[Đô Thị - Dị Năng] Long tổ - T/g: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành-Q3 C175
Long Tổ (龙组)
Tác giả: Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành
Giới thiệu:
Thần thú Chu Tước và dị thú Cùng Kỳ, hai con thú luôn đối nghịch nhau thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của Dương Vũ, một gã tiểu thuyết gia nửa mùa, chán nản với thói đời, thất bại trong tình yêu.
Vào một ngày kia, hai con dị thú trong quái mộng của hắn đột nhiên liều chết đánh nhau khiến hắn cứ vậy mơ hồ mà xuyên việt về quá khứ thời kì trung học phổ thông. Khi trở về quá khứ, thân thể hắn dần dần có nhiều biến đổi khác thường, thẳng cho đến khi bị tình địch tấn công, dị năng trong cơ thể của hắn mới thức tỉnh...
Giấc mơ quái dị kia ẩn chứa bí mật gì, một con người chán chường và thất bại bỗng nhiên được quay ngược thời gian, được nắm giữ sức mạnh kì lạ, liệu hắn có chịu tiếp tục cuộc sống tẻ nhạt như trước nữa hay không?
Kính mời quý độc giả đón đọc tác phẩm "Long tổ" của tác giả Kỵ Trứ Oa Ngưu Khứ Lữ Hành do Phong Nguyệt Lâu dịch và biên tập, theo bước chân nhân vật Dương Vũ để xem hắn đã thay đổi cuộc đời và bước đi trên con đường mới như thế nào!
Dịch giả: Tạ Tiêu Phong
Biên tập: Đổng Lam Phương
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Bầu trời trong vắt, vạn dặm không mây. Mặt trời nóng bỏng như quả cầu lửa khổng lồ hừng hực chiếu rọi khắp trời đất, tựa hồ muốn tuôn trào toàn bộ sức nóng khủng khiếp của mình. Những cơn gió trong thiên địa dường như bị ánh thái dương thiêu đốt đến bốc hơi. Không gian tĩnh lặng lạ thường.
Phiến rừng hoang nguyên thủy xanh ngắt vốn phải tràn ngập sức sống. Thế mà giờ này, chúng như bị hút cạn đi từng phân nước, hấp hối yếu ớt cúi đầu, tựa hồ đang phải chống chọi lại với mặt trời nóng cháy.
Đúng lúc này, khắp không gian bỗng nhiên vang vọng một tiếng chim kêu thanh thúy. Tiếp theo đó, một quả cầu lửa có thể sánh ngang được với mặt trời rực rỡ trên cao, toàn thân phủ đầy liệt diễm từ phía chân trời xa tít bay vọt đến.
Cơ hồ ngay khi tiếng chim hót truyền khắp đại địa, ở một nơi khác trong thiên địa đột nhiên cũng truyền đến một tiếng rống cực lớn! Thanh âm hùng mạnh. So với tiếng chim hót thanh thúy thì lại càng thêm kinh khủng. Thanh âm qua đi, cây cối trong khu rừng hoang nhịn không được run lên bần bật. Thậm chí, không ít lá cây bị âm thanh hùng hậu kia chấn động đến lìa cành, bay xào xạc rơi xuống trên mặt đất.
Âm thanh còn chưa kịp lắng xuống thì từ phía chân trời bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen to lớn không thua kém gì quả cầu lửa lúc trước lao vụt tới.
Hai cái bóng dần dần xáp lại gần nhau. Chỉ thấy quả cầu lửa to lớn toàn thân bao trùm liệt diễm ở phía nam phát ra một tiếng kêu thanh thúy!
"Ào ào!" Quả cầu lửa đột nhiên vươn rộng đôi cánh, liệt diễm hừng hực liền từ trên mình nó bắn ra, lan tràn khắp bốn phương tám hướng. Thế nhưng kỳ quái chính là những luồng hỏa diễm này sau khi bắn ra mấy thước liền dừng lại, rồi không ngừng thiêu đốt ở xung quanh nó.
Nguyên lai, quả cầu lửa này chính là một con chim to lớn! Một đầu thần thú Chu Tước toàn thân bao phủ liệt diễm!
Chu Tước vươn cao cái đầu mỹ lệ, ngửa cổ hót lên một tiếng. Bên trong đôi con ngươi màu vàng tản mát ra quang mang ánh tím, chằm chằm nhìn thẳng về phía quái thú đang bay tới ở đằng trước!
Chỉ thấy quái thú kia nhìn không khác gì một con hổ. Chẳng qua, hình thể của nó nếu so với hổ thì lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa, sau lưng con hổ này còn mọc thêm bốn cái cánh.
Quái thú này tên gọi Cùng Kỳ, trời sinh tàn bạo hiếu sát, tính tình tàn nhẫn, đồng thời thực lực của Cùng Kỳ cũng phi thường cường hãn!
Cùng Kỳ giận dữ gầm vang, bốn cái cánh sau lưng đột nhiên vỗ mạnh, cuồng phong nhất thời nổi lên ầm ầm! Liền đó, thân hình Cùng Kỳ đột ngột tăng tốc, trong mắt bùng phát hung quang, giết thẳng tới Chu Tước phía đối diện.
Chu Tước một lần nữa ngẩng đầu hót vang, hỏa diễm trên người trào ra mãnh liệt, cũng lao vọt về hướng Cùng Kỳ.
...
Hồi lâu sau, hai con dị thú thực lực tương đồng khắp mình đã đầy thương tích. Thế nhưng chúng vẫn không dừng lại, đồng thời giận dữ gầm lên một tiếng, hung hãn lao xộc về phía đối phương...
- Không... không được!!! Dương Vũ đột nhiên kinh hoàng hét lớn, ngồi bật dậy ở trên giường. Đưa tay lau đi mồ hôi lạnh đầm đìa trên trán, nhìn thoáng qua nắng vàng rực rỡ bên ngoài cửa sổ. Trên mặt Dương Vũ lộ ra nét cười khổ bất đắc dĩ.
Trở mình từ trên giường đứng dậy, Dương Vũ vươn tay bật máy vi tính. Đối với sự tình phát sinh trong mộng vừa rồi đã trở thành thói quen của hắn.
Nhiều năm trước đây, Dương Vũ đã mơ thấy giấc mơ giống y như vậy! Mà lần nào ngay sát na hai đầu dị thú va chạm vào nhau hắn cũng đều giật mình tỉnh lại!
Thời gian mới đầu, Dương Vũ quả thực kinh hoàng vạn phần, cầu y vấn dược, cho rằng mình mắc phải quái bệnh nào đó. Thế nhưng giấc mộng này vẫn "viếng thăm" hắn thường xuyên. Trải qua mấy năm sau, mộng cảnh giống nhau như đúc vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của Dương Vũ. Hắn chỉ còn thiếu mỗi nước cầu thần khấn phật mà thôi!
Có điều theo thời gian trôi qua, dần dần Dương Vũ cũng đã quen với giấc mơ đó. Hiện tại, mỗi lần mơ về nó ngoại trừ toàn thân đổ mồ hôi lạnh thì hắn không gặp phải hậu quả tồi tệ nào khác. Vì vậy, hắn cũng triệt để bỏ đi ý định chạy chữa thuốc thang. Cuối cùng, tình trạng cũng vẫn là bó tay như hiện tại.
Trong thời gian chờ máy vi tính khởi động, Dương Vũ chạy vào toilet rửa mặt một phen. Trông thấy bản thân ngày càng tiều tụy ở trong gương, trên mặt Dương Vũ lộ ra nụ cười đau khổ.
Đến lúc làm việc rồi. Dương Vũ uống liền một ngụm nước mới đun sôi tối hôm trước. Ngồi xuống cạnh chiếc máy vi tính, hắn quen thuộc mở ra thư mục My Computer, vào trong ổ F, tìm một thư mục có tên là "Tác phẩm của ta" và nháy đúp chuột. Cuối cùng, khi đi vào được thư mục "Cực phẩm yêu nhân trọng sinh", Dương Vũ liền tạo một văn bản mới, mở ra và gõ lên dòng chữ "Chương 1:"
Không sai, Dương Vũ chính là một tay bút tiểu thuyết mạng nửa mùa, mà thứ hiện tại hắn đang viết chính là nội dung cuốn sách mới của hắn!
Sau khi tốt nghiệp một trường cao đẳng hạng ba, Dương Vũ vẫn chưa đi công tác. Cũng không phải tại đi làm khổ cực, mà bởi vì lương lậu quá thấp cho nên hắn không đi! Cuối cùng, bất đắc dĩ Dương Vũ đành phải làm một tay bút tiểu thuyết mạng nửa mùa.
Tiện tay bật lên trình duyệt web, hắn thuần thục nháy vào một liên kết trong Bookmarks. Sau khi trang web được mở ra, Dương Vũ liền kéo xuống dưới để xem và thần sắc trên mặt hắn trở nên càng lúc càng khó coi.
Không sai. Dương Vũ chính là đang xem những bình luận trên trang web tiểu thuyết. Bây giờ, nhìn thấy những dòng bình luận mang tính sỉ nhục như: "Thật đúng là rác rưởi!" "Đồ vứt đi..." vv...vv.., trong lòng Dương Vũ không hề dễ chịu.
- Ài!
Dương Vũ bị đả kích không muốn nhìn thêm nữa, tiện tay đóng luôn trình duyệt lại.
- Đầu năm nay cuộc sống thật gian nan!
Không dễ dàng gì nhấc bút viết được một cuốn tiểu thuyết, ấy vậy mà bởi vấn đề năng lực nên toàn nhận phải lời mắng chửi!
Dương Vũ chung quy chỉ là một người bình thường, hắn cũng có áp lực về tâm lý. Bởi vì viết truyện không hay bị người ta mắng té tát vào mặt, cũng bởi vì vậy mà trong đầu hắn đã từng có ý niệm vất bút không viết nữa!
Thế nhưng, cuối cùng hắn vẫn chọn lựa tiếp tục kiên trì.
- Vẫn còn có độc giả ủng hộ ta mà!
Dương Vũ thoáng cười khổ, chuyển qua văn bản vừa mới tạo, chuẩn bị bắt đầu công việc ngày hôm nay.
- Reng reng reng!
Một tràng tiếng chuông điện thoại từ trên đầu giường truyền tới. Dương Vũ cầm lấy chiếc di động, vừa nhìn qua, trên mặt lại hiện lên nụ cười khổ lần nữa.
- Chào cha!
Sau khi nhấn phím nghe, Dương Vũ cung kính nói một tiếng. Nguyên lai, đầu bên kia điện thoại chính là cha của hắn.
- Tiểu Vũ à, gần đây thế nào?
Thanh âm có phần uy nghiêm của phụ thân truyền tới từ bên kia điện thoại.
- Vâng, gần đây con vẫn khá, sách bán cũng không tệ lắm. Tháng này phỏng chừng tạm được!
Bộ dáng Dương Vũ tỏ ra thật cao hứng khi nói chuyện, thế nhưng, cùng lúc đó sắc mặt hắn đau khổ nhìn qua đống mì ăn liền vất trên mặt bàn và còn một đống vỏ mì gói chất lên thành núi ở góc tường.
Đây mới là cuộc sống của mình. Mỗi ngày dựa vào một gói mì úp nước sôi để sống qua ngày. Thế nhưng, tất cả những điều này sao có thể để cho cha già ở phương xa biết được?
- Vậy à. Tiểu Vũ này, con tốt nghiệp cũng gần một năm rồi, hãy mau chóng tìm một công việc mà làm đi, đừng ngại nọ ngại kia nữa!
- Nhưng mà, cha. Những công việc kia quả thực như biến chúng ta thành nô lệ. Con đi làm thế nào được đây?
Dương Vũ nét mặt khổ sở, cất giọng chua chát nói.
- Ài, con thật là...
Phụ thân Dương Vũ thở dài một tiếng. Đối với Dương Vũ ông cũng không biết làm thế nào cho phải.
- Cha, con tự có chừng mực. Cha đừng quá bận tâm!
- Ài, đứa nhỏ này. Sao cha lại không quan tâm được chứ. Tuổi con đã lớn rồi, cũng nên tìm một người bạn gái đi thôi!
- Cha, việc này vẫn chưa vội, con...
Sắc mặt Dương Vũ bây giờ càng khó nhìn hơn. Không phải hắn không muốn có bạn gái. Những cô gái quen biết hắn tính ra không hề ít. Thế nhưng, từ sau khi hai lần thất bại trong tình cảm, lòng tin của hắn đối với nữ nhân đã mất! Không, phải nói là, hắn đã mất đi lòng tin đối với bản thân mình!
Sau khi nói chuyện với phụ thân thêm một lúc, Dương Vũ liền cúp điện thoại. Tựa lưng vào bức tường phía sau, trong đầu Dương Vũ lại hiện lên một bóng hình xinh đẹp.
Sống trong cùng một thành phố, nhưng lại ở hai đầu khác nhau. Bây giờ em vẫn tốt chứ? Hiện tại nhất định em đang hưởng thụ ngàn vạn cưng chiều. Có lẽ, em đã sớm quên mất sự tồn tại của anh?
Dương Vũ trong lòng phiền muộn, rời khỏi máy vi tính bước đến trước cửa sổ rồi nhìn xuống dòng người qua lại trên đường. Từng câu chuyện cũ không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn.
Sáu năm trước, hắn đã yêu. Đó là mối tình đầu của hắn. Có thể do lúc đó tuổi còn nhỏ nên chưa hiểu được cái gì gọi là "yêu"! Thế nhưng, hắn vẫn toàn tâm nỗ lực! Tất cả mọi thứ trong lòng hắn đều chỉ là một mình nàng. Trong cuộc sống của hắn, hắn đã coi nàng là tất cả!
Nàng chính là thế giới của hắn!
Nhưng mà, đến một ngày, thế giới của hắn sụp đổ!
Năm năm trước, rốt cuộc nàng cũng chia tay hắn. Lý do rất đơn giản, tôi không yêu anh, không thích anh!
Có lẽ là đau đớn muốn chết, cũng có lẽ là mất hết can đảm! Nhưng, tất cả những điều đó hắn không hề hay biết. Bởi vì lòng hắn đã chết. Trong nháy mắt khi thế giới của hắn đổ vỡ, lòng hắn liền chết lặng theo!
Ngây dại, cứ như vậy mà qua một năm.
Kỳ thi đại học qua đi, hắn liền lựa chọn rời bỏ thành phố khiến người ta thương tâm, đến sống trong một thành phố khác. Tiếp tục trải qua hơn hai năm ngây dại ở một trường cao đẳng hạng ba!
Biến hóa trong thời gian hai năm quả thực rất lớn. Thế nhưng, hắn thủy chung vẫn ngây ngây dại dại, tâm tình cả ngày lúc nào cũng thẫn thờ qua quít! Lên lớp thì ngủ, đi thi rớt môn càng là chuyện thường tình!
Hơn nữa, trong hai năm này, hắn chưa bao giờ chủ động tiếp xúc cùng với nữ nhân! Bởi vì, trong tim hắn vẫn còn hình bóng của nàng! Hơn nữa, trái tim hắn cũng đang bị thương rất nặng!
Năm thứ ba. Trường học yêu cầu đi thực tập.
Đây là một khởi đầu tốt, chí ít đối với Dương Vũ mà nói, đây chính là một khởi đầu tốt. Bởi vì, ở nơi này, hắn đã gặp được người mà hắn yêu chân chính!
Trong tích tắc hắn nhìn thấy nàng, hình bóng của nàng đã khắc sâu trong tâm khảm hắn! Hắn vĩnh viễn ghi nhớ giây phút hắn bắt gặp người con gái với bộ quần áo màu vàng, với nụ cười quyến rủ đã làm tâm hồn hắn chấn động.
Quả thực, ngay tại ánh mắt đầu tiên nhìn nàng hắn đã yêu nàng sâu sắc! Bắt đầu từ khoảnh khắc đó, thế giới vốn đã đổ nát của hắn lại bắt đầu hồi sinh một lần nữa.
Và mối tình đầu kia, đã bị hắn phong kín và chôn thật sâu trong một góc nhỏ của ký ức!
Sau đó, hắn và nàng yêu nhau. Đó là quãng thời gian hạnh phúc nhất của cuộc đời Dương Vũ!
Tiếp theo, thế giới của Dương Vũ đổ nát lần thứ hai!
Hắn lại thất tình!
- Ài!
Dương Vũ nặng nề thở dài một tiếng, bước về trước máy vi tính rồi ngơ ngẩn nhìn vào màn hình. Trong lòng hắn chỉ là sầu khổ. Hai lần thất tình khiến hắn triệt để mất đi lòng tin đối với bản thân mình!
Mỗi một lần yêu, hắn đều toàn tâm nỗ lực! Mỗi một lần tình yêu qua đi, trái tim hắn lại đầy ắp vết thương!
Sau khi ái tình chỉ còn là một ước vọng xa vời, Dương Vũ chỉ hi vọng thời gian có thể quay trở lại, vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc họ yêu nhau. Như vậy, họ sẽ mãi mãi không bị chia lìa!
Dương Vũ vĩnh viễn khắc ghi hình ảnh của hai người con gái kia! Bởi đó là hai người con gái hắn đã từng yêu thương bằng chính sinh mệnh mình!
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Tử Vân
Biên: Đổng Lam Phương
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Nhìn vào màn hình máy tính, Dương Vũ thấp giọng thở dài một hơi. Sau đó hắn trở lại bàn, mở máy nghe nhạc và tìm bài hát mà mình yêu thích, rồi thì năm lăn ra giường.
Mỗi lần, sau khi nói chuyện với cha mình qua điện thoại, tâm tình Dương Vũ rất khó chịu. Tuy nói đó là cuộc sống riêng của hắn, không cần cha quan tâm. Nhưng hắn biết cha chỉ là lo lắng cho hắn, chỉ muốn hắn có cuộc sống tốt! Nghĩ đến đầu đã sắp hoa râm mà còn để cha thay mình quan tâm này nọ, Dương Vũ trong lòng đặc biệt khó chịu!
Lắng nghe bài hát quen thuộc, Dương Vũ nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, những hình ảnh lúc vui, lúc buồn, khi được, khi mất của những ngày xưa lại hiện lên trước mắt
Trong cuộc đời, tiếc nuối nhất chính là mất đi người mình yêu. Dương Vũ trong lòng đau khổ. Chia tay bạn gái đã hơn nữa năm rồi. Dương Vũ trong lòng vẫn không quên! Vốn tưởng rằng thời gian có thể làm cho hắn quên đi hết thảy, nhưng cuối cùng hắn mới biết, đó chỉ là cái cớ để mình tự an ủi mình mà thôi.
Thời gian trôi qua, bóng hình xinh đẹp ngày xưa càng hiện rõ trong tâm khảm của Dương Vũ. Ngày nghĩ tới người nào, đêm đều nằm mộng! Mổi lần mơ tới lúc được ở cùng nàng, cho dù là đang ngủ Dương Vũ cũng cười thành tiếng.
Nhưng sau khi tỉnh lại, Dương Vũ không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc. Hắn đã chia tay người yêu. Người mà mình từng yêu thương bây giờ có lẽ đã ở trong vòng tay kẽ khác rồi?
Sự thật quá tàn khốc. Thân hắn không có một xu dính túi. Thậm chí ngay cả tình yêu cũng không thể bảo vệ.
Nếu có kiếp sau, nếu như được tái sinh, dù hy sinh hết thảy ta cũng không để chuyện này xảy ra nữa. Những người con gái ta yêu, một người ta cũng không để nàng rời đi.
Có điều chuyện này chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết mà thôi.
Dương Vũ mở mắt, hắn cảm thấy đói bụng. Đi xuống phòng bếp, hắn chuẩn bị nấu mì! Nhìn một đống mì ăn liền trên bàn, Dương Vũ cảm thấy buồn nôn. Loại mì ăn liền giá rẻ này hắn đã ăn liền mấy tháng!
Còn cách nào hơn. Với số tiền ít ỏi còn lại trong túi, một chút nữa hắn còn phải nộp tiền thuê phòng. Nghèo như hắn làm gì mà có tiền để đi ra ngoài ăn, cho dù chỉ là một bửa ăn nhanh.
Xem ra mình phải ra ngoài tìm việc làm rồi, Dương Vũ trong lòng thầm nghĩ. Bây giờ chỉ bằng vào gã tiểu thuyết gia nữa mùa như hắn thì khó kiếm được nhiều tiền. Nếu như không phải vì trang Web có phúc lợi hoàn hảo, thì một người có địa vị thấp như hắn mà nói, chỉ sợ sẽ phải lưu lãng đầu đường xó chợ rồi.
Nếu như tác phẩm của mình có thể kiếm tiền thì tốt rồi! Dương Vũ trong lòng ảo tưởng. Nhưng cuối cùng cũng có thể tự đề tỉnh mà thôi.
Ăn xong tô mì làm hắn buồn nôn. Dương Vũ miễn cưỡng cởi bỏ trạng thái chán chường trong lòng rồi đi ra ngoài. Ngồi trước máy tính, hắn bắt đầu viết.
“Cuối cùng cũng viết được một chương rồi!” Dương Vũ trong lòng thầm mừng. Thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời đã tối. “Lại một ngày nữa trôi qua!”
Màn đêm phủ xuống, Dương Vũ nằm một mình trên giường.
Nguyên Dương Vũ rất thích ban đêm. Nhưng không biết từ lúc nào, hắn đã bắt đầu thấy chán ghét ban đêm. Thậm chí, màn đêm còn làm cho hắn có cảm giác sợ hãi!
Ngoài cửa sổ xa xa là ánh đèn rực rỡ của thành phố về đêm! Nhưng lúc này Dương Vũ đang tự nhốt mình trong bóng tối của căn phòng.
Đây là một đêm dài buồn chán. Dương Vũ từ từ chìm vào trong giấc ngủ.
Vẫn là bầu trời không mây. Cùng Kỳ và Chu Tước hai con dị thú đang trong trận chiến dữ dội. Tuy nhiên, lần này trận chiến kết thúc sớm hơn một chút!
Trên bầu trời, Chu Tước ngẩng đầu cao ngạo kêu một tiếng dài dù thân thể lông cánh sơ xác và những giọt máu màu vàng từng giọt nhỏ xuống.
Khi một giọt máu màu vàng vừa rơi chạm mặt đất, tức thì những cây cối tiếp xúc lập tức bốc cháy mảnh liệt.
Đối diện Chu Tước là Cung Kỳ thân thể đầy vết thương, và máu tươi từ trên thân thể phun ra không dứt.
Rống một tiếng giận dữ, bốn cánh sau lưng Cùng Kỳ đập mạnh liên hồi! Trong khoảnh khắc thiên địa nổi lên một trận cuồng phong! Sau đó, thân hình Cùng Kỳ đột nhiên gia tăng tốc độ, cả thân hình biến thành một đạo ảo ảnh màu xanh hướng Chu Tước đâm vào.
Chu Tước kêu dài lần nữa. Trên người xích diễm bắn ra! Trong nháy mắt hóa thành một đạo liệt diễm hướng Cùng Kỳ phóng nhanh tới.
“Đừng….!”
Trong lúc ngủ mơ Dương Vũ rống lớn một tiếng. Nhưng lần này hắn không có tỉnh lại mà là trơ mắt nhìn hai dị thú đánh nhau!
“Ầm Ầm!”
Giống như vô số hạch đạn đồng thời phát nổ, Dương Vũ chỉ cảm thấy không gian rung động mãnh liệt.
Lúc này, Dương Vũ rất ngạc nhiên khi thấy được chính mình! Không sai! Hắn thấy chính mình đang đứng trên mặt đất trước hai đầu dị thú.
“Phù….!”
Một trận cuồng phong rất mạnh thổi tới. Cây cối bên cạnh Dương Vũ toàn bộ bị cuồng phong thổi ngã rạp xuống. Kỳ quái thay thân hình Dương Vũ không có di chuyển nữa bước! Giống như đối với hắn trận cuồng phong này không có một điểm tác dụng!
Sau khi cuồng phong thổi qua là lửa đỏ đầy trời! Lửa như bao phủ cả thiên địa. Trong thế giới của Dương Vũ đều là lửa! Hơn nữa, lửa hướng về phía hắn mà phủ xuống.
“Không, hả…? Cứu mạng….!” Dương Vũ co chân chạy trốn. Nhưng điều làm cho hắn hết hồn là thân thể của hắn không thể di động!
“Chết ta rồi!” Đang nói cỏn chưa dứt Dương Vũ đã thấy lửa đỏ vây đến! lửa nóng đến mấy vạn độ không ngừng thiêu đốt Dương Vũ. Làm cho Dương Vũ không ngừng kêu lên, cực kỳ thê thảm.
“Xuy Xuy!” Dương Vũ cãm giác thấy mình sắp bị ngọn lửa nọ thiêu đốt thành tro! Vô tận thống khổ không ngừng tràn vào trong đầu hắn. Đau đớn không cách nào nói lên lời làm cho Dương Vũ kêu gào khàn cả giọng.
Kỳ quái chính là ngọn lửa cao đến mấy vạn độ lại chỉ thiêu đốt Dương Vũ mà không làm cho hắn hóa thành tro bụi.
“Mẹ kiếp, không chịu nổi rồi!” Dương Vũ cực kỳ đau đớn nguyền rủa. Nhưng ngay lúc hắn hé miệng, ngọn lửa nhân tiện cũng chui từ miệng vào bụng hắn!
Bây giờ Dương Vũ bị thiêu đốt cả trong và ngoài rồi.
“Mẹ kiếp, ta muốn tỉnh lại, ta muốn chết!” Dương Vũ nằm trên giường kêu lên thống khổ. Nhưng bất luận hắn rống như thế nào đều không thể tỉnh lại.
Nếu như có người nào trong phòng Dương Vũ lúc này hẳn sẽ vô cùng hoảng sợ. Trong phòng Dương Vũ toàn bộ đều là lửa! Cũng giống như trong mộng cảnh! Nơi này trừ lửa ra còn lại đều là…lửa! Hơn nữa trong phòng ngoài Dương Vũ ra tất cả mọi thứ đều bị đốt thành tro bụi!
“Làm cho ta chết đi!” Dương Vũ không thể chịu được đau đớn cũng như không thể nào nói nên lời này. Hắn cảm giác thấy ngay cả linh hồn cũng bị ngọn lửa thiêu đốt luôn rồi.
Đột nhiên, trong tai Dương Vũ vang lên tiếng kêu to của Chu Tước! Nghe thấy âm thanh này trong nháy mắt Dương Vũ trong lòng vô cùng giận dữ. Nếu không phải tại con Chu Tước chết tiệt này mình làm sao mà bị lửa nướng như vầy chứ!!!!
Vừa mở mắt, Dương Vũ chỉ thấy một đạo tử sắc quang mang! Ngẩng đầu nhìn lên Dương Vũ tựa hồ thấy Chu Tước đang hướng phía mình nhanh chóng vọt tới.
“Mẹ kiếp! Con chim to xác đáng chết này, cút nhanh cho ta!” Thấy Chu Tước đang vọt lại hướng mình, Dương Vũ trong lòng càng gia tăng phẩn nộ!
“Chao ôi!” Bang.... một tiếng, vẻ mặt Dương Vũ nhất thời đọng lại. Chu Tước vậy mà đã chui vào trong cơ thể hắn, rồi chui vào bên trong linh hồn của hắn!
“Đau quá!” Dương Vũ dùng hai tay ôm đầu, cả người quay cuồng!
Linh hồn đau nhức so với đau đớn thể xác càng khó chịu hơn! Thân thể Dương Vũ không ngừng quay cuồng trong lửa đỏ. Sau khi quay cuồng một trận bảy bảy bốn mươi chín lần, cả người Dương Vũ ngả lăn trên mặt đất!
Tiếp theo, ngọn lửa đỏ hô lên một tiếng liền biến mất. Cũng trong thời gian chớp mắt, thân thể Dương Vũ cũng biến mất vô ảnh vô tung! Mà cơ hồ trong hiện thực, thân thể Dương Vũ đồng thời cũng biến mất trong chớp mắt.
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Tử Vân
Biên: Đổng Lam Phương
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
Ngay sau khi thân thể Dương Vũ biến mất trong thiên địa, lửa đỏ trong phòng Dương Vũ thoáng cái cũng biến mất.
Chính mình muốn chết sao? Dương Vũ trong lòng cảm giác sợ hãi! Mặc dù bây giờ cuộc sống cũng không có điều gì đáng để lưu luyến. Nhưng Dương Vũ lại không nghĩ mình muốn chết đi như vậy!
Nếu như muốn chết, mình cũng muốn nhìn nàng một lần rồi chết! Nhưng điều tiếc nuối chính là không thể báo hiếu công ơn cha mẹ nuôi dưỡng!
Không, ta không thể chết như vậy! Không, không thể a...! Dương Vũ trong lòng chợt rống lên. Nhất thời, kỳ tích xuất hiện. Trước mắt của hắn đã xuất hiện một mảnh ánh sáng!
Dương Vũ đứng bật dậy, trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, "May mà mình không có chết! Tốt rồi!" Nhưng hiện tại mình đang ở đâu?
Dương Vũ trong lòng hoang mang, hắn cảm giác được nơi này rất quen thuộc tựa hồ như mình đã sinh sống tại đây lâu lắm rồi! Dương Vũ quét mắt nhìn những người trong phòng. Lúc này mọi người cũng đang nhìn hắn với vẻ mặt kỳ quái!
Nhìn những gương mặt quen thuộc kia, những bàn học quen thuộc kia! Nơi này không phải một phòng học sao? Bản thân làm thế nào lại trở về lớp học ???
"Chẳng lẽ?" Dương Vũ trong lòng mừng như điên, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua bên phải của mình! Lọt vào mắt hắn là một gương mặt xinh đẹp đang ngạc nhiên nhìn hắn.
"Là nàng, không sai. Chính là nàng!" Ngồi bên phải Dương Vũ chính là sơ luyến tình nhân(người tình đầu) Chung Lâm! Nhưng không biết đây là mộng cảnh hay là ta đã thật sự sống lại?
Dương Vũ đưa tay len lén nhéo bắp đùi của mình một cái, một cảm giác đau nhói truyền tới. Cảm giác đau nhói nói cho hắn biết, đây đều là thật! Hắn thật sự đã sống lại!
Chẳng qua là, hắn không biết hắn sống lại vào thời điểm nào. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm. Quay đầu sang một bên có ý muốn hỏi thì một thanh âm nghiêm nghị ở trước mặt của hắn vang lên!
Tào Lệ Quyên vô cùng tức giận! Nàng chưa từng gặp qua học trò nào giống như Dương Vũ vậy! Không chỉ công khai ngủ gục ở trên lớp học, mà hắn bây giờ còn làm như không nhìn thấy sự tồn tại của nàng!
"Dương Vũ, em đang làm gì đó?" Tào Lệ Quyên cố nén lửa giận trong lòng, hướng về phía Dương Vũ lạnh giọng quát lên. Nàng đã sớm không ưa Dương Vũ rồi!
Nghe giọng nói, Dương Vũ lúc này mới phát hiện có người đứng đang trước mặt của mình! Nhìn thoáng qua người trước mắt, Dương Vũ liền lập tức nhớ lại nàng là cô giáo Anh ngữ của mình! Một cô giáo mà mình chán ghét!
"Ah, thì ra là cô giáo a, em mới vừa phát hiện ra hình như có một con ruồi ở trước mặt ‘ong ong’ kêu loạn. Cho nên em đã tính đứng lên để chụp chết con ruồi chán ghét kia!" Ánh mắt Dương Vũ lộ ra một tia thần sắc trào phúng rồi tiện đà nhìn thoáng qua sắc mặt xanh mét của Tào Lệ Quyên, tiếp tục nói: "Ý, cô giáo cầm sách là muốn giúp em đập con ruồi sao?" Vừa nói Dương Vũ vừa dùng ngón tay chỉ vào cuốn sách trong tay Tào Lệ Quyên.
Không cần nghĩ cũng biết, cái bà cô già vốn là muốn dùng cuốn sách giáo khoa kia tới vỗ vào đầu Dương Vũ ! Trong lớp học của Tào Lệ Quyên, chỉ cần nàng phát hiện có học trò ngủ gục trong lớp, bất luận đối phương là người nào, nàng cũng thích dùng sách giáo khoa trong tay vỗ cho người đó tỉnh!
"Cô giáo, cô thật sự là quá tốt bụng rồi. Từ bục giảng xa như vậy xuống tới đây đập con ruồi! Nhưng bây giờ con ruồi đã bay đi! Hay là cô trở về tiếp tục giảng bài đi!" Dương Vũ mặc dù là mang bộ dáng hảo tâm. Nhưng ai cũng biết, "Con ruồi" từ miệng hắn chính là ám chỉ Tào Lệ Quyên!
Quả nhiên, không đợi Dương Vũ nói xong, Tào Lệ Quyên đã tức giận, trên mặt càng thêm xanh mét!
"Dương Vũ, sau khi tan lớp đến phòng làm việc của cô!" Vừa nói, Tào lệ Quyên vừa nổi giận đùng đùng đi ra khỏi phòng học, ngay cả giờ học cũng không lên.
Dương Vũ ngồi xuống, trong lòng hắn vẫn kích động như cũ! Hắn không ngờ tới giấc mộng của mình đã trở thành sự thật rồi! Bản thân thật sự sống lại! Nhưng hi vọng không quá muộn.
"Này, người anh em, hôm nay là ngày mấy vậy?" Dương Vũ thấp giọng hỏi người ngồi cùng bàn. Người ngồi cùng bàn với hắn tên là Thực Hoa, cùng Dương Vũ quan hệ tương đối thân. Hơn nữa người này cũng không ra gì, rất nhiều chuyện của Dương Vũ cũng là bị hắn dạy hư.
"Người anh em? Chẳng lẽ mày ngủ bị váng đầu à?" Thực Hoa, buông bức tranh trên tay xuống, rồi đưa tay sờ đầu Dương Vũ.
"Mày mới ngủ váng đầu!" Dương Vũ đẩy tay hắn ra, tiếp tục nói: "Đừng nói nhảm, mau nói cho tao biết."
Thực Hoa nhún vai, "Tao nói, hay mày đi nghĩ một chút đi. Tao xem mày thật là ngủ đến váng đầu rồi." Thấy ánh mắt Dương Vũ giống như muốn giết người, Thực Hoa ngừng nói nhảm, "Hôm nay là ngày 15!"
"Ngày 15? Bây giờ là tháng mấy? năm mấy?" Dương Vũ hỏi nhanh.
"Mày thật không có chuyện gì chứ?" Thực Hoa dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Dương Vũ, giống như đang nhìn một loại quái vật!
"Tao chỉ là nói giỡn thôi!" Vừa lúc đó, Dương Vũ thấy đồng hồ điện tử đặt trên mặt bàn, bên trong đang hiện ra lịch Hoa Hạ ngày 15 tháng 10 năm 2004.
"Ối vãi lúa. Mày…. Thằng này đùa bỡn tao!" Thực Hoa mắng một tiếng, rồi một lần nữa cầm lấy bức tranh lên xem.
"Dương Vũ" một thanh âm quen thuộc từ phía bên phải của hắn vang lên. Dương Vũ nghe tiếng nhìn sang. Vừa đúng lúc hắn nhìn thấy được thần sắc quan trâm trên gương mặt mỹ lệ của Chung Lâm!
Nhìn khuôn mặt xinh xắn của Chung Lâm, Dương Vũ nhận ra một loại thần sắc quen thuộc từ trong ánh mắt của nàng. Đó chính là loại ánh mắt của đôi nam nữ yêu nhau tha thiết khi nhìn đối phương....!(DG: Giống như vầy nè)
Chỉ là, Dương Vũ cảm thấy người trước mắt này có cái gì đó xa lạ! Dù sao, bọn họ đã lâu rồi không gặp!
Đưa tay nhận lấy tờ giấy trong tay Chung Lâm, Dương Vũ vừa mở ra nhìn, và chỉ thấy bên trong viết mấy chữ "Anh không sao chớ?".
"Anh không sao. Để anh yên tĩnh một chút." Dương Vũ viết xuống mấy chữ trên giấy sau đó liền đưa trả cho Chung Lâm.
Dương Vũ nhớ đây là trò chơi trước kia hai người thường xuyên đùa. Thậm chí đang trên lớp học, hai người bọn họ cũng dùng phương thức như thế để trò chuyện với nhau.
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết
Dịch: Đường Ngọc Ninh
Biên: Tử Vân
Converter: Đường Ngọc Ninh
Nguồn: Phong Nguyệt Lâu - Kiemgioi.com& Banlonghoi.com
"Anh không sao, để anh yên tĩnh một chút!" Nhìn vài chữ ít ỏi đó của Dương Vũ, sắc mặt Chung Lâm biến thành tái nhợt. Dựa vào trực giác của chính mình, nàng biết, Dương Vũ nhất định là có chuyện gì rồi. Bởi vì, nếu như là trước đây, hắn tuyệt đối sẽ không lãnh đạm với mình như vậy!
Thậm chí, mới vừa rồi từ trong mắt Dương Vũ, nàng còn cảm nhận được một sự xa lạ trong ánh mắt đó! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chung Lâm trong lòng có chút bối rối, chẳng lẽ là bởi vì mới vừa rồi cô giáo kêu hắn mình không kịp thời nhắc hắn ư? Chẳng lẽ hắn vì chuyện đó mà tức giận?
"Dương Vũ, xảy ra chuyện gì?" Chung Lâm viết vài chữ, rồi đưa cho Dương Vũ.
Dương Vũ bây giờ trong lòng tràn ngập kích động! Không ngờ, thật không ngờ mình lại sống lại. Chỉ là đột nhiên sống lại, khiến cho Dương Vũ trong lòng vẫn còn chưa kịp làm quen! Tư tưởng của hắn bây giờ vẫn là Dương Vũ của mấy năm sau!
Cuộc sống trung học, đã xa cách hắn mấy năm rồi. Bây giờ trở về nơi này lần nữa! Trong lúc nhất thời, đột nhiên chuyển biến, làm cho Dương Vũ cực kỳ không thích ứng.
Tiếp lấy tờ giấy của Chung Lâm, Dương Vũ liếc nhìn một cái, tiện tay đem nó vo lại, sau đó dùng ngón tay bắn ra, viên giấy hệt như viên đạn nhỏ bắn khỏi bàn rơi vào trong thùng rác.
Nhìn động tác của Dương Vũ! Chung Lâm trong lòng đau xót! Nàng biết nhất định là đã có chuyện gì xảy ra với Dương Vũ rồi. Nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không thay đổi nhanh như vậy! Bởi vì, trước đây, phàm là giấy hai người bọn họ truyền qua lại cho nhau, Dương Vũ đều cất giữ rất kỹ càng, tuyệt đối không có ném vào thùng rác giống như mới vừa rồi vậy.
"Dương Vũ, có chuyện gì với anh vậy?" Chung Lâm trong lòng ủy khuất, bờ mi tràn đầy nước mắt. Nhìn bóng lưng nghiêng một bên của Dương Vũ, nàng cảm thấy như khoãng cách giửa nàng và hắn càng lúc càng xa vậy.
Sống lại thật rồi, nhìn căn phòng học quen thuộc, bạn học quen thuộc, trí nhớ trước kia dần dần hiện ra trong đầu Dương Vũ.
Chung Lâm, Dương Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Chung Lâm đang ngồi phía bên phải mình liếc mắt một cái.
Chứng kiến bộ dáng của Chung Lâm, Dương Vũ trong lòng đau xót! Lúc muốn há miệng định nói cái gì, thì trí nhớ trong đầu của hắn lại giống hệt như một đoạn phim tái hiện lại.
"Em không thích anh nữa, cũng không thương anh nữa. Chúng ta chia tay đi!" Chung Lâm trên mặt không hề lộ ra tình cảm gì, nhìn chằm chằm vào Dương Vũ, ánh mắt lạnh lùng.
"Đừng như vậy có được không? Chung Lâm, anh thật sự yêu em mà. Em đừng chia tay với anh!" Dương Vũ vẻ mặt cầu xin, nhìn Chung Lâm cầu khẩn nói.
"Nhưng mà em đã không còn thương anh nữa. Chúng ta không thích hợp, mình quyết định vậy đi!"
"Em đang đùa có phải không?" Dương Vũ bắt lấy bả vai Chung Lâm, trên mặt lộ ra ánh mắt mong muốn, nhìn Chung Lâm hỏi.
"Xin lỗi, tôi không có đùa! Chúng ta thật sự xong rồi!" Vừa nói, Chung Lâm vừa nắm lấy hai tay Dương Vũ bỏ khỏi bả vai nàng, xoay người lại, không chút lưu luyến rời đi.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình nọ của Chung Lâm, trái tim Dương Vũ giống như bị người ta cầm dao mạnh mẽ đâm nát vậy! Đau! Trong lòng mơ hồ có gì đó rất đau!
Dương Vũ lấy tay che tim mình lại, hắn không thể cảm giác được tim mình còn đang đập, đang nhảy! Cảm giác duy nhất chính là đau! Cả trái tim quặn đau, khiến cho Dương Vũ cả người cứng đờ, hít thở cũng không được!
"Đau! Tim của ta đau quá!" Nhìn bóng lưng của Chung Lâm càng lúc càng mơ hồ, cả người của Dương Vũ cũng trở nên đau nhói!
"Tích!" Một giọt nước mắt trong suốt của Dương Vũ rơi xuống, chạm vào mặt đất! Cuối cùng cũng giống như trái tim hắn "soạt" một tiếng vỡ tan thành vạn mảnh!
Chung Lâm đi ở phía trước, nước mắt không ngừng rơi xuống khỏi bờ mi. Giờ phút này thân thể của nàng giống như run lên, nhưng mà, cuối cùng vẫn tuyệt tình rời đi.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, hai mắt Dương Vũ mơ hồ, nước mắt cứ thế tùy ý chảy xuống không ngừng! Ai bảo nam nhi không dễ rơi lệ? Chỉ là chưa gặp phải lúc thương tâm thôi!
Dương Vũ lấy tay sờ sờ ngực mình, tựa hồ như, trái tim đến bây giờ vẫn còn rất đau! Chuyện đó, vĩnh viễn lưu lại trong ký ức của hắn!
Nghĩ đến đoạn ký ức nọ, Dương Vũ rất rõ ràng bản thân đã phải đau khổ đến như thế nào khi cầu xin nàng đừng rời bỏ mình. Nhưng mà, vô luận hắn có cố gắng như thế nào đi nữa thì vẫn không thể vãn hồi lại đoạn tình yêu đó!
Là nàng đã bỏ mình! Dương Vũ lạnh lùng nhìn Chung Lâm điềm đạm đáng yêu kia liếc mắt một cái, trong lòng có một loại khoái cảm trả được thù! Tuy nói trước kia mình không có hận nàng! Nhưng mà, trải qua trọng sinh Dương Vũ tựa hồ có chút hận nàng rồi!
"Reng reng reng . . . "
Tiếng chuông hết tiết vang lên, Dương Vũ ngồi phắt dậy khỏi ghế, lạnh lùng nhìn Chung Lâm ở phía sau liếc mắt một cái, sau đó bước nhanh về phía cửa đi ra ngoài.
Cảm giác được sự lạnh lùng, xa lạ trong mắt Dương Vũ, Chung Lâm trong lòng ủy khuất. Nàng không biết vì sao Dương Vũ lại biến thành như vậy! Chứng kiến bộ dáng xa lạ bây giờ của Dương Vũ, trong lòng Chung Lâm rất đau!
Nhìn bóng lưng Dương Vũ biến mất khỏi phòng học. Nước mắt ủy khuất của Chung Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được mà rơi xuống.
"Em đến tột cùng đã làm sai cái gì, vì sao anh lại đối xử với em như vậy?" Nghĩ đến chỗ ủy khuất ấy, Chung Lâm không khỏi úp mặt lên mặt bàn, thấp giọng khóc hu hu. . .
"Chung Lâm, cậu làm sao vậy?" Một nữ sinh mập mạp từ phía sau lưng Chung Lâm đi tới, thấy Chung Lâm úp mặt lên bàn, quan tâm hỏi.
"Trầm Di." Nghe thấy tiếng của Trầm Di, Chung Lâm cảm giác như ủy khuất càng thêm nhiều, nàng xoay người lại nhào vào lòng Trầm Di khóc rất đáng thương.
Trầm Di là bạn tốt cũng là bạn cùng phe với Chung Lâm! Quan hệ của nàng và Chung Lâm rất tốt! Giữa hai người không có chuyện gì là không nói cho nhau cả!
"Không sao đâu mà." Trầm Di giống như một người chị, nhẹ nhàng lấy tay vỗ vỗ sau lưng Chung Lâm, an ủi Chung Lâm. Nhưng dù Trầm Di an ủi như thế nào Chung Lâm chỉ càng khóc nhiều hơn.
"Trầm Di, Dương Vũ ảnh...... ảnh không để ý tới tớ nữa rồi." Nằm trong lòng Trầm Di, Chung Lâm ủy khuất nói.
"Có thể là Dương Vũ mới vừa tỉnh ngủ bị váng đầu nên mới như vậy, đừng khóc nữa." Trầm Di mặc dù không biết cụ thể là đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà nàng vẫn đoán được một hai phần.
"Không phải, tớ cảm giác được ảnh rất xa lạ!" Chung Lâm trong lòng bối rối, đem cảm giác của mình nói ra.
"Cậu cũng biết tính hắn rồi mà, đừng để ý. Cùng lắm chút nữa tớ giúp cậu tìm hắn tính sổ vậy." Trầm Di an ủi nói.
"Thôi bỏ đi, ảnh gặp cậu là phát sợ rồi." Chung Lâm rời khỏi lòng Trầm Di, nhìn Trầm Di nói.
"Cậu coi mặt mình kìa, khóc tí liền biến thành mèo hoa rồi." Vừa nói Tiêu Di vừa lấy một tờ khăn giấy ra lau nước mắt trên mặt Chung Lâm.
"Nhưng mà người ta thật sự cảm giác rất ủy khuất mà." Chung Lâm trong lòng vẫn ủy khuất như trước.
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Cường Thuần Khiết