Có người hô lên thất thanh, có nhầm không vậy, dùng hỏa lực Hư Viêm Quyết cửu trùng luyện đan, hơn nữa, còn là luyện đan dược lục phẩm, e rằng, chỉ có đan dược sư thất phẩm mới có hi vọng làm được điều đó?
Hoàng Dược Tiên và các trưởng lão Bách Thảo Phong đều trợn mắt há miệng, nhất là Văn Sư Hào, miệng há ra to nhất, gần như có thể nuốt chửng một quả trứng gà. Cho dù là hắn luyện nguyên linh đan cực phẩm, cũng không dám dùng hỏa lực cửu trùng...
Linh tâm thảo, tử nguyên hoa, hoàng tinh chi trưởng thành năm trăm năm trở lên... hàm lượng linh khí ẩn hàm trong mỗi loại linh thảo đều rất nhiều, lúc luyện dược, chỉ cần không cẩn thận là có thể làm dược đỉnh nổ tung.
Các trưởng lão trong lòng đều cảm thấy sợ hãi, họ luyện nguyên linh đan cực phẩm, thường chỉ dùng hỏa lực lục hoặc thất trùng Hư Viêm Quyết, nhưng, Tô Phong lại dùng hỏa lực cửu trùng...
Các đệ tử dụi dụi mắt, không dám tin vào mắt mình, Hỏa lực Hư Viêm Quyết cửu trung? Cho dù là luyện đan dược nhất phẩm, họ cũng không dám dùng hỏa lực cửu trung.
- Có phải hắn là một kẻ ngốc đến cực điểm không? Hay là một thiên tài yêu nghiệt đến cực điểm?
Trong lòng mọi người đều đang nghĩ vậy.
Hỏa lực Hư Viêm Quyết cửu trùng, rất nhanh dược đỉnh bị nướng đỏ rực, Tô Phong sắc mặt bình thản, không nhanh không chậm, nhìn dược đỉnh, động tác trên tay rất nhanh, đột nhiên, Tô Phong vung tay, linh dược bên cạnh mất đi một gốc, qua nửa cây nhanh, tay phải Tô Phong lại vung lên một cái, linh dược bên cạnh lại mất đi một gốc...
Cứ như vậy hết hai cây nhanh, toàn bộ chủ dược bên cạnh đã được Tô Phong ném hết vào dược đỉnh, đột nhiên, tay trái Tô Phong rút ra, hư viêm trong tay biến mất, Tô Phong giơ tay lấy, viêm đan dược màu lam nhạt nằm gọn ghẽ trong hộp thuốc.
Tô Phong đứng dậy, đi về phía Hoàng Dược Tiên, đưa đan dược cho hắn rồi nói:
- Nguyên linh đan cực phẩm, mời thủ tọa sư bá kiểm nghiệm.
Cái gì? Hắn.... luyện xong rồi sao?
Mọi người không ai là không giật mình, trước sau chỉ mất chưa đến thời gian ba nén nhang, vậy mà… Vậy mà đã luyện ra một viên nguyên linh đan cực phẩm?
Tốc độ này có nhanh quá không vậy? Cho dù là luyện tụ nguyên linh dịch, phần lớn đệ tử cũng không đạt tới tốc độ này, nhưng, tụ nguyên linh dịch và nguyên linh đan cực phẩm so với nhau đúng là khác xa mười vạn tám ngàn dặm...
Các trưởng lão và các đệ tử đều đang lộ vẻ chờ đợi, chờ Hoàng Dược Tiên đánh giá đan dược, nhưng, trong lòng họ đều rỡ, không có nổ lò, cho dù là luyện ra nguyên linh đan cực phẩm không đạt tiêu chuẩn thì vẫn là một trình độ tương đối lợi hại.
Có thể đạt đến trình độ đó, luyện nguyên linh đan thượng phẩm, hoàn toàn không thành vấn đề, nên, bất luận viên đan dược cực phẩm do Tô Phong luyện ra tốt xấu thế nào, cho dù là không đạt tiêu chuẩn, thì hắn vẫn áp đảo Hoàng Phủ Cực.
Hoàng Dược Tiên nhận hộp thuốc, giơ ngang mặt quan sát, dần dần hai tay chuyển sang run rẩy, hô hấp cũng không ổn định, biểu tình trên mặt, từ kinh ngạc sang kinh hỉ rồi đến chấn động... cuối cùng, chuyển sang trợn mắt há mồm, nhìn viên nguyên linh đan cực phẩm với vẻ khó tin.
Nhìn biểu tình của Hoàng Dược Tiên, không ai đoán ra được điều gì, nhưng, rõ ràng, phẩm chất của viên nguyên linh đan cực phẩm đó tuyệt đối không thấp, nếu không Hoàng Dược Tiên đã không lộ ra biểu tình kinh hỉ.
- Rốt cục là đạt đến phẩm chất gì? Là loại tốt?
- Không lẽ là loại xuất sắc? Không lý nào chứ?
...
Một lúc lâu sau, Hoàng Dược Tiên mới hồi phục lại từ tâm trạng chấn động, nhìn Tô Phong, mắt đầy vẻ mừng rỡ, cao giọng nói:
- Nguyên linh đan cực phẩm, loại hoàn hảo.
Xoạt...
Mọi người chỉ cảm thấy tai mình ù đi, sau đó, cả thế giới như im lặng.
Loại hoàn hảo?
Phần lớn đan dược sư luyện đan dược, chỉ có thể đạt tiêu chuẩn mà thôi, số đan dược sư có thể luyện ra đan dược loại tốt thường là khá nhỏ và chỉ có rất ít đan dược sư mới có thể luyện ra đan dược loại xuất sắc.
Loại hoàn hảo, mười đan dược sư, cũng khó tìm ra một người có thể luyện ra đan dược hoàn chỉnh, đan dược hoàn chỉnh có thể phát huy một trăm phần trăm dược lực linh dược, không để linh khí trong linh dược thất thoát chút nào, độ khó và vô cùng cao.
Nhưng, đan dược do Tô Phong luyện ra, là loại hoàn hảo, hơn nữa còn là nguyên linh đan cực phẩm hoàn hảo, một đan dược sư tam phẩm dễ dàng luyện ra đan dược nhất phẩm hoàn hảo thì cũng có thể luyện ra đan dược nhị phẩm hoàn hảo.
Nhưng tuyệt đối không thể luyện ra đan dược tam phẩm hoàn hảo.
Nghe Hoàng Dược Tiên nói, không chỉ các đệ tử chấn động mà các trưởng lão cũng kinh ngạc vô cùng, Tôn Thường nhìn Tô Phong không giấu nổi niềm vui trong mắt, ban đầu hắn không để Lâm Nhược Phong mang Tô Phong đi Ẩn Kiếm Phong là muốn hắn thay mình quản lý vườn thuốc, ai ngờ lại giữ lại cho Bách Thảo Phong một đan dược sư thiên tài yêu nghiệt đến cực phẩm?
Văn Sư Hào hoàn toàn chết lặng, nếu như để hắn ra tay luyện đan, mười lần may ra mới có hai lần luyện ra nguyên linh đan cực phẩm loại hoàn hảo. Trình độ yêu nghiệt của Tô Phong khiến hắn không sao tin nổi.
Hoàng Dược Tiên lớn tiếng tuyên bố nói:
- Tô Phong, luyện ra cực phẩm nguyên linh dược nguyên linh đan cực phẩm, là đan dược sư lục phẩm, Hoàng Phủ Cực, là đan dược tứ phẩm sư, bản phong hôm nay, thu một đan dược sư thiên tài, và thu được một đan dược sư thiên tài cực điểm... Cuộc thi này, Tô Phong giành chiến thắng.
Hoàng Phủ Cực đầu óc hỗn loạn, hắn không thể tin nổi, việc hắn một năm trở thành đan dược tứ phẩm sư đã được Văn Sư Hào hết lời tán thưởng, là luyện đan tuyệt thế thiên tài.
Vậy mà... luyện đan tuyệt thế thiên tài hắn, lại đụng phải một Tô Phong còn thiên tài hơn... Không, phải nói là yêu nghiệt đến cực điểm mới đúng.
Đan dược tứ phẩm sư với đan dược sư lục phẩm, không chỉ bại, hơn nữa còn là đại bại, bại hoàn toàn...
Lúc này mọi ánh mắt chế giễu đều đã hướng về phía Hoàng Phủ Cực, Tô Phong nhìn lướt qua chỗ Vô Chân, sau đó nói với Hoàng Phủ Cực:
- Hoàng Phủ sư đệ, điều kiện giao ước, mười cái bạt tai, đệ thích đánh thì cứ tự đánh, còn nếu đệ muốn bội ước, không đánh thì ta cũng không ép đệ. Tất cả các sư huynh đệ đều đang ở đây, đệ tự liệu lấy.
Trái tim Hoàng Phủ Cực như đóng băng, tất cả các đệ tử đều đang quan sát hắn, đợi hắn thi hành điều kiện giao ước.
Những người lúc nãy còn tung hô hắn, bây giờ đã đổi giọng, hạ thấp Hoàng Phủ Cực, nâng cao Tô Phong.
- Lúc nãy ta đã nhìn ra, Hoàng Phủ sư đệ mặc dù thiên phú không tệ, nhưng, đâu có được nho nhã như Tô sư đệ? Khiêu chiến Tô sư đệ đúng là tự chuốc rắc rối cho mình...
- Đúng vậy, Tô sư đệ mới nhập môn một năm mà đã trở thành đan dược sư lục phẩm, ngay cả thiên tài số một Bách Thảo Phong, Hư sư tỷ nghe nói cũng phải mất ba năm thời gian mới làm được điều đó?
- Ha ha... Lúc nãy có người còn chế giễu Tô sư đệ nữa kìa, hắn nói hắn sẽ thắng chắc, hắc hắc... Bây giờ thì tự đánh mình đi.
...
Mặc dù những người này đều nói rất nhỏ, nhưng vì trên quảng trường đều là tu sĩ Tiên Thiên cảnh trở lên, nên tất cả đều lọt vào tai Hoàng Phủ Cực.
Hoàng Phủ Cực đứng ngây tại chỗ, trước ánh mắt hau háu của mọi người, hắn muốn trốn cũng không biết trốn đi đâu, không chỉ là sư đệ hậu bối, trưởng lão trưởng bối, thủ tọa Hoàng Dược Tiên cũng đều đang ở đó, Tô Phong và Hoàng Phủ Cực khiêu chiến trong phạm vi cho phép, nên thủ tọa và các vị trưởng lão không thể can thiệp.
Hoàng Phủ cực rất không muốn tự đánh mình, nhưng bức thư khiêu chiến đó là do hắn viết, hơn nữa thông tin cũng là do hắn nói với những sư huynh đệ quen biết xung quanh. Trong mắt các trưởng lão và đệ tử Bách Thảo Phong, hắn là người khiêu chiến Tô Phong trước.
Nhưng người thua lại là bản thân Hoàng Phủ Cực, bị từng ấy người nhìn, bảo Hoàng Phủ Cực rút lui sao được?
Mặc dù trước tự đánh mình Hoàng Phủ Cực rất không muốn, nhưng bị bao nhiêu ngươi nhìn vào hắn sao có thể nuốt lời?
- Được... Ta...
Hoàng Phủ Cực nhắm mắt, nghiến răng nói.
Tô Phong giơ tay ra hiệu đồng ý, Hoàng Phủ Cực hai mắt nhắm chặt, đã đến nước này rồi hắn đành phải nhắm mắt đưa chân, giơ tay tát thẳng vào mặt mình.
Không ai ngờ, "pặp..." một tiếng, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Cực, chính là Vô Chân, hắn nhanh tay nắm lây tay Hoàng Phủ Cực, nói:
- Hoàng Phủ sư đệ, nếu như Tô sư đệ đã rộng lòng như vậy, đệ sao cứ phải chấp nhất? Tô sư đệ nói không ép đệ mà.
Hoàng Phủ Cực chính là đang đợi có người đến can ngăn, hắn rất không muốn tự dánh mình, bây giờ Vô Chân đã lên tiếng, hắn có thể yên tâm rút lui rồi.
Các đệ tử tưởng sẽ được xem trò vui, ai ngờ Vô Chân lại nhảy vào can thiệp, trong lòng có chút thất vọng, nhưng họ không dám lên tiếng trách móc Vô Chân.
Tô Phong nhíu mày nhìn Vô Chân và Hoàng Phủ Cực, thầm nghĩ, Vô Chân đúng là không biết xấu hổ, chuyện giữa các đệ tử ngay cả trưởng lão, thủ tọa trưởng bối cũng không thể can thiệp, hắn nhảy vào làm gì.
Nhưng lúc nãy Tô Phong đã nói không ép Hoàng Phủ Cực, bây giờ nếu như thay đổi ý kiến thì hơi quá đáng, dù sao Hoàng Phủ Cực đã mất hết thể diện rồi, thôi thì mặc hắn.
Trận đấu giữa Tô Phong và Hoàng Phủ Cực kết thúc, không được nhìn thấy Hoàng Phủ Cực tự đánh mình, mọi người có chút thất vọng, một lát sau đại hội luyện đan tiếp tục cử hành, những đệ tử vẫn chưa luyện xong tiếp tục luyện đan.
Tô Phong quay sang nhìn Hư Tử Uyên gật đầu cười, Hoàng Dược Tiên trực tiếp đi về phía hắn, còn Hư Tử Uyên thì quay về vị trí bên dược đỉnh số 10 của mình, giám sát các đệ tử mới luyện đan.
Hoàng Dược Tiên thần tình kích động, nói:
- Tô Phong, lần đầu gặp người bổn tọa đã cảm thấy ngươi khác mọi người, không ngờ ngươi có thiên phú luyện đan như vậy?
Tô Phong mỉm cười, nói:
- Tất cả là công lao dạy dỗ của Tử Uyên sư tỷ.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Tốt, Tử Uyên đúng là có mắt nhìn người, ha ha... Tô Phong, sau khi đại hội luyện đan kết thúc, ngươi đến Bách Thảo Điện tìm ta.
- Vâng, thủ tọa sư bá.
Tô Phong gật đầu nói.
- Ha ha...
Hoàng Dược Tiên cười vui vẻ, vỗ vỗ vai Tô Phong rồi mới quay người bỏ đi.
Tô Phong đi về phía dược đỉnh số 5.
Dược đỉnh số 5 do Văn Sư Hào phụ trách.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Quyển 1: Sơ nhập Chân Tiên Chương 58: Khiêu chiến trưởng lão
Tác giả: ™Icy Nguồn: 4vn
Lúc này, Văn Sư Hào đang đứng cạnh dược đỉnh số 5, tốc độ luyện đan của nhóm đệ tử này tương đối nhanh, sớm đã kết thúc, Văn Sư Hào thấy Tô Phong đi về phía mình, lộ vẻ ngạc nhiên, không biết Tô Phong định làm gì?
Tô Phong đi thẳng đến trước mặt Văn Sư Hào, chắp tay nói:
- Văn sư thúc.
Sau khi được nhìn biểu hiện luyện đan của Tô Phong, Văn Sư Hào không dám coi thường hắn nữa, hỏi:
- Tô Phong sư chất, tìm ta có việc gì không?
Tô Phong mỉm cười, nói:
- Đệ tử tìm Văn sư thúc, là muốn thỉnh giáo luyện đan thuật.
Văn Sư Hào vuốt vuốt râu, ra vẻ kiêu ngạo, mới tu vi Tiên Thiên tầng chín đã là trưởng lão Bách Thảo Phong, rõ ràng hắn rất tự tin vào năng lực luyện đan của mình.
Nhưng hắn không có ý dạy Tô Phong luyện đan thuật, nói:
- Tô Phong sư chất có thiên phú luyện đan yêu nghiệt, sư thúc ta đâu dám dạy bảo sư chất? Tốt nhất sư chất nên đi tìm người khác.
Việc Tô Phong đến tìm Văn Sư Hào, không ít tu sĩ trên quảng trường đều nhìn thấy. Ngay cả Hoàng Dược Tiên cũng phải hướng ánh mắt về phía họ, xem đến đây không biết Tô Phong tại sao lại muốn thỉnh giáo luyện đan thuật của Văn Sư Hào, Văn Sư Hào từng vu oan cho Tô Phong, mối quan hệ của họ có thể coi là khá tệ.
Hơn nữa Hoàng Dược Tiên đã dặn, sau khi đại hội luyện đan kết thúc, Tô Phong hãy đến Bách Thảo Điện tìm hắn. Ám thị rõ ràng như vậy, nếu như muốn thỉnh giáo luyện đan thuật Tô Phong phải đến tìm hắn mới đúng.
Ánh mắt các đệ tử theo bóng dáng Tô Phong cũng hội tụ lại đó, họ cũng không hiểu nổi tại sao Tô Phong lại đột nhiên chạy đếm tìm Văn Sư Hào thỉnh giáo luyện đan thuật.
Nhưng... ngay sau đó, bọn họ hiểu ra ý tứ Tô Phong.
Tô Phong cười khẽ, nói:
- Văn sư thúc tự đánh giá mình cao quá, hắc hắc, đệ tử nói thỉnh giáo, là xin được khiêu chiến, đệ tử muốn khiêu chiến luyện đan thuật với Văn sư thúc.
Cái gì...?
Tất cả đệ tử, trưởng lão đều ngây ra, ngơ ngác nhìn Tô Phong, họ lại vừa bị làm cho chấn động một lần nữa.
Có lầm không vậy? Đệ tử mới nhập môn lại khiêu chiến với trưởng lão Bách Thảo Phong?
Trở thành trưởng lão, điều kiện thấp nhất là trở thành một đan dược sư thất phẩm, Tô Phong đi khiêu chiến với một đan dược sư thất phẩm, mọi người tròn mắt nhìn nhau, không dám tin đây là sự thật.
Mặc dù Tô Phong vừa triển hiện thực lực của một đan dược sư lục phẩm, nhưng, đan dược sư lục phẩm và đan dược sư thất phẩm khác nhau một trời một vực, đan dược sư lục phẩm chỉ là luyện ra đan dược nâng cao tu vi Tiên Thiên cảnh còn đan dược sư thất phẩm là luyện ra đan dược nâng cao tu vi Thần Hải cảnh Trúc Thai kỳ.
Một bên nâng cao tu vi Tiên Thiên cảnh, một bên nâng cao tu vi Thần Hải cảnh, khoảng cách ở giữa, đâu chỉ vạn dặm?
Đệ tử Bách Thảo Phong, sau khi ở đủ ba mươi năm, ít nhất hơn một nửa trở thành đan dược sư lục phẩm, nhưng trong mười đan dược sư lục phẩm thì khó khăn lắm mới xuất hiện một đan dược sư thất phẩm, có lúc cả một khóa đệ tử, không có lấy một đan dược sư thất phẩm.
Từ tám trưởng lão của Bách Thảo Phong có thể nhìn ra, tám người này người lớn tuổi nhất đã gần chín mươi, người trẻ nhất đã ngoài bốn bốn mươi, khoảng cách tuổi tác lớn như vậy mà chỉ có tám trưởng lão, chứng tỏ có một khóa đệ tử, một đan dược sư thất phẩm cũng không có.
Nhưng bây giờ Tô Phong lại khiêu chiến luyện đan thuật với một trưởng lão?
Không lẽ thời gian một năm, Tô Phong có thể trở thành một đan dược sư thất phẩm?
Không thể nào? Tuyệt đối không thể... Bất luận là trưởng lão hay đệ tử, đều không tin được điều này.
Từ đan dược sư lục phẩm trở lên, bởi bì linh khí ẩn hàm trong linh dược quá lớn, khó khăn trong việc luyện đan tăng cao, so với từ nhất phẩm lên đan dược sư lục phẩm, khó hơn rất nhiều.
Ví dụ Hư Tử Uyên, ba năm đã trở thành đan dược sư lục phẩm, nhưng phải năm năm sau mới trở thành một đan dược sư thất phẩm, từ lục phẩm lên thất phẩm, gần như gấp đôi từ nhất phẩm lên lục phẩm.
Đấy là thời gian của một thiên tài luyện đan như Hư Tử Uyên, tu sĩ khác, cả đời mắc lại ở trình độ lục phẩm, cuối đời cũng không thể trở thành đan dược sư thất phẩm, luyện không ra đan dược thất phẩm.
Chấn động... so với lúc Tô Phong luyện ra nguyên linh đan cực phẩm thậm chí còn chấn động hơn.
Văn Sư Hào tưởng mình nghe nhầm, Tô Phong muốn khiêu chiến luyện đan thuật với hắn chứ không phải thỉnh giáo? Đệ tử mới nhập môn một năm mà dám đến khiêu chiến với một trưởng lão ở trong Bách Thảo Phong bốn mươi năm như hắn?
Đây là một sư sỉ nhục, Tô Phong hoàn toàn không coi trưởng lão hắn ra gì.
Văn Sư Hào giận dữ, nói:
- To Phong, ngươi đang đùa đấy à? Hay là ngứa ngáy, muốn ăn đòn?
Tô Phong ha ha cười, nói:
- Văn sư thúc, hay là người sợ đệ tử, không dám tiếp nhận lời khiêu chiến? Thủ tọa sư bá, các vị trưởng lão, và cả các sư huynh đệ, đều đang nhìn chúng ta kìa...
Kiếp trước Văn Sư Hào đối xử với Tô Phong rất tệ, kiếp này Văn Sư Hào lại giúp Hoàng Phủ Cực và Đặng Phi hãm hại hắn, lừa hắn đến Long Nha Cốc, mặc dù cuối cùng không mưu hại thành xông nhưng việc Hoàng Dược Tiên phạt hắn ở trong Mộc U Cốc nửa năm căn bản không gọi là phạt...
Hôm đó Tô Phong sớm đã có kế hoạch, đợi đến đại hội luyện đan khiêu chiến Văn Sư Hào, sau đó để một trưởng lão như hắn bại dưới tay một đệ tử mới nhập môn một năm.
Tô Phong muốn tát cho hắn một cái thật đau, làm hắn mất hết thể diện, đi đến đâu cũng bị mọi người chế giễu: Xem kìa, người đó chính là trưởng lão Bách Thảo Phong Văn Sư Hào bại dưới tay đệ tử mới nhập môn một năm.
...
Văn Sư Hào thở phì phò, răng nghiến chặt, ép người quá đáng, đúng là ép người quá đáng, một đệ tử mới nhập môn mà dám khiêu chiến với hắn?
Hơn nữa bao nhiêu trưởng lão không khiêu chiến, lại khiêu chiến với Văn Sư Hào, ai mà không biết Tô Phong cố ý nhắm vào hắn.
Không thể nhịn... Tuyệt đối không thể nhịn?
Bị một đệ tử mới nhập môn coi thường, Văn Sư Hào giận đến phát điên, nói:
- Được... được... được, ngươi huênh hoang lắm, một năm nay ngươi im lặng không nói gì, ta tưởng ngươi đã quên chuyện cũ, bây giờ xem ra ta đã sai, là ngươi đang nhẫn nhịn tìm cơ hội báo thù ta? Ngươi...
- Văn sư thúc, ngườu có dám nhận lời khiêu chiến hay không?
Tô Phong cả quyết ngắt lời, cao giọng hỏi.
Câu hỏi của Tô Phong khiến Văn Sư Hào thoáng ngây ra, thấy Tô Phong không hề có vẻ sợ hãi, trong lòng Văn Sư Hào không khỏi sản sinh nghi hoặc.
Tất cả đệ tử đều biết, trưởng lão Bách Thảo Phong chí ít cũng là đan dược sư thất phẩm, Tô Phong không thể không biết điều này.
Nhưng...
Biết rõ như vậy mà Tô Phong vẫn khiêu chiến luyện đan thuật với hắn? Không phải là có chút kì quái sao?
“Trừ phi... Một năm vừa qua, đệ tử này đã trở thành đan dược sư thất phẩm?”
Văn Sư Hào thầm đoán.
Văn Sư Hào không phải kẻ lỗ mãng, trong lòng nghĩ vậy nên hắn cũng không vội nhận lời.
Văn Sư Hào không nói gì? Tình huống hoàn toàn nằm ngoài tầm sự liệu của mọi người, mặc dù biểu hiện lúc nãy của Tô Phong khiến họ hết sức chấn động, nhưng không ai dám tin, luyện đan thuật của Tô Phong mạnh hơn một trưởng lão.
Sự cẩn trọng của Văn Sư Hào, trong mắt các trưởng lão và các đệ tử trở thành một trò cười, ngay cả thủ tọa Hoàng Dược Tiên cũng phải lắc đầu ngao ngán.
Nếu như Văn Sư Hào không nhận lời khiêu chiến của Tô Phong, khác gì gián tiếp thừa nhận là hắn đã chịu thua.
Sau này mọi người nhìn thấy Văn Sư Hào, vẫn sư lén lút nói rằng: Nhìn kìa, đó chính là trưởng lão Văn Sư Hào của Bách Thảo Phong, nghe nói một đệ tử mới nhập môn khiêu chiến luyện đan thuật với ông ta, nhưng ông ta sợ thua nên không dám nhận lời. Đúng là một kẻ hèn nhát.
Đúng lúc này, Hư Tử Uyên nhanh chóng bước đến trước mặt Tô Phong, kéo tay hắn, lo lắng nói:
- Tô sư đệ, đệ đùa gì vậy? Mấy chục năm trước Văn sư thúc đã trở thành đan dược sư thất phẩm, trình độ luyện đan vô cùng lợi hại, đệ mới biết luyện thai nguyên đan vài ngày sao có thể là đối thủ của Văn sư thúc? Còn không mau thu lại những lời vừa rồi... Xin lỗi Văn sư thúc.
Hư Tử Uyên thực sự lo lắng cho Tô Phong, trong mắt nàng Tô Phong mới luyện thai nguyên đan được vài ngày, đương nhiên không thể là đối thủ của một Văn Sư Hào đã luyện thai nguyên đan mấy chục năm.
Mấy chữ "mới biết luyện thai nguyên đan vài ngày" mà Hư Tử Uyên nói như tiếng sấm nổ giữa trời trong, chấn động tâm thần mọi người, Tô Phong nếu như đã biết luyện nguyên đan thuật thất phẩm, vậy hắn đã là một đan dược sư thất phẩm rồi sao?
Đan dược sư thất phẩm là khái niệm gì chứ? Cho dù là thủ tọa đầu tiên của Bách Thảo Phong, Đan Tử tổ sư gia cũng không có thiên phú đó, thời gian một năm trở thành đan dược sư thất phẩm, vậy thành tựu sau này còn cao đến mức nào?
Trời ạ... Các đệ tử không khỏi nín thở, nhìn Tô Phong như nhìn quái vật.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Các trưởng lão cũng ngỡ ngàng đến trợn mắt há mồm, họ phải mất mấy chục năm năm, mấy chục năm thời gian mới trở thành đan dược sư thất phẩm, chỉ có như vậy, mới được làm trưởng lão Bách Thảo Phong.
Nhưng Tô Phong trong một năm đã luyện ra đan dược thất phẩm, trở thành đan dược sư thất phẩm, với thiên phú của Tô Phong các trưởng lão cũng chẳng là cái đinh gì.
Nhưng nghe Hư Tử Uyên nói, mặc dù mọi người chấn động, nhưng vẫn không khỏi nuối tiếc cho sự lỗ mãng của Tô Phong, thiên phú này tương lai vượt qua Văn Sư Hào là chuyện chắc chắn, hơn nữa không cần quá nhiều thời gian.
Nhưng nghe Hư Tử Uyên nói, Tô Phong mới biết luyện thai nguyên đan được vài ngày, mặc dù thiên phân cao đến biến thái nhưng dù sao cũng là mới học, còn Văn Sư Hào đã trở thành đan dược sư thất phẩm mười mấy năm, trong mắt mọi người Tô Phong so với Văn Sư Hào vẫn thấp hơn một chút.
- Đúng vậy, trình độ luyện đan của Văn sư thúc vô cùng lợi hại, nhưng cũng chỉ là một đan dược sư thất phẩm không biết luyện Trúc thai đan mà thôi, ha ha...
Văn Sư Hào đỏ mặt, cảm thấy như vừa bị Tô Phong giáng cho mấy bạt tai, hai má nóng ran. Qua câu nói vừa rồi, Tô Phong đã thể hiện rõ ý tứ của mình: luyện đan thuật của Văn Sư Hào cũng chỉ được như vậy mà thôi.
Hư Tử Uyên thấy Tô Phong không để tâm đến những lời khuyên nhủ của mình, lo lắng nói:
- Văn sư thúc không biết luyện Trúc thai đan, không lẽ đệ biết luyện?
Tô Phong hắc hắc cười nói:
- Không phải sư tỷ đã nói qua một lần rồi sao? Biết đâu đệ lại luyện được.
Nhưng trong nội tâm Tô Phong, lại tiếc đứt rột cái đống linh thảo mình luyện đan bị hỏng, trong mấy ngày qua khi luyện Trúc thai đan.
Nghe Tô Phong nói mọi người quay sang nhìn nhau, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nói gì vậy? Biết đâu lại luyện được? Ai dám nói ra những lời điên khùng như vậy chứ? Có vị đan dược sư nào ở đây mà chưa từng nghe người khác nói qua cách luyện đan, nhưng rồi cũng phải trải qua vô số lần thử nghiệm thất bại mới luyện thành công.
Nhưng Tô Phpng mới chỉ nghe nói một lần mà đã nói mình biết luyện, hơn nữa Tô Phong còn nói sẽ luyện Trúc thai đan mà độ khó còn cao hơn luyện đan dược thai nguyên đan thất phẩm không chỉ hai lần.
Đan dược sư thất phẩm luyện được Trúc thai đan, chín mươi chín phần trăm đột phá trở thành đan dược sư bát phẩm.
Trong mắt nhiều người, Tô Phong không phải quái vật, mà là một kẻ ngốc.
Văn Sư Hào mười mấy năm trước đã là đan dược sư thất phẩm, có thể luyện ra trúc nguyên đơn, nhưng mười mấy năm qua, đừng nói trở thành bát phẩm đan dược sư, ngay cả Trúc thai đan hắn cũng không luyện ra.
Không cần nghĩ cũng biết, luyện Trúc thai đan khó đến mức nào?
Trúc thai đan mới nghe một lần mà đã biết luyện? Chuyện này tuyệt đối không thể.
Mỗi một trưởng lão, mỗi một đệ tử có mặt đều không tin, có người chỉ nghe một lần mà đã luyện ra Trúc thai đan, cho dù là Hư Tử Uyên là người đích thân giảng giải nàng cũng không tin thế gian này có người biến thái như vậy.
Trên thực tế người chỉ nghe qua một lần mà đã biết luyện Trúc thai đan khẳng định không có, nhưng Tô Phong vốn đã biết luyện Trúc thai đan, nói Hư Tử Uyên đã giảng qua một lần chẳng là chỉ là cái cớ để giải thích, tình hình không phải vậy.
Văn Sư Hào nghe Hư Tử Uyên và Tô Phong nói chuyện, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Thì ra Tô Phong chỉ mới biết luyện thai nguyên đan mà thôi, phương pháp luyện Trúc thai đan chỉ là nghe qua một lần, hừ... Chỉ biết luyện thai nguyên đan được mấy ngày mà dám khiêu chiến với bổn trưởng lão, đúng là không biết trời cao đất dày...
Văn Sư Hào nghĩ.
- Yên tâm đi Tử Uyên sư tỷ, đệ chắc chắn thắng, đừng lo.
Tô Phong vỗ vỗ vai Hư Tử Uyên, sau đó quay sang nói với Văn Sư Hào:
- Văn sư thúc, không lẽ người không dám tiếp nhận lời khiêu chiến của đệ tử? Sư thúc không sợ sau này sẽ có người chỉ vào lưng người mà nói là đồ hèn sao?
- Hừ...
Văn Sư Hào giận dữ hừ mạnh của tiếng, cao giọng nói:
- Ngông cuồng, Tô Phong, nếu như người đã muốn tự chuốc rắc rối bản trưởng lão sẽ tiếp nhận lời khiêu chiến của ngươi, nhưng nếu như ngươi thua, sẽ bị quy vào tội bất kính với trưởng lão, theo quy định tông môn, phạt đòn một trăm gậy, linh thạch một trăm miếng, bỏ tù một năm.
Tô Phong cười khẩy, nói:
- Được, như Văn sư thúc nói, nếu như đệ tử thua sẽ chịu phạt theo quy định tông môn, nhưng nếu như đệ tử thắng thì sao?
Nghe đoạn đối thoại giữa Tô Phong và Hư Tử Uyên, trong lòng Văn Sư Hào đã có chút vững tin hơn, cười lớn nói:
- Ngươi muốn thế nào thì như thế ấy.
Văn Sư Hào thân là trưởng lão, Tô Phong thắng đương nhiên không thể đánh hắn một trăm gậy, như vậy là không phù hợp quy định tông môn, cũng không thể phạt bạt tai, để tử bạt tai trưởng lão? Cho dù là khiêu chiến, cũng không được phép.
Tô Phong mỉm cười, nói:
- Nếu như đệ tử thắng, Văn sư thúc chỉ cần đưa cho đệ tử một miếng linh thạch, hơn nữa trước mặt thủ tọa sư bá, các vị trưởng lão và các đệ tử, lên tiếng thừa nhận, lần khiêu chiến này sư bá thua dưới tay đệ tử, luyện đan thuật không bằng đệ tử và nhường chức trưởng lão cho đệ tử.
Mặc dù Tô Phong có thể yêu cầu Văn Sư Hào đưa cho hắn năm ngàn linh thạch, nhưng Tô Phong không thiếu linh thạch, việc khiêu chiến Văn Sư Hào không nằm ở chỗ thắng được gì mà là để mọi người biết, Văn Sư Hào bại dưới tay hắn, muốn Văn Sư Hào đích thân thừa nhận thua Tô Phong trước mặt các trưởng lão đệ tử tiện lấy luôn chức trưởng lão của hắn. Giáng cho hắn một cái tát thật mạnh, làm hắn mất hết thể diện.
Cho nên Tô Phong chỉ yêu cầu Văn Sư Hào đưa cho hắn một viên linh thạch, bởi vì trọng điểm khiêu chiến không nằm ở vật chất mà bản thân người khiêu chiến, để Văn Sư Hào đích thân nói ra mình thua Tô Phong, đích thân thừa nhận luyện đan thuật của hắn không bằng Tô Phong, cùng nhường chức trưởng lão cho Tô Phong, đó mới là một đòn đả kích lớn dành cho Văn Sư Hào, là một cái tát vào thẳng mặt hắn.
- Được...
Văn Sư Hào cười vang, nhận lời khiêu chiến của Tô Phong.
Trong lòng hắn nghĩ Tô Phong chắc chắn sẽ thua, hơn nữa, nếu thua Tô Phpng sẽ bị đánh một trăm gậy, phạt một trăm linh tệ, hơn nữa còn bị bỏ tù một năm, còn nếu hắn thua chỉ phải lên tiếng nhận thua và mất một viên linh thạch.
Khiêu chiến kiểu này, trong mắt hắn rõ ràng là Tô Phong tự chuốc rắc rối, Văn Sư Hào có lý do gì mà không nhận lời?
- Tô sư đệ...
Thấy lời khiêu chiến đã có hiệu lực, Hư Tử Uyên kéo tay Tô Phong, lo lắng gọi.
Tô Phong nhìn nàng mỉm cười, nói:
- Sư tỷ, tin ta, ta nhất định thắng.
Một ánh mắt sắc như dao lướt qua mặt Tô Phong, lại là Vô Chân, thấy Hư Tử Uyên quan tâm Tô Phong như vậy, nộ hỏa trong lòng hắn sôi lên sùng sục, cảm thấy ganh tị vô cùng.
Cảm nhận được ánh mắt Vô Chân, Tô Phong liếc nhìn hắn, sau đó mỉm cười với Hư Tử Uyên, véo nhẹ vào má nàng, sau đó vênh mặt với Vô Chân, thể hiện rõ ý tứ:
“Hư Tử Uyên là của ta, ngươi không có phần...”
Văn Sư Hào trợn mắt nhìn Tô Phong, rồi quay sang nói với Hoàng Dược Tiên:
- Thủ tọa sư huynh, mời huynh chủ trì công bằng, đứng ra giám sát trận đấu này.
Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:
- Văn sư đệ, Tô Phong, hai người ai luyện đan trước?
Văn Sư Hào hắc hắc cười, nói:
- Nếu như Tô sư chất tự tin như vậy, chi bằng để hắn luyện trước xem luyện đan thuật đến cảnh giới nào.
Tô Phong gật gật đầu, tỏ ý tán thành.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Ngươi cần nguyên liệu gì, luyện đan dược gì?
Tô Phong nói:
- Đệ tử cần huyết ô, âm chi, dương chi, thiên hòa hoa sáu trăm năm trở lên, mỗi loại một gốc, quỷ diệp thảo, thiên túy thảo, đông phục thảo mỗi loại hai gốc, long nha thảo năm gốc, luyện trúc - thai - đan.
Trúc - thai - đơn.
Ba chữ này rơi vào tai mọi người, ngân nga, vang vọng.
Mọi người quay sang nhìn nhau, đùa gì chứ? Đòi luyện Trúc thai đan? Lúc nãy không phải Hư Tử Uyên nói, mới chỉ nói qua một lần sao? Không lẽ hắn chỉ mới nghe qua một lần mà đã biết luyện Trúc thai đan?
Đùa như vậy cũng hơi quá trớn đấy?
Hoàng Dược Tiên hỏi:
- Tô Phong, nghĩ cho kĩ, nguyên liệu luyện Trúc thai đan rất quý, nếu như không luyện thành công, làm hỏng nguyên liệu, ngươi không chỉ chịu hình phạt với Văn sư đệ, mà còn chịu hình phạt làm hỏng nguyên liệu quý, hai hình phạt gộp vào ngươi ít nhất phải chịu đòn hai trăm gậy...
Tô Phong gật đầu nói:
- Đệ tử biết.
Hoàng Dược Tiên thở dài, nói:
- Nếu như ngươi đã kiên quyết như vậy, vậy thì ta sẽ chiều theo ý ngươi... lấy những nguyên liệu luyện đan mà Tô Phong yêu cầu ra đây.
Nguyên liệu cần thiết để luyện Trúc thai đan không ít, còn cả một số nguyên liệu phụ cần phải đến hái ở vườn linh dược, cho nên, phải đợi thêm một lúc nữa.
Các vị trưởng lão và các đệ tử tụ thành một nhóm, rào rào nghị luận, những ánh mắt thỉnh thoảng lại lén lút liếc về phía Tô Phong, có kinh ngạc và chấn động, cũng có khinh thường và chế giễu.
Hư Tử Uyên nói mới chỉ hướng dẫn qua cách luyện một lần vậy mà hắn đã đòi luyện Trúc thai đan? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
- Tô Phong sư đệ, đệ liều lĩnh thật đấy.
Vô Chân đột nhiên bước đến bên cạnh Tô Phong, thì thầm nói.
Tô Phong liếc nhìn Vô Chân, nói:
- Cũng thường thôi, đâu có bằng được Vô Chân sư huynh.
Hắc hắc...
Vô Chân cười khẽ nói:
- Đệ phải tự biết địa vị của mình, cho dù đệ có thể luyện ra đan dược cao cấp hơn nữa thì cũng chỉ là biết luyện đan mà thôi, liều lĩnh quá mức không tốt cho đệ, ngũ mạch tỷ thí hai năm sau không sợ bị đánh tàn phế hay sao?
- Ồ? Đáng tiếc, Vô Chân sư huynh không phải đệ tử mới, không tham gia ngũ mạch tỷ thí được, trừ Vô Chân sư huynh còn ai có bản lĩnh đó nữa?
Tô Phong thản nhiên cười.
Vô Chân quắc mắt nói:
- Đệ dám thắng Hoàng Phủ Cực, đợi đến ngũ mạch đại tỷ thí, Hoàng Phủ Hạo sẽ dạy cho đệ một bài học.
- Hoàng Phủ Hạo sao?
Tô Phong nghiêm nét mặt, nói:
- Phiền Vô Chân sư huynh thay đệ chuyển đến hắn một câu, ngũ mạch đại tỷ thí hai năm sau, đệ sẽ đánh hắn thành đầu heo.
Cái gì? Vô Chân kinh ngạc nhìn Tô Phong, còn tưởng mình vừa nghe nhầm? Cẩn thận nghĩ lại, hình như không sai. Tô Phong nói ngũ mạch đại tỷ thí hai năm sau sẽ đánh Hoàng Phủ Hạo thành đầu heo...
- Hắc hắc... Câu nói này, ta sẽ chuyển nguyên văn cho Hoàng Phủ Hạo, ha ha... Xem ra ngươi không chỉ là một kẻ liều lĩnh.
- Ồ? Vậy còn gì nữa.
Tô Phong hỏi.
Vô Chân lạnh giọng, nói:
- Không không biết sống chết.
Nói xong, Vô Chân quay người bỏ đi.
Không biết sống chết sao? Tô Phong cười nhẹ, rốt cục là ai không biết sống chết?
Vô Chân bỏ đi rồi, Hư Tử Uyên lập tức chạy đến, hỏi:
- Vô Chân sư huynh vừa nói gì với đệ vậy?
Tô Phong cười nói:
- Không có gì, Vô Chân sư huynh nói, huynh ấy sớm đã nhìn Văn sư thúc không thuận mắt, muốn đệ thay huynh ấy dạy cho Văn sư thúc một bài học.
- Sao đệ không lo lắng gì vậy?
Hư Tử Uyên sốt sắng nói:
- Nếu như đệ luyện đan thất bại thì sẽ bị đánh hai trăm gậy, và họ sẽ đánh cho đến khi.... Mông đệ nở hoa mới thôi...
- Yên tâm...
Tô Phong hắc hắc cười, nói:
- Ta không sao, ngộ nhỡ thua mông bị đánh nở hoa thật, chỉ cần được sư tỷ thoa thuốc là khỏi.
- Phì... Ai thèm thoa thuốc cho đệ.
Hư Tử Uyên đỏ mặt, dằn dỗi nói:
- Nhớ phải cẩn thận.
Nói đến đây thì đệ tử đi lấy linh dược trở về, đưa toàn bộ nguyên liệu cần thiết cho Tô Phong, Tô Phong nhận lấy đặt sang một bên.
Tất cả ánh mắt của trưởng lão, đệ tử trên quảng trường đều tập trung lại chỗ Tô Phong. Ai cũng cố mở to mắt, sợ bỏ lỡ khoảng khắc Tô Phong luyện ra Trúc thai đan.
Mặc dù mọi người đều nghĩ Tô Phong không thể làm được điều này, nhưng, tư tưởng con người thường như vậy, biết rõ là không thể, nhưng vẫn cứ nghĩ, biết đâu làm được thì sao?
Bởi vậy không ai dám chớp mắt dù chỉ một lần.
Hư Tử Uyên đứng không xa Tô Phong, mắt đầy vẻ lo lắng. Việc Tô Phong tuyên bố luyện Trúc thai đan, nàng thấy chẳng thấy yên tâm chút nào. Một mặt, bản thân nàng tận mắt chứng kiến Tô Phong, chỉ mất thời gian nửa năm từ đan dược sư nhị phẩm luyện đến đan dược sư thất phẩm, bất cứ loại đan dược nào chỉ cần nàng dạy một lần Tô Phong cơ bản đều biết.
Mặc dù lúc Tô Phong luyện đan vẫn còn phạm một số sai sót, nhưng nàng đều có thể nhìn ra, là những sai sót cố ý, mục đích là để bắt nàng phải thò tay vào dạy hắn, Hư Tử Uyên mặc dù biết rõ điều này, nhưng vẫn giả vờ nắm tay nhau và luyện đan, vừa vui vẻ trò chuyện.
Mặt khác nàng không dám tin, Tô Phong chỉ mới nghe nàng giảng một lần, là đã luyện ra được Trúc thai đan.
Trúc thai đan... không phải là loại đan dược bình thường, ngay cả đan dược sư thất phẩm, mười người thì chín người không luyện được.
Cả Bách Thảo Phong, có thể luyện ra Trúc thai đan, chỉ có không quá năm người, bao gồm Hoàng Dược Tiên, Hư Tử Uyên và ba vị trưởng lão khác.
Tô Phong đặt nguyên liệu luyện đan sang một bên, chẳng thèm liếc nhìn ai, toàn thân chuyên chú vào việc luyện đan, mặc dù hắn đã biết luyện Trúc thai đan, nhưng vừa phải làm bộ lóng ngóng như người mới học vừa không được làm hỏng, trên thực tế, so với luyện một viên đan dược bát phẩm, cửu phẩm còn khó khăn hơn nhiều.
Nhưng dù là khó khăn gì, Tô Phong luyện Trúc thai đan dễ như Hư Tử Uyên luyện tụ nguyên linh dịch hạ phẩm, muốn luyện thế nào thì luyện thế đó.
Chỉ thấy hắn đặt tay trái dưới dược đỉnh, thi triển Hư Viêm Quyết, một khối hỏa diễm hư huyễn lập tức bùng ra từ lòng bàn tay, lần này, Tô Phong chỉ dùng nhất trùng hỏa lực, muốn giả như lần đầu thử nghiệm đương nhiên không thể dùng hỏa lực quá mạnh.
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Tiếp theo, Tô Phong dồn toàn bộ tập trung vào dược đỉnh, một lúc lâu sau, thấy độ nóng của đỉnh đã đạt đến mức cần thiết, Tô Phong bỏ gốc linh dược đầu tiên vào, linh dược ở trong đỉnh, từ từ dung hòa, biến thành dịch thể, theo thời gian... dịch thể bắt đầu sôi.
Lúc này, Tô Phong lại bỏ gốc linh dược thứ hai vào, dịch thể đang sôi đột nhiên dịu lại, một lúc sau, gốc linh dược thứ hai cũng dung hóa thành dịch thể, tương dung với dịch thể thứ nhất, qua nửa khắc, dịch thể sôi thêm lần nữa.
Chỉ chờ có vậy, Tô Phong bỏ tiếp gốc linh dược thứ ba...
...
...
Dùng hỏa lực nhất trùng, thời gian tu luyện trở nên rất dài, cả quá trình trong mắt Tô Phong chỉ có dược đỉnh số và đan dược bên cạnh, hắn không liếc nhìn mắt cứ ai, toàn bộ cảm giác đều dồn cho việc luyện đan.
Mặc dù quá trình luyện đan rất chậm, nhưng dịch thể trong dược đỉnh chưa thấy xuất hiện vấn đề gì, mỗi lần dịch thể sôi trào Tô Phong lại chọn đúng thời gian hợp lý bỏ một gốc linh dược khiến dịch thể đang sôi trào dịu lại.
Thời điểm hắn lựa chọn rất hợp lý, không hề ảnh hưởng đến dịch thể đang sôi, các loại dịch thể được tương dung với nhau, thời gian sôi không quá lâu để dịch thể kịp biến thành khí thể tiêu tán, thậm chí dẫn đến cháy nổ.
Các trưởng lão và các đệ tử xung quanh nhìn Tô Phong luyện Trúc thai đan, ban đầu còn quay sang nhìn nhau cười đầy hứng thú, ánh mắt như muốn nói:
“Ngươi bảo hắn sẽ kiên trì được bao lâu? Nguyên liệu rồi sẽ hỏng hết...”
Văn Sư Hào nhìn Tô Phong, chỉ hỉ hỉ mũi, như đang nhìn trò đùa, giống như, một giây sau, dược đỉnh sẽ nổ tung.
Nhưng...
Thời gian một nén hương đã trôi qua, Tô Phong vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, lúc này, trong mắt một người, tia chế giễu đã không còn, thay vào đó là sự kinh ngạc:
“Hắn có thể kiên trì được thời gian một cây hương.”
Thời gian hai nén hương đã trôi qua, Tô Phong vẫn giữ vững phong độ, lúc này sắc mặt mọi người hồi phục lại vẻ bình hường, nhưng vẻ kinh ngạc thì nhiều hơn một chút:
“Không ngờ hắn có thể kiên trì lâu như vậy...”
...
Dần dần, nửa canh giờ trôi qua, Tô Phong vẫn chưa xuất hiện vấn đề gì.
Trong mắt mọi người chỉ có duy nhất sự kinh ngạc, nửa canh giờ là một khoảng thời gian tương đối dài, luyện mỗi loại đan được có hai chỗ khó, một là bắt đầu hai là kết thúc.
Vạn sự khởi đầu nan, luyện đan cũng vậy, mỗi loại đan dược khi dịch thể dung hợp với nhau, rất dễ sản sinh linh khí phun trào không thể khống chế, dẫn đến hiện tượng phát nổ, kết thúc cũng vậy, dung hợp tất cả dịch thể linh dược lại với nhau vào thời điểm quan trọng nhất, chỉ cần có một sơ suất nhỏ cũng có thể làm dược đỉnh nổ tung.
Rõ ràng qua nửa canh giờ Tô Phong đã vượt qua khó khăn khởi đầu.
Mọi người nhìn Tô Phong, ánh mắt không chỉ tràn ngập kinh ngạc mà còn có cả sự chấn động, Tô Phong chỉ nghe Hư Tử Uyên giảng qua cách luyện một lần mà đã luyện được Trúc thai đan trơn tru đến vậy.
Chấn động nhất phải kể đến Văn Sư Hào, vẻ khinh miệt đã hoàn toàn biến mất trên mặt hắn, nhìn động tác luyện đan của Tô Phong, hắn cảm thấy như đang còn một con quái vật.
Hắn là đan dược sư thất phẩm đã mười mấy năm nay, mười năm trước bắt đầu học luyện Trúc thai đan, vậy mà, từ đầu đến cuối chưa bao giờ duy trì được hơn thời gian hai nén hương.
Nhưng bây giờ Tô Phong lại kiên trì được hơn nửa canh giờ...
Liền sau đó, một canh giờ trôi qua, hai canh giờ trôi qua...
Tô Phong tốc độ luyện mặc dù chậm nhưng không xuất hiện bất cứ sai sót gì.
Đúng hai canh giờ, tất cả linh dược đều đã được Tô Phong bỏ vào trong đỉnh dung hợp lại với nhau, rất nhanh tay trái hơi thu lại, Hư Viêm Quyết biến mất, tay phải thò vào trong đỉnh, lấy ra một viên đan dược to như nắm tay bỏ vào hộp thuốc.
Bề mặt viên đan dược được phủ một lớp ta trơn bóng trong suốt, là một viên đan dược màu trắng, lớp da màu trơn bóng kia rất mỏng, nhưng lại ôm kín viên đan dược màu trắng, không để lọt một tia linh khí nào ra ngoài.
Tô Phong chuyển hộp thuốc cho Hoàng Dược Tiên nói:
- Trúc thai đan, mời sư bá kiểm nghiệm.
Các trưởng lão, các đệ tử trợn tròn mắt, cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Hoàng Dược Tiên, chỉ sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào đó.
Hoàng Dược Tiên tay run run cầm hộp thuốc, quan sát một hồi, mặt không giấu nổi vẻ chấn động, cao giọng nói:
- Trúc thai đan, loại tốt.
Loại tốt... Không chỉ luyện thành công mà còn là Trúc thai đan loại tốt...
Khoảnh khắc đó, cả quảng trường như sôi lên sùng sục, những tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, ánh mắt nhìn Tô Phong, đầy vẻ sùng bái...
Khi thành tựu một người, vượt xa người khác, đạt đến một cao độ mà người ta vĩnh viễn không thể chạm tới được, thì không còn đố kị hay ghen ghét nữa, nếu có, chỉ là ngưỡng mộ... thậm chí sùng bái.
Chỉ có duy nhất một người mặt lạnh như tro, Văn Sư Hào cảm thấy trời đất như đang quay cuồng, cả thế giới như biến thành hư huyễn...
Không thể nào... sao có thể như thế được?
Sao... lại có người chỉ nghe giảng một lần mà đã có thể luyện ra Trúc thai đan?
Là Trúc thai đan...? Chứ không phải tụ nguyên linh dịch hay nguyên linh đan bình thường, mà là Trúc thai đan còn khó hơn cả đan dược thất phẩm thai nguyên đan gấp mười lần?
Trái tim Văn Sư Hào đang không ngừng gào thét: ta không tin... chuyện này là không thể....
Nhưng, những lời Hoàng Dược Tiên nói Văn Sư Hào đều đã nghe thấy, mặc dù không muốn tin nhưng hắn không thể không tin lời của thủ tọa Bách Thảo Phong.
Ánh mắt của các trưởng lão, các đệ tử lúc này đều đang dồn về phía Văn Sư Hào, mấy trưởng lão thân thiết với Văn Sư Hào ánh mắt mặc dù có chút ái ngại nhưng cũng chỉ biết lắc lắc đầu, khe khẽ thở dài.
Mấy trưởng lão có mâu thuẫn với Văn Sư Hào không giấu nổi vẻ đắc ý, mừng như mở cờ trong bụng.
Văn Sư Hào ngoài mấy đệ tử đặc biệt ra, những đệ tử khác, hầu như đều không được hắn đối xử tử tế, cho nên, các đệ tử mặc dù ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong bụng thì đang cười thầm.
Hư Tử Uyên bước nhanh đến trước mặt Tô Phong, ôm lấy cánh tay hắn kích động nói:
- Tô sư đệ, đệ luyện thành... thực sự luyện thành rồi...
Tô Phong mỉm cười, nói:
- Sư tỷ, tất cả đều là nhờ sư tỷ hướng dẫn tận tình, mỗi câu sư tỷ nói đều in sâu trong tâm trí ta, vĩnh viễn không thể nào quên.
Câu nói này có chút mập mờ nhưng Hư Tử Uyên lại cảm thấy rất vui.
Tô Phong vỗ vỗ vào tay Hư Tử Uyên, sau đó đi đến trước mặt Văn Sư Hào, nói:
- Văn sư thúc, tiếp theo đến lượt sư thúc luyện đan...
Tô Phong vừa dứt lời, Văn Sư Hào lập tức đứng ngây tại chỗ, không thốt nên được câu nào.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Văn sư đệ, đệ cần nguyên liệu luyện đan gì? Tô Phong luyện ra Trúc thai đan, đệ chí ít cũng phải luyện đan dược cao cấp hơn.
Cho dù Văn Sư hào có thể luyện ra thai nguyên đan hoàn chỉnh thì trước mặt Trúc thai đan của Tô Phong, vẫn không là gì, bởi vì độ khó của hai loại đan dược hoàn toàn không cùng một bậc.
Ví dụ, vận động viên nhảy cầu, động tác bình thường thực hiện hoàn mỹ, nhưng không có những động tác khó thì điểm cũng không được cao.
Văn Sư Hào muốn vượt qua Tô Phong, chí ít phải luyện ta Trúc thai đan loại tốt hơn mới có khả năng chiến thắng.
Nhưng Trúc thai đan đâu có dễ luyện như vậy, Văn Sư Hào không phải Tô Phong, hắn biết cách bào chế Trúc thai đan, nhưng luyện mười năm mà vẫn chưa luyện ra.
- Sư huynh, đệ... Đệ không luyện được.
Văn Sư Hào cúi đầu, mặt đỏ bừng, ấp úng nói.
Khóe miệng Tô Phong hơi nhếch lên, mấy vị trưởng lão có mâu thuẫn với Văn Sư Hào đang cố bụm miệng còn các đệ tử cũng hé miệng cười.
Hoàng Dược Tiên nghiêm mặt nói:
- Văn sư đệ, nói như vậy là đệ chịu thua Tô Phong.
Bách Thảo Phong có một đệ tử hậu bối yêu nghiệt đến cực điểm, Hoàng Dược Tiên đương nhiên rất mừng, trong lòng sớm đã nghiêng về phía Tô Phong. Bây giờ Tô Phong chiến thắng, theo thỏa thuận Văn Sư Hào phải chịu phạt và Hoàng Dược Tiên sẽ giám sát việc đó.
Đường đường một trưởng lão, trở thành đan dược sư thất phẩm mười mấy năm nay, bây giờ lại bại dưới tay một đệ tử mới, mặt mũi Văn Sư Hào như bị Tô Phong tát cho mấy chục cái, thể diện mất sạch, hắn cúi đầu, mặt đỏ bừng, gật gật đầu, hừ mũi nói:
- Uh.
Tô Phong mỉm cười, nói:
- Văn sư thúc, sư thúc hãy đưa một linh thạch bị thua ra đây.
Những lời Tô Phong vừa nói khiến không ít trưởng lão, đệ tử phải bật cười, không phải bao nhiêu linh thạch, chỉ là một linh thạch...
Nếu như linh thạch đòi nhiều, trọng tâm chú ý sẽ dồn vào chỗ linh thạch, nếu như ngay từ ban đầu. Theo quy định, ngay từ ban đầu Tô Phong có thể đòi năm ngàn linh thạch, nhưng năm ngàn linh thạch là một con số không ít, như vậy sự chú ý của mọi người sẽ chuyển sang năm ngàn linh thạch trên người Tô Phong.
Nhưng Tô Phong chỉ đòi một viên linh thạch, trong mắt mọi người hoàn toàn giống như một trò đùa, cũng khiến mọi người cảm thấy coi thường Văn Sư Hào: hắn chỉ đáng giá một viên linh thạch mà thôi.
Chỉ cần một viên linh thạch, đây chính là cách Tô Phong đánh Văn Sư Hào, đánh một đòn thật đau, không ai là không buồn cười, không ai là không coi thường hắn.
Văn Sư Hào nở mày nở mặt ở Bách Phong Thảo đã mấy chục năm nay, lúc còn là đệ tử, vì có thiên phân luyện đan, được các trưởng lão trọng thị, sau này trở thành trưởng lão, thân phận cao quý, đâu có lúc nào bị nhục như vậy? Khí nghẹn lên tận ngực, toàn thân như muốn nổ tung.
Nhưng, cú đánh này của Tô Phong, không phải là dùng tay đánh thật sự, mà là đường đường chính chính dẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn, so với trực tiếp dùng tay đánh mặt còn nghiêm trọng hơn gấp mười lần, hơn nữa, còn khiến hắn không thể phản kích, nghiến đến mòn răng, cuối cùng đành phải nuốt hận vào lòng.
Văn Sư Hào nghiến nghiến răng, lấy ra một viên linh thạch, ném cho Tô Phong, Tô Phong giơ tay bắt lấy, cầm viên linh thạch, cười nói:
- Đa tạ Văn sư thúc, viên linh thạch này có ý nghĩa phi phàm, thậm chí còn quý giá hơn cả một trăm viên linh thạch, ha ha...
Văn Sư Hào lại cảm thấy như vừa bị tát cho một cái.
Tô Phong cười, thu viên linh thạch vào túi trữ vật, nói:
- Văn sư thúc, một viên linh thạch đệ tử đã nhận, hắc hắc...còn chuyện đích thân thừa nhận và nhường chức thì sao?
Sắc mặt Văn Sư Hào chuyển sang tái nhợt, nhất thời lùi lại một bước, nếu như nói thua Tô Phong một viên linh thạch đồng nghĩa với việc bị Tô Phong tát cho một cái thì chuyện phải đích thân thừa nhận không bằng Tô Phong còn mất đi chức trưởng lão không khác gì Văn Sư Hào tự vả vào mặt mình, so với Tô Phong ra tay còn nghiêm trọng hơn mười lần.
Đây mới chính là đòn sát thủ trong ước định mà Tô Phong đưa ra...
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x
Bây giờ Văn Sư Hào đã bại dưới tay Tô Phong, thua một viên linh thạch, nhưng, uy tín trưởng lão vẫn còn, mặc dù có người bật cười ngay tại trận, nhưng sau này các đệ tử nhìn thấy Văn Sư Hào, vẫn phải thi lễ ba phần.
Nhưng, nếu như Văn Sư Hào đích thân lên tiếng nói luyện đan thuật của hắn không bằng Tô Phong cùng nhường lại chức trưởng lão, vậy thì tôn nghiêm trưởng lão của hắn sẽ mất sạch, sau này các đệ tử nhìn thấy hắn e rằng một chút lễ phép ngoài mặt cũng không còn.
Mặt Văn Sư Hào cắt không còn giọt máu, ban đầu lúc ước định hắn chỉ cảm thấy một viên linh thạch hay chuyện lên tiếng nhận thua không là gì. Nhưng, bây giờ mọi chuyện bày ra trước mắt mới biết, ước định của Tô Phong, ác nghiệt đến mức nào.
Cho dù Tô Phong bị phạt đến một trăm gậy, phạt tù một năm cũng chỉ là trừng phạt về thể xác, còn bây giờ, hắn lại bị hủy hoại về tình thần, một viên linh thạch vừa thua đã khiến hắn mất hết thể diện, nếu như bây giờ trước mặt các trưởng lão, các đệ tử, đích thân lên tiếng nói không bằng Tô Phong, tôn nghiêm bản thân sẽ bị hắn tự tay vứt xuống đất, sau đó, để cho mọi người dẫm lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Phong, tia máu chằng chịt trong mắt, gân xanh nổi lên đầy mặt, giận dữ nói:
- Ngươi... Ngươi thật độc ác.
Đối diện với đối thủ, Tô Phong chưa bao giờ mềm lòng hay từ bỏ giữa chừng, nếu như đã trở thành đối thủ vậy thì chính là kẻ thù, đã là kẻ thù thì phải dẫm đạp lên hắn, phải khiến hắn không thể trở mình.
Tô Phong nghiêm nét mặt, cao giọng nói:
- Văn sư thúc, mời sư thúc thực thi ước định khiêu chiến.
Ánh mắt sắc nhọn, nhìn xoáy Văn Sư Hào không hề có nửa phần thối lui.
Lần đầu tiên Văn Sư Hào nhìn thấy một ánh mắt như vậy, thoáng rùng mình không khỏi sợ hãi lùi lại một bước.
Các đệ tử mở to mắt chờ đợi. Một trưởng lão đích thân thừa nhận không bằng đệ tử, hơn nữa còn là một đệ tử mới nhập môn chưa đầy một năm, mặc dù Văn Sư Hào thừa nhận không bằng đệ tử Tô Phong, nhưng tất cả đệ tử đều cảm thấy có chút tự hào.
Trưởng lão thường ngày cao cao tại thượng, bây giờ bị đệ tử đạp dưới chân, bảo các đệ tử không vui sao được?
Mấy trưởng lão có mâu thuẫn với Văn Sư Hào ngoảnh mặt sang một bên, mặc dù Văn Sư Hào đích thân thừa nhận không bằng Tô Phong cũng khiến họ cảm thấy xấu hổ lây, nhưng họ căn bản không hề có ý muốn lên tiếng, Tô Phong và Văn Sư Hào có ước định khiêu chiến, theo tông quy người ngoài không thể can thiệp, nhìn sắc mặt Tô Phong rõ ràng là không muốn dàn hòa, nếu như lúc này lên tiếng khuyên giải thậm chí còn bị những người khác ghét lây.
Mấy trưởng lão thân thiết với Văn Sư Hào mặc dù trong lòng có chút không nỡ, nhưng cũng không lên tiếng, họ có thể nhìn ra Tô Phong sẽ không chịu nhượng bộ, lên tiếng là tự chuốc rắc rối, hơn nữa với thiên phú của Tô Phong, chắc chắn sẽ được thủ tọa Hoàng Dược Tiên dốc sức bồi dưỡng, địa vị sau này ở Bách Thảo Phong không hề thua kém trưởng lão, họ không muốn tự nhiên đắc tội.
Văn Sư Hào liếc nhìn những trưởng lão thân thiết, kết quả thấy họ quay mặt đi, không thèm để ý đến hắn, trong lòng nhất thời cảm thấy lạnh lẽo, giữa hắn và Tô Phong, các trưởng lão đều đã chọn Tô Phong và ném Văn Sư Hào hắn sang một bên.
Văn Sư Hào chuyển tia hi vọng cuối cùng sang cho Hoàng Dược Tiên, nói:
- Thủ tọa sư huynh...
Hoàng Dược Tiên nghiêm nét mặt, nói:
- Văn sư đệ, nếu như đệ đã tiếp nhận khiêu chiến, vậy thì phải làm theo những gì mình đã ước định...
Ầm...
Văn Sư Hào như bị đánh cho một đòn chí mạng, nhất thời lùi lại ba bước, ngay cả thủ tọa Hoàng Dược Tiên cũng lựa chọn Tô Phong từ bỏ hắn.
Hắn quay đầu nhìn các trưởng lão, các đệ tử, mọi người nếu không ngoảnh mặt quay đi thì cũng cười giễu cợt, thậm chí không ít đệ tử còn dám nhìn thẳng vào mắt hắn cười khinh bỉ.
- Ha ha ha ha...
Văn Sư Hào bi quá hóa rồ, nói:
- Ta thua, ta bại... Được, ta nhận thua, tha nhường chức.
Văn Sư Hào nhìn Tô Phong, mặt không ngừng co giật, hai hàm răng nghiến chặt, nói:
- Ta Văn Sư Hào, chịu thua Tô Phong, luyện đan thuật của ta không bằng Tô Phong, cùng nhường chức trưởng lão lại cho Tô Phong.
Nói xong hai mắt Văn Sư Hào ước đẫm, hai hàng lệ thi nhau chạy dài.
Tô Phong mỉm cười, nói:
- Ha ha... Văn sư thúc tự biết năng lực của mình là tốt, luyện Trúc thai đan không có gì khó, sư thúc tiếp tục cố gắng nói không chừng đến một ngày lại luyện được thì sao.
- Văn sư đệ, đệ đã thực hiện xong ước định, bây giờ đệ có thể về nếu muốn, còn chức trưởng lão thì tạm thời cứ để đó ngày sau quyết định.
Hoàng Dược Tiên nói.
Hoàng Dược Tiên vừa dứt lời, Văn Sư Hào liền tung pháp khí, biến thành một đường hào mang biến mất nơi chân trời. Hắn đã chẳng còn mặt mũi nhìn ai nữa, vậy thì ở lại làm gì?
Nhìn Văn Sư Hào rời đi, các đệ tử đều lộ vẻ khinh bỉ, tôn nghiêm, uy tín của Văn Sư Hào bây giờ coi như đã không còn tồn tại.
Văn Sư Hào đi rồi, Hoàng Dược Tiên nhìn Tô Phong rồi lại nhìn Hư Tử Uyên, nói:
- Tô Phong, Tiểu Uyên, hai ngươi đi theo ta.
Nói đoạn, lại nhìn Tôn Thường, nói:
- Tôn sư đệ, trông chừng các đệ tử còn lại, sau khi đại hội luyện đan kết thúc, không cần đợi ta nữa mà trực tiếp giải tán.
Tô Phong và Hư Tử Uyên đi theo Hoàng Dược Tiên vào trong Bách Thảo Điện.
Bên trong Bách Thảo Điện chỉ có ba người bọn họ.
- Tiểu Uyên, con cũng biết giấu ta thật đó.
Hoàng Dược Tiên ngồi xuống ghế chủ tọa, nhất thời lên tiếng trách.
Hư Tử Uyên lộ vẻ sợ hãi, nói:
- Sư phụ, đệ tử... đệ tử nghĩ...
Không nói với Hoàng Dược Tiên là ý của Tô Phong, nhưng Hư Tử Uyên sao có thể nói ra điều đó, nên cứ ấp úng mãi mà chưa nói hết một câu.
Tô Phong tiến lên trước một bước, nói:
- Khởi bẩm sư bá, là đệ tử thỉnh câu sư tỷ tạm thời đứng nói cho sư bá biết.
- Tại sao?
Hoàng Dược Tiên hỏi.
Tô Phong nói:
- Từ lúc sư tỷ phát hiện luyện đan thiên phân của đệ tử, trong lòng đệ tử đã có ý muốn được khiêu chiến với Văn trưởng lão, cho nên mới thỉnh cầu sư tỷ giấu, không để cho sư bá biết, lại có đãi ngộ đặc biệt gì, như vậy việc khiêu chiến trưởng lão, sẽ bị người khác coi là đệ tử mượn uy sư bá hiếp đáp trưởng lão.
- Lần này ngươi dựa vào thực lực bản thân, thắng Văn trưởng lão, trong lòng chắc vui lắm nhỉ?
Hoàng Dược Tiên nhìn Tô Phong nói.
Thấy Hoàng Dược Tiên hình như có chút không vui, Tô Phong nói:
- Đệ tử cũng muốn làm sư bá kinh hỉ với những biểu hiện của mình ở đại hội luyện đan.
- Kinh hỉ? Đúng vậy... Ngươi làm ta muốn hết hồn luôn.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Nhưng Tô Phong, làm người không được quá vênh váo, hôm nay ngươi khiến Văn trưởng lão mất mặt, trong lòng hắn nhất định sẽ ghi hận, hơn nữa, có mấy vị trưởng lão tương giao rất tốt với hắn, họ đều là trưởng lão Bách Thảo Phong, đắc tội với họ không tốt cho ngươi.
Tô Phong gật đầu nói:
- Tạ sư bá chỉ dạy.
Đến đây, Hoàng Dược Tiên đột nhiên ha ha cười nói:
- Tiểu Uyên, sư phụ nuôi còn từ nhỏ đến giờ, Bách Thảo Phong xuất một thiên tài đệ tử yêu nghiệt đến cực điểm mà con lại nghe lời Tô Phong, giấu sư phụ, thảo nào người ta đều nói con gái hướng ngoại, con cũng hướng ngoại quá rồi đấy.
Hử Tử Uyên đỏ mặt, thấy Hoàng Dược Tiên không giống như đang giận, dậm dậm chân nói:
- Sư phụ... Người không giận nữa à?
- Hắc hắc... Con lớn rồi, sư phụ không quản con được nữa.
Hoàng Dược Tiên nói xong câu này, quay sang nhìn Tô Phong, cười nói:
- Ha ha... Bách Thảo Phong xuất một đệ tử thiên tài yêu nghiệt, ta giận sao được? Bây giờ mới biết, cũng không muộn, chậc chậc, thời gian một năm, không chỉ luyện ra đan dược thất phẩm, ngay cả loại đan dược khó như Trúc thai đan cũng luyện ra được, thiên tài kiểu này, từ thủ tọa đời thứ nhất Đan Tử tông sư đến nay chưa từng xuất hiện qua, ha ha...
Thấy Hoàng Dược Tiên tươi cười vui vẻ, Hư Tử Uyên cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Hoàng Dược Tiên nói vậy, Tô Phong lập tức hiểu ra, đương nhiên là muốn thu hắn làm đồ, trong lòng nhất thời kinh hỉ.
Thấy Tô Phong vẫn đứng ngây tại chỗ, Hư Tử Uyên đẩy đẩy cánh tay Tô Phong:
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, sư phụ đã muốn thu đệ làm đồ còn không mau tạ ơn sư phụ.
Tô Phong nhìn Hoàng Dược Tiên, kích động nói:
- Thật sao?
Hoàng Dược Tiên gật gật đầu, nói:
- Ta nhận người làm đệ tử chân truyền thứ hai, ý ngươi thế nào?
Tô Phong là đệ tử chân truyền thứ hai của Hoàng Dược Tiên, đệ tử chân truyền thứ nhất, đương nhiên là Hư Tử Uyên.
Tô Phong quỳ xuống đất, nói lớn:
- Đệ tử Tô Phong, bái kiến sư phụ.
Nói đoạn, Tô Phong lạy Hoàng Dược Tiên ba cái.
Hoàng Dược Tiên mừng rỡ, đứng lên đỡ Tô Phong dậy nói:
- Từ hôm nay, ngươi là đệ tử chân truyền của ta, ở Bách Thảo Phong có quyền lực tương đương trưởng lão, cũng như tài nguyên phân phối.
- Tạ sư phụ.
Tô Phong nói.
Hoàng Dược Tiên nhìn hai người, nói:
- Tiểu Uyên, Tô Phong, dưới tay ta chỉ có hai ngươi là đệ tử chân truyền, các ngươi phải coi nhau như ruột thịt, sau này quan tâm chăm sóc nhau như người thân một nhà.
Tô Phong và Hư Tử Uyên đồng thanh nói:
- Vâng, sư phụ.
Hoàng Dược Tiên nói:
- Tô Phong, Tiểu Uyên nhập môn sớm hơn ngươi, nên làm sư tỷ, sau này dù thành tích luyện đan của ngươi có cao hơn thì Tiểu Uyên vẫn là sư tỷ, ngươi phải nghe lời sư tỷ, không được cãi lại.
Tô Phong gật đầu nói:
- Vâng, những lời sư tỷ nói, đệ tử đều ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên không bao giờ cãi lại...
- Ừm...
Hoàng Dược Tiên mỉm cười, gật đầu nói:
- Vì ngươi đã trở thành đệ tử chân truyền của ta, sau này sẽ giống như các trưởng lão, không cần làm nhiệm vụ gì nữa, cách nơi Tiểu Uyên sống năm dặm về phía Đông có một tòa động phủ mà sư phụ đã sống hồi trẻ, tên gọi động phủ Dược Tiên, bên trong có đủ linh khí, sư phụ trồng trong đó một số linh thảo, sau này ngươi có thể ở trong động phủ Dược Tiên.
Tô Phong gật gật đầu, mừng thầm trong bụng, sau này hắn sẽ được đối đãi như một trưởng lão, không phải làm bất cứ công việc gì nữa, như vậy sẽ có nhiều thời gian tu luyện hơn.
Hoàng Dược Tiên nói tiếp:
- Mấy ngày đầu tháng, ngươi đến Bách Thảo Điện tìm ta, sư phụ dạy ngươi luyện đan dược bát phẩm, đan dược từ lục phẩm trở đi, độ khó tăng lên rất nhiều lần, đan dược bát phẩm, so với đan dược thất phẩm khó hơn không chỉ mười lần, thiên phân luyện đan của ngươi cao, sau này nhất định vượt qua sư phụ, nhưng, trước khi vượt qua sư phụ, sư phụ vẫn có thể dạy ngươi luyện đan dược từ thập phẩm đổ xuống.
Tô Phong gật đầu nói:
- Đa tạ sư phụ.
Hoàng Dược Tiên phẩy tay, nói:
- Tiểu Uyên, đưa sư đệ đến động phủ, bên ngoài động phủ có một số chấm chế, để sư tỷ dạy ngươi linh dược trong động phủ, có thời gian thì chăm sóc qua một chút, đừng để hoang phế.
- Bẩm sư phụ đệ tử còn có một chuyện muốn nói.
Tô Phong nói:
Hoàng Dược Tiên thấy vậy liền gật đầu để Tô Phong nói. Thấy Hoàng Dược Tiên đồng ý Tô Phong nói:
- Bẩm sư phụ, đệ tử có một người huynh đệ, so với đệ tử ít hơn một tuổi nhưng tài luyện đan hơn xa đệ tử, mong sư phụ có thể nhận hắn làm đệ tử của người.
Hoàng Dược Tiên nghe thấy vậy đứng bật dậy,trong nội tâm không cách nào bình tĩnh. Tô Phong đã là cực phẩm yêu nghiệt về luyện đan, nếu người kia còn hơn cả hắn thì hoàng dược tiên cũng không giám nghĩ nữa.
Hoàng Dược Tiên hít một hơi để lấy lại bình tĩnh, rồi nhìn Tô Phong nói:
- Tô Phong người đó hiện giờ đang ở đâu vậy?
Tô Phong nhìn Hoàng Dược Tiên nói:
- Bẩm sư phụ, vị huynh đệ của đệ tử tên Cổ Thần, từ nhõ đã chơi cùng đệ tử hắn năm nay mười bốn tuổi, giờ có lẽ đã là Tiên Thiên cảnh tầng chín, còn về luyện đan thuật có lẽ hắn đã là bát phẩm hoặc cửu phẩm luyện đan sư. Lần trước, khi đệ tử cùng hắn trên đường tới Hư Thiên Tông để báo dan,h thì bị kẻ thù của đệ tử truy sát nên đệ tử cùng hắn bị thất lạc, nhưng đệ tử tin nhất định hắn sẽ tới nơi đây.
- Không ngờ hắn lại là thiên tài như vậy, được rồi tí nữa ta sẽ cho người thông báo với mấy đệ tử canh cổng, nếu hắn tới ta sẽ cho người đưa hắn tới đây.
Tô Phong nghe thấy thế cũng thầm vui mừng nói:
- Đa tạ sư phụ.
Hoàng Dược Tiên gật đầu rồi ra hiêu cho Tô Phong và Hư Tử Uyên rời đi. Hai người rời khỏi Bách Thảo Điện, luyện đan đại hội sớm đã giải tán, trên quảng trường chẳng còn một ai.
- Sự tỷ, có lẽ nên đi chào Tôn trưởng lão trước, nói cho trưởng lão biết đệ sẽ không sống ở vườn thuốc nữa, rồi sau đó đi Động phủ Dược tiên.
Tô Phong đề nghị.
Hư Tử Uyên gật gật đầu, hai người tung pháp khí, hóa thành hai đường hào mang, đến Thanh Hoa Cốc tìm Tôn Thường, nói với Tôn Thường việc hắn đến Động phủ Dược tiên sống, sau đó, hai người bay thẳng vế hướng Bắc.
Động phủ Dược tiên chỉ cách Tử Tâm Tiểu Trúc nơi Hư Tử Uyên sống chừng năm dặm, khoảng cách tương đối gần.
Nghĩ đến việc được sống gần sư tỷ, Tô Phong mừng đến phát điên, tốc độ hai người đều không chậm nên chỉ một lúc đã qua Tử Tâm Tiểu Trúc, đến Động phủ Dược tiên.
Hai người dừng lại bên ngoài động, Hư Tử Uyên giảng cho Tô Phong nghe về cấm chế bên ngoài, đây là một tòa mê trận, từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một bức tường đá, căn bản không có động phủ, trên thực tế, đi qua mê trận, trong tường có một lối vào hình tròn rộng chừng hai trượng, diện tích bên trong động phủ so với Hạo Thiên động phủ nhỏ hơn một chút, nhưng cũng rất rộng rãi.
Giảng giải về cấm chế xong, hai người bước vào bên trong động phủ, Hư Tử Uyên nói:
- Sư đệ, sau này đây sẽ là nơi đệ sống, ta sống ở Tử Tâm Trúc năm dặm về phía Tây, có chuyện gì cần, đệ có thể đến tìm ta.
Tô Phong gật gật đầu, nói:
- Sư tỷ, bao giờ thì sư tỷ Trúc Thai?
Hư Tử Uyên ngẫm nghĩ một lúc, nói:
- Bây giờ đệ đã học xong toàn bộ rồi, ta cũng không còn gì để dạy, cho nên mấy ngày nữa ta sẽ bế quan Trúc Thai.
- Sư tỷ, nghĩa là phải một thời gian nữa ta mới gặp được sư tỷ.
Tô Phong có chút lưu luyến nói.
- Ngốc quá... Ta chỉ là bế quan mà thôi, đâu có phải là không gặp nữa. Chắc chỉ cần một năm là ta Trúc Thai thành công, đến lúc đó, không phải chúng ta sẽ gặp lại nhau sao?
Hư Tử Uyên nói.
- Sư tỷ ở ngay bên cạnh mà đệ không gặp được, cảm thấy ngày tháng thật là dài.
Tô Phong nhìn vào mắt Hư Tử Uyên, ánh mắt gửi gắm bao nhiêu nhớ nhung trong đó.
Ánh mắt Hư Tử Uyên cũng có chút lưu luyến, đi đến bên Tô Phong, nói:
- Nhớ ta thì hãy học luyện đan thuật chăm chỉ, đợi khi chúng ta gặp lại, có thể nhìn thấy đệ trở thành đan dược sư bát phẩm, sư tỷ cũng sẽ rất nhớ đệ.
Nói đoạn, Hư Tử Uyên nâng mặt Tô Phong, cúi đầu đặt đôi môi đỏ mọng của mình lên môi hắn.
Một cảm giác như điện xẹt qua.
Môi hai người chỉ lướt qua nhau trong tích tắc rồi lập tức rời ra. Hư Tử Uyên ngẩng đầu, nói:
- Sư đệ, đệ nhớ học hành chăm chỉ, hẹn một năm sau gặp lại...
Mặc dù môi đã rời nhau, nhưng cảm giác mỹ diệu ấy vẫn còn lưu lại trên môi Tô Phong, sư tỷ trước mắt hắn, lúc này còn đẹp hơn cả tiên nữ trong truyền thuyết.
Cảm giác mỹ diệu từ môi truyền xuống tim, làm trái tim hắn cũng run rẩy, Tô Phong gật gật đầu, nói:
- Sư tỷ, đệ biết rồi.
Hư Tử Uyên gật gật đầu, sau đó quay người, đi ra khỏi động phủ. Tô Phong định đi theo nhưng Hư Tử Uyên đã biến thành một đường hào mang biến mất nơi chân trời.
Hư Tử Uyên đi rồi, Tô Phong lại hồi tưởng cảm giác mỹ diệu lúc nãy, một lúc lâu sau mới bước vào trong.
Bên trong động phủ, linh khí tương đối đầy đủ, bên phải có một vườn thuốc nhỏ, trồng một số linh dược, những linh dược này đều là loại không cần ánh sáng mặt trời, trồng xuống cũng không cần hàng ngày chăm sóc, tưới nước bón phân, chỉ cần đợi đủ năm đủ tháng là có thể thu hoạch.
Chỗ này lúc không có ai sống, cứ nửa năm Hoàng Dược Tiên mới đến một lần, cho nên việc chăm sóc coi như không có.
Sống trong Động phủ Dược tiên, so với sống trong vườn linh dược của Tôn Thường tốt hơn nhiều, Tô Phong luyện công cũng an toàn hơn, có người muốn vào trong động phủ, chí ít cũng phải đứng bên ngoài gọi một tiếng, nếu như trực tiếp bước vào sẽ chạm phải cấm chế Tô Phong lập tức biết ngay.
Dọn dẹp qua loa một chút, Tô Phong bắt đầu tu luyện Băng quyết, tu luyện trong sơn động đầy đủ linh khí, tốc độ so với ở vườn linh dược nhanh hơn rất nhiều.
Thời gian một ngày trôi qua rất nhanh.
Đêm, không gian yên tĩnh...
Cho dù là một chiếc kim rơi, trong hoàn cảnh đó, cũng có thể dễ dàng nghe thấy.
Hai con mắt vốn đang nhắm chặt của Tô Phong đột nhiên mở trừng, ánh mắt hướng ra ngoài động phủ, chân mày hơi nhíu.
Tô Phong vội ẩn nấp dưới chiếc giường đá. Một lúc sau, một người mặc áo đen đột nhiên lẻn vào trong động, tay cầm một thanh trường kiếm sáng loáng, Tô Phong nhìn qua, là một món pháp khí cực phẩm.
Nhân vật áo đen vừa vào trong động, lập tức nhìn lên giường, nhưng chỉ thấy trống hoác, ánh mắt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Nhân vật áo đen nhìn quét qua các góc động phủ, thấy Tô Phong không có trong động, vô cùng ngạc nhiên, cẩn thận quan sát thêm một lần nữa, vẫn không tìm thấy Tô Phong, đang định rút lui ra ngoài.
- Đạo hữu đã đến đây rồi, sao không ở lại chơi thêm một lát?
Việc Tô Phong bất ngờ lên tiếng rõ ràng khiến nhân vật áo đen giật mình, hoảng hốt nhìn ngó khắp nơi, nhưng vẫn không thấy nửa bóng người, giọng nói vừa rồi, nhân vật áo đen nhớ rõ là giọng nói của Tô Phong.
Nhân vật áo đen cảm thấy không ổn, thân thể nhoáng một cái, lao nhanh về phía cửa động, ai ngờ, một đương kiếm cương đột nhiên xuất hiện, chém thẳng vào mặt hắn.
Đường kiếm cương này đến quá nhanh, nhân vật áo đen không kịp tránh né, trong lúc vội vã, hắn đành phải rút kiếm ra chặn, keng... một tiếng, thân thể nhân vật áo đen bị bật ngược lại phía sau mười bước, hai tay lạnh cóng tê rần, pháp khí cực phẩm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Nếu như là pháp khí thượng phẩm, nói không chừng một kiếm bằng chân khí của Tô Phong đã khiến nó bay khỏi tay rồi.
Tô Phong hắc hắc cười, nói:
- Đạo hữu nửa đêm đến thăm, không biết có việc gì?
Nhân vật áo đen tròn mắt nhìn Tô Phong, hơn nữa, chỉ một kiếm mà hắn đã bị đánh lùi mười bước, chứng tỏ sức mạnh của Tô Phong còn vượt xa hắn.
Nhân vật áo đen mặt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Tô Phong, sợ hãi.
Tô Phong thấy vậy, cười nói:
- Đạo hữu cũng là người của bổn tông, đâu cần phải giấu đầu giấu đuôi? Tự bỏ khăn bịt mặt đi, đừng để ta phải đích thân động thủ.
- Hừ...
Hai mắt nhân vật áo đen ngùn ngụt lửa giận, hừ lạnh một tiếng, giơ cao trường kiếm trong tay, một đường lôi kiếm xông thẳng lên trời, ầm, lôi kiếm đột nhiên phân thành nhiều đường, lao về phía Tô Phong.
Tô Phong quắc mắt, là bí pháp Ẩn Kiếm Phong: Thần Kiếm Ngự Lôi chân quyết.
Tô Phong bước một bước, liền xuất hiện tai trước mặt tên áo đen, tay vung lên "chát" một cái tát thẳng vào mặt kẻ áo đen, khiến hắn bai như diều đút giây đập thẳng vào vách động rơi xuống.
Tô Phong đi tới trước người kẻ áo đen lạnh lùng nói:
- Bảo người tự bỏ khăn bịt mặt ra thì ngươi lại cứ muốn ta phải đích thân động thủ, đúng là không biết tự lượng sức.
Nói xong Tô Phong giáng cho hắn một cái bạt tai.
Chát...
Một tiếng đanh gọn, trên mặt nhân vật áo đen xuất hiện một vết đỏ ửng, tấm vải che trên mặt hắn bị Tô Phong gỡ xuống, lộ ra dung mạo bên trong, là một lão giả khoảng chừng năm mươi tuổi.
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của icyhot9x