Một này rồi cũng vợi vơi
Vợi vơi cái nóng vợi vơi tiếng ồn
Để cho đêm tới vô hồn
Trăng lên mười sáu trắng
tròn
vô tư...
Chẳng là ẩn sĩ, thiền sư
Chẳng là gỗ đá trầm tư đứng ngồi
Ta là - vài chục năm thôi
Ghé qua cõi thế để rồi biệt tăm
Vợi vơi dần
những tháng năm
Còn chăng dư ảnh dư âm mỗi thời
Còn chăng giữa đất với trời
Một lang thang gió
một lời du ca...
Thế rồi cũng hết ngày thôi
Vợi vơi chút nắng
Thả lơi chút buồn
Đêm nằm bất chợt mưa tuôn
Vợi vơi nước mắt
Đâu nguồn ái ân
Vợi vơi cả tiếng bước chân
Người đi
Đi mãi
Không gần với ta
Vợi vơi ....
Mây lấp ...
Trăng tà ...
Nghe ra một tiếng dậy quanh đất trời ....