 |
|

11-08-2008, 11:25 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 24
Äịnh mệnh khó thoát
9h ngà y 11 tháng 6
“Diệp Hinh, em nhìn xem ai đến đây nà y!†Cô y tá tươi tỉnh gá»i Hinh.
“Mẹ, Sảnh Æ¡i! Cả hai cùng đến, sao lại khéo thế nà y?†Hinh rất vui vì cùng má»™t lúc được gặp hai ngưá»i thân nhất cá»§a mình. Cô ngắm kỹ khuôn mặt cá»§a mẹ còn vương lá»›p bụi đưá»ng, chắc là vừa má»›i đến Giang Kinh, nhưng trông bà rất tươi tắn. Cô lại nhìn Sảnh, Sảnh rất Ä‘iá»m tÄ©nh.
“Thá» Ä‘oán xem ai đã nhắn mẹ tá»›i đây?†Bà Kiá»u Doanh cưá»i há»i.
Hinh nhìn Sảnh, Sảnh lắc đầu: “Äừng nhìn tá»›! Cô Æ¡i, cô đừng dứ nó nữa, cô báo tin vui cho Hinh Ä‘iâ€.
“Con ạ, bác sÄ© Äình gá»i Ä‘iện cho mẹ, ông ấy đã quyết định cho con ra việnâ€.
Hinh ngây ngưá»i, nét mặt lá»™ rõ niá»m vui vô hạn, nhưng cô vẫn trà o lệ, hồi lâu không nói nên lá»i. Sảnh lặng lẽ nhìn Hinh, cô hiểu rằng không phải Hinh khóc vì quá vui, trong là n nước mắt ấy chứa đựng bao ná»—i chua cay, những áp lá»±c vá» tinh thần cùng bao ảo tưởng vá» má»™t tình yêu. Mùi vị cá»§a chúng ra sao chỉ có mình Hinh âm thầm chịu đựng.
Äã là m xong các thá»§ tục ra viện, Sảnh nói vá»›i hai mẹ con Diệp Hinh: “Cháu đã nói chuyện vá»›i cha mẹ cháu, từ nay tạm để Hinh ở cùng gia đình cháu Ãt lâu. Nhà trưá»ng cÅ©ng đã đồng ý cho chúng cháu tá»± há»c là chÃnh, đồng thá»i cá» giảng viên dạy bù cho để chúng cháu khá»i bị lưu ban. Chúng cháu có thể cùng há»c và cùng giúp đỡ nhau trong sinh hoạtâ€.
Bà Kiá»u Doanh vốn định đón Hinh vá» Giang Nam nghỉ ngÆ¡i Ãt lâu, nhưng nghe Sảnh nói thế bà bèn há»i ý con gái xem sao. Phải nghỉ há»c đã lâu, và cÅ©ng không muốn bị lưu ban nên Hinh đồng ý ngay, cô sẽ ở lại Giang Kinh để há»c bù.
Sau khi cùng ăn bữa trưa, cả ba ngưá»i vá» nhà Sảnh. Cha mẹ Sảnh Ä‘á»u Ä‘ang Ä‘i là m, bà Kiá»u Doanh trò chuyện tâm tình vá»›i con gái rồi rá»i khá»i nhà Sảnh Ä‘i tìm khách sạn, tiện thể mua Ãt quả cảm tạ gia đình Sảnh.
Bà Kiá»u Doanh vừa Ä‘i, Sảnh bèn nói ngay vá»›i Diệp Hinh: “Äiá»u mà lần trước Hinh đỠxuất, tá»› đã há»i cha mẹ tá»› xem có nghe nói vá» nhân váºt “Máy kéo†ấy không? Cáºu Ä‘oán xem, cha mẹ tá»› đồng thanh nói là “có biếtâ€. Ngưá»i ấy tên là Sầm Thiết Trung, má»™t nhân váºt nổi tiếng oai hùng ở Äại há»c Y Giang Kinh thuá»™c phái “tạo phản†hồi đó. Cha tá»› khi còn ở trong trưá»ng thưá»ng chÆ¡i bóng rổ vá»›i ông ta, vá» sau cÅ©ng không có liên lạc gì nữa. Ông ta luôn rất sôi nổi, vẫn liên lạc vá»›i các bạn há»c cÅ©, nghe nói mấy năm trước đã Ä‘i khá»i bệnh viện Thâm Quyến mở công ty dược và dụng cụ y tế. Tá»› đã nà i nỉ mẹ tá»› khẩn trương tìm số Ä‘iện thoại cá»§a nhân váºt nà y để chúng ta có thể đến há»i thăm vá» các chuyện cÅ©â€.
Sảnh ngừng má»™t lát, cô lại quan sát vẻ mặt và ánh mắt cá»§a Hinh, rồi nghiêm túc nói: “Hinh ạ, cáºu vừa má»›i ra viện tháºt, nhưng mình vẫn muốn đưa cáºu đến ngay má»™t nÆ¡i, cáºu hãy hứa vá»›i mình là cáºu nhất định sẽ kiên cưá»ngâ€.
Hinh hÆ¡i ngạc nhiên, không rõ Sảnh lại bà y trò kỳ quái gì đây. Cô cÅ©ng nghiêm túc nói: “Cứ yên tâm, nếu há»i mình đã có thu hoạch gì sau những ngà y nằm viện, thì nên nói là mình ngà y cà ng can đảm hÆ¡n, mình chỉ e cáºu còn phải phục mình ý chứâ€. Nói đến câu cuối cùng, Hinh không nhịn được cưá»i.
Sảnh thoáng buồn, rồi cùng Hinh ra khá»i nhà .
Bước đến gần báºu cá»a cao cao trước tòa nhà giải phẫu, Hinh hÆ¡i sững ngưá»i, ngẩng đầu nhìn lên bầu trá»i bao la không má»™t gợn mây, tâm trạng cô cÅ©ng rất thoải mái. Trước kia thưá»ng cảm thấy hình như luôn có má»™t ná»—i sợ hãi bao trùm lên căn phòng thá»±c nghiệm giải phẫu, nhưng bây giá» thì ánh sáng chan hòa, nà o có gì đáng sợ chứ? Nhưng khi nghÄ© rằng còn vô số Ä‘iá»u bà hiểm khó hiểu vẫn Ä‘ang tồn tại quanh mình thì cô vẫn thấy hÆ¡i rá»n rợn. Nhưng cô hiểu rằng phải can đảm tìm tòi khám phá thì má»›i có thể tìm thấy sá»± yên ổn tháºt sá»± cho tâm hồn và thể xác, cho dù phÃa trước còn có nhiá»u ná»—i sợ hãi mà ta chưa biết. Thế rồi cô tiến lên trước, bước qua báºu cá»a, bước lên thá»m, đẩy cá»a tiến và o.
Cả hai Ä‘i thẳng đến cuối hà nh lang, Sảnh gá»i to: “Bác Phùng, chúng cháu đây mà â€.
Tiếng bước chân lệt sệt trong phòng chuẩn bị. Thấy Diệp Hinh, nét mặt ông Phùng tá» ra thiếu tá»± nhiên, ông chỉ nói má»™t câu: “Cô đã ra viện à ? Tốt, rất tốtâ€. Rồi ông dẫn hai cô và o căn phòng nhỠđối diện vá»›i phòng chuẩn bị. Hinh vẫn còn nhá»›, chÃnh trong căn phòng nhá» nà y cô đã từng nhìn thấy cái tiêu bản cÆ¡ thể cá»±c kỳ tinh xảo.
Ngoà i dãy tá»§ kê áp tưá»ng ra, căn phòng nhá» nà y không có thứ gì khác. Hinh Ä‘ang ngạc nhiên thì ông Phùng đã khom ngưá»i xuống. Dưới sà n có má»™t cái vòng tròn để là m tay kéo, nó nằm ngang mặt sà n, rất Ãt gây chú ý. Ông Phùng mạnh tay nhấc lên “kẹt, kẹtâ€. Mặt sà n được mở ra, phÃa dưới là má»™t bể chứa rá»™ng đến hai chục mét vuông. Mùi thuốc bốc lên nồng nặc, khi ông Phùng dùng móc sắt móc lên má»™t thi thể rữa nát, Hinh má»›i nháºn ra rằng căn phòng nà y chÃnh là má»™t nhà kho chứa tá» thi.
Lại má»™t thi thể nữa được móc lên, rồi được xếp song song vá»›i thi thể kia trên má»™t tấm cao su mà u trắng. Ông Phùng thoáng nhìn Hinh, rồi lấy chìa khóa mở má»™t cánh cá»a tá»§, lấy ra má»™t túi đựng giấy tá» kiểu dáng như má»™t chiếc phong bì. Ông lại nhìn Hinh, rồi nhìn Sảnh. Hình như ông Ä‘ang có phần do dá»±. Thấy Sảnh khẽ gáºt đầu, ông Phùng má»›i mở túi lấy ra hai cuốn sổ nhá» bìa Ä‘á», mở chúng ra rồi đưa đến trước mặt Hinh: “Äây là thẻ sinh viên cá»§a hai ngưá»i chết, cô nhìn hai tấm ảnh nà y xemâ€.
Hinh nhìn hai tấm ảnh, rồi bá»—ng thấy chóng mặt dữ dá»™i. Cô Ä‘au khổ nhắm mắt lại. Má»™t trong hai ngưá»i chÃnh là Tạ Tốn, nét mặt lá»™ rõ vẻ ngang tà ng, bấy lâu nay vẫn bầu bạn sá»›m tối cùng cô, quyến luyến không rá»i. Còn ngưá»i kia thì trầm tÄ©nh rắn rá»i, chÃnh là anh chà ng thư sinh Lệ Chà Dương lạnh lùng vẫn hay cặp kè bên Tạ Tốn.
Hai tấm thẻ lại ghi rõ hỠtên: Tiêu Nhiên, Trịnh Kinh Tùng.
Hinh lại thoáng thấy nhức đầu, ông Phùng nói oang oang bên tai cô, hình như Ä‘ang giải thÃch cho cô vá» những cÆ¡n ác má»™ng bấy lâu vẫn Ä‘eo bám cô.
“Hai cái xác nà y được đưa đến khu nhà giải phẫu sáng sá»›m ngà y 16 tháng 6 năm 1967. Sở công an giao việc khám nghiệm tá» thi cho phòng nghiên cứu giảng dạy pháp y cá»§a trưá»ng ta. Thá»±c ra cÅ©ng chẳng phải khám nghiệm gì nhiá»u vì cả hai Ä‘á»u là nhảy lầu, ở hiện trưá»ng cÅ©ng không có dấu vết váºt lá»™n. Công an đã kết luáºn là tá»± sát. Äiá»u chắc chắn là sau khi nhảy lầu, hai thi thể đã được chuyển ngay đến phòng nghiên cứu giảng dạy giải phẫu, vì trước đó cả hai Ä‘á»u ghi tên đăng ký tá»± nguyện hiến xác. Phòng chúng tôi luôn có ghi chép vá» từng thi thể loại nà y. Nhưng thưá»ng chỉ là má»™t và i tư liệu liên quan, nhiá»u nhất là ghi há» tên. Có má»™t số ngưá»i nhà còn chá»n giải pháp nặc danh. Nhưng hai ngưá»i nà y thì không há» có ngưá»i nhà đến tổ chức lá»… tang, cho nên chá»— tôi đây trở thà nh nÆ¡i dừng chân cuối cùng cá»§a hai ngưá»i và lưu giữ giấy tá» cá»§a há». Tháºt là hết sức thê thảm!â€
“Tại sao bác vẫn giữ nguyên xác cá»§a há»?†Hinh Ä‘au khổ ôm đầu má»—i lúc má»™t nhức hÆ¡n, cô há»i má»™t cách khó khăn.
“Hồi đầu tôi vẫn nuôi hy vá»ng sẽ có ngưá»i nhà đến nhìn mặt há» lần cuối. Và cÅ©ng vì việc giảng dạy năm đó không được bình thưá»ng, chưa tháºt cần đến tiêu bản cá»§a hai thi thể nà y. Vá» sau nghe nói Trịnh Kinh Tùng vốn là trẻ mồ côi, không có há» hà ng thân thÃch. Tiêu Nhiên cÅ©ng không có ngưá»i thân ruá»™t thịt, chỉ có vợ chồng ngưá»i bác thì má»™t ngưá»i Ä‘ang ở tù, ngưá»i kia đã qua Ä‘á»i hai năm trước đó. Thế rồi tôi quyết định xá» lý hai thi thể nà y là m tiêu bản giải phẫu. Nhưng đã xảy ra má»™t chuyện kỳ lạ.
Tôi vẫn quen xá» lý tiêu bản và o ban đêm, nhưng trước kia thưá»ng báºt đèn để là m. Giữa đêm hôm đó tôi chuẩn bị cưa xác cá»§a Tiêu Nhiên, lúc chuẩn bị cầm dao thì cả năm bóng đèn tuýt và má»™t ngá»n đèn rá»i cá»§a phòng chuẩn bị bá»—ng tắt ngấm. Cùng lúc đó, má»™t Ä‘iệu nhạc tuyệt diệu vang lên, sau nà y tôi má»›i biết đó là “bản giao hưởng ánh trăng†cá»§a Bét-tô-ven. Tôi nhìn vá» hướng phát ra tiếng nhạc: chẳng biết từ lúc nà o, trên sà n căn phòng chuẩn bị có má»™t máy hát Ä‘ang chầm cháºm quay, bên cạnh còn có má»™t chồng đĩa hát nữa. Tôi tháºn trá»ng bước đến, thấy má»™t mảnh giấy chèn dưới máy hát, tôi cầm lên. Nhá» có ánh đèn ngoà i hà nh lang, tôi nhìn thấy rất rõ chữ viết: “Rá»±c rỡ dá»… tan, thân lạnh dá»… nát, hồng nhan dá»… tà n, xương cứng dá»… gãy. Trên thế gian chỉ có âm nhạc là vÄ©nh cá»u. Xin ngưá»i hữu duyên hãy nháºn ká»· váºt vÄ©nh hằng nà yâ€.
TÃnh tôi không nhút nhát, nếu không đã chẳng là m cái nghá» nà y lâu như váºy. Nhưng đêm đó tôi đã sợ mất vÃa. Kể từ đó tôi không dám xá» lý hai cái xác nà y nữa, song cÅ©ng từ đó tôi thay đổi thói quen - tôi chỉ xá» lý các tiêu bản trong bóng tối, hoặc cùng lắm là nhỠánh trăng hắt và o. ÄÆ°Æ¡ng nhiên tôi không mê tÃn, nhưng sá»± việc đêm hôm đó khiến tôi nhá»› đến các lá»i đồn đại rằng phần lá»›n các tiêu bản cá»§a phòng thá»±c nghiệm giải phẫu là cá»§a các thà nh viên “tổ chức đặc vụ†có tên là “Nguyệt Quang xã†- Ä‘á»u bị chết oan uổng cho nên há» biến thà nh ma quáºy phá, dẫn đến việc ông Tang - sư phụ tôi phải xây má»™t cái báºu cá»a cao. Nói là để phòng các chất thuốc ướp trà n ra ngoà i, nhưng thá»±c ra là để trấn ma. Vá» sau nghe nói Tiêu Nhiên chÃnh là thà nh viên cuối cùng cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€.
CÅ©ng vì váºy mà tôi giữ chiếc máy hát đó - thấy mặt ngoà i cá»§a chiếc máy có khắc chữ Tiêu - tôi Ä‘oán có lẽ nó là cá»§a anh sinh viên Tiêu Nhiên. Sau thá»i gian nghe hết chồng đĩa hát ấy, tôi cÅ©ng trở thà nh má»™t ngưá»i mê nhạc cổ Ä‘iển, cho nên sau khi cô Sảnh nói vá»›i tôi rằng thá»±c ra các thà nh viên cá»§a “Nguyệt Quang xã†chỉ là những ngưá»i thÃch nghe nhạc cổ Ä‘iển, thì tôi không rõ là mình có cảm giác gì nữa.
Nhá»› lại những năm trước kia, tôi luôn cảm thấy bầu không khà ở phòng giải phẫu luôn thấp thoáng má»™t cái gì đó không bình thưá»ng, cụ thể là gì thì tôi không diá»…n tả ra được, nhưng nó là má»™t cảm giác mÆ¡ hồ luôn khiến tôi phải nÆ¡m ná»›p lo sợ, nhất là sau 12h đêm thì thưá»ng có những âm thanh lạ lùng. Tôi tuy hÆ¡i thấy sợ nhưng vốn tÃnh tò mò nên tôi vẫn chỠđến sau ná»a đêm để biết rõ sá»± tháºt. Cứ thế mãi, rồi đâm quen. Nhưng cÅ©ng từ sau khi chiếc máy hát xuất hiện thì không có hiện tượng gì khác nữa, hai cái xác vẫn ngâm ở đây, tôi cÅ©ng không có ý định xá» lý chúng nữa.
Cách đây bảy năm, cô sinh viên Thẩm Vệ Thanh đã đến phòng giải phẫu nà y và i lần và o lúc ná»a đêm, trông cô ta cứ như ngưá»i mất hồn. Tôi há»i cô đến đây là m gì, thì cô ấy lại há»i tôi các câu há»i kỳ lạ: tôi có từng nghe nói vỠ“Nguyệt Quang xã†không? Có phải các thi thể cá»§a thà nh viên “Nguyệt Quang xã†đá»u hiến cho phòng giải phẫu không? Bá»n há» có còn hay không?.... khiến tôi nhá»› ngay đến chiếc máy hát ấy. Tôi cân nhắc mất và i hôm, xem có nên kể vá»›i Vệ Thanh những Ä‘iá»u tôi đã trải qua không. Tôi lo nhất là nếu tôi nói ra rồi, cô ấy sẽ hoảng hồn, rồi sẽ kể lại lung tung khiến tôi bị mang tiếng là reo rắc mê tÃn nhảm nhÃ. Tôi do dá»± mãi, nhưng rồi vẫn kể cho cô ấy biết câu chuyện vá» chiếc máy hát. Nà o ngá» chỉ sau Ãt lâu, tôi nghe nói cô ấy đã Ä‘i viện tâm thần, rồi vá» sau lại nhảy lầu. Có ngưá»i bảo cô ấy đã chết, ngưá»i thì nói cô ấy vẫn còn sống.
Cho nên hôm cô Hinh gặng há»i tôi vỠ“Nguyệt Quang xãâ€, thì trong lòng tôi rất không yên. Tôi chỉ sợ cô ấy lại Ä‘i và o con đưá»ng cÅ© cá»§a Thẩm Vệ Thanh. Nhưng tôi cÅ©ng nghÄ© là không nên giấu Ä‘iá»u gì, mặc dù tôi không muốn tùy tiện reo rắc những chuyện mê tÃn gì. Hôm đó coi như tôi đã hạ quyết tâm, nếu hai cô lại đến há»i thì tôi sẽ kể vá»›i cô Hinh má»i chuyện mà tôi đã biếtâ€
Sảnh bá»—ng kinh ngạc kêu lên: “Hinh Æ¡i, cáºu sao thế?â€
Chỉ thấy Diệp Hinh ngưá»i má»m oặt rÅ© xuống, may mà Sảnh đã kịp đến đỡ cô khá»i bị ngã. Hinh thấy đầu nhức như búa bổ, choáng váng, hình như Ä‘ang bị quay trong má»™t vùng xoáy nước, chìm nổi váºt vã, và hình như hai chữ “ánh trăng†trầm trầm rót và o tai cô như muốn chá»c thá»§ng mà ng nhÄ©. Mắt Hinh má» dần Ä‘i, má»™t mà n tối Ä‘en thẫm bao phá»§ lên cái kho chứa xác nho nhá». Từ mà n tối Ä‘en ấy, má»™t cô gái áo trắng hiện lên trong là n ánh sáng trắng, và dần bước tá»›i gần, cho tá»›i khi Hinh nhìn rõ mồn má»™t: má»™t khuôn mặt nát đầm đìa máu tươi.
“Äể mình đưa Hinh Ä‘i viện†Sảnh dìu Hinh ra ngoà i.
“Không cần đâu, mình chỉ hÆ¡i chóng mặt... có lẽ vì quá ngá»™t ngạt... ngồi nghỉ má»™t lát rồi sẽ ổn mà †Hinh biết phòng y tế chẳng phải là nÆ¡i cô có thể giải quyết được vấn Ä‘á».
Sảnh dìu Hinh Ä‘i đến má»™t phòng há»c, bảo Hinh ngồi xuống rồi khẽ nói: “Hinh hãy ngồi nghỉ má»™t lát, mình sẽ sang há»i xin bác Phùng mấy viên nhân Ä‘an hoặc lá» dầu gió gì đó để giúp cáºu đỡ khổ sở đã!â€
Khi Sảnh và bác Phùng quay trở lại, thì không thấy bóng Hinh đâu nữa.
Sau hôm bị trúng gió, bà Uông Lan San được đưa Ä‘i Ä‘iá»u trị tại khoa tim mạch bệnh viện số 2 trá»±c thuá»™c đại há»c Giang Kinh. Bệnh viện nà y ở cách trưá»ng năm bến đỗ xe buýt. Hinh ngồi xe Ä‘i đến đó, xin tấm thẻ và o thăm bệnh nhân San. Cô Ä‘i thẳng đến khoa tim mạch ở khu nhà 8 tầng, bước và o buồng bà San Ä‘ang nằm. Bà ta Ä‘ang nhắm mắt, chẳng rõ Ä‘ang dưỡng thần hay Ä‘ang ngá»§.
Hinh ngồi lên chiếc ghế kê bên giưá»ng, hồi lâu cô vẫn chưa bình tâm lại được. Rõ rà ng là có vô số hiện tượng chứng tá» mình đã nhìn thấy những sá»± váºt mà ngưá»i khác không thể cảm nháºn được. Äó là hình bóng hai con ngưá»i đã chết. Há» muốn là m Ä‘iá»u gì? Và điá»u khiến Hinh cà ng không thể tin, là mình và má»™t linh hồn đã yêu nhau, hÆ¡n nữa còn yêu nhau rất sâu nặng. Dù đã biết đây là sá»± tháºt rất hão huyá»n thì cô vẫn không đủ sức để bứt ra. Thá»±c hết sức đáng buồn. Nước mắt cô lặng lẽ tuôn trà o.
Và cÅ©ng tháºt ná»±c cưá»i. Ngu xuẩn và ấu trÄ© nữa. Khá»i cần nghÄ© nhiá»u, Hinh cÅ©ng có thể hình dung cuá»™c sống bốn năm đại há»c tá»›i đây sẽ có bao nhiêu lá»i đà m tiếu chê cưá»i sau lưng cô.
Bốn năm, liệu có bốn năm nữa không đây?
Ngà y 16 tháng 6 ngà y cà ng đến gần, và cà ng thấy rõ rà ng mình là nạn nhân được “lá»±a chá»n†cho năm nay. Những nữ sinh bị lá»±a chá»n trong suốt 16 năm qua, không má»™t ai thoát. Mình nà o có năng lá»±c đặc biệt gì để mà tránh được cái nạn nà y đây?
Hy vá»ng đã má»ng manh như thế, tại sao mình còn dá»nh dà ng ngồi đây thở dốc, bấm đốt ngón tay xem còn mấy ngà y nữa? Sao không tìm cách phá tan Ä‘iá»u mê tÃn nà y, để sá»›m từ giã cái váºn mệnh bất đắc dÄ© nà y?
Trá»i dần sẫm lại. Hinh bất giác ngẩng nhìn cánh cá»a sổ lá»›n cá»§a buồng bệnh nhân. Hinh bá»—ng thấy mình có thể hiểu được cái quyết định cuối cùng cá»§a Tiêu Nhiên: khi con ngưá»i ta không thể là m chá»§ số pháºn, khi muôn và n cái tốt đẹp đã tiêu tan, thì tá»™i gì lại không phá»§i tay để ra Ä‘i?
Hinh bước lại gần cá»a sổ, dưới kia là cái sân nhỠđể cho bệnh nhân Ä‘i dạo. Thấy và i bệnh nhân, ngưá»i thì chống nạng, ngưá»i thì ngồi xe lăn, ngưá»i thì chân đất... dưá»ng như sá»± sống Ä‘ang dần rá»i xa há».
Sá»± sống cÅ©ng Ä‘ang rá»i xa mình.
Hinh mở cá»a sổ, đứng lên thá»m cá»a.
“Cô có cảm thấy rằng cà ng hiểu biết nhiá»u thì cà ng tiến gần đến cái chết không?†Tiếng bà Uông Lan San bá»—ng từ phÃa sau vá»ng đến. Câu nói nà y bá»—ng thức tỉnh Diệp Hinh. Cô thấy mình Ä‘ang đứng trên báºu cá»a sổ tầng 8, chÆ¡i vÆ¡i trước gió, có thể hụt chân rÆ¡i xuống bất cứ lúc nà o. Toà n thân cô bá»—ng râm ran sởn da gà , cô vá»™i nhảy ngay xuống, chạy và o căn buồng bệnh nhân, rảo bước đến trước giưá»ng bà San há»i gay gắt: “Vừa rồi bà là m cái trò gì thế?â€
Bà San vẫn nằm trên giưá»ng, vì Ä‘ang phải truyá»n dung dịch thuốc nên không thể thoải mái cỠđộng. Hinh bá»—ng má»§i lòng, vì thấy bà ta già yếu như thế nà y không nỡ trách móc. Vẻ mặt bà San hiện rõ nét vừa như vô tá»™i vừa như Ä‘ang thương hại: “Tôi có là m gì đâu? Tôi chỉ nhắc cô, cô không thoát được đâu!â€.
“Bà cà ng nói cái luáºn Ä‘iệu vỠđịnh mệnh thì cháu cà ng không tinâ€. Giá»ng Hinh lại trở nên gay gắt: “Cháu đến để há»i bà , có phải bà đã đến tầng dưới cá»§a tòa nhà giải phẫu hay không?â€
“Äó là má»™t trong những thánh địa cá»§a các thế lá»±c thần thánh quái đản, sao lại có thể chưa từng đến? Nhưng tôi thá»±c sá»± chẳng mấy hứng thú vá»›i cái nÆ¡i đó, tôi chỉ đến có má»™t lần, và o mùa thu năm 1981 thì phảiâ€.
“Bà hãy nói cho cháu biết, tại sao chỉ có cháu và bà nhìn thấy Tiêu Nhiên và Trịnh Kinh Tùng?â€
Bà San nghển ngưá»i dáºy, nhìn thẳng và o đôi mắt vừa bi thương vừa giáºn dữ cá»§a Diệp Hinh, lắc đầu: “Tôi không biết, tôi có thể nhìn thấy rất nhiá»u thứ mà ngưá»i khác không nhìn thấy, nhiá»u bác sÄ© đã nói đó là ảo giác, tôi nghÄ©, chắc chắn đó là ảo giác. Những thứ cô nhìn thấy cÅ©ng là ảo giác. Cho nên, không phải tôi và cô có thể nhìn thấy há», mà là tôi và cô tá»± cho rằng mình có thể nhìn thấy há»â€.
“Cháu không hiểuâ€.
“Cô rất thông minh kia mà , sao lại không hiểu chứ? Cái mà chúng ta nhìn thấy là hình ảo ảnh. Cô nói xem, hình ảnh ảo - ấy từ đâu ra?†Bà San khéo léo dẫn dắt.
Hinh ngây ngưá»i, rồi giÆ¡ ngón trá» chỉ và o trán mình.
“Äúng, hỠở trong đầu cô hay có thể nói là trong lòng cô, tôi không dám khẳng định. Tôi chỉ suy luáºn lôgic mà thôiâ€. Bà San lại nằm xuống “Bây giỠđến lượt cô cho tôi biết anh ta tên là gì?â€
“Cháu vẫn chưa dám khẳng định, có lẽ tên là Tiêu Nhiênâ€. Hinh thấy mÅ©i cay cay. Anh ta đã trở thà nh má»™t ná»—i ám ảnh trong cô.
“Không sao, tên chỉ là má»™t thứ tÃn hiệuâ€.
“Nhưng tại sao cháu lại nhìn anh ta thà nh Tạ Tốn chứ không phải ai khác?â€
“Cô nghÄ© kỹ xem, trước khi Tiêu Nhiên xuất hiện thì cô có ấn tượng vá» Tạ Tốn tháºt không?â€
Hinh cố táºp trung nghÄ© ngợi. Nếu theo lý luáºn cá»§a bà San thì nên giải thÃch ra sao? Cùng há»c chung vá»›i lá»›p C, thưá»ng xuyên nhìn thấy hai anh chà ng ấy thân nhau cứ như Giả bảo Ngá»c và Lâm Äại Ngá»c thì đám nữ sinh không xì xà o bình phẩm sao được? Quan sát mãi đôi “tình nhân†ấy, tiá»m thức cá»§a mình sẽ lưu giữ ấn tượng vá» Tạ Tốn và Lệ Chà Dương. Tháºm chà chỉ nghe ngưá»i khác nhắc đến, dù mình đã quên tên há» rồi, thì các thông tin ấy vẫn lưu lại trong đầu.
“Những hình ảnh ảo trong đầu cô cùng tồn tại vá»›i cái ấn tượng nà y, thế là nó táºn dụng luôn hai cái tên Tạ Tốn và Lệ Chà Dương. Quan hệ cá»§a hai ngưá»i nà y song đôi và trùng khÃt vá»›i tình cảm giữa Tiêu Nhiên và Kinh Tùngâ€. Bà San tiếp tục phân tÃch. “Vì những hình ảnh ảo ấy tồn tại, nên cô má»›i liên hệ chúng vá»›i Tạ Tốn và Lệ Chà Dương, nên cô má»›i nghe thấy tiếng hát cá»§a Tiêu Nhiên, nên cô má»›i nghe thấy những âm thanh rùng rợn ở trạm phát thanh, rồi cô lại nhìn thấy ông kỹ thuáºt viên ở phòng giải phẫu bị cưa thây là m tám khúc, và cô cùng hò hẹn vá»›i Tiêu Nhiên cùng Ä‘i dạo ở vưá»n hoa bệnh viện tâm thầnâ€
Tuy thế, Hinh vẫn phải cố giữ cho tỉnh táo để suy nghĩ.
“Theo như bà nói, thì tại sao hai ngưá»i kia lại xuất hiện trong đầu hoặc là trong lòng cháu? Bà cÅ©ng từng đến nhà giải phẫu cá»§a trưá»ng cháu, xác cá»§a há» cất trong đó, váºy cháu có thể suy luáºn rằng linh hồn cá»§a há» Ä‘ang ở trong nhà giải phẫu, bà và cháu đến đó, hỠđã chui và o trong lòng chúng ta - nhưng tại sao lại là cháu?â€
“Vì cô là má»™t tÃn đồ. CÅ©ng như tôi. Cho nên chúng ta má»›i gán ghép cho những linh hồn nà yâ€.
“Không đúng, xưa nay cháu chưa từng tin Ä‘iá»u nà y. Rõ rà ng là những Ä‘iá»u kỳ dị xảy ra quanh mình đã thôi thúc cháu Ä‘i tìm hiểuâ€.
“Nhưng cô luôn tin rằng mình có liên quan đến “vụ án mưu sát 405â€, đúng không? Cho nên cô là má»™t tÃn đồ, niá»m say mê vá»›i các vụ án nhảy lầu đã khiến cô mở rá»™ng lối và o não bá»™ để cho các Ä‘iá»u dị thưá»ng thoải mái xâm nháºpâ€.
Hinh trầm ngâm nghÄ© ngợi, soi xét kỹ các câu nói cá»§a bà San: “Bà nói cÅ©ng hÆ¡i có lý, váºy bà cÅ©ng là má»™t tÃn đồ, cho nên bà có thể nhìn thấy há», há» cÅ©ng cư trú trong lòng bà , đúng không? Nhưng chẳng lẽ hỠđã nói gì vá»›i bà à ? Tại sao bà nói cháu không thể tránh thoát? Lúc nãy cháu đứng lên báºu cá»a sổ, chẳng lẽ cÅ©ng là do há» bà y trò hay sao?â€
“Cô há»i nhiá»u quá, cÅ©ng oái oăm nữa. Tôi chẳng biết trả lá»i ra sao. Nhưng cô không thể thoát, má»—i bước Ä‘i cá»§a cô Ä‘á»u phải theo kế hoạch cá»§a há»â€. Bà San bá»—ng lên cÆ¡n ho dữ dá»™i.
Hinh sá»ng sốt: “Tại sao lại nói thế? Chẳng lẽ bà biết cả những ý nghÄ© cá»§a há»? Kế hoạch cá»§a há» là gì? Là bắt cháu trở thà nh nạn nhân thứ 13 hay sao? Äể cháu nghÄ© xem nà o... Phải chăng chÃnh hỠđã tạo ra những hình ảnh ảo, khiến má»i ngưá»i Ä‘á»u coi cháu là bệnh nhân tâm thần phân liệt? ChÃnh hỠđã tạo cho cháu hy vá»ng bá» trốn khá»i trưá»ng, rồi lại cho cháu nghe nhiá»u thứ âm thanh khá»§ng khiếp, để cháu phát Ä‘iên thá»±c sá»±? Phải chăng chÃnh hỠđã để cho bà nhiá»u lần nói vá»›i cháu những lá»i Ä‘e dá»a, khiến cháu phải Ä‘i viện tâm thần là m má»™t bệnh nhân thá»±c sá»±? Và ngà y 16 tháng 6 sắp đến gần, phải chăng há»... Trá»i đất ạ, phải chăng hỠđã thông qua bà , để trừ bá» bác sÄ© Äằng Lương Tuấn - ngưá»i Ä‘ang cản trở cháu ra viện? Và , khi bà đột ngá»™t trúng phong cÅ©ng là vì bà đang vẽ ra hình hà i cá»§a há», há» trừng phạt bà đã tiết lá»™ nhiá»u bà máºt vá» há»?â€
Bà San gáºt đầu, nhưng lại lắc đầu lia lịa, và thở gấp gáp: “Sao cứ phải há»i lắm thế? Äã biết là có nhiếu sá»± việc không thể cưỡng lại, thì sao cô không tranh thá»§ hưởng thụ những ngà y Ãt á»i còn lại?â€
Hinh lại sá»ng sốt. Äúng thế, bà San hầu như thừa nháºn những Ä‘iá»u suy Ä‘oán nà y, xem ra mình nằm trong “kế hoạch†cá»§a há» tháºt.
Lẽ nà o đây là số pháºn tháºt ư?
“Äúng, cô không thể thoát đượcâ€. Bà San khẽ nói
Có lẽ, cách phá vỡ kế hoạch ngà y 16 tháng 6 chÃnh là : Mình phải kết liá»…u và o giá» phút nà y.
Hinh gần như vá»™i vã trèo lên báºu cá»a sổ, phÃa dưới kia vẫn là những bệnh nhân không có mấy sức sống, thêm má»™t ngưá»i nữa thì đã sao?
Hinh xác định rõ rà ng trong đầu, cô sắp nhảy xuống thì phÃa dưới sân bá»—ng xuất hiện má»™t bóng ngưá»i thân quen vá»›i bá»™ váy trắng, cô nháºn ra chÃnh là Âu Dương Sảnh.
Hình như đã biết Hinh Ä‘ang đứng ở báºu cá»a sổ, Sảnh nhìn lên, lắc đầu.
“Diệp Hinh, cáºu mau xuống ngayâ€. Bá»—ng có tiếng Sảnh gá»i từ phÃa buồng bệnh nhân.
Hinh kinh hãi, cúi nhìn xuống dưới: bóng Âu Dương Sảnh đã biến mất. Cũng như ý định nhảy lầu của cô đã vụt tan biến.
Trên đưá»ng trở vá» trưá»ng, Sảnh ai oán: “Hinh ạ, suýt nữa thì bà già ấy đã hại cáºu. Theo mình thì việc nà y phải báo công an, tại sao cáºu lại tha cho bà ta?â€
Hinh nói chầm cháºm: “Báo công an thì có Ãch gì? Äúng là bà San hà nh động hết sức quái dị lạ lùng, nhưng mình quan sát thấy rằng những khả năng khác thưá»ng cá»§a bà San không phải cá»§a chÃnh bà ấy. Nói cách khác, chÃnh bà ấy không thể kiểm soát được bản thânâ€.
“à cáºu là , có kẻ Ä‘ang Ä‘iá»u khiển bà San? Hoặc là có ma nháºp và o ngưá»i bà ấy? CÅ©ng hÆ¡i có lý đấyâ€. Sảnh có vẻ phấn chấn
“Gì mà ma nháºp? Tá»› chẳng tin những chuyện như thế! Nếu có thì là do ở đây†Hinh chỉ tay và o trán. “Cáºu còn chưa cho tá»› biết tại sao cáºu lại đến đây? Nếu cáºu không đến đúng lúc ấy thì có lẽ tá»› đã thà nh tiên rồi. Từ nay tá»› mắc nợ cáºu má»™t mạng sống rồi đấyâ€.
“Äừng nói thế, nghe sợ chết khiếp. Tá»› yêu cầu cáºu đừng chạy lung tung nữa, kẻo mẹ cáºu sẽ không đồng ý cho cáºu ở nhà tá»› nữa. Thá»±c ra là , bá»—ng nhiên không thấy cáºu đâu, tá»› ngẫm nghÄ© thì biết ngay là cáºu Ä‘i tìm bà San, vì cáºu từng nói là bà ấy có thể nhìn thấy hai bóng ngưá»i trong đầu cáºu, cÅ©ng có thể nói là Tiêu Nhiên và Trịnh Kinh Tùng. Cáºu chưa từng liên hệ hai bóng ngưá»i ấy vá»›i các nhân váºt trong cuốn nháºt ký kia, cho nên khi nhìn thấy hai thi thể ấy cáºu sẽ nghÄ© đến. Hai “ngưá»i†nà y định là m gì? Há» có liên quan đến “vụ án mưu sát 405†hay không? Có lẽ chỉ bà San má»›i có thể giải đáp được các vấn đỠnà y cho cáºu.
Tá»› Ä‘oán rằng việc bà San bá»—ng nhiên bị trúng phong khá nặng ở bệnh viện tâm thần, thì sẽ được Ä‘iá»u trị tại bệnh viện trá»±c thuá»™c số 1 hoặc số 2. Tá»› bèn gá»i Ä‘iện cho mẹ tá»› Ä‘ang là m ở bệnh viện số 2, mẹ tá»› tra ngay ra bà San Ä‘ang nằm ở buồng nà oâ€. Sảnh nói hÆ¡i có phần đắc ý.
“Kể cÅ©ng kỳ lạ, lúc tá»› đứng trên báºu cá»a sổ thì thấy cáºu Ä‘ang ở dưới sân, và còn lắc đầu vá»›i tá»›. Nhưng - gần như là đồng thá»i - tiếng cáºu lại vang lên ở trong buồng bệnh. Tình huống nà y giống như cảnh tá»› đã gặp trong má»™t giấc mÆ¡. Có lẽ tá»› lại có ảo giác mất rồi! Sảnh hãy mau đưa tá»› và o viện tâm thần Ä‘i thôi!â€. Nói đến câu cuối, Hinh tá»§m tỉm cưá»i, rõ rà ng là cô Ä‘ang đùa.
“Tá»› không là m! Mà dù có đưa cáºu và o, thì há» cÅ©ng phải cần cáºu đã chứ. Tá»› cho rằng đúng là có má»™t số chuyện kỳ lạ không dá»… mà giải thÃch bằng các lý lẽ thông thưá»ng đã xảy ra vá»›i cáºu, có lẽ Ä‘á»u do Tiêu Nhiên và Trịnh Kinh Tùng gây ra cÅ©ng nên. Tá»› còn chưa kịp cho cáºu biết: hồi cách mạng văn hóa, ký túc xá số 13 dà nh cho sinh viên nam ở. Mẹ tá»› bảo thếâ€.
Hinh bá»—ng dừng bước: “Tháºt à ? Váºy thì có thể Tiêu Nhiên và Trịnh Kinh Tùng đã ở phòng 405. Xem ra nếu chúng ta tin rằng những chuyện lạ không dá»… giải thÃch bằng các lý lẽ thông thưá»ng ấy là có tháºt, thì có lẽ hai ngưá»i nà y thấy mình bị chết oan nên má»›i không ngá»›t quáºy phá trêu ngươi. Cách chết cá»§a các nữ sinh trong bao năm qua cÅ©ng trùng vá»›i há», Ä‘á»u là nhảy lầuâ€.
“Dù sao nó cÅ©ng không cho phép tá»› không tin. Trước tiên hãy nói vá» các chuyện khó mà giải thÃch nổi ấy có tồn tại hay không? Thầy Chương Vân Côn vốn nhất định không tin, nhưng sau khi tìm hiểu cuốn băng ghi âm ở trạm phát thanh, đã tin đến tám phần rồi. ChÃnh thầy Côn và sư phụ Từ Hải Äình đã nói chuyện vá»›i nhau rất lâu, rồi má»›i chÃnh thức quyết định cho cáºu ra viện. Tá»› thấy giả thiết vừa rồi cá»§a cáºu là quá hợp lý, nếu không là m gì có chuyện trùng hợp đến thế? Thầy Côn đã nghiên cứu thấy rằng các nữ sinh ngà y trước nhảy lầu, trước đó Ä‘á»u đã từng đến khu nhà giải phẫu lúc ná»a đêm. Cuốn nháºt ký cá»§a Tiêu Nhiên cho thấy đã từng có chuyện oan hồn cá»§a “Nguyệt Quang xã†gây rối. Tiếp tục suy luáºn, thấy rằng anh ta là đệ tá» cuối cùng cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€, sau khi chết gây rối cÅ©ng không có gì là lạ!â€.
“Nói như thế, kết hợp vá»›i các lý luáºn kỳ cục cá»§a bà San, thì cách gây rối cá»§a anh ta là thâm nháºp lòng ngưá»i, thao túng há», khiến cho há» nảy sinh ảo giác rồi có các hà nh vi trái lẽ thông thưá»ng. Cách trá»±c tiếp nhất, có hiệu quả nhất là để cho các nữ sinh phải đối mặt vá»›i hà ng loạt ảo giác, cảm thấy mình là nạn nhân đã được “lá»±a chá»nâ€, thá»±c ra chỉ là bị ám thị hoặc thôi miên. Giống như vừa nãy tá»› ở trong buồng bệnh cá»§a bà San, tá»› đã mất tá»± chá»§ để Ä‘i đến chá»— tá»± há»§y diệtâ€. Hinh thấy rùng mình á»›n lạnh.
“Nà y, luáºn Ä‘iệu cá»§a cáºu hÆ¡i giống vá»›i thầy Côn, tá»› thấy hÆ¡i có lý đấyâ€.
“Muốn lần ra gốc rá»…, có lẽ vẫn phải tìm hiểu xem sáng sá»›m ngà y 16 tháng 6 năm 1967 đã xảy ra những chuyện gì?â€
“Suy Ä‘oán từ Ä‘oạn nháºt ký ghi ngà y cuối cùng, thì Tiêu Nhiên muốn gặp Y Y, nếu chị ta đến, hai bên thà nh thá»±c giãi bà y, thì anh ta sẽ có ý chà mạnh mẽ để tiếp tục sống. Chúng ta đã biết anh ta lá»±a chá»n cái chết, thì rõ rà ng là Y Y không đếnâ€.
Hinh thở dà i, ánh mắt cô hÆ¡i thẫn thỠ“Thá»±c ra tá»› cÅ©ng Ä‘oán là thế. Rà nh rà nh là cái bà i hát “ChỠđợi, chỠđợi†đã ghi lại câu chuyện đó. Tại sao tá»› lại có thể nghe thấy bà i hát nà y? Và nếu đúng là anh ta ngầm thể hiện rằng sẽ giết ngưá»i thì thá»±c ra anh ta muốn đạt được cái gì? Nếu giết ngưá»i để trả thù, thì các nữ sinh kia và cả tá»› nữa, nà o có oán thù gì vá»›i anh ta? Anh ta là m thế sẽ là không hợp tình hợp lý†Hinh không muốn đánh đồng Tạ Tốn trong tâm trà cô và cái linh hồn có dã tâm sát nhân kia.
“Có lẽ anh ta bụng dạ dẹp hòi, cho rằng chị Y Y kia bán đứng mình, cho nên anh ta má»›i tạo ra thêm các oan hồn để truyá»n thông tin phẫn ná»™â€.
“Nếu đúng là thế thì hà nh vi ấy cá»±c kỳ xấu xa. GiỠđây Ä‘iá»u mình suy nghÄ© nhiá»u hÆ¡n cả là phải hóa giải cái váºn hạn khó tránh nà y như thế nà o?â€
Sảnh ngẫm nghÄ©, rồi nói: “Muốn tháo chuông, hãy tìm ngưá»i treo chuông. Theo mình thì phải tìm ra nhân váºt Y Y, có thể sẽ được việc cÅ©ng nên. Lúc nãy mẹ mình gá»i Ä‘iện, nói là đã há»i được số Ä‘iện thoại cá»§a nhân váºt Máy Kéo. Chúng mình sẽ gá»i cho ông taâ€.
|

11-08-2008, 11:27 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 25
Y Y
“Xin mạo muá»™i là m phiá»n bác Sầm, cháu là Âu Dương Sảnh. Bố mẹ cháu là Âu Dương Diên Khánh và Lương Chà Quân. Cháu Ä‘ang há»c ở Äại há»c Y Giang Kinhâ€. Vừa vỠđến nhà Sảnh đã gá»i Ä‘iện cho “Máy kéo†Sầm Thiết Trung. Sảnh cầm má»™t ống nghe khác để hai ngưá»i nói chuyện.
Có vẻ như ông Trung hÆ¡i ngạc nhiên “Chà o cháu. Cháu có việc gì không?â€
“Cháu muốn há»i thăm bác vá» má»™t ngưá»iâ€.
Giá»ng ông Trung xởi lởi: “Äừng ngại gì, nếu biết thì bác sẽ nói vá»›i cháuâ€.
Theo miêu tả của cha mẹ, Sảnh có thể hình dung ra một vị trung niên cao lớn đĩnh đạc.
“Y Y Ä‘ang ở đâu?â€
Ông Trung â€œÆ â€ má»™t tiếng, rồi nói ngay “Có lẽ cháu đã nhầm chăng? Bác không quen ai là Y Y cảâ€. Ông ta quả là ngưá»i đã lăn lá»™n trên thương trưá»ng. “Bác đúng là nhân váºt quan trá»ng hay quên chuyện cÅ©! Năm xưa khi bác thá»±c táºp ở bệnh viện tiá»n tuyến, trong tổ có má»™t cô gái mà bác say mê, cô ấy tên là Y Yâ€.
Äầu dây bên kia im lặng má»™t hồi, cuối cùng ông Trung nghèn nghẹn há»i: “Các cô được há»i thẳng cái tên Y Y hay sao? Không, không phải, ý bác là các cháu nghe được chuyện nà y ở đâu thế?â€
Âu Dương Sảnh lạnh lùng đáp: “Là bác Tiểu Nhiên nói cho cháu biếtâ€.
Lại im lặng má»™t hồi lâu, ông Trung gần như tá»± lẩm bẩm má»™t mình: “Không... không thể. Anh ấy đã Ä‘i từ lâu rồiâ€.
Sảnh lạnh lùng nói: “Hình như bác có phần xúc động. Có phải trước kia bác từng là m những việc không phải vá»›i ông Tiêu Nhiên không?â€. “Cô có biết mình Ä‘ang nói gì không?â€
“Nguyệt Quang. Bác có nghe nói gì vá» Nguyệt Quang không?â€
“Lẽ nà o... cô biết tháºt ư? Rốt cuá»™c Tiêu Nhiên có chết tháºt hay không?â€
“Quả đúng là bác. Ngà y ấy ở bệnh viện tiá»n tuyến bác đã o ép Y Y phải hợp tác vá»›i tổ Ä‘iá»u tra rồi khai ra Tiêu Nhiên là thà nh viên cá»§a Nguyệt Quang xã, và ép chị ấy tránh xa Tiêu Nhiên, đúng không? Vì Y Y lần lữa không đến, Tiêu Nhiên đã hoà n toà n thất vá»ng, rồi nhảy lầu tá»± sát và o sáng sá»›m ngà y 16/6. Váºt cản lá»›n nhất ngăn cản bác theo Ä‘uổi Y Y đã biến mất, và từ đó bác có thể rất đắc ý chứ gì?â€
Sảnh thấy mình phân tÃch rất hợp tình hợp lý, lòng cô dâng lên ná»—i căm giáºn “Máy Kéo†đang ở đầu dây bên kia.
“Gì thế? Cô Ä‘ang nói linh tinh gì váºy?†Ông Trung cÅ©ng Ä‘iên tiết, nhưng rồi lại nghÄ© ra là đang đối thoại vá»›i má»™t cô gái má»›i lá»›n, giá»ng ông bình tÄ©nh trở lại. “Những Ä‘iá»u cháu Sảnh nói, Ä‘á»u khác xa vá»›i sá»± tháºt. Năm xưa bác còn trẻ dại, đúng là đã là m thá»§ lÄ©nh cá»§a má»™t nhóm trong phái “tạo phản†ở đại há»c Y Giang Kinh, cÅ©ng từng khao khát Y Y nhưng vẫn rất tôn trá»ng cô ấy. Cô ấy vẫn luôn giữ má»™t khoảng cách vá»›i bác, tuy bác tồi tháºt nhưng cÅ©ng không há» là m Ä‘iá»u gì quá đáng. Bác cÅ©ng không há» tham dá»± các hoạt động cá»§a tổ Ä‘iá»u tra. Cháu nghÄ© mà xem: Y Y ghét bác, Ä‘á»i nà o cô ấy lại nghe theo bác để rồi khai ra việc Tiêu Nhiên đã tham gia “Nguyệt Quang xãâ€. Bác đâu có sức mạnh để ngăn cản Y Y và Tiêu Nhiên gặp nhau. Bác biết đúng là tổ Ä‘iá»u tra đã gây sức ép rất dữ đối vá»›i Y Y, nhưng bác tin rằng mình hiểu Y Y là ngưá»i rất tốt, cô ấy yêu Tiêu Nhiên sâu nặng, dù bị o ép không cho tiếp tục quan hệ vá»›i Tiêu Nhiên thì Y Y cÅ©ng quyết không bán đứng anh ấy. ÄÆ°Æ¡ng nhiên... lúc đó hình như cô ấy cÅ©ng rất mâu thuẫn, luôn thấy hoang mang, rất có thể sẽ bị tổ Ä‘iá»u tra lợi dụng. Có thể đã xảy ra những chuyện gì thì bác không có quyá»n phát biểuâ€.
“Cháu sao có thể tin lá»i bác nóiâ€. Sảnh thấy ông Trung nói không phải là không có lý.
Cháu có thể Ä‘i mà há»i Y Y. Ông Trung không nghÄ© ngợi nói luôn. Nói rồi ông má»›i nghÄ© ra rằng hình như đây má»›i là mục Ä‘Ãch gá»i Ä‘iện thoại cá»§a Sảnh. Ông im lặng má»™t hồi lâu. Sảnh chỠđợi, cô không nén được nữa: “Chắc chắn bác phải biết tình hình cô Y Y hiện nay, đúng không ạ?â€
Rốt cuá»™c ông Trung cÅ©ng trả lá»i: “Lần nà y thì cháu đã nói đúng rồi. Nhưng đây là chuyện Ä‘á»i tư, có lẽ bác không thể cho cháu biết. Và tại sao bác phải cho cháu biết chứ?â€.
“Vì vụ mưu sát 405. Bác vẫn có liên lạc vá»›i các bạn há»c cÅ©, chắc bác có nghe nói. Phòng ký túc xá 405 là nÆ¡i Tiêu Nhiên đã từng ở, bác ấy đã nhảy lầu từ nÆ¡i ấy, bác không thể không biết. Lẽ nà o trải qua bao năm bác không có chút nghi ngá» vá» những Ä‘iá»u kỳ lạ ẩn chứa trong đó? Y Y nghÄ© sao? Chắc cô ấy sẽ không cho rằng chỉ là má»™t sá»± trùng hợp?â€
Ông Trung “a†lên má»™t tiếng rồi nói: “Bác có nghe nói vá» vụ 405, nhưng vẫn tin rằng đó là những sá»± trùng hợp. Theo bác được biết, Y Y không hay biết những chuyện nà yâ€.
Y Y tên tháºt là Khổng Phồn Di, tuy cùng là sinh viên khóa 63 nhưng không cùng lá»›p vá»›i Tiêu Nhiên mà lại cùng lá»›p vá»›i Sầm Thiết Trung. Sảnh đã nói gần như cặn kẽ vá»›i ông Trung vá» những suy Ä‘oán cá»§a cá»§a cô vá»›i “vụ án mưu sát 405†và “Nguyệt Quang xãâ€, và cả má»i phân tÃch vá» tình trạng cá»§a Diệp Hinh má»›i khiến ông Trung rất kÃn đáo nà y phải mở máy nói.
Ông Trung nói: “Năm 1967 Khổng Phồn Di bị Ä‘iá»u tra o ép dữ dá»™i kéo dà i đã có dấu hiệu suy sụp tinh thần từ trước khi Tiêu Nhiên tá»± sát. Dưới sá»± giúp đỡ cá»§a tổ Ä‘iá»u tra và phái tạo phản, Y Y buá»™c phải tuyên bố vạch rõ ranh giá»›i vá»›i Tiêu Nhiên. Sau khi biết tin Tiêu Nhiên tá»± sát, Y Y đã mắc chứng trầm cảm nghiêm trá»ng, phải ngừng thá»±c táºp Ãt lâu. Vá» sau cô cùng nhiá»u sinh viên Ä‘i lao động ở nông trưá»ng cá»§a bá»™ đội sau đó Ä‘i là m bác sÄ© ở má»™t thị trấn nhá» tại Hoán Nam. Äầu những năm 70 do cô có trình độ cao, cô được Ä‘iá»u lên bệnh viện cấp thà nh phố tại vùng Bang Phu. Năm 1980 cô há»c nghiên cứu sinh tại bệnh viện Hiệp Hòa, Bắc Kinh, sau khi tốt nghiệp đã công tác ở Bắc Kinh hai năm rồi sang Mỹ há»c nghiên cứu sinh tại má»™t trung tâm y há»c, đỠtà i chÃnh là thá»±c nghiệm lâm sà ng vá» khối u não. Từ đó Y Y Ä‘i khắp các nước Âu Mỹ để nghiên cứu khoa há»c, có nhiá»u thà nh tÃch trong lÄ©nh vá»±c u não.
Thá»±c ra, tôi biết Y Y xa quê hương Ä‘i khắp bốn phương, hầu như không quan hệ vá»›i các bạn há»c cÅ© tháºm chà - sống xa chồng trong khoảng thá»i gian dà i như Ngưu Lang Chức Nữ là vì sá»± nghiệp Ä‘ang lên phÆ¡i phá»›i, nhưng đúng ra là vì né tránh - cô ấy vẫn không thể đối mặt vá»›i những chuyện xưa bi thảmâ€. Ông Trung Ä‘ang thổ lá»™ những Ä‘iá»u dồn nén trong lòng bấy lâu, trước khi cảnh cáo Sảnh không được xốc nổi tùy tiện hà nh động.
Phồn Di không bắt tay hòa giải vá»›i Thiết Trung để trở thà nh bạn bè thân thiết. Trên thá»±c tế hầu như chị đã Ä‘oạn tuyệt quan hệ vá»›i tất cả các bạn há»c cÅ©. Nhưng vì chị là cô gái duy nhất mà Thiết Trung thầm yêu trong Ä‘á»i, nên ông vẫn mang trong lòng má»™t niá»m say mê, ông vẫn cố gắng dò há»i tình hình cá»§a Phồn Di và biết rằng chị đã kết hôn vá»›i má»™t bác sÄ© tốt nghiệp đại há»c Y Giang Kinh cÅ©ng được phân công đến Hoán Nam công tác. Tuy chị phiêu bạt khắp nÆ¡i nhưng nhà vẫn ở Giang Kinh. Có Ä‘iá»u ông không biết là m thế nà o má»›i có thể liên lạc được vá»›i chị. Cuối cùng, ông cho biết má»™t thông tin cách đây không lâu, trong má»™t lần tìm kiếm tư liệu y há»c ông biết có má»™t bà i nghiên cứu cá»§a Khổng Phồn Di xuất phát từ má»™t viện nghiên cứu cá»§a Thụy Ä‘iển.
Äặt ống nghe xuống, Sảnh và Hinh láºp tức đến ngay thư viện trưá»ng để dò tìm tà i liệu ghi chép. Lần theo hướng ông Trung nói, hai cô tìm ra tên tiếng Anh cá»§a Phồn Di là Faye Ro. Ông Trung đã nói đúng: Phồn Di Ä‘ang ở Thụy Ä‘iển.
Ngà y 16/6 đã cáºn ká» ngay trước mắt, cÆ¡ há»™i gặp Phồn Di hết sức mong manh. Và dù cso gặp thì liệu Phồn Di có thể giúp gì được không? Nói là “muốn tháo chuông, phải tìm ngưá»i treo chuông†nhưng sẽ tháo cái chuông ấy ra sao? Tuy nhiên cả hai vẫn gá»i Ä‘iện ra nước ngoà i theo số Ä‘iện thoại cá»§a tác giả đã ghi rõ trong bà i viết. Nữ thư ký phòng thà nghiệm cá»§a Phồn Di Ä‘ang ở đầu dây bên kia, trả lá»i rằng gần đây tiến sÄ© Di đã vá» Trung Quốc.
“Là m thế nà o để liên lạc được vá»›i cô ấy?â€
“Chị ấy có để lại số Ä‘iện thoại nhà riêng để gá»i khi cần thiết. Nhưng đây là thông tin cá nhân, tôi không tiện cho các vị biết. Nếu cần các vị cứ fax cho tôi, tôi sẽ fax lại cho chị ấyâ€. Ngưá»i trợ lý cá»§a Phồn Di ở Thụy Äiển trả lá»i.
Hinh và Sảnh cÅ©ng soạn má»™t bức thư viết bằng tiếng Anh, nói rằng Diệp Hinh là má»™t sinh viên y khoa, rất thÃch các bà i nghiên cứu cá»§a tiến sÄ© Di, mong có dịp được bà giúp đỡ để sau nà y quyết chà phấn đấu phụng sá»± cho nghiên cứu khoa há»c. Trong thư nói rõ mình Ä‘ang há»c ở đại há»c Y khoa số má»™t Giang Kinh nêu thuáºn tiện có thể gặp mặt ở má»™t địa Ä‘iểm nà o đó. Hai cô cố ý giấu rằng mình há»c ở đại há»c Y số hai Giang Kinh vì sợ bà nhạy cảm phải nghÄ© ngợi. Gá»i fax Ä‘i rồi cả hai vẫn cảm thấy khả năng gặp bà Di gần như là con số không. Không ngá» Phồn Di lại trả lá»i ngay nói rằng bà rất vui khi biết có sinh viên trẻ tá»± nguyện lao và o sá»± nghiệp nghiên cứu y há»c và ngạc nhiên vì Hinh biết nhiá»u vá» các nghiên cứu cá»§a bà . Bà nói mình không có văn phòng tại Giang Kinh nên chỉ có thể gặp gỡ ở bên ngoà i.
14h ngà y 13 tháng 6.
Sau khi tân trang sáng sá»§a, hiệu sách Tân Hoa ở Giang Kinh đã mở cá»a trở lại. Không chỉ cá»a kÃnh bà n ghế bóng lá»™n khắp lượt mà các loại sách và văn hóa phẩm cÅ©ng rất hà o nhoáng bắt mắt. Tầng trên cùng còn bố trà bà n trà để độc giả mê sách có thể ngồi uống, đồng thá»i nhẩn nha xem sách. Hai bên hẹn gặp nhau và o lúc 3h chiá»u, nhưng chỉ Ãt phút sau buổi trưa, Sảnh và Hinh đã lên phòng trà , ngồi xuống chiếc bà n nhá», khắc khoải chỠđợi.
Chắc Y Y bà hiểm nà y sẽ không thất hẹn chứ nhỉ? Thá» Ä‘oán xem, chữ R tên tiếng Anh cá»§a cô ấy (Faye Ro) có ý nghÄ©a gì không?. Lúc không có ngưá»i lạ đứng bên, Sảnh há»i Hinh: “Tá»› biết cáºu lại Ä‘ang động não rồi đây. Chắc cáºu định nói rằng đó là chữ cái đầu tiên phiên âm chữ Nhiên, đúng không? Tá»› đã tra cứu má»™t bà i nghiên cứu khác cá»§a cô ấy, chữa R trong tên tác giả bà i viết là viết tắt cá»§a tên đầy đủ là chữ Rem. Kể cÅ©ng lạ, vì đây không phải là tên ngưá»i, khi Ä‘á»c lên hÆ¡i giống Ran nhưng rõ rà ng không phải. Nếu không sá» dụng Ran thì cà ng chuẩn sai mà . Tá»› Ä‘oán Rem là 3 chữ cái đầu tiên cá»§a từ Remember (nhá»›) và có hai ý Ä‘an xen vừa là nhá»› nhung vừa ngầm chỉ ngưá»i mà cô nhá»› nhung là Ranâ€.
Sảnh không ngá»›t tâm đắc tán thà nh: “Diệp Hinh siêu tháºt. Cáºu đã không uổng công Ä‘á»c truyện trinh thám cá»§a Agstha mà tá»› cho mượn. Nói có lý lắmâ€.
Hinh táºp trung suy nghÄ©, rồi lẩm bẩm: “Nhưng nếu thế thì tại sao cô ấy lại bán đứng Tiêu Nhiên? Cô ấy có tình cảm sâu nặng vá»›i Tiêu Nhiên như váºy, cho đến táºn bây giá» vẫn nhung nhá»› không nguôi, và lại vá» nước trong dịp nà y, liệu có phải ý tưởng niệm Tiêu Nhiên không?â€
Sảnh bá»—ng ngồi thẳng ngưá»i lên, nhìn vá» phÃa sau Diệp Hinh nói: “Có lẽ là cô ấy?â€
Phòng trà không quá đông ngưá»i, Hinh ngoảnh lại nhìn thấy má»™t phụ nữ trung niên Ä‘eo kÃnh râm, mặc bá»™ váy mà u trắng ngà có dải Ä‘eo vai, Ä‘ang tiến đến.
“Có bạn nà o là Diệp Hinh ở đây không?â€
Là n da, đôi tay ngưá»i nà y vẫn rất mịn mà ng, mái tóc dà i vấn lên và được cà i bằng chiếc cặp tóc có phần lưng khá rá»™ng, là m nổi báºt khuôn mặt trái xoan gần như hoà n mỹ, trông đâu có giống má»™t ngưá»i đã gần 50. Hinh và Sảnh ngẩn ngưá»i nhìn.
“Là cháu ạ! Cháu là Diệp Hinh, đây là Âu Dương Sảnh bạn cháu. Cô là tiến sÄ© Di phải không ạ? Chúng cháu Ä‘á»u rất ngưỡng má»™ cô, cho nên đã cùng đến: Chúng cháu xin cảm Æ¡n cô đã bá»›t chút thá»i gian đến gặp chúng cháuâ€. Hinh đứng lên chà o há»i.
Ngưá»i phụ nữ gáºt đầu, mỉm cưá»i: “Tôi là Khổng Phồn Di. Hai cô cÅ©ng chịu khó tháºt, đã tìm được tôi trong kỳ nghỉ nà y. Nói tháºt nhé, chúng ta trò chuyện vá» công tác cá»§a tôi, tôi rất vui. Mấy khi đã có ngưá»i muốn nghe lá»i nói vá» những Ä‘iá»u khô khan nà y. Mấy hôm nay phải xa phòng thà nghiệm và bệnh viện, tôi thấy hÆ¡i lạ lẫm, nhưng năm nà o cÅ©ng cần có má»™t khoảng thá»i gian để thÃch nghi...â€
Sảnh bá»—ng thản nhiên há»i: “Váºy là , tuy tiến sÄ© Phồn Di du há»c ở bốn phương, nhưng năm nà o cÅ©ng vá» nước má»™t lần, và có phải Ä‘á»u và o dịp tháng 6 nà y không ạ?â€
Hinh hÆ¡i hoảng, tặc lưỡi khẽ trách “Kìa Sảnh!â€, rồi lại nhìn vẻ mặt Phồn Di hÆ¡i khang khác.
“Má»i cô giáo ngồi ạ!Chúng cháu mong được cô chỉ bảo choâ€. Hinh rất sợ Sảnh là m cho Phồn Di lo ngại, cô tươi cưá»i để giải tá»a bầu không khÃ. Ngưá»i phục vụ tá»›i rót trà , Phồn Di hÆ¡i do dá»±, rồi ngồi xuống, nghiêm túc há»i: “Hai cô muốn gặp tôi để nói những gì?â€
Hinh nhìn Sảnh, thấy ánh mắt vẫn sắc lạnh như thế thì thầm kinh ngạc và nghÄ© ngay rằng Sảnh - vốn cá»±c ghét cái ác - chắc vì nghÄ© rằng Phồn Di đã bán đứng Tiêu Nhiên cho nên Sảnh rất căm háºn. Nhưng sao mình lại không há» thấy căm giáºn? Nhưng có lẽ khá»i cần vòng vo, nên sá»›m là m rõ sá»± tháºt rồi tÃnh sau, Hinh định nói thì Sảnh đã lên tiếng trước: “Xin nói tháºt vá»›i cô Phồn Di, chúng cháu không phải là sinh viên đại há»c Y số má»™t mà là sinh viên đại há»c Y số hai Giang Kinh - vẫn gá»i vắn tắt là Giang Y. Nói cách khác chúng cháu là sinh viên cùng trưá»ng vá»›i côâ€. “A ra thế...†Phồn Di bá» kÃnh râm xuống, cặp lông mà y dà i và mảnh nhÃu lại vẻ mặt cà ng thêm nặng ná». “Äã tốt nghiệp được hÆ¡n 20 năm, mà cô lại không liên lạc vá»›i bất cứ ngưá»i bạn há»c cÅ© nà o. Cô có thể cho chúng cháu biết tại sao không ạ?†Sảnh há»i dồn dáºp. Hinh ngầm đá nhẹ và o chân bạn, nhưng Sảnh vẫn cứ thản nhiên.
Phồn Di hÃt thở sâu và i lần, rõ rà ng là đang gắng kìm nén tâm trạng không vui cá»§a mình. Bà ngắm kỹ Hinh và Sảnh rồi trả lá»i vừa lich sá»± cÅ©ng lạnh nhạt: “Má»—i ngưá»i Ä‘á»u được tá»± do lá»±a chá»n lối sống cá»§a mình, đúng không?â€.
“Nhưng, đồng thá»i vá»›i việc hưởng thụ quyá»n tá»± do nà y thì không thể là m tổn thương đến ngưá»i khác, nhất là đối vá»›i ngưá»i mà mình yêu sâu sắc, có đúng không ạ?â€. Sảnh vẫn không chịu buông tha. Hinh lại kêu lên: “Kìa Sảnh?â€
Toà n thân Phồn Di hÆ¡i rung rung, ánh mắt đượm buồn: “Cô Ä‘ang nói gì váºy?Cô là ai? Tại sao lại nói vá»›i tôi như thế?â€.
“Có phải cháu đã đưa ra câu há»i mà chú ấy muốn há»i nhưng không bao giá» có cÆ¡ há»™i để há»i nữa? Äúng không ạ? Và bao năm trôi qua cô cÅ©ng luôn tá»± há»i mình câu há»i nà y, đúng không ạ? Cô rá»i xa Giang Kinh, bao năm qua cô buồn bã không vui, thá»±c chất là vì cô bị cắn rứt dà y vò, đúng không? Có lẽ năm xưa cô không thể ngá» rằng chỉ vì má»™t phút yếu Ä‘uối, sai lầm sẽ dẫn đến ná»—i Ä‘au khổ trải mãi nhiá»u năm sauâ€. Sảnh nói Ä‘oà ng hoà ng, rà nh rá»t cứ như là đá»c thuá»™c lòng má»™t ná»™i dung cô đã ngầm soạn sẵn từ lâu.
Thoạt đầu bà Di nhìn Sảnh bằng ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc. Dần dần, đôi mắt bà dá» hoe, đôi môi mấp máy nhưng không nói thà nh lá»i. Hinh nhìn Sảnh vá»›i ánh mắt bất bình, oán trách Sảnh đã quá sá»— sà ng dẫn đến tình huống bẽ bà ng. Hinh dịu giá»ng: “Thưa cô Di, bạn Sảnh muốn nói đến má»™t và i chuyện cÅ© hồi cách mạng văn hóa, liệu cô có thể giúp chúng cháu là m rõ được không?â€
Phồn Di bá»—ng ngẩng lên, đưa tay nắm lấy tay Hinh và Sảnh há»i: “Hai cô đã biết những gì? Tại sao lại muốn dồn ép tôi?â€. Ãnh mắt Phồn Di rối loạn, hai hà ng lệ tuôn trà o loang trên lá»›p phấn son thoang thoảng, các nếp nhăn nÆ¡i khóe mắt hiện lên rất rõ, khác hẳn vá»›i hình ảnh ngưá»i phụ nữ trung niên xinh đẹp vá»›i vẻ mặt thư thái Ä‘iá»m tÄ©nh khi nãy. Hinh chợt má»§i lòng, cô nhá»› rằng ông Sầm Thiết Trung đã nói bà Di từng mắc bệnh vá» tâm lý và thần kinh. Hinh cà ng thêm oán trách Sảnh đã quá bá»— bã như thế, cô dịu giá»ng: “Chuyện là thế nà y ạ, Sảnh và cháu Ä‘ang cùng ở phòng 405 khu nhà 13 đại há»c Y Giang Kinhâ€.
Hinh cố ý ngừng lá»i. Quả nhiên nét mặt Phồn Di lá»™ vẻ rất kinh ngạc. “Không rõ cô có nghe nói rằng: kể từ năm 1977 đến nay, gần như năm nà o cÅ©ng có má»™t nữ sinh viên nhảy lầu từ phòng 405 rồi chết - chuyện nà y từ nhiá»u năm qua được gá»i bằng cái tên: Vụ án mưu sát 405â€.
“Ôiâ€, Phồn Di kêu lên má»™t tiếng, rồi lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao tôi lại không biết gì cả?â€
Hinh vá»™i nói: “CÅ©ng không thể trách gì cô. Bao năm qua cô không liên lạc vá»›i các bạn há»c cÅ© thì đương nhiên nhiá»u chuyện cô sẽ không biếtâ€.
Phồn Di lắc đầu: “Không thể coi đó là má»™t cái cá»›. Lẽ ra tôi phải biết má»›i đúng!†Phồn Di như đã ra khá»i những ý nghÄ© bá» bá»™n, bà há»i: “Xin lá»—i đã ngắt lá»i cô, cô nói tiếp Ä‘iâ€.
“Phần lá»›n trong hÆ¡n má»™t chục nữ sinh đã nhảy lầu lần ấy, trước đó Ä‘á»u mắc bệnh tâm thần ở mức độ nặng nhẹ khác nhau. Má»™t số ngưá»i nghe thấy từ “ánh trăng†và nhìn thấy má»™t cô gái có khuôn mặt nát bươm, nghe thấy những Ä‘iệu nhạc du dương. Má»i hiện tượng đó có lẽ nên gá»i là ảo giác. Và những ảo giác hệt như thế xuất hiện trong đầu cháuâ€. Hinh lại ngừng nói, cô nhìn thẳng và o Phồn Di.
“Ãnh trăng, ánh trăng là gì?â€. Phồn Di nhắc Ä‘i nhắc lại từ nà y.
“Má»™t cÆ¡ há»™i ngẫu nhiên khiến cháu được Ä‘á»c má»™t táºp hồ sÆ¡ cÅ© vỠ“Nguyệt Quang xã†và nhìn thấy má»™t số Ä‘oạn nháºt ký cá»§a chú Tiêu Nhiên. Trong đó có ghi tưá»ng táºn vá» chú ấy và nguồn gốc sâu xa cá»§a Nguyệt Quang xã. Trong cuốn nháºt ký cÅ©ng có nhắc đến cô, chú ấy đã yêu cô vô cùng sâu nặng... Nhưng rồi chú ấy đã lá»±a chá»n cái chết, cÅ©ng như các thà nh viên khác cá»§a Nguyệt Quang xã - chú ấy đã hiến xác cho phòng ngiên cứu giảng dạy giải phẫu cá»§a trưá»ng ta.
Trong số các nữ sinh đã nhảy lầu, nhiá»u nữ sinh trước đó đã có ảo giác vỠánh trăng và nhạc cổ Ä‘iển, việc nhảy lầu từ phòng 405 Ä‘á»u xảy ra và o sáng sá»›m ngà y 16/6 hà ng năm. Vì thế không thể khiến chúng cháu không Ä‘em các vụ nhảy lầu và chú Tiêu Nhiên liên hệ lại vá»›i nhau. ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng không loại trừ yếu tố trùng hợp ngẫu nhiên nhưng nếu chỉ là trùng hợp thì rất khó giải thÃch được má»i Ä‘iá»u. Cho nên mong cô lượng thứ cho chúng cháu đã liá»u lÄ©nh dám nghi ngá» rằng vì chú Tiêu Nhiên chết oan không thể nhắm mắt chú ấy muốn thông qua các vụ nhảy lầu nà y để thông báo cho ngưoiừ Ä‘á»i vá» các vụ oan khuất cá»§a mìnhâ€.
“Gì cÆ¡?†Khổng Phồn Di kinh ngạc đứng lên, thiếu chút nữa gạt phăng cả bá»™ đồ trà trên bà n: “Thiếu nữ các cô có tư tưởng tháºt quá tá»± do, sao lại đưa ra cả ma quá»· hồn phách gì ra thế nà y? Lẽ nà o các cô lại tin những chuyện hoang đưá»ng như thế?â€
Sảnh cÅ©ng đứng lên: “Thế thì xin tiến sÄ© Phồn Di hãy cho chúng cháu má»™t lá»i giải thÃch hợp logic, tại sao lại là “ánh trăngâ€? Tại sao lại là 405? Tại sao lại là ngà y 16/6? Chú Tiêu Nhiên đã cho cô biết nguồn gốc cá»§a Nguyệt Quang xã, có phải ở đó cÅ©ng có ma quá»· hồn phách không ạ? Thế thì phải giải thÃch sao đây?â€
Hinh vá»™i nói: “Cô Di và Sảnh nữa, xin hãy ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhà ng. Cô ạ, có rất nhiá»u chuyện trong quá khứ đã trở thà nh lịch sá», thì chẳng nên can thiệp và o cuá»™c sống hiện tại nữa. Chúng cháu nhắc đến chuyện cÅ© không phải vì muốn khiến cô phải Ä‘au đớn, mà là vì mong được cô giúp đỡ. Cháu đã trải qua không chỉ là các hiện tượng kỳ quái ấy mà điá»u đáng sợ hÆ¡n là cháu cho rằng cháu... Có lẽ, cô sẽ cà ng nói rằng cháu quá ư hoang đưá»ng vô lý... cháu cho rằng cháu đã nhìn thấy chú Tiêu Nhiên, tháºm chà cả chú Trịnh Kinh Tùng nữaâ€.
Phồn Di vừa tạm bình tÄ©nh ngồi xuống, lúc nà y lại đứng phắt dáºy: “Rõ rà ng là hoang đưá»ng quá thể! Cô nhìn thấy há» thế nà o được?â€
“Cô Di ạ, chác chắn trà nhá»› cá»§a cô vẫn rất tốt. Chú Tiêu Nhiên tuy xuất thân trong cảnh già u sang nhưng vẫn không mấy chau chuốt trang phục, có đúng không ạ? Mái tóc Ä‘en, dầy luôn không chịu chải, có đúng không ạ? Có phải khuôn mặt chú ấy luôn nở nụ cưá»i tươi như trẻ con, hình như không bao giá» báºn tâm đến cái gì nhưng lại là má»™t con ngưá»i rất Ä‘a sầu, Ä‘a cảm? Có phải chú ấy thưá»ng hay trêu ngươi, Ä‘eo bám dai như đỉa, khiến ngưá»i ta vừa tức vừa buồn cưá»i - nhất là khi chú ấy yêu má»™t cô gáiâ€. Hinh nói rất sôi nổi, từng cảnh từng cảnh ngà y trước gắn bó vá»›i Tạ Tốn trá»—i dáºy từ trong đáy lòng và lướt trôi trước mặt Hinh.
Hinh đã mất Ä‘i cái tình cảm rất khó diá»…n tả ấy. Khuôn mặt Hinh đầm đìa nước mắt. Phồn Di đứng run rẩy hồi lâu rồi thẫn thá» ngồi xuống. Di hồi tưởng lại những tháng ngà y dáºp dìu gắn bó cùng Tiêu Nhiên năm xưa, khuôn mặt Di đẫm lệ, cô vô cùng Ä‘au xót, đầu rÅ© xuống, nghẹn ngà o nức nở. Sau má»™t lúc im lặng Di lắc đầu tỠý không thể tin được: “Sao lại có thể như thế? Nhưng cô đã nói không sai chút nà o, ngưá»i mà cô miêu tả đúng là Tiêu Nhiênâ€.
“Kinh Tùng là anh chà ng thư sinh lạnh lùng, rất lạnh lùng, có khuôn mặt trắng nhợt, ánh mắt cÅ©ng rất lạnh, phÃa dưới mắt có quầng. Kinh Tùng luôn cặp kè bên Tiêu Nhiên, khi Tiêu Nhiên nói chuyện vá»›i cháu thì Kinh Tùng thưá»ng đứng từ xa, lạnh lùng nhìn lạiâ€. Hinh nhìn Phồn Di, thấy nét mặt Phồn Di cà ng hiện rõ sá»± kinh ngạc không sao hiểu nổi. “Cô nói đúng cả, rất đúng, anh ấy có sắc mặt trắng nhợt, có quầng mắt khá to. Ngà y ấy má»—i khi tôi và Tiêu Nhiên bên nhau, anh ấy thưá»ng đứng xa xa lạnh lùng nhìn chúng tôi, có lúc khiến tôi thấy sá» sợâ€. Phồn Di bắt đầu để ý quan sát Diệp Hinh, và đã tin rằng không phải hai cô gái nà y tìm đến để gây sá»± vô lối vá»›i mình, và thấy sá»± việc thá»±c sá»± nghiêm trá»ng.
“Cháu không rõ tại sao há» lại tìm đến cháu... Trên thá»±c tế, cháu đã suy nghÄ© kỹ và không cho rằng há» tháºt sá»± Ä‘ang tồn tại trong thế giá»›i khách quan, có thể coi má»i Ä‘iá»u cháu đã nhìn thấy là những “ảo giác†trong bệnh tâm thần phân liệt. Vì hai ngưá»i ấy không tồn tại như má»™t thá»±c thể mà chỉ tồn tại trong đầu cháu. Bá»™ não cá»§a ngưá»i ta, nếu chứa đựng những thứ không tồn tại thì chẳng phải là có vấn đỠthần kinh là gì? Cho nên cháu đã được khuyên và o nằm bệnh tâm thần má»™t thá»i gian, rồi cháu rất kinh ngạc nháºn ra rằng không chỉ có mình cháu biết vá» sá»± tồn tại cá»§a há». Cô Di thá» nhá»› lại xem cô có biết má»™t phụ nữ tên là Uông Lan San không?â€. Hinh cảm thấy bà San là má»™t khâu trong chuá»—i các Ä‘iá»u bà hiểm nên thuáºn miệng há»i thế, chứ cô không hi vá»ng có câu trả lá»i nà o.
Nà o ngá» Phồn Di hÆ¡i sững ngưá»i, gáºt đầu: “Tôi nhá»› ra rồi, bà ấy là bệnh nhân lâu năm cá»§a bệnh viện tâm thần, đúng không?â€
Hinh và Sảnh Ä‘á»u ngạc nhiên, cùng há»i: “Sao cô lại biết ạ?â€
Phồn Di nghÄ© ngợi, khẽ kêu lên “trá»i ạâ€, rồi nói: “Hình như là , khi chúng tôi há»c năm thứ ba - ngay trước thá»i kỳ cách mạng văn hóa, khi ấy việc dạy và há»c vẫn rất bình thưá»ng - lá»›p cá»§a Tiêu Nhiên Ä‘i kiến táºp ở bệnh viện tâm thần, tôi cÅ©ng Ä‘ang không có bà i vở nên đã Ä‘i theo cho vui. Hôm đó, thầy giáo đưa ra má»™t ca bệnh nhân Ä‘a nhân cách Ä‘iển hình. Äó là má»™t phụ nữ trung niên khoảng trên 40 tuổi. Trước mặt đông đảo chúng tôi, ngưá»i ấy chuẩn bị nghe thầy giáo há»i. Nà o ngá» bà ta xông lên phÃa trước túm ngay lấy Tiêu Nhiên rồi quan sát anh từ đầu đến chân hết sức tỉ mỉ, đến ná»—i các bạn anh ngồi bên cạnh Ä‘á»u sởn gai ốc, còn Tiêu Nhiên thì rất khó chịu. Má»i ngưá»i lôi bà ta ra, bà ta bá»—ng òa khóc rồi kêu lên: “Chẳng lẽ đây Ä‘á»u là sá»± tháºt? Chẳng lẽ đây Ä‘á»u là sá»± tháºt?â€. Rồi đột nhiên lại đổi giá»ng hết sức dịu dà ng: “Anh hãy ở lại bên em và đừng Ä‘i đâu hết, được không? Có thế anh má»›i được an toà nâ€
Bấy giá» tôi thấy rất tò mò, cÅ©ng khó tránh khá»i có phần không vui, tôi nhìn Tiêu Nhiên hồn nhiên “vô tá»™i†nói là chưa từng quen biết. Vá» sau chúng tôi há»i thăm má»›i biết đó là bệnh nhân mắc bệnh nhân cách phân liệt rất nặng tên là Uông Lan San, đã và o nằm viện 20 năm trá»i. ChÃnh vì có cái chuyện ồn à o ấy nên tôi má»›i nhá»› được cái tên nà y. Xưa nay tôi chưa từng liên hệ câu nói ấy cá»§a bà San vá»›i các sá»± việc xảy ra sau nà y. Nay nghÄ© lại thì hình như bà ta đã tiên tri má»™t Ä‘iá»u gì đóâ€.
Hinh nói: “ChÃnh bà San nà y đã nói trong đầu cháu có “hai ngưá»iâ€, cháu há»i hai ngưá»i đó là ai, thì bà vẽ luôn hai bức “ký há»a†đại thể vá» Tiêu Nhiên và Trịnh Kinh Tùngâ€.
Phồn Di vẫn cảm thấy chuyện nà y quá ư kỳ dị, bèn há»i: “Nếu đúng là hai ngưá»i ấy ở trong đầu cô tháºt, thì há» và o bằng cách nà o?â€. Phồn Di “à †má»™t tiếng, và bất giác đưa mắt nhìn vá» hướng đại há»c Y khoa Giang Kinh, trong lòng bá»™n bá» xáo động, má»™t lát sau má»›i nói: “Cô ngầm có ý cho rằng, Tiêu Nhiên đã nháºp và o bá»™ não các nữ sinh kia, Ä‘iá»u khiển há» nhảy lầu và o ngà y 16/6? Nhưng tại sao anh ấy phải là m thế? Lẽ nà o là nhằm gây sá»± chú ý cho ngưá»i Ä‘á»i - như lúc nãy cô nháºn định?â€
Sảnh lạnh lùng “hừ†má»™t tiếng: “Còn có khả năng chỉ đơn thuần là trả thù các nữ sinh đến từ Giang Namâ€.
“Trả thù? Trả thù vá» cái gì?â€
Sảnh háºm há»±c: “Cô đã tá»± biết rất rõ. Nếu cần cháu phải nói toạc ra thì cháu cÅ©ng sẵn lòng để là m má»™t kẻ độc ác! Chú ấy đương nhiên có lý do để trả thù cô gái Giang Nam mà chú ấy nặng lòng yêu thương - không chỉ ruồng bá» mà còn bán đứng chú ấy! Ngay khi chú ấy muốn gặp mặt lần cuối, cô ấy cÅ©ng phá»›t lá»! Vì sá»± phản bá»™i và cạn tình cạn nghÄ©a cá»§a cô nên chú ấy má»›i mất hết hi vá»ng và o cuá»™c sống, thế rồi Ä‘i và o ngõ cụtâ€.
“Cô nhầm rồiâ€. Phồn Di gay gắt ngắt lá»i Sảnh. “Äúng là tôi đã không chịu nổi sức ép, đã vạch rõ ranh giá»›i vá»›i anh ấy, đã hoảng hốt hoang mang, đã không đến gặp anh ấy lần cuối cùng... vì lúc đó tôi đã mắc bệnh trầm cảm rất nặng, cuá»™c sống đã há»—n loạn tÆ¡i bá»i. Nhưng tôi không há» bán đứng anh ấy, không há» tố giác anh ấy là thà nh viên cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€, tôi vẫn giữ được chuẩn má»±c là m ngưá»iâ€.
“Không phải cô, thì có thể là ai? Theo cuốn nháºt ký cá»§a chú Tiêu Nhiên thì chỉ có hai ngưá»i - cô và chú Trịnh Kinh Tùng - biết chú ấy là thà nh viên “Nguyệt Quang xãâ€; nếu không phải cô thì chẳng lẽ là chú Kinh Tùng? Nhưng, đến giá» phút cuối cùng cá»§a chú Tiêu Nhiên, chú Kinh Tùng vẫn còn đến an á»§i động viên chú ấy, và rà nh rà nh sau đó cùng tá»± sát vá»›i chú ấy. Má»™t con ngưá»i rất có tình nghÄ©a như váºy sao có thể bán đứng ngưá»i bạn chà thân cá»§a mình?â€
“Các cô nói đến cuốn nháºt ký....â€
Sảnh mở cặp sách lấy ra má»™t táºp giấy tá», đẩy đến trước mặt Phồn Di: “Äã Ä‘oán là cô sẽ không thừa nháºn, nên cháu đã phô-tô má»™t bản cho cô, chỉ e cô không có can đảm để Ä‘á»c thôiâ€
“Kìa Sảnh!†Hinh thấy Sảnh đã lại quá khÃch
Phồn Di đỠđẫn, ngồi ngây ra má»™t lúc, hÆ¡i đưa ngưá»i ra trước, tay run run nhẹ lên mặt giấy. Phồn Di Ä‘ang cảm nháºn gì đây?
Rồi Phồn Di ngước mắt lên: “Cô nói đúng, tôi cÅ©ng không biết mình có can đảm để Ä‘á»c hay không. Hai cô cÅ©ng có thể không tin tôi, nhưng hãy thá» nghÄ© xem, nếu đúng là tôi đã bán đứng Tiêu Nhiên, anh ấy thì chết rồi, sao tôi cứ phải chối cãi? Tôi có thể nói thẳng thắn, nhưng chuyện kỳ lạ mà bạn Diệp Hinh đã cảm thấy, tôi tin nhưng tôi không đồng ý vá»›i những suy Ä‘oán cá»§a các bạn. Tôi rất hiểu Tiêu Nhiên, anh ấy có trái tim rất tinh tế và rất thiện, dù phải ôm háºn mà ra Ä‘i thì anh ấy cÅ©ng không quáºy phá như thế sau khi đã khuất. Trong chuyện nà y chác phải có những Ä‘iá»u lạ lùng chi đâyâ€. Nghe đến mấy chữ những Ä‘iá»u lạ lùng, Hinh lại há»i: “Cô giáo Phồn Di có nghe nói đến má»™t ngưá»i tên là Trang Ãi Vân không?â€
Phồn Di ngẩn ngưá»i, lắc lắc đầu.
Hinh mạnh mẽ đứng dáºy, nhanh nhẹn nói: “Cháu xin cảm Æ¡n cô Phồn Di. Cháu cÅ©ng tin tưởng ở cô, mong rằng cô cháu mình sẽ giữ vững liên lạcâ€. Hinh vừa nói vừa chạy ra khá»i phòng trà .
|

11-08-2008, 11:28 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 26
Bà máºt bị phÆ¡i bầy
16h ngà y 13 tháng 6
Sảnh phải chạy má»™t mạch má»›i Ä‘uổi kịp Hinh. Chạy dưới trá»i nắng tháng sáu nóng như thiêu như đốt, mồ hôi vã ra như tắm.
“Tá»› Ä‘oán xem nà o, chắc cáºu Ä‘ang định sang bệnh viện số 2 tìm bà San, đúng không?†Hai cô đứng ở bến xe buýt, sốt ruá»™t chá» xe đến. Sảnh cho rằng lần nà y mình không thể Ä‘oán nhầm.
Lòng Hinh Ä‘ang rối bá»i, cô im lặng gáºt đầu.
“Nà y Hinh, sao cáºu không há»i tại sao tá»› lại Ä‘oán đúng?â€
Hinh thở dà i, trách bạn: “Tá»› Ä‘ang tức cáºu đây! Äồ quá»· sứ ma mãnh, sao cáºu chẳng hiểu cách đối nhân xá» thế gì cả? Cô Phồn Di vá» nước nghỉ ngÆ¡i, đã nhiệt tình đến vá»›i chúng ta như thế. Cuá»™c Ä‘á»i cô ấy cÅ©ng rất gian nan, từng mắc bệnh trầm cảm... sao cáºu lại cư xá» vá»›i cô ấy thô bạo thế?â€
Sảnh dẩu môi: “Tá»› biết thế nà o cáºu cÅ©ng mắng tá»›! NghÄ© lại, tá»› cÅ©ng hÆ¡i hối háºn. Nhưng kể cÅ©ng lạ, lúc đó tá»› không sao nhịn được, có lẽ tại tá»› vốn đã chá»§ động, đã nháºn định rằng cô ấy tố giác Tiêu Nhiên; lại nhìn thấy dáng vẻ sung sướng, nhà n nhã cá»§a cô ấy... còn Tiêu Nhiên thì đã ở nÆ¡i chÃn suối, cho nên vừa thấy mặt, tá»› đã lá»™n ruá»™t rồi!â€
“Nhưng mình cÅ©ng không nên nói oan cho ngưá»i ta. Cô ấy nói có lý; nếu đúng là cô ấy đã sai, thì thá»i gian đã trôi bao năm rồi, cô ấy chẳng cần phải cứ chối cãi. Tá»› nghe nói thá»i đó đã có rất nhiá»u ngưá»i mắc sai lầm kiểu ấy, nếu cô ấy đã là m thế tháºt thì cÅ©ng chỉ là chuyện vặt trong muôn và n sá»± việc, chối cãi thì có ý nghÄ©a gì đâu?â€
Sảnh “ừ†và nói: “Tá»› cÅ©ng đã rất buồn rồi, cáºu đừng nói nữa có được không? Lúc sắp chia tay tá»› đã rất thân thiện vá»›i cô ấy, đã để lại số máy nhắn tin nữa. Cô ấy há»i có thể Ä‘á»c được nháºt ký Tiêu Nhiên và “hồ sÆ¡ Nguyệt Quang xã†ở đâu, tá»› bèn quyết định đưa luôn cho cô ấy bản phôtô “hồ sÆ¡ Nguyệt Quang xã†đang để trong cặp. Chúng mình Ä‘i gặp bà San để há»i vá» gì?â€
“Khi Ä‘ang nói chuyện vá»›i cô Phồn Di, tá»› đã nghÄ© rất nhiá»u, và cÅ©ng đồng ý vá»›i cô Phồn Di rằng trong câu chuyện nà y còn ẩn chứa những Ä‘iá»u kỳ lạ. Cho nên tá»› nghÄ© đến bà San. Bà ta có thể nhìn thấy Tiêu Nhiên và Trịnh Kình Tùng trong đầu tá»›, thì có lẽ bà ta còn biết hiá»u chuyện ly kỳ hÆ¡n. Và , vấn đỠnhân cách Trang Ãi Vân, tiếng hát, khuôn mặt dáºp nát... rõ rà ng Ä‘á»u có liên quan đến chuyện nà y. Tiếc rằng bà lão ấy không “thoáng†tý nà o, há»i Ä‘iá»u gì, bà lão toà n nói vòng vo, cố là m ra vẻ huyá»n bÃ. Hôm nay tá»› đã nghÄ© rồi, nhất định sẽ bám bà lão đến cùng để há»i cho rõ xem bà còn biết những gì nữaâ€.
Sảnh nói: “Lần nà y nhất định tá»› sẽ há»™ vệ cáºu, lần trước sợ Æ¡i là sợ. Hôm qua tá»› đã gặp thầy Côn, nhá» thầy phân tÃch bệnh án cá»§a bà San, chưa biết chừng sẽ có Ãch cho chúng taâ€.
Hinh ngạc nhiên, rồi cưá»i: “Tá»› nháºn ra rằng thầy giáo trẻ Vân Côn hay cáºy mình có tà i - đã bắt đầu nghe lệnh cá»§a cáºu rồi đấy! Tháºt đáng chúc mừng!â€
Lúc đến buồng cá»§a bà San, thấy giưá»ng bá» trống, cô y ta nói là bà San đã xuống sân Ä‘i bách bá»™. Hinh và Sảnh ra cá»a sổ nhìn xuống, thấy bà lão Ä‘ang ngồi trên ghế đá, tay Ä‘ang cầm má»™t chiếc bình đựng dung dịch muối vẫn dùng để truyá»n. Cả hai Ä‘ang định Ä‘i xuống thì Sảnh - tháºt tinh mắt - kêu lên: “Bà lão vẫn còn ham Ä‘á»c sách kiaâ€
Trên cái bà n kê bên đầu giưá»ng, là má»™t chồng sách. Hinh cưá»i: “Tá»› đã biết đó là những sách gì rồi. Toà n là sách vá» nghệ thuáºt biểu diá»…n, để diá»…n cứ y như tháºt, không hiểu bà ta còn ham há»c những thứ gì nữa, đã luyện được đến đỉnh cao rồi!â€
Sảnh bước lại xem, rồi nói: “Äúng, toà n là sách lý luáºn vá» biểu diá»…n. Cuốn nà y thì hÆ¡i lạ: “Tân Kim Lăng Tháºp Nhị Thoa - nữ minh tinh mà n bạc Trung Quốc tháºp ká»· 40â€, là sách Ä‘á»c chÆ¡i để giết thì giá». Nhưng, lạ nhỉ, cuốn nà y còn kẹp và i tá» giấy. Ch8ảng lẽ Ä‘á»c sách lại còn phải ghi chép nữa kia?†Sảnh mở cuốn sách lấy mấy tá» giấy đó ra, cúi xuống lần giở xem. Cô bá»—ng “à †má»™t tiếng, ngẩng đầu lên ngạc nhiên nhìn Hinh.
Hinh vá»™i bước đến xem, trong tay Sảnh là mấy tá» giấy cÅ© đã ố và ng, có các chữ Hán phồn thể được in dá»c, có vẻ như được cắt ra từ má»™t cuốn tạp chÃ. Có mấy tiêu đỠphà bên trái khiến Hinh hÆ¡i run run: “Phụ trương đặc sắc cá»§a bản báo: hoà ng háºu mà n bạc Thượng Hải năm xưa giỠđây đã mất vÃa nÆ¡i sâu thẳmâ€. Má»™t tiêu đỠphụ là “Hé lá»™ bà máºt Trang Äiệp (Ãi Vân) đã mắc bệnh tâm thần rất nặng, bóng ma dáºp dìu chốn phong lưuâ€.
“Cáºu xem cái nà yâ€. Sảnh bá» tá» thứ nhất xuống, thấy tá» thứ hai - rõ rà ng là cùng xuất xứ vá»›i tá» thứ nhất - là má»™t tấm ảnh Ä‘en trắng choán già ná»a trang tạp chÃ, chụp má»™t cô gái áo trắng, dáng cao cao, mảnh dẻ Ä‘ang đứng nhìn ra cá»a sổ vá»›i tư thế tuyệt đẹp, mái tóc dà i rá»§ xuống quá vai, trang nhã sống động như muốn bước ra khá»i ná»n giấy khiến Hinh phải tấm tắc trầm trồ. Hinh láºp tức nhá»› ra: đêm ná» trong bệnh viện tâm thần, bà San đã mô phá»ng cái vai nà y!
Tá» thứ ba vẫn là cắt từ cuốn tạp chà cÅ© ấy, phần quảng cáo cá»§a ngân hà ng Hoa Kỳ choán má»™t ná»a, phÃa dưới là má»™t bà i viết kèm theo hai bức ảnh nhá». Má»™t bức là chân dung má»™t cô gái tuyệt đẹp, chú thÃch là “Trang Äiệp thuở xưaâ€, bức kia - thá»±c đáng kinh ngạc - là má»™t khuôn mặt giáºp nát chằng chịt các vết ngang dá»c, máu tươi đầm đìa.
“Khuôn mặt nát bươm!†Cả hai cùng kêu lên. Sảnh lại giở cuốn “Tân Kim Lăng Tháºp Nhị Thoa - nữ minh tinh mà n bạc Trung Quốc tháºp ká»· 40â€, thấy trang có kẹp mảnh bìa đánh dấu chÃnh là bà i kỵ có tiêu Ä‘á»: “Nay nà ng là hoa bị chôn, cưá»i ngây dại - “Tiêu Tượng phi tá»â€ Trang Äiệp bệnh táºt và má»™ng mị quái đảnâ€.
Sảnh há»i: “Mau nghÄ© Ä‘i, nên Ä‘á»c bà i nà o trước?â€
Hinh nói: “Tạp chà khổ nhá»â€.
Sảnh nói: “Rất hợp vá»›i ý tá»›â€. Hai ngưá»i bắt đầu xem từ “phụ trương đặc sắcâ€.
Phụ trương đặc sắc cá»§a bản báo: hoà ng háºu mà n bạc Thượng Hải năm xưa giỠđây đã mất vÃa nÆ¡i sâu thẳm
Hé lá»™ bà máºt Trang Äiệp (Ãi Vân) đã mắc bệnh tâm thần rất nặng, bóng ma dáºp dìu chốn phong lưu
Trần Vân Cảnh - Tuần san Thân Giang
Má»™t thá»i gian sau khi quốc nạn đã Ä‘i qua, hoà ng háºu mà n bạc Trang Äiệp sắm vai trong “Ãnh trăng lạnh†và “Giấc má»™ng hồ Ä‘iệp†nổi danh Thượng Hải má»™t thá»i, hai năm nay bá»—ng vắng bóng trên phim trưá»ng, “nhún mình†lấy chồng há» Tiêu - đại gia ngà nh tiá»n tệ, rồi vá» Giang Kinh ở ẩn, tin nà y đã từng gây xôn xao. Bản báo đã nháºn được tin cá»§a má»™t số vị là “ngưá»i ná»™i bá»™â€, được biết tình trạng thần trà cá»§a Trang Äiệp ngà y cà ng xấu Ä‘i, luôn luôn có những cá» chỉ kỳ quặc, không ngá», khắp nhà há» Tiêu Ä‘á»u Ä‘ang kinh hãi.
Cuối tháng trước, chúng tôi đã liên tiếp nháºn được ba bức Ä‘iện báo nặc danh, ngưá»i gá»i nói mình là “ngưá»i ná»™i bộ†thấy lo lắng cho sá»± an nguy cá»§a nhà há» Tiêu, muốn công bố việc nữ chá»§ nhân Trang Ãi Vân đã gây nên bầu không khà đáng sợ ở nhà há» Tiêu. Trang Ãi Vân tức Trang Äiệp, từng được gá»i là “Hoà ng háºu mà n bạc†“Tiên nữ ca nhạcâ€, cách đây 3 năm đã kết mối lương duyên vá»›i Tiêu Thừa Khiên - nhị công tá» nhà há» Tiêu - nhân váºt cá»± phách cá»§a ngà nh tiá»n tệ. Thá»±c ra con đưá»ng gnhệ thuáºt cá»§a Trang Äiệp Ä‘ang rá»±c rỡ như mặt trá»i lên cao, có tà i năng bẩm sinh và kinh nghiệm lâu năm, tiá»n đồ nghệ thuáºt thênh thang, khác vá»›i các minh tinh có sắc hương nhưng chỉ sá»›m nở tối tà n. Vì váºy giá»›i nghệ sÄ© nháºn định nà ng vẫn có thể đứng ngôi hà ng đầu nghệ thuáºt trong nhiá»u năm. Nhưng chỉ má»™t năm sau khi kết hôn, Trang Äiệp lại bất ngá» tuyên bố giã từ mà n bạc, tuy nà ng có viện lý do Ä‘ang mang thai và sau nà y sẽ má»™t lòng thá» chồng nuôi con, nhưng vẫn khiến công chúng bà n tán xôn xao, cuối cùng trở thà nh má»™t câu đố rất khó giải. Chúng tôi đến Giang Kinh vá»›i má»™t niá»m hy vá»ng xa vá»i là thá»±c hiện má»™t phóng sá»± chân thá»±c vá» tình hình nhà há» Tiêu, và cÅ©ng mong sẽ là m rõ sá»± tháºt vá» việc Trang Äiệp giã từ mà n bạc.
|

11-08-2008, 11:29 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 27
Những cơn mộng du kinh hồn
“Chiá»u nay em Ä‘i đâu? Anh gá»i Ä‘iện vá» không thấy em ở nhà ?â€
Phồn Di Ä‘ang mở cuốn “Tạp chà há»™i y há»c Mỹ†nhưng tâm trà đang vẩn vÆ¡ mãi ở đâu. Lòng chị Ä‘ang ngổn ngang trăm mối đến ná»—i không biết chồng vừa há»i gì: “Anh bảo sao cÆ¡?â€
Ngưá»i chồng há»i lại câu vừa nãy, Phồn Di đáp: “Em đến hiệu sách Tân Hoa - Giang Kinh vừa mở cá»a trở lại, rất bá» thế!â€
“Có mua được cuốn gì hay hay không?â€
Phồn Di nghÄ© ngợi rồi nhìn thẳng và o đôi mắt ngưá»i chồng: “Em đứng bên quầy sách y há»c thì gặp mấy sinh viên đại há»c y Giang Kinh Ä‘ang mua sách há»c thêm, vô tình nghe thấy há» nói vỠ“vụ án ám sát phòng 405†gì đó, hÆ¡n chục năm qua dưá»ng như má»—i năm có má»™t nữ sinh nhảy lầu tá»± tỠở phòng 405 khu nhà 13. Anh Thà nh, sao anh chưa từng kẻ vá»›i em chuyện ấy?â€
Ãnh mắt Lục Bình Thà nh không tá» ra ngạc nhiên, anh chỉ thở dà i, vẻ mặt rầu rầu: “Phồn Di, chắc em hiểu tại sao anh không nói vá»›i emâ€.
“Vâng em hiểu, anh không muốn em biết chuyện rồi lại nghÄ© ngợi lan man, anh Ä‘ang giữ gìn cho em, xưa nay anh luôn bảo vệ em để em có thể tÄ©nh tâm, có thể sống bình thản, yên ổnâ€. Phồn Di gáºt đầu cảm kÃch nhìn Bình Thà nh. “Anh gá»i Ä‘iện cho em có việc gì không?â€
“Không có việc gì đáng kể, anh chỉ mong nhân dịp nà y em hãy gắng nghỉ ngÆ¡i Ãt hôm, tiện thể nói vá»›i em là , anh đã đặt bà n ăn ở hiệu “Thưá»ng Tất Tiênâ€, tối nay chúng ta Ä‘i ăn hiệuâ€.
Phồn Di thấy ấm lòng, chị cảm thấy mình có phần không phải vá»›i chồng. Äã lấy nhau bao năm, khi xưa chị Ä‘i du há»c nước ngoà i và tuổi sinh nở đã trôi qua. Bình Thà nh trước đây vẫn có ý định sinh con, nhưng thấy Phồn Di không mặn mà thì anh cÅ©ng không ép. Anh luôn chiá»u vợ má»i bá», đặc biệt rất á»§ng há»™ chị tiến bước trên con đưá»ng sá»± nghiệp. Phồn Di hiểu Bình Thà nh cÅ©ng cần sá»± âu yếm và cần được giúp đỡ.
“Gần đây anh có ngá»§ được không? Hình như đêm qua anh hÆ¡i trằn trá»c?â€
“Vẫn tạm được! Dùng mãi thuốc an thần, sắp lá»n thuốc mất rồi! Lâu nay anh báºn quá nhiá»u việc. Sắp đến cuối há»c kỳ rồi mà má»i chyuện vẫn bá» bá»™n, sau đợt nà y đến kỳ nghỉ hè thì sẽ thoải mái thôi! Anh tÃnh là , nếu em không quá báºn thì đến kỳ nghỉ hè anh sẽ cùng em sang châu Âu má»™t chuyếnâ€. Bỉnh Thà nh ngồi xuống bên Phồn Di.
“Thế thì quá hay. Sẽ như trước đây, há»… anh nghỉ hè là em sẽ Ä‘i vá»›i anh luôn!†Phồn Di tươi cưá»i. Bình Thà nh ngắm nhìn khuôn mặt nhẹ nhõm, trong sáng và trang nhã cá»§a vợ, anh thấy vừa đáng yêu cÅ©ng vừa ái ngại.
Phồn Di chợt nói sang chyuện khác: “Nhưng anh còn phải ứng phó cho qua cái ngà y 16 tháng 6 đã, đúng không? Liệu sá»± việc căng đến mức nà o?â€
Bình Thà nh đứng lên: “Sinh viên phải chịu áp lá»±c bà i vở tương đối nặng, năm nà o cÅ©ng có ngưá»i không chịu đựng nổi nên đã tá»± sát. Äiá»u nà y cÅ©ng hay gặp trong các trưá»ng đại há»c, dặc biệt là đại há»c y. Nhà trưá»ng rất coi trá»ng chuyện nà y, tuy váºy chúng ta không thể coi các tin đồn nhảm nhà là má»™t vấn đỠgì đóâ€.
“Nhưng hà ng năm Ä‘á»u có chuyện xảy ra ở phòng số 405 khu nhà 13, là ngẫu nhiên quá mức thì phải? Các anh là m công tác sinh viên, tất nhiên sẽ không tin và o những chuyện đồn đại kháo nhau, nhưng cÅ©ng không thể tốn sức ứng phó vá»›i nó chỉ vì chưa tìm ra nguyên nhân!â€
“Vá» những chuyện nà y em đã biết được đến đâu? Äá»™i trưởng trinh sát giá»i nhất cá»§a công an thà nh phố đã từng phân tÃch sá»± việc, anh ta biết những sá»± việc lịch sá» cá»§a căn phòng ấy, nhưng cÅ©ng không co s bất kỳ bằng chứng nà o để liên hệ hai nhóm sá»± việc vá»›i nhau vì chÃnh cách nghÄ© đó đã là quá hão huyá»n!†Bình Thà nh Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng.
“Nhưng, những thứ xuất hiện trong ảo giác cá»§a các sinh viên kia thì sao? “Ãnh trăng†có liên quan đến “Nguyệt Quang xã†ngà y trước không?â€
Bình Thà nh bá»—ng dừng bước: “Mấy sinh viên đã bà n tán vá» việc đó, là nam hay nữ? Là ngưá»i như thế nà o?â€
Phồn Di thấy vẻ mặt cá»§a chồng trở nên rất căng thẳng, chị thầm kinh ngạc và nói: “Là mấy cáºu sinh viên, há» Ä‘ang tìm thêm sách Ä‘á»c thêm vá» môn Chẩn Ä‘oán và Ná»™i khoa, chắc là sinh viên năm thứ hai thứ ba...â€
Bình Thà nh thở phà o rồi nói: “Em ạ, thá»i đại đã khác rồi, em cÅ©ng không nên quá nhạy cảm vá» các sá»± việc trong quá khứ nữa. Các vụ nhảy lầu ở phòng 405 những năm gần đây, đã cách xa những năm tháng ấy, không thể dÃnh dáng gì đến nhau! Äúng là cá biệt có sinh viên Ä‘ang đắm Ä‘uối nghiên cứu những sá»± việc nà y, đến ná»—i “tẩu há»a nháºp maâ€, ảnh hưởng đến há»c táºp và sinh hoạt, tháºt là đáng buồn! Em phải tin rằng nhà trưá»ng sẽ giải quyết tốt việc nà y. Năm nay phòng bảo vệ sẽ bố trà phòng đặc biệt, trước hết sÆ¡ tán các nữ sinh viên ở đó, rồi cá» 6 nhân viên canh gác căn phòng 405, chia nhóm 3 ngưá»i, cứ 15 phút lại đổi ca túc trá»±c. Bố trà chặt chẽ như thế, anh không thể tưởng tượng lại còn có thể xảy ra sá»± kiên bất trắc gì ở phòng 405â€.
Phồn Di gáºt đầu: “Có lẽ tại em quá nhạy cảm. Anh cÅ©ng nên hiểu cho em, sá»± việc Tiêu Nhiên vẫn nặng trÄ©u trong emâ€.
Bình Thà nh đặt hai bà n tay ấm áp và mạnh mẽ lên đôi vai Phồn Di: â€œÄÆ°Æ¡ng nhiên là anh rất hiểu, vì thế, anh luôn tháºn trá»ng, không đụng chạm đến ná»—i lòng ấy cá»§a em. Và mong em cÅ©ng hiểu cho anh!â€
Nhấm nháp các món sÆ¡n hà o hải vị cá»§a tiệm “Thưá»ng Tất Tiênâ€, Phồn Di thấy như Ä‘ang nhai rÆ¡m, bởi tâm trạng cá»§a chị vẫn Ä‘ang ngổn ngang trăm mối.
Lúc nà y đêm đã vá» khuya, Phồn Di nằm trên giưá»ng, bao ký ức ngà y xưa tìm vá» vá»›i chị, dù chị không muốn thế. Chị cà ng thấy khó ngá»§.
Phồn Di nhá»› vá» năm ấy, những tháng ngà y u ám trong cuá»™c Ä‘á»i chị. Äầu tiên là bị thế lá»±c cá»§a “Máy kéo†lôi chị ra khá»i Tiêu Nhiên, đến thá»±c táºp tại bệnh viên tiá»n tuyến ở ngoại thà nh phÃa Äông. Mùa xuân má»›i vỠđược Ãt hôm, thì nghe nói Tiêu Nhiên bị cách ly để thẩm vấn - bởi vì anh ấy bị nghi là thà nh viên cá»§a tổ chức đặc vụ có tên “Nguyệt Quang xãâ€. Ngay sau đó chị cÅ©ng bị Ä‘iá»u tra luôn.
Tổ Ä‘iá»u tra đã nhiá»u lần há»i chuyện, và đưa ra nhiá»u tuyên bố cảnh cáo ghê rợn. Thoạt đầu chị không để ý, và tin chắc ở sá»± trong sáng và nhân cách cá»§a Tiêu Nhiên, nhưng khi anh công nháºn có quan hệ vá»›i “Nguyệt Quang xã†thì chị trở nên khá»§ng hoảng.
Khi tổ Ä‘iá»u tra tiếp tục căn vặn, Phồn Di thấy thấp thá»m, tuy chị nhiá»u lần tá»± nhắc mình phải kiên quyết không phụ lòng tin cáºy cá»§a Tiêu Nhiên, nhưng hình như tổ Ä‘iá»u tra đánh hÆ¡i thấy Ä‘iá»u gì đó... há» cà ng o ép chị dữ dá»™i hÆ¡n. Thoạt đầu chị hoang mang mất tá»± chá»§, sau đó rÆ¡i và o trạng thái trầm cảm nặng ná».
ChÃnh và o lúc nà y, má»™t thá»±c táºp sinh lá»›p trên đã đến vá»›i chị, đó là Luc Bình Thà nh.
Bình Thà nh Ä‘ang là thá»±c táºp sinh năm cuối, cùng là m vá»›i Phồn Di ở khoa ná»™i. Khi biết anh là sinh viên cá»§a đại há»c y số 1 Giang Kinh, Phồn Di rất ngạc nhiên. Vì bệnh viện tiá»n tuyến vốn là nÆ¡i thá»±c táºp cho sinh viên đại hoc y số 2 Giang Kinh. Bình Thà nh giải thÃch rằng bệnh viện tiá»n tuyến chá»§ yếu phục vụ công nhân cá»§a và i nhà máy lá»›n ở ngoại thà nh phÃa đông Giang Kinh. Những công nhân nà y sống thì gian khổ, hưởng thụ thì Ãt, rất cần được ưu tiên chăm sóc tốt, cho nên anh đã từ bá» cÆ¡ há»™i thá»±c táºp ở bệnh viên Nhân dân cá»§a thà nh phố, và được nhà trưá»ng ná»— lá»±c đưa anh sang là m “con nuôi†cá»§a đại há»c y số 2 Giang Kinh, “đi xuống cÆ¡ sở†là bệnh viện tiá»n tuyến tương đối gian khổ thá»±c táºp. Những lá»i nà y khiến Phồn Di hết sức xúc động. Vá» sau, khi tổ Ä‘iá»u tra và phái “tạo phản†cà ng ráo riết theo dõi chị, chị hết cách để tiếp xúc vá»›i Tiêu Nhiên, thì Bình Thà nh trở thà nh bến cảng giúp chị tránh cÆ¡n bão tố.
Äồng thá»i vá»›i việc tổ Ä‘iá»u tra bám riết Phồn Di, thì phái “tạo phản†cÅ©ng má»™t má»±c dồn ép chị phải “tá» rõ láºp trưá»ngâ€. Cho đến má»™t hôm, quá mệt má»i cả thể xác lẫn tinh thần và muốn chấm dứt sá»± hà nh hạ tâm thần bất táºn ấy, Phồn Di đã nói vá»›i tổ diá»u tra rằng mình không còn là bạn gái cá»§a Tiêu Nhiên nữa. Tiêu Nhiên biết tin nà y, anh vô cùng Ä‘au xót, gá»i Ä‘iện đến yêu cầu gặp chị má»™t lần cuối. Phồn Di không còn can đảm để Ä‘i gặp anh. Tối hôm đó chị ngồi nép mình bên Bình Thà nh cho đến táºn khuya.
Tin Tiêu Nhiên nhảy lầu tá»± sát bay đến, và Phồn Di thá»±c sá»± suy sụp tinh thần. Thoạt đầu mất ngá»§ liá»n mấy đêm, ban ngà y cÅ©ng không thể đến bệnh viện để là m việc, suốt ngà y đêm chỉ ngồi ngây dại bên cá»a sổ, tháºm chỉ từng muốn giã biệt thế gian để Ä‘i theo Tiêu Nhiên - Phồn Di vẫn yêu anh tha thiết, ý nghÄ© chết theo ngưá»i yêu vẫn thấp thoáng hiện lên. Ngay Trịnh Kim Tùng còn có can đảm ấy nữa là ! Tuy nhiên Phồn Di vẫn nuôi hy vá»ng, vẫn ngóng chá» ngà y ánh dương lại đến.
May sao Bình Thà nh luôn ở bên chị, anh động viên chị cố chịu đựng vượt qua được những ngà y nà y. Thấy Phồn Di phá» phạc như ngưá»i mất hồn, nhà trưá»ng đã để cho chị được nghỉ tÄ©nh dưỡng Ãt lâu. Khi trở lại trưá»ng, Phồn Di được biết các sinh viên từ khóa nà y trở lên Ä‘á»u phải ngừng há»c táºp, Ä‘i đến các nông trưá»ng cá»§a bá»™ đội miá»n biên cương để “giáo dục lạiâ€. Phồn Di cùng má»™t số bạn được bố trà và o má»™t đại đội ở vùng Hoán Nam. Sau đó Ãt lâu, má»™t đợt sinh viên khác cÅ©ng được cỠđến, Phồn Di nháºn ra khuôn mặt thân quen: Lục Bình Thà nh.
Hồi tưởng lại bao chuyện xưa, Phồn Di bất giác lệ rơi lã chã.
Bình Thà nh nằm bên, anh giở mình, và chợt thở dà i trong giấc ngủ mơ mà ng.
Phồn Di chợt thấy lòng mình trùng xuống, chỉ có chị má»›i biết Bình Thà nh trông có vẻ khoẻ mạnh song đã từ lâu anh mắc chứng mất ngá»§. Äáng lo hÆ¡n nữa là anh có tiá»n sá» mắc bệnh má»™ng du, tuy hiếm khi phát bệnh, nhưng cÅ©ng đủ khiến Phồn Di phải Ä‘i cùng anh cầu cứu các chuyên gia. Thuốc cá»§a há» rất có hiệu quả, chứng mất ngá»§ cá»§a Bình Thà nh đã được khống chế má»™t thá»i gian rất dà i.
Nhưng đêm nay chị có má»™t linh cảm chẳng là nh. Quả nhiên, chỉ má»™t lát sau khi chị nghÄ© đến Ä‘iá»u nà y thì Bình Thà nh từ từ ngồi dáºy. Phồn Di khẽ gá»i: “Anh Thà nh!†Bình Thà nh hoà n toà n không hay biết, Phồn Di hiểu rằng anh đã lại bắt đầu má»™ng du.
Anh xuống giưòng, bước lên và i bước, rồi ra đứng trước cá»a sổ phòng ngá»§ nhìn bầu trá»i đêm Ä‘en kịt, đôi môi mấp máy như định nói Ä‘iá»u gì đó. Phồn Di nhá»› đến lá»i dặn cá»§a bác sÄ© hãy tìm cách ghi lai lá»i cá»§a Bình Thà nh nói trong lúc má»™ng du để giúp cho việc phân tÃch sau nà y. Chị vá»™i lần tìm chiếc máy cát-sét mi-ni và ấn nút ghi.
Quả nhiên Bình Thà nh đã nói mấy câu ngắn, tiếc rằng ngữ Ä‘iệu lại rất kỳ quái - cÅ©ng như các câu nói lúc ngá»§ mê, không sao nghe rõ được. Bình Thà nh đứng im má»™t lát, rồi quay ngưá»i rá»i xa cá»a sổ.
Phồn Di vừa thở phà o, thì lại thấy chồng mình Ä‘i chân không ra khá»i phòng ngá»§. Chị Ä‘i theo và nghÄ© sẽ lá»±a lúc để gá»i anh tỉnh lại. Äây là má»™t cách Ä‘iá»u trị mà chuyên gia từng Ä‘iá»u trị cho Bình Thà nh đã nói vá»›i chị, trái ngược vá»›i cách cá»§a dân gian vẫn bảo nhau là “tuyệt đối không được đánh thức ngưá»i Ä‘ang má»™ng duâ€. Äánh thức ngưá»i má»™ng du, thá»±c tế là “liệu pháp chán ghét†- để cho bệnh nhân hiểu rằng mình đã bị má»™ng du, há» sẽ kiểm Ä‘iểm lại hà nh vi bệnh trạng cá»§a mình, để ức chế sá»± phát sinh lần sau.
Phồn Di Ä‘i theo ra phòng khách, Bình Thà nh Ä‘i thẳng ra cá»a, bước ra ban công.
Má»i lần má»™ng du trước kia anh chưa từng là m thế nà y!
Bác sÄ© từng dặn dò Phồn Di: ngưá»i má»™ng du không há» biết mình Ä‘ang má»™ng du, khả năng gây tác hại cho bản thân tuy nhá» nhưng không phải là không có. Bước ra ban công tầng thứ 12, đúng là má»™t tình huống rất nguy hiểm.
Chị Ä‘ang định gá»i lại thì thấy anh Ä‘ang dỠđẫn nhìn xuống phÃa duá»›i, giá»ng nghèn nghẹn lẩm bẩm mấy tiếng, anh bá»—ng giÆ¡ hai tay đưa mạnh lên, rồi quay ngưá»i lại ngay. Tuy bất chợt đối mặt vá»›i vợ nhưng hình như anh không nhìn thấy gì, anh Ä‘i qua, bước Ä‘i rất nhanh, trong chá»›p mắt đã đến ngay cá»a chÃnh và mở rá»™ng cá»a.
“Anh Thà nh!†Phồn Di gá»i to. Bình Thà nh sững ngưá»i, quay lại nhìn, vẫn không nhìn thấy vợ, anh quay ngưá»i bước ra khá»i nhà . Phồn Di chạy à o ra, nhưng đôi chân mạnh mẽ cá»§a Bình Thà nh lướt Ä‘i như bay, rồi anh chạy xuống cầu thang, Phồn Di không dám gá»i nữa sợ hà ng xóm thức giấc, chị đà nh chạy xuốn cầu thang bám theo Bình Thà nh.
Có lẽ chỉ má»™t lát sau cả hai đã xuống hết mưá»i hai tầng cầu thang. May mà sau khi ra khá»i khu nhà , Bình Thà nh bá»—ng Ä‘i cháºm lại, lững thững Ä‘i và i bước rồi dừng, mắt anh nhìn xuống đất rồi lại ngá»ng đầu nhìn lên. Phồn Di nhìn theo hướng Bình Thà nh Ä‘ang nhìn, hướng đó là ban công tầng 12 nhà mình.
Chị ôm chặt Bình Thà nh, gá»i và o tai anh: “Anh Thà nh, tỉnh lại Ä‘i! Äã hết ngá»§ mê rồi, mình quay vá» Ä‘i nghỉ thôi!â€
Rồi Bình thà nh cũng đã ngủ say, nhưng Phồn Di thì không sao ngủ được nữa.
Chị đứng Ä‘áºy, bước ra khá»i phòng ngá»§, sang phòn Ä‘á»c sách, Ä‘eo tai nghe lai những câu nói mê vừa nãy ghi âm. Câu đầu tiên nói ở trước cá»a sổ, hình như có 8 chữ nhưng âm thanh quá kém. Tua lại, sau khi nghe lại đến và i lần, chị chợt thấy âm Ä‘iệu nà y quen quen. Chị cố nhá»› lại... thì ra đây là tiếng địa phương Tấn Nam - quê cá»§a Bình Thà nh. Bình thưá»ng anh nói tiếng phổ thông rất chuẩn, khi trò chuyện vá»›i cha mẹ, anh cÅ©ng không nói tiếng địa phương. Có má»™t lần Ä‘i cùng anh vá» SÆ¡n Tây thăm mẹ chồng bị ốm nặng, Phồn Di lần đầu tiên nghe Bình Thà nh dùng tiếng địa phương nói chuyện vá»›i bà con há» hà ng.
Tuy nhiên chị cÅ©ng không lạ gì tiếng SÆ¡n Tây. Khi công tác ở trong nước, chị từng tiếp xúc vá»›i không Ãt bà con vá»›i Bình Thà nh ra đây chữa bệnh. Chị cố gắng tìm lại cảm giác vá» tiếng địa phương nà y, nghe lại và i ba lần nữa, cuối cùng đã ang áng nghe ra, hình như bình Thà nh nói là : “Äốm lá»a tuy nhá», đốt cháy đồng cá»â€.
Nếu mình nghe đúng là thế, thì câu nà y có hà m ý gì?
Chị lai nghe tiếp hai chữ Bình Thà nh nói ở ban công, cÅ©ng là tiếng địa phương Tấn Nam, nhưng kỳ lạ tháºt, hình như anh cố nén giá»ng, nói như nghèn nghẹn.
Hai chữ nà y không nói nhanh, Phồn Di nghe và i lần, rồi hầu như có thể khẳng định đó là hai chữ “ánh trăngâ€.
Theo như hai cô gái gặp lúc ban ngà y đã nói, thì “ánh trăng†đã từng tồn tại trong bộ não của các cô sinh viên đã nhảy lầu, và hỠđoán rằng “vụ án mưu sát 405†và “ánh trăng†có liên quan chặt chẽ đến nhau.
Tại sao hai chữ nà y lại xuất hiện trong đầu Bình Thà nh?
Và ngà y 16 tháng 6 đã gần ká», anh ấy phải chịu áp lá»±c quá lá»›n chăng?
Hay là anh ấy có Ä‘iá»u gì đó Ä‘ang giấu mình?
Anh ấy chưa bao giá» nói vá»›i mình là ở đại há»c y Giang Kinh bao năm qua liên tiếp nhảy ra các vụ nhảy lầu? Vì sợ sẽ đụng đến ná»—i Ä‘au cá»§a mình, tháºt không?
Nếu sá»›m biết chuyện, chắc mình sẽ láºp tức liên hệ ngay đến cái chết cá»§a Tiêu Nhiên.
Tại sao lại xảy ra các vụ nhảy lầu? Lẽ nà o lại quái đản như hai cô sinh viên kia đã nói?
Phồn Di thấy hướng suy nghÄ© cá»§a mình có phần rối loạn, chị đứng lên pha tách trà rồi lại ngồi xuống bình thản ngẫm nghÄ©: tại sao há»… nghe đến “vụ 405†mình lại bứt rứt không yên? Hình như không chỉ vì căn phòng 405 là phòng ký túc xá định mệnh cá»§a Tiêu Nhiên. Thế thì còn vì cái gì khác nữa? Có lẽ, hồi tưởng rà nh rá»t quá khứ sẽ khiến cho những Ä‘iểm nghi vấn đã nhạt nhoà lại được hiện lên rõ nét.
Trước tiên là việc Bình Thà nh chuyển trưá»ng há»c, có thể nói Ä‘iá»u nà y chưa từng nghe nói đến trong các trưá»ng đại há»c ở thá»i kỳ ấy. Cái gì đã khiến anh có thể chuyển trưá»ng má»™t cách thuáºn lợi? chẳng lẽ vì nhiệt tình muốn phục vụ giai cấp công nhân? ChÃnh Bình Thà nh nói, anh đã há»c hết phần đại cương ở đại há»c y số 1 Giang Kinh, ở Giang Kinh rá»™ng lá»›n có hà ng chục bệnh viện lá»›n nhá», anh ấy lại chẳng tìm được má»™t ngưá»i bạn cÅ© để nhá»? Tại sao mình vừa đến bệnh viện Hoán Nam thì anh ấy lò dò đến, và ngẫu nhiên là m cùng vá»›i mình luôn? Quyá»n phát ngôn lá»±a chá»n nông trưá»ng bá»™ đội, thưá»ng nằm trong tay phái “tạo phản†đang “nắm†nhà trưá»ng, nhưng Bình Thà nh thì không có cái vai trò ấy. Ở nông trưá»ng, tại sao chỉ Ãt lâu sau khi mình và anh ấy đã chÃnh thức yêu nhau, thì cả hai cùng nháºn được lệnh khẩn “vì thiếu cán bá»™ y tế†nên Ä‘iá»u động vá» bệnh viện thị trấn, Ãt lâu sau lại lên huyện, rồi vá» thà nh phố Bang Phụ? Tất cả Ä‘á»u như bước lên má»™t con đưá»ng đã được sắp đặt “phẳng phiuâ€. Cho đến tháºp ká»· 70, Bình Thà nh được Ä‘iá»u vá» bệnh viện Giang Kinh, còn mình - vì vẫn còn dư âm cá»§a chuyện xưa tan nát cõi lòng, nên vẫn khăng khăng ở lại An Huy.
Có quá nhiá»u vấn Ä‘á». Phồn Di buồn bã đứng lên Ä‘i Ä‘i lại lại mấy bước. Chị biết đêm nay mình sẽ mất ngá»§. Từ lúc chiá»u đến giá», chị cứ do dá»± chẳng biết có nên Ä‘á»c bản phô-tô “Hồ sÆ¡ Nguyệt Quang xã†mà Âu Dương Sảnh đưa cho không? Chị không tin rằng, chỉ qua má»™t thá»i gian ngắn, chị sẽ có can đảm Ä‘á»c nó - chứng trầm cảm nghiêm trá»ng tuy đã được khống chế, nhưng bác sÄ© vẫn dặn dò phải gắng tối Ä‘a không để cho tâm trạng bị xáo trá»™n. Äá»c nháºt ký cá»§a Tiêu Nhiên, chắc chắn tâm trạng cá»§a mình sẽ biến động dữ dá»™i, váºy nên hãy tránh thì hÆ¡n. Trên đưá»ng trở vá» nhà , Phồn Di đã mấy lần định đứng lại mở ra xem nhưng rồi lý trà cá»§a chị vẫn kiểm soát được. Lúc nà y đêm dà i đằng đẵng, chị không muốn lại mệt óc để cân nhắc nữa, quyết định sẽ mở cuốn nháºt ký cá»§a Tiêu Nhiên ra Ä‘á»c, coi như để thư giãn váºy.
Chị mở va-li du lịch lấy táºp phô-tô hồ sÆ¡ đó ra, thoáng nhìn đã biết ngay là chữ cá»§a Tiêu Nhiên, nét chữ thân quen nà y đã trôi Ä‘i xa lắm, chị thấy Ä‘au xót, và hiểu rằng mình đã quyết định sai lầm, chỉ e không có can đảm để Ä‘á»c nó nữa.
Phồn Di không Ä‘á»c ná»™i dung nháºt ký, mà chỉ giở rất nhanh lướt nhìn các trang hồ sÆ¡.
Sau phần nháºt ký là má»™t số trang ghi chép vá»›i nhiá»u dạng chữ viết khác nhau, chắc là tổ Ä‘iá»u tra ghi các ná»™i dung thẩm vấn Tiêu Nhiên.
Bỗng Phồn Di nhìn thấy một kiểu chữ viết quen quen.
Trên má»™t tá» giấy viết thư có in hà ng chữ “Ủy ban cách mạng đại há»c y số 2 Giang Kinhâ€, thấy viết rõ rà ng “Báo cáo ná»™i bá»™ vá» hoạt động cá»§a “Nguyệt Quang xã†trong thá»i gian gần đâyâ€, thấy tất cả thảy có 5 tá», ghi chú ở phần cuối cùng là hai chữ: “Tinh Há»aâ€.
Äốm lá»a tuy nhá», đốt cháy đồng cá».
Äây chÃnh là bút tÃch cá»§a Lục Bỉnh Thà nh.
Phồn Di cảm thấy hÆ¡i chóng mặt, cố gượng để Ä‘á»c bản báo cáo nà y. Cà ng Ä‘á»c chị cà ng thấy kinh hoà ng.
Ná»a đầu cá»§a báo cáo, nói vá» tình hình từ 1966 Ủy ban cách mạng đại há»c y Giang Kinh - dưới sá»± giúp đỡ cá»§a Uá»· ban cách mạng các trưá»ng đại há»c toà n thà nh phố - đã tóm được má»™t loạt thà nh viên “Nguyệt Quang xã†vẫn Ä‘ang bà máºt hoạt động. Từ bản báo cáo nà y, nháºn ra rằng chÃnh đồng chà “Tinh Há»a†đã dùng bà danh “Liá»…u Tinh†để thâm nháºp ná»™i bá»™ tổ chức “đặc vụ†nà y, nắm được quy luáºt hoạt động cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€, từ đó giăng lưới vét sạch cả bá»n phản cách mạng.
Ná»a sau cá»§a báo cáo, chá»§ yếu ghi chép quá trình triển khai Ä‘iá»u tra thẩm vấn chu đáo tá»· mỉ ra sao, cuối cùng là m rõ Tiêu Nhiên là thà nh viên cuối cùng cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€, đánh dấu chấm hết tuyệt đẹp cho quá trình phá “vụ trá»ng án Nguyệt Quang xã†trải suốt 10 năm. Và , ngưá»i tổ trưởng luôn đứng sau há»at động cá»§a tổ Ä‘iá»u tra, chÃnh là đồng chà “Tinh Há»aâ€- ngưá»i viết bản báo cáo nà y. Tuy “Tinh Há»a†không trá»±c tiếp tham gia thẩm vấn Tiêu Nhiên nhưng anh đã rất thà nh công trong việc phân hóa, là m tan vỡ “những thế lá»±c thông cảm†vá»›i Tiêu Nhiên, dùng áp lá»±c mạnh buá»™c ngưá»i yêu cá»§a Tiêu Nhiên phải tuyên bố “vạch rõ gianh giá»›i†vá»›i Tiêu Nhiên, đồng thá»i thu được chứng cứ quan trá»ng chứng minh anh ta đã tham gia hoạt động cá»§a “Nguyệt Quang xãâ€.
Äáng tiếc, bản báo cáo nà y không viết rõ “chứng cứ quan trá»ng†cụ thể là thứ gì, có lẽ nó chỉ là cuốn nháºt ký nà y. CÅ©ng không viết ai đã cung cấp chứng cứ, nhưng hình như ngầm chỉ ra rằng chÃnh Khổng Phồn Di đã “trở vá» vá»›i chÃnh nghÄ©aâ€, khai ra Tiêu Nhiên.
Thảo nà o Âu Dương Sảnh nhìn mình hằn há»c như thế.
Äiá»u nà y má»›i khiến Phồn Di phải rùng mình: thì ra Lục Bỉnh Thà nh là má»™t con ngưá»i như thế!
Tay Phồn Di run run, nhưng chị láºp tức an á»§i: ở cái thá»i đại ấy, thì hà nh động cá»§a Lục Bỉnh Thà nh là biểu hiện cá»§a cách mạng - tháºm chà là cao thượng, là vinh quang. Có vô số ngưá»i đã mắc những sai lầm kiểu nà y. Trong thá»i kỳ má»›i, há» sá»a chữa sai lầm, đổi má»›i vươn lên không là m hại ai nữa, là tốt rồi. Tháºm chà chị nghÄ© rằng trong báo cáo nà y Bỉnh Thà nh đã cố ý miêu tả chị là “đã nâng cao giác ngá»™ cách mạngâ€, ngụ ý rằng chị khai ra Tiêu Nhiên - là sá»± bảo vệ cho chị.
Lúc nà y đã có thể hiểu, tại sao trong khi các sinh viên khác vẫn đang phải “rèn luyện†thì mình đã trở thà nh một bác sĩ.
Có má»™t Ä‘iá»u đáng sợ là , xưa nay Bỉnh Thà nh vẫn luôn giấu chị.
Chuyện nà y, anh ấy có thể giấu chị lâu như thế, ổn thá»a như thế, liệu còn có những chuyện gì khác vẫn Ä‘ang chôn giấu trong lòng anh ấy không?
Phồn Di không còn tâm trà nà o để Ä‘á»c nháºt ký cá»§a Tiêu Nhiên nữa, vì chị đã cảm giác được rằng tất cả Ä‘á»u bắt đầu từ má»™t sai lầm rất lá»›n, không thể khắc phục, và ngoà i cả sá»± tưởng tượng cá»§a chị. Chị cảm thấy má»™t ná»—i sợ hãi mÆ¡ hồ, bèn vá»™i vã cất ngay đám giấy tá» và o xắc du lịch, chị rất sợ Bỉnh Thà nh phát hiện thấy. Hôm nay chị má»›i nháºn ra rằng, ngưá»i đà n ông đã chung sống vá»›i mình bao năm qua xa lạ biết chừng nà o!
“Em Ä‘ang là m gì thế?â€
Phồn Di suýt kêu lên, quay đầu lại, chị chưa kịp hòan hồn nhìn Bỉnh Thà nh đang đứng sau lưng chị.
“Bỉnh Thà nh! Thì ra là anh là m em giáºt cả mình.... Em... không ngá»§ được, nên ra đây thu dá»n các thứâ€.
Dưới ánh đèn sáng choang, sắc mặt anh có phần uể oải và khô cứng: “Em đừng vá»™i, để sau hãy thu dá»n, có gì mà không thu dá»n được chứâ€.
8h ngà y 14 tháng 6
Sáng ra, Bỉnh Thà nh lại hăm hở cưỡi xe đạp Ä‘i là m. Anh vừa Ä‘i khá»i, Phồn Di cÅ©ng dáºy ngay, bắt đầu từ phòng Ä‘á»c sách, chị tìm kiếm khắp nhà . Chị cÅ©ng không biết mình Ä‘ang tìm kiếm cái gì, hoà n toà n không có mục Ä‘Ãch. Có lẽ chị nhằm loại trừ mối nghi ngá» cá»§a ngưá»i chồng.
Trên bà n là má»™t và i cuốn sách giáo dục há»c và mấy sổ “Bản tin tham khảo†mà gần đây anh chưa kịp Ä‘á»c trong giá» Ä‘i là m. Có má»™t táºp “Hóa đơn / Ghi chép chi tiêu†cÅ©ng đặt trên bà n. Chị biết anh là má»™t nòng cốt cá»§a Äảng á»§y Viện y há»c lâm sà ng, má»™t số tÃn hiệu gần đây cho thấy có thể anh sẽ được đỠbạt là m hiệu phó, cho nên anh liên tục Ä‘i công tác, anh táºp hợp các hóa đơn, đủ má»i hạng mục, đúng là thượng sách. Äang định lướt qua cái bà n thì chị chợt nghÄ©: nên tìm hiểu Bỉnh Thà nh hay Ä‘i đâu, thì cÅ©ng không có gì là dở cả, Ãt ra cÅ©ng có thể chứng minh anh Ä‘i đâu, có giấu mình hay không?
Äá»c hóa đơn, phiếu chi... là chuyện cá»±c kỳ đáng ngán, Phồn Di giở và i tá» phiếu chi gần đây, thấy các địa chỉ anh Ä‘i đến Ä‘á»u khá»›p vá»›i các Ä‘iá»u anh đã nói vá»›i chị trước đó. Khi nhìn thấy má»™t phiếu ghi chi tiêu ghi ngà y đầu tháng 5, chị bá»—ng chững lại. Chị nhá»› rằng, anh đã nói lần ấy là đi Nam Kinh dá»± há»™i nghị bà n vá» giáo trình y khoa do Bá»™ y tế và Ủy ban giáo dục cùng triệu táºp. Nam Kinh khá gắn bó vá»›i Vô TÃch quê chị, mấy năm trước cha mẹ chị lần lượt qua Ä‘á»i nhưng chị vẫn còn nhiá»u ngưá»i thân ở quê, chị vẫn rất nhá»› thương há».
Tá» khai chi tiêu nà y bao gồm vé tà u há»a khứ hồi, phà nghỉ khách sạn, và hóa đơn Ä‘i taxi. Nhiá»u năm là m công tác nghiên cứu khoa há»c đã tôi luyện cho chị có đôi mắt sắc sảo, chị vừa thoáng nhìn đã nháºn ra ngay có Ä‘iá»u bất thưá»ng. Lại nhìn kỹ từng tá» vẽ, chị thấy nổi cá»™m má»™t Ä‘iá»u nghi vấn lá»›n.
Chị phát hiện ra rằng, tấm vé tà u từ Nam Kinh trở vá» Giang Kinh ghi 10 giá» ngà y 7 tháng 5 tà u chạy. Vì là tà u tốc hà nh, nên khoảng trưa ngà y 8 sẽ vỠđến Giang Kinh. Nhưng, tám “Vé thống nhất cá»§a taxi thà nh phố Giang Kinh†cùng tên trong táºp phiếu khai nà y, thì lái xe ghi là ngà y 9 tháng 5. Tại sao lại chênh nhau má»™t ngà y?
Phồn Di nhìn kỹ hai tấm vé tà u há»a bằng bìa cứng, rõ rà ng là có dấu hiệu cá»§a kiểm soát vé - là vết “bấm†riếng cá»§a nhân viên trên tà u là m, thưá»ng là lưu lại bên mép tấm vé bằng bìa cứng hai cái “răng†nhá». Có lẽ mình đã Ä‘a nghi, rõ rà ng là anh ấy lên tà u há»a trở vá» Giang Kinh, chắc là anh lái xe taxi đã ghi nhầm ngà y trên vé xe, chỉ là viết nhầm thôi, khi viết ngoáy, số 8 và số 9 cÅ©ng dá»… lẫn lá»™n kia mà !
Nhưng chị lại nhìn tấm vé chuyến Ä‘i khá»i Giang Kinh, thì chị lại nghÄ© khác. Vết soát vé để lại trên tấm vé tà u Ä‘i khá»i Giang Kinh, là hai “răng†có quy tắc, cái răng nhá» có hình chữ nháºt. Nhưng tấm vé trở vá» Giang Kinh tuy có hai cái răng nhỠấy, nhưng lại không phải hình chữ nháºt. So sánh tiếp hai tấm vé, còn thấy khoảng cách giữa hai răng lại cÅ©ng khác nhau.
Nó nói lên Ä‘iá»u gì? Bỉnh Thà nh đã không dùng tấm vé nà y, nhưng tá»± anh đã “bấm†thà nh hai cái răng để là m bằng chứng báo cáo tà i vụ thanh toán? Tại sao anh phải là m thế?
Phồn Di nghÄ© mãi nghÄ© mãi rất lâu, đưa ra nhiá»u giả thiết...cho đến lúc chÃnh mình cÅ©ng thấy tháºt vô lý: chẳng lẽ má»™t con ngưá»i từng có má»™t Ä‘oạn Ä‘á»i Ä‘en tối, thì không thể có hiện tại và tương lai trong sáng đà ng hoà ng nữa? Liệu có phải mình đã quá Ä‘a nghi không nhỉ?
Nhưng Phồn Di vẫn muốn loại trừ một giả thiết táo tợn và đáng sợ nhất.
Sau khi Phồn Di nhấn và o máy nhắn tin cá»§a Âu Dương Sảnh, rất nhanh chóng chị đã nháºn được Ä‘iện thoại trả lá»i: “Cô Phồn Di, cháu và Hinh Ä‘ang ở đây, má»—i ngưá»i cầm má»™t ống ngheâ€.
Nên bắt đầu nói từ đâu nhỉ? Phồn Di hÆ¡i ngáºp ngừng, rồi há»i: “Tôi nhá»› là Hinh nói rằng đã chứng kiến má»™t sá»± kiện nhảy lầu ở Nghi Hưng, ngưá»i ấy trước kia cÅ©ng ở phòng 405, cÅ©ng từng nhảy lầu, nhưng đã may mắn sống sót. Cháu còn nhá»› mình Ä‘i Nghi Hưng, hôm nà o không?â€
“Cháu còn nhá»›, là ngà y 8 tháng 5â€. Hinh khẳng định. Má»™t chuá»—i các cảnh ngá»™ hôm đó, đến nay cô vẫn còn nhá»› như in.
“Trá»i Æ¡i†Phồn Di kinh hãi kêu lên. Chị lại cà ng do dá»±, có nên nói cho hai cô gái nà y biết bà máºt vá» Lục Bỉnh Thà nh hay không? Phồn Di vốn luôn rất có ý thức giữ kÃn bà máºt Ä‘á»i tư, nhưng lúc nà y chị thoáng cảm thấy mình cà ng biết nhiá»u thì nguy hiểm sẽ cà ng tiến đến gần.
“Äể tôi kể từ đầu nhé. Tối qua tôi đã mở Ä‘á»c hồ sÆ¡ “Nguyệt Quang xã†mà hai cháu đưa cho, thấy rằng rất có thể chồng tôi cÅ©ng liên quan đến “Nguyệt Quang xãâ€.â€
“Ôi!†Hinh và Sảnh cùng kêu lên: “Chú ấy là ai ạ?â€
“Anh ấy là phó bà thư Äảng á»§y Viện y há»c lâm sà ng cá»§a các cô, tên là Lục Bỉnh Thà nh!â€
Sau khi nghe Phồn Di kể xong phát hiện cá»§a mình qua táºp hồ sÆ¡, Diệp Hinh nói: “Tháºt không ngá» chú ấy lại là Liá»…u Tinh! Má»™t loạt các thà nh viên cá»§a “Nguyệt Quang xã†đã bị chú ấy tố giác, tuy không trá»±c tiếp bị chết bởi bà n tay chú ấy, nhưng chú ấy không thể thoái thác trách nhiệm!â€
Hinh láºp tức nhá»› ra ngay rằng dù sao Lục Bỉnh Thà nh cÅ©ng là chồng Phồn Di. “Cô ạ, có lẽ cháu không nên nói vá» chồng cô như thế!â€
“Không sao. Tôi cÅ©ng vừa má»›i biết anh ấy là tổ trưởng “tổ Ä‘iá»u tra chuyên án Nguyệt Quang xã†năm xưa, tôi và Tiêu Nhiên bị gây sức ép nặng ná», Ä‘á»u là ý cá»§a anh ấy đưa raâ€. Phồn Di không dám nghÄ© thêm vá» cái năm ấy nữa, tất cả - Ä‘á»u ngầm nói rằng kể từ năm ấy, cuá»™c Ä‘á»i chị đã Ä‘i chệch hướng.
“Váºy thì chú ấy nhất định phải biết ai đã bán đứng chú Tiêu Nhiên!†Sảnh nói.
Hinh nói: “Khá»i cần há»i nữa, đã không phải là cô Phồn Di thì rõ là Trịnh Kình Tùng rồi!â€
“Äiá»u nà y cà ng chứng tá» Kình Tùng không thể là cùng chết vá»›i chú Tiêu Nhiên. Liệu có phải là tá»± sát hay không, đó là má»™t câu há»i lá»›n!â€
“Cháu nghÄ© là , chắc chắn Thẩm Vệ Thanh không muốn tá»± sát, nhưng rồi chị ấy cÅ©ng rÆ¡i xuống lầu, liệu có ai đứng sau đẩy xuống không?†Hinh nhá»› lại căn há»™ cá»§a Vệ Thanh, nếu cánh cá»a thông ra ban công mở ra, thì má»™t ai đó sẽ rất dá»… đẩy chiếc xe lăn ra sát lan can cá»§a ban công rồi xô xuống, Vệ Thanh cÅ©ng không còn cÆ¡ há»™i để chống lại.
Phồn Di Ä‘ang định nói mối nghi ngá» cá»§a chị vá» chuyến Ä‘i Nam Kinh cá»§a Bình Thà nh, nhưng chị lại kìm lại. Biết nói thế nà o đây? Nghi ngá» chồng là hung thá»§ giết ngưá»i? Chỉ má»™t tấm vé tà u há»a, thì có thể nói lên Ä‘iá»u gì?
Chị và Sảnh giao hẹn sẽ tiếp tục liên lạc, đặt máy xuống rồi chị vá»™i vã ra khá»i nhà .
Chị muốn được nghe thêm các ý kiến khách quan vá» ngưá»i chồng cá»§a mình.
|

11-08-2008, 11:31 AM
|
 |
♥Anh không sợ khó, anh không sợ khổ, mà chỉ sợ khô♥
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: Hà Lá»™i
Bà i gởi: 3,077
Thá»i gian online: 1 tháng 0 tuần 0 ngà y
Thanks: 1,488
Thanked 4,720 Times in 766 Posts
|
|
Chương 28
Tai há»a do con ngưá»i Ä‘em đến
Khi Phồn Di vỠđến nhà thì Bình Thà nh vẫn chưa Ä‘i là m vá». Chị lo lắng Ä‘i Ä‘i lại lại trong phòng. Mình là m sao thế nà y? Liệu có phải bị Ä‘iên rồi chăng? Hay là , việc phát hiện ra Bình Thà nh chÃnh là “Tinh Há»a†khiến mình bị sốc quá nặng? Chuyên án “Nguyệt Quang xã†đã Ä‘áºp nát tình yêu cá»§a mình, tà n phá tuổi xanh cá»§a mình, phải chăng anh ta Ä‘ang cần tìm đến sá»± thăng bằng, và tìm cách bù đắp? Hay là vì mình ngá» ngợ rằng Bình Thà nh liên quan đến toà n bá»™ “vụ án mưu sát 405â€?
Nhưng vừa rồi chị đến đại há»c Giang Kinh tiếp xúc vá»›i các sinh viên Viện y há»c lâm sang, há» Ä‘á»u hết lá»i ca ngợi Bình Thà nh rất có phương pháp công tác, giản dị dá»… gần. Phồn Di không hiểu ra sao nữa.
Cà ng nghÄ© chị cà ng thấy mình rất mù má» tháºm chà có phần kỳ quái. Tuy nhiên chị vẫn cứ mở tá»§ quần áo định lục tìm trong túi áo cá»§a Bình Thà nh, có lẽ sẽ thấy má»™t cái gì đó có thể chứng minh cho phá»ng Ä‘oán cá»§a chị.
Nhưng lục khắp lượt các túi áo túi quần vẫn không tìm thấy má»™t thứ gì gá»i là có giá trị tư liệu. Cuối cùng chỉ còn đám giầy dép để dưới sà n là chưa kiểm tra. Liệu có cần thiết không? Chẳng lẽ anh ấy giấu cái gì đó quan trá»ng trong già y dép? Mình suy nghÄ© tháºt vá»› vẩn.
Tuy nhiên, tác phong tá»· mỉ cặn kẽ vốn có vẫn thôi thúc chị ngồi xuống ngắm kỹ các đôi giầy. Già y cá»§a Bình Thà nh phần lá»›n là giầy thể thao và già y bata để chạy bá»™, vì anh thưá»ng Ä‘i là m bằng xe đạp, đến trưá»ng lại Ä‘i lên hÆ¡n chục tầng cầu thang cho nên rất Ãt khi Ä‘i giầy da. Anh chỉ Ä‘i già y da trong những trưá»ng hợp giao tiếp chÃnh thức, và dụ Ä‘i há»p, tiếp khách từ bên ngoà i hoặc gặp gỡ lãnh đạo. Nếu Ä‘i công tác, anh thưá»ng Ä‘i già y thể thao cho thÃch hợp vá»›i đưá»ng xa, và mang thêm má»™t đôi giầy da để dá»± các cuá»™c há»p.
Chị chợt nháºn thấy có má»™t đôi giầy thể thao mà phần áp sát đỠgiầy lại có má»™t vệt mà u hồng. Chị nhìn tháºt kỹ, sá» và o phÃa trong giầy rồi lại láºt xem đế giầy. Mắt chị bá»—ng sang lên.
Mặt đế giầy cÅ©ng giống như mặt đế cá»§a các đôi giầy thể thao thưá»ng thấy, có hà ng chục đưá»ng rãnh lá»›n nhá», nhiá»u đưá»ng rãnh còn bám má»™t Ãt bá»™t mầu đỠtÃa. GiÆ¡ lên trước ánh sáng mặt trá»i có thể thấy má»™t số đốm lấm tấm xanh xen trong mầu tÃa. Phồn Di rùng mình, cảm thấy hÆ¡i chóng mặt.
Lẽ nà o lại đúng là như thế?
Chị lấy má»™t túi ni lông có sẵn mép gấp, dùng lưỡi dao nhá» cạo má»™t Ãt chất bá»™t ấy...
Ngoà i cá»a có tiếng chìa khóa cho và o ổ rồi mở cá»a. Phồn Di vá»™i giấu ngay túi ni lông.
“Chiá»u nay em Ä‘i đâu váºy? Anh gá»i Ä‘iện vá», không thấy em ở nhà â€. Bình Thà nh há»i có vẻ như chỉ là thuáºn miệng.
“Có việc gì không ạ? Chả lẽ em cứ phải ngồi nhà để chỠđiện thoại của anh à ?†Phồn Di bình thản đáp.
“Tất nhiên không phải thế†Bình Thà nh nói: “Anh sợ em ở nhà má»™t mình buồn, Ä‘ang định khuyên em nên năng Ä‘i ra ngoà iâ€.
“Em đã đến đại há»c Giang Kinh, từ sinh viên cho đến giáo viên Ä‘á»u ca ngợi anh, em thấy rất tá»± hà oâ€. Phồn Di cÅ©ng chẳng rõ tại sao mình lại bịa thêm.
“Thế ư? Anh vẫn tưởng em chả bao giá» muốn bước và o đại há»c Giang Kinh nữaâ€. Bình Thà nh ngạc nhiên nhìn vợ.
“Có lẽ, thá»i gian thá»±c sá»± có thể là m nhạt phai tất cả! Hoặc cần nói là , sá»± chÃn chắn là má»™t quá trình không đơn giản. Em đã thấy khá hÆ¡n nhiá»u, sẽ không chìm đắm trong ký ức nữaâ€. Chị cÅ©ng nhìn Bình Thà nh, muốn có thể tìm thấy má»™t số đáp án trong mắt anh.
Nhưng chị chỉ nhìn thấy má»™t đôi mắt rất sâu, rất Ä‘en. Chị không nháºn ra Ä‘iá»u gì khác.
17h ngà y 15 tháng 6
Công viên nghÄ©a trong quốc tế Rochesea nằm ở ngoại ô phÃa tây nam Giang Kinh, phÃa tây giáp hồ Chiá»u Dương, phÃa bắc giáp khu lãnh sá»± quán cÅ©, phÃa đông là quần thể các vi la kiểu cÅ©. Âu Dương Sảnh đứng ở cổng nghÄ©a trong ngắm nhìn khung cảnh xung quanh, cô thầm tấm tắc: vị trà cá»§a nó đúng là khu nhà cá»§a há» Tiêu ngà y xưa
Sảnh đã nháºn ra Phồn Di, hai ngưá»i khẽ chà o nhau rồi bước và o nghÄ©a trang.
“Cháu Ä‘oán, chắc là cô đã xây bia tưởng niệm cho chú Tiêu Nhiên ở đây đúng không ạ?â€
“Cháu cứ như là thà nh tinh rồiâ€.
“Dá»… Ä‘oán thôi mà , hôm ná» cháu nghe nói cô vỠđúng và o dịp nà y, không vá» sá»›m hÆ¡n cÅ©ng không vá» muá»™n hÆ¡n, nên cháu Ä‘oán cô có ná»—i niá»m nà yâ€.
“Thá» Ä‘oán nữa xem, hôm nay tôi hẹn gặp cháu để là m gì nà o?â€
“Chắc là sẽ cho cháu biết thêm các tình tiết vá» thầy Bình Thà nh?â€
Phồn Di gáºt đầu: “Tôi có má»™t số ý nghÄ© mà chÃnh tôi cÅ©ng không muốn tin là nó sẽ đúngâ€.
Sảnh dừng bước, ngẫm nghÄ© má»™t hồi rồi nói “Cô đã nói thế, cháu liên hệ vá»›i những Ä‘iá»u có nói lúc sáng thì cháu có má»™t láºp luáºn táo bạo - có lẽ sẽ kỳ quái hÆ¡n cả sá»± tưởng tượng cá»§a cô - cô nghe rồi, xin cô đừng mắng cháu!†Sảnh nói.
“Không đâu. Tôi hiểu, tất cả má»›i chỉ là suy Ä‘oánâ€.
“Cô còn nhá»›, đêm 15 và sáng sá»›m ngà y 16 tháng 6 năm đó, chú Bình Thà nh luôn ở bên cô phải không?â€
Phồn Di chợt đỠmặt: “Hồi ấy đâu có “thoáng†như ngà y nay? Chuyện yêu đương là điá»u không được tá»± do công khai, hồi đó anh ấy tá»±a như ngưá»i anh quan tâm đến cô em là tôi. Äêm đó tôi ngồi ở ký túc xá cá»§a anh ấy đến lúc nà o, không nhá»› nữa nhưng chắc chắn không quá 11h đêm. Cháu định nói anh ấy...â€
“Cháu xin nói lại: cháu chỉ phá»ng Ä‘oán thôi. Cháu cho rằng chồng cô - thầy Thà nh cá»§a bá»n cháu - có liên quan đến cái chết cá»§a hai ngưá»i Tiêu Nhiên và Trịnh Kình Tùng. Chú ấy mượn tay tổ Ä‘iá»u tra để bức tá» chú Tiêu Nhiên, vì chú ấy muốn mãi mãi được sở hữu cô, và biết rằng nếu không trừ khá» chú Tiêu Nhiên thì trái tim cô vẫn mãi mãi thuá»™c vá» ngưá»i yêu đầu tiên đầy tà i hoa ấy. Kình Tùng đã bán rẻ Tiêu Nhiên, thì vừa khéo thá»a mãn nguyện vá»ng cá»§a chú ấy!â€
“Nếu là Kình Tùng bán rẻ Tiêu Nhiên, thì tại sao Bình Thà nh phải hãm hại Kình Tùng?â€
“Chú Kình Tùng bán đứng chú Tiêu Nhiên, chắc là vì biết chú Bình Thà nh là tổ trưởng tổ Ä‘iá»u tra chuyên án, nếu chú Tùng còn sống trên Ä‘á»i thì sẽ có ngà y chú ấy vạch rõ vai trò tháºt sá»± cá»§a chú Thà nh, nếu thế, chú Bình Thà nh sẽ không thể có được trái tim cá»§a cô. Và , sau khi trừ bá» chú Tùng rồi, chú Thà nh có thể cứ thế mà gán cho cô “công lao†bán đứng chú Tiêu Nhiên, sẽ có lợi cho tương lai cá»§a cô! Má»™t công đôi việcâ€.
“CÅ©ng hÆ¡i có lý, nhưng tại sao kết luáºn lại là Tiêu Nhiên và Kình Tùng cùng nhảy lầu từ phòng 405? Nếu đúng là Bình Thà nh đã ra tay thì tại sao có thể cùng má»™t lúc hãm hại hai ngưá»i?â€. Phồn Di nghÄ© chÃnh mình Ä‘ang nghi ngá» chồng là hung thá»§ sát nhân, chị thấy toà n thân mình run rẩy. “Cô đừng quên rằng, chú Tiêu Nhiên viết nháºt ký, là để chuẩn bị cho tá»± sát, cho nên chú Bình Thà nh chỉ cần giết có má»™t ngưá»i - là chú Trịnh Kình Tùng. Chú Tùng biết võ thuáºt nên nếu đỠsức chưa chắc chú Thà nh đã đáng là đối thá»§, và cùng sẽ để lại nhiá»u vết váºt lá»™n. Nhưng nếu bị đánh trá»™m, thì dù chú Tùng có quyá»n cước cÅ©ng phải ôm háºn nÆ¡i chÃn suối. Vấn đỠcần giải thÃch cho xuôi là , nếu chú Tùng bán đứng chú Tiêu Nhiên, thì tại sao chú ấy lại có mặt trong ký túc xá cá»§a chú Tiêu Nhiên?â€
Phồn Di im lặng má»™t lúc, rồi nói: “Sảnh không được nhìn thấy hai ngưá»i ấy thân nhau như thế nà o! Äúng như hai anh em! Nghe Tiêu Nhiên nói, cha Tùng mất sá»›m, mẹ thì Ä‘oảng cho nên hỠđã bị ngưá»i quản lý cuá»—m sạch gia sản. Cho nên trong phút chốc nhà ấy biến thà nh vô sản, ông bác cá»§a Tiêu Nhiên nể tình quen biết cÅ©, thỉnh thoảng có tiếp tế cho hai mẹ con Tùng. Tôi cho rằng, dù muốn kiếm chác cái nhãn mác cách mạng nên Tùng phải bán đứng Tiêu Nhiên, nhưng Tùng vẫn có tình nghÄ©a, sẽ không để Tiêu Nhiên tá»± sát. Chắc chắn anh ta biết rằng má»i thà nh viên cá»§a “Nguyệt Quang xã†đá»u nhẩy lầu tá»± sát, cho nên anh ta sẽ rất chú ý đến má»i động tÄ©nh cá»§a Tiêu Nhiênâ€
Sảnh gáºt đầu “Và , nháºt ký viết rằng, khi chú Tiêu Nhiên sắp bị đưa ra xét xá» lần cuối, Ủy ban Cách mạng đã cá» hồng vệ binh giám sát chú Tiêu Nhiên. Rất có thể chú Kình Tùng là má»™t trong số những ngưá»i Ä‘ang giám sát chú Tiêu Nhiên.†Cháu Ä‘oán là thế nà y: sau 0h ngà y 16 tháng 6, chú Tiêu Nhiên quyết định sẽ là m theo các thà nh viên Nguyệt Quang xã trước đó, sẽ chết để tá» rõ sá»± trong sáng cá»§a mình. Lúc chú ấy Ä‘ang chuẩn bị nhảy lầu thì chú Kình Tùng Ä‘ang giám sát chú Tiêu Nhiên, không nỡ nhìn bạn mình chết, bèn chạy đến can ngăn, tình hình cụ thể cháu không biết nhưng chắc là chú Tiêu Nhiên đã đứng lên báºu cá»a sổ nên chú Tùng má»›i biết là định nhảy lầu. Váºy chú Tùng sẽ là m gì đây? Khuyên bảo thì Ãch gì? Chú ấy vốn hà nh động rất mau lẹ, có lẽ đã tóm chặt hai chân chú Tiêu Nhiên Ä‘ang cố giãy giụa để nhà o ngưá»i ra.
Lúc nà y, nếu chú Bình Thà nh bá»—ng chạy đến thì sẽ nháºn ra ngay đây là cÆ¡ há»™i để bắn má»™t mÅ©i tên giết hai con chim, thì chú ấy sẽ là m gì? Chú Tùng Ä‘ang táºp trung và o việc giữ chú Tiêu Nhiên, thì sẽ không đỠphòng gì cả, trá»ng tâm cÆ¡ thể Ä‘ang lệch ra phÃa ngoà i cá»a sổ, tháºm chà là đang rất bấp bênh. Lúc nà y chú Bình Thà nh chỉ cần nhẹ chân bước đến đẩy cho chú Tùng má»™t cái hoặc bốc hai chân chú Tùng lên thì đồng thá»i giết được cả hai.
Ngoà i Diệp Hinh ra thì Thẩm Vệ Thanh là nữ sinh Ä‘iá»u tra nhiá»u nhất vá» vụ án bà hiểm nà y, chị ấy biết được những gì thì cháu chịu, nhưng chắc chắn là đủ để khiến chú Bình Thà nh phải hoảng sợ. Vệ Thanh năm xưa nhẩy lầu, may mắn thoát chết nhưng chấn thương sá» não, không nhá»› được những chuyện xưa kia thì chú Bình Thà nh có thể ung dung miá»…n lo âu. Nhưng khi biết tin Hinh Ä‘i Nghi Hưng thì chú Bình Thà nh bá»—ng thấy lo ngại. Nhân có chuyến công tác Nam Kinh chú ấy bèn đến ngay Nghi Hưng. Chú ấy ngầm theo dõi, thấy Hinh đến nhà Vệ Thanh, bèn nghe lá»m câu chuyện cá»§a hai cô gái, thấy Vệ Thanh không nói gì cÅ©ng yên tâm, nhưng sau khi Vệ Thanh cân nhắc suy nghÄ© lại và chuẩn bị kể vá»›i Hinh vá» lịch sỠ“Nguyệt Quang xã†thì chú Bình Thà nh lo sợ quá khứ Ä‘en tối cá»§a mình bị phÆ¡i bầy bèn xông và o nhà Vệ Thanh đẩy chiếc xe lăn ra ban công. CÅ©ng chỉ cần đẩy nhẹ là đủ giết hại Vệ Thanh. Cô Phồn Di, cô vẫn bình thưá»ng chứ ạ? Cháu chỉ thuần túy suy Ä‘oán thôi, chứ không có bằng chứng gì, Sảnh ngừng nói, sợ cô Phồn Di sẽ không chịu đựng được nổi cú sốc quá dữ dá»™i nà y
“Nói thá»±c tình tôi đã cảm thấy khá hÆ¡n nhiá»u rồi, xem ra không chỉ mình tôi có cách nghÄ© Ä‘iên rồ như thế nà yâ€.
“Cháu Ä‘oán rằng hai tay anh ấy hẩy lên chÃnh là động tác anh ấy đã là m trong lúc má»™ng duâ€.
“Äiá»u nà y còn khiến tôi sợ hÆ¡n, nếu những Ä‘iá»u suy Ä‘oán cá»§a cháu đúng sá»± tháºt thì chúng ta nên là m thế nà o? Chỉ căn cứ và o những tư liệu hiện có rồi miá»…n cưỡng suy Ä‘oán thì chắc chắn là không thể tố cáo đượcâ€.
Phồn Di kể vá»›i Sảnh vá» việc mấy tấm vé tầu xe không khá»›p nhau rồi nói “Tôi há»i thêm câu nà y: gia đình Thẩm Vệ Thanh ở thị trấn Tân Ngụy huyện Nghi Hưng, vùng đó có sản phẩm gì đặc sắc?â€
“Tất nhiên là ấm Tá» Sa ạ!â€
“Tôi phát hiện thấy đôi già y thể thao cá»§a Bình Thà nh và trên thảm chùi chân ở cá»a nhà chúng tôi Ä‘á»u có những bụi đất mà u đỠtÃa hÆ¡i sẫm. Ngà y trước tôi sang Mỹ là m việc tại má»™t trưá»ng đại há»c, có quen má»™t nghiên cứu sinh vốn là m tại sở nghiên cứu mỠđịa chất, sau đợt nghiên cứu đó anh ấy đã vá» nước. Tôi cầm má»™t Ãt bá»™t đất nà y lên nhá» anh ấy phân tÃch giúp, được kết luáºn là bùn sét Äoà n SÆ¡n, chỉ riêng Nghi Hưng má»›i có, là má»™t thứ đất sét há»—n hợp cát Ä‘á», dùng để nung ấm chén gốm Tá» Sa. Quê tôi ở Vô TÃch nên tôi đã nhiá»u lần qua Nghi Hưng. Ở đó có má»™t số thị trấn, cảnh tượng chế tác gốm sứ rất nhá»™n nhịp, khắp ngõ xóm nhá» nà o cÅ©ng mở má»™t lò nung gốm. Äất sét nhỠđược xe ba bánh hoặc xe tải chở đến, lúc trút đất xuống thì rÆ¡i vãi là chuyện thưá»ng, nếu không có ngưá»i quét dá»n mặt đưá»ng thì đất đỠsẽ dÃnh và o già y dép ngưá»i Ä‘i bá»™. Tôi cho rằng kẻ gây án sẽ không để lại vết chân ở hiện trưá»ng nhà Vệ Thanh nhưng chắc chắn khi Ä‘i trên phố kẻ ấy không thể Ä‘i bÃt tất cho đế giầy!â€
Sảnh liên tiếp gáºt đầu: “Theo cháu dưá»ng như có thể khẳng định được rồi. Nhưng giá» cô nghÄ© sao, đã nên Ä‘i báo công an chưa?â€
Phồn Di thở dà i “Tôi tháºt sá»± không biết nữa, đầu óc tôi Ä‘ang rối bá»iâ€, chị mở túi xách lấy má»™t túi ni lông có miệng gấp kÃn, má»™t chiếc phong bì lá»›n, đưa cho Sảnh. “Trong túi nà y là bá»™t đất Tá» Sa dÃnh ở đỠgiầy anh ấy, trong phong bì là bản phô tô các tấm vé tầu xe mà tôi vừa nói vá»›i cháu, hãy giữ má»™t bản, ngá»™ nhỡ anh ấy cảm thấy ngá» ngợ Ä‘iá»u gì đó sẽ tiêu há»§y chứng cứâ€
“Cô Phồn Di đã thấy lo ngại thế nà y thì rất nên báo công an - cho dù cuối cùng không Ä‘iá»u tra được Ä‘iá»u gì. Nếu chú ấy là ngưá»i tháºt sá»± tá» tế như biểu hiện mà chúng ta vẫn thấy thì chú ấy sẽ không nặng lá»i trách cứ cô đâuâ€
Phồn Di đưa tay lên áp đầu, thở dà i: “Äể tôi nghÄ© thêm xem saoâ€.
Cả hai vừa nói chuyện vừa Ä‘i đến má»™t bia má»™ nhá», bia đặt rất đơn giản, chỉ khắc hai chữ Tiêu Nhiên. Má»™t bó hoa tươi đặt trước tấm bia, cánh hoa Ä‘ang nhẹ rung theo gió. Phồn Di nói “Anh ấy phải xa cha mẹ từ nhá», vá» sau vợ chồng ông bác lần lược qua Ä‘á»i, anh ấy lại bị oan khuất rồi tá»± sát, lúc chết không có ai thân thÃch ở bên. Tôi lại quá nhu nhược, không có nổi đủ can đảm để đến gặp anh ấy lần cuối. Chắc anh ấy rất háºn tôi, đôi lúc tôi vẫn nghÄ© nếu tối hôm đó tôi đến gặp anh ấy thì chưa chắc anh ấy đã đến chá»— tuyệt vá»ngâ€.
Sảnh định nói là trong nháºt ký cá»§a Tiêu Nhiên cÅ©ng có viết cái ý đó, nhưng thấy Phồn Di hai hà ng lệ tuôn trà o, cô bèn kìm lại không nhắc đến nữa.
Sảnh chợt sững ngưá»i và nói ngay: “Hôm nay đã là 15 tháng 5, chúng ta đã Ä‘oán ra má»™t số nguyên nhân háºu quả xung quanh “vụ mưu sát 405†nhưng vẫn chưa biết đỠphòng tai nạn thế nà o và vẫn có linh cảm chẳng là nh. Cháu đã dặn Diệp Hinh phải ở lỳ trong nhà cháu không được Ä‘i đâu vì sẽ gặp bất trắcâ€.
Thế nhưng và o lúc nà y Hinh đã rá»i nhà Sảnh
Cách đấy và i phút cô nháºn được cú phôn lạ lùng, má»™t giá»ng nam giá»›i ở đầu dây bên kia “Diệp Hinh phải không?â€
Hinh bá»—ng cảnh giác: chỉ có đôi ba ngưá»i biết mình Ä‘ang ở nhà Sảnh, sao bá»—ng má»c ra má»™t ngưá»i lạ, lại còn biết cả số Ä‘iện thoại nhà Sảnh?
“Xin há»i anh là ai?â€
“Tôi là cháu bà Uông Lan San, là ngưá»i nhà duy nhất còn sống cá»§a bà ấy. Tôi Ä‘ang ở trạm Ä‘iện thoại công cá»™ng cá»§a bệnh viện trá»±c thuá»™c số 2. Bà ấy... bà ấy sắp nguy đến nÆ¡i, bác sÄ© đã dặn tôi chuẩn bị lo liệu háºu sá»±. Và o lúc lâm chung nà y, bà San nói là muốn gặp cô, có má»™t thứ quan trá»ng muốn giao cho cô, và dặn dò những Ä‘iá»u hệ trá»ng nữa... Tôi... tôi biết, lá»i đỠnghị nà y có phần hÆ¡i quá vì cô và bà bác tôi không phải thân thÃch gì nhưng tôi vẫn mong cô sẽ đến để bà bác tôi được thá»a mãn má»™t nguyện vá»ng cuối cùng. HÆ¡n nữa việc nà y cÅ©ng liên quan đến ‘vụ mưu sát 405’.â€
Hinh vẫn không buông lá»ng cảnh giác: “Tại sao anh lại gá»i được đến đây?â€
“Bác tôi cho tôi số Ä‘iện thoại nà yâ€.
“Äể tôi nghÄ© xem có nên Ä‘i hay không đãâ€. Hinh vá»™i dáºp máy, hÃt sau má»™t hÆ¡i. Äi gặp bà San và o lúc nà y, Hinh linh cảm có sá»± nguy hiểm, nhưng lại thấy mình không thể không Ä‘i. Má»™t bà lão sắp chết, Ä‘oạn kết cá»§a má»™t sá»± bà hiểm, sao mình có thể bá» lỡ? Giao lưu vá»›i bà San trong má»™t tháng qua căng thẳng chẳng khác gì là m xiếc Ä‘i trên dây thép, có oán háºn có cảm kÃch, và cả bất đắc dÄ© nữa, má»™t thứ tình cảm hết sức khó hiểu đã nảy sinh.
Khi và o đến buồng bệnh cá»§a bà San, Hinh thấy linh cảm kinh hãi ấy cà ng thêm dữ dá»™i, trong phòng chỉ có bà San Ä‘ang nằm trên giưá»ng, và Hinh nữa, không có ai khác.
Hinh há»i cô y tá, có phải cháu bà San đến thăm bà ấy không thì cô y tá trả lá»i: “Bà lão nà y không há» có ngưá»i nhà ở Giang Kinh. Ngoà i cô ra thì chỉ có các bác sÄ© cá»§a bệnh viên tâm thần ra và o đây! Bà ấy sắp Ä‘i đến nÆ¡i, bác sÄ© Ä‘iá»u trị dặn chúng tôi phải trông nom sát sao, có lẽ má»™t lúc nà o đó sẽ phải cấp cứu lần cuối cùngâ€.
“Nhưng vừa nãy có ngưá»i gá»i Ä‘iện cho cháu, há» xưng là cháu bà Sanâ€.
“Lúc nãy bà San bảo tôi đẩy xe lăn đưa bà ấy Ä‘i gá»i Ä‘iện thoại. Trong mấy ngà y qua đó là lúc bà ấy tỉnh táo nhất. Tôi Ä‘ang nghÄ© đây là hiện tượng đèn tắt chợt sáng (chỉ hiện tượng ngưá»i sắp chết bá»—ng trở nên rất tỉnh táo khá»e mạnh). Äúng thế: sau khi gá»i xong Ä‘iện thoại, bà ấy lặp giá»ng ngượng ngịu rồi ngá»§ lịm Ä‘iâ€. Cô y tá nhìn Diệp Hinh: “Cô là Diệp Hinh phải khôngâ€
Hinh gáºt đầu, thầm nghÄ© tức là bà San lại sắm vai ngưá»i cháu để gá»i Ä‘iện cho mình. Bà ấy muốn cái gì nhỉ.
Cô y tá nói: “Cô nhìn cái hòm giấy cá»§a bà ấy mà xem, không hiểu sao bà ấy lại dán tên cô và o đó! Tôi há»i có phải bà muốn giao nó cho Diệp Hinh không, thì bà ấy gáºt đầuâ€.
Hinh khẽ bước đến bên giưá»ng bà San, đứng đó má»™t lúc. Bà San vẫn ngá»§, hoà n toà n im lặng.
“Bà cần gì ạ, bà muốn cháu là m Ä‘iá»u gì không? Tại sao bà gá»i cháu đến?†Hinh khe khẽ há»i, nhưng cÅ©ng lại rất lo sẽ đánh thức bà San tỉnh giấc.
Bà San bá»—ng mở to mắt ra, Hinh giáºt mình hoảng hốt. Cô nháºn ra đó không phải đôi mắt cá»§a bà San mà là đôi mắt hÆ¡i man dại cá»§a má»™t ngưá»i trẻ tuổi, lại có vẻ quen quen.
Bà San giÆ¡ má»™t tay ra như có ý muốn cô Hinh đỡ bà ngồi dáºy
“Bà muốn ngồi dáºy à ?â€
Bà gáºt đầu
Hinh đỡ bà ngồi dáºy, nhưng bà lại cố đòi xuống giưá»ng, Hinh lung túng đỡ bà và giữ cả giá treo bình dung dịnh muối.
Hinh ngẩn ngưá»i.
Bà San mặc bá»™ váy dà i mà u trắng, trước kia Hinh đã nhìn thấy trong cái đêm bà San đóng vai Trang Ãi Vân. Thảo nà o trông ánh mắt nà y quen quen, chÃnh là cá»§a Trang Ãi Vân.
“Bà là Trang Ãi Vân à ?â€
Hình như bà San không nghe thấy, mắt bà hướng ra phÃa cá»a sổ buồng bệnh. Hinh hÆ¡i lưỡng lá»±, rồi cÅ©ng dìu bà bước ra đó. Bà San đứng bên cá»a sổ, thấp thoáng nét cưá»i trên khuôn mặt, đôi môi khe khẽ mấp máy nhưng không thà nh tiếng. Hinh quan sát hình dáng miệng kết hợp vá»›i uy Ä‘oán, nháºn ra rằng bà San Ä‘ang hát bà i Khúc ca trăng.
Lòng Hinh nặng trÄ©u, cô cà ng ngà y cà ng cảm thấy bà lão bà hiểm kỳ quái nà y đáng thương. Hầu như trong cả cuá»™c Ä‘á»i bà phái sống trong thế giá»›i cá»§a ngưá»i khác, cho đến khi bệnh trá»ng khó qua mà vẫn còn Ä‘ang mô phá»ng thần tượng cá»§a mình thá»i thanh xuân, giống như bi kịch má»™t hoà ng háºu mà n bạc thưở xưa.
NghÄ© đến đây, Diệp Hinh chợt nháºn ra rằng chuyện nà y dưá»ng như cà ng minh chứng cho tác dụng cá»§a việc ám thị tâm lý - bà San đã tưởng tượng mình là các loại nhân váºt đầy bi kịch nằm trong bệnh viện tâm thần thì kết cục cá»§a bà sẽ cà ng bi đát hÆ¡n, nếu mình cÅ©ng thế, giả tưởng mình là má»™t nạn nhân cá»§a “vụ mưu sát 405†thì có lẽ cÅ©ng Ä‘i lạc và o nẻo đưá»ng tăm tối chăng? Äúng váºy, cho đến bây giá» mình vẫn nghÄ© chắc chắn mình khó mà thoát nạn, còn bà San thì lần nà o gặp mình cÅ©ng nói thế. Tại sao mình không thể thản nhiên gạt Ä‘iá»u ấy sang má»™t bên nhỉ.
“Bởi vì cô thá»±c sá»± không thể thoát được, dù có gạt Ä‘i như thế nà o Ä‘i nữa thì chẳng qua cÅ©ng dối mình, dối ngưá»i mà thôiâ€.
Hinh cảm thấy hình như Trang Ãi Vân đứng cạnh Ä‘ang nói
Bà San nhìn Hinh, ánh mặt ngạo nghễ và lạnh lùng
“Trang Ãi Vân, ngà y trước bà tiên Ä‘oán kết cục cá»§a con trai bà là má»™t khuôn mặt giáºp nát, khiến ngưá»i ta nhìn thấy sợ hãi, có phải âm hồn dai dẳng cùa bà đã hãm hại các nữ sinh kia không?â€
Bà San lắc đầu.
“Bà biết không lá»i tiên Ä‘oán đã in sâu trong tiá»m thức cá»§a Tiêu Nhiên, dù Ãt hay nhiá»u thì cÅ©ng đã tác động đến Tiêu Nhiên lá»±a chá»n rẻ rúng cuá»™c Ä‘á»i mình. Có phải vì cái linh cảm ấy mà bà đã mặc bệnh tâm thần phân liệt? Vì quá yêu thương Tiêu Nhiên con trai mình nên bà không thể thoát ra khá»i cái linh cảm ấy, rốt cuá»™c đến tâm thần phân liệt?â€
Hinh cà ng nói cà ng hăng nhưng lại cảm thấy quá ư hão huyá»n, bà lão đứng bên cô chỉ là má»™t kẻ sùng bái Trang Äiệp, mình nói thế nà y thì có Ãch gì?
Nói ra những Ä‘iá»u nà y liệu có thay đổi được định mệnh cá»§a cô không? Cô vẫn không thể thoát được kia mÃ
Dưá»ng như đó là lá»i cảnh cáo cá»§a Trang Ãi Vân
Hinh nhìn kỹ đôi môi bà San. Äúng là nó hÆ¡i mấp máy
“Bà nói gì ạ†Hinh nghÄ©, dù ngưá»i nà y là bà San hay là Trang Ãi Vân cÅ©ng được, bà ta Ä‘ang định nói vá»›i cô má»™t Ä‘iá»u gì đó
Bà San Ä‘ang nhắc lại ba chữ. Hinh ghé tai sát và o miệng bà ta, cuối cùng nghe ra, đó là ba chữ: “Trả lại tôiâ€.
“Trả lại bà cái gì ạ? Những thứ trong hòm giấy ạ? Cháu không lấy đâu, thế là được rồi chứ ạ?â€
Bà San lắc đầu, toà n thân run rẩy như sắp ngã sụp xuống. Hinh vá»™i đỡ bà và nói “Cháu đưa bà và o giưá»ng nằm nghỉ nhé,nà đứng lâu quá rồiâ€.
Bà San há miệng há»›p há»›p và thở dốc, toà n thân chao Ä‘i cà ng dữ hÆ¡n. Bá»—ng nhiên, hình như bà dốc hết sức lá»±c toà n thân, hai tay bám chặt đôi vai Hinh, giá»ng phá»u phà o: “Khi nà o cô đến thì cô đừng quên mang trả tôi chiếc lượcâ€.
Äấy là câu nói cuối cùng trong Ä‘á»i cá»§a bà Uông Lan San.
Cái lược nà o nhỉ?
Hinh nén tâm trạng u uất, cố gắng suy nghĩ.
Cấp cứu đã kết thúc, không thể cứu vãn sự sống của bà San. Hinh không xác định được mình có nên cầm cái hòm giấy của bà San đã cho cô hay không, nhưng cô vẫn mở ra để xem có “cái lược†nà o không?
Chỉ toà n là sách.
Ngoà i và i cuốn viết vá» nghệ thuáºt biểu diá»…n mà Hinh đã nhìn thấy, cô bất ngá» phát hiện má»™t số sách y há»c viết vá» bệnh thần kinh và não khoa, và còn cả tà i liệu ngoại văn nữa. Xem ra, bà San nằm viện tâm thần lâu năm nhưng không phải là không nghÄ© gì, bà đã bắt đầu tìm hiểu vá» căn nguyên bệnh lý cá»§a mình
Hinh giở cuối Tân Kinh Lăng Tháºp nhị hoa - Nữ minh tinh mà n bạc Trung Quốc tháºp kỉ 40, lấy ra mấy trang giấy cắt từ các tạp chà cÅ©, ngắm nhìn bức ảnh Trang Äiệp Ä‘ang đứng hát bên cá»a sổ, Hinh lại thấy lòng mình nao nao. Nhìn mái tóc dà i cá»§a Trang Äiệp, cô lại thấy xúc động, rồi nhìn kỹ hÆ¡n... Ôi, Hinh bá»—ng kêu lên.
Cô thấy bên phải Trang Äiệp kê má»™t chiếc bà n trang Ä‘iểm, trên bà n có má»™t số há»™p son phấn, má»™t thứ khiến cô phải dán mắt nhìn và o là má»™t cái lược kỳ lạ. Bìa bức ảnh lá»›n choán gần hết trang báo, nên Hinh có thể nhìn rõ cái lược nà y có phần lưng khá rá»™ng, nhiá»u răng, nó có hình chữ U, có lẽ là má»™t chiếc lược có thể vừa chải đầu vừa là m có thể cà i lên tóc.
Hinh lại nhìn bức ảnh chân dung Trang Äiệp in ở phÃa dưới bà i viết. Äúng thế, trên đầu hoà ng háºu mà n bạc tà i sắc tuyệt trá»n có cà i chiếc cặp tóc nạm kÃn đá quý.
Có phải cái lược mà bà San nói trước lúc nhắm mắt là cái lược nà y chăng?
Bà San nói “Khi nà o cô đến thì cô đừng quên mang trả tôi chiếc lược†Lúc đó bà ấy đã cảm nháºn được cái chết. “Khi nà o cô đến†tức là “khi nà o cô chếtâ€. Bà San nháºn định mình sẽ là nạn nhân tiếp theo, mà đến giá» mình vẫn chưa bao giá» nhìn thấy cái lược nà y. Chỉ còn và i giá» nữa là bước sang ngà y 16 tháng 6, chẳng lẽ cái lược nà y bá»—ng nhiên xuất hiện?
Cứ suy luáºn như thế thì chẳng lẽ các nhân váºt cá»§a “vụ mưu sát 405†đá»u phải nhìn thấy cái lược nà y hay sao?
Có lẽ có má»™t ngưá»i có thể trả lá»i câu há»i nà y!
Và o gian phòng chuẩn bị trong khi nhà giải phẫu, Hinh gặp được ông Phùng: “Hôm nay bác Phùng ở đây cả ngà y à ?â€
“Äúng thế, hôm nay tôi thay đổi thói quen là m việc và nghỉ ngÆ¡i, tôi định ngồi đây đến sá»›m mai. Tôi tuy chả tin chuyện tà ma nhưng cÅ©ng không muốn bất cứ chuyện tầm báºy nà o xảy ra. Tôi chỉ mong sá»›m biết kết quả là gì. Tôi bị các cô hà nh mãi như thế, đến nay tôi cÅ©ng hÆ¡i hÆ¡i mất tá»± chá»§. CÅ©ng muá»™n rồi đấy, sao cô vẫn còn chạy loăng quăng mãi thế nà y?â€
Hinh nói “Cháu muốn há»i bác má»™t việc. Bác có nhá»› năm xưa khi chú Tiêu Nhiên nhảy lầu, thi thể được đưa đến đây, bên cạnh chú ấy có váºt dụng gì đáng chú ý không ạ? Bác đã thu gom tất cả các di váºt cá»§a chú ấy đúng không ạ?â€
Ông Phùng ngây ngưá»i, tay bóp bóp thái dương nghÄ© ngợi, rồi lẩm bẩm: “Liệu có phải cô nói vá» má»™t thứ nà y không?†Ông ra hiệu cho Hinh Ä‘i theo mình đến gian nhà kho nhá» chứa thi thể, cầm ra má»™t chiếc túi đựng giấy tá» liên quan đến thi thể Tiêu Nhiên. Ông lấy ra má»™t tá» biểu liệt kê, nhìn kỹ rồi giÆ¡ ra trước mặt Hinh, chỉ và o má»™t ô: “Äây là váºt duy nhất tôi thấy là kỳ lạ, nó là má»™t cái lược, rõ rà ng chỉ dà nh cho phụ nữ. Tôi còn nhá»› nó có cái lưng rá»™ng, răng dà i và có lẽ dùng để cặp tóc nữa! Phần lưng có gắn và i chục hạt đá quý, có mà u đỠmà u Ä‘en... chắc là rất có giá trị. Khi nhảy lầu tay Tiêu Nhiên nắm chặt cái lược nà y. Sau khi đưa xác đến đây tôi đâu dám giữ lại má»™t váºt quý giá như thế, đã ná»™p lên cấp trên rồiâ€.
“Cháu Ä‘ang định há»i vá» cái nà y đây. Bác có biết sau nà y nó Ä‘i đằng nà o không? Bác có thấy nó nữa không ạâ€.
Ông Phùng lắc đầu, khi quay lại nhìn thì Diệp Hinh đã chạy mất hút không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.
|
 |
|
| |