Giả sử lúc này vệ tinh có thể quét đến một góc hẻo lánh ở biển Đông thì chắc chắn sẽ sửng sốt, vì có tới mấy ngàn người bay vòng vòng trên biển, trên cơ thể những người này hoặc nhiều, hoặc ít đều tỏa ra ánh sáng đủ loại màu sắc, rất tráng lệ.
Phương Vân khoanh tay liếc nhìn mấy ngàn tu chân giả, khóe miệng hơi nhếch, ngạo thị quần nhân: "Trận thế thật lớn, diễn viên có thể đi ra rồi."
Chỉ thấy trong nhóm tu chân giả bay ra một đạo ánh sáng màu hồng, người nọ là thái thượng lão tổ Thái Ất chân nhân của Thái Ất Môn, là một trong ba người đạt tới cảnh giới Phân Thần kỳ ở tu chân giới.
Thái Ất chân nhân một thân áo dài màu đỏ, ngay cả làn da cũng màu đỏ sậm, hai mắt trợn ngược căm tức nhìn Phương Vân.
"Phương Vân, trả lại chí bảo của Thái Ất Môn - Hỏa Vân Đồ ra đây!" Thái Ất chân nhân tức giận hét, giọng nói như cuồng phong thổi tới từ biển cả.
"Đúng! Mau giao tất cả bảo vật ngươi đoạt được ra đây!"
"Lăng Tiêu Bảo Điển của Lăng Tiêu Môn chúng ta đâu?"
Những kẻ đó không nhiều thì ít đều có quá lại với Phương Vân, thế nhưng điểm chung của bọn họ là ai trong số bọn họ cũng đều từng được Phương Vân cứu chữa.
Pháp bảo cùng bí tịch của bọn họ được coi là tiền khám bệnh, đều bị Phương Vân lấy.
Phương Vân chưa bao giờ ép buộc bọn họ, chỉ căn cứ thương thế của bọn họ, hoặc tâm trạng trong người, dưới sự tình nguyện của đôi bên, mới tiến hành trị liệu.
Tuy nhiên rất nhiều tu chân giả sau khi bình phục thì lại hối hận vì hứa hẹn của bản thân, Phương Vân tất nhiên sẽ không khách sáo với bọn họ.
Đối mặt với cả ngàn tu chân giả, thần sắc của Phương Vân không thay đổi, trên khuôn mặt luôn mỉm cười buâng quơ: "Pháp bảo của các ngươi đều bị ta luyện hóa, còn bảo điển thì đều nằm trong đầu ta, nếu ai cảm thấy có năng lực, cứ tới ra tay."
Tay áo Phương Vân vung lên, một luồng ánh sáng bảy màu lóe sáng, một đóa hoa sen bảy màu xuất hiện trước mặt Phương Vân, hoa sen bảy màu nọ là dùng tinh hoa của mấy ngàn pháp bảo tôi luyện mà thành, thế nên đạo văn trong đó dung hợp ngàn gia chi trường.
Cả đám tu chân giả vừa nhìn hoa sen bảy màu đều biểu hiện hết sức kinh hoàng, hoặc khiếp sợ, hoặc tham lam.
"Ngươi... không ngờ ngươi lại luyện chế ra tiên khí! !"
Đóa hoa sen bảy màu lơ lửng giữa không trung, ánh sáng hào quang như ngọc, lại thấu nhiếp tâm thần, giống như chúng thần phật, khiến kẻ khác sợ hãi, lại khiến kẻ khác khát khao.
"Đây đều nhờ pháp bảo cùng bảo điển của các ngươi, ta mới luyện thành tiên khí này." Phương Vân cười khà khà: "Đến đây, đến đây... để ta coi lũ ô hợp các ngươi có chuẩn bị gì."
"Ngươi đừng đắc ý!" Thái Ất chân nhân tức giận gắt một tiếng, giữa lòng bàn tay hóa ra một ngọn lửa, trong ánh lửa hình như có một con chim tước mờ ảo, hót một tiếng vang dội, bầu trời bỗng dưng như bị thiêu đốt tới tận phía chân trời.
"Khì khì... xem ra tiền khám bệnh lần trước ta lấy không nặng đô, không ngờ Thái Ất Môn còn có pháp bảo cỡ này." Phương Vân nhìn thấy chim lửa, mày không khỏi nhướng lên, có hơi kinh ngạc.
"Thứ này là vật do thiên địa tạo hóa, là Quạ Lửa vạn năm trước Hậu Nghệ bắn rơi, Thái Ất Môn ta lấy được, trải qua rèn luyện mới khống chế được pháp bảo này, ngày hôm nay ta sẽ dùng Hỏa Nha Huyền Hỏa đốt ngươi thành tro bụi!"
Thái Ất chân nhân tức giận ném đi, Quạ Lửa mang theo một ngọn huyền hỏa lao về phía Phương Vân, biển ở dưới bị ngọn huyền hỏa này ảnh hưởng nên sôi ùng ục, cả bầu trời thì như bị thiêu cháy.
"Ánh sáng như đom đóm cũng dám tranh huy với trăng sáng!" Tay của Phương Vân vẽ một đạo văn trong không trung, ánh sáng của hoa sen bảy màu càng sáng thêm, hoa sen cấp tốc xoay tròn hóa thành một ngọn núi thật lớn, trực tiếp đè tới Quạ Lửa.
Mặt biển tựa như vẫn thạch trụy lạc, sóng gió nhấc lên cuồn cuộn ngất trời, hoa sen tách nước biển ra, Quạ Lửa ở phía dưới hót vang liên tục, nhưng không cách nào lay động được sức lực nặng như thái sơn.
Phương Vân hơi mỉm cười, cách không tạo ra một bàn tay thật lớn, bắt lấy hoa sen bảy màu cùng Quạ Lửa, nắm chặt trong bàn tay.
"Ha ha... con Hỏa Nha Huyền Hỏa này, ta sẽ nhận." Phương Vân cười lớn, cũng chẳng thèm đợi Thái Ất chân nhân phản ứng kịp, trực tiếp hủy diệt đạo văn của Hỏa Nha Huyền Hỏa, thu vào trong túi Bách Nạp.
Đạo văn cũng tương tự vân tay, ở trong tu chân giới, tất cả mọi chuyện gần như đều cần dùng tới đạo văn, vô luận luyện khí hay luyện đan, hoặc thi triển tiên thuật, thậm chí khi tu luyện, đều không thể thiếu đạo văn.
Có một vài đạo văn đặc thù, chỉ thuộc về một tu chân giả nào đó, loại đạo văn này thường được cho vào pháp bảo hậu kỳ, giống như thân phận đặc biệt, có thể cấm người khác sử dụng, tuy nhiên nếu tu chân giả khác có thể phá giải đạo văn, hoặc dùng tu vi mạnh mẽ hủy diệt đạo văn thì pháp bảo sẽ rơi vào tay của người đó.
Thái Ất chân nhân sắc mặt kịch biến, lòng ngực thắt chặt lại, ói một ngụm máu tươi, sắc mặt càng thêm dữ tợn: "Ngươi, ngươi..."
Đây là Phương Vân muốn dùng thủ đoạn thông thiên, dọa lui đám người tu chân này, Thái Ất chân nhân tuy mạnh, nhưng trong mắt Phương Vân thì chả là cái thá gì.
Thế nhưng số lượng tu chân giả xác thực nhiều lắm, cho dù là Phương Vân, cũng không có biện pháp chống lại.
Quả nhiên y hệt Phương Vân dự đoán, đám tu chân đó vốn rã rời, lại bị thủ đoạn thông thiên của Phương Vân đoạt sợ, càng thêm nhiều sơ hở.
"Hiện giờ ngươi ở trong Tịch Diệt đại trận, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng có thể trốn thoát hay sao?"
Mở miệng nói chuyện là Bạch Vân đạo nhân, tu vi của hắn tương đương với Thái Ất chân nhân, đều là Phân Thần hậu kỳ, thế nhưng đối mặt với tu chân giả Độ Kiếp kỳ duy nhất tu chân giới, hắn vẫn nhỏ bé như trước.
"Nói nhiều lời vô nghĩa với hắn như vậy làm gì, trực tiếp phát động Tịch Diệt đại trận, ta không tin hắn có thể trốn thoát!" Đạo văn trên pháp bảo của Thái Ất chân nhân bị hủy diệt, bản thân trọng thương, biểu hiện với Phương Vân càng thù thêm hận.
Tịch Diệt đại trận được xưng là oai sánh đồng thiên kiếp, thế nhưng cần hơn một ngàn người có tu vi Nguyên Anh trở lên mới bố trí được, người tu chân trên mặt biển lúc này tuy nhiều, nhưng cách khá xa con số vạn người.
Mà bọn họ vì muốn chặn giết Phương Vân, chẳng tiếc toàn thể giảm xuống một cảnh giới, cũng muốn giết chết Phương Vân.
"Khì khì... xem ra các ngươi cùng ta thực sự có thâm thù đại hận, chẳng tiếc giảm sút một cảnh giới cũng muốn hủy diệt ta." Phương Vẫn vẫn cười ha ha hi hi như cũ, tuy rằng tai vạ sắp đến, nhưng hắn vẫn không tuyệt vọng, so với đám người vây công thì hắn lại càng thong dong bình bĩnh.
"Nhà ngươi ngàn năm nay tu hành ngang ngược, ỷ vào y thuật của mình, ức hiếp người cùng đạo, tội ác tích lũy chồng chất, cho dù hôm nay có tan xương nát thịt cũng phải diệt linh thần của ngươi!" Thái Ất chân nhân phẫn hận gào thét.
"Đừng nhiều lời vô ít, chậm trễ lại sinh biến, mau mau khởi động Tịch Diệt đại trận..."
Có người chờ không nổi, muốn tiêu diệt Phương vân, dù sao Phương Vân cũng có tu vị tuyệt thế, ai dám bảo đảm hắn không có thần thông gì có thể đào thoát.
"Có nhiều người chôn cùng như thế, coi như ta cũng không chịu thiệt." Phương Vân cười khanh khách nói.
"Ngươi cho là ngươi ở trong Tịch Diệt đại trận, còn có thể chạy thoát ra ngoài, truy giết chúng ta hả?"
"Tuy ta không được, thế nhưng ta đã bố trí Không Linh đại trận trong vòng chu vi ngàn dặm xung quanh, ta thực sự muốn nhìn thấy bộ dáng chó rơi xuống nước của lũ tu chân giả các ngươi, ha ha..."
Sắc mặt của mọi người kịch biến, trên căn bản thì Phương Vân đây là muốn ngọc đá cùng vỡ, Không Linh đại trận hội tụ thiên địa linh khí, hút cạn toàn bộ, cộng thêm hạn chế tiên khí của bản tân, có thể bố trí một Không Linh đại trận phạm vi ngàn dặm, trong tu chân giới cũng chỉ có mỗi một mình Phương Vân làm được mà thôi.
Mà căn cứ tu vi bất đồng thì có thể chế trụ người có tu vi khác nhau, tu vi của Phương Vân không thể nghi ngờ là cao nhất trong đám, nói cách khác người đang ở đây đều không có ai may mắn thoát khỏi.
Không có thiên địa linh khí, mà tiên khí của bản thân lại bị hạn chế, cộng thêm vì để che mắt người thường, trong vòng ngàn dặm xung quanh đều bị phần động tu chân giả bố trí thuật Man Thiên Quá Hải, trong vòng ngàn dặm xung quanh tự hình thành một không gian, người bên ngoài không vào được, bên trong cũng không ra được.
Không có tiên khí, bọn họ căn bản không thể thu hồi lại thuật Man Thiên Quá Hải, nói cách khác, tất cả bọn họ đều phải ở đây đối mặt với sóng to gió lớn, giống như người thường, đau khổ giãy dụa, chết ở biển Đông với dáng vẻ khó coi.
Trong Tịch Diệt đại trận, thiên địa linh khí bắt đầu trở nên xao động, trong mỗi tất không khí, giống như có trăm ngàn trái hạt nhân nổ tung.
Phương Vân mỉm cười triển khai Không Linh đại trận, ở trong Không Linh đại trận, cho dù là hắn cũng không thể thi triển tiên khí.
Trên thực tế, Phương Vân căn bản không chừa đường lui cho mình, hắn thích dùng biện pháp đơn giản nhất, hủy diệt hết thảy địch nhân của hắn, cho dù là ngọc đá cũng nát, cũng không hối tiếc.
Năng lượng va chạm lẫn nhau, khiến cơ thể vốn khỏe mạnh của Phương Vân thoáng cái tan biến.
Tu vi của hắn tuy mạnh, nhưng vẫn chưa óới trình độ bất diệt Kim Tiên, thân thể chỉ mới đạt tới bán thánh, đợi sau khi vượt qua thiên kiếp, mới thành tựu bất tử bất diệt, vĩnh sinh trường tồn.
Mà trong khoảnh khắc hắn biến mất, cái nhìn cuối cùng nhìn thấy những tu chân giả rơi từ trên trời xuống như mưa đổ, lộ ra nụ cười mỹ mãn.
Cuộc đời này đủ vui rồi ~
Phương Vân chưa kịp nhìn bổn mạng pháp bảo của mình - Bách Thế Thần Liên ở khoảnh khắc cuối cùng đột nhiên tỏa ra hào quang vạn trượng, vây quanh tia linh trí cuối cùng của Phương Vân, hóa thành một cột ánh sáng, phóng lên cao.
Hào quang trực tiếp xuyên thủng Tịch Diệt đại trận, nhập vào hư không, biến mất không thấy, hào quang này chớp nhoáng, dùng mắt thường không thể thấy được, cho dù là Phương Vân cũng không thể ngờ tới.
Bách Thế Thần Liên là do Phương Vân hao phí mấy trăm năm, tập hợp sở tài trăm họ, lại dung hợp tinh hoa của mấy ngàn pháp bảo, dùng thiên tài địa bảo tôi luyện mà thành.
Tuy là vật tiếp cận tiên khí nhất trong tu chân giới, thế nhưng vẫn có một chút khuyết điểm, đó là đạo tâm của Phương Vân chưa viên mãn, thế nên Bách Thế Liên Hoa đến cuối cùng thì không thể hoàn thành.
Cái gọi là đạo tâm, cũng có thể gọi chung là cảnh giới, đạo tâm giống như mặt trăng tròn khuyết, chia thành tám cảnh giới: Sơ Khuy, Hạ Huyền, Thượng Huyền, Tiểu Thành, Toái Niết, Khuy Thiên, Đại Thành, Viên Mãn. Nếu đạo tâm viên mãn thì linh hồn thành thánh, bất tử bất diệt.
Phương pháp tu luyện đạo tâm của Phương Vân là Bách Thế Thiên Đạo, tuy rằng không cần trải qua trăm kiếp sống, nhưng cần ở phàm trần ngàn vạn đạo, tìm được đạo tâm của chính mình.
Chín cảnh giới không đại biểu cho tu vi, tu vi chia thành sáu cấp bậc là Tụ Khí, Ngưng Thần, Kết Đan, Nguyên Anh, Phân Thần, Độ Kiếp. Độ Kiếp là đỉnh điểm, nếu muốn đột phá cần phải độ thiên kiếp, vượt qua có thể thành tiên, vượt không qua thì thần hình câu diệt.
Trong cái sâu xa đều có ý trời, trong khoảnh khắc Phương Vân biến mất, không ngờ Bách Thế Thần Liên lại tự hóa thành tiên khí.
Tiên khí cùng pháp bảo bình thường có chổ khác biệt, ngoại trừ có được sức mạnh có thể hủy diệt đất trời, càng quan trọng hơn đó là tiên khí có linh tính, cho dù không chủ động thi triển, cũng sẽ tự động bảo vệ chủ nhân.
Thế nhưng, luồng ánh sáng vây quanh linh trí của Phương Vân rốt cuộc đi về đâu, không ai biết được.
Tu chân giới cũng bởi vì trường hạo kiếp này mà nguyên khí đại thương, may mà 'đại ma đầu' Phương Vân bị giết, tu chân giới khôi phục bình tĩnh trở lại, nhưng rất nhiều pháp bảo, điển tịch truyền qua nhiều thế hệ bởi vì sự kiện lần này mà mất truyền thừa.
Mà trên biển Đông cũng trở thành vùng cấm, tàu thuyền, phi cơ chỉ cần đi qua đều mất tích, không có trường hợp ngoại lệ, trở thành một vùng đất chết.
Thuật Mạn Thiên Quá Hải này là do mấy ngàn người tu chân hợp lực bố trí, cho dù trải qua mấy ngàn năm, chỉ sợ cũng không biến mất.
Ở trên Mạc Bắc bình nguyên không phân biệt quốc gia, chỉ có vài ngàn thế lực gia tộc lớn nhỏ.
Trong đó có ba đại gia tộc cực mạnh, phân biệt là ba thị tộc lớn Phương gia, Lý gia, Nạp Lan gia, trong đó Phương gia độc chiếm hạng đầu, trong mấy chục năm nay, mơ hồ có xu thế vượt mặt hai nhà còn lại.
Đương đại gia chủ Phương gia là Phương Hào, chẳng những thủ đoản cứng rắn, thực lực lại siêu quần, được ca tụng là Mạc Bắc đệ nhất cường giả.
Không chỉ có Phương Hào thực lực siêu tuyệt, ngay cả con cái cũng xuất chúng, con cả Phương Thiên năm nay hai mươi tuổi, đang là thanh niên trai tráng, ngoại trừ anh em trong nhà thì không ai là địch thủ.
Con trai thứ Phương Nhạc năm nay chỉ mới mười chín, không ngờ lại là đại tướng quân Bạch Vân đế quốc ở Nam Cương, hơn nữa ở trong Bạch Vân đế quốc, còn được ca tụng là Vô Song đại tướng quân.
Con gái thứ ba là Phương Nguyệt, tuổi độ mười bảy, tuy chỉ là một đạo sư ở Già Nam học viện, nhưng thực lực lại vượt xa đám anh em, là người mạnh nhất, hơn nữa còn được xem là ma pháp thiên tài trăm năm khó gặp được một.
Con gái thứ tư là Phương Vũ, tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng tư chất lại trên cả Phương Nguyệt, tuy chưa tu luyện qua ma pháp, nhưng đã đi kiểm tra, ma lực đạt tới nhị giai nhất phẩm, một ít người có tư chất bình thường, cả đời cũng chỉ có thể đạt tới nhị giai, mà Phương Vũ chỉ mới năm tuổi thì đã đạt được.
Rất nhiều cường giả ma pháp đều hướng tới Phương Hảo tỏ ý muốn thu nhận Phương Vũ làm đồ đệ, nhưng Phương Hào vẫn thấy Phương Vũ tuổi vẫn còn quá nhỏ, nên cự tuyệt những cường giả ma pháp đó.
Bên trong đại viện Phương gia, Phương Hào lo lắng chờ ngoài phòng sanh, Phương Thiên cũng đi theo cạnh cha mình.
Phương Hào mấy lần muốn nhảy tọt vào phòng sanh, đều có Phương Thiên ở cạnh giữ lại.
"Lão tía, đây là lần thứ năm mẹ sinh nở rồi, không có chuyện gì đâu." Phương Thiên an ủi nói.
Phương Hào thần sắc nôn nóng: "Ngươi nói lão ngũ vì sao khó thỉnh như vậy, so với bốn người các ngươi càng thêm khó thu phục."
Bầu trời mây đen dày đặc, một tiếng lôi minh vang vọng khắp Mạc Bắc bình nguyên.
Đúng lúc này, bên trong phòng sinh phát ra tiếng khóc của trẻ con, nét mặt của Phương Hào giãn ra, cũng không thèm để ý Phương Thiên ngăn cản, đẩy cửa phòng sanh, vội vã nhảy tọt vào phòng sanh.
Đầu sàng là một phụ nhân xinh đẹp, nét mặt lộ vẻ mệt mỏi, thị nữ thì ôm một đứa bé, đứa bé khóc òa, Phương Hào nhất thời mặt mày vui vẻ.
"Cuối cùng cũng ra." Phượng Hào đoạt đứa bé, ôm vào lòng ngực, đồng thời cánh tay còn lại thì không thành thật vén tã lót lên, nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn: "Con trai, lại là con trai, Nguyệt như... khổ cho ngươi."
Nạp Lan Nguyệt Như nhẹ cười: "Có con trai rồi thì sẽ không quan tâm tới lão bà."
Phương Hào nhếch miệng cười, lập tức ngồi xuống giường, cái miệng nhanh nhẩu: "Con trai cùng lão bà, đều muốn, đều muốn, ha ha..."
"Í, lòng ngực lão ngũ có đồ án thiệt quái lạ, hình như là một đám mây, lại giống như một đóa hoa sen." Phương Hào tò mò nhìn lòng ngực của lão ngũ.
"Đó là thai ký, sau khi lớn lên sẽ từ từ biến mất."
"Đặt tên cho lão ngũ đi." Nạp Lan Như Nguyệt nhỏ nhẹ nói.
"Ta là một gã quê mùa, có thể đặt được tên gì nghe hay, Nguyệt Như cứ đặt đi." Phương Hào đùn đẩy trách nhiệm nói.
Nạp Lan Nguyệt Như đắn đo trong lòng, từ tốn mở miệng nói: "Nếu trên ngực lão ngũ có đám mây, thế thì cứ gọi là Phương Vân đi."
Phương Vân mở to mắt, mờ mịt nhìn đôi vợ chồng trung niên phía trước: "Ta bị làm sao thế?"
Phương Vân muốn mở miệng nói chuyện, lại phát ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con, trong đầu Phương Vân lập tức trở nên đần độn.
Phương Vân gian nan giơ hai cánh tay lên, nhìn hai tay nhỏ nhắn như củ sen, cơ thể không chút sức lực, người phía trước thì lại vô cùng lớn: "Chẳng lẽ mình chuyển thế đầu thai?"
"Xem ra thực sự chuyển thế rồi, nhưng vì sao đạo tâm lại còn? Í... đạo tâm viên mãn."
"Mẹ..." Phương Vân đột nhiên quay đầu nhìn Nạp Lan Như Nguyệt ở đầu giường, trong lòng vừa động: "Thì ra là thế, cuối cùng thì ta cũng hiểu ra rồi..."
Trong lòng Phương Vân kêu to: "Thì ra đạo tâm mà mình thiếu chính là đạo trần duyên này."
Đạo tâm giống như mặt trăng khi tròn khi khuyết, hiểu được một trần duyên, là một đạo tâm, trải qua thiên niên bách thế, đạo tâm của Phương Vân là đại thành.
Thế nhưng trần duyên ở thế gian đầu chỉ ngàn vạn lần, mà chưa hẳn mỗi trần duyên là một đạo tâm thuộc về mình, Phương Vân cũng có lúc lầm đường lạc lối, cũng có lúc không hoàn thành được, cũng có lúc phải không ngừng trải nghiệm.
Tu chân là bản thân không ngừng tự hỏi, hiểu được chí lý, thăm dò thiên đạo.
Tuy nhiên, Phương Vân đời trước thủy chung vẫn không thể kiếm được một đạo trần duyên cuối cùng, không thể bù đắp được sở nguyện, viên mãn đạo tâm.
Nhưng mà, trong thoáng chốc chuyển thế, lại khiến cho hắn hoàn toàn tỉnh ngộ, thiên địa chí lí, trong thời gian ngắn hắn đã hiểu rõ, thứ hắn thiếu là đạo trần duyên này.
Trăm ngàn năm qua, Phương Vân từng vào rừng làm cướp cạn, từng quan vị hiển hách, từng làm qua một kiếp quân hoàng, nếm qua nổi khổ thế gian, trải qua trăm ngàn trần duyên, nhưng chưa từng thử làm con của kẻ khác.
Làm con cái, đối với người thường mà nói thì không thể tính là một chuyện, nhưng đối với Phương Vân thì khó hơn lên trời.
Khi hắn còn nhỏ thì đã theo sư tôn tu hành, tám tuổi nhập đạo, hai mươi tuổi lựa chọn đạo tâm cho bản thân, chưa bao giờ một ngày làm con người khác, chưa bao giờ có được một chút tình thường nào từ người mẹ.
Ở sâu trong đáy lòng của Phương Vân có lẽ vẫn còn ẩn đấu một chút khát vọng về tình thân, thế nên mới khiến đạo tâm của hắn không được viên mãn.
Nếu như Phương Vân không chuyển thế, có lẽ đạo tâm của Phương Vân, mãi mãi sẽ không viên mãn.
Tu chân là như thế đó, có thể bởi vì một chút sai sót mà khiến tu vi đình trệ, đạo tâm khiếm khuyết, trừ phi có cơ duyên lớn như trời, mới tu thành chính quả.
Sau khi đạo tâm viên mãn, linh hồn thành thánh, mặc dù Phương Vân lúc này không chút tu vi, nhưng thần niệm của hắn có thể mở rộng hơn mười trượng.
Đương nhiên, có thần niệm mà không có tu vi thì cũng là chuyện có hại vô ích, nếu thần niệm quá mức cường đại, còn thân thể lại quá yếu thì sẽ có thể khiến cơ thể vỡ nát, ngược lại cũng thế.
Thế nhưng, Phương Vân không rõ, vì sao cơ thể của mình lại không xảy ra chuyện gì, ngược lại còn có xu thế cân bằng với thần niệm.
Nếu nói đạo tâm cần cơ duyên cùng ngộ đạo thì tu vi cần khổ tu cùng lĩnh ngộ, đạo tâm có thể linh hồn thành thánh, xuyên thủng cửu thiên, tu vi thì có thể điều mưa khiển gió, ngao du toàn cầu.
Hơn nữa Phương Vân lúc này có được trí nhớ của đời trước, cộng thêm thông thiểu sở tài trăm họ, lại tự nghĩ ra được một bộ tu chân bảo điển, gọi là "Thông Thiên Bảo Giám".
Thế nhưng, lúc sáng chế ra "Thông Thiên Bảo Giám", bởi vì tu vi đã là Độ Kiếp kỳ, cho nên chưa từng tu luyện thử.
Lúc này là cơ hội trời cho, Phương Vân thử bắt đầu tu luyện "Thông Thiên Bảo Giám", con đường tu luyện không có đường tắt, nhưng cũng có một phần nhờ tư chất, cũng bởi vì thế Phương Vân có thể tu luyện tới Độ Kiếp kỳ đỉnh, mà toàn bộ tu chân giới lại không có một người.
Mỗi người từ lúc còn nhỏ thì đã có khí tiên thiên, theo tuổi tác lớn lên, khí tiên thiên sẽ ngày càng ít, nói như thế, nhập đạo tu chân càng sớm, thành tựu trong tương lai càng cao.
Năm đó Phương Vân tám tuổi nhập đạo tu hành, thành tựu đệ nhất nhân, hiện tại Phương Vân vừa mới sanh ra không lâu đã bắt đầu tu luyện, phen cơ duyên như thế này, sợ là khắp tu chân giới đều có một không hai.
Phương Vân thật cẩn thận ngưng tụ khí tiên thiên, không để khí tiên thiên bị cuốn đi một sợi, những khí tiên thiên này chính là thứ quí giá nhất trong thiên địa.
Rất nhiều người tu chân dùng thủ đoạn tà môn, cướp đoạt trẻ con mới sinh, hút khí tiên thiên cho mình sử dụng, tuy hiệu quả rõ ràng, nhưng thủ đoạn quá mức âm độc, thêm phần cưỡng đoạt khí tiên thiên của kẻ khác, hiệu quả sẽ suy giảm phần lớn, lại càng không hợp với thiên hòa, gặp phải thiên khiển.
Ở khí hải của Phương Vân có một đoàn khí tiên thiên nho nhỏ đang ngưng tụ thành hình, hình thể chỉ lớn cỡ cây kim, thế nhưng độ tinh khiết của khí tiên thiên này đủ khiến người tu chân xem lát con mắt.
Khí tiên thiên không ngừng tẩm bổ cơ thể Phương Vân, từ lúc khí tiên thiên được ngưng tụ, Phương Vân cũng coi như chính thức bước vào con đường tu chân đầu tiên, Tụ Khí.
Tuy chỉ mới là Tụ Khí sơ kì, nhưng cơ thể đã được khí tiên thiên cường hóa, dùng tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được, nhanh chóng thoát thai hoán cốt.
Tốc độ thoát thai hoán cốt kiểu này, so với bình thường nhanh hơn mấy lần, người bình thường muốn bước vào Tụ Khí sơ kì, ít nhất cũng cần mấy tháng, thậm chí còn lâu hơn, nhưng Phương Vân đạo tâm viên mãn, kinh nghiệm phong phú, lại có khí tiên thiên, cho nên hắn mới nhanh chóng bước vào con đường tu chân đầu tiên nhanh như thế.
Phương Hào cùng Nạp Lan Như Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ, lão ngũ vừa mới sinh ra chưa được mấy giờ này, hiện tại đã có thể đánh gục mấy đại hán chỉ bằng tay không.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Cái gì gọi là thiên tài, chưa tới nửa tuổi đã biết mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn nói chuyện rất trôi chảy lưu thoát, chẳng giống hài đồng bình thường còn đang ập ọe.
Một tuổi thì xem qua không dưới trăm quyển sách, chưa tới hai tuổi, bên trong Nhạn thành đã không còn vị tiên sinh dạy học nào có thể dạy hắn.
Phương Vân hiểu rõ thế giới này không phải trái đất, mà là một thế giới có sự tồn tại của ma pháp cùng đấu khí, giống như thế giới tu chân, ma pháp cùng đấu khí ở thế giới này cũng có sự phân chia riêng biệt.
Ma pháp cùng đấu khí chia thành mười giai, mỗi giai lại chia thành mười phẩm, cấp bậc càng cao, phẩm chất càng cao thì thực lực càng mạnh.
Nguyên do Phương Vân chịu khó đọc sách như vậy, là vì biết rõ chổ này là một thế giới xa lạ, thế nhưng thứ được ghi lại trên sách, thủy chung không được đầy đủ, cho dù là Phương Vân, cũng không thể thấu triệt.
Đối với đấu khí, thú thật Phương Vân có chút nhận biết, dù sao Phương gia tộc nhân, gần như mỗi người đều tu luyện đấu khí, đối với nhận biết về ma pháp thì ít hơn rất nhiều.
Tuy nhiên hắn cũng rõ, ma pháp được truyền tới từ Tây Dương đại lục, cho nên ở Đông Thổ đại lục, số người tu luyện đấu khí vẫn nhiều như lúc trước, đặc biệt là gia tộc truyền thừa ngàn năm như Phương gia, tất nhiên có rất nhiều bí tịch đấu khí cao cấp.
Trong thế hệ của Phương Vân, Phương Nguyệt cùng Phương Vũ đều được ca tụng là thiên tài ma pháp, hơn nữa các nàng đều lựa chọn tu luyện ma pháp.
Trong mắt của Phương Vân, thế giới này giống như một kho báu chưa được khám phá, có rất nhiều thiên tài địa bảo, rất nhiều linh hoa tiên thảo, nhưng thế giới này lại hoàn toàn không biết cách xử dụng bọn chúng.
Giống như một thỏi bạc bình thường, không ngờ bên trong lại có Lam Ngân quí báu, đây là tài liệu cần chuẩn bị khi luyện pháp bảo, thế nhưng Đông Thổ đại lục không ngờ lại dùng để đúc nén bạc tầm thường, lúc Phương Vân phát hiện, xác thực chỉ biết giậm chân giận dữ.
Phương gia đại viện gieo trồng không ít hoa cỏ, trong đó có rất nhiều kì hoa dị thảo hiếm gặp ở trên địa cầu, đặc biệt là bên trong tiểu viện của Phương Vũ, cũng chả biết là do cô nàng cố tình hay vô ý, gieo trồng không có cọng nào không phải là linh hoa tiên thảo.
Cũng vì như thế, linh khí bên trong đại viện của Phương gia so với chổ khác sung túc hơn rất nhiều, điều này cũng khiến tốc độ tu luyện của Phương Vân tăng trưởng thêm một bước.
Phương Vân ban ngày tu luyện Thông Thiên Bảo Giám, buổi tối còn phải hoạt động về đêm, hơn nữa còn có thói quen chui vào trong tiểu viện của Phương Vũ, trộm một ít hoa cỏ.
Tuy rằng hành động của hắn cực kì bí ẩn, nhưng lâu ngày, vẫn bị Phương Vũ phát hiện, cuối cùng nháo tới nỗi Phương Vân bị Phương Vũ đuổi giết từ Phương gia ra tới bên ngoài Nhạn thành.
Thông Thiên Bảo Giám là do đời trước Phương Vân tập hợp sở tài trăm họ đặc biệt tạo ra một quyển tu chân công pháp có một không hai, Thông Thiên Bảo Giám không chỉ thể hiện ở góc độ tu luyện, mà thổ nạp tiên khí khi tu luyện Thông Thiên Bảo Giám càng thêm tinh thuần.
Sự chiết xuất đối với tiên khí như thế này, so với công pháp bình thường thì mạnh hơn gấp mấy lần, tiên khí tinh thuần, không chỉ khiến sức chiến đấu của bản thân tăng trưởng, khi luyện khí cùng luyện đan, cũng có thể luyện chế ra đan dược phẩm chất cao hơn.
Màn đêm buông xuống, bên trong tiểu viện của Phương Vũ, đột nhiên xuất hiện một con mèo nhỏ, con mèo này linh hoạt nhảy trên thành tường, hai mắt tỏa sáng giống như một con mèo con, ánh trăng chiếu xuống, xạ chiếc bóng nho nhỏ kia dài hơn.
Phương Vân co đầu lại, con ngươi đánh giá xung quanh, thân hình bé xíu nhảy xuống thành tường, quơ tay quơ chân đi xuyên qua tiểu viện, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
"Kì quái, chậu hoa lão tứ mới mua hôm nay đâu rồi?" Lúc này Phương Vân có hơi nóng vội, hôm nay nhìn thấy Phương Vũ cầm một chậu hoa mới về, hắn lập tức nhận ra đó không ngờ là một góc tiên linh hoa.
Tiên linh hoa ở tu chân giới được ca tụng là thần hoa, tiên khí ẩn chứa trong đó rất nhiều, chỉ cần cho Phương Vân đủ thời gian luyện hóa thì đủ khiến thời gian tu luyện của Phương Vân rút ngắn phân nửa.
"Chắc không bị cô nàng giấu rồi chứ?" Phương Vân trong lòng khẽ động, lổ mũi khịt khịt, một mùi thơm nhàn nhạt đến từ tiên khí nhẹ nhàng bay ra từ trong phòng của Phương Vũ.
Phương Vân lộ ra nụ cười tà ác: "Khì khì... ngươi cho là giấu trong phòng thì ta tìm không thấy sao hả?"
Phương Vân vuốt mũi, đẩy cửa phòng Phương Vũ ra, tuy rằng trong phòng tối om, nhưng hắn đã quen thuộc chổ này, không chút tiếng động bò theo hướng linh hương nhàn nhạt tỏa ra.
Phương Vân chạm trúng giường của Phương Vũ, trong lòng thầm nghĩ: "Cô gái nhỏ này không phải giấu tiên linh hoa ở trên giường chứ hả?"
Phương Vân chỉ mới một tuổi rưỡi, còn Phương Vũ chưa tới bảy tuổi, cũng chẳng có gì phải bận tâm, Phương Vân từ từ leo lên giường.
Đột nhiên, phía trước là một đạo lam quang lấp loáng, Phương Vân thầm hô một tiếng không ổn, một trái cầu băng cực lớn xẹt ngang khuôn mặt của hắn, nện trực tiếp vào cánh cửa, cánh cửa thoáng chốc bị đống thành cột băng.
Phương Vân thầm kêu một tiếng thật nguy hiểm, xoay người bỏ chạy, bóng dáng hoạt bát nhảy ra khỏi giường, ánh mắt cổ quái nghịch ngợm của Phương Vũ đọng lại trên người Phương Vân.
"Hừm hừm... ta biết mà! Ta biết mà!" Khuôn mặt hồng hào nhỏ nhắn của Phương Vũ đầy vẻ đắc ý: "Hôm nay vừa nhìn thấy đóa hoa Hồng Nhan của ta thì biểu tình mất tự nhiên như thế."
Tiên linh hoa ở thế giới này được gọi là hoa Hồng Nhan, bởi vì đóa hoa có màu đỏ tươi kiều diễm, giống như một cô gái xinh đẹp tuyệt thế.
Phương Vũ ngoại trừ ma pháp ra thì sở thích lớn nhất đó là gieo trồng hoa cỏ, hơn nữa nàng thường không tiếc 'số tiền lớn', mua số hoa cỏ này về từ một ít thương nhân kỳ quặc.
Tuy nhiên, trong đó có hết ba bốn thành đều bị Phương Vân len lén lấy trộm, lâu ngày, Phương Vũ nắm rất rõ thói quen có Phương Vân.
Phương Vân đối với sự xuất hiện của Phương Vũ rất lơ đểnh, ánh mắt thủy chung chuyển động trong phòng: "Ngươi dấu hoa Hồng Nhan ở đâu vậy?"
"Không nói cho ngươi biết!" Trên khuôn mặt của Phương Vũ hiện ra nụ cười chiến thắng, đây là lần đầu tiên nàng bắt được Phương Vân, mà lúc trước nàng chỉ có thể tìm thấy Phương Vân khi ở nhà, cho dù tìm tới kịp thì cũng trở thành hoa héo, không có chút thành quả chiến thắng nào.
Thế nên cũng khó trách Phương Vũ lại đắc ý như thế, từ khi Phương Vân nửa tuổi cho tới nay, thì đã theo dõi thân tỉ tỉ là Phương Vân, ba ngày hai bữa lại chạy tới tiểu viện của Phương Vũ, làm một ít hoạt động không bị ai biết.
Phương Vũ gần như ngày đêm phòng bị, thật chờ mong một ngày có thể bắt quả tang, ngày đó cuối cũng cũng đến, sao nàng không vui mừng cho được, sao lại không đắc ý cho được.
Thần niệm của Phương Vân từ từ khuếch tán, cẩn thận tìm kiếm mỗi góc ngách trong phòng, quả nhiên giấu trên giường của Phương Vũ có giấu tiên linh hoa.
Cô gái nhỏ này vì phòng bị Phương Vân, chiêu thức gì cũng đều dùng qua, hơn nữa đối với vị đệ đệ này của mình, nàng chưa bao giờ keo kiệt sử dụng ma pháp.
Phương Vân cũng không cô phụ sự trọng vọng của nàng, vô luận mỗi lần là thứ ma pháp gì đều có thể vui vẻ diệu võ dương oai trước mặt Phương Vũ, điều này khiến Phương Vũ luôn luôn tự phụ bị đả kích rất lớn.
Vì thế, mỗi lần Phương Vân chạm mặt của Phương Vũ, Phương Vũ không tiếp tục hạ thủ lưu tình, hai người giống như kẻ thủ trời sinh, một người vắt óc suy nghĩ, một người kiên định vĩnh viễn, cứ như con gián đập không chết.
"Coi như xong, nếu như bị ngươi phát hiện, ta đây trở về vậy."
Phương Vân nói xong xoay người bước đi, giống như không có việc gì, điều này khiến cho Phương Vũ lo lắng, đây là thành quả chiến thắng hiếm khi nàng mới có được, sao có thể để cho Phương Vân nói muốn đi là đi, lập tức vọt tới trước mặt Phương Vân.
"Chớ đi, ta muốn bắt ngươi tới trước mặt lão tía, để ngươi sám hối."
"Lão tía lúc này đang ngủ, ngày mai đi..." Con ngươi của Phương Vân giống như kẻ trộm, không ngừng đảo đưa, cơ thể chợt lóe, đã bước ra khỏi phòng.
"Không được! Ta muốn bắt ngươi đi gặp lão tía ngay lúc này." Phương Vũ chấp nhất hừ một tiếng.
Phương Vân sao thèm để ý tới Phương Vũ, bàn chân đã bước tới cánh cửa, trốn nhanh như bay, hàn quang chợt lóe lên trong con mắt của Phương Vũ, hừ nhẹ một tiếng: "Lăng Quang Bão Tuyết!"
Trên người Phương Vũ thoáng cái phóng ra ma lực dao động khổng lồ, song chưởng chỉ về cái bóng của Phương Vân, giữa song chưởng hiện ra một ma pháp trận màu lam nhạt.
Chân của Phương Vân đột ngột dừng lại, chỉ thấy ba khối băng to bằng quả đấm xuất hiện ở phía trước, mỗi một quả băng đều phát ra u hàn chi ý.
"Lão tứ, ngươi muốn giết ta à..."
"Hừm hừm... nếu nó có thể giết được ngươi, thì ngươi đã sớm chết mấy trăm lần." Phương Vũ không động không đậy, tuy nhiên trong lòng vẫn hơi kinh ngạc, Phương Vân nhìn như chật vật chạy trốn, nhưng không ngờ lại có thể né tránh băng thứ dày đặc như thế, phải biết rằng đây là ma pháp nàng cố ý lựa chọn để ngăn cản Phương Vân.
Phương Vũ tuy mới bảy tuổi, nhưng nàng đã trở thành nhị giải cửu phẩm siêu cấp thiên tài ma pháp, chiếu theo tốc độ trưởng thành, không quá một năm thì có thể tấn chức tam giai.
Thế nhưng lấy ma lực hiện tại, thách người khác thì người ta cũng không thi triển ra Lăng Quang Bão Tuyết được, cắn răng một cái lập tức đuổi theo Phương Vân.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Cho dù Phương Vũ sử dụng ma pháp mà nàng đắc ý nhất cũng không giữ được Phương Vân, nói gì tới khi không dùng ma pháp.
Phương Vân cứ giống như con thỏ nhỏ, có thể tung có thể nhảy, có thể chạy có thể lùi, Phương Vũ từ tiểu viện của mình, đuổi theo gần một nửa Phương phủ, cuối cùng thì không thấy Phương Vân đâu cả.
Phương Vũ thấm mệt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, lồng ngực đập bùm bụp, tuy rằng không nhìn thấy bóng dáng của Phương Vân đâu cả, nhưng hận ý trong mắt vẫn không giảm sút: "Ngươi chờ ngày mai đi thì biết!"
Phương Vũ thở phì phò trở về phòng, lại cảm thấy có chút không thích hợp, nhanh chân chạy tới giường.
Trên giường lộn xộn, hiển nhiên có người lục lọi, sắc mặt của Phương Vũ lập tức trầm xuống.
Trên bầu trời Phương gia, đột nhiên truyền tới một tràng thét chói tai đầy tức giận: "Lão ngũ! Ta thề không đội trời chung với ngươi!"
Phương Vũ ra sao cũng không ngờ được, Phương Vân lại dĩ nhiên dương đông kích tây, vừa rồi hắn căn bản cố ý dụ mình đuổi theo, khó trách mỗi lần cảm thấy như sắp bắt được hắn.
Phương Vân cực kỳ hứng thú ôm một chậu hoa bằng nửa người hắn, tiên linh hoa dưới ánh trăng có vẻ càng kiều diễm hơn.
Chạy một hồi, Phương Vân cảm thấy an toàn, bàn tay nhỏ bé quơ một cái, trực tiếp ngắt tiên linh hoa xuống, không chút thương tiếc, sau đó há miệng ra, nhét vào trong miệng.
Nếu dùng tiên linh hoa luyện thành đan dược thì hiệu quả tất nhiên sẽ tốt hơn, thế nhưng lấy năng lực trước mắt của Phương Vân, đừng nói luyện đan, ngay cả lò luyện đơn cũng không có, thế nên đơn giản ăn vào miệng.
Trong bụng lập tức cảm thấy một luồng khí nóng, Phương Vân biết đó là tiên khí của tiên linh hoa, bắt đầu phát huy hiệu quả.
Có câu hoa càng đẹp thì càng độc, tiên linh hoa cũng không ngoại lệ, thế nhưng tiên linh hoa không phải thuốc kịch độc, mà là thuốc đại bổ, phần lớn người bình thường đều không thể thừa nhận bực này tiên khí trùng kích.
Cho dù là Phương Vân đi nữa thì cũng không dám lơ là, tìm một góc hẻo lánh, trước tiên bố trí một pháp trận ẩn nấp, sau đó lập tức ngồi xuống luyện hóa luồng tiên khí nọ.
Tiểu viện của mình không thể về được, nói không chừng cô gái nhỏ kia đang ngồi chồm hổm đợi ở đó, mình về thì khác gì tự đưa đầu vào lưới.
Phương Vân tu luyện đã hơn một năm, tu vi của bản thân có một chút thành tựu, tuy rằng vẫn dừng ở giai đoạn Tụ Khí sơ kì, nhưng tiên khí tương đối đầy đủ, đủ để Phương Vân thi triển một ít tiên thuật cấp thấp, khiến hắn có thể chống lại được ma pháp của Phương Vũ.
Cổ tiên khí này nếu không thấp thu nhanh chóng, sẽ bị xói mòn theo thời gian, không tới hai năm, cổ tiên khí này hoặc bị Phương Vân hấp thu hoàn toàn, hoặc bị xói mòn hơn phân nửa.
Bất qua, cho dù Phương Vân ngày đêm hấp thu, cũng không có biện pháp trong vòng hai năm hấp thu hết hoàn toàn, tiên khí trong đóa tiên linh hoa này chắc chắn sẽ bị xói mòn hơn phân nửa.
Cơ thể của Phương Vân tỏa ra ánh sáng âm u, giống như đom đóm, đó là tiên khí bị tiết ra ngoài.
Phương Vân cũng không có cách nào ngăn cản tiên khí tiết ra ngoài, tuy đáng tiếc, nhưng không thể chậm trễ, trừ phi hắn có thể luyện chế tiên linh hoa thành đan dược, nhưng lấy tu vi hiện tại của hắn, cho dù là bày tất cả tài liệu ra trước mặt, cũng chỉ có thể trơ mắt ngồi nhìn.
Ba giờ sau đó, sắc trời mờ tối, dường như sắp hửng sáng, mà tiên khí trong khí hải của Phương Vân ngày càng dày đậm, Phương Vân đình chỉ hấp thu tiên khí, tiên khí trong khí hải, đã đạt tới một điểm giới hạn nhỏ.
Hiện giờ việc Phương Vân cần làm chính là ngưng luyện tiên khí, đột phá tiểu huyền quan, như thế mới có thể tấn chức Tụ Khí trung kỳ.
Trên con đường tu chân, có rất nhiều huyền quan, giống như Phương Vân lúc này, từ Tự Khí sơ kì tấn chức Tụ Khí trung kỳ thì xưng là tiểu huyền quan, còn như nếu từ Tụ Khí kỳ đột phá tới Ngưng Khí kỳ thì xưng là đại huyền quan.
Thế nhưng như thế không phải nói tiểu huyền quan dễ hơn đại huyền quan, có một vài huyền quan đặc thù, sẽ đưa tới kiếp nạng, cho nên được gọi chung là kiếp nạn, cũng có một số ít công pháp đặc thù sẽ dẫn tới kiếp nạn.
Bất quá giai đoạn trước cơ bản không có kiếp nạn, Phương Vân khống chế tiên khí, ngưng tụ tiên khí thành một đoàn, cảm giác giống như được chùi rửa bằng nước, trước tiên ngưng luyện tiên khí, sau đó lại cho vào thêm một chút tiên khí từ bên ngoài, sau đó lại ngưng luyện tiếp.
Bởi thế nên thế gian vạn pháp đều có thể thành đạo, có lẽ loại chuyện chùi rửa này rất thông tục, không hợp với cảnh giới tu chân, nhưng tu chân vốn truy tìm vạn pháp, ngộ chân lí, cầu thiên đạo, nếu đối với việc thông tục quá mức kiêng dè, ngược lại sẽ vĩnh viễn hạn chế tu vi cùng đạo tâm của bản thân.
Phương Vân cảm nhận được tu vi của mình lúc này đã ổn định, mà tiểu huyền quan của Tụ Khí trung kì ở trong mắt Phương Vân giống như một sợi chỉ bạc, muốn phá lúc nào thì phá.
Phương Vân chưa vội đột phá tiểu huyền quan, mà dùng tiên khí nhẹ nhàng thử nghiệm, tiểu huyền quan lập tức gợn sóng nhè nhẹ, cực kì không bền chắc, đó là huyền quan đầu tiên khi tu chân, đối với bất luận kẻ nào, cũng đều không khó khăn mấy.
Chỉ cần không ngu ngốc tới cực điểm, thông qua tiểu huyền quan cũng không quá khó, tuy nhiên theo tu vi tăng trưởng, độ khó khăn của tiểu huyền quan sau này sẽ tăng cao.
Phương Vân trực tiếp dùng toàn lực, trùng kích tiểu huyền quan, tiểu huyền quan nháy mắt cáo phá, không chút chống cự.
Chỉ một thoáng, cơ thể của Phương Vân hòa làm một thể với thiên địa, thiên địa linh khí càng thêm khổng lồ, cuồn cuộn không ngừng mạnh mẽ chui vào trong cơ thể của Phương Vân, hóa thành tiên khí tinh thuần, dung nhập vào trong khí hải.
Dùng suốt một buổi tối, Phương Vân cuối cùng cũng luyện hóa được tổng cộng một thành tiên khí trong tiên linh hoa, đồng thời hắn cũng thành công tấn chức Tụ Khí trung kì, chỉ cần cho hắn thêm thời gian luyện hóa tiên khí còn thừa lại, chắc hẳn có thể lại tấn chức Tụ Khí hậu kì trong vòng một năm.
Lúc này sắc trời sáng tỏ, Phương Vân đứng dậy, lại phát hiện tiểu viện này mình chưa từng đi qua lần nào.
Khi hắn thu hồi lại trận pháp ẩn núp, lập tức nghe thấy một trận ho khan, Phương Vân trong lòng khẽ động, trận ho khan này lược hiển vô lực, nhưng khí tức lại hùng hậu vô cùng, so với lão tía còn mạnh hơn rất nhiều.
Dường như là một ông già bị bệnh nguy kịch, mà thực lực của người này tuyệt đối hơn xa lão tía, đây cũng là cao thủ mạnh nhất từ khi Phương Vân sinh ra tới giờ gặp được.
Phương Vân cũng chẳng kiêng dè, đi tới trước cửa, nhẹ nhàng hé cửa phòng ra, đưa cái đầu nhỏ vào trong, đánh giá xung quanh.
Tuy rằng sắc trời sáng tỏ, nhưng cửa phòng bên trong đóng chặt, một ngọn nến phập phồng, ngồi trước bàn có một ông cụ hai mắt nhắm lại, trán đổ mồ hôi đầm đìa, ngọn nến chiếu sáng khuôn mặt lão giả, có vẻ càng thêm cô tịch.
Ông cụ dường như phát hiện có người lạ vào nhà, hơi mở mắt, lại phát hiện một cái đầu tinh quái, một đôi mắt đảo qua đảo lại giống như tên trộm.
"Ngươi là Phương gia lão ngủ?" Ông cụ thu hồi ánh mắt đục ngầu, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, hắn cũng bị vị khách ngoài ý muốn tới đây chơi này ảnh hưởng, cảm thấy một chút ấm áp.
"Ông cụ, ông bị bệnh hả?" Bàn tay nhỏ bé của Phương Vân đẩy cửa ra, đi vào trong phòng, ánh sáng lọt vào phòng khiến ông cụ hơi tránh qua một bên, dường như cảm thấy không thích ứng với ánh sáng mạnh như thế.
"Đã năm mươi năm rồi." Ông cụ lạnh nhạt nói, dường như đã nhìn thấu mọi việc.
"Năm mươi năm, bị bệnh hành hạ suốt năm mươi năm, thật sự đau đớn." Khuôn mặt non nớt của Phương Vân lộ ra thần sắc lão thành, hơi thở dài nói.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Phương Vân leo lên chiếc ghế dựa cao hơn so với hắn, ngồi bên cạnh lão giả, chăm chú nhìn lão giả hồi lâu, còn ông cụ cũng đánh giá Phương Vân, quan sát vị Phương gia lão ngũ này.
Qua hồi lâu, lão giả cuối cùng cũng mở miệng, trên mặt hiện ra nụ cười hiền lành: "Ngươi nhìn cái gì?"
"Ngươi đang nhìn cái gì thì ta cũng đang nhìn cái đó." Phương Vân mở miệng cười, để lộ hàm răng chưa mọc đủ.
"Ta chỉ là một ông già khú đế, có gì đẹp chứ." Lão giả cầm chén trà lên, hớp một ngụm nhỏ.
Phương Vân cười tươi rói: "Còn ta thì là một thằng ranh còn đang mặt yếm, có gì đẹp để xem?"
"Cũng đúng, một ông già khú đế bị bệnh sắp chết, một đứa ranh con còn đang mặt yếm, chúng ta thực sự rất hợp nhau, ha ha..." Lão giả vui vẻ cười ha hả, đã lâu rồi hắn chưa được vui sướng như vậy.
Nhiều năm qua, hắn luôn ở một mình trong tiểu viện này, ngoại trừ một ít ngày lễ tết Phương Hào sẽ tới thăm hắn thì lúc bình thường đều lẩn tránh bên trong tiểu viện cô tịch.
Nói hắn không cô đơn, đấy là gạt người, không ai thích cô đơn một mình, ngồi chờ chết già cả.
Thế nhưng, cho dù hắn có năng lực rời khỏi tiểu viện này thì thế nào, thiên hạ ngày nay đã không còn là thiên hạ của hắn, cho dù rời khỏi chổ này, hắn vẫn như trước, phải chịu cơn đau do bệnh tình hành hạ.
"Lão gia tử, ngươi là người của Phương gia sao? Sao ta lại không nghe lão cha nhắc tới ngươi." Phương Vân khó hiểu nhìn lão giả, lẽ ra với thực lực của lão giả thì Phương Hào chắc hẳn nên đặc biệt dặn dò, không nên tùy ý mạo phạm.
"Người già cả rồi, tự nhiên ít người quan tâm." Lão giả than nhẹ một hơi, lời nói buồn tẻ không thôi.
Mặc dù nhìn hắn nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng vẫn cảm thấy một chút mất mác, không ai hi vọng mình bị người ta quên, nghe Phương Vân hỏi như thế, trong lòng lão giả lại chua xót.
"Lão gia tử, đừng sầu khổ như vậy, ngươi lợi hại như thế, ở Mạc Bắc này sợ rằng không tìm ra được người lợi hại hơn ngươi, ngươi hẳn nên vui vẻ đối mặt với tương lai đi thôi." Phương Vân an ủi lão giả, bất quá khả năng an ủi của hắn hiển nhiên tỉ lệ nghịch với sự cơ trí.
Lão giả cười khổ, tuy rằng lời an ủi của Phương Vân nghe không lọt tai, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự chân thành của Phương Vân.
"Với cơ thể này của ta, có thể sống lâu thêm hai năm nữa đã là một hi vọng xa vời, nếu ta rời khỏi tiểu viện này, e rằng ngay cả nửa năm cũng không tới, cái mạng già này của ta sẽ bị vắt cạn."
"Lão gia tử, ngươi mắc bệnh này năm mươi năm rồi à? Sau năm mươi năm cũng không chữa khỏi?" Phương Vân mở to mắt, chờ mong nhìn lão giả.
Lão gia hơi gật đầu: "Năm mươi năm trước, ta quyết đấu với một cao thủ Lý gia, thế nhưng thực lực của ta không bằng, tuy rằng có thể giữ lại tánh mạng, nhưng vẫn lưu lại một tai họa ngầm, nhiều năm như thế, mỗi lần thi triển đấu khí thì lòng ngực đau nhức, hơn nữa mỗi đêm trăng tròn, vết thương cũ sẽ tái phát."
Có lẽ lâu rồi không ai nói chuyện với lão giả, thế nên mới có thể nói toàn bộ vết thương cũ của mình cho Phương Vân biết.
Mấy mươi năm này, Phương gia từng mời vô số danh y tế tự vì lão giả, nhưng tất cả đều bó tay chịu trói, mà lão từ lâu đã không còn hi vọng gì rồi.
"Lão gia tử, gần đây ta có học một chút y thuật, để cho ta tới giúp ngươi thử xem, được không hả?" Phương Vân thành khẩn nhìn lão giả.
Lão giả cười khổ, nhìn ánh mắt tinh thuần của Phương Vân, trong lòng không cự tuyệt được, cho dù hắn biết rõ, Phương Vân căn bản không có khả năng chữa khỏi, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
"Bộ xương già này của mình cho dù có bị Phương gia lão ngũ dày vò thì thế nào." Trong lòng lão giả suy nghĩ: "Khó có được một tiểu oa nhi nhu thuận như thế, giải sầu với mình."
Phương Vân rất có dáng kéo cổ tay của lão giả qua, bắt đầu chẩn mạch, có lẽ lão giả không để ý, hoặc nghĩ Phương Vân bắt chước người khác, không nghĩ rằng Phương Vân thật sự biết xem bệnh.
Một sợi tiên khí khó phát hiện lẩn vào trong cơ thể của lão giả, tìm tòi khắp mọi ngõ ngách trong cơ thể của lão giả.
Phương Vân nhướng mày lên, đột nhiên phát hiện, trong cơ thể của lão giả có một luồng khí âm hàn, bám vào đan điền của lão giả.
"Lão gia tử, ngài thử dùng chút xíu đấu khí cho ta xem xét thử nha." Phương Vân ngẩng đầu nhìn lão giả.
Lão giả làm theo, từ từ ngưng tụ đấu khí trong lòng bàn tay, một ngọn lửa màu đen xuất hiện, ngọn lửa có vẻ rất hung ác, giống như không có linh hồn, nhe nanh múa vuốt thôn phệ không khí.
Lão giả dường như rất đau đớn, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, không lâu sau thì đã thu hồi đấu khí, hắc viêm chợt biến mất.
"Đấu khí thật hung ác." Phương Vân thầm nghĩ trong lòng, hắc viêm này không ngừng cắn nuốt thiên địa linh khí, chuyển hóa thành lực sát thương cực lớn, chỉ cần tay của lão giả vung lên, e rằng cả tiểu viện này đều bị hắc viêm hủy diệt.
Đồng thời, Phương Vân cũng phát hiện luồng khí âm hàn nọ cũng được phóng thích theo đấu khí của lão giả, giống như một bộ phận đấu khí của lão giả, nhưng bởi vì hướng đi khác nhau, cho nên mới khiến lão giả cảm thấy đau đớn.
"Lão gia tử, đấu khí của ngài mấy chục năm nay có tăng trưởng không vậy?"
Lão giả sửng sốt, lập tức gật đầu nói: "Quả thực, từ sau khi bị thương, bởi vì sợ dẫn động thương thế nên rất ít khi tu luyện đấu khí, nhưng kì quái là đấu khí chẳng những không giảm sút, mà ngược lại còn tăng thêm."
Phương Vân làm bộ dáng lão thành, vuốt cằm: "Đấu khí thật quỉ dị!"
Phương Vân đã bước đầu phán đoán được, nguyên nhân khiến lão giả bị tổn thương là luồng khí âm hàn nọ xâm nhập vào trong cơ thể của lão giả, hơn nữa hòa làm một thể với đấu khí của lão giả, cho nên trên cơ bản thì lão giả không thể khu trừ được nó, vô luận trị liệu như thế nào, chỉ sợ cũng không thể khu trừ, trừ phi lão giả tự phế tu vi, như thế luồng khí âm hàn nọ cũng sẽ tan rã.
Nhưng đây là chuyện không có khả năng, không phải ai cũng có thể tự phế võ công, huống chi luồng đấu khí đến từ bên ngoài này ẩn nấp rất kĩ, ngay cả lão giả cũng có bề phát hiện.
Nếu như Phương Vân không dùng tiên khí tìm tòi, mà dùng thủ pháp tầm thường tìm tòi thì cũng vô phương phát hiện luồng khí âm hàn đó.
Mà luồng âm hàn này có thuộc tính khác với đấu khí của lão giả, nói chính xác hơn là thuộc tính hoàn toàn tương phản, thế nên mỗi lần lão giả thi triển đấu khí, cũng sẽ dẫn động luồng khí âm hàn, chịu đựng cơn đau thấu xương.
Tuy rằng Phương Vân chưa từng trải qua cơn đau thấu xương như thế, nhưng nhìn vẻ mặt của lão giả, cũng hiểu được vài phần.
Luồng khí âm hàn này, tuy rằng nói là vật đến từ bên ngoài, nhưng luồng khí âm hàn cũng khiến cho đấu khí của hắn tăng lên không nhỏ.
Kết quả như thế, ngay cả lão giả có nằm mơ cũng không ngờ tới được, tuy nhiên theo đấu khí của lão giả tăng trưởng, luồng khí âm hàn chẳng những không biến mất, ngược lại càng phát triển mạnh hơn, khiến lão giả càng thêm đau đớn.
Mà người năm đó làm lão giả bị thương e rằng cũng có dự mưu như thế, tuy rằng khiến đấu khí của lão giả tăng trưởng, nhưng đau đớn cũng đồng thời tăng lên, cho dù có giao phong lần nữa, với trạng thái của lão giả, ngay cả ba thành thực lực cũng chưa chắc có thể phát huy hết, nên thua là cái chắc.
"Lão gia tử, chúng ta làm giao kèo với nhau được không?" Phương Vân mở miệng cười rộ lên.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc