»i yêu nhau ôm chặt lấy nhau, triá»n miên trên giưá»ng 
 Chá» em nói yêu anh.. kì tháºt anh đã sá»›m chỠđợi tình yêu cá»§a em. 
 Bắt đầu yêu từ khi nào không quan trá»ng, quan trá»ng là giá» phút này. 
 Má»™t đêm triá»n miên, má»™t đêm kÃch tình… 
 Nắng sá»›m xuất hiện, hai con ngưá»i mệt má»i quá sức vẫn ngá»§ say. 
 Má»™t thân thể nho nhá» cháºp chững trèo lên giưá»ng, trèo vào giữa Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi. 
 Bàn tay nhá» bé vuốt mặt Hữu Hi , lại vuốt mặt Lăng Khiếu Dương, bàn tay tháºt ấm áp. 
 Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi đồng thá»i tỉnh lại, nhìn thấy cáºu con trai  nghịch ngợm trước mắt, đầu tiên Hữu Hi sá»ng sốt, sau đó cưá»i nói: “Tiểu  bảo bối, sao lại không gõ cá»a hả?†
 Trên khuôn mặt lạnh lùng cá»§a Lăng Khiếu Dương cÅ©ng hiện lên nụ cưá»i  bao lâu không thấy, “Con à, vá» sau không được đột nháºp phòng ngá»§ biết  không?†
 Tiểu tá» kia cưá»i khanh khách, nha nha gá»i: “Bố kìa, mẹ kìa, xấu hổ xấu hổ!†
 Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi bị bất ngỠđồng thá»i ngồi dáºy, Lăng Khiếu  Dương kÃch động nói: “Con! Con vừa nói gì? Nói lại lần nữa xem!†
 Lăng An cưá»i khanh khách, bàn tay bé nhá» bụ bẫm vô cùng thân thiết vuốt mặt Lăng Khiếu Dương và Hữu Hi,†Bố….. bố…. mẹ….. mẹ.†
 †Oa, bảo bối nhà ta nói được rồi!†Hữu Hi vui mừng ôm Lăng An vào trong lòng. 
 Lăng Khiếu Dương cÅ©ng kéo Hữu Hi vào lòng, trên mặt là nụ cưá»i hạnh phúc. 
 Trong phòng ở tràn ngáºp thanh âm vui mừng cá»§a Lăng Khiếu Dương, “Con  gá»i bố lại má»™t lần nữa Ä‘i!â€, còn cả tiếng Hữu Hi xen vào, “Con gá»i mẹ  Ä‘i, gá»i mẹ!â€. 
 Nắng sá»›m chan hòa, ba ngưá»i má»™t nhà chụm vào cùng nhau, tràn ngáºp hạnh phúc. 
 Ngàn năm chỠđợi, đổi lấy trá»n kiếp bên nhau. 
 Bên tai dưá»ng còn vang lên lá»i thá» kiên định kia cá»§a Lăng Khiếu Dương . 
 Hữu Hi, anh sẽ chỠem, vẫn sẽ chỠem, chỠem quay đầu lại nhìn anh một lần, nhìn tình yêu của anh dành cho em. 
 Quay đầu trong phút chốc, giống như ở ngay trước mặt nhau. 
 Äóa hoa hồng leo rá»±c lá»a, khuôn mặt anh tuấn. 
 Chỉ cần trong lòng có yêu, chỉ cần kiên trì, tình yêu nhất định sẽ Ä‘áºu trên vai các bạn. 
 Lá»i thá» tình yêu, vÄ©nh hằng……. 
 
 
 
  
 
THE END 
 
		 
		
		
		
		
		
		
		
		
	
	 | 
 
 
 
 
	 
 
	
		  | 
	
	
		
		
		 | 
	
 
 
	
	
	
		| 
			
			
			Từ khóa được google tìm thấy
		 | 
	 
	
		âåëèêàÿ, àêêóìóëÿòîð, àíòèêâàðèàò, dinh cap luu manh, êàçàíü, hăÌn thô bao, ïíåâìàòè÷åñêîå, lang quan da thiep, lanh dem quan thiep, lanh quan da thiep, lanh quan da thiep full, lanh quan da thiep q2, lanh quan dem thiep, lanh quan dem thiep 2, lanh quan dem thiep full, lanh quan dem thiep q2, lanh quan tjen thiep, lanh vuong da thiep hoan, lanh vuong dem thiep, lanh vuÆ¡ng đêm thiep, ñòðîèòåëüñòâå, ôîêóñ, õðåíîâûé, pham nhan tu tien, phim sech13.com, phu lanh dem thiep 4vn, sat than   | 
	 
	 
	
		
	
	
	
	
		 
	
	
	
		
	
	
 
 |     |