11-08-2008, 10:56 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 10
ÄÔI MẮT NHÃŒN LÉN TRONG ÄÊM
Thá»i gian như hạt sương xuôi theo thân lá, dưá»ng như dừng lại nÆ¡i ngá»n lá, nhưng lại có thể rÆ¡i ngay bất cứ lúc nà o.
Nhất là trong đêm khuya.
Công ty ngà y cà ng tÃn nhiệm Mạnh Tư Dao. Mấy ngà y liá»n cô báºn rá»™n đến tối mịt, muá»™n đến ná»—i xe buýt mi-ni đã hết chuyến Ä‘i, cô đà nh vẫy tắc xi để vá» nhà .
Cô chẳng há» phà n nà n, bởi lẽ vá» nhà cô sợ phải đối mặt vá»›i sá»± quạnh hiu, tháºm chà là ná»—i sợ hãi. Những ngà y gần đây chứng sợ hãi khép kÃn hình như lại trở lại, cô biết, đó là do cô tÃch tụ không Ãt những Ä‘iá»u chán chưá»ng và lo sợ. Kể từ cái buổi tối cô kể cho Chung Lâm Nhuáºn và Lịch Thu nghe những chuyện ly kỳ xảy ra ở núi VÅ© di, cho dù hai ngưá»i bạn cùng thuê nhà ấy đã an á»§i cô, nói rằng cô không cần phải tá»± trách mình vá» bất cứ Ä‘iá»u gì, nhưng sau khi suy ngẫm lại tất cả má»i chuyện, cô không thấy ná»—i lòng vợi bá»›t mà lại cà ng thấy cắn rứt băn khoăn hÆ¡n nữa.
Tại sao váºy? Khi kể lại chuyện hôm ấy, hồi tưởng lại má»i chuyện, đặc biệt chứng kiến cảnh Kiá»u Kiá»u và Lâm Mang nồng nà n đằm thắm, liệu có phải cô đã chợt liên tưởng đến cảnh ngá»™ má»™t mình má»™t bóng cá»§a mình? Liệu cô có ý ghen tuông - như Tiểu Mạn đã nói - thoáng hối háºn vì ngà y trước cô đã non ná»›t bồng bá»™t ngây thÆ¡, theo Ä‘uổi sá»± hoà n thiện, để rồi chia tay vá»›i Lâm Mang không? Anh ấy nhanh nhẹn thông minh, có tà i năng, chuyên môn vững, không Ãt ngưá»i đã dá»± Ä‘oán anh ấy sẽ thà nh danh. Dù sao anh ấy cÅ©ng là má»™t ý trung nhân rất xứng đáng; riêng cô đã biết và i ngưá»i bạn nữ thân nhất cá»§a mình Ãt nhiá»u Ä‘á»u rất mến má»™ anh. Ngưá»i ta nhìn và o, chắc sẽ nói cô quá dại dá»™t!
Bởi thế Tư Dao có phần ân háºn. Cô đã có cÆ¡ há»™i để nối lại tình xưa. Rồi Kiá»u Kiá»u gặp bất hạnh, còn cô lại là ngưá»i duy nhất có thể cứu bạn...
Tư Dao nghi hoặc. Cô vắt óc suy nghÄ©, trong lúc cô giữ tay Kiá»u Kiá»u, liệu có lúc nà o thoáng qua - dù chỉ là má»™t gợn, má»™t nét rất rất nhá» - ý nghÄ© bỉ ổi không? Nhưng nghÄ© mãi nghÄ© mãi rồi cô đà nh thôi, vì cô không muốn tìm hiểu cái cảm giác trượt theo hướng tá»™i ác.
Khong phải thế. Không thể là như váºy.
"Thế ư? Cô không hỠhổ thẹn với lương tâm chứ?"
Ai thế nhỉ? Giá»ng nói dưá»ng như trôi đến từ chốn xa xăm, hình như còn có cả hÆ¡i nước mặt hồ Chiêu Dương bay và o cá»a sổ phòng Tư Dao nữa.
Cô nhìn ra cá»a sổ, thấy má»™t khuôn mặt nhợt nhạt, má»› tóc đèn dà i và ướt rá»§ trên trán.
"Kiá»u Kiá»u, liệu đến bao giá» cáºu má»›i tha cho mình?" Tư Dao cầu xin.
"Phải đến khi cáºu và mình cùng bước và o giấc má»™ng". Kiá»u Kiá»u nói lại có ý bỡn cợt.
"Mình hiểu rồi. Äây chỉ là má»™t cÆ¡n ác má»™ng, hoặc là ảo giác. Thá»±c ra cáºu không tồn tại. Mình vẫn nghÄ© mình không có gì phải hổ thẹn vá»›i lương tâm". Tư Dao rất mong mau tỉnh cÆ¡n mê.
"Có đúng thế không? Nếu đúng là không hổ thẹn thì tại sao cáºu lại mÆ¡ thấy mình?" Chẳng rõ những lá»i thoại nà y sẽ còn lặp lại bao nhiêu lần nữa?
"Mình không thể chế ngá»± được giấc má»™ng". Tư Dao lẩm bẩm. Kiá»u Kiá»u hồi còn sống ăn nói chẳng há» sắc bén, nhưng lúc nà y Tư Dao cảm thấy rất lúng túng.
"Hay tại cáºu không thể khống chế được sá»± cắn rứt và những mặc cảm tá»™i lá»—i trong tiá»m thức cá»§a mình?"
"Mình không cắn rứt gì cả, và cà ng không có cái gá»i là tá»™i lá»—i". Giá»ng Tư Dao run run.
"Tại sao giá»ng cáºu lại run thế? Dao Dao nói xem, khi gặp Lâm Mang ở núi VÅ© Di, anh ấy đã không còn là chà ng trai non ná»›t năm nà o, mà đã tá» ra có sức hấp dẫn, rất phong độ và chÃn chắn. Cáºu lại đã rung động phải không?" Giá»ng cá»§a Kiá»u Kiá»u vẫn như trước.
"Không!" Tư Dao nháºn thấy mình Ä‘ang có ý chối cãi.
"Dao Dao đã bắt đầu biết nói dối mình từ bao giá» váºy? Nhìn và o mắt cáºu, mình biết".
"Nhưng, sau khi biết hai ngưá»i đã yêu nhau, mình đã chá»§ động dừng lại rồi".
"Nói cách khác, cáºu Ä‘ang nén tình cảm cá»§a mình; khát vá»ng cá»§a trái tim đâu dá»… gì biến mất được? ChỠđến khi cáºu có cÆ¡ há»™i - khi mình sảy chân rồi chÆ¡i vÆ¡i bên vách núi - chỉ cáºu má»›i cứu được mình, nhưng đúng lúc đó cáºu đã dừng lại".
"Cáºu nói liá»u rồi!" Giá»ng Tư Dao run lên, nhưng lần nà y cô báºt khóc.
"Cáºu không nắm nổi tay mình, hay cố ý để mình phải ra Ä‘i?" Kiá»u Kiá»u tá» ra không chút thông cảm.
"Mình mong cáºu hãy Ä‘i Ä‘i, Ä‘i ngay bây giá»!" Tư Dao kêu lên như nổi khùng.
"Mình cÅ©ng muốn Ä‘i nhưng lại không thể, vì cáºu cứ luôn nhá»› đến mình". Kiá»u Kiá»u lạnh lùng nói.
"Chẳng lẽ... cáºu đúng là ... là ma?"
"Ma ở trong lòng cáºu thì có!" Nụ cưá»i trên khuôn mặt trắng bệch cá»§a Kiá»u Kiá»u có nét tà n nhẫn.
"Tại sao cáºu lại đến tìm mình? Äể trả thù chăng?"
Kiá»u Kiá»u bá»—ng giÆ¡ hai tay, động tác như thể định bóp cổ Tư Dao. Tư Dao sợ hãi kêu lên và lùi lại mấy bước. Kiá»u Kiá»u cưá»i khì nhe hà m răng trắng, rất Ä‘á»u và khÃt: "Kìa, cáºu sợ à ?" Tay trái cá»§a cô bá»—ng duá»—i thẳng cứng đơ, mặt lá»™ vẻ kinh hoảng, ánh mắt tuyệt vá»ng: "Dao Dao hãy nắm chặt, đừng để tá»› phải Ä‘i!"
Cảnh tượng ở thung lÅ©ng Tân Thưá»ng lại tái hiện, Tư Dao giÆ¡ tay ra như má»™t bản năng, nhưng lại rụt vá» ngay như bị Ä‘iện giáºt. Vì tay trái cá»§a Kiá»u Kiá»u đã tróc hết da thịt, chỉ còn lại xương cốt khô trắng. Tư Dao khóc thét lên lạc cả giá»ng.
Rầm rầm... những tiếng Ä‘áºp cá»a rất mạnh.
Tư Dao thầm kêu "tạ Æ¡n trá»i đất", chạy vụt ra mở cá»a. Chung Lâm Nhuáºn Ä‘ang cau mà y đứng đó, há»i: "Tư Dao, có chuyện gì thế? Tôi nghe thấy cô Ä‘ang khóc".
Tất cả lại diễn ra hệt như cách đây mấy hôm.
Tư Dao chỉ vá» phÃa cá»a sổ: "Cô ấy..." Khung cá»a nhá» vẫn trống không, gió từ phÃa hồ Chiêu Dương lùa và o, mảnh rèm cá»a má»ng tang chấp chá»›i bay như má»™t cánh bướm lạc lõng đầy băn khoăn.
"Vừa nãy cô ấy còn..." Tư Dao cÅ©ng chẳng biết nên giải thÃch vá»›i Lâm Nhuáºn sá»± việc vừa rồi như thế nà o.
"LÃ ai?"
"Kiá»u Kiá»u". Nói ra cái tên nà y chÃnh cô cÅ©ng cho là hết sức vô lý.
Lâm Nhuáºn khẽ thở dà i. Tư Dao nghÄ© chắc là anh ấy lấy là m tiếc cho mình. Lâm Nhuáºn nhìn cá»a sổ Ä‘ang mở, lại nhìn lên bầu trá»i ngoà i đó, rồi giÆ¡ tay xem đồng hồ: "Chắc đêm nay không thể mưa. Ngoà i kia trăng vẫn sáng má» má», tôi vừa Ä‘á»c má»™t tệp hồ sÆ¡ vụ án, cÅ©ng hÆ¡i mệt. Tuy đã hÆ¡i muá»™n... liệu cô có thể ra ngoà i Ä‘i dạo vá»›i tôi không?"
"Vâng, được ạ". Tư Dao cÅ©ng Ä‘ang muốn tạm thoát khá»i căn phòng nà y, nên cô đồng ý ngay. Nói xong, cô hÆ¡i đỠmặt.
CÅ©ng may hình như Lâm Nhuáºn không nháºn thấy, anh đã quay ra Ä‘i xuống tầng dưới: "Gió hÆ¡i mạnh đấy, cô nên mặc thêm áo khoác".
Ngôi nhà nhá» mà Tư Dao và mấy ngưá»i cùng thuê nằm trong khu vá»±c táºp trung nhiá»u biệt thá»±. Khu nà y gần hồ Chiêu Dương, khắp nÆ¡i rợp bóng cây xanh và bãi cá», bởi thế còn được mệnh danh là "á»c đảo quý tá»™c", là khu dân cư nổi tiếng ở Giang Kinh. Äêm đã khuya, gần như chẳng thấy bóng ngưá»i, nhưng Ä‘i bá»™ quanh hồ cÅ©ng không chút cảm giác sợ gặp nguy hiểm. Hai ngưá»i im lặng Ä‘i chừng ná»a cây số. Tiếng bước chân cá»§a há» giẫm trên các mảnh cà nh cây khô rắc rắc nhè nhẹ. Tư Dao không nén được, lên tiếng trước: "Tôi đã nhìn thấy Kiá»u Kiá»u, tháºt thế".
"Mấy hôm trước cô đã kể, nói là nằm mơ, phải không?"
"Nhưng hôm nay thì không phải, tôi rất tỉnh táo; lúc anh gõ cá»a tôi đã ra mở ngay, ngoảnh lại nhìn thì không thấy Kiá»u Kiá»u đâu nữa". Tư Dao nói, cảm thấy rất buồn vì Lâm Nhuáºn là m vá» ngà nh luáºt, chắc chắn sẽ suy luáºn logic: cô gái nà y đã bị tẩu hoả nháºp ma (1) rồi.
"à cô định há»i là ... trên Ä‘á»i nà y có ma tháºt không chứ gì?"
"Nói chuyện vá»›i anh tháºt dá»… chịu, tôi chỉ chá»›m nói má»™t câu, anh đã Ä‘oán ra và i ba câu tôi định nói sau đó". Tư Dao chân thà nh khen, nhưng vẫn thấy hÆ¡i ngượng ngùng.
"Tôi mèo khen mèo dà i Ä‘uôi má»™t câu váºy: tôi đã từng giáºt giải quán quân cá» vây và quán quân cá» tướng - giải thiếu niên toà n thà nh".
"Anh khá»i cần tá»± giá»›i thiệu, hồi há» anh Tá» Phóng đã cho tôi biết rồi. Anh ấy tá»± tìm hiểu ra".
"Tá» Phóng tà i nhỉ!" Lâm Nhuáºn hÆ¡i bá»±c mình. "Tuy nhiên, chưa chắc cô đã đồng ý vá»›i sá»± giải thÃch cá»§a tôi. Tôi cho rằng cô không há» nhìn thấy Kiá»u Kiá»u. Cảm giác đó... nếu không phải do ngá»§ mê thì chắc chắn chỉ là ảo giác!"
"à anh là ..."
"Äúng thế, cô rất thông minh, cô đã hiểu ý tôi nói là nên Ä‘i khám bệnh xem sao".
Tư Dao chưng há»ng vì thất vá»ng. Lâm Nhuáºn thá»±c đáng ngán, dám cho rằng mình có vấn đỠthần kinh! Và lại còn nói trắng ra luôn!
"Nà y anh Nhuáºn, nếu tôi là khách hà ng cá»§a anh, tôi sẽ biến luôn. Trước khi ra vá», tôi còn lên mách vá»›i sếp cá»§a anh nữa kia". Tư Dao phát cáu nhưng lại nguôi ngay. Cô vừa chế nhạo lại vừa trách móc, nhưng đồng thá»i cô cÅ©ng Ä‘ang suy ngẫm vá» câu nói cá»§a Lâm Nhuáºn.
Lâm Nhuáºn dừng bước, hÆ¡i khom ngưá»i để ánh mắt anh gặp ánh mắt Tư Dao, nói rất chân thà nh: "Tôi không coi cô như má»™t khách hà ng nên má»›i nói bá»™c trá»±c như thế. Dù đó là ác má»™ng hay là ảo giác, thì cÅ©ng không thể bá»—ng dưng sinh ra rồi lại tá»± mất Ä‘i. Nếu việc nà y cứ tiếp diá»…n thì thể lá»±c và tinh thần cá»§a cô sẽ suy sụp. Tôi thấy mấy tháng nay cô đã trải qua quá nhiá»u chuyện, dù bất kỳ ai thì cÅ©ng khó chịu đựng nổi".
Nghe câu "tôi không coi cô như má»™t khách hà nthá»i gian" cá»§a anh, Tư Dao thấy rất ấm áp dá»… chịu, cô nói nhá» nhẹ: "Cảm Æ¡n anh đã thẳng thắn chân thà nh. ÄÆ°á»£c nói chuyện vá»›i anh... hoặc chị Lịch Thu, tôi thấy rất dá»… chịu. Tôi nên Ä‘i khám tháºt ư?" Tư Dao lo rằng Lâm Nhuáºn rất nhạy cảm, sẽ kéo cả Lịch Thu và o cuá»™c.
"Tôi và Lịch Thu đương nhiên phải giúp cô, rất muốn nghe cô nói; nhưng dù sao chúng tôi không có chuyên môn. Các bác sÄ© dù trình độ khác nhau, nhưng hỠđã từng được há»c hà nh bao năm. Qua công việc, tôi đã quen má»™t bác sÄ© tâm lý rất nổi tiếng, tên là Du Thư Lượng. Báo chà đã nhiá»u lần viết bà i vá» anh ấy. Nếu cô muốn, tôi có thể giúp cô nói chuyện vá»›i bác sÄ© Lượng..."
"Anh đừng vá»™i kéo tôi Ä‘i viện. Chẳng lẽ tôi không nhìn thấy Kiá»u Kiá»u... hoặc... linh hồn cá»§a Kiá»u Kiá»u sao?"
"Co tin và o chuyện đó tháºt à ? Tôi cứ ngỡ cô không phải là ngưá»i như thế... Vâng, tất nhiên Ä‘iá»u nà y rất khó nói, hình như cô là ngưá»i rất mâu thuẫn? Cô có vẻ má»m yếu, nhưng nói năng và hà nh động thì rất mạnh mẽ quyết Ä‘oán, trong công tác chắc cô cÅ©ng rất xuất sắc; trong giao tiếp cô luôn tươi cưá»i, song ná»™i tâm thì lại có phần Ä‘a sầu Ä‘a cảm, chần chừ do dá»±. Trước đây tôi đã từng nói thế, mong cô đừng chê tôi là nhiá»u lá»i". Lâm Nhuáºn đã thẳng thắn hết mức!
"Viên Thuyên thưá»ng bảo tôi là "vá» cứng thân má»m", tôi thấy phải gá»i mình là "vá» má»m thân má»m" má»›i chuẩn! Tôi vốn hoà n toà n không tin và o những chuyện nà y, nhưng các sá»± kiện ở núi VÅ© Di đã tác động khiến tôi thay đổi hẳn". Tư Dao thở dà i thưá»n thượt.
"Cô đừng khăng khăng bi quan như thế, ai cÅ©ng có khả năng cứng cá»i để đứng lên. Tuy nhiên phải nói rằng, bước đầu cô tin có ma quá»· nà y ná», tức là cô Ä‘ang thừa nháºn mình đã thất bại. Có lẽ nghá» luáºt sư và chuyên môn vá» luáºt pháp đã ảnh hưởng đến tôi, tôi chỉ tin má»i việc xảy ra trên Ä‘á»i Ä‘á»u có quan hệ nhân quả, có logic cá»§a nó. Và dụ, má»™t vụ án ly kỳ đến mấy cÅ©ng phải có căn nguyên. Nếu cứ há»i hợt cho đó là mê tÃn hoặc sức mạnh siêu tá»± nhiên nà o đó rồi buông xuôi việc Ä‘iá»u tra và suy nghÄ©, thì đó chỉ là cái cá»› để lưá»i nhác và né tránh."
"Lý luáºn cao siêu khiếp tháºt!" Tư Dao lẩm bẩm, nhưng lại sợ Lâm Nhuáºn hiểu lầm, bèn nói thêm: "Tôi nói đùa đấy! Anh nói hết sức có lý! Tôi sẽ suy nghÄ© kỹ Ä‘iá»u nà y".
"Không ngá» cô cÅ©ng rất biết phục thiện". Lâm Nhuáºn nói có phần đắc ý.
"Thá»±c ra, những Ä‘iá»u anh nói đâu phải tôi không biết. Tuy nhiên, anh nhắc nhở, tôi cÅ©ng xin gắng sức suy nghÄ© theo chiá»u hướng đúng đắn. Anh Nhuáºn nên cảm Æ¡n những là n gió ngoà i nà y, chúng đã là m mát cái đầu tôi, nên tôi má»›i đồng ý vá»›i cách nhìn nháºn cá»§a anh!" Tư Dao nghÄ©, hÃt tháºt sâu là n không khà trong mát và hÆ¡i ẩm.
Äang hÃt và o cô bá»—ng ngừng lại, vì nghe thấy má»™t tiếng "bép" như tiếng chân giẫm lên các cà nh cây khô trên đưá»ng. Gần đây gió mưa thu không ngá»›t, đã là m gãy không Ãt các cà nh nhá»; hai ngưá»i giẫm lên chúng, tất nhiên sẽ phát ra những âm thanh tương tá»±. Nhưng âm thanh nà y lại phát ra phÃa sau hai ngưá»i.
"Sao thế?" Lâm Nhuáºn không nhạy cảm như Tư Dao.
"Tôi nghe thấy tiếng bước chân. Có ngưá»i Ä‘ang Ä‘i theo chúng ta thì phải?" Tư Dao nói nhá», cả hai Ä‘i trong khung cảnh vắng vẻ như thế nà y, khiến cô thấy thấp thá»m.
"Sao tôi không nghe thấy gì nhỉ?" à Lâm Nhuáºn là "liệu có phải cô lại có ảo giác không?"
"Nà y, anh đừng ngoái lại, kẻo đánh động đến hắn" Cô nghÄ©, tháºt là may vì có anh ở bên.
Nhưng Lâm Nhuáºn đã xoay ngưá»i lại tay choà ng lên vai Tư Dao: "Nà o, nhìn Ä‘i! Là m gì có ai?"
"Äúng là tôi nghe thấy tiếng chân giẫm và o cà nh cây khô. Anh thá»™n tháºt... vá» những chuyện nà y nam giá»›i thưá»ng lá»› ngá»›. Con gái chúng tôi thưá»ng hay phải đỠphòng cho nên đã luyện được các giác quan khá nhạy". Tư Dao rất tin ở đôi tai cá»§a mình.
Lâm Nhuáºn đứng bất động má»™t lúc, lắng nghe. Nhưng anh không nghe thấy gì khác ngoà i tiếng gió đưa cây lá rì rà o.
"ÄÆ°á»£c! Coi như tôi rất thá»™n. Nhưng cÅ©ng khuya rồi, mai cô còn phải ra sá»›m Ä‘i xe buýt, chúng ta vá» thôi. Và xem xem có thấy cái kẻ bám Ä‘uôi kia hay không".
Há» rảo bước quay trở vá», chừng hÆ¡n trăm mét thì Tư Dao lại Ä‘i cháºm lại. Cô có cảm giác tiếng động lúc nãy là ở Ä‘oạn nà y. Ở lùm cây bên trái con đưá»ng hình như có má»™t đôi mắt Ä‘ang chăm chú nhìn cô. Nếu hôm nỠở ngoà i khu nhà chỉ là cảm giác thì lúc nà y rõ rà ng là rất tháºt.
Äã từng được Ä‘iá»u trị tâm lý vá» chứng bệnh hoảng sợ bị khép kÃn, má»™t trong những cá»§a nó là biết chá»§ động giải quyết má»™t số vấn Ä‘á»; Tư Dao đã rõ má»™t khi có cảm giác bị nhìn lén, mà cô cứ chỉ lẩn tránh thì sẽ khiến cho tâm lý cà ng nặng ná» thêm; tất nhiên là đem hết lòng can đảm ra để đối mặt vá»›i nó.
Thế là cô xăm xăm Ä‘i vá» phÃa lùm cây ấy.
"Không ngá» cô cÅ©ng rất biết phục thiện". Lâm Nhuáºn nói có phần đắc ý.
"Thá»±c ra, những Ä‘iá»u anh nói đâu phải tôi không biết. Tuy nhiên, anh nhắc nhở, tôi cÅ©ng xin gắng sức suy nghÄ© theo chiá»u hướng đúng đắn. Anh Nhuáºn nên cảm Æ¡n những là n gió ngoà i nà y, chúng đã là m mát cái đầu tôi, nên tôi má»›i đồng ý vá»›i cách nhìn nháºn cá»§a anh!" Tư Dao nghÄ©, hÃt tháºt sâu là n không khà trong mát và hÆ¡i ẩm.
Äang hÃt và o cô bá»—ng ngừng lại, vì nghe thấy má»™t tiếng "bép" như tiếng chân giẫm lên các cà nh cây khô trên đưá»ng. Gần đây gió mưa thu không ngá»›t, đã là m gãy không Ãt các cà nh nhá»; hai ngưá»i giẫm lên chúng, tất nhiên sẽ phát ra những âm thanh tương tá»±. Nhưng âm thanh nà y lại phát ra phÃa sau hai ngưá»i.
"Sao thế?" Lâm Nhuáºn không nhạy cảm như Tư Dao.
"Tôi nghe thấy tiếng bước chân. Có ngưá»i Ä‘ang Ä‘i theo chúng ta thì phải?" Tư Dao nói nhá», cả hai Ä‘i trong khung cảnh vắng vẻ như thế nà y, khiến cô thấy thấp thá»m.
"Sao tôi không nghe thấy gì nhỉ?" à Lâm Nhuáºn là "liệu có phải cô lại có ảo giác không?"
"Nà y, anh đừng ngoái lại, kẻo đánh động đến hắn" Cô nghÄ©, tháºt là may vì có anh ở bên.
Nhưng Lâm Nhuáºn đã xoay ngưá»i lại tay choà ng lên vai Tư Dao: "Nà o, nhìn Ä‘i! Là m gì có ai?"
"Äúng là tôi nghe thấy tiếng chân giẫm và o cà nh cây khô. Anh thá»™n tháºt... vá» những chuyện nà y nam giá»›i thưá»ng lá»› ngá»›. Con gái chúng tôi thưá»ng hay phải đỠphòng cho nên đã luyện được các giác quan khá nhạy". Tư Dao rất tin ở đôi tai cá»§a mình.
Lâm Nhuáºn đứng bất động má»™t lúc, lắng nghe. Nhưng anh không nghe thấy gì khác ngoà i tiếng gió đưa cây lá rì rà o.
"ÄÆ°á»£c! Coi như tôi rất thá»™n. Nhưng cÅ©ng khuya rồi, mai cô còn phải ra sá»›m Ä‘i xe buýt, chúng ta vá» thôi. Và xem xem có thấy cái kẻ bám Ä‘uôi kia hay không".
Há» rảo bước quay trở vá», chừng hÆ¡n trăm mét thì Tư Dao lại Ä‘i cháºm lại. Cô có cảm giác tiếng động lúc nãy là ở Ä‘oạn nà y. Ở lùm cây bên trái con đưá»ng hình như có má»™t đôi mắt Ä‘ang chăm chú nhìn cô. Nếu hôm nỠở ngoà i khu nhà chỉ là cảm giác thì lúc nà y rõ rà ng là rất tháºt.
Äã từng được Ä‘iá»u trị tâm lý vá» chứng bệnh hoảng sợ bị khép kÃn, má»™t trong những cá»§a nó là biết chá»§ động giải quyết má»™t số vấn Ä‘á»; Tư Dao đã rõ má»™t khi có cảm giác bị nhìn lén, mà cô cứ chỉ lẩn tránh thì sẽ khiến cho tâm lý cà ng nặng ná» thêm; tất nhiên là đem hết lòng can đảm ra để đối mặt vá»›i nó.
Thế là cô xăm xăm Ä‘i vá» phÃa lùm cây ấy.
Lâm Nhuáºn theo sát ngay cô.
Bá»—ng nhiên lùm cây rung lên há»—n loạn, "soạt soạt" phát ra tiếng. Má»™t bóng ngưá»i từ đó vá»t ra, rồi chạy và o mảnh rừng má»c các cây nhỠở phÃa sau. Lâm Nhuáºn rất thuá»™c địa hình ở đây, cho nên không cần suy nghÄ©, anh Ä‘uổi theo ngay.
Tiếng bước chân xa dần. Chỉ còn lại Tư Dao một mình đứng đó.
Cô lúng túng, không biết nên Ä‘i vá» hay đứng đây chá» Lâm Nhuáºn trở lại?
Nhưng dù quyết định thế nà o cô cÅ©ng không thể là m được, vì cô cảm thấy phÃa sau, trong bóng tối, có má»™t đôi mắt Ä‘ang chăm chú nhìn mình!
Kẻ bám Ä‘uôi vừa nãy đã bị lá»™, còn đây là má»™t kẻ khác, Ä‘ang ở hướng khác để theo dõi mình. Kẻ nà y rất Ä‘iá»m tÄ©nh, hình như rất nhẫn nại; sau khi Lâm Nhuáºn chạy Ä‘i rồi y má»›i từ từ tiếp cáºn Tư Dao, gây ra những tiếng động khe khẽ nhưng đã bị cô nhạy bén nháºn ra.
Cô xoay ngưá»i Ä‘i vá» phÃa những bụi cây bên phải con đưá»ng, tức phÃa bá» hồ, cÅ©ng là phÃa có đôi mắt ấy.
Có phải mình mua dây buá»™c mình không? Nếu đúng là có kẻ theo dõi, thì hắn đương nhiên chẳng có thiện chà gì; Lâm Nhuáºn không có ở đây sẽ là cÆ¡ há»™i tốt cho kẻ ác hay sao?
Hắn đang chỠđợi cái gì nhỉ?
Tim Tư Dao hình như vì Ä‘áºp quá nhanh nên không còn thấy "thình thịch" gì nữa!
Dù kẻ kia chỠđợi cái gì, nhưng nếu phải đối mặt thì hà nh động duy nhất của hắn chỉ có thể là bạo lực.
Tư Dao bỗng co chân chạy vụt trở lại.
May mà cô Ä‘i già y vải gá»n nhẹ, nên có thể váºn hết sức chạy như tên bắn. Chạy liá»n và i phút, thấy hình như không có ai Ä‘uổi theo, cô má»›i hÆ¡i trấn tÄ©nh, dừng lại thở mạnh.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn tim cô như ngừng Ä‘áºp. Dưới ánh trăng má», trên con đưá»ng nhá», má»™t bóng Ä‘en Ä‘ang ung dung bước tá»›i!
Hắn không có ý buông tha cô, tháºm chà đang bỡn cợt con mồi trong tầm tay hắn.
Vì là đi dạo nên cô không mang theo máy di động. Mình phải rút kinh nghiệm mới được!
Cô chạy như bay, đồng thá»i nghe rất rõ tiếng bước chân dồn dáºp bám theo. CÅ©ng may lâu nay cô vẫn duy trì táºp luyện, đến câu lạc bá»™ thể hình không nhiá»u nhưng vẫn thưá»ng xuyên táºp Ä‘i bá»™. Bước chạy không tồi. Äã thấp thoáng nhìn thấy bức tưá»ng vây cá»§a má»™t khu nhà kiểu châu Âu - khu nhà hà ng xóm vá»›i cô; nhưng bước chân kia nghe cà ng gần, dưá»ng như đã áp sát ngay sau lưng.
Cô Ä‘ang định kêu cứu thì nghe thấy má»™t giá»ng nói quen thuá»™c: "Tư Dao đừng chạy nhanh thế! Tôi đây mà !"
Thì ra là Quách TỠPhóng.
"Ôi, sợ chết khiếp! Sao anh lại Ä‘uổi theo tôi?" Tư Dao vừa thở mạnh vừa nhìn Tá» Phóng từ đầu đến chân, có phải anh ta đã nấp ở bụi cây không? Vóc ngưá»i thì na ná, nhưng không lấy gì là m chắc.
"Tôi Ä‘ang định há»i cô tại sao khuya thế nà y rồi, lại ra ngoà i nà y chạy tá»›i chạy lui như Ä‘iên?" Nếu kẻ kia đúng là Tá» Phóng, thì phải công nháºn anh ta là má»™t diá»…n viên cừ!
"Anh chạy tá»›i chạy lui thì có! Tôi Ä‘ang chạy vá» nhà còn gì? Tôi cảm thấy... tôi nhìn thấy có ngưá»i Ä‘ang bám theo tôi". Nếu đúng là Tá» Phóng thì tại sao anh ta vẫn thản nhiên nhỉ?
"Bám theo? Nghe có vẻ như công việc cá»§a phóng viên văn nghệ. Cô chá»i khéo tôi đấy à ?" Tá» Phóng trêu lại.
"Nếu chá»i thì phải chá»i thẳng chứ... tôi nói tháºt đấy, thoạt đầu thấy có ngưá»i theo dõi, anh Lâm Nhuáºn đã Ä‘uổi theo hắn, ngay sau đó tôi phát hiện ra má»™t bóng Ä‘en nữa, thế là tôi đà nh bá» chạy".
Tá» Phóng nhìn xung quanh, lắc đầu: "Sao tôi chẳng thấy gì cả?" Rồi anh nhìn chằm chằm và o Tư Dao: "Cảm giác cá»§a cô tháºt nhạy bén, có thể theo tôi há»c nghá», cam Ä‘oan chỉ ba năm là có thể xuất quân, cho nổ những quả bom nặng ký như kiểu scandal tình ái cá»§a Bằng - Phi (2)... Nà y, cô và Lâm Nhuáºn Ä‘i dạo đêm khuya à ? Thế là tôi đã đánh hÆ¡i thấy má»™t chút xÃu tin hồng (3) rồi!"
"Tiếc rằng chúng tôi chẳng phải những ngưá»i nổi tiếng thì anh có gì mà viết? Và dù viết thì cÅ©ng chẳng ai Ä‘á»c!"
Há» nghe thấy những tiếng bước chân gấp gáp. Lâm Nhuáºn chạy đến, nhìn thấy Tá» Phóng, anh hÆ¡i kinh ngạc: "Vừa khéo quá nhỉ?"
TỠPhóng nói: "Tư Dao nói rằng anh đuổi bắt kẻ xấu, có nhìn rõ mặt mũi hắn không?"
Lâm Nhuáºn lắc đầu: "Nó chạy mất rồi. Hắn rất thuá»™c khu vá»±c nà y, có lẽ hắn ở gần đây hoặc là má»™t kẻ đã quan sát rình mò từ lâu. Rất đáng nghi. Mai tôi sẽ ra trình báo công an. Tuy chẳng giải quyết được gì nhưng cÅ©ng là để đỠphòng trước".
---------------
(1) Má»™t cách quan niệm vá» hiện tượng cÆ¡ thể bị rối loạn chức năng nghiêm trá»ng.
(2) Tên chung của đôi vợ chồng diễn viên điện ảnh và ca sĩ Trung Quốc
(3) Thông tin vỠtình yêu
Tà i sản của ♥huytuandc♥
Chữ ký của ♥huytuandc♥
Thịt gà xôi nếp đà n bÃ
Ba cái thứ đó phải dùng bằng tay
Ai đừng má»™t dạ hai má»
Äừng chê cu ngắn đừng mê cu dà i
Cu dà i là cá»§a bá»n tây
Việt Nam tuy ngắn nhưng cầy lâu hơn
Chỉ một lần chạm nhẹ cũng là m bụng ai.... to tướng...
2 tuổi mới cai sữa, 15 tuổi đã tái nghiện rồi....
Chưa thấy quan tà i chưa đổ lệ , chưa thấy xế vụ chưa kinh hồn ....
Cây lá»›n má»™t ôm, khởi sinh từ má»™t cái mầm nhá» - Äà i cao chÃn tầng, khởi đầu từ má»™t sá»t đất - Äi xa ngà n dặm, bắt đầu từ má»™t bước chân...
Mắt trong , môi má»m , lưỡi thì ... đừng há»i . Là 1 bầu trá»i tư cách, là 1 tấm gương đáng há»c há»i, là má»™t thanh niên yêu nước, thương dân, là 1 cốc cafe ấm áp cho các em gái má»›i lá»›n á»§ tay khi lạnh, là má»™t chà ng trai trong mÆ¡, và là hạnh phúc , ước mÆ¡ cá»§a các chị em gái ngây thÆ¡
-Bà Danh: ThÃch Giao Hợp và ThÃch Thì Thượng.
-Thà nh viên chÃnh phá»§ cao cấp các khối ASIAN vá» tình dục há»c và tâm sinh lý há»c
-Cục trưởng cục phân cục chuyên ngà nh phân tÃch cục phân
-Bá»™ phó bá»™ chém gió và các vấn đỠvá» ngôn ngữ há»c
-Há»™i trưởng há»™i thất há»c kiêm hiệu phó trưá»ng mầm non dân láºp THÃCH THÃŒ PHẬP
-Chá»§ tịch HÄQT,tổng giám đốc tâp Ä‘oà n Sexsolophy and F ucksolophist Co.Ltd..
Tình yêu thì tầm thưá»ng, Tình dục là cao thượng
Ăn thì có thể chay nhưng ngủ thì phải có thịt
Äừng nói tôi văng tục chỉ là tôi cá tÃnh thôi
Äừng tá»± hà o vì mình nhà nghèo mà há»c giá»i - Hãy tá»± há»i sao mình há»c giá»i mà vẫn nghèo
Äừng tá»± ti vì mình nhà già u mà há»c dốt - Hãy tá»± tin vì mình há»c dốt mà vẫn già u!
Có cái nắng có cái gió nhưng thiếu ..... cái đó thì ta xa nhau ngưá»i Æ¡i ....
Tá»± hà o là hai bà n tay trắng láºp nên...vô số nợ
Ngà y ta sinh ra Ä‘á»i, má»i ngưá»i cưá»i ta khóc. Hãy sống như thế nà o để khi ta ra Ä‘i má»i ngưá»i khóc ta cưá»i...
...Rất nhiá»u ngưá»i coi cụm từ viết tắt "lol" là để chỉ má»™t dụng cụ giải trà có tÃnh phức tạp cao...
11-08-2008, 10:58 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 11
NGƯỜI LÊNH ÄÊNH
Há»™i nghị Ä‘iện thoại vá»›i khách hà ng kết thúc thì đã gần trưa. Tư Dao thấy trong máy Ä‘iện thoại có năm tin nhắn để lại. Hai tin là ý kiến cá»§a khách hà ng vá» chương trình quảng cáo, ba tin còn lại Ä‘á»u là cá»§a Quách Tá» Phóng, ná»™i dung thì y hệt như nhau, giá»ng nói cÅ©ng không có gì khác: "Tư Dao gá»i cho tôi ngay. Tôi có má»™t phát hiện rất quan trá»ng". NÆ¡i gá»i cÅ©ng lắm tiếng ồn: tiếng xe Ä‘iện ngầm, tiếng rao bán hà ng, tiếng hát cá»§a Chu Kiệt Luân - chẳng rõ là ở hiệu bách hoá hay hiệu ăn... cả trăm thứ âm thanh, đã thể hiện đầy đủ đặc Ä‘iểm nghiệp vụ "giang hồ bốn phương" cá»§a Tá» Phóng!
Tư Dao bá»±c bá»™i bấm máy gá»i cho Tá» Phóng. Giá»ng nói hÆ¡i sẵng cá»§a anh ta láºp tức vang lên: "A lô, tôi là phóng viên Quách Tá» Phóng, chỉ có ba phút, xin nói nhanh lên cho!"
"Sao anh lại lần ra số điện thoại công ty tôi?" Tư Dao nhớ rất rõ mình chưa hỠcho anh ta số điện nà y.
"Kìa, Tư Dao. Tìm số tổng đà i công ty cô có gì là khó? Mở trang và ng là có ngay!" Äúng thế, biết số tổng đà i thì chẳng khó tìm ra số máy cá»§a Tư Dao.
"Anh chỉ có ba phút, thế thì anh nói mau lên!" Tư Dao "đáp lễ" TỠPhóng, cô thấy dễ chịu hơn một chút.
"Cô tháºt là ... Äúng, tôi đã có cuá»™c hẹn, há» Ä‘ang đợi tôi ở nhà hà ng Starbucks. Má»™t ngôi sao ca nhạc má»›i má»c, kỹ thuáºt rất siêu, trông sáng sá»§a, biết sáng tác; tôi dá»± Ä‘oán chỉ ba năm nữa anh ta sẽ át giá»ng Dương Khôn, Hoà ng Chinh (1)!"
"Anh có biết thá»i gian cá»§a tôi còn quý hÆ¡n cá»§a anh không?"
"Thôi được, ta và o đỠluôn. Tôi được biết Lâm Nhuáºn đã Ä‘i báo công an. Sáng nay công an đến nhà chúng ta xem xét, nhất là cá»a sổ ở phòng cô. Nhưng không thấy dấu hiệu gì đáng nghi. Như váºy, có thể là cô đã có ảo giác".
"Ảo giác? Tôi chưa bao giá» có ảo giác cả. Nhưng... anh nghe ai nói thế?" Tư Dao nhá»› rất rõ mình chưa há» nói vá»›i Tá» Phóng vỠảo giác. Hay là Lâm Nhuáºn, hoặc là Lịch Thu?
"Cô khá»i cần Ä‘oán mò, và cÅ©ng đừng chối cãi. Tôi không nói vu vÆ¡ đâu. Vá»›i những tin nghiêm túc, tôi không chỉ nghe đồn đại bao giá» cả. Tôi đã gặp bạn cô là Thưá»ng Uyển, cô ấy nói hôm nỠở hiệu ăn "Luân Hồi" cô cÅ©ng có biểu hiện rất khác thưá»ng."
"Anh bao sân quá rộng thì phải?" Tư Dao rất bực mình.
"Là cư dân cá»§a "ốc đảo quý tá»™c", tôi phải có trách nhiệm vá» an ninh cá»§a mình và má»i ngưá»i, đúng không?" Có lẽ ưu Ä‘iểm duy nhất cá»§a Tá» Phóng là rất khó bị "kÃch" là m cho nổi nóng.
Tư Dao nói câu cuối cùng "Cảm Æ¡n phát hiện quan trá»ng cá»§a anh", rồi dáºp mạnh ống nghe, chấm dứt cuá»™c nói chuyện.
Chuông điện thoại lại réo lên.
"Sao anh ngán quá thể..."
"Tôi, Lâm Mang đây mà ! Sao thế?"
"Lâm Mang? Anh đang ở đâu thế? Vừa rồi... không phải em nói anh". Tư Dao hơi hồi hộp.
"Còn có thể ở đâu được? Anh Ä‘ang ở Thượng Hải". Giá»ng anh trầm trầm, hình như có chút căng thẳng.
"Anh khoẻ không? Cách đây Ãt lâu, thấy Tiểu Mạn nói anh rất ổn". Tư Dao thấy hÆ¡i kỳ lạ.
"Tiểu Mạn? Tiểu Mạn nà o? À, nhá»› rồi, Thương Tiểu Mạn hay chÆ¡i vá»›i các em. Anh đã gặp ở Há»™i chợ thương mại Thiên Tân. Anh và cô ấy má»›i chỉ gặp và i lần, nà o đã biết gì mấy. Anh gần đây rất không ổn, nên muốn gá»i cho em". Lâm Mang cố thể hiện tá»± nhiên như thưá»ng ngà y, Tư Dao chưa thấy anh nói mình "không ổn" bao giá».
"Em hiểu, đó là ..." Tư Dao rất muốn cho anh biết, vì sá»± việc nà y tháºt sá»± là rất "không ổn" đối vá»›i cô.
"Anh phải tìm ngưá»i để nói mấy câu, sau khi... sau khi Kiá»u Kiá»u qua Ä‘á»i, anh gần như sụp đổ". Giá»ng Lâm Mang nghẹn ngà o. Chỉ má»™t câu nói đã bao hà m muôn và n Ä‘iá»u cần nói. Tư Dao cảm nháºn được ná»—i khổ không sao tả xiết cá»§a Lâm Mang. Äúng là hai ngưá»i đã yêu nhau sâu nặng. Trên Ä‘á»i nà y chẳng có gì Ä‘au khổ hÆ¡n ngưá»i yêu vÄ©nh viá»…n ra Ä‘i!
"Anh đừng buồn. Em rất hiểu nỗi lòng của anh..."
Lâm Mang thở dà i: "Anh nghe nói năm ngoái cha mẹ em lần lượt qua Ä‘á»i, chắc em cÅ©ng đã phải trải qua rất nhiá»u dằn vặt..."
Tiếng thở dà i cá»§a Lâm Mang khiến bao ý nghÄ© vẩn vÆ¡ ám ảnh Tư Dao lâu nay lại trá»—i dáºy. Ôi, mình là m sao thế nà y? Có phải mình là con ngưá»i rất "chẳng là nh" hay không? Tại sao cha mẹ và bạn thân thiết cá»§a mình cứ lần lượt bất hạnh ra Ä‘i?
"Ở Thượng Hải có tốt không?" Tư Dao cố gắng nói sang đỠtà i khác.
"Không. Không há» tốt". Giá»ng nói cá»§a Lâm Mang tá» rõ "sá»± bất ổn". "Không phải tại thà nh phố nà y tồi tệ, nhưng anh cảm thấy không thể chịu nổi, không sống ở đây được nữa. Khắp thà nh phố rá»™ng lá»›n, đâu đâu cÅ©ng có dấu chân cá»§a Kiá»u Kiá»u... Em cÅ©ng biết, Kiá»u Kiá»u rất thÃch Ä‘i phố, rất thÃch Ä‘i shopping; bá»n anh đã từng đến rất nhiá»u nÆ¡i, cÅ©ng và o rất nhiá»u hiệu ăn. Hồi trước anh còn nghÄ© cô ấy "váºt chất" quá thì phải, nhưng nay thì không thể cùng Ä‘i được nữa. GiỠđây gần như anh không ra khá»i nhà , vì há»… ra ngoà i anh lại nhá»› đến Kiá»u Kiá»u".
Thì ra, tình yêu có thể khiến má»™t thanh niên bá»— bã tuỳ tiện trở nên hiá»n dịu và nhạy cảm.
"Thôi thì đà nh tin và o câu mà ngưá»i Ä‘á»i thưá»ng nói: hãy để cho thá»i gian là m nhạt nhoà tất cả!" Tư Dao tháºt sá»± chẳng biết nên khuyên nhá»§ anh như thế nà o.
"Không thể chịu nổi, anh không thể chịu đựng nổi nữa. Anh muốn thay đổi môi trưá»ng sống... anh muốn trở vá» Giang Kinh".
Ở khu nhà đưa đón khách cá»§a sân bay Giang Kinh, từ xa Tư Dao đã nhìn thấy Lâm Mang. Trong đám đông, anh luôn rất dá»… nháºn ra. Không phải vì anh cao hÆ¡n hẳn ngưá»i thưá»ng, mà là vì anh vốn có má»™t dáng vẻ hiên ngang rạng rỡ rất riêng. Äó là cách nói cho đẹp cho hay, nói theo góc độ khác thì đó là cái dáng "tôi cho rằng mình rất tốt". Ngà y trước hai ngưá»i yêu nhau, Tư Dao thưá»ng nặng vá» cách nhìn thứ hai, cô còn nhấn mạnh rằng đó là "tôi cho rằng mình lúc nà o cÅ©ng tốt". Nhưng lúc nà y Lâm Mang lại là má»™t ngưá»i á»§ rÅ© nhất đám đông. Chiếc xắc du lịch không lá»›n Ä‘ang trá»… trên lưng, như muốn đè bẹp thân hình cân đối cá»§a anh.
Äứng bên Tư Dao, Thưá»ng Uyển nói: "Kìa, gần như không nháºn ra anh ấy nữa. Vốn mạnh mẽ tươi tỉnh là thế... tá»› cảm thấy có phần thương hại anh ấy. Phải thấy là trên Ä‘á»i nà y vẫn còn những anh chà ng có lương tâm; trong đám tang cá»§a Viên Thuyên, Dục Chu đã khóc lạc cả giá»ng, anh ta tháºt có tâm".
Tư Dao nói nhá»: "Äúng là Lâm Mang đã rạc hẳn Ä‘i. Không ngá» anh ấy lại sâu nặng vá»›i Kiá»u Kiá»u đến thế!"
"Mình thấy cặp mắt cá»§a Tiểu Mạn có vấn đỠrồi, dám nói là trông anh ấy rất ổn, chẳng có vẻ gì là đau buồn. Hôm nay gặp táºn nÆ¡i má»›i thấy Tiểu Mạn đã nhầm to! Hồi ná» rà nh rà nh là cáºu ấy có ý châm chÃch cáºu". Thưá»ng Uyển nhá»› đến chuyện Tiểu Mạn nói vá» Lâm Mang.
"Chẳng nên trách cô ấy là m gì. TÃnh Tiểu Mạn xưa nay hÆ¡i thẳng ruá»™t ngá»±a, hay khăng khăng má»™t ý; Kiá»u Kiá»u lại là bạn chà thân..."
"Hồi trước tại sao cáºu lại thôi anh ấy? Trót nhìn nhầm à ? Trông mà xem, dù anh ta Ä‘ang á»§ rÅ© nhưng vẫn có phong độ, vẫn như má»™t chà ng hoà ng tá» Ä‘ang nặng trÄ©u ưu phiá»n".
Hai ngưá»i rảo bước đến đón Lâm Mang. Thấy bên Tư Dao còn có Thưá»ng Uyển, Lâm Mang rất ngạc nhiên. Tư Dao vá»™i giải thÃch: "Tại em, em chưa nói rõ vá»›i anh trước, em bảo Thưá»ng Uyển Ä‘i cùng vì Thưá»ng Uyển có xe. Thế thì tiện hÆ¡n, anh đỡ phải vất vả chuyển ngần nà y thứ lên tà u Ä‘iện ngầm".
Thưá»ng Uyển nói: "Hôm nay em cÅ©ng chẳng có việc gì, anh không ngại em bám Ä‘uôi Tư Dao chứ? Lâu nay, cuối tuần hai đứa em thưá»ng Ä‘i vá»›i nhau".
Lâm Mang vá»™i nói: "Sao lại nói thế! Thưá»ng Uyển đến, tôi được gặp thêm má»™t ngưá»i bạn, lại cà ng thêm vui! Rất cảm Æ¡n Thưá»ng Uyển đã giúp cho".
Tư Dao đã thu xếp chá»— ở cho Lâm Mang. Má»™t đồng nghiệp trẻ tuổi ở công ty cá»§a cô Ä‘ang muốn tìm ngưá»i để thuê chung má»™t căn há»™. Tuy ở vùng ngoại vi, nhưng cÅ©ng rất tiện giao thông.
"Anh tháºt can đảm, dám bá» Thượng Hải và công việc Ä‘ang rất tốt, để vỠđây "giang hồ"!" Thưá»ng Uyển lái xe trên đưá»ng cao tốc, cô tấm tắc.
"Tôi cÅ©ng vì đã Ä‘i và o ngõ cụt vá» tinh thần rồi! Tháºt sá»± không thể sống ở Thượng Hải nữa, má»i thứ ở đó chỉ cà ng là m tăng ná»—i nhá»› cá»§a tôi đối vá»›i Kiá»u Kiá»u". Khi nói đến Kiá»u Kiá»u, giá»ng anh trầm hẳn và nghèn nghẹn.
Tư Dao Ä‘ang nhìn ra ngoà i đưá»ng, nghe thấy mấy câu nà y, cô thấy ngẩn ngÆ¡. Trong những tháng năm tình Ä‘á»i rối ren nà y đâu dá»… thấy má»™t chà ng trai nói ra những lá»i như váºy! Huống chi đây lại là Lâm Mang vốn chỉ quen há»i hợt. Äúng, ngảytc mình đã nháºn xét nhầm.
"Kể cÅ©ng tốt, thay đổi môi trưá»ng sống, tá»± ép mình đứng lên. Con ngưá»i ta chẳng nên cứ sống mãi trong quá khứ. Äịnh lý nà y cá»§a tá»› có lẽ cÅ©ng hợp vá»›i Dao Dao đấy!" Thưá»ng Uyển nói.
Tư Dao há»i Lâm Mang: "Em thấy anh chẳng có mấy hà nh lý, chẳng lẽ đây là toà n bá»™ cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a anh? Các thứ ở Thượng Hải đã giải quyết chưa?"
"Ở Thượng Hải anh mua má»™t căn há»™ và o lúc giá lên, gần đây các căn há»™ cao cấp Ä‘ang xuống giá nên anh chưa muốn bán, vẫn tạm khoá bỠđó. VỠđây vì muốn thay đổi môi trưá»ng, đến khi nà o tạm nguôi ngoai, có thể đối mặt vá»›i cuá»™c sống vắng bóng Kiá»u Kiá»u thì có lẽ anh sẽ trở lại Thượng Hải".
Má»™t tuần báºn rá»™n vá»›i công việc đã trôi qua, cho đến tối thứ sáu Tư Dao má»›i nhá»› ra rằng, kể từ khi giúp Lâm Mang ổn định sinh hoạt cô chưa liên lạc vá»›i anh, chưa rõ anh đã tìm được việc là m chưa. Cô có biết và i vị trà còn bá» ngá», nhưng xem chừng Ä‘á»u có phần hÆ¡i thiệt thòi đối vá»›i khả năng cá»§a anh. Ở công ty cÅ© anh thuá»™c nhóm đẳng cấp, đâu có thể lại bắt đầu từ chân giúp việc cho ngưá»i ta? Nhưng cô lại nghÄ©, chÃnh mình sau khi rá»i công ty cÅ© cÅ©ng là m lại từ đầu đấy thôi! Chỉ cần có năng lá»±c thì sẽ được trá»ng dụng.
"Anh vẫn Ä‘ang tìm. Äúng là anh hÆ¡i kén, các bạn há»c và anh em bạn bè Ä‘ang tìm cách giúp anh. Cảm Æ¡n em. Anh biết em rất báºn, em đừng báºn tâm vá» việc nà y là m gì".
Tư Dao thấy hÆ¡i chưng há»ng: không cần mình phải báºn tâm? Xem ra cái táºt cao ngạo phá»›t Ä‘á»i cá»§a anh vẫn chưa thay đổi.
"Nhưng em phải giúp anh má»™t việc nà y... anh muốn có ngưá»i để nói chuyện... vá» chuyện Kiá»u Kiá»u. Có lẽ, chỉ em má»›i bằng lòng nghe". Lâm Mang thấy tháºt khó nói, nhưng rồi anh cÅ©ng nói thẳng: "Tất nhiên nếu em không muốn nghe thì cứ từ chối. Anh sẽ không nhắc lại việc nà y nữa".
Tư Dao ngẩn ngưá»i trong giây lát, rồi nói: "Sao em lại không muốn? Kiá»u Kiá»u là bạn thân cá»§a em kia mà ! Thế thì... anh định và o lúc nà o? Ở đâu?"
"Ngay bây giá». Rừng Hoạ My".
-----------------
(1) Chu Kiệt Luân, Dương Khôn, Hoà ng Chinh v.v... là tên các ca sÄ© thá»i thượng
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 11:00 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 12
Há»’N ÄÃ TRỞ VỀ
"Rừng Hoạ My" là má»™t quán nhỠở ngay cổng đại há»c Giang Kinh, Tư Dao xuống tắc xi, rồi đứng vẩn vÆ¡ má»™t hồi ở ngoà i cá»a. NÆ¡i nà y có biết bao hồi ức vá» thá»i sinh viên, những bữa ăn trà n ngáºp tiếng cưá»i cá»§a "năm tráng sÄ©", tình yêu sôi nổi cùng Lâm Mang vá»›i bao âu yếm vấn vương, những lần nâng cốc cùng các bạn nói lá»i giã biệt khi sắp tốt nghiệp, thảy Ä‘á»u lần lượt hiện lên.
Äúng thế, chẳng còn chá»— nà o thÃch hợp hÆ¡n hẹn gặp ở quán nà y. Hai ngưá»i cùng có chung hồi ức vá» Kiá»u Kiá»u, vá» chÃnh há», vá» những tháng năm tuổi trẻ ở trưá»ng đại há»c.
Lâm Mang chưa đến.
Vẫn như xưa, anh thưá»ng đến muá»™n. Tư Dao nhá»› hồi hai ngưá»i yêu nhau, đã có không biết bao nhiêu lần anh đến muá»™n giá», vì thế mà hỠđã giáºn dá»—i nhau không Ãt. Nay nghÄ© lại má»›i thấy những chuyện ấy là không đáng kể. Có lẽ đó là do đã chÃn chắn hÆ¡n xưa.
Cô chá»n má»™t bà n kê ở góc quán, vừa uống nước quả vừa ngắm các khách hà ng trong quán. Trẻ tuổi hồn nhiên, má»—i bà n có dăm bảy chà ng trai cô gái Ä‘ang reo hò ồn ã; và i năm trước mình cÅ©ng như há», không băn khoăn, không sầu muá»™n, thả sức cưá»i vang hết cỡ, cùng thi uống bia vá»›i các bạn nam.
Nhưng hôm nay, không khà xung quanh mình dưá»ng như loãng Ä‘i, mình thưá»ng phải hÃt thở tháºt sâu; có lúc nhằm ngăn không cho nước mắt rÆ¡i, có lúc là vì thoả hiệp vá»›i ná»—i sợ hãi, có lúc lại là vì muốn là m nhạt bá»›t những hồi ức khổ Ä‘au.
"Xin lỗi, anh đã đến muộn". Lâm Mang xuất hiện cắt ngang dòng suy nghĩ của Tư Dao.
"Còn em, cÅ©ng vẫn không quen vá»›i việc phải chỠđợi". Tư Dao nói câu nà y hÆ¡i có vẻ trẻ con, cô vá»™i chữa: "CÅ©ng không sao cả. Em khá sẵn thá»i gian, em Ä‘ang ngắm đám thanh niên trà n trá» sức sống nà y. Anh tháºt khéo chá»n địa Ä‘iểm, em vừa nhá»› lại những cảnh tượng Há»™i du lịch chúng ta cùng ăn uống vui đùa".
Lâm Mang gá»i ngay má»™t chai bia. Anh nghiêm chỉnh nhìn Tư Dao: "Chắc Dao Dao không khó chịu vì anh cứ nói mãi vá» Kiá»u Kiá»u chứ? Nói tháºt, nếu là em, thì e anh sẽ thấy ngán".
"Cho nên má»›i nói là anh chẳng cao thượng bằng em". Cô vẫn Ä‘ang gắng là m cho cuá»™c nói chuyện được nhẹ nhõm hÆ¡n. "Em cÅ©ng nói tháºt, em rất muốn nói chuyện vá»›i anh vá» Kiá»u Kiá»u, bởi vì... em cÅ©ng Ä‘ang cần được giúp đỡ, em muốn thoát ra khá»i những bóng Ä‘en trong lòng. Em cảm thấy sau sá»± việc vừa qua anh đã chÃn chắn hÆ¡n nhiá»u".
"Tiếc rằng dù anh thay đổi tốt lên, thuần hÆ¡n đến mấy thì Kiá»u Kiá»u cÅ©ng không bao giá» trở vá» nữa". Äôi mắt Lâm Mang đỠhoe.
Tư Dao không ngá» Lâm Mang đã mau chóng trượt đến chá»— suy sụp như váºy, cô thấp giá»ng há»i: "Em hiểu rồi, anh nói mình quá kén chá»n công việc nhưng thá»±c ra là vì anh chẳng còn tâm trà nà o để là m việc gì khác nữa, đúng không? Lẽ ra anh nên gá»i cho em sá»›m hÆ¡n má»›i phải".
Lâm Mang gáºt đầu: "Äúng thế, đó là nguyên nhân khiến anh phải rá»i Thượng Hải. Anh không là m nổi má»™t việc gì nữa, anh đã là má»™t phế nhân".
"Äừng nói thế. Những kẻ "tá»± xá»" để là m thái giám, thì má»›i là phế nhân; anh đã phà công há»c đại há»c hay sao?" Tư Dao cảm thấy câu nói đùa nà y tháºt không đúng lúc, cô chỉ muốn tếu táo để cuá»™c trò chuyện nhẹ nhõm hÆ¡n.
Khoé miệng Lâm Mang hÆ¡i nhÃch nhÃch, không rõ định cưá»i hay khóc; anh gần như gục đầu xuống bà n, giấu mặt phÃa sau chai bia: "Anh rất cảm phục em vẫn có thể giữ được nét hà i hước, rất cảm Æ¡n em Ä‘ang cố gắng giúp anh".
Tư Dao thầm nghÄ©: anh ấy vẫn rất thông minh, mình chẳng phải phà hoà i tâm trÃ. Cô dịu dà ng: "Em hiểu, anh không thể xua Ä‘i ná»—i nhá»› Kiá»u Kiá»u nên đã rá»i Thượng Hải, nhưng nếu không tháºt sá»± thay đổi cách nghÄ© cá»§a mình thì dù có chuyển chá»— ở bao nhiêu lần cÅ©ng chẳng thể phấn chấn lên được". Nhưng cô lại nghÄ© mình là m gì có tư cách để nói câu nà y? ChÃnh mình cÅ©ng đã chuyển nhà vì bị sa lầy! Mình cứ như má»™t bà thư chi Ä‘oà n Ä‘ang là m công tác tư tưởng, nhưng những ná»—i khúc mắc ám ảnh ghê gá»›m cá»§a mình thì ai sẽ gỡ mối cho đây?
"Vẫn khác chứ!"
"Khác ra sao?" Tư Dao cảm thấy câu nói của anh chẳng đâu và o đâu.
Anh bá»—ng ngẩng phắt lên, Tư Dao hÆ¡i chá»™t dạ: nếu cô không nhìn nhầm, thì trong mắt anh thoáng má»™t tia kinh hãi: "Có khác chứ, khi ở Thượng Hải, Kiá»u Kiá»u luôn bám theo anh".
Tư Dao khẽ kêu lên, khiến phục vụ viên Ä‘ang bưng món ăn phải giáºt mình suýt nữa đánh đổ đĩa thịt xé phay trá»™n xì dầu. Chá» anh ta Ä‘i khá»i, Tư Dao lại há»i: "Anh nói rõ xem, Kiá»u Kiá»u bám theo như thế nà o?"
"Má»™t thá»i gian sau khi Kiá»u Kiá»u ra Ä‘i, anh rất khổ tâm nhưng má»i việc vẫn tạm bình thưá»ng; anh cÅ©ng Ä‘ang dần nguôi ngoai, nà o ngá», má»™t buổi tối cách đây khoảng hai tuần, anh... anh..." Lâm Mang bá»—ng thở gấp gáp, tháºt đáng ái ngại, anh ấy cÅ©ng phải hÃt thở sâu như mình!
"Anh đừng căng thẳng thế nà y, uống bia đi, rồi từ từ nói xem..."
"Tối hôm đó... anh lên mạng QQ, nháºn được má»™t câu há»i cá»§a Kiá»u Kiá»u". Lâm Mang cháºt váºt má»›i nói được má»™t câu rồi nâng cốc bia uống má»™t ngụm lá»›n.
Tư Dao bất giác đứng dáºy: "Sao? Cô ấy... đã nói gì?"
"Cô ấy nói... Anh đã lên à ? Em... đợi anh mãi". Nỗi sợ hãi hiện lên trong mắt Lâm Mang cà ng rõ rệt.
"Äó là câu mở đầu quen thuá»™c cá»§a Kiá»u Kiá»u má»—i khi lên mạng. Äúng là Kiá»u Kiá»u". Tư Dao lẩm bẩm như nói vá»›i mình, lại như Ä‘ang doạ Lâm Mang; khi cô nháºn ra thì đã muá»™n, Lâm Mang mặt tái nhợt.
"Äúng, Kiá»u Kiá»u thưá»ng nói câu nà y, em có thể hình dung anh đã sợ đến chừng nà o!" Lâm Mang hÆ¡i hé miệng, nuốt "á»±c" rất mạnh, cổ há»ng anh pháºp phồng má»™t cách bất an.
"Anh thá» nhá»› lại xem lúc đó anh... có tỉnh táo không? Hay là ... vì uống bia hÆ¡i nhiá»u... hoặc là vì lúc đó đã quá khuya?" Tư Dao nhá»› lại, tại sao những lúc đó mình lại đơn giản cho rằng tất cả chỉ là giấc mÆ¡?
"Anh không bia rượu, anh rất tỉnh táo. Câu nói đó vẫn còn lưu trong máy tÃnh. Má»™t lúc nà o đó anh có thể cho em thấy".
"Không... không cần, em tin anh! Sau đó thì sao?"
"Sau khi đã hÆ¡i bình tÄ©nh, anh đáng bạo há»i: Kiá»u Kiá»u, có phải là Kiá»u Kiá»u không? Anh rất nhá»› em, em Ä‘ang ở đâu? Chắc chắn Tư Dao không thể Ä‘oán nổi cô ấy đã nói gì". Lần thứ hai Lâm Mang giÆ¡ chai bia đã cạn, định tu.
Tư Dao bình thản nói: "Em có thể đoán ra, cô ấy nói là ... "em đang ở bên cạnh anh"!"
"Choang!" Lâm Mang hoảng loạn là m vỠchai bia rơi xuống đất vỡ tan.
"Sao... sao em lại biết?" Chắc Lâm Mang rất hối háºn vì đã hẹn gặp Tư Dao tối nay.
Tư Dao kể vá»›i Lâm Mang vá» cÆ¡n ác má»™ng tối hôm ná», rồi nói: "Có lẽ những chuyện như thế nà y cá»§a chúng ta không thể coi là "má»™ng" nữa, nhưng... tại sao lại có thể như thế được?" Tư Dao nghÄ© chắc chắn không phải má»™ng mị gì, nhưng nếu đúng thế thì phải giải thÃch theo logic như thế nà o đây?
"Anh cho rằng Kiá»u Kiá»u vẫn chưa Ä‘i, vẫn chưa xa rá»i thế giá»›i nà y".
"Kiá»u Kiá»u... rất hay vá» gặp em, cô ấy xuất hiện ngoà i cá»a sổ".
"Tháºt ư?" Lâm Mang nhìn chằm chằm và o Tư Dao. Anh thở gấp, lắc lắc đầu, cảm thấy không sao tưởng tượng nổi.
"Em nghÄ©, chắc cô ấy sẽ nói vá»›i anh bao ná»—i nhá»› nhung, và những câu lãng mạn, nhưng vá»›i em thì... đó là má»™t sá»± hà nh hạ, vì cô ấy đã nhiá»u lần căn vặn em tại sao không cố cứu cô ấy". Dù là tháºt hay mÆ¡, Tư Dao cÅ©ng chẳng biết mình còn phải bị già y vò như thế bao lâu nữa; há»… nghÄ© đến, cô lại thấy Ä‘au khổ.
"Không thể nói vô lý như váºy. Ai cÅ©ng hiểu em đã gắng hết sức rồi".
"Em cÅ©ng nghÄ© thế, nhưng cô ấy cứ không chịu tin; cả Tiểu Mạn nữa, đã chỉ trÃch, bảo em hãy tá»± vấn lương tâm. Chẳng khác gì cái câu "ranh ngôn": dù phi lý nhưng bị ngưá»i ta lải nhải nói mãi, thì hình như cÅ©ng có lý! Huống chi, ở mép vách núi tối hôm đó nhiá»u sá»± việc lại diá»…n ra quá nhanh, có những chi tiết khó bá» nghÄ© cho rõ được, đôi khi em cÅ©ng ngá» ngợ liệu có phải trong khoảnh khắc ấy em đã có ý nghÄ© Ãch ká»· hay không". Tư Dao nói má»™t mạch, nêu ra cả những ý nghÄ© nằm sâu táºn đáy lòng, chÃnh cô cÅ©ng thấy hÆ¡i kinh ngạc.
Lâm Mang còn kinh ngạc hÆ¡n: "Không thể, không thể! Ngưá»i khác có lẽ không biết nhưng lẽ nà o anh lại không hiểu, em là ngưá»i con gái rất tốt mà anh từng biết, đâu có thể... vì cái gì đó..." Anh bá»—ng ngừng lại, hình như thoáng hiểu ra, và nhìn Tư Dao, vẻ mặt anh vẫn thể hiện khó mà tin có thể là như thế.
Tư Dao nhìn xuống, thở dà i, rồi lại đưa mắt nhìn đám sinh viên đang mỗi lúc một huyên náo, nước mắt cô rơi lã chã. Nếu mình vẫn được sống vô tư như hỠthì tốt biết mấy.
VỠđến trước ngôi biệt thá»±, cả hai Ä‘á»u im lặng. Nhưng rồi Lâm Mang lên tiếng trước: "Dao Dao ạ, anh có má»™t linh cảm, hình như số pháºn lại đưa hai chúng ta Ä‘ang bắc nam đôi ngả lại vá»›i nhau, nhưng chúng ta nhất định phải kiá»m chế, phải giữ vững khoảng cách... Em hãy thứ lá»—i vì anh nói câu nà y".
Tư Dao nói: "Anh nói váºy, em thấy rất mừng, thấy như được giải toả, vì em cÅ©ng Ä‘ang nghÄ© thế. Có lẽ Kiá»u Kiá»u Ä‘ang ở ngay bên chúng ta, Ä‘iá»u chúng ta cần là m là phải an á»§i Kiá»u Kiá»u để cô ấy được an nghỉ". Tư Dao cảm thấy mình như Ä‘ang Ä‘á»c lá»i thoại cá»§a các phim kinh dị, dưá»ng như tối nay đã khẳng định sá»± tồn tại cá»§a hồn ma Kiá»u Kiá»u. Cô cÅ©ng thấy mừng vì Lâm Mang đã chá»§ động đỠnghị phải giữ khoảng cách. Cô biết, giữa hai ngưá»i có má»™t thứ từ trưá»ng nguy hiểm, há»… bị hút và o thì chắc sẽ rất dở.
May mà Lâm Mang đã trở nên rất chÃn chắn.
Nhưng nghĩ thế nà y, liệu có phải là cà ng nguy hiểm hơn?
Cô vá»™i vã vẫy tay từ biệt Lâm Mang, rảo bước và o nhà , Ä‘i thẳng và o phòng mình. Chưa kịp báºt đèn, cô mở ngay máy tÃnh rồi ngồi xuống ghế, ngón tay sốt ruá»™t gõ gõ trên mặt bà n.
Cá»a sổ QQ tá»± động báºt ra, có hai tin nhắn cá»§a Thưá»ng Uyển, cô chỉ nhìn thoáng, rồi báºt phần ghi lá»i thoại.
Quả nhiên cô thấy có lưu tin gần nhất, tối ngà y 25 tháng 9, một tuần sau khi an táng Viên Thuyên.
Kiá»u Kiá»u: Cáºu lên rồi à , mình mong quá.
Tư Dao: Kiá»u Kiá»u?
Kiá»u Kiá»u: Lâu rồi không gặp, nhá»› cáºu quá, nhá»› cả ba ngưá»i các cáºu.
Tư Dao: Ba ngưá»i?
Kiá»u Kiá»u: Sao trà nhá»› kém thế? Viên Thuyên đã Ä‘i gặp mình rồi.
Tư Dao: Cáºu Ä‘ang ở đâu?
Kiá»u Kiá»u: Mình Ä‘ang ở ngay bên cáºu.
Quả nhiên là như váºy! Mình tháºt ngá»› ngẩn, tại sao vẫn cứ cho rằng đó chỉ là má»™ng mị? Không phải ngá»§ mê, cà ng không phải là ảo giác. Kiá»u Kiá»u vẫn tồn tại, Ãt ra là tồn tại trong không gian ảo cá»§a mạng internet.
Tuy đã nghÄ© trước sá»± việc sẽ là như thế, nhưng trong bóng tối Tư Dao vẫn rùng mình. Cô thấy mình không thể tiếp tục ngồi trong cái không gian khép kÃn nà y, cô phải là m má»™t việc gì đó, tìm ngưá»i trò chuyện, để nói ra ná»—i sợ hãi cá»§a mình, nói vá» lý do Kiá»u Kiá»u vẫn tồn tại. Tìm ai? Chung Lâm Nhuáºn? Anh ấy sẽ nói mình đừng nghÄ© lan man, chỉ là ảo giác, tất cả Ä‘á»u là ảo giác, cô hãy Ä‘i gặp bác sÄ© tâm lý! Bác sÄ© tâm lý sẽ cho mình biết tại sao Kiá»u Kiá»u đã chết hai tháng rồi mà vẫn chat vá»›i mình à ? Luáºt sư Lâm Nhuáºn thá»±c đáng ngán, suýt nữa đã khiến mình tưởng rằng mình có vấn đỠthần kinh!
Tư Dao bèn gá»i và o máy di động cá»§a Lâm Mang: "Em đã nhìn thấy, nhìn thấy trên mạng, đúng là lần trước Kiá»u Kiá»u đã phát cho em, đúng cô ấy, đúng là cô ấy!"
Lâm Mang chưa kịp tá» ra ngạc nhiên tại sao đã chóng nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a cô, anh nháºn ra ngay Tư Dao Ä‘ang bức xúc không yên, đà nh an á»§i cô: "Em hãy bình tÄ©nh, anh biết, nhìn thấy chúng em sẽ rất kinh ngạc; nhưng đừng lo, cứ ngá»§ Ä‘i đã. Chúng ta sẽ xem xét sau, sẽ há»i các vị cao nhân để lý giải sá»± việc nà y, được chứ?"
"Trước đây anh có thá» tra xem có phải Kiá»u Kiá»u đã chat không, và dụ, máy tÃnh cá»§a cô ấy..."
"Anh biết, máy tÃnh cá»§a Kiá»u Kiá»u vẫn đặt im ắng ở nhà cha mẹ; anh đã đến thăm hai bác, nhìn thấy máy tÃnh đặt ở phòng ngá»§ cá»§a Kiá»u Kiá»u hồi trước, không há» cắm Ä‘iện. Anh không muốn là m phiá»n thêm, vì biết rằng dù mr ra xem thì cÅ©ng chẳng thể có được dấu hiệu gì, không thể có lưu trữ. Anh đã cà i má»™t chương trình tìm kiếm QQ, nháºn ra thông tin cá»§a Kiá»u Kiá»u đến từ má»™t cổng IP cá»§a truyá»n thông Thượng Hải, anh lại má»i chuyên gia vá» IP đến xem. Há» nói phần má»m nà y chỉ khai thác được đến đây, chỉ xác định được nhà cung cấp mạng là công ty truyá»n thông Thượng Hải; vì có lẽ Kiá»u Kiá»u dùng IP động, nên không thể tra ra được vị trà cá»§a máy tÃnh... Anh nói thế, em hiểu rồi chứ?"
"Căn bản đã hiểu, có nghÄ©a là , tuy hình như "Kiá»u Kiá»u" tồn tại ở Thượng Hải nhưng không biết vị trà cụ thể, cÅ©ng không biết cô ấy đã dùng chức năng đặc biệt gì để gá»i lá»i thoại chat".
"Äúng. Tháºt là kỳ lạ. Anh tưởng tượng âm hồn cá»§a cô ấy đã đến má»™t cá»a hiệu internet đã đóng cá»a tắt đèn, rồi âm thầm phát tin cho anh. Tháºt là rùng mình sởn tóc gáy".
"Lâm Mang! Em... em sợ. Căn phòng nhỠnà y khiến em ngạt thở. Anh cũng biết em vốn có cái bệnh nà y, gần đây hình như lại cà ng thêm tồi tệ".
"Em phải cứng cá»i lên. Hãy thông cảm cho anh, anh chỉ có thể á»§ng há»™ em vá» tinh thần".
Tư Dao đặt máy Ä‘iện thoại xuống. Vẫn cảm thấy lồng ngá»±c như bị má»™t tảng đá đè nặng, thở rất cháºt váºt. Cô loạng choạng lần bước ra cá»a sổ, thò tay mở cá»a nhưng lại dừng lại. Cô sợ, sợ rằng mở cá»a rồi lại thấy khuôn mặt Kiá»u Kiá»u trắng bệch cùng mái tóc ướt đẫm. Nhưng ná»—i sợ môi trưá»ng khép kÃn vẫn mạnh hÆ¡n, cô run rẩy mở cá»a sổ ra.
Một là n gió lạnh âm âm táp và o hơi ẩm.
Lại sắp mưa hay sao?
Cô cố không nhìn ra ngoà i, chỉ hÃt và o má»™t hÆ¡i tháºt sâu.
Má»™t tiếng vang, tá»±a như tiếng gõ cá»a. Cô nháºn ra đó là tÃn hiệu cá»§a mạng QQ, có cuá»™c đối thoại má»›i. Lúc nà y cô má»›i nhá»› ra mình vẫn chưa xem hai tin nhắn cá»§a Thưá»ng Uyển.
Ngồi trước máy tÃnh, Tư Dao kêu to: "ôi!" Rồi đứng báºt dáºy khá»i chiếc ghế xoay. Mà n hình hiện lên hai chữ Kiá»u Kiá»u. Má»™t câu chà o quen thuá»™c: "Cáºu lên rồi à , mình mong quá".
"Kiá»u Kiá»u, cáºu Ä‘ang ở đâu, có phải cáºu vẫn chưa Ä‘i tháºt không?" Tư Dao trả lá»i. Cô buá»™c mình phải dồn hết can đảm, để là m cho rõ sá»± việc nà y.
Kiá»u Kiá»u: Có phải cáºu rất mong mình Ä‘i cho nhanh không?
Yêu Yêu: Sao cáºu lại nói thế?
Kiá»u Kiá»u: Cáºu giả vá» ngá»› ngẩn! Cáºu và Lâm Mang cùng Ä‘i ăn, rất ngon miệng phải không? Ở "Rừng Hoạ My" có rất nhiá»u ký ức vá» mối tình xưa phải không?
Lòng can đảm mà Tư Dao vừa gắng có được bá»—ng chợt tan biến, cô thở dồn dáºp, hai tay ôm trước ngá»±c hình như sợ con tim Ä‘ang Ä‘áºp dữ dá»™i sẽ bị hÆ¡i thở quá mạnh đẩy báºt ra ngoà i lồng ngá»±c. Cô vá»™i bấm số máy cá»§a Lâm Mang.
Kiá»u Kiá»u lại bổ sung má»™t câu: "Sao cáºu không nói gì? Cáºu Ä‘ang định gá»i Ä‘iện cho Lâm Mang phải không?"
"Sao cái gì cáºu cÅ©ng biết? Cáºu Ä‘ang ở đâu?"
"Mình ở ngay bên cáºu".
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 11:02 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 13
CÙNG LÃNG QUÊN GIá»®A MÀN SÆ¯Æ NG KHÓI
Có lẽ má»i chuyện đêm qua Ä‘á»u giống như trước, chỉ là giấc má»™ng.
Có lẽ má»i giấc má»™ng ngà y trước cÅ©ng Ä‘á»u giống như tối qua, ná»—i sợ hãi cáºn ká» ngay bên cạnh.
Äã sáng rồi, nhưng trá»i không đẹp, mưa bụi mau hạt ken dà y. Cá»a sổ phòng cô mở suốt đêm, mưa tạt và o là m ướt má»™t mảng bà n phÃa dưới.
Tư Dao ngồi dáºy, nhìn máy tÃnh vẫn Ä‘ang mở. Những lá»i cá»§a "Kiá»u Kiá»u" vẫn còn trong bá»™ nhá»›.
ÄÆ°á»›c! Mình sẽ triệt để xóa sổ cái thứ "Ảo giác luáºn" cá»§a anh ta, sẽ bá»›t được cái khoản chi phà đi khám bác sÄ© tâm lý.
Cô gá»i Ä‘iện cho Lâm Mang: "Anh biết không, tối qua em lại nháºn được lá»i thoại cá»§a Kiá»u Kiá»u!"
"Hả?" Giá»ng Lâm mang run run, chắc hẳn anh lại nhá»› đến cảm giác kinh hãi khi hồi trước anh nháºn được lá»i thoại cá»§a Kiá»u Kiá»u.
"Cô ấy không vui vì chúng ta gặp gỡ".
"GÃŒ thế? Em nói là ... cô ấy biết chúng ta gặp nhau?" Gá»ng Lâm Mang cà ng run hÆ¡n nữa.
"Còn biết rõ chúng ta ngồi ăn ở Rừng Há»a My! Cô ấy nói không sai. Không phải tung há»a mù để dá»a chúng ta, mà đang ở bên chúng ta tháºt!"
Äầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Rồi, âm Mang nặng ná» than thở: "Xem ra, dù anh Ä‘i đến đâu cÅ©ng không thoát nổi ná»—i si mê cá»§a cô ấy. Em cÅ©ng biết, anh yêu anh nhá»› và cÅ©ng mong gặp cô ấy. Nhưng cô ấy cứ xuất quá»· nháºp thần như thế nà y, thì anh không sao có thể sống bình thưá»ng được, anh sẽ suy sụp. Có lẽ anh chẳng thể ở lại Giang Kinh nữa".
Tư Dao nghÄ© bụng: chÃnh mình cÅ©ng Ä‘ang phải đối mặt vá»›i những rắc rối nà y.
Lâm Mang tá»± há»i:
- Mình nên là m gì đây?
Tư Dao cố táºp tung suy nghÄ©, tâm trạng rối bá»i, cô vẫn không thể là m rõ Ä‘iá»u gì, thôi đà nh phó mặc váºy. Cô tâm sá»±: "Và o lúc nà y, chúng ta nên giãn nhau ra, cà ng xa cà ng tốt; tuy em cÅ©ng mong chúng ta có thể an á»§i nhau nhưng chỉ e sẽ là cà ng thêm sai lầm. Nên nhá»› rằng quấy rối ngưá»i chết là điá»u hết sức ngu xuẩn. Em cảm thấy chúng ta đã vô tình là m cho Kiá»u Kiá»u không thể an nghỉ. Việc gặp mặt như tối qua, phải thôi hẳn. Em nói thế, có vẻ như rất mế tÃn phải không?"
"Bất kì ai, nếu gặp phải những chuyện như chúng ta thì cÅ©ng không thể không ngá» ngợ. Em vẫn như xưa, rất có là trÃ!" Giá»ng cá»§a Lâm Mang rất nặng ná».
"Mãi vá» sau nà y em má»›i nháºn ra rằng mình chẳng há» lý trÃ, em đã mắc rất nhiá»u sai lầm ngu xuẩn".
"Anh cÅ©ng thế... để anh thá» nhá»› lại... Nói cho nghiêm túc, thì chuyện anh Ä‘i khá»i Giang Kinh tháºt sá»± đáng cưá»i đúng không? Rồi lại vỠđây chưa được má»™t tuần lẽ". Lâm Mang tá»± chế nhạo mình tháºt chua chát.
"Không! Äiá»u nà y chỉ có thể chứng minh má»™t Ä‘iá»u... anh đã cà ng chÃn chắn hÆ¡n. Ngà y trước em đã nghÄ© nhầm vá» anh".
"Anh sẽ nghĩ thêm..."
Äặt Ä‘iện thoại xuống, Tư Dao hết sức buồn rầu. CÓ lúc có đã nghÄ© Kiá»u Kiá»u dá»a dẫm và già y vò mình là phải, đúng là mình Ä‘ang chỠđợi má»™t cái gì đó, tháºm chà là , bắt đầu từ hôm gặp Lâm Mang trong chuyến Ä‘i núi VÅ© Di. Khi anh trở lại Giang Kinh, cô đã thấy xót xa cho anh, rồi cÅ©ng thoáng má»™t chút toan tÃnh mong đợi. Dù sao anh ấy cÅ©ng là ngưá»i mình đã từng yêu, lúc nà y cả hai lại lâm và o cảnh ngá»™ bế tắc na ná như như nhau, khiến cho hai ngưá»i cùng trở thà nh hà nh khách ngồi trên má»™t con thuyá»n nhá» giữa trá»i mưa gió.
Tuy cô không sai, cô có là trà nhưng trong tình cảnh đồng bệnh xót thương nhau, rất sá»… nảy sinh những tình cảm phức tạp; cô và Lâm Mang cần có khoảng cách, nó là má»™t quãng đưá»ng dà i đằng đẵng - giữa sá»± sinh tá» cá»§a Kiá»u Kiá»u.
Lòng bôn bá» bà o ná»—i niá»m, Tư Dao mở cá»a Ä‘i xuống tầng dưới định tìm chút gì đó ăn tạm. Cô bình thản tá»± nhiên bước và o bếp, thấy Chung Lâm Nháºt và Lịch Thu Ä‘ang trò chuyện. Nhìn thấy Tư Dao, Lịch Thu "ôi" má»™t tiếng rồi bước lại, gỡ cặp kÃnh râm, ánh mắt đầy ái ngại: "Tư Dao vẫn gặp ác má»™ng à , Ä‘ang rất xinh tươi sao lại thà nh ra á»§ rÅ© thế nà y?"
Tư Dao thấy ấm lòng, thầm nghÄ©: "Lịch Thu chẳng phải con ngưá»i "không ăn thức ăn cá»§a nhân gian", cô ấy rất quan tâm đến mình". Và lại nghÄ©: "Liệu có nên cho hai ngưá»i nà y biết vá» việc KIá»u Kiá»u đã gá»i lá»i thoại QQ đến, và các chuyện Lâm Mang đã gặp phải hay không? há» sẽ nói gì? Lại nói là ảo giác? Hay là mình lại nháºn dược má»™t chút thương hại? Sẽ chỉ vô Ãch thôi". Cô bèn cưá»i cưá»i: "Ãc má»™ng đã bá»›t Ä‘i nhiá»u rồi, tại tối qua tôi ra ngoà i ăn, bị Ä‘au bụng..."
Lâm Nhuáºn nhìn thẳng và o Tư Dao nói: "CÔ đừng quên rằng, bát cứ lúc nà o cần gì, cố cứ đến gõ cá»a phòng tôi... tôi nghÄ©, chắc là chị Lịch Thu và anh Tá» Phóng cÅ©ng thế. Chúng ta ở cùng số nhà , phả hết sức giúp đỡ nhau".
Tư Dao cảm động gáºt đầu, thầm nghÄ©: "Chỉ mong anh đừng khuyên tôi Ä‘i khám bác sÄ© tâm lý thôi!".
Máy di động ở cổ tay Ä‘ang Ä‘eo bá»—ng reo lên, Tư Dao nháºn ngay ra dố máy cá»§a Lâm Mang, vá»™i há»i luôn: "Sao? Lại có chuyện gì thế?" Nói rồi má»›i nhá»› ra Lâm Nhuáºn và Lịch Thu Ä‘ang ở bên, cô liếc nhìn, quả nhiên thấy há» Ä‘ang ngạc nhiên nhìn mình; cô đà nh nhịn đói và bước lên gác.
"Anh đã nghÄ© ra rồi, anh quết định Ä‘i khá»i Giang Kinh, Ä‘i ngay hôm nay". Giá»ng Lâm Mang rất quả quyết.
"Sao lại nhanh thế? Em... em tán thà nh, anh là m thế rất đúng".
Nhưng anh có má»™t yêu cầu, anh muốn gặp em lần chót, vì Ä‘i lần nà y chẳng biết đến bao giá» má»›i lại gặp em, chúng ta ... vẫn là bạn tốt chứ. Giá»ng anh vẫn chắc nịch như thế, khiến Tư Dao khó mà thoái thác.
Huống chi cô căn cản chẳng muốn thoái thác!
Äi trên con đưá»ng ven hồ Chiêu Dương, Tư Dao thầm ngá»§: Kiá»u Kiá»u, giữa mình và Lâm Mang hết sức trong sáng, mình chỉ gặp anh ấy lần chót, sau đó không dÃnh dáng gì nữa. Cáºu đừng trách mình, và cÅ©ng đừng tìm đến mình nữa.
NghÄ© đến đây cô hÆ¡i sững ngưá»i, bèn tắt máy di động. Mình sợ Ä‘iá»u gì? Sợ Kiá»u Kiá»u gá»i Ä‘iện đến ư? Cô ấy có thể và o mạng QQ, thì cÅ©ng có thể gá»i Ä‘iện thoại chứ gì? Có lẽ đây là lần cuối gặp mặt Lâm Mang, Tư Dao không muốn bị quấy rầy. Cô nghÄ© mình có phần nÆ¡m ná»›p Ä‘a nghi.
Quả thá»±c không thể tưởng tượng nổi: má»™t cô gái đã chết hai tháng trá»i, lại có thể phát tin QQ cho bạn và ngưá»i yêu ngà y trước? Tư Dao cảm thấy mình Ä‘ang sống ở má»™t Ä‘oạn đưá»ng Ä‘á»i đầy chuyện vô lý lại rất mông lung, liệu đến bao giá» má»›i kết thúc đây?
Hiệu trà Thanh Hồ chỉ là má»™t quán trà nhá» không đáng để ý trong khu biệt thá»± cao caaso "ốc đảo quý tá»™c" nà y, ngoà i ưu thế cáºn thá»§y là m bạn vá»›i mầu xanh, thì Ä‘iá»u đáng nói là dân cứ trú ở khu nà y kết giao vá»›i nhau Ä‘á»u chẳng tầm thưá»ng, khách và o uống trà nổi tiếng là " rẩ đẳng cấp", cho nên chỉ sau và i năm ngắn ngá»§i, Thanh Hồ đã trở thà ng má»™t Ä‘iểm đến rất thá»i thượng ở Giang Kinh, ngang tầm vá»›i đưá»ng Bách Gia Thôn toà n các quán bar ở ngoại thà nh phÃa tây thà nh phố; những ngưá»i "thÃch há»c là m sang" còn bà y đặt ra cái câu "Sá»›m trà Thanh Hồ thá»§y, Tối rượu Bách Gia Thôn".
Lam mang gá»i Ä‘iện lúc anh ngồi trên taxi, xe Ä‘ang chạy vá» phà nhà Tư Dao; cô nếu ý kiến hãy đến hiệu trà để gặp mặt lần chót. Hiệu trà sẽ không có những hồi ức, không có khói bếp quen thuá»—c xà o nấu quen thuá»™c , chỉ có hương trà dìu dịu trong là nh; có lẽ sẽ là nÆ¡i rất tốt để ngưá»i ta có thể tÄ©nh tâm nhẹ nhõm đối diện vá»›i hiện tại và tương lai.
Nhưng cũng có thể trái lại. Ai mà biết được?
Tư Dao bước và o, rồi lên tầng hai, Lâm Mang đã ngồi đó, tá»±a và o lan can, ngắm mà n sương khói trên mặt hồ Chiêu Dương dưới bầu trá»i đầy mây xám, trầm tư nghÄ© ngợi. Cô không dám là m gián Ä‘oạn dòng suy nghÄ©, bèn đứng xa xa trong chốc lát, rồi thư thả nhẹ nhà ng bước đến ngồi xuống.
"Anh sẽ nhá»› mãi cái hồ nà y, tuy hôm nay là lần đầu tiên nghiêm túc lặng yên ngắm nhìn nó". Chắc Lâm Mang đã nghÄ© mãi rồi nên má»›i nói ra cái câu có vẻ "văn hoa" mà ngà y trước anh thưá»ng chế nhạo.
"Hiếm khi thấy anh đến sớm như thế nà y!"
"Anh Ä‘ang cố để lại cho em má»™t ấn tượng tốt nhất... ấn tượng cuối cùng. Anh cho rằng từ phÃa ngẫu nhiên, từ nay chúng ta sẽ không gặp nhau nữa. Äây là sá»± tôn trá»ng đối vá»›i Kiá»u Kiá»u, và cÅ©ng là sá»± giải thoát cho cả hai chúng ta". Lâm Mang thẳng thắn nói luôn.
"Vâng, em cÅ©ng nghÄ© thế. Nhưng ... giữa chúng ta... vốn chẳng có gì rà ng buá»™c, sao lại nói là giải thoát gì váºy?"
"Em Ä‘ang tá»± dối mình và dối ngưá»i... hoặc có lẽ, anh đã tá»± mình nói quá nên chăng?" Ãnh mắt Lâm Mang nhìn Tư Dao hÆ¡i xa xăm mÆ¡ mà ng.
Anh rất thông minh. Tư Dao đưa mắt nhìn vá» phÃa hồ. Xa xa, trá»i và nước hòa là m má»™t. "Liệu có thể vẹn cả đôi đưá»ng không? Trong thâm tâm em cÅ©ng có những ý nghÄ©, nó cÅ©ng là nguyên nhân khiến em không vui, nhưng em cÅ©ng hiểu tình cảm cần có sá»± nâng đỡ cá»§a lý tri. Anh cÅ©ng biết, em vừa bước ra khá»i má»™t sai lầm, em không muốn vá»™i và ng Ä‘i đến má»™t xoáy nước khác, nhất là khi em cảm thấy cô aassy... cô ấy ở ngay bên em".
Nghe thấy câu cuối cùng cá»§a Tư Dao, Lâm Mang bá»—ng rùng mình. Sau hồi lâu im lặng, anh nói: "Anh đã thấy yên tâm nhiá»u rồi, anh vốn tưởng mình hoà n toà n biết mất trong lòng em".
"Äâu dá»… gì mà thế được, đây là mối tình đầu cá»§a em".
"Anh cũng thế".
Cả hai im lặng, nhưng không ai cảm thấy ngượng nghịu, há» thư thả uống trà , để cho má»i chuyện xưa cÅ©ng thấm sâu và o lòng như hương trà thanh tao nà y váºy.
"Trước khi anh tốt nghiệp - tức là khi chúng ta chia tay - nếu em có thể lá»±a chá»n lại má»™t lần nữa..." Lâm Mang bá»—ng cưá»i buồn, anh tá»± ngắt lá»i mình. "Vấn đỠnà y quả là không có "chất", chắc là tại anh đã xem phim tình yêu hÆ¡i nhiá»u, nên mụ đầu Ä‘i rồi!"
"Thì có lẽ em sẽ để anh có thêm cÆ¡ há»™i". Tư Dao nói ra ý nghÄ© rất tháºt cá»§a mình.
Lâm Mang ngẩng phắt đầu, mắt anh ươn ướt, giá»ng anh vang lên, dâng cao, thoạt đầu có phần xúc động: "Nếu thế thì sau khi tốt nghiệp anh đã ở lại Giang Kinh, và có lẽ anh đã xây cho chúng ta má»™t tổ ấm tình yêu xinh xắn ở ngay trên bá» hồ nà y. Äây thá»±c ra cÅ©ng chỉ là má»™t Ä‘iá»u ước nho nhỠđã lóe lên khi uống nước suối dưới vách núi Niết Bà n ở núi VÅ© Di..." Anh bá»—ng như trở vá» vá»›i thế giá»›i hiện thá»±c, cưá»i cưá»i tá»± chế nhạo mình, rồi hạ thấp giá»ng nhá» nhẹ:"Thôi, còn nói những chuyện nà y là m gì nữa? Vô Duyên! CHuyện đã qua cả rồi, Ä‘iá»u chúng ta cần là tiến vá» phÃa trước, Ä‘iá»u anh cần là m là sám hối - anh đã yêu Kiá»u Kiá»u, có ý nghÄ© ấy là sai". Nói rồi anh đứng lên chìa tay cho Tư Dao: "Nà o. đã đến lúc phải nói lá»i từ biệt!"
Tư Dao chìa bà n tay giá lạnh ra nhẹ bắt tay anh: "Rá»i khá»i đây anh sẽ dừng ở đâu?"
"Thâm Quyến hoặc Quảng Châu".
"Hà ng là đã thu xếp xong cả chưa? Có cần em đến tiễn anh không?" Tư Dao đã trở vỠvới hiện thực.
"Äể có thể khẳng định quết tâm cá»§a mình, anh đã gá»i hà nh lý ở nhà ga từ trước rồi. Anh mua vé tối nay". Lâm Mang rút ra tấm vé, giÆ¡ lên.
"Anh quết ra Ä‘i à ? Anh là con ngưá»i rất dứt khoát". Cô thầm nghÄ©: Mình lại má»›i nháºn ra má»™t nét đáng yêu cá»§a anh.
"Thực ra anh đã rất hoang mang, nhưng vẫn phải là m thôi.!"
Tư Dao ngẩng nhìn trá»i: "Có Ä‘iá»u lúc nà y má»›i là buổi trưa, anh định là m gì cho hết thá»i gian còn lại?"
"Anh đã nghÄ© rồi, anh sẽ và o đại há»c Giang Kinh Ä‘i má»™t vòng để nhá»› lại những ngà y đã há»c đại há»c. Lẽ ra anh định tối qua và o đó, nhưng khi ăn cÆ¡m xong thì đã quá muá»™n".
Tư Dao hÆ¡i sững sá», cúi đầu nghÄ© ngợi, rồi cÅ©ng mạnh dạn ngẩng đầu lên nhìn và o mắt Lâm Mang: "Em cÅ©ng rất lâu không và o thăm trưá»ng, chúng ta cùng Ä‘i váºy!"
Cho đến táºn khi mà n đêm buôn xuống, Tư Dao vẫn ngầm vui xướng vì mình đã có má»™t quyết định rất hay. Suốt mấy tháng qua, đây là lần đầu tiên có có ná»a ngà y vui vẻ như thế nà y. Äại há»c Giang Kinh đẹp như má»™t vưá»n hoa, tinh khôi và thanh tÄ©nh; má»i nÆ¡i má»i chá»— Ä‘á»u có những ká»· niệm nho nhá» xinh xinh, đó là những hồi ức tuổi xang trong sáng, khiến cô có thể tạm thá»i quên lãng những ná»—i lo gần lo xa. Nhất là bên cạnh cô lại có ngưá»i bạn trai ngà y nà o, ngưá»i yêu đầu tiên, khiến cô cà ng cảm thấy trở vá» chốn xưa lần nà y hết sức nên thÆ¡.
Nhưng cô lại lỠmỠcảm thấy nguy hiểm.
Rất nguy hiểm.
Có quá nhá»u hồi ức đẹp đẽ, nhất là những hồi ức vá» mối tình đầu, Ä‘ang lá»›p lá»›p dồn vá» gợi bao ná»—i bồi hồi, khiến cô mất cảnh giác lúc nà o không biết, chúng là m nhạt nhòa lý trà cá»§a cô.
Lúc sâm sẩm tối, Lâm Mang dừng lại trước khu giả sÆ¡n Thái Hồ cá»§a "Tá» Trúc Lâm", anh đứng đó bất động. Tư Dao cưá»i cưá»i khẽ đẩy anh: "Sao ngây ngưá»i ra thế?"
"Em còn nhớ tên những giả sơn nà y không?"
"Là sinh viên đại há»c Giang Kinh, có ai lại không nhá»›? "Vong Tình Cốc" đúng chưa?"
"Có biết tại sao gá»i là "Vong Tình Cốc" không?"
"Biết chứ! bao nhiêu năm trước có má»™t nữ sinh viên thất tình, Ä‘am quẫn trÃ, chạy đến đây định Ä‘áºp đầu và o giả sÆ¡n tá»± sát. Cô ta có Ä‘áºp đầu và o nhưng lại không chết, rồi bị chấn thương sá» não, thế là quên sạch má»i chuyện quá khứ. Từ đó, các sinh viên thất tình cÅ©ng thưá»ng đến nÆ¡i nà y".
"Ngà y trước anh cÅ©ng từng đến nÆ¡i đâu ngồi suốt đêm cho đến sáng hôm sau. Nhưng rốt cuá»™c những Ä‘iá»u muốn quên thì chẳng thể quên, thế là anh chá»n má»™t tảng đá to xù xì... có Ä‘iá»u, anh không đủ can đảm cho nên chẳng thể chấn thương sá» não mà chỉ bị toạc da đầu phải khâu mấy mÅ©i. Tất nhiên vẫn chẳng thể quên những thứ cần quên!" Lâm Mang kể lại vá»›i má»™t giá»ng dưá»ng như rất nhẹ nhõm.
Tư Dao kinh ngạc: "Kìa, anh đừng nói nữa em sợ lắm. Sao trước kia anh không kể vá»›i em?" Cô ngẩng đầu, đưa tay gạt má»› tóc Ä‘en dà y trên trán Lâm Mang. Nhìn thấy rất rõ má»™t vết sẹo dà i chừng mưá»i phân. Cô thấy rất thương anh.
"Em biết rồi, anh không thich cố ý tá» ra hiên ngang, cÅ©ng không thÃch xin ai thương hại".
"Thảo nà o có má»™t thá»i gian chẳng thấy bóng anh ở trưá»ng, thì ra anh Ä‘ang chữa cho là nh vết thương".
"vết thương trên đầu,cũng là vết thương lòng".
"Sao anh lại rẻ rúng bản thân như thế?"
"Yêu là thế mà , mất cả lý trÃ".
Trá»i đã tối hẳn mà cô không nháºn ra. Cô chỉ mải nghÄ© Ä‘iá»u nà y: yêu, chẳng nhẽ luôn luôn là không còn lý trà nữa?
Lâm Mang đừng đi. Chúng ta hãy là m lại từ đầu!
Nhưng cô vẫn không thể nói nên lá»i. Thá»±c ra khó bá» chịu đựng.
"Lâm Mang..." Hai ngưá»i đã bước ra khá»i cổng trưá»ng đại há»c Giang Kinh. Äã đến lúc chia tay chăng?
"GIỠthì anh phải đi". Lâm Mang gia tay xem đồng hồ. Liệu có phải anh đang bịn rịn không nỡ?
"Cảm Æ¡n em đã Ä‘i vá»›i anh. Anh rrast vui. Anh thấy chúng ta đã chÃn chắn hÆ¡n, và cà ng có là trà hÆ¡n. Anh rát lấy là m mừng".
Phải, anh ấy cà ng lý trà hơn, còn mình thì suýt nữa đã xốc nổi. Sự trừng phạt ghê gớm vì xốc nổi khác rất xa những bà i ca mượt mà . Tư Dao thầm nghĩ rất may mà anh ấy đã giữ được tỉnh táo.
Cô hôn nhẹ và o má anh, từ đây sẽ đôi ngả cách biệt.
Lâm Mang cúi đầu. Kể ra thì, theo phép lịch sự, nam giới nên chủ động hôn má tạm biệt nữ giới mới phải.
Äôi môi quen thuá»™c...
Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng để nói, Lâm mang đừng đi, chúng ta sẽ bắt đầu.
"Lâm Mang..."
Anh chợt sững ngưá»i, lòng Tư Dao bá»—ng hÆ¡i chùng xuống.
Anh mắt Lâm Mang thoáng má»™t nét bất an: "Dao Dao, không hiểu sao... anh cứ cảm thấy... có ngưá»i Ä‘ang nhìn chúng ta".
Äiá»u kì lạ là Tư Dao cÅ©ng cảm thấy như váºy.
Chẳng nhẽ là cô ấy - Kiá»u Kiá»u?
à nghĩ nà y bám chặt lấy con tim Tư Dao.
Lâm Mang nhìn xang gốc cây dương ở bên kia đưá»ng, nÆ¡i bóng tối không có ánh đèn. Má»™t bóng ngưá»i rất quen má»™t cô gái mặc váy trắng Ä‘ang lặng yên đứng đó.
Biết là mình đã bị nháºn ra, cô ta bèn rảo bước tiến sang, từ xa đã nói luôn: "Hai ngưá»i vẫn còn dám... Tôi quả tháºt không còn gì để nói nữa!"
"Kìa, sao lại là Tiểu Mạn?" Tư Dao hoà n toà n không ngá» Thương Tiểu Mạn lại có mặt ở đại há»c Giang Kinh.
"Mình Ä‘ang là m gấp má»™t dá»± án, nên phải vỠđây công tác. Sasngnay, vừa vỠđến sân bay mình đã gá»i Ä‘iện cho cáºu, nhưng cáºu tắt máy. Mình đến ở má»™t khách sạn khá gần hồ Chiêu Dương, từ đó mình tìm đến nhà cáºu, há» nói cáºu Ä‘i vắng, hình như đã đến hiệu trà Thanh Hồ; mình đến đó thì thấy hai ngưá»i Ä‘ang thắm thiết bên nhau..."
"Tức là ... cáºu đã theo dõi bá»n tôi như thế à ?"
"Äừng nói căng như váºy. Mình chỉ muốn là m rõ má»™t dấu há»i lá»›n trong đầu mình bấy lâu, liên quan đến sá»± sinh tá» cá»§a má»™t cô bạn. CÅ©ng may, mình không nhá»c công vô Ãch, mình đã tìm ra câu trả lá»i" Äôi mắt Tiểu Mạn rá»±c lên má»™t nét phấn ná»™.
"Dù cáºu đã nhìn thấy gì, thì cÅ©ng chỉ như cáºu đã tưởng tượng mà thôi. Giữa hai chúng tôi chỉ đơn thuần là ..."
"ÄÆ¡n thuần đến mức chỉ là hôn thôi? Còn nắm tay, vuốt ve thì... Hai ngưá»i có thể che dấu được nhưng con mắt tôi không nhầm đâu! Sau đây sẽ tiến đến đâu, thì khó mà đoán trước phải không?"
Tháºt sá»± là không như Tiểu Mạn tưởng tượng đâu,. Mình có thể giải thÃch được tất cả..." Tư Dao trà o nước mắt.
"Cáºu không có nghÄ© vụ phải thuyết phục mình, mà là phải giải thÃch vá»›i Kiá»u Kiá»u!" Tiểu Mạn thét lên inh á»i, nước mắt già n gụa.
"Tiểu Mạn hãy bình tĩnh nà o!" Lâm Mang lên tiếng.
"Vâng, tôi không bình tÄ©nh bằng anh. Ngưá»i yêu anh vừa chết được hai tháng anh đã hẹn hò vá»›i ngưá»i tình cÅ©! Anh quá bình tÄ©nh, tôi khâm phục rồi! ÄÆ°á»£c chưa?" Cô nói Lâm Mang hết nước hết cái. Tư Dao nghÄ©, Tiểu Mạn phản ứng thế nà y cÅ©ng là điá»u dá»… hiểu, nhưng vẫn là có phần quá khÃch.
"Äây không phải hẹn hò gì cả!" Lâm Mang biện bạch, nhưng quả tháºt là rất khó.
"Thế thì tại sao anh không nằm vùng ở Thượng Hải phồn hoa mà lại quay vỠvới Tư Dao?"
"Bởi vì... Chỉ có một và i câu, anh khó mà nói rõ được với em".
"Nhưng có thể nói rõ với Tư Dao chứ gì?" Tiểu Mạn đã hơi bình tĩnh trở lại, nhưng vẫn rất tức tối.
Tư Dao rất hối háºn, vẫn thấy mình vô tá»™i, nhưng lại chẳng biết phải giải thÃch vá»›i Tiểu Mạn ra sao vá» những việc mà cô ta đã nhìn thấy, đà nh chá» khi tất cả đã bình tÄ©nh trở lại sẽ nói sau váºy. Cô ôn tồn nói: "Tiểu Mạn nên tin ở mình".
"Cáºu thừa biết, tôi thuá»™c phái lãng mạn dỉnh cao, luôn luôn tin ở tình yêu cao đẹp, nhưng giỠđây... tôi không biết tin ở cái gì nữa, quá phức tạp". Tiểu Mạn hết nhìn Tư Dao lại nhìn Lâm Mang, ngán ngẩm lắc đầu. Tư Dao cÅ©ng thấy sá»± hoang mang nà y cá»§a cô bạn không phải là không có lý.
"Dù phức tạp đến mấy, mình cÅ©ng có thể giải thÃch. Cáºu nói xem, có phải chuyện nà y là nguyên nhân để cáºu đến Giang Kinh không?"
Tiểu Mạn thở dà i thưá»n thượt: "Äúng là mình có vì má»™t dá»± án cá»§a đơn vị, nhưng chá»§ yếu là , mình... Cáºu đừng cho là mình bịa chuyện linh tinh, tối qua mình... nháºn được QQ cá»§a Kiá»u Kiá»u!"
Tư Dao kêu "ôi..." rồi liếc nhìn Lâm Mang.
"Cô ấy... nói gì?" Lâm Mang khẽ há»i. "Mình muốn được biết từng câu".
"Là m bá»™ quá nhỉ?" Tiểu Mạn nguýt má»™t cái, rồi nói là nhÃ: "Kiá»u Kiá»u nói là ... rất nhá»› gã khốn kiếm Lâm Mang, nhưng... lại nói là ... không tìm thấy trái tim Lâm Mang".
"Nói thế là ý gì?" Có lẽ Tiểu Mạn cho rằng Lâm Mang thừa hiểu nhưng vẫn cố mà há»i câu nà y.
"Lúc đó tôi cÅ©ng không hiểu là ý gì, nhưng sau khi đã bá»›t sợ, tôi bèn há»i thêm. Kiá»u Kiá»u yêu cầu tôi phải vá» ngay Giang Kinh thì sẽ tìm thấy trái tim cá»§a Lâm Mang. Tôi đã tìm thấy nhưng e rằng đó không phải là trái tim mà Kiá»u Kiá»u muốn có". Tiểu Mạn hÆ¡i thẫn thá», dưá»ng như thấy tiếc nối cho Kiá»u Kiá»u.
"Tiểu Mạn tin hay không thì tùy, tôi đã mua vé tầu há»a Ä‘i Thâm Quyến tối nay. Cho nên má»i suy Ä‘oán cá»§a Tiểu Mạn Ä‘á»u là vô căn cứ. Tôi hoà n toà n không hổ thẹn vá»›i lương tâm, xin nói rằng tối nhất định không để cho Kiá»u Kiá»u ở cõi xa xăm phải buồn tá»§i". Lâm Mang nói rất đưá»ng hoà ng, thẳng thắn, Tiểu Mạn dưá»ng nhữ cÅ©ng Ä‘ang dần bị thuyết phục.
"Nhưng, là ngưá»i đứng ngoà i quan sát, tôi thấy hai ngưá»i vẫn quá thân máºt thì phải? Dao Dao ạ, mình tháºt sá»± có cảm giác rằng Kiá»u Kiá»u vẫn Ä‘ang ở bên chúng ta". Giá»ng Tiểu Mạn run run. Cô vẫn hay tin những chuyện ma quái nà y ná», bá»—ng nháºn được QQ cá»§a Kiá»u Kiá»u, chắc chắn cô rất sá»ng sốt.
Tư Dao gáºt đầu: "Chẳng giấu gì cáºu, mình không chỉ nháºn được QQ cá»§a Kiá»u Kiá»u mà còn nhìn thấy và nói chuyện vá»›i cáºu ý nữa! Mình cứ tưởng đó chỉ là ảo giác, nhưng nghe Lâm Mang kể vá» chuyện tương tá»±, mình má»›i biết thá»±c gia không đơn giản là thế". Tư Dao thấy mình cÅ©ng đã bình tÄ©nh trở lại, cô cà ng cảm kÃch Lâm Mang vì anh đã rất lý trÃ.
Máy di động đặt trong túi xách cá»§a Tiểu Mạn reo chuông, là má»™t Ä‘oạn nhạc bà i hát; Tư Dao nghe thấy quen quen nhưng không nhá»› ra được tên bà i hát hoặc là cá»§a ai sáng tác. Tiểu Mạn mở ra nghe, vâng vâng mấy câu, rồi tắt máy. Cô nói vá»›i Tư Dao và Lâm Mang: "Là má»™t đồng nghiệp cá»§a tôi, chúng tôi có việc phải bà n vá» mấy dá»± án; tôi phải Ä‘i đây... Hai ngưá»i nên liệu sao cho phải, chá»› nên mÆ¡ hồ!"
Äã ngồi và o taxi, Tiểu Mạn hình như nhá»› ra chuyện gì, cô nhanh tay hạ cá»a kÃnh xuống; "Dao Dao, chúng ta phải nghÄ© cách để cho Kiá»u Kiá»u được an nghỉ, vÄ©nh viá»…n an nghỉ. phải không?"
Tư Dao và Lâm Mang đứng đó im lặng má»™t lát, Lâm Mang cất tiếng trước: "Anh phải Ä‘i tháºt rồi, tầu há»a chẳng thể chá» tôi. Hãy giữ sức khá»e!" Rồi anh giÆ¡ tay vẫy taxi.
Vâng, em cũng mong anh hãy giữ gìn.
Liệu còn có ngà y tái ngộ không?
Khi Tư Dao nói ra mấy câu nà y thì chiếc taxi chở Lâm Mang đã chạy xa rồi.
Cô chỉ còn biết tá»± há»i mình.
Câu há»i tháºt ngu xuẩn. Lâm Mang đã nói rằng hai ngưá»i không thể gặp lại nhau nữa để cho Kiá»u Kiá»u được an á»§i kia mà !
Câu nói cá»§a Tiểu Mạn trước lúc Ä‘i dưá»ng như đã hà m chứa câu trả lá»i. CHỉ cần tìm cách để cho Kiá»u Kiá»u được an nghỉ, vÄ©nh viá»…n an nghỉ, thì cuá»™c sống má»i ngưá»i sẽ được tươi sáng.
Nhưng phải là m thế nà o thì Kiá»u Kiá»u má»›i có thể vÄ©nh viến anh nghỉ?
Kiá»u Kiá»u, mình rất có lá»—i vá»›i cáºu, ý chà cá»§a mình rất yếu á»›t, mình rất hay hà nh động theo cảm tÃnh; sá»± cố chấp chẳng ra sao cá»§a mình ở Tân Thưá»ng Cốc và hang Tháºp Tịch đã khiến cáºu gặp phải nguy hiểm, mình lại không đủ sức mạnh để cứu cáºu thoát khá»i bà n tay tá» thần; cảm giác mÆ¡ mà ng cá»§a mình đối vá»›i Lam Mang đã khiến cáºu trên đưá»ng xuống suối và ng vẫn phải băn khoăn.
NghÄ© đến Ä‘iá»u cuối cùng nà y, Tư dao thất tháºt hão huyá»n nhưng lại rất thá»±c. mình đã tháºt sá»± tin và o những thứ ở ngoà i logic và thế giá»›i tá»± nhiên. Nhưng, đâu có thể trách gì mình?
Kiá»u Kiá»u, cáºu có thể an nghỉ sao được?
Tà i sản của ♥huytuandc♥
11-08-2008, 11:04 AM
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥♥Mơ ước nhỠnhoi♥ ♥1 vợ 2 con 3 tầng 4 bánh du lịch khắp 5 châu♥
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
Chương 14
PHIÊN BẢN HOÀNG DƯỢC SƯ VÀ CON CÓC LÕI ÄỜI
Tư Dao vừa Ä‘i má»™t cách vô định, vừa vắt óc suy nghÄ©. Cô dừng lại trước má»™t quán Internet cạnh cổng trưá»ng, cô chợt nảy ra má»™t ý liá»n láºp tức là m ngay.Mở quán Internet ở gần trưá»ng đại há»c đúng là thượng sách, những cô cáºu thanh niên trà n trá» sức sống chưa biết nên xả bá»›t và o đâu, tấp náºp và o ra như nước chảy; nhất là sau cháºp tối thì quán net "chui" bé tẹo nà y cháºt kÃn ngưá»i ngồi. May sao Tư Dao và o đúng lúc vừa có má»™t máy trống.
Những hồi ức thá»i đại há»c lên mạng ở quán Internet lại trở vá» vá»›i cô.
Tư Dao liếc nhìn ngưá»i con trai ngồi cạnh, anh ta Ä‘ang xem tiểu thuyết trên mạng, vừa xem vừa cưá»i ngá»› ngẩn. Cô há»i nhá»: "Mình muốn nhá» bạn chỉ cho và i trang web, chắc là trong phiá»n nhiá»u chứ?"
Anh chà ng nhìn thấy Tư Dao đẹp ngá»i ngá»i, ăn mặc hợp thá»i trang, tưởng là má»™t em Lâm Äại Ngá»c từ trên trá»i rÆ¡i xuống, láºp tức phấn chấn nói ngay: "Bạn há»i đúng ngưá»i rồi đấy, biệt hiệu cá»§a tôi là "Những trang và ng Internet", không có trang web nổi tiếng nà o mà tôi không biết".
"Thế thì tốt quá, xin há»i bạn, tôi có sở thÃch vá» các loại chuyện ma quá»·, mê tÃn dị Ä‘oan, thì nên tìm ở địa chỉ nà o?"
Anh ta dùng ngón tay gõ gõ lên đầu mấy cái: "Äể tôi quét má»™t lượt trong bá»™ não ngu ngốc nà y má»™t chút đã, rồi nháºp lệnh tìm kiếm... Äây, đã có kết quả tìm kiếm, vấn đỠnà y chẳng có gì ghê gá»›m, đáp án rất đơn giản. Nếu bạn chỉ thÃch loại truyện ma quái thì những trang như Huyá»n Di Quái Äà m cá»§a Tân Lãng, Truyện Ma Liên Bồng cá»§a Thiên Nhai hoặc Không Gian Linh Dị cá»§a Sưu Hồ Ä‘á»u rất khá; nhưng ở hai diá»…n đà n Thiên Nhai và Sưu Hồ, bạn còn có thể thảo luáºn vá»›i các "đại sư" ở đó vỠâm dương bát quái, xem tướng Ä‘oán số, ngÅ© hà nh phong thuá»·, giải Ä‘oán giấc mÆ¡, kiếp trước kiếp sau; bạn chỉ cần nêu đỠnghị thì phần lá»›n là sẽ có ngưá»i giải đáp cho".
"Rất cảm Æ¡n". Tư Dao cÅ©ng không phải là ngưá»i mù má» vá» mạng nên láºp tức bắt đầu truy cáºp và o trang web "Không gian ảo Thiên Nhai".
"Không há»i gì nữa à ?" "Những trang và ng Internet" hÆ¡i thất vá»ng, anh ta nghÄ© không biết nên má»i cô em nà y Ä‘i uống cà phê hay tặc lưỡi má»i Ä‘i ăn cÆ¡m.
"Nếu bạn chưa Ä‘i ngay, nếu tôi nghÄ© ra Ä‘iá»u gì thì sẽ lại há»i". Tư Dao "đánh hÆ¡i" được sá»± thất vá»ng cá»§a anh ta, nhưng lúc nà y Ä‘ang rất chuyên tâm nên cô không nghÄ© ngợi nhiá»u.
"Kỳ lạ, tháºt quá là kỳ lạ..."
"Sao thế?" Ngược lại, Tư Dao thấy anh ta mới là rất kỳ lạ.
"Bạn mặc quần áo hà ng hiệu, trang Ä‘iểm tinh tế, đồ trang sức đắt tiá»n, kiểu tóc Ä‘ang thịnh hà nh, phong thái trang nhã, nói năng ngá»t ngà o, từ đầu đến chân tÃnh ra Ãt nhất cÅ©ng phải và i ngà n tệ. Kiểu sinh viên như thế nà y ở trong trưá»ng, thưá»ng có máy tÃnh xách tay, thoải mái ngồi ở ký túc xá, còn bạn sao lại "vất vưởng" ngoà i đưá»ng, lên mạng công cá»™ng cùng vá»›i bá»n nghèo kiết xác chúng tôi?"
Tư Dao dù tâm trạng Ä‘ang rối bá»i nhưng suýt nữa vẫn bị anh sinh viên nà y là m cho báºt cưá»i, liá»n thuáºn miệng nói liá»u: "Hết cách rồi, vì thằng con 12 tuổi cá»§a tôi chiếm máy để chÆ¡i game, tôi đà nh phải lang thang ra đưá»ng".
Anh ta láºp tức đần mặt ra, ngồi đỠđẫn má»™t lúc lâu còn Tư Dao thì đã đăng ký xong thà nh viên trên mạng Thiên Nhai, nhấp chuá»™t và o diá»…n đà n "Truyện Ma Liên Bồng", chuẩn bị gá»i tin nhắn.
"Bạn tháºt biết nói đùa, là m tôi ngá»› ra mất má»™t lúc". Anh ta xem chừng cÅ©ng thông minh, cưá»i cưá»i rồi đứng dáºy đưa ra má»™t tấm danh thiếp cho Tư Dao: "Không là m phiá»n bạn nữa, tôi cÅ©ng chẳng có năng lá»±c gì, chỉ hiểu chút Ãt vá» máy tÃnh, nếu con trai bạn lỡ là m há»ng máy tÃnh thì có thể gá»i Ä‘iện cho tôi".
Tư Dao cúi xem tấm danh thiếp, anh ta tên là Trương Sinh, "Nghiên cứu sinh khoa công nghệ thông tin Viện khoa há»c tá»± nhiên, Äại há»c Giang Kinh".
"Kỳ lạ, tháºt quá là kỳ lạ..." Câu nà y lại đến lượt Tư Dao thốt ra. "Anh Ä‘ang há»c nghiên cứu sinh vá» máy tÃnh, dù không có máy tÃnh cá nhân, nhưng chẳng lẽ ở Văn phòng khoa hay Phòng máy không kè kè máy tÃnh cho anh dùng hay sao mà phải ra đây lên mạng cùng má»™t ngưá»i "mù" máy tÃnh như tôi?"
Trương Sinh cưá»i: "Tôi chá»§ yếu dùng máy tÃnh ở văn phòng khoa, tuy nhiên tôi thứ bảy là buổi bảo dưỡng hệ thống mạng trong khoa, trước ná»a đêm thì không thể nà o dùng được nên đà nh phải ra đây".
Anh chà ng nà y tháºt kỳ lạ, nói xong là quay đầu Ä‘i luôn, giống như chợt không còn hứng thú nói chuyện vá»›i cô gái đẹp ngá»i ngá»i nà y nữa.
Có lẽ, Ä‘iá»u đó cho thấy là anh ta thông minh. Lúc nà y, Tư Dao có thể táºp trung suy nghÄ© xem nên viết tin gá»i lên diá»…n đà n như thế nà o.
Tên nick cá»§a cô là "Yêu Yêu (1)", chá»§ đỠcá»§a bà i post lên là "Xin được giúp đỡ: ngưá»i bạn đã chết vẫn gá»i tin nhắn QQ":
"Xin há»i các báºc cao nhân trên diá»…n đà n, hÆ¡n hai tháng trước, má»™t ngưá»i bạn gái thân thiết cá»§a tiểu nữ qua Ä‘á»i vì má»™t sá»± cố bất ngá», nhưng gần đây tôi lại nháºn được tin nhắn cá»§a MM (2) nà y qua mạng QQ, tôi còn thưá»ng xuyên trông thấy cô ấy, nhưng vì Ä‘á»u là và o lúc đêm khuya nên không thể xác định được là thá»±c hay là ảo giác. Trước khi cô ấy mất, giữa chúng tôi vẫn còn má»™t chút hiểu lầm chưa giải toả được, liệu có phải vì nguyên nhân nà y không? Phải là m thế nà o để cho linh hồn nà y được an nghỉ? Tôi tháºt sá»± rất sợ".
Cuộc sống của Tư Dao lại khôi phục được sự bình lặng.
Hôm Lâm Mang ra Ä‘i, đêm ấy Kiá»u Kiá»u không còn xuất hiện ở ngoà i cá»a sổ phòng cô, cÅ©ng không xuất hiện trên mạng QQ. Có lẽ, từ nay tất cả sẽ trở vỠđúng quỹ đạo cá»§a nó.
Ngà y thứ hai vẫn thưá»ng báºn rá»™n nhất, khi hết giá» là m vá» nhà đã là đêm khuya, cô láºp tức mở máy tÃnh, và o trang "Truyện Ma Liên Bồng" cá»§a Thiên Nhai, đến trang 3 má»›i tìm thấy mẩu tin nhắn cá»§a mình, chỉ có lèo tèo và i dòng phản hồi:
"Nếu là vì vấn đỠTiá»n thì đốt và ng mã, nếu vì vấn đỠTình thì đốt hình nhân".
"Sao lại vì chuyện Tình được? LZ và bạn cô ấy Ä‘á»u là nữ, trừ phi là GL". (LZ: từ chuyên dùng trên mạng, chỉ ngưá»i đầu tiên mở chá»§ đỠthảo luáºn trên diá»…n đà n; GL là viết tắt cá»§a Girl''s Love - chỉ đồng tÃnh luyến ái cá»§a hai nữ)
"Äá» nghị Ä‘á»c tác phẩm cá»§a chá»§ nghÄ©a Mark".
"Äi viện, xin khám ở khoa thần kinh".
Toà n các thứ linh tinh bát nháo! Tư Dao tức tối đóng trang đó và o, rồi lại giáºn dữ mở ra, gá»i thêm má»™t tin nhắn khác:
"Tôi tháºt sá»± nghiêm túc xin trợ giúp, các vị cÅ©ng nên tá» tế hÆ¡n má»™t chút được không? Mong được cao nhân giúp đỡ".
Cô ngán ngẩm Ä‘i xuống dưới nhà , chợt nhá»› ra chưa chuẩn bị gì cho bữa tối, muá»™n thế nà y rồi cÅ©ng không thể nấu nướng gì. Con mèo Linda thế mà sướng, đã có thức ăn tổng hợp cá»§a mèo, khá»i phải khổ sở vì chế biến nà y ná». "Thức ăn tổng hợp" cá»§a ngưá»i, trước hết phải nghÄ© đến mì ăn liá»n. Hôm nay đến lượt mình ăn!
Phòng khách không báºt đèn, trong bếp cÅ©ng tối om, nhưng Tư Dao vừa Ä‘i xuống đã nhìn thấy ngay má»™t bóng Ä‘en ngồi trong đó.
Cô tá»±a ngưá»i và o tay vịn cầu thang, chưa dám bước tiếp. Chẳng lẽ lại là cô ta?
"Tôi đây mà , đừng sợ". Tiếng Lịch Thu vang lên từ trong bóng tối.
Tư Dao thở phà o: "Tôi có thể báºt đèn không?"
"ÄÆ°á»£c, tôi đã Ä‘eo kÃnh râm rồi!"
Tư Dao báºt đèn, quả nhiên Lịch Thu đã Ä‘eo cặp kÃnh râm. Cô nói: "Chị Thu ạ, trước đây tôi Ä‘á»c má»™t cuốn tạp chà viết là những ngưá»i có là n da quá trắng thì mắt thưá»ng dị ứng vá»›i ánh nắng mặt trá»i, hình như là vì nguyên nhân sắc tố gì đó, tôi láºp tức nghÄ© ngay đến chị, chị là ngưá»i trắng nhất trong số những ngưá»i tôi đã gặp".
"Tôi không nói dối cô, đúng không? Thá»±c ra là rất bất tiện, luôn phải Ä‘eo kÃnh râm hoặc kÃnh đổi mà u... Cô lại quên chuyện bữa ăn phải không? Mì ăn liá»n thì đâu có dinh dưỡng? Tôi cÅ©ng đã nói vá»›i Lâm Nhuáºn bao nhiêu lần, dù còn trẻ khoẻ nhưng không thể lÆ¡ là việc ăn uống được. Tối nay tôi là m cÆ¡m tháºp cẩm, vẫn còn má»™t ná»a chưa dùng đến, cô ăn Ä‘i, đừng giữ kẽ". Lịch Thu đã trông thấy gói mì trong tay Tư Dao.
Tư Dao từ lâu đã không còn cảm giác "không ăn thức ăn cá»§a nhân gian" đối vá»›i Lịch Thu, cô chỉ thấy gần gÅ©i và cảm động: "Thế thì lại ăn không cá»§a chị rồi! Từ nay, má»—i lần ăn cÆ¡m cá»§a chị nấu, tôi sẽ vạch lên tưá»ng, để cuối năm đếm xem có bao nhiêu vạch, sẽ xin cảm Æ¡n chị gấp bá»™i".
Lịch Thu tươi cưá»i, má»™t vẻ đẹp thoát tục khiến Tư Dao cÅ©ng phải nhìn ngÆ¡ ngẩn.
Má»™t mỹ nhân tuyệt sắc thế nà y, sao lại không có lấy má»™t ngưá»i bạn trai? Tháºm chà chưa ai nhìn thấy lần nà o.
Có nên há»i không nhỉ? Äó là chuyện riêng tư. Bây giá» nếu có ngưá»i tò mò vá» thế giá»›i tình cảm cá»§a mình, chắc mình sẽ châm biếm nói mát và lạnh nhạt ngay.
"Chị đang uống sữa à ? Có phải vẫn chê mình chưa đủ trắng trẻo hay sao?" Tư Dao nói đùa, rồi ra lò vi sóng để hâm cơm.
"Trước khi ngủ uống một chút sữa, sẽ ngủ ngon, ngà y mai có tiết đầu".
"Chẳng lẽ... chị cũng khó ngủ à ?"
"Äúng thế, nhất là gần đây, nà o gió nà o mưa, đôi lúc khó tránh khá»i đêm khuya trằn trá»c".
"Chị có tin những chuyện siêu tự nhiên không?"
"Tôi... sao thế, sao lại há»i câu nà y?" Chắc chắn sau cặp kÃnh Ä‘en cá»§a Lịch Thu là đôi mắt thăm dò, phá»ng Ä‘oán.
"Không... không có gì, gần đây những loại truyện như váºy trên thị trưá»ng nhiá»u vô kể. Có lúc tôi liên tưởng đến những Ä‘iá»u mình đã trải qua. Chị cÅ©ng đã biết, có nhiá»u thứ tôi cảm thấy rất tháºt, không có vẻ gì là ảo giác".
"Thá»±c ra... tôi cÅ©ng không biết. Vá» phÃa mình, tôi rất tin ở trá»±c giác cá»§a tôi, tôi là ngưá»i rất coi trá»ng ý kiến chá»§ quan".
Tư Dao vừa "nghiá»n ngẫm" món cÆ¡m tháºp cẩm, vừa "nghiá»n ngẫm" những lá»i nói cá»§a Lịch Thu.
Ä‚n cÆ¡m xong, Tư Dao lại và o mạng Thiên Nhai, thấy có thêm và i dòng hồi đáp bên dưới tin nhắn xin trợ giúp cá»§a mình, trong đó, Ä‘oạn do má»™t ngưá»i ký tên là "Con cóc lõi Ä‘á»i" viết: "Äến nhà thá» Thiên Chúa giáo, và o phòng sám hối, nói ra những Ä‘iá»u Ä‘ang ức chế trong lòng, dù bạn không có gì sai, cứ xin Chúa tha thứ cho lá»—i lầm là được. Bà ná»™i tôi nói vá»›i tôi như váºy". Chữ "bà ná»™i tôi" ở câu cuối khiến Tư Dao vui vui, rõ rà ng là ngưá»i bạn trên mạng nà y rất chất phác giản dị.
Má»™t Ä‘oạn hồi đáp khác lại vô cùng thu hút Tư Dao: "Äiá»u mà ngưá»i bạn cá»§a bạn cần, là đối thoại, giao lưu tình cảm, dù là QQ trên mạng, hay ảo giác cá»§a bạn, Ä‘á»u là hư ảo mà thôi. Bạn có thể cảm thấy cô ấy, nhưng trên thá»±c tế lại không có sá»± kết nối tháºt sá»±. Muốn gỡ nút phải tìm ngưá»i thắt nút, bạn nhất định phải trá»±c tiếp đối thoại vá»›i cô ấy để xoá bá» má»i hiểu lầm, tháºm chà không chừng bạn sẽ nháºn ra rằng sá»± "hiểu lầm" mà bạn tưởng, thá»±c chất lại không phải là nguyên nhân khiến cô ấy liên tiếp xuất hiện. Nếu bạn muốn biết là m thế nà o để đối thoại trá»±c tiếp vá»›i cô ấy, có thể để lại tin nhắn trong trang nà y cho tôi, chúng ta chat vá»›i nhau trên QQ, vì tôi không muốn phát tán chuyện mê tÃn ở đây".
Ký tên "Phiên bản của Hoà ng Dược Sư (3)"
Váºy là cÅ©ng có và o đúng trá»ng tâm.
Tư Dao xem lại má»™t lượt Ä‘oạn hồi âm cá»§a Hoà ng Dược Sư, cà ng xem cà ng thấy có lý. Việc Kiá»u Kiá»u ở trong mạng và ngoà i cá»a sổ hình như chỉ do mình tá»± hù doạ mình, không phải là sá»± kết nối thá»±c sá»±, dù nói gì vá»›i "cô ấy" thì cÅ©ng là vô Ãch. Nhưng còn việc "kết nối thá»±c sá»±" thì phải tiến hà nh như thế nà o?
Mạng chat QQ báºt sáng, tên nick ngưá»i gá»i là "Hoà ng Dược Sư".
Yêu Yêu: Tại sao lại là Phiên bản? (Câu đầu tiên Tư Dao há»i liên quan đến bút danh trên mạng Thiên Nhai cá»§a ngưá»i nà y).
Hoà ng Dược Sư: Tôi vừa già vừa quê mùa.
Yêu Yêu: Khiêm tốn quá mức là kiêu ngạo.
Hoà ng Dược Sư: Tôi còn chưa kịp nói: một nét riêng biệt của phiên bản Hoà ng Dược Sư là thực sự cầu thị.
Yêu Yêu: Trước hết xin cảm Æ¡n hồi âm cá»§a bạn, và xin há»i là m thế nà o để kết nối vá»›i ngưá»i bạn đã chết ấy?
Hoà ng Dược Sư: Äiểm mấu chốt là giữa bạn và cô ấy đã gặp phải chuyện gì?
Yêu Yêu: Tôi có thể kể sơ lược một chút vỠbối cảnh.
Hoà ng Dược Sư: Không cần, chuyện riêng tư của bạn tôi không muốn biết, đây là nguyên tắc của tôi.
(Tư Dao khẽ kêu "Tốt quá")
Yêu Yêu: Váºy bạn sẽ chỉ dẫn cho tôi như thế nà o?
Hoà ng Dược Sư: Tôi cảm nháºn rằng bạn rất thông minh, xin cho bạn biết đại thể là thế nà y. Phần lá»›n những linh hồn ngưá»i chết không lang thang ở chân trá»i góc bể mà chá»§ yếu táºp trung ở nÆ¡i an táng há». Những thứ bạn trông thấy chỉ là ảo giác, là những dấu ấn vá» há» lưu lại trong não bạn.
Yêu Yêu: Hình như tôi không được thông minh như bạn nói, có thể cho biết cụ thể hơn không?
Hoà ng Dược Sư: Äà nh phải há»i bạn má»™t vấn đỠtương đối cụ thể.
Hoà ng Dược Sư: Bạn nói nháºn được tin nhắn cá»§a cô ấy, váºy đã tra địa chỉ IP chưa? Có phần má»m có thể dùng được.
Yêu Yêu: Không ngá» anh lại là má»™t cao thá»§ vá» máy tÃnh, đã tra rồi, đó là IP động, gá»i từ công ty truyá»n thông Thượng Hải.
Hoà ng Dược Sư: Bạn quá khen rồi, ông Äông Tà nếu còn sống trên Ä‘á»i, trình độ máy tÃnh nhất định cao hÆ¡n tôi. Nếu tin nhắn gá»i từ Thượng Hải thì tôi gần như có thể Ä‘oán được ngưá»i bạn ấy được chôn ở Thượng Hải.
Yêu Yêu: Khâm phục ING
Hoà ng Dược Sư: Tôi còn có thể đoán rằng, hoặc là bạn có mặt lúc cô ấy sắp chết, hoặc là bạn nhìn thấy thi thể cô ta.
Yêu Yêu: Tiếp tục khâm phục ING Cả hai Ä‘iá»u nà y Ä‘á»u đúng vá»›i tôi.
Hoà ng Dược Sư: Trước và sau khi chết, linh hồn con ngưá»i thoát ra, có má»™t phần năng lượng sẽ xâm nháºp và o não má»™t ai đó, nằm vùng trong đó. Nếu "chá»§ nhà " có Ä‘iểm yếu, và dụ như tâm trạng rối loạn, nhá»› thương ngưá»i chết v.v... năng lượng nà y sẽ gây ra ảo giác, má»i ngưá»i thưá»ng bảo "gặp ma", chÃnh là do nguyên nhân nà y. Vì những lần nhìn thấy Ä‘á»u là ảo giác, nêu bạn không thể nà o trá»±c tiếp giao lưu vá»›i cô ta.
Yêu Yêu: Hiểu rồi, ý bạn là , tôi nên ra mộ để nói chuyện với cô ấy.
Hoà ng Dược Sư: Nói đúng hơn là , bất kỳ nơi nà o có kỷ niệm vỠcô ta.
Yêu Yêu: Còn cần thứ gì khác không? Äốt và ng mã, tiá»n giấy? Cúng bái gì đó?
Hoà ng Dược Sư: Nếu Hoà ng Dung (4) há»i Hoà ng Lão Tà vá» chuyện nà y, ông ta sẽ đáp thế nà o?
Yêu Yêu: NO! Anh bắt chẹt tôi, hạ thấp ngôi thứ của tôi.
Hoà ng Dược Sư: Äừng quên tôi là Phiên bản Hoà ng Dược Sư.
Yêu Yêu: Vừa già vừa quê mùa?
Hoà ng Dược Sư: Chúc thuáºn buồm xuôi gió.
Anh chà ng "vừa già vừa quê mùa" nà y tháºt dứt khoát, vừa kết thúc cuá»™c chat liá»n thoát khá»i mạng QQ ngay. Gần như đồng thá»i, má»™t dòng tin khác chuyển đến, chÃnh là "Con cóc lõi Ä‘á»i".
Yêu Yêu: Cảm Æ¡n bạn đã đáp lá»i, tiếc rằng tôi không phải tÃn đồ Thiên Chúa giáo, Chúa sẽ không để ý đến tôi đâu. 55555 (hu hu hu)
Con cóc: Bà tôi bảo, Chúa quan tâm đến tất cả má»i ngưá»i, giống như bà ná»™i thì yêu thương tất cả cháu trai cháu gái.
Yêu Yêu: Ngoà i ra tôi cÅ©ng không biết phải sám hối như thế nà o, cảm thấy mình không há» phạm tá»™i, rất nhiá»u chuyện do sai lệch thông tin, Ä‘á»u là sá»± hiểu lầm.
Con cóc: Bà tôi nói, con ngưá»i ai cÅ©ng có tá»™i, dù là không phạm tá»™i nhưng không tránh khá»i chỉ nghÄ© cho mình, có lòng đố kỵ, có dục vá»ng do yêu thÃch mà sinh ra, gây nên tổn hại bởi sÆ¡ suất, những thứ đó Ä‘á»u là tá»™i cả.
Yêu Yêu: Bạn là ai váºy? Có phải bạn đã biết tôi không?
Con cóc: Tôi? Tôi không biết bạn, xin bạn đừng vÆ¡ và o, chá»› nghÄ© là tôi Ä‘ang nói bạn. Vì những câu ấy dùng cho tất cả má»i ngưá»i, kể cả tôi, tháºm chà cả những ngưá»i có phẩm chất cao thượng mà chúng ta từng biết. Co biết tổng thống Mỹ Cater chứ?
Yêu Yêu: Tôi há»c hà nh kém cá»i, nhưng cÅ©ng biết.
Con cóc: Ông ta là má»™t tÃn đồ CÆ¡ đốc giáo cá»±c kỳ ngoan đạo, trong thá»i gian đương nhiệm, có thể coi ông ấy là má»™t vị tổng thống quan tâm nhất đến ngưá»i nghèo từ trước tá»›i nay, sau khi vá» nghỉ, ông ấy vẫn là m rất nhiá»u việc công Ãch. Có rất nhiá»u ngưá»i kÃnh phục ông, nhưng ông ấy thừa nháºn là mình phải thưá»ng xuyên đấu tranh vá»›i những dục vá»ng cá»§a chÃnh mình.
Yêu Yêu: Äi sám hối, sẽ có Ãch tháºt chứ?
Con cóc: Tôi chưa bao giỠgặp phải vấn đỠkhó khăn nhưng của bạn, nên không biết; nhưng bạn cứ thỠxem, nà o có mất gì đâu!
Yêu Yêu: Tôi sẽ thá».
Con cóc: Tôi hiểu, bạn đang "có bệnh thì vái tứ phương", ngay cóc nói mà cũng tin.
Yêu Yêu: Ừ nhỉ, cóc toà n tiết ra chất độc.
Con cóc: Tá»± mình bảo vệ mình, nhưng lại thuá»™c loà i có Ãch, chúng tôi cÅ©ng giống bá»n ếch xanh, ăn muá»—i, bảo vệ mùa mà ng.
---------------
(1) Chữ Yêu, nghĩa là yêu quái.
(2) Cô gái, cô em.
(3) Hoà ng Dược Sư (biệt hiệu Äông Tà ): má»™t nhân váºt trong truyện võ hiệp Anh hùng xạ Ä‘iêu, tác giả Kim Dung.
(4) Nhân váºt trong Anh hùng xạ Ä‘iêu, con gái cá»§a Hoà ng Dược Sư.
Tà i sản của ♥huytuandc♥