Mùa xuân năm 2500, trạm vũ trụ Trái đất quyết định cùng trạm vũ trụ Thiên Hà tổ chức một chuyến thí nghiệm về cuộc sống gia đình ngoài Thiên hà. Đại diện trái đất và đại diện Thiên hà cùng cử mỗi bên một chàng trai và một cô gái tham gia trên trạm vũ trụ Không gian. ở trên tàu được 10 ngày thì từng đôi "tình nhân" đó dường như đã quá nhàm chán với các "thí nghiệm" đều đặn vào buổi tối do Ban tổ chức đã lên kế hoạch. Họ bèn bàn nhau vậy thì nên chăng chúng ta thử đổi đôi cho nhau để xem cảm giác thế nào. Quả là một ý kiến tuyệt vời!
Tối hôm đó, chàng trai Trái đất sang buồng cô gái Thiên hà, còn chàng trai Thiên hà sang buồng cô gái Trái đất. Sau khi chàng trai Thiên hà thoát y xong, cô gái Trái đất vội vã nhìn vào cái của quỉ ấy...?! Trời ơi, quả là thất vọng bởi vì nó hình thù quá nhỏ bé và kỳ dị khác thường.
- "Không sao, em thân yêu hãy nhìn đây" - chàng trai Thiên hà vừa nói vừa vặn tai trái một vòng, hai vòng, rồi ba vòng,... cứ mỗi vòng là "nó" lại dài thêm đến 4cm!?
- "Tuyệt quá, anh yêu ạ. Chiều dài vậy là quá đủ rồi. Nhưng sao hình dạng nó lạ nhỉ, không giống ở trái đất!" - cô gái thốt lên sung sướng và tò mò.
- "ồ, không sao. Điều đó anh hoàn toàn đáp ứng được" - chàng trai vừa nói vừa xoay tai bên phải và thế là hình thù nó đổi khác theo chiều vặn, chỗ này thì vồng lên, chỗ kia thì tím lại,...
- "Quả là tuyệt quá rồi!" - cô gái reo lên mừng rỡ và lao vào điều chỉnh tai trái tai phi của chàng cho tới khi đặt được một "dream size".
Và thế là tối hôm đó, họ được một đêm rất tuyệt mà có lẽ trong các bạn chẳng hề có ai được hưởng trong đời. Sáng hôm sau, tỉnh giấc lòng còn tràn đầy sung sướng, cô gái Trái đất vội vã lao tới gặp chàng trai Trái đất để hỏi thăm. "Đêm qua chắc anh cũng tuyệt vời lắm phải không?" - cô gái hỏi. Chàng trai nhấc khuôn mặt thiếu ngủ lên và ủ rũ đáp: "Tuyệt vời cái nỗi gì cơ chứ, đã chẳng được cái nào đến nơi đến chốn mà nó lại cứ vặn hết tai trái lẫn tai phải chẳng hiểu để làm cái quái gì cơ chứ?"...
Một hội nghị bàn về đình sản. Giờ giải lao, người ta thấy có một người ăn mặt theo kiểu võ sĩ, tay xách một thanh gươm lên trước diễn đàn. Một con ruồi bay ngang qua, thanh gươm vung lên như chớp và con ruồi đứt làm hai. Tất cả rất lấy làm thán phục.
Một người khác tiến lên, gươm trong tay. Lại một chú ruồi bay qua. Anh ta vung gươm, con ruồi lập tức bị phân thành tám mảnh, vẫn bay cùng nhau một đoạn. Thật không biết dùng lời nào để nói.
Lại một người nữa lên. Một con ruồi bay qua, anh ta vung gươm, con ruồi lượn mấy vòng rồi bay đi mất. Mọi người cười ồ lên chế giễu.
Khi ấy một người đứng lên: "Thưa bà con, con ruồi vừa rồi không thể có con được nữa vì bộ phận cần thiết của nó đã bị cắt. Chúng tôi thực hiện đình sản cũng nhanh chóng và chính xác như vậy."
Một chàng trai bị đắm tàu trôi dạt vào một hoang đảo nọ và chàng ta đã sống như một Rôbinson.Chàng cứ sống như vậy rất nhiều năm. Một ngày kia chàng cứu được một cô gái trôi dạt trên biển với một cái thùng to. Khi tỉnh lại cô gái vô cùng cảm kích ơn cứu mạng và đã nói với chàng :
- Hỡi chàng trai dũng cảm, em sẽ cho chàng cái mà bao năm trời nay chàng thiếu!
Mắt sáng rực:
Phải chăng cái thùng to này đựng toàn rượu vang?
Trong chiến tranh, một chàng bộ đội lạc đơn vị đi mãi mới tìm đến được một lán trại của đơn vị nữ thanh niên xung phong. Trong lán chỉ còn một nàng đang trực chàng xin ngủ nhờ qua đêm . Cả chàng và nàng đều lâu ngày xa nhà nên rất khat khao tình cảm , nhưng vì kỷ luat chien tranh nên cả hai bên cố gắng giữ gìn . Tối đến hai người mắc hai võng ngủ riêng cố nhịn không đẻ chuyện gì xảy ra . Sáng hôm sau , khi chia tay nàng không nhịn được nữa , bèn xin chàng cho sờ cái của chàng một tý. Khi nàng vừa sờ vào thấy cái của chàng cứng quá bèn thốt lên :
Gớm ! Thế mà cứ còn làm khách mãi
Chuyện xưa:
Ngày xưa có bà mẹ rất hay đánh con, mỗi lần đều đánh rất đau nhưng cậu bé cứng đầu chẳng bao giờ khóc. Một hôm nghĩ lại, bà mẹ chợt thấy thương con quá, hôm đó bà đánh rất nhẹ nhàng. Lạ thay, cậu bé lại oà khóc nức nở. Bà mẹ tra hỏi nguyên nhân, cậu bé đáp: "Con thương mẹ sức đã yếu rồi, nay đánh con cũng không đánh được đau". Bà mẹ cảm động lắm.
Chuyện nay:
Có một ông thầy mê văn chương và một cậu học trò ngỗ nghịch. Ông thầy cũng nổi tiếng hay đánh đòn cậu bé và đánh rất đau. Cậu ta cũng chẳng bao giờ khóc. Hôm nọ, nghĩ lại, ông thấy thương cậu bé quá. Hôm đó dù cậu bé vẫn không thuộc bài, ông cũng chỉ phết rất nhẹ. Ai ngờ cậu ta lại oà khóc nức nở. Lấy làm lạ, ông hỏi nhỏ: "Tại sao mọi bữa tôi đánh đau mà em không khóc, hôm nay lại khóc". Cậu bé trả lời: "Em thương thầy...". Vốn mê văn chương, ông thầy liền liên hệ đến chuyện xưa và rất cảm động trước tấm lòng của cậu bé. Ông đề nghị cậu bé ra trước toàn lớp để trả lời
- Tại sao em khóc?
- Thưa thầy, em thương thầy
- Vì sao phải thương thầy
- Thưa thầy vì hôm qua ba em nói: "Nếu nó còn đánh mày nữa, tao sẽ đánh bỏ mẹ nó"