Và dụ 9
Như thế chỉ còn hai ngà y nữa là Giáng Sinh sẽ đến, cháºm rãi nhưng chẳng thể nà o sảy hụt.
Cả lá»›p Ä‘ang rá»™n lên vá»›i những lá»i chúc mừng và má»i hẹn. Tôi ngồi ở bà n giáo sư nhìn ngắm những thiệp mừng đầy những hình vẽ Chúa Hà i Ãồng, máng cá», lá»… ba vua... do chÃnh tay các em há»c sinh vẽ bằng mà u nước sặc sở và ngá»™ nghÄ©nh gá»i tặng. Má»™t lá»›p há»c còn nhiá»u tình nghÄ©a, tôi nghÄ© váºy và vừa lúc tiếng chuông vang lên. Các em đứng dáºy thẳng ngưá»i và chuẩn bị Ä‘á»c những lá»i kinh mừng Chúa ra Ä‘á»i mà các em đã há»c trong giá» giáo lý. Tôi để lại xấp thiệp trên bà n Ä‘i xuống đứng dá»±a lưng và o vách tưá»ng cuối lá»›p. Trước mặt chúng tôi, trên bảng Ä‘en, tượng Chúa đóng Ä‘inh trên tháºp giá chìm ngáºp trong ánh nắng và ng nhạt buổi chiá»u.
Tôi không phải là má»™t tÃn đồ Thiên Chúa giáo. Tôi quen má»™t sư huynh là m Giám há»c trưá»ng nữ trung há»c nà y má»i dạy, anh là má»™t tu sÄ© cấp tiến đã há»c chung vá»›i tôi nhiá»u năm tại Ãại há»c Văn khoa Sà igòn. Thú tháºt, tôi đã rất ngỡ ngà ng hôm nháºn được lá»i má»i. Tôi phân trần vá»›i anh trong má»™t ngôi trưá»ng già u đức tin như váºy là m sao có thể dung chứa được tôi. Anh cưá»i nói, thế cà ng may cho cáºu. Sinh hoạt trong má»™t môi trưá»ng già u đức tin, biết đâu nó sẽ giúp cho cáºu có được đức tin, bá»™ cáºu không cần đến đức tin sao. Ãức tin, Ä‘iá»u tôi chẳng bao giá» quan tâm đến. Tôi không biết khi tôi có đức tin tôi có sống khác vá»›i Ä‘á»i sống tôi Ä‘ang sống không, có đức tin tôi sẽ sống dá»… dà ng hÆ¡n hay khó khăn hÆ¡n? Dù sao cÅ©ng thá» xem, nên tôi đã vui vẻ nháºn lá»i phụ trách môn Việt văn cho ngôi trưá»ng thiên vá» chương trình Pháp cá»§a anh.
Và o những phút Ä‘á»c kinh ở hai buổi sáng, chiá»u cá»§a các em, tôi cÅ©ng đứng lẩm bẩm những lá»i kinh còn nhá»› được và khi những cánh tay cá»§a các em vừa giÆ¡ lên, tôi cÅ©ng theo các em là m dấu thánh nhanh và gá»n gà ng. Má»™t em trong lá»›p đã buá»™c tôi phải là m như thế. Ngay trong giá» ra chÆ¡i buổi dạy đầu tiên, em đến há»i tôi :
- Thưa thầy, sao thầy không Ä‘á»c kinh?
Tôi chẳng biết nháºn mình theo tôn giáo nà o, còn giải thÃch sá»± thiếu đức tin trong tôi cho em hiểu thì tháºt phiá»n, vì sợ biết đâu lại chẳng gây ra mối ngá» vá»±c tôn giáo trong em. Tôi đà nh nói :
- Tôi có thể Ä‘á»c thầm được chứ.
Cô bé lắc đầu.
- Ai mà tin thầy. Em cũng không thấy thầy là m dấu thánh.
- Tôi cũng là m dấu ngầm trong đầu.
- Cái gì cÅ©ng trong đầu như thế tháºt tiện, lần sau em sẽ bắt chước thầy.
Tôi vội khua tay.
- Không được, các em thì khác.
Cô bé quay mặt Ä‘i, là m như không muốn cho tôi nghe, em Ä‘á»c má»™t câu trong sách kinh nói vá» sá»± bình đẳng cá»§a má»i ngưá»i trước Thiên Chúa và tôi đã phải hứa lần sau là m như các em, cô bé má»›i vừa lòng.
Ãể giá» lá»i hứa vá»›i cô bé, khi tan há»c buổi sáng đó, tôi Ä‘i tìm thầy giám há»c nhá» anh chép há»™ bà i kinh các em thưá»ng Ä‘á»c (bà i kinh ngắn khoảng ná»a trang giấy há»c trò, nhưng đến bây giá» tôi vẫn chưa má»™t lần Ä‘á»c thuá»™c trá»n vẹn và nhá» anh dạy là m dấu thánh. Anh nghi ngá» há»i tôi đã bắt đầu có đức tin rồi sao, nhanh váºy? Vì muốn giấu anh chuyện cô bé cháºt vấn, nên tôi trả lá»i là tôi muốn bắt đầu hình thức và anh gáºt gù nói chẳng bao lâu rồi ná»™i dung sẽ đến sau.
Trong giá» há»c kế tiếp, và o phút Ä‘á»c kinh, tôi thấy rõ rà ng cô bé liếc mắt nhìn tôi kiểm soát. Tháºt may, tôi còn nhá»› những lá»i kinh đầu nên Ä‘á»c rất to và sau cùng tôi đã là m dấu thánh rất gá»n gà ng. Chẳng bao giá» tôi quên được nụ cưá»i “đắc ý†cá»§a em.
Cô bé ấy tên Giang. Lúc đầu, tôi cÅ©ng bá»±c mình vì tÃnh tò mò bắt bẻ cá»§a em nhưng sau và i tháng dạy há»c, tôi nháºn ra em rất thông minh.
Những ngưá»i thông minh (nhất là con gái) gây nên rắc rối là chuyện thưá»ng, nên dần dần tôi đã thông cảm và có thiện cảm vá»›i em. Tháºt thÃch thú được dạy những em hay chất vấn vì nhỠđó lá»›p há»c đỡ tẻ nhạt.
Những tiếng A-men vang lên báo hiệu bà i kinh dứt. Các em vá»™i vã lấy cặp chà o tôi ra vá». Ãợi các em đã xuống cầu thang, tôi má»›i cháºm rãi rá»i lá»›p há»c.
Ngoà i hà nh lang, tôi thấy bé Giang còn đứng chần chỠđợi ai. Buổi chiếu có gió nên một tay cầm cặp, một tay em phải vuốt những sợi tóc bay lõa xoã trước mặt. Khi tôi đến gần, em cúi chà o và trao một phong bì nhỠmà u trắng.
- Thưa thầy, ba má em có lá»i má»i thầy đến dá»± tiệc chung vui vá»›i gia đình em đêm Noel.
Tôi Ä‘á»c qua những lá»i má»i viết trên danh thiếp in tên má»™t thương gia nổi tiếng, rồi nói :
- Cảm Æ¡n gia đình em. Trưá»ng nghỉ lá»… má»™t tuần, có thể tôi sẽ vá» thăm nhà ở ngoà i Trung nên không chắc đến dá»± tiệc được.
Cô bé có vẻ hÆ¡i buồn, ngáºp ngừng lúc lâu em má»›i nói :
- Em kÃnh chúc thầy mùa Giáng Sinh tốt là nh.
- Tôi cÅ©ng chúc em và gia đình có những ngà y lá»… tháºt vui.
Tôi Ä‘i xuống cầu thang phÃa trái, dẫn đến phòng giáo sư. Các giáo sư Ä‘a số là sư huynh và dì phước, Ä‘ang chuyện trò vui vẽ quanh chiếc bà n ngồi há»p. Tôi gặp thầy giám há»c khi đến rá»a tay ở lavabo. Anh nói vá»›i tôi những lá»i má»i như bé Giang và tôi cÅ©ng xin lá»—i không thể chung vui. Tuy váºy, anh vẫn căn dặn và o đêm Giáng Sinh nếu tôi đột nhiên đổi ý thì đừng ngại gì cả, cứ đến đây chung vui, những chai rượu nho luôn luôn có sẵn để đón tiếp tôi.
Ngoà i sân chÆ¡i không còn má»™t há»c sinh nà o. Những tà ng cây cao và tưá»ng quét vôi xám nhạt là m nÆ¡i đây trá»i tối rất nhanh. Và o mùa nà y nắng quá yếu, buổi trưa gần như biến mất, ngưá»i ta nháºn ra buổi sáng quá dà i, buổi chiá»u chỉ trong và i tiếng đồng hồ rồi buổi tối rất nhanh. Tôi Ä‘i bá»™ trên đưá»ng vắng, có hai hà ng cây chạy dà i che khuất mà u trá»i ở phÃa xa. Không khà mát lạnh dần, thỉnh thoảng những con én bay lượn giữa hai chòm cây, trông như má»™t đà n dÆ¡i Ä‘i kiếm ăn.
Gần má»™t ngã tư, những ống đèn mà u bên ngoà i má»™t siêu thị đã báºt sáng. Tôi ghé và o như thưá»ng lệ để mua những thá»±c phảm là m sẵn. Những bữa ăn trưa, tôi Ä‘á»u ăn ở má»™t quán gần nhà , nhưng bữa tối tôi thÃch tá»± tay mình là m lấy rồi ngồi ăn má»™t mình thong thả và kiểu cách bên má»™t ngá»n nến.
Ở trong siêu thị đã trưng bà y gần tuần nay má»™t cây thông tươi lá xanh ngắt, mắc đầy những bóng Ä‘iện có hình dạng ông già Noel và những trái cầu. Cô bán hà ng quen thuá»™c mặc áo dà i đỠhồng đến chà o há»i :
- Hôm nay, ông có mua hột hạnh nhân vỠlà m bánh ăn Reveillon không ạ?
- Tiếc quá, tôi phân bua. Tôi không biết là m bánh. Nhưng biết đâu chÃnh vì thế Chúa sẽ thương hại ban ân sá»§ng cho cô nà o đó đến giúp tôi.
- Váºy thì tôi thà nh tháºt cầu chúc ân sá»§ng sá»›m đến vá»›i ông.
- Cô không cần phải cầu chúc. Cô có thể là m cho ân sủng đó đến ngay bây giỠđược mà .
- Ãâu được. Như thế “tai há»a†sẽ đến vá»›i ông ngay.
Nà ng nói xong, cả hai chúng tôi Ä‘á»u báºt cưá»i. Tôi nhá» nà ng lấy cho mấy há»™p thịt, Ä‘áºu, cà chua, những búp rau xà lách tươi và má»™t há»™p trái vải. Tất cả được nà ng bá» và o má»™t túi nylon có quai xách trao cho tôi Ä‘em đến tÃnh tiá»n ở quầy hà ng. Khi tôi bước Ä‘i, nà ng nói :
- Ông quên chưa chúc mừng tôi.
Tôi nghÄ©, không biết phải chúc gì cho nà ng, nhìn thấy trên tưá»ng có dòng chữ Ä‘iện mà u đỠMerry Christmas, tôi chỉ tay.
- Tôi chúc cô như váºy, đủ chưa?
- Ông hà tiện lá»i chúc quá.
- Tôi sợ lá»i chúc dà i dòng cá»§a tôi không “đẹp†bằng dòng chữ ngắn gá»n đó, nên sẽ kém linh nghiệm Ä‘i.
- Váºy thì xin cảm Æ¡n ông.
Ãèn đưá»ng đã báºt sáng khi tôi ra ngoà i siêu thị. Những bóng đèn được thay có mà u trắng xanh khác hẳn những bóng đèn tròn ngà y xưa tá»a ánh sáng và ng đục. Ở phố chÃnh, đèn xe và đèn các cá»a hiệu báºt sá»›m giúp bóng tối xóa nhanh chút ánh sáng và ng đỠcá»§a buổi chạng vạng. Trong má»™t quán kem thưa khách, dán đầy những poster các ca sÄ© tóc dà i và những dấu hiệu hòa bình. Tiếng nhạc Beatles thoát ra dồn dáºp. Get back! Get back to where you once belonged. Hãy trở vá» nÆ¡i anh đã má»™t lần tùy thuá»™c. Tá»± nhiên tôi nhá»› thà nh phố Ãà Nẵng má»™t cách kỳ lạ.
Thà nh phố ấy đã chất đầy những ká»· niệm trong trà nhá»› tôi. Những ngà y mưa tháng gió, những ngưá»i bạn chân tình, những Ä‘am mê (như văn chương, tình yêu...) tháºt nồng nà n, chua xót. Tôi không sinh ra ở nÆ¡i ấy. Má»™t thà nh phố tạm cư, chẳng có gì bắt tôi phải giữ mối dây rà ng buá»™c khi đã có dịp rá»i xa. Nhưng thà nh phố ấy, hình như còn muốn giấu, muốn nói vá»›i tôi má»™t Ä‘iá»u gì, nên đã nhiá»u lần rá»i xa, tôi vẫn cố gắng tìm cách trở vá». Má»™t ảo tưởng vá» nÆ¡i im khuất? Hay cần phải nuôi dưỡng má»™t nÆ¡i chốn để trở vá» cho kẻ xa quê hương? Có thể ta sẽ trở vá» ngay trong ngà y mai. Tôi nhá»§ thầm như váºy, khi băng qua đưá»ng đầy xe cá»™ dừng lại chỠđèn xanh.
Phải mất má»™t tiếng đồng hồ, tôi má»›i là m xong bữa ăn gồm: má»™t nồi cÆ¡m, tô soupe, rau sống và thịt kho. Vừa ngồi và o bà n, tôi nghe có tiếng gõ cá»a dè dặt, vì lưá»i biếng tôi ngồi yên trên ghế nói má»i và o. Lạ lùng chưa Nguyên hiện ra ở cá»a vá»›i chiếc va ly lá»›n. Tôi vá»™i kéo ghế đứng dáºy :
- Tôi không mơ đấy chứ!
Nà ng cưá»i nói :
- Thì Nguyên đã viết thư báo cho anh trước rồi còn gì.
Trong má»™t lá thư, tôi còn nhá»› đã viết: Nếu Nguyên có dịp xuống thăm thà nh phố ồn à o nà y hãy ghé thăm tôi. Chúng ta vẫn xem nhau là bạn như những ngà y còn Ä‘i há»c và tôi hứa nhất định không “yêu†cô đâu mà sợ. Nguyên trả lá»i bằng lòng, nhưng không hẹn rõ rà ng, nên tôi tưởng nà ng sẽ đến và o dịp nghỉ hè không ngá» lại là đêm nay. Tôi chỉ mâm cÆ¡m :
- Số bạn tháºt may, tôi Ä‘ang đói, nếu đến trá»… chừng mưá»i phút chắc bạn chỉ có cÆ¡ há»™i Ä‘i rá»a chén. Bây giá» hãy Ä‘i thay quần áo rồi ngồi ăn vá»›i tôi cho vui.
Tôi đến xách va ly và chỉ cho Nguyên biết phòng ngá»§ và nhà tắm. Má»™t lúc sau, nà ng đã thay xong bá»™ quần áo có hoa lá»›n và mặc thêm má»™t chiếc áo len trắng má»ng. Nà ng há»i :
- Anh không lạnh sao mà không mặc áo len?
Tôi lắc đầu.
- Tôi vừa mới nấu cơm xong.
Nà ng cưá»i lá»›n.
- Tá»™i nghiệp chưa. Ai bảo ông giáo cứ khó tánh kén chá»n hiá»n thê mãi.
Trong phòng chỉ có hai chiếc ghế mây, tháºt vừa đủ. Tôi kéo má»™t chiếc ghế má»i Nguyên và tôi ngồi xuống chiếc ghế đối diện vá»›i nà ng.
- Ä‚n cho no nghe bạn. Ãừng khách sáo rồi tối đến lại bắt tôi phải lặn lá»™i Ä‘i mua bánh mì tá»™i nghiệp.
Chúng tôi bắt đầu bữa ăn má»™t cách vui vẽ. Nếm qua món soupe, nà ng khen tôi nấu ngon không thua gì những nhà hà ng lá»›n. Tôi báºt cưá»i nói :
- Nịnh vừa thôi chứ bạn. Ãịnh bắt tôi ngà y mai phải nấu nướng cho bạn ăn nữa sao?
Chợt nhá»› ra câu chuyện vá»›i cô bán hà ng ở siêu thị lúc chiá»u, tôi kể lại cho Nguyên nghe. Nà ng há»i :
- Váºy theo anh. Nguyên Ä‘em đến cho anh ân sá»§ng hay tai há»a?
- Ãà n bà thưá»ng Ä‘em đến cả hai Ä‘iá»u đó cùng má»™t lúc.
- Nói chi mà dễ sợ.
Ngá»n nến trên bà n ăn sắp tắt, tôi đứng dáºy Ä‘i lấy cây nến khác, châm mồi và gắn trên thân cân nến tà n.
- Bóng điện ở phòng nà y bị cháy hả anh?
- Không. Từ bữa ăn tối trở Ä‘i, tôi sợ phải nhìn ánh sáng đèn Ä‘iện, nếu không có việc cần là m tôi thưá»ng để nhà tối om. Có chút bóng tối để ẩn mình, tôi thấy sống dá»… dà ng hÆ¡n, không tin Nguyên cứ là m thá» xem.
Nà ng lắc đầu.
- Nguyên chịu thua. Anh luôn luôn có những tÃnh kỳ quặc. Anh nhá»› không, năm cuối ở trung há»c má»™t lần chúng ta cùng Ä‘i dạo chÆ¡i trong rừng thông, anh mãi Ä‘uổi theo má»™t con sóc rồi bá» Ä‘i luôn. Sợ đêm xuống có thể bị lạc, Nguyên đã tức tưởi khóc lần mò Ä‘i vá» má»™t mình. Và o thà nh phố gặp lại anh ngồi ngoà i hiên má»™t quán cà phê, anh nói tỉnh bÆ¡: Tôi Ä‘uổi theo con sóc đến đây bị mất dấu. Nguyên không nhá»› anh còn nói gì nữa. Nguyên má»›i chịu ngồi xuống uống nước vá»›i anh, có lẽ ngay từ lần ấy Nguyên đã bị cái tÃnh kỳ quặc cá»§a anh mê hoặc.
Tôi khua tay.
- Thôi chứ. Ká»· niệm, bạn nháºn ra không, chỉ là m bữa ăn nguá»™i Ä‘i.
Nhưng rồi bữa ăn được hâm nóng bằng ká»· niệm cá»§a má»—i ngưá»i. Nguyên kể lại những ngà y há»c ná»™i trú ở Ãà Lạt. Nà ng nói trên ấy bây giá»i lạnh ghê lắm nếu ở trong phòng má»™t mình, nhưng ra ngoà i nhìn thấy những cây anh đà o nở rá»™ tá»± nhiên mình cảm thấy ấm áp hÆ¡n. Rồi nà ng tiếp tục nói vá» những ngưá»i bạn, đặc tÃnh cá»§a các giáo sư và các môn há»c.
- “Luáºn lý toán há»c†khô khan quá, nà ng nói, đầu óc Nguyên chẳng ghi nháºn được gì, đến kỳ thi cuối năm không biết là m sao đây.
Tôi nói :
- Với đà n bà , hai với hai là năm dễ hiểu hơn hai với hai là bốn.
Nà ng nhăn mặt.
- Ông khi dá»… tôi quá váºy. Nói cho ông biết kỳ thi đệ nhất lục cá nguyệt vừa qua, tôi đã đứng nhất và trong lá»›p tôi không thiếu những đấng “thông minh nhất nam tá»â€ như ông đâu. Ãùa váºy chứ, trưá»ng anh hiện dạy có dá»… chịu không, tốt nghiệp xong Nguyên nhá» anh xin cho dạy vá»›i.
- Nếu bạn dạy ở đây, tôi xin đổi đi nơi khác.
- Bá»™ giáºn rồi sao?
- Không phải váºy. Tôi chỉ sợ gặp bạn mãi, tôi chắc sẽ bị bạn mê hoặc mất.
Tôi dùng hai chữ “mê hoặc†cá»§a nà ng khiến Nguyên cưá»i ngất, đến phải buông đũa xuống.
Bữa cÆ¡m không có gì, nhưng chúng tôi cÅ©ng kéo dà i khá lâu và chấm dứt bằng những trái máºn và ng má»ng, những trái dâu chÃn đỠtươi, Nguyên mang từ Ãà Lạt xuống. Nà ng nói :
- Ở Ãà Lạt, Nguyên biết có má»™t chá»— bán rượu dâu nguyên chất rất ngá»t lịm nhưng dá»… say ngầm. Ãịnh mua cho anh mấy chai, nhưng nghỉ đà n ông có rượu dá»… sợ lắm nên thôi.
Tôi ngây thÆ¡ há»i :
- Tại sao váºy?
- Nguyên sợ biết đâu vì mấy chai rượu dâu anh sẽ nói “yêu†Nguyên.
- Ô, như thế ngưá»i sợ rượu phải là tôi má»›i đúng chứ.
Chúng tôi pha cà phê uống và tiếp tục nói không ngá»›t những chuyện đâu đâu đến khuya khi những đóa hồng Nguyên mua tặng tôi, cắm và o chiếc ly lá»›n trên bà n toả hương thÆ¡m ngà o ngạt. Tôi phải má»i Nguyên Ä‘i nghỉ để còn lấy sức Ä‘i dạo chÆ¡i ngà y mai.
Ãêm Giáng Sinh đến vá»›i sá»± chuẩn bị nhá»™n nhịp cá»§a ngưá»i Công giáo. Trong nhà thá» Ãức Bà đông nghẹt những con chiên đứng ở các hà nh lang, khiến ngưá»i ta chẳng thể nà o nhìn thấy Ãức Tổng Giám mục Ä‘ang là m lá»… trên bệ cao. Bên ngoà i nhà thá», Ä‘a số là những ngưá»i tuổi trẻ. Há» chưng diện quần áo đủ mốt, Ä‘eo mặt nạ, đội mÅ© giấy và miệng thổi những chiếc ống có vòi thò ra thụt và o như lưỡi rắn. Há» ném hoa giấy má»™t cách xấc xuợc và o mặt những ngưá»i Ä‘i đưá»ng và tất cả Ä‘á»u giỡn như Ä‘ang tham dá»± lá»… mừng Chúa ra Ä‘á»i.
Vì lý do an ninh, lá»… ná»a đêm được cá» hà nh trước mưá»i hai giá» khuya. Buổi lá»… thiếu cái lạnh cá»§a đêm khuya và sá»± yên tÄ©nh giả tạo là m cho buổi lể như được mong cho chóng qua. Tôi còn nhá»› lần dá»± lá»… ở má»™t ngôi là ng nhá» sát bải biển Thanh Bồ, nÆ¡i Ä‘a số dân chúng là những nguá»i di cư còn nghèo khổ và nghá» chà i lưới chưa Ä‘em lại mức sống tạm đủ cho má»i ngưá»i. Nhà thỠđược lợp tôn, gác chuông dá»±ng trên những thân tre cao. Các con chiên đã phải quì gối Ä‘á»c kinh ngoà i sân trên cát uá»›t. Tiếng kinh cầu lẫn trong tiếng gió, tiếng sóng và sương lạnh đã giúp tôi thấu hiểu tại sao ngưá»i ta phải tin má»™t đấng thiêng liêng và tại sao đấng thiêng liêng cần phải hiện hữu. Tôi cÅ©ng đã tá»± há»i, phải chăng tÃn ngưỡng Ä‘Ãch thá»±c chỉ có ở những ngưá»i nghèo khổ. “Vinh danh Thiên Chúa trên trá»i. Bình an dưới thế cho ngưá»i thiện tâmâ€. Tiếng đồng ca cá»§a các em nhá» rét run trong những chiếc áo rách vải, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng ngưá»i thà nh kÃnh ngẩng mặt nhìn trá»i chá» mong phép lạ, đã là m tôi ứa nước mắt. Còn lúc nà y, ở đây, buổi lá»… vừa chấm dứt bằng má»™t hồi chuông uể oải, tiếng ồn à o đã dẩy lên Ä‘iếc tai bởi những ngưá»i nôn nóng di chuyển sá»›m.
Tôi và Nguyên phải Ä‘i và o chá»— Ä‘áºu xe hÆ¡i để đỡ chen lấn. Có tiếng thưa thầy khi chúng tôi Ä‘i ngang qua má»™t chiếc xe sÆ¡n mà u xanh thẩm. Bé Giang mở cá»a xe bước xuống. Trong chiếc áo dà i ngắn vạt mà u cá và ng rá»±c rỡ nổi báºt trong đêm, trông em lạ và cao hÆ¡n ngà y thưá»ng mặc đồ đầm đến trưá»ng. Em có vẻ mừng rỡ gặp tôi ở đây, em há»i :
- Thưa thầy, thầy không vỠngoà i Trung?
- Không. Tôi ở lại đây.
- A! Như váºy, thầy có thể đến dá»± tiệc chung vui vá»›i gia đình em rồi. Ba má em ở nhà thá» sắp ra, xin thầy đợi Ãt phút để em được giá»›i thiệu.
- Cám Æ¡n em. Rất tiếc, tôi phải chung vui vá»›i ngưá»i bạn đây.
Tôi chỉ Nguyên. Em ngạc nhiên nhìn nà ng rồi quay lại há»i tôi :
- Má»™t ngưá»i bạn cá»§a thầy?
- Phải.
Em cúi đầu chà o Nguyên xong nhanh nhẹn mở cưa xe và o ngồi khuất trong bóng tối ở ghế sau.
Tôi nắm tay Nguyên Ä‘i len lá»i giữa những chiếc xe Ä‘ang rồ máy, thoát ra khá»i đám đông chen lấn, bằng má»™t con đưá»ng nhá» dần ra khá»i trung tâm thà nh phố.
HẾT
|