Hớp một chút men sầu trong vị đắng.
Thoảng hương nồng khoé mắt thấy cay cay.
Thương những đời như gió thoảng bụi bay.
Đón xuân về tha phương nơi đất khách ........
________________________(Đào Vĩnh Thanh)_____________________
Ném giấc mơ đêm qua lên trời
Giữa mùa từng cơn gió lạnh căm
Có hạt tuyết trắng xóa bay bay ...
Có cánh mai vàng rơi lãng đãng ...
Ném ly rựu uống dở lên trời
Từng gọt đắng rơi vào tâm tưởng
Chuyện đời gió thoảng mây bay
Hầy, lo chi, cạn nốt chén nầy ...
Bởi trót quen thói dọc ngang
Ca bài ca lãng tử ...
Cuối năm,
gác nhỏ giũ áo phong sương,
giấc mộng bỗng chênh vênh
Chút ji không tên
Lưng chừng là sương khói ...
Còn thương,
Dáng cha già đêm sương tóc bạc
Bóng mẹ gầy, mình hạc héo hon
Giữa trăm năm lo lắng tảo tần,
Phai tuổi son,
Bầy con lớn ...
Còn thương,
Lũ em thơ bé dại
Mắt trong veo nhìn cuộc sống bộn bề
Vững lòng, dừng lầm mê ...
Còn thương,
Cô bé xưa, bây giờ đã lớn ,
Dòng đời tấp nập,
những khốn nạn, lụi tàn
Bước em về có trĩu nặng đa mang?
Còn thương
Lũ bạn tôi,
Tất tả, cơm, áo gạo tiền ...
Cố viết tên mình lên những điều thiêng liêng
Chứng rằng: từng giữa phù sinh !
Còn tôi
Nợ ba sinh còn đó,
Chí tang bồng chưa thỏa gió mưa
Thân hoang đất khách
Tĩnh lặng nghe xuân về
Đốt nén nhang lòng
Nguyện cầu cho,
những người tôi thương ...
______________________Kỳ Nam______________________