Dạo gần đây mọi người đều bàn về thảm họa ở Nhật Bản , có 1 người bạn đã send link ủng hộ nạn dân ở Nhật Bản , tôi chỉ hờ hững trả lời với bạn ấy là "không có tiền ... "
Tôi nhớ - tôi của ngày xưa - lúc nào cũng hết lòng vì người khác , lúc thầy cô phát động phong trào - giúp bạn vượt khó - tôi bao giờ cũng nhịn ăn cả tuần lấy tiền mà đóng góp .
Tôi của ngày xưa ấy tuy không hiểu chuyện gì nhiều , chỉ biết đơn giản là nghĩ "À , nhỏ đó hông có tập viết thì mình cho nó 1 cuốn ..." Thế mà tôi của bây giờ ngay cả điều ấy cũng đã quên .
Mỗi ngày cầm tớ báo Thanh niên hay Công an của ba để đọc , tôi luôn bỏ qua mấy mục - Những mảnh đời bất hạnh - Không phải vì tôi vô tình mà là tôi sợ .........
Tôi sợ mình không kềm được nước mắt mà khóc , khóc rồi thì lại thấy xấu hổ vì sự bất lực của bân thân , sỉ vả cái nhu nhược không thể làm được gì của mình .
Tôi thấy thương họ lắm , nhưng chưa từng làm gì giúp họ , tự bản thân tôi thấy mình đáng khinh bỉ và tồi tệ , tôi chỉ biết sống cho mình và những người thân , còn với những con người bất hạnh kia tôi chỉ có thể dành 1 mảnh đồng cảm - không đáng 1 xu .
Tôi của ngày xưa còn trẻ con luôn hết lòng nghĩ cho người khác , không vụ lợi , không suy nghĩ chi nhiều , chỉ đơn thuần là họ gặp khó khăn và mình giúp 1 tay . Vậy mà sao tôi của hôm nay lại cứ toan tính thiệt hơn , tôi có thể lấy tiền cho 1 cụ già hay 1 em bé ăn xin mà tôi gặp nhưng lại ngại phiền phức khi gửi tiền cho 1 hoàn cảnh khó khăn ở nơi xa . Tôi sợ tôi của ngày mai sẽ đánh mất phần đồng cảm dành cho người khác , trở thành 1 kẻ ích kỉ bỏ mặc những con người gặp nhiều bất hạnh kia .
Trẻ con thì vô tư - Người lớn thì tư lợi , tôi đứng giữa 2 giai đoạn này với bao trăn trở , lo ngại , tự trách .... Liệu tôi của ngày mai có giữ đc tí nào của ngày xưa không , hay sẽ chỉ trở thành 1 con người như bao con người khác - chỉ tồn tại mà đánh mất đi phần - Người - của mình , trở thành 1 sản phẩm thất bại của tạo hóa .
Lần đầu tiên tôi đọc 1 bài báo về Nhật Bản , biết về nhóm Fukushima 50 ấy , đọc những lời chia sẻ của con gái họ mà khóc tự lúc nào không biết , họ càng làm cho tôi thấy hổ thẹn với cái suy nghĩ của mình , cả cách hành xử trong cuộc sống khi tôi cố trốn tránh thực tế là còn nhiều bất hạnh cần được quan tâm - tôi đã không đối mặt chỉ để mình được thanh thản với lối sống ích kỉ và tư duy thối nát của bản thân ....
Chưa bao giờ tôi thấy mình xấu xí và đáng khinh đến thế ...
Đành bắt đầu tìm lại tôi của ngày xưa từ hôm nay vậy , tìm lại 1 cái - Tôi - không tư lợi , không hèn nhát .
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: