Vô Tiên Tác giả :Duệ Quang Quyển 1: Gió động Tiên Nhân Đỉnh.
-----oo0oo-----
Chương1: Huyền Nguyên Quan.
Chuyển ngữ: Mộc Bút
Nguồn: TTV
Lời người chuyển ngữ:
Vô Tiên - Vô tiên tung
Vô Tiên là câu chuyện truy tầm tiên đạo. Người ta nói: Tiên đạo gian nan, nhưng có lẽ hồng trần mới thực gian nan, có qua hồng trần mới thành tiên nhân!!
Giữa những cảnh ngộ, những số phận.. Nhân cách con người, những tình cảm thiêng liêng thành hình và phát triển, đó là ánh sáng xuyên suốt cảnh sắc ảm đạm của bức tranh hồng trần muôn mặt.
Tiểu đạo sĩ Lâm Nhất lớn lên cùng người sư phụ vốn là một đạo sĩ già nua nơi Huyền Nguyên Quan hoang tàn dù đã có một thời hoàng kim. Thiếu thốn tình yêu thương cha mẹ, vật lộn với những túng thiếu vật chất từ nhỏ.. Lâm Nhất có những cảm ngộ riêng của mình với thế giới quan, dù hữu ý mà vô tình đặt một chân vào tiên đạo, bản chất ấy, nhân cách ấy của hắn chưa lúc nào đổi thay.
Trong Vô Tiên, cảnh vật và lòng người có nhiều tương quan. Cách đánh giá và nhìn nhận được tác giả ‘nhìn’ từ nhiều phía: người trong cuộc, người ngoài cuộc. Giọng văn trầm buồn dễ làm người ta mủi lòng trong những cảnh thương tâm. Có thể nói, sau Tru Tiên, Vô Tiên là câu chuyện dễ đi vào lòng người hơn cả, nhất là đối với những ai đã trải qua, đã nhìn, đã nhận ra một vài nét vẽ dù còn chưa hoàn chỉnh về đời sống này.
Vô Tiên sẽ không hợp với những người ‘vô cảm’, càng không hợp với những người đã và đang bị mê hoặc bởi những ‘hệ thống’ tu tiên hay ‘huyền ảo’ khác. Cách đọc Vô Tiên hay chăng nên có vài phần cái gọi là ‘cảm nhận’. Lẽ nhân sinh trong Vô Tiên cũng rất giản đơn, có thể chính vì thế mà chinh phục được những người ‘bình dân’ nhất yêu thích cái triết lý sống thường nhật.
Vô Tiên có thể đến thời điểm này được coi là hay, cũng có thể sẽ không còn hay trong thời gian tới nữa. Thế nhưng tôi tin với những người khó tính và thích sự trầm lặng, ở một khía cạnh nào đó, Vô Tiên là một trong những truyện đáng được đọc nhất trên TTV lúc này.
Xin cảm ơn các converter Diệp Phàm đã đem Vô Tiên tới độc giả TTV, cảm ơn EnKaRTa đang giành thời gian convert. Đặc biệt cảm ơn No_One, người đã vô cùng nhiệt tình với Vô Tiên.
Bản thân người chuyển ngữ bộ truyện này không am hiểu tiếng Trung cũng rất hạn chế những hiểu biết về văn hóa Trung Hoa, việc đưa Vô Tiên vào box truyện dịch là sự cố gắng hết sức về cả thời gian và công sức. Vì vậy chắc chắn không thể tránh khỏi lỗi trong khi biên tập. Xin được post chương đầu tiên của Vô Tiên và mong chờ độc giả góp ý, cũng như hoan nghênh các bạn tham gia biên dịch, biên tập bộ truyện này. Mọi ý kiến của các bạn, đều là động lực với người chuyển ngữ.
Vài lời mở đầu, hi vọng không làm 'loãng' câu chuyện dưới đây. Chúc đọc vui vẻ!
Ánh chiều tà đang dần khuất phía trời Tây nhuốm đỏ cả những rặng mây đang giăng giăng khắp nền trời, đâu đó tiếng chim thảng thốt gọi nhau về tổ. Sương chiều buông phủ kín một dải núi non trùng điệp. Dưới thung lũng, cảnh vật càng trở nên tối tăm, cô tịch.
Nơi đỉnh một ngọn núi, khói bếp lượn lờ, theo gió tản ra. Dưới ánh hoàng hôn, trong sân xuất hiện một bóng người nhỏ bé.
'Sư phụ... Đến giờ cơm rồi..'
Thiếu niên chừng hơn mười tuổi, tung tăng chạy ngang qua sân, trên người y khoác đạo bào màu tro rộng quá khổ, hai tay áo xắn cao đang bưng một âu cơm trắng.
Bước qua ngưỡng cửa cao chừng hơn thước, thiếu niên đang ở trong một căn phòng lớn đã vài phần hoang tàn. Phía trên cánh cửa còn thấy được lờ mờ mấy chữ lớn cổ xưa đã loang lổ sắc màu: Huyền Nguyên Quan.
Từ căn phòng phía trong, một đạo sĩ già bước ra, khuôn mặt gầy gò, mái tóc xám trắng búi cao, dưới cằm để râu ba chỏm.
'Sư phụ! Thử tài nấu cơm của con đi, rất hấp dẫn đấy ạ!' - Thiếu niên mặt mũi kháu khỉnh, trong thần sắc lộ vẻ tinh nghịch.
Mi dài khẽ động, trong ánh mắt hiền hòa lộ ra niềm vui, lão đạo sĩ cười haha, nói: 'Dù là sơn hào hải vị hay cơm trắng muối tiêu với sư phụ có hay không đều không quan trọng. Chỉ có cơm trắng Tiểu Nhất nấu mỗi ngày, với sư phụ chính là cao lương mỹ vị không thể thiếu!'
'Tiểu Nhất' không ai khác chính là thiếu niên kia, nghe nói vậy, mặt mày tươi cười. Hắn lấy từ trong ngực ra hai cái bát bằng sứ, đơm đầy cơm xong, lại từ thắt lưng rút ra hai đôi đũa Trúc. Thầy trò hai người ngồi trên chiếu, tự nhiên ăn uống, mùi thơm cơm trắng chầm chậm tỏa ra.
Nhìn Tiểu Nhất ngấu nghiến ăn, sư phụ buông bát đũa xuống, mỉm cười, nói: 'Người thường, vốn dùng ngũ cốc làm thức ăn. Người tu đạo chúng ta, lúc không dùng ngũ cốc, cũng có thể ăn gió uống sương. Phải biết rằng ngũ cốc sinh ra lắm thói hư! Tiểu Nhất, tại sao không từ từ mà ăn, đi đâu mà vội thế chứ? Cẩn thận nghẹn đấy!'
Sư phụ ăn rất ít, nói là ăn cơm cùng sư phụ, thực ra là cùng người trò chuyện một lúc mà thôi. Điều ấy tiểu Nhất sớm đã quen, hắn cười hì hì một tiếng, liếm hạt cơm còn vương ở dưới môi, đưa vào miệng. Và thêm cơm vào miệng, Tiểu Nhất đầu lệch về một bên, ánh mắt gian xảo, cười nói: 'Sư phụ! Cổ nhân nói: Người ăn thịt thì tính tình gan dạ dũng cảm, người ăn cơm thì trí tuệ sáng suốt, khéo léo. Đệ tử vì vậy cố gắng ăn nhiều thêm cơm hơn cũng là tốt mà!'
Lão đạo sĩ nghe xong, 'à' một tiếng, tay vuốt râu dài, thoáng nghĩ ngợi, chợt bừng tỉnh, mắng: 'Tên tiểu tử thối nhà ngươi, biết hai mà không biết một, cố tình bóp méo ý tứ.' - liền sau đó sắc mặt nghiêm khắc, giọng nói say mê, cảm khái nói: 'Cổ nhân cũng nói: Tiên nhân nhờ hít khí trời mà sống lâu. Người ta nếu không phụ thuộc ăn uống, đại đạo có lẽ dễ thành tựu hơn!'
'Sư phụ, xem ra đệ tử nên ăn thêm thịt nữa, một người có sức vóc, cũng dễ dàng hành hiệp hơn.' - Tiểu Nhất cười hì hì một hồi, đem chủ đề câu chuyện lái đi.
Tâm tư vô tình bị khuấy động, lão đạo sĩ không để ý lời Lâm Nhất nói, khẽ phân phó: 'Tiểu Nhất, mang hồ lô của ta lại đây, cả.. Đậu Tương rang muối hôm trước lão Lô mang tới nữa.'
'Vâng.. con đi lấy' - Tiểu Nhất 'vâng' một tiếng, buông bát đũa xuống, chạy ra ngoài. Chốc lát sau, hắn nhanh chóng quay lại, trên tay cầm một hồ lô xinh xắn cùng một cái hũ nhỏ bằng sành.
'Tốt! Tốt lắm! Đưa hồ lô cho ta, để Đậu Tương xuống chiếu.'
Lão đạo sĩ tiếp lấy hồ lô rượu, ngửa đầu tu một ngụm, khẽ 'khà' một tiếng thưởng thức mùi vị, dùng đũa Trúc đưa vào miệng bình sành, gắp đậu tương đưa lên miệng, chầm chậm cảm nhận. Bộ râu dưới cằm cũng theo động tác rung rung.
Tiểu Nhất ngồi cạnh bên ăn cơm cũng cười 'hì hì' thành tiếng. Lão đạo sĩ dường như không biết, lại tu thêm một ngụm rượu. Tiểu Nhất ngồi đó đem Đậu Tương ăn với cơm trắng, lúc sau, cơm trắng đã gần hết. Hắn đơm thêm một chén, nhìn sư phụ vẫn như đang say sưa nhắm rượu với Đậu Tương. Hắn nói: 'Sư phụ à, người uống ít đi một chút, kẻo chút nữa lại say!'
'Hả.. Không đến nỗi thế đâu! Sư phụ biết rồi'
Lão đạo sĩ miệng đáp lời nhưng không dừng lại, hớp thêm một ngụm nhỏ. Trong lúc ngà ngà say, nhãn thần ông trở lên mông lung..
Tiểu Nhất đang và từng miếng cơm, thuận miệng hỏi: 'Sư phụ, lão nhân gia thường nói đại đạo thênh thang, rốt cuộc truy tầm điều gì?'
'Ha Ha..'
Lão đạo sĩ ư vị thâm trọng cười lớn. Không biết có do men rượu, hay do khoái cái hương vị đậu Tương kia. Tay vuốt chòm râu, giọng xa xăm, ông nói: 'Đạo trời chẳng phải là đồ vật!Đạo trời cũng lại không phải là một thứ gì! Không phải.. khụ khụ!'
Có lẽ do bị sặc bởi rượu, hay là bởi tâm trạng có phần mê loạn. Lão đạo sĩ ho nhẹ, lắc lắc đầu, ánh mắt xa xôi nhìn ra phía ngoài cửa.. Trong đôi mắt mịt mờ ấy, nào thấy đâu ánh hoàng hôn xa xa đang phủ mờ hình ảnh trùng điệp núi non.. Hay chăng tuổi già nhiều âu lo, cảm xúc cũng vì thế nhiều hơn. Than dài một tiếng, lão đạo sĩ cười khổ, nói: 'Đạo trời đến tột cùng là gì, vi sư khổ sở một đời truy tìm cũng đã bảy mươi ba năm rồi! Trước sau chưa hề có duyên chạm tới. Bôn ba lận đận khắp thế gian cho đến giờ, cuối cùng không một chút thành quả.. Ôi.. '
Tiểu Nhất thu lại bát đũa, trong lúc làm nét mặt hắn tươi cười, con ngươi trong mắt xoay vòng, cẩn trọng nói: 'Sư phụ, lão nhân gia uống nhiều rồi.'
Nhìn đệ tử nhỏ gầy, dáng vẻ khả ái của mình, lão đạo sĩ trong lòng thanh thản. Nghe vậy, ông ngẩn ra, cười mắng: 'Tiểu tử thối nhà ngươi, vi sư đâu có uống nhiều, đây là rượu không làm say người, mà là người tự say đấy thôi!'
Tiểu Nhất thấy sư phụ tâm tình tốt hơn, thừa cơ trêu đùa lão đạo: 'Sư phụ, lão nhân gia người bản lĩnh quá lợi hại, sau này Tiểu Nhất cũng sẽ uy phong giống sư phụ, cả sư tổ nữa.. Khiến tổ sư gia không có gì phải oán trách hết.' - vừa nói, hắn lén nhìn sư phụ.
Lòng dạ đệ tử làm sao giấu được sư phụ. Lão đạo sĩ không để ý, cười nói: 'Tiểu tử thối nhà ngươi mồm miệng xem ra cũng lém lỉnh lắm' - vừa nói, ông vừa ngửa cổ hớp một ngụm rượu.
'Thiên Thu Phức vi sư uống đã hơn mười năm, vị ngọt tinh khiết, sâu đậm mà lại êm, trong đó còn pha thêm chút lạnh lẽo nữa. Ài! Rượu vẫn hương cũ, chỉ có vi sư ngày một già đi.. '
Lão đạo sĩ giọng nói thay đổi, bên trong lời nói có chút thanh thản: 'Nhưng quan trọng hơn đó là Tiểu Nhất lại mỗi ngày mỗi trưởng thành, ha ha!'
...
Trong ánh hoàng hôn, gió xẹt qua đỉnh núi, lọt vào gian chính điện Huyền Nguyên Quan tiêu điều.
Trong gian chính điện, khuôn mặt nghiêm trang của pho tượng đồ sộ không biết đứng đó đã bao lâu cũng trở nên mơ hồ. Màn trướng hai bên đã bị hủy hoại, theo gió từng hồi phiêu động.
Tiền điện, lão đạo sĩ nằm trên đệm cói, chầm chậm từng tiếng gáy thư sướng vang xa.
Một thân ảnh nhỏ bé bận rộn giữa cảnh hoàng hôn ấy.
Đắp cho sư phụ cái áo mỏng, dọn dẹp chén bát sau bữa cơm giản dị, Tiểu Nhất chầm chậm rời khỏi gian chính điện Huyền Nguyên quan. Ngang qua sân giữa, hắn ra khỏi tường viện đã đổ nát.
Khối đá bằng phẳng, là một trong những nơi Tiểu Nhất thích đến nhất mỗi ngày. Vén đạo bào, Tiểu Nhất bò lên mặt phiến đá, nằm xuống.
Gối đầu lên tay, vắt chân chống ngũ, Tiểu Nhất lẳng lặng nằm đó.
Lúc này là tháng năm. Cái nóng trời chiều chưa tan, gió núi phần phật thổi, lướt qua người, táp vào mặt, thật thoải mái.
Một vầng trăng sáng trên cao, ánh trăng bàng bạc hướng mặt đất tỏa sáng một vùng nói non. Dưới mênh mông ánh trăng, Huyền Nguyên quan đứng lặng lẽ nghiêm trang. Phía xa xa núi non chập trùng, mờ ảo.. Huyền Nguyên quan tọa lạc nơi này, chính là giữa ngàn dặm núi non của dãy Thái Bình sơn.
Tiểu Nhất an nhàn nằm trên phản đá. Nhìn bầu trời vô tận, lắng nghe trong không gian phảng phất có tiếng thú gào rú vọng lại. Mỗi lần đến đây, trong đôi mắt hắn đều lộ vẻ say sưa, thoát tục, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu lộ sắc thái an bình, đạm nhiên.. Những nét mà chắc không thể thấy ở những đứa trẻ cùng niên lứa.
Từ lúc hiểu chuyện, Tiểu Nhất đã sống cùng sư phụ rồi. Sư phụ ngoài đạo hiệu của người là Thanh Vân, tên tục gia không thấy người nhắc tới. Sư phụ bảo tên của người đến chính bản thân người cũng không còn nhớ nổi.
Chỉ e là sư phụ không muốn nói thôi!
Nghe sư phụ kể, Huyền Nguyên Quan do Huyền Nguyên chân nhân kiến lập, đến nay cũng đã hơn một ngàn nắm. Huyền Nguyên chân nhân cả đời tu đạo. Nghe đâu, chân nhân có thể lên trời, chui xuống dưới đất, hô phong hoán vũ, là tiên nhân khiến người người ngưỡng mộ. Huyền Nguyên Quan lúc hưng thịnh, môn hạ đệ tử đông đúc, là nơi hành hương của người dân khắp nơi.
Lúc hai trăm tuổi, Huyền Nguyên chân nhân phi thăng thành tiên. Đương thời cũng là câu chuyện trước nay chưa từng có, chấn động muôn người. Các thế hệ sau Huyền Nguyên chân nhân kế thừa đạo quán, phụng thờ hương lửa, duy trì đạo thống.
Không hiểu nguyên nhân vì sao, từ khi Huyền Nguyên chân nhân phi thăng thành tiên, Huyền Nguyên Quan không có thêm người nào đắc đạo. Phụng thờ nhang khói cũng vì thế phai lạt dần, môn đồ buộc lòng phân tán khắp nơi tìm kế sinh nhai. Huyền Nguyên Quan một thời náo nhiệt, giờ hoang vắng, thê lương. Câu chuyện đắc đạo thành tiên cũng trở nên xa xôi, chỉ còn xem như những câu chuyện truyền thuyết.
Thanh Vân đạo trưởng là quan chủ đời hai mươi. Tiểu Nhất vì thế trở thành đại đệ tử duy nhất đời thứ hai mươi mốt của Huyền Nguyên Quan. Thanh Vân đạo trưởng từng nói, Tiểu Nhất là đồ đệ của chưởng môn nhân, cũng chính là người được chọn để thừa vị quan chủ đời tiếp. Bởi thế, vô hình trọng trách khôi phục vinh hiển Huyền Nguyên Quan năm xưa cũng phải đặt trên vai một Tiểu Nhất hơn mươi ba tuổi đầu.
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhất không nhịn được, khóe miệng nhếch lên. Hắn nào quan tâm mình là chưởng môn gì đâu! Nói gì đến đắc đạo thành tiên. Hắn cũng chỉ là người bình thường, hiểu biết về tu hành đắc đạo cũng chỉ qua những câu chuyện nơi hàng bánh, quán trà mà thôi.
Giả sử, trên trời có thần tiên thật đi, nhưng trong lòng cũng rõ ràng, hắn chưa thấy thần tiên, vậy nên cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng vào những câu chuyện kia. Sư phụ thôi tu hành mười năm nay, ngoài võ công thế tục và một chút pháp thuật khiến Tiểu Nhất thán phục, hắn cũng không cho rằng sư phụ đã đắc đạo.
Mỗi ngày bầu bạn với sư phụ, có cơm no để ăn, lại có thể học được bản lĩnh của sư phụ, như thế chẳng tốt sao? Tiểu Nhất mỗi ngày đều thoải mái vui cười.
Nghe sư phụ kể, Tiểu Nhất được sư phụ thu nhận trong một chuyến ra ngoài.
Năm đó lúc Thanh Vân đạo trưởng còn tráng niên, ông du hành khắp nơi, hy vọng có duyên ngộ ra đại đạo. Hy vọng tắt, trên con đường trở về núi, ông gặp cảnh sơn thôn bị bọn cướp hoành hành. Một đôi vợ chồng nơi sơn thôn trong lúc hấp hối, giao phó Tiểu Nhất lúc ấy vừa tròn một tuổi cho vị đạo trưởng nhân từ.
Thanh Vân đạo trưởng một phần cũng vì nghĩ đến Huyền Nguyên Quan không người kế nghiệp, liền thu nhận hài tử đáng thương kia.
Hơn mười năm trời, chịu bao khổ cực, cuối cùng lão đạo sĩ cũng được nhìn thấy đứa trẻ mồ côi ấy lớn lên. Có thể nói, ơn tái tạo của Thanh Vân đạo trưởng với Tiểu Nhất cũng chẳng khác gì công lao cha mẹ sinh thành!
Khi Tiểu Nhất khoảng năm, sáu tuổi, Thanh Vân đạo trưởng đem những đạo pháp bí truyền của Huyền Nguyên Quan hết lòng truyền thụ cho hắn.
Tiếc là sức lực ở độ tuổi đã xế chiều, dù Thanh Vân đạo trưởng tu luyện cả đời, thân thể cũng không còn được như thời tráng niên, nói gì đến phát tài, ngay cả cuộc sống thường ngày của hai thầy trò cũng trở nên quẫn bách. Rơi vào đường cùng, lão đạo sĩ cũng chỉ còn biết mỗi ngày đem Tiểu Nhất xuống núi, loanh quanh hương huyện làm chút pháp thuật trừ tà cho người, hòng thu được chút ít tiền cung phụng. Thêm vào đó còn nhận chẩn trị, bốc thuốc cho người bị bệnh nơi sơn thôn lân cận, như thế cũng thu được thêm vài phần sản vật miền rừng núi. Ngày tháng tuy kham khổ, bần hàn, nhưng với Tiểu Nhất còn bé mà nói cũng là nhàn hạ, tiêu dao. Cuộc sống đạm nhạt nơi Huyền Nguyên Quan ngàn năm cổ kính, như dòng nước lững lờ trôi đi..
Huyền Nguyên Quan nằm trên một đỉnh núi cao hơn trăm trượng trong dãy Thái Bình, vẫn gọi là Tiên Nhân đỉnh.
Tiên Nhân đỉnh phía đông, tây, bắc, ba mặt đều là cheo leo vách núi. Phía nam có một con đường men theo bờ đá tạc thành bậc. Mỗi bậc thang rộng chừng ba thước, chẳng khác gì một con rắn dài uốn lượn từ đỉnh xuống.
Tại nơi cao nhất, trong phương viên rộng ước chừng hai mươi trượng, Huyền Nguyên Quan chính điện được dựng lên chốn này. Hơn mười gian nhà kề bên, qua nhiều năm không được tu sửa, đến hôm nay đã hư hỏng nặng. Che được mưa nắng, ngoài chính điện chỉ còn lại hai, ba gian nhà khác. Cũng là nơi thầy trò hai người dùng làm bếp và nơi nghỉ ngơi.
Chân núi có một miếu thờ dựng bằng đá, nơi đây trước kia vốn được coi là nơi dừng chân trước khi lên núi. Xung quanh miếu thờ, cảnh vật đã hoang tàn, chỉ còn duy nhất ngôi miếu nhỏ này vẫn sừng sững đứng đó, chưa cam lòng sau khi chứng kiến mọi thứ đã đi xa..
Vô Tiên Tác giả :Duệ Quang Quyển 1: Gió động Tiên Nhân Đỉnh.
-----oo0oo-----
Chương 2: Huyền Nguyên quyết.
Chuyển ngữ: Mộc Bút
Biên Tập: No_one
Nguồn: TTV
Tiểu Nhất nằm trên phản đá nhìn ánh trăng chầm chậm lên cao tới đỉnh đầu. Hắn ngồi dậy, vươn người duỗi thẳng eo lưng. Bao nhiêu xúc cảm đă bỏ lại sau. Đến lúc tu luyện Huyền Nguyên quyết rồi.
Năm nay Tiểu Nhất mười ba tuổi. Từ khi lên năm, sư phụ đã bắt đầu truyền thụ Huyền Nguyên quyết này, dù người cũng tỏ ra mơ hồ lắm. Ngay từ đầu, sư phụ đă nhắc nhở, phải kiên trì tu luyện. Sư phụ còn nói đây là lời dặn dò của tổ sư Huyền Nguyên quan, Huyền Nguyên quyết chỉ có chưởng môn và đệ tử chân truyền của chưởng môn mới được tập luyện. Theo lời sư phụ dặn dò, Tiểu Nhất tu luyện một mạch tới nay.
Tám năm, là tám năm đấy! Sư phụ vẫn nói, phải kiên trì bền bỉ, đại đạo mới có hi vọng! Tiểu Nhất hoài nghi đại đạo có lẽ khó thành, nhưng kiên trì bền bì thì hắn tự tin mình làm được! Mỗi ngày trước lúc ngủ lại tu luyện một lần Huyền Nguyên quyết, đó là công việc hắn nhất định phải làm.
Theo tâm pháp sư phụ truyền thụ, Tiểu Nhất tĩnh tọa một lúc, sau đó theo tư thế “ngũ tâm hướng thiên" (1), hai tay chập một đặt ngang trước bụng, bắt đầu vận chuyển công pháp.
"... Mộc tính kim tình tương hợp, thủy thăng hỏa xu hưu vọng. Phiên nhiên trụ thế hà chân hình, tất trì âm phù thối tẫn..."
(tạm dịch: Kim Mộc tương tính, Thủy Hỏa tương tế, chân tinh hiện, ắt âm phù tiêu ) (2)
Tiểu Nhất lẩm nhẩm khẩu quyết. Huyền Nguyên quyết hơn ngàn chữ hắn thuộc lòng từ lâu. Khẩu quyết này trúc trắc khó hiểu, có thỉnh giáo sư phụ, Thanh Vân đạo trưởng cũng không thể giải thích. đối với khẩu quyết này lão nhân gia người vốn mơ hồ như thế cả đời. Lời dặn của tổ sư gia nói, đây là kinh văn có thể khiến người ta hóa thân thành tiên nhân, là bài kinh mà mỗi môn hạ đệ tử Huyền Nguyên quan đều phải tụng niệm hàng giờ mỗi ngày. Thế mà từ trước đến nay nào có ai kế thừa được thành tựu tổ sư người đâu!
Tám năm rồi, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, cứ bền bỉ, ngoan cường như thế, Tiểu Nhất cũng chưa từng thấy mình có bất cứ điều gì khác biệt, chỉ là rất ít khi bị ốm mà thôi. Thân thể tuy là gầy còm, thế nhưng hai tay có thể nhấc đến hai, ba trăm cân. So với lứa tuổi của mình mà nói, như vậy là ghê gớm quá còn gì! Chẳng biết nguyên do có phải vì mình ngồi thiền thế này mà ra không, hay là do khi mình còn nhỏ, sư phụ dùng phương thuốc nào đó làm cho mình khỏe mạnh thế này nhỉ.
Theo chỉ bảo của sư phụ, Tiểu Nhất còn học thêm một bộ Huyền Nguyên kiếm pháp cùng một vài phương pháp rèn luyện thân thể. Hắn tự nghĩ, võ công mà không có sức khỏe thì chỉ để biểu diễn mà thôi!
Sư phụ còn có một quyển sách về bùa chú cũ kỹ. Giống Huyền Nguyên quyết, trong đó phần nhiều khẩu quyết cùng hình vẽ đều khó hiểu, đây là những thứ đầu tiên Tiểu Nhất phải học từ lúc biết đọc, biết viết. Con cái nhà người ta khi học đọc, học viết, dù là những văn tự ngàn chữ cũng đều có giải thích rõ ràng, thế nhưng Tiểu Nhất tội nghiệp từ lúc biết chữ đă phải tiếp xúc với những thứ khó hiểu vô cùng này.
Những lúc Tiểu Nhất chán ngán, sư phụ thường răn dạy, đây là vật tổ sư thân truyền, là tín vật truyền qua các đời chưởng môn. Trong ý tứ, Thanh Vân đạo trưởng vốn đă xem Tiểu Nhất là quan chủ đời thứ hai mươi mốt rồi. Vì sư phụ, cũng là vì tương lai Huyền Nguyên quan, Tiểu Nhất học đọc, học viết, học thuộc hết các loại Huyền Nguyên bùa chú và khẩu quyết. Không phụ lòng quan ái dạy dỗ của sư phụ, Tiểu Nhất lúc này cũng đă là một tiểu đạo sĩ rồi.
Huyền Nguyên bùa chú cũng là kế sinh nhai của hai thầy trò. Sư phụ Thanh Vân đạo trường thường được người ta mời đi yểm bùa trừ tà, cầu phúc. Chẳng biết linh nghiệm hay không, nhưng mỗi khi nhìn thần thái sư phụ vẽ bùa, Tiểu Nhất tin tưởng những lá bùa này nhất định có thần hiệu!
Trong những tín vật của chưởng môn, ngoài Huyền Nguyên bùa chú ra còn có một ngọc bội mà sư phụ thường đeo bên người. Sư phụ từng cho Tiểu Nhất xem nhiều lần, cũng từng nói để hắn biết vật này sau sẽ thuộc về hắn. Đây coi như là một phần khích lệ Tiểu Nhất cố gắng. Lần nào cho Tiểu Nhất xem ngọc bội như thế, thần sắc đạo trưởng đều lộ ra sự kỳ vọng vô cùng, niềm tin ấy ắt hẳn là mong Tiểu Nhất đắc đạo rồi.
Có lẽ hiểu được khổ tâm của sư phụ, hay bởi vì trời sinh tính tình hiếu thuận, từ lúc hiểu chuyên trên đời, dù chẳng biết vì sao sư phụ phải chấp nhất như thế, Tiểu Nhất vẫn một lòng khắc ghi sự dạy bảo của người. Mỗi lần nhìn phù văn khắc trên tấm ngọc bội cùng dòng chữ "Huyền Nguyên", Tiểu Nhất cũng đôi phần hãnh diện. Chỉ là hắn lo lắng, khi sư phụ không còn nữa, một mình hắn làm quan chủ nơi Huyền Nguyên quan này còn có ý nghĩa gì nữa đâu!
Nguyên do vì quãng thời gian kham khổ hai thầy trò từng vượt qua, hoặc bởi những ngày nhàn rỗi nơi Tiên Nhân đỉnh, hay bởi vì cùng sư phụ trải qua đủ mọi chuyện, gặp qua đủ loại người, hoặc là vì bản thân mình chỉ có sư phụ là thân nhân duy nhất.. Cũng có thể vì một nguyên do nào đó khác, tính tình Tiểu Nhất tuy hồn nhiên mà đạm nhạt, thông minh mà chẳng gian tà, lại thêm vài phần tính khí già đời.
Tiểu Nhất đọc lại một lần Huyền Nguyên Quyết, vận chuyển một lần công pháp, cảm thấy cơ thể không có chút động tĩnh nào, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, đoán là đã qua giờ Tuất, hăn vươn mình nhảy xuống phản đá. Dưới ánh trăng, nhanh nhẹn như chú khỉ nhỏ trở vào quan. Một lúc sau, hắn rón rén tới gần chính điện.
Từng tiếng ngáy của sư phụ vẫn nhè nhẹ vang ra, chiếc áo đơn mỏng khoác trên người lúc trước giờ đã rơi trên đất. Tiểu Nhất nhẹ nhàng đem chiếc áo khoác lại trên người sư phụ, hắn làm một cái mặt quỷ, rồi xoay người hướng căn phòng của mình đi tới. Phía sau, Thanh Vân đạo trưởng hé đôi mắt ngái ngủ nhìn bóng dáng Tiểu Nhất đang rời đi, nét mặt già nua phảng phất hiện ra nụ cười, hai mắt ông lại nhắm lại, tiếng ngáy đều đều tiếp tục vang lên.
Huyền Nguyên quan có ba gian nhà thuộc về chính điện ngoài gian giữa là nơi đặt tượng thờ tổ sư. Bên trong ba gian phân chia trái phải. gian giữa là nơi chưởng môn sinh hoạt thường ngày, hiện tại hoàn cảnh hai thầy trò quẫn bách, sư phụ Thanh Vân đạo trưởng mỗi lúc uống say đều nằm ngủ tại gian trước, còn lại bên trong, chỗ nào cũng có thể là nơi an giấc. Điều đó Tiểu Nhất cũng đă quen từ lâu.
Ngoài chính điện, gian nhà phía tây vẫn còn nguyên vẹn, là nơi hai thầy trò dùng làm bếp. Phía đông còn có hai gian khác, trong đó một gian là nơi ở của Tiểu Nhất. Về đến phòng nhỏ, Tiểu Nhất dùng đá lửa nhen một ngọn đèn. Dầu để thắp sáng là hoan tử (3) sau núi, được lão Lô ở dưới chân núi săn được mang tới. Bấc đèn được chế từ cây cỏ chà nát cuộn thành, hai thứ này khiến ngọn đèn không có khói, lại sáng rõ. Phòng nhỏ vừa phải, chỉ có một cái giường gỗ hẹp dọc tường hướng đông, bên trên trải chiếu và gối làm bằng Trúc, thêm một tấm nệm mỏng đơn sơ. Bên cạnh giường có một cái hòm gỗ. Tường phía nam treo một thanh kiếm, kiếm này sư phụ tặng cho Tiểu Nhất, nó có tên Thanh Vân, là thanh kiếm đă theo bên mình đạo trưởng mấy chục năm trời, bình thường người vốn không dùng tới nên đem cho Tiểu Nhất lấy luyện kiếm. Hai thầy trò mỗi lúc xuất quan, lão đạo sỹ tự mình đeo kiếm coi cũng không hay, đành để Tiểu Nhất đeo trên lưng, coi như là một đạo đồng.
Cởi giày, quẳng chiếc áo khoác lên nóc hòm, Tiểu Nhất nằm xuống, ngày mai trời sáng còn phải xuống núi một chuyến, thăm Lô đại thúc dưới chân núi xem có đồ ăn không. Rượu sư phụ uống cũng sắp hết, còn phải đi Thái Bình trấn cách hơn mười dặm để mua. Nghĩ linh tinh trong đầu.. mơ mơ màng màng, Tiểu Nhất thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tiểu Nhất tỉnh dậy, bên tai vang lên thanh âm quen thuộc.
"Tiểu Nhất! Đến lúc luyện kiếm đấy! "
"Con biết rồi, sư phụ! "
Nghe tiếng sư phụ gọi, Tiểu Nhất miệng trả lời, tay quệt quệt đôi mắt nhập nhèm chưa tỉnh ngủ. Trở mình vùng dậy, hắn nhanh nhẹn mặc y phục, đưa tay gỡ thanh bảo kiếm. Thấy ngọn đèn dầu còn sáng đang đung đưa, hắn bước đến thổi tắt, ngáp một cái bước ra khỏi phòng.
"Tiểu tử thối, lần nào cũng bắt sư phụ gọi ngươi mới lề mề tỉnh giấc. Phải biết là siêng năng mới có thể sống được trên đời, tập võ càng không thể có một ngày lười biếng được."
Tiểu Nhất đi tới sân đă thấy sư phụ tinh thần sảng khoái đứng đo, hàm râu dài theo gió phiêu động, phong thái thoát tục. Chỉ là sư phụ dù có lộ vẻ giận dữ, cũng không khiến Tiểu Nhất sinh lòng sợ hăi, ngược lại hắn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Thu lại ánh mắt, Tiểu Nhất cười, nói: "Có sư phụ ở đây, đệ tử làm sao có thể làm biếng được chứ!"
"Hừ! Nói năng láu lỉnh, muốn đánh!". Thanh Vân đạo trưởng quở mắng một câu, thần sắc ấm áp.
"Luyện kiếm!"
"Đệ tử tuân mệnh!"
Tiểu Nhất lập tức nghiêm nghị khom người đáp.
Thần tình hai thầy trong lúc luyện tập đều thay đổi, trở nên trang nghiêm, âu cũng là bày tỏ sự kính trọng đối với truyền thống sư môn.
Giữa ánh nắng sớm, Tiểu Nhất rút kiếm khỏi vỏ, tay phải cầm kiếm, tay trái thẳng tắp đặt lên chuôi kiếm, thức mở đầu hướng về phía sư phụ hành lễ. Ngay sau đó, kiếm quan tung bay khắp sân.
Tiểu Nhất luyện bộ kiếm pháp này cũng đă có đến bảy, tám năm. Ba thức đầu tiên của Huyền Nguyên kiếm pháp là kiếm pháp phòng ngự, năm thức giữa trong thủ có công, năm thức cuối theo truyền thuyết là kiếm pháp của tiên nhân, nhưng chưa nghe nói có người luyện thành.
Thức kiếm thứ nhất: "Vô phong", thức thứ hai: "Vô thủy", thức thứ ba: "Vô phong" (4) , thức thứ tư: "Bạch viên khiêu giản", thức thứ năm: "Hồi tê vọng nguyệt", thức thứ sáu: "Quái mãng phiên thân", thức thứ bảy: "Thương long nhập hải", thức thứ tám: "Ngân hà đảo quái". Tiểu Nhất kiếm pháp trôi chảy, một mạch lưu loát. Một lúc sau, mặt đắc ý, Tiểu Nhất thu kiếm nhảy ra khỏi vòng tròn.
Thanh Vân đạo trưởng tay vịn râu dài, thoáng gật đầu, trầm giọng nói: "Huyền Nguyên kiếm pháp gồm mười ba thức, do Huyền Nguyên tổ sư sáng tạo, trải qua bao đời, đều là kiếm pháp trấn quan, là thứ kiếm pháp uy dũng vô cùng, không hề được truyền tiếp một cách bừa bãi, mỗi một thức có từ năm đến chín loại biến hóa, ngươi xem ra cũng đă thông thạo tám thức kiếm này. Điều thiết yếu trong kiếm pháp là thân và kiếm hợp nhất, kiếm và thần như một, người và kiếm hợp nhất, muốn làm được thì không thể không nỗ lực. Nói đến các loại võ công trong giang hồ, có câu: Trăm ngày côn, ngàn ngày đao, vạn ngày kiếm, cũng là có đạo lý của nó. Huyền Nguyên kiếm pháp chỉ bằng khổ công tu luyện là chưa đủ, còn phải kết hợp với khẩu quyết để bổ trợ mới được. Chỉ tiếc, ngàn năm qua không ai có thể hiểu thấu những ảo diệu bên trong Huyền Nguyên quyết. Huyền Nguyên kiếm pháp cũng vì thế như con thú dữ đă mất đi phần hồn, chỉ còn lại dáng dấp hung bạo của nó mà thôi. Sư phụ ta, cũng chính là sư tổ của ngươi, chứng kiến môn phái lụi bại, đành phải kết hợp với một môn tâm pháp của giang hồ thế tục, sáng chế ra một môn nội công hòng tăng lên uy dũng của “Huyền Nguyên kiếm pháp”, vốn là sư phụ muốn truyền lại cho ngươi, chẳng qua.."
Nghe sư phụ nói đến đây, Tiểu Nhất thu hồi vẻ mặt cao hứng, tò mò hỏi: "Chẳng qua cái gì vậy, sư phụ?"
Thanh Vân đạo trưởng nói tiếp: "Tiểu Nhất, ngươi biết bộ kiếm pháp này gồm mười ba thức, vì sao năm thức sau ngươi luyện không được, sư phụ cũng luyện không được, ngươi có đoán được nguyên do chăng?"
"Đệ tử không biết, mong sư phụ giải thích nghi hoặc." Tiểu Nhất khom lưng nói.
"Ai...!"
Than dài một tiếng, Thanh Vân đạo trưởng trầm ngâm, nói tiếp: "Huyền Nguyên kiếm pháp là một bộ kiếm pháp của tiên nhân do sư tổ truyền lại. Có Huyền Nguyên quyết bổ trợ nghe đồn còn có thể dùng kiếm lấy đầu địch ngoài ngàn dặm. Năm thức kiếm sau cùng, theo lời sư môn truyền lại, chỉ có thể dùng Huyền Nguyên quyết để thi triển. Bởi vậy, không chỉ ngươi, ngay cả các thế hệ đệ tử Huyền Nguyên quan, kể cả sư phụ ta, cũng chỉ có thể đem kiếm chiêu thuộc làu trong tâm.. Có dùng công pháp của sư tổ ngươi, Thái Nhất đạo trưởng, cũng không có cách nào thi triển được!"
"Sư phụ, như vậy Huyền Nguyên kiếm pháp thực sự là kiếm pháp của tiên nhân sao?"
Chớp chớp ánh mắt, Tiểu Nhất khuôn mặt lộ vẻ hồ nghi.
Cũng khó trách Tiểu Nhất nghi ngờ, sư phụ từng vô số lần nhắc đến nguồn gốc Huyền Nguyên quan, cũng thường đem chuyện tiên nhân ra kể, nhưng với hắn từ trước đến giờ vẫn coi là câu chuyện tưởng tượng, tiên nhân quá mờ ảo khiến trong lòng hắn không đủ tin tưởng. Chẳng phải nếu lời sư phụ không sai, kiếm pháp mỗi ngày mình tu luyện là kiếm pháp của tiên nhân, thế thì Huyền Nguyên quan đâu đến nỗi quẫn cảnh thế này..
Dường như hiểu điều Tiểu Nhất đang nghĩ, Thanh Vân đạo trưởng nói tiếp: "Tiên nhân kiếm pháp thì làm sao? Ngươi có trong tay bảo bối của tiên nhân thì biết làm thế nào? Ngươi có thể sử dụng ư? Năm đó môn phái suy vi, kiếm pháp bị người trong giang hồ nhòm ngó, đă từng bị truyền lưu ra ngoài. Thế nhưng không có công pháp tương ứng, kiếm pháp căn bản không thể phát huy sức mạnh, dần dần người ta cũng quên lãng. Sư phụ ta, Thái Nhất đạo trưởng không đành lòng nhìn sư môn thêm suy sụp, vì lo lắng cho hậu nhân, người bỏ ra ba mươi năm công phu sáng chế một bộ nội công tâm pháp, đem Huyền Nguyên kiếm pháp có thể phát huy một hai phần mười uy lực "
Nghe đến đây, Tiểu Nhất thất vọng cúi đầu. Một hai phần mười thì có tác dụng gì cơ chứ? Rốt cục có thể so sánh với cao thủ trên giang hồ được chăng?
"Hừ! Thế nào đi nữa cũng đừng coi thường bộ kiếm pháp này, cho dù là một hai thành uy lực, võ công thế tục đừng hòng sánh kịp!"
Thấy Tiểu Nhất biểu lộ bất an, Thanh Vân đạo trưởng khuân mặt giận dữ, trầm giọng trách mắng.
Sư phụ người tức giận rồi! Tiểu Nhất chuyển kiếm sang tay trái, tay phải gãi đầu, cười nói: "Sư phụ nói không sai! Người an tâm, con nhất định sẽ chuyên tâm tu luyện bộ kiếm pháp này, đem nó không chỉ phát huy đủ hai thành thực lực, hơn thế, con nhất định đem nó phát huy đủ mười thành."
"Tiểu tử thối, ngươi chỉ cần luyện đủ để phát huy một thành thôi là ta cảm thấy hài lòng rồi!"
Thanh Vân đạo trưởng sắc mặt bình lặng trở lại, ôn tồn nói: "Đây là lý do vì sao sư phụ không truyền thụ cho ngươi công pháp khác ngoài Huyền Nguyên quyết. Sư phụ vẫn mong, ngươi tu luyện sẽ có kết quả, thế nhưng đă mấy năm rồi, có lẽ.."
Nhìn sư phụ thần tình thất vọng, Tiểu Nhất lo lắng, cúi thấp đầu, lý nhí: "Đều là tại Tiểu Nhất vô năng.. Tám năm trời, đến lúc này Huyền Nguyên quyết vẫn không có được một chút thành tựu."
Nói xong, hắn đi tới trước mặt sư phụ, nắm ống tay áo người, khuôn mặt nhỏ nhắn cao tới bả vai sư phụ ngẩng lên, thần sắc kiên nghị nói: "Sư phụ, Tiểu Nhất đi theo bên cạnh sư phụ, tin rằng cuối cùng có một ngày sẽ luyện thành Huyền Nguyên quyết cho sư phụ coi"
Ai..! Tự bản thân mình quá chấp nhất rồi, sao có thể đem hy vọng cả đời mình đặt lên vai một hải tử cơ chứ? Nhìn khuôn mặt ngây thơ của đồ đệ, giữa trán đă thấp thoáng hiện ra vài phần khí khái, Thanh Vân đạo trưởng trìu mến vỗ về đầu y, ôn hòa cười, nói: "Đứa nhỏ ngốc, sư phụ đă gần trăm tuổi, ngươi thì còn nhỏ, làm sao có thể ở cùng sư phụ mãi được chứ?"
"Sư phụ chắc chắn trường sinh bất lão mà."
"Ha ha ha ha!"
"Trăm năm thời gian cứ thế mà đi qua, hết thảy chỉ là một giấc mộng hoang đường! Vi sư tìm cả đời, đáng tiếc cơ duyên không đủ.. Tiêu dao bao nhiêu năm, lúc tuổi già có được Tiểu Nhất bầu bạn, thật vui mừng lắm!"
Tiếng cười sảng khoái, thể hiện tâm tư đă thông suốt vang lên giữa cái nắng ban mai nơi Huyền Nguyên quan.
"Tiểu Nhất, chuẩn bị một chút, cùng sư phụ xuống núi một chuyến. Cháu gái Ngô chưởng quỹ ở Thái Bình trấn hôm nay đầy tháng, hai thầy trò ta được mời tới uống rượu."
(1) Thế ngồi "Ngũ Tâm Hướng Thiên": khi tu luyện trong tư thế này, khí của trời không chỉ qua miệng và mũi, mà còn được hấp thu qua 5/6 trung tâm thu khí khác (qua đỉnh đầu, 2 lòng bàn tay, 2 lòng bàn chân). Và lúc này, huyệt Hội âm tiếp giáp đất, cũng thu khi của đất (Lúc đứng, khí của đất được thu qua 2 lòng bàn chân).
(2) Đoạn này bản thân tác giả cũng mô tả khó ngắt nghĩa, người chuyển nghĩa cũng không hiểu biết nhiều, xin đưa ra đây một đoạn trong Tham Đồng Khế Kinh Văn Trực Chỉ mà người chuyển ngữ sưu tầm được:
Chân Tình khi đã hiện, thì Thức Thần ngày một tiêu. Thức Thần tiêu thì Nhân Tâm hết khởi, Linh Tri không bay mất, và Chân tính sẽ tự hiện. Chân Tính hiện sẽ hợp với Chân Tình. Thế là kim mộc giao tính. Kim Mộc đã giao nhau, thì trong Kim có Chân Thuỷ, Ở nơi con người thì là Chân Tinh. Chân Tình, Chân Tinh hợp thành một nhà, thế là Kim Thuỷ hợp xứ.
Trong mộc có hoả, nơi người là Nguyên Thần. Nguyên Thần Chân Tính hợp thành một nhà. Thế là Mộc Hoả kết bạn với nhau. Ngoài thì Kim Mộc tương tính, trong thì Thuỷ Hoả tương tế. Bốn nhà hợp thành nhất Khí. Cũng vẫn là lẽ Nhất Âm, Nhất Dương tương hợp.
(3) Đây có lẽ là xạ hương chiết xuất từ bộ phận xạ trên cơ thể con Chồn.