Trong các tiểu thuyết tiên hiệp mỗi một tác giả cho ra một chánh kiến riêng về đạo, làm cho độc giả hiểu loạn xà cù, thế này cũng là đạo thế kia cũng là đạo. Xong nếu chúng ta lấy giáo lý của Phật gia làm nền tảng thì sẽ thấy không còn loạn xạ nữa.
Theo Phật gia đạo là con đường, con đường đi đến giải thoát, nhưng giải thoát cái gì? đó giải thoát khỏi khổ. Nhưng sao lại là khổ, cuộc đời mới tươi đẹp làm sao, này nhé ta có nhà lầu, xe hơi, vợ đẹp, con ngoan, thu nhập mỗi ngày đều có và ổn định. Ta muốn gì có nấy sao lại khổ. Vâng đó là một cuộc sống lý tưởng nhưng những điều kia có là mãi mãi, lo sợ những điều tuyệt vời kia sẽ mất đi đó là điều không tránh khỏi, lo sợ không phải đã là khổ sao.
Nhà nghèo chỉ có bốn vách phênh thì không sợ ăn trộm, nhưng có vài cây vàng trong nhà, ai dám tự nhận là không sợ mất trộn đi. Nghèo cũng khổ, giàu cũng khổ, yêu cũng khổ , FA cũng khổ, bạn nhiều cũng khổ, không bạn cũng khổ,có vợ cũng khổ, không vợ cũng khổ, có con cũng khổ, không con cũng khổ, Giỏi giang cũng khổ, dốt nát lại càng khổ hơn, biết cũng khổ, không biết cũng khổ, chưa có intenet cũng khổ, có rồi cũng khổ. Nói cũng khổ, không nói cũng khổ. Ăn no cũng khổ, không ăn lại càng khổ hơn, còn trẻ cũng khổ, già lại cũng khổ, khỏe mạnh đã khổ, bệnh tất lại còn khổ hơn, sống là khổ, liệu chết có hết khổ ?........
Nói chung đạo là con đường, đi đến giải thoát khỏi cảnh khổ có 8 con đường chính ...... thôi có rảnh thì tham khảo ở đây: http://vi.wikipedia.org/wiki/B%C3%A1...4%91%E1%BA%A1o
Theo phật lý, đời là bể khổ, khổ hải thì vô biên . Thế theo mi, tu đạo là gì ?, đi trên đường chắc
Đạo phật không làm người ta nhu nhược, đạo phật chỉ đề cao tính nhân quả, gieo nhân nào thì gặp quả nấy, tự làm tự chịu nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi làm một việc gì đó.
Đạo phật giúp con người ta hướng về cái tốt, làm những điều tốt có ích cho những người xung quanh. Hành thiện ở đây là tùy theo suy nghĩ và hoàn cảnh của mỗi người, nhiều lúc cứu một người lại là làm ác, hại một người lại là làm việc tốt... tất cả đều quy về hai chữ nhân quả.
Riêng nghèo khổ thì ai mà chả sợ, họa chăng chỉ có phật mới không sợ.
P/s:
Đời về cơ bản là buồn mà, buồn rồi khóc thì không nói, cười cũng phải buồn mới cười được, đến nỗi tiểu vs ị cũng phải buồn thì mới làm được chứ có phải muốn là phẹt phẹt được ngay đâu, trừ khi trong người có bệnh