Không phải do anh nhiều chuyện mà nội dung cuộc đối thoại đã thu hút anh. Cặp nam nữ này là hai người yêu nhau thì đúng rồi, nhưng những điều họ đang nói lại iên quan đến vấn đề liên quan đến các ngành kinh tế. Vấn đề mà có sức hấp dẫn rất lớn với anh. Anh thường xuyên tìm hiểu chúng. Hơn nữa cô gái đó tên là Thanh Huyền, trước đây cô ấy và anh đã gặp nhau hai lần.
Quốc Việt nghe Thanh Huyền nói:
- Hiện tại bất động sản đang đóng băng, đầu tư vào đấy là hành động tự sát!
Người đàn ông kia đáp lại:
- Anh biết chứ, chỉ là nếu đầu tư vào đấy thì cũng là cách giữ tiền hiệu quả nhất.
Huyền phản bác:
- So với việc tích trữ tiền mặt dưới dạng USD hoặc quy ra vàng thì để tiền vốn chết một chỗ vào còn khó thu hồi hơn nhiều lần.
- Anh hiểu mà, nhưng như thế không sợ rủi ro, ít ra mình vẫn còn mảnh đất để dự phòng.
...
Vấn đề cặp nam nữ này bàn luận càng lúc càng phức tạp, Việt nghe mười chỉ hiểu hai ba, có điều đang hứng nên tập trung lắng nghe. Hai người kia to nhỏ với nhau hồi lâu, Thanh Huyền dường như đã phát hiện ra Việt đang nghe lỏm họ nói chuyện. Thanh Huyền nhìn sang phía ghế đá mà Việt đang ngồi. Vì cô có trí nhớ khá tốt nên dễ dàng nhận ra anh. Cô nhíu mày, nói với vẻ khó chịu:
- Quốc Việt, việc nghe lén người khác đang nói chuyện là không tốt đâu.
Việt giật mình, tất nhiên mở miệng chối ngay:
- A, em đâu...
Anh không ngờ hai người mới chỉ gặp nhau vài ba lần mà cô có thể nhớ rõ anh đến như vậy. Bị phát hiện anh cũng chỉ biết gãi đầu gãi tai, ấp úng không biện hộ được, lâu sau anh mới nói ra được một câu:
- Em đâu nghe lén, chỉ vô tình quay đầu sang thôi.
Huyền đáp:
- Bạn gái em đang ngồi bên cạnh, em không nói chuyện với cô ấy mà lại làm như vậy chứ.
Thanh Huyền chỉ vào Hằng đang ngồi ở bên cạnh Quốc Việt làm cô ấy xấu hổ cúi đầu xuống, đỏ bừng cả mặt. Huyền hiểu lầm Quốc Việt và Hằng là một cặp cũng đúng thôi, bởi trong công viên bây giờ hầu như là các cặp tình nhân ngồi ôm nhau trên ghế đá. Việt nhìn sang Hằng rồi anh cười khổ, nói:
- Chị đã hiểu lầm rồi, cô ấy không phải là bạn gái của em, bọn em chỉ tình cờ gặp nhau ở đây mà thôi.
Quốc Việt thấy vẻ mặt của Thanh Huyền, thì anh đã hiểu. Anh vội nói luôn, tránh bà chị này nói làm tăng thêm hiểu lầm:
- Thật ra em không cố ý nghe hai người nói chuyện đâu, vì giọng của hai anh chị nói không nhỏ lắm, vậy nên em có thể nghe được.
Chả phải do hai người nói to mà bởi vì nội lực Quốc Việt đã có sự thăng tiến nên thính lực của anh cũng theo đó tăng lên.
Đăng Khoa nói:
- Cứ cho là em không cố ý đi, vậy em có hiểu anh chị đang nói gì không?
Việc Việt nghe lén làm anh ta bực mình nên anh ta định răn đe Việt. Chẳng qua, Việt cũng không vừa, đáp lại:
- Dạ em hiểu một vài phần. Mà vấn đề hai anh chị đang đề cập đến em rất có hứng thú nên mới nghe kỹ.
Đăng Khoa hừ một tiếng, chế giễu:
- Hừ, cậu mới chỉ là sinh viên năm nhất thì biết gì đến đầu tư cơ chứ?
Qua cách anh ta bàn luận với bà chị Thanh Huyền, Việt biết anh ta là một người kinh doanh rất giỏi. Anh ta có quyền chỉ trích anh vì tội xâm phạm riêng tư cá nhân. Nhưng không vì thế mà anh bị ảnh hưởng từ lời châm chọc của anh ta. Việt chỉ cười cười:
- Anh không nên nói thế, em tuy là sinh viên năm nhất nhưng cũng có hiểu biết về đầu tư kinh doanh đấy.
Đăng Khoa nghe thế thì bật cười lớn. Anh ta không tin Quốc Việt có thể làm được cái gì. Khoa bèn khiêu khích Việt:
- Ha ha ha, nếu chú em tự nhận mình có hiểu biết lĩnh vực này thì chú em hãy nói anh nghe một chút về vấn đề đầu tư xem thử sao.
“Hừ, khích tướng à? Ông anh hãy cứ đợi đấy, thằng em sẽ cho ông anh phải mở rộng tầm mắt.” Quốc Việt thầm nghĩ bụng. Anh bắt đầu nói:
- Theo em chỉ nghĩ thì cả hai anh chị nói đều có chỗ đúng và có chỗ không đúng. Đích thực nhà đất là nơi đầu tư có ít tính rủi ro, vì đúng là giá nhà đất dù có giảm cũng không bao giờ rơi vào tình trạng mất trắng hay không bao giờ thu hồi được trước thực trạng dân số đang tăng nhanh như hiện nay nhưng quá chú trọng tính an toàn trong đầu tư, như thế sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội khác...
Hằng mở to mắt nhìn Việt. Lại nghe anh nói tiếp:
- Còn chị đúng khi nói Đồng tiền nằm một chỗ là tiền chết. Trong kinh doanh, chỉ cần anh có 1 đồng vốn hơn đối phương là anh đã thắng lợi. Cho nên cách giữ tiền vốn dưới dạng tiền gửi có tỷ giá ổn định như đồng USD hay dưới dạng vàng gửi có tính linh họat cao hơn rất nhiều. Anh có thể huy động được lượng tiền mặt lớn ngay khi cơ hội đến tay. Tuy nhiên đồng tiền càng linh họat thì rủi ro càng lớn. Anh có thể trúng quả to nhưng cũng có thể tay trắng chỉ sau một giao dịch. Về vấn đề đầu tư kinh doanh này không thể nói rõ ai đúng ai sai, cách nghĩ và sử dụng đồng vốn của mỗi người là khác nhau, thậm chí cùng một người nhưng trong mỗi thời điểm cũng có cách lựa chọn khác nhau hoàn toàn. Và...
Anh tiếp tục nói thêm nhiều điều nữa, không những nói chi tiết mà còn đưa ra những quan điểm, suy nghĩ của mình về các vấn đề liên quan đầu tư kinh doanh khá tốt. Nói xong, anh ngẩng cao đầu tỏ vẻ rất tự tin. Anh hỏi:
- Thế nào ông anh, thằng em này cũng không tệ chứ hả.
Cả Đăng Khoa và Thanh Huyền đều vô cùng kinh ngạc. Cuộc hùng biện của anh dẫn hai người từ ngạc nhiên này đến chấn động khác. Thậm chí Hằng cũng không thể giữ bình tĩnh nữa. Cô mở to hai mắt nhìn anh ngây ngốc. Ba người không thể ngờ một sinh viên năm nhất như Việt mà lại có thể biện luận được nhiều điều như thế. Rốt cuộc Đăng Khoa phải thừa nhận Việt giỏi:
- Chú em làm anh rất bất ngờ đấy. Tốt! Tối nay anh tạm tha cho em, nhưng mà chú em nên nhớ đừng tái phạm lần nữa.
Quốc Việt không biết nói gì ngoài câu xin lỗi, đúng là anh đã sai, phải chịu trách mắng là tất nhiên, chỉ có thể chấp nhận. Hằng ngồi im lặng, không hiểu lòng cô đang nghĩ gì Chỉ thấy cô liếc nhìn anh rồi lại nhìn ra xa, một ý nghĩ kỳ lạ bất chợt hiện lên trong đầu. Đúng lúc này Quốc Việt đột ngột đứng dậy nói:
- Giờ em có việc phải đi rồi, em xin đi trước, em rất xin lỗi vì đã không phải.
Khoa và Huyền gật đầu. Quốc Việt quay sang Hằng tiếp tục nói:
- Giờ mình phải đi rồi, Hằng ở đây chơi vui vẻ nhé.
Hằng buột miệng đáp:
- A, mình cũng đi luôn, chúng ta đi chung một đoạn cho vui.
Có người đẹp đi chung thì còn gì bằng, Việt đồng ý. Hằng cầm túi xách đứng dậy cùng anh ra khỏi công viên. Thật ra Việt đứng dậy là vì hai lý do, anh sợ ngồi đây thêm lâu nữa thì hai anh chị kia sẽ hỏi các vấn đề cao siêu hơn mà anh không biết thì chả biết để mặt mũi vào đâu. Còn lý do thứ hai quan trọng hơn, anh vừa có linh cảm kỳ lạ nên anh đứng dậy đi quan sát xung quanh. Đáng tiếc, cảm giác đấy biến mất ngay sau khi anh vừa rời đi. Anh khó hiểu: “Kỳ quái, sao nó biến mất rồi, thế là thế nào nhỉ? Có lẽ do mình đa nghi quá thôi”. Anh lúc lắc đầu, tự nhủ.
Nhưng linh cảm của anh đã đúng, quả thật, khi anh và Hằng vừa rời đi không lâu, một bóng người xuất hiện phía sau một cây cau cảnh ở gần ghế đá mà hai người đã ngồi trước đó. Tên đấy bấm điện thoại, nói:
- Anh Thiên, là em Trương đây, thằng Việt đã đi rồi, lần này chắc chắn hắn sẽ đi theo con đường đó.
Dứt lời, tên Trường cúp máy, ngồi lên xe máy rú ga chạy đi.
Hai người Quốc Việt đi được một đoạn thì Hằng hỏi:
- Bạn có việc phải đi à?
Quốc Việt lắc đầu cười cười:
- Có việc gì đâu, chỉ vì mình thấy ngồi đó hơi ngại nên mới lấy lý do như vậy thôi.
Rồi anh nói tiếp:
- Hằng cũng phải đi việc đúng không? Để mình chở bạn đi một đoạn nhé.
Hằng lắc đầu:
- Mình không có, vì mình thấy bạn đứng dậy nên cũng muốn đi theo.
Nói tới đây thì dừng lại, Hằng xấu hổ đỏ bừng mặt. Lời vừa rồi của cô có thể hiểu theo hiểu một nghĩa khác.
- Thật vậy à?
Quốc Việt vốn hơi đen tối đương nhiên sẽ liên tưởng lung tung. Anh bối rối vì suy diễn lệch lạc, rồi lại hí hửng bước đi, đúng là ăn phải quả dưa bở rất to. Nhìn theo bóng dáng của hai người, Thanh Huyền khẽ cười:
- Hai cô cậu này thật kỳ lạ, rõ ràng là người yêu, thế mà lại làm như lạ lắm không bằng.
Đăng Khoa lại quan sát Quốc Việt theo một chiều hướng khác, anh ta vuốt cằm nói:
- Anh nghĩ cậu nhóc này không hề đơn giản chút nào, hừm, rất có thể cậu ta đang có chủ ý với ...
- Thôi anh đừng nói nữa.
Thanh Huyền lập tức cắt ngang lời của Đăng Khoa, cô đưa tay ra véo hông anh ta một cái rõ đau rồi nói:
- Chỉ những người suốt ngày suy nghĩ bậy bạ như anh mới làm vậy. Cậu ta không phải người như anh nghĩ đâu.
Đăng Khoa vẻ mặt đau khổ, lấy tay xoa xoa chỗ bị đau, nói:
- Em đừng vội khẳng định, anh cá với em là không bao lâu sau thằng nhóc đó sẽ...
Đăng Khoa nói lấp lửng, cười hề hề, nháy nháy mắt với Thanh Huyền. Cô tất nhiên hiểu ý là gì, cô đỏ mặt, ngón tay lại nhắm đúng vào vị trí cũ xoáy một vòng khiến Đăng Khoa kêu rên oai oái. Thanh Huyền hứ một tiếng ra vẻ tức giận. Đăng Khoa vội ôm lấy cô dỗ dành. Anh ta lảng sang chuyện khác, một chuyện rất quan trọng:
- A, sao em lại giận anh vì chuyện của người khác thế. Hà hà, phải rồi, em đã bàn với mẹ em chuyện đó chưa?
Huyền bĩu môi đáp:
- Chiều nay em gọi về rồi nhưng không ai nghe máy, thôi để giờ em gọi luôn đây, không biết ở nhà có việc gì mà cả bà cũng vắng. Hứ, mà anh chưa xong với em đâu, cứ đợi đấy.
Thanh Huyền nghe vậy thì không đùa giỡn với Đăng Khoa nữa, cô lấy điện thoại ra bấm số gọi về nhà. Sau một hồi chờ máy, mẹ cô mới đi tới để nghe. Thanh Huyền bắt chuyện trước:
- Alo, dạ con Thanh Huyền đây mẹ.
Giọng mẹ của cô vang lên ở đầu bên kia:
- À Thanh Huyền đấy hả con? Dạo này khoẻ không con?
Huyền hỏi những câu mà người ta vẫn thường hỏi khi gọi điện thoại về gia đình:
- Dạ con vẫn khoẻ mẹ, cả nhà có gì không mẹ?
- Cả nhà vẫn bình thường thôi con.
- Nhà ăn cơm chưa ạ?
...
Huyền hỏi đến đứa em trai:
- Thế thằng Nam nó vẫn chơi chưa về hả mẹ?
Thanh Huyền quá hiểu thằng em trai này, cứ mỗi chiều đi học về là dông tuốt không chịu làm việc với gia đình gì cả. Bà nội và ba mẹ đã nhắc nhở nhiều lần, thậm chí mắng mỏ nhưng vẫn không sửa đổi tính nết. Mẹ cô trả lời rất vui vẻ:
- Nam hả? Nó lên phòng rồi, hôm nào chả như thế, cứ học về là tót đi chơi đến tối mịt mới về nhà. Nhưng mà buổi chiều hôm nay không hiểu sao thằng bé lại về sớm, có lẽ nó cũng đã biết lỗi rồi.
Thanh Huyền kinh ngạc hỏi:
- Thật sao ạ? Nhưng con không tin nó đã thay đổi đâu.
- Mẹ thì ngược lại với con. Nhưng mà con muốn gặp nó à?
- Dạ không có gì, con chỉ hỏi thăm thôi, con gọi về là có chuyện muốn nói với mẹ.
- À, ừ, con nói đi.
Thanh Huyền bàn chuyện với mẹ cô khá lâu làm Khoa ngồi bên cạnh sốt ruột. Khi cúp máy, cô chợt nhớ lại câu nói của mẹ vừa nãy thì nở nụ cười. “Đúng thế, cứ làm theo lời mẹ dặn đi, có khi như thế lại hay hơn.”
Đăng Khoa thấy cô cười trộm thì hỏi:
- Em cười cái gì thế? Em kể cho anh nghe với.
Thanh Huyền lắc đầu:
- Không có gì, em vui vì cuối cùng thì cũng đã giải quyết xong vấn đề khó khăn kia rồi, thật không ngờ cậu nhóc đó có thể nói ra được nhận định như thế. Hứ, này này, bỏ cái tay của anh ra khỏi chỗ đó mau.
Quốc Việt mà không hề biết chỉ vì một câu nói lúc chiều của mình mà được người ta chú ý đến. Lúc này Quốc Việt và Hằng vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên cảm giác bất an lúc trong công viên quay trở lại, thậm chí còn mạnh hơn. Một mặt anh vẫn tiếp tục trò chuyện với Hằng. Mặt khác, tư tưởng của anh thì luôn trong trạng thái cảnh giác tột độ. Hai mắt anh không ngừng quan sát xung quanh.
Hai người đi thêm một quãng đường ngắn nữa thì thấy một đám người đang tụ tập ở phía trước. Lại gần, Quốc Việt mới nhìn rõ, đám đông có khoảng chừng tám đến mười người, nam nữ đủ cả, ai cũng đều là thanh niên. Nam thì mặt mũi bặm trợn, đầu tóc dựng đứng lên. Hai cô gái thân hình nóng bỏng, ăn mặc lại thiếu vải. Ai cũng nhìn anh và Hằng chằm chằm. Những người đó nhìn có vẻ cũng không tốt lành gì.
Nhưng người Việt chú ý hơn cả là người đàn ông tóc nhuộm hai line. Hắn ta đứng bên cạnh một trong hai cô gái kia. Vẻ ngoài của hắn ta khác hoàn toàn với những kẻ đứng xung quanh, không có chút gì gọi là xấu xa cả ngoại trừ mái tóc nhuộm màu của hắn ta.
Qua biểu hiện của chúng, Quốc Việt có thể nhận định mục tiêu của chúng là hai người, và gã nhuộm tóc là đại ca của cả đám người này.
Việt bề ngoài chú ý đến đám người kia, suy nghĩ trong đầu lại vận chuyển với vận tốc ánh sáng. Anh đang tìm hiểu vì sao những người này lại đến tìm mình. Sở dĩ anh bỏ qua các nguyên nhân khác là bởi: quần áo trên người chúng hình như là loại đắt tiền, mà cũng chúng không phải say rượu, nên không phải đến để trấn lột. Nếu đến vì Hằng là một cô gái xinh đẹp thì lại càng khó xảy ra. Anh biết cô trước giờ đều đi về một mình đường này mà không hề gặp rắc rối gì. Hơn nữa bọn chúng có vẻ quen thuộc đường này, chứng tỏ đã nhiều lần đi qua đây. Ngoài ra anh cùng Hằng đi chung với nhau mới một tuần nay. Mấy tối hôm trước vẫn không có gì kỳ lạ, tối hôm nay mới xuất hiện thì tìm người nào không cần nói cũng đã biết.
“Vì sao bọn chúng lại đến tìm mình nhỉ? Từ trước tới nay mình có liên quan đến bất kỳ băng nhóm xã hội đen nào đâu. Hừ, có lẽ mình đã bị một tên khốn kiếp nào đó thọc sau lưng một cái rồi.” Trong đầu Quốc Việt dần dần hiên lên một khuôn mặt đẹp trai, tự nhủ: “Hừm, cũng chỉ thằng đó là khả năng lớn nhất.”
Quốc Việt liếc mắt nhìn bốn phía. Anh thấy có ba bóng người mờ mờ đứng ngay tại góc của ngã ba cách đây không xa lắm. Chúng ở sau bức tường một ngôi nhà. Ngay khi anh nhìn, ba người đó lập tức thụt đầu vào.
“Quả nhiên là bọn chúng lập mưu hại mình, mấy thằng này dùng kế mượn dao mổ bò khá lắm.” Quốc Việt giờ đã có thể khẳng định chắc chắn kẻ nào làm ra chuyện này. Việc tiếp theo là suy nghĩ cách đối phó với đám người kia. Anh quả thật không thích dính dáng với các tên xã hội đen này chút nào, tránh voi chẳng xấu mặt nào, tốt hơn hết là nên cách ra thật xa. Nhưng giờ anh đã rơi vào tình thế chẳng đặng đừng, hết đường lui rồi. Nếu hắn đến tìm anh, chi bằng chủ động ra tay trước. Đầu tiên anh tắt máy, sau đó anh nói nhỏ với Hằng:
- Bạn xuống xe đi.
Mặc dù Hằng không biết anh định làm gì nhưng cô vẫn theo lời anh. Kế tiếp, Việt hỏi trực tiếp gã đại ca:
- Anh có chuyện gì cần nói với tôi à?
Sắc mặt gã đại ca hơi thay đổi. Quốc Việt đã đoán đúng, bọn chúng đến gây sự. Gã đó không trả lời. Anh hỏi thêm một câu:
- Lạ thật, tôi chưa gặp anh trước đây. Sao? Anh có chuyện gì?
Việt bắt đầu thay đổi kiểu nói nhưng tên đại ca vẫn không đáp. Hắn không thèm chú ý đến anh mà quay sang ôm hôn, vuốt ve cô gái bên cạnh một cách sỗ sàng, tới mức Hằng xấu hổ đỏ bừng hai má, đầu cúi xuống không dám nhìn nữa.
“Che giấu không nhận mình là đại ca à.” Việt nghĩ bụng, được thế, anh nói:
- Nói thẳng luôn đi, anh tìm tôi có chuyện gì không?
Tên đại ca vẫn im lặng một cách kỳ lạ. Nhưng có tên đàn em sốt ruột, kêu lên:
- Mày giỏi lắm, cũng biết đại ca tao tìm mày.
Một thằng trong đám đó nói, chỉ là Việt không xác định được ai. Một gã đô con đứng cạnh tên đại ca tỏ ra bực bội, miệng gã lẩm bẩm:
- Hừ, thằng này lúc nào cũng lắm mồm, quay về phải dạy cho thằng này biết điều hơn.
Anh không nghe rõ gã đó nói gì nhưng qua khẩu hình anh hiểu đại để ý của gã là gì. Anh giả bộ ngây thơ hỏi:
- Các người muốn gì ở tôi. Tôi chỉ là thằng sinh viên bình thường, đâu có gì hay mà các người đến tìm.
Cái thằng đó bước ra khỏi hàng, nhanh mồm nhanh miệng, trả lời luôn:
- Điều này mày không cần biết. Mày chỉ cần biết anh Thiên muốn gặp mày.
Gã đô con kia tằng hắng một tiếng cảnh cáo tên đàn em đó. Tên đấy tái mặt không dám lên tiếng nữa. Việt nói:
- Thì ra đại ca các người tên Thiên.
Anh biết hôm nay khó thoát khỏi đây nên đi thẳng vào vấn đề luôn:
- Anh Thiên, tôi không muốn lòng vòng lôi thôi nữa. Tôi hỏi anh, là ai anh nhờ anh làm chuyện này? Tên đó ra giá bao nhiêu?
Tên Thiên buông cô gái ra, rít một hơi thuốc, nhả mấy vòng khói trắng rồi đáp:
- Khá khen cho mày, mày rất thông minh, có thể đoán ra được. Đúng là có người mời tao ra mặt xử mày, còn ai và giá bao nhiêu, mày không cần biết.
Việt tiếp tục hỏi một cách lịch sự:
- Tất nhiên tôi hiểu nguyên tắc giữ bí mật này. Thế hắn ta muốn các anh xử lý tôi như thế nào? Cái này chắc nói ra được nhỉ.
Tên Thiên đáp:
- Hử, thằng đó muốn tao đưa mày đi nằm viện từ ba tháng đến nửa năm. Mày có ý kiến gì hả? Hay mày thích nhiều hơn?
Hắn ta nhìn anh với vẻ quái dị, lại có cả kẻ muốn biết mình bị hành hạ ra sao nữa ư? Hắn ta chưa gặp loại người thich tự ngược này bao giờ. Hằng nghe mà run rẩy cả người. Cô nép sát vào Việt, mong tìm một chỗ an toàn. Bỗng Việt cười rộ lên làm cô giật mình:
- Ha ha ha, không ngờ Quốc Việt tao bị người ta căm ghét như thế đấy, không biết đó là ai mà thù sâu như vậy? Ha ha ha
Việt vừa nói vừa đưa mắt liếc nhìn khắp nơi, nhằm đánh giá sức mạnh của đối phương. Đầu nghĩ thầm: “Cái gì, nửa năm sao, tên này cũng độc ác thật.” Anh nghiến răng tức giận.
Tên Thiên tưởng nhầm anh đang tìm kẻ thuê chúng nên hắn nói:
- Thằng đó không có ở đây đâu, mày có tìm cũng vô ích. Chẳng có ai ngu ngốc đứng tại hiện trường để xem.
Cái tên nhanh nhảu lúc nãy nhìn tên Thiên. Khi hắn nhận được cái liếc mắt đồng ý của gã đại ca thì bước ra khỏi đám đông, từ từ đi gần đến chỗ Việt và Hằng. Việt tiến lên hai bước, đứng chắn trước mặt Hằng, cảnh giác quan sát tên đấy. Anh hỏi:
Ánh mắt tên đó liếc sang Hằng đứng ở sau lưng anh. Việt trầm ngâm hồi lâu rồi chỉ tay vào Hằng và nói:
- Chúng mày đánh tao cũng được, nhưng chúng mày hãy để cô ấy đi.
Thằng đàn em cười gằn lên:
- Mày mơ đấy à, cô bé này đại ca bọn tao đã nhắm rồi, không thể đi được. Cô ta nhất định phải ở lại đây.
Hằng rất dễ thương, không chỉ tên đấy mà cả đám du côn, đặc biệt là gã đại ca tên Thiên nhìn cô ấy bằng ánh mắt sói đói. Việt biết không thể để mọi chuyện chậm trễ hơn được nữa. Anh tìm cách kéo dài thời gian:
- Hừ, tao không ngờ bọn mày lại ỷ đông ức hiếp một cô gái chân yếu tay mềm.
- Ha ha, bọn tao vốn vậy mà.
- Bọn mày thật không còn nhân tính nữa rồi.
Tuy Quốc Việt đối đáp với bọn côn đồ một cách bình thản nói chuyện, nhưng trong đầu lại đang tìm cách thoát thân. Từ đầu đến giờ, anh âm thầm quan sát khung cảnh quanh đây. Nhà cửa trên đường san sát, chỉ có một lối nhỏ nằm giữa hai nhà cao tầng, cách chỗ anh đứng hiện tại khoảng mười mấy mét. Đây là lối thoát duy nhất và chỉ có một người có thể thoát được mà thôi. Anh nhận thấy đám lưu manh hình như có chút giận dữ khi anh chửi chúng một câu. Không thể để Hằng ở đây thêm phút nào nữa, anh bèn nghiêng đầu nói nhỏ với cô ấy:
- Hằng, nghe mình nói này.
- Ừ, mình nghe.
Anh nói:
- Hằng này, lát nữa mình sẽ tạo ra một vụ hỗn loạn, bạn hãy nhân cơ hội đó mà chạy đi nhé.
Hằng ngạc nhiên xen lẫn hoảng hốt. Cô không ngờ là anh lại ở đây cản đường chúng để giúp cô chạy thoát. Đương nhiên cô lắc đầu không đồng ý:
- A, vậy sao được, mình đi rồi thì bạn thì sao? Bọn chúng sẽ đánh bạn chết mất.
Tên du côn nói:
- Các ngươi đang thì thầm to nhỏ gì đấy.
Việc mặc kệ hắn ta. Anh tiếp tục yêu cầu Hằng đầy bá đạo:
- Mình có võ, không sao đâu. Hằng buộc phải chạy đi.
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì nữa, thời gian không nhiều, do dự là cả hai đều gặp nạn. Mình bắt buộc bạn làm theo lời mình.
Tên du côn chen vào:
- Này, hai đứa mày câm ngay.
Việt đẩy Hằng ra sau một chút. Cô ấy là một cô gái rất thông minh. Cô biết nếu còn trì hoãn sẽ mất đi cơ hội thoát thân nên ra dấu đồng ý. Việt hướng dẫn nhanh kế hoạch cho cô:
- Tập trung nghe kỹ lời mình nói đây. Xe máy hiện tại tuy đã tắt máy nhưng đã cắm sẵn chìa khóa và đang ở số hai. Mình sẽ hét lên một tiếng khiến chúng rối loạn. Bạn phải ngồi lên xe thật nhanh, mở máy rồi chạy hết sức có thể vào hẻm nhỏ sau lưng. Nó nằm bên tay trái, cách chúng ta khoảng mười mét, từ đó thoát đi. Mình nói thế bạn đã hiểu chưa?
Hằng ra dấu đã hiểu. Trong lòng cô giờ bỗng bình thản lạ kỳ, cô bỗng nhìn anh với ánh mắt khác lạ, hàm chứa ý bạn phải cẩn thận đấy.
Lúc này tên đàn em không nhịn nổi nữa đã bước tới rất gần, Quốc Việt nói:
- Các người hãy để cô ấy đi, rồi các người muốn làm gì tôi thì làm.
Tên đàn em cướp lời.
- Mày có bị điếc không đấy, tao nói cả hai chúng mày đều phải ở đây.
Quốc Việt nhìn Thiên cười khinh bỉ. Anh chế giễu hắn:
- Mày thật kém quá Thiên à. Để một thằng đàn em nói thay, mày làm tao rất thất vọng đấy.
- M* kiếp, mày dám chửi anh Thiên, tao sẽ cho mày chết.
Tên Thiên biến sắc khi bị Quốc Việt mắng, còn những tên đàn em thì la ó ầm ĩ.
Tên đàn em đã tức giận sắp động thủ, tay hắn chuẩn bị đánh ra. Lúc này Quốc Việt bất ngờ thét “AA!!!!” lên một tiếng làm giật mình những kẻ đang đứng ở đó, kế tiếp chân anh rất nhanh đá bung ra, đạp thật mạnh vào thẳng vào bụng của tên đứng ngay trước mặt. Tên đó chưa kịp có phản ứng gì thì đã đột ngột trúng đòn đau của anh. Hắn ta gục xuống bất tỉnh ngay tại đương trường.
Quốc Việt liếc nhìn sau lưng mình. Hằng cũng đã hành động ngay sau tiếng hét của anh. Cô lập tức chạy nhanh đến xe máy. Cô ấy thực hiện hàng loạt các thao tác làm anh phải trợn mắt há hốc mồm.
Hằng nhanh chóng ngồi lên xe, gạt chân chống, nhấn đề nổ máy, vặn tay ga, xoay vô-lăng quay xe nửa vòng, vọt hết tốc lực về phía trước. Chiếc xe lao đi nhanh như chớp. Cuối cùng cô lạng xe một góc trăm hai mươi độ vào ngõ hẹp chạy đi mất hút.
Cô ấy thực hiện liền lạc và cực kỳ thuần thục, đến mức không thể hơn tuyệt được nữa. Đẳng cấp này chính đến Quốc Việt cũng phải ngã mũ bái phục sát đất. Anh thầm tự hỏi Hằng có phải là người đua xe chuyên nghiệp hay không?
Hành động ra tay đánh của Quốc Việt khiến cho toàn bộ đám lưu manh sửng sốt, đứng như trời chồng. Không hề có bất kỳ một phản ứng gì cho đến tận lúc Hằng đi xe vào đường rẽ thì tất cả mới tỉnh lại. Cả đám hò hét khởi động xe định đuổi theo chặn lại thì cô ấy đã ở tít đằng xa. Tất cả đành bất lực nhìn theo.
Rốt cuộc Hằng cũng chạy thoát, anh đã đã có thể yên tâm đối phó bọn du côn. Quốc Việt mỉm cười hài lòng: “Tốt lắm, mọi thứ đã thực hiện đúng theo kế hoạch.”
Ngay từ lúc đầu khi anh nhìn thấy bọn chúng từ xa thì biết tối nay sẽ gặp chuyện không hay. Vì thế khi tắt máy xuống xe, anh đã âm thầm xoay lại chìa khóa bật máy lên, để xe luôn mở. Đồng thời anh giữ nguyên ở số hai để thuận lợi cho việc chạy xe bất cứ lúc nào. Hành động hét lên và đột ngột vung chân đá tên đàn em của anh là để làm bất ngờ tất cả đám du côn kia. Mặt khác, Hằng đứng rất gần xe máy dựng ở phía sau, có thể ngồi lên chạy đi thuận lợi, đến khi đám lưu manh phát hiện thì tất cả đã quá muộn rồi, có muốn làm gì cũng vô ích. Mỗt kế hoạch đào thoát tuyệt vời.
Hắng đã chạy đi, Việt quay sang tập trung vào gã đại ca nọ. Anh biết chắc chắn bây giờ anh phải đối mặt với cơn tức giận của hắn ta vì lời nói khinh miệt hắn ban nãy. Huống hồ anh lại giúp cho một người đẹp như Hằng thoát đi. Đây có khác gì tát thẳng vào mặt hắn chứ.
Bảy thằng đàn em không đợi đại ca của chúng ra lệnh, đồng loạt thét lên, tay cầm vũ khí, lao về phía Quốc Việt. Việt nhảy lùi về phía sau. Nếu anh đánh tay đôi với từng thằng, tất nhiên anh không sợ. Nhưng nhiều thằng cùng tấp lên như vậy, tên nào cũng cầm gậy gộc, đâu phải tầm thường. Anh không thể không tránh né.
Anh nghĩ cách chống trả. Thông qua tư thế chạy tới, ra đòn của mấy tên côn đồ này thì anh biết chúng chỉ đánh bậy bạ, không có chút kỹ xảo, dễ đối phó. Anh cảm thấy đáng ngại nhất là thằng vai u thịt bắp đang đứng trước chiếc xe máy đen bóng thôi, à không, phải tính cả thằng Thiên đại ca nữa chứ.
Anh né người sang bên trái tránh một gậy rồi đấm vào mạng sườn đối phương. Tên đấy choáng váng, rên rỉ vì đau đớn, đánh rơi cả gậy xuống. Anh chớp thời cơ nhặt cây gậy lên, nhân lúc đối phương đang ôm hông, anh lập tức vung gậy tạt ngang ra, đập mạnh vào cẳng chân và đùi đối thủ. Tên đó đau đớn, cả người đổ ập xuống, thế là lỗ mũi ăn trầu, nằm thẳng cằng trên mặt đất mà kêu la.
Đây là hậu quả của tội lanh chanh xông lên trước để giành công đầu.
“Vút!” Âm thanh vang lên, gió thổi lạnh cả tai làm cả người Quốc Việt run lên. Cây gậy của tên thứ hai đã đập tới đầu. Quốc Việt bất cần thể diện, giữ mạng là trên hết, ngay lập tức khom người xuống lăn sang một bên mấy vòng, tránh được một kiếp. Đáng thương cho kẻ nằm trên mặt đất. Bởi vì Việt thoát khỏi đòn đánh, gậy theo đà đánh vụt lên phần rìa trên mông của thằng đó.
Tên đó trúng roi đau quá, kêu thét lên như heo bị chọc tiết. Sao không đau cho được khi gậy đánh từ trên xuống khi đánh xuống với toàn bộ sức lực chứ. Ôi, thật tội nghiệp quá, không biết nạn nhân đáng thương này sẽ được bác sĩ xác nhận là tổn thương bao nhiêu phần trăm đây.
Quốc Việt vừa lăn ra đã đứng dậy nhanh như chớp. Anh cầm chắc cây gậy trên tay, đánh mạnh vào khuỷu chân kẻ vừa tấn công mình. Thằng đó chưa thể thay đổi tư thế, lại đang rất bối rối vì đã đánh trúng đồng bọn, tất nhiên không kịp tránh. Khuỷu chân tê dại, quỳ một chân lên mặt đất. “Rốp!” Đầu gối đập mạnh xuống, có lẽ đã ảnh hưởng đến xương rồi. Thằng đấy chỉ “hự” một tiếng, hai tay ôm đầu gối bị đau, nghiến răng ken két, xem ra hắn ta khá hơn tên đầu tiên. Việt bồi thêm một cú nữa cho hắn ta gục luôn. Thấy thất bại của hai gã đàn em, tên Thiên gầm gừ:
- Đúng là hai kẻ vô dụng.
Hắn vốn đã cực kỳ tức tối giờ kết quả của hai thằng như đổ thêm dầu vào lửa. Hắn ra lệnh cho mấy thằng còn lại cùng xông lên đánh Việt.
Sau khi Việt đánh hai tên kia xong thì lùi về sau phòng thủ. Dù sao đối phương đông người, còn anh chỉ một mình, khó mà chống cự nổi. Anh đang đợi chúng xông lên, chia để trị là cách duy nhất mà anh có thể sử dụng để thắng chúng lúc này. Giờ trong tay anh đã có vũ khí rồi, lòng can tăng lên, vẻ tự tin hiện rõ trên khuôn mặt. Có điều hai tên đấy quá kém, anh mới chỉ vận dụng kỹ xảo chứ chưa dùng đến chiêu thức, tuy thế anh vẫn tốn không ít sức lực, cơ thể có hơi mỏi mệt. Bây giờ cả sáu bảy thằng cùng đánh một lúc, khó khăn càng tăng hơn nhiều lần. Bề ngoài anh tỏ vẻ bình thường, nhưng lòng thầm than khổ. Lần đầu tiên áp dụng vào thực tế không ngờ vất vả thế này.
Đám lưu manh kia không để cho Việt có thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức. Kết quả thảm bại của ba kẻ đầu tiên vẫn còn hiện rõ trước mắt, không ai trong bọn chúng dám một mình xông tới. Chúng dàn thành một hàng, hò hét cùng ùa lên một lượt.
Để thắng được chúng, Quốc Việt bắt buộc phải thi triển Độc Lư Thương. Độc Lư Thương là thương pháp phổ biến nhất dưới thời Tây Sơn, là môn võ căn bản. Bộ thương pháp này bắt nguồn từ bộ thương pháp Linh Xà Thương. Nó được ba anh em nhà Tây Sơn nghiền ngẫm, đúc rút thành Độc Lư Thương để dạy cho binh sĩ đối phó với quân địch.
Bây giờ Việt sử dụng nó để đánh nhau với đám lưu manh. Sáu thằng cầm gây gộc, mã tấu tấn công anh bốn phương tám hướng. Anh đỡ gạt, tránh né rất vất vả. Anh nhờ vào sức vóc khoẻ mạnh, sự nhanh nhẹn nên chưa bị chém trúng nhát nào. Đồng thời anh cũng đã đánh gục hai thằng, một thằng vào gáy ngất xỉu, một thằng vào một bên mặt khiến đầu óc hắn ta choáng váng, chảy máu ròng ròng, không thể tiếp tục đánh đấm gì nữa.
Có điều anh biết bản thân không thể duy trì lâu hơn được nữa. Dẫu có nội lực bổ trợ, nhưng anh chỉ vừa mới luyện, chưa thể điều khiển được nó nên sau khi đánh tám chín phút, anh đã thấm mệt, chân tay tê nhức, hơi thở bắt đầu nặng nề. Chẳng qua, anh vẫn kiên cường, nghiến răng nghiến lợi chống đỡ.
“Chát!” Anh vung gậy đánh trúng huyệt Thái Dương một thằng làm hắn ta choáng váng, thêm một đòn nữa, loại một gã ra khỏi trận đấu. Tên Thiên đứng ngoài chứng kiến, trong lòng cực kỳ tức giận. Gã rít qua kẽ răng:
- Toàn là lũ vô dụng, chỉ có một đứa mà làm cũng không xong.
Thằng vai u thịt bắp quay sang nói nhỏ với hắn:
- Đại ca, thằng Việt hình này như biết chút võ vẽ, xin anh cho em ra đánh hắn một trận. Dạy hắn biết ba cái thứ võ mèo cào đó của hắn chỉ là rác rưởi.
Tên Thiên cũng đã mất hết kiên nhẫn với mấy tên đàn em kia rồi nên hắn gật đầu đồng ý:
- Ừ, tao giao thằng khốn kiếp đó cho mày đấy Cường, chăm sóc hắn thật tốt vào, nặng hơn yêu cầu của thằng Hiếu nữa.
- Vâng ạ!
Tên Thiên còn dặn gã:
- À, giải quyết thật nhanh gọn, con bé đã chạy thoát sẽ gọi cớm đến đấy.
- Vâng, đại ca cứ yên tâm.
Tên Cường cưới lớn. Mấy chuyện đấm đá thế này hắn đã không thể quen hơn được nữa.
Tên Thiên gật đầu hài lòng:
- Tốt, mày lên đi.
Tên Cường đi tới chỗ Quốc Việt. Hắn vừa đi vừa lúc lắc cổ để khởi động. Đang lúc trận đấu đến hồi ác liệt, Việt ép dần bốn tên cón lại vào thế yếu. Bỗng nhiên anh phát hiện gã đô con từ từ bước đến thì biết mình gặp tai họa. Ba tên còn thắng được chứ thêm gã này nữa thì thua là cái chắc. Anh thầm than khổ: “Xem ra hôm nay mình không thoát được kiếp nạn rồi.”
Một chút lơ là khiến anh gặp nguy hiểm. Một tên du côn vung mã tấu chém tới. May sao anh kịp thời ngả người ra và nhảy lùi về sau. Anh cảm giác vai mình đau rát. Anh liếc qua, thấy phần áo ở đó đã rách một mảng, để lộ ra da thịt tướm máu. Tuy vừa rồi anh tránh thoát được nhưng mã tấu cũng đã đánh sượt qua vai. Anh thở hắt ra một hơi, thể lực đã suy giảm nhiều, anh không rõ, mình có thể đánh được bao lâu nữa. Anh đưa gậy ngang ngực thủ thế chờ đối phương tấn công. Có gã đô con hỗ trợ, mấy gã kia lấy lại tinh thần, cầm vũ khí lên chuẩn bị tiếp tục đợt hai. Bất chợt tên Cường hét lớn:
- Tất cả dừng lại, lui về hết cho tao!
Đám đán em ngây người, không hiểu vì sao khi phe chúng đang thắng thế thì hắn lại ngăn cản bọn chúng đánh Quốc Việt. Tên Cường cười khinh miệt. Hắn nói:
- Sáu thằng mà đánh nãy giờ không thắng. Hừ, cút hết ra sau cho tao, tao sẽ tự mình ra tay.
- Nhưng mà anh Cường...
Tên Cường trợn mắt nhìn chúng, quát:
- Nhưng nhị con m* chúng mày, sáu đứa chúng mày là một lũ vô dụng, chỉ làm vướng chân vướng tay tao. Cút hết ra, nếu còn chần chừ làm mất thời gian của đại ca thì hậu quả ra sao chắc chúng mày đã rõ.
Ba thằng nghe gã nhắc đến đại ca mặt mày tái mét, lập tức lui lại, không dám nhiều lời nữa. Quốc Việt âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu như bốn thằng đều tấn công, anh sẽ xong đời. Tên Cướng bước đến đứng đối diện với anh. Hắn nói:
- Thằng khốn, mày khá lắm, có thể đánh gục bốn thằng đàn em của tao.
- Đó là lũ vô dụng thôi.
Việt chửi đồng bọn của hắn, thế mà hắn giơ hai ngón tay lên, gật đầu:
- Không sai, nhưng mày cũng đã kiệt sức. Thế này đi, tao chấp mày dùng gậy đấy. Tao chỉ cần dùng nắm đấm là có thể dễ dàng đánh mày nát nhừ.
Việt nghe thế bật cười nói đểu hắn ta:
- Ồ, thật như vậy sao! Mày làm tao bất ngờ đấy, không ngờ mày lại “quân tử” như vậy. Có thua thì đừng giở quẻ.
“Chấp cả gậy sao? Hay thật” Anh tự chế giễu mình. Hai tay anh đã rã rời, không còn đủ sức cầm nổi cây gậy lên. Anh vứt gậy sang bên và nói:
- Chẳng qua, tao chơi sòng phẳng, đấu tay không với mày.
Tên Cường giơ hai ngón tay và nói:
- Giỏi, tao sẽ đập mày trong hai phút.
Việt đáp:
- Dù sao tao cũng thua, mày nên cho tao chút thời gian nghỉ ngơi chứ nhỉ. Mày cũng muốn đánh một trận thật sảng khoái cơ mà.
Việt nhân lúc đối thoại với gã, âm thầm khôi phục chân khí, hi vọng duy trì được lâu. Có điều hai cánh tay vẫn còn tê dại, có lẽ không thể cầm gậy đánh được nữa. Tên Cường nghe thế thì cười rộ lên, nhìn anh đầy trào phúng. Hắn mỉa mai:
- Ha ha ha, mày định kéo dài thời gian để con bé đó đưa cớm đến giúp mày thoát sao. Tao thừa hiểu dụng ý đó của mày. Chút mưu kế nhỏ nhoi đó làm sao có thể qua mặt được tao chứ, mày ảo tưởng quá rồi đấy. Bọn cớm cách đây xa lắm, mày cứ yên tâm cầu kinh chờ chết, không có ai làm phiền đâu.
Mấy thằng phía sau không nhịn đã cười rộ lên theo. Việt cũng cười nhưng anh cười theo ý nghĩa khác, mưu kế câu giờ của anh đang rất thành công. Anh cũng biết kế này không giấu được chúng. Chúng là những tên xã hội đen đã có nhiều năm kinh nghiệm trong nghề. Anh làm thế chỉ để đánh lạc hướng suy nghĩ của tên đô con, tranh thủ thời gian khôi phục thể lực. Thời gian với anh bây giờ còn quý hơn cả kim cương hay vàng bạc.
Tên Thiên từ nãy giờ vẫn giữ im lặng bỗng nói lên một câu đã phá tan toàn bộ kế hoạch của anh:
- Cường, mày đừng lãng phí thì giờ với thằng khốn đó nữa, giải quyết nhanh để còn đi lấy thù lao nữa.
Tên Cường gật đầu:
- Vâng đại ca. Thằng khốn kia, giờ chết của mày đã điểm, hãy chuẩn bị đi.
Gã từng bước tiến về phía Việt.
“Chết tiệt! Hai tay của mình vẫn chưa trở lại bình thường.” Quốc Việt vội lùi lại sau ba bước, trong lòng thầm rủa gã đại ca. Kế của anh đã bị gã nhìn thấu, đành phải đánh nhau với tên trâu bò đó thôi.
“Khửa khửa...” Tên Cường cười làm Quốc Việt lạnh cả người. Hắn ta vặn tay, xoay cổ làm các đầu khớp kêu lên “Rốp! Rốp!” Tên Cường tiến đến sát anh nhìn với ánh mắt tàn bạo.
“Thình thịch! Thình thịch!...” Quốc Việt cảm nhận tim mình đang đập liên hồi, lần đầu tiên trong lòng hắn xuất hiện sự sợ hãi trước một người lạ mặt.
“Yaa!!” Tên Cường hét lớn một tiếng, quyền đầu ra nhanh như chớp giật đấm thẳng vào mặt Việt.
Việt sợ đến mức mồ hôi chảy ròng ròng, từ trán xuống, gió thổi ập tới khiến anh lạnh buốt hai tai.
Những thằng đứng xung quanh thấy Việt sắp sửa bị đánh cho bầm dập; khuôn mặt méo mó biến dạng thì đều lộ ra thần sắc hưng phấn, chỉ có mình tên Thiên đại ca mặt không đổi sắc đứng nhìn trận chiến không cân sức.
Kẻ chủ mưu đang đứng ở đằng xa dường như chưa bao giờ được chứng kiến cảnh máu chảy lênh láng nên quay đầu đi không dám xem cảnh tiếp theo.
Quốc Việt cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi. Anh hít một hơi thật sâu, hai mắt tập trung nhìn vào quyền đầu của đối phương. Khi quyền của tên Cường đánh lại gần sát, Việt lập tức ngả người ra sau một chút, đầu hơi nghiêng sang phải tránh khỏi cú đấm. Sau đó, chân phải hơi trùng xuống rồi dồn sức nhún một cái nhảy về sau, thoát đi trong đường tơ kẽ tóc.
“Ái da!” Việt khẽ rên rỉ. Tuy anh thoát được họa nát đầu nhưng cú đâm của đối phương cũng đã kịp để lại mấy đường xước trên má trái của anh.
“Ồ!” Những tên đứng ở bên ngoài quan sát đồng loạt kêu lên vì ngạc nhiên. Còn tên Thiên chỉ cười mỉa.
“Khỉ thật! Mình dù đã bật hết sức nhưng vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng.” Quốc Việt vẫn chưa thể hoàn hồn sau cú đấm. Trống ngực liên hồi, tim như muốn rớt ra ngoài. Lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi. Khoảnh khắc vừa nãy đúng là hung hiểm vạn phần, nếu chậm một chút thì răng môi lẫn lộn rồi, à không, phải nói là “dịch dung” toàn phần. Tên Cường cũng cảm thấy hơi bất ngờ khi chiêu đầu tiên không đạt được kết quả như mong đợi. Hắn nhìn Quốc Việt cười lạnh, nói:
- Thằng nhóc, mày khá đấy, có thể né được chiêu đó của tao. Tốt! Rất tốt! Nhưng đây chỉ mới khởi động làm nóng người thôi nhóc con.
Khi Quốc Việt chưa kịp làm gì, tên Cường vọt tới, tiếp tục đánh ra một quyền nữa về phía Việt. Việt thầm giật mình. Lần này anh đã không thể theo kịp tốc độ của đối phương được nữa, đành phải nghiêng người tránh chỗ hiểm, đưa vai ra đỡ đòn.
“Bốp” Quyền giáng mạnh vào, đầu vai của anh. Cơn đau đớn khủng khiếp lan tỏa toàn thân. Xương cốt nơi đấy giống như bị đánh vỡ vụn ra vậy.
Không chỉ thế, cú đấm quá mạnh khiến anh bị đánh bật về sau. Hai chân không trụ được bị ngả ngửa xuống nền đường.
“Nguy hiểm!” Quốc Việt hoảng sợ, hồn vía lên mây. Tên Cường thừa lúc anh vừa bị ngã xuống đất, chưa thể đứng dậy được ngay, nhảy tới. Mục tiêu là hai chân, vị trí gần hắn nhất, ý đồ đánh tàn phế Quốc Việt. Nếu dẫm trúng, hậu quả ít nhất là phải ngồi xe lăn suốt đời, đúng là quá tàn độc mà.
Quốc Việt nén đau đớn ở vai, hai tay đè lên mặt đất rồi đẩy ra, xoay người lăn đi mấy vòng, thêm một lần chết hụt. Anh giơ tay ra cầm lấy cây gậy gần đó, chống xuống vừa thở hồng hộc vừa đứng lên.
Nỗi sợ hãi bao phủ khắp người anh. Nếu như đòn đánh vừa rồi của tên Cường đánh trúng thì kết quả... anh thật không dám nghĩ tới. Giờ anh mới thực sự tin tưởng điều mọi người vẫn hay nói: xã hội đen không có gì không dám làm.
- Quốc Việt, mày làm tao bất ngờ đấy. Mày quả thực rất giỏi, là kẻ địch đầu tiên tiếp được ba chiêu của tao đấy. Tao cũng làm nóng người xong rồi, từ bây giờ tao đánh thật đấy. Chuẩn bị đi, mày sẽ không thể tránh né dễ dàng như thế nữa đâu, khặc khặc khặc...
Quốc Việt cố gắng đè nén sự sợ hãi. Anh cầm chắc cây gậy trong tay, sóng gió sẽ vẫn tiếp tục và còn mạnh hơn lúc đầu rất nhiều. Tên Cường quát:
- Chết này!
Lời nói vừa dứt gã lập tức đánh ra một quyền thứ ba, hướng đấm hoàn toàn khác, tốc độ cùng với sức mạnh tăng lên không biết bao nhiêu lần. Trong nháy mắt đã đến sát Quốc Việt.
Quốc Việt hiểu nếu anh không đánh trả thì mãi mãi tránh né. Anh nghiến răng chịu đau ở vai, cầm gậy bằng một tay, đâm thật mạnh vào mặt đối phương. Chiêu đáp trả này của anh khiến cho tất cả kinh ngạc, trố mắt ra nhìn. Ngay cả gã Thiên đại ca vẫn luôn giữ bình tĩnh từ đầu đến giờ cũng hơi đổi sắc mặt.
Tên Cường bị một phen thót tim. Quyền tay chưa tới được đối thủ thì gậy đối thủ đã phóng tới trước mặt. Nếu như tiếp tục thì đối thủ sẽ trọng thương nhưng bản thân hắn thì mù mắt. Gã Cường đâu thể ngờ được Việt lại đánh ra chiêu đồng quy vu tận này. Tất nhiên hắn không chấp nhận một kết quả như vậy, hắn nhảy sang bên cạnh chuẩn bị đợt tấn công khác.
Việt chưa dừng lại, anh cầm chắc cây gây vung ngang ra, đánh vào hai chân của tên Cường. Anh phải tận dụng mọi thời khắc để câu giờ chờ người đến. Tên Cường tức tối gầm lên:
- Cmn, mày đánh tao à, chỉ là chút võ vẽ mà cũng dám múa rìu qua mắt thợ.
Hắn nhảy qua phía trên cây gậy đồng thời vọt tới phóng quyền tấn công.
Quốc Việt tránh sang bên. Anh thu hết tàn lực, đập cây gậy vào phần thân của tên Cường. Cường đưa hai tay song song lên trước ngực đỡ đòn.
“Chát!” Hai tay chạm gậy, Cường lật đật lùi về sau mấy bước. Hai tay Việt đã kiệt sức nên buông lỏng, hai cây gậy rơi xuống đất, còn anh thì đứng tại chỗ nghỉ “giải lao”.
Tên Cường xoa xoa cánh tay. Nơi đó đã xuất hiện vết bầm tím. Hắn cười gằn, hai mắt lộ hung quang. Hắn gầm lên dữ dội:
- M* mày, dám cả gan làm tao bị thương. Gừ, thằng khốn, tao sẽ cho mày biết hậu quả khi chọc giận tao khủng khiếp như thế nào.
Hắn vọt tới, đấm móc thật mạnh vào bụng Quốc Việt. Bây giờ hắn ta giống như con bò tót xổng chuồng vậy. Việt trong lòng thầm than. Gậy đã rớt, chân cũng không lê nổi một bước, đành phải chịu đòn thôi. Trúng đòn, Việt loạng choạng, gập người xuống. Đau, rất đau, đau đến mức quằn quại, lục phủ đảo lên hết cả lên, ngực lại rất khó thở.
Cường đi đến gần sát, nhìn xuống anh, miệt thị:
- Sao hả thằng khốn? Biết sợ chưa, như thế là nhẹ nhàng lắm rồi đấy.
Quốc Việt phải hít thở sâu liên tục mấy cái để giảm đau, cố gằng lắm mới đứng dậy nổi, mồ hôi chảy ra đầy mặt. Tên Cường vỗ tay hoan hô:
- Ồ! Vẫn còn có thể đứng dậy được cơ đấy, tốt, để tao xem mày kiên trì được bao lâu nữa.
Dứt lời, tên Cường giơ chân phải đá ra, gân xanh nổi lên cuồn cuộn.
Quốc Việt mở miệng nhếch mép cười khổ. Lần này quả thật tiêu rồi. Hai tay anh bắt chéo với nhau, lấy mu bàn tay đỡ cước của tên Cường. Anh cảm giác được khuỷu tay nhức nhối vô cùng. Cả người như lá rụng bay ngược về sau. Lưng Quốc Việt đập mạnh lên nền đất làm anh thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay cuồng, miệng đã rỉ ra máu. Bụng thì nhức, lưng thì bầm dập, anh đúng là đã không gượng dậy nổi.
Tên Cường đi sát tới Quốc Việt. Hắn nhấc chân đạp lên ngực anh. Hắn cười sằng sặc:
- Đây đã là giới hạn cuối cùng của mày rồi phải không? Hắc hắc! Thế là mày xong đời rồi đấy nhóc con.
Hắn dùng sức, ấn chân xuống một cái.
- Hự!
Quốc Việt đau đớn vô cùng, khoé miệng chảy ra thêm mấy tia máu. Anh trừng mắt nhìn gã. Gã tức giận ấn mạnh xuống, miệng thì hét:
- Mày còn dám nhìn tao như vậy nữa hả, đúng là chưa chết chưa sợ mà.
Quốc Việt nghiến răng chịu đau, không hề kêu lên một tiếng. Anh vẫn quật cường nhìn chằm chằm đối phương. Anh bất ngờ nở nụ cười. Miệng anh vốn đã đầy máu tươi, càng làm cho điệu cười thêm phần quái dị. Nhưng với Cường thì nụ cười này có khác gì đang nhạo báng hắn đâu cơ chứ. Cơn giận vì thế dâng lên đỉnh điểm, hắn nói rít qua kẽ răng:
- Grừ, còn cười được, mày...
Giữa lúc hắn ta sắp ra đòn tra tấn anh thì bỗng nhiên tên Thiên nói chen vào:
- Cường, đừng phí thời gian với nó nữa, xử đi, chậm sẽ không tốt lắm đâu.
Cường nghe đại ca nói thế gật đầu, nhìn Quốc Việt dưới đất, cười gằn:
- Đại ca, anh hà tất phải lo lắng, ok, em xử lý nó ngay đây. Thằng khốn này là thằng mồ côi không ba không mẹ, có giết đi cũng không ai điều tra ra được chúng ta đâu. Nhóc con, xin lỗi nhé, trận đấu chúng ta phải kết thúc thôi.
Mặt Quốc Việt biến sắc, hai mắt toé lửa nhìn Cường. Cường cũng ngạc nhiên trước hành động của hắn. Việt thét lên:
- Mày đã nói gì hả thằng kia? Mày mắng ta mồ côi không ba không mẹ hả? Cmm, chết đi.
Không hiểu sức lực từ đâu ùa vào người Quốc Việt. Tay trái đột nhiên chộp lấy cổ chân Cường, tay phải nắm lại đấm rất mạnh vào cẳng chân đối thủ.
- Ái chà!
Tên Cường thấy chân mình nhói lên, cơ bắp bị co rút, nên nhảy lò cò lùi lại. Hắn kéo ống quần lên thì thấy nơi bị đánh đã đỏ tấy lên rồi. Hắn tức giận tới mức đầu bốc khói. Hắn ngẩng lên, tức thì kinh ngạc. Kẻ từ nãy giờ bị hắn dẫm đạp dưới chân không biết bị cái gì mạnh nhập vào đã đứng dậy được, đôi mắt đục ngầu chằm chằm nhìn hắn. Hai bàn tay Quốc Việt xiết chặt. Tên Thiên cũng không khỏi ngây người. Anh nghiến răng kèn kẹt, nói:
- Hừ, hừ, bất kỳ kẻ nào dám xúc phạm đến người thân của tao thì kẻ đó phải trả giá đắt, tao sẽ phân thây thằng đó ra làm trăm mảnh.
Lúc náy trong người anh xuất hiện hiện tượng vô cùng quái dị. Chân khí chạy rần rần trong kinh mạch. Nhưng ngược lại, thân thể cực kỳ đau đớn, tựa hồ như đang chịu một loại tra tấn tàn khốc nhất. Chẳng qua, sự phẫo nộ đã át hết, làm anh quên đi nó.
Tên Cường tức giận quát:
- Tao cũng nói cho mày biết, hậu quả khi đánh tao bị thương thế này mày gánh không nổi đâu. Giờ tao đếch quan tâm giao kèo gì nữa. Tao sẽ tiễn mày đi uống cafe với Diêm Vương.
Tên Cường lao cả người đến Quốc Việt, hai tay cùng đánh ra, cơ gân nổi lên cuồn cuộn, ẩn chứa sức mạnh kinh người. Hắn đã trở nên điên cuồng mất rồi.
Quốc Việt giờ cũng đã mất đi lý trí của ngày thường, bàn tay nắm chặt đến mức bật cả máu. Gương mặt anh đầy dữ tợn. Hai mắt long sòng sọc. Hắn gầm lên một tiếng, rồi cũng xông lên, hai tay cùng ra quyền, dùng cứng đấu cứng với đối phương.
Từ trên người Quốc Việt vang lên một vài tiếng động “bộp bộp” nhỏ. Không hiểu tại sao anh cảm nhận được hai tay mình tràn đầy sức lực, sau đó tiếp tục lan ra toàn thân, tình trạng này càng làm tăng thêm sự điên cuồng của anh.
Cả bốn quyền đồng thời đập vào nhau rất mạnh. Hai người cùng kêu lên và lùi lại nửa bước. Việt mất hết cảm giác đau đớn nhưng anh như được tiếp thêm thần lực. Hai tay anh phóng ra nhanh hơn chim cắt vồ mồi, mười ngón quặp lại xiết chặt lấy cổ tay kẻ địch rồi bất thình vặn ngược lên.
Một tiếng rắc ròn rã kèm với tiếng hét thảm của tên Cường. Hai cánh tay của hắn ta đã bị Quốc Việt bẻ gãy.
Việt buông ra, hai bán tay biến thành trảo, đánh trúng ngay giữa ngực gã ta. Miệng gã ta tướm máu. Việt tiếp tục bồi thêm một gối váo mạng sướn gã. Kình lực của hai đòn đánh đều mạnh kinh người. Ấy thế mà trước khi gục ngã, gã vẫn kịp thời hét lớn một tiếng, đạp Việt văng ra xa.
“Bịch!” Cà hai người đều ngã ngửa xuống đất, nằm quằn quại trên đất. Một kết quả không ai ngờ tới.
Tất cả mọi người trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn kết quả của cuộc đầu tay đôi. Cả tên Thiên kia cũng không ngoại lệ. Không một ai ngờ kết quả cuối cùng lại là lưỡng bại câu thương.
Trên mặt đường, tay của hai “đấu sĩ” đỏ rực, có chỗ đã tướm máu. Tên Cường nằm kêu la vì quá đau đớn. Hai tay hắn đã bị bẻ gãy nên biến dạng méo mó. Ngực hắn trúng phải hai trảo, áo lủng bảy tám lỗ thủng, có thể thấy được vết máu chảy. Còn Quốc Việt khá hơn chút đỉnh, vẫn không hề rên một tiếng. Năm ngón tay phải co rút cố gắng bám lên mặt đường kéo người đi tới trước. Tay trái đang không ngừng chảy máu. Anh bò tới chỗ cây gậy đã đánh rơi ban nãy rồi dùng nó để đứng dậy. Sau mấy lần ngồi dậy rồi ngã xuống, rốt cuộc Quốc Việt cũng đứng lên được, người anh run bần bật. Anh nhìn đối thủ thì bật cười khiêu khích:
- Sao thế? Mày đứng dậy đi chứ, tao và mày đánh tiếp một hiệp nữa.
Tên Thiên chưa bao giờ nghĩ đến một kết quả như thế này. Hắn rất tức giận, nghĩ bụng: “Không ngờ phải đến lượt mình đánh thằng khốn đấy, tất cả bọn chúng đều là lũ vô dụng.” Hắn ta từ từ đi đến chỗ tên Cường xem xét tình trạng chấn thương. Gã đó đã ngất xỉu vì quá đau đớn. Sau đó hắn ngẩng đầu lên. Khuôn mặt không còn vẻ bình thản như trước, thay vào đó là sự phần nộ. Hắn gằn giọng
- Thằng nhãi ranh khốn kiếp, mày làm tốt lắm, đánh gãy nát xương tay thằng đàn em giỏi nhất của tao, giỏi lắm!
Hắn nói đều đều một cách kỳ lạ. Hắn quay ra sau chỉ vào bốn tên đàn em ra lệnh:
- Mấy thằng kia, chúng mày mau tới đây khiêng nó đi chỗ khác.
Ba tên đàn em dù không hiểu hắn ta có ý đồ gì nhưng vẫn vội vàng làm theo lời hắn ta. Bọn chúng chạy tới, cẩn thận khiêng gã Cường lùi ra xa để nhường lại “đấu trường” cho hai người Quốc Việt và Thiên. Quốc Việt nhìn theo tên Cường bị khiêng đi, cười, nói:
- Xương tay hắn bị gãy rồi sao. Ha ha ha! Tốt lắm, đấy là cái giá phải trả cho việc dám xúc phạm đến người thân tao, chỉ tiếc không biết hắn tàn phế tới mức nào, nằm viện bao lâu.
Giờ phút tính mạng của bản thân anh gặp nguy hiểm sắp tới, vậy mà anh vẫn kiếm cách châm chọc bọn chúng. Ấy vậy mà tên Thiên cũng cười. Hắn nói rất “tử tế”:
- Không sao cả, ranh còn, mày sẽ được biết ngay thôi. Tao rất vui vì là người tặng cho mày cảm giác tuyệt vời đó. Bắt đầu thôi nào!
Hắn vù tới nhanh như chớp, vung chân đá ra một cước hướng đến đầu Quốc Việt.
Việt kinh ngạc, võ công của gã đại ca này cũng rất lợi hại. Tốc độ ra chiêu nhanh nhẹn vô cùng. Việt biết cho dù khi anh đang ở trạng thát tốt nhất cũng không thể tránh được. Nếu như tránh không được thì tất nhiên là trúng đòn. Anh chỉ kịp nghiêng đi một chút, vai anh hứng hết tất cả.
- ÁÁÁ!
Việt kêu lên thảm thiết. Thân thể văng ra xa hơn một mét. Cả người nằm thẳng cẳng trên đường. Uy lực một cước này của tên Thiên còn mạnh hơn quyền của gã Cường. Một cước vừa nãy đã phá sạch chút ít tàn lực của Quốc Việt. Giờ Việt đã như cá nằm trên thớt, mặc đối phương làm gì thì làm. Tên Thiên nhìn anh nói:
- Tao cũng chẳng buồn đánh mày nữa, làm thế chỉ tổ tốn sức tao, việc này sẽ do đàn em tao lo được rồi.
Tên Thiên phủi phủi tay. Hắn quay sang nói với mấy thằng đằng sau:
- Phần việc còn lại là của chúng mày, đừng làm tao thất vọng như thằng Cường, hừ!
Bọn đàn em vẻ mặt hưng phấn nói.
- Vâng anh Thiên, anh cứ yên tâm, sẽ không có gì nữa đâu.
Bỗng nhiên giọng nói của một người đàn ông vang lên từ xa:
- Từ từ chút được không anh Thiên, em có vài lời muốn nói hắn.
Người đàn ông này hình như không đi một mình, dựa theo tiếng bước chân thì có vài người đi cùng. Tên Thiên gật đầu:
- Được, nhưng đừng dông dài, tao mất quá nhiều thời gian rồi.
Hắn ta cùng đám đàn em dịch sang bên một chút để cho người này đi tới. Giọng nói này đối với Quốc Việt không hề lạ một chút nào, ngược lại, vô cùng quen thuộc. Anh ngẩng đầu lên, mọi thứ hoàn toàn nằm trong dự đoán từ đầu của anh. Dù toàn thân đau đớn nhưng anh vẫn cười hềch hệch:
- Đình Hiếu, quả nhiên mày là kẻ đứng đằng sau, thủ đoạn này mày sử dụng rất tuyệt, tao có lời khen ngợi đấy, hắc hắc hắc.
Đình Hiếu nghiến răng nói:
- Khốn kiếp, mày còn dám cười nữa hả, mày cũng lì lợm thật đấy.
Đình Hiều đá vào ngực Quốc Việt một cái làm anh lăn lộn hai vòng. Anh vốn rất đau lại càng thêm đau đớn, da thịt như nứt toác ra. Anh ho ra liền hai búng máu. Đình Hiếu ngồi xuống, vỗ vỗ mặt anh nói:
- Quốc Việt, tao đã nói với mày rồi. Tao sẽ trả thù mày những gì mày đã làm với tao lúc trước gấp bội. Giờ đây tao cảnh cáo mày một lần nữa, liệu hồn tránh xa Thu Ngọc, cô ta là của tao. Nếu mày vẫn ngoan cố không làm theo thì hậu quả không phải như ngày hôm nay đâu.
Quốc Việt chỉ nhếch mép cười chứ không hề nói một câu gì. Đình Hiếu đứng dậy quay sang Thiên nói:
- Anh Thiên, em xong rồi, anh tiếp tục làm theo giao kèo của chúng ta đi. Tiền em đã chuyển trực tiếp tới nơi đúng như yêu cầu của anh rồi.
Tên Thiên gật đầu hài lòng:
- Tốt, chú mày làm việc rất nhanh. Mấy đứa mày bắt đầu đi, về tao sẽ có thưởng.
Mấy tên đàn em nghe nói đến tiền thưởng, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, lao đến Quốc Việt ra sức tay đấm chân đá.
Việt không thể đánh trả, chỉ có thể nằm nghiêng co người lại, hai tay ôm đầu che chắn để không bị tổn thương đến não. Anh cảm giác được xương cốt trong cơ thể như bị đánh vỡ nát ra vậy, đau muốn ngất đi, xem ra Tết này có lẽ không thể về quê được nữa. Anh nghe rõ ràng tiếng cười rất sảng khoái của tên đại ca và ba thằng Đình Hiếu. Đáng tiếc tuy lòng bừng bừng lửa giận nhưng lại không thể làm gì được bọn chúng, cảm giác này... uất ức vô cùng.
Giữa lúc bọn chúng đang đánh rất sướng tay, đột nhiên có một thằng dừng lại, nói với tên Thiên:
- Anh Thiên, em nghe thấy có âm thanh gì đó.
- Âm thanh à? Tao có nghe gì đâu.
Thiên nghe nói thế thì ngạc nhiên. Hắn dỏng tai lên nghe, sau đó mặt biến sắc, chửi đổng một câu:
- Má nó! Là xe của bọn cơ động đấy. Bọn chúng đang chạy đến đây. Chúng mày dừng tay lại ngay, nhanh chóng vọt lên xe chuồn đi. Chúng ta không đấu lại được với bọn này đâu.
Mấy thằng kia hoảng sợ, buông tay không đánh nữa, chạy nhanh đến xe của chúng. Tên Đình Hiếu không đành lòng chuyện này phải ngưng lại lúc này, bèn quay sang tên đại ca hỏi:
- Anh Thiên, phải dừng tay thật sao, em thật không muốn như vậy.
Thiên quay đầu lại, hừ một tiếng, bực tức quát:
- Thế mày muốn chạy hay muốn hai cái lắc vòng đeo tay có dây nối ở giữa!
Đình Hiếu tiu nghỉu không dám nói thêm gì nữa, rồi hắn sực nhớ lại gì đó, vội vàng nói:
- Anh Thiên, thằng Quốc Việt đã biết mặt chúng ta, nếu hắn khai ra hết thì...
- Chuyện này tao tự có cách, mày không cần phải lo.
Tên Thiên đại ca khoát tay tỏ ý là không sao, hắn chỉ vào một thằng đàn em, bảo:
- Mày đã biết làm như thế nào rồi đấy, làm cho thật tốt, tao sẽ không bạc đãi mày đâu.
Thằng đàn em gật đầu. Hắn chỉ tay vào một tên đã ngất xỉu đang nằm trên đường, nói:
- Vâng, em đã biết nên làm sao rồi đại ca, nhưng còn anh Cường...
Tên Thiên nhíu mày ra lệnh:
- Hừ, thật là phiền phức, hai đứa nào lại đây vác nó lên xe mau, không thể để nó nằm ở đây được.
Ngay lập tức có hai thằng chạy lại vác Cường từ trên cáng lên xe của thằng thứ ba, cả bọn nhanh chóng rú ga vọt đi, để lại một thằng ở lại đây. Sau khi bọn Thiên kéo nhau đi hết, con đường trở lại vẻ tĩnh lặng như lúc đầu, không có một chiếc xe nào. Chỉ còn một thằng tiến tới chỗ Quốc Việt đang nhịn đau đớn cố hết sức ngồi dậy tựa vào tường. Quần áo Quốc Việt mắc trên người đã rách te tua, cả người đầy máu. Anh cực kỳ mệt mỏi ngồi thở dốc.
“Bốp! Bốp!” Quốc Việt bị thằng kia đấm cho một quyền như trời giáng vào mặt. Đầu là nơi anh bảo vệ chắc chắn nhất, không tổn thương bao nhiêu. Nhưng sau hai cú đấm, trên mặt đã xuất hiện vết bầm đầu tiên, miệng chảy máu ồng ộc. Tên đó quát lớn:
- Thằng ch* chết, quyền này là vì mày mà tao phải đứng đây, một quyền vì mày đã khiến cho anh Cường tàn phế, một quyền vì...
Tên kia định đánh Quốc Việt thêm vài cái nữa thì ở đằng xa xuất hiện mấy người đàn ông chạy xe nhanh tới, vừa chạy vừa hô lớn:
- Anh kia, mau dừng lại, không được làm bậy.
Tên đó vừa nghe thế thì lập tức xoay người bỏ chạy rất nhanh. Nhưng “xe chân” làm sao nhanh hơn xe máy, nên chẳng mấy chốc hắn đã bị bao vây.Việt thấy quần áo mấy người đấy mặc trên người thì hình như họ là cảnh sát thì phải. Một người trong số đó nói lớn:
- Còn muốn chạy đâu, anh đã bị chúng tôi bao vây, đừng ngoan cố chống cự nữa.
“Thôi đi mấy chú, mấy chú đừng nói những câu như vậy nữa. Mấy chú có gần chục người, còn hắn chỉ một mình, nếu có muốn chống lại người đang thi hành công vụ thì hắn cũng phải xem xét tình thế của mình như thế nào đã chứ.” Quốc Việt muốn cười lớn khi nghe câu nói của người đó. Đáng tiếc không thể làm được vì hai cú đấm lúc nãy đã làm rách miệng anh. Hơn nữa, mỗi khi cười, các cơ co rút khiến lưng và ngực đều đau nhức.
Người đàn ông nói lúc nãy tiếp tục mở miệng hỏi:
- Những người đi cùng anh đâu rồi? Sao chỉ có một mình anh ở đây?
Tên kia tỏ vẻ ngạc nhiên, đáp lại:
- Các người đang nói gì vậy, làm gì còn ai ngoài tôi ở đây chứ.
Vị cảnh sát đó tiếp tục truy vấn:
- Thế tại sao tôi được thông báo là có người tụ tập đánh nhau ở đây.
Tên đó nói dối mà sắc mặt không hề có thay đổi gì:
- Các anh đã bị người đó lừa rồi, ở đây nãy giờ cũng chỉ có mình tôi mà thôi.
Một nhân viên cảnh sát chen nào:
- Sếp, anh cần gì phải đôi co với tên này, chúng ta làm việc theo nguyên tắc là được.
- Ừm, cậu nói đúng, các cậu bắt hắn ta lại, tôi đi qua chỗ nạn nhân xem thử thương thế cậu ta như thế nào.
- Vâng thưa sếp.
Nhân viên cảnh sát lôi ra còng số tám bắt đầu làm việc. Người được gọi là sếp đi đến chỗ Quốc Việt. Ở đấy có một cô gái đang nói chuyện với anh:
- Bạn có sao không Việt?
Cô gái này không ai khác ngoài Hằng. Cô ấy đã gọi cảnh sát đến cứu anh. Vừa chạy tới nơi, cô lập tức đã hỏi thăm anh. Anh lắc đầu, cố nặn ra một nụ cười, đáp lại:
- Mình không sao, mình chỉ bị bầm dập vài chỗ mà thôi, tổn thương ngoài da ấy mà, hoàn toàn không có chuyện gì đâu.
- Sao lại không sao, người bạn đã bầm dập như vậy rồi mà còn nói không sao. Xin lỗi bạn, vì mình mà bạn mới bị đánh như thế này.
Hằng nghẹn ngào, đôi mặt đẹp đã ngấn lệ.
Quốc Việt gượng cười làm Hằng yên tâm:
- Chúng đến bởi vì mình chứ có phải vì bạn đâu, bạn đâu có lỗi gì trong chuyện này.
Hằng cuống quýt giải thích:
- Sao lại không, mình đi một đoạn thì xe cán phải đinh, mất một lúc vá xe. Điện thoại lại hết tiền không thể gọi được. Lúc đấy đầu óc mình cũng rối tung, chẳng nghĩ ra được cách gì, mình chỉ nghĩ đến việc tìm cảnh sát.
“AAA! Không phải như vậy chứ! Sao số mình xui xẻo quá vậy! Mình bị đập cho bầm dập vì những nguyên nhân lãng xẹt như vậy sao! AAAAA!” Việt nghe thế thì sinh ra uất ức trong lòng, cộng thêm thương thế trên người đang không ngừng đau nhức, rốt cuộc không chịu nổi mà lịm đi. Hằng thấy anh vẫn đang nói bình thường, đột nhiên lịm đi thì cực kỳ hoảng sợ. Cô lay anh gọi liên tục:
- Việt... Việt... bạn bị sao vậy, bạn đừng dọa mình, các chú cảnh sát ơi, bạn cháu có chuyện rồi...
Cô gọi anh năm sáu lần không được, lập tức quay sang chú cảnh sát đang đi về phía mình hô lên.