Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 102: Tư Xuân
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền hồ lộng Trần tri huyện một hồi, rốt cuộc cho thả y về. Trần tri huyện giống như được đặc xá, lập tức cho người ôm xác thằng cháu rồi chạy thẳng.
Lúc này đã là giờ Tuất, đã khua lắm rồi, Đường Huyền đứng dậy uốn éo vài cái, sau đó tới tìm Thanh Liên. Hôm nay đã được một tháng kể từ lúc bắt đầu dùng thuốc của Hồ đại phu. Giun đệ đệ của hắn đã béo lên trông thấy, có thể đứng thằng như người bình thường. Đường Huyền quyết định đêm nay sẽ cho tiểu Liên phi của hắn một sự kinh hỉ.
Trong sân gió thổi xào xác, hương hoa cúc phảng phất khiến người ta có cảm giác trầm mặc.
Đường Huyền bước vào thì phát hiện có bóng người đứng ngoài hành lang, người nọ chắc chắn là nữ tử, thân hình nhỏ nhắn, mái tóc dài phất phơ trong gió, Đường Huyền vừa nhìn liền cho rằng đây là Thanh Liên.
Nghĩ vậy hắn cười hắc hắc, rón rén bước lại gần. Sau đó đưa tay chụp hai mắt nàng lại, nhỏ giọng nói:
- Tiểu mỹ nhân, đoán xem ca ca là ai?
- Dũng ca, là chàng sao? Tại sao muộn như vậy ngươi mới tới a! Ta rất nhớ chàng a!
Nàng kia thân thể hơi dựa vào người Đường Huyền thỏ thẻ nói.
“Cái gì? Dũng ca?”
Đường Huyền cả kinh, có lẽ nào tiểu Liên phi… Dũng ca là thằng nào, lão tử mà bắt được thì không cho nó làm thái giám không được!
Nàng kia thấy hắn không nói lời nào, bèn sâu kín nói:
- Dũng ca, chàng giận sao? Ta cũng không muốn lén lút như vậy, nhưng chàng yên tâm, chờ ta tìm được cơ hội rời khỏi đây, chúng ta lúc đó sẽ thành thân, cả đời sống hạnh phúc với nhau!
Đường Huyền ngây ngốc, không ngờ Thanh Liên thực sự phản bội mình.
Như vậy bao lâu nay nàng dịu dàng với mình thì ra tất cả chỉ là dối trá! Hừ, nàng đã muốn tư xuân thì đừng trách lão tử háo sắc, đời này nàng cũng đừng hòng rời khỏi ta!
Nghĩ vậy hắn hung hăng đưa tay mò xuống dưới, ôm lấy hai con thỏ của nữ nhân, sau đó dùng sức xoa bóp.
Nữ nhân kia lập tức run người, hơi thở trở nên dồn dập, gấp giọng:
- Dũng ca… ta sớm muộn cũng là người của chàng… đừng thế mà…
Nữ nhân tuy nói vậy nhưng cũng chỉ dãy giụa vài cái tượng trưng, tùy cho hắn chà đạp.
Đường Huyền thấy thế càng tức giận, xem ra đôi cẩu nam nữ này làm trò cũng không phải ngày một ngày hai. Hôm đầu tiên gặp Thanh Liên rõ ràng bộ ngực còn chưa phát dục hết, tuy cũng đã kha khá rồi nhưng tuyệt đối không thể vừa to vừa săn như bây giờ, rõ ràng là có kẻ xoa bóp lâu ngày, ngay cả eo mông cũng trở nên đầy đặn hơn nhiều. Mẹ kiếp, thì ra là tư thông với nhau từ lâu rồi, không ngờ còn chạy theo cả đoạn đường từ kinh thành tới đây, tên Dũng ca này sắc đảm cũng không nhỏ đi. Chờ lão tử bắt được ngươi… Hừ hừ…
Đường Huyền xoa bóp chán chê, liền muốn đưa nàng vào phòng, xử tử ngay lập tức. Nhưng lại nghĩ nếu nàng nhận ra ta không phải Dũng ca, vậy thì làm sao nhỉ? Mẹ kiếp, nàng vốn là của lão tử, việc gì phải quản nàng nhận ra hay không, ăn trước tính sau!
Chính lúc đang muốn bế nữ nhân lên, từ phía sau một giọng nó nhỏ nhẹ dịu dàng truyền tới:
- Đường công tử, người đang làm gì đó?
Đường Huyền nghe giọng này rất quen, hình như là giọng tiểu Liên phi yếu quý của hắn… A, không đúng, nếu là giọng của Thanh Liên, vậy người trong ngực ta… Toát mồ hôi, Đường Huyền hởi ngẩng cổ lên ngó, lập tức trông thấy khuôn mặt nữ nhân kia. Nàng này dung mạo không tồi, nhưng còn kém Thanh Liên rất xa, lúc này đang nhắm chặt hai mắt, đôi má đỏ hồng, rõ ràng là bộ dáng sẵn sàng để Đường Huyền tùy ý chém giết.
Đường Huyền trong cả mừng, sau đó lại tự chửi bản thân hồ đồ. “Lão tử biết ngay mà, tiểu Liên phi sao có thể phản bội ta, hắc hắc, thật xin lỗi tiểu Liên phi rồi. Chỉ là… đúng là cảm xúc tay rất tốt, co giãn đàn hồi rất thích…”
Đường Huyền lúc này ngược lại giống như gian dâm bị Thanh Liên bắt quả tang. Nhưng hắn không vội buông nữ tử kia ra để thanh minh. Hắn giả bộ tạo một nét mặt thật nghiêm trọng, sau đó quay lại, khẽ ra hiệu cho Thanh Liên rời đi. Nhìn nét mặt nghiêm túc của hắn, Thanh Liên cũng nghĩ hẳn là có chuyện hệ trọng, bèn cười một tiếng lui đi. Mặc dù có nhìn thấy nữ nhân trong ngực Đường Huyền, nàng cũng chỉ cho là có lý do riêng nào đó, mà cho dù Đường Huyền thực sự có tình nhân khác, nàng cũng không muốn ghen, không thể ghen, vì người có tiền có quyền như hắn việc có vài nữ nhân quanh người cũng rất tự nhiên.
- Dũng ca, chàng thật là xấu a!
Nàng kia nỉ non cả người mềm nhũn dựa hoàn toàn vào người Đường Huyền. Đường Huyền cảm giác hơi ấm nữ nhân áp vào người, cũng rất muốn đè nàng ra xử luôn tại chỗ, dù sao thịt cũng dâng lên miệng không ăn thì thật phí phạm, nhưng mà Thanh Liên đang đứng cách đó không xa, việc này lại có chút không tiện. Đường Huyền mặc dù rất thích ăn vụng, thế nhưng mà… hắc hắc, thế này thì hơi quá lộ liễn, lão tử vẫn còn chưa luyện được da mặt dày tới mức đó.
Đường Huyền tiếc nuối, hai tai lại sờ loạn thêm một lượt, sau đó luồn thẳng vào trong, bóp chán bóp chê hắn mới buông tha nàng. Nữ nhân nọ bị hắn xoa bóp mà không chút phản ứng, cả người như mê sảng, chỉ thirng thoảng rên vài tiếng, thấy hắn chợt dừng tay thì nàng mới tỉnh lại, đang định hỏi hắn làm sao thì Đường Huyền trầm giọng nói nhỏ vào tai nàng:
- Không ổn, có người tới rồi, ta phải đi đây!
Dứt lời hẳn buông nàng ra, sau đó nhảy lui ra sau vài bước. Không đợi cho nữ nhân quay đầu lại, hắn lại chợt quát to:
- Tặc nhân nơi nào dám đột nhập vào đây?!
Vị nữ tử kia nghe vậy mà hoảng sợ run cả người. Nàng còn tưởng vừa rồi mình cùng “Dũng ca” đã bị bắt quả tang, cũng chính vì thế mà “Dũng ca” mới bỏ chạy, thiếu chút nữa thì ngã ra đất. Nàng hiện tại quần áo xộc xệch, xuân quan lộ ra không ít, bèn ngồi xuống đất ôm chặt trước ngực không dám lên tiếng, chỉ hy vọng vị công tử kia không nhìn thấy quá nhiều.
Đường Huyền nghiêm trang bước tới, cao giọng nói:
- Vừa rồi tại hạ có thấy một bóng người lẻn vào đây, nghi ngờ có thể là phường trộm cướp, cô nương có thấy hắn hay không?
Nàng kia thầm thở phài một hơi, xem ra vị công tử này còn chưa nhìn thấy mình cùng “Dũng ca”, bèn nhút nhát trả lời:
- Nô tỳ không thấy…
- Ừm… Ồ, cô nương là ai, sao nửa đêm nửa hôm lại ngồi đây, quần áo lại rối loạn thế kia, có phải bị kẻ xấu khi dễ không?
Vị cô nương kia ấp úng nói:
- Không… không phải. Nô tỳ là nha hoàn của Thanh Liên tiểu thư, vừa rồi… vừa rồi là nô tỳ không cẩn thận trượt chân ngã thôi!
Đường Huyền gật gật đầu, quay đầu quan sát xung quanh, nghiêm nghị nói:
- Vậy thì tốt, đêm khuya rồi ngươi mau đi nghỉ đi. Buổi tối đừng chạy lung tung, dạo này sắc lang nhiều lắm!
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 103: Đêm Xuân
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Đường Huyền đợi nha hoàn kia rời khỏi, bèn quay lại ôm lấy Thanh Liên đằng sau.
- Bảo bối, muộn như vậy còn không ngủ, có tâm sự gì sao?
Thanh Liên thấp giọng nói:
- Công tử, có phải Thanh Liên vừa quấy rầy chuyện tốt của ngày không?
- Chuyện tốt?... Ah, ha ha, làm gì có chuyện đó, thực ra nha hoàn đó vừa rồi hình như đứng ra gió quá lâu nên có chút tức ngực, ta chỉ là giúp nàng ta xoa bóp một chút để máu lưu thông thôi… hay là ta cũng giúp nàng xoa bóp một chút!
Nói xong cũng không đợi Thanh Liên phản đối hai tay hắn liền sờ loạn một hồi.
Thanh Liên cũng không kháng cự, khuôn mặt đỏ hồng lên, cúi đầu nói:
- Công tử, đừng… bên ngoài trời gió to, vào trong nhà đã…
Đường Huyền thấy Thanh Liên giống như đã hoàn toàn mặc cho mình thích làm gì thì làm, liền vui mừng, ôm nàng lên bế vào trong nhà, ra hiệu cho bọn nha hoàn lui đi rồi đóng cửa phòng lại.
Ngoài trời gió thổi lá cây xào xạc, trong phòng ánh nến dập dờn, cảnh sắc vừa động mà vừa tĩnh. Thanh Liên bị Đường Huyền nằm đè trên người, chỉ nhắm mắt im lăng, thân thể mềm mại hơi run run lên, đôi môi nhỏ xinh mím chặt lại, có vẻ nàng có chút sợ hãi.
- Thanh Liên, trăng hôm nay thật đẹp a!
Đường Huyền thấy nàng có vẻ quá căng thẳng, bèn nói vài câu cho có chút không khí.
- A…
Thanh Liên mở mắt, thấy hắn nhìn mình chằm chằm thì càng ngượng ngùng hơn. Sau đó không biết nàng lấy dũng khí từ đâu, chợt ngẩng đầu hỏi:
- Công tử, Thanh Liên có đẹp không?
Đường Huyền hơi sửng sốt, lại nhìn xuống khuôn mặt nàng, lúc này dưới ánh nến đôi mắt Thanh Liên lại trở nên sáng hơn bao giờ hết, Đường Huyền sâu vào mắt nàng mà ngẩn ngơ.
Thấy hắn không nói gì, Thanh Liên rầu rĩ nói:
- Có phải thiếp không đẹp không? Vì sao người im lặng như vậy?
Đường Huyền lúc này mới tỉnh lại, đưa tay nâng cằm nàng lên, cười nói:
- Là nàng quá đẹp, đẹp tới mức ta không biết nên khen ngợi thế nào, có lẽ thế gian từ xưa chưa từng xuất hiện người đẹp như nàng nên người ta cũng chưa nghĩ ra những từ ngữ để ca ngợi vẻ đẹp giống như nàng!
Thanh Liên biết hắn đang khoác lác, nhưng nghe cũng cảm thấy trong lòng vô cùng vui thích, nhoẻn miệng cười nói:
- Công tử lại gạt người rồi… Nhưng Thanh Liên rất thích nghe, người cứ gạt Thanh Liên cả đời nhé!
Nàng nói xong thì phát hiện Đường Huyền đang nhìn mình chằm chằm, mặc dù rất e thẹn nhưng nàng cũng đưa mắt nhìn lại hắn.
Trong giây lát hai người chỉ yên lặng nhìn nhau.
Trong giây lát, Đường Huyền chợt mạnh mẽ cúi xuống hôn lấy môi Thanh Liên. Thanh Liên khẽ run người một cái, sau đó vòng tay qua cổ hắn ôm chặt lấy...
Trong đêm tối gió trời thổi càng lúc càng mạnh hơn, ngọn nến leo lắt trong phòng phụt tắt, ngoài tiếng gió, tiếng lá cây, chỉ còn lại tiếng cọt kẹt rất nhỏ thỉnh thoảng vang lên.
…
Cũng không biết qua bao lâu thời gian, trời lặng gió dần. Trong phòng xuân sắc vẫn tràn ngập. Đường Huyền chưa ngủ, hắn không ngủ được. Nhìn Thanh Liên nằm trong lòng, đôi mắt nhắm ghiền, trên má còn vương chút mồ hôi. Nếu lúc này có điếu thuốc thì thực là sảng khoái!
Hôm nay là lần đầu của cả hai, thực ra với Đường Huyền là lần đầu khi tới thời đại này. Chỉ mới nằm một lúc tiểu đệ đệ đã lại ngẩng đầu đòi ăn. Nhưng hắn không dám quá ham hố, không nói Thanh Liên hôm nay mới là lần đầu, ngay bản thân hắn cũng mới lần đầu hoạt động sau quãng thời gian dài, theo lời Hồ lão đầu thì phải biết điều độ, đợi sau này ổn định sẽ chơi bời thỏa sức! Trong đêm tối hắn nghĩ bâng quơ đủ thứ, nghĩ xem sau này nên phao thêm bao nhiêu mỹ nữ, nghĩ xem mỗi ngày làm bao nhiêu lần thì hợp lý, nghĩ xem sinh bao nhiêu đứa con… Bất tri bất giác hắn cũng chìm vào giấc ngủ rồi.
Cực phẩm hôn quân Tác giả: Thiên Thiên Vi Nhất Tiếu
Chương 104
Dịch: Thủy Phiến
Nguồn: 4vn
Thẳng tới hoàng hôn ngày hôm sau Đường Huyền mới dậy, mở mắt ra, hắn thấy Thanh Liên đang ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu vào tạo nên một vầng sáng vàng nhạt trên người nàng, thoạt nhìn giống một bức tranh tĩnh vật.
Đường Huyền không lên tiếng, chỉ lặng yên ngắm nàng, có cảm giác bao nhiêu phiền não cũng theo đó mà trôi đi hết… Mặc dù hắn vốn chẳng có chút phiền não nào.
Từ phía sau ôm lấy eo nàng, Đường Huyền ghé vào tai nàng nói:
- Liên nhi, đang suy nghĩ gì đó?
Thanh Liên còn chưa kịp trả lời đã bị hắn bế lên giường.
Lăn qua lăn lại, Thanh Liên khẽ đẩy hắn nói:
- Công tử, người lại muốn khi dễ thiếp!
- Đâu có, là ta muốn hoạt động thể dục buổi sáng một chút thôi!
Hai người đùa giỡn chốc lát thì trời đã tối. Mọi người cũng đã ăn xong bữa tối, lúc này mới thấy Đường Huyền bước ra, ai nấy đều cười híp mắt chúc mừng. Ngày thường hắn cùng Thanh Liên vốn không ở cùng phòng, hôm nay lại cùng nhau ngủ tới giờ mới dậy, đủ hiểu tối qua xảy ra chuyện gì.
Đường Huyền kéo Hồ đại phu qua một bên nói nhỏ:
- Lão Hồ, thuốc của ngươi quả nhiên rất hiệu quả. Ha ha, nhưng mà… nếu có thể giúp bổn công tử mạnh mẽ hơn nữa, bổn công tử sẽ trọng đãi ngươi. Còn nhớ ba cô nương hôm trước không, bổn công tử đã bảo tú bà chăm sóc kỹ ba người họ để chờ Hồ lão đầu ngươi về a! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu bổn công tử mà gặp chút sự cố hay tác dụng phụ nào của thuốc thì… ngươi tự hiểu phải làm sao chứ?
Hồ đại phu toát mồ hôi gật đầu vâng dạ:
- Vâng vâng, là giết cho chó ăn! Nhưng mà công tử yên tâm, thuốc của tiểu nhân dù chưa phải tiên đan thần dược nhưng cũng chưa từng hại ai bao giờ, đảm bảo ngài từ nay về sau chỉ có mạnh mẽ hơn chứ không thể gặp sự cố gì đâu!
- Ha ha, vậy thì tốt! Ta cũng chỉ dọa ngươi thế thôi, dù sao hiện tại ngươi cũng đã là tỷ phu của ta, có lẽ nào ta lại đối xử với ngươi như vậy? Cùng lắm thì… tố cáo một chút với tỷ tỷ chuyện ngươi gian díu ở ngoài thôi a! Hắc hắc!
Hồ đại phu nghe mà thầm kêu khổ, để cho con cọp cái kia biết mình ra ngoài chơi giá thì chẳng thà bị chém đầu cho chó ăn còn dễ chịu hơn!
Đường Huyền cùng Thanh Liên ăn bữa tối xong, hắn ngồi vắt vẻo trên ghế, vẫy Thanh Liên lại, đặt nàng ngồi lên đùi mình, hít hít mùi hương nhàn nhạt trên người nàng, nhỏ giọng nói:
- Liên nhi, hiện tại trẫm có chút việc cần hỏi nàng đây!
- Đường công tử cứ nói!
- Ai nha, Liên nhi a, nàng còn gọi cái gì công tử nữa, chú ta cũng đã… đã cái kia…hiện tại nàng coi như là nương tử của ta rồi, phải đổi cách xưng hô đi!