 |
|

10-08-2008, 08:32 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 6 : Má»™t Bức Thư Máºt Rất Quan Trá»ng
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
ÃÆ¡n ChÃnh lấy là m lạ, nói:
-Tiểu Quyên nà o? Tôi là m gì mà đắc tội với nà ng?
Triệu Tiá»n Tôn trá» Ãà m bà , đáp:
-Vị nà y là Tiểu Quyên đây! Tiểu Quyên là phương danh bà nhưng khắp thiên hạ ngoà i tôi ra không ai dám gá»i đến!
ÃÆ¡n ChÃnh vừa tức vừa buồn cưá»i, nói:
-Thế ra đó là phương danh cá»§a Ãà m bà đây. Tại hạ không biết, dám mạo muá»™i nói ra. Váºy xin thứ lá»—i.
Triệu Tiá»n Tôn ra vẻ tức giáºn, trừng mắt nói:
-Kẻ không biết là không có lỗi. Nhưng chỉ phạm lần đầu còn có thể tha thứ, chứ phạm đến lần hai thì không tha thứ được.
ÃÆ¡n ChÃnh nói:
-Tại hạ tuy bấy lâu ngưỡng má»™ đại danh Ãà m ông, Ãà m bà ở động Xung Tiêu núi Hoa SÆ¡n nhưng chưa có cÆ¡ duyên được quen biết. Tại hạ tá»± xét mình chưa bao giá» phê bình chuyện ngưá»i khác lúc vắng, thì là m gì đắc tá»™i vá»›i Ãà m bà ?
Triệu Tiá»n Tôn tức giáºn nói:
-Tôi vừa há»i "Tiểu Quyên! Gần đây vẫn vui vẻ chứ?" Bà chưa kịp trả lá»i thì năm ông con quý tá» cá»§a các hạ là m bá»™ tịch nghênh ngang Ä‘i và o, là m gián Ä‘oạn câu chuyện cá»§a bà , cho đến bây giá» bà vẫn chưa kịp trả lá»i tôi. ÃÆ¡n lão hiệp! Lão hiệp thá» há»i xem Tiểu Quyên là hạng ngưá»i nà o? Tôi, Triệu Tiá»n Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương là ai? Chẳng lẽ chúng tôi Ä‘ang nói chuyện vá»›i nhau cứ để các ông là m gián Ä‘oạn hay sao?
ÃÆ¡n ChÃnh nghe y nói có vẻ ngô nghê thì trong bụng cưá»i thầm, đáp:
-Tại hạ có Ä‘iá»u chưa rõ cần thỉnh giáo các hạ.
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Ãiá»u chi? Tôi mà cao hứng lên thì chỉ rõ đưá»ng lối cÅ©ng chả ngại gì.
ÃÆ¡n ChÃnh nói:
-Ãa tạ. Các hạ bảo phương danh cá»§a Ãà m bà khắp thiên hạ chỉ mình các hạ nói ra được, có đúng thế không?
Triệu Tiá»n Tôn đáp:
-Ãúng lắm! Nếu các hạ không tin để tôi gá»i lại mà xem. Các hạ thá» há»i có phải tôi đây là Triệu Tiá»n Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương, Phùng Trần Chữ Vệ, Tưởng Thâm Hà n Dương, đã cùng các hạ thách thức nhau rồi không?
ÃÆ¡n ChÃnh đáp:
-Không, không! DÄ© nhiên là tôi không dám gá»i đâu, nhưng chẳng lẽ Ãà m ông cÅ©ng không dám gá»i ư?
Triệu Tiá»n Tôn Lý mặt giáºn xám xanh, lẳng lặng hồi lâu. Má»i ngưá»i Ä‘á»u tưởng rằng ÃÆ¡n ChÃnh há»i lại Triệu Tiá»n Tôn câu ấy để y khó trả lá»i. Không ngá» Triệu Tiá»n Tôn khóc rống lên, nước mắt già n giụa, tiếng khóc cá»±c kỳ bi thảm. Má»i ngưá»i thấy váºy Ä‘á»u không ai hiểu ra sao cả.
Ai cÅ©ng cho là con ngưá»i chẳng biết sợ trá»i đất là gì, to gan dám trêu chá»c chống báng cả thiết diện phán quan. Má»™t câu nói nhẹ nhà ng mà khiến cho y báºt lên tiếng khóc há» trá»i hỠđất.
ÃÆ¡n ChÃnh thấy y khóc rất thảm thương, bao nhiêu lá»a giáºn từ nãy đến giá» Ä‘á»u tắt ngấm, lại an á»§i y, nói:
-Triệu huynh! Ãó là tại hạ có lá»—i.
Triệu Tiá»n Tôn nức nở nói:
-Tôi không phải hỠTriệu.
ÃÆ¡n ChÃnh cà ng lấy là m lạ, há»i:
-Váºy quý tÃnh các hạ là gì?
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Tôi chả có há» gì cả. Các hạ đừng há»i nữa! Các hạ đừng há»i nữa!
Bấy giá» trong rừng hạnh, những tay cao thá»§ Ä‘á»u Ä‘oán là Triệu Tiá»n Tôn tất có Ä‘iá»u chi cá»±c kỳ thương tâm không thể nói ra được. Nhưng chẳng ai biết là việc gì.
Nếu y không tá»± nói ra thì ngưá»i ngoà i cÅ©ng không tiện há»i.
Má»i ngưá»i thấy Triệu Tiá»n Tôn cứ ấm ức khóc mãi.
Ãà m bà dằn giá»ng nói:
-Ngươi phát điên rồi sao? Trước mặt quý vị đây ngươi không sợ mất mặt ư?
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Bà bá» tôi Ä‘i lấy cái lão Ãà m ông bất tá» kia, tôi không thương tâm sao được.
Tim tôi tan nát, ruột tôi đứt đoạn, còn mỗi cái mặt bên ngoà i, mất thì mất chứ để là m gì?
Má»i ngưá»i nghe, trông nhau mỉm cưá»i. Nguyên trước Triệu Tiá»n Tôn cùng Ãà m bà có má»™t Ä‘oạn tình sá». Sau không biết sao Ãà m bà lại Ä‘i lấy Ãà m ông khiến cho Triệu Tiá»n Tôn phải Ä‘au lòng, tháºm chà muốn vứt cả tên há» Ä‘i, như Ä‘iên như rồ, như ngây như dại.
Bây giá» thấy ông bà Ãà m công đã ngoà i sáu mươi cả rồi mà Triệu Tiá»n Tôn còn nhá»› đến má»—i tình cÅ© kỹ đã mấy chục năm trá»i vẫn còn quyến luyến.
Ãà m bà mặt đầy dăn deo, da mồi tóc bạc, vừa cao vừa lá»›n, không biết lúc trẻ tuổi nhan sắc bà thế nà o mà là m rung động Triệu Tiá»n Tôn đến già cÅ©ng không quên được.
Ãà m bà có vẻ bẽn lẽn, nói:
-Sư huynh còn nói đến chuyện cÅ© là m chi? Nay Cái Bang gặp việc trá»ng đại cần giải quyết, sư huynh phải ngoan ngoãn má»›i được.
Triệu Tiá»n Tôn nghe Ãà m bà thỉnh thót mấy lá»i dưá»ng như lá»t tai lắm. Y nói:
-Váºy nà ng phải quay lại cưá»i vá»›i tôi má»™t cái tôi má»›i chịu nghe!
Ãà m bà chưa cưá»i thì ngưá»i chung quanh đã cưá»i ồ, mà Ãà m bà dưá»ng như không hay biết gì, quay lại nhìn Triệu Tiá»n Tôn rồi cưá»i.
Triệu Tiá»n Tôn nhìn bà như ngây như dại, tâm thần mê mẩn.
Ãà m ông ngồi bên tá» vẻ vô cùng tấm tức nhưng không sao được.
Ãoà n Dá»± trông tình cảnh nà y bất giác cả kinh, nghÄ© thầm: "Ba ngưá»i nà y thâm tình như váºy, hỠđặt hết thảy ngưá»i Ä‘á»i ra ngoà i cuá»™c. Mình... mình cùng Vương cô nương liệu rồi đây có khá»i lâm và o tình trạng nà y không?
Không! Không! Ãà m bà nà y đã có tình ý vá»›i sư huynh, còn Vương cô nương thì thuá»· chung không quên biểu huynh nà ng là Má»™ Dung công tá». Ãem mình so vá»›i Triệu Tiá»n Tôn thì mình hãy còn thua xa."
Triệu Tiá»n Tôn cùng Ãà m công, Ãà m bà sôi nổi lên má»™t lúc vỠân xưa oán cÅ©, Kiá»u Phong nghe, Ä‘oạn nghÄ© lung lắm: "Té ra Triệu Tiá»n Tôn không phải há» Triệu, lại là sư huynh Ãà m bà . Ta thưá»ng nghe Ãà m ông, Ãà m bà ở động Xung Tiêu núi Hoa SÆ¡n nhá» môn tuyệt kỹ cá»§a phái Hoa SÆ¡n mà danh vang thiên hạ. Nay nghe giá»ng nói thì ba ngưá»i nà y tá»±a hồ không cùng má»™t môn phái. Váºy thì Ãà m ông thuá»™c phái Hoa SÆ¡n hay Ãà m bà má»›i thuá»™c phái Hoa SÆ¡n?" Kiá»u Phong còn Ä‘ang nghi hoặc, bá»—ng nghe Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Mấy năm nay mình không xuống Giang nam, nghe đâu ở đất Cô Tô nà y ra gã Má»™ Dung Phục chuyên dung ngón "gáºy ông Ä‘áºp lưng ông". Gã cả gan là m cà n, giết hại ngưá»i vô tá»™i. Mình muốn xen bản lÄ©nh gã thế nà o, liệu có dùng được chÃnh sách "gáºy ông Ä‘áºp lưng ông" vá»›i Triệu Tiá»n Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương nà y không?
Triệu Tiá»n Tôn vừa nói xong mấy câu nà y, bá»—ng lại nghe tiếng ngưá»i khóc rống lên, cÅ©ng thê thảm, cÅ©ng nức nở hệt như tiếng y vừa khóc xong. Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ thì thấy ngưá»i đó vừa khóc vừa kể lể:
-Sư muá»™i Æ¡i! Ta đây có Ä‘iá»u chi không phải vá»›i sư muá»™i mà sao sư muá»™i lại Ä‘i lấy cái lão há» Ãà m, để cho ta đêm thương ngà y nhá»› không lúc nà o khuây, Tiểu Quyên sư muá»™i Æ¡i! Ta nhá»› lại lúc Sư phụ hãy còn, coi ta và nà ng như con ruá»™t ngưá»i. Sư muá»™i bá» ta thì còn mặt mÅ©i nà o mà trông thấy Sư phụ sau nà y nữa?
Từ lá»i nói cho đến âm thanh không khác Triệu Tiá»n Tôn chút nà o. Giả tá»· mà má»i ngưá»i không chÃnh mắt trông miệng y há hốc ra, vẻ mặt kinh dị thì ai cÅ©ng cho là chÃnh y Ä‘ang khóc, Ä‘ang nói. Má»i ngưá»i quay đầu nhìn lại thì ngưá»i phát ra tiếng khóc là má»™t thiếu nữ mặc áo hồng lạt.
Khi thiếu nữ đó quay lại thì chÃnh là A Châu. Ãoà n Dá»± cùng A BÃch và Vương Ngá»c Yến đã biết A Châu rất sở trưá»ng vá» cách bắt chước cá» chỉ cùng giá»ng nói ngưá»i khác nên không lấy gì là m lạ. Còn ngoà i ra ai cÅ©ng ngạc nhiên và buồn cưá»i. Má»i ngưá»i đã tưởng Triệu Tiá»n Tôn thấy A Châu nhái mình tất nhiên nổi giáºn.
Không ngá» y nghe nà ng khóc lóc nói lại cà ng xúc động tâm tình, cÅ©ng mắt đỠhoe,miệng méo xệch, hai hà ng lệ chạy quanh rồi báºt lên tiếng khóc hoà điệu vá»›i A Châu.
ÃÆ¡n ChÃnh chỉ lắc đầu, lên tiếng dõng dạc:
-ÃÆ¡n má»— tuy là há» ÃÆ¡n nhưng năm thê bảy thiếp, con đống cháu đà n chứ chẳng cô đơn chút nà o. Còn Song Oai đại huynh đây tuy há» Song mà chỉ má»™t mình má»™t bóng, lúc nà o cÅ©ng tịch mịch thê lương. Tình trạng nà y chẳng biết ăn năn từ trước, bây giỠđã quá muá»™n rồi, há»—i cÅ©ng không kịp nữa. Song huynh Æ¡i! Hôm nay chúng
ta được Mã phu nhân má»i đến đây phải chăng để bà n vá» việc hôn nhân đại sá»± (!) cá»§a các hạ?
Triệu Tiá»n Tôn lắc đầu, đáp:
-Không phải.
ÃÆ¡n ChÃnh nói:
-Thế thì chúng ta đến đây để thương nghị việc trá»ng yếu cá»§a Cái Bang má»›i là vấn đỠchÃnh.
Triệu Tiá»n Tôn thốt nhiên nổi giáºn, há»i:
-Sao? Chỉ có đại sá»± cá»§a Cái Bang má»›i là vấn đỠchÃnh yếu, còn việc giữa tôi và Tiểu Quyên không phải vấn đỠchÃnh yếu hay sao?
Ãà m ông nghe đến đây không thể nhịn được nữa, nói:
-A Tuệ! A Tuệ! Nếu mình không ngăn cấm thằng cha phát điên rồ kia thì tôi không chịu được nữa đâu!
Má»i ngưá»i nghe đến hai chữ A Tuệ, nghÄ© thầm: "Thế ra phương danh cá»§a Ãà m bà là A Tuệ, còn Tiểu Quyên là do Triệu Tiá»n Tôn đặt ra".
Ãà m bà dáºm chân, nói:
-Không phải y phát điên phát rồ đâu. Ông là m hại y thân tà n ma dại đến thế còn chưa mãn nguyện sao?
Ãà m ông lấy là m lạ, há»i:
-Tôi... tôi ... là m gì mà hại y?
Từ trưởng lão cùng ÃÆ¡n ChÃnh trông nhau, lắc đầu nghÄ© thầm: "Ba ngưá»i già từng ấy tuổi vẫn chưa trót Ä‘á»i, mà lại là những nhân váºt kỳ cá»±u có danh tiếng trong võ lâm. Ai lại giữa chá»— công chúng còn Ä‘em câu chuyện trai gái Ä‘á»i xá»a Ä‘á»i xưa ra mà tranh chấp nhau, tháºt đáng buồn cưá»i".
Từ trưởng lão đằng hắng một tiếng rồi nói:
-Ông bà há» Ãà m cùng huynh ông đây giá lâm tệ bang, khiến cho toà n bang chúng tôi từ trên chà dưới rất là hân hạnh. Mã phu nhân! Phu nhân Ä‘em đầu Ä‘uôi công việc cá»§a phu nhân ra trình bầy Ä‘i!
Từ nãy tá»›i giá», Mã phu nhân vẫn đứng má»™t bên thõng tay cúi đầu, giá» nghe Từ trưởng lão gá»i, nà ng má»›i từ từ quay đầu lại, nói rất nhá»:
-Tiên phu chẳng may qua Ä‘á»i, tiểu nữ chỉ Ä‘au buồn cho số pháºn long Ä‘ong, lại chưa được chút con nà o để nối dõi nhà há» Mã.
Tuy nà ng nói nhá» nhưng thanh âm trong trẻo, rõ rà ng từng tiếng má»™t lá»t và o tai má»i ngưá»i, nghe rất êm ái. Nà ng nói tá»›i đây, câu nói trở nên nhát gừng vì nà ng Ä‘ang nức nở khóc thầm.
Bao nhiêu vị anh hà o trong rừng hạnh nghe nà ng nói bất giác động mối thương tâm. Cùng là tiếng khóc: Triệu Tiá»n Tôn khóc thì khiến cho ngưá»i ta phải báºt cưá»i: A Châu khóc thì là m cho ai nấy Ä‘á»u kinh dị, Mã phu nhân khóc thì khiến cho ngưá»i ta chua xót trong lòng.
Mã phu nhân lại tiếp:
-Sau khi tiểu nữ an táng tiên phu rồi, kiểm Ä‘iểm lại những di váºt cá»§a chà ng, có bắt được má»™t phong máºt thư và cÅ©ng là lá»i di chúc, ngoà i bì Ä‘á»: "Sau khi ta chết yên là nh, thì Ä‘em phong thư nà y đốt ngay láºp tức. Nếu mở ra xem tức là huá»· hoại thân thế ta, dù ta đã ở dưới suối và ng cÅ©ng không yên giấc. Gặp trưá»ng hợp mà ta bị bất đắc kỳ tá» thì phải Ä‘em phong thư nà y trình các trưởng lão để quý vị cùng nhau há»™i đồng mở ra xem. Việc nà y trá»ng đại vô cùng, không được lầm lỡ."
Mã phu nhân nói tá»›i đây, trong rừng hạnh im phăng phắc, ai cÅ©ng lắng tai nghe Ä‘oạn chót vá» việc trình bà y cá»§a nà ng ra sao. Mã phu nhân ngừng lại giây lát rồi từ từ cởi bá»c trên lưng ra, nà ng mở cái túi nhá», rút má»™t phong thư bá»c trong giấy dầu đưa lên, nói:
-Ãây là di thư cá»§a tiên phu. Sau khi phát giác phong thư nà y, thấy lá»i căn dặn viết rất kỹ cà ng, tiểu nữ biết là má»™t việc trá»ng đại, vá»™i Ä‘em lên trình Bang chúa.
May mà lúc nà y Bang chúa cùng các vị trưởng lão Ä‘á»u xuống Giang Nam vá» việc báo cừu cho tiên phu. Vì lẽ đó tiểu nữ chưa trình được thư.
Má»i ngưá»i nghe nà ng nói có vẻ khác lạ, lại nhấn mạnh và o những chữ "may mà ", "vì lẽ đó", ai cÅ©ng liếc nhìn Kiá»u Phong.
Kiá»u Phong thấy từ hồi hôm xảy ra mấy cuá»™c âm mưu trá»ng đại mà việc nà o cÅ©ng nhằm và o mình. Tuy việc Toà n
Quang Thanh cùng tứ lão gây ra phản nghịch đã lắng xuống nhưng chưa gá»i là kết thúc được, thì bây giá» lại má»c ra việc Mã phu nhân.
Nghe tới đây, ông cảm thấy khoan tâm, sắc mặt rất bình tĩnh vì ông tự nghĩ:
-Há» muốn âm mưu Ä‘iá»u gì thì cứ nói ra cho hết Ä‘i. Báºc đại trượng phu phải cho quang minh lá»—i lạc. Kiá»u má»— nà y bình sinh không là m việc gì ám muá»™i thì còn sợ gì ai phao vu hãm hại.
Mã phu nhân lại tiếp:
-Tiểu nữ biết phong thư nà y có quan hệ lá»›n đến bản bang, Bang chúa cùng các trưởng lão đã không có mặt ở Lạc Dương, sợ để cháºm sẽ lỡ thá»i cÆ¡, nên phải qua Trịnh Châu bái kiến. Từ trưởng lão đệ trình phong thư nà y nhá» lão gia tác chá»§. Váºy ná»™i dung bức thư ra sao và công việc hệ trá»ng thế nà o, tiểu nữ xin Từ trưởng lão nói cho má»i ngưá»i nghe.
Từ trưởng lão lại hắng giá»ng mấy tiếng rồi má»›i nói:
-Việc nà y nói ra mang ân mang oán rất nhiá»u. Lão phu tháºt khó nghÄ© quá!
Trưởng lão vừa nói ra hai câu lạnh toát mà lúc nà y trá»i cÅ©ng vừa tối, má»™t lá»›p sương dà y đặc bay phá»§ rừng hạnh, trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u cảm thấy lạnh lẽo âm u.
Từ trưởng lão đưa tay đón lấy phong thư ở trong tay Mã phu nhân rồi tuyên bố:
-Mã Ãại Nguyên từ thá»i tằng tổ, qua tổ phụ đến phụ thân Ä‘á»u là ngưá»i ở Cái Bang, không là trưởng lão thì cÅ©ng là m đến "bát đại đệ tá»" (đệ tá» tám túi). Tôi đã từng chÆ¡i vá»›i Ãại Nguyên từ nhỠđến lá»›n nên rất thuá»™c mặt chữ cá»§a y. Tôi xác nháºn từng chữ trên phong bì đây do chÃnh Mã Ãại Nguyên viết ra. Lúc Mã phu nhân trao thư nà y đến tay tôi, vẫn còn niêm phong y nguyên, chưa có má»™t chút dấu vết nà o chứng tỠđã có ngưá»i mở ra. Tôi e rằng chá» phiên há»™i đồng đông đủ các trưởng lão thì lỡ việc lá»›n cá»§a bản bang nên mở thư ra xem. Lúc mở thư có mặt Thái SÆ¡n thiết diện phán quan ÃÆ¡n huynh đây minh chứng đây.
ÃÆ¡n ChÃnh xác nháºn:
-Ãúng như váºy, lúc đó tại hạ đến thăm Từ trưởng lão tại nÆ¡i ẩn cư, có được mắt trông thấy trưởng lão mở phong thư nà y.
Từ trưởng lão lấy hai ngón tay mở rút thư ra rồi nói:
-Tôi xem chữ viết trong thư, nét bút cứng rắn không phải là chữ Ãại Nguyên, đã lấy là m lạ. Trên đầu thư đỠbốn chữ: "Kiếm nhiệm đại ca" cà ng là m cho tôi ngạc nhiên. Uông Bang chúa qua Ä‘á»i đã lâu sao có ngưá»i viết thư cho ông vá»›i cách xưng hô như váºy. Thế rồi tôi chưa xem ná»™i dung bức thư vá»™i, lại nhìn xuống cuối cùng xem ngưá»i thư danh (ký tên) là ai? Khi xem đến cà ng ngạc nhiên hÆ¡n nữa. Bất giác, tôi buá»™t miệng kêu lên: "á»§a! Thì ra là y!" ÃÆ¡n huynh động tÃnh hiếu kỳ, ngoái đầu sang coi rồi cÅ©ng báºt lên tiếng "á»§a! Thế ra là y!"
Triệu Tiá»n Tôn nói xen và o:
-Lão ÃÆ¡n kia! Thế là không được! Ãó là máºt thư cá»§a Cái Bang. Lão đã không phải là hà ng đệ tá» má»™t túi, hai túi mà cÅ©ng chưa nháºp tịch Cái Bang nữa. Sao ngưá»i ta không má»i mà tá»± nhiên dẫn xác đến, còn xem trá»™m máºt thư cá»§a ngưá»i ta?
Nếu không nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô cá»§a Triệu Tiá»n Tôn mà chỉ nghe mấy câu nà y thì thấy lá»i y rất hợp tình hợp lý. ÃÆ¡n ChÃnh hÆ¡i đỠmặt, nói:
-Tôi... tôi... chỉ ngó chỗ ký tên chứ không nhìn gì đến nội dung bức thư.
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Dù kẻ ăn cắp má»™t ngà n lạng và ng hay ăn cắp má»™t đồng tiá»n cÅ©ng là phưá»ng ăn cắp. Chẳng qua chỉ khác ở chá»— ăn cắp nhiá»u hay ăn cắp Ãt mà thôi. Ngó trá»™m thư ngưá»i ta thì không phải là ngưá»i quân tá». Ãã không phải là quân tá» thì là tiểu nhân, đã là tiểu nhân thì là hạng đê hèn bỉ ổi. Ãã đê hèn bỉ ổi thì nên giết quách Ä‘i.
ÃÆ¡n ChÃnh nhìn năm con rồi xua tay ra hiệu bảo không được vá»ng động, cứ để cho y mặc sức nói cà n rồi sau sẽ hay. Tuy lão trong lòng căm giáºn nhưng cÅ©ng cảm thấy có Ä‘iá»u gì khác lạ.
Lão nghÄ© thầm: "Từ lúc thằng cha nà y gặp mình, y chỉ tìm cách trêu chá»c mình, hay là y có thù oán gì vá»›i mình từ trước? Trong đám giang hồ có mấy ngưá»i dám coi thưá»ng ÃÆ¡n gia ở Thái SÆ¡n. Không biết thằng cha nà y là ai
mà mình nghĩ mãi không ra?"
Má»i ngưá»i chỉ mong Từ trưởng lão Ä‘em tên há» ngưá»i thư danh ở cuối bức thư nói ra cho nghe để sẽ là nhân váºt nà o mà khiến cho trưởng lão cùng ÃÆ¡n ChÃnh phải kinh dị đến thế. Khi há» nghe Triệu Tiá»n Tôn nói chuyện lôi thôi rắc rối thì nhiá»u ngưá»i trừng mắt nhìn y ra chiá»u tức giáºn.
Ãà m bà thốt nhiên nói:
-Các ngưá»i nhìn gì mà nhìn lắm thế? Sư huynh ta nói phải lắm.
Triệu Tiá»n Tôn thấy Ãà m bà bênh mình, bất giác quên cả giáºn dữ, nói:
-Các ngưá»i coi đó! Ãến Tiểu Quyên cÅ©ng hiểu váºy, ta còn nhầm lẫn ở chá»— nà o?
Tiểu Quyên đã nói câu nà o hay là m việc gì không có bao giỠnhầm lẫn hết.
Bá»—ng lại thấy má»™t giá»ng nói giống hệt Triệu Tiá»n Tôn nhại lại:
-Phải mà ! Ãến Tiểu Quyên cÅ©ng hiểu váºy, ta còn nhầm lẫn ở chá»— nà o? Tiểu Quyên đã nói câu nà o hay là m việc gì không có bao giá» nhầm lẫn hết. Nà ng lấy Ãà m ông, không chịu lấy ngươi cÅ©ng hoà n toà n là đúng!
Ngưá»i đó chÃnh là A Châu. Nguyên từ lúc Triệu Tiá»n Tôn ra Ä‘iá»u khinh miệt Má»™ Dung công tá», nà ng vẫn còn ôm má»™t mối căm há»n, nên cứ nhè y để khiêu khÃch.
Triệu Tiá»n Tôn nghe A Châu nói thì dở cưá»i dở mếu. A Châu đã khéo dùng những cái mâu thuẫn cá»§a Triệu Tiá»n Tôn để chế giá»…u y, chẳng khác gì thá»§ pháp "gáºy ông Ä‘áºp lưng ông" cá»§a Má»™ Dung công tá».
Lúc nà y A Châu được hai ngưá»i đưa mắt thầm cám Æ¡n nà ng. Bên trái là tia mắt cá»§a Ãà m ông, bên phải là tia mắt cá»§a ÃÆ¡n ChÃnh. CÅ©ng giữa lúc nà y, má»™t bóng ngưá»i thoáng qua, Ãà m bà đã nhảy đến trước mặt A Châu, giÆ¡ tay lên tát nà ng má»™t cái tháºt mạnh và quát há»i:
-Ta lấy chồng đúng hay lấy chồng nhầm thì việc gì đến con tiện tỳ nà y?
Bà ra tay cá»±c lẹ, A Châu muốn tránh mà không kịp, ngưá»i bên cạnh cÅ©ng không có cách nà o cứu viện. Nà ng bị cái tát, mặt trắng nõn nà bá»—ng lằn lên năm vết ngón tay tÃm bầm.
Triệu Tiá»n Tôn cưá»i ha hả, nói:
-Cho con tiện tỳ nà y má»™t bà i há»c thế là phải. Ai bảo mi hay mồn năm miệng mưá»i.
A Châu nước mắt chạy quanh, toan khóc lên thì Ãà m ông đã thò và o trong bá»c lấy ra má»™t cái há»™p bằng ngá»c nhá», mở nắp há»™p, bôi dầu và o đầu ngón tay xoa lên má nà ng. Những thương tÃch ở trên mặt nà ng bá»›t xanh xám ngay, rút tay vá» là xong rồi. Những động tác cá»§a Ãà m ông xoa thuốc cho nà ng lại cà ng mau lẹ hÆ¡n.
Nà ng chưa kịp né tránh, dầu đã bôi và o mặt rồi.
Nà ng còn Ä‘ang ngạc nhiên, mặt Ä‘ang nóng bừng, má sưng lên, thốt nhiên nà ng thấy dá»… chịu, đồng thá»i trong tay trái có má»™t váºt nho nhá». Nà ng nhìn lại thì ra cái há»™p bằng ngá»c thạch sáng bóng, biết ngay là cá»§a Ãà m ông tặng cho. Há»™p nà y đựng thuốc trị vết thương linh nghiệm vô cùng. Bất giác nà ng đổi sầu là m tươi.
Từ trưởng lão không lý gì đến việc Ãà m bà cà u nhà u vá»›i Ãà m ông. Lão nghiêm nét mặt nói vá»›i má»i ngưá»i:
-Các anh em! Ngưá»i viết bức thư nà y, bây giá» không tiện nói ra. Từ má»— ở bản bang đã dư mấy mươi năm, chẳng còn sống ở Ä‘á»i được bao và đã và o thâm sÆ¡n ở gần ba mươi năm nay, không muốn trở lại chốn giang hồ để cùng ngưá»i tranh chấp koặc kết oán thù, Từ má»— đã không con cháu lại không đồ đệ, mình tá»± há»i mình, lòng không mảy may tư vị. Anh em có tin như thế không?
Má»i ngưá»i Cái Bang đáp:
-Từ trưởng lão đã nói còn ai là ngưá»i không tin?
Từ trưởng lão lại quay sang nhìn Kiá»u Phong, há»i:
-à kiến Bang chúa thế nà o?
Kiá»u Phong đáp:
-Kiá»u má»— trước nay vẫn má»™t lòng kÃnh trá»ng trưởng lão, hẳn trưởng lão đã rõ.
Từ trưởng lão lại nói:
-Sau khi tôi xem thư rồi, trong lòng nghi hoặc, vừa đau thương lại vừa phẫn nộ.
Từ má»— e mình có chá»— sai lầm liá»n trao lại cho ÃÆ¡n huynh coi. Ta nên biết rằng ÃÆ¡n huynh cùng ngưá»i viết thư là chá»— bạn thân để nhìn nháºn nét chữ. Việc nà y quan hệ lá»›n lắm. Từ má»— phải nhá» ÃÆ¡n huynh suy nghiệm cho rõ bức thư nà y là chân hay giả.
ÃÆ¡n ChÃnh nhìn Triệu Tiá»n Tôn ra Ä‘iá»u há»i: "Ngươi còn nói gì nữa thôi?"
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Từ trưởng lão trao cho lão thì dÄ© nhiên lão có thể xem được. Nhưng lần đầu lão đã ngó trá»™m thì cÅ©ng tá»· như má»™t tên ăn cắp đã được tiá»n rồi, vá» sau phát tà i không Ä‘i ăn cắp nữa. Thế thì dù có trở nên phú ông vẫn không rá»a được cái tiếng xuất thân là tên ăn cắp.
Từ trưởng lão nói:
-ÃÆ¡n huynh! Xin ÃÆ¡n huynh tuyên bố cho má»i ngưá»i hay bức thư là chân hay giả!
ÃÆ¡n ChÃnh nói:
-Tôi cùng ngưá»i viết thư kết bạn lâu năm, trong nhà hãy còn nhiá»u thư tÃn cá»§a ngưá»i đó. Ngay lúc bấy giá» tôi có dẫn Từ trưởng lão cùng Mã phu nhân vá» tệ xá lấy những bức thư cÅ© Ä‘em ra so sánh, bút tÃch quả nhiên giống hệt, cả phong bì ngoà i cÅ©ng cùng má»™t kiểu, thì đúng là thư cá»§a ngưá»i đó rồi.
Từ trưởng lão nói:
-Lão phu chẳng còn sống được mấy năm nữa nên là m việc gì cần tháºn trá»ng.
Huống chi việc nà y có quan hệ đến việc hưng suy cá»§a bản bang, cùng thanh danh và tÃnh mệnh cá»§a má»™t vị anh hùng hà o kiệt thì khi nà o còn dám mạo muá»™i, cẩu thả.
Má»i ngưá»i nghe Từ trưởng lão nói đến đây, ai cÅ©ng đưa mắt nhìn Kiá»u Phong vì há» biết rằng vị anh hùng hà o kiệt mà trưởng lão nói đó ám chỉ Kiá»u Phong. Có Ä‘iá»u không ai dám nhìn thẳng ông. Khi chạm luồng nhãn quang ông là láºp tức há» cúi đầu xuống.
Từ trưởng lão lại nói:
-Lão phu biết rõ hai ông bà há» Ãà m ở Hoa SÆ¡n cùng ngưá»i viết thư quen biết nhau từ lâu, nên đã lên Hoa sÆ¡n và o động Xung Tiêu để thỉnh giáo. Ãà m ông, Ãà m bà đã Ä‘em hết các Ä‘iá»u uá»· khúc nói rõ vá»›i lão phu. Lão phu không nỡ Ä‘em việc nà y nói rõ ra, tháºt là má»™t Ä‘iá»u đáng thương, đáng tiếc, đáng buồn và ngán ngẩm!
Từ trưởng lão nói đến đây thì ai cÅ©ng rõ vợ chồng Ãà m ông cùng ÃÆ¡n ChÃnh lục tục kéo đến đây là do lá»i má»i cá»§a Từ trưởng lão để chứng minh việc nà y.
Từ trưởng lão lại nói:
-Lúc đó Ãà m bà bảo có má»™t vị sư huynh đã được mục kÃch việc nà y. Nếu má»i được chÃnh vị nà y lại thì rõ rà ng lắm. Vị nà y chÃnh là Triệu Tiá»n Tôn tiên sinh.
Nhưng tiên sinh nà y tÃnh khà khác ngưá»i, không ai má»i được tiên sinh đến. Chỉ có Ãà m bà là tiên sinh rất kÃnh nể. Bức thư cá»§a bà vừa bay tá»›i nÆ¡i, tiên sinh quả nhiên ứng háºu ngay.
Ãà m ông đột nhiên nổi giáºn, nhìn Ãà m bà há»i:
-Sao? Sao? Mình đã gá»i thằng cha nà y đến đó ư? Sao không bảo tôi biết trước, muốn bưng mắt cả tôi để thầm lén vÆ¡i nhau?
Ãà m bà cÅ©ng giáºn, đáp:
-Ông nói cái gì bưng mắt, cái gì thầm lén? Tôi viết thư rồi Từ trưởng lão cho ngưá»i Ä‘em Ä‘i. Ãó là việc quang minh chÃnh đại. Nói vá»›i ông là m gì để ông bèo nhèo.
Ãà m ông nói:
-Là m việc giấu chồng, không giữ đạo vợ, như thế không được!
Ãà m bà cÅ©ng không nói nữa, giÆ¡ tay tát bốp và o mặt Ãà m ông. Kể vá» võ công thì Ãà m ông bản lÄ©nh còn hÆ¡n Ãà m bà nhiá»u. Song bà đưa tay ra tát Ãà m ông đã không đánh lại cÅ©ng không né tránh. Ngồi yên như tượng để chịu cái tát.
Ãoạn ông móc bá»c ra má»™t cái há»™p nhá» lấy dầu bôi và o má, những vết tÃm bầm tiêu dần ngay. Cái tát đã lẹ, cách trị lại cà ng lẹ hÆ¡n. Lá»a giáºn hai ông bà đá»u tiêu tan. Ngưá»i ngoà i ngó thấy ai cÅ©ng phải buồn cưá»i.
Bá»—ng thấy Triệu Tiá»n Tôn thở dà i sưá»n sượt, nói lên bằng má»™t giá»ng bi ai thống thiết:
-À ra thế đấy! à ra thế đấy! Hỡi ôi! Nếu mình biết thế nà y thì ngay từ lúc ban đầu chịu để cho nà ng tát mấy cái, phá»ng có khó gì!
Giá»ng nói đầy vẻ hối háºn. Ãà m bà cÅ©ng ra vẻ buồn rầu, nói:
-Ai bảo sư huynh bị tôi đánh một tát là đánh lại ngay, chứ không bao giỠchịu nhượng bộ.
Triệu Tiá»n Tôn ngây ngây ngô ngô đứng đực ngưá»i ra, hồi tưởng lại mối tình ngà y xưa: cô tiểu sư muá»™i nà y xinh đẹp, óng ả nhưng phải tÃnh hung hăng, động má»™t tý là đánh ngưá»i, nhiá»u khi không có duyên cá»› gì cÅ©ng đánh, nhất là trong lòng có Ä‘iá»u gì bá»±c tức thưá»ng hay giáºn cá chém thá»›t, gây lá»™n vá»›i má»i ngưá»i.
Vì thế mà mối lương duyên ông và Ãà m bà không thể thà nh toà n được. Bây giá» Triệu Tiá»n Tôn mắt thấy Ãà m ông bị tát cứ lẳng lặng chịu đòn không dám oán háºn, y má»›i tỉnh ngá»™ và trong lòng hối háºn vô cùng, tá»± trách mình không biết nhẫn nhục.
Trước nay y không hiểu tại sao tiểu sư muá»™i Ä‘i quyến luyến ngưá»i khác, tưởng là vì những nguyên nhân trá»ng đại, té ra chỉ vì đối phương nhịn đòn không đánh lại mà công hiệu như váºy. Biết thế nà y thì khi trước mình Ä‘i cầu nà ng tát còn chưa được, vì được nà ng tát là phúc cho mình lắm.
Từ trưởng lão nói:
-Triệu Tiá»n Tôn tiên sinh! Xin tiên sinh tuyên bố cho má»™t câu, những việc viết trong thư nà y có đúng sá»± tháºt không?
Triệu Tiá»n Tôn vẫn lẩm bẩm má»™t mình: "Mình tháºt là thằng ngốc! Sao bấy giá» không nghÄ© ra? Há»c võ công là đi đánh kẻ thù, đánh ngưá»i ác, đánh những hạng tiểu nhân đê hèn. Là m sao lại cứ để ý và o những việc phản kháng ngưá»i trên, vá»›i ý trung nhân cá»§a mình. Ngưá»i ta có đánh mình vì tình, có mắng mình là vì yêu, đánh cho và i cái tát mà là m sao cÅ©ng không chịu nổi?"
Má»i ngưá»i nghe y nói lẩm nhẩm thì vừa buồn cưá»i, vừa thương y là má»™t gã thất tình. Cái Bang hiện đương lâm và o tình trạng có việc trá»ng đại cần phải giải quyết, thế mà y chỉ nói Ä‘i nói lại mấy mươi lần những câu vô Ãch đó.
Từ trưởng lão lại nhắc:
-Triệu Tiá»n Tôn tiên sinh! Chúng tôi má»i tiên sinh đến đây là để nói vá» việc ná»™i tình cái thư nà y.
Triệu Tiá»n Tôn vẫn trả lá»i Ä‘i đâu:
-Ãúng rồi! Ãúng rồi mà ! Trưởng lão há»i vá» việc cái thư chứ gì? Cái thư ấy tuy ngắn nhưng ý tứ sâu xa vô cùng táºn: "Trước đây bốn mươi năm là bạn đồng song vá»›i nhau, tình cảnh ấy còn như in trước mắt. Má»—i lần tôi nhá»› đến tưởng sư huynh bây giá» tuy mái tóc đã hoa râm mà bá»™ mặt tươi cưá»i chẳng khác năm xưa."
Từ trưởng lão há»i Triệu Tiá»n Tôn vá» việc phong thư cá»§a Mã Ãại Nguyên thì y lại Ä‘á»c thuá»™c lòng cái thư cá»§a Ãà m bà gá»i cho y má»›i chán.
Từ trưởng lão không biết là m thế nà o, quay lại nói vá»›i Ãà m bà :
-Ãà m phu nhân! Xin phu nhân há»i lại tiên sinh cho.
NgỠđâu Ãà m bà nghe Triệu Tiá»n Tôn Ä‘em cái thư tầm thưá»ng cá»§a mình ra Ä‘á»c trÆ¡n như cháo chảy, bất giác cÅ©ng thả hồn và o cõi hư vô, trong lòng xiết bao cảm động.
Má bà á»ng Ä‘á», nói:
-Sư huynh! Sư huynh nói việc hiện tại đi!
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Phải mà ! Tình trạng hiện tại cũng như ngà y xưa, tôi nhớ rõ cả. Nà ng chải đầu rẽ tóc hai bên, kết thà nh hai búi, mỗi búi buộc túm lại bằng một sợi chỉ đà o. Hôm đó sư phụ dạy chúng ta ra chiêu "Thâu long chuyển phượng".
Vương Ngá»c Yến nghe đến "Thâu long chuyển phượng" thì sẽ gáºt đầu, tá»±a hồ nà ng đã hiểu chiêu nà y.
Ãà m bà từ từ lắc đầu, nói:
-Sư huynh! Không phải thuáºt lại việc ngà y xưa cá»§a chúng ta.
Từ trưởng lão há»i :
Sư huynh vá» việc ngoà i cá»a ải Nhạn Môn Quan năm ná», đã xảy ra cuá»™c huyết chiến trong hang đá. Sư huynh đã trông rõ tình hình lúc đó thế nà o, thuáºt lại cho má»i ngưá»i nghe Ä‘i.
Triệu Tiá»n Tôn đáp bằng má»™t giá»ng run run:
-Ngoà i ải Nhạn Môn Quan... trong hang đá... tôi... tôi...
Y thốt nhiên biến sắc xoay mình má»™t cái, trông vá» góc Ãông Nam là chá»— khôngngưá»i, co giò chạy tuốt, thân pháp cá»±c kỳ mau lẹ. Má»i ngưá»i trông thấy Triệu Tiá»n Tôn dưá»ng như Ä‘i thẳng không trở rừng hạnh nữa, mà muốn Ä‘uổi theo cÅ©ng không kịp, Ä‘á»u lá»›n tiếng gá»i:
-Triệu Tiá»n Tôn tiên sinh! Ãi đâu đấy? Trở lại đã!
Triệu Tiá»n Tôn không nói gì, cà ng chạy nhanh hÆ¡n trước. Bá»—ng thấy tiếng nói dõng dạc:
-Hai mái tóc đã hoa râm, vẻ mặt há»›n hở tươi cưá»i không còn được như xưa nữa.
Triệu Tiá»n Tôn thốt nhiên dừng bước, quay lại há»i:
-Ai há»i đó?
Vẫn tiếng nói vừa rồi đáp:
-Nếu không thế thì sao trông thấy Ãà m ông mà phải tá»± thẹn mình kém cá»i, co giò chạy trốn?
Má»i ngưá»i nhìn xem ai nói thì ra Toà n Quang Thanh.
Triệu Tiá»n Tôn há»i giáºt giá»ng:
-Ai tá»± thẹn mình kém cá»i? Lão Ãà m bất quá chỉ hÆ¡n ta má»™t môn "chịu đòn không đánh trả" chứ bằng ta thế nà o được.
Bất thình lình lại nghe bên kia rừng hạnh có tiếng một ông già nói:
-Biết "chịu đòn không đánh trả" là ngưá»i giá»i nhất thiên hạ, há phải chuyện tầm thưá»ng?
Má»i ngưá»i quay đầu nhìn lại thì thấy sau khóm hạnh má»™t ngưá»i Ä‘i ra, mình mặc áo thầy chùa sắc tro, mặt vuông, tai lá»›n, tướng mạo coi rất oai nghiêm.
Từ trưởng lão reo lên:
-Trà Quang đại sư trên núi Thiên Thai đã tới! Hơn ba mươi năm chưa được thấy mặt, đại sư vẫn tinh thần tráng kiện như xưa!
Trà Quang hoà thượng tuy không lừng danh trong võ lâm và đám háºu bối ở Cái Bang Ãt ngưá»i biết đến lai lịch đại sư. Kiá»u Phong, sáu vị trưởng lão, Toà n Quang Thanh Ä‘á»u đứng lên nghiêm cẩn cung kÃnh, biết là má»™t nhân váºt có chà nguyện khác thưá»ng, dá»c ngang trá»i rá»™ng vẫy vùng bể khÆ¡i.
Ãại sư ra táºn ngoà i hoang đảo xa xăm tìm cá» cây kỳ lạ vá» chế thuốc chữa bệnh ngã nước cho trăm há» miá»n Chiết Giang, Phúc Kiến và Lưỡng Quảng. Vì thế mà đại sư mấy phen bị bệnh, võ công mất hết. Nhưng đại sư là m Æ¡n cho trăm hỠđược nhiá»u. Má»i ngưá»i tá»›i tấp chạy lại thi lá»….
Trà Quang đại sư nhìn Triệu Tiá»n Tôn, cưá»i nói:
-Võ công không bằng đối phương mà ra chiêu "chịu đòn không đánh trả" đã là khó. Võ công giá»i hÆ¡n đối phương thì chiêu "chịu đòn không đánh trả" lại cà ng khó hÆ¡n nữa.
Triệu Tiá»n Tôn cúi đầu ngâm nghÄ© ra chiá»u tỉnh ngá»™.
Trà Quang đại sư lại nói:
-Lão tăng ngẫu nhiên qua đây, không biết có cuá»™c quần anh đại há»™i. Tháºt là mạo muá»™i! Bần tăng xin cáo từ.
Từ trưởng lão vội nói:
-Trà Quang đại sư! Æ n đức đại sư thấm nhuần rất rá»™ng, ai cÅ©ng kÃnh trá»ng.
Chúng tôi bữa nay có má»™t việc lá»›n chưa giải quyết được, may gặp đại sư đến đây tháºt là phúc lá»›n cho Cái Bang. Má»i đại sư đến còn chưa được, có lý đâu lại để cho đại sư bá» Ä‘i. Bất luáºn đại sư có việc gì khẩn yếu cÅ©ng xin dừng Pháºt giá lại má»™t lúc.
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Cuá»™c đại chiến trong hang đá ngoà i ải Nhạn Môn Quan, Trà Quang hoà thượng cÅ©ng có dá»± phần. Váºy đại sư thuáºt lại Ä‘i!
Trà Quang vừa nghe nói đến việc hang đá ngoà i ải Nhạn Môn Quan, nét mặt thoáng thấy một vẻ kỳ dị, tựa hồ như phấn khởi, như sợ sệt, như thê thảm không muốn nhìn thấy gì nữa. Sau cùng lộ ra vẻ mặt từ bi, thương xót, than rằng:
-Cuá»™c chém giết đó ghê gá»›m quá! Nói đến việc đó tháºt đáng xấu hổ. Các vị thà chá»§! Trong hang đá cách đây ba mươi năm xảy ra cuá»™c chém giết rùng rợn, việc đó còn nhắc đến là m chi?
Từ trưởng lão nói:
-Vì hiện nay bản bang xảy ra cuá»™c biến cố rất trá»ng đại, má»›i tìm ra được phong thư dÃnh lÃu đến ngưá»i đó.
Nói xong cầm thư đưa ra. Trà Quang đón lấy thư, xem đi xem lại hai lượt rồi lắc đầu nói:
-Mối oan khiên nên cởi chứ đừng thắt chặt. Sao còn đem việc cũ ra mà bà n tán.
Theo ý kiến bần tăng thì nên xé bá» bức thư nà y mất tÃch Ä‘i hay hÆ¡n.
Từ trưởng lão nói:
-Mã Phó Bang chúa ở bản bang bị chết thê thảm, nếu không tra xét cho ra thì ná»—i oan cá»§a Mã Phó Bang chúa không bao giá» rá»a sạch được, mà bản bang có cái nguy cÆ¡ tan vỡ.
Trà Quang đại sư gáºt đầu, nói:
-Nói thế là phải! Nói thế là phải!
Lúc nà y mảnh trăng lưỡi liá»m ở trên trá»i chênh vênh chiếu xuống. ánh sáng trong trẻo mà lạnh lùng buông xuống ngá»n cây hạnh.
Trà Quang nhìn Triệu Tiá»n Tôn rồi nói:
-Hay lắm! Lão tăng là m việc lầm lẫn bất tất phải che giấu, đà nh nói tháºt ra là xong.
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Chúng ta vì nước vì dân, sao lại có những hà nh động lầm lẫn được.
Trà Quang lắc đầu, nói:
-Lầm toét ra rồi sao còn tá»± dối mình và đi dối ngưá»i. Ba mươi năm trước đây, các tay hà o kiệt ở Trung Nguyên nháºn được tin báo nước Khất Ãan có dư hai trăm võ sÄ© muốn và o cướp chùa Thiếu Lâm, mưu toan Ä‘oạt lấy những đồ phổ trân quý vá» võ công trong chùa từ mấy trăm năm.
Má»i ngưá»i khẽ báºt lên tiếng "úi chà !" và nghÄ© thầm: "Cái dã tâm cá»§a bá»n võ sÄ© Khất Ãan thế thì gá»›m tháºt!" Nên biết rằng những môn tuyệt kỹ vá» võ công phái Thiếu Lâm là những thứ chà bảo vá» võ thuáºt Trung Nguyên. Nước Khất Ãan gây cuá»™c binh cùng nhà Ãại Tống bao nhiêu năm liá»n, nếu quả chúng cướp được những bà quyết vá» võ công cá»§a phái Thiếu Lâm Ä‘em vá» truyá»n bá cho quân nhân thì quan binh nhà Ãại Tống không thể nà o địch nổi.
Trà Quang nói tiếp:
-Ãó là việc tà y trá»i! Giả tá»· mà Khất Ãan thà nh công trong vụ nà y thì nhà Ãại Tống có cái vạ mất nước. Thế thì bá»n con cháu cá»§a đức Hoà ng đế ta có khi đến phải diệt chá»§ng ở dưới lưỡi gươm dà i, dao bén cá»§a quân Liêu cẩu.
Bá»n ta thấy việc khẩn cấp, không kịp thương nghị kế hoạch. Vừa nghe võ sỹ Khất Ãan toan qua ải Nhạn Môn Quan, liá»n má»™t mặt thông báo vá» chùa Thiếu Lâm đỠphòng cho nghiêm máºt, má»™t mặt Ä‘em ngưá»i ra phục ngoà i cá»a Nhạn Môn để phục kÃch bá»n Liêu cẩu để tuyệt diệt.
Má»i ngưá»i nghe tin Khất Ãan muốn và o xâm lấn, thảy Ä‘á»u chau mà y nghiến răng vì nhà Ãại Tống mấy Ä‘á»i thưá»ng chịu quân Khất Ãan lăng nhục, bị thua tráºn đã nhiá»u, nà o chết quan, mất đất, nà o nhân dân bị già y xéo dưới gót sắt
cá»§a chúng không phải là Ãt
|

10-08-2008, 08:42 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 7 : Má»™t Tráºn Ãc Ãấu Ngoà i Ải Nhạn Môn Quan
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Trà Quang đại sư từ từ quay đầu lại, chú ý nhìn Kiá»u Phong, nói:
-Kiá»u Bang chúa! Trưá»ng hợp mà Bang chúa được tin báo cấp vá» việc nà y thì Bang chúa sẽ hà nh động ra sao?
Kiá»u Phong nghe há»i, bầu nhiệt huyết bốc lên bừng bừng, dõng dạc đáp:
-Trà Quang đại sư! Kiá»u má»— kiến thức hẹp hòi, tà i đức không đủ để quần chúng cảm phục, hiệu lệnh không đủ để anh em trong bản bang tuân theo, nói ra cà ng thêm hổ thẹn. Dù Kiá»u má»— không đủ tà i năng nhưng có tấc dạ sắt son, có cốt cách cá»§a má»™t gã nam nhi. Trong phạm vi những công cuá»™c đại nghÄ©a khà nà y, quyết chẳng đến ná»—i không hiểu Ä‘iá»u hÆ¡n lẽ thiệt. Nhà Ãại Tống ta bị quân Liêu cẩu lăng nhục, đó là mối căm há»n cho quốc gia, ai là ngưá»i không nghÄ© đến chuyện báo thù. Giả sá» mà tôi không được tÃn báo vá» việc nà y cÅ©ng phải tá»± mình suất lÄ©nh anh em bản bang Ä‘i suốt ngà y đêm đến tiếp viện.
Những câu khẳng khái hiên ngang cá»§a Kiá»u Phong khiến cho má»i ngưá»i nghe Ä‘á»u cảm thấy rung động trong lòng và đá»u cho là báºc đại trượng phu phải thế má»›i xứng đáng.
Trà Quang gáºt đầu nói:
-Bang chúa nói như váºy thì ngà y đó chúng tôi ra ngoà i ải Nhạn Môn quan phục kÃch không phải là má»™t hà nh động lầm lạc chăng?
Kiá»u Phong cảm thấy trong lòng tức tối, lẩm bẩm: "Ngươi cho ta là hạng ngưá»i nà o? Nói thế chẳng hoá ra coi thưá»ng ta lắm ru?" Tuy nhiên thần sắc vẫn bình tÄ©nh, ông nói tiếp:
-Những sá»± nghiệp oai hùng lẫm liệt cá»§a tiá»n bối, Kiá»u má»— rất lấy là m ngưỡng má»™, chỉ tiếc mình sinh sau đẻ muá»™n, không được theo gót các báºc tiên hiá»n để dá»± phần và o những công cuá»™c nghÄ©a cá» oai hùng, ra tay giết giặc.
Trà Quang chầm cháºm nhìn Kiá»u Phong, nét mặt lá»™ vẻ khác lạ, thá»§ng thỉnh nói:
-Sau khi chúng tôi được tin, má»™t mặt phái ngưá»i đến chùa Thiếu Lâm đưa tin, má»™t mặt cùng nhau kéo thẳng đến Nhạn Môn quan để đánh giặc Hồ. Tôi Ä‘i cùng nhân huynh đây.
Vừa nói vừa trá» Triệu Tiá»n Tôn, Trà Quang lại nói tiếp:
-Chúng tôi Ä‘i Ä‘oà n đầu cả thảy hai mươi mốt ngưá»i. Trừ vị thá»§ lÄ©nh võ công tuyệt vá»i ra không kể, còn Uông Bang chúa, Vạn Thắng Ãao Vương Hương Lâm lão anh hùng, Hoà ng SÆ¡n Quán Váºn Ãạo trưởng phái Ãịa Tuyệt Ä‘á»u là những tay cao thá»§ báºc nhất trong võ lâm lúc đương thá»i. Hồi đó lão tăng chưa xuất gia đầu pháºt, tuy theo gót quần hùng mà thá»±c ra thì bản lÄ©nh ngưá»i ta mưá»i, mình chưa được hai, chẳng qua là vì lòng yêu nước, giết giặc, không dám lùi lại phÃa sau, mong gom góp được phần nà o hay phần ấy. ChÃnh nhân huynh đây hồi đó võ công cÅ©ng còn cao hÆ¡n lão tăng nhiá»u.
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Quả váºy! Võ công ngươi hồi đó còn thua xa ta lắm, hay Ãt ra cÅ©ng còn kém hÆ¡n má»™t bá»±c.
Triệu vừa nói vừa giÆ¡ hai ngón tay thẳng lên, cao thấp cách nhau đến hÆ¡n má»™t thước. Y cho thế còn chưa đủ, liá»n đưa hai lòng bà n tay xa nhau đến thước rưỡi. Trà Quang lại nói:
-Lúc qua ải Nhạn Môn quan thì trá»i đã hoà ng hôn, chúng tôi ra khá»i cá»a quan chừng hÆ¡n mưá»i dặm, vừa Ä‘i vừa ngÆ¡m ngá»›p phòng bị. Trá»i má»—i lúc má»™t tối sầm lại. Ãá»™t nhiên góc tây bắc có tiếng vó ngá»±a dồn dáºp, Ãt ra là hÆ¡n chục con, khà thế rất hùng dÅ©ng. Vị thá»§ lÄ©nh chúng giÆ¡ cao tay mặt lên, cả Ä‘oà n Ä‘á»u dừng bước. Ai nấy vừa mừng rỡ vừa hồi há»™p mà chẳng ai nói câu nà o. Mừng rỡ vì tin báo quả nhiên đúng và chúng tôi đến nÆ¡i vừa kịp để ngăn cản bên địch. Song ai cÅ©ng biết rằng bá»n võ sỹ Khất Ãan nà y rất lợi hại vô cùng. Ai cÅ©ng nghÄ© nếu tá» tế hỠđã không đến đây, mà hỠđã đến chứng tá» là chẳng tá» tế gì.
Ngừng một giây, Trà Quang lại nói tiếp:
-Bá»n nà y đã dám khởi hấn vá»›i phái Thiếu Lâm, má»™t phái võ nổi tiếng nhất ở Trung Nguyên, tất là đã được tuyển lá»±a kỹ cà ng trong những tay võ sỹ cừ khôi.
Nhà Ãại Tống đánh nhau vá»›i Khất Ãan nhiá»u tráºn thua mà Ãt khi được. Cuá»™c chiến đấu hôm nay chưa ai Ä‘oán trước được là thắng hay bại. Vị thá»§ lÄ©nh vẫy tay má»™t cái, hai mươi mốt ngưá»i chúng tôi liá»n chia nhau mai phục và o phÃa sau những tảng đá lá»›n hai bên đưá»ng.
Hang núi nà y mé tả là má»™t vá»±c sâu, đá má»c lởm chởm, thăm thẳm nhìn không thấy đáy. Tiếng vó ngá»±a má»—i lúc má»™t gần, rồi nghe rõ cả tiếng há» ca hát. Song những khúc ca Tây Liêu Ä‘iệu dà i thưá»n thượt, lại giá»ng khô khan quê kệch, không
ai hiểu gì cả.
Tay phải tôi nắm chặt lưỡi Ä‘ao, mồ hôi tay ướt đẫm, thò tay xuống đầu gối lau và o quần cho khô Ä‘i, nhưng chỉ được má»™t lát lại ướt đầm. Thá»§ lÄ©nh đại ca phục ngay bên cạnh tôi, anh thấy tôi không nÃn thở được liá»n đưa tay ra vá»— nhẹ và o vai tôi hai cái rồi trông tôi mà cưá»i. Ãoạn anh vung tay trái đánh dứ má»™t đòn, ra Ä‘iá»u tay nà y sẽ giết hết giặc Hồ.
Tôi cÅ©ng nhìn đại ca mỉm cưá»i và thấy vững tâm được nhiá»u. Con ngá»±a bên Liêu Ä‘i đầu còn cách chừng hÆ¡n năm chục trượng, tôi nấp sau tảng đá lá»›n, ngó ra xem thì thấy bá»n võ sỹ Khất Ãan nà y Ä‘á»u mặc áo má»n dà y, ngưá»i dáo dà i, kẻ Ä‘ao ngắn, có ngưá»i cầm cung Ä‘eo túi tên, lại có ngưá»i để con chim ưng tháºt lá»›n Ä‘áºu trên vai.
Há» vừa Ä‘i vừa hát vang, dưá»ng như không ai nghÄ© đến phÃa trước có quân địch mai phục. Lát sau tôi đã trông rõ mặt mà y ngưá»i võ sỹ Khất Ãan, tên nà o cÅ©ng tóc ngắn, râu ráºm, mặt mÅ©i hung dữ. Khi thấy hỠđến gần, trống ngá»±c tôi đánh thình thịch, dưá»ng như trái tim tôi muốn chui qua miệng nhảy ra ngoà i.
Má»i ngưá»i nghe Trà Quang thuáºt, tuy là việc xảy ra trước đây ba mươi năm mà trong lòng ai nấy Ä‘á»u hồi há»™p.
Trà Quang lại nhìn Kiá»u Phong, nói:
-Việc thà nh bại nà y có liên quan đến quốc váºn nhà Ãại Tống, cÅ©ng là sá»± yên nguy cá»§a ức triệu sinh linh. Chúng tôi lại không nắm vững phần thắng, chỉ trông và o ưu Ä‘iểm là kẻ địch lá»™ liá»…u bên ngoà i, còn mình thì nấp trong bóng tối. Theo ý
Bang chúa thì chúng tôi nên là m thế nà o?
Kiá»u Phong đáp:
-Từ xưa đã có câu "Binh bất yếm trá". Hai nước giao binh thì không kể gì đến đạo nghÄ©a giang hồ hay lá» luáºt võ lâm nữa. Quân Liêu cẩu tà n sát già trẻ, lá»›n bé con dân nhà Ãại Tống, há» có kiêng dè gì đâu? Theo ý kiến tại hạ thì trong trưá»ng hợp nên dùng ám khà và ám khà cần tẩm thuốc độc cá»±c mạnh.
Trà Quang giơ tay vỗ đùi đánh đét một cái, nói:
-Phải lắm! ý kiến Kiá»u Bang chúa rất hợp vá»›i tư tưởng chúng tôi hồi ấy! Thá»§ lÄ©nh đại ca thấy Liêu cẩu đến gần liá»n hú lên má»™t tiếng dà i để ra hiệu. Sau các tảng đá lá»›n, ám tiến tá»›i tấp bay ra: nà o cương tiên, nà o tụ tiến, nà o phi Ä‘ao, nà o thiết chuỳ Ä‘á»u tẩm thuốc kịch độc. Bá»—ng nghe những tiếng kêu oai oái vang dáºy, bá»n Liêu cẩu nhốn nháo cả lên, ngã ngá»±a đến quá ná»a. Trong bá»n cưỡi ngá»±a nà y có ngưá»i vá»— tay hoan hô nhiệt liệt.
Trà Quang lại kể tiếp:
-Lúc nà y tôi đã đếm được rõ rà ng bá»n võ sỹ Khất Ãan có mưá»i tám tên cả thẩy, mưá»i má»™t tên đã bị trúng ám khÃ, thế là chỉ còn có bảy. Chúng tôi liá»n nhất tá» xông ra, khoa Ä‘ao lên chém má»™t lúc chết sạch cả, không còn mống nà o chạy thoát.
Nhiá»u ngưá»i Cái bang hoan hô nhiệt liệt, song Kiá»u Phong và bá»n Ãoà n Dá»± lại thầm há»i: "Ông vừa nói bá»n võ sỹ Khất Ãan nà y được tuyển lá»±a rất kỹ mà sao chỉ trong khoảnh khắc chúng đã bị giết hết?"
Trà Quang thở phà o một cái, kể tiếp:
-Chúng tôi giết má»™t lúc hết sạch mưá»i tám tên, mừng thì mừng tháºt nhưng lại cà ng nghi hoặc: chẳng lẽ bá»n võ sỹ Khất Ãan chỉ có bấy nhiêu tên bị thịt nà y thôi sao? Má»—i tên má»›i bị má»™t Ä‘ao là toi mạng ngay, tuyệt không có lấy má»™t hảo thá»§,
chẳng hoá ra ngưá»i đưa tin không xác thá»±c? Hay là quân Liêu cẩu có ý bà y ra kế dụ địch để nhá» bá»n chúng tôi?
Trà Quang kể tiếp:
-Còn đương phân vân bá»—ng lại nghe có tiếng ngá»±a hÃ, từ góc Tây Bắc hai ngưá»i cưỡi ngá»±a Ä‘i tá»›i. Lần nà y chúng ta không mai phục nữa, ngang nhiên tiến lại. Hai ngưá»i cưỡi ngá»±a nà y là má»™t đà n ông và má»™t đà n bà . Ngưá»i đà n ông thân thể khôi vÄ©, tướng mạo đưá»ng đưá»ng, cách phục sức sang gấp mấy mưá»i tám tên võ sỹ trước.
Ngưá»i đà n bà là má»™t thiếu phụ tay bồng đứa nhá». Hai ngưá»i lá»ng buông tay khấu, sánh vai nhau cưá»i cưá»i nói nói ra chiá»u thân máºt, rõ rà ng là má»™t cặp vợ chồng trẻ. Hai ngưá»i nà y vừa trông thấy chúng tôi đã hÆ¡i lá»™ vẻ ngạc nhiên.
Khi thoáng nhìn thấy mưá»i tám tên võ sỹ nằm chết la liệt trên mặt đất, gã đà n ông lá»™ vẻ hung dữ lạ thưá»ng. Gã nhìn chúng tôi cả tiếng quát há»i, nhưng gã nói tiếng Khất Ãan chỉ nghe thấy lÃu lo mà chẳng hiểu gì.
Thiết Tháp Phương Ãại Hùng cá» ngá»n thục đồng côn, quát lá»›n:
-Tên Liêu cẩu kia xuống nạp mạng đi!
Vừa nói vừa giơ côn đánh xuống gã đà n ông. Thủ lĩnh đại ca trong lòng nghi hoặc, quát lên:
-Phương hiá»n đệ không được lá»— mãng! Chá»› có giết y, phải bắt sống để tra há»i ngá»n ngà nh.
Thá»§ lÄ©nh chưa dứt lá»i thì gã kia vươn tay phải ra chụp được tay Phương Ãại Hùng Ä‘ang cầm cây thục đồng côn, vặn đánh "ráu" má»™t tiếng, xương tay Phương Ãại Hùng đã bị gãy nát. Gã giằng lấy cây côn giÆ¡ lên vụt xuống. Chúng tôi la ầm lên tiến đến giải cứu thì đã không kịp. Lúc ấy có bảy tám ngưá»i nhằm gã phóng ám khà tá»›i.
Gã nà y chỉ giÆ¡ giÆ¡ tay áo bên trái lên phất má»™t cái, phát ra má»™t luồng kình phong quạt cả bấy nhiêu ám khà rá»›t xuống má»™t bên. Chúng tôi biết rõ tÃnh mạng Phương Ãại Hùng không thể nà o thoát chết, thì thấy gã cầm thục đồng còn xâu
ngưá»i Phương lên rồi quăng cả ngưá»i lẫn côn xuống bên đưá»ng, miệng lý lố chẳng biết nói gì.
Bây giá» thì rõ rà ng tin báo quả đã không sai. Chúng tôi lại lo rằng sau đây còn có những tay ghê gá»›m hÆ¡n nữa. Chúng tôi đà nh á»· bên mình đông ngưá»i xúm lại uy hiếp, sáu bảy ngưá»i nhảy xô lại tấn công gã đà n ông và bốn năm ngưá»i xúm lại đánh thiếu phụ. Không ngá» thiếu phụ nà y chẳng biết chút võ nghệ nà o.
Vừa bị chém má»™t Ä‘ao, cánh tay nà ng đã đứt lìa mình. Thiếu phụ bồng con té nhà o xuống đất. Má»™t ngưá»i khác bồi thêm má»™t nhát nữa, bá»›t mất ná»a đầu nà ng. Gã đà n ông tuy võ nghệ cao cưá»ng nhưng bị bảy tám tay cao thá»§ vây đánh thì tà i nà o có thể rảnh tay giải cứu được cho vợ con.
Mấy chiêu đầu gã chỉ dùng thá»§ pháp kỳ dị để cướp lấy khà giá»›i cá»§a chúng tôi chứ không chém giết ai. Nhưng khi thấy vợ con bị giết rồi thì mắt gã đỠngầu, vẻ mặt hung dữ trông mà phát khiếp. Lúc đó tôi thấy gã mắt nảy lá»a thì hồn vÃa lên mây không dám tiến lên.
Triệu Tiá»n Tôn ngắt lá»i:
-Cái đó không thể trách ngươi được! Cái đó không thể trách ngươi được!
Triệu Tiá»n Tôn trừ khi nói tá»›i Ãà m bà là có ý nể nang, còn ngoà i ra bất luáºn nói vá»›i ai, y cÅ©ng chẳng coi và o đâu, vẫn má»™t luáºn Ä‘iệu trà o phúng và lên giá»ng trịch thượng. Hai câu nà y thế là y nói tá» tế rồi đó.
Trà Quang lại nói:
-Tráºn ác chiến nà y diá»…n ra trước đây ba mươi năm. Trong ba mươi năm trá»i, tôi đã không biết bao nhiêu lần nằm mÆ¡ thấy hình ảnh đó xuất hiện. Tất cả những chi tiết trong tráºn ác chiến dưá»ng như in sâu và o tâm khảm tôi. Gã ngưá»i Liêu kia vươn hai tay ra quét ngang má»™t cái, không biết gã đã dùng thá»§ pháp gì mà đoạt được khà giá»›i cá»§a hai ngưá»i trong bá»n tôi, rồi má»™t tay đâm, chém giết luôn hai ngưá»i đó.
Thoắt nhảy xuống, thoắt đã lại vá»t lên lưng ngá»±a, gã chẳng khác gì ma quá»· hiện hình, Quả váºy gã tá»±a hồ có phép biến hoá xông và o mé bên nà y giết má»™t ngưá»i rồi chuyển vụt sang bên kia chém ngưá»i khác. Chỉ trong khoảnh khắc, bá»n tôi hai mươi mốt ngưá»i thì chÃn ngưá»i đã mất mạng vá» tay gã. Bấy giá» ai nấy Ä‘á»u tức giáºn,hai mắt đỠngầu.
Thá»§ lÄ©nh đại ca cùng Uông Bang chúa và đồng bá»n sấn xổ xông và o, không kể gì sống chết để chiến đấu vá»›i gã. Dè đâu võ công gã kỳ lạ không thể tưởng tượng được, không ai Ä‘oán trước nổi những đòn gã sắp đánh vá» phương nà o. Luồng gió Bắc ngoà i ải Nhạn Môn quan thổi hắt hiu hoà lẫn vá»›i tiếng kêu gá»i cá»§a các vị anh hùng hảo hán lúc lâm chung.
Những chân tay run rẩy, những khà giá»›i nhuốm máu đà o phóng lên không trung loạn xạ. Lúc nà y ai bản lÄ©nh có giá»i cÅ©ng bảo vệ thân mình chưa xong, không và o cứu được ngưá»i chung quanh nữa. Trước tình thế nà y, lòng tôi quả là vô cùng sợ hãi. Nhưng mắt thấy anh em chết thảm, bất giác luồng nhiệt huyết sôi sùng sục,căm giáºn đến quên cả sợ hãi.
Tôi cưỡi ngá»±a xông thẳng và o trước mặt đối phương, hai tay cá» hai Ä‘ao bổ xuống đầu gã. Tôi tá»± biết nếu nhát gươm nà y không chém trúng gã thì đà nh mất mạng vá»›i gã. Thanh Ä‘ao tôi còn cách đầu gã chừng hÆ¡n má»™t thước thì đột nhiên tay gã chụp lấy má»™t ngưá»i đưa đầu lên để hứng lấy nhát Ä‘ao cá»§a tôi.
Tôi nhìn rõ đó là Ãá»— lão nhị trong Ãõ thị tam hùng ở Giang Tây thì giáºt mình kinh sợ. Nếu cứ thuáºn đà chém thẳng xuống thì còn gì là tÃnh mạng Ãá»— ca? Tôi hấp tấp rút Ä‘ao vá» bá»—ng nghe "chát" má»™t tiếng, lưỡi Ä‘ao đã chém đúng và o đầu con ngá»±a tôi cưỡi. Con ngá»±a bị Ä‘au quá, vừa hà vang má»™t tiếng vừa nhảy lên.
Giữa lúc nà y, gã ngưá»i Liêu kia đánh ra má»™t chưởng. May là m sao, con ngá»±a cá»§a tôi vừa nhảy lên, không sá»›m không cháºm má»™t giây nà o, vừa đúng lúc con ngá»±a chạm và o chưởng lá»±c cá»§a gã, không thì tôi đã bị gãy xương toi mạng. Chưởng lá»±c cá»§a gã tháºt là khá»§ng khiếp, cả ngưá»i tôi lẫn ngá»±a bắn tung lên rất cao, rá»›t đúng xuống má»™t ngá»n cây lá»›n rồi mắc luôn trên đó.
Tôi sợ hãi mê man, chẳng biết mình còn sống hay đã chết rồi và ngưá»i mình Ä‘ang ở chá»— nà o. Tôi ở trên cao trông xuống thấy bá»n anh em mình bao vây đối phương má»—i lúc má»™t Ãt dần, chỉ còn lại năm sáu ngưá»i, tôi thấy ngưá»i nhân huynh
đây (trá» Triệu Tiá»n Tôn) lạng Ä‘i má»™t cái, té lăn xuống vÅ©ng máu. Tôi tưởng y cÅ©ng toi mạng rồi.
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Việc nà y nói ra tháºt xấu hổ nhưng chả cần giấu giếm là m gì. Có phải ta bị thương đâu, vì sợ quá mà ngất lịm Ä‘i ngã ra. Ta thấy gã ngưá»i Liêu hai tay nắm lấy hai chân Ãá»— nhị ca xé ra má»™t cái đứt đôi, lục phá»§ ngÅ© tạng rá»i cả ra ngoà i. Ãá»™t
nhiên ta thấy trái tim ngừng Ä‘áºp, mắt tối sầm lại rồi không biết gì nữa. Phải mà ! Ta là con quá»· nhát gan, thấy gã vừa xé ngưá»i đã sợ quá ngất Ä‘i.
Trà Quang nói:
-Thấy con ác quá»· đó giết anh em mà bảo là không sợ thì tháºt là nói báºy. Lúc đó mảnh trăng lạnh lùng cÅ©ng Ä‘ang lÆ¡ lá»ng đầu non rá»i xuống như cảnh tượng đêm nay.
Trà Quang nói đến đây, liếc mắt nhìn lên mảnh trăng lưỡi liá»m trên đỉnh núi rồi nói tiếp:
-Lúc đó bên ta chỉ còn bốn ngưá»i chiến đấu vá»›i gã Liêu cẩu. Anh thá»§ lÄ©nh tưởng mình không tà i nà o thoát chết, quát há»i liên thanh: "Ngươi là ai? Ngươi là ai?" Gã ngưá»i Liêu không trả lá»i, xoay tay hai cái lại giết luôn hai ngưá»i nữa. Thốt nhiên gã co chân đá và o huyệt đạo trên lưng Uông Bang chúa, rồi chân trái đá theo thế "Uyên ương liên hoà n" trúng huyệt đạo anh thá»§ lÄ©nh.
Những cỠđộng Ä‘iểm huyệt, đá huyệt cá»§a gã tôi trông rõ cả. Lấy chân đá mà điểm trúng huyệt đạo, cước pháp cá»§a gã tháºt vô cùng kỳ dị, tôi không thể tưởng tượng được. Giả tá»· tôi không biết mình sắp chết đến nÆ¡i thì khi trông thấy hai
ngưá»i bình sinh tôi rất kÃnh ngưỡng Ä‘ang gặp nạn, đã buá»™t miệng la lên.
Gã ngưá»i Liêu thấy đã giết hết bá»n cưá»ng địch liá»n chạy lại bên thi thể vợ, ôm lấy thây nà ng khóc rống lên, tiếng khóc cá»±c kỳ bi thảm. Tôi nghe tiếng khóc không khá»i má»§i lòng, thì ra tên Liêu cẩu nà y ác như quá»· sứ, dữ như ác thú mà hãy còn có nhân tÃnh. Giá»ng thống khốc bi ai cá»§a gã tưởng chả kém gì ngưá»i Hán chúng ta.
Triệu Tiá»n Tôn nói:
-Loà i dã thú còn có thâm tình giữa cha con và vợ chồng, vị tất nó đã thua loà i ngưá»i. Thế thì ngưá»i Liêu cÅ©ng là ngưá»i, Hán cÅ©ng là ngưá»i, sao nó lại không thương xót bằng ngưá»i Hán?
Má»i ngưá»i nghe Triệu Tiá»n Tôn nói, nổi lên la ó:
-Quân Liêu cẩu bạo ngược hung dữ, tệ hại hÆ¡n rắn độc, mãnh thú. Sao lại Ä‘em và vá»›i ngưá»i Hán ta được?
Triệu Tiá»n Tôn chỉ cưá»i lạt mà không đáp. Trà Quang lại nói tiếp:
-Gã ngưá»i Liêu khóc má»™t hồi rồi ôm lấy xác đứa nhá» nhìn má»™t lúc rồi đặt xác đứa nhá» và o trong lòng xác mẹ. Ãoạn gã chạy đến trước mặt anh thá»§ lÄ©nh quát tháo. Song anh thá»§ lÄ©nh không chịu khuất phục, trừng mắt nhìn gã. Có Ä‘iá»u anh bị
Ä‘iểm huyệt nên không nói ra lá»i quát mắng lại được. Gã ngưá»i Liêu đột nhiên ngá»a mặt nhìn trá»i, hú lên má»™t tiếng dà i rồi thò đầu ngón tay ra viết chữ và o vách đá.
Lúc đó trá»i đã tối mịt, tôi lại ở đằng xa nên không nhìn rõ gã viết những gì.
Triệu Tiá»n Tôn nói xen và o:
-Gã viết gì cÅ©ng viết bằng chữ Khất Ãan, dù ngươi có trông thấy cÅ©ng chẳng hiểu cóc gì.
Trà Quang đáp:
-Ãúng rồi! Tôi có trông thấy thì trông chứ cÅ©ng không hiểu được. Gã viết xong quay lại ôm lấy thây vợ con, chạy ra sưá»n núi nhảy tòm xuống vá»±c sâu! Biến cố nà y tháºt tôi không ngỠđến. Tôi vẫn tưởng má»™t ngưá»i võ công cao cưá»ng như gã tất phải là má»™t báºc cao cả ở nước Liêu, chuyến nà y và o Trung Nguyên táºp kÃch chùa Thiếu Lâm chắc gã đứng và o địa vị đại thá»§ lÄ©nh và là má»™t nhân váºt tối quan trá»ng trong Ä‘oà n võ sỹ má»›i phải.
Gã bắt giữ anh thá»§ lÄ©nh cùng Uông Bang chúa còn thì giết hết, có thể nói là gã đã toà n thắng và sẽ thẳng tiến và o Trung Nguyên. Dè đâu gã lại nhảy xuống vá»±c thẳm tá»± táºn. Lúc trước, tôi đã nhìn xuống khe núi, chỉ thấy mây toả mịt mù, sâu
không rõ đáy. Gã đã nhảy xuống thì dù võ công cao đến đâu, cái thân thể bằng xương bằng thịt cũng nát ra như cám.
Tôi giáºt mình kêu rú lên má»™t tiếng thất thanh. Trong chuyện kỳ dị lại xảy ra việc khác còn kỳ dị hÆ¡n. Tôi vừa kêu rú lên, bá»—ng nghe tiếng trẻ nÃt khóc oe oe từ dưới khe núi vá»ng lên, tiếp theo là má»™t váºt Ä‘en sì ở dưới khe bay vá»t lên không, rÆ¡i nhẹ đánh "xạt" má»™t tiếng và o chá»— Uông Bang chúa ngã ra còn nằm đó, tiếng trẻ nÃt vẫn khóc thét lên không ngá»›t.
Té ra cái váºt rá»›t xuống bên mình Uông Bang chúa chÃnh là đứa nhá» lúc nãy. Bấy giá» tôi hết sợ rồi, liá»n từ trên ngá»n cây nhẩy xuống, chạy lại xem thì thấy đứa nhá» nằm ngang trên bụng Uông Bang chúa khóc hoà i. Tôi nghÄ© má»™t lúc má»›i hiểu rõ: nguyên lúc thiếu phụ Khất Ãan bị giết, đứa con nà ng tuy ngã xuống đất, nhắm mắt ngừng thở nhưng thá»±c ra chưa chết.
Gã ngưá»i Liêu trong lúc xót thương khóc vợ, đặt tay lên mÅ©i đứa nhá» không thấy hÆ¡i thở, tưởng là vợ con cùng chết cả rồi, liá»n ôm cả hai cái xác nhảy xuống vá»±c.
Ãứa nhá» bị chấn động, đột nhiên hồi tỉnh báºt lên tiếng khóc. Gã ngưá»i Liêu chân tay mau lẹ phi thưá»ng, không muốn chôn sống con dưới vá»±c sâu, liá»n quăng đứa nhá» lên theo đúng phương vị và o chá»— Uông Bang chúa, thì quả nhiên đứa nhá» rá»›t trúng bụng Uông Bang chúa nên không bị thương.
Thế là gã ngưá»i Liêu trong lúc mình Ä‘ang lÆ¡ lá»ng chưa xuống đến đáy vá»±c má»›i phát giác ra con mình chưa chết. Gã liá»n láºp tức quăng con lên, tâm linh gã mau lẹ đã đà nh, nhưng tung con đúng chá»— không sai mảy may thì võ công nà y ai mÃ
không khiếp sợ. Tôi nhìn anh em chết thảm, khóc ròng má»™t lúc rồi nhấc đứa nhá» lên, toan Ä‘áºp nó và o tảng đá cho chết Ä‘i.
Nhưng vừa toan liệng và o, bá»—ng nghe nó khóc thét lên, tôi nhìn mặt nó má»™t cái, thấy má nó bụ bẫm đỠhây, mắt nó Ä‘en láy và trong sáng Ä‘ang nhìn tôi. Nếu tôi không trông và o mặt nó thì đã quáºt chết tươi rồi, chả còn chuyện gì nữa. Nhưng tôi trông bá»™ mặt khả ái không nỡ hạ độc thá»§. Tôi nghÄ© thầm trong bụng: "Quáºt chết má»™t đứa nhá» chưa đầy năm là má»™t cỠđộng hèn nhát, đâu phải là hà nh vi cá»§a báºc đại trượng phu".
Quần chúng Cái bang có ngưá»i la lên:
-Trà Quang đại sư! Bá»n Liêu cẩu giết đồng bà o ngưá»i Hán chúng ta không biết bao nhiêu mà kể. ChÃnh mắt tôi trông thấy bá»n dã man nầy lấy mÅ©i dáo dà i xâu trẻ con ngưá»i Hán rồi cưỡi ngá»±a cầm bêu khắp phố phưá»ng để diá»…u võ dương oai! Bá»n chúng giết trẻ con mình được tại sao mình lại không giết nó Ä‘i?
Trà Quang đại sư thở dà i, nói:
-Quả đúng như váºy, song tấm lòng trắc ẩn ai mà không có? Hôm ấy tôi trông ngưá»i thảm tỠđã nhiá»u, quả là không nỡ trông thấy đứa hà i nhi chết thảm nữa. Các bạn bảo tôi là m việc sai lầm cÅ©ng được, hay bảo tôi là nhát gan tôi cÅ©ng đà nh chịu, tôi vẫn để nó sống, rồi Ä‘i giải những huyệt đạo cho anh thá»§ lÄ©nh cùng Uông Bang chúa. Má»™t là bản lÄ©nh tôi quá thấp kém, hai là gã ngưá»i Liêu có những tuyệt kỹ dị kỳ, tôi đã gia công nà o nắn, nà o vá»—, nà o thoa, nà o dẫy, nà o bóp gân cốt hì hục tay đẫm mồ hôi, dùng đủ má»i cách mà anh thá»§ lÄ©nh cùng Uông Bang chúa vẫn không nhúc nhÃch và không mở miệng nói được.
Trà Quang lại nói tiếp:
-Tôi chưa có cách nà o giải cứu hai ngưá»i, lại pháºp phồng lo sợ bá»n tiếp viện bên Liêu kéo đến, liá»n dắt ba con ngá»±a lại, xốc anh thá»§ lÄ©nh rồi Uông Bang chúa để lên lưng ngá»±a. Mình tôi cưỡi má»™t con, má»™t tay bồng đứa nhá» Khất Ãan, má»™t tay dắt hai ngá»±a Ä‘i ngà y đêm vá» Nhạn Môn quan tìm thầy thuốc giải huyệt cÅ©ng chẳng ăn thua gì.
May sao đến tối hôm sau là đủ mưá»i hai giá», huyệt đạo hay vì tá»± nhiên được giải phóng. Anh thá»§ lÄ©nh cùng Uông Bang chúa nhá»› ngay đến việc bá»n võ sỹ nước Liêu đến táºp kÃch chùa Thiếu Lâm, nên vừa khai thông huyệt đạo, láºp tức hai vị cùng tôi lại ra ngoà i ải Nhạn Môn quan dò xét.
Chúng tôi thấy máu đổ thịt rÆ¡i trên mặt đất vẫn còn y nguyên như hôm qua. Tôi lại nhìn xuống vá»±c thẳm, song thuá»· chung vẫn không thấy đáy. Lúc Ä‘em mai táng thi hà i anh em bị uổng mạng, chúng tôi kiểm Ä‘iểm lại thì chỉ thấy có mưá»i bẩy tá» thi, mà tÃnh ra chết mất mưá»i tám ngưá»i, thế thì Ä‘i đâu mất má»™t cái xác?
Nói tá»›i đây, đại sư đưa mắt nhìn Triệu Tiá»n Tôn. Triệu Tiá»n Tôn nhăn nhó cưá»i, nói:
-Trong đám nà y có một xác chết sống lại, đi đi lại lại được cho đến ngà y nay.
Cái xác ấy là Triệu Tiá»n Tôn Lý, Chu Ngô Trịnh Vương nà y.
Trà Quang lại nói:
-Bấy giá» chúng tôi chẳng lấy gì là m lạ, tưởng rằng trong lúc há»—n chiến, nhân huynh đây đã chết mất xác lăn xuống dưới vá»±c thẳm cÅ©ng là chuyện thưá»ng.
Chúng tôi mai táng anh em xong, mối căm há»n vẫn còn nung nấu trong lòng, liá»n Ä‘em những xác ngưá»i Liêu quăng hết xuống vá»±c thẳm. Anh thá»§ lÄ©nh thốt nhiên quay lại há»i Uông Bang chúa: "Nà y Kiếm Nhiêm! Gã ngưá»i Liêu kia mà muốn
giết hai ta thực dễ như trở bà n tay. Sao gã lại đá trúng các huyệt đạo mà không giết chúng mình?"
Uông Bang chúa đáp: "Vụ nà y tháºt khó hiểu quá! Hai ta là nhân váºt đầu sá», bá»n ta lại giết cả vợ con yêu dấu cá»§a gã, đáng lý gã phải giết sạch bá»n ta má»›i phải". Ba ngưá»i bà n Ä‘i tán lại mãi vẫn không ra lẽ. Anh thá»§ lÄ©nh há»i: "Gã viết chữ và o vách đá kia, hoặc giả có thâm ý gì chăng?"
Khốn ná»—i cả ba chúng tôi Ä‘á»u không hiểu chữ Khất Ãan. Anh thá»§ lÄ©nh quệt máu ở dưới đất bôi lên vách đá rồi xé mảnh áo bạch bà o in và o đó. Chúng tôi thấy nét chữ Khất Ãan sâu và o trong đá đến má»™t tấc, mà gã chỉ lấy ngón tay vạch ra.
Riêng chỉ lá»±c nà y chúng tôi thấy thế mà ghê sợ, liên tưởng đến hiện tượng hôm trước, bất giác trong lòng cả thẹn. Chúng tôi vá» quan ải, tìm đến ngưá»i lái buôn ngá»±a, thưá»ng qua nước Liêu mua ngá»±a có biết chữ Khất Ãan, cầm mảnh bạch bà o in chữ đưa cho y coi để y dịch ra chữ Hán viết và o giấy.
Trà Quang thuáºt đến đó, ngẩng đầu nhìn trá»i, thở dà i má»™t tiếng rồi tiếp tục kể:
-Ba ngưá»i chúng tôi xem xong bản dịch ra Hán văn rồi ngưá»i ná» nhìn ngưá»i kia,ai cÅ©ng ra vẻ không tin. Chúng tôi lại Ä‘i tìm má»™t ngưá»i khác thông hiểu chữ Khất Ãan nhá» dịch miệng lại từng câu cho chúng tôi nghe hết má»™t lượt, thì ý tứ cÅ©ng
đúng như bản dịch trước. Than ôi! Nếu sá»± thá»±c đúng như thế, thì không những mưá»i bảy anh em mình chết uổng mà cả bá»n ngưá»i Liêu trước cÅ©ng vô tá»™i mà phải vạ can. Ãối vá»›i thân nhân những ngưá»i bị nạn, chúng tôi rất lấy là m hổ thẹn và hối háºn suốt Ä‘á»i.
Má»i ngưá»i nóng lòng nghe xem ý tứ những dòng chữ trên vách đá nói gì thì Trà Quang lại ngần ngừ không nói nữa, tháºm chà có ngưá»i sốt ruá»™t lên tiếng giục:
-Những dòng chữ đá nói gì? Xin đại sư cho biết! Là m sao mà các vị phải hối háºn?
Trà Quang nói:
-Xin liệt vị anh hùng biết cho, không phải là tôi có ý giấu giếm không chịu thổ lá»™ ý nghÄ©a trong bản văn bằng chữ Khất Ãan. Liệt vị nên biết cho rằng ý nghÄ©a lá»i văn trên vách đá quả thá»±c tình. Té ra thá»§ lÄ©nh đại ca, Uông Bang chúa và tôi đây đã lầm lá»›n trong những cái lầm phi thưá»ng, có thể nói là không còn mặt mÅ©i nà o trông thấy ai nữa. Trà Quang nà y là tên vô danh tiểu tốt trong võ lâm là m việc lầm lẫn không kể gì, nhưng còn thá»§ lÄ©nh đại ca cùng Uông Bang chúa ở và o địa vị nà o?
Huống chi Uông Bang chúa đã qua Ä‘á»i, tôi không dám là m thương tổn đến thanh danh hai vị đó. Xin anh em tha lá»—i cho, tôi không thể nói việc nà y được.
Uông Bang chúa là Bang chúa Cái bang trước đây, oai danh lừng lẫy. Trên từ trưởng lão dưới đến đệ tá», ai cÅ©ng chịu Æ¡n sâu nghÄ©a nặng cá»§a Bang chúa. Quần chúng Cái bang tuy nóng tÃnh hiếu kỳ, song nghe nói việc nà y có hại đến thanh
danh Uông Bang chúa nên không ai dám há»i han nữa. Trà Quang thấy má»i ngưá»i yên lặng, kể tiếp:
-Ba chúng tôi thương nghị má»™t lúc, trong lòng ai nấy Ä‘á»u bán tÃn bán nghi, thế rồi tạm thá»i hãy để cho đứa nhá» Khất Ãan kia được toà n mạng. Chúng tôi trở vá» chùa Thiếu Lâm để nghe động tÄ©nh. Nếu quả bá»n võ sỹ Khất Ãan kéo đến táºp kÃch mà chúng tôi không đương nổi bấy giá» sẽ giết đứa nhá» cÅ©ng chưa muá»™n.
Chá»§ ý đã định, chúng tôi lên ngá»±a Ä‘i ngay, không kể ngà y đêm vỠđến chùa Thiếu Lâm thì thấy anh hùng các nÆ¡i đến tiếp viện đã nhiá»u. Ta nên biết việc nà y có liên hệ đến sá»± yên nguy sinh tá» hà ng bao nhiêu triệu bách tÃnh đất Thần Châu.
Một khi đã được tin cấp báo, ai nấy đỠmong góp một phần hơi sức và o công cuộc bảo vệ phái Thiếu Lâm.
Trà Quang đảo cặp mắt sáng như điện nhìn một lượt từ tả sang hữu rồi nói tiếp:
-Cuá»™c tụ há»™i tại chùa Thiếu Lâm lần nà y bao nhiêu báºc anh hùng nhiá»u tuổi hÆ¡n tôi đến tham dá»± rất đông, tưởng chẳng cần phải nói rõ hết má»i chi tiết. Tất cả má»i ngưá»i có mặt tại chùa Thiếu Lâm Ä‘á»u phòng bị rất là nghiêm ngặt. Anh hùng khắp nÆ¡i vá» tiếp viện má»—i ngà y má»™t đông, cuá»™c phòng thá»§ cá»±c kỳ chu đáo cẩn máºt.
Thế mà từ tiết Trùng dương tháng chÃn cho đến tháng chạp, suốt ba tháng trá»i tuyệt không thấy âm hao chi hết. Má»i ngưá»i toan bắt gã đưa tin ra chất vấn nhưng tìm không thấy y đâu nữa. Chúng tôi má»›i biết đó là tin giả, bao nhiêu ngưá»i đã bị lừa dối. Tráºn đánh ngoà i Nhạn Môn quan hai bên chết uổng không Ãt.
Nhưng chẳng bao lâu, Khất Ãan Ä‘em quân thiết kỵ và o xâm lấn công kÃch các lá»™ quân mặt Hà Bắc. Chuyện võ sỹ Khất Ãan có và o đánh lá»›n chùa Thiếu Lâm nữa hay không, không ai để ý tá»›i nữa. Bá»n chúng dù có đến táºp kÃch hay không cÅ©ng thế, ngưá»i Khất Ãan đã thà nh những quân tá» thù cá»§a nhà Ãại Tống ta.
Thá»§ lÄ©nh đại ca, Uông Bang chúa cùng tôi, ba ngưá»i trong lòng rất hổ thẹn vá» việc ngoà i ải Nhạn Môn quan, chỉ Ä‘em việc nà y kể lại vá»›i phương trượng chùa Thiếu Lâm và chỉ báo tin cho những thân nhân anh em tá» nạn, còn tuyệt nhiên
không nói vá»›i ngưá»i ngoà i. Ãứa nhá» Khất Ãan gá»i cho má»™t nhà nông thôn dưới chân núi Thiếu Thất nuôi dưỡng.
Vấn đỠkhó giải quyết là ở chá»— sau nà y sẽ xá» trà vá»›i đứa nhỠđó ra sao? Chúng tôi đối vá»›i cha mẹ nó quả tà n nhẫn, nếu lại hạ thá»§ giết cả nó thì tháºt là quá độc ác.
Bằng nuôi cho nó lá»›n khôn mà ngưá»i Khất Ãan đã thà nh kẻ tá» thù cá»§a chúng ta thì phá»ng có khác gì nuôi ong tay áo?
Sau thá»§ lÄ©nh đại ca lấy trăm lạng bạc giao cho nhà nông để y nuôi dưỡng đứa nhá» và bảo vợ chồng y nháºn nó là m con chÃnh thức. Khi nó khôn lá»›n cÅ©ng không cho nó biết là đã lãnh tiá»n để nuôi nó. Vợ chồng nông gia nà y không có con, mừng như bắt được cá»§a, liá»n vâng lá»i ngay, vì vợ chồng ấy không biết đứa nhá» nà y là dòng máu Khất Ãan.
Trước khi Ä‘em đứa nhỠđến núi Thiếu Thất, chúng tôi đã thay quần áo như trẻ con bên Hán. Nên biết rằng nhân dân Ãại Tống thâm thù ngưá»i Khất Ãan đến táºn xương tuá»·. Ai biết nó là dòng dõi Khất Ãan giả trang cÅ©ng tìm cách giết nó...
Kiá»u Phong nghe đến đây đã Ä‘oán ra được tám chÃn phần, giá»ng run run há»i:
-Trà Quang đại sư! Tôi... tôi... xin há»i, nhà nông ở chân núi Thiếu Thất đó há» gì?
Trà Quang đáp:
-Bang chúa đã Ä‘oán ra, tôi chả giấu là m gì vô Ãch, nà nông đó há» Kiá»u tên gá»i Tam Hoè.
Kiá»u Phong lá»›n tiếng la lên:
-Không! Không phải!... đại sư chá»› nên bịa chuyện hồn ma để vu hãm tôi. Tôi đưá»ng đưá»ng là ngưá»i Hán tá»™c, sao lại bảo tôi là dòng giống má»i rợ Khất Ãan. Nếu đại sư còn nói lăng nhăng thì tôi... tôi... sẽ... Tam Hoè công là gia gia thân sinh ra tôi, đại sư còn nói...
Ãá»™t nhiên Kiá»u Phong nhảy lại trước mặt Trà Quang, túm lấy ngá»±c áo. ÃÆ¡n ChÃnh cùng Từ trưởng lão la lên:
-Không được! Không được!
Rồi sấn đến toan cướp Trà Quang lại. Kiá»u Phong chân tay rất mau lẹ, túm lấy mình Trà Quang kéo Ä‘i xa ra. Con ÃÆ¡n ChÃnh lÃ ÃÆ¡n Trá»ng SÆ¡n, ÃÆ¡n Thúc SÆ¡n,ÃÆ¡n Quý SÆ¡n, ba gã nhảy xổ tá»›i sau lưng Kiá»u Phong để cứu Trà Quang. Kiá»u Phong giáºn như Ä‘iên cuồng, nắm lấy ÃÆ¡n Thúc SÆ¡n quăng ra xa, rồi lại nắm lấy ÃÆ¡n Trá»ng SÆ¡n đẩy mạnh má»™t cái. Lần thứ ba, ông nắm lấy ÃÆ¡n Quý SÆ¡n ném xuống đất, chân dáºm lên đầu gã.
ÃÆ¡n thị ngÅ© hổ tiếng tăm lừng lẫy má»™t dải SÆ¡n Ãông. Năm anh em thà nh danh đã lâu, nà o phải hạng háºu bối ở lá»u tranh túp cá» má»›i ra Ä‘á»i. Thế mà Kiá»u Phong tay trái nắm Trà Quang, tay phải túm luôn ba gã đại hán như cầm nắm rÆ¡m ném Ä‘i,chẳng ai chống cá»± được mảy may. Má»i ngưá»i trông thấy Ä‘á»u hết hồn, miệng há hốc ra.
ÃÆ¡n ChÃnh cùng ÃÆ¡n Bá SÆ¡n vÃ ÃÆ¡n Tiểu SÆ¡n, ba ngưá»i xót tình máu má»§, toan nhảy xổ và o cứu viện nhưng thấy Kiá»u Phong dẫm lên đầu ÃÆ¡n Quý SÆ¡n, biết rõ thần lá»±c cá»§a ông ghê gá»›m, chỉ khẽ váºn động kình lá»±c xuống chân lÃ ÃÆ¡n Quý SÆ¡n sẽ bị gãy xương toi mạng. Vì thế mà ba cha con ÃÆ¡n ChÃnh phải dừng chân không dám tiến lại nữa.
ÃÆ¡n ChÃnh kêu lên:
-Kiá»u Bang chúa! Ta hãy lấy Ä‘iá»u phải chăng nói chuyện vá»›i nhau, sao lại hà nh động nóng nảy như thế? ÃÆ¡n gia tôi vá»›i Bang chúa vốn không thù không oán, váºy Bang chúa buông tha con tôi ra.
Từ trưởng lão cũng nói:
-Kiá»u Bang chúa! Trà Quang đại sư là ngưá»i khắp giang hồ ai cÅ©ng kÃnh trá»ng,Bang chúa không được hại đến tÃnh mạng đại sư.
Kiá»u Phong căm tức máu sôi, lá»›n tiếng nói:
-Ãúng rồi! Kiá»u Phong nà y vá»›i nhà há» ÃÆ¡n không oán không thù, Trà Quang đại sư là ngưá»i mà tôi vẫn tôn kÃnh. Các ông... các ông... muốn cất ngôi Bang chúa cá»§a tôi thì tôi xin chắp tay nhưá»ng lại. Sao phải bà y đặt ra câu chuyện nà y để khinh miệt tôi? Tôi... tôi... Kiá»u má»— nà y có là m Ä‘iá»u chi mỠám bại hoại... sao các ông lại bức bách tôi đến thế?
Mấy câu sau Kiá»u Phong nói vá»›i giá»ng nghẹn ngà o. Má»i ngưá»i nghe không khá»i tỠý đồng tình. Khi nghe thấy Trà Quang đại sư xương cốt trong mình kêu rắc rắc,ai nấy Ä‘á»u biết rằng tÃnh mệnh đại sư chỉ má»™t hÆ¡i thở là xong. Ãại sư sống hay chết Ä‘á»u ở trong tay Kiá»u Phong
|

10-08-2008, 08:49 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 8 : Sự Lòng Giải TỠKhúc Nôi
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Trong rừng hạnh, ngoà i tiếng xương cốt đại sư Trà Quang chuyển rắc rắc, tiếng gió thổi ngá»n cây à o à o hoặc tiếng côn trùng sá»™t soạt trong đám cá», ngoà i ra không ai dám lên tiếng. Bầu không khà nặng trÄ©u nghiêm trá»ng bao phá»§ hồi lâu, đột nhiêu
Triệu Tiá»n Tôn cưá»i khanh khách, nói:
-Buồn cưá»i tháºt là buồn cưá»i! Ngưá»i Hán đã chắc gì hÆ¡n ai? Ngưá»i Khất Ãan chưa chắc đã không bằng loà i súc sinh! Hiển nhiên đã là ngưá»i Khất Ãan việc gì mà phải mạo nháºn là ngưá»i Hán, như thế phá»ng có Ãch gì? Ãến cha mẹ sinh ra
mình, mình không chịu nhìn nháºn, thế cÅ©ng đòi là tu mi nam tá», là đại trượng phu?
Kiá»u Phong trợn mắt, hầm hầm nhìn Triệu Tiá»n Tôn, há»i:
-Phải chăng tiá»n bối bảo Kiá»u má»— là ngưá»i Khất Ãan?
Triệu Tiá»n Tôn đáp:
-Ta cÅ©ng không hiểu nữa. Ta chỉ biết rằng tráºn đánh ngoà i ải Nhạn Môn quan có ngưá»i võ sỹ từ tướng mạo cho đến thân thể hao hao giống ngươi mà thôi. Tráºn đánh ấy, chợt nghÄ© đến ta lại hồn vÃa lên mây, tim máºt tan vỡ. Tướng mạo con ngưá»i đối đầu vá»›i ta, dù trăm năm nữa ta cÅ©ng không quên được.
Kiá»u Phong từ từ buông Trà Quang đại sư xuống, chân phải sẽ hất lên má»™t chút,nhẹ nhà ng đá cái thân thể to lá»›n cá»§a ÃÆ¡n Quý SÆ¡n đánh binh má»™t cái cho rÆ¡i xuống đất. ÃÆ¡n Quý SÆ¡n xoay mình Ä‘i, đứng ngay dáºy được chưa bị thương chút nà o. Kiá»u Phong hai mắt nhìn chằm chặp Trà Quang đại sư, thấy nét mặt lão vẫn thản nhiên, không lá»™ ra chút chi là giảo quyệt gian trá, liá»n há»i:
-Thế rồi sao nữa?
Trà Quang đáp:
-Những chuyện vá» sau Bang chúa đã biết rồi đó, Bang chúa hồi bẩy tuổi lên núi Thiếu Thất hái trái cây, gặp con chó sói toan vồ thì may sao gặp má»™t nhà sư chùa Thiếu Lâm cứu cho thoát chết, giết ác thú, lại chữa cho Bang chúa khá»i vết thương.
Từ đó trở Ä‘i, nhà sư còn truyá»n dạy võ công cho Bang chúa, có đúng thế không?
Kiá»u Phong đáp:
-Ãúng rồi! Thế ra các việc đại sư Ä‘á»u biết cả.
Hồi đó nhà sư chùa Thiếu Lâm truyá»n dạy võ công cho Kiá»u Phong đã dặn chà ng không được tiết lá»™ vá»›i ai. Vì thế mà khách giang hồ chỉ biết chà ng là đồ đệ chân truyá»n cá»§a Uông Bang chúa, chứ không ai hiểu Kiá»u Phong đã có mối quan hệ vá»›i chùa Thiếu Lâm. Trà Quang nói:
-Nhà sư chùa Thiếu Lâm đó chịu lá»i uá»· thác cá»§a thá»§ lÄ©nh đại ca giáo huấn cho Bang chúa khá»i lầm đưá»ng lạc lối. ChÃnh vì việc nà y, thá»§ lÄ©nh đại ca, Uông Bang chúa cùng tôi đã tranh luáºn sôi nổi. Tôi bảo để nguyên Bang chúa ở chốn đồng
ruá»™ng, sinh nhai vá» nghá» nông, không cần há»c võ là m gì để mua thù chuốc oán trong đám giang hồ. Song thá»§ lÄ©nh đại ca lại bảo nếu là m như váºy thì có Ä‘iá»u hối háºn vá»›i lệnh song đưá»ng, nên chăm chút nuôi dưỡng giáo huấn để Bang chúa trở
nên một vị anh hùng.
Kiá»u Phong há»i:
-Tại sao... mà các vị tiá»n bối lại có Ä‘iá»u hối háºn vá»›i song thân tôi? Ngưá»i Hán cùng ngưá»i Khất Ãan đã có mối thù sâu cay, chém giết nhau là sá»± thưá»ng, tôi tưởng chả có Ä‘iá»u chi mà phải hối háºn.
Trà Quang thở dà i, nói:
-Bức di văn trên vách đá ngoà i ải Nhạn Môn quan hiện nay vẫn còn, rồi đây lúc nà y tiện dịp Bang chúa ra mà coi. Thá»§ lÄ©nh đại ca đã có chá»§ ý như váºy thì dù sao tôi cÅ©ng phải chịu thua anh. Ãến năm mưá»i bốn tuổi, Bang chúa được Uông Bang chúa nháºn là m đồ đệ, rồi từ đó trở Ä‘i, Bang chúa gặp rất nhiá»u bước đưá»ng may mắn. DÄ© nhiên là thiên tư Bang chúa đặc biệt hÆ¡n ngưá»i, cả chà phấn đấu cÅ©ng không ai bì kịp. Giả tá»· mà Bang chúa không được thá»§ lÄ©nh đại ca cùng Uông Bang chúa hết lòng quyến cố đỡ đầu cho thì Bang chúa đâu có dá»… dà ng bước lên địa vị ngà y nay.
Kiá»u Phong cúi đầu ngẫm nghÄ©, nhá»› lại trong Ä‘á»i mình đã gặp bao nhiêu bước nguy nan, song lần nà o cÅ©ng đổi dữ ra là nh, chưa bị vố nà o Ä‘au và bao nhiêu cÆ¡ há»™i may mắn từ đâu đưa đến cho mình, không cầu mà được. Mình cứ tưởng tiá»n váºn dưá»ng như có phúc tinh chiếu mệnh Ä‘á»u tai qua nạn khá»i. Bây giá» nghe Trà Quang đại sư nói má»›i biết là mình được má»™t vị đại anh hùng ngấm ngầm nâng đỡ, mà sao chÃnh mình không biết gì hết.
Kiá»u Phong lại bâng khuâng tá»± há»i: "Lá»i nhà sư Trà Quang nói có đúng hay không? Nếu đúng thì mình dòng máu Khất Ãan chứ không phải ngưá»i Hán và Bang chúa không phải là ân sư mình, trái lại là cừu địch có mối thù giết cha mình.
Ngưá»i anh hùng ngấm ngầm giúp ta phải chăng có chân tâm mong ta nên ngưá»i hay chỉ là má»™t cách để chuá»™c lại lá»—i trước? Không! Không! Giống Khất Ãan hung tà n bạo ngược, là quân tá» thù cá»§a ngưá»i Hán, sao ta lại có thể là ngưá»i Khất Ãan được?"
Trà Quang lại nói:
-Ban đầu Uông Bang chúa vẫn gia tâm đỠphòng Bang chúa, nhưng rồi sau thấy nghiệp võ cá»§a Bang chúa tiến rất mau, cách hà nh động bất cứ việc gì cÅ©ng hợp ý Uông Bang chúa, lại má»™t niá»m kÃnh cẩn tôn trá»ng, dần dần Uông Bang chúa rất chân tam yêu mến Bang chúa. Sau, Bang chúa được nhiá»u công trạng, oai danh má»—i ngà y má»™t lừng lẫy. Dân chúng Cái Bang từ trên chà dưới ai cÅ©ng Ä‘em lòng tin phục.
Cả ngưá»i ngoà i cÅ©ng biết rằng ngôi Bang chúa ở Cái Bang tất đến tay Bang chúa. Song Uông Bang chúa thuá»· chung vẫn không có chá»§ ý như váºy, chỉ vì lẽ Bang chúa là ngưá»i Khất Ãan. Sau, Uông Bang chúa Ä‘em ba vấn đỠtrá»ng đại nan giải ra thá» thách Bang chúa, thì Bang chúa nhất nhất giải quyết được má»™t cách rất chu đáo. Thế mà Uông Bang chúa còn chá» cho Bang chúa láºp đủ bẩy lần công lao to lá»›n má»›i chịu Ä‘em "Ãả cẩu bổng pháp" truyá»n thụ cho.
Năm đại há»™i ở Thái SÆ¡n, Bang chúa đã trừ được tám kẻ cưá»ng địch cho Cái Bang, khiến Cái bang lừng danh thiên hạ. Bấy giá» Uông Bang chúa không còn do dá»± gì nữa, láºp Bang chúa lên là m chá»§ Cái Bang. Theo chá»— tại hạ biết thì Cái Bang nà y mấy trăm năm nay, chưa có vị Bang chúa thứ hai nà o phải trải qua nhiá»u cuá»™c gian lao má»›i lên được ngôi là m chúa tể bản bang như Bang chúa.
Kiá»u Phong cúi đầu nói:
-Tôi vẫn tưởng rằng ân sư tôi là Uông Bang chúa có ý rèn luyện cho tôi, bắt tôi phải chịu gian khổ nhiá»u năm để có thể đảm đương trách nhiệm trá»ng đại. Cứ lá»i đại sư nói thì ra... thì ra...
Lúc nà y trong lòng Kiá»u Phong mưá»i phần đã đến tám tin lá»i Trà Quang đại sư.
Trà Quang nói:
-Những Ä‘iá»u tại hạ biết đã nói hết rồi. Sau khi Bang chúa lên ngôi chúa tể Cái Bang, tại hạ còn được nghe tiếng đồn trên đám giang hồ, ai cÅ©ng nói Bang chúa là ngưá»i toà n là m việc nghÄ©a hiệp, gây hạnh phúc cho dân, xá» sá»± rất công bằng, chỉnh đốn má»i công việc để Cái Bang trở nên hưng vượng. Riêng tôi, tôi cÅ©ng mừng thay cho Bang chúa. Tôi còn được nghe Bang chúa đã mấy lần phá gian mưu cá»§a Khất Ãan, cÅ©ng là giết vô số anh hùng Khất Ãan. Cái lo "dưỡng hổ di hoạ" không thà nh vấn đỠnữa. Việc nà y kể ra vÄ©nh viá»…n chẳng nên nhắc tá»›i nữa mà không biết ai lại khuấy lên. Chẳng những nó là m phiá»n lòng cho Bang chúa mà còn vô bổ cho Cái Bang.
Từ trưởng lão nói:
-Ãa tạ Trà Quang đại sư đã thuáºt lại vụ nà y má»™t cách rất rà nh mạch, khiến cho ai nấy dưá»ng như được chứng kiến những việc đã xảy ra. Còn phong thư nà y...
Trưởng lão tay giơ phong thư lên, nói tiếp:
-Phong thư nà y là cá»§a thá»§ lÄ©nh đại ca viết cho Uông Bang chúa đây. Trong thư ngưá»i cá»±c lá»±c khuyên ngăn Uông Bang chúa không nên truyá»n ngôi chúa tể Cái Bang cho Kiá»u Bang chúa. Kiá»u Bang chúa! Bang chúa thá» coi xem.
Nói xong, cầm thư đưa cho Kiá»u Phong. Trà Quang nói:
-Ãể tôi xem coi lại đã, xem có đúng là bức thư đó không?
Nói xong, đưa tay ra cầm lấy thư xem qua một lượt rồi nói:
-Ãúng rồi đây! Quả nhiên là bút tÃch cá»§a thá»§ lÄ©nh đại ca.
Nói xong, đưa ngón tay ra cấu chá»— tên ngưá»i thư danh, bá» và o miệng nuốt. Lúc đó trá»i đã tối hẳn, trong rừng hạnh chỉ có ánh trăng sao lá» má». Khi Trà Quang hoà thượng xé chá»— tên ký, hoà thượng đã có ý để cho và o táºn mắt, giả vỠánh sáng không đủ rõ, lá thư đã gần ká» miệng. Kiá»u Phong không ngá» vị lão tăng đạo cao đức trá»ng lại biết cách giảo hoạt đến thế.
Kiá»u Phong thấy Trà Quang xé thư giáºn quá gầm lên, vung tay trái ra nhảy lại Ä‘iểm huyệt nhà sư, tay phải cướp lấy lá thư, song cháºm mất rồi, chá»— tên ký đã bị nuốt và o trong cổ há»ng. Kiá»u Phong đà nh giải phóng huyệt đạo cho nhà sư, nhưng vẫn bá»±c mình, há»i:
-Ãại sư... đại sư là m gì váºy?
Trà Quang mỉm cưá»i, đáp:
-Kiá»u Bang chúa! Kiá»u Bang chúa đã biết thân thế mình rồi. Còn chuyện Bang chúa muốn báo thù ngưá»i đã hạ sát lệnh tôn cùng lệnh đưá»ng thì Uông Bang chúa đã qua Ä‘á»i rồi còn gì nữa. Ãến như tên há» thá»§ lÄ©nh đại ca thì bần tăng không muốn Bang chúa biết, chÃnh bần tăng cÅ©ng có tham dá»± và o tráºn đánh nhau vá»›i lệnh tôn, lệnh đưá»ng thì bất luáºn tá»™i tình gì, lão tăng xin má»™t mình gánh hết. Bang chúa muốn giết, muốn mổ xin cứ hạ thá»§ Ä‘i cho!
Kiá»u Phong thấy Trà Quang lông mà y rá»§ thấp, nét mặt tươi cưá»i mà đượm vẻ từ bi nghiêm cẩn. Trong lòng ông tuy vừa thương vừa giáºn nhưng cÅ©ng Ä‘em lòng kÃnh trá»ng. Ông nói:
-Hiện giá» Kiá»u má»— chưa rõ chân giả ra sao, dù má»— có muốn hạ sát đại sư chăng nữa cÅ©ng không thể hấp tấp được.
Nói xong, Kiá»u Phong lại đưa mắt nhìn Triệu Tiá»n Tôn. Triệu Tiá»n Tôn nhún vai tá»±a hồ như không quan tâm gì, y nói rất tá»± nhiên:
-Ãúng đó! Ta cÅ©ng dÃnh lÃu và o vụ nà y thì ta cÅ©ng chịu má»™t phần. Lúc nà o ngươi thÃch lên muốn ra tay thì cứ việc.
Ãà m bà lá»›n tiếng nói:
-Kiá»u Bang chúa! Bất luáºn việc gì cÅ©ng nên nghÄ© kỹ, không nên hà nh động hấp tấp má»›i phải. Nếu Bang chúa không cẩn tháºn thì tôi e rằng sẽ gây nên mối tương tranh giữa ngưá»i Hán và ngưá»i Hồ. Các hà o kiệt ở Trung Nguyên sẽ coi Bang chúa là kẻ cừu địch.
Kiá»u Phong chỉ cưá»i lạt má»™t tiếng, ruá»™t rối tÆ¡ vò, không biết đáp thế nà o má»›i phải. Ông giở thư ra xem, trong thư viết:
"Kiếm Nhiêm lão đệ!
Mấy đêm bà n bạc, lão đệ thuá»· chung không thay đổi ý kiến vá» việc truyá»n ngôi.
Mấy bữa nay tiểu huynh đã nghÄ© kỹ, nháºn thấy rằng việc đó không nên.
Kiá»u quân tà i nghệ hÆ¡n ngưá»i, công lao vÄ© đại, tÃnh nóng và can đảm, là má»™t nhân váºt chẳng những riêng trong quý bang không ai bằng mà cả đến khắp cõi Thần Châu cÅ©ng Ãt ngưá»i bì kịp. Ãể má»™t ngưá»i tà i đức trá»n vẹn lên kế vị thì sau nà y
sá»± nghiệp lên như diá»u, không còn nghi ngá» gì nữa."
Ãá»c đến đây, Kiá»u Phong nghÄ© bụng, vị tiá»n bối nà y khoa trương mình đến cùng cá»±c, trong lòng xiết bao cảm kÃch. Ông tiếp tục Ä‘á»c xuống dưới:
"... Nhưng cuá»™c huyết chiến ngoà i ải Nhạn Môn quan thuở ná», những cảnh tượng kinh hồn khiếp vÃa lúc nà o cÅ©ng ám ảnh tiểu huynh. Thằng nhá» nà y không phải là ngưá»i cùng chá»§ng tá»™c vá»›i mình, hÆ¡n nữa cha mẹ y lại chết vá» tay chúng ta. Sau nà y y không biết đến gốc gác y thì chẳng nói là m chi, lỡ mà y biết ra thì không những Cái Bang sẽ bị tiêu diệt và tay y, mà cả các phái võ Trung Nguyên cÅ©ng phải vạ lá»›n. Vá» võ công cÅ©ng như thao lược, hiện nay Trung Nguyên Ãt ngưá»i bằng đứa nhá» nà y. Ãáng lý ra thì việc lá»›n ở quý bang ngưá»i ngoà i không nên can dá»± và o, nhưng ta cùng hiá»n đệ mối thâm giao đâu phải kẻ tầm thưá»ng. Ãây là má»™t việc có ảnh hưởng vô cùng trá»ng đại, ta mong rằng hiá»n đệ nên nghÄ© kỹ..."
Còn ngưá»i ký tên thì đã bị Trà Quang xé Ä‘i rồi. Từ trưởng lão thấy Kiá»u Phong Ä‘á»c thư xong đứng thừ ngưá»i ra không nói năng gì. Trưởng lão lại đưa cho Kiá»u Phong má»™t lá thư khác, nói:
-Ãây là thá»§ thư cá»§a Uông Bang chúa, chắc Bang chúa nháºn được bút tÃch.
Kiá»u Phong đón lấy thư xem. Trong thư nói:
"Huấn dụ gá»i cho Mã Phó Bang chúa, truyá»n công trưởng lão, chấp pháp trưởng lão cùng tất cả các trưởng lão.
Gặp trưá»ng hợp mà Kiá»u Phong có những hà nh vi thân Liêu, phản Hán, giúp Khất Ãan để lấn áp Ãại Tống, thì láºp tức phải hạ sát y ngay, chá»› để lỡ việc.
Tất cả các phương pháp để trừ khá» y như hạ độc, hà nh thÃch,... Ä‘á»u dùng được cả. Ai hạ thá»§ sẽ được trá»ng thưởng mà không phải tá»™i.
Uông Kiếm Thông thủ bút"
Dưới cùng chưa rõ ngà y: nhà Ãại Tống, niên hiệu Nguyên Phong năm thứ sáu, tháng năm ngà y mồng bảy.
Kiá»u Phong tÃnh lại thì đúng là ngà y mình lên nháºm chức Bang chúa Cái Bang. Kiá»u Phong nháºn rõ rà ng mấy dòng chữ đó Ä‘Ãch thị là thá»§ bút cá»§a ân sư Uông Kiếm Thông. Xem thế thì biết thân thế mình rõ lắm rồi, không còn hoà i nghi gì nữa.
Ông hồi tưởng lại ân sư đối vá»›i mình như ngưá»i cha thảo, dạy mình rất nghiêm, yêu mình tha thiết. NgỠđâu ngà y mình lên kế vị Bang chúa, ân sư lại ngấm ngầm viết đạo huấn dụ nà y. Ông cảm thấy chua xót, nước mắt chạy quanh rồi nhá» giá»t lên tá» thá»§ dụ cá»§a Uông Bang chúa ướt hết cả. Từ trưởng lão thá»§ng thẳng nói:
-Bang chúa đừng trách chúng tôi vô lễ. Nguyên tỠthủ dụ nà y Uông Bang chúa chỉ cho một mình Mã Phó Bang chúa biết mà thôi. Mã Phó Bang chúa giấu kỹ, tuyệt không nói với ai. Mấy năm nay, Bang chúa là m việc quang minh lỗi lạc,
quyết không có hà nh động thống Liêu phản Tống hoặc giúp Khất Ãan để áp bức ngưá»i Hán. Thế thì di mệnh cá»§a Uông Bang chúa quyết không cần thi hà nh.
Mãi đến khi Mã Phó Bang chúa đột nhiên bị giết, Mã phu nhân má»›i tìm thấy tá» di mệnh nà y. Nguyên má»i ngưá»i đã có ý nghi ngá» Mã Phó Bang chúa bị Cô Tô Má»™ Dung sát hại. Giả tá»· mà Bang chúa đã tìm ra được thá»§ phạm để báo thù cho Ãại Nguyên thì thân thế cùng gốc gác Bang chúa không còn yếu tố nà o để phát giác ra nữa. Lão phu nà y đã nghÄ© kỹ, muốn vì đại cuá»™c Ä‘em huá»· phong thư nà y Ä‘i, nhưng mà ... nhưng mà ... nhưng mà ...
Từ trưởng lão nói đến đây, đưa mắt nhìn Mã phu nhân, nói tiếp:
-Má»™t là Mã phu nhân thống háºn thù chồng, không thể để Ãại Nguyên oan chìm đáy bể, chết không nhắm mắt. Hai là Kiá»u Bang chúa o bế ngưá»i Hồ, có những hà nh vi nguy hại đến bản bang...
Kiá»u Phong há»i:
-Kiá»u má»— o bế ngưá»i Hồ? Câu đó ở đâu mà ra?
Từ trưởng lão nói:
-Hai chữ Mộ Dung tức là hỠHồ đó. Nguyên hỠMộ Dung là dòng dõi hỠTiên Ty cùng với Khất Dan ở ngoà i quan ải.
Kiá»u Phong nói:
-Ủa! Nguyên do như váºy thế mà tôi không biết!
Từ trưởng lão lại nói:
-Ba nữa là chuyện Bang chúa nguyên ngưá»i Khất Ãan thì nhiá»u ngưá»i bản bang đã biết rồi má»›i sinh ra ná»™i biến, dù ta có giấu cÅ©ng vô Ãch.
Kiá»u Phong ngá»a mặt lên trá»i thở dà i, trong lòng sầu thảm, những nghi vấn đã ná»a ngà y trá»i bây giá» má»›i phát giác. Ông quay lại nhìn Toà n Quang Thanh, há»i:
-Phải chăng ngươi biết ta là dòng dõi Khất Ãan cho nên bá»™i phản?
Toà n Quang Thanh đáp:
-Ãúng thế!
Kiá»u Phong lại há»i:
-Bốn vị trưởng lão Tống, Hồ, Trần, Ngô tin theo lá»i ngươi, muốn giết ta cÅ©ng vì thế phải không?
Toà n Quang Thanh đáp:
-Phải đó! Nhưng mấy vị đó còn bán tÃn bán nghi nên chá»§ ý chưa nhất quyết, rồi tá»›i lúc tối háºu lại sinh ra sợ sệt.
Kiá»u Phong há»i:
-Gốc gác vỠthân thế ta vì đâu mà ngươi biết?
Toà n Quang Thanh đáp:
-Việc nà y dÃnh lÃu đến nhiá»u ngưá»i, xin thứ cho tại hạ không nói ra được. Bang chúa còn lạ gì "cái kim bá»c giẻ lâu ngà y cÅ©ng ra".
Lúc nà y không biết bao nhiêu là n sóng tư tưởng nổi lên trong đầu óc Kiá»u Phong. Ông nghÄ© thầm: "Bá»n há» Ä‘em lòng ghen ghét mình, bà y đặt ra chuyện ná» trò kia để hãm hại. Mặc dầu mình thân cô thế cô cÅ©ng phải chiến đấu đến cùng
chứ không chịu khuất phục."
Nhưng rồi ông lại nghÄ©: "Ân sư mình đã có thá»§ dụ, Ä‘iá»u đó không còn sai được.
Trà Quang đại sư là ngưá»i đạo cao đức trá»ng, đối vá»›i ta không thù oán, sao lại đến đây bà y đặt ra quá»· kế nà y? Từ trưởng lão là má»™t vị nguyên lão trá»ng thân có đâu lại Ä‘em lòng khuynh thúc bản bang? Ngoà i thiết diện phán quan ÃÆ¡n ChÃnh, Ãà m công, Ãà m bà đá»u là những báºc tiá»n bối có danh vá»ng rất lá»›n trong võ lâm. Triệu Tiá»n Tôn tuy dở Ä‘iên dở dại nhưng cÅ©ng không phải là hạng tầm thưá»ng. Bá»n há» chung khâu đồng tá» thì có lẽ nà o còn giả được?"
Quần chúng Cái bang nghe Trà Quang cùng Từ trưởng lão nói thì nhốn nháo cả lên. Nguyên Kiá»u Phong đối vá»›i bá»n thuá»™c hạ rất có Æ¡n nghÄ©a, vá» võ công cÅ©ng như vá» tà i đức, ông được má»i ngưá»i rất kÃnh phục. Dè đâu ông lại là con cháu Khất Ãan, mối cừu háºn giữa nước Liêu cùng nhà Ãại Tống má»—i ngà y má»™t sâu cay hÆ¡n.
TỠđệ Cái Bang chết vá» tay ngưá»i Liêu trong bấy nhiêu năm không biết đến bao nhiêu mà kể .
Thế thì má»™t ngưá»i Liêu là m chúa tể Cái Bang tránh sao khá»i ngưá»i bản bang bà n tán xôn xao. Nhưng đến việc công nhiên trục xuất Kiá»u Phong ra khá»i Cái Bang thì bất luáºn là ai cÅ©ng không dám nói ra miệng. Bầu không khà ngá»™t ngạt, nặng trÄ©u bao phá»§ lên khu rừng hạnh, chỉ còn nghe thấy tiếng thở hÃt trầm trá»ng cá»§a ngưá»i.
Ãá»™t nhiên có tiếng đà n bà lanh lảnh vang lên nói:
-Thưa các vị bá thúc! Tiên phu chẳng may mất Ä‘i, kẻ nà o hạ độc thá»§ đến bây giá» cÅ©ng chưa Ä‘iá»u tra được rõ. Song tiên phu bình nháºt là ngưá»i thà nh thá»±c, trung háºu, Ãt nói. Trong đám giang hồ không ai thù hằn, tôi tháºt không thể nà o nghÄ© ra ngưá»i đã giết tiên phu. Phải chăng vì tiên phu nắm giữ má»™t váºt trá»ng yếu, khi ngưá»i ta đã biết rồi Ä‘á»i nà o còn chịu bá». Tất nhiên ngưá»i ta việc máºt sẽ bị tiết lá»™, hư há»ng việc lá»›n. Phải chăng vì váºy mà ngưá»i ta giết tiên phu Ä‘i để bịt miệng?
Ngưá»i nói đây chÃnh là Mã phu nhân. Mấy câu nà y dụng ý rất rõ rà ng dưá»ng như trá» và o mặt Kiá»u Phong là thá»§ phạm giết chồng nà ng để chôn sâu những chứng cá»› tá» rõ ông là con cháu Khất Ãan.
Kiá»u Phong từ từ quay đầu lại nhìn con ngưá»i toà n thân mặc tang phục, vẻ mặt yêu kiá»u khép nép, dáng Ä‘iệu tha thướt, uyển chuyển,nói:
-Phải chăng phu nhân ngá» Kiá»u má»— sát hại Mã Phó Bang chúa?
Mã phu nhân đứng thẳng ngưá»i quay lại nhìn Kiá»u Phong, đôi mắt nà ng trong như ngá»c, lấp loáng trong đêm tối.
Kiá»u Phong thấy nà ng run lên đáp:
-Thiếp là hạng nữ lưu đâu có biết gì, phải xuất đầu lá»™ diện thế nà y đã là quá rồi, còn dám buá»™c tá»™i cho ai? Chỉ vì tiên phu phải thác oan nên ra khẩn cầu các vị bá thúc nghÄ© tình cố cá»±u, Ä‘iá»u tra ra thá»§ phạm để báo thù rá»a háºn cho tiên phu mà thôi.
Nà ng nói xong quỳ xuống lạy sì sụp. Kiá»u Phong trước nay chỉ sợ những ngưá»i má»m má»ng chứ không sợ kẻ cương cưá»ng. Ãối vá»›i Mã phu nhân, má»™t ngưá»i yêu kiá»u tha thướt ông không có cách nà o đối phó. Nà ng không bảo Kiá»u Phong là hung thá»§ mà thá»±c ra câu nà o cÅ©ng ngụ ý ám chỉ ông. Kiá»u Phong thấy kiểu cách nà ng lạy phục xuống đất thì tức uất ngưá»i nhưng không tiện buông cÆ¡n giáºn cho nổi lên, ông đà nh quỳ xuống đáp lá»…, nói:
-Xin tẩu tẩu đứng dáºy!
Chợt mé tả rừng hạnh có tiếng má»™t thiếu nữ há»i:
-Mã phu nhân ! Tôi có má»™t Ä‘iá»u nghi ngá» muốn há»i, chẳng hay phu nhân có ưng không?
Má»i ngưá»i quay đầu nhìn lại thấy nữ lang mặc áo xanh lợt, chÃnh là Vương Ngá»c Yến.
Mã phu nhân há»i lại:
-Cô nương có Ä‘iá»u gì muốn tra há»i ta?
Vương Ngá»c Yến đáp:
-Tôi đâu dám tra há»i, phu nhân vừa nói Mã tiá»n bối có phong di thư gắn xi cẩn tháºn, lúc Từ trưởng lão mở ra vẫn còn nguyên niêm, thế thì trước khi Từ trưởng lão chưa mở ra, không có ai đã được xem ná»™i dung bức thư đó phải chăng?
Mã phu nhân đáp:
-Ãúng thế!
Ngá»c Yến nói:
-Thế thì bức thư cá»§a vị thá»§ lÄ©nh cÅ©ng như tá» di mệnh cá»§a Uông Bang chúa, trừ Mã tiá»n bối ra không ai biết nữa. Sao phu nhân được biết lại biết nó quan trá»ng mà bảo ngưá»i ta giết Mã Phó Bang chúa để bịt miệng?
Mã phu nhân há»i lại:
-Cô nương là ai? Sao lại can dự đến việc lớn của Cái bang?
Ngá»c Yến đáp:
-DÄ© nhiên là tôi không thể can dá»± và o việc lá»›n cá»§a quý bang, song các ngưá»i bên quý bang lại vu hãm biểu huynh tôi nên tôi má»›i há»i.
Mã phu nhân há»i:
-Biểu huynh cô nương là ai? Phải chăng là Kiá»u Bang chúa?
Ngá»c Yến lắc đầu, mỉm cưá»i đáp:
-Không phải là Kiá»u Bang chúa mà là Má»™ Dung công tá».
Mã phu nhân nói:
-À ra thế đấy!
Rồi phu nhân không đáp lá»i Vương Ngá»c Yến, quay lại há»i chấp pháp trưởng lão:
-Bạch trưởng lão! Luáºt lệ bản bang rất là nghiêm ngặt. Giả tá»· chÃnh trưởng lão phạm pháp thì xá» trà ra sao?
Chấp pháp trưởng lão Bạch Thế KÃnh nói:
-Ãã biết luáºt mà còn phạm pháp thì tá»™i nặng hÆ¡n má»™t báºc.
Mã phu nhân há»i:
-Còn ngưá»i có địa vị cao hÆ¡n trưởng lão thì sao?
Bạch Thế KÃnh biết ý nà ng muốn ám chỉ ai rồi, bất giác quay lại mà nhìn Kiá»u Phong vừa đáp:
-Luáºt pháp bản bang là do tổ tiên định ra, không phân biệt địa vị cao thấp hoặc hà ng tôn ti, ai cÅ©ng như ai, có công là thưởng có tá»™i là phạt.
Mã phu nhân lại nói vá»›i Vương Ngá»c Yến:
-Cô nương đây có lòng nghi ngỠlà phải lắm. Ban đầu tôi cũng nghi thế. Song tối hôm trước khi được tin dữ, bỗng nhiên có kẻ trộm và o nhà tôi.
Ai nấy giáºt mình, có ngưá»i há»i:
-Có kẻ trá»™m và o nhà phu nhân? Kẻ trá»™m đã lấy những thứ gì? Có đánh ngưá»i bị thương không?
Mã phu nhân đáp:
-Không ai bị thương cả. Kẻ trá»™m dùng huân hương là m cho tôi cùng hai đứa nữ tỳ mê Ä‘i, mở rương lục tá»§ tìm hết khắp nÆ¡i, lấy trá»™m hÆ¡n mưá»i lạng bạc. Hôm sau tôi tiếp được tin dữ tiên phu bị nạn nên không còn bụng dạ nà o nghÄ© đến việc kẻ trá»™m lấy cắp bạc. May mà tiên phu tôi giấu phong thư và o chá»— kÃn đáo, kẻ trá»™m má»›i không tìm thấy để xé bá» Ä‘i.
Câu nà y cà ng rõ ra Mã phu nhân ám chỉ Kiá»u Phong đã hoặc chÃnh mình hoặc sai ngưá»i và o nhà Mã Ãại Nguyên trá»™m thư. Ông đã định trá»™m thư thì tất là biết ná»™i dung bức thư đó thế nà o. Thế là vá» Ä‘iểm giết ngưá»i để bịt miệng đã rõ rà ng.
Vương Ngá»c Yến nhất tâm muốn cãi cho Má»™ Dung Phục và nà ng e Kiá»u Phong có dÃnh lÃu đến biểu huynh nà ng, liá»n nói:
-Kẻ cắp và o nhà trá»™m mưá»i lạng bạc là chuyện tầm thưá»ng, gặp trúng đêm hôm đó chẳng qua là việc ngẫu nhiên.
Mã phu nhân nói:
-Cô nương nói phải lắm! Tôi cÅ©ng nghÄ© như váºy, nhưng sau tìm thấy ở chân tưá»ng chá»— và o cá»a sổ, kẻ trá»™m chui ra đánh rÆ¡i má»™t váºt trong lúc y vá»™i và ng. Tôi thấy váºt đó, trong lòng hoảng sợ và biết vụ nà y quan hệ phi thưá»ng.
Tống trưởng lão há»i:
-Phu nhân lượm được váºt gì? Tại sao vụ nà y lại quan hệ phi thưá»ng?
Mã phu nhân từ từ mở bao, lấy ra má»™t váºt dà i độ tám, chÃn tấc, đưa lên Từ trưởng lão rồi nói:
-Xin các vị bá thúc tác chủ cho.
Từ trưởng lão đón lấy váºt đó thì phu nhân ngã quay xuống đất khóc rống lên.
Má»i ngưá»i quay lại nhìn Từ trưởng lão. Trưởng lão lấy xem thì đó là má»™t cây quạt giấy. Trưởng lão mở quạt thấy có đỠbà i thÆ¡, liá»n Ä‘á»c lên:
Ải Nhạn trá»i đông tuyết phá»§ nhoà ,
TÆ¡i bá»i cây cá», quãng bình sa,
Bất thủ há phải tham công trạng,
Chém giặc Lâu Lan báo quốc gia.
Kiá»u Phong nghe Ä‘á»c bà i thÆ¡ xiết ná»—i kinh hoà ng. Ông chú ý nhìn bức hoạ đồ trên cây quạt vẽ ngưá»i tráng sỹ ra ngoà i ải giết giặc. Cây nà y chÃnh là cá»§a ông. Bà i thÆ¡ do ân sư Uông Kiếm Thông viết ra còn bức hoạ đồ là thá»§ bút Từ trưởng lão.
Nét vẽ tuy không được tinh vi cho lắm nhưng rất cứng cáp, rõ cảnh trá»i Ä‘ang xuống tuyết dữ và biểu lá»™ con ngưá»i khẳng khái hà o hiệp.
Kiá»u Phong quý cây quạt nà y lắm, ông cất kỹ mà sao nó lại lạc và o nhà Mã Ãại Nguyên. Từ trưởng lão láºt quạt lại coi, thấy bức hoạ đồ chÃnh tay mình vẽ ra thì buông má»™t tiếng thở dà i, lẩm bẩm than rằng: "Ngưá»i ta đã không cùng chá»§ng tá»™c vá»›i mình, tất nhiên tâm địa phải khác. Uông Bang chúa hỡi Bang chúa! Việc nà y Bang chúa đã lầm to rồi!"
Kiá»u Phong khi nghe thấy thân thế mình là dòng dõi Khất Ãan, trong lòng bao nhiêu cảm giác xung đột nhau. HÆ¡n mưá»i năm trá»i, hằng ngà y ông bà y mưu tÃnh kế nà o diệt nước Liêu, nà o giết ngưá»i Hồ, má»™t Ä‘á»i trải qua bao tráºn phong ba, không lúc nà o ông ngã tay chèo.
Nay ông nhìn thấy cây quạt cá»§a mình, Mã phu nhân câu nà o cÅ©ng cố ý buá»™c chặt ông đã âm mưu hại Mã Ãại Nguyên, trong lòng ông vẫn vững và ng, óc ông nảy ra nhiá»u nghi vấn: ai đã lấy cắp quạt để vu oan giá hoạ cho mình? Việc nà y liệu có đánh ngã được mình không? Ông quay lại nói vá»›i Từ trưởng lão:
-Từ trưởng lão! Cây quạt nà y là của tôi.
Những báºc địa vị cao cả hoặc những báºc tiá»n bối ở Cái Bang má»›i nghe Từ trưởng lão Ä‘á»c bà i thÆ¡ đã biết là quạt cá»§a Kiá»u Phong còn bang chúng thì chưa ai hay.
Ãến khi nghe Bang chúa tá»± nháºn là quạt cá»§a ông, ai nấy Ä‘á»u sá»ng sốt. Từ trưởng lão trong lòng cÅ©ng cảm xúc mạnh, hồi lâu má»›i lẩm bẩm: "Uông Bang chúa coi ta là ngưá»i tâm phúc, váºy mà việc nà y không cho ta hay!" Mã phu nhân lại nói:
-Từ trưởng lão! Uông Bang chúa không nói cho trưởng lão biết thế là may đó!
Từ trưởng lão không hiểu, há»i lại:
-Phu nhân bảo sao?
Mã phu nhân buồn rầu đáp:
-Trong Cái bang chỉ có mình Mã Ãại Nguyên vì biết việc nà y mà chết thảm. Giả tá»· trưởng lão... cÅ©ng biết trước thì chắc đâu chẳng cùng má»™t số kiếp.
Kiá»u Phong lá»›n tiếng há»i:
-Các vị còn ai nói gì nữa không?
Ông đảo mắt nhìn từ Mã phu nhân qua Từ trưởng lão rồi đến các trưởng lão chấp pháp, truyá»n công má»™t lượt. Ai cÅ©ng lẳng lặng không nói gì. Kiá»u Phong chá» má»™t hồi không thấy ai lên tiếng, liá»n nói:
-Lai lịch thân thế Kiá»u má»— đã quá bẽ bà ng, chÃnh Kiá»u má»— lại không hay biết.
Nhưng đã có nhiá»u vị tiá»n bối chỉ rõ ra, Kiá»u má»— không dám phá»§ nháºn. Kiá»u má»— xin thoái vị Bang chúa Cái Bang để nhưá»ng lại cho báºc hiá»n tà i.
Nói xong, ông rút ở bên đùi ra má»™t cái túi dà i, lấy ra cây gáºy trúc bóng loáng như ngá»c mà u xanh biếc, chÃnh là cây "Ãả cẩu bổng", má»™t tÃn váºt cá»§a địa vị Bang chúa Cái Bang. Ông hai tay nâng cao lên, nói:
-Cây bổng nà y Kiá»u má»— được Uông Bang chúa trao cho. Từ ngà y Kiá»u má»— lên chấp chưởng Cái Bang, tuy chẳng có công trạng gì nhưng cÅ©ng không phạm lá»—i lá»›n.
Nay Kiá»u má»— thoái vị, váºy quý vị hiá»n năng nà o muốn ra gánh lấy trách nhiệm thì xin lại đây lãnh lấy cây bổng nà y!
Cái bang đã có tiá»n lệ, khi vị tân Bang chúa ra nhiệm chức thì do cá»±u Bang chúa trao lại đả cẩu bổng cho. Trừ trưá»ng hợp cá»±u Bang chúa mất Ä‘i má»›i không theo lệ ấy. Kiá»u Phong Ä‘ang độ thanh niên, võ công thao lược cả Cái Bang, không có ngưá»i thứ hai nà o sánh kịp.
Từ khi ông là m Bang chúa đến giá», trong bang tuy không khá»i còn có những ngưá»i phản trắc, nhưng không má»™t ai dám mong kế vị Bang chúa. Quần chúng Cái Bang thấy Kiá»u Phong tay nâng cây bổng, khà khái hiên ngang đứng trước má»i
ngưá»i, còn ai dám ra nháºn lấy cây bổng.
Kiá»u Phong há»i luôn ba câu, thuá»· chung không ai đáp, liá»n nói:
-Thân thế Kiá»u má»— chưa rõ rệt thì dù sao Kiá»u má»— cÅ©ng không dám đảm nhiệm chức Bang chúa nữa.
Từ trưởng lão cùng hai vị truyá»n công, chấp pháp trưởng lão,ba vị hãy nháºn lãnh lấy cây bổng nà y tạm giữ. Rồi đây ai lên nháºm chức sẽ do ba vị chuyển lại váºt chà bảo cá»§a bản bang.
Từ trưởng lão nói:
-Thế thì phải lắm.
Vừa nói vừa giơ tay ra đón lấy cây bổng. Thốt nhiên Tống trưởng lão lớn tiếng ngăn lại:
-Hãy khoan!
Từ trưởng lão vá»™i rụt tay vá», há»i:
-Tống lão đệ có Ä‘iá»u chi muốn nói?
Tống trưởng lão đáp:
-Tôi nháºn thấy Kiá»u Phong Bang chúa không phải ngưá»i Khất Ãan.
Từ trưởng lão há»i:
-Sao váºy?
Tống trưởng lão đáp:
-Vì tôi trông Kiá»u Bang chúa không giống ngưá»i Khất Ãan.
Từ trưởng lão há»i:
-Sao lại không giống?
Tống trưởng lão đáp:
-Ngưá»i Khất Ãan hung bạo, tà n ác. Trái lại, Kiá»u Bang chúa là báºc anh hùng hảo hán, đại nhân, đại nghÄ©a. Vừa má»›i đây, bá»n tôi là m phản Bang chúa, Bang chúa cam chịu lưu huyết để tha tá»™i bá»™i phản cho chúng tôi. Thá» há»i ngưá»i Khất
Ãan phá»ng có hà nh vi anh hùng như thế chăng?
Từ trưởng lão nói:
-Kiá»u Bang chúa được Uông Bang chúa giáo hoá từ thuở nhá» nên đã biến cải được thói hung tà n cá»§a ngưá»i Khất Ãan.
Tống trưởng lão nói:
-Ãã biến cải được tÃnh nết thì không phải là ngưá»i đốn mạt, là m Bang chúa chúng ta có Ä‘iá»u gì không xứng đáng? Tống má»— xét bản bang không có vị nà o anh hùng hÆ¡n Kiá»u Bang chúa. Ãể ngưá»i khác lên là m Bang chúa, Tống má»— nà y không phục.
Quần chúng Cái Bang cũng có một số đông có ý nghĩ như Tống trưởng lão.
Nguyên Kiá»u Phong là ngưá»i có cái thế rất được trá»ng vá»ng. Bây giá» chỉ căn cứ và o miệng và i ngưá»i và mấy dòng chữ đã truất ngôi Bang chúa cá»§a ông, bao nhiêu ngưá»i vẫn táºn trung vá»›i ông rất lấy là m bất phục. Vừa thấy Tống trưởng lão đứng đầu nói ra, há» nhao cả lên. Tháºm chà có mấy chục ngưá»i hô to:
-Chúng ta phải đỠphòng bá»n âm mưu hãm hại Kiá»u Bang chúa, chá»› nên nhẹ dạ tin ngưá»i.
Có ngưá»i nói:
-Việc qua đã mấy chục năm nay, ai trông thấy mà biết?
Có ngưá»i nói:
-Việc thay đổi ngôi chúa tể bản bang đâu có thể dễ dà ng như thế được!
Có ngưá»i nói:
-Tôi nhất tâm theo Kiá»u Bang chúa, bất luáºn ai lên tôi cÅ©ng không phục!
Hồ trưởng lão hô to:
-Ai muốn theo Kiá»u Bang chúa thì đứng sang hà ng ngÅ© bên tôi!
Hồ vừa nói vừa kéo Tống trưởng lão bên tay phải, Ngô trưởng lão bên tay trái đứng sang phÃa Ãông. Tiếp theo là ba đà chúa phân đà Ãại Nhân, Ãại DÅ©ng, Ãại NghÄ©a cÅ©ng sang phÃa Ãông the Hồ trưởng lão. Thuá»™c hạ ba phân đà nà y cÅ©ng à o à o Ä‘i theo các đà chúa mình.
Toà n Quang Thanh, Trần trưởng lão, truyá»n công trưởng lão và hai đà chúa Ãại TrÃ, Ãại TÃn đứng nguyên chá»— cÅ©.
Thế là Cái Bang chia là m hai phái: phái đứng ở phÃa Ãông chiếm độ năm phần, phái đứng nguyên chá»— ba phần, còn ngoà i ra là những ngưá»i do dá»± không biết theo bên nà o.
Chấp pháp trưởng lão Bạch Thế KÃnh trước nay vẫn là ngưá»i cả quyết, nói má»™t là má»™t hai là hai, mà bây giá» cÅ©ng phân vân không quyết định.
Toà n Quang Thanh nói:
-Hỡi các anh em! Kiá»u Bang chúa tà i lá»±c hÆ¡n ngưá»i, anh hùng xuất chúng, ai không bá»™i phục? Song, chúng ta là ngưá»i Ãại Tống mà lại có thể Ä‘i theo hiệu lệnh má»™t ngưá»i Khất Ãan được chăng? Tà i ba Kiá»u Phong cà ng lá»›n bao nhiêu cà ng
nguy hiểm cho chúng ta bấy nhiêu.
Hồ trưởng lão nói:
-Thối lắm! Thối lắm! Quân chó đẻ! Ta coi bá»™ ngươi bẩy tám phần giống Khất Ãan.
Toà n Quang Thanh lớn tiếng nói:
-Chúng ta là những báºc hảo hán trung thà nh, tấc dạ sắt son, há lại can tâm Ä‘i là m nô lệ, là m chó săn cho ngưá»i khác giống hay sao?
Lá»i y quả nhiên có hiệu lá»±c. Những ngưá»i Ä‘ang đứng ở phÃa Ãông có đến hÆ¡n mưá»i ngưá»i chạy trở lại phÃa Tây. Quần chúng ở phÃa đông ngưá»i thì mắng nhiếc, kẻ thì lôi kéo, rối loạn cả lên. có ngưá»i lên chân xuống tay, có ngưá»i cầm binh khÃ, mấy chục ngưá»i quay ra đánh nhau. Các vị trưởng lão lá»›n tiếng dà n xếp. Nhưng ngưá»i nà o cÅ©ng có ý kiến thiên tư. Ngô trưởng lão cùng Trần trưởng lão trở mặt mắng nhau, hai mắt đỠngầu, cÆ¡ hồ muốn động thá»§.
Kiá»u Phong bèn lên tiếng:
-Các anh em hãy dừng tay nghe tôi nói đây!
Kiá»u Phong nói bằng má»™t giá»ng dõng dạc oai ghiêm, má»i ngưá»i Ä‘ang phân tranh láºp tức đình chỉ quay nhìn ông. Kiá»u Phong nói:
-Ngôi Bang chúa Cái Bang nà y Kiá»u má»— đã nhất định rút lui.
Tống trưởng lão vá»™i ngắt lá»i:
-Bang chúa! Bang chúa đừng nản lòng...
Kiá»u Phong lắc đầu, nói:
-Không phải Kiá»u má»— nản lòng. Vá» chuyện khác thì hoặc giả còn có sá»± âm mưu hãm hại, nhưng đến bút tÃch cá»§a ân sư Kiá»u má»— là Uông Bang chúa thì bất luáºn là m cách nà o cÅ©ng không thể giả tạo ra được.
Kiá»u Phong lại lá»›n tiếng hÆ¡n nói tiếp:
-Cái Bang là má»™t bang lá»›n nhất trong đám giang hồ, oai danh lừng lẫy bốn phương. Trong võ lâm ai là ngưá»i không kÃnh phục. Nếu mình lại tà n sát nhau há chẳng khiến ngưá»i ngoà i cưá»i cho ư? Lúc Kiá»u má»— ra Ä‘i xin có đôi lá»i trình bà y.
Nếu ai còn phóng má»™t quyá»n, đá má»™t cước và o mình anh em trong bản bang thì ngưá»i đó phạm tá»™i rất lá»›n.
Bang chúng trước nay Ä‘á»u là những ngưá»i trá»ng nghÄ©a, nghe Kiá»u Phong nói,không khá»i hổ thẹn. Bá»—ng có tiếng đà n bà há»i:
-Còn ngưá»i sát hại anh em bản bang thì sao?
Kiá»u Phong dõng dạc đáp:
-Giết ngưá»i thì phải thưá»ng mạng. Tà n hại anh em thì ngưá»i Ä‘á»i thống mạ!
Mã phu nhân nói:
-Váºy là hay lắm!
Kiá»u Phong nói:
-Kiá»u má»— là ngưá»i quang minh lá»—i lạc, trước nay chưa có Ä‘iá»u gì phải giấu giếm ai bao giá». Mã Phó Bang chúa bị ai giết hại, kẻ nà o ăn trá»™m cây quạt để hãm hại Kiá»u má»—, rồi đây sẽ tra xét cho ra. Mã phu nhân! Vá»›i bản lãnh nà y, Kiá»u má»— đã và o quý phá»§ mà định lấy váºt gì thì tất chẳng chịu vá» không và cÅ©ng chẳng đến ná»—i đánh rÆ¡i những đồ váºt trong mình. Ãừng nói quý phá»§ chỉ có mấy ngưá»i đà n bà ,ngay đến hoà ng cung ná»™i Ä‘iện, tướng phá»§, soái đưá»ng hay giữa đám thiên binh vạn mã, Kiá»u má»— muốn lấy váºt gì, vị tất đã không là m nổi.
Kiá»u Phong nói mấy câu rất oai nghiêm dõng dạc, quần chúng Ä‘á»u hiểu bản lãnh ông, biết là ông nói rất có lý, không ai dám bảo ông là khoác lác.
Mã phu nhân cúi đầu không nói gì nữa.
Kiá»u Phong lại chắp tay thi lá»… vá»›i tất cả má»i ngưá»i
rồi nói:
-Non xanh vẫn đó, nước biếc còn đây. Kiá»u má»— xin tạm biệt. Chúng ta còn có ngà y há»™i ngá»™. Kiá»u má»— là ngưá»i Hán cÅ©ng được, mà ngưá»i Khất Ãan cÅ©ng thế, còn sống ngà y nà o quyết không sát hại má»™t ngưá»i Hán. Nếu trái lá»i thá» thì như lưỡi dao nà y.
Nói xong, ông lươn tay trái ra, nhảy lên chụp lấy ÃÆ¡n ChÃnh. Cổ tay ÃÆ¡n ChÃnh run lên, cần dao không chặt, bị Kiá»u Phong cướp mất. Kiá»u Phong lấy ngón tay cái bên phải bấm và o ngón tay giữa, búng mạnh má»™t cái, tiếng "keng"vang lên, thanh Ä‘ao gãy đôi. MÅ©i Ä‘ao bay ra ngoà i mấy thước, chuôi Ä‘ao vẫn còn trong tay. Ông quay lại xin lá»—i ÃÆ¡n ChÃnh, bá» chuôi Ä‘ao xuống đất rồi ra Ä‘i.
|

10-08-2008, 09:12 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 9 : Cái Bang Bị Ãịch Bao Vây
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Má»i ngưá»i thấy Kiá»u Phong ra Ä‘i Ä‘á»u chưng há»ng. Có ngưá»i lá»›n tiếng gá»i:
-Bang chúa đừng đi nữa!
Có ngưá»i hô:
-Ãại cục Cái Bang Ä‘á»u trông cáºy và o Bang chúa, Bang chúa chá»§ trương cho!
Có ngưá»i năn nỉ:
-Xin Bang chúa trở lại cho!
Ãá»™t nhiên có tiếng gá»i vang lên, rồi má»™t cây gáºy từ trên không ném xuống.
ChÃnh là Kiá»u Phong ném cây Ãả cẩu bổng lại. Từ trưởng lão giÆ¡ tay ra đón lấy.
Tay vừa chạm và o cây bổng thì từ cánh tay cho đến toà n thân run lên như Ä‘iện giáºt, phải buông tay ra, dư lá»±c cây bổng vẫn còn rất mạnh cắm sâu xuống đất mà đứng thẳng.
Bang chúng đồng thanh hô vang lên vì há» trông thấy cây bổng, má»™t váºt chà bảo để trấn bang. Há» có quan niệm rằng thấy cây gáºy tức là thấy Bang chúa. Trong lòng má»i ngưá»i Ä‘á»u bâng khuâng nghÄ© ngợi.
Ãoà n Dá»± cÅ©ng gá»i:
-Ãại ca! Ãại ca! Tôi Ä‘i theo đại ca đây!
Chà ng hấp tấp Ä‘uổi theo Kiá»u Phong, nhưng vừa chạy được ba bước, chà ng lại nhá»› đến Vương Ngá»c Yến, quay lại nhìn. Vừa nhìn thấy mặt nà ng, chân chà ng không sao bước Ä‘i được nữa. Trong lòng chà ng tá»± nhiên nẩy ra bao nhiêu mối tÆ¡ tình êm dịu, chà ng quay trở lại, đến bên Vương Ngá»c Yến, há»i:
-Vương cô nương! Các cô định đi đâu bây gi�
Vương Ngá»c Yến đáp:
-Biểu huynh ta bị hỠvu oan, có lẽ chà ng chưa biết, định đi báo cho chà ng hay.
Ãoà n Dá»± tê tái trong lòng mà phải ngáºm bồ hòn là m ngá»t, nói:
-Ủa! Mấy cô nhá» tuổi Ä‘i đưá»ng xa sao tiện, để tôi đưa Ä‘i.
Chà ng lại nói thêm một câu để chữa thẹn:
-Tôi vẫn nghe danh công tỠđã lâu, muốn đến gặp công tỠmột lần (?)
Bỗng thấy Từ trưởng lão lớn tiếng nói:
-Việc báo thù rá»a háºn cho Mã Phó Bang chúa chúng ta có thể để vá» sau sẽ tÃnh.
Nhưng bản bang má»™t ngà y không thể vô chá»§, Kiá»u Phong Ä‘i rồi, việc nà y không thể trì hoãn được. Nhân lúc ở đây đông đủ cả, ta phải bà n tÃnh ngay bây giá».
Tống trưởng lão nói:
-Theo ý tôi thì chúng ta nên Ä‘i tìm Kiá»u Bang chúa trở vỠđể ngưá»i hồi tâm nghÄ© lại mà đừng thoái vị...
Tống chưa dứt lá»i thì đầu đằng Tây có ngưá»i kêu lá»›n:
-Kiá»u Phong là ngưá»i rợ Hồ nước Khất Ãan, sao lại để là m thá»§ lÄ©nh chúng ta được? Bữa nay chúng ta còn nghÄ© đến tình xưa nhưng lần sau gặp mặt đã thà nh cừu địch đánh nhau chà mạng.
Tống trưởng lão cưá»i lạt, nói:
-Ngươi đánh nhau chà mạng vá»›i Kiá»u Bang chúa được không?
Ngưá»i đó nổi giáºn, nói:
-Mình ta không đánh được thì mưá»i ngưá»i cùng đánh, mưá»i ngưá»i không nổi thì cả trăm ngưá»i. NghÄ©a sÄ© ở Cái Bang ai không táºn trung báo quốc. Chẳng lẽ thấy địch là rụt cổ và o ư?
Gã nói mấy câu đó tháºt khẳng khái hiên ngang. Nhiá»u ngưá»i vá»— tay hoan hô.
Tiếng hoan hô chưa dứt thì góc Tây Bắc có tiếng ngưá»i the thé:
-Bá»n Cái Bang ước hẹn vá»›i ngưá»i ta há»™i diện ở Huệ SÆ¡n, thế mà bá»™i ước không đến, thì ra chúng còn ẩn nấp ở đây. Ha ha! Buồn cưá»i, tháºt đáng buồn cưá»i!
Giá»ng nói sắc nhá»n như đâm và o tai. Tiếng nói không được rõ rà ng, tá»±a hồ như đầu lưỡi to quá hay là kịt mÅ©i khiến ngưá»i nghe phải khó chịu.
Tưởng đà chúa ở phân đà Ãại NghÄ©a và Phương đà chúa ở phân đà Ãại DÅ©ng đồng thanh la lên:
-Ờ ! Chúng ta lỡ lá»i ước há»™i, bá»n đối đầu đã tìm đến đây!
Ãoà n Dá»± cÅ©ng nhá»› ra, lúc ban ngà y cùng Kiá»u Phong gặp mặt lần đầu ở quán rượu đã nghe thấy có hai ngưá»i và o báo, ước định đến canh ba đêm nay có cuá»™c há»™i há»p trên núi Huệ SÆ¡n. Lúc đó dưá»ng như Kiá»u Phong thấy bên mình chưa đủ ngưá»i, lá»±c lượng hãy còn đơn bạc, nhưng vẫn y hẹn.
Chà ng ngá»a mặt lên nhìn thì mảnh trăng đã xế, biết rằng đã qua canh ba. Ãa số ngưá»i Cái Bang chưa biết cuá»™c ước hẹn nà y. Hoặc giả có ngưá»i biết thì cÅ©ng chỉ để trong lòng vì bổn bang Ä‘ang xảy ra việc trá»ng đại, nên không có đầu óc nà o nghÄ© tá»›i nữa, bây giá» má»›i sá»±c nhá»› ra.
Từ trưởng lão há»i dồn:
-Cuá»™c ước há»™i thế nà o? Ãối đầu vá»›i mình là ai?
Lâu nay Từ không nghe gì đến việc của bản bang đối với đám giang hồ nên không hiểu gì hết. Chấp pháp trưởng lão ghé tai nói khẽ với Tưởng đà chúa:
-Phải chăng Kiá»u Bang chúa hứa lá»i ước hẹn vá»›i há»?
Tưởng đà chúa đáp:
-Ãúng rồi! Nhưng Bang chúa vừa má»›i phái ngưá»i đến Huệ SÆ¡n báo cho đối phương để lui cuá»™c há»™i diện lại sau bẩy ngà y.
Tưởng nói rất khẽ và o lá»— tai đủ cho chấp pháp trưởng lão nghe thấy mà thôi, thế mà ngưá»i kia ở ngoà i rừng hạnh cÅ©ng nghe rõ, liá»n nói:
-Ãã hẹn là phải đúng, không có lui lại bảy, tám ngà y gì hết. Muốn lùi lại má»™t giá» cÅ©ng không được!
Bạch Thế KÃnh tức giáºn nói:
-Cái Bang ta đưá»ng đưá»ng là má»™t bang lá»›n trong nước Ãại Tống, há sợ bá»n giặc Hồ Tây Hạ các ngươi hay sao? Chẳng qua vì trong bản bang có việc khẩn yếu, rá»—i công đâu mà đi cãi nhau nhảm nhà vá»›i các ngươi! Thay đổi ngà y há»™i há»p là chuyện tầm thưá»ng, có chi mà phải la ó?
Ãá»™t nhiên có tiếng gá»i, sau rừng hạnh má»™t ngưá»i vá»t ra té lăn dưới đất không nhúc nhÃch. Bá»n Bạch Thế KÃnh nhìn thấy ngưá»i nà y mặt mÅ©i bầy nhầy, cổ há»ng bị cắt đứt, tắt hÆ¡i từ bao giá».
Má»i ngưá»i nhìn ra là phó đà chúa ở phân đà Ãại TÃn.
Tưởng đà chúa vừa sợ vừa giáºn, la lên:
-Tá hiá»n đệ đây mà ! Y vừa được lệnh Kiá»u Bang chúa phái Ä‘i để trả lá»i hoãn lại ngà y há»™i.
Chấp pháp trưởng lão nói:
-Từ trưởng lão! Hiện giá» Bang chúa không có ở đây, xin trưởng lão tạm chấp trưởng chức quyá»n Bang chúa.
Bạch Thế KÃnh không muốn tiết lá»™ bá»™ mặt vô chá»§ cá»§a bản bang để khá»i bị kém thế bên địch.
Từ trưởng lão hiểu ý, nghÄ© thầm: "Lúc nà y mình không chịu đảm đương trách nhiệm thì cÅ©ng không thể nà o tìm được ngưá»i thứ hai nà o giữ vững đại cục", bèn lá»›n tiếng há»i:
-Ngưá»i ta thưá»ng nói "hai nước đương lúc giao tranh không chém sứ giả". Thế mà tệ bang phái ngưá»i đến xin hoãn cuá»™c tương há»™i, sao quý quốc lại giết y?
Tiếng the thé đáp lại:
-Hắn đã tỠvẻ kiêu ngạo lại nói năng vô lễ, và o yết kiến tướng quân bên ta không chịu quỳ lạy, không giết còn để là m gì?
Bang chúng nghe thấy nổi lên la ó, nhiá»u ngưá»i buông tiếng chá»i mắng. Ãến lúc nà y mà Từ trưởng lão vẫn chưa biết kẻ đối đầu là hạng ngưá»i nà o, chỉ thấy Bạch Thế KÃnh hiểu y là ngưá»i nước Tây Hạ, rồi bây giá» ngưá»i nà y lại gá»i y bằng tướng quân thì còn biết đâu mà mò. Lão liá»n há»i:
-Ngươi cứ chui rúc và o xó nà o, sao không dám ló mặt ra đây? Cứ nấp nánh để nói nhăng nói cuội, đâu có phải là hảo hán.
Ngưá»i kia cưá»i ha hả hô lên:
-Tướng quân! Ta ra đi thôi chứ!
Bá»—ng nghe đằng xa có tiếng tù và nổi lên, tiếp theo là tiếng vó ngá»±a từ ngoà i mấy dặm vá»ng lại. Bên địch sắp đến là cả má»™t đội nhân mã nhưng hãy còn khá xa.
Từ trưởng lão ghé miệng và o tai Bạch Thế KÃnh há»i khẽ:
-HỠlà ai và đến có chuyện gì?
Bạch Thế KÃnh đáp:
-Nước Tây Hạ có tòa nhà giảng võ gá»i là Nhất Phẩm ÃÆ°á»ng chi đó. Ngưá»i ta đồn toà nhà nà y do quốc vương Tây Hạ dá»±ng ra, là m nÆ¡i chiêu nạp những tay cao thá»§ trong võ lâm, tiếp đãi rất trá»ng vá»ng để truyá»n dạy võ nghệ cho quan quân trong nước.
Từ trưởng lão gáºt đầu nói:
-Nước Tây Hạ chỉnh đốn quân cÆ¡, luyện táºp võ nghệ, phải chăng cốt để sang xâm phạm giang san nhà Ãại Tống?
Bạch Thế KÃnh khẽ đáp:
-ChÃnh là vì váºy. Sở dÄ© đặt tên là "Nhất phẩm đưá»ng" vì ngưá»i nà o đã được và o đây Ä‘á»u là hạng võ công báºc nhất. Ngưá»i cai quản Nhất phẩm đưá»ng là má»™t vị vương gia và được phong chức Chinh Ãông Ãại Tướng quân, tên gá»i Hách Liên Thiết Thụ gì đó. Má»›i đây y thống lãnh dÅ©ng sỹ trong toà Nhất Phẩm ÃÆ°á»ng Ä‘i sứ Biện Lương, và o triá»u kiến hoà ng thượng và hoà ng háºu nhà Ãại Tống ta. Tuy mượn tiếng là vá» triá»u cống, song thá»±c tế để do thám quân tình. Gã Hách Liên Thiết Thụ diá»…u võ dương oai ở chốn kinh sư rồi cho kẻ tuỳ tòng cá»§a gã ra đòi tá»· võ vá»›i ngá»± lâm quân. Trong bá»n quan quân ngá»± lâm quân tại triá»u đình là m gì có tay cao thá»§. May mà Tô há»c sỹ nghÄ© ra má»™t kế...
Từ trưởng lão ngắt lá»i:
-Tô há»c sỹ nà o? Ãại Tô há»c sỹ hay Tiểu Tô há»c sỹ?
Bạch Thế KÃnh nói:
-ChÃnh Ãại Tô há»c sỹ tên gá»i Tô Thúc, Tô Ãông Pha. Há»c sỹ tâu lên thái háºu:
"Nhà Ãại Tống ta, dẹp võ luyện văn, mối bang giao vá»›i các nước láng giá»ng rất là hoà mục, không tiện tá»· thà võ công. Nhưng ngưá»i Tây Hạ lại hiếu chiến, khinh nhà Ãại Tống ta như không có ngưá»i. Chi bằng hẹn hỠđến mùa xuân sang năm đến thà nh Biện Lương mà xem võ há»c nhà Ãại Tống".
Từ trưởng lão gáºt đầu, đáp:
-Ãó là kế hoãn binh. Váºy trong năm nay bá»n ta phải má»i các báºc cao thá»§ khắp nÆ¡i, lá»±a chá»n dÅ©ng sÄ© để chuẩn bị sang năm đối địch.
Bạch Thế KÃnh nói:
-Trước khi ngưá»i Tây Hạ qua Ãại Tống, há» cÅ©ng đã biết đại khái vá» võ há»c nước ta, há» hiểu rằng bản bang là má»™t phái võ lá»›n trong triá»u Ãại Tống. Há» muốn huá»· diệt bản bang để gây thanh thế và để sang năm nắm vững phần thắng, vì há» chắc rằng thần dân nhà Ãại Tống má»™t khi nghe thấy quân Tây Hạ kéo đến là sợ vỡ máºt.
Khi đó hỠsẽ xâm lấn bỠcõi được dễ dà ng.
Từ trưởng lão ngấm ngầm kinh hãi, khẽ nói:
-Kế ấy quả nhiên độc địa.
Bạch Thế KÃnh lại nói:
-Gã Hách Liên Thiết Thụ ra khá»i kinh thà nh Biện Lương liá»n xuống ngay Tổng đà bản bang ở Lạc Dương thì vừa trúng lúc Kiá»u Bang chúa suất lÄ©nh chúng tôi xuống Giang Nam vá» việc báo thù cho Mã Phó Bang chúa. Bá»n ngưá»i Tây Hạ phải má»™t phen mất công không. Nhưng há» chưa chịu thôi, lại theo xuống Giang Nam nà y ước hẹn cùng Kiá»u Bang chúa tương há»™i.
Từ trưởng lão trầm ngâm một lát rồi nói khẽ:
-Có lẽ bá»n há» trù tÃnh trước hết hãy huá»· diệt Cái bang ta rồi còn lên đánh phá chùa Thiếu Lâm, sau nữa đến phái Hoa sÆ¡n, phái Ãông Hải. Ãánh lần lần cho các phái, các bang ở Trung Nguyên tan nát. Như thế thì cuá»™c thắng sang năm mưá»i phần há» nắm đến chÃn rồi.
Bạch Thế KÃnh nói:
-Kể ra thì hỠđịnh thế đó, nhưng liệu những tay dÅ©ng sÄ© Tây Hạ có là m nổi thế không? Ãiá»u đó chỉ có Kiá»u Bang chúa liệu được mà thôi. Nhưng tiếc rằng giữa lúc nguy cấp nà y...
Ãang nói dở câu, lão hiểu rằng nói hết không tiện nên thôi. Lúc nà y tiếng vó ngá»±a đã gần tá»›i nÆ¡i. Tám ngưá»i cưỡi ngá»±a, chia hai hà ng xông và o trong rừng, Ä‘á»u cầm Ä‘ao trưá»ng. MÅ©i dáo có buá»™c má»™t lá cá» nhá». Lưỡi Ä‘ao sáng loáng. Trên bốn lá cá» bên tả thêu hai chữ "Tây Hạ" còn bốn lá bên hữu thêu hai chữ "Hách Liên" Ä‘á»u bằng chỉ trắng.
Sau tám ngưá»i cưỡi ngá»±a cầm cá» thì đến bốn ngưá»i thổi hiệu tù và , bốn ngưá»i đánh trống.
Quần chúng Cái Bang nhún vai, nói:
-Bá»n nà y là m như kiểu ra quân trong khi hai nước giao tranh, đâu có phải lá» lối các báºc anh hùng hảo hán trong đám giang hồ đến cùng nhau há»™i ngá»™.
Sau mấy tên đánh trống thì đến tám tên võ sỹ Tây Hạ.
Từ trưởng lão thấy trong tám ngưá»i nà y đã có đến sáu ngưá»i râu tóc bạc phÆ¡ và o hạng tám mươi tuổi thì nghÄ© bụng: "Ãây chắc là nhân váºt trong Nhất phẩm đưá»ng". Tám tên võ sỹ chia hai đứng bên tả hữu. Sau cùng là má»™t ngưá»i cưỡi ngá»±a từ từ Ä‘i và o rừng hạnh.
Ngưá»i nà y độ ba mươi tư, ba mươi lăm tuổi, mình mặc áo cẩm bà o Ä‘á», mÅ©i như mÅ©i chim ưng, vẻ mặt rõ ra má»™t ngưá»i minh tinh mẫn cán. Ãi theo sát ngưá»i nà y là má»™t gã đại hán ngưá»i cao lênh khênh, đặc biệt có cái mÅ©i rất lá»›n. Gã mÅ©i lá»›n vừa và o tá»›i rừng đã bô bô:
-Quan Chinh Ãông đại tướng quân đã đến! Bang chúa Cái Bang đâu, mau ra nghênh tiếp!
Tiếng gã nói the thé, đúng là gã đã đến trước. Từ trưởng lão nói:
-Bang chúa bản bang không có đây, công việc bản bang do lão phu xá» lý. Anh em Cái Bang chúng tôi toà n là những ngưá»i giang hồ thảo dã, tướng quân nước Tây Hạ muốn tương kiến theo lá»… quan liêu thì chúng tôi không dám vá»›i cao. Xin má»i tướng quân lên há»™i diện cùng các báºc vương công nhà Ãại Tống, cần chi phải đến chÆ¡i vá»›i lÅ© hà nh khất chúng tôi. Giả tá»· các ngưá»i lấy địa vị đồng đạo trong võ lâm đến đây gặp nhau thì tướng quân là khách phương xa, xin xuống ngá»±a và o đây theo lá»… chá»§ khách nói chuyện.
Câu nà y Từ trưởng lão nói tháºt đứng đắn, không kiêu ngạo mà cÅ©ng không mất địa vị mình. Bang chúng nghÄ© thầm: "Từ trưởng lão quả là má»™t tay ngoại giao cá»± phách". Gã hán tá» mÅ©i lá»›n nói:
-Bang chúa bên quý bang đã không có đây thì tướng quân bên tôi không thể thi lễ cùng lão được.
Gã liếc mắt nhìn thấy cây Ãả cẩu bổng vẫn còn cắm dưới đất, liá»n nói:
-Ủa! Cà nh trúc nà y nhẵn bóng đẹp gớm! Mình phải lấy vỠlà m cái cán chổi mới được!
Gã vươn tay vung roi ngá»±a ra cuốn lấy đầu cây Ãả cẩu bổng. Quần chúng Cái Bang vá»™i la lên:
-Mi cút ngay!
-Quân chó đẻ nà y!
-Mẹ nó, láo quá!
Ãầu roi ngá»±a cá»§a gã mÅ©i lá»›n sắp cuốn được cây Ãả cẩu bổng bá»—ng có bóng ngưá»i nhảy vụt ra vươn tay má»™t cái, chắn ở phÃa trước cây Ãả cẩu bổng. Ngưá»i nà y chá» cho roi ngá»±a quấn và o tay mình rồi co tay lại má»™t cái, gã đại hán không ngồi vững trên lưng ngá»±a được, phải tung mình nhảy theo đứng xuống đất.
Hai bên đồng thá»i cùng váºn động kình lá»±c, bá»—ng nghe "rắc" má»™t tiếng, cây roi ngá»±a đã đứt đôi. Ngưá»i ấy xoay mình trở tay cướp lại cây Ãả cẩu bổng, xong chẳng nói câu gì lùi trở vá» ngay. Má»i ngưá»i nhìn xem ai thì té ra truyá»n công trưởng lão.
Truyá»n công lão võ công tuyệt cao, ông rất Ãt lá»i, nhưng trong bản bang có việc nguy nan thì ông lại là ngưá»i rất đắc lá»±c. Ông vừa ra chiêu nà y kéo gã đại hán mÅ©i to xuống ngá»±a, roi ngá»±a gã lại bị đứt đôi, thế là gã thua rồi. Gã đại hán cÅ©ng thâm trầm ghê lắm. Tuy bị má»™t vố cay nhưng gã tuyệt nhiên không biến sắc, vẫn Ä‘iá»m nhiên nói móc:
-Bá»n hà nh khất xin cÆ¡m quả nhiên bụng dạ hẹp hòi, má»™t cà nh tre mà cÅ©ng không cho ngưá»i ta.
Từ trưởng lão há»i:
-Các vị anh hùng hảo hán bên Tây Hạ ước hẹn gặp gỡ tệ bang có việc gì?
Hán tỠđáp:
-Tướng quân ta nghe nói bá»n Cái Bang ở Trung Nguyên có hai môn tuyệt kỹ "Ãả miêu bổng pháp" và "Hà ng xà tháºp bát chưởng" nên muốn đến để xem chÆ¡i.
Bang chúng nghe nói lá»a giáºn bừng bừng, vì gã có ý xuyên tạc "Ãả cẩu bổng pháp" thà nh "Ãả miêu bổng pháp" và "Hà ng long tháºp bát chưởng" ra "Hà ng xà tháºp bát chưởng", rõ rà ng là gã có ý khinh nhá»n mình. Cuá»™c há»™i ngá»™ ngà y nay khó lòng tránh khá»i gây ra cuá»™c ác chiến. Bang chúng tức giáºn buông lá»i xỉ mạ.
Từ trưởng lão, truyá»n công trưởng lão, chấp pháp trưởng lão ai nấy cả kinh nghÄ© thầm: "Ãả cẩu bổng pháp" và "Hà ng long tháºp bát chưởng" bao giá» cÅ©ng chỉ có Bang chúa bổn bang là biết sá» dụng mà thôi. Ãối phương đã biết tên hai môn tuyệt kỹ nà y mà chúng có vẻ không sợ gì, á»· và o võ nghệ ngang tà ng đến đây khiêu chiến, e rằng mình khó chống lại được.
Từ trưởng lão nói:
-Các ông muốn xem "Ãả miêu bổng pháp" cùng "Hà ng xà tháºp bát chưởng" cá»§a tệ bang, Ä‘iá»u đó phá»ng có khó gì! Chỉ cần Ä‘em con mèo hoặc con rắn ra đây là có cách đối phó được ngay. Các hạ muốn há»c là m mèo hay rắn nà o?
Ngô trưởng lão cÅ©ng cưá»i ha hả, nói:
-Ãối phương là rồng chúng ta má»›i dùng đến "Hà ng long chưởng", đối phương là rắn thì chỉ cần bản lãnh bắt rắn là đủ.
Gã hán tá» mÅ©i to lại thua má»™t tráºn đấu khẩu, Ä‘ang tìm câu nói lại thì phÃa sau đột nhiên có tiếng nói ồm ồm:
-Hà ng long cũng được mà hà ng xà cũng được, ai dám đấu với ta thì ra đây?
Ngưá»i nà y vừa nói vừa rẽ đám đông ngưá»i Ä‘i ra, đứng ngất ngưởng, hai tay chắp để sau lưng. Quần chúng Cái bang nhìn thấy y tướng mạo cá»±c kỳ xấu xa, mặt mÅ©i hung ác, chưa biết là ai.
Bá»—ng thấy Ãoà n Dá»± lên tiếng gá»i:
-Ô kìa! Ãồ đệ! Ngươi cÅ©ng đến đây à ? Trông thấy sư phụ sao lại không lạy?
Ngưá»i mặt mÅ©i xấu xa nà y chÃnh là Nam Hải Ngạc Thần, tên gá»i Nhạc Lão Tam.
Nam Hải Ngạc Thần trông thấy Ãoà n Dá»± cÅ©ng giáºt mình, lão ra chiá»u bẽn lẽn nói:
-Ngươi... ngươi...
Ãoà n Dá»± nói:
-Nà y đồ đệ! Bang chúa Cái Bang đây là huynh trưởng má»›i kết nghÄ©a vá»›i ta. Quý vị đây Ä‘á»u là sư bá, sư thúc ngươi đó, ngươi không được vô lá»…! Mau trở vá» Ä‘i!
Nam Hải Ngạc Thần gầm lên một tiếng, bao nhiêu cà nh lá trong rừng hạnh động rà o rà o, lão mắng:
-Mẹ kiếp! Lại gặp phải đồ chó!
Ãoà n Dá»± nói:
-Ngươi mắng ai là đồ chó?
Nam Hải Ngạc Thần tuy hung hãn vô cùng nhưng những câu lão đã nói ra bất luáºn thế nà o cÅ©ng không cãi lá»i. Tại phá»§ Trấn Nam Vương nước Ãại Lý, lão đã là m lá»… bái kiến nháºn Ãoà n Dá»± là m sư phụ, lão vẫn không từ chối. Nam Hải Ngạc Thần đáp:
-TÃnh tôi quen miệng mắng ngưá»i, lão gia quan tâm là m gì? Vả lại, tôi có mắng lão gia đâu!
Ãoà n Dá»± nói:
-Hừ! Ngươi thấy sư phụ sao không sụp lạy vấn an, thế thì còn ra thể thống gì nữa?
Nam Hải Ngạc Thần cố nhịn, quỳ xuống dáºp đầu nói:
-Sư phụ! Lão gia vẫn mạnh giá»i đấy ạ?
Lão cà ng nghÄ© cà ng tức, lạy xong đứng phắt dáºy, trở gót chạy Ä‘i liá»n, vừa chạy vừa gầm lên. Má»i ngưá»i nghe tiếng gầm cá»§a lão như nước thuá»· triá»u đổ xuống ầm ầm, ai nghe cÅ©ng biết ngay võ công cá»§a lão ta không phải tầm thưá»ng. Trong Cái Bang bất quá chỉ được và i ba ngưá»i như Từ trưởng lão hoặc truyá»n công trưởng lão là có thể đối địch vá»›i lão được.
Thế mà cáºu thư sinh yếu á»›t Ãoà n Dá»± lại ngang nhiên là sư phụ lão thì ai mà không ngạc nhiên. Bá»—ng thấy trong đám võ sỹ Tây Hạ má»™t ngưá»i nhảy ra, ngưá»i cao lênh khênh như cây tre, chân bước rất lẹ là ng, hai tay cầm khà giá»›i rất lạ cán
dà i đến ba thước có năm móng sắt nhá»n quắt, ánh trăng chiếu và o xanh lè.
Ãoà n Dá»± biết gã là má»™t trong Tứ ác đứng hà ng thứ tư, tức Cùng Hung Cá»±c Ãc Vân Trung Hạc. Chà ng tá»± há»i: "Sao bá»n Tứ ác lại kéo nhau sang đầu Tây Hạ.
Chà ng chú ý nhìn sang phÃa ngưá»i Tây Hạ, quả thấy có cả Vô ác Bất Tát Diệp Nhị Nương bồng má»™t đứa nhá» miệng cưá»i khanh khách. Chỉ còn thiếu minh lão đứng đầu bá»n nà y là ác Quán Man Doanh Ãoà n Diên Khánh thái tá»."
Chà ng nghÄ© thầm: "Chỉ cần mình thái tá» Diên Khánh không đến là được, còn Nhị ác, Tứ ác tưởng ngưá»i Cái Bang đây cÅ©ng đủ đối phó rồi". Nguyên bá»n Tứ ác từ lúc rá»i khá»i nước Ãại Lý liá»n sang Tây Hạ và o Nhất Phẩm ÃÆ°á»ng. Vì nghe tin ở đây có cho sứ Ä‘i má»i những tay cao thá»§ võ lâm, bá»n nà y liá»n quy đầu Tây Hạ.
Hách Liên Thiết Thụ thấy bá»n Tứ ác giở mấy ngón võ ra, đã biết ngay là những tay cao thá»§ tuyệt luân, liá»n tiếp đón trá»ng vá»ng. Chuyến nà y Hách Liên Thiết Thụ sang thà nh Biện Lương Ä‘em bốn ngưá»i Ä‘i theo để là m thá»§ túc cho mình. Vân Trung Hạc nhẩy ra, lá»›n tiếng nói:
-Tướng quân ta nghe nói Cái Bang có hai môn tuyệt kỹ. Nếu bá»n ngươi quả những tay bản lãnh cao cưá»ng, hay chỉ là hạng có danh hão, váºy thì ra đây ta coi!
Hồ trưởng lão nói với Từ trưởng lão:
-Ãể tôi ra tá»· thà vá»›i hắn!
Từ trưởng lão nói:
-Gã nà y khinh công lợi hại lắm đấy. Hồ huynh phải cẩn tháºn má»›i được!
Hồ trưởng lão vác cương trượng ra đứng cách Vân Trung Hạc độ hơn một trượng, nói:
-Tuyệt kỹ cá»§a bản bang phải tuỳ ngưá»i má»›i Ä‘em ra thi thố, còn đối vá»›i các hạ là hạng vô danh tiểu tốt thì cần gì dùng đến "Ãả cẩu bổng pháp". Hãy coi đây!
Lão vung cương trượng lên nghe vù vù, nhằm vai bên tả Vân Trung Hạc đánh xuống. Hồ trưởng lão ngưá»i thấp lùn, béo chùn chụt mà Vân Trung Hạc thì cao lênh khênh và gầy khẳng gầy kheo, thà nh ra cặp đối thá»§ nà y trông không xứng đôi.
Cây cương trượng cá»§a Hồ trưởng lão dà i đến hÆ¡n má»™t trượng, nên tuy Vân Trung Hạc ngưá»i cao nghệu mà lão vung trượng lên cÅ©ng thà nh thế trên cao đánh xuống thấp.
Nguyên Hồ trưởng lão được sư phụ truyá»n thụ cho lối sá» dụng thứ binh khà dà i nà y là có ý bù và o chá»— ngưá»i lão thấp lá»§n thá»§n, nên lúc lão phát huy quyá»n lá»±c thấp mà thà nh cao.
Vân Trung Hạc né ngưá»i tránh khá»i, rồi nghe đánh "bịch" má»™t tiếng, đất cát bắn tung lên, vì cây trượng cá»§a Hồ trưởng lão vụt xuống đất, đầu trượng ngáºp sâu hÆ¡n má»™t thước. Xem thế đủ biết sức mạnh ghê ngưá»i.
Vân Trung Hạc tá»± biết thá»±c lá»±c mình không bằng lão, hết tránh qua bên tả lại nghiêng bên hữu, váºn động khinh công cùng lão giao đấu. Hồ trưởng lão múa tÃt cây trượng, quanh mình lão chỉ thấy má»™t luồng ánh bạc, nhưng không đánh trúng Vân Trung Hạc được đòn nà o.
Ãoà n Dá»± Ä‘ang xuất thần theo dõi cuá»™c đấu, bá»—ng bên tai nghe giá»ng nói êm ái cá»§a má»™t nữ lang há»i:
-Ãoà n đại ca! Bá»n mình giúp bên nà o cho phải?
Ãoà n Dá»± ngoảnh đầu lại thì ngưá»i há»i đó chÃnh là Vương Ngá»c Yến, chà ng bất giác tâm thần mê mẩn, ngẩn ngÆ¡ há»i lại:
-Cô nương bảo sao?
Ngá»c Yến nói:
-Gã gầy nhom và cao lênh khênh kia là bạn vá»›i đồ đệ đại ca, còn lão lùn máºp thì lại là thuá»™c hạ cá»§a ngưá»i anh kết nghÄ©a vá»›i đại ca. Hai ngưá»i cà ng đánh cà ng hăng, chúng ta nên giúp ai hay là nên can ngăn?
Ãoà n Dá»± nói:
-Ãồ đệ tôi là con ngưá»i độc ác mà gã cao gầy kia lại cà ng tệ hại hÆ¡n, giúp há» là m gì?
Vương Ngá»c Yến trầm ngâm má»™t lát rồi nói:
-Ủa! Bá»n Cái Bang đã Ä‘uổi huynh trưởng đại ca không để là m bang chúa, lại đổ oan cho biểu huynh tôi, tôi ghét há» lắm.
Sở dÄ© Vương Ngá»c Yến tức giáºn bá»n nà y là vì hỠđối vá»›i biểu huynh nà ng không tốt. Bất luáºn ai coi biểu huynh nà ng không ra gì, nà ng Ä‘á»u cho là ngưá»i ác nhất thiên hạ.
Vương Ngá»c Yến lại nói tiếp:
-Lão lùn máºp sá» hai mươi bốn đưá»ng "Pha Ma trượng" cá»§a NgÅ© Ãà i SÆ¡n. Vì lão lùn quá nên hai chiêu "Tần Vương Tiên Thạch" cùng "Ãại Bà ng Triển XÃ" không được kÃn đáo, chỉ đánh và o hạ bà n bên hữu lão là không đỡ được. Song gã cao gầy không nháºn ra, lại tưởng ngưá»i lùn thì hạ bà n rất vững, nhưng thá»±c ra không phải thế.
Mặc dầu nà ng nói nhá» nhưng những tay cao thá»§ giá»i ná»™i công trong trưá»ng đấu Ä‘á»u nghe thấy rõ rà ng. Ai cÅ©ng biết võ công Hồ trưởng lão không phải hạng tầm thưá»ng, song vừa nhìn đã nháºn rõ ngay chá»— sở Ä‘oản cá»§a lão thì thá»±c không được mấy ngưá»i.
Nghe Vương Ngá»c Yến nói ra, má»i ngưá»i Ä‘á»u nháºn là đúng. Hồ trưởng lão sá» hai chiêu "Tần Vương Tiên Thạch" và "Ãại Bà ng Triển XÃ" quả vá» sức mạnh thì có thừa nhưng vá» vững chãi thì chưa đủ, hạ bà n sÆ¡ hở rất nhiá»u. Vân Trung Hạc liếc mắt nhìn Vương Ngá»c Yến khen rằng:
-Cô em đẹp quá! Mà tinh mắt tháºt chẳng ai bằng, lấy tôi là m chồng quách.
Lão vừa nói vừa vung cây cương trảo lên đánh luôn ba chiêu và o hạ bà n Hồ trưởng lão. Quả nhiên chiêu thứ ba Hồ trưởng lão không đỡ được, vừa nghe "sột" một tiếng, đùi lão bị đâm một nhát dà i và sâu và o đến xương, máu chảy đầm đìa.
Vương Ngá»c Yến tÃnh tình hồn nhiên tháºt thà , nghe Vân Trung Hạc khen mình đẹp thì lấy là m khoái chÃ. Gã nói há»—n thế mà nà ng không để ý, mỉm cưá»i nói:
-Nói thế mà không biết xấu, ngươi có tà i cán gì ta mới chịu lấy ngươi chứ?
Vân Trung Hạc thÃch quá, nói:
-Sao nà ng không chịu lấy ta? Phải chăng nà ng đã có thằng lá»i mặt trắng kia? Ãể ta giết ý trung nhân cá»§a nà ng Ä‘i, xem nà ng có phải lấy ta không?
Câu nói nà y phạm và o Ä‘iá»u tối kỵ cá»§a Vương Ngá»c Yến, nà ng quay mặt Ä‘i không thèm nói gì nữa. Vân Trung Hạc toan tìm lá»i nói gỡ lại thì Ngô trưởng lão bên Cái Bang đã nhảy ra, giÆ¡ quá»· đầu Ä‘ao lên chém bên trái bốn nhát, bên phải bốn nhát, trên bốn nhát, dưới bốn nhát, tổng cá»™ng mưá»i sáu nhát, khà thế rất là dÅ©ng mãnh.
Vân Trung hạc không hiểu Ä‘ao pháp lão thuá»™c vá» môn phái nà o, né tránh hết bên ná» sang bên kia, sợ hãi vô cùng. Vương Ngá»c Yến cưá»i nói:
-Ngô trưởng lão sá» "Tứ tượng hợp lá»±c Ä‘ao pháp", bên trong gồm tám quẻ và sinh khắc biến hoá khôn lưá»ng. Gã cao gầy kia không hiểu, nếu gã biết sá» chiêu "Hạc xà bát đả" thì có thể phá nguy được.
Ngưá»i Cái Bang lại nghe nà ng chỉ đưá»ng giúp cho Vân Trung Hạc thì trong lòng ai nấy Ä‘á»u căm giáºn. Bá»—ng thấy Vân Trung Hạc biến đổi chiêu thức, đứng xoạc chân ra, cầm cương trảo quét ngang trông tá»±a hồ như con tiên hạc.
Ngá»c Yến đứng sát lại bên Ãoà n Dá»± khẽ cưá»i nói:
-Gã cao gầy mắc mưu tôi rồi, không chừng tay trái gã bị chém đứt bây giá».
Ãoà n Dá»± lấy là m lạ, há»i:
-Ãúng thế không?
Ngá»c Yến chưa kịp đáp đã thấy Ngô trưởng lão chém xéo lên, tá»±a hồ như không hợp lá» lối nà o cả, ra đòn má»—i lúc má»™t cháºm lại. Ãá»™t nhiên, lão chém ba Ä‘ao rất mau, ánh Ä‘ao vừa loé lên, Vân Trung Hạc đã kêu rú lên má»™t tiếng thất thanh, lưng bà n tay gã bị trúng Ä‘ao.
Cây cương trảo bên tay nà y không nắm vững được, rá»›t xuống đất đánh "choang" má»™t tiếng. May thân pháp gã mau lẹ dị thưá»ng, vá»™i lùi vá» phÃa sau tránh kịp ba nhát Ä‘ao cá»§a Ngô trưởng lão nên gã chỉ bị thương xoà ng. Ngô trưởng lão bước tá»›i trước mặt Vương Ngá»c Yến, cầm dá»±ng cây Ä‘ao lên, nói:
-Ãa tạ cô nương!
Vương Ngá»c Yến mỉm cưá»i, nói:
-Phép "Kỳ môn tam tà i đao" của trưởng lão quả là tuyệt diệu!
Ngô trưởng lão giáºt mình, nghÄ© thầm: "Cô nà y biết cả đến Ä‘ao pháp bà hiểm cá»§a ta thì ghê tháºt!". Nguyên Vương Ngá»c Yến hiểu Ä‘ao pháp cá»§a Ngô trưởng lão nhưng nói trá là "Tứ tượng lục hợp Ä‘ao" vì nà ng thấy Vân Trung Hạc biết sá» chiêu "Hạc xà bát đả", liá»n khuyến khÃch cho gã ra chiêu nà y, quả nhiên gã trúng kế,suýt bị đứt mất tay.
Ãứng bên Hách Liên Thiết Thụ là ngưá»i nói tiếng the thé, tên gá»i Ná»— Nhi Hải.
Tuy hắn mặt mÅ©i bần tiện nhưng là má»™t tay túc trà đa mưu. Hắn thấy Vương Ngá»c Yến mấy câu trước cho Vân Trung Hạc thắng, rồi mấy câu sau lại giúp Ngô trưởng lão đả thương Vân Trung Hạc, liá»n quay lại nói vá»›i Hách Liên Thiết Thụ:
-Tướng quân! Cô bé ngưá»i Hán kia tinh quái lắm, ta bắt vá» Nhất Phẩm ÃÆ°á»ng,để nà ng biết được Ä‘iá»u gì thì phải nói hết ra thì lợi hại vô cùng.
Hách Liên Thiết Thụ nói:
-Hay lắm! Ngươi là m đi!
Ná»— Nhi hải vênh mặt lên, nghÄ© bụng: "Ông nà y tháºt khéo quá, má»—i khi mình hiến kế là ông lại nói má»—i câu gá»n lá»n "Hay lắm! Ngươi là m Ä‘i!" Nhưng hiến kế thì dá»…,là m việc má»›i khó. Cô bé nà y võ công cao cưá»ng không biét đến đâu mà lưá»ng!
Mình ra tất bị ê mặt vá»›i má»i ngưá»i, chi bằng ta hạ thá»§ trước Ä‘i là hÆ¡n". Hắn tiến lên ba bước, nói:
-Từ trưởng lão! Tướng quân chúng tôi muốn xem "Ãả cẩu bổng pháp" và "Hà ng long tháºp bát chưởng" cá»§a quý bang. Có biết thì biểu diá»…n Ä‘i cho coi, mà không biết thì chúng tôi xin cáo từ, chả rá»—i công đâu mà chá».
Từ trưởng lão cưá»i lạt, đáp:
-Những tay cao thá»§ trong Nhất Phẩm ÃÆ°á»ng bên quý quốc chúng tôi xem ra tầm thưá»ng lắm, không đáng xem "Ãả cẩu bổng pháp" và "Hà ng long tháºp bát chưởng".
Nỗ Nhi Hải nói:
-Thế nà o mới là xứng đáng?
Từ trưởng lão đáp:
-Phải đánh bại được những bá»n tầm thưá»ng bên chúng tôi thì ngưá»i cầm đầu Cái Bang má»›i chịu ra tay.
Vừa nói tới đây, đột nhiên lão ho lên sù sụ, rồi thấy mắt đau lên kịch liệt không mở ra được, nước mắt trà o ra.
Từ trưởng lão cả kinh, vá»™i nhảy tung ngưá»i lên.
Nguyên lão là tay giang hồ lão luyện, kiến thức rất rá»™ng, vừa thấy có Ä‘iá»u kỳ dị thì biết ngay là bên địch đã dùng tà pháp, liá»n nhảy vá»t lên không trung nÃn thở, chân phải đá luôn ba phát.
Ná»— Nhi Hải không ngá» lão già đầu bạc phÆ¡ mà chân tay mau lẹ đến thế. Hắn vá»™i né tránh, nhưng chỉ tránh được phần trước ngá»±c là nÆ¡i trá»ng yếu. Bả vai hắn bị trúng, ngưá»i hắn xiêu Ä‘i, tiện đà hắn nhảy lùi vá» phÃa sau. Quần chúng Cái bang nhất tá» la lên:
-Không biết mắt bị bệnh gì mà tự nhiên không mở ra được, đau nhức vô cùng,nước mắt trà o ra.
Vương Ngá»c Yến, A Châu, A BÃch cÅ©ng bị Ä‘au mắt không mở ra được. Nguyên ngưá»i Tây Hạ đã ngầm phóng ra má»™t luồng mù độc không mùi vị lại không hình sắc. Thứ mù độc nà y lấy ná»c các giống rắn độc luyện vá»›i mù độc ở núi Ãại Tuyết SÆ¡n ra đựng và o bình. Khi dùng đến thì há» uống thuốc giải độc trước giữ mình, rồi má»›i mở nắp bình cho mù độc bay ra.
Dù ai thÃnh mÅ©i, tinh mắt đến đâu cÅ©ng không thể phát giác ra được. Mù độc là m cho chảy nước mắt, hÆ¡i độc nhiá»…m và o đầu óc. Những tiếng kêu rú lên không ngá»›t,quần chúng Cái Bang lục đục ngã lăn ra.
Ãoà n Dá»± đã nuốt "Mãng hổ chu cáp" nên bất luáºn tà khà gì cÅ©ng không xâm nháºp và o ngưá»i được.
Chà ng thấy má»i ngưá»i Cái bang, rồi A Châu, BÃch Ä‘á»u hốt hoảng, không hiểu tại sao, trong lòng rất kinh sợ. Chà ng lại thấy Từ trưởng lão nhắm mắt, hai lần nhẩy lên trên không, rồi chân tay lão bị tê liệt ngã lăn ra.
Ná»— Nhi Hải lá»›n tiếng quát tháo, chỉ huy bá»n thá»§ hạ cùng các võ sỹ trói hết ngưá»i Cái Bang lại, còn tá»± mình thì tiến đến bên Vương Ngá»c Yến, giÆ¡ tay nắm lấy cổ tay nà ng.
Ãoà n Dá»± quát lên:
-Mi là m trò gì váºy?
Trong lúc cấp bách, chà ng giÆ¡ ngón tay trá» bên phải lên, má»™t luồng chân khà từ đầu ngón tay phóng ra nghe "xuỳ", chÃnh là phép Lục Mạch Thần Kiếm cá»§a há» Ãoà n nước Ãại Lý.
Ná»— Nhi Hải không hiểu gì cả, vẫn chụp lấy cổ tay Vương Ngá»c Yến.
Ãá»™t nhiên nghe "rắc" má»™t tiếng, xương tay phải hắn đã gãy là m đôi. Nên biết rằng, má»™t khi Lục Mạch Thần Kiếm đã phóng ra thì cái thân thể huyết nhục bình thưá»ng cá»§a con ngưá»i không tà i nà o chống lại được.
Nỗ Nhi Hải la lên:
-Xin thôi!
Ãoà n Dá»± cúi xuống ôm lấy tấm lưng thon cá»§a Vương Ngá»c Yến và o lòng, Ä‘oạn dùng phép "Lăng ba vi bá»™" bước xéo lên ba thước rồi lại rẽ ngang hai bước, chà ng chạy rất nhẹ nhà ng.
Diệp Nhị Nương vẫy tay má»™t cái, phóng kim độc và o sau lưng Ãoà n Dá»±. MÅ©i tên độc nà y Ä‘i thẳng và rất mạnh.
Ãoà n Dá»± chÃnh ra không biết cách né tránh gì, chỉ nhỠở bá»™ pháp lúc Ä‘i chếch,lúc lùi lại. Kim độc bắn tá»›i nÆ¡i thì ngưá»i chà ng đã lăng qua mé hữu ba thước. Ba tay cao thá»§ trong bá»n võ sỹ Tây hạ nhất tá» xuống ngá»±a gá»i nhau Ä‘uổi theo. Ãoà n Dá»± đến bên má»™t con ngá»±a, đặt Ngá»c Yến lên yên trước rồi phi thân nhảy lên sau,phóng nước đại chạy như bay.
Bá»n võ sỹ Tây Hạ đã chiếm đóng những nÆ¡i hiểm yếu bốn mặt rừng hạnh, khi thấy Ãoà n Dá»± cưỡi ngá»±a đột nhiên chạy ra chúng liá»n bắn tên không ngá»›t. HÆ¡n mưá»i mÅ©i tên "Lang nha vÅ© tiến" Ä‘á»u cắm pháºp và o cây hạnh. Trong bóng tối
Ãoà n Dá»± bảo ngá»±a:
-Nà y ngựa không ngoan! Nà y ngựa không ngoan! Chạy cà ng nhanh cà ng tốt! VỠnhà ta cho ăn gà , ăn thịt, ắn cá, ăn cừu (!)
Ngá»±a chạy má»™t lúc đã bá» xa những ngưá»i ở phÃa sau. Chà ng há»i Ngá»c Yến:
-Vương cô nương! Cô là m sao váºy?
Vương Ngá»c Yến đáp:
-Tôi bị trúng độc rồi, trong ngưá»i không còn chút khà lá»±c nà o nữa.
Ãoà n Dá»± nghe hai tiếng "trúng độc" thì giáºt nẩy ngưá»i lên, vá»™i há»i:
-Có nặng lắm không? Phải tìm thuốc giải độc mới được.
Ngá»c Yến nói:
-Tôi cũng không biết nữa, đại ca giục ngựa đi mau đến chỗ nà o bình yên rồi sẽ nói chuyện.
Ãoà n Dá»± há»i:
-Bây giỠđi đâu cho bình yên?
Ngá»c Yến nói:
-VỠThái Hồ.
Ãoà n Dá»± nhìn nháºn phương hướng, biết Thái Hồ ở vá» mé Tây, liá»n cho ngá»±a chạy vá» ngả Tây Bắc để vừa xa quân địch vừa vá» gần Thái Hồ. con ngá»±a nà y Ä‘i chưa được bao lâu đã mệt nhoà i, trá»i lại lất phất mưa.
Ãoà n Dá»± há»i:
-Vương cô nương! Cô cảm thấy thế nà o?
Vương Ngá»c Yến đáp:
-Không sao.
Ãoà n Dá»± được Ä‘i cùng mỹ nhân, trong lòng vui sướng khôn xiết, nhưng lại sợ nà ng trúng độc mãnh liệt có thể nguy hại đến tÃnh mạng. Vì thế mà có lúc chà ng mỉm cưá»i, có lúc nét mặt lại buồn thiu. Ãêm tối không nhìn rõ nên không biết vẻ
mặt chà ng thay đổi luôn luôn. Trá»i mưa má»—i lúc má»™t nặng hạt, Ãoà n Dá»± cởi áo trưá»ng bà o cá»§a mình ra che lên ngưá»i cho Vương Ngá»c Yến, nhưng chỉ được má»™t lát thì che được ngưá»i ná», hở ngưá»i kia rồi cả hai ngưá»i cùng ướt như chuá»™t.
Ãoà n Dá»± lại há»i:
-Vương cô nương! Cô thấy thế nà o?
Vương Ngá»c Yến thở dà i đáp:
-Ãã lạnh lại ướt, tìm và o đâu ẩn mưa má»™t lúc.
Bất luáºn Vương Ngá»c Yến bảo gì, Ãoà n Dá»± cÅ©ng coi như ngá»c chỉ trên thiên đình hoặc như chiếu chỉ nhà vua. Nà ng bảo cần tìm chá»— trú mưa, chà ng biết rõ rằng đây chưa thoát ra khá»i vòng nguy hiểm mà vẫn luôn mồm khen phải.
Trong lòng lại nảy ra những ý nghÄ© vá»› vẩn: "Lúc nà o Vương cô nương cÅ©ng chỉ nghÄ© đến biểu huynh nà ng là gã Má»™ Dung Phục, còn Ãoà n Dá»± nà y thuá»· chung vẫn vô hy vá»ng. Hôm nay ta cùng nà ng gặp bước gian nguy, ta táºn tâm kiệt lá»±c bảo vệ cho nà ng, giả tá»· có vì nà ng mà phải chết, thì sau khi ta chết rồi chắc nà ng cÅ©ng nghÄ© đến ta và i phần. Sau nà y, nà ng cùng Má»™ Dung Phục thà nh hôn sinh con đẻ cháu, lúc rảnh việc kể lại chuyện xưa cho con cháu nghe, có khi cÅ©ng đỠcáºp đến việc hôm nay. Bấy giá» tuy đầu nà ng đã bạc phÆ¡, nhắc đến ba chữ "Ãoà n công tá»" chắc nà ng cÅ©ng châu lệ tuôn rÆ¡i..."
Chà ng nghÄ© váºy, bất giác tá»± thương cho mình, hai mắt đỠhoe.
Vương Ngá»c Yến thấy chà ng ngẩn ngÆ¡, chẳng biết có tìm được chá»— trú mưa không, liá»n há»i lại:
-Thế nà o? Không có chỗ nà o trú mưa được ư?
Ãoà n Dá»± còn đương ngÆ¡ ngẩn, nói Ä‘i đâu:
-Lúc đó cô nương nói chuyện cùng con gái...
Vương Ngá»c Yến lấy là m lạ, há»i:
-Ãại ca nói con gái tôi cái gì váºy?
Bấy giá» Ãoà n Dá»± má»›i giáºt mình tỉnh ngá»™, cưá»i nói:
-Chết chưa! Tôi đang nghĩ vẩn vơ.
Chà ng đưa mắt nhìn chung quanh, thấy góc đông bắc có má»™t cái trại đặt cối giã gạo, liá»n nói:
-Chỗ kia có thể trú mưa được.
Rồi bắt ngá»±a rẽ và o. Ãến nÆ¡i, chà ng xuống ngá»±a, nhìn thấy Vương Ngá»c Yến sắc mặt lợt lạt, bất giác động lòng tiếc ngá»c thương hương, há»i nà ng:
-Cô nương đau bụng hay nhức đầu?
Vương Ngá»c Yến lắc đầu, tá»§m tỉm cưá»i, đáp:
-Tôi không sao cả!
Ãoà n Dá»± nói:
-Chao ôi! Không biết bá»n Tây Hạ đã tung thuốc độc gì ra, tôi phải tìm thuốc giải cho cô nương má»›i được.
|

10-08-2008, 09:18 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Apr 2008
Bà i gởi: 1,169
Thá»i gian online: 1 ngà y 8 giá» 27 phút
Thanks: 1
Thanked 239 Times in 159 Posts
|
|
LỤC MẠCH THẦN KIẾM
Hồi 10 : Cưá»ng Ãịch Truy Tầm Vương Ngá»c Yến
Tác giả: Kim Dung
Nguồn: Vnthuquan.net
Ngá»c Yến nói:
-Trá»i Ä‘ang mưa như tầm như tã, đại ca cho tôi xuống ngá»±a và o trong nhà rồi sẽ hay.
Ãoà n Dá»± dáºm chân, nói:
-Chết chưa! Tôi tháºt hồ đồ quá!
Vương Ngá»c Yến mỉm cưá»i, nghÄ© thầm: -"Ngươi quả là má»™t gã hồ đồ".
Ãoà n Dá»± nhìn nà ng mỉm cưá»i, mê mẩn tâm thần suýt nữa lại quên cả mở cá»a trại. Chà ng hấp tấp và o đẩy cá»a rồi quay trở ra đỡ Ngá»c Yến xuống ngá»±a, nhưng mắt vẫn không ngá»›p nét mặt kiá»u diá»…m cá»§a nà ng, không để ý đến bên cá»a trại có rãnh nước. Chân trái chà ng bước và o, vừa kịp kêu lên má»™t tiếng, ngưá»i đã tụt xuống rãnh bùn lầy, mặt mÅ©i chân tay lấm bê bết.
Chà ng há»i Vương Ngá»c Yến:
-Thôi chết tôi rồi! Cô nương có việc gì không?
Ngá»c Yến nói:
-Ãáng lý tôi há»i đại ca có việc gì không thì phải. Ãại ca ngã có Ä‘au không?
Ãoà n Dá»± thấy nà ng quan tâm đến mình thì mừng rỡ vô cùng, đáp:
-Không sao! Không sao! Dù có té bị đau một chút cũng không sao.
Chà ng đưa tay đỡ Ngá»c Yến xuống ngá»±a, nhưng trông thấy tay dÆ¡ bẩn vá»™i rụt lại, nói:
-Không được! Ãể tôi rá»a sạch rồi sẽ đỡ cô nương xuống.
Ngá»c Yến thở dà i, nói:
-Ãại ca tháºt là lẩn thẩn như đà n bà , ngưá»i tôi ướt hết rồi, đại ca dù có dÃnh bùn phá»ng có can hệ gì!
Ãoà n Dá»± nói:
-Tôi là m ăn luộm thuộm quá, không biết hầu hạ cô nương.
Thế rồi chà ng ra suối rá»a tay, xong má»›i đỡ Vương Ngá»c Yến xuống ngá»±a bước và o nhà . Hai ngưá»i thấy cối gạo, chà y đá đương giã bá» chá»ng chÆ¡ đó không có ngưá»i trông coi.
Ãoà n Dá»± cất tiếng gá»i:
-Ở đây có ai không?
Bỗng trong đống rơm góc nhà có tiếng hốt hoảng la lên:
-Chết rồi!
Hai ngưá»i hấp tấp đứng dáºy là má»™t đôi trai gái cỡ mưá»i tám đôi mươi Ä‘á»u là thanh niên nông thôn, quần áo xốc xếch, đầu tóc rÅ© rượi, mặt mÅ©i đỠbừng ra chiá»u bẽn lẽn. Nguyên đó là má»™t cặp nhân tình, cô gái ở đây coi chừng cối gạo còn chà ng trai lén đến du hà vá»›i nà ng. Thấy trá»i mưa to, tưởng không có ai và o nên tá»± do hà nh lạc, không còn uý kỵ gì nữa. Ãoà n Dá»± cùng Ngá»c Yến đứng ngoà i nói vá»›i nhau bấy lâu mà há» cÅ©ng không biết.
Ãoà n Dá»± chắp tay nói:
-Trá»i mưa to quá, chúng tôi và o đây ẩn, phiá»n chiá»…u hai vị nhiá»u quá. Hai vị Ä‘ang báºn gì xin cứ việc tuỳ tiện, để mặc chúng tôi.
Ngá»c Yến khẽ bảo Ãoà n Dá»±:
-Ãại ca tháºt ngốc! Ãã có mặt chúng ta ở đây, đâu há» còn dám cùng nhau ân ái?
Nà ng là đà n bà con gái, nên vừa thấy vẻ mặt hai ngưá»i như váºy không tiện nhìn lâu, còn Ãoà n Dá»± thì để cả tâm trà và o Vương Ngá»c Yến, không chú ý gì đến cặp nam nữ thanh niên nông thôn đó. Chà ng đặt Vương Ngá»c Yến ngồi xuống ghế, nói:
-Cô nương ướt hết rồi, bây giỠlà m sao đây?
Vương Ngá»c Yến cà ng đỠmặt hÆ¡n, nà ng nghÄ© ra má»™t kế, rút trên mái tóc cà nh kim thoa nạm hai hạt châu, nhìn cô thôn nữ nói:
-Tôi tặng chị cà nh thoa nà y, phiá»n chị cho mượn má»™t bá»™ quần áo để thay.
Cô thôn nữ tuy không biết hai hạt châu quý giá vô ngần, nhưng cÅ©ng biết được giá và ng. Cô gái ngáºp ngừng đáp:
-Tôi lấy quần áo cho cô thay... còn cà nh... kim thoa nà y tôi không dám lấy.
Nói xong nà ng trèo thang lên gác. Ngá»c Yến nói:
-Nà y chị! Chị hãy lại đây đã!
Cô thôn nữ đã lên bốn năm bá»±c thang, lại quay trở xuống, đến trước mặt Vương Ngá»c Yến. Nà ng nhét cà nh thoa và o trong tay cô gái, nói:
-Cà nh thoa nà y đáng giá hÆ¡n trăm lạng bạc. Tôi tặng chị tháºt đấy. Chị đưa tôi lên đó thay áo được không?
Cô thôn nữ vốn là ngưá»i tốt, thấy Ngá»c Yến xinh đẹp đáng yêu, bản tâm đã muốn giúp đỡ, lại được tặng cà nh thoa thì mừng rỡ vô cùng. Cô cÅ©ng từ chối và i câu rồi má»›i nháºn, Ä‘oạn dắt Ngá»c Yến lên gác để nà ng thay áo. Trên gác ngổn
ngang nà o tấm cám, nà o dần, sà ng, thúng má»§ng. Cô thôn nữ có và i bá»™ áo cÅ© rách,Ä‘ang vá dở thì chà ng trai đến, liá»n bỠđó, giá» cô lấy đưa cho Ngá»c Yến thay.
Chà ng trai nông thôn ngấp ngó nhìn Ãoà n Dá»± không dám nói gì.
Ãoà n Dá»± cưá»i,nói:
-Ãại ca! Quý tÃnh là gì?
Thanh niên đáp:
-Tôi hỠKim.
Ãoà n Dá»± nói:
-À! Kim đại ca!
Thanh niên nói:
-Không phải! Tôi là Kim A Nhị, còn Kim A Ãại là anh tôi.
Ãoà n Dá»± nói:
-Ồ ! Thế thì Kim nhị ca...
Vừa nói đến đó, bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a chừng hÆ¡n mưá»i con chạy đến. Ãoà n Dá»± cả kinh, đứng lên gá»i:
-Vương cô nương! Quân địch đuổi theo đến nơi rồi!
Vương Ngá»c Yến nhá» cô thôn nữ giúp đỡ cởi áo ướt xong, Ä‘ang lau mình mẩy,bá»—ng nghe tiếng vó ngá»±a thì giáºt mình kinh sợ. Trong khoảnh khắc, Ä‘oà n ngưá»i ngá»±a đã đến ngoà i cá»a trại. Có ngưá»i nói to:
-Con ngá»±a nà y cá»§a ta đây mà ! Thằng lá»i con cùng cô kia ẩn náu ở đây rồi!
Vương Ngá»c Yến cùng Ãoà n Dá»±, má»™t ngưá»i trên gác, má»™t ngưá»i dưới nhà pháºp phồng lo sợ. Bá»—ng nghe đánh "binh" má»™t tiếng, có ngưá»i đạp cá»a, rồi ba bốn tên võ sỹ Tây Hạ sấn và o.
Ãoà n Dá»± nhất tâm bảo vệ Vương Ngá»c Yến liá»n nhảy vá»™i lên lầu.
Vương Ngá»c Yến không kịp mặc áo, liá»n cầm áo ướt che trước ngá»±c.
Ãoà n Dá»± cả kinh nói:
-Chết rồi! Tôi mạo phạm cô nương, tháºt là vô lá»…!
Vương Ngá»c Yến há»i:
-Biết là m thế nà o bây gi�
Bá»—ng thấy má»™t tên võ sỹ há»i Kim A Nhị:
-Có phải tiểu thư ở trên gác kia không?
Kim A Nhị há»i lại:
-Ngưá»i há»i cô là m gì?
Gã võ sỹ giở quyá»n đánh "binh" má»™t cái, thanh niên bắn Ä‘i đến hÆ¡n má»™t trượng.
Kim A Nhị vốn tÃnh quáºt cưá»ng, mở miệng chá»i mắng luôn.
Thôn nữ vội kêu lên:
-A nhị ca! A nhị ca! Chá»› mắng chá»i ngưá»i ta.
Cô rất quan tâm đến tình nhân, vá»™i xuống để khuyên can. Không ngá» tên võ sỹ vung Ä‘ao chém Kim A Nhị má»™t nhát đứt đôi đầu. Cô thôn nữ sợ quá, ở trên cầu thang ngã lăn xuống thì má»™t tên võ sỹ khác ôm chầm lấy cô, nhe răng cưá»i, nói:
-Ãể tôi ẵm nà ng lên gác.
Rôi "roạc" má»™t tiếng, gã xé áo cô ra. Cô thôn nữ cùng quá, giÆ¡ móng tay lên cà o mặt gã thà nh năm vệt máu. Tên võ sỹ cả giáºn, váºn kình lá»±c ra bà n tay, đánh má»™t chưởng và o trước ngá»±c cô, chết ngay láºp tức.
Ãoà n Dá»± nghe thấy dưới nhà rú lên những tiếng kinh hồn, cúi xuống xem thì thấy đôi thanh niên nam nữ Ä‘á»u bị giết
chết.
Chà ng áy náy vô cùng, lẩm bẩm: "Việc nà y là lá»—i tại ta, để luỵ cho hai ngưá»i phải chết má»™t cách bi thảm". Chà ng thấy tên võ sỹ chạy lại toan lên gác, vá»™i đẩy cái thang gá»— má»™t cái. Thang nà y chỉ tá»±a há» và o gác nên Ãoà n Dá»± vừa đẩy đã đổ ngay xuống. Tên võ sỹ lẹ là ng đón lấy cầu thang, bắc và o ván gác.
Ãoà n Dá»± muốn đẩy nữa thì má»™t tên võ sỹ khác vung tay lên phóng ám tiến ra,Ãoà n Dá»± không biết tránh, tên vừa đánh "tách" đã cắm pháºp ngay và o vai bên trái chà ng. Tên võ sỹ thứ nhất nhân lúc chà ng tay giữ bả vai, má»—i bước ba báºc Ä‘i mau lên gác. Vương Ngá»c Yến ngồi phÃa sau Ãoà n Dá»±, nghe thấy võ sỹ xuất chưởng đánh chết cô thôn nữ lại trèo lên gác, liá»n bảo Ãoà n Dá»±:
-Ãại ca lấy ngón tay trá» bên trái Ä‘iểm và o huyệt "hạ quản" bụng dưới hắn.
Ãoà n Dá»± ở nước Ãại Lý lúc há»c phép Nhất Dương chỉ cùng Lục Mạch Thần Kiếm, bao nhiêu huyệt đạo trong ngưá»i chà ng đã nhá»› được rõ rà ng. Vừa nghe Vương Ngá»c Yến bảo, đã thấy chân trái tên võ sỹ bước và o cá»a gác, chà ng không nghÄ© ngợi gì nữa, đưa ngón tay Ä‘iểm luôn và o huyệt "hạ quản" gã.
Tên võ sỹ lúc chui và o gác, bụng dưới để sơ hở, chỉ kịp kêu rú lên một tiếng, té lăn xuống chết tươi.
Ãoà n Dá»± không ngá» sức má»™t ngón tay cá»§a mình lại lợi hại đến thế, bất giác đứng ngẩn ngưá»i ra.
Ãoà n Dá»± lại thấy má»™t tên võ sỹ Tây Hạ khác đầy mặt râu đâm tua tá»§a vừa múa cây đại phá Ä‘ao để che đỡ toà n thân mình, vừa trèo lên gác. Ãoà n Dá»± vá»™i há»i Vương Ngá»c Yến:
-Bây giỠđiểm chỗ nà o? Bây giỠđiểm chỗ nà o?
Ngá»c Yến cả kinh, nói:
-Chao ôi! Há»ng rồi!
Ãoà n Dá»± há»i:
-Là m sao mà há»ng?
Ngá»c Yến đáp:
-Hắn múa Ä‘ao để há»™ vệ các huyệt đạo trong ngưá»i. Nếu đại ca động thá»§, Ä‘iểm huyệt "đản trung" ở trước ngá»±c hắn, thì ngón tay chưa phạm tá»›i huyệt đạo đã bị hắn chém mất rồi.
Trong lúc tình thế nguy cấp, Ngá»c Yến vừa nói xong, tên võ sỹ râu tua tá»§a đã bước tá»›i cá»a gác.
Ãoà n Dá»± nhất tâm há»™ vệ, chỉ cốt cho Vương Ngá»c Yến đặng chu toà n, chà ng không còn suy nghÄ© gì nữa, bất chấp tay mình có bị chém hay không.
Chà ng váºn ná»™i lá»±c và o cánh tay rồi đưa luôn ngón tay Ä‘iểm và o huyệt "đản trung" tên võ sỹ.
Gã Ä‘ang giÆ¡ Ä‘ao lên chém tay chà ng, bá»—ng rú lên má»™t tiếng, ngã ngá»a vá» phÃa sau, trước ngá»±c thá»§ng má»™t lá»— vá»t máu tươi bắn lên cao đến hai thước. Vương Ngá»c Yến cùng Ãoà n Dá»± vừa kinh hãi vừa mừng thầm, không ngá» sức mạnh má»™t ngón tay ghê gá»›m đến thế.
Ta nên biết rằng ná»™i lá»±c Ãoà n Dá»± thâm háºu trên Ä‘á»i có má»™t và Lục Mạch Thần Kiếm cá»§a há» Ãoà n nước Ãại Lý lại là má»™t môn võ đứng và o báºc nhất trong võ lâm.
Ãoà n Dá»± có nhiá»u khiếm khuyết chẳng qua chỉ ở chá»— chưa biết váºn dụng má»™t cách linh hoạt môn đó mà thôi.
Nhưng chà ng được Ngá»c Yến chỉ Ä‘iểm cho, uy lá»±c cá»§a chà ng phát ra so vá»›i những tay cao thá»§ như Khô Vinh đại sư, Cưu Ma TrÃ, Thái tá» Diên Khánh,... còn có phần mạnh hÆ¡n. Má»›i trong khoảnh khắc, Ãoà n Dá»± đã dùng chỉ lá»±c đánh chết hai tên võ sỹ. Mưá»i mấy tên kia thấy váºy không dám lên gác nữa. Chúng tụ táºp ở dưới nhà thương nghị.
Ngá»c Yến nói:
-Ãoà n công tá»! Công tá» rút mÅ©i tên trên vai ra.
Ãoà n Dá»± cả mừng, nghÄ© thầm: "Thế ra nà ng vẫn quan tâm đến chá»— ta bị thương vì mÅ©i tên ở trên vai". Chà ng liá»n giÆ¡ tay lên rút tên ra. MÅ©i tên nà y và o sâu đến hÆ¡n má»™t tấc, đã đụng và o xương bả vai thì lúc nhổ ra Ä‘au đớn vô cùng. Song Ãoà n Dá»± mừng quá thà nh ra không đẻ ý gì đến chá»— mình bị Ä‘au đớn. Chà ng há»i:
-Vương cô nương! Bá»n chúng sắp đánh lên đây, bây giá» cô nương phải đối phó bằng cách nà o?
Chà ng vừa nói vừa quay đầu lại nhìn Vương Ngá»c Yến, bá»—ng để mắt đến chá»— áo nà ng không được chỉnh tá», vá»™i ngoảnh Ä‘i chá»— khác, nói:
-Tôi tháºt vô lá»… quá!
Ngá»c Yến thẹn đỠmặt lên, nà ng luống cuống chưa kịp mặc áo, liá»n chui và o trong đống rÆ¡m chỉ để hở đầu ra ngoà i, rồi vừa cưá»i vừa nói:
-Không sao! Công tỠghé đầu lại đây.
Ãoà n Dá»± từ từ nghiêng ngưá»i, trong lòng vẫn e dè đỠphòng khi nhìn đến chá»— áo quần nà ng không được kÃn đáo là láºp tức quay đầu Ä‘i chá»— khác. ChÃnh lúc chà ng Ä‘ang xoay ngưá»i lại nhìn chênh chếch, thế nà o lại trông ngay thấy ngòi cá»a sổ má»™t tên võ sỹ Tây Hạ đứng ngấp nghé dòm và o. Chà ng vá»™i nói:
-Mé bên nà y có kẻ địch!
Vương Ngá»c Yến tá»± há»i: "Không hiểu gã ở môn phái nà o? võ công ra sao?"
Nà ng bảo:
-Công tỠdùng tụ tiễn ném ra!
Ãoà n Dá»± theo lá»i nà ng, giÆ¡ tay phóng tên ra. Song chà ng không biết phóng ám tiến, nên mÅ©i tên ném ra sai địch Ãt ra là hai thước. Lúc Ãoà n Dá»± phóng tên võ sỹ không né tránh, song kình lá»±c chà ng mạnh quá, mÅ©i tên Ä‘i nghe vù vù. Gã má»›i giáºt mình thục đầu xuống để tránh, nằm phục trên lưng ngá»±a.
Vương Ngá»c Yến ngẩng đầu lên trông thấy rõ rà ng, nói:
-Gã là má»™t tên chuyên môn bắt ngưá»i rất giá»i. Công tá» cứ lá» Ä‘i như không biết, chá» y túm được mình rồi, sẽ phóng chưởng đánh và o đầu gã là xong.
Ãoà n Dá»± đáp:
-Cái đó dễ lắm.
Chà ng từ từ đến bên cá»a sổ. Quả nhiên tên võ sỹ nhảy lên, đạp vô cá»a sổ xông và o.
Ãoà n Dá»± kêu lên:
-Mi lên đây là m chi.
Tên võ sỹ không hiểu tiếng Hán, trừng mắt nhìn rồi nhanh chá»›p gã thò tay trái ra túm lấy ngá»±c Ãoà n Dá»±. Thá»§ pháp gã mau lẹ dị thưá»ng vừa túm được, gã giÆ¡ ngưá»i Ãoà n Dá»± lên không.
Ãoà n Dá»± trở tay đánh xuống đỉnh đầu gã má»™t chưởng nghe "chát" má»™t tiếng. Tên võ sỹ Ä‘ang chá»±c đưa Ãoà n Dá»± ra cá»a hất mạnh xuống lầu cho chà ng phải sống dở chết dở.
Gã không ngá» bị chà ng đánh bất thình lình má»™t chưởng, vỡ đầu chết ngay láºp tức.
Ãoà n Dá»± trước nay chưa đánh chết ai bao giá», hôm nay vì há»™ vệ Ngá»c Yến mà liá»n lúc giết chết ba mạng ngưá»i, lòng chà ng không khá»i tê tái, chà ng cà ng nghÄ© cà ng sợ, liá»n lá»›n tiếng gá»i:
-Ta không muốn giết bá»n ngưá»i nữa đâu, các ngưá»i chạy Ä‘i là xong.
Chà ng vừa nói vừa dùng sức đẩy cái xác gã võ sỹ vừa rồi xuống dưới. Ãám võ sỹ Tây Hạ cả thảy mưá»i lăm ngưá»i đến vây đánh trại máy, chết mất ba tên còn lại mưá»i hai. Trong mưá»i hai gã nà y, có bốn tay cao thá»§ Nhất Phẩm ÃÆ°á»ng, còn tám tên kia thì Ä‘á»u là những chiến sỹ tầm thưá»ng. Trong cao thá»§ thì hai tay ngưá»i Hán,má»™t tay ngưá»i Tây Vá»±c và má»™t tay ngưá»i Tây Hạ.
Bốn tay cao thá»§ nà y đứng xem má»™t lúc, thấy võ công Ãoà n Dá»± tá»±a hồ vô cùng lợi hại, có lúc lại dưá»ng như quá non ná»›t rất đáng buồn cưá»i, tháºt không biết đâu mà mò được. Há» ngồi gần nhau để bà n định cách tấn công, còn tám gã kia thì bà n nhau lấy rÆ¡m đốt nhà máy giã gạo và đương định phóng hoả.
Vương Ngá»c Yến nghe chúng bà n nhau cả kinh, nói:
-Nguy rồi! Chúng đương định phóng hoả.
Ãoà n Dá»± dáºm chân, nói:
-Váºy là m sao bây giá»?
Chà ng chợt nhìn đến cái guồng nước lá»›n chuyển động không ngá»›t, quay lên hạ xuống. Lòng chà ng cÅ©ng xáo động chẳng kém gì cái guồng nước nà y. Bá»—ng nghe tiếng má»™t gã ngưá»i Hán nói:
-Ãại tướng quân đã có lệnh: vị cô nương đó há»c thức uyên thâm, phải bắt sống nà ng, không được hại mạng. Hãy khoan việc phóng hoả.
Rồi lại có tiếng gá»i to:
-Nà y, thằng nhá» kia cùng cô nương! Mau mau đầu hà ng Ä‘i, không thì bá»n ta phóng hoả đốt cháy các ngươi như hai con lợn thui.
Gã gá»i luôn ba tiếng, Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến mặc kệ, không đáp. Gã liá»n lấy đá lá»a ra cầm trong tay, nói:
-Nếu các ngươi không hà ng phục ta sẽ thui sống.
Vừa nói vừa giÆ¡ đá lá»a và o bên đống rÆ¡m để hăm doạ. Ãoà n Dá»± thấy thế nguy, nói:
-Ta phải hạ thủ trước để chúng không kịp trở tay.
Chà ng bước lên guồng nước. Cái guồng nà y lá»›n lắm, đưá»ng kÃnh rá»™ng đến hai trượng.
Ãoà n Dá»± đạp chân lên guồng, hai tay giữ cái trục ngang bên trên, từ từ chuyển xuống. Gã ngưá»i Hán Ä‘ang lá»›n tiếng gá»i Ãoà n Dá»± cùng Vương Ngá»c Yến quy phục, không ngá» chà ng bước theo guồng nước xuống, giÆ¡ ngón tay trá» ra Ä‘iểm
và o sau lưng gã. Ãoà n Dá»± dùng môn "Thiếu dương kiếm" trong phép Lục Mạch Thần Kiếm. Dè đâu chà ng đánh lén đã đỠkhà từ trước. Ná»™i lá»±c không thoát ra được.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
áåçïëàòíî, àâòîñàëîí, àêâàðèóìíûå, âèðòóàëüíûå, çíàêîìñòâ, êèòàéñêèé, êîíòîðà, ìåðñåäåñ, ìîñýíåðãîñáûò, íóäèçì, ìóçûêà, luc mach than kiem, ñàëàòû, ñàéòîâ, ñëîâàðü, ñïîðòèâíûå, æèçíü, øêîëüíèöû  |
| |