đó là ngày ta gặp em, người con gái có nụ cười như đẹp như ánh trăng rằm, cái ngày mà ta bỡ ngỡ bước vào ngôi trường mới ở xứ người đầy xa lạ,ta bơ vơ lạc lõng giữa biển người mênh mông và chính em là người đã sưởi ấm trái tim cô đơn của ta, nhờ em mà ta đã hoà nhập nhanh chóng với cuộc sống nơi đất khách, ta yêu em từ lúc nào không hay, một tình yêu đầu đời vô tư và trong sáng, với ta chỉ cần được ở bên cạnh em, ngắm em cười đã là một hạnh phúc, ta hận là tại sao không nói ra tình cảm của mình, để rồi một ngày ta như chết lặng khi nhìn thấy em tay trong tay đi với người yêu, lúc đó với ta mọi thứ như sụp đổ, thất vọng, đau đớn, để rồi ta quyết định chuyển trường để rời xa em, để quên đi được em, để quên đi nụ cười ta từng làm ta hạnh phúc lẫn khổ đau, đã 3 năm trôi qua ta đã rất cố gắng xoá bỏ đi hình ảnh của em trong trái tim nhưng có lẽ chắc phải rất lâu nữa ta mới có thể quên được em, quên đi một kỷ niệm buồn, quên đi môt mối tình đơn phương
hic hic sac các hạ có tâm tình giống tại hạ thế mội tội tại hã đã yêu đơn phương 4 năm rồi và người đó đã sang sông, mà tại hạ ko thể nào quên người ta được mới đau chứ.
em cung kham phuc may dai ca thiet, cai yeu don phuong nay em cung khong dam, dung vao la khoi ra, hicccc,
ma nghi cung vo ly, sao em chua duoc yeu don phuong ta, cau troi cho co ai do lam con yeu don phuong