Một triết gia người Ấn Độ có kiến thức rất uyên thâm, lại thêm trái tim tình cảm, nên được rất nhiều cô gái thầm yêu. Ngày nọ, một cô gái đến gõ cửa nhà ông, đề nghị:
– Xin ngài hãy lấy em làm vợ! Nếu để mất em, sau này chắc chắn ngài sẽ không tìm được ai yêu ngài hơn em đâu!
Mặc dù cũng rất có cảm tình với cô gái này, nhưng triết gia vẫn cảm thấy do dự:
– Nàng hãy cho tôi chút thời gian suy nghĩ!Sau đó, ông cố gắng vận dụng kiến thức của mình để tìm ra những điểm tốt – xấu giữa việc kết hôn và không kết hôn. Sau khi đã liệt kê xong, ông bối rối khi thấy cả hai bên đều bằng nhau. Nhưng rồi ông nghĩ: “Cuộc sống chưa kết hôn đối với tôi rất rõ ràng, còn sau khi kết hôn là như thế nào thì tôi không thể biết được. Đúng rồi! Mình sẽ đồng ý lấy cô ấy!”.
Triết gia đến nhà cô gái, hỏi cha nàng:
– Cho hỏi con gái bác có ở nhà không? Tôi muốn gặp cô ấy, vì sau khi đã suy nghĩ kỹ, tôi quyết sẽ lấy nàng làm vợ!
Nhưng cha cô gái lạnh lùng trả lời:
– Ông đến trễ 10 năm rồi, con gái tôi giờ đã là mẹ của 3 đứa trẻ!
Nghe xong, triết gia gần như sụp đổ. Thời gian sau đó, cảm giác hối hận, buồn rầu khôn nguôi khiến ông sinh bệnh.
Cuối đời, ông đem tất cả những tác phẩm của mình đốt hết, chỉ để lại một câu nói đúc kết ngắn gọn: “Nếu như cuộc đời của một con người được chia làm 2 phần, vậy nửa phần đầu của cuộc đời chính là ‘không do dự’, còn nửa cuộc đời sau chính là ‘không hối hận’”.
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: