“Nào nào, không nên chen lấn, xếp hàng từ từ thôi, rồi ai cũng sẽ tới lượt.” Danny vỗ vỗ bàn tay thô ráp của mình, lớn tiếng kêu gào. Âm lượng thanh quản của thợ rèn không hề nhỏ, màng nhĩ của đám người đang chen chúc trước cửa quán bị chấn động như vừa có phản lực bay ngang đầu, cả đám ôm tai im lặng hẳn.
“Đúng rồi, xếp hàng, xếp hàng vào đi nào. Rồi làm theo hướng dẫn của lễ tân, mỗi người chờ nửa tiếng là sẽ đến lượt. Hôm nay chỉ tiếp mười người nữa thôi, các đồng chí khác… chúc may mắn lần sau vậy.” Đứng cạnh Danny, Hỏa hồ ly Candy cũng cao giọng nói. Thanh âm nhẹ nhàng nhưng có sức hút, đặc biệt trong lúc đám đông đang bị tra tấn vì cái giọng ồm ồm của Danny, thứ này như linh dược chữa thương, xoa dịu con tim yếu đuối của họ.
Vừa đấm vừa xoa bao giờ cũng có hiệu quả hơn đơn phương ra lệnh. Dòng người tiu nghỉu như mèo bị cắt tai, nhưng cũng đàng ủ rũ ra về. Thấy vậy, cá sấu ẻo lả Jonathan giơ một ngón tay cái lên với Candy thể hiện sự kính nể. Hắn và Danny hò hét từ nãy mà đám đông này vẫn cứ như thánh cuồng thấy thần tượng, hay như bò tót thấy vải đỏ, chẳng tản đi chút nào. Thế mới biết, giá trị của người đẹp không phải chỉ ở khuôn mặt.
Tất cả cũng vì đoạn băng ghi lại cảnh chiến đấu lần đầu tiên với đám đồng nhân kia. Chồn bạc nổi tiếng còn chưa đánh được hai chiêu ra hồn đã bị óanh thành bánh thịt, độ khó của trận hình luyện tập này, kết hợp với phần thưởng thật lớn do Danny quảng cáo đã hấp dẫn được hàng loạt anh tài mộ danh đến thử sức. Thua chỉ mất chút tiền, thắng thì được vinh danh thiên hạ qua mấy cái sổ đen ở chợ tối, rồi thì đơn đặt hàng, ủy thác nhiệm vụ cũng sẽ cao cấp hơn…v..v… Nhìn chung, có quá nhiều lợi ích, đủ để quán nhỏ của Danny muốn sập.
“Con chồn đó, lại chạy đi đâu rồi !?” Đưa ngón cái lên đôi môi đỏ mọng cắn cắn, Candy nhíu mày bực bội.
“Còn không phải vì nghe tin chị tới nên chạy mất dạng rồi…” Jonathan lẩm bẩm, cố gắng không để ai nghe thấy, nhưng cái giọng eo éo của hắn đã bán đứng chủ nhân của mình, Candy nghe vậy quay lại, bộ áo đỏ rực như được tiếp them nộ khí, càng lúc càng chói mắt.
Jonathan biết mình lỡ miệng, nghĩ đến cái viễn cảnh roi da quất quất, gót giày dẵm dẵm, hắn sợ tới mức phụt máu mũi, tòan than khô nóng, xuân tâm rạo rực…
Tới đi…
Tới đây đi…
Đàn em này rửa thân chờ mong lắm lắm….
“Được rồi Candy, cô cứ như vậy, người ta lại tưởng hỏa hồ li bị bệnh yêu thích trẻ con thì chết.” Danny cười khổ nói. Không nhanh chóng cản lại, trước dòng người đông đảo này mà biểu diễn một màn SM như đêm hôm nọ, quán chắc sẽ làm ăn phát đạt lắm, chỉ là lúc đó mặt mũi ông chủ dấu đi đâu cho vừa.
Dù sao trên danh nghĩa, Hỏa hồ li Candy cũng là bạn gái anh ta. Nhưng chỉ có mấy người trong nhóm bọn họ mới hiểu, ngoại trừ mấy đứa bị M, cô nàng này chỉ có hứng thú với chồn bạc thôi, làm thằng bé cứ thấy bóng cô ta từ xa đã kinh hoảng chạy miết.
“Yên tâm, có anh làm bia đỡ đạn rồi, họ tưởng tôi thích loại cao to đen hôi người bẩn bẩn cơ, nhắc mới nhớ, hôm qua có vài gã tự xưng lực sĩ gì đó đến uống éo khoe cơ bắp, buồn nôn muốn chết, tôi quất cho mỗi đứa vài roi đã kêu oai oái rồi !” Candy cười lạnh nói.
Northnan vừa mới đến nghe được một màn này. Cánh tay kéo rèm cửa thóang cứng lại, hồi tưởng lại cảnh nhộn nhịp tối hôm trước, nửa thành chủ của Mirgar này cười tủm tỉm một cách quỷ dị.
“Cũng nhờ Hans chịu biểu diễn lần đó. Giờ chắc cậu ta thành minh tinh nổi tiếng rồi nha.” Danny cười hềnh hệch.
“Nhưng anh tự tiện lấy ảnh cậu ấy đi như vậy, không sao chứ !?” Northnan trầm ngâm nói.
“Ờm, không sao, cùng lắm thì tôi bồi thường phí người mẫu cho cậu ta sau. Mà thằng bé này cũng khá đẹp trai đấy !! Chậc chậc…”
Northnan không biết nói gì hơn. Đúng lúc này, ngòai cửa chợt có tiếng lộn xộn.
“Chờ đã thưa ngài, hôm nay chúng tôi đã đủ người vào trận rồi.” Đây là tiếng cô lễ tân.
“Ô cái củ cải, thằng kia… chen hàng à !? Ở lại cho ông.” Đây là tiếng người qua đường A.
“Móa, còn dám đánh người, chen hàng mà kiêu ngạo vậy !? Mày lv bao nhiêu, ra thành solo coi !?” Đây là tiếng người qua đường B
“Ồ, không có lv, không có lv mà còn làm mặt lạnh, mày tưởng mày là Lý Liên Kiệt à !? Đánh nó mọi người ơi.” Đây là tiếng người qua đường C
Binh bốp, ặc, á á, hự đ… ối ối, khoan, từ từ, chưa kịp đọc ski… óe… đại ca tha mạng… em cày ba năm mới được chừng này lv, đừng bắt em reset mà…
Đến khi đám Danny chạy ra ngòai cửa, thân ảnh Thần tiễn ngạo nghễ đứng giữa đám người nằm rạp, lăn lê bò tòai. Liếc nhìn mấy người vừa chạy ra, đóan chừng là ông chủ chỗ này. Hắn lấy ra một tinh thạch ghi hình, chính là cảnh Hans chiến đấu với đám đồng nhân trước đó Danny thu trộm rồi đem đi quảng cáo.
“Cho ta biết, tên này là ai !? Hiện đang ở đâu !?”
Trong lúc Stellar và thanh niên đeo kính đang nghi thần nghi quỷ, Thần tiễn làm loạn ở quán nhà Danny, tại một chỗ khác trong thế giới thứ hai.
“Ngươi gây chuyện như vậy không sợ bị điều tra ra sao !? “ King Kong cõng Hans trên vai, di chuyển thoăn thoắt trong khu rừng, khịt khịt mũi hỏi.
“Sợ gì chứ !? Có mấy người bảo vệ, chỉ sợ là admin thật sự của thế giới thứ hai cũng không thể truy ra ID của tôi được. Với lại tôi làm gì sai nào !? Danh sách công thành chiến, thật sự có trường sinh thành trong đó mà !?” Hans cười đáp.
“Con người các ngươi thật giảo hoạt ! Mấy kẻ đó chỉ sợ cũng chưa chắc đã tin tưởng màn kịch vừa rồi !” King Kong nói.
“À, ba năm trước cũng có một ông chuyên viên nghiên cứu phần mềm tên Koyaba, làm việc cho tập đoàn IMI bị tai nạn chết, tôi đâu có bịa ra cái tên đó. Chuyện chỉ sống trong thế giới ảo tuy khó tin thật, nhưng chính vì khó tin nên người ta mới lại càng muốn tin...”
Hans chẳng mấy để tâm đáp.
“Ta vẫn không hiểu !!” King Kong lại khịt khịt mũi, tốc độ di chuyển của ông ta càng lúc càng nhanh, cảnh vật hai bên liên tục lùi lại chỉ còn là một mảng xanh thẳm, không thể phân biệt được đâu là cây, đâu là cành nữa. Hans cũng không tự chủ được nắm chắc mớ lông ở trên cổ của ông ta hơn.
“Không cần hiểu, đây là chuyện của con người ! Mà nói đi cũng phải nói lại, ngài diễn vai đó tốt thật đấy chứ ! Trong rất bí hiểm và có khí thế !!” Hans cười dài, cố gắng trấn tĩnh nói.
“Ta chỉ muốn khịt khịt mũi mấy cái...”
“Maz... được rồi, cơ mà chúng ta đã chạy vài tiếng rồi, khu rừng này lớn thật đấy, có chắc đây là nơi nó ở chứ !?”
“Ngươi nên kiểm kê lại chất lượng của dụ thú hương đi thì hơn, số liệu của bọn ta thì không thể sai được !” King Kong hừ lạnh, nó cảm thấy con người này đang coi thường nó.
Hai người cuối cùng cũng phóng ra khỏi bìa rừng.
Đập vào mắt Hans là một ngọn núi lửa lớn, dung nham nóng chảy phun lên xuống ầm ầm.
Một lối vào vặn vẹo trên không trung.
Santuary Chaos – Nơi ở của một trong 5 boss mạnh nhất thế giới thứ hai – Diablo.
...
Việc luyện tập cùng mấy đồng nhân với Hans đã không còn tác dụng.
Giống như khi bạn chơi đi chơi lại một game, cái đột phá cuối cùng thường sẽ là những âm mưu, thủ đoạn để lách luật và cheat game đó. Kỹ năng thì tăng tiến rất chậm.
Mấy ngày nay liên tục chiến đấu với các đồng nhân, Hans đã dần dần nắm được một ít quy luật. Nhưng chính vì ẩn ẩn nắm được những quy luật khi chiến đấu với họ, việc tìm các đồng nhân thử thách đã không còn giá trị nữa. Bởi lẽ cái cần đột phá bây giờ không phải là các mưu mẹo và kỹ năng, mà chính là ý chí.
Ý chỉ đủ để hệ thống nhận diện xung động cảm xúc có thể khởi động sức mạnh niềm tin cổ quái chỉ có trong thế giới thứ hai.
…
Đứng trên vách hang, Hans lấy ra một cái khăn ướt lau mồ hôi trán liên tục rồi tiu nghỉu nhìn nó khô queo, bốc cháy âm ỉ như vàng mã.
Không khí quá khô nóng, chút nước trong cái khăn chỉ giống như muối bỏ bể, Hans đã dần cảm thấy da mình nứt nẻ.
Dù biết cơ thể này chỉ là do số liệu tạo thành, nhưng cảm giác khó chịu truyền đến vẫn rất chân thực, làm cho cậu ta muốn nhảy ùm vào một cái bồn nước nào đó rồi vùng vẫy cho thỏa thích.
Còn may, chỉ số trạng thái của player 5x vừa miễn cưỡng đủ để tồn tại trong này, nếu không vừa đặt chân qua lối đi giữa không gian đó cả người đã cháy thành tro.
Nghe đâu con quái này sức mạnh tương đương với một player 9x, lại còn da thô thịt dày, giật sét phóng hỏa bá đạo, thấy nó thì nên tránh xa. Nhưng bây giờ cần tìm chỗ thử thách đột phá, tìm nó luyện tập không nghi ngờ gì là tốt nhất.
“Ông chắc là nó không có AI chứ !?” Hans nói.
Một tay bám lên vách đá, để cả cơ thể lơ lửng như đánh đu, King Kong khịt mũi:
“Sự nghi ngờ của ngươi là vũ nhục với danh dự của ta !”
“Cẩn thận thôi mà !” Hans lấy tay quệt mồ hôi trên trán rồi hít sâu một hơi khiến cổ họng và khí quản ngập trong cảm giác bỏng rát. Sau đâu đấy cậu ta đạp chân vào tường, búng thân lên khỏang không giữa hang.
“Này con kỳ đà dưới kia, có người tới khiêu chiến, dậy cho ta !”
Skill: unlimited arrows works.
Bàn chân đạp lên cán cung, tay kéo mạnh dây cung, một mũi tên ánh sáng hình thành. Hans vừa thả tay, mũi tên đã xé gió bắn ra, được nửa đường thì tách thành hàng trăm mũi tên nhỏ hơn, tạo thành một cơn mưa tên ánh sáng xuống bên dưới.
Ầm ầm ầm…
Grao….
Dưới dung nhan vang lên một tiếng rống giận khiến không khí xung quanh vặn vẹo, khí áp thậm chí thổi ngược Hans lên trên, cản trở đà rơi xuống của cậu ta.
Hans luống cuống ổn định thân thể, đưa lay lên môi miết một đường vào chiếc nhẫn không gian khiến ma sát ở môi như muốn tóe lửa. Cây cung bạc biến mất, thay vào đó, lưỡi katana đen tuyền của brave sword xoay tròn một vòng trên bàn tay.
Hans vung mạnh thanh kiếm ra đằng sau, một đường chém xuống mạnh mẽ.
Skill: heavy slash.
Luồng kiếm khí nặng nề giáng xuống xé rách lớp chấn động do âm thanh gầm thét của con quái. Hans cứ thế một đường lao xuống.
“Cùng thử sức mạnh niềm tin nào !”
Ầm…
Trong tầm mắt của King Kong, nó chỉ nhìn thấy một vùng khói bụi mịt mù, cùng với tiếng kêu của cả người lẫn thú. Mới đầu Hans có vẻ ùn ùn khí thế, càng về sau càng thảm hại, tiếng oai óai liên tục âm vang, thậm chí át của tiếng gầm của con boss. Đến khi tắt lịm thì King Kong mới buông mình lao xuống.
…
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của zozohoho
Đây là kết quả hiển nhiên khi đấu với đối thủ vượt cấp trong thế giới thứ hai, không có chút may mắn nào cả.
Nhưng nếu đã quyết tâm chơi xấu, Hans dĩ nhiên không thể để level của mình bị reset một cách lãnh xẹt thế được. Lớp bảo vệ của King Kong luôn giữ cho cậu còn 1 HP trên thanh sức sống.
Nếu không phải level ở thế giới thứ hai không có bất cứ cách unlock nào khác ngoài cày cuốc, Hans cũng thật sự muốn tận hưởng cảm giác của player lv 99 một lần xem sao. Nhưng có vẻ thứ này không thể lách luật được, kể cả có nhờ tới King Kong và đám AI khác.
Nhân tiện cũng nói luôn, đám AI trên khắp thế giới thứ hai do King Kong tụ tập được đã tới hơn mười con. Muôn hình vạn trạng, thiên kỳ bách quái, tất cả cùng có chung mục tiêu là lật đổ tập đoàn IMI – tất nhiên cái tư tưởng phản loạn này là do Hans nhồi vào đầu chúng nó.
Đây là một lực lượng lớn, đủ để quét ngang bất cứ thế lực nào trong thế giới thứ hai, nhưng lại vô dụng với tập đoàn IMI vì thành người ta có tường lửa chống hack cấp cao, ngoại trừ tuân thủ luật chơi mà chiếm thành thì chẳng còn cách nào khác.
Nhưng nếu chơi fair play, tức là sẽ phải đối mặt với vài ngàn player 5x trong thành, cùng vô số khí giới thủ thành hiện đại nhất nữa, bất cứ một thế lực nào muốn đánh chủ ý với tòa thành này, chính là tìm chết, không hơn không kém.
Bởi vậy Hans mới phải đợi, đợi cho đến khi một lượng lớn các thế lực cùng đồng ý ký giấy ra nhập quân đoàn. Nếu không thể so sánh được chất lượng, vậy thì so số lượng.
Vốn dĩ còn phải đợi vài ngày nữa, nhưng cú điện thoại này đã buộc cậu phải thay đổi kế hoạch:
“Chết tiệt, Hans, rốt cuộc cậu đắc tội với thằng nào khủng vậy !?”
“Sao thế Danny !? Nghe giọng anh có vẻ ấm ức.”
“Sao lại không ấm ức !? Thằng đó đến phá quán của tôi, đánh cho Candy và Jonathan nằm liệt. Nếu Northnan không ôm tôi chạy khi đó thì tôi cũng bị reset rồi. Nói xem Hans, thằng đó rốt cuộc là ai !?”
“Ặc, hổ báo vậy !? Một mình hắn cân bốn người các anh, vậy mà các anh cũng không làm gì được hắn.”
“Biết làm sao được. Tôi là player sản xuất, chứ có phải chiến đấu đâu. Candy vừa ra tay đã bị hắn áp sát, một tay bóp cổ cô nàng, một tay kia chặt vào gáy Jonathan, hai người chưa kịp đọc skill đã bị chế trụ rồi, còn mỗi Northan thì đánh làm sao được. Tên đó như quái thai vậy, hắn chẳng cần đọc skill gì cả mà di chuyển còn nhanh hơn Wind Speed của cậu… Ơ cái thằng này, tôi đang hỏi hắn là ai cơ mà !? Cậu tính lái sang chuyện khác hả !?”
Ở bên kia điện thọai, Hans thở dài một hơi:
“Xin lỗi Danny, nếu đúng là gã tôi biết, thì hắn là người của IMI đấy.”
“Cái gì !? Sao cậu lại đắc tội với IMI !? Mẹ kiếp, vậy mà còn làm bộ mình không cần gì cả, nói cái gì mà muốn làm Mario… ta khinh, kéo bọn ta xuống nước vì vụ này đấy hả !?”
“Nào có, tôi chỉ nhờ anh tập họp mọi người thôi mà. Vụ công thành chiến cứ để tôi lo.”
“Để cậu lo cái *beep* ! Dám đến phá nhà của ông, xem ông làm sao chơi chết hắn. IMI chứ gì !? IMI thì có thể đè đầu công dân lương thiện thế này à !? Xem ông làm sao chơi chết chúng nó. Cúp.”
Bên kia dập máy trong cơn bực bội. Hans ngẩn ra rồi cười khổ, lại có chút cảm động. Biết kẻ địch là người của IMI, nhưng cũng chỉ cằn nhằn vài câu rồi tìm cách phản pháo lại, hòan tòan không trách cậu ta mang họa đến chút nào. Danny tuy hơi thô lỗ, nhưng thật sự là người tốt đúng nghĩa đen nghĩa bóng.
Quên không hỏi anh ta xem có khai ra mình không… Chẳng qua với tính cách của Danny có lẽ chẳng bao giờ làm vậy, anh chàng to xác này xem phim tàu nhiều nên cứ mở mồm là nói nghĩa khí, tuy có hơi ngốc, nhưng rất đáng tin cậy.
Đó cũng chỉ là một phần, King Kong đã đổi hết IP, đường điện thoại của Hans, muốn truy ra cậu ta ở thế giới thực, trừ khi tóm được King Kong rồi phân giải nó để tìm mật mã, còn nếu không, chẳng có cách nào khác.
Dĩ nhiên chủ tịch của IMI đích thân ra tay nó lại là chuyện khác, chỉ là có lẽ hắn ta sẽ không nhàm chán như vậy. Hắn bỏ bê cái thế giới này từ lâu, im thin thít, lặn mất tăm rồi còn đâu.
“Nhưng mà dám đến tận nhà Danny đập phá như vậy, ngươi vẫn đáng ghét như trước nhỉ !”
Thu lại nụ cười khổ, đôi mắt Hans nheo lại, sắc bén.
“Đã như vậy, không cần kéo dài nữa, đánh một trận luôn đi.”
“Cả ngươi và IMI, ta chấp hết đó.”
Quăng điện thoại lên giường, Hans cười lạnh, đội IMI gear vào.
…
Một giờ sau, tất cả các lão đại đồng ý tham gia vào liên minh đồ thành ở chap 41 đều nhận được tin nhắn:
“Sáng sớm ngày mai tấn công. Không chơi thì nghỉ !”
Thế giới thứ hai yên bình lại sắp xảy ra một hồi phong ba bão táp.
Công thành chiến là sự kiện một tháng mới tới một lần, bất cứ game chiến đấu cộng đồng nào cũng đều phải có event này để khuyến khích game thủ chơi game. Thế giới thứ hai cũng không ngoại lệ.
Bối cảnh trò chơi này giống thời thế kỉ 15 – 16, lúc phương Đông vẫn còn áo vải thùng thình, phương tây mặc đồ phồng tôm. Khác biệt một điều là có thêm hệ thống ma pháp, các loại siêu thú và mấy chức nghiệp chiến đấu chỉ có trong tưởng tượng ở thế giới thực thôi.
Thời kỳ này người ta vẫn còn dùng chế độ thành lũy để bảo vệ khu vực dân sinh sống bên trong, bởi vậy, cứ mỗi một bản đồ lại có vài tòa thành lớn nhỏ không đồng đều, do người chơi làm chủ.
Thực ra lúc đầu nó thuộc về các NPC của tập đoàn IMI, nhưng từ khi chế độ công thành chiến được unlock, những NPC này bị quần hùng đàn áp dữ dội, đa phần đều chết không kịp ngáp cả. Dĩ nhiên, loài người thông minh nhất, dã tâm nhất – trở thành chủ nhân mới của các tòa thành.
Cũng vì cái thông minh với dã tâm này, mỗi khi các đợt công thành chiến mở ra, tường thành luôn là những nạn nhân xấu số phải hứng chịu vô số đợt công kích từ những kẻ muốn đá thành chủ hiện tại xuống, ngồi lên cái ghế đó. Dù rằng biết chắc tháng sau cũng sẽ đến lượt mình đóng vai mãnh hổ nan địch quần hồ.
Các thành cứ đổi chủ liên tục, kỷ lục làm thành chủ lâu nhất mới được có sáu tháng. Duy chỉ có một tòa thành sừng sững bất bại bấy lâu, người điều hành vẫn là các NPC thuộc tập đoàn IMI, chưa từng bị công kích bao giờ.
Nó là trung tâm – tổng bộ của IMI tại thế giới thứ hai, trường sinh thành.
...
Cách trường sinh thành sáng chói rực rỡ 10km. Hans và lãnh đạo các thế lực một lần nữa hội họp và điểm danh.
Những người ngồi dự hội nghị ngày hôm đó chỉ tới một nửa. Dẫu sao không phải ai cũng có hứng thú tranh cướp, nhất là lại tranh cướp với người của IMI.
Hans cũng không sợ bọn họ đi mật báo gì đó. Đại thế đã thành, nếu IMI ra tay trước diệt một vài thế lực, trái lại sẽ thành cái cớ cho mọi người chỉ trích, cuộc chiến sẽ càng nổ ra sớm hơn, người tham dự vì phẫn nộ và nhân cơ hội cháy nhà hôi của cũng sẽ nhiều hơn, được thế thì càng tốt.
Một nửa không đi, nhưng không ngờ lại có rất nhiều gương mặt mới. Tin đồn mấy ông to bà lớn muốn đối đầu với game master đã kích thích không ít thanh niên trẻ trâu mộ danh tìm đến hoặc một số kẻ thấy được cơ hội đầu cơ trục lợi. Đoàn người một đường tiến tới như cầu tuyến lăn dốc, càng lúc càng bành trướng.
Đến khi cách thành hòang kim 1km thì đã có tới cả vạn người nối đuôi nhau mà đi. Tất cả cùng bừng bừng khí thế, giống như bò tót thấy vải đỏ, chỉ hận không mau chóng tới cái thành to lớn đó đánh 1 trận rồi về chia của.
Đủ loại hình dị nhân thi nhau xuất hiện, có người ăn mặc kiểu thời Hùng Vương và Chử đồng Tử, có người áo vải chùm kín toàn thân, nổi bật hơn thì có cả xác ướp di dộng, dây băng quấn quanh người, phất phơ tà dị, chỉ tội hay bay lung tung và bị người khác dẫm phải. Mỗi lúc như vậy, tên xác ướp này giật khựng, đi cà nhắc cà nhắc, rất có phong phạm của xác sống.
Sủng vật thi nhau được triệu hồi. Không phải chỉ có các thuần thú sư mới có sủng vật, các chức nghiệp khác dù khó khăn vẫn có gắng tăng một skill luyện thú và dồn tiền mua một capsule – không gian chứa sủng riêng. Dù sao đây cũng là một lực lượng rất tốt để trợ chiến và làm vật cưỡi. Những con này thì muôn hình vạn trạng, từ voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao đến giọt sữa Izzi cũng có, bay lượn trêu đùa nhau loạn xạ trên khắp đội hình, lắm khi tìm được phối ngẫu, không ngần ngại xin chủ nhân cho phép khởi linh (lai giống) luôn. Hai vị chủ nhân dĩ nhiên mừng quýnh, trong vô vàn người lại gặp được kẻ có sủng vật đặc biệt giống mình, tất nhiên là vui vẻ tác hợp.
Lực lượng đối không cũng có, đa số là các ma pháp sư thuộc phong hệ lơ lửng trên trời, thay phiên nhau cùng thi triển một kết giới phong áp, giúp các pháp sư thể chất yếu ớt khác cũng có thể trôi nổi. Khổ nỗi kết giới này là bất di bất dịch, nhưng con người luôn có cách, sáng tạo thì đâu đâu cũng thấy. Mỗi ma pháp sư phong hệ làm mắt trận tự buộc ngang thắt lưng mỉnh một đoạn dây cáp thật chắc, sau đó buộc vào một con tê giác bốn mắt ở dưới đất, tự thả mình lơ lửng như thả diều, để chúng nó kéo đi.
Loài tê giác này di chuyển không quá nhanh, nhưng cực kỳ ổn định, bắt chúng di chuyển đều nhịp cũng không khó. Và vì vậy, cái trận pháp làm các pháp sư lơ lửng kia cũng được kéo đi chầm chậm theo.
Đội hình cực kỳ xa hoa, nhưng lộn xộn. Dù sao các player cũng không phải lính thật sự, đòi hỏi họ phải di chuyển theo hàng thẳng, mỗi người cách nhau một sải tay thì đúng là hơi quá.
Giữa đội hình, Hans ngồi khoanh chân trên lưng một con đại bàng lớn, lưng đeo đại kiếm, tay áo cụt phất phơ, thực sự cũng có phong phạm của thần điêu đại hiệp.
Khí thế hừng hực, tràng cảnh hoa lệ do vô số những ánh sáng lung linh từ các bảo khí, siêu thú mang lại, đắm chìm trong không gian ấy, tự thân trải nghiệm, đột nhiên có cảm giác mọi ràng buộc khó chịu từ xã hội thực tế đều bay biến.
Còn lại chỉ là nhiệt huyết tuổi trẻ mà thôi.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của zozohoho
“Chúng ta có nên làm một bài cổ vũ gì đó cho khí thế không !? Hịch tướng sĩ chẳng hạn !?” Hans quay sang hỏi Northnan, anh ta cũng đang cưỡi trên một con đại bàng lớn khác.
Là nửa thành chủ của Mirgar, anh chàng này khá giàu có, Hans và đám đồng đội player 5x đều được anh ta khuyến mãi một tọa kị kiểu này. Tất nhiên cả đám vui vẻ chấp nhận, cái phần nhân tình này không nhiều cũng không ít, mang vào chẳng mấy nặng nề. Sau này có chuyện, mọi người cùng góp sức giúp đỡ lại anh ta là được.
“Chắc là không cần đâu !” Northnan ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Đám đầu đất dưới kia lúc này chỉ biết có đồ thành cướp của thôi ! Chúng ta chính là đám đi gây sự, còn cần phải tuyên dương chính nghĩa cho các binh sĩ nữa sao !?” Jonathan bay vọt lên đầu đội hình với Candy, cười đáp.
“Đúng vậy, list Item kiếm được trong đó cũng đủ để bọn họ đỏ mắt rồi ! Không cần quá màu mè, rất giả tạo !” Danny bay cạnh Northnan cũng nói với sang.
“Thành IMI trước giờ chưa từng bị công phá, tích lũy tài phú hẳn là rất khủng khiếp, mỗi người chỉ cần nhanh tay chiếm lấy một nhà dân, lục soát hòm đồ cũng có thể văng ra bí kíp, dù sao đó cũng là nơi đám nhà giàu tụ tập mà !” Candy cười nói.
“Hmm, mọi người nói cũng có lý, chẳng qua tôi vẫn không thể hiểu được, chút lợi ích đó cũng kéo được bằng này người, nghe điên thật !” Hans liếc mắt xuống dòng người dường như trài dài vô tận bên dưới, nhóm lãnh đạo bọn họ bay lơ lửng trên đầu đội hình, thành ra, phóng mắt nhìn khắp nơi, vẫn chỉ thấy ánh sáng le lói của những chiếc mũ giáp được điêu luyện – cường hóa tới lv +11. (trang bị được điêu luyện thường đổi màu và có hào quang xung quanh – giống chiếc áo trắng của Hans..)
“Đó là do cậu không phải chơi trong tình trạng thiếu thốn trang bị bao giờ !! Đại gia ạ !!” Danny trừng mắt đáp.
“Tôi tưởng kỹ năng mới là chủ yếu !?” Hans khó hiểu đáp. Trước đây cũng có lần cậu phải pk với cả chục đối thủ level cao gấp đôi mình, vẫn có thể thắng được – dù hơi chật vật một chút.
“Trước sức mạnh tuyệt đối, kỹ năng gì đó chỉ là trò mèo thôi !” Northnan nói.
“Ồ...” Hans không nói nữa, nhưng cũng chẳng thể hiện vẻ tán đồng.
...
“Nhắc mới nhớ, sau vụ này, chúng ta cũng nên offline đánh chén một bữa chứ nhỉ ! Tôi ở Australia, còn các cậu !?” Hỏa hồ ly – Candy bay dẫn đầu đoàn như biểu tượng nữ thần chiến thắng đột nhiên quay đầu lại nói.
“Tôi đang ở Trung Quốc !” Danny gãi gãi cái đầu hói đáp.
“Tôi hiện đang làm kỹ sư cho một phòng máy tại Nhật bản, ban ngày rất bận rộn, chắc không đi được đâu !” Northnan lắc đầu nói.
“Công việc gì đó cứ dẹp hết đi ! Đại gia Jonanthan đây sẽ bao các cậu ! Ông già tôi buôn ma túy ở Thái, tuy không cho tôi vào nghề nhưng mỗi năm đều ném cho cả đống tiền, bao hết các cậu một bữa đi Hawaii vẫn còn dư sức !” Jonanthan nhìn Candy cười lấy lòng, hềnh hệc nói.
Hans và mấy người kia trán đều đầy vạch đen, không biết nên nói gì cho phải. Hóa ra là con của đại gia ma túy, thảo nào có lắm sở thích biến thái như vậy.
Nói về sở thích bệnh hoạn của Jonanthan thì nhiều lắm, thích thấy máu nè – máu của mình hay máu của địch cũng không ngại, từ cái sở thích này lại hình thành tính cách khổ dâm cũng đáng buồn chẳng kém, thuốc, rượu, cờ bạc ở thế giới thứ hai tuy là ảo, nhưng hắn phối vị lại với nhau tạo thành một thứ gì đó tương đối xoắn quẩy, rồi cứ thế mà chơi tuốt. Còn may, tính cách của hắn không thối nát như mấy cái sở thích đó – làm bạn với tên này cũng khá vui vẻ, dây là dạng người chàm gì cũng nhúng, nhưng không để ai ghét bao giờ...
Tất nhiên, vẫn có hơi kinh hãi một chút, mỗi lần hắn mở miệng.
“Thế còn cậu !? Chồn bạc !?” Northnan đột nhiên hỏi, nãy giờ chỉ có Hans là chưa lên tiếng, có lẽ còn mải suy nghĩ về vấn đề sức mạnh và kỹ thuật.
“Ah, tôi hiện đang làm giáo viên ở mặt trăng, chưa nói đến thủ tục xuất ngoại rất rắc rối, mà dạo này sắp tới kỳ thi rồi, đám sinh viên sẽ quấn lấy, tôi cũng không rảnh ra chút nào được !” Hans đảo mắt đáp.
“Ồ ! Hay đấy, tôi cũng chưa tới mặt trăng bao giờ ! Được rồi mọi người, sau chuyến này, tôi sẽ mua vé cho cả party cùng đến mặt trăng dạo một vòng nhé ! Chúng ta có dân bản địa ở đây rồi ! Không lo thiếu hướng dẫn !”
“Ớ... khoan khoan !!” Hans hoảng hốt muốn ngăn lại.
“Vậy cũng được ! Nhờ cậu giúp nhé ! Chồn bạc !” Candy đánh mắt với cậu ta một cái khiêu gợi, cười rất tươi.
“Chị Candy, nghe đàn em nói đ..”
“Ồ, nếu đến chỗ Hans thì không có vấn đề gì, lão đây đi luôn !” Danny ve ve cằm, nhếch miệng đáp.
“Ôi...”
“Theo mọi người vậy ! Tôi sẽ tìm người làm thay mấy hôm..” Northnan khó xử một hồi rồi kết luận
“Rồi, cứ quyết thế nhé !” Jonanthan đắc ý đánh tay vào đùi đen đét một cái, nhưng không thấy đau mới giật mình nhìn lại, Candy mặt đỏ bừng, đang xoa xoa bắp đùi non với vẻ phẫn nộ.
Quác quác...
Tiếng con đại bàng buồn bực kêu lên, khi hai vị trên lưng nó cứ nhốn nháo loạn xạ.
“Cậu vừa nói gì cơ Hans !?” Danny không đành lòng nhìn thảm trạng của Jonanthan, quay sang hỏi.
“À không... chẳng có gì, rất vui nếu mọi người đến chơi !” Hans uể oải đáp.