Một thanh huyết kiếm là bảo vật để xây dựng một vương quốc huyền huyễn vũ hiệp,Thảo căn huyết kiếm chứa đầy mị lực của văn hóa của thế giới vũ hiệp phương đông.
Cách thức tác giả xây dựng nhân vật "Thảo Căn" hoàn toàn mang tinh thần dân tộc (Trung Quốc) rất đáng để suy ngầm, Do vậy đã mang trải nghiệm "cảm xúc đến tột bật" cho người đọc. Có độc giả say mê đã nói rằng " Chưa đi Trường Thành chưa phải là người Trung Quốc, không đọc Thảo căn huyết kiếm không phải là hảo hán !" Điều đó cũng khẳng định vị trí hàng đầu cho quyển truyện này.
THẢO CĂN HUYẾT kIẾM
Tác giả: Hải Sanh
Quyển 1: Huyết Ma chuyển thế -
CHƯƠNG 1: Nhị nguyệt sơ thập
Dịch giả: Vô Giác
nguồn :nhanmonquan
Huyền Thiên Nhai đỉnh núi Vô Vọng là nơi cực kỳ hắc ám của nhân gian - Ma giáo thánh địa - được tạo thành bởi Cửu Thiên Huyền Thạch, một loại đá rất cứng rắn không cách gì phá hủy được. Đối diện với Huyền Thiên Nhai núi Vô Vọng là một hang động, động khẩu của hang núi này có đường kính khoảng chừng chín trượng, trái phải hai bên phân biệt có khắc tám chữ lớn màu đỏ "Thiên đạo bất chương, Huyết Ma vi tôn" nét chữ như rồng bay phượng múa, mang uy lực hùng hồn, tựa hồ như có sự hòa nhập giữa sức mạnh và sự phẫn nộ. Hang động ẩn hiện hồng quang lấp lánh, mùi máu tanh tràn ngập không gian.
Cuồng phong nổi lên, mây đen áp đỉnh che cả bầu trời, Huyền Thiên Nhai dù tạo thành từ Cửu Thiên Huyền Thạch, tựa như cũng không chịu nổi áp lực khủng khiếp như tận thế sắp đến này. Trong hắc ám, Huyết Ma động mờ ảo hồng quang, chợt xuất hiện một thân ảnh. Người này mặc áo đen, mang mặt nạ đen đứng sừng sững trên đỉnh Huyền Thiên Nhai. Mặc dù cuồng phong hắc sắc liên tục đập vào người nhưng thân ảnh không hề di động, chỉ có điều thân ảnh bị mây đen phủ lấy mà vẫn ẩn hiện trong mây, thật là thần bí quỷ dị. Hắc y nhân đột nhiên rút ra một chủy thủ tinh quang lập lòe từ tay phải, chủy thủ hạ xuống, máu nhỏ từng giọt! Người đó quỳ xuống đất, miệng lầm bầm mấy câu, hướng về huyết ma động khẩu mà quỳ lại. Trong Huyết Ma động chợt truyền ra một tiếng rống kinh thiên động địa, tựa như cả dãy núi đều run rẩy. Hắc y nhân cất tiếng âm u:
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
- Nhị nguyệt sơ thập, huyết ma xuất thế, hiệu lệnh thiên hạ, duy ngã độc tôn!
...
Khắp nơi trên sườn núi vang vọng tiếng gào thét, nguyên lai Huyền Thiên Nhai bỗng xuất hiện vô số hắc y nhân, chỉ có điều không thể phân biệt rõ ràng trong không gian hắc ám này. Một tiếng thét trấn nhiếp thiên địa vang khắp dãy núi tựa hồ như muốn đem trời đất nuốt hết một lần.
...
Ngày xuân ấm áp, mặt trời xuống núi, tại ấp Lưu làng Xương Bình (*) - Bách gia thôn.
Cổng thôn có một gốc cây trăm tuổi, dưới táng cây một bình trà được bày ra, có một lão học cứu tuổi chừng trên năm mươi, hướng tới người đang đi qua lại trước cổng thôn mà rao: "Uống trà, uống trà, thời tiết hôm nay rất tốt, vào trà lâu của "Thuyết Thư Trương" không chỉ có thể uống trà mà còn được nghe miễn phí Du Hiệp Liệt Truyện(**), Anh Hùng Truyền Kỳ và trăm vạn những câu chuyện xưa! Khái!" Đang rao, lão bỗng không nhịn được bắt đầu ho.
Một thằng bé đứng gần đó, tập trung tinh thần nghe kể chuyện, nói:
- Trương lão gia, ông sặc thuốc rồi, không nên hút thuốc nhiều quá!
"Thuyết Thư Trương" nghe nói quay lại nhìn xuống, cơn ho làm tẩu thuốc rơi xuống đất, dáng vẻ như không bằng lòng nói:
- Thằng nhóc! Ngươi mới bị sặc thuốc, định nguyền rủa ta à?... Ôi! Sặc thuốc hay không cũng như nhau, già rồi thì bất lực mà!
Thằng bé đôi mắt đen lay láy hỏi:
- Sặc thuốc và bất lực có quan hệ gì chứ?
- Thằng nhóc! nhìn xem ta biết nhiều Du Hiệp Liệt Truyện(**) như vậy. Ta đã từng xem qua đến tám trăm truyện có gì mà không hiểu? Khói thuốc cùng với bất lực đương nhiên là có quan hệ. Hút thuốc nhiều sẽ bị bất lực sớm, không hút thuốc thì sẽ không bị. Nhớ kỹ sau này không hút thuốc sẽ có cơ thể cường tráng khỏe mạnh, đến năm tám mươi vẫn có thể giá nữ ngự phượng, phong lưu khoái hoạt.
"Thuyết Thư Trương" hôm nay công việc có vẻ không suôn sẻ lắm, vốn đang tức giận, nghĩ đến chuyện tóm lấy nam hài vô tâm này gõ cho một trận, nhưng nhìn thấy thần tình tươi cười của thằng bé, hai mắt trong veo như hồ thu không một chút tà ý. Những câu nói sau trở nên mềm mỏng lại có ý khuyên nhủ nam hài.
Lão nhìn Thảo Căn lớn lên từng ngày, cũng hiểu được tiểu tử này có điểm kỳ quái. Bởi vì cứ mỗi lần lão muốn nổi giận với Thảo Căn thì không thể không mềm lòng. vì đứa bé này có một lực lượng thần kỳ phát ra từ thân thể cũng như hai mắt thuần chân vô tà đó.
- A con nhớ rồi, con sẽ không hút thuốc đâu. Trương lão gia nói cho con biết ngày xưa làm thế nào mà đương thế thập đại Thần Binh lại hợp sức giết Huyết Ma đi! Người đã từ chối nhiều lần rồi, hôm nay phải đồng ý kể phần còn lại cho con đó.
Hài tử rõ ràng là rất háo hức nói với "Thuyết Thư Trương" nửa câu sau không biết nói gì, hắn rất quan tâm đến sự tình trong câu chuyện đó.
- Hôm nay nói? Hôm nay nói cái gì? Ngươi không thấy hôm nay không có sinh ý sao? Chỉ nói cho mỗi mình ngươi nghe hay sao? Nhưng sự việc này chính là vốn quý của ta, làm sao một người bình thường có thể biết được thập đại Thần Binh như ta chứ?
- Trương lão gia à, Trương lão gia! Con cầu xin ông mà…
- Thảo Căn ơi Thảo Căn à, ta biết ngươi ở đây mà, theo ta, chạy nhanh lên, Tiểu Thanh Tử đang chờ chúng ta kìa, hôm nay chính là sinh nhật của ngươi mà.
Một cô bé đang hùng hổ chạy tới, kéo thằng nhóc đi. Thằng bé trông cũng mi thanh mục tú thế nhưng tên lại là Thảo Căn (rễ cỏ) , thật sự phải là Đại Lâm Tử (rừng lớn) nếu không làm sao chứa tiểu điểu chứ!
- Không được gọi ta là Thảo Căn, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Tên ta đổi thành Anh Hùng là Anh của chữ “anh hùng”, Hùng của từ “anh hùng”!
Xem đứa bé này đối với cái tên này quả thật có chút phản cảm. Không! Nhìn vẻ mặt biểu tình của hắn có thể nói là cực kỳ ghét bỏ, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa trôi sự khó tiêu của hắn đối với cái tên này.
- Ngươi thật sự là nghe thuyết thư quá nhiều mà, toàn là anh hùng với đại hiệp. Được rồi, từ nay về sau ta gọi ngươi là Anh Hùng, Anh Hùng à! Chúng ta đi nghen, để tiểu nữ dẫn đường cho ngài.
Cô bé này quả là có cách đối phó với thằng nhóc Thảo Căn. Thảo Căn mặt đang giống như hung thần ác sát nghe xong cũng ậm ừ bỏ qua mà đi theo cô bé đó.
- Trương lão gia, ngày mai nhất định người phải kể cho ta nghe chuyện thập đại Thần Binh giết Huyết Ma đó.
Thảo Căn này đúng là không quên được chuyện đó, bị cô bé kéo đi mà vẫn quay đầu nhắc lại một lần nữa. Nếu không phải là tiểu cô nương này đến lôi hắn đi, thì cho dù là thiên hoàng lão tử đến đây, nếu hắn không nghe được chuyện về Huyết Ma, hắn cũng nhất quyết không đi.
Cô bé cũng quay lại nhìn “Thuyết Thư Trương” nói:
- Trương lão gia, nhất định phải kể chuyện cho hắn nghe, nếu không ta không cho người ăn “gà ăn mày” đâu.
Cô bé này da trắng nõn nà, ngũ quan cân đối, trong lúc trời chiều, nụ cười như hoa rực rỡ sáng lạng.
“Thuyết Thư Trương” nghe đến gà ăn mày không kềm được nước miếng tự nói:
- Đồ trọng sắc vong nghĩa còn muốn làm anh hùng, anh hùng gì mà như thế chứ? Ta chưa nghe qua bao giờ, tiểu tử nhà ngươi làm sao là anh hùng được. Chỉ có điều là tiểu tử diễm phúc cũng không tệ. Tiểu Lăng tương lai nhất định là một mỹ nhân được nhiều người yêu thích. Hắc, hắc .Nếu như lúc này có thể cởi bỏ trước gút mắc, sau này Tiểu Lăng đến tay cũng không phải là nói chuyện hão đâu à.
(*) ấp Lưu làng Xương Bình là cố hương của Khổng Tử, nay là huyện Khúc Phụ tỉnh Sơn Đông. Vào năm 551 trước công nguyên ( Lỗ Tương Công năm 22), Khổng Tử sinh ra tại ấp Lưu làng Xương Bình nước Lỗ , vì cha mẹ cầu tự ở núi Ni Khâu mà có tên cũ là Khâu, tự là Trọng Ni.
(**) Du Hiệp Liệt Truyện – ghi lại sự kiện vũ hiệp ngày xưa. Du Hiệp Liệt Truyện thời cổ đại miêu tả hiệp sĩ hành tẩu giang hồ, là những câu chuyện hành hiệp trượng nghĩa, đại bộ phận đều là nhiều chuyện lạ, tương đương với tiểu thuyết Vũ hiệp hiện nay.Ví như “Sử ký du hiệp liệt truyện” của Tư Mã Thiên. Được bắt đầu từ thời nhà Đường được gọi là truyền kỳ, Nhà Tống kêu bằng bình thoại, nhà Minh là thoại bổn , đế đời nhà Thanh gọi là công án hiệp nghĩa, Vũ hiệp toàn bộ đều nêu cao truyền thống hiệp nghĩa của Trung Hoa. Những câu chuyện này không theo lịch sử thật sự tất cả đều là du hiệp liệt truyện, không có tên riêng.
Trên bãi cỏ bên ngoài thôn, có một thằng bé đang buồn chán cầm nhánh cây quất mạnh vào đống cỏ khô thấy Thảo Căn cùng Tiểu Lăng đi tới từ xa đã hét toáng lên:
- Thảo Căn, Thảo Căn ngươi đang đi đâu? Nhanh lên , nhanh lên, hôm nay bọn ta chúc mừng sinh nhật ngươi! Tiểu Lăng nói có lễ vật tặng ngươi đấy. Ha... Ha!
Nguyên lai hắn chính là Tiểu Thanh Tử, kẻ mà Tiểu Lăng đã nhắc đến.
Hai người đến gần, Thảo Căn mặt trắng bệch, liếc mắt nhìn Tiểu Thanh Tử, đối với việc hắn gọi mình là Thảo Căn đúng là có chút bất mãn. Tiểu Lăng đi nhanh đến bắt đầu đốt lửa, vừa nhóm lửa, vừa nói với hai thằng bé đang đến :
- Anh Hùng, Tiểu Thanh Tử nhanh đến đây.
Trong đống lửa mùi thơm bốc lên ngào ngạt đúng là gà ăn mày.
- Anh hùng? Anh hùng là ai? Xin hỏi vị anh hùng nào đi ngang qua bổn trang mà không ra gặp mặt? Xin nhận của tiểu tử một lạy.
Tiểu Thanh Tử có chút thông minh, do thường xuyên bị ép cùng Thảo Căn nghe Thuyết Thư Trương kể chuyện, dần dà cũng học được một vài câu nói trong giang hồ.
Hắn liếc mắt ngó trên dưới trái phải, không thấy ai ngoài Thảo Căn đang tức giận nhìn mình nói :
- Thảo Căn đừng cản ta, để ta gặp anh hùng trong truyền thuyết. Vị anh hùng nào? Xin mời ra đây!
Thảo Căn thật sự căm hận cái vẻ mặt dương dương của Tiểu Thanh Tử lại vô kế khả thi, tức giận ngồi xuống cùng Tiểu Lăng nhóm lửa. Oán khí trong lòng không nói được thành ra khí lực cũng mạnh mẽ, thổi một cái đóm lửa bay lên phủ xuống Tiểu Lăng .
Tiểu Lăng thấy vậy lập tức né qua một bên nhìn Thảo Căn và Tiểu Thanh Tử vẻ mặt tức giận nói :
- Các ngươi nhốn nháo đủ rồi? Ta thật là hối tiếc đã ướp gà định làm món gà ăn mày mà các ngươi thích nhất để mừng sinh nhật lên mười tuổi. Không ngờ các ngươi lại chơi đùa như vậy hu hu...
Thảo Căn lập tức trợn tròn mắt ra vẻ hối lỗi nói :
- Xin lỗi! Ta xin lỗi... Là ta đã sai... ta sai rồi... đánh ta đi nè, đừng khóc nữa mà...
Thảo Căn vẻ mặt gấp gáp đến độ muốn bật khóc.
Tiểu Thanh Tử đang chạy dừng lại tiến đến đối mặt với Thảo Căn ôm quyền nói :
- Anh hùng, tiểu tử có mắt không thấy Thái Sơn thế nhưng vừa rồi thấy Thảo Căn anh hùng chỉ xuất một hơi đã thổi đám lửa văng tung tóe, thật là nội lực thâm hậu... ai da... cho hỏi vì sao vị tẩu phu nhân này lại khóc sướt mướt thế này? Để ta nói cho ngài biết, từ xưa đến nay anh hùng yêu thương mỹ nhân không hết chứ sao lại để phu nhân vì anh hùng mà rơi lệ chứ?
- Anh hùng với phu nhân cái đầu ngươi. Ta đánh ngươi, ta đánh...
Tiểu Lăng nín khóc bật cười vừa chạy vừa đánh Tiểu Thanh Tử.
Tiểu Thanh Tử này quả thật không đơn giản, còn nhỏ mà đã có chiêu này đối phó với nữ nhân. Thật là tiền đồ vô lượng. Thảo Căn đầu óc vốn thành thật, không chú ý lắm về việc lấy lòng nữ nhân, về phương diện này thực là kém xa Tiểu Thanh Tử.
Ba đứa bé nhốn nháo một hồi, mặt trời đã xuống núi thật nhanh. Gà chôn trên mặt đất cũng đã có thể ăn được. Sau khi đập đất chung quanh và đặt con gà trên lá sen, mùi thơm bay tứ phía, thật là khiến người ta phải thèm nhỏ dãi.
- Thơm quá! Ta dám đánh cuộc rằng mùi thơm này có thể lan xa đến độ trong vòng mười dặm người ta cũng có thể nghe thấy. Chúng ta ăn nhanh lên, nếu chậm nhất định sẽ bị Thuyết Thư Trương đến dự náo nhiệt đấy.
Tiểu Thanh Tử sau khi ngẫm nghĩ nói từng câu từng câu.
Thảo Căn nghe thế nói to :
- Cũng tốt, ta sẽ cho lão một cái đùi gà để lão kể cho chúng ta chuyện thập đại Thần Binh giết Huyết Ma.
Tiểu Thanh Tử mặt mày tức giận nói :
- Ngươi... đi chết đi! Ngươi không ăn thì đưa cho ta, ngươi nghe suốt ngày rồi bỏ đi một chút thì có sao chứ? Tiểu Lăng đã vất vả lắm mới có cái cho chúng ta ăn mà ngươi dám mang đi cho người khác?
- Chày gỗ!
Tiểu Lăng mặt ngọc có chút hờn dỗi, giận mà không phải giận, cười mà không phải cười đưa ngón trỏ trắng như tuyết xỉa vào trán Thảo Căn.
Thảo Căn đột nhiên tại thời khắc đầu ngón tay chạm vào trán của mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Dù là không biết nói làm sao nhưng rõ ràng hắn cảm thấy cảm giác này thật tuyệt diệu... rất rất tuyệt. Thậm chí hắn còn muốn ông trời cho thời gian dừng lại để khoảnh khắc tuyệt vời này trở thành vĩnh viễn.
- Chày gỗ! Ngươi làm sao mà thẩn thờ thế kia?
Tiểu Thanh Tử quát lớn một tiếng, kéo Thảo Căn từ những suy tưởng đẹp đẽ trở lại thực tại. Thảo Căn cúi đầu gặm nhanh cái đùi gà, như thể muốn che dấu cảm giác của chính mình. Một cảm giác sung sướng khiến tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Loại cảm giác này hắn từ xưa tới nay chưa bao giờ gặp, không có một loại ngôn ngữ nào có thể miêu tả rõ ràng cảm giác này. Xúc cảm vi diệu này vượt quá những cảm thụ ăn uống, vui chơi của hắn trong cả mười năm. Trực giác hắn cũng mách bảo rằng đây là một cảm giác cũng nảy ra từ hai phía.
Tiểu Thanh Tử vừa ăn vừa hỏi :
- Tử Lăng à, mai mốt chúng ta lớn lên ngươi sẽ gả cho ai trong bọn ta? Là ta hay Thảo Căn anh hùng?
Tiểu Lăng nheo mắt nhìn Tiểu Thanh Tử nói :
- Không ai cả!
Thảo Căn trong đầu lại nảy sinh một vấn đề. Hắn chợt nhớ rằng hắn vốn không biết ý tứ của từ "lập gia đình" ra sao. Thường ngày nghe người lớn nói chuyện hắn thậm chí còn không phân biệt được ý nghĩa của việc "lấy vợ" chứ đừng nói đến chuyện kết hôn chân chính. Hắn đột nhiên nghĩ rằng Tiểu Lăng chính là đáp án, mờ ảo hiểu rõ đáp án của mối quan hệ đó. Nghĩ đến đây hắn nhịn không được, liếc mắt nhìn Tiểu Lăng một cái.
Tiểu Lăng dường như cũng có cùng cảm giác, khuôn mặt ửng hồng. Ánh sáng mặt trời chiều cùng ánh lửa hồng tụ trên khuôn mặt thẹn thùng của Tiểu Lăng. Thảo Căn đột nhiên thẫn thờ, có cảm giác giống như bị tuyệt thế cao nhân trong truyền thuyết đánh cho một cái như sấm sét, đầu óc vang lên tiếng "ong ong", nghệch mặt nhìn Tiểu Lăng trong ánh tịch dương xinh đẹp vạn phần. Hắn như chìm đắm trong màn ánh sáng thần kỳ, đầu óc trống rỗng, tự động há miệng cắn vào cái đùi gà chỉ còn xương không. “Ai da!” trong lúc không chú ý thiếu chút nữa ba cái răng đã đi tong rồi.
- Nói giỡn... Nói thế thôi... Hảo tỷ tỷ à! Ngươi hơn ta ba tuổi, ta nghe người lớn nói :"Nữ lớn hơn nam ba tuổi, mai sau ôm một đống vàng."
- Chày gỗ! Để ta nghĩ xem... ta muốn gả cho...
Cha mẹ của Tiểu Lăng vốn làm nghề dệt vải, nghe nhiều thành ra nhiễm. Tiểu Lăng thích nói hai tiếng "Chày gỗ" này, lúc cao hứng hay không cao hứng đều nói vậy. Tác dụng của từ này được hiểu bởi rất nhiều nghĩa tùy theo hoàn cảnh. Thảo Căn, Tiểu Thanh Tử hay thậm chí ngay cả Tiểu Lăng cũng không rõ ràng cho lắm.
- Thơm quá! Thơm quá! Rất rất thơm! Không lẽ đây chính là món ăn trong truyền thuyết vốn là món nhắm rượu của thượng tiên trên chính tầng trời – gà ăn mày - đây sao?
Không nói cũng biết đây chính là “Thuyết Thư Trương” . Rõ ràng là lão đã ngửi thấy mùi thơm có thể lan xa mười dặm mới tìm được bọn hắn. Thảo Căn bình thường vẫn thích “Thuyết Thư Trương” kể chuyện, nhưng lúc này hắn cảm thấy thật là tức giận. Sớm không đến, muộn không đến, hết lần này đến lần khác lại đến vào thời khắc quan trọng như thế này. Chỉ hận thì cũng không có tác dụng, tương lai nhất đinh phải luyện thành tuyệt thế võ công đánh cho lão bay tít tận biên ải, vĩnh viễn không trở về được.
- Cái gì? Không hoan nghênh lão phu à. Thảo Căn không phải muốn nghe chuyện thập đại Thần Binh cùng Huyết Ma hay sao?
“Thuyết Thư Trương” nhìn vẻ mặt quái dị của ba đứa nhóc nói. Chỉ có điều lão chưa nói xong bỗng đột nhiên dừng lại, vẻ mặt như là có gì đó không đúng, xoay người đi trở lại.
Ba đứa nhóc cảm thấy rất kỳ lạ. Bình thường “Thuyết Thư Trương” sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội được ăn gà do Tiểu Lăng làm, trừ khi lão chết, lão có chết không? Dù thực sự lão sống cũng không được tốt cho lắm. Năm nay lão đã ngoài năm mươi những chuyện nam nữ ngay trước cửa miệng, phụ nữ, thiếu nữ, lão nữ nhân bị lão nói đến không được một vạn cũng đến tám ngàn người.
Ba đứa nhóc quay đầu lại, thấy một lão già tóc bạc vẻ mặt hiền lành đang đi về phía bọn chúng.
- Thơm quá! Mấy đứa nhỏ bọn các ngươi đang ăn món gì mà thơm thế?
- Món này gọi là món gà ăn mày, xin mời lão trượng ngồi xuống đây.
Ba đứa nhỏ thấy lão già tóc bạc phơ, đi đứng có chút khó khăn đều đứng lên giúp lão ngồi xuống.
Lão già đầu bạc một mặt cám ơn mấy đứa nhóc, một mặt chỉ vào “Thuyết Thư Trương” ung dung nói :
- Thuyết Thư lão đệ, có thể kể cho ta cùng mấy đứa nhỏ này một câu chuyện không? Ta sẽ trả hai nén bạc.
- Tốt lắm! Tốt lắm! Thảo Căn cao hứng vỗ mạnh một cái. Hai đứa nhỏ kia nhìn mặt tuy không vui nhưng cũng không hề phản đối.
“Thuyết Thư Trương” nghe âm thanh từ phía sau vọng đến, lão dừng lại nhưng tựa hồ không tình nguyện lắm xoay người rảo bước đến chỗ tụi nhỏ. Vẻ mặt cũng không được tự nhiên cho lắm.
“Thuyết Thư Trương” hướng mặt về phía lão già tóc bạc ngồi xuống phía sau. Lão già đầu bạc quay đầu nói :
- Ha ha, ta thật là có số được ăn, từ mười dặm ngoài xa đã ngửi được mùi của món gà ăn mày này. Sống mà không được ăn món ngon nổi danh thiên hạ này thật là đáng tiếc. Trời đã tối rồi, sao bọn các ngươi vẫn chưa về nhà, lại còn ở đây ăn gà. Không sợ cha mẹ trách mắng hay sao?
- Hôm nay là ngày sinh nhật của ta và Tiểu Thanh Tử, Tiểu Lăng cố ý làm gà cho chúng ta ăn. Lão gia gia, ta cho ông cái đùi gà ngon lành nè. Tiểu Lăng của bọn ta tay nghề nấu ăn rất tuyệt.
Cha của Thảo Căn vốn là lão sư dạy học tư, gia giáo rất nghiêm. Tuy Thảo Căn hay chạy đi nghe thuyết thư Du Hiệp Liệt Truyện nhưng thường ngày vẫn đọc sách thánh hiền, cũng biết cái gì là kính trọng người già, yêu thương em nhỏ.
Lão già tóc bạc nghe vậy đột nhiên cười to, “Thuyết Thư Trương” sắc mặt thay đổi, song chưởng nhanh như chớp đẩy ra đánh thẳng vào ngực trái của lão già đầu bạc. Lão vừa đánh vừa hô to :
- Hắn chính là Tiếu Diện Diêm La, các ngươi chạy mau!
Chạy mà dễ à ? Hai đứa nhỏ này được sinh ra vào ngày mười tháng hai. Tuy không biết ai sẽ trở thành chủ nhân của ta nhưng tiên ông ta nhất định không bạc đãi hai ngươi.
Chỉ trong nháy mắt, lão già tóc bạc đã bay lên, tránh được một chiêu mãnh liệt đã được tính toán từ trước của “Thuyết Thư Trương”.
- Trương Bính Côn, năm đó ngươi giả chết để rời khỏi Thánh Môn không ngờ đến hôm nay muốn làm hư đại sự của ta. Hắc hắc. Đừng trách ta ra tay không nể tình.
Ba đứa trẻ trợn tròn mắt, đặc biệt là Thảo Căn. “Thuyết Thư Trương” không chỉ có thể kể chuyện mà võ công hơn nữa lại rất cao cường, tại giang hồ còn có tiếng tăm không nhỏ là Trương Bính Côn. Chỉ cần hắn có thể học võ công của lão, trong vòng mười năm nữa nhất định sẽ thành cao thủ. Bây giờ hối hận tại sao mình không nghĩ qua trước đó.Tiểu Thanh Tử nhanh trí nhất trong bọn liền kéo hai đứa kia chạy nhanh vào thôi, vừa chạy vừa hô : “Cứu mạng”.
- Chạy đâu ?
Lão già đầu bạc ngự phong phi hành, trong nháy mắt đuổi theo ba đứa nhỏ kia.
- Tiếu Diện Diêm La, ngươi đến từng tuổi này mà thật không có chút thiện tâm nào hay sao ? Không sợ chết sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao ?
“Thuyết Thư Trương” từ sau đuổi đến vung một chưởng bổ vào phía sau Tiếu Diện Diêm La.
- Ha Ha, là đom đóm mà dám cùng tranh với mặt trời hay sao ? Để ta thành toàn cho ngươi .
Tiếu Diện Diêm La quay đầu tay trái đánh ra một chưởng phản kích. “Thuyết Thư Trương”đồng thời mượn lực bay đến chỗ ba đứa nhỏ đang chạy. Tay phải của lão phất một cái ba đứa nhỏ đều bị điểm huyệt nằm xuống. Tiếu Diện Diêm La thuận thế xoay người đón đầu “Thuyết Thư Trương”, động tác liên hoàn nhanh như điện, không hề có chỗ hở.
Tiếu Diên Diêm La cười khẩy, tay của lão đột nhiên dài ra ba tấc, miệng cũng đồng thời phát ra âm thanh kỳ quái “Tức tức”. Hai bàn tay khổng lồ như thái sơn đè xuống đầu của “Thuyết Thư Trương”
- Khô Cốt Chưởng !
“Thuyết Thư Trương” tựa hồ đối với Khô Cốt Chưởng có chút kiêng dè, nghiêng mình né tránh.
- Hắc hắc, ngươi quả là biết phân biệt, đáng tiếc đã quá trễ rồi !
Tay trái lão bỗng dài ra một thước, đánh vào ngực phải của “Thuyết Thư Trương”
“Oa …””Thuyết Thư Trương” phun ra một miệng máu tươi, văng ra xa ba trượng ngã xuống đất.
- Thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối lại xông thẳng vào. Hôm nay ta vốn không muốn lấy mạng ngươi thì ngươi lại tự tay nạp mạng. Chết đi !
Tiếu Diện Diêm La sấn tới phía trên, tay phải giơ cao định đánh xuống một chưởng.
- Đừng đả thương lão !
Thảo Căn trông thấy tình thế trước mắt lập tức hét lớn.
Không biết đã bao nhiêu lần hắn mơ tưởng đến việc chính mình có thể tập được vô thượng thần công, trở thành tuyệt thế anh hùng sát yêu trừ ma, hành hiệp trượng nghĩa. Trước mắt thấy “Thuyết Thư Trương” đã có giao tình với mình lâu năm sắp mất mạng dưới chưởng của Tiếu Diện Diêm La. Tâm địa trời sanh hiệp nghĩa đã không do hắn tự chủ bật thốt lên mà quên rằng chính mình vốn yếu ớt vô lực, dẫu muốn hành hiệp trượng nghĩa có được hay không đây ?
- Hắc hắc, nể mặt tiểu bằng hữu cầu xin, ta tha ngươi một mạng !
Kỳ tích xuất hiện ! Tiếu Diện Diêm La âm thầm thu lại cự chưởng.
- Tiểu Thanh Tử, Tiểu Thanh Tử tỉnh lại đi !
- Ngươi là ai, mau thả con ta ra !
- Tiểu Lăng, ngươi không sao chứ ?
Trong lúc này từ cổng thôn, có sáu người chạy đến hướng này tay cầm cuốc xẻng. Hai người bổ nhào đến Tiểu Thanh Tử, hai người chạy đến chỗ Tiểu Lăng thăm hỏi.
Thanh âm “Thuyết Thư Trương” yếu ớt vang lên :
- Chạy đi ! Các ngươi chạy mau lên !
Sáu người thôn dân này thấy “Thuyết Thư Trương” bị đánh đến nỗi miệng phun đầy máu, sợ mấy đứa nhỏ cũng bị tập kích, liền lấy cuốc xẻng phan vào đầu Tiếu Diện Diêm La.
- Muốn chết ! Nghe âm thanh từ khắp thôn vọng đến, Tiếu Diện Diêm La như muốn tốc chiến tốc thắng, sắc mặt lạnh tanh huy động cự chưởng đánh về sáu thôn dân.
- Thôi lão yêu, ngươi dám ! Một âm thanh truyền tới, tiếp theo là một luồng ánh sáng rực rỡ đẹp mắt bay đến.
Nhưng vì trời tối, cả sáu thôn dân đều bị chưởng phong đánh trúng. Tất cả đều văng ra xa miệng phun đầy máu tươi ngã xuống đất không trụ được trong chốc lát,
“Cha, mẹ …” Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng cùng hét lên, nước mắt như mưa. Mặc dù các thôn dân bị hại không phải là cha mẹ của chính mình, Thảo Căn không tự chủ được cũng khóc lớn lên nhưng lại giương mắt nhìn thẳng về phía Tiếu Diện Diêm La, ánh mắt ánh lên nỗi sợ hãi.
Kiếm !
Một bảo kiếm hàn quang lóa mắt xuất hiện !
Một thanh kiếm dài ba thước xuất hiện trong chớt mắt. Kiếm mang dáng vẻ cổ xưa, mũi kiếm như nước thu thăm thẳm, Thân kiếm trong ánh chiều tà ánh lên rõ sự sắc bén, có thể thấy đây rõ ràng không phải là một vật phàm.
Người cầm kiếm là một người đàn ông trung niên khoảng trên ba mươi tuổi, thân mặc áo xanh, mắt to mày rậm đang cầm bảo kiếm hướng về phía Tiếu Diện Diêm La sát khí đằng đằng.
Tiếu Diện Diêm La chợt cười quái dị nói :
- Thanh minh kiếm, một thanh kiếm tốt ! Đáng tiếc nó lại phải lập tức đổi chủ … Ha ha …
Người đàn ông trung niên tức giận nói :
- Thôi lão yêu, ta đã truy tìm ngươi rất lâu rồi. Ngươi thường đem nam đồng tàn sát vô tội vạ, thật là tội đáng chết vạn lần !
- Thiệt là lạ ! Chỉ giỏi đổ thừa, bọn chánh đạo các ngươi khắp nơi đều cùng Thánh Môn bọn ta đối nghịch, lại cướp mất chuyển thế linh đồng của chúng ta. Bọn ngươi còn sử dụng Hoán Huyết chi thuật thì đích thực là xa rời thiên đạo. Ta theo lẽ hành sự thì bất quá là thế thiên hành đạo. Bọn các ngươi thì nghịch thiên hành sự, tội không thể tha ! Ngụy Tử Thành, ngày này năm tới chính là ngày giỗ của ngươi.
- Ăn nói ngông cuồng, bẻ cong sự thật !
Trung niên nam tử chính là Ngụy Tử Thành nói xong liền bắt kiếm quyết, Thanh Minh kiếm ánh sáng bạo khởi, chém đến Tiếu Diện Diên La
“ Kiếm tốt ! Nội lực cũng khá !” Tiếu Diện Diêm La tựa hồ như đánh giá thấp Ngụy Tử Thành, cũng có chút sợ hãi Khô Cốt chưởng lập tức hóa thành một màn chưởng ảnh nghênh tiếp.
“Choang … ! “ Trong khoảng khắc chưởng kiếm đã đánh với nhau cả trăm chiêu, trong nhất thời không phân biệt đâu là chưởng ảnh, đâu là bóng kiếm. Tiếu Diện Diêm La tay lúc ngắn lúc dài lại còn có thể xoay ngược góc độ tấn công siêu việt lạ thường làm người ta khó lòng đề phòng. Cũng may Ngụy Tử Thành thân đã trải qua trăm trận chiến, thấy nguy không sợ tuy nhiều lần gặp nguy hiểm nhưng đều biến nguy thành an, chuyển Thanh Minh kiếm công thành thủ lấy tĩnh ứng phó với biến hóa của đối phương.
Ngụy Tử Thành năm mười tám tuổi xuất đạo, một mình một kiếm tiêu diệt Ma Môn Ngũ Độc Đường, nhất kiếm chém đầu ác nhân Âm Dương Tử dương danh thiên hạ. Năm hai mươi tuổi là cao thủ đệ nhất trong số thanh niên cao thủ của hắc bạch lưỡng đạo tham gia đại hội “Tào Châu luận kiếm”. Năm hai mươi lăm tuổi cùng với Thái Sơn thần kiếm môn Trần Trì Hiên đại chiến cùng với tứ đại trưởng lão của Ma Môn ở Hoàng Sơn (*) trong ba ngày ba đêm sau đó dành chiến thắng. Từ đó Ngụy Tử Thành, Trần Chi Hiên cùng Ma Môn tứ đại trưởng lão không còn xuất hiện trên giang hồ nữa, cũng được nhân sĩ trong chánh đạo lưu truyền thành một giai thoại. Ngụy Tử Thành năm nay ba mươi, võ công và trí tuệ đã hơn xưa rất nhiều, trong lòng cũng không khỏi thất kinh. Nếu năm năm nay không ngấm ngầm tu luyện chỉ sợ thanh danh đã bị hủy bởi Tiếu Diện Diêm La.
Kỳ thật Tiếu Diện Diêm La lại càng kinh ngạc hơn. Lão tuy đã nghe sự tích về Ngụy Tử Thành , đặc biệt là cuộc chiến ở Hoàng Sơn , tứ đại trưởng lão của Ma Môn ôm hận trở về, từ đó không xuất hiện trên giang hồ nữa. Đối với Ma Môn đó là đả kích rất lớn. Nhưng Ngụy Tử Thành thành danh cũng là nhờ đứng chung với thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên. Còn về phần mình, năm mươi năm tu luyện ma công thuần thục, hơn nữa gần đây đã luyện thành ma công tuyệt kỹ bí truyền, tưởng rằng có thể đánh bại hắn dễ như trở lòng bàn tay. Không ngờ được rằng Ngụy Tử Thành kiếm pháp không chỉ tinh diệu mà bên trong còn ẩn tàng nội lực hùng hồn, tuy là bị ép phải về thế thủ nhưng chương pháp không hề loạn. Cho dù lão có biến ảo khô cốt chưởng như thế nào đi nữa thì Thanh Minh kiếm vẫn như núi đá đứng vững bên vực sâu, trụ lại vững vàng không chỉ vậy ẩn tàng trong thế thủ còn có một chút ý muốn chuyển thủ thành công. Lão tự nói: “Không ngờ Ngụy Tử Thành đã luyện đến tầng bảy Thượng Thanh (Thái Ất Đan Dương Kinh) ta không thể khinh địch.” Ý niệm này nảy ra, lão đột nhiên nhảy ra khỏi trận chiến.
- Hắc hắc, công phu khá lắm, thật là đáng tiếc lại phải tan xương nát thịt.
Tiếu Diện Diêm La cười một tiếng quái dị. Hai khô cốt cự chưởng quỳ dị trong không trung chập lại, song chưởng đẩy ra một quang cầu, trong quang cầu có một bộ xương lấp lánh. Từ trong miệng bộ xương phun ra một luồng quỷ hỏa, trong không trung nhất thời vang vọng tiếng quỷ khóc sói tru, Cảnh tượng quả thật giống như dưới Diêm La địa phủ, thực làm người ta phải rợn tóc gáy. Ba đứa nhỏ thấy vậy tiếng khóc càng lớn. Phía sau trên đầu bộ xương, Tiếu Diện Diêm La nhanh như chớp rút ra một đoản đao dày đặc âm khí. Trong nháy mắt lão xuất ra năm đao trên không, năm luồng âm sâm điện quang xuất hiện trước sau trái phải vây quanh bộ xương khô ở giữa hướng về phía Ngụy Tử Thành ép xuống.
Ngụy Tử Thành hoảng hốt la lớn :
- Ngũ hành Diêm La Trận !
(*) Hoàng Sơn, ngày xưa gọi là Y Sơn, Đường Thiên Bảo năm thứ sáu ( năm công nguyên 747) theo truyền thuyết Y hiên viên Hoàng Đế từng ở tại Hoàng Sơn luyện đan vũ hóa thăng thiên. Đường Minh Hoàng đổi tên Y Sơn thành Hoàng Sơn. Đến thời nhà Minh, Từ Hà Khách tán thưởng “ Đăng Hoàng Sơn thiên hạ vô sơn, quan chỉ hĩ ”. Quyển sách này không lấy chính sử làm nguyên tắc, nhắc đến Hoàng Sơn không xưng danh khác
“ Ngũ Hành Diêm La trận !” Ngụy Tử Thành kinh ngạc hô lớn lên .
Trên mặt Tiếu Diện Diêm La nở ra một nụ cười kỳ dị, lão nói :
- Không sai ! Tên tiểu tử họ Ngụy kia, trừ khi chịu gia nhập làm môn hạ của Thánh Môn, nếu không ngươi không thể tránh khỏi cái chết.
Phía sau Ngụy Tử Thành còn có ba đứa nhỏ và thôn nhân đang kéo đến càng lúc càng đông, Ngụy Tử Thành hoàn toàn không có cơ hội tránh né sát chiêu này. Hắn bình tĩnh hít một hơi rồi thu hồi Thanh Minh kiếm. Kiếm khí cũng thu hết vào trong thân kiếm. Trong chớp mắt Thanh Minh kiếm bỗng phát sáng rực rỡ, trong không trung phản phất lờ mờ một hình ảnh thái cực bát quái đồ.
“Thái Cực Bát Quái Đồ” nhanh như chớp bay lên đối đầu “Diêm La ngũ hành trận” đang đánh xuống. Một âm thanh “Tê tê” phát ra, đồng thời ánh lửa tràn ngập cả bầu trời. Ngụy Tử Thành thừa dịp phất tay một cái hướng về ba đứa nhỏ. Huyệt đạo của ba hài tử liền được giải khai. Thảo Căn tự nhiên thấy mình đã có thể động đậy liền ôm lấy Tiểu Lăng cùng Tiểu Thanh Tử giương mắt nhìn trận chiến đang đến hồi căng thẳng của hai cao thủ.
“Thái Cực Bát Quái Đồ” sau đợt va chạm liền bị “Ngũ Hành Diêm La Trận” thôn phệ. Ngụy Tử Thành thấy vậy liền bày ra thêm hai “Thái cực bát quái đồ” để đón đầu “Diêm La Ngũ Hành Trận”.
- Ha ha ! Đúng là không biết tự lượng sức.
Trên không trung Tiếu Diện Diêm La chém ra năm đao, “Ngũ Hành Diêm La Trận” bỗng biến mất, bộ xương khô được giải thoát lại càng lao xuống dũng mãnh hơn. Năm luồng ánh sáng được giải phóng lao xuống tập kích Ngụy Tử Thành từ năm phía khác nhau.
Trong nháy mắt Ngụy Tử Thành xuất ra năm cái “Thái cực bát quái đồ” nhỏ sau đó thét lớn một tiếng, người và kiếm hợp nhất bay thẳng đến bộ xương khô. Từ xa có thể thấy một quang cầu xuất hiện trên mũi kiếm Thanh Minh, quang cầu sáng chói làm lóa mắt mọi người. Dưới ánh sáng của quang cầu, dường như đêm đã chuyển thành ngày, trong quang cầu lại còn ẩn hiện một thái cực đồ huyền bí.
- Thái Ất Thần Quang ! Ngươi đã luyện đến tầng thứ tám của Thái Ất Đan Dương Kinh ?
Nếu không đích mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, Tiếu Diện Diêm La quả thực không bao giờ tin được chuyện đang xảy tại đây. Trong cuộc chiến Hoàng Sơn năm năm trước, Ngụy Tử Thành bất quá chỉ mới đạt đến tầng thứ sáu của Thái Ất Đan Dương Kinh. Năm năm trôi qua Ngụy Tử Thành có thể đạt đến tầng thứ bảy đã là chuyện không tưởng. Lão không ngờ Ngụy Tử Thành đã đạt tầng thứ tám của Thái Ất Đan Dương Kinh, công lực hơn nữa lại rất cao cường. Đối với một chiêu Thái Ất Thần Quang uy danh lẫy lừng, lão cũng không nắm chắc thắng lợi trong tay.
“ Oanh long” bộ xương khô đã bị Thái Ất Thần quang đánh tan ra thành từng mảnh, Ngụy Tử Thành nhanh chóng chuyển sang công kích Tiếu Diện Diêm La, người và kiếm hợp nhất lao thẳng đến lão quỷ.
Tiếu Diện Diêm La có chết cũng không nghĩ ra sự tình lại trở nên thế này. Ngũ hành Diêm la trận bị phá hủy trong nháy mắt. Lão nhanh chóng chém ra bảy đao, hy vọng có thể ngăn cản thế tiến mãnh liệt của Ngụy Tử Thành.
Thái Ất Thần quang thế như chẻ tre trong khoảnh khắc đã chém đứt thanh đoản đao tạo thành từ ma khí trong tay của Tiếu Diện Diêm La, sau đó bổ đến ngực trái của Tiếu Diện Diêm La. Tiếu Diện Diêm La thân đã trải qua trăm trận, gặp nguy không hoảng, huy động cự chưởng vỗ vào thân kiếm. Đồng thời lão mượn lực phản chấn để né một kiếm kinh hồn này. Lão đã tính toán thời cơ thật chuẩn xác để ra tay hy vọng giữ được một mạng.
Không ngờ dù Thanh minh kiếm chịu một kích nhưng vẫn cắm vào ngực bên phải của Tiếu Diện Diêm La, máu tươi phun ra ào ạt.
Ngụy Tử Thành miễn cưỡng xuất ra Thái Ất Thần Quang đã tiêu hao cạn kiệt nội lực, sắc mặt trắng bệch. Nhìn thấy Tiếu Diện Diêm La bị thương từ xa trong lòng lo lắng không yên. Nếu lão quỷ quả thật không chết, với tính cách giết người như ngóe của lão, chỉ e rằng cả trăm thôn dân đều sẽ gặp họa sát thân. Thanh Minh kiếm xuyên qua ngực phải của Tiếu Diện Diêm La để lại một luồng ánh sáng màu xanh dọc theo đường bay. Tiếu Diện Diêm La vào lúc hấp hối giọng thều thào :
- Ta …. đã … đánh giá thấp ngươi rồi !
Ngụy Tử Thành nói :
- Nếu ngươi có Khô Cốt Đao trong tay, kẻ bại sẽ chính là ta.
Tiếu Diện Diêm La thu hết tàn hơn cười lên một tiếng quái dị :
- Không hổ danh là Thanh Minh thần kiếm ! Bọn đồ đệ … nhất định … sẽ báo thù cho ta.
Một cao thủ của Ma Môn đã mất mạng.
Thảo Căn chạy nhanh đến chỗ Thuyết Thư Trương đang nằm. Hắn ngồi xuống trước mặt líu ríu :
- Trương lão gia, Trương lão gia, người cảm thấy thế nào ? Có sao không ?
- Ta không sao … Ta còn phải kể cho ngươi nghe chuyện thập đại Thần Binh và Huyết Ma nữa mà.
Trên khóe miệng Thuyết Thư Trương còn lưu một dòng máu tươi. Lão nói giọng thều thào dường như phải vắt kiệt sức lực trong cơ thể mình để nói chuyện. Sau khi nói xong lão chịu không nổi lại phun ra một ngụm máu.
- Trương lão gia ! Trương lão gia …. Ngụy đại hiệp ! Ngụy đại hiệp ! xin ngài hãy mau đến đây cứu chữa cho Trương lão gia.
Trong mắt của Thảo Căn, Ngụy Tử Thành dường như là thần tiên vì vậy hắn không chần chừ lên tiếng cầu xin Ngụy Tử Thành cứu giúp Thuyết Thư Trương.
Ngụy Tử Thành đang xem xét thương tích của các thôn dân bị Tiếu Diện Diêm La đả thương thì nghe tiếng cầu cứu của Thảo Căn. Ngụy Tử Thành từ từ đi tới bên cạnh Thuyết Thư Trương, cầm lấy tay lão bắt mạch. Sau khi đã xem xong kinh mạch trên người Thuyết Thư Trương, Ngụy Tử Thành cau mày, lập tức trút nội lực từ bản thân vào kinh mạch của Thuyết Thư Trương. Sau một khoảng thời gian, vẻ mặt của Thuyết Thư Trương bắt đầu khôi phục chút sắc hồng. Thảo Căn thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, lòng sùng kính đối với Ngụy Tử Thành lại tăng thêm một bậc. Hắn tự nhủ cho dù sau này có xảy ra chuyện gì nhất định cũng phải bái Ngụy Tử Thành làm sư phụ, nhất quyết thực hiện ước mơ hành hiệp trượng nghĩa đã ăn sâu vào máu thịt của hắn. Sau này hắn phải tung hoàng giang hồ, đem những bọn như Tiếu Diện Diêm La giết sạch.
- Tạ ơn Ngụy đại hiệp đã ra tay cứu giúp. Lão già này cũng biết người đã hao tổn rất nhiều nội lực trong trận chiến lúc nãy. Ta vốn tội nghiệp sâu nặng, người cũng không cần lãng phí nhiều nội lực như vậy.
Thuyết Thư Trương sau khi nhận được chân khí của Ngụy Tử Thành tiếng nói cũng rõ ràng hơn.
- Phong cảnh nơi đây thật thanh bình, thật là xứng đáng là quê hương của Khổng Tử, Thiết Diện Thư Sinh Trương Bính Côn cũng chọn nơi đây làm nơi ẩn cư, thật sự rất có ý nghĩa. Vãn bối chỉ là lớp hậu sinh …
Trương Bính Côn ngày xưa trong giang hồ được mệnh danh là Thiết Diện Phán Quan, cùng với Tiếu Diện Diêm La giết người vô số. Trong nhân gian còn lưu truyền lại những câu chuyện khiến người ta phải run sợ về những nhân vật trong Ma Môn này. Vì vậy người dân đã đặt tên cho một trong ba hung thần ác sát là Thiết Diện Phán Quan, lại hay dùng danh tự này ra để dọa mấy đứa con nít không chịu nghe lời: “ Ngươi khóc nữa thì Thiết Diện Phán Quan sẽ đến bắt ngươi đi !” Vì vậy những đứa bé rất sợ danh tự này, Ngụy Tử Thành cố ý đổi Thiết Diện Phán Quan thành Thiết Diện Thư Sinh là để tránh làm mấy đứa nhỏ như Thảo Căn hoảng sợ.
- Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Ngụy đại hiệp trạch tâm nhân hậu, võ nghệ lại rất cao cường, tương lai chính là nhất đại tông sư mọi người kính phục.
Trương Bính Côn tự nhiên có thể thấy rõ ràng ý tốt của Ngụy Tử Thành, lão vô cùng cảm kích, tiếng nói như phát ra từ tận đáy lòng.
Thảo Căn xen vào nói :
- Trương lão gia, thì ra là ông có danh tiếng lớn như vậy, nhất định sau này ông phải dạy con võ công. Con muốn mai sau lớn lên cũng giống như người trước kia, hành hiệp trượng nghĩa.
- Đúng là đứa bé ngốc, trên đời có rất nhiều người đáng để ngươi theo học. Ta tội nghiệt sâu nặng, cũng không còn sống được bao lâu, vốn chẳng còn gì để mà luyến tiếc nữa .Ngươi muốn học thì phải theo học Ngụy đại hiệp mới đúng.
- Dạ ! Con nhất định sẽ học tập chăm chỉ nơi theo tấm gương của Ngụy đại hiệp.
Trương Bính Côn nói trúng tâm tư của Thảo Căn khiến hắn vui mừng khôn kể xiết.
- Tiền bối đã quá khen vãn bối rồi, nếu không do tiền bối ra tay cứu giúp cả ba đứa nhỏ này đã sớm rơi vào ma chưởng của lão ma đầu Tiếu Diện Diêm La rồi. Ba đứa nhỏ này chắc chắn cả đời này cũng không quên ơn cứu mạng của lão tiền bối.
- Đứa nhỏ này … khụ khụ …
Trương Bính Côn vừa rồi chỉ là hồi quang phản chiếu, đến lúc này thân như ngọn đèn dầu sắp cạn. Lão bắt đầu vừa ho vừa thổ ra máu tươi.
- Trương lão gia ! Trương lão gia !
- Ta không sao … chẳng qua là hút thuốc quá nhiều thôi … hút thuốc nhiều …
Thiết Diện Phán Quan Trương Bính Côn bình sinh giết người vô số. Mười năm trước được thần kiếm Trần Trì Hiên điểm hóa, do hối hận tội lỗi mình đã gây ra lão đã rời khỏi Ma Môn. Hôm nay vì cứu mạng ba đứa nhỏ mà lão đã đánh đổi bằng cả tính mạng của chính mình. Nhưng sự đời từ xưa đến nay vốn dĩ vô thường, nhân quả thật không thể nào hiểu thấu được. Ba đứa nhỏ được hắn cứu hôm nay lại là nguyên nhân của một trận mưa máu trên giang hồ sau này. Cái gì là đúng, cái gì là sai, làm sao biết được ?
- Trương lão gia, Trương lão gia ….
Thảo Căn khóc rống lên.
Đêm ngày mười tháng hai, một đêm sao sáng đầy trời, tại mộ địa của Bách Gia thôn ấp Lưu làng Bình Xương.
Trên mặt đất đã xuất hiện bốn ngôi mộ mới của Thuyết Thư Trương, cha mẹ của Tiểu Lăng, bá phụ bá mẫu của Tiểu Lăng và cha mẹ của Tiểu Thanh Tử. Trước mộ phần là Ngụy Tử Thành và người dân trong thôn đang làm lễ bái. Tiểu Lăng đột nhiên chỉ trong một thời gian ngắn mất hết tất cả người thân xung quanh khóc đến nỗi toàn thân đẫm nước mắt. Tiểu Thanh Tử đã ngừng khóc, ánh mắt dâng đầy nỗi bi phẫn. Thảo Căn tuy đang được cha mẹ ôm trong lòng, vẫn không kiềm chết được cảm xúc, cũng nhỏ lệ khóc thương những người xấu số. Cha Thảo Căn vốn bị bệnh suyễn lâu năm, mẹ hắn vì phải chăm sóc cho cha hắn mà cho dù nóng vội cho sự an nguy của Thảo Căn, cũng không kịp đến với hắn, nhờ vậy cũng tránh được một trường hạo kiếp.
Ngụy Tử Thành hướng đến Tiểu Thanh Tử khẽ hỏi: “ Tên của ngươi là gì?”
Tiểu Thanh Tử đáp: “Lục Hằng Thanh!”
“Hôm nay là ngày sinh của ngươi à?”
“Vâng!”
“Vậy năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?”
“Mười tuổi!”
Ngụy Tử Thành quay sang phía Thảo Căn hỏi:”Ngươi thì sao?”
“Ta… Ta tên là Lý… Lý Thảo Căn, ta và Tiểu Thanh Tử sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm… Ta nghe cha nói ta sinh vào giờ mẹo sớm hơn so với Tiểu Thanh Tử ba canh giờ”. Thảo Căn từ trước đến giờ vốn có một tật xấu là quá thành thật, người khác hỏi hắn chuyện gì hắn cũng đều thành thật mà khai báo hết cả không hề giấu giếm một chút gì cả. Cũng vì cái tật xấu này mà hắn đã bị phụ thân nghiêm trị không biết bao nhiêu lần, đúng là một tiểu tử cứng đầu không biết hối cải. Ngoài ra thì hắn còn có một tật xấu là rất cứng đầu, một hán tử kiên nghị, đúng là loại nam tử mà người ta nói “chưa đến Hoàng Hà chưa cam lòng”, đó cũng có thể nói là một dạng ngu ngốc. Bình thường cha hắn rất nghiêm khắc với hắn, hắn rất muốn đổi tên thành Anh Hùng nhưng lão nhân gia vì đã hiểu rõ thế sự nên quyết đặt tên hắn là Lý Thảo Căn. Vì điểm này nên trong lòng Thảo Căn có điểm hận chính cha mẹ của mình, cũng vì vậy mà trong tâm tưởng của hắn hình thành một loại nghịch phản với bề trên. Tính quật cường cùng phản nghịch rõ ràng không phải con đường đưa hắn đến đỉnh cao, trái lại là con đường dẫn thẳng đến vực sâu.
“Còn cô bé ấy?” Ngụy Tử Thành hỏi tiếp:
“Tên cô ấy là Lục Tử Lăng, năm nay mười ba tuổi, cô ấy lớn hơn ta ba tuổi… thân nhân của cô ấy đều đã qua đời… cô ấy thật đáng thương… cô ấy cũng rất tốt, vả lại còn làm món gà ăn mày rất ngon… ôi chao!” Thảo Căn đang nói đến lúc cao hứng thì bị cha của hắn nhéo vào cánh tay.
Ngụy Tử Thành mặt có chút tiếu ý, thong thả quay lại nói với trưởng thôn: “Hiện nay Ma Môn đang ra sức tìm kiếm một nam đồng sinh ngày mười tháng hai, ta sợ bọn hắn ở lại trong thôn sẽ mang lại rắc rối cho mọi người. Nếu lão trượng tin tưởng tại hạ xin cho phép ta mang Lục Hằng Thanh và Lục Tử Lăng về Long Hổ Sơn Thượng Thanh Cung học tập võ công rèn luyện thân thể. Nếu sau này bọn chúng có cơ hội cũng có thể báo thù rửa hận cho cha mẹ và người thân.
“Trương lão bá, ta đồng ý!” Tiểu Thanh Tử hướng tới trưởng thôn nói lớn, giọng cương quyết như chém đinh chặt sắt. Ngụy Tử Thành lấy tay xoa đầu Tiểu Thanh Tử có vẻ rất hài lòng.
“Thật là tốt quá, ta xin thay mặt cha mẹ hắn dưới cửu tuyền tạ ơn ngài, ngài đối với Bách Gia Thôn chúng tôi chính là đại ân nhân…” Đối với Bách Gia thôn mà nói thì Ngụy Tử Thành đã giải quyết được một vấn đề nan giải của thôn dân. Trưởng thôn như đã cất được gánh nặng trong lòng, miệng thốt lời tạ ơn không ngớt.
“Còn ta thì sao?” Thảo Căn vô cùng nóng ruột hỏi. Nguyên lai hắn rất muốn bái Ngụy Tử Thành làm sư phụ, không ngờ Ngụy Tử Thành không hề nhắc đến hắn.
“Ngươi? Ngươi có nguyện ý học võ không?” Ngụy Tử Thành ngồi xuống trước mặt hắn hỏi.
“Ta nguyện ý!” Thảo Căn trả lời như chém đinh chặt sắt, hắn đã đợi ngày này từ lâu, nay mộng ước đã có thể trở thành sự thật, làm sao để cơ hội vuột qua được chứ?
Ngụy Tử Thành đứng dậy nói với cha mẹ Thảo Căn: “Lý huynh, tẩu phu nhân, ta biết các người sẽ không đồng ý rời khỏi nơi đây, nhưng nếu ở lại ngày nào sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm đối với Thảo Căn, không chỉ thế còn có thể liên lụy đến người trong thôn. Lý huynh thân thể đang mang bệnh, từ đây đến Long Hổ Sơn lại khá xa, ta muốn đưa Thảo Căn đến làm đệ tử của Thần Kiếm Môn. Thần Kiếm Môn uy chấn thiên hạ, Ma Môn sẽ không dám tìm đến Thái Sơn mà kiếm chuyện. Ta thấy Thảo Căn có nguyện ý muốn học tập võ công, ta chợt nghĩ có thể phó thác Thảo Căn cho nghĩa huynh của ta là thần kiếm Trần Trì Hiên, không biết ý các hạ thế nào?”
“Tốt quá! Tốt quá!” Thảo Căn trong lòng bay bổng, hắn ước mơ làm anh hùng từ nhỏ, bây giờ có thể theo thiên hạ đệ nhất thần kiếm học võ công. Thảo Căn tự hỏi trong lòng không biết mình đã tu từ kiếp nào mà có được phúc duyên thế này. Trí tưởng tượng lại đưa hắn đi xa về phía trước. Trong tâm tưởng của Thảo Căn xuất hiện một nhân ảnh mặc áo trắng, một máu trắng tinh như tuyết, một thanh thần binh tuyệt thế, một đoạn anh hùng truyền kỳ, vượt qua thiên quân vạn mã lấy thủ cấp quân địch như lấy một món đồ trong túi của mình, xuyên qua hàng ngàn ngọn núi có thể giết Huyết Ma dễ như trở bàn tay. Một khí khái hào hùng trải khắp thiên địa được vạn người kính ngưỡng, tiêu diêu tự tại tiếu ngạo giang hồ phảng phất trong tâm Thảo Căn.
Nhiệt huyết nam nhân cháy bừng bừng trong tâm can của Thảo Căn, giấc mộng mà hắn si mê cả đời sắp thành hiện thực trước mắt chẳng lẽ không phải là chuyện tốt hay sao? Nỗi vui mừng ngập tràn trong tâm trí Thảo Căn, như ngọn sóng dâng cao bao trùm khắp cả thiên hạ. Hắn thật là đã may mắn gấp mười lần người khác, không biết kiếp trước đã tu hành thế nào mà nay lại gặp phúc phận như thế này.
“Tạ ơn ý tốt của Ngụy đại hiệp, tại hạ cảm kích không sao kể xiết, đến Thái Sơn học nghệ… có điều… cho dù… Tại hạ cũng không muốn giấu giếm Ngụy đại hiệp, kẻ hèn hy vọng hắn có thể học sách thánh hiền, tương lai sau này có thể làm rạng rỡ tổ tông Lý gia.” Cha của Thảo Căn cố gắng giải bày nỗi lòng của mình.
“Cha! Con muốn học võ công, con rất muốn học! Ngụy đại hiệp, ta muốn học võ công, xin ông hãy khuyên nhủ cha ta.” Thảo Căn vừa trải qua giấc mộng thật đẹp, nghe cha hắn nói vậy, tim liền muốn rớt ra ngoài, cầu xin Ngụy Tử Thành liên hồi.
“Lý huynh có điều không biết, Thái Sơn Thần Kiếm Môn rất tôn trọng Nho học, khai sơn tổ sư chính là học giả Đổng Minh Uyên kiến thức vô cùng quảng đại. Nếu đệ tử nào không tu luyện võ học, cũng phải đọc sách làm thơ. Từ xưa đến nay môn hạ Thái Sơn đều là những vị học giả uyên bác. Lý huynh có thể không tin lời nói của tiểu đệ nhưng tất cả nhân sĩ trong giang hồ đều biết chuyện này.” Ngụy Tử Thành chắp tay nói.
Nghe xong những lời này từ Ngụy Tử Thành lại nhìn thấy ánh mắt cầu xin của Thảo Căn, mẹ của Thảo Căn không tỏ vẻ phản đối, Lý Cảnh Xuân sau cùng cũng phải đáp ứng hắn. Thảo Căn trong lòng rất cao hứng nhưng lại sắp phải chia xa những người bạn thân thiết nhất của mình, cũng không khỏi có chút thất vọng trong lòng.
Ngày hôm sau, nhóm của Ngụy Tử Thành cùng bái biệt người của Bách Gia Thôn lên đường. Long Hổ Sơn Thượng Thanh Cung vốn ở phía nam của Bách Gia Thôn còn Thái Sơn Thần Kiếm Môn lại ở phía bắc, bọn họ định chia làm hai nhóm đi về hai hướng nhưng vì Ngụy Tử Thành lo sợ có chuyện bất trắc xảy ra trên đường đi của một nhà ba người bọn Thảo Căn nên muốn hộ tống bọn hắn đến Thái Sơn. Vả lại Ngụy Tử Thành cũng muốn thăm lại vị nghĩa huynh đã năm năm không gặp mặt của mình – Trần Trì Hiên.
Trên đường đi, do vừa mới mất thân nhân hai đứa nhỏ Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng luôn trầm mặc ít nói chuyện, Thảo Căn thì vừa cảm thấy hưng phấn lại vừa cảm thấy mất mát. Hưng phấn là vì chiếu theo lộ trình thì giấc mơ của hắn càng ngày càng gần, còn mất mát là vì không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại bọn Tiểu Thanh Tử và Tiểu Lăng. Nỗi buồn mênh mang nhất trong kiếp nhân sinh chính là ly biệt. Thảo Căn tựa hồ cũng hiểu được cái cảm giác ly biệt buồn vời vợi này. Hắn cảm thấy trong người như có một cảm xúc kỳ lạ ép xuống lồng ngực khiến hơi thở trở nên khó khăn.
Ngụy Tử Thành thấy ba đứa trẻ đều không vui vẻ, liền kể rất nhiều chuyện cho bọn chúng nghe. Những câu chuyện kỳ lạ trong võ lâm, những nhân vật anh hùng đầu đội trời chân đạp đất, tất nhiên cũng kể về vị nghĩa huynh là thiên hạ đệ nhất thần kiếm Trần Trì Hiên. Theo lời kể của Ngụy Tử Thành thì Trần Trì Hiên mới chính là anh hùng đích thực trong thiên địa, là người chí nhân chí nghĩa, võ công cao cường luôn trợ giúp giang hồ chính nghĩa. Thảo Căn đối với vị sư phụ còn chưa biết mặt này quả thật là kính ngưỡng như thần, cả ngày cứ thao thao như nước chảy mây trôi, liên miên bất tuyệt.
Một ngày kia cả sáu người đã bước vào địa phận của Thái Sơn. Cả sáu người đang ngồi ăn cơm ở một quán ven đường, chợt thấy một con chim rực rỡ trong ánh sáng ngũ sắc bay đến đậu trên vai Ngụy Tử Thành. Ngụy Tử Thành lấy ra một mảnh giấy từ chân chim xuống đọc. Ngụy Tử Thành đọc xong mảnh giấy, vẻ mặt xuất hiện vẻ nghiêm trọng đến bên cha mẹ Thảo Căn nói: “Ta vừa mới nhận được tin tức của sư môn do phượng loan mang đến, ta lập tức phải trở về Đại Thượng Thanh Cung thật sự không thể cùng đi với mọi người đến Thái Sơn nữa. Đi theo hướng này thêm mười dặm nữa là đến địa giới của Thái Sơn, ta sẽ viết một phong thư để Anh Hùng cầm đi, nghĩa huynh của ta là Trần Trì Hiên sau khi xem thư tự nhiên sẽ thu nhận Anh Hùng làm đồ đệ, các người cũng có thể ở một nơi xung quanh Thái Sơn mà sinh sống dạy học.
Ngụy Tử Thành nghe nói Thảo Căn có nguyện vọng muốn đổi tên thành Anh Hùng, sau này trên đường đi bèn gọi hắn là Anh Hùng, Thảo Căn cảm thấy đắc ý vô cùng, dần dà cha mẹ Thảo Căn cũng đành chịu cho hắn đổi thành tên mới. Thảo Căn đối với Ngụy Tử Thành cảm kích đến rơi nước mắt.
“Mấy ngày vừa qua nhờ có Ngụy đại hiệp chiếu cố cho bọn tại hạ, cả nhà Lý mỗ khó mà tỏ lòng cảm kích ân tình này, xin nhận của Lý mỗ một lạy.” Lý Cảnh Xuân định quỳ xuống thì Ngụy Tử Thành ngăn lại:
”Lý huynh quá khách khí rồi, để ta lập tức viết một phong thư… Tiểu nhị, ở đây có giấy và bút mực không?” Ngụy Tử Thành nói
Ngụy Tử Thành đứng lên đi về phía chưởng quầy bắt đầu viết thư. Phượng loan trên vai hắn bay đến đậu trên vai Tiểu Lăng cùng Tiểu Lăng đùa giỡn. Tiểu Lăng Tử nhìn thấy phượng loan ngũ sắc thì thần tình cao hứng, buông đũa bắt đầu đùa giỡn với phượng loan. Phượng loan quả thực là một con vật thông linh, dù mới gặp Tiểu Lăng nhưng rất ăn ý, chơi đùa một hồi cao hứng nó phóng lên không trung rồi lộn nhào ba vòng khiến mọi người đang xem bỗng trố mắt ra mà vỗ tay. Tiếng cười vang lên tràn ngập không gian làm không khí thương cảm trong lúc ly biệt cũng phần nào giảm thiểu.
Sau khi ăn xong cả sáu người đi đến sườn núi, cả ba đứa nhỏ lưu luyến bịn rịn như không muốn rời xa.
“Đưa người ngàn dặm cũng đến lúc chia ly, xin mời Lý huynh đi trước, tám năm sau sẽ diễn ra đại hội Tào Châu luận kiếm hai mươi năm tổ chức một lần của hắc bạch lưỡng đạo. Nơi đó chính là nơi hội tụ của những thanh niên tài giỏi khắp thiên hạ. Ba đứa nhỏ có thể gặp lại nhau ở đó, hy vọng bọn chúng sẽ trở thành những đại anh hùng đỉnh thiên lập địa.” Ngụy Tử Thành ôm quyền nói với Lý Cảnh Xuân xong liền quay lại nói với Thảo Căn: ”Anh Hùng, ngươi phải học võ nghệ cho tốt nếu không sẽ bại dưới tay của Tiểu Thanh và Tiểu Lăng đó. Nghĩa huynh Trần Trì Hiên lần trước tại Tào Châu luận kiếm đã đạt danh hiệu thiên hạ đệ nhất thần kiếm, ta cùng nghĩa huynh đã định ra “giao ước tám năm”, tám năm sau ngươi sẽ cùng bọn Tiểu Thanh và Tiểu Lăng thi đấu ở Tào Châu luận kiếm xem ai sẽ đạt thứ hạng cao hơn!”
Hết chương 5.