Câu chuyện tôi sắp kể ra đây các bạn có thể tin là thật, là bịa, hay là nhảm cũng được. Tôi chỉ xin tường thuật lại với lời văn của mình một cách chân thực nhất có thể. Có thể có một vài sai sót nhưng mong các bạn rộng lượng không để ý mà bỏ quá cho.
Các bạn ạ. Tôi là một trong những dân mê phượt (ngày xưa chúng tôi không gọi là thế), cách đây gần chục năm khi tôi còn là sinh viên và đang rảnh rang thì tôi cũng mê xách xe đi khám phá những miền đất lạ lắm. Nhưng hiện tại sau khi ra trường và lao vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền, với những bon chen vật vã của cái xã hội xô bồ này thì cái thú vui đi phượt của tôi cũng đành dẹp sang một bên, và nó tắt hẳn hoàn toàn khi tôi lập gia đình mà vợ tôi thì đéo mê phượt tí nào cả.
Hôm ấy, khi mà vợ tôi đi công tác đã sang ngày thứ 3, tôi thì hiện cũng chả có việc gì phải đến công ty do tình hình thua lỗ, đến cũng chả có việc mà làm (đang thời khủng hoảng mà). Lúc này cảm giác cô đơn bắt đầu xâm chiếm lấy tôi, tôi bèn lấy điện thoại nhắn tin cho vợ một câu chuối củ thế này: “Cún yêu đang làm gì thế? Nhớ chồng không cún yêu?”
Bình thường chẳng mấy khi tếu táo thế nhưng mà chờ mãi chả thấy vợ reply gì cả. Đến tận tối mịt mới thấy cái tin nhắn bay vèo tới đập vào mặt: “Đồ khùng! Rảnh quá thì làm gì đi! Đang bận tối mắt lên đây”.
Chán, đúng là quá chán. Một cái tin tình cảm như thế mà nàng nỡ lòng nào đối xử phũ phàng thế được. Thực ra thì trước khi đi vợ chồng tôi cũng đang trong thời kỳ căng thẳng, tin nhắn đó một phần tôi muốn hòa bình trở lại nên tình cảm đột xuất (chứ dân xây dựng thì khô khan lắm). Chẳng thà nàng không trả lời cho xong chứ kiểu này thì nản thật.
Tự dưng vắt tay lên trán suy nghĩ một hồi tôi lại nhớ đến ngày xưa, ôi cái thời học sinh trung học với mối tình đầu đầy trong sáng, rồi lại cái thời đại học đầy ước ao và đam mê. Ôi cái thời ấy sao mà dại thế, cứ thế là ước mơ thôi, chả thực tế tẹo nào cả. Để khi ra đời cái thực tế nó cho bạn vài quả knock out thì lúc đấy mới sáng mắt ra, mới tỉnh táo mà làm việc với đồng lương 3tr mà vật lộn với một đống các hóa đơn. Thời đấy thật đẹp, có lẽ là đẹp nhất với bao cô bạn thầm thương trộm nhớ, với mối tình đầu vụng trộm đến cầm tay còn e dè, đến hôn chay không lưỡi mà tưởng như là người hạnh phúc khắp thế gian. Giờ thì mà không tiền thì ma nó theo em nhé.
Càng nghĩ càng bí các bạn ạ, càng bị loạn trong các kỷ niệm và ước mơ thời nông nổi đó, rồi lại nhìn vào cái thực tế phũ phàng không tiền không vợ hiện tại, rồi lại nhìn vào cái tương lai xám xịt đang chờ mình phía trươc. Chẹp! Đúng lúc đó tôi nhớ lại cảm giác phóng khoáng ngày xưa khi mà dựng con FX giữa đỉnh đèo ngồi pha cafe châm điếu thuốc, tối rượu ngô hò hét cùng bạn bè. Lòng bỗng lại thấy nao nao.. chân lại muốn đi thêm lần nữa.
Ờ thì nói là làm. Tôi google một lúc thì ra được mấy trang chuyên cho dân đi phượt. Đọc những dòng cảm nhận của mọi người sau mỗi chuyến đi tôi lại như cảm thấy mình được tiếp thêm sức mạnh của thời trai trẻ. Một ý nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu.
Tôi nhanh chóng đăng ký nick và post 1 bài lên trong mục “Tìm bạn đồng hành” với yêu cầu tìm thêm một ôm (là nữ giới đi cùng) để đi cùng lên Hà Giang thăm mùa hoa TGM. Khi bài được post lên rồi tôi mới thấy thật nực cười. Ở đây mọi người đều tuyển đi theo đoàn mới yên tâm, trong khi làm gì có ôm nào đi cùng một xế chưa hề biết mặt, mà còn đi tới mấy ngày nữa mới sợ. Nhỡ bán đi TQ thì sao. Ha ha.
Tự cười thầm như thế nhưng tôi cũng cứ cho đây là một ván bài đỏ đen, bạn ôm nào đi cùng tôi thì chắc tôi sẽ bao toàn bộ chi phí gọi là ủng hộ cho lòng dũng cảm của bạn đó thôi. Hehe. Có thể các bạn nghĩ tôi có chút gì đó xxx trong việc tuyển đó nhưng quả thực khi post lên tôi không hề có chút tà dâm. Tôi chỉ mong có một ai đó có thể nói chuyện, mà nói chuyện với nữ thì rõ là tuyệt hơn nam và gay rồi.
Thầm nghĩ mình chỉ có 0.001% cơ hội nên tôi cũng chả lưu tâm mà đi ngủ. Giấc ngủ đến cũng thật trọn vẹn khi giấc mơ toàn là những người cũ và kỷ niệm đẹp tràn về.
Trông Hà Đan có vẻ cao ráo vậy nhưng khi đứng cạnh em thì cảm thấy hình như em hơi nhỏ bé, em chỉ cao tầm 1 mét sáu làcùng, ngồi sau lưng tôi do đặc thù yên xe của fx hơi chếch nên em hơi chúi về phía trước, khẽ dựa vào tôi, cái sự sột xoạt của áo mưa cọ vào nhau khiến tôi chếch choáng chút. Cảm giác như hơi nóng từ đằng sau phả vào gáy, Hà Đan đanh giọng.
- Làm gì mà anh ngượng nghịu thế? Không có cô nào ngồi sau xe anh như thế này à?
Tôi cú tiết không nói không rằng rồ ga mạnh, chiếc xe vọt đi hơi gấp nhưng dường như Hà Đan vẫn giữ được cân bằng, em chỉ cần hơi níu vào người tôi là có thể vững rồi, và hình như em đã lường trước được nên có được sự chủ động. Tôi thua cônàng này mất rồi.
Hạt mưa tạt vào mặt chúng tôi nhưng nó không đủ mạnh, với lại tôi cũng không chạy nhanh trong phố nên chúng tôi cứ tà tà mà đi. Tôi lựa thời cơ bẻ gương vểnh lên và thi thoảng liếc nhìn vào đó xem trộm Hà Đan, em vẫn đang ngồi dựa vào khôngđể ý, môi mấp máy gì đó nhìn dòng người vụt qua theo chiều ngược lại.
Vừalúc nãy tôi còn ở nhà và thầm nghĩ về chiều đi học rồi chơi Half Life cùng tụibạn ở lớp, giờ đây chưa đến buổi trưa với 15 phút nói chuyện ngắn ngủi với ngườicon gái lần đầu tiên gặp mặt tôi đã trên đường đi lên cái xứ xa tít mù xa kia,cái xứ mà tôi chưa một lần đặt trên đến.
Ngẫmlại cái thằng Tuấn cũng lạ. Tôi và nó chơi với nhau rất thân, ít nhất là ngàyxưa, một phần là vì ông già tôi và ông già nó làm cùng cơ quan, một phần nữa làvì tôi và nó hợp tính. Tôi với thằng Tuấn đã rất từng say mê đọc và thần tượngchàng Holmes, cùng thích đá banh và điện tử và đàm luận về lịch sử xa xưa. Có lầntôi hỏi nó.
- Mày định thi trường gì? Thi XD với taođi.
Nócười hì hì. Thằng này luôn được coi là điềm tĩnh, khác hẳn với một thằng lúcnào cũng nhắng nhít như tôi.
- Cười cười cái gì? Tao hỏi thật đấy? Cònmột năm nữa là lên thớt rồi.
Hồiđó tôi rất ngán ngẩm, cả tôi và nó đều là con công chức, mang theo kỳ vọng rấtlớn của gia đình. Bố tôi và bố nó đều thuộc dạng đi tu nghiệp về nên muốn hai đứacon mình cũng được giỏi giang như vậy, ít nhất cũng phải vào các trường top nhưBK hay KT hoặc XD. Tôi thì thi XD theo ý của mẹ vì bà già nói đầu ra sau này sẽổn.
Vàcái lúc đó tôi không thể tả được cái miệng của mình đã há to đến thế nào khi mà nó đáp gọn lỏn vớitôi.
- Tao thi NV?
- Mày điên à?
Tôinhớ là mình đã hét lên với nó như thế. Tôi và nó đều học chuyên khối A và việcthi vào các trường kỹ thuật dường như đã là một sự mặc định. Mặc cho tôi đanghá hốc mồm mà nhìn, nó chỉ mỉm cười và điềm tĩnh.
- Tao thích khảo cổ học và đó là nơi taomuốn đến
Thằngnày rồ dại thật rồi, với trình độ của nó thì việc thi các trường khối A là đơngiản, đằng này nó tự dưng quyết định cái rụp rồi nhảy sang khối C. Nhưng cái vẻđiềm tĩnh của nó che dấu trong người một sự ma lanh đến bất ngờ. Tôi bị nó thuyếtphục và giúp đỡ nó trong việc che mắt phụ huynh, nó âm thầm học ôn khối C vàkhi đi thi nó cũng lặng lẽ đăng ký cả hai khối. Tôi đã từng hối hận đến thế nàokhi nhìn thấy mẹ nó khóc khi biết nó chỉ có hơn 10đ XD nhưng lại điểm cao chótvót và đỗ vào trường NV. Ông bà già nó lúc ấy đành tặc lưỡi cho nó học NV coinhư sự đã rồi, dù sao đi học vẫn còn hơn ở nhà.
Tôivà nó dù rất thân nhau nhưng dần cũng dãn ra vì thứ nhất là ôn khác khối nên ítgặp, hai nữa là thời gian đó tôi bập vào yêu đương nên cái việc chiều người yêuvà ôn thi khiến tôi phải cắt bớt thời gian cho bạn bè. Thi thoảng tôi và nócũng gặp nhau và rất vui vẻ, nhưng sau đó hai đứa lại đi về nhà và một thờigian sau nữa mới gặp. Lên đến đại học thì thời gian gặp nhau lại càng hãn hữuhơn, chúng tôi thuê nhà trọ gần trường và tôi và nó vẫn như vậy, mỗi đứa một hướngcho đến khi bố nó gọi cho tôi thì tận trong tâm khảm tôi cũng có chút gì đó lolắng.
Khônghiểu thằng Tuấn làm cái khỉ gió trên đó mà bí bí ẩn ẩn, điện thoại không liên lạcđược chắc ông này lại chui rúc vào tận đâu đây (thời đó năm 200x thì điện thoạilà một thứ xa xỉ, sv mà có điện thoại như chúng tôi là khá hiếm). Tôi đem cáitâm sự đó định hỏi Hà Đan thì đột nhiên Hà Đan đã mở miệng trước.
- Làm gì mà mặt đăm chiêu thế ông anh?
Tôiớ người, làm sao Hà Đan lại biết vẻ mặt của tôi được nhỉ? Nhưng gần như ngay lậptức tôi nhớ ra là cái gương đã được đẩy lên để tôi có thể nhìn trộm Hà Đan thìchính em cũng có thể thông qua nó mà quan sát vẻ mặt của tôi.
- Có gì đâu mà.. – Tôi chống chế và tiện taygập cái gương lại như cũ.
- Hì! – Hà Đan mỉm cười và vén lại tócđang ướt nhẹp dính trên trán vì trời mưa.
- Sao em cười? – Tôi hỏi
- Thì thấy anh lạ. Anh muốn biết gì cứ hỏithôi.
- Vậy...
Chẳnghiểu sao nói chuyện với Hà Đan tôi luôn cảm giác bị em “trên cơ” như vậy, tôi vốnluôn là thằng hoạt bát, mấy cái chuyện phụ nữ tôi không lạ gì cả, nhưng tôi cứnhư có cảm giác bị em xuyên vào não, biết hết mọi suy nghĩ mọi hành động tôi địnhlàm vậy. Khiến cho lời nói của tôi chưa ra đến nơi đã bị em chặn họng.
Nhưnghỏi lúc này kể nói chuyện cũng hơi khó, gió giật giật, mưa thì phủ vào mặt nêncũng chỉ nhát gừng.
Làsinh viên mà cũng thuộc dạng bê tha, cái sự bê tha ấy rèn rũa cho tôi có cái khảnăng nhịn đói trong vòng 2 ngày mà không thấy vấn đề gì. Nhưng mà tôi cũng thấylạ là chúng tôi đi mãi, giờ đã quá giờ cơm lâu rồi mà không thấy Hà Đan nóinăng gì đến vấn đề ăn uống cả. Chỉ đến khi gần đến địa phận YB, khi mà cái fxngốn kha khá xăng và đòi ăn thì tôi cũng nhân thể hỏi Hà Đan về cái vấn đề này.
- Em không đói sao? – Tôi hỏi
- Em không. Anh đói à? – Hà Đan hỏi ngượclại tôi.
- À không..
Tôiậm ừ. Vì “nhịn” thì phải chịu và chịu được nhưng nếu không phải nhịn thì tôicũng đã nghe thấy cái cái bụng mình đang réo rắt rồi.
- Chút nữa đến Nghĩa Lộ thì mình ăn.
HàĐan thủng thẳng, nhưng câu nói của em có cái gì đó hơi suy tâm, tôi cũng để ý mặtem hơi đăm chiêu một chút. Trời giờ đã về chiều, cơn mưa cũng đã ngớt nhưng tôivẫn phải cảm phục cái cô nàng trắng trẻo như tiểu thư kia không hề kêu than vàchẳng có gì là mệt khi đi mấy tiếng trong mưa như thế.
Chiếcfx lại lăn bánh trong mưa và chẳng mấy chốc chúng tôi đến cái ngã ba ấy. Tôi đidọc lên dốc từ từ, lướt qua khá nhiều quán nhưng không thấy Hà Đan nói năng gìvề việc dừng lại cả. Em cứ dửng dưng sau lưng tôi và tôi đành tặc lưỡi đi tiếp.Chỉ đến khi xuống dốc đi một đoạn tầm 2 km thì Hà Đan mới chỉ cái quán phía trướcvà nói:
- Anh đi đến đó dừng lại mình ăn nhé.
- Ừ.
Nhìnxa mờ mờ trong mưa thì tôi tưởng là quán, nhưng đến khi đến gần thì đó chỉ là mộtcái chòi nhỏ, bỏ không ven đường.
Saolại dừng ở đây nhỉ? Tôi đầy nghi hoặc khi dừng xe ở trước quán, à cái lán nhỏ ấy.
Nhưngkhi tôi còn đang nghi hoặc thì Hà Đan đã nhảy xuống xe, thản nhiên nhảy vào cáilán ấy. Tôi tặc lưỡi mặc kệ rồi dựng xe, khóa cổ cẩn thận rồi xách đồ đi vào.Không hiểu Hà Đan lấy ở đâu ra một cái chiếu, em giũ giũ cho nó bay bớt bụi đirồi trải ra sàn, ngồi xuống ngon lành.
Tôinhìn Hà Đan làm mọi thứ thành thục cứ như là em đã ở đây từ lâu vậy, rất tựnhiên và thoải mái. Tôi tò mò nhìn em, gương mặt sáng thanh tú có vẻ gì đó hơitái, chắc do trời mưa nên thế, mái tóc em đã được cột cho cao lên thành một cáiđuôi gà chả dài chả ngắn, nhưng trông khá dễ thương vì khoe được cái cần cổ trắngngần. Hà Đan xinh thật đấy, kể cả trong cái bộ đồ rằn ri này.
- Anh nhìn cái gì thế? còn không ngồi xuốngđi – Hà Đan quắc mắc nhìn tôi.
Tôile lưỡi trước sự dữ dằn của Hà Đan. Tôi ngồi đối diện trong khi em mở túi đồ vàlấy ra mấy thứ đồ ăn chuẩn bị sẵn mua ở quán như vài cái bánh ngọt, chai lavie,và ở đâu ra một vỉ xúc xích nữa..
- Em hình như định đi rồi mặc dù chưa gặpanh
Tôidò xét nhìn Hà Đan trong khi tay cầm lấy miếng bánh ngọt từ phía em. Hà Đan ngướcđôi mắt lên nhìn tôi rồi cúi ngay xuống, không trả lời.
- Vậy là đúng rồi – Tôi mỉm cười nhẹ cheđi cái phởn chí bên trong.
- Không phải việc của anh
Tựnhiên Hà Đan cáu, giọng nghe có vẻ khắc nghiệt, tôi vừa nuốt miếng bánh vào thìtí nữa nó mắc ở cổ, tôi trợn mắt lên nhìn Hà Đan.
- Làm gì mà em khó tính thế.. Hừ.
Lầnnày thì tôi tức thật chứ không phải đùa, có chút gì đó tôi không được em coi trọngthì phải. Tôi chẳng hiểu mình đã biến thành thằng xe ôm đưa em tới tận đây rồimà em vẫn không chút gì đó là dễ dãi với tôi.
HàĐan lạnh lùng nhìn tôi rồi tự nhiên cho miếng bánh vào miệng, mắt vẫn không rờitôi lạnh lùng, giọng em cũng lạnh theo.
- Em xin lỗi
Câuxin lỗi khiến tôi không buồn trả lời. Tôi lặng im trọ trẹ nhai và nuốt miếngbánh. Được đôi cái tôi chán, ăn cũng chẳng thấy vào nữa tôi đứng dậy ra góc cộtngồi quan sát xung quanh. Đây là một khúc quanh nhỏ, ngay dưới chân dốc giốngnhư là một thung lũng vậy. Cái chòi mà tôi và Hà Đan đang ngồi là chòi canh ruộngthì phải, nó ở ngay rìa ruộng mà giờ ngập những cây lúa non xanh mát.
- Em xin lỗi rồi nhé, vẫn còn giận à?
HàĐan đã ăn xong, em dọn đồ cho lại vào túi rồi ngồi xuông bên tôi ngắm những thửaruộng xanh ấy. Tôi hừ nhẹ một tiếng không nói gì.
- Khiếp thôi, sao anh hay giận vậy?
GiọngHà Đan đã trở nên ngọt hơn, tôi cũng thoải mái hơn đôi chút. Dù sao tôi cũngkhông phải là người giận lâu. Hơn nữa tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi Hà Đan.
- Em quen Tuấn lâu chưa? – Một lần nữa tôihỏi lại Hà Đan câu này.
- Cũng gần 3 tháng thôi – Hà Đan thủng thẳngtrả lời
- Hả? Vậy là mới quen à? – Tôi ngạc nhiên.
HàĐan không nói gì mà chỉ đưa chai lavie lên tu một hơi. Sau rồi em chép miệng.
- Tiếc quá không pha cafe trước. Trời nàylàm cốc cafe thì tuyệt.
- Ừ. Thằng Tuấn cũng thích uống cafe.
Tôitrả lời và chợt nhớ đến nó, Ngày xưa nó hay uống cái thứ nước đăng đắng này vàcho rằng đàn ông phải thế, tôi thì chỉ cười khẩy và không nghĩ rằng thằng contrai luôn uống ước hoa quả thì lại không manly được vậy.
- Ồ vậy à? – Hà Đan có vẻ gì đó ngạcnhiên.
- Em không biết sao? – Tôi quay sang HàĐan hỏi dò.
HàĐan lúc lắc cái đầu, tay em cũng vặn nút chai lại rồi chợt nhớ thế nào đưa racho tôi.
- Em đã gặp lần nào đâu mà biết.
- Hả??
Mộtlần nữa mắt tôi lại trợn ngược lên. Tôi đã cho rằng hai người phải rất thânnhau mới phải, cái chuyện thằng Tuấn gọi điện nói đưa Hà Đan lên rồi cái cáchem chuẩn bị sẵn sàng để lên LC ấy thì thậm chí có lúc tôi nghĩ Hà Đan là “ghệ”của thằng Tuấn cơ.
- Lạ nhỉ? Vậy bọn em... – Tôi ngập ngừng hỏi
- Bọn em quen nhau trên box lịch sử của mạngttvn. Sau đó có một số chuyện cần phải làm thôi.
- Ơ!
- Anh có hay vào trang đó không?
Thúthực là tôi cũng thi thoảng vào cái trang đó nhưng chủ yếu là để đọc truyện cườivova với xem chị em tâm sự với post hình là chính, chứ chả hơi đâu mà vào cáibox vớ vẩn ấy làm gì. Tôi ngượng ngùng.
- À có, anh hay vào box của trường với boxchính trị thôi, box lịch sử thì anh không biết – Tôi chém.
- À vậy à – Hà Đan nói cho có lệ chứ khôngquan tâm cho lắm.
- Thế chuyện là thế nào? – Tôi quay lại vấnđề chính.
- Ừm, giờ nói cho anh cũng được rồi nhỉ.
HàĐan quay sang tôi nhìn từ đầu đến cuối chân nhưng một lần nữa kiểm tra lại mứcđộ tin cậy, thế rồi có vẻ an tâm em mỉm cười và bắt đầu kể.
- Chuyện là thế này.
- Ừ - Tôi hít một hơi dài, có lình cảm điềugì đó khá lạ.
- Thường thì tụi em hay lên trên box bànluận vớ vẩn về lịch sử, nó là những thú vui mà tụi em thường chia sẻ mỗi ngày.Nhưng tụi em thực sự quen nhau khi có một người post lên một câu chuyện.
- Câu chuyện thế nào?
- Cũng gần đây thôi. Có một nick làsweet-candy. Chắc là nữ tạo một topic mới với chủ đề “bảo vật bị thất lạc”
- Ừ, câu chuyện thế nào? – Tôi tò mò.
HàĐan dường như có cảm xúc, khi nói về vấn đề này mắt em như ánh lên một tia nhìnmãnh liệt, đam mê. Em hít một hơi thật dài rồi bằng giọng nhỏ xuống kể tiếp.
- Cậu chuyện về vua mèo. Anh biết đấy VuaMèo là Vương Chính Đức lúc đó cai quản cả một vùng Tây Bắc và Đông Bắc rộng lớn.Trước năm 45 thì ông ta cũng giúp đỡ Bác Hồ nhiều, kể cả vật chất lẫn tinh thần.
- Rồi sao nữa – Tôi hoàn toàn mù tịt vềnhân vật này, chẳng biết gì hết, hỏi để cho có.
HàĐan không để ý tới vẻ ngu ngơ của tôi mà vẫn kể tiếp.
- Đến năm 45 khi nước ta dành được độc lậpthì Vua Mèo Vương Chính Đức cử con trai mình là Vương Chí Sình đi xuống đồng bằngchúc mừng cũng là để bàn việc tương lai luôn.
- Ừ rồi sao nào? – Tôi sốt ruột.
- Trên đường đi thì Vua Mèo có gửi quà mừngcho Bác Hồ gồm 15kg vàng và một số vật dụng. Vương Chí Sình cùng một người nữatên là Vương Pao là cháu hộ xa đứng đầu đội biệt vệ tháp tùng xuống Hà Nội.
- Ừ - Tôi hít một hơi thấy gay cấn như chophim.
- Trong lúc mang xuống thì bị cướp, bọn cướpđã cướp đi toàn bộ lễ vật mà Vua Mèo gửi xuống cho Bác Hồ.
- Ờ thế thì sao nào?
Tôichán, thầm nghĩ cứ tưởng thế nào chứ thế này thì chán quá, hóa ra chỉ là cướp củamà thôi.
- Căn bản là cái bài mà nick sweet-candyđó post lên lại nói không có vụ cướp nào cả, mà là do Vương Pao là đội trưởngăn trộm mất rồi bỏ trốn.
- Ờ thế thì đâu có gì thú vị gì đâu, tụiem định đi tìm 15kg vàng đó à?
HàĐan nhếch mép lên khi thấy lời châm biếm của tôi, nhưng em cũng chẳng để ý màtiếp tục tiếp.
- Vàng thì chẳng ham nhưng cái quan trọnglà vật phẩm đi kèm cơ.
- Vật phẩm nào?
- Ngoài vàng thì trong đống vật phẩm đikèm có một con dao bằng bạc, chuôi bằng gỗ thông nạm vàng và đính một viên ngọcvừa xanh vừa đen, nhìn góc khác lại là đỏ.
- Con dao đó quý lắm à? – Tôi nheo mắt cắtngang.
- Con dao đó vốn là vật hộ thân của VuaMèo, theo lời Vua Mèo Vương Chí Sình thì con dao này vốn là một cái bùa rất mạnh.Với ai sở hữu con dao này nếu cắm nó đúng vào long mạch của đất nước thì sẽ làmcho nước đó sẽ bị đại loạn mà tự triệt tiêu, và với những ai có đủ căn cơ mà sởhữu nó thì có khả năng lên làm vua một nước. Vương Chí Sình thấy mình tự may mắnkhi sở hữu nó nên mới được như vậy.
- À ra vậy, nghe phiêu lưu nhỉ? – Tôi tâmđắc trước câu chuyện thú vị.
- Ừ - Hà Đan mỉm cười
- Vậy tại sao Vua Mèo không truyền cho contrai mình mà lại đem biếu tặng Bác Hồ làm gì? – Tôi hỏi ngược
- Thì chuyện là ở đó. Vương Sinh tự cho rằngmình là người tài giỏi, có căn cơ nên đã đánh cắp con dao đó và trốn biệt, vớihy vọng rằng mình ngày nào đó có thể làm vua. Còn Vua Mèo biết rằng nếu khôngcó căn cơ mà ôm tham vọng sở hữu thì sẽ rất nguy hiểm, ông thấy rằng các contrai mình không ăn có đủ căn cơ để sở hữu nên cho rằng vận của người Mông đã hết,vì thế nên đem lại cho người có đủ tâm đức thì tốt hơn, và cũng để người Mông đỡđại loạn.
- Ừm.. – Tôi trầm tư suy nghĩ về câu chuyệnthú vị này.
- Chuyện là thế đó, anh muốn nghe tiếpkhông? – Hà Đan nháy mắt tinh nghịch.
- Thế nào nữa nhỉ? Mà em vẫn chưa nói emquen Tuấn thế nào?
- À. Thực ra em cũng không hay nói chuyệnnhiều với anh Tuấn, chỉ là thấy nick nhau nhiều trên đó nên nhìn quen quenthôi. Chuyện bắt đầu là hôm đó khi thấy bài post của nick sweet-candy đó thì emrất lạ, vì hình như đã nghe ở đâu đó rồi. Em đem chuyện này hỏi ông ngoại em đãhơn 90 tuổi thì cụ rất quan tâm và xác nhận là có thật, hồi đó chính Bác Hồ đãdặn và cho hơn 100 người lính truy tìm tên Vương Sinh đó để đòi lại, trong tàiliệu mô tả thì tả đúng hình dáng con dao đó luôn.
- Sao ông ngoại em lại biết? – Tôi ngạcnhiên.
- Vì trước đây ông em làm cho Bác Hồ mà,chuyên quan lý văn thư lưu trữ một thời gian và tiếp xúc với Bác nhiều nên biết.– Hà Đan nói giọng tự hào.
- À ra vậy? Thế thế nào nữa.
- Do em biết được là thật nên khi trở lạicái topic kia có quá nhiều người ném đá cho rằng chuyện vớ vẩn, không đúng thìem đã vào đó bảo vệ xác nhận hộ chủ topic.
- Thằng Tuấn liên hệ với em luôn đúngkhông? – Tôi đoán
- Hì! Vâng. Anh ấy ngay lập tức pm cho emvà hỏi rõ. Sau đó nghe theo lời anh ấy em đã xóa bài của mình và cùng anh Tuấnnghiên cứu cụ thể về vấn đề này.
- À ra thế, nó lên LC cũng là vì chuyệnnày.
HàĐan khe khẽ gật đầu, ánh mắt tự nhiên đăm chiêu đến lạ. Tôi loáng thoáng nhìnthấy chút gì trong đó nên vội hỏi.
- Có chuyện gì đúng không em?
HàĐan quay lại nhìn tôi rồi đứng hẳn dậy, nhìn về phía xa xa, tâm trạng có vẻ bồnchồn lo lắng không yên.
- Nếu em đoán không lầm thì anh ấy đang gặpnguy hiểm
Emthốt ra một câu khiến tôi lặng người, lạnh cóng.
Chúng tôi gặp nhau tại đầu ngõ nhà em. Em bảo không cần phải vào tận nơi vì ngõ nhà em khá hẹp, vào đó sẽ khó quay đầu xe. Thực tế đúng là như vậy và tôi cũng chẳng phải chờ lâu cho lắm, chỉ tầm khoảng 5p khi tôi gọi điện là em đã có mặt. Em đúng là chất chuyên đi phượt có khác, hành lý mang theo rất gọn nhẹ, chỉ có những đồ dùng thiết yếu cho vào một chiếc balo là đủ dùng.
Sau nụ cười chào hỏi em nhảy ngay lên yên xe mà ngồi, tuy không ôm nhưng em ngồi sát sạt lưng tôi đủ khiến tôi cảm nhận một luồng hơi ấm chạy nhanh qua người, như bị điện giật, lâu lắm rồi tôi mới đèo một người không phải vợ mình ngồi sát tới như vậy. Có vẻ em cũng cảm nhận thấy sự thay đổi của cơ thể tôi nên em cũng hơi ngại ngần:
- Em tưởng ngồi thế này anh mới dễ lái chứ nhỉ?
- Ừ, không có gì đâu em, mình đi nhé, hì hì! – Tôi chữa ngượng.
Chiếc xe nhẹ nhàng lăn bánh đưa chúng tôi qua những nẻo đường. Chúng tôi chọn đi đường truyền thống theo bản đồ là từ HN – Việt Trì – Tuyên Quang – Hà Giang, cơ bản là theo những cung đã được lập sẵn trên forum chuyên cho dân đi phượt đó. Vừa đi chúng tôi vừa trò chuyện bình luận những chuyện gặp trên đường đi rất vui vẻ, thi thoảng em còn cười khúc khích. Chắc tại cuộc sống lâu không tiếp xúc với gái lạ làm những kỹ năng ngày xưa của tôi thui chột đi phần nào. Haizz.
5h chiều chúng tôi bắt đầu đi hết Tuyên Quang và rẽ vào đường đi Hà Giang. Em cũng có vẻ mệt sau vài tiếng đi xe máy liên tục, còn tôi thì cũng chả khá hơn gì vì lâu lắm rồi tôi mới đi xa như vậy. Tôi đề nghị anh em sẽ nghỉ ngay tại quán nước ngã ba đó tầm mươi phút.
Em đúng là còn trẻ con và xì tin, chưa kịp uống hớp nào thì em đã hò tôi ra chụp cho em đủ kiểu bên cột mốc, biển báo đó. Hết chu môi xì tin thì em lại nhảy cẫng lên bắt tôi chụp ảnh kiểu “bay”. Con Canon 60D của tôi mượn tạm của cơ quan được dịp thể hiện, cái máu chụp choẹt lại bắt đầu nên kiểu nào tôi cũng chơi hết, với lại trước toàn chụp cảnh với phố, mấy khi lại được chụp người như thế này. Hehe. Sau khoảng tầm mươi phút bị em quần thảo bắt chụp ảnh thì tôi mới có được hớp nước đầu tiên cho riêng mình, đúng là khô cháy cổ. Vừa uống nước tôi vừa xem lại các kiểu ảnh vừa chụp, cũng không đến nỗi tệ, em là model rất tự nhiên, các bức ảnh nụ cười không một chút gượng gạo. Tôi dừng lại bức ảnh khi em nhảy lên vung hai tay lên trời, vì nhảy quá nhiệt tình nên áo em co lên hở ra một khoảng trắng không tì vết (chắc cũng cơ cỡ như Ngọc Trinh. Vừa xem tôi vừa lẩm bẩm “trắng gì mà sáng thế không biết”. Đúng lúc ấy tôi thấy có hơi nóng đằng sau gáy phả vào làm người tôi hơi run lên. Em đã ở đằng sau tôi vào lúc nào không biết, chắc vừa đi wc ra nên thừa cơ nấp sau tôi xem trộm đây mà. Em bĩu môi:
- Úi chao! tưởng thế nào hóa ra rõ là dê kìa. Ảnh nào không ngắm lại đi ngắm đúng cái ảnh đấy – Em kéo dài cái giọng ra.
- Hehe! Tại anh vừa lật tới cái ảnh này thì em tới, đúng lúc thôi mà, oan quá em ơi – Tôi nhăn nhở chữa ngượng.
- Thôi đi ông tướng già! Em đứng đây nãy giờ rồi, xem mấy ảnh kia rõ nhanh mà tới ảnh này thì rõ là lâu. Dê quá – Em vẫn trêu tôi
- Thì dê thì mới là đàn ông chứ, anh men lỳ thế này cơ mà – Tôi đành chống chế vậy.
- Hihi! thôi anh xem mấy cái ảnh tiếp đi, mà anh chụp đẹp ghê ha!
- Ừ! anh thích cái ảnh này nè. Cái này trông em tự nhiên lắm. – Tôi lật tới cái ảnh tôi chụp em lúc em đang loay hoay làm dáng, focus đúng vào mắt em. Giờ tôi mới để ý thật kỹ thì thấy em lúc nào cũng nhí nhảnh vui tươi là bởi vì nụ cười, chứ mắt em tôi thấy mang mác buồn đến lạ, nhất là bức ảnh này. Thảo nào từ chiều tới giờ tôi cứ có cảm giác nhìn em cứ kiểu vừa vui vừa buồn. Lạ thật.
- Anh xóa ảnh này đi
- Ơ anh thấy ảnh này đẹp mà! Cái này đủ sáng, em lại rất tự nhiên, cái này về chỉ cần crop lại thôi chứ không cần chỉnh sửa gì là đẹp lắm rồi. – Tôi ngạc nhiên
- Em không thích tấm ảnh này, anh xóa đi
- Em sao thế? ảnh đẹp mà – Tôi nuối tiếc hỏi lại em
- Không thích là không thích, anh xóa nó đi – Em gay gắt.
- Ừ thì xóa vậy. – Tôi nuối tiếc bấm nút erase, đến bấm nút confirm tôi còn cảm giác nuối tiếc hơn.
“Thôi kệ về nếu recover lại được thì tốt” tôi nghĩ, nhưng lòng vẫn băn khoăn không biết tại sao em lại như thế, chả lẽ em không thích tấm ảnh này, tấm ảnh thì chẳng có gì đặc biệt, chỉ là trong tấm ảnh đó thì trông em hơi buồn, một cái buồn man mác xa xăm đầy bí ẩn. Chắc vậy, chắc tại em không thích mình buồn như thế, em lúc nào cũng tươi vui, nhí nhảnh, luôn làm cho không khí trở nên nhộn nhịp, rộn ràng. Nhưng cá nhân tôi luôn thích những cô gái có đôi mắt buồn, nó ẩn chứa nhiều bí mật mà trí tò mò tôi luôn muốn tìm hiểu, khám phá. Nhớ lại thời cấp 3 tôi đã chết mê chết mệt cô bé lớp dưới tên T, cô bé có đôi mắt to tròn và buồn bã. Tôi mất nhiều tháng chinh phục, tìm hiểu cô bé đó, tìm cho ra cô bé buồn về cái gì, để thỏa mãn cái tính chinh phục, chinh phục để che trở cho những người phụ nữ của mình. Cuối cùng tôi cũng chinh phục và phát hiện ra cô bé đó trông buồn vì đôi mắt cô bé ấy buồn, túm lại là vì đôi mắt nó thế thôi chứ chả vì cái gì cả, còn bản thân cô bé đó thì nhạt toẹt, hờ hững, hời hợt như nhân vật Quỳnh trong “Còn chút gì để nhớ” của chú NNA. Một mối tình đầu cấp 3 chả đi tới đâu (sau này tôi còn 1 mối tình nữa ở c3 nhưng đẹp và lãng mạn hơn nhiều).
Tôi bất giác mìm cười và lắc đầu nhẹ khi nhớ tới chuyện đó. Chưa được một hành trình thì “cốc”, tôi bị em nện cho một cái vào đầu đau điếng.
- Đấy, thế có phải ngoan không cơ chứ! – E toét miệng cười.
- Đau thế không biết, trời ạ sao mà em ác thế - Tôi ôm đầu vờ vật vã.
- Đâu đâu đau ở đâu để em chữa cho nào? Em cười cười lật lật tay tôi ra.
- Chữa thế nào được mà chữa, đau chết mất thôi – Tôi vẫn cố thủ.
Bất giác tự dưng em cúi hẳn người xuống, tôi có thể cảm nhận được làn môi em sát với vành tai tôi nhưng chưa thể chạm vào, một làn hơi ấm theo đó mà truyền tới làm ấm rực người tôi tới tận tâm khảm, gai ốc thì cứ thế mà nổi hết cả lên.
- Nhưng chỗ đấy có đau đâu ?? – Tôi hỏi ngu quá thể
- Xí! vừa kêu ầm lên còn gì!
Tôi bất giác im bặt, em cũng vậy, cả hai ngượng ngùng quay mặt đi. Chắc một phần vì tại tôi hỏi ngu quá là ngu, còn em thì chắc cũng là hành động bộc phát trêu đùa. Tôi tự hỏi chả lẽ mình già tới mức bị em 9x này trêu đùa như thế ư?! Bản lĩnh của người đàn ông đào hoa cách đây vài năm đâu rồi? Em cũng chắc đang suy nghĩ gì đó, bất giác tôi he hé mắt quay sang nhìn em thì gặp ngay ánh mắt của em cũng đã hé nhìn tôi. Cả hai cùng phá lên cười xóa tan cái sự ngượng ngùng vô lý lúc nãy.
- Thôi mình đi thôi anh!
- Ừ! – Tôi xem đồng hồ cũng đã gần 5h30 đi, thôi đi thôi kẻo muộn.
Chúng tôi nhảy lên xe đi tiếp, có vẻ em cũng ngại ngùng hơn sau sự việc vừa rồi nên ngồi có hơi xích ra. Nhưng tôi cũng phải cám ơn vô cùng những ổ gà ổ voi trên đường vì nhờ chúng nên chỉ một lúc em lại trở về tư thế ngồi quen thuộc, hai tay đặt lên đùi vào áp sát vào lưng tôi. Nhờ có mấy lon bò húc nên tôi cũng sung sức, chạy xe có phần nhanh hơn lúc trước. Chúng tôi cứ theo quốc lộ 2C mà thẳng tiến trực tới Hà Giang.
Đến Hàm Yên thì hai chúng tôi dừng lại để kiếm chút gì bỏ vào bụng. Kiếm quanh chả có cái gì nên chúng tôi chui đại vô một quán phở mà oánh mỗi người hai bát. Em cũng tranh thủ đi wc vì khéo sợ lúc nữa lại bắt tôi dừng xe lại giữa đường. Con trai mình thì quá tiện nhưng phụ nữ thì có phần khó hơn do họ không thể đứng ngay vệ đường như chúng ta (nói câu này em phải cám ơn các cụ nhà em vô cùng vì đã sinh em ra là thằng con trai đúng nghĩa, không và chưa bao giờ muốn trở thành đàn bà giống như ca sĩ gì gì Lâm Khanh hay Khanh Lâm đó).
Ăn xong tôi ra ngồi uống nước, xem lại gps hành trình thì còn cỡ hơn 100km nữa mới tới nơi. giờ là hơn 7h trời lại tối nên tôi tính phải đến 10h mình mới có thể tới HG được, tôi hy vọng lúc đó mình vẫn kiếm được cái nhà nghỉ nào đó. Dù sao thì đây cũng là mùa mà dân phượt đi HG nhiều, tôi chỉ có hy vọng là đây là ngày thường nên sẽ không khó như những hôm cuối tuần.
Chắc một phần do mệt nên em cũng ít nói hẳn, sau khi làm xong tô phở thì có tươi tắn hơn đôi chút nhưng em cũng chỉ lặng im nhìn tôi tính toán quãng đường đi. Tôi lo lắng quay sang nhìn em, trong lòng lo em bị mệt mỏi, nhỡ ra chẳng may ốm thì cũng vất vả.
- Em không mệt chứ? – Tôi hỏi em giọng cũng đôi chút lo lắng
- Không ạ! em không sao đâu – Em trả lời.
- Nếu em mệt em cứ nghỉ ngơi tí đã nhé.
- Không sao thật mà anh. Tại cứ đến gần HG thì em lại thế anh ạ!
- Đến gần HG? – Tôi hỏi lại giọng ngạc nhiên
- Không có gì đâu anh! Mình đi tiếp đi không muộn quá – Em đánh trống lảng ngay được.
Không suy nghĩ nhiều nữa chúng tôi bắt đầu đi ngay. Sắp xếp đồ xong và khi em đã yên vị đằng sau, tôi nhắc em:
- Em nhớ bám chặt vào nhé. Anh đi nhanh đó. – Tôi định đi nhanh thật, phần vì lo trời tối quá và lỡ có đường xấu thì tối nay ngủ ngoài đường mất.
- Như thế này đã đủ chắc chưa anh?
Em vòng tay ra trước ôm chặt lấy bụng tôi làm tôi lại một lần nữa hơi bị giật mình, nhưng lần này hơi xấu hổ vì có lẽ tại dáng người hơi mập nên bụng cũng đã có chút mỡ rồi. Nhăn nhở cười khì tôi cho chiếc xe lao vút đi.
Em nhẹ nhàng ôm lấy bụng tôi, cái ôm không quá chặt cũng không hờ hững cũng đủ làm tôi thấy lòng phơi phới trên quãng đường này, lúc này tôi chỉ nghĩ có đi kiểu này mình đi cả ngày cũng được ấy chứ. Thi thoảng em ép sát má vào vai tôi miệng lẩm bẩm vài câu hát:
“Not a shirt on my back
not a penny to my name
Lord, i can’t go back home this a-way
This a-way, this a-way
This a-way, this a-way,
Lord, i can’t...”
Giai điệu man mác buồn của bài “500 miles” cùng với gió mát của lùa vào mặt buổi tối làm cho tôi cảm thấy hoàn toàn thư thái, dịu êm.
Chiếc xe cứ thế đưa chúng tôi xuyên thẳng vào màn đêm.
khi các bạn đang đi trên một con đường vắng, sau lưng bạn là một cô gái xinh xắn đáng yêu và vòng tay của cô ấy đang ôm lấy bạn, và cô ấy cũng đang hát nữa, lại đúng bài hát mà bạn yêu thích thì tôi đảm bảo với các bạn rằng, quãng đường dù có xa đến mấy, khó đến mấy thì bạn cũng chả một chút phiền lòng. Thậm chí các bạn còn mong nó kéo dài mãi, dài mãi để tận hưởng phút giây này.
Tôi cũng vậy, tâm trạng không phải phơi phới khấp khởi như lúc mới đi, không phải rùng mình cảm khái khi em bất ngờ thổi vào tai tôi, tôi đang tận hưởng, relax một cách đúng nghĩa mặc dù trước mặt tôi là đồ, sau lưng tôi là em và con đường cũng không đến nỗi bằng phẳng cho lắm. Tôi và em có vẻ như hai cùng tận hưởng, tôi lái còn em hát, giọng hát trong veo đôi lúc bị ngắt quãng bởi một ổ gà, một hòn sỏi, nhưng không hề phiền hà em vẫn hát tiếp, hết bài này đến bài khác. Tôi im lặng lái xe, thi thoảng có những ánh đèn loang loáng trước mặt.
Quãng đường đi nhanh đến không ngờ, khi tôi còn chưa kịp nghĩ thì biển báo tới HG đã hiện ra trước mặt, lúc này là 10h rồi. Tôi và em lượn vòng vòng quanh cột mốc số 0 một tí rồi thì tôi cũng kiếm được một cái nhà nghỉ trông đẹp đẹp ngay gần đấy. Sau khi chắc chắn là có phòng tôi và em xuống xe dỡ đồ vô phòng tiếp tân. Em líu ríu theo sau tôi lặng lẽ. “Chắc là đang ngượng đây mà”, tôi thầm nghĩ. Cô bé lễ tân lịch sự chào hỏi tôi rồi hỏi:
- Anh ở bao lâu vậy anh?
- Mai anh đi rồi, chỉ một tối thôi em
- Anh thuê phòng đơn hay đôi vậy?
“Đơn hay đôi nhỉ?” – Tôi thầm nghĩ rồi len lén mắt nhìn em. Em có vẻ như đang suy nghĩ gì đó nên không để ý thì phải, phần quyết định lại chính là tôi đây. Tôi đắn đo lắm, nếu lấy phòng đơn thì chắc tôi trong mắt em là người không đàng hoàng rồi, còn nếu lấy phòng đôi thì... Mấy kiểu phản ứng tự nhiên của em từ lúc đi không phải là em đã bật đèn xanh hay sao? Hay là mấy hành động đó của em chỉ là xuất phát vô ý từ kiểu trẻ con ngây thơ của em? Trời ạ! Có cái phòng đơn hay đôi không thôi mà suy nghĩ mệt cả người..
- Cho anh phòng đôi em! – Tự dưng mồm tôi tự thoát ra câu nói đó mà không hề có chủ ý.
Tôi khẽ thấy em hơi mỉm cười, một nụ cười rất nhẹ.
- Chìa khóa đây anh ơi! Phòng 303 anh nhé.
- Cám ơn em!
Tôi xách đống đồ chủ động lên phòng. Chúng tôi im lặng không nói với nhau lời nào. Quãng đường xa hơn 300km có vẻ cũng đã làm em mệt, còn tôi thì khỏi nói, sau một quãng thời gian rất lâu rồi tôi mới đi xe máy xa như vậy, lưng tôi lúc này cũng hơi mỏi, cả vai nữa. Chỉ có tâm hồn là phơi phới mà thôi.
Chúng tôi ngồi phịch xuống giường, cái mệt cái mỏi lúc này mới thấm. Tự dưng tôi vơi em nhìn nhau bật cười, chả biết vì lý do gì nữa, chắc tại tôi cười theo vì em cười, còn em cũng vậy. Không khí vui vẻ hẳn lên.
- Hứ! Mệt quá mất thôi anh nhỉ!
- Ừ! cũng tại lâu lắm rồi anh cũng chưa đi xa liền lúc thế này, ngày mai thế nào cũng đỡ hơn.
- Kệ anh, anh làm xế của em thì phải lo đưa em đi đến nơi về đến chốn. Không là em bắt đền. Hi hi! – Em cười khúc khích.
- Bắt đền? Em muốn anh đền gì nào? – Tôi vặn ngay lại
- Không biết, đền gì thì đền! – Em bắt đầu nói hớ.
- Chỉ có tấm thân này thôi, em lấy thì anh đền. Haha! – Tôi bắt đầu tráo trở.
- Hứ! Thèm vào nhé! Kệ anh, em đi tắm trước đây, nãy giờ đi bụi quá!
Tôi cười hì hì. Đúng là mặt hai đứa bị khói bụi đi đường làm đen cả mặt lại. Tôi thì xưa nay không đi xe máy xa mấy nên cái mũ bảo hiểm fullface là không có, em cũng chỉ đội nón bảo hiểm bình thường nền hai chúng tôi bị bụi, khói xe cứ theo thế mà tạt thẳng vào mặt.
Em mở balo lấy đồ quần áo của em rồi chuẩn bị chui vô phòng tắm. Còn tôi thì tiện thể lấy ipad ra tra cứu lại các cung đường và tính xem ngày mai mình sẽ đi những đâu, tiện thể check tí thông tin facebook. Đến lúc này khi tôi xem lại bản đồ thì mới tá hỏa ra một chuyện.
Chẳng là em muốn đi với tôi và có hỏi tôi là có đi Xín Mần không? Việc này tôi vẫn còn nhớ nhưng cũng chẳng để tâm lắm, tôi đi các tỉnh phía Bắc cũng tương đối rồi nhưng riêng Hà Giang thì chưa có dịp đi lên lần nào, tôi chỉ nghĩ đơn giản là nó là 1 huyện đâu đó nằm trong HG nên tiện đường chắc cũng đi được. Tôi không nghĩ được rằng là cái huyện Xín Mần đó lại nằm ở phía tây tỉnh HG, tiếp giáp với Bắc Hà. Và nếu như chúng tôi muốn đi thẳng tới đó thì chả cần phải qua cái thành phố HG này, và nếu như đi Đồng Văn, Lũng Cú thì khéo phải đi một vòng HG luôn, sẽ rất xa.
“Chết tiệt! Kiểu này lại phải lập cung lại đây, phải tính kỹ mới được” – Tôi rủa thầm.
“Cạch” – tiếng âm thanh của cửa phòng tắm đã được khóa lại làm tôi phải ngẩng mặt nhìn lên, tiếng “tạch” của chiếc công tắc điện thì lại làm tôi bay biến hết cả suy nghĩ vừa rồi. Tim tôi đập nhanh hết mức và đầu óc ong ong, mắt chăm chăm nhìn về phía cánh cửa đó.