Cô gái đã nói chuyện với Quỳnh, không còn để ý bên này nữa. Huy kéo Việt ra một khoảng xa rồi hạ giọng xuống nói:
- Này, con bé đó là bồ của mày phải không?
- Vẫn chưa!
- Thế à? Mà chưa hay rồi thì cũng không sao, cô bé ngồi cạnh bồ mày học chung một lớp, tao muốn mày... chậc... giúp tao nhờ bồ mày nói tốt về tao với cô bé kia một chút.
Việt cười thầm, hóa ra mới chỉ lá tán tỉnh thôi. Tên này muốn đánh vào hậu phương đây mà. Anh giả bộ chau mày:
- Việc này thì tùy thuộc vào hai cô gái chứ.
Huy thừa hiểu Việt có ý gì. Hắn nhếch mép cười khẩy, đáp:
- Nếu mày nhận lời giúp tao, tao sẽ giới thiệu với hai ông chủ của tao.
Việt rất ngạc nhiên: "Ố ồ, vì muốn tán gái mà đồng ý trả cái giá thế luôn cơ à, xem ra tên này sớm muộn gì cũng chết vì gái." Cô gái đó là hoa khôi trong lớp Quỳnh và Huy đã tán tỉnh cô gái nọ đã bốn năm tháng nay mà không đổ, cô gái vẫn lạnh lùng, không chút cảm giác nào với hắn. Thứ gì càng khó lấy thì càng muốn có được. Huy đã rất sốt ruột, qua ánh mắt và vẻ mặt khi nhìn cô gái của hắn, Việt có thể nhận ra được điều đó. Anh đắc ý trong bụng, ấy vậy ngoài miệng lại thở dài:
- Tôi đã nói anh rồi, tuy thuộc vào cảm tình của hai cô gái lá chủ yếu, tôi có nhờ cũng chỉ là thúc đẩy mà thôi. Ừm, để tôi cố gắng thử xem sao, nhưng tôi không dám chắc sẽ được đâu đấy.
"Thằng ranh con khốn kiếp, lại còn muốn vòi thêm hả!" Huy rủa thầm. Hắn hừ một tiếng và nói:
- Mày cứ cố hết sức cho anh, mai mốt anh gọi cho chú đi trình diện.
- Được rồi, tôi sẽ cố hết sức.
Huy đứng dậy, nói tiếp câu cuối:
- Được rồi, tao đi đây, à, mày nhắc đám bạn của mày nằm im một chút, dạo này chúng làm ảnh hưởng công ty ông chủ hơi nhiều đấy.
- Được, tôi sẽ lưu ý. Mà này anh cũng nên đưa tôi danh thiếp hay là giấy tờ gì đấy chứ không tôi biết liên lạc với anh kiểu gì.
- Hừ, mày phiền phức quá đấy.
Huy thò tay vào túi áo lấy ra một tấm danh thiếp hai màu xanh trắng đưa cho Việt rồi xoay người đi tiếp. Hắn vừa đi được mấy bước bỗng dừng lại, quay đầu nói:
- Nếu không phải thằng bạn mày có ông anh là đồng nghiệp của tao, vẫn hay nói tốt về mày thì mày không có phước được tao giới thiệu đâu.
Sau đó hắn cười lên một tràng rồi bỏ đi.
"Chúng điều tra được cả những điều này sao?" Việt giật mình, thầm nghĩ mạng lưới điều tra thông tin của bọn này cũng gớm thật. Anh trở lại chỗ hai cô gái đang ngồi, không rõ cô gái kia nói gì với Quỳnh mà làm hai má của Quỳnh ửng hồng lên. Thấy Việt tiến lại gần, cô gái kia nói:
- Ông kia nói gì với bạn thế?
Cô ấy hình như vẫn còn giận nên giọng nói không được dễ chịu cho lắm. Việt đáp:
- Không có gì, chỉ là mấy câu tầm phào ấy mà.
- Vậy à, chắc anh ta lại nhờ bạn nói tốt về anh ta với mình chứ gì. Mình khuyên bạn không nên kết bạn với anh ta. Anh ta chẳng tốt lành gì đâu.
"Cô gái này thông minh đấy, có điều hình như hơi thẳng tính." Việt thầm tán thưởng. Quỳnh ở bên cạnh chợt mở lời:
- Kìa Lan, đừng thế chứ, dù sao anh ta cũng là người si tình, đừng phũ phàng thế.
Việt cũng đồng ý:
- Lại bảnh trai, có nghề nghiệp, kinh tế vững chắc nữa.
Lan bĩu môi:
- Si tình gì anh ta. Tui nhìn là biết đó là loại người trăng hoa. Tôi ghét nhất loại người này, điều kiện có tốt cũng thế thôi.
- Đừng vội kết luận thế, hãy tìm hiểu kỹ đi đã, biết đâu anh ta lại không giống như bạn nói.
Lan trợn trừng hai mắt nhìn anh:
- Mình là không rồi. Mà anh ta đưa bạn lợi lộc gì mà bạn nói tốt cho anh ta thế.
Việt nhún vai tỏ vẻ vô tội, đáp:
- Có lợi lộc gì đâu chứ. Mình chỉ đứng ngoài nói một cách công bằng thôi.
"Hê hê, coi bộ lần này hắn ta đụng phải bức tường sắt rồi." Việt nghĩ bụng. Anh thấy hai cô gái nói với nhau rất vui vẻ thì tự nhủ không nên đứng đây làm gì, dù rất muốn chuyện trò với Quỳnh thêm chút nữa; mà cũng sắp tới giờ luyện công, rời đi thì hơn. Anh quay sang nói thêm đôi ba câu nữa thí tạm biệt hai cô, sau đó rời khỏi trường Sư Phạm chạy đến bãi đất trống quen thuộc.
...
Việt cũng chẳng đả động gì việc giúp Huy, chỉ nhờ Quỳnh nếu được thì hãy khuyên cô ấy một chút mà thôi. Tình cảm đâu thể ép buộc được, hơn nữa, rất dễ khiến cô gái càng phản ứng dữ dội hơn, không khéo lại tác dụng ngược. Chỉ là Huy đã chấp nhận ra điều kiện hời như thế, anh chẳng ngại gì mà gọi hắn để nhắc nhở. Anh lôi tấm danh thiếp mà hắn đã đưa cho anh ra, sau đó bấm dãy số điện thoại trên đấy. Chuông đổ hồi lâu mới kết nối. Giọng Huy vang lên:
- Alo, xin hỏi ai ở đầu bên kia đấy?
Việt đáp:
- Alo, anh Huy phải không? Tôi là Quốc Việt đây.
- Ừ, gọi tôi có chuyện gì quan trọng không?
- Cũng không quan trọng lắm, tôi gọi chỉ để hỏi thăm tình hình giữa anh và cô gái kia thế nào rồi thôi.
Chợt Huy đổi sang giọng bực bội:
- Hừ, nói cái này càng làm tao bực mình, mày đã khuyen cô ấy thế nào mà không có gì thay đổi, chỉ nói nhiều hơn.
Việt bật cười:
- Thế là có chứ, lúc trước cô ấy chắc không nói gì với anh phải không? Giờ nói nhiều hơn, chả phải là thay đổi rồi đấy ư. Mà hơn nữa, thay đổi tình cảm của một người khó vô cùng, tôi đã cố gắng hết sức rồi.
"Hừ, đây rõ ràng là chưa làm gì mà đã đòi lợi ích, thằng ranh con này thực sự đang học năm nhất ư?" Huy bắt đầu tức giận: "đã thế thì tao mượn gió bẻ măng." Hắn ta bèn nói:
- Anh biết mày rất cố gắng, được rồi, mày giúp anh một việc nữa, anh sẽ dẫn mày đi giới thiệu với anh Hưng.
Việt đổi sang giọng khó chịu:
- Việc gì thế? Nếu giúp được thì tôi sẽ giúp.
- Giúp tao đánh gục tên Thiên. Thế nào?
Việt suy nghĩ giây lát rồi trả lời:
- Được, tôi cũng có chuyện phải giải quyết với hắn. Giờ anh đang ở đâu? Tôi qua gặp anh.
"Giữa tên Thiên và thắng ranh này thật sự có thù oán đến sống chết như vậy sao?" Thấy Việt gần như đồng ý ngay lập tức, Huy cảm thấy khá khó hiểu. Mà dù thế nào, hắn ta cũng cần khả năng của Việt để dẹp vụ loạn đả giữa đám tay chân của hắn với bọn tên Thiên. Hắn nói cho Việt vị trí cùa hắn rồi kết thúc cuộc gọi. Việt đi tới đó đúng lúc Huy vừa ra khỏi cửa. Anh cùng hắn ta chạy xe đến chỗ ẩu đả. Trên đường đi, anh hỏi hắn:
- Sao chúng ta lại đi đến BIc, nơi đó là vùng cấm cơ mà?
Huy ngạc nhiên:
- Ái chà, không ngờ mày cũng biết nhiều thứ đấy. Không sai, chỗ đó trước thường là nơi hai tổ chức tranh chấp. Hôm nay đâu phải ngoại lệ.
-Nhưng mà không phải tổ chức các anh đã thỏa thuận với bọn Mạnh Tuấn không tranh chấp ở khu vực này rồi hay sao?
"Chuyện náy mà nó cũng biết ư?" Huy kinh ngạc. Hắn vốn nghĩ chuyện được giấu rất kỹ, chẳng ngờ một kẻ ngoại đạo như Việt lại biết. Rồi hắn liên tưởng tới khả năng của băng nhóm "Chung ruồi", hắn càng muốn lôi kéo Việt về tổ chức. Hắn nghĩ rằng nếu có Việt làm thuộc hạ cho hắn, chắc chắn hắn sẽ phất lên rất nhanh. Vụ loạn đả hôm nay chính là một cơ hội rất tốt để thử thách Việt. Xe chạy tới cảng cũ của thành phố. Nó cách bãi đất anh thường luyện công một khoảng không xa lắm. Ở đây đang có trận đánh nhau loạn xì ngầu cả lên, còn Thiên đứng bên ngoài xem. Mà kể cũng lạ, đánh nhau ầm ĩ như thế mà không thấy có công an đến dẹp. Huy nói:
- Mới bắt đầu đánh nhau thôi, nãy giờ chỉ ngoác miệng chửi nhau. Mày ra đấy dẹp loạn thật nhanh kẻo cớm đến thì nguy.
Việt chả tin câu này là bao. Anh nhún vai, đáp:
- Ngoài kia toàn đệ của anh, anh phải ra mặt, tôi mới chen vào được chứ.
Huy gật đầu:
- Thế cũng được. Mày cùng anh đi tới đó.
Thiên đã chú ý tới mấy chiếc xe lạ ngay khi chúng vừa mới xuất hiện. Khi thấy Huy, hắn nhếch mép cười khẩy, bởi lẽ Huy không biết võ thuật nên hắn chưa bao giờ xem Huy là đối thủ thực sự của mình. Hôm nay hắn đến đây gây sự cũng do thế. Đáng tiếc khi hắn nhìn thấy Việt, sắc mặt biến đổi hẳn. Hắn không dự tính được "thằng ranh con" này sẽ đi cùng. Hắn đến đối mặt với Huy và nói:
- Không ngờ mày lại nhờ đến một kẻ ngoài để giải quyết, mày bất lực đến vậy sao?
Huy trả lời một cách hờ hững:
- Có câu kẻ địch của kẻ địch thì là bạn. Hơn nữa, chúng tao cũng đâu có thù oán, hợp tác với nhau để diệt mày thì có sao.
Thiên gật gù:
- Đúng, kế tìm dê thế mạng này mày dùng rất hay, tao khâm phục.
Huy lắc đầu:
- Đây gọi là hợp tác công bằng và tự nguyện. Thấy một người đơn cô thế cô như cậu ta có thể uy hiếp tổ chức lớn mạnh của bọn mày kể ra rất thú vị.
Việt thêm vào:
- Ai là dê thì tao không biết nhưng tao biết chắc một điều, tao không phải là dê mà là người đánh chó.
- Mày...
Thiên tức tối trợn trừng hai mắt, mở miệng định chửi rủa Việt thì Việt nói tiếp:
- Thế nào? Giớ mày muốn đấu quyền hay đấu súng?
Rõ ràng Việt đang ngầm nhắc tới cuộc đấu trí giữa hai người lúc trước mà hắn đã thua ê mặt, cố ý sỉ nhục hắn. Việt đang sử dụng đòn tâm lý khiến hắn không thể tập trung trong khi giao chiến. Ở đây, ngoài Huy ra thì không có tên nào biết cuộc đấu trí. Huy thầm khen ngợi những mưu kế nãy giờ của anh. Việt lại cười khẩy nói khích:
- Sao hả? Mày có đấu không hay tiếp tục nhận thua nhục nhã như lần trước?
- Khốn kiếp! Chết đi ranh con!
Thiên bùng phát, tay phải phóng vù tới đánh ra một quyền tới Việt. Ngón tay trỏ duỗi thẳng, ngón cái kẹp sát vào ngón trỏ, ba ngón còn lại co lại. Chiêu này đâm thẳng vào cổ Việt, là Đường Lang Quyền. Chiêu này vừa nhanh vừa hiểm, dẫu Việt đã đề phòng nhưng vẫn chậm hơn nửa giây, không thể đáp trả, buộc lòng nhảy lùi về sau. Kế tiếp, anh vọt tới đánh trả kẻ địch với chiêu Mãnh hổ hạ sơn kinh tục thế. Quyền pháp trầm hùng mạnh mẽ, xem ra võ công của anh lại tiến thêm một bước dài nữa rồi.
Thiên giật mình kinh hoảng, nhanh chóng biến chiêu, tay phải quặt lên chọc vào Thái Dương Việt, tay trái thì mổ xuống bả vai Việt. Chiêu thức rất nhanh mà lại rất hiểm độc, hai tay như hai gọng kìm khóa chặt các hướng chuyển động của Việt. Nét sợ hãi thoáng hiện lên trên mặt Việt. Thiên đang ép Việt phải chống đỡ vất vả bằng những chiêu tàn độc thì Huy đang thầm khinh thường hai người đó. Hắn nghĩ bụng hiện tại không ai dám chen vào trận đấu, sao cả hai không dùng súng để kết thúc nhanh cho rồi. Hắn đã quên mất thế lực thứ ba là cảnh sát; vả lại, hắn cũng chả biết võ thuật, nào có thể hiểu được tính hung hiểm trong từng chiêu thức của mỗi đấu thủ.
Trong lúc này, Việt đang dần dần lấy lại thế cân bằng. Với sự lợi hại của Hổ Cốt Khiếu Trường Quyền và uy lực của Thuần Dương Công, Thiên bắt đầu yếu thế. Hai bên giao đấu thêm đâu chục chiêu nữa thì tình thế đảo ngược hoàn toàn. Thiên lâm vào tình trạng lúng túng rồi hoảng loạn, mấy lần Việt suýt tý nữa đã lấy mạng hắn.
Và điều gì đến sẽ đến, ngay sau khi trúng phải chiêu Bái vĩ, hồi đầu, trảo phanh thây của Hồ Quyền, Thiên để hở ngực. Hắn kinh hoảng, định nhảy lùi về nhưng Việt đã tận dụng tốt sơ sẩy chết người của hắn, vọt lên tung đòn quyết định.
Việt quát lớn một tiếng, tung mình đá cú song phi trúng ngay ngực khiến hắn bật ngửa ra, kế đó hai trảo móc từ trên cao xuống giáng mạnh lên ngay ngực hắn. Trúng phải đòn rất nặng, thét lên đau đớn, miệng hộc ra ngụm máu lớn.
Việt nhảy lùi lại, không đánh nữa mà ở nguyên chỗ chờ phản ứng tiếp theo của đối phương.
Một tay Thiên ôm ngực, một tay chống đất gượng sức đứng dậy, đứng lên ngã xuống vật vã mấy lần, hắn ta mới có thể ổn định được thân mình. Hắn đưa tay lau máu dính trên mặt, miệng lẩm bẩm trong hơi thở khò khè nặng nhọc: "Cmn! Sao võ công của tên ranh con này trở nên lợi hại đến như vậy chứ."
Đòn vừa nãy Việt sử dụng đã đánh tan gần như hết toàn bộ sức lực của Thiên. Thấy hắn ta cứ đứng một chỗ thở dốc, Việt cười khẩy, hỏi hắn ta:
- Sao thế? Tiếp tục đi chứ. Hay mày không thể đánh tiếp được nữa?
- Mày... khặc... khốn...
Hiện giờ xương ức vô cùng đau đớn, đến mức như đã bị gãy lìa, làm hắn không sao phát trọn một từ. Hô hấp còn khó thì nói gì đến đấm đá. Việt nói khích thêm:
- Nếu mày đã không còn đánh được nữa thì nhận thua nhanh cho rồi.
Nghe câu đó, Thiên tức giận cùng cực, hai mắt đỏ ngầu, miệng quát:
- Cmm!
Chẳng rõ có sức mạnh từ đâu, hắn vọt tới đánh ra một chiêu của Đường Lang Quyền. Nếu là bình thường, chắc chắc Việt sẽ gặp nguy hiểm bội phần, nhưng đáng tiếc cơn giận bốc lên tận óc khiến chiêu này của Thiên lộ ra vô số sơ hở. Vì thế Việt hóa giải bằng Hổ Quyền rất dễ dàng, rồi lại còn vung chân đạp cho hắn một cước ngay ngực đá bay đi hơn mét. Thiên quằn quại, ôm ngực rên rỉ đầy đau đớn, miệng không ngừng chảy máu. Việt bước tới chỗ Thiên, hỏi:
- Đánh nữa không?
Thiên chẳng thể nói nổi nữa, chỉ rên hừ hừ; xem chừng trận đấu đã kết thúc và đây chính đòn nốc ao. Việt đánh mắt cho Huy ra hiệu. Huy hiểu ý, gật đầu. Hắn ta nói với Thiên:
- Hôm nay là do bọn máy gây sự,mày cũng đã thua rồi, không còn gì để nói nữa. Chỗ này về sau sẽ do bọn tao quản lý.
Thiên chẳng còn hơi sức đâu mà mở miệng, chỉ trợn mắt nhìn hai người Huy và Việt. Huy bật cười:
- Không nói tức là đã chấp nhận, chúng ta thỏa thuận như thế đi. Giờ thì tạm biệt nhé ông bạn.
Rồi hắn quay sang quát mấy thằng thuộc hạ của Thiên:
- Bọn mày đứng đây làm gì, còn không biết biến đi à.
Khỏi cần bàn đến tâm trạng của Thiên sau khi nghe xong câu này, còn đám thuộc hạ của hắn thì giật mình sực tỉnh. Lúc nãy bọn chúng đang sững sờ và khiếp sợ khi thấy đại ca của mình thất bại thảm hại dưới tay Việt. Chúng vội vội vàng vàng chạy tới đỡ lấy hắn kéo về xe. .................................................. .............. .........
Sau khi bọn chúng kéo nhau đi hết, Việt quay sang nói với Huy:
- Việc đã xong, tiền tôi đã trao rồi, giờ đến lượt anh múc cháo.
Huy trả treo:
- Nếu tao không làm thì sao?
- Thì tôi làm gì tiếp chắc anh cũng đoán được nhỉ.
Huy tự nhủ: "Hừ, không rõ thằng ranh này có ai chống lưng không mà sao cứng miệng thế?" Hắn trầm ngâm giây lát rồi đáp:
- Được rồi, chắc anh Hưng cũng đang ở công ty. Mày đi theo tao.
- Tốt lắm, anh làm ăn như thế mới tạo được uy tín chứ.
- Đừng nói nhiều, mày nhanh ra xe đi với tao.
Huy vừa đi vừa gọi điện thoại, có vẻ như hắn ta gọi về công ty. Hắn ta cách Việt hơi xa và tiếng nói khá nhỏ, Việt căn bản không nghe được nội dung là gì.
Việt tiếp tục nổ máy chạy theo Huy đến công ty Hưng Sơn. Bảo vệ của công ty khá đông, những người đứng ở tiền sảnh dường như hơi ngạc nhiên khi thấy Huy dẫn một người lạ lên tầng trên bằng đường cầu thang bộ bên trái: cầu thang này chỉ dành cho các nhân viên trung và cao cấp của công ty. Lên đến tầng ba, Huy dẫn Việt đến phòng gần cuối dãy thì dừng lại rồi hắn ta nói tiếp:
- Mày đứng đợi ngoài này một lát, anh vào trong thông báo với sếp trước rồi sẽ gọi mày.
- Được, vậy tôi đợi ở đây.
Huy gõ cửa. Sau khi được người ở trong phòng cho phép thì hắn mở cửa tiến vào. Huy nói với người đàn ông đang ngồi trước bàn:
- Anh Hưng, em đã đưa thằng ranh đó đến đây rồi.
- Chú mày ngồi xuống đi rồi từ từ trình bày kế hoạch tao xem.
...
Việt không rõ tình hình bên trong thế nào, nhân lúc đang đợi, anh liếc mắt nhìn xung quanh. Tình trạng bảo vệ rất nghiêm ngặt, luôn có một hay hai bảo vệ thường xuyên đi tuần lên xuống. Ở Vn, một công ty tư nhân có cần canh phòng cẩn mật đến thế không. Nhưng anh nhớ đến anh đang ở đây và trong tay anh cũng có một cây súng ngắn hay sao? Giữa lúc anh suy nghĩ vẩn vơ thì cửa phòng mở ra, Huy lắc đầu hướng vào phòng và nói:
- Chú mày vào được rồi đấy.
Việt không rõ có hắn ta đã nói gì với người trong phòng nhưng qua giọng điệu của hắn ta, có vẻ như việc xâm nhập đã thành công một ít, tiếp theo là cố sức lấy lòng ông chủ đang ngồi ở trong phòng kia.
Khi anh vào phòng, anh thấy chỉ có Thành Hưng ngồi đấy mà không thấy Thanh Sơn đâu cả. Việt cảm thấy lạ. Hưng ra hiệu cho Việt ngồi xuống và nói:
- Huy đã giới thiệu chú em với anh với nhiều thứ rất tốt đẹp. Anh suy nghĩ rất lâu, sau cùng cũng chấp nhận cho chú em gia nhập.
Việt cười cười:
- Ồ thật vậy à? Thế thì em rất cám ơn anh.
Đã làm việc cho người ta nên Việt cần phải thay đổi cách xưng hô. Hưng giơ tay ngăn lời Việt lại:
- Ấy đừng nên mừng quá sớm. Giờ anh sắp xếp mày làm thuộc hạ cho Huy, nếu mày không chứng tỏ được khả năng của mình thì hậu quả không chỉ là bị đuổi việc thôi đâu.
- Vâng, em rõ rồi.
- Tốt!
Hưng quay sang bảo Huy:
- Chú mày đi xem thử có công việc nào sắp xếp được cho nó làm không. Còn Việt ở lại thêm một lúc nữa anh có việc cần nói.
Huy vâng lệnh đứng lên đi ngay. Việt nghe thế thì tự nhủ: "Ban nãy anh ta mới chỉ đưa cho củ cà rốt, giờ đến phần khoe cây gậy đây." Việ thừa hiểu cách này chuyên dành cho những tay mới vào. Hưng nói tiếp:
- Chú mày theo anh sang chỗ này.
"Sang chỗ khác? Lẽ nào sang gặp Thanh Sơn?" Việt nghĩ bụng.
Hưng đứng dậy đi sang một phòng khác, Huy theo lệnh của ông ta đi làm việc, còn mỗi Việt đi cùng. Hưng vừa đi vừa nói:
- Hừ, ý đồ được vào tổ chức của chú mày đã thành công rồi đấy. Bước tiếp theo là gì, giúp bọn Tuấn hay Chung ruồi hả?
Việt ngẩn người không hiểu gì, bèn hỏi lại:
- Anh Hưng, anh nói vậy là sao? Em có ý đồ gì đâu cơ chứ.
Hai người vào một căn phòng làm việc khác. Bài trí bên trong tương tự phòng kia. Hưng ngồi xuống bàn. Tiếp đó ông ta lấy ra một cặp giấy, rồi rút ra một tờ và ghi gì đấy lên Việt không rõ, nhưng anh thấy có họ tên anh trong đó. Hưng liếc nhìn anh với vẻ sắc lạnh, ông ta nghiêm giọng:
- Mày giả ngu giỏi lắm, tao không cần biết mày có ý đồ gì, nhưng nếu mày phá hoại bao công sức tao dựng nên thì mày sẽ như cây bút này.
Tay phải ông ta bóp mạnh một cái làm cây bút bi gãy đôi. Chút uy hiếp đó đối với Việt không là gì nhưng đã chứng tỏ anh chưa được ông ta tin tưởng. Anh bật cười:
- Ông anh đừng giận vội, nếu ông anh đã nói thế, thằng em này cũng không dấu làm gì, em muốn mượn sức tổ chức của ông anh để trả thù đám tên Tuấn và Thiên đó.
- Trả thù ư? Giỏi, mày thẳng thắn lắm, không sợ bị tao giết ngay bây giờ sao?
Việt nhún vai:
- Hiện tại chắc chưa đâu nhỉ, bởi vì ông anh đang cần lợi dụng thằng em này để có những nguồn thông tin mật từ Chung ruồi.
Hưng cười lớn:
- Ha ha ha ha, khá lắm, còn dám trả treo với tao. Được, tao tạm giữ mạng mày đấy. Giờ tao sẽ để mày là cấp dưới của Huy, mày cứ làm những việc nó bảo.
- Dạ vâng.
- Hừ, nên nhớ, hai mắt tao luôn theo dõi mày đấy, đừng làm gì chọc tao nổi giận.
- Ha ha, ông anh cứ yên tâm.
Việt chào ông ta một tiếng rồi đi ra khỏi phòng, miệng nở nụ cười thành công. Khi cửa đóng lại rồi, Hưng vói tay bật điện thoại lên và nói:
- Anh thấy sao hả?
Có tiếng người trả lời:
- Qua nét mặt và cách ăn nói của thằng ranh con này thì nó không dễ xơi đâu.
- Dùng được không?
- Cho chạy việc vặt là tốt nhất.
- Ha ha ha, vậy cũng hay.
...
Việt sau khi ra khỏi phòng của Hưng thì đến vũ trường Hoàng Long. Hiện tại anh là cấp dưới của Huy nên đến đó xem có việc gì để làm không. Huy đang ở bàn pha chế rượu, thấy anh, hắn nói:
- Chú mày hình như rất giỏi võ phải không?
- Tàm tạm thôi ạ.
- Sao cũng được, giờ chú mày ra nhà sau kiếm một bộ quần áo bảo vệ mặc vào. Từ bây giờ mày sẽ là một bảo vệ trong vũ trường, đã rõ chưa hả?
- Rồi ạ!
"Khởi đầu thế này cũng không tệ!" Việt hỏi tiếp:
- Thế em làm bảo vệ ngoài cửa hay bên trong này ạ?
- Ừ, ngoài cửa đủ người rồi. Chú mày cứ làm thế đã, sau này nếu có chỗ khác anh chuyển sang. Đây là lịch làm việc, mày cầm xem thử có chỗ nào cần đính chính không để anh còn sửa.
Việt cầm lấy và gật đầu:
- Vâng ạ. Em sẽ xem thật kỹ. Giờ em đi làm việc đây ạ.
- Ừ.
Việt kiếm một chỗ ngồi xuổng và đọc lịch làm việc. "Lịch khá dày, xem ra phải nghỉ làm gia sư rồi." Việt thấy lương công việc này cao hơn nhiều lương lám gia sư nên dự tính nghỉ đi dạy, cũng may gia sư cũng vừa xong tháng, điều quan trọng là lựa lời ăn nói với cô Liên.
Một tuần trôi qua, công việc của Việt đã có tiến triển tốt. Anh tỏ ra là một nhân viên đắc lực, có nhiều vụ gây rối trong vũ trường mà chỉ một mình anh đã có thể đủ sức dẹp xong.
Việt dần chiếm được niềm tin của Huy, được hắn ta cất nhắc lên các vị trí cao hơn và rồi được đưa lên làm cận vệ cho hắn ta; tức là một trong những kẻ đi cùng hắn khi làm mấy vụ quan trọng. Đương nhiên sự thay đổi nhanh như vậy sẽ gây mất lòng người khác, có kẻ ghen tức, nhưng anh làm đúng bổn phận của mình, lại đúng tình lý nên chưa ai dám bắt bẻ. Mấy kẻ quá khích sau khi thấm men rượu gây sự với anh đôi ba lần đều bị anh đánh gục bằng Hổ Quyền. Từ đó, chẳng ai hó hé lời nào, chỉ nén giận chờ cơ hội.
Mà nhắc tới võ công, anh cảm thấy rất lạ, bản thân chăm chỉ luyện công ngày đêm nhưng mãi vẫn không thể đột phá tầng thứ hai. Tình hình giống y lúc trước, có lẽ anh nên tìm thứ gì đấy để làm bước nhảy, chỉ là anh chưa thể xác định nó là cái gì.
Suy nghĩ nhất định phải đột phá võ công cứ luẩn quẩn trong đầu anh suốt ngày khiến anh quên mất chiều thứ bảy hôm nay lớp có trận bóng rổ sau hai tiết học chính khoá. Vì thế anh chẳng đem theo quần áo thi đấu nên anh đành ngồi ở vị trí khán giả xem đội mình đấu. Dẫu vậy, không cần anh tham gia, đội bóng rổ lớp anh vẫn thi đấu rất thành công, đã thắng đội lớp khóa trên trong trận bán kết để đi đến trận cuối cùng. Trận chung kết sẽ diễn ra vào chiều ngày mốt, gặp đội cùng khoa, một đối thủ rất khó nhằn. Sau trận bóng, Việt quay về phòng, vừa để cặp xuống bàn thì chuông điện thoại rung lên, là gã "Chung ruồi" gọi đến. Anh bắt máy, giọng Chung ruồi vang lên:
- Mày tới chỗ tao, có thông tin về chuyến hàng rồi.
- Vậy sao? Tôi đi ngay đây.
Việt lập tức chạy tới bến cảng, khi tới nơi, anh thấy Chung đang ngồi đợi. Anh hỏi:
- Có thông tin mới rồi à?
- Đúng vậy, tao vừa nhận được thông tin hàng sẽ cập bờ vào tối nay.
- Ồ, vậy có lẽ tối nay ba băng đảng sẽ huy động lực lượng đi giành mối hàng.
Chung im lặng một hồi rồi hỏi tiếp:
- Mày dám chắc sẽ được Hưng và Sơn cho tham gia vụ này chứ?
Việt nhún vai đáp:
- Hên xui, nhưng khả năng tao được tham gia nhiều hơn chút.
- Vậy thì tốt!
Việt hỏi:
- Còn địa điểm giao hàng thì sao?
- Tao nghe đâu sẽ giao hàng ở nơi cách khá xa cảng, nhưng địa chỉ cụ thể thì không biết.
- Ồ vậy à, thế thì tiếc nhỉ.
- Mà tình hình mày làm việc cho bọn Thành Hưng sao rồi? Chúng có nghi ngờ gì không?
- Ban đầu thì có nghi ngờ tao là nội gián của bọn thằng Thiên hoặc là bọn Hắc Báo tìm cách cài vào, nhưng giờ thì đã có phần tin dùng tao rồi.
Chung gật gù hài lòng:
- Ừ! Tốt lắm! Xem ra mọi việc khá thuận lợi. À, sau khi vụ mua bán hàng này xong xuôi, mày định tiếp tục như thế nào?
Hỏi câu này không ngờ Việt ấp úng:
- Ờ cái này thì... thì...
Bỗng nhiên một thằng từ ngoài chạy vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người:
- Anh Chung, gã Thiên muốn gặp anh.
Chung nghe xong, liếc mắt sang Việt bảo:
- Có lẽ mày nên tránh mặt đi một vài phút.
- Ừ, tao cũng muốn nghe thứ bọn chúng tìm mày có việc gì.
Việt nhìn quanh nhà kho thì thấy dãy tường bên trái có một tấm tôn nhỏ dựng ngang ra. Anh bèn chạy tới nấp phía sau nó. Thiên vào nhà kho đúng lúc người Việt vừa ẩn hết sau tấm tôn. Thiên quan sát kho hồi lâu rồi nói:
- Hình như mày vừa có khách đúng không?
- Có nhưng đã đi trước khi mày đến rồi. Mà thế thì sao?
- Không có gì, tao chỉ hỏi vậy thôi. Hôm nay tao tới đây để mua thông tin của mày.
Chung hỏi lại:
- Thông tin gì?
"Bọn chúng mua thông tin gì nhỉ" Việt đang lắng nghe cuộc đối thoại thì Quỳnh nhắn tin tới cho anh. Cô nói rằng tối nay cô bận việc đột xuất nên không đi được buổi hẹn tối nay. Từ sau Tết, Việt gặp gỡ cô hai ba lần, sự kiên định trong lòng đã lung lay; rồi khi chứng kiến Huy nhọc công tán gái, thêm cả các yếu tố khác nữa, quyết tâm của bản thân anh cuối cùng cũng muốn có được cô.
Chính vì vậy, hơn một tuần qua, anh tích cực tìm cách trò chuyện bằng nhiều phương thức khác nhau. Kết quả đã đền đáp phần nào công sức anh bỏ ra. Về phía Quỳnh, dĩ nhiên cô nhận ra tình cảm của anh. Trực giác phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ cần một chút biến động nho nhỏ trong ánh mắt, lời nói cử chỉ là họ nhận ra được ngay. Cô bị cảm động bởi tình cảm thầm kín mấy năm qua mà anh dành cho cô chứ không phải chỉ đơn giản do một tuần tán tỉnh kia. Cho nên khi nhận được lời hẹn từ anh, cô đồng ý để thử tìm hiểu con người anh như thế nào.
Buổi hẹn tối nay là buổi hẹn đầu tiên của hai người, Việt đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ tiếc Quỳnh lại bận đột xuất. Đọc tin nhắn cô gửi, anh thở phào nhẹ nhõm. Khi anh nghe Chung thông báo hàng đến tối nay thì rất lo lắn không biết nên sắp xếp như thế nào nếu như được ông chủ cho phép cùng đi nhận hàng, mới gia nhập không thể từ chối "đề nghị" của sếp. Anh nhắn tin lại cho Quỳnh bảo không sao và hẹn lại tối ngày mai. Sau đó anh cất điện thoại để lắng nghe tiếp lời của tên Thiên.
Một chút sơ sẩy làm dép anh chà trên sàn nhà tạo nên âm thanh loẹt quẹt khá lớn, thu hút sự chú ý của bọn chúng. Một gã thuộc hạ của hắn ta nói nhỏ:
- Đại ca, hình như có thằng nào đấy nấp sau tấm tốn đằng kia nghe lén.
Thiên đáp:
- Có thể lắm.
Rồi hắn quay sang hỏi Chung ruồi:
- Có vẻ như vị khách của mày vẫn chưa chịu đi mà đứng ở đằng kia kìa.
- Ờ đó là...
Việt không còn cách nào khác ngoài việc bước ra. Anh cắt lời Chung:
- Tao không phải là khách mà là bạn của anh ta.
Thiên ngạc nhiên khi thấy Việt xuất hiện. Lại nghe Việt tiếp tục chọc tức gã:
- Tao không muốn đứng ở đây là không đành lòng mày bị muối mặt trước đám đàn em vì trận thua thảm mấy ngày trước.
- Mày...
Thiên nghiến răng kèn kẹt:
- Chung, mày thực sự không hợp tác với phe tao đúng không? Mày không sợ sức mạnh của tổ chức tao đập chết mày sao?
Chung cười khẩy:
- Còn phải xem mày có thắng nổi đối tác của tao là công ty Hưng - Sơn hay không đã?
Tin tức Việt gia nhập tổ chức Hưng - Sơn Thiên chỉ mới biết hôm qua.
- Mày... ngon lắm... mày cứ chờ đấy đi.
Hắn xoay người, mang theo bực tức rời đi. Chung cười lớn, gọi với theo:
- Tất nhiên, tao chờ mày mang tiền đến mua thông tin của tao.
Thiên đi rồi, Chung đe dọa Việt:
- Nếu mày làm mất lòng tin của Thành Hưng thì liệu hồn bỏ trốn đi, không thì chết mất xác đấy con ạ.
- Ha ha, thằng này đã làm thì ông anh cứ yên tâm.
- Hừ, cứ kiêu ngạo thế rồi có ngày mày ngã đau không gượng dậy nổi đâu.
- Ha ha ha, chúng ta hãy đợi xem nhé.
Việt vừa rời khỏi bến cảng thì lại nhận một cuộc gọi khác, là Huy gọi đến. Hắn ta nói:
- Chú mày nhanh chóng đến tổng bộ, có việc gấp.
- Vâng ạ! Em tới ngay.
"Có việc gấp à? Lẽ nào là về chuyện chuyến hàng?" Việt vừa chạy xe vừa suy tính. Anh đã nhận được tin hàng đã cập cảng từ Chung ruồi, hiện hải quan đang rà soát hàng. Anh biết thời khắc quan trọng để mình tiến xa hơn cũng tới rồi. Huy gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi cùng hắn đến một nơi, anh lập tức chạy đến. Huy cũng vừa từ bãi đỗ xe đi lên. Anh hỏi hắn ta:
- Anh Huy, công ty có chuyện gì quan trọng mà gọi em tới gấp thế ạ?
Huy lắc đầu:
- Anh cũng không biết, chỉ biết anh Hưng cần gặp chúng ta ngay bây giờ.
- Ồ thế ạ?
Huy nhấc điện thoại gọi cho Hưng:
- Alo, dạ em và thằng Việt đã đến công ty rồi ạ? Anh đang ở phòng nào để em qua gặp ạ?
- Tới rồi hả, anh đang ở trong phòng tập luyện, chú qua đây.
- Vâng ạ, em qua đó ngay đây.
Rồi Huy dẫn Việt lên tầng bốn, đi qua một nửa của hành lang thì dừng lại mở cửa tiến vào. Việt thấy Hưng đang không ngừng đánh vào bao cát to. Tư thế ra đòn vững chắc, lực đánh vừa mạnh mà tốc độ vừa rất nhanh, xem ra võ công cùa ông ta không tầm thường, đáng được xếp vào hàng cao thủ. Ông ta nhìn sang Việt, nói:
- Anh nghe nói Thiên đánh nhau với mày mấy bận đều thất bại phải không?
- Chỉ là mấy lời người ta thổi phồng lên thôi ạ, em chưa tới mức đó đâu ạ.
- Có thật hay không thì chú mày lên đấu với anh vài hiệp rồi sẽ rõ ngay thôi.
Việt ngạc nhiên. Anh không nghe lầm đấy chứ, "đánh với ông ta? Có nên đồng ý hay từ chối đây?" Anh đắn đo suy nghĩ. Hưng tặc lưỡi, vẫy tay giục anh:
- Do dự thế làm gì, cứ lên đây đi.
Dẫu sao hiếm có cơ hội thể hiện năng lực của bản thân, Việt quyết định đồng ý. Anh bước lên sàn đấu và làm mấy động tác khởi động cho nóng người. Hưng gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Ông ta hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
- Rồi ạ.
- Tốt, đánh nào.
Lời chưa hết thì Hưng đã quát lớn, vung quyền đấm thẳng tới ngực Việt. Quyền pháp đơn giản nhưng vừa nhanh vừa mạnh, hai người cách nhau chừng hai mét, ấy thế má loáng một cái đấm sát rạt, gió thốc vào mặt Việt mang theo tiếng vù vù. Việt không khỏi giật mình kinh hãi.
Anh không dám xem thường, vội tung quyền đáp trả. Quyền đầu đụng nhau bật ra âm thanh chát chúa. Hai người cùng hô lên một tiếng rồi nhảy lùi về sau. Ban nãy hai người chỉ thăm dò thực lực đối phương nên đơn thuần dùng cứng chọi cứng. Ban nãy Việt đã chịu kém thế, cánh tay phải anh tê dại, nhức nhối. Hưng đã luyện ngoại công mười mấy năm nay, đương nhiên Việt không thể so sánh ngoại công với ông ta được. Mà cho dù anh có vận nội công cũng chưa chắc có thể đánh ngang tay.
Việt lẩm bẩm:
- Đây là Thiết Phong Quyền của môn phái Bạch Long Ngoại Gia Quyền.
Theo tư thế, cách ra quyền pháp, Việt nhanh chóng nhận ra lai lịch của bài quyền. Môn phái Bạch Long Ngoại Gia Quyền được một võ sư danh tiếng thời Pháp thuộc thành lập, dùng Thiết Phong Quyền được sư phụ truyền làm võ công trấn môn. Năm xưa Hưng tung hoành trong xã hội, có may mắn được học bài quyền này. Ông ta đã luyện bao nhiêu năm nay, uy lực bài quyền này cũng đạt tám chín phần của sư phụ ông ta.
Giờ ông ta đang thi triển nó tấn công Việt, tuy không như tên gọi, nhanh như gió, cứng như sắt, nhưng đã vượt xa Việt nhiều.
Việt bị ép đến không thở nổi, cuối cùng thất thế phải nhảy lùi lại thật xa rồi nói:
- Thôi em xin thua, võ anh đánh lợi hại quá.
Việt cam bái hạ phong, lần đầu tiên anh cảm thấy con đường đi đến đỉnh cao võ học của mình vẫn còn rất xa vời.
Hưng cười lớn, xua xua tay đáp:
- Đấy là do chú mày chưa đánh hết sức, nếu không anh cũng không thắng nhanh như thế.
- Đằng nào cũng thua thì thua sớm hay thua muộn có khác gì nhau đâu ạ.
Hưng với tay lấy khăn lau người, bước ra khỏi sàn đấu, sau đó nói tiếp:
- Mà không làm mất thời gian của mấy chú nữa, anh vào chuyện chính luôn. Theo tin anh mới nhận thì tối nay sẽ giao hàng, địa điểm ghi trong tờ giấy này.
Hưng cầm lấy một mảnh giấy trên bàn đưa cho Huy và nói tiếp:
- Chú dựa theo cái này mà chọn người đi cùng, phân công việc cho họ. Phải làm cẩn thận đấy, lần này chỉ được thành công, không được thất bại.
Huy nhận tờ giấy, đáp:
- Vâng, em nhớ rõ rồi, em sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Hưng gật đầu hài lòng, kế tiếp quay sang bảo Việt:
- Chú mày võ công không tệ, cho chú mày đi theo thằng Huy học hỏi kinh nghiệm.
Việt vui mừng, gật như gà mổ thóc.
Hưng nói với Huy:
- Đến lúc nhận hàng rồi, mấy chú mày làm việc cẩn thận, phải lấy hàng càng nhiều càng tốt. Sau tối nay Thoả thuận giữa chúng ta với bọn Mạnh Tuấn sẽ bị phá vỡ.
- Vâng ạ!
"Chết tiệt! Mình đã quên béng mất thoả thuận đấy." Việt thầm tự rủa. Anh bỗng nhiên có linh tính kỳ lạ. Hưng nhìn sang anh, nói câu cuối:
- Tối nay đánh lẽ anh hoặc Thanh Sơn phải đi nhưng trùng hợp lại có khách hàng không thể từ chối nên đành ủy thác cho hai người, làm cho tốt đấy.
- Vâng ạ, bọn em xin phép về để chuẩn bị ạ.
- Ừ.
Ngay sau khi hai người vừa rời khỏi công ty thì bỗng nhiên Thanh Sơn xuất hiện ở trước cửa phòng của Hưng. Ông ta cười nói:
- Trận đánh hay đấy ông bạn.
Hưng hỏi:
- Anh thấy hết rồi à?
Sơn gật đầu:
- Ừ, ban nãy tôi vào đây định tập thể dục, vừa tới cửa vô tính chứng kiến trận đấu. Khi anh và hai đứa kia đi ra, tôi đã tránh sau mé tường kia nên không bị phát hiện.
- À ra vậy, suýt chút nữa anh làm tôi giật mình đấy.
Sơn bật cười:
- Phải công nhận, võ công của anh qua hơn mười năm rồi vẫn không hề giảm chút nào, đáng khen đấy,
Hưng đáp:
- Không giảm sút nhưng cũng chẳng tăng lên, mà trong võ học, không tiến bộ tức là thụt lùi rồi, cái này phải gọi là đáng chê.
Nói đến đây Hưng chợt thở dài:
- Nhớ lại năm xưa, ba người chúng lăn lộn giang hô, tiếng tăm cũng khá, không ngờ cuối cùng cậu ta mất mạng, còn anh thì mất võ công, bản thân tôi thì chẳng thể tiến bộ thêm được nữa.
Nghe Hưng nói, cặp lông mày nhíu lại, ánh mắt loé lên sự tức giận. Ông ta nghiến răng:
- Tên khốn đó phế võ công tôi khổ luyện gần hai mươi năm để giờ tôi thành một kẻ vô dụng, khiến hai chúng ta phải vất vả dựng lại cơ nghiệp ở cái ao tù túng này.
- Không sai, giờ thì chúng ta bí bọn hậu bối chèn ép, ví dụ như cậu nhóc Việt kia, võ công khá mạnh đấy.
- Ồ vậy sao? Mà phải, nhắc tới tên ranh con đó, anh nhận xét thế nào?
Hưng trầm ngâm một chốc rồi trả lời:
- Tôi nghe thằng Huy nói nó rất được việc. Ban nãy thử vài chiêu thì thấy có vẻ như nó không che giấu thực lực.
- Thế còn biểu hiện khi nghe anh dự định lấy hàng thì sao?
- Không lộ ra mặt, kể ra xem chừng nó lắm mưu kế trong bụng lắm, cần lưu ý nó nhiều hơn.
- Tôi thì không tin thằng ranh đó.
Hưng cười lớn:
- Chuyện đã trôi qua gần hai mươi năm mà anh còn chưa hết đa nghi ư? Yên tâm đi, tôi có kế hoạch cả rồi.
Sơn nhún vai:
- Tuỳ anh thôi, miễn sao đừng làm hỏng đại cục là được.
- Ha ha, không sao đâu.
Cả hai vẫn chưa tin dùng Việt, có lẽ nếu Việt muốn được họ tin tưởng thì phi vụ tối nay phải thành công, tuyệt đối không được thất bại. Điều này phụ thuộc vào kế hoạch của Huy.
Kế hoạch tối nay khi tập trung lực lượng, Huy sẽ nói cụ thể. Việt trở về phòng ăn tối, tiếp đó là chuẩn bị dụng cụ, nai nịt gọn gàng cho phi vụ được tham gia lần đầu tiên. Anh đã dọn ra khỏi phòng trọ cũ, không trọ cùng phòng với Tùng và ông anh Thành Nhân nữa. Hiện anh trọ một mình một phòng, giá cả không đến nỗi nào, anh đủ sức chi trả. Anh làm vậy là để tiện cho sinh hoạt, cũng như thuận lợi cho việc luyện công, không cần lo sợ bị phát hiện.
Trời chuyển dần về đêm rồi sang khuya. Đúng vào giờ định trước, Việt chạy xe máy đến điểm hẹn. Khi anh vừa đến thì chỗ đó đã có chừng mười mấy người. Huy liếc nhìn Việt và bảo:
- Lần sau chú mày nên đi sớm hơn.
- Dạ, em xin lỗi, sẽ không có lần hai nữa đâu ạ.
- Tốt, chú mày bước vào tập trung đi.
Dứt lời, Huy bước lên trước đám đông ra hiệu im lặng, tiếp theo hắn nói:
- Các cậu đã làm nghề này đã mấy năm, tối nay tôi gọi các cậu tới chắc tất cả đều đã hiểu, tôi không cần nói nhiều nữa. Tối nay tôi cần bảy người đi cùng, ngoại trừ Việt ra thì còn sáu người nữa. Tôi sẽ đọc tên.
Sáu người đã được chọn rồi. Những ai không đi được đều hướng mắt về Việt với vẻ căm ghét, hiển nhiên thôi, chả mấy ai vui vẻ khi thấy một thằng mới vào chiếm chỗ vốn nên dánh cho nhân viên lâu năm. Việt hiểu ánh mắt đó nhưng chưa biết ứng phó ra sao. Huy lên tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt:
- Sắp tới giờ rồi, bảy người được chọn đâu lại đây, còn lại thì có thể ra về.
Nhiều kẻ trước khi về cón liếc Việt với ánh mắt hậm hực. Huy vỗ vai Việt, nói tiếp:
- Tới lúc mày bộc lộ thực lực bản thân rồi, hãy chứng tỏ mày hữu dụng đi. Không có lúc nào thích hợp hơn tối nay đâu, mày cũng thấy rồi đấy, không ai tin và xem trọng mày cả.
Lời này quả thực rất đúng, Việt gật đầu:
- Vâng! Anh cứ yên tâm.
- Tốt, tất cả lên đường đi.
Huy, Việt và sáu gã du côn nữa leo lên xe máy chạy đi. Đáng ngạc nhiên là Huy không chạy đến cảng mà chạy đến một địa chỉ khác. Huy bắt gặp vẻ mặt khó hiểu của anh thì nói:
- Cảng chỉ là kế dương đông kích tây mà thôi, hàng thì đã được đưa đến giấu một nơi kín đáo. Thực ra thông tin hàng hôm nay cập cảng cũng chỉ là đánh lạc hướng bọn cớm thôi chứ hàng đã tới từ nhiều ngày trước rồi.
Việt nghe thế thì giật mình nghĩ bụng: "Cái gì, mưa kế độc thật, thế mà gã Chung ruồi chả nói gì với mình. Do gã không biết hay gã cố tình che dấu." Việt hỏi Huy:
- Thế sao chúng ta không lấy từ sớm mà hôm nay mới lấy?
- Mày ngu thế, bình thường bọn cớm lúc nào cũng theo dõi chúng ta, lấy có mà chết à. Hôm nay tung tin hàng cập bến thì chúng sẽ tập trung ở đấy, chúng ta sẽ thoải mái mà lấy hàng.
- Ra thế.
Việt không khỏi khâm phục đám người chuyển hàng. Tuy đây chỉ là kế cơ bản trong xã hội đen nhưng một gã tay mơ mới vào nghề như anh đúng là chẳng thể nào nghĩ ra được. Anh định hỏi thêm thì Huy dừng xe trước một căn nhà cấp bốn, xung quanh vắng tanh, tối om om, chỉ có vài bóng lảng vảng trên đường hay ngồi ở quán nước trên lề. Liếc sơ qua thì chẳng có gì, nhưng Việt quan sát kỹ hơn thì phát hiện thỉnh thoảng họ nhìn xung quanh rồi nhìn vào nhà. Anh biết mấy gã đo làm cảnh giới. Huy quay lại bảo anh:
- Đến nơi rồi, mày đừng lắm mồm nữa, khi gặp người giao hàng, đừng làm gì ngu ngốc đấy.
- Ha ha ha, em biết rồi mà.
Tám người nhóm Việt tắt mày, liếc xung quanh một chốc rồi tiến vào trong nhà. Sau nhóm anh không lâu là bọn tên Thiên. Hắn ta đã biết được tin anh tham gia tổ chức của Thành Hưng. Khi đối mắt với anh, hắn ta cười khẩy, rõ ràng không xem anh vào đâu. Anh nhìn gã Thiên đầy hậm hực: "Mày cứ đợi đấy, sau vụ tối nay, tao sẽ không còn như xưa đâu." Sau bọn tên Thiên là nhóm Hắc Báo, vẻ ngoài bọn chúng như không có gì nhưng ai cũng biết đám này đều là quân tinh nhuệ của Hắc Báo.
"Không rõ bọn chúng có mang súng hay không, nếu có thì khó nhằn đây." Việt liếc mắt vào hông sơ qua từng thằng để xác định thằng nào mang súng.
Tất cả đợi thêm năm phút nữa mà vẫn không thấy người giao hàng xuất hiện. Có vài kẻ bắt đầu sốt ruột, miệng lẩm bẩm chửi thề. Vài phút nữa trôi qua, khi mấy kẻ đó sắp sửa nổi cáu thì tiếng bước chân bên ngoài phòng vang lên và cửa được mở ra rồi ba người đàn ông xuất hiện. Người đàn ông đứng giữa mở lời:
- Các vị đều đã đến đông đủ cả rồi phải không? Chúng ta bắt đầu giao dịch.
Thiên giành nói:
- Được, vậy mong phía các ngài cho chúng tôi xem hàng đợt này.
Người kia đáp:
- Ồ, xin các vị chứng tỏ khả năng thực hư ra sao đã, chúng tôi mới giao hàng chứ.
- Đươc thôi.
Ba tổ chức xã hội đen đặt vali lên bàn, mở nắp ra để lộ những cọc tiền dày cộp bên trong.
Phía giao hàng trao đổi ánh mắt với nhau, gật gù mấy cái, sau đó nói:
- Tốt rồi, còn đây là số hàng của chúng tôi.
Bốn người nữa từ ngoài cửa bước vào, trên tay mỗi người cầm một túi balo khá lớn. Lúc họ kéo dây khoá kéo, ẩn dưới các bộ quần áo là những bao thuốc bột trắng. Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Việ thì đều là kẻ trong nghề, dễ dàng nhận ra được hàng thật hàng giả. Lúc này Huy mới lên tiếng:
- Thế bây giờ chúng tôi đã có thể nhận hàng rồi đúng không? Chắc các vị sẽ không từ bỏ khách hàng truyền thống này nhỉ?
Thiên nhếch mép cười khẩy:
- Tiềm lực kinh tế bọn mày không hơn được ai mà đòi giành mối ư? Hàng phải thuộc về phía có kinh tế mạnh như chúng tao mới đúng. Biết tốt thì mau biến đi.
Câu nói khích của Thiên vẫn chưa đủ khiến Huy mất điềm tĩnh. Đến lượt Phạm Huỳnh bên Hắc Báo khinh bỉ:
- Hừ, mày đang mơ à, kinh tế dù có mạnh mà địa bàn của mình không có khả năng giữ được, bị người ta cướp ngay trước mũi thì nói gì đến đàm phán làm ăn, kẻ biến đi phải là chúng mày mới đúng.
Thiên lập tức ăn miếng trả miếng:
- Thế bọn mày nghĩ ngon hơn tao à? Chỉ với một kẻ vô danh tiểu tốt đã đủ khiến bang bọn mày nháo nhào lên tìm kiếm. Như vậy mà có đủ khả năng hả? Đúng là ngu, quá ngu.
- Mày...
Ba người mang hàng vẫn đứng ngoài cuộc, giữ im lặng xem trò vui. Đột nhiên Việt cười lên ba tiếng làm mọi ánh mắt đổ dồn về anh. Anh nói với Huy:
- Anh Huy, anh thấy chuyện này có nực cười không? Một thì chẳng đủ sức giữ địa bàn, một thì bị loạn bởi một thằng tôm tép. Cả hai đều là những kẻ vô dụng thế mà đòi mua hàng.
Huy nghe vậy thì cười lớn:
- Ha ha ha ha, phải phả, đúng là quá nực cười, một lũ vô dụng giành nhau.
Đám người kia vốn đã tức tối Việt, câu này của Huy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa, đã thế Việt còn chêm thêm một câu. Anh quay sang nói với những người mang hàng đến:
- Các vị đã nhìn thấy tất cả rồi, hẳn đã quyết định bên nào là đối tác rồi. Chúng tôi tuy không có kinh tế siêu mạnh nhưng cũng thuộc hàng đầu thành phố. Hơn nữa, lại liên tục mở rộng địa bàn, dư sức ăn đứt đám vô dụng kia. Các vị giao hàng cho chúng tôi, đảm bảo vô cùng yên tâm.
Thiên và Huỳnh đồng thanh quát:
- Thằng ranh con khốn kiếp.
Việt nhún vai:
- Cón không đúng à? Vô dụng thì làm được gì chứ.
- Mày...
Bọn chúng giận dữ nghiến răng nghiến lợi, nắm tay siết chặt như muốn bật máu, ánh mắt nhìn Việt đằng đằng sát khí. Ngay lúc quả bom mâu thuẫn sắp sửa bùng nổ thì bên ngoài đường vang lên tiếng súng như sấm nổ làm ai nấy hoảng hồn. Một người kêu thảng thốt:
- Chuyện quái gì vậy? Sao lại nổ súng! Mau ra xem thế nào?
Nhiều người chạy ra cửa sổ nấp sát vào tường nhìn qua khe cửa.
Bên ngoài đường, mấy kẻ cảnh giới đều đã bị cảnh sát trấn áp hết cả. Thiên gầm gừ:
- Chết tiệt! Là bọn cớm, sao chúng đánh hơi được chỗ này chứ?
Một tên phe Hắc Báo lẩm bẩm:
- Đại ca, chúng ta mau chuồn thôi, không thì tiêu đấy.
Huỳnh đáp:
- Ừ, đi thôi. Khốn kiếp! Nhất định có tên nội gián mật báo cho bọn cớm biết.
Bọn chúng khom người xuống, lủi theo cửa ra vào, chạy đi nấp sau mấy chậu cây. Nơi được chọn làm địa điểm giao hàng thường trồng khá nhiều cây để phòng trường hợp bị lộ. Dĩ nhiên nó cũng là con dao hai lưỡi bởi cảnh sát cũng có thể lợi dụng để rình bắt.
Phe Việt, sau khi biết bị lộ, Việt và Huy liếc nhau rồi đồng thời lôi mũ trùm ra che mặt. Mũ của Huy che nửa đầu trên còn Việt thì chỉ chừa mỗi hai con mắt và lỗ mũi. Việt biết một khi đã gia nhập thế lực ngầm thì trước sau gì cũng gặp chuyện này. Chính vì thế, anh đã dành dụm tiền mua một bộ quần áo bằng da bó sát người. Nó có màu xanh đen, không chỉ tạo điều kiện vận động thuận lợi mà thêm dễ dàng lẩn trốn trong bóng tối. Anh mua thêm đôi găng da để tránh để lại dấu vân tay khi làm việc.
Hai người trùm mũ xong thì lẩn vào đám cây, nào ngờ hai người chọn đúng ngay chỗ ẩn thân của một ông cảnh sát. Ông ta vung tay giơ súng về phía Huy, mở miệng định tri hô cho đồng nghiệp khác. Tức thì Việt phản ứng, ra đòn Hổ Quyền nhanh như chớp, một trảo chộp lấy cổ tay đối phương, rồi chuyển thân sang bên, tay kia chặt vào gáy khiến ông ta ngất xỉu. Việt ra hiệu cho Huy đi lên trước vài bước thì "đoàng", một phát súng trúng ngay bắp chân hắn ta. Hắn ta hôm nay mặc áo sáng màu nên bị cảnh sát phát hiện nên bị trúng phát đạn ở ngoài xa.
- Chết tiệt!
Việt đoạt khẩu súng từ ông cảnh sát ngất xỉu, bắn trả một phát trúng vào cổ chân, tạm thời trì hoãn đôi ba phút. Anh vác Huy lên vai kéo đi. Kể ra Huy cũng kiên cường, cắn răng chịu đau lê từng bước khó nhọc. Chỉ tiếc kiếp nạn chưa hết với hắn ta, vừa đi được quãng ngắn, một tiếng bộp nhỏ vang lên và trên lưng Huy. Phát đạn trúng ngay chỗ yếu hại, máu đỏ tuôn ra ồng ộc. Việt nghe bên trái cách mình chừng ba mét có tiếng rì rầm:
- Đại ca, thằng Huy xong đời rồi.
Sau đó là tràng cười the thé:
- Làm tốt lắm, chúng ta đi thôi.
Rồi tiếng loạt xoạt xa dần, chúng đang cố sức chạy trốn. Việt nhận ra giọng nói này, anh nghiến răng chửi rủa:
- Khốn kiếp, gã Phạm Huỳnh đục nước béo cò. Anh Huy, cố lên, chúng ta phải đi mau.
- Khục khục, phải... đi... đi mau...
Bên kia cảnh sát réo liên hồi:
- Đứng lại, không được chạy, nếu tiếp tục chạy, tôi bắn đấy.
Cảnh sát đang tới gần hơn. Việt xốc Huy lên vai nhưng rồi lại để tuột xuống, xốc lên rồi tuột xuống. Lúc này tự Huy không thể điều khiển cơ thể của chính mình được nữa, hai chân đã mềm nhũn. Cuối cùng hắn ta ngã ngửa ra đất, người đầy máu, hơi thở ngắt quãng và yếu ớt, dường như hắn gượng không nổi nữa. Hắn thều thào một cách khó nhọc:
- Mày chạy mau... anh không xong rồi... đừng để... tổ chức bị... tổn hại nhiều.
Lần đầu tiên Việt cảm nhận hai chữ tình nghĩa trong thế giới ngầm. Anh lắc đầu liên tục:
- Không được, anh phải sống, chúng ta chạy mau.
Huy ngăn cản tay Việt lại, miệng thở khò khè:
- Không... mày... chạy... m...
Chưa kịp nói hết câu thì đã ngửa đầu ra tắt thở, hai mắt hắn ta mở trừng trừng giống như hắn chết không nhắm mắt vậy. Việt rít qua kẽ răng:
- Khốn kiếp, tao không bỏ qua chuyện này đâu.
Việt vận kình thi triển khinh công tức tốc đuổi theo bọn Phạm Huỳnh. Cảnh sát la ó liên tục nhưng không làm gì được vì Việt mặc áo màu tối ẩn kín đáo trong đêm, lại chạy quá nhanh, thời gian cho họ nhắm bắn cũng không đủ.
Việt nhanh chóng đuổi kịp đàm Hắc Báo, chúng đang cắm đầu chạy. Anh rút súng bên hông ra tỉa lên bốn phát, phát nào cũng đều trúng bắp chân một thằng. Súng của cảnh sát anh đã tháo hết đạn cất đi và vất khẩu lại đó. Phạm Huỳnh bắt gặp cảnh Việt bắn gục bốn thằng đàn em thì kinh hãi nên guồng chân tăng tốc chạy. Việt nhếch mép cười đểu:
- Đừng mong chạy thoát!
Anh mặc kệ bốn thằng trúng đạn đang năm rên rỉ đau đớn, tung người đuổi sát sau lưng gã. Kế tiếp anh tung song chưởng. Kình lực mạnh kinh hồn. Huỳnh tuy biết võ nhưng phản ứng không kịp, lưng gã hứng trọn. Gã ngã úp mặt xuống đất, cơn đau thấu tận tim, mặt gã tái hẳn đi. Tiếng cảnh sát loáng thoáng ở đằng xa, Việt nói:
- Cố gắng thoáng khỏi cớm nhé ông bạn, ha ha ha.
Anh nhún người chạy đi, bóng dáng mất dần trong đêm tối. Anh quay tìm đường trở về tổng đàn. Khi về tới nơi thì anh thấy có hai ba kẻ đã về trước anh, lúc này anh đã tháo mũ trùm và găng tay ra; sau đó không lâu thì ba thằng nữa chạy về. Hiện giờ tất cả đang hỗn loạn nên không ai quan tâm đến việc Huy chưa chạy về. Bọn chúng nhìn nhau rồi từ từ đi vào trong nhà. Khi vừa vào trong đại sảnh thì tiếng loa vang lên:
- Tất cả đi lên tầng hai.
Đây là giọng của Thành Hưng, tiếng rất to mang sắc thái ra lệnh xen lẫn sự tức giận trong giọng nói, hiển nhiên ông ta đã biết sự cố xảy ra tối nay. Vì vậy, cả đám đi lên mà mặt mày đều đã tái xanh vì sợ hãi, Việt cũng không phải ngoại lệ.
Trong phòng họp tầng hai, Thành Hưng và Thanh Sơn đang ngồi đợi ở ghế chủ tọa. Sắc mặt hai người vô cùng đáng sợ, xem ra tối nay phải có kẻ lãnh hậu quả nặng nề. Thanh Sơn liếc qua đám tàn quân rồi mở miệng hỏi:
- Thằng Huy đâu? Sao không thấy hắn?
Bấy giờ bọn chúng mới sực tỉnh nhận ra điều kỳ lạ rồi ồ lên ngạc nhiên, sau đó quay đầu bàn tán. Sau hồi lâu không thấy kẻ nào trả lời, Sơn tức giận đập bàn đánh rầm và quát:
- Ch* chết, không nghe tao hỏi sao, thằng Huy đâu?
Lúc ny Việt mới sợ hãi mà lên tiếng:
- Dạ thưa anh, anh ấy đã bị... đã bị sát hại rồi ạ.
- Cái gì?
Tất cả mọi người cùng há hốc miệng, trợn mắt nhìn Việt, vẻ mặt không thể tin những lời mình vừa nghe. Sơn nhìn anh chằm chằm, nghiến răng kèn kẹt:
- Chuyện gì xảy ra?
Việt trả lời ấp úng:
- Sau khi cớm ậấ tới, anh Huy cùng em chạy ra sân sau bỏ trốn... Ngay lúc sắp sửa thoát được thì... bọn Hắc Báo nấp gần đấy đã... đã dùng súng bắn vào anh Huy. Vết thương quá nặng... anh ấy không thể quá khỏi.
Sơn cười khẩy:
- Chứ không phải là do chính mày ra tay hả?
- Ơ! Dạ... dạ không.
Việt vội vàng lắc đầu. Đột nhiên có gió thổi tới, Thành Hưng đã chạy đến sát Việt, vung tay ra siết lấy cổ Việt rồi nhấc bổng Việt lên. Ông ta rít qua kẽ răng:
- Nói mau, có thật do mày làm không?
Tay Hưng như gọng kìm xiết chặt cổ Việt làm anh hít thở nặng nhọc. Anh gắng gượng trả lời:
- Không... em không... Anh Huy bị... cớm bắn trúng chân... trước không đi.. nhanh được...nên mới bị bọn... ặc ặc... Hắc Báo bắn... lén... hại chết.
Thành Hưng tiếp tục truy hỏi:
- Rốt cuộc mày là gián điệp của bọn cớm hay của băng đảng nào? Nói!
Việt càng hoảng hồn:
- Đều... không phải, sao... em có thể... là gián... điệp của chúng... chứ.
Hưng siết chặt tay thêm:
- Hừ, còn già mồm, nếu không phải gián điệp thì tại sao lần đầu tiên tham gia phi vụ lớn đã làm một người quan trọng mất mạng.
- Ặc ặc... anh Hưng... xin... anh tha... cho em... Em... thật... sự... ặc... không biết...
Những người tham gia phi vụ cùng Việt lộ vẻ căm thù Việt vì chúng đã bất mãn với anh lâu nay. Hưng vẫn siết chặt cổ anh. Sắc mặt của anh dần dần chuyển sang tím tái, hơi thở đứt quãng, không khéo sắp sửa mất mạng, nhưng anh vẫn thể hiện là mình bị oan.
Hưng nhìn chằm chằm vào mặt Việt một hồi rất lâu, sau đó liếc sang Thanh Sơn, thấy hắn gật nhẹ đầu thì vận kình vào tay vung thật mạnh, ném Việt văng ra xa. Người Việt rớt xuống cái bàn gần đó, lưng đập lên mặt bàn đánh rầm làm nó gãy đôi. Việt cảm giác xương cốt đau đớn vô cùng, tưởng chừng toàn thân đã nát nhừ. Anh chỉ còn biết nằm lăn lộn rên hừ hừ.
Lúc này Hưng đưa mắt nhìn từng người trong phòng rồi quát hỏi:
- Khốn kiếp, là thằng nào? Khôn hồn thì mau nhận, tao tha tội chết. Nếu còn ngoan cố không nhận sẽ chết rất thê thảm chứ không đau đớn bì thường như thằng Việt đâu.
Sau hơn mười lăm phút, dù đã có sự trừng phạt của ông ta lên Việt nhưng vẫn không ai đứng ra nhận tội. Bỗng nhiên Hưng rút súng, chĩa tới đám đông trước mặt và đe dọa:
- Nếu không có thằng nào nhận tội thì cây súng này sẽ nói chuyện với đám chúng mày đấy.
Thấy súng, tên nào tên nấy đều sợ hãi, sống lưng lạnh toát, mặt xanh như tàu lá, giọng run rẩy, kêu không phải bản thân mình làm; ngay cả Việt cũng không ngoại lệ, sợ đến co rúm người lại.
Hai phút nặng nề nữa trôi qua, rốt cuộc Hưng thu súng lại, quan sát vẻ mặt chúng, xem ra đúng là những người trong này không ai là gián điệp. Hưng và Sơn có hơi thất vọng. Bỗng Hưng thét:
- Cút! Cút hết ra ngoài. Mau đi điều tra thằng gián điệp cho tao, nếu tìm không ra thì liệu hồn với tao.
Đám người lục tục kéo ra ngoài, riêng Việt cố nán lại sau. Anh nói:
- Anh Hưng, tuy em không biết tên gián điệp là ai nhưng xin anh cho em cơ hội lập công chuộc tội. Trong lúc hỗn loạn ở chỗ giao hàng, trước khi đem hàng đi giấu, em đã nghe lỏm được địa chỉ chỗ đó. Chúng ta có thể đến đấy lấy hàng.
Hưng quay lại, hai mắt long sòng sọc, vung tay và hét:
- Cút đi ngay cho tao.
- Dạ dạ.
Việt thấy Hưng đã giận đến mức mất lý trí nên vâng lệnh tránh đi. Nhưng anh vừa tới cửa thì Sơn lên tiếng:
- Đứng lại đó.
- Dạ anh có lệnh gì ạ?
Sơn đi tới gần Việt, sau đó đập mạnh lên vai Việt và đe dọa:
- Nếu tao tìm thấy chứng cứ mày là gián điệp thì mày sẽ xong đời rồi đấy ranh con.
- Dạ em đã nói em không phải gián điệp rồi mà.
- Đừng bao biện, mau cút đi.
Việt chẳng dám ở đây lâu thêm nữa, vội vội vàng vàng chạy về phòng trọ. Về đến phòng thì đã quá khuya nên dù đang vô cùng giận dữ nhưng anh không dám đập bàn đập ghế mà chỉ nghiến răng chửi rủa:
- Khốn kiếp, rốt cuộc là thằng chó nào đã báo cảnh sát, nhất định phải tìm cho ra hắn rồi cho hắn biết thế nào là địa ngục trần gian.
Chửi rủa một hồi lửa giận đã giảm, anh đứng lên đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm một mình:
- Phi vụ đầu tiên đã thất bại làm mình bị nghi oan, bây giờ phải mua được hàng, nếu không thì có một chỗ đứng trong bang còn khó, thậm chí chẳng thể tồn tại ở đây chứ đừng nói chuyện trả thù. May là mình đã nghe lỏm được vị trí dấu hàng của chúng.
Anh lôi điện thoại ra, gọi đến Chung ruồi. Đầu dây bên kia vang lên giọng bực bội của hắn:
- Thằng chó, khuya khoắt thế này mày gọi ta làm gì, mày có bị điên không?
Việt vào vấn đề chính ngay:
- Tao hỏi mày một điều thôi, mày có biết nhà Ong Vàng ở đâu không?
Chung im lặng giây lát rồi đáp:
- Biết, nhưng mày hỏi làm gì? Vụ mua bán bị lộ, cớm đến tận nơi, sao mày không trốn đi.
- Tao thoát rồi, mày đưa tao đía chỉ nhà và một số thông tin đi.
- Nhà ở đường WAt, số 29, chủ nhà là kẻ buôn lậu hàng cấm đã giải nghệ, trước đây nuôi nhiều ong nên được gọi là Ong Vàng. Mà có việc gì thế?
- Việc riêng của tao. Cám ơn nhé.
- À này!
Chúng nói thêm một câu khiến Việt giật mình kinh hãi:
- Cẩn thận đấy, căn nhà đó nằm khá gần đồn công an, sơ sẩy một tí là mất mạng đấy.