Trên tay Thiên là những bức ảnh này ghi lại cảnh Thiên gặp bọn Hắc Báo tại quán café trong lần Thiên đi gặp người bang Bạch Hổ (chương 46). Lần đó Việt không biết dùng cách nào để ghi lại thời điểm đó phòng khi sau này dùng chúng để uy hiếp Thiên, ngờ đâu còn có kẻ cao tay hơn, đã chụp lại trước cả anh. Thấy những cái này, cả Thiên và Việt đều hiểu Tuấn đang nghi ngờ rằng Thiên biết Vinh có những bức ảnh nên đã ra tay giết người diệt khẩu. Thiên không thể điều này xảy ra nên vội vàng giải thích:
- Anh Tuấn, em không hề phản bội anh. Cái này là lần anh bải em đến gặp người bang Bạch Hổ để lấy ngày hẹn giao dịch hàng, không hiểu vì sao mà bọn Hắc Báo cũng biết nên cũng đến đó. Em với chúng chỉ gặp nhau tình cờ thôi.
Tuấn hỏi lại:
- Mày tưởng chỉ nói đôi ba câu thế thì có thể làm anh tin mày được sao?
- Em nói thật đấy, đúng là bọn chúng muốn lấy lợi để dụ dỗ em phản bội anh nhưng em lập tức từ chối. Em theo anh lăn lội bao nhiêu năm rồi, sự trung thành của em thế nào anh hiểu rất rõ cơ mà. Hơn nữa, có thể kẻ báo tin cho anh cố tình chia rẽ nội bộ của chúng ta.
- Hừ, thời gian gần đây mày làm việc thất bại rất nhiều lần, hơn nữa đều thất bại trong tay bọn Hắc Báo, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, đừng trách anh nghi ngờ mày.
Việt bỗng nói chen vào:
- Anh Tuấn, em thấy Thiên nói rất có lý, đôi khi Thiên trùng hợp gặp bọn Hắc Báo rồi bị kẻ thù nhìn thấy, chúng nhân cơ hội đó để gây chia rẻ nội bộ phe ta, điều ấy cũng dễ hiểu thôi ạ.
Thiên gật gù liên tục, đồng thời nhìn “Lâm” với ánh mắt cảm kích. Hắn đâu biết Việt đang tìm cách đục nước béo cò cơ chứ, cũng may cho hắn là Việt chưa có chứng cứ gì bất lợi cho hắn cả. Thế nhưng Tuấn lại lôi thêm ra một túi nilong, trong đó có chứa một con dao dính máu, sau đó hắn hỏi:
- Thế mày giải thích thế nào về con dao này. Anh biết con dao này chỉ mày mới có, trên đó còn có khắc biệt danh của mày.
Thấy cái này thì Thiên run rẩy toàn thân, sắc mặt vô cùng hoảng sợ, lại nghe Tuấn nói tiếp:
- Nếu anh đưa con dao này cho bọn cớm thì mày cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy. Mày mau khai thật đi, vì cớ gì mày lại giết thằng Vinh hả?
Việt nhíu mày, nghĩ bụng: “Chả lẽ tên Thiên đã giết Vinh thật hay sao? Và vì cớ gì hắn giết Vinh chứ?” Việt nhìn sang Thiên xem hắn sẽ nói gì. Tuấn đã có con dao, Thiên biết mình không thể giấu diếm chuyện này, đành phải kể ra sự tình:
Hoá ra Thiên đã ra tay với Vinh thật, nguyên nhân cũng chỉ vì con gà tức nhau tiếng gáy mà thôi. Tối qua khi ra khỏi cổng công ty, Việt và Thiên gặp Vinh, sau khi Việt bỏ đi thì Thiên có nói chuyện với Vinh vài câu. Sau đó Vinh lợi dụng vụ giao dịch thất bại đã nói nhiều lời châm chọc Thiên khiến Thiên phát khùng lên. Vốn sẵn trong bụng Thiên đang rất tức giận bởi phi vụ, giờ những lời của Vinh chả khác gì đổ thêm dầu vào lữa, cộng thêm giữa hai người có mâu thuẫn từ trước nên Thiên giận quá mất khôn, mất lý trí đã rút dao của mình ra đâm Vinh. Vốn so về võ công hay sức mạnh, Vinh không có cửa so với Thiên, vả lại quá bất ngờ, nhát dao đó đâm xuyên tim của Vinh làm hắn chết tại chỗ.
Giết xong mới tỉnh ra, Thiên sợ đến hồn vía lên mây. Hắn không sợ vì giết người mà sợ vì đã giết Vinh. Vinh là nhân vật cấp cao trong tổ chức, chắc chắn hắn sẽ phải lãnh hậu quả thảm khốc nếu như để Tuấn biết. Hành động này của Thiên chính là tự đào mộ chôn mình, hắn lập tức nghĩ cách xử lý.
Hắn nghĩ ra được cách đem giấu xác của Vinh, xem như không liên quan đến mình. Hắn thấy trên đường không dính máu của Vinh vương ra nên ngay sau khi giấu xác thì hắn lập tức bỏ đi. Hắn cho rằng chỗ mình giấu xác rất kỹ, sẽ không ai nghi ngờ mình, ngờ đâu trong khi hắn đang xử lý cái xác thì có một đôi mắt rực đầy lửa giận theo dõi hắn. Tuy đang rất hận Thiên nhưng hắn ta không ra trả thù ngay lúc đấy mà đợi đến khi Thiên biến mất, hắn ta mới tiến ra chỗ giấu xác của Vinh, miệng lẩm bẩm:
- Mày giết em họ tao, tao sẽ khiến cho mày trả một cái giá thê thảm hơn nó nhiều.
Trên tay gã bỗng dưng xuất hiện con dao mà Thiên đã sát hại Vinh. Thì ra sau khi Thiên giết Vinh, trong lòng hoảng loạn nên trong lúc giấu xác, Thiên đã quên cất con dao, gã kia âm thầm lấy con dao. Thiên xử lý cái xác xong, quay lại tìm thì không thấy, tuy hắn rất lo lắng nhưng biết không thể ở nơi này quá lâu, để người khác phát hiện là tiêu đời nên gã chạy đi ngay, Thiên đâu ngờ chút chủ quan đó đã khiến hắn phải trả giá đắt vào sáng hôm sau.
Vào lúc này, mọi chuyện đã bị lộ, đầu óc Thiên xoay chuyển liên hồi hòng tìm cách qua được nạn này; mặc dầu hắn vẫn không hiểu vì sao con dao đó lại có thể lọt vào tay của Tuấn. Bỗng nghe “Lâm” lên tiếng:
- Anh Tuấn, anh có thể cho biết ai đã đưa những cái này cho anh được không? Biết đâu kẻ này thật sự có ý đồ lợi dụng chuyện này chia rẽ nội bộ trong bang.
Tuấn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chính là người bí ẩn đã giúp chúng ta đánh bại bọn Thanh Sơn lần trước. Hắn giúp chúng ta nhiều lần, chả có lý do gì để gây chia rẽ.
Tuấn trừng mắt nhìn Thiên, quát:
- Thiên, hậu quả của những việc mày đã làm như thế nào mày hiểu quá rõ rồi, bây giờ mày tự xử hay để tao đích thân ra tay?
Thiên sợ đến tái xanh mặt mày, hắn vội vàng nói:
- Anh Thiên, em thật sự trung thành với anh, em chỉ lỡ gây hoạ trong lúc mất lý trí, xin anh tha cho em một lần.
Tuấn kiên quyết lắc đầu:
- Bang quy rất nghiêm khắc, nếu anh không chấp hành xử phạt mày thì sao có thể ra lệnh cho người khác. Được rồi, nghĩ mày có công lao, anh cho mày một ngày để lựa chọn, giờ thì biến đi. Sẽ có người luôn giám sát mày, đừng ngu ngốc nghĩ cách bỏ trốn.
Thiên hiểu chuyện này không thể cứu vãn được nữa nên chỉ còn cách bỏ đi dưới sự theo dõi của những kẻ khác. Còn Việt ở lại cố “cầu tình” cho Thiên:
- Anh Tuấn, chả lẽ không thể vì công lao của anh ta mà tha được sao ạ?
- Không thể nào, bang quy đã đặt ra, khi hắn tham gia thì phải biết chấp hành, đã gây hoạ thì phải trả giá.
- Vậy em có thể biết Thiên sẽ bị trừng phạt thế nào không ạ?
- Đánh tàn phế rồi đuổi khỏi bang. Thôi, đừng nhắc chuyện này nữa, chú ra ngoài đi, anh muốn ở yên một mình.
- Dạ.
Việt chả dại ở lại lâu hơn, lập tức đi ngay.
Với Tuấn, dù gì giữa hắn và Thiên cũng có tình sinh tử mười mấy năm, giờ đích thân ra tay với đàn em, hắn không khỏi đau lòng; nhưng bang quy có bang quy, hắn không thể nể tình mà tha cho Thiên, nếu không chính hắn cũng không yên được.
Sau khi biết hậu quả chờ đợi, Việt vốn có thù oán với Thiên và Vinh, Việt cũng chẳng thương tiếc gì cho bọn chúng. Bọn chúng tự tư tự lợi mà hãm hại lẫn nhau, chả liên quan gì đến anh cả. Việt sực nhớ ra là cần phải báo chuyện này cho bên cảnh sát nên gọi điện thoại cho một người:
- Alo, chú Phương ạ, giờ chú có rảnh không ạ? Cháu có mấy việc quan trọng cần gặp chú.
Ông Phương đáp:
- Vậy à, trùng hợp tôi cũng đang có vài điều muốn hỏi cậu đây, cậu đến chỗ hẹn cũ trước đợi tôi.
- Dạ vâng ạ.
“Chú Phương muốn gặp mình chắc vì chuyện của Thanh Sơn thôi.” Việt dĩ nhiên hiểu việc này không tránh được, trước sau gì cũng sẽ phải nói rõ với chủ Phương, vậy bây giờ nói luôn để sau này bớt rắc rối. Việt đến chỗ hẹn thì thấy chú Phương đã ngồi đợi sẵn ở đó. Việt lên tiếng trước:
- Cháu chào chú ạ, không biết chú gọi cháu đến có việc gì không ạ?
Ông Phương đáp:
- Có thì có rồi, nhưng cậu cứ nói vấn đề của cậu trước đi, nghe giọng cậu qua điện thoại, xem chừng nó rất quan trọng.
“Cũng tốt, vậy sẽ phân tán tư tưởng của chú ấy khỏi chuyện của Thanh Sơn.” Nghĩ vậy, Việt bèn kể lại:
- Dạ vâng. Sáng nay cháu đến công ty của Tuấn thì nghe được tin tên Vinh đã chết, hung thủ không ngờ lại chính là Thiên.
Ông Phương sửng sốt, lập tức hỏi lại ngay:
- Cái gì? Cậu nói thật đấy chứ?
- Dạ dĩ nhiên là thật ạ, chính bản thân cháu nghe Thiên thừa nhận việc đó trước mặt Tuấn mà, không hề giả đâu ạ.
- Thế sao tên Thiên lại giết Vinh?
- Dạ vì tên Vinh nói khích Thiên đúng lúc tên Thiên đang căng thẳng vì nhiệm vụ thất bại. Tên Thiên giận quá mất khôn, lỡ tay sát hại luôn tên Vinh. Cháu thấy thế cũng tốt, cháu đang tìm cách chia rẽ bọn chúng, giờ tên Thiên làm ra vụ như vậy, cháu đỡ mất công tính kế.
Ông Phương trầm ngâm, không rõ là ông ủng hộ hay không thích suy nghĩ này của Việt. Một hồi sau, ông mới nói:
- Cậu có chứng cứ gây án của tên Thiên không, hắn giết người, cảnh sát phải bắt hắn lại.
Việt biết điều chú Phương nói hoàn toàn đúng nên thở dài:
- Chứng cứ thì có nhưng cháu lại không giữ chúng mà chúng lại đang nằm trong tay tên Tuấn. Cháu cũng muốn tống tên Thiên vào tù để dễ xử lý công việc hơn, đáng tiếc cháu không thể lấy những chứng cứ đó từ tên Tuấn được.
Ông biết Việt đang nói thực nên cũng không tỏ ra bất mãn. Nhưng nghĩ đến chứng cứ ông lại cảm thấy bực bội, ông nói với Việt bằng giọng tức giận:
- Nhắc đến chứng cứ, tôi cũng có vài điều muốn hỏi cậu đấy. Quốc Việt, cậu cũng liều thật đấy, dám dở quẻ sau lưng tôi.
“Ái chà, bắt đầu vào vấn đề chính rồi đây.” Việt tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu ý của ông Phương:
- Ơ, cháu có làm gì đâu ạ.
Ông Phương trừng mắt lên nhìn Việt:
- Còn cãi lại không à, chứng cứ phạm tội của Sơn, cậu đưa quá ít, số còn lại đâu, cậu nhanh đưa hết cho tôi, cậu đừng hòng qua mặt tôi.
Việt đáp lại bằng giọng run run:
- Cháu nói thật với chú rồi mà, cháu chỉ lấy được từng đó thôi. Chú cũng biết Thanh Sơn là ai mà, một tên cáo già như hắn, tất nhiên là giấu rất kỹ mọi thứ liên quan đến tội của hắn. Cháu khó khăn lắm mới lấy được từng đó đấy ạ, số còn lại vẫn chưa kịp lấy, nếu không phải vì bọn Bạch Hổ ra tay quá sớm thì cháu có thể lấy được nhiều hơn rồi.
Ông Phương quan sát kỹ thái độ và biểu hiện bên ngoài của Việt, thấy vẫn không có gì khác lạ thì biết Việt là cao thủ nói dối, nhưng ông cũng không có gì chứng minh Việt đang nói dối, chẳng thể làm khó Việt hơn nên đành chấp nhận tạm thời bỏ qua. Ông đề cập đến vấn đề khác:
- Vậy cậu giải thích cho tôi chuyện Thanh Sơn chuyện gần như mọi thế lực của hắn sang cho cậu?
Vấn đề này ông Phương chỉ cần điều tra một chút thì sẽ dễ dàng biết được. Việt vốn đoán được trước ông ấy sẽ hỏi cái này nên trả lại theo kế hoạch đã lên từ trước:
- Dạ cái này thì có gì đâu ạ, trước khi tham gia vào vụ Bạch Hổ, Thanh Sơn đã có cảm giác mình có thể sẽ gặp bất trắc, hắn ta lại không muốn mọi thành quả mình tạo dựng lên lại sụp đổ nên đã chuyển nhượng sang hết cho cháu trước đó vài ngày. Nhưng mà hắn ta chỉ nhượng phần kinh tế còn thế lực hắc đạo hắn ta vẫn làm chủ, bởi hắn ta biết nhưng tên thuộc hạ của hắn ta đâu nghe theo lệnh cháu.
Ông Phương là ai chứ, mấy lời của Việt làm sao gạt được ông. Ông truy vấn:
- Một kẻ như hắn ta mà lại nhượng toàn bộ thế lực phải khó nhọc gây dựng suốt mấy chục năm cho cậu là điều hoàn toàn không thể, trừ khi hắn ta rơi vào hoàn cảnh hiểm nghèo không còn cách nào khác, bắt buộc phải nhượng lại.
Việt lắc lắc đầu:
- Cái này cháu thật sự không biết. Nhưng mà giờ hắn ta đã bị bắt, chứng cứ phạm tội cũng đã có, số tài sản đó sẽ bị tịch thu, dù hắn ta có nhượng lại cháu rồi cháu cũng đâu hưởng được lợi lộc gì từ chỗ đấy đâu.
- Cái lạ thường chính ở đó, những tài sản hắn ta chuyển sang cho cậu lại không những không dính dáng gì đến chứng cứ phạm tội của hắn, mà còn tuân thủ luật pháp rất tốt. Dựa theo số cổ phần, hắn ta quả thực là cổ đông lớn nhất, nhưng chỉ có vậy, hắn ta lại không can thiệp vào những công ty đó mà chỉ ngồi hưởng lợi tức thôi. Cho dù có tịch thu tài sản của hắn thì cũng chỉ giới hạn trong phạm vi phạm pháp.
Việt nhún vai bất đắc dĩ:
- Cháu đâu biết được nguyên nhân vì sao hắn ta làm thế, có thể hắn ta đã linh cảm trước mình sẽ gặp chuyện chẳng lành, không muốn công sức mình gây dựng đổ sông đổ biển nên mới chuyển sang cho cháu. Cháu thấy cũng không có hại gì nên cháu nhận thôi ạ.
Đây là kế thừa hợp pháp, ông Phương không biết dùng lời gì để phản bác lại cả, ông hỏi tiếp:
- Cậu... được rồi, thế cậu định làm gì với số tài sản trên trời rớt xuống đó?
Dù ông Phương chưa rõ mục đích cho những hành động gần đây của Việt nhưng ông nhận ra được điều đó chẳng tốt lành gì cho lắm. Mà vì ông cũng không ngăn cản được nên ông tìm cách thăm dò xem Việt sẽ có kế hoạch gì trong tương lai. Cậu hỏi của ông không làm khó được Việt:
- Dạ cháu cũng chưa biết, đầu tiên là việc học hành của cháu vẫn còn nên cháu phải trở lại trường học, cháu nghĩ cứ đợi đến khi cháu tốt nghiệp. Ngoài ra, cháu đang là tội phạm, chẳng thể xử lý số tài sản đó được, trước mắt cháu cần phải cố gắng giải oan cho mình đã. Cháu mới nghe Ngọc nói là ba cô ấy đã tốt hơn hẳn, khả năng tỉnh lại tăng hơn nhiều, cho nên hi vọng được giải oan cũng không còn viển vông nữa.
Ông Phương giữ im lặng, Việt không rõ ông ấy đang nghĩ gì trong đầu. Việt cho là ông vẫn đang quan tâm đến vấn đề giữa anh và Thanh Sơn, anh bèn đánh lạc hướng:
- À phải, cháu quên mất một chuyện, tên Phong bị bắt, thế công ty của hắn thì sao ạ? Cũng bị tịch thu luôn ạ?
Điều này khá quan trọng, quả thực khiến ông Phương phải đổi chủ đề. Ông Phương lắc đầu:
- Hiện giờ chúng ta chỉ có chứng cứ phạm tội chứng tỏ tên Phong tham gia vào xã hội đen, còn bên phần kinh tế thì bên Kiểm Sát đang điều tra, nếu như có liên quan đến xã hội đen thì chắc chắn sẽ bị tịch thu, còn không thì đành chúng tiếp tục làm ăn, chúng ta chỉ có thể chú ý chúng kỹ hơn thôi.
Việt hỏi:
- Ồ, tức là số cổ phần đã mua từ chúng vẫn có thể mất đi ạ? Vậy có khác gì mất trắng số tiền đầu tư để mua ạ, cháu thấy không ổn chút nào.
- Tôi cũng đang đau đầu vì cái này đây, nếu như mấy công ty đó không liên quan đến xã hội đen thì chúng ta không thể nhổ cỏ tận gốc được, nhưng nếu có liên quan thì người đầu tư sẽ lỗ lớn, chúng ta sẽ phải bù lại cho họ.
- À chú, tuy tên Phong đã bị bắt nhưng những cổ đông lớn của công ty đó hầu như đều có dính dáng đến xã hội đen, chú cần phải xử lý triệt để bọn chúng ngay chứ không thì bọn chúng sẽ vực lại được.
- Ừ, dù sao cậu cũng đưa tôi chứng cứ rồi, tôi sẽ nhanh chóng điều tra.
Ông Phương làm cảnh sát bao nhiêu năm, đương nhiên không ai hiểu điều này hơn ông. Lúc trước vì chưa có bằng chứng nên ông chẳng thể làm gì bọn chúng, giờ thì khác rồi, xem chừng Hắc Báo cũng không tồn tại được bao lâu nữa. Bỗng dưng điện thoại của ông Phương đổ chuông, thấy số gọi đến, ông lập tức bắt máy, phía bên kia vang lên giọng nói của một cô gái:
- Alo, chú Phương ạ, cháu có thêm một số thông tin về bọn chúng rồi ạ. Chú đang ở đâu vậy ạ? Cháu đến đó đưa thông tin cho chú.
Việt dễ dàng nhận ra giọng nói này, cô gái này chính là cô gái tên Thương, đi cùng cảnh sát Phương mà anh đã gặp trong rừng khi đang trốn chạy. Theo như cảm giác của anh thì thực lực cô gái này dường như rất mạnh, chỉ là không biết cô ấy đang làm gì.
Ông Phương nghe Thương nói thì sắc mặt hơi thay đổi. Ông đáp:
- Thế à, chú về đồn ngay, cháu cứ đợi chú ở đó.
- Dạ vâng ạ,
Ông Phương cúp máy, sau đó quay sang nói với Việt:
- Được rồi, giờ tôi có việc phải đi rồi, cậu cứ tiếp tục nhiệm vụ của mình ở băng đảng của tên Tuấn, có gì bất thường thì cứ gọi cho tôi.
- Dạ vâng, cháu chào chú ạ.
Ông Phương đi xa rồi, Việt mở điện thoại lên gọi cho Chung ruồi:
- Alo, mày điều tra thông tin của tên Vinh đến đâu rồi, hắn có ai thân thuộc ở đây không?
Chung đáp:
- Tao vẫn chưa tìm ra. Mày nói hắn ta có anh họ ở đây nhưng tao điều tra mãi mà vẫn không tìm ra đó là kẻ nào. Có thể là họ hàng xa, người trùng họ nhiều lắm nên việc điều tra rất khó.
- Ừ, tao biết mà, à phải, tối qua thằng Vinh bị tên Thiên giết hại rồi.
Chung ruồi kinh ngạc không khỏi bật thốt lên:
- Cái gì, mày đang nói giỡn hả, tên Thiên giết Vinh? Không thể nào, bọn chúng cùng phe mà.
- Tao cũng mới biết sáng nay thôi, tao có gián điệp trong băng đảng của tên Tuấn, người đó đã nói lại cho tao biết. Lần trước tao vô tình biết anh họ của tên Vinh là một cao thủ nên mới nhờ mày điều tra hắn ta là ai, nếu hiện tại vẫn không có thông tin của hắn, tao e rằng ngày chết của tên Thiên đã tới rất gần rồi.
Chung hiểu Việt đang nói vấn đề gì. Tên Thiên chết cũng đáng tội nhưng quan trọng hơn, Thiên là đầu mối tốt nhất để truy ra anh họ của tên Vinh, kẻ đáng sợ nhất vẫn ở trong bóng tối. Cả Việt và Chung ruồi không thể lường trước khi nào hắn ta hãm hại hai người, nguy hiểm vẫn luôn rình rập bên cạnh. Chung bèn hỏi Việt:
- Thế mày tính làm gì? Tên Vinh che dấu kỹ như vậy thì chắc chắn số người biết chi tiết vô cùng ít.
Việt thở dài:
- Được rồi, để tao đi gặp tên Thiên doạ hắn xem thử hắn khai ra không.
- Cũng chỉ còn cách đó, mà tên Thiên khá cứng miệng, muốn lấy thông tin từ hắn mày phải bỏ ra không ít công sức đấy.
- Ừ, cái này tao hiểu rõ mà. Giờ tao cúp máy đây, có gì tao gọi lại cho mày.
Đương lúc Việt chưa biết nên đi đâu, làm gì tiếp thì Tuấn bất ngờ gọi điện đến, giọng của ông ta nghe có vẻ như rất tức giận:
- Lâm, dù chú mày đang ở đâu thì đều phải về ngay công ty, thằng Thiên nó bỏ trốn rồi, mày về triệu tập nhiều người đi lùng nó về đây cho anh.
- Dạ vâng.
Việt đáp lại qua loa rồi lập tức vọt về chỗ tên Tuấn, anh vừa chạy vừa lo lắng: “Chết tiệt, thật không ngờ thằng khốn đó lại bỏ trốn để tránh bị trừng phạt. Thế này thì kế hoạch của mình đổ sông đổ bể hết, nhất định phải tìm ra tên Thiên trước bọn thuộc hạ của Tuấn.” Về chỗ Tuấn, Việt hỏi hắn để biết rõ thêm tình hình:
- Tại sao tên Thiên lại bỏ trốn được vậy anh? Không phải luôn có một hai đứa đi theo dõi hắn ta hay sao?
Tuấn đáp:
- Hắn ta dùng kế đánh gục chúng rồi bỏ trốn, đúng là lũ vô dụng, mỗi có một việc theo dõi mà không làm được. Chú mày đừng hỏi nhiều nữa, mau dẫn theo mấy đứa đàn em tìm tên Thiên về cho anh.
- Vâng ạ.
Việt đi triệu tập khoảng mười mấy người trong băng đảng của Tuấn, sau đó nói với bọn chúng:
- Mọi người trở về khu vực mình quản lý, phái thêm các anh em đi tìm Thiên về. Dù phải lục tung cả thành phố này lên cũng phải đưa anh ta về gặp anh Tuấn, tất cả đã nghe rõ rồi chứ?
- Rõ rồi.
Vụ Thiên sát hại Vinh chưa lộ ra ngoài, không người nào trong băng đảng biết, mà Thiên lại là cấp trên, bởi vậy, khi nghe những gì “Lâm nói”, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Nhưng vì đây là mệnh lệnh của Tuấn nên bọn chúng không dám hỏi nhiều, chỉ cứ thế mà làm thôi.
Việt dẫn theo vài thuộc hạ nữa bắt đầu đi tìm, có điều thành phố rộng lớn, muốn nhanh chóng tìm được tên Thiên trong một giờ một khắc không phải là điều dễ dàng. Cả đám tìm gần nửa ngày vẫn chưa có dấu hiệu khả quan thì bắt đầu có cảm giác chán nản; đúng lúc này có một tên thuộc hạ ở khu vực khác gọi vào số điện thoại của “Lâm”:
- Anh Lâm, bọn em tìm thấy anh Thiên rồi, chỉ là... chỉ là
Nói tới đây, gã đó tự dưng ấp úng làm Việt kỳ quái, Việt bèn giục hắn:
- Chỉ là cái gì, đàn ông con trai mà sao ăn nói ngập ngừng vậy hả, có gì nói thẳng ra đi.
Gã đó hít một hơi rồi đáp:
- Chỉ là anh Thiên bị giết rồi.
Gã kia chưa biết tội lỗi Thiên gây ra nên vẫn tỏ ra kính trọng Thiên, mà Việt cũng không để ý cái này. Vừa nghe được gã kia thông báo tin tức, Việt vô cùng sửng sốt: “Thiên bị giết rồi, khốn kiếp, là ai làm chứ?” Việt vội vàng hỏi lại đối phương:
- Mày đang ở đâu? Tao qua đó xem.
Sau khi có được địa điểm từ gã kia, Việt cúp máy và lập tức chạy đến. Việt tới nơi thì thấy ở đó đã có rất đông người đứng xem, có lẽ khó chen vào đám đông để tìm hiểu chi tiết cái chết của Thiên. Việt quay sang hỏi gã đã thông báo cho mình:
- Mày phát hiện Thiên đã chết như thế nào?
Gã kia trả lời:
- Ban đầu em chưa tìm thấy anh Thiên, sau đó em nghe thấy tiếng hét kinh hãi của ai đấy ở gần chỗ em. Em tò mò chạy lại xem thế nào thì mới biết anh Thiên đã chết.
Việt hỏi tiếp:
- Như vậy thì có người bảo cảnh sát rồi hả?
- Dạ vâng, những người phát hiện ra thi thể của anh Thiên đã gọi cho cảnh sát ngay, em cũng không thể can thiệp để che dấu vụ việc được.
- Ừ, tao gọi điện cho anh Tuấn.
Việt bấm số Tuấn gọi cho hắn ta:
- Anh Tuấn, Thiên đã chết rồi.
Tuấn không dấu nổi sự kinh hoảng:
- Cái gì? Nó chết rồi? Vì sao mà chết?
Việt đáp:
- Em cũng không biết. Một tên đàn em đã phát hiện ra rồi báo cho em. Chẳng qua người dân đã phát hiện ra xác của Thiên trước, họ cũng báo bọn cớm luôn rồi. Em cũng chưa biết xử lý ra sao.
- Hừm, thế thì bọn mày tạm thời im ắng, đừng làm gì cả, cứ để cớm xử lý, sau đó anh sẽ cố lấy thông tin từ nơi khác.
- Vâng ạ.
- Được rồi, mày bảo đám tay chân giải tán đi, tránh cho cớm nghi ngờ. Mày chỉ giữ lại hai ba thằng tiếp tục ở đó quan sát tình hình, có gì báo lại cho anh.
- Vâng ạ.
Tuấn đã cúp máy. Việt đứng đó trầm ngâm suy nghĩ: “Cảnh sát đến đây cũng tốt, mình cũng không có hiểu biết gì về y học, tốt nhất để bên pháp y điều tra rồi mình lấy thông tin từ chú Phương cũng được.” Nghĩ vậy, Việt ra lệnh cho đám thuộc hạ giải tán.
Tiếng còi xe từ xa vọng tới, cảnh sát đã tới rồi, dẫn đầu là ông Phương. Ông Phương vốn đã biết thân phận của Việt trong băng đảng của Tuấn nên không lạ gì với mặt nạ da của Việt, ông liếc nhanh qua anh rồi đi tới chỗ thi thể của Thiên. Phía cảnh sát bắt đầu chăng vải khoanh vùng, sau đó từng tốp người chia ra điều tra hiện trường. Vài người cảnh sát thì bắt đầu mở sổ ghi chép và hỏi những người dân đã gọi cho họ.
Chương 57:
Việt cẩn thận nhìn bên pháp y làm việc, họ vừa xem xét thi thể của Thiên vừa báo cáo lại cho ông Phương. Anh không rõ họ đã nói những gì, chỉ thấy hai hàng chân mày ông Phương cau lại, xem chừng vụ này có nhiều điều ly kỳ đây. Ông biết Việt đang quan sát, bèn đưa tay về sau lưng âm thầm ra ám hiệu cho Việt rời đi. Việt quay sang bảo mấy tên đàn em:
- Đi thôi, cảnh sát đang ở chỗ này, chúng ta chẳng thể làm gì được đâu. Hơn nữa, chúng ta đang trong thời kỳ nguy hiểm, không nên đứng đây lâu kẻo bị nghi ngờ.
Đám thuộc hạ thấy có lý nên theo Việt bỏ đi. Việt đi rồi, ông Phương mở điện thoại gọi:
- Alo Thương này, chỗ YXZ thuộc phường AA đã xảy ra một vụ án mạng, cháu đến gặp chú ngay nhé, chú cần cháu tư vấn vài điều.
- Dạ, cháu đến ngay đây.
Chú Phương cần đến mình, Thương hiểu vụ này không hề tầm thường, cô lập tức đánh xe đến. Vài phút sau cô đã có mặt, cô đến gần thi thể của Thiên quan sát một hồi, hai mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên. Cô quay lại nói với ông Phương:
- Chú à, tên Thiên đã bị giết bởi người thuộc kiểu A2, ở đây chúng ta không có đủ dụng cụ, chúng ta phải mang về phòng pháp y để điều tra thêm chú ạ.
- Vậy à, chú hiểu rồi.
Ông Phương từng là người trong ngành, nghe Thương báo cáo là do người thuộc kiểu A2 ra tay, tức là vụ án đã trở nên nghiêm trọng hơn ông tưởng, bởi vậy ông bèn ra lệnh cho cấp dưới nhanh chóng giải quyết hiện trường.
Về phòng pháp y, ông Phương quan sát các pháp y khám nghiệm tử thi mà gương mặt không dấu nổi vẻ suy tư. Giờ trong hắc đạo có thêm cả những người kiểu A2, đây không còn là các vụ án bình thường nữa rồi, ông cảm thấy rất khó hiểu là tại sao trước đây không có, đến khi thằng nhóc Quốc Việt tham gia vào thì kiểu người này lại xuất hiện; rốt cuộc Việt là kẻ thế nào? Ông gọi một cấp dưới đến hỏi:
- Này, nhiệm vụ điều tra thông tin lý lịch của Quốc Việt tôi giao cậu làm tới đâu rồi?
Vị cảnh sát này đưa ông một túi đựng giấy tờ và trả lời:
- Báo cáo sếp, thông tin nằm hết ở trong này. Em về tận quê của cậu nhóc này để điều tra nhưng thực sự cũng không có gì quá đặc biệt.
Ông Phương vừa mở tập tư liệu vừa nói:
- Được rồi, trong lúc chờ kết quả pháp y, tôi đọc xem số tư liệu này thử thế nào?
Ông đọc tư liệu thì thấy Việt từ nhỏ đã sống với ông bà ở tỉnh H. Năm sáu tuổi, Việt trở nên mồ côi do cha mẹ đột ngột qua đời, sau đó thì ông bà nuôi lớn đến tận hiện giờ. Trước khi vào đại học, cậu nhóc này học tập rất tốt, tuy không lọt vào tốp đầu của trường nhưng cũng được rất nhiều giáo viên chú ý bởi thành tích của mình. Bạn bè của Việt cũng không nhiều, không tính bạn cùng lớn lên ở quê thì số bạn rất ít, với một đứa trẻ mồ côi thì sống thu mình lại cũng không phải điều gì quá khác thường.
Ông Phương ngồi trầm ngâm nghĩ ngợi ở bàn làm việc của mình: “Lạ thật, chỉ từng này thôi à, vậy vì nguyên nguyên nhân gì mà nó có quyết tâm phải gia nhập hắc đạo đến thế?”; quả thật ngoài thành tích học tập đáng nể ra thì chẳng có gì đặc biệt đáng lưu tâm ở Việt cả.
Đúng lúc này, bên pháp y đã có kết quả, nguyên nhân gây ra cái chết của Thiên chủ yếu là do bị một vật rất cứng đập lên người, đồng thời bị sốc bởi dòng điện rất lớn. Nghe xong, ông Phương vô cùng sửng sốt, cái này trùng hợp quá mức rồi. Thương hỏi ông Phương:
- Chú à, có cần liên lạc với Việt không ạ?
Ông Phương lắc đầu:
- Chưa cần, giờ nó có thể đang ở với tên Tuấn, không nên gọi bây giờ, để đến tối chú gọi cho nó cũng được. Hơn nữa, chúng ta cần liên kết các manh mối với nhau trước xem có thể phát hiện được điều gì khả nghi không đã.
Liên kết các manh mối đã có với nhau, ông Phương dường như tưởng mình đã nắm bắt được vấn đề rất quan trọng nhưng khi ngẫm kỹ, ông lại thấy mình chẳng thu hoạch được gì cả, điều này làm ông vô cùng khó chịu trong lòng. Ông ngẩng lên nhìn đồng hồ mới hay thời gian đã về chiều. Ông bèn gọi cho Việt để thông báo kết quả khám nghiệm tử thi. Lúc này Việt cũng vừa làm xong vài việc quan trọng, thấy trên màn hình điện thoại hiện lên số của ông Phương thì anh bắt máy lập tức:
- Alo chú Phương ạ, có kết quả rồi hả chú?
- Ừ, nhưng kết quả hơi bất ngờ?
- Bất ngờ ạ? Kết quả khám nghiệm như thế nào ạ?
- Nguyên nhân gây ra cái chết của Thiên hoàn toàn giống với vụ án của Tuyết, là cô thư ký của ông Tâm ấy.
Việt nghe mà không khỏi giật mình:
- Sao ạ, giống hoàn toàn với cái chết của ả đó hay sao ạ? Cái này... cái này... cháu chưa bao giờ nghĩ đến trường hợp này.
Ông Phương bồi thêm một cú nữa:
- Nguyên nhân cái chết không chỉ giống hoàn toàn mà lực đánh và lực điện gây ra còn mạnh hơn khá nhiều. Kể cũng lạ, bao lâu nay, cảnh sát chúng tôi chưa gặp vụ án nào ly kỳ như thế này, thế mà giờ lại phải điều tra những kiểu bất thường ngoài ý muốn.
Việt hiểu ông Phương muốn nói là kẻ gây án đang trở nên nguy hiểm hơn trước rất nhiều và dĩ nhiên anh hiểu ông đang ám chỉ anh chính là nguyên nhân dẫn theo những kẻ quái dị, biến thái xuất hiện. Anh đành gượng cười, bởi anh cũng đâu ngờ mọi việc sẽ thành ra như vậy. Ông Phương thấy Việt im lặng không trả lời thì tưởng Việt còn điều gì đấy giấu mình, bèn hỏi:
- Hiện tại phía cảnh sát chúng tôi chưa có manh mối nào cả, cậu có nghi ngờ kẻ nào không? Cậu đừng giấu tôi vì vụ này không nhỏ đâu.
Việt đáp:
- Dạ cháu không giấu chú chuyện gì đâu ạ, mà cháu cũng không biết phải nghi ngờ ai cả. Cháu xin chú cho cháu một ít thời gian để khoanh vùng, phân loại đối tượng đã, sau đó cháu sẽ thông báo cho chú sau.
Ông Phương chưa tin Việt cho lắm, ông nhắc nhở:
- Tốt thôi, bên cảnh sát sẽ phối hợp điều tra với cậu, đừng để hung thủ tiêu diêu ngoài vòng pháp luật quá lâu, nếu không sẽ có thêm nhiều người bên hắn ta hại đấy.
- Dạ vâng cháu hiểu mà.
Việt sực nhớ lại cái gì đây nên nói ngay:
- À phải, cháu nhớ là hình như tên Phong đã từng tiếp xúc với hung thủ, chú có thể đến thẩm vấn hắn xem thử có manh mối nào không.
- Ồ thật thế à, vậy tôi sẽ đi thẩm vấn hắn. Được rồi, hôm nay nói tới đây thôi, cậu cứ tìm hiểu đối tượng khả nghi đi, nếu có gì cứ báo cho tôi.
- Dạ vâng ạ.
Việt cúp máy xong, cơn tức trong bụng kìm nén nãy giờ bốc lên dữ dội: “Khốn kiếp, rốt cuộc là thằng ch* nào hại mình?”, hai tay anh vô thức siết chặt. Bỗng nghe “rốp” một tiếng, chiếc cốc nước làm bằng sứ trong tay anh đã bị bóp nát bấy.
Nước lạnh trong cốc tràn ra tay kéo tỉnh Việt từ cơn giận. Việt thở dài, chuyện quan trọng nhất phải làm hiện nay là đánh gục băng đảng của tên Tuấn, giờ băng đảng của hắn ngoài bản thân Việt ra thì cũng chẳng còn mấy ai để tên Tuấn tin tưởng nữa, cũng nên đến lúc kết thúc rồi. Bởi vậy, anh nhắn tin lại cho ông Phương cảnh sát thúc đẩy cấp dưới của mình nhanh chóng xử lý vụ xe lậu của Tuấn.
Đúng lúc này lại có người gọi đến cho Việt. Nhìn số điện thoại hiện lên, Việt không khỏi ngạc nhiên: “Sao lại là hắn ta?” Người gọi đến là Năm, em trai của tên Tuấn, Việt do dự một chút rồi vẫn bắt máy:
- Alo, gọi tôi có chuyện gì không?
Tên Năm nói với cách rất không bình thường:
- Ờ Ờ, tôi có việc muốn anh giúp, chỉ là... chỉ là... nó hơi khó một chút.
Việt cảm thấy gã này hôm nay có vẻ quái lạ, bèn nói:
- Sao lại ấp úng thế? Có gì anh cứ nói thẳng ra luôn đi, nếu giúp được tôi sẽ giúp.
Tên Năm im lặng vài giây rồi mới trả lời:
- Hiện tại anh có nhiều tiền đó không? Tôi muốn mượn anh một ít tiền.
“Mượn tiền? Tên này muốn làm gì đây? Tên Tuấn thiếu gì tiền, sao tên Năm lại đi mượn mình chứ?” Việt cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi tiếp:
- Có thì có nhưng tôi không có nhiều lắm đâu, anh muốn mượn bao nhiêu? Với lại anh mượn để làm gì thế?
- Ờ, tôi không mượn nhiều lắm, chừng từ bảy đến chín triệu thôi.
Việt bị câu nói này của tên Năm làm cho hoảng sợ, bốn hay năm triệu mà không nhiều lắm. Anh kêu lên:
- Anh đùa tôi đấy hả, từng đó mà không nhiều lắm. Tôi làm mấy thằng sợ là không có đủ số tiền đó nữa là. Mà anh mượn làm gì, không phải anh quen biết với anh Tuấn sao? Đi mượn anh ta ấy, tiền anh ta đâu có thiếu.
Vì trước đây tên Năm đã giới thiệu “Lâm” (Việt) với Tuấn để xin một công việc nên Việt chỉ nói là “quen biết” chứ không nói toẹt ra là “em trai” để tránh hai kẻ bọn chúng nghi ngờ anh. Tên Năm cũng không nhận ra điều gì bất thường ở đây, hắn chỉ nói:
- Tôi cũng không quen anh ta cho lắm, tôi với anh thân hơn nên tôi mới mượn tiền anh.
Việt thở dài tỏ vẻ khó khăn:
- Tôi thật sự không có số tiền lớn như vậy, nhưng tôi có thể cố gắng mượn người khác giúp cho anh, với điều kiện anh phải cho tôi biết anh mượn tiền để làm gì?
Năm im lặng một lúc mới đáp:
- Tôi nói thật cho anh biết cũng được, tôi đánh bạc với người ta bị thua một số tiền lớn, tiền của tôi thì đang gửi ngân hàng chưa thể rút ngay được, mà bọn sòng bạc thì bắt lại tôi trả ngay thì mới chơi tiếp được, tôi không biết mượn ai ngoài anh cả.
Thì ra tên Năm nợ tiền đánh bạc nên mới đi mượn Việt, nhưng sự việc chắc chắn không chỉ đơn giản như thế. Việt hỏi:
- Hiện anh đang nợ chúng bao nhiêu nữa?
Tên Năm kinh ngạc:
- Sao anh biết tôi nợ tiền bọn chúng?
- Có gì khó đâu, sòng bạc cho phép người đánh bạc mượn mà, nếu anh hết thì chúng có thể cho anh mượn. Rõ ràng anh đã phải nợ rất nhiều rồi, chúng không cho anh mượn thêm nữa nên anh bắt buộc đi mượn tiền tôi đi trả nợ và đánh tiếp để lấy lại được vốn. Anh nợ bọn chúng bao nhiều rồi?
Năm cười gượng:
- Không nhiều lắm, gần hai chục triệu thôi.
- Cái gì chứ? Hai chục triệu, mày...
Việt không biết nói gì nữa. Anh không ngờ tên này lại ham mê cờ bạc tới mức này, lạ ở chỗ là tên này sao không đi mượn tên Tuấn để trả nợ. Nghĩ tới đây, Việt sực hiểu ra, tên Tuấn không cho phép tên Năm đánh bạc và hắn cũng không hề biết em trai hắn đi đánh bạc. Giờ tên Năm nợ chủ sòng một đống tiền, hắn ta có điên mới đi mượn tiền Tuấn, nói cho anh hắn ta biết thì tên Tuấn chưa đập chết hắn là còn may mắn lắm ấy chứ. Tiếng Năm lại vang lên:
- Tao biết làm khó cho mày nhưng tao cũng hết cách rồi, tao không biết nhờ ai ngoài mày nữa cả. Chỉ cần qua được nạn tối nay thôi, ba ngày sau tao sẽ trả lại mày.
Việt trầm ngâm hồi lâu. Ban đầu Việt có ý định lợi dụng chuyện này nhưng sau đó nghĩ lại, bản thân Việt nợ hắn một ân tình vì Năm từng cứu mạng Việt. Dẫu Việt từng cứu mạng anh trai hắn, nghĩa là về mặt nào đó Việt và hắn không còn liên quan gì nữa, có điều xét về khía cạnh làm người, Việt không nên hãm hại hắn; bởi vậy, tốt nhất là để hắn ta tự sinh tự diệt. Việt trả lời tên Năm:
- Tao làm gì có nhiều tiền như thế mà. Mày cũng biết, tao ở công ty của anh Tuấn chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi, lương không bao nhiêu cả, mấy lần làm việc theo lệnh của anh Tuấn tao cũng không nhận được bao nhiêu tiền thưởng cả. Còn mượn người khác hộ mày vài trăm còn có thể chứ vài triệu thì chắc họ không cho mượn đâu.
- Ừ, tao hiểu, tao cũng không làm khó mày nữa. Tao cúp máy đây.
Cuộc gọi kết thúc, Việt nhìn tập hồ sơ trong tay mà nhếch mép cười khẩy: “Hoạ vô đơn chí, ha ha, Tuấn à, tao muốn xem thử mày sẽ vượt qua kiếp nạn này như thế.” Sáng nay, sau khi từ chỗ hiện trường án mạng của tên Thiên về công ty của tên Tuấn, tên Tuấn đã giao cho Việt toàn bộ tài liệu của phi vụ xe lậu. Vốn dĩ cái này do Vinh chịu trách nhiệm, nhưng tên Vinh lẫn Thiên đều đã bỏ mạng thì chỉ còn “Lâm” có đủ khả năng được Tuấn cử đi làm. Chắc chắn anh sẽ khiến hắn ta mất thêm tiền trong chuyện xe lậu này.
Việt mở tập tài liệu ra để đọc. Mọi thông tin, chứng cứ phạm tội xe lậu của băng đảng do Tuấn cầm đầu đều ở trong này, anh tiếp tục mở máy tính lên và gõ toàn bộ số tài liệu này vào máy. Anh lưu nó thành một ra một bản, sau đó anh gửi phiên bản số của nó vào email của ông Phương. Ông ấy sẽ biết làm gì với những chứng cứ này.
Đáng ngạc nhiên hơn là mail ông Phương gửi lại vô tình tiết lộ thông tin khá quan trọng: trong mail ghi là ông sẽ xem xét hồ sơ này sau bởi ông sắp đi bắt một sòng bạc mở chui. Điều này khiến Việt lập tức liên tưởng đến sòng bạc mà tên Năm đang mắc nợ, cái này sao trùng hợp quá vậy, nhưng nếu như thật sự là vậy thì... nghĩ tới đây, Việt không khỏi cười to đầy sảng khoái. Tên Tuấn hết thua lỗ tiền tỷ vì giao dịch với bọn Bạch Hổ thất bại, đến bạc tỷ vì xe lậu, bây giờ mà hắn biết thêm em trai hắn lại dính vào cờ bạc đỏ đen, Việt thật muốn xem khuôn mặt của tên Tuấn lúc đó.
Việt ngẩng lên nhìn đồng hồ thì thấy đã đến giờ tới bệnh viện tiếp tục việc chữa trị cho ông Tâm. Tối nay đến lượt phiên hai anh em Ngọc trông chừng ba mình. Ngọc biết Việt sắp đến nên kiếm cớ đẩy anh trai đi chỗ khác để Việt thuận lợi chữa trị.
Khi Việt xong việc, anh trai Ngọc vẫn chưa quay lại nên Việt nhân cơ hội rời đi ngay. Giờ công việc đã giảm đi nhiều, Việt cũng muốn tận dụng thời gian rãnh rỗi đi dạo một lát nên anh bước đi lững thững trong hành lang bệnh viện. Bỗng anh giật mình khựng lại, đôi mắt hướng về một bóng dáng một người con gái đang đi tới từ đằng xa và dường như cô ấy đang hướng về chỗ anh đang đứng.
“Sao giờ này Quỳnh lại đến đây chứ?” Việt không mang mặt nạ da nên trở nên hoảng hốt, người con gái ngày nhớ đêm mong ở ngay phía trước nhưng hiện tại lại không thể gặp khiến trong lòng anh vô cùng đau khổ. “Không xong, dù thế nào cũng tuyệt đối không thể để cô ấy nhìn thấy mình.” Việt lập tức nghĩ cách lánh xa, anh bèn kéo mũ lưỡi trai sụp xuống, sau đó thò tay vào túi quần lôi điện thoại ra, cúi đầu cắm mắt vào điện thoại giả vờ bấm bấm, tay kia đưa lên trán che đi khuôn mặt đang trở nên méo mó. Việt ngang qua Quỳnh như một người xa lạ, đi thẳng một mạch đến khi gần cổng bệnh viện, Việt mới thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên bước tiếp, chẳng qua Việt không hề biết rằng Quỳnh đang đứng nhìn theo bóng lưng anh với ánh mắt vui buồn, yêu hận lẫn lộn.
Đầu óc chưa được thảnh thơi bao lâu lại chìm trong cảm xúc nặng nề. Việt không còn tâm trạng đi dạo nữa mà trở về phòng. Anh trằn trọc, lăn qua lăn lại trên giường mà vẫn không sao ngủ được, mãi cho đến khi mệt tới nỗi cơ thể không chịu nổi nữa mới thiếp đi.
Sáng hôm sau, tại công ty Thanh Long, một trong những công ty danh tiếng nhất ở thành phố D, mà Phong là cổ đông lớn, có thể nói nó trực thuộc băng Hắc Báo, tức là nền tảng kinh tế Hắc Báo. Hôm nay các cổ đông đang ngồi trong phòng họp của ban lãnh đạo công ty. Vì các cổ đông đều đã biết tin tức Phong bị cảnh sát bắt nên khi nghe được thông báo họp hội đồng quản trị, họ vô cùng ngạc nhiên. Các cổ đông tụ vào bàn tán nguyên nhân họp hội đồng là gì, ai cũng đoán chắc có liên quan đến vị trí và số cổ phần của Phong, thậm chí là liên quan đến một cổ đông mới đã mua số cổ phần công ty trước đây, ai cũng tò mò về người này.
Tất cả mọi người đã đông đủ ngoại trừ cổ đông mới chưa có mặt, các cổ đông bắt đầu cảm thấy bực bội. Đúng lúc này cửa phòng họp mở ra và một thanh niên bước vào trong. Nhìn thấy gương mặt người này, các cổ đông đều sửng sốt, có người bật thốt lên:
- Thằng ranh con, sao mày lại vào được đây? Bảo vệ đâu, mau tống cổ thằng này ra ngoài.
Thanh niên mới xuất hiện này không ai khác mà chính là Việt. Những người ở đây ít nhiều đều có liên quan đến băng Hắc Báo nên ai cũng biết Việt, kẻ thù xuất hiện ở đây đương nhiên tất cả tức giận, chỉ thiếu nước mở miệng thoá mạ mà thôi. Chẳng qua Việt vẫn điềm nhiên như không thèm quan tâm sắc thái của chúng, anh liếc mắt lướt khắp phòng họp một lượt rồi mở miệng nói:
- Tốt lắm, mọi người đều đã có mặt đầy đủ, chúng ta bắt đầu họp.
Một cổ đông không nén nổi cơn tức nữa, quát lớn:
- Thằng ranh con, mày không là cái thá gì ở đây, mau cút ra.
Vẫn là thái độ dửng dưng, Việt chỉ nở nụ cười:
- Tôi là một cổ đông lớn, chả lẽ không có tiếng nói hay sao? Nếu ai còn không tin thì có thể xem cái này.
Việt vừa nói vừa mở bì tài liệu trong tay, lôi những giấy tờ quan trọng đưa ra cho các cổ đông, chữ ký, dấu đỏ đều có. Trước cuộc họp, Việt nhận được tin từ ông Phương là công ty Thanh Long vẫn được phép hoạt động, phần phạm pháp của Phong vẫn bị xử lý hình sự nhưng phần còn lại thì vẫn cho phép, dù phải nằm dưới sự điều tra của bên Kiểm Sát. Việt chỉ cần có vậy, lập tức đưa thông báo họp hội đồng quản trị để thực hiện ý đồ của mình.
Nghe Việt nói, các cổ đông vừa kinh hãi vừa giận dữ, họ không ngờ cổ đông mới là kẻ thù. Nhưng giấy tờ là thật, hoàn toàn hợp pháp nên họ không làm gì được, đành nén giận ngồi xuống tiếp tục cuộc họp. Việt lại nói:
- Hiện tại tôi đang nắm ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty, tức là một cổ đông lớn, dĩ nhiên có đủ khả năng triệu tập hội đồng quan trị. Không để mọi người chờ lâu nữa, tôi vào thẳng vấn đề luôn, hôm nay tôi gọi mọi người đến đây là để thông báo một số việc. Đầu tiên là về số cổ phần của tôi.
Việt lấy ra thêm một bì tài liệu nữa, sau đó nói:
- Chắc mọi người đang thắc mắc tại sao không thấy anh Tài đến họp, đó là bởi vì cái này. Trong đây là giấy chuyển nhượng số cổ phần anh Tài đang nắm chuyển sang cho tôi.
Lời vừa ra khỏi miệng lập tức làm các cổ đông ở đây kinh hoàng đến mức hai mắt trợn trừng lên vì việc này quá sức khủng khiếp. Trước đó, Việt cũng đã dùng cách ép cổ đông Tài chuyển cổ phần của ông ta cho anh bằng những chứng cứ phạm tội trong lĩnh vực kinh tế của ông ta. Để lấy được mấy tư liệu đó đã tốn không ít công sức lẫn tiền bạc của Việt. Những chứng cứ này nếu đưa ra thì ông ta chắc chắn sẽ ngồi tù mọt gông, ông ta còn có nhiều thứ không thể để mất nên không còn cách nào khác, bắt buộc phải thoả hiệp với Việt. Chuyện này Việt làm rất kín đáo nên chẳng một ai biết, kể cả ông Phương. Về sau ông ta có vào tù hay không thì phụ thuộc việc cảnh sát có nắm được chứng cứ phạm tội mấy khoản khác mà ông ta đã từng làm, cái này thì không liên quan đến thoả thuận giữa anh và hắn ta.
Nhắc lại cuộc họp, Việt thấy vẻ mặt của các cổ đông khác thì rất hài lòng trong bụng. Anh nói tiếp:
- Hiện tại trong tay tôi đang có năm mươi hai phần trăm tổng số cổ phần, dựa theo luật kinh tế thì tôi nghiễm nhiên trở thành chủ tịch hội đồng quản trị, nắm toàn bộ quyền lãnh đạo công ty. Mọi người có dị nghị gì không?
Một cổ đông rít qua kẽ răng:
- Ranh con, mày đã dùng thủ đoạn gì để đoạt số cổ phần đó?
Việt đáp:
- Tôi không dùng thủ đoạn gì cả, chúng tôi chỉ hợp tác với nhau thôi, ông Tài chỉ muốn lui về vườn nên đã chuyển cho tôi thế thôi. Còn điều kiện hợp tác thế nào thì xin lỗi tôi không thể tiết lộ được.
Tất cả cổ đông từng lăn lộn bao nhiêu năm, điều kiện là gì thì họ cũng mường tượng ra phần nào. Vì thế sắc mặt của họ cực kỳ giận dữ, hận không thể lao đến xé xác Việt ra làm trăm mảnh, chỉ là việc đã rồi, họ cũng không thể làm gì được ở đây, chỉ biết gườm gườm nhìn Việt. Việt phớt lờ hết thảy, anh cười cười:
- Tốt lắm, sang vấn đề thứ hai là các vị trí của công ty. Các vị có muốn thay đổi vị nào trong công ty hay không?
Chủ tịch mới lên nhậm chức, thay đổi là đương nhiên, chỉ là các vị trí trong công ty đều là người của chúng, họ chả dại gì mà muốn thay đổi nên các cổ đông đều lắc đầu. Thấy vậy, Việt gật đầu:
- Tốt lắm, tôi cũng không có ý kiến gì. Hiện nay tôi rất bận, sẽ không can thiệp sâu vào chuyện công ty, chẳng qua tôi sẽ vẫn giám sát. Tôi biết mọi người là nhân viên có trách nhiệm, tôi tin tất cả đều làm tốt công việc của mình, đúng không nào?
Đây rõ ràng là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn, chỉ là Việt đang nắm toàn quyền lãnh đạo nên những người ở đây chỉ có thể nuốt cơn tức vào bụng. Việt thầm hài lòng, anh nhìn quanh phòng và nói tiếp:
- Phần tôi đã xong, trong các vị ai có ý kiến hay đề xuất nào thì có thể đưa ra trong cuộc họp này, chúng ta sẽ cùng bàn bạc.
“Tao có đưa ra thì cũng bị mày bác bỏ thôi, tốt nhất là im lặng.” Đây là suy nghĩ chung trong đầu các thành viên của công ty Thanh Long, bởi vậy ai cũng lắc lắc tỏ ý đều chấp nhận. Việt thấy ý định của mình đã đạt được thành công nhất định nên anh gập hết hồ sơ lại, sau đó đứng lên rồi nói:
- Nếu ai không có đề xuất nào thì chúng ta kết thúc cuộc họp tại đây. Mọi người có thể trở về tiếp tục công việc của mình.
Nói xong, Việt xoay người rời khỏi phòng. Mọi việc hôm nay tới đây là dừng, không phải anh không muốn thay máu nội bộ công ty Thanh Long mà chưa tới lúc đụng tới họ. Mấy ngày nữa anh còn một cuộc họp hội đồng quản trị của một công ty khác, khi giải quết xong vấn đề bên đó thì mới đến lúc xử lý toàn bộ công ty Thanh Long. Việc làm tiếp theo của Việt là nghĩ cách để kéo giá cổ phiếu của công ty Thanh Long lên cao.
Việt quay về công ty của tên Tuấn, anh hỏi cô thư ký của Tuấn:
- Anh Tuấn có ở trong phòng không? Tôi cần gặp anh ấy có vài việc cần nói:
Cô thư ký đáp:
- Không có, anh Tuấn bận gì đấy nên đi vắng suốt cả sáng nay, đến tận bây giờ anh Tuấn vẫn chưa đến công ty.
- Vẫn chưa đến công ty sao? Được rồi, thế tôi không ở đây nữa, cô nhớ khi nào anh Tuấn về thì gọi ngay cho tôi.
- Vâng, có gì tôi sẽ liên lạc ngay.
Việt rời khỏi công ty, trong lòng thắc mắc tên Tuấn bận làm gì mà không xuất hiện, chả lẽ liên quan đến xe lậu. Việt bèn gọi điện cho ông Phương để tìm hiểu tình hình:
- Alo chú Phương, chú đã giải quyết vấn đề xe lậu chưa ạ?
- Vẫn chưa, sáng hôm nay tôi đã bắt đầu cho người đi điều tra thực hư rồi. Kết quả sẽ có nhanh thôi. Mà việc này cậu khỏi quan tâm, tôi tự biết làm gì.
- Dạ vâng ạ, à chú, vụ bắt sòng bạc tối qua, chú có tóm được ai tên là Năm không ạ?
- Sao cậu biết trong số những người chúng tôi bắt có kẻ tên là Năm?
Quả nhiên sòng bạc tối qua là vụ ông Phương đi bắt, và tên Năm đã bị bắt rồi. Việt nhân cơ hội này nói thật cho ông Phương biết luôn để ông ấy khỏi nghi ngờ lung tung:
- Khi cháu rớt xuống núi rồi mất trí nhớ ấy, có kẻ tên Năm đã chữa thương cho cháu, một lần vô tình cháu phát hiện được tên Năm đó là em trai của Tuấn. Tối qua tên Năm gọi cho cháu để mượn tiền đánh bạc nhưng cháu không có, rồi sau cháu nhận mail từ chú thì mới liên tưởng vụ của chú với chỗ tên Năm đánh bạc là một.
- Nghĩa là cậu gọi cho tôi với cớ là vụ xe lậu chứ thực ra là để thăm dò xem tên Năm bị bắt chưa đúng không?
Nghe giọng ông Phương có vẻ như đang tức giận, Việt cũng chỉ cười gượng:
- Dạ không, vì sáng nay tên Tuấn không đến công ty nên cháu gọi cho chú hỏi thăm tình hình vụ xe lậu thôi ạ. Giờ cháu biết rồi, nếu chú chưa đụng đến vụ này thì chắc chắn tên Tuấn đang chạy chọt án sòng bạc hòng cứu em trai hắn ta ra.
Phương nói tiếp:
- Ra vậy, tôi sẽ lưu ý vấn đề này, tên Tuấn đang lo chạy vụ em trai của hắn ta thì tôi tạm thời chưa đi hỏi hắn về mấy chiếc xe lậu để tránh bứt dây động rừng, trước mắt tôi sẽ cô lập tên Tuấn bằng cách xử lý những kẻ đã giúp hắn qua cửa. Như vậy thì đến khi hắn phát hiện thì không còn đường chạy nữa rồi. Cậu còn chuyện gì nữa thì hỏi luôn giờ đi, tôi bận lắm, ít có thời gian để tiếp cậu.
Việt đáp:
- Dạ còn mấy chuyện nhỏ thôi ạ, đầu tiên cháu muốn nhờ chú nói lại với người cấp vốn là hi vọng họ có thể kéo dài thời gian trả lại tiền ạ, hiện tại cháu chưa trả ngay được. Thứ hai cháu muốn hỏi là có manh mối nào về gã hung thủ đã giết tên Thiên không ạ?
Ông Phương đáp:
- Điều thứ nhất thì không thành vấn đề, tôi có thể thương lượng giúp cậu, còn điều thứ hai thì tôi không thể nói được, đây là chuyện bí mật của cảnh sát chúng tôi, không thể để cho người ngoài biết. Tôi đang rất bận, tôi không nói với nữa, cậu mau chóng hoàn thành việc tôi đã giao là đi.
- Dạ vậy cháu không làm phiền chú nữa ạ.
Ông Phương cúp máy cái rụp. Tuy Việt rất muốn điều tra hung thủ là ai nhưng ông Phương đã nói như vậy thì Việt đành chịu, dù gì đây cũng là quy định làm việc của bên cảnh sát. Kết thúc cuộc nói chuyện với ông Phương xong, Việt tiếp tục bấm số gọi đến một người khác:
- Alo, Dũng phải không? Tao là Quốc Việt đây. Tao có vài thứ cần nói với mày.
Không để cho Dũng nói hết câu, Việt lập tức cắt ngang:
- Này Dũng, tao biết mày giận tao nhưng chuyện đã qua rồi, dù mày có chửi tao thì cũng không quay lại được nữa. Giờ việc mày và tao phải làm là ổn định lại thế lực.
Lời của Việt không phải không có lý, Dũng hít sâu một hơi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó nói:
- Hừ, được rồi, thế mày định nhờ tao giúp cái gì?
- Mày dẫn theo các anh em triệt tiêu đám Hắc Báo sót lại, tên Phong đã bị cớm bắt, giờ bọn chúng như rắn mất đầu, hoảng lên hết cả rồi. Xử lý bọn này xong rồi, chúng ta sẽ chuyển sang băng đảng của tên Tuấn, tao biết được tin cả tên Vinh và tên Thiên đều đã xong đời rồi, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy.
Dũng sửng sốt khi nghe tin này:
- Hai tên đó chết rồi ư? Hay lắm, cơ hội cho chúng ta phản công đây rồi, mày yên tâm, tao sẽ làm tốt mấy chuyện này, ha ha ha!
Việt còn nhắc nhở hắn thêm:
- Mày phải làm thật nhanh gọn, với lại cũng đừng làm quá lớn kẻo kinh động đến công an, bọn mày bị bắt được thì khốn nạn.
- Tao hiểu chứ. Chuyện này tiến hành càng sớm càng tốt, tối nay tao sẽ kéo đàn em ra tay.
- Ừ, có gì cứ liên lạc cho tao, tao sẽ giúp một tay.
Việt nhớ lại ông Phương đang bị hai vụ án kia làm phân tâm nên thời điểm tốt nhất cho Dũng hành động đúng là tối nay. Sau khi hai người bàn xong kế hoạch hành động cho buổi tối, Việt trở về phòng của mình lôi ra một tập hồ sơ. Tập hồ sơ này anh lấy từ nhà của tên Thiên nhưng anh chưa kịp đọc do công việc quá nhiều.
Vào ngày tên Thiên bị giết, anh đã lẻn vào nhà của hắn ta; cổng nhà hắn ta khá cao, có điều với võ công của bản thân, anh chỉ cần nhân lúc không có ai để ý, bèn hít một hơi chân khí, vận kình đạp vào hàng rào một cái rồi nhảy vọt qua cổng một cách dễ dàng. Anh đi tiếp vào trong thì thấy cửa chính đã khoá nhưng cửa sổ chỉ đóng hờ chứ không chốt lại, có lẽ trong lúc hốt hoảng bỏ trốn, tên Thiên đã quên khoá cửa sổ. Cửa sổ của hắn là cửa kính, không có song sắt bên trong nên Việt kéo một cánh sang bên là có thể đột nhập vào bên trong. Anh thấy có một tập tài liệu ở trên giường ngủ của hắn thì rất quái lạ, sao bỏ đi mà hắn không mang theo cái này. Việt nghĩ hồi lâu thì hiểu chỉ có một khả năng là tên Thiên bị tên hung thủ kia truy sát, quá vội vàng bỏ trốn nên không kịp cầm theo, còn gã hung thủ cũng vì thù hận mà không để ý đến tập tài liệu. May mắn cảnh sát chưa đến nhà của tên Thiên tìm kiếm đầu mối điều tra, Việt mới có cơ hội có được tài liệu.
...
Việt bắt đầu đọc tập hồ sơ, anh không khỏi nở nụ cười, những điều ghi trong này hầu như là chứng cứ phạm pháp của Tuấn, chỉ từng này thôi cũng đủ khiến cho tên Tuấn nằm khám dài dài rồi. Khi nghe Tuấn nói ra hình phạt cho mình, tên Thiên biết mình không thể thoát nạn, hắn đã thật sự cùng đường rồi, cộng thêm việc Tuấn không nể công lao bao năm nay mà muốn diệt trừ hắn nên Thiên có ý định dùng mấy cái này để đe doạ ngược lại; đáng tiếc, người tính không bằng trời tính, hắn bị anh họ của tên Vinh giết chết. Buồn cười nhất là Việt thì chẳng làm gì cả, trái lại chó ngáp phải ruồi, vô tình nắm được chứng cứ quan trọng trong tay.
Tầm gần trưa, điện thoại của Việt rung lên, Việt được cô thư ký của Tuấn thông báo là hắn ta đã trở về công ty, Việt cất tập tài liệu vào một nơi kín đáo, sau đó đóng cửa phòng rồi chạy ngay đến đó, anh rất muốn biết vẻ mặt của Tuấn lúc này như thế nào. Tuấn đã được cô thư ký báo lại “Lâm” muốn gặp hắn nên hắn nén cơn tức với thằng em trai vào bụng nên khi “Lâm” tiến vào, thái độ của hắn bình thường như mọi khi. Thấy, Việt không khỏi thán phục hắn ta, trong tình huống thế này mà hắn vẫn tỏ ra không có gì cả. Tuấn hỏi “Lâm”:
- Chú có chuyện gì báo cáo với anh à?
- Dạ vâng, là chuyện về vụ xe lậu.
Theo như dự đoán của mình thì Việt nghĩ ông Phương đã cho cấp dưới tiến hành điều tra với những kẻ giúp tên Tuấn trong án xe lậu. Việt cố tạo ra giọng run run như đang sợ hãi:
- Anh Tuấn, em đã liên lạc với những người kia nhưng không gọi được cho bất kỳ ai, người thì máy bận không nghe, người thì tắt luôn điện thoại. Em đang lo không hiểu vì sao họ lại làm như thế. Chả lẽ có chuyện gì hay sao?
- Cái gì? Mày nói thật đấy hả? Để anh xem...
Vụ thằng em trai vẫn chưa giải quyết được, giờ Tuấn nghe thêm điều này, hắn không kiềm chế nổi tâm trạng của mình nữa, khuôn mặt lập tức tái xanh. Từ lời nghe được, hắn biết phía bên kia đã xảy ra bất trắc rồi, thậm chí là rắc rối lớn ấy chứ. Hắn lôi điện thoại ra gọi cho những người đó, quả nhiên đúng như thế, không thể liên lạc với một ai. Sắc mặt tên Tuấn càng lúc càng khó coi, hắn lẩm bẩm chửi rủa:
- Một lũ chết tiệt, lúc có lợi thì thằng nào cũng lao vào, tới khi thất thế thì “tao không biết mày”, khốn kiếp.
“Lâm” (Việt) hỏi hắn:
- Giờ em nên làm thế nào ạ?
Tuấn day day thái dương để bình tĩnh lại, sau đó hắn đáp:
- Hiện tại số lượng xe tồn đọng còn quá nhiều, trong nhất thời khó mà bán hết được, chúng ta chỉ còn cách chuyển sang chỗ khác tạm thời giấu đi thôi. Chúng ta vẫn còn một kho trống đủ sức chứa, mấy bữa nay anh rất bận, không thể đích thân chỉ đạo nên anh sẽ đưa địa chỉ cho chú mày, mày kêu thêm mấy thằng nữa chuyển xe đến đấy.
- Dạ vâng ạ.
- Nhớ là làm kín đáo một chút, đang là thời điểm nhạy cảm, càng kín càng tốt.
- Dạ em rõ rồi. Nếu anh không còn gì dặn dò nữa thì em xin phép đi xử lý ạ.
- Ừ.
Việt nhanh chóng rời khỏi công ty. Để đảm bảo chắc chắn trong việc đánh gục tên Tuấn, Việt bèn liên hệ với “Chung ruồi” bảo hắn đi thăm dò cái khó hàng mà Tuấn mới nói cho anh thử có phạm pháp hay không, có điều anh gọi mấy lần vẫn chỉ nhận được câu “số điện thoại này tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau”. Việt cảm thấy có gì đó không ổn, bình thường khi anh gọi, Chung ruồi đều luôn bắt máy ngay. Việt chạy đến chỗ Chung làm việc thì đàn em hắn nói Chung bận việc vừa về nhà xong.
Việt lại cùng một tên đàn em của Chung tìm đến nhà hắn, gõ cửa vài lần cũng không thấy hắn ra mở, rõ ràng là bất bình thường. Việt và tên đàn em đồng thời vung chân đá hai cánh đập mạnh vào tường đánh rầm, cả hai không ngờ cửa lại không khoá. Hai người ập vào, lập tức nhìn thấy Chung ruồi nằm co quắp trên sàn nhà, hai mắt trợn to lên lộ vẻ sợ hãi tột độ. Tên đàn em chạy lại đặt tay lên mũi hắn xem xét thì tay gã run rẩy, khó khăn lắm hắn mới nói được một câu:
- Anh Việt, đại ca em chết rồi.
Việt kinh hoảng bật thốt lên:
- Cái gì? Chết rồi ư? Không thể nào! Để tao xem.
Việt ngồi xuống kiểm tra hơi thở của Chung ruồi, kết quả không khác lời gã kia nói, Chung ruồi không còn thở nữa, đúng là chết thật rồi. Việt nhìn thi thể Chung ruồi hồi lâu, anh phát hiện vùng áo trước ngực hắn ta đã bị cháy thủng một lỗ to, giữa lỗ thủng có dấu nắm đấm ấn sâu vào, da thịt ở đó bị xám đen, tình trạng giống hoàn toàn với thi thể của mụ Tuyết lẫn tên Thiên. Điều này chứng tỏ cùng một hung thủ gây ra. Việt nén giận trong lòng, quay sang bảo tên đàn em của Chung ruồi:
- Mày gọi cảnh sát đi, hai chúng ta không thể làm gì được nữa đâu.
Gã kia gào lên:
- Bảo cho cớm làm gì, tao muốn báo thù.
Gã đang rất kích động nên Việt không để bụng, anh nghiến răng nói:
- Mày tưởng tao không giận ư, nhưng chúng ta không biết hung thủ là kẻ nào, tìm ai báo thù hả? Mà không báo cảnh sát, mày sẽ trả lời thế nào nếu những người ở cảng hỏi sao không thấy đại ca mày đi làm?
- Cái này...
Lời của Việt có lý, gã kia quả thật không biết phải nói thế, nhưng cơn giận đã bốc tận đầu, gã ta vẫn không làm theo. Việt nói tiếp:
- Để cảnh sát điều tra ra đi, khi có kết quả, chúng ta trả thù sau, chẳng phải bọn mày có mấy thằng bạn trong tù sao?
Gã kia nghe vậy thì cũng lấy lại được một ít lí trí, gật đầu:
- Cũng đúng, vậy tao gọi cho bọn cớm.
Việt đợi cho gã báo cảnh sát xong, Việt nói:
- Nhân lúc cảnh sát chưa đến, tao với mày tìm xung quanh xem hung thủ có để lại dấu vết nào không? Nhớ kiếm cái gì đeo vào tay, đừng để lại dấu vân tay kẻo gây hiểu lầm.