Người dịch: Tiểu Bạch Ngọc
Biên tập: Phượng Vũ
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
Giới thiệu
Nàng tên thật là Vân Mộng, là một nữ chiến sĩ an ninh của thế giới hiện đại, gặp nạn mà xuyên không về quá khứ, thời điểm Vương Triều Tây Sở thái bình dưới triều vua Ngọc Càn.
Nàng sống lại trong thân thể của Vân Thiên Mộng, đại tiểu thư của Vân Tương Phủ, vốn đã tự tử khi bị từ hôn.
Bằng trí thông minh của một nữ điều tra viên, với sắc đẹp của một tiểu thư khuê các, bằng những lời nói sắc sảo, nàng đương đầu với những thế lực ganh ghét, muốn hãm hại mình. Mẹ kế Tô di nương, Thái phi, em gái cùng cha khác mẹ Vân Nhược Tuyết, thái tử của nước lân bang,... không một ai có thể đánh bại nàng trong những cuộc đấu trí nghẹt thở.
Nàng đã khiến bao nhiêu chàng trai phải si mê điên đảo. Thần vương cao ngạo vốn đã từ hôn với nàng, tại sao lại hối hận, tại sao bằng mọi giá muốn giành lại trái tim nàng? Dung công tử thông minh, tài trí luôn lặng lẽ âm thầm ở bên nàng, ủng hộ nàng? Chàng Sở Phi Dương- đệ nhất nhân tài của Tây Sở... Cuối cùng, ai sẽ là người giành được trái tim thiếu nữ tài sắc vẹn toàn này?
Những âm mưu chốn cung đình, những toan tính quốc gia, nàng cuối cùng sẽ đối mặt và vượt qua những điều ấy như thế nào? Mời các bạn đón đọc tác phẩm ngôn tình cổ trang "Sở Vương Phi" của tác giả Ninh Nhi do nhóm dịch Vạn Hoa Cốc dịch và biên tập
“Vương gia… Vương gia… xin người… xin đừng từ hôn! Xin người mà…”
Trên điện Kim Loan nguy nga lộng lẫy, thật lâu thật lâu sau vẫn còn vang vọng lại âm thanh van xin đau khổ của một thiếu nữ nhỏ bé.
Chỉ là, bộ dáng tiều tụy đáng yêu của nàng lại không làm một ai thương xót. Các cung nhân đều không làm gì cả ngoài việc hầu hạ chủ tử bên cạnh mình, mà một vài vị chủ tử có mặt đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nam nhân mà thiếu nữ kia đang van xin.
“Thần vương, khanh xem, việc này…” Ngồi ngay ngắn trên long ỷ, vua Ngọc Càn quét mắt xuống người đứng phía dưới, ngược lại có chút khó xử nhìn về phía vị Thần vương đang đứng giữa điện kia.
Cô gái thấy vẻ mặt lúng túng của vua Ngọc Càn, trong đáy mắt lệ quang tràn ra, hiện lên tia hi vọng, đôi mắt sáng ngời long lanh nước mắt kia càng là khẩn cầu mà hướng về Thần vương đứng bên cạnh, mong hắn có thể thay đổi chủ ý.
“Ý thần đã quyết, mong hoàng thượng thành toàn!” Nhưng đổi lại chỉ là sự cự tuyệt không hề do dự của Thần vương.
“Đừng mà… đừng mà…”. Nhất thời không tiếp thụ được việc Thần vương ba lần bốn lượt từ chối, nàng lắc đầu như trống bỏi, nước mắt dâng lên tràn qua khóe mi, cánh môi phấn hồng bởi vì quá mức kích động mà run nhẹ. Nhưng biểu tình của Thần vương vẫn băng lãnh, âm ngoan khiến cho thiếu nữ không dám biểu hiện rõ mâu thuẫn mãnh liệt trong lòng ra ngoài, chỉ có thể ngơ ngẩn, thất thần tự nói với chính mình.
Mà trên đại điện, mọi người bởi vì lời nói của Thần vương mà ngừng hô hấp.
Cô gái sắc mặt tái nhợt như tuyết, ánh mắt cầu xin nhìn quanh đại điện một vòng, cắn mạnh môi dưới hướng tới phía trước Thần vương mà quỳ xuống:
“Vương gia… Mộng nhi xin người… ngàn vạn lần xin đừng từ hôn… xin người…”. Lời khẩn cầu đứt quãng trong miệng, thiếu nữ không để ý đến ánh mắt ghét bỏ của mọi người, chỉ không ngừng dùng lực dập đầu trước Thần vương.
Bên trong đại điện nhất thời vang lên những âm thanh hít sâu, từng đạo ánh mắt khinh bỉ trong khoảnh khắc đều bắn về phía cô gái đang không ngừng dập đầu kia.
Nhìn ra ánh mắt của mọi người, bên tai lại không ngừng vang lên tiếng dập đầu, khiến Thần vương ánh mắt đang nhìn ra xa, đột nhiên cau mày lại, sau đó đôi mắt mang theo tia chán ghét cúi đầu nhìn xuống thiếu nữ bên cạnh mình. Nhìn thấy nàng bộ dạng nhu nhược khiếp đảm đang khóc sướt mướt, sắc mặt liền trầm xuống, giọng điệu lãnh lẽo dị thường một lần nữa mở miệng:
“Bổn vương tuyệt đối sẽ không lấy một người yếu đuối, nhát gan như ngươi làm phi tử.”
Lời nói xong, Thần vương đưa mắt đi nới khác, không nói thêm câu nào nữa.
Nghe được câu trả lời quyết tuyệt như vậy, cô gái đột nhiên buông thõng hai tay, hai chân mềm nhũn ngồi trên đất, đáy mắt xẹt qua tia tuyệt vọng, hàm răng cắn chặt môi dưới làm bật ra tơ máu.
Bị Thần vương ngang nhiên từ hôn, dù sao thì nàng Vân Thiên Mộng cũng là thiên kim khuê phòng, sợ rằng đời này muốn gả đi cũng chỉ là si tâm vọng tưởng.
Mà giờ phút này ánh mắt chán ghét của mọi người càng thêm kích động Vân Thiên Mộng, khiến nàng đột nhiên cười lớn dường như là đã thương tâm đến phát điên rồi.
“ Ha ha… haha…”
Nước mắt tuôn ra như mưa rơi trên hai gò má, thân hình nằm phủ phục trên mặt đất mãnh liệt run lên, cười lớn điên cuồng.
Chậm rãi ngẩng khuôn mặt tinh xảo thanh nhã lên, Vân Thiên Mộng lại một lần nữa đưa cái nhìn chứa đầy mê đắm đến Thần vương đang gần trong gang tấc, trong lòng tinh tế ngắm nhìn sườn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, thân hình cao ngất, rắn rỏi của hắn.
“Vương gia đã không cần ta, ta không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa.”
Miệng thì thào tự nói, Vân Thiên Mộng nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, ánh mắt như cũ không rời Thần vương, bộ dáng đáng yêu khiến ai cũng không khỏi thương xót.
Chỉ là nét mặt thống khổ của nàng lại không đổi được ánh mắt có nửa điểm thương hại của Thần vương.
Vân Thiên Mộng đôi mắt đẫm nước dần chuyển hướng nhìn sang chiếc cột trụ màu đỏ có khắc hình rồng uốn lượn trên điện, đáy mắt hiện ra thần sắc kiên định.
“Mau! Mau ngăn nàng lại!”
Lúc này, Ngọc Càn đế phát giác thấy Vân Thiên Mộng có chút bất thường đột nhiên thốt lên, mọi người trong lòng tức khắc cả kinh, nhưng lại không ai có phản ứng gì đối với tình hình đang xảy ra trước mắt này.
"Đông!"
Trong khoảnh khắc, âm thanh va chạm mạnh mẽ vang vọng khắp điện Kim Loan rực rỡ, trang nghiêm…
Người dịch: Tiểu Bạch Ngọc
Biên tập: Phượng Vũ
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
Đầu đau như muốn nứt ra, Vân Mộng cố hết sức mở mắt, lại phát hiện ra mắt bên phải mình chỉ là một màn đỏ sậm.
Cùng với động tác mở mắt ra thì đầu của nàng vốn đang đau nhức không ngừng lại càng thêm nhức nhối.
Trước mắt mơ hồ không rõ. Vân Mộng chỉ cảm thấy mình đang nằm trong một gian phòng cổ kính, bốn phía thoang thoảng mùi thơm lại kèm theo mùi máu tươi nồng đậm.
Vân Mộng vẫn nhớ rằng bản thân mình đang làm nhiệm vụ, cùng với đồng nghiệp truy đuổi một nhóm trùm buôn thuốc phiện, vậy sao lại nằm ở chốn này?
Vết thương trên đầu lại nhói lên, trong đầu Vân Mộng, trong nháy mắt hiện lên vô số đoạn kí ức ngắn.
Chủ nhân của thân thể này tên là Vân Thiên Mộng, là con gái của Hữu Thừa Tướng nước Tây Sở - Vân Huyền Chi. Mẹ ruột nàng là Khúc thị đã qua đời khi Vân Thiên Mộng mới đầy tháng.
Từ đó trở về sau, phủ Hữu Thừa Tướng lớn như vậy liền do thị thiếp của Vân Huyền Chi là Tô Thanh quản lý. Về phần Vân Thiên Mộng vì mồ côi mẹ từ nhỏ mà lớn lên tính cách nhu nhược, bất cứ tiểu thiếp, muội muội nào cũng đều có thể bắt nạt, hành hạ nàng mà nàng chẳng hề dám phản kháng.
May mắn là tỷ tỷ ruột của Khúc thị - mẹ nàng, là đương kim Thái hậu của Tây Sở, là do nàng làm chủ đem Vân Thiên Mộng hứa gả cho Thần Vương làm phi từ lúc nàng còn nhỏ, mà hoàn toàn không hay biết rằng trong lòng Thần Vương thực sự không ủng hộ chuyện hôn nhân này, vì vậy mới ở trên điện Kim Loan xin thánh chỉ cho từ hôn, cũng vì thế mà xảy ra chuyện trên đại điện.
Từng đoạn kí ức hiện lên trong đầu, đến khoảnh khắc mà Vân Thiên Mộng đập đầu vào cột trụ mà chết thì dừng lại, điều này cũng khiến cho Vân Mộng bỗng nhiên cảm thấy đau đầu khác thường, không khỏi rên khẽ một tiếng.
"Á!" Một tiếng kinh hô hoảng sợ đột ngột vang lên đúng lúc Vân Thiên Mộng tỉnh dậy, ngay lập tức có tiếng té ngã truyền đến bên tai.
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"
Một tiếng nói mang theo sắc thái quở mắng theo đó truyền đến, ngay lập tức, từ trong gian phòng vốn vắng vẻ yên ắng truyền vào một loạt tiếng bước chân.
"Thu Liên tỷ tỷ, tiểu thư không... chết..."
Tiểu nha đầu bị kinh hoảng lúc nãy nhìn thấy người mới tới lập tức cúi chào, bối rối đến sát bên thiếu nữ dẫn đầu, thấp giọng kề sát bên tai nàng mà nói, càng đến cuối câu thanh âm vốn nhỏ lại càng thêm nhỏ.
"Cái gì?"
Thiếu nữ được gọi là Thu Liên kia nhất thời trợn mắt, đầy vẻ không tin tưởng nhìn về phía giường cách đó không xa, chỉ thấy Vân Thiên Mộng vốn nằm trên đó vẫn không hề nhúc nhích, vẻ hoài nghi trong mắt lại càng thêm sâu.
"Tỷ tỷ, là thật mà! Nô tỳ tuyệt đối không có gan nói bậy!"
Nhìn thấy vẻ hoài nghi trong mắt Thu Liên, tiểu nha đầu chỉ có thể đánh liều bước về phía bên giường, ngón tay càng run rẩy chỉ vào người đang nằm trên giường.
Thu Liên thấy vậy, trong mắt xẹt qua một tia nhìn phức tạp, ngay lập tức bước rất nhanh tới bên giường, ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm rồi lại liếc sang tiểu nha hoàn bên cạnh, lại lập tức hướng về phía Vân Thiên Mộng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, còn có chút nghi ngờ mà đưa ra một ngón tay để lên chóp mũi của nàng...
Tiếng hít thở đều đều của Vân Thiên Mộng khiến tròng mắt Thu Liên hiện lên vẻ căng thẳng, trong lòng không ngừng tự hỏi, sao lại có chuyện người chết sống lại?
Nàng vừa rồi đã bẩm lên Thái Hậu báo tử nha!
Vậy mà giờ này người lại sống sờ sờ ra đấy, việc này, bảo nàng phải làm thế nào cho phải?
Hai mắt Thu Liên liếc qua tiểu nha đầu kia rất nhanh, lại nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng đang ngủ say, hai tay không nhịn được vươn ra kéo chiếc chăn gấm bên trong giường, chầm chậm trùm lên mặt Vân Thiên Mộng...
Nguy hiểm đến gần, Vân Mộng vốn đang làm bộ ngủ say không khỏi nắm chặt hai tay, ngay khi tấm chăn gần ngăn trở hơi thở của nàng thì Vân Mộng bỗng nhiên mở hai mắt, hai tay vốn chuẩn bị sẵn sàng từ lâu liền giơ lên, chặn lại hành động của Thu Liên.
"Tiểu ... Tiểu thư... " Vốn còn chưa phục hồi tinh thần sau khi chứng kiến cảnh Vân Thiên Mộng chết mà sống lại, Thu Liên có chút chột dạ hô nhỏ ra tiếng.
Vân Mộng lại bình tĩnh mở mắt, lạnh lùng mà yên lặng thu hết biểu hiện căng thẳng chột dạ của Thu Liên vào đáy mắt, đồng thời lục lại kí ức có sẵn trong đầu về Thu Liên.
Thu Liên này là nha hoàn bên người Vân Thiên Mộng do thị thiếp Tô Thanh của Vân hữu tướng đưa đến. Từ sau khi nha hoàn này đến thì bốn nha hoàn do Khúc thị giữ lại cho nàng lần lượt gặp chuyện không may, đều chạy trốn hoặc chết rồi. Mà Vân Thiên Mộng bình thường rất e ngại Tô Thanh, mặc dù bình thường Thu Liên đối xử với nàng bằng thái độ rất bất kính, lại chiếm hết tiền tiêu vặt hàng tháng, Vân Thiên Mộng vẫn không dám lên tiếng.
Nhưng Vân Mộng từ động tác cùng với sát khí tản mát ra từ trên người nàng ta liền đoán được, Thu Liên vừa rồi nhất định là muốn đẩy mình vào chỗ chết, bằng không trong tình huống đã biết rõ ràng nàng đã tỉnh lại sẽ không biểu hiện ra vẻ hoang mang rối loạn như vậy.
"Ta đã mê man bao lâu rồi?" Thu lại ánh mắt chăm chú vào Thu Liên, thu lại khí tức sắc bén trên người, nàng chậm rãi ngồi dậy dưới sự nâng đỡ của tiểu nha hoàn nọ.
Chỉ là, có lẽ Vân Thiên Mộng kia lúc đập đầu hẳn là ôm ý nguyện chết đi, Vân Mộng chỉ cảm thấy lúc này trước mắt đều biến thành màu đen, thân thể không vững lập tức phải dựa vào người nha hoàn nọ.
Cho đến lúc này thì Thu Liên cũng đã giấu nhẹm đi vẻ chột dạ trước đó, chỉ là trong lòng trước sau vẫn canh cánh về vẻ lạnh lùng băng giá tản mát ra trong mắt Vân Thiên Mộng lúc mới rồi. Điều này làm cho Thu Liên không khỏi hoài nghi Vân Thiên Mộng đã biết được ý đồ của nàng khi nãy.
"Tiểu thư mất máu quá nhiều, đã mê man suốt một canh giờ rồi! Cũng may phu nhân trên trời linh thiêng phù hộ cho tiểu thư gặp dữ hóa lành!"
Mắt thấy trong phòng loáng thoáng có bóng mấy cung nữ thái giám của điện Thái Hậu đi vào, Thu Liên vội vàng đắp lại chăn cho Vân Thiên Mộng, lập tức hồng hai vành mắt, có chút nghẹn ngào mở miệng trả lời.
Nhìn Thu Liên chỉ trong một thời gian ngắn đã thay đổi được vẻ mặt của mình, Vân Mộng không khỏi cười nhạt, chỉ là nét mặt vẫn suy yếu như trước, chỉ vươn ra một tay, chỉ vào chiếc bàn tròn phía trước, mở miệng:
"Thu Liên rót chén nước lại đây, ta khát rồi!"
Dứt lời, nàng liền nhắm lại hai mắt dưỡng thần đầy mệt mỏi.
Thấy đã có cung nữ phát hiện ra Vân Thiên Mộng sống lại mà chạy đi bẩm báo Thái Hậu, trong lòng Thu Liên dù có không muốn cũng chỉ có thể nghe lời Vân Thiên Mộng nói, đi tới bên cạnh bàn, rót cho nàng một chén nước!
Chỉ là đợi khi Thu Liên quay trở lại bên giường thì phát hiện ra Vân Thiên Mộng tựa hồ đã ngủ thiếp đi, mà xung quanh đã có một vài cung nhân đang nhìn qua phía các nàng, điều này làm cho Thu Liên chỉ có thể ngoan ngoãn thuận theo ý chủ nhân, bưng chén nước đứng bên giường, chờ Vân Thiên Mộng tỉnh giấc.
Nhưng một lần chờ này là nửa canh giờ, Thu Liên chỉ cảm thấy hai tay mình tê dại, lòng bàn chân đau buốt, ánh mắt vốn xem như bình tĩnh, lúc này lại mơ hồ lộ ra một chút tức giận.
Vân Mộng đợi thứ cảm giác hoa mắt chóng mặt kia biến mất, mới chậm rãi mở mắt, lại kịp thấy hết vẻ không kiên nhẫn của Thu Liên chính lúc này, khóe miệng không khỏi cong lên một chút, cười nhạt, ngón tay ngọc khẽ nâng lên:
"Mệt mỏi ngươi rồi, đưa ta đi!"
Rốt cục đợi đến lúc Vân Thiên Mộng tỉnh lại, Thu Liên thầm nghĩ rồi đem chén trà nặng tựa Thái Sơn kia đưa qua, mặt đầy vẻ tức giận vươn ra tay phải đang cầm chén trà, nhìn cũng không nhìn đưa thẳng đến trong tay Vân Thiên Mộng.
"Choang..."
Không biết có phải là do tay Vân Thiên Mộng không có lực hay không mà ngay trước khi Thu Liên giao cái chén ra thì nước trà đã hơi lạnh trong chén liền đổ tràn thấm ướt tay ngọc của Vân Thiên Mộng, cái chén trà tinh xảo cũng rơi xuống, vỡ tan.
"Làm càn!"
Đúng lúc ấy, từ cửa truyền đến một tiếng quở trách giận dữ đầy uy nghiêm, toàn bộ cung nữ trong phòng đều nhận ra chủ nhân của giọng nói này, tất cả đều cung kính quỳ xuống, chỉ còn Thu Liên vẫn chưa lấy lại tinh thần đứng chết trân tại chỗ.
"Thái hậu thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"
Nghe được tiếng hô của mọi người, Thu Liên ngay lập tức theo đó mà quỳ xuống, chỉ là so với vẻ không kiên nhẫn vừa rồi thì bây giờ cả người nàng khẽ run, cái đầu vốn ngẩng cao ngạo mạn cúi xuống càng thấp, nhưng khóe mắt lại liếc thấy y phục của người tới phía sau Thái Hậu, điều này làm cho khóe miệng Thu Liên không nhịn được cong lên.
"Thái Hậu..." Mặt Vân Thiên Mộng lộ vẻ sợ hãi, nghĩ cách xuống giường, nhưng thân thể suy nhược, chưa đầy nửa khắc đã phải tựa trở lại trên giường, chỉ có thể dùng ánh mắt áy náy khó xử mà nhìn về phía Thái Hậu đã đi đến trước mặt!
"Đứa nhỏ này, thế nào dễ dàng tìm cái chết như vậy! Thủy Nhi, Băng Nhi, còn không mau đỡ chủ tử của các ngươi nằm xuống?"
Thái Hậu tự mình giúp đỡ Vân Thiên Mộng, lại lạnh giọng phân phó hai nha hoàn đứng phía sau, lúc này mới dời sự chú ý đến Thu Liên vẫn quỳ gối bên chân.
"Ngươi chính là Thu Liên?" Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
"Vâng!" Xác định được chủ nhân của bộ y phục kia, Thu Liên liền đáp lời, lo lắng trong nháy mắt mất đi không ít, mà ngay cả đầu vẫn đang cúi, chưa được Thái Hậu đồng ý đã ngẩng lên, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý.
"Người đâu, vả miệng! Trả lời Ai Gia mà cư nhiên không xưng nô tỳ!"
Thái Hậu dường như là quyết tâm muốn giáo huấn Thu Liên, không đợi Thu Liên kịp phản ứng thì Đại cung nữ bên người Thái Hậu đã bước nhanh đến, không nói câu nào liền bắt đầu chấp hành mệnh lệnh của Thái Hậu.
"Thái Hậu bớt giận, nô tỳ sai rồi! Đại nhân, xin người cứu mạng!"
Thu Liên đã ăn vài cái tát, trong lòng bắt đầu sợ hãi, thấy chủ nhân bộ quan phục kia không nói giúp cho mình, điều này khiến cho nàng ngay lập tức mất đi vẻ cao ngạo kia, cố sức dập đầu trước Thái Hậu xin tha thứ.
"Hừ, còn dám cầu xin tha thứ? Ở trước mặt Ai Gia mà còn dám làm càn như vậy, không biết ngươi bình thường đối đãi với Mộng Nhi như thế nào? Vừa rồi nếu không phải là đúng lúc Ai Gia tới, sợ rằng chén trà kia đã vỡ lên người Mộng Nhi rồi... Còn lừa gạt Ai Gia Mộng Nhi đã chết, ngươi ăn gan hùm mật báo rồi phải không? Người đâu, lôi xuống dưới, sau này Ai Gia sẽ từ từ tính sổ với ngươi từng chuyện một!"
Sự cầu xin tha thứ của Thu Liên lại càng châm ngòi lửa giận vốn đã kiềm chế lại của Thái Hậu, nàng vung tay một cái, mặc cho thị vệ lôi Thu Liên đang khóc lóc cầu xin không ngớt đi ra ngoài.
Đợi sau khi gian phòng yên tĩnh trở lại, Thái Hậu lúc này mới xoay người nhìn về phía nam tử trung niên đứng sau, lạnh giọng nói:
"Vân tướng sẽ không trách Ai Gia xử phạt nha hoàn của ngươi chứ?"
"Tùy Thái Hậu xử trí!"
Vân Huyền Chi khẽ nghiêng người hành lễ, không dám vì một nha hoàn mà đắc tội với Thái Hậu đương triều!
"Thái Hậu!"
Một tiếng kêu yểu điệu nhất thời dời đi sự chú ý của Thái Hậu, Vân Thiên Mộng đã do Thủy Nhi, Băng nhi đỡ đứng lên, dịu dàng cúi đầu với Thái Hậu.
"Làm cái gì vậy, mau lại giường nằm xuống! Có chuyện gì chờ vết thương của ngươi đỡ rồi nói sau!"
Lãnh ý trong mắt Thái Hậu lập tức biết mất, trong mắt tràn đầy yêu thương nhìn Vân Thiên Mộng, tay ngọc cầm khăn lụa thay nàng lau sạch vết máu bên mắt phải.
"Thái Hậu yêu thương Mộng Nhi, là phúc khí của Mộng Nhi! Chỉ là, Mộng Nhi có một chuyện muốn nhờ, xin Thái Hậu thành toàn!"
Vừa nói, Vân Thiên Mộng vừa quỳ xuống, mặc cho Thủy Nhi, Băng Nhi kéo cách nào cũng không đứng dậy!
Nhìn dáng vẻ của Vân Thiên Mộng quật cường như vậy, Vân Huyền Chi ở một bên khẽ chau mày, lập tức mở miệng:
"Còn thể thống gì, chuyện trước đây ngươi gây nên đã làm mất hết mặt mũi thiên kim Tướng phủ, lúc này vẫn còn dám uy hiếp Thái Hậu, ngươi...."
"Mộng Nhi muốn đến Đại điện diện thánh (gặp mặt Hoàng Thượng)!" Vân Thiên Mộng cũng không đợi Vân Huyền Chi giáo huấn hết đã tiếp lời.
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Người dịch: Tiểu Bạch Ngọc
Biên tập: Phượng Vũ
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
"Được!" Thật không ngờ, đối với thỉnh cầu của Vân Thiên Mộng, Thái Hậu lại đáp ứng ngay lập tức.
"Thế nhưng, người phải nhớ kĩ, không được làm chuyện ngốc nghếch nữa." Chỉ là khi Thái Hậu đưa mắt liếc qua vết thương trên đầu Vân Thiên Mộng lại nói thêm một câu như vậy, dường như là lo lắng rằng Vân Thiên Mộng thấy Tần Vương sẽ lại mất đi lý trí lần nữa.
Nghe ra được ý nhắc nhở trong lời của Thái Hậu, Vân Thiên Mộng cúi đầu, bình thản đáp lời: "Vâng!"
"Vân Tướng cũng đi vào cùng với Ai Gia thôi! Dù sao ngươi cũng là phụ thân của Mộng Nhi!" Thái Hậu lập tức xoay người nói với Vân Huyền Chi, chỉ là trong đôi mắt tinh anh kia lộ ra một chút trách cứ, dường như đang chỉ trích Vân Huyền Nhi không quan tâm nữ nhi của mình.
Nhận ra sự bất mãn của Thái Hậu đối với mình, Vân Huyền chi quét mắt qua Vân Thiên Mộng vẫn đang cúi đầu, lúc này mới cung kính nói: "Xin tuân theo ý chỉ của Thái Hậu!"
Đoàn người dưới sự dẫn dắt của Thái Hậu từ từ tiến về phía điện Kim Loan...
Có lẽ Thái Hậu lo cho vết thương trên đầu Vân Thiên Mộng mà thả chậm bước đi, lại vừa khéo cho Vân Thiên Mộng thời gian để quen thuộc với các mối quan hệ giữa các nhân vật.
"Vi thần tham kiến Thái Hậu! Ủa Vân tiểu thư đây là bị làm sao vây? Vì sao toàn thân là máu?"
Giữa lúc Vân Thiên Mộng đang sắp xếp lại những đoạn kí ức trong đầu thì từ phía trước truyền đến tiếng trêu tức, thanh âm bỡn đời cợt thế kia khiến bước chân đoàn người dừng lại.
"Sao Sở Tướng lại ở đây?" Gặp kẻ ngang nhiên đem vẻ ngoài của Vân Thiên Mộng ra bàn tán, sắc mặt Thái Hậu hơi sa sầm xuống, trong thanh âm lộ ra chút không hài lòng.
Mà Vân Huyền Chi cũng mặt mày tái mét, đôi môi nhếch lên đã thể hiện sự tức giận trong lòng ông ta.
Vân Thiên Mông khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lướt về phía trước Thái Hậu, thấy trước lối vào điện Kim Loan có một nam tử, mặt mang theo điệu cười nhạt đứng đó. Chỉ thấy hắn mặc một thân quan phục nhất phẩm màu đỏ tía, tôn lên vóc người vốn cao lớn vẻ cao quý hơn người, nhất là mai sắc như dao, mi như họa mực, mặt như hoa đào, mắt tựa sóng nước mùa thu, lại đang nhìn bọn họ chằm chằm, cười mà như không phải cười, thoạt nhìn càng tuấn tú hơn người, rốt cuộc so với Thần Vương lạnh lùng kia càng khiến người ta chú ý.
Mà Thái Hậu vừa rồi lại gọi hắn là Sở Tướng, vậy chẳng phải người này chính là Tả Thừa tướng tiếng tăm lẫy lừng của Tây Sở quốc - Sở Phi Dương hay sao?
"Bẩm Thái Hậu, thần có việc phải bẩm tấu Hoàng Thượng, không ngờ lại vừa khéo gặp được Thái Hậu!" Tuy là đang trả lời câu hỏi của Thái Hậu, nhưng ánh mắt của Sở Phi Dương lại xuyên qua đám người nhìn thẳng vào Vân Thiên Mộng.
Chỉ là cặp mắt mang theo ý cười nhạt lại hàm ẩn cơ trí kia, khi phát hiện vẻ mặt bình thản, tự tin của Vân Thiên Mộng, cùng với ánh mắt nàng đang nhìn thẳng quan sát hắn thì hơi xẹt qua một tia kinh ngạc, lập tức sau đó bị bao phủ bởi vẻ tươi cười, hắn tự mình vén rèm cửa lên, cung kính mời Thái Hậu đi vào.
Động tác của Sở Phi Dương khiến cho nơi đáy mắt của Thái Hậu xẹt qua một tia ảo não, nhưng vì tiểu Thái giám đã hướng vào trong báo nàng đã đến, liền không còn cách nào khác phải đi cùng với Sở Phi Dương vào đại điện.
"Mẫu Hậu sao lại tự mình đến đây?" Vua Ngọc Càn đối với Thái Hậu là vô cùng tôn kính, tự mình đứng lên cung nghênh Thái Hậu!
Mà Thần Vương vốn vẫn đang đứng trong đại điện, khi nhìn thấy Vân Thiên Mộng trong mắt liền ngay lập tức hiện lên vẻ chán ghét.
Chính là lần này Vân Thiên Mộng cũng không bị thái độ chán ghét rõ rành rành của Thần Vương dọa đỏ mắt, vẫn chậm bước theo Thái Hậu mà từ từ bước vào đại điện.
Một mùi máu tươi nồng hơn trong đại điện tạt vào khuôn mặt đoàn người trong đại điện, ánh mắt Vân Thiên Mộng không khỏi tập trung vào chiếc cột trụ lớn sơn son khắc hình rồng kia.
Cây cột kia mặc dù đã được lau dọn sạch sẽ nhưng trên mặt thảm gần đó vẫn lưu lại một vết máu đỏ sẫm loang lổ, trong đại điện dù vẫn có hương trầm thoang thoảng cũng không có cách nào che giấu được mùi máu tươi gây mũi.
Đặc biệt là Thần Vương kia, trong mắt hắn ngoài vẻ lạnh lùng thì khi thấy bóng dáng nàng lại càng hiện rõ vẻ chán ghét không che giấu, điều này khiến trong lòng Vân Thiên Mộng tức giận. Xem ra, trong lòng Thần Vương hắn, mạng người lại bị khinh rẻ như vậy.
Mặc dù bản thân nàng đối với hành động tự sát của Vân Thiên Mộng cũng không đồng ý, càng xem thường sự nhu nhược của nàng ta, nhưng dù thế nào đi nữa, người cũng đã chết, xét đến cùng thì nàng ta cũng chỉ là một người đáng thương.
Vân Thiên Mộng cũng làm theo mọi người, hơi cúi đầu nghiêng người hành lễ với vua Ngọc Càn, rồi lập tức đứng lên, mắt nhìn thẳng phía trước, hoàn toàn không thèm liếc Thần Vương một cái.
"Tất nhiên là vì chuyện của Mộng nha đầu! Thần Vương, Mộng nha đầu là nữ nhi của phủ Thừa Tướng, cũng là cháu gái của ai gia, ngươi còn có gì chưa vừa lòng?" Thấy Thần Vương vẻ mặt lạnh như băng đứng giữa đại điện, trong mắt Thái Hậu càng hiện lên tức giận, cất lời tràn ngập ý chất vấn.
Lời của Thái Hậu khiến Vân Thiên Mộng không khỏi thầm cau mày, lập tức bày ra bộ dạng si mê, lại một lần nữa liếc nhìn Thần Vương đầy thâm tình, nhỏ giọng than: "Vương gia..."
Một tiếng kêu mê luyến này làm đáy mắt Thần Vương lập tức kết băng, càng không lưu tình nói: "Bản vương đã nói rõ, cả đời này sẽ không lấy ngươi, thu lại hy vọng xa vời của ngươi đi!"
"Vương gia nói thế là thật chăng?" Vân Thiên Mộng ngay lập tức thu lại ánh mắt yếu ớt như nhược kia, lạnh lùng và bình thản khác thường mở miệng hỏi lại.
"Thật!" Không hiểu vì sao Vân Thiên Mộng đổi sắc mặt lại nhanh như vậy, nhưng nhớ tới vẻ nhu nhược của nàng trước đây, Thần Vương liền đáp lời không chút do dự.
"Như vậy tùy theo ý muốn của Thần Vương!" Lời nói cứng rắn của Thần Vương vừa được nói ra, Vân Thiên Mộng cũng liền mở miệng trả lời, giọng nói trong trẻo lạnh lùng rơi vào trong tai mọi người, lại khiến tất cả mọi người khiếp sợ!
Toàn bộ người ở đây đều không rõ, Vân Thiên Mộng trước đây vẫn khóc lóc van xin, thậm chí không tiếc dùng tính mạng để đánh đổi vì sao đột nhiên lại thay tâm đổi tính, chấp nhận để Thần Vương thoái hôn.
Điều này tất nhiên làm cho tất cả mọi người không tài nào giải thích nổi, nên đều cho rằng Vân Thiên Mộng bị đập đến hỏng đầu óc, đều hoài nghi nhìn về phía thiếu nữ đang đứng giữa đại điện kia....
Mà Vân Thiên Mộng - mặc dù vết thương trên trán có làm thương tổn khuôn mặt xinh đẹp, nhưng vẻ thong dong bình tĩnh nơi đáy mắt, không kiêu ngạo không siểm nịnh là từ trước đến giờ chưa từng thể hiện qua, càng khiến cho người ta kinh ngạc chính là Vân Thiên Mộng bây giờ dường như là đã trải qua một hổi thay da đổi thịt, toàn than toát ra một thứ ánh sáng ung dung tự tin, nhất thời khiến người xem ngây ngất.
“Ngươi cho rằng bản vương sẽ trúng chiêu lạt mềm buộc chặt này của ngươi?” Một tiếng cười nhạo đột ngột vang lên, phá vỡ sự im lặng trong đại điện lúc này. Chỉ thấy ánh mắt tràn ngập sự mỉa mai châm chọc của Thần Vương bắn về phía Vân Thiên mộng, đồng thời mở miệng ném ra một câu vô cùng nhục nhã nàng.
Vân Thiên Mộng dưới những ánh mắt khó hiểu xen lẫn kinh ngạc thì thản nhiên cười, lập tức quỳ xuống trước mặt vua Ngọc Càn:
“Xin Hoàng Thượng hạ chỉ, giải trừ hôn ước giữa thần nữ và Thần Vương. Từ nay về sau nam cưới nữ gả, không còn liên quan gì đến nhau nữa!”
Ai cũng không nghĩ tới, lần này Vân Thiên Mộng nói là thật!
Nếu như nói, những lời trước đó của nàng khiến cho người khác cho là giận dỗi, thì bây giờ, thấy nàng tự mình xin chỉ dụ trong mắt mọi người đều hiện ra những tia sang bất đồng.
“Mộng Nhi, chớ nói bậy! Ai gia sẽ làm chủ cho ngươi, há lại để ngươi tự mình quyết định chuyện chung thân đại sự?” Người cất lời đầu tiên là Thái Hậu, chỉ thấy ánh mắt nàng tràn ngập sự cảnh cáo trừng mắt nhìn Vân Thiên Mộng, một tay có hơi kích động đè lại đầu vai của Vân Thiên Mộng, thầm dùng sức một chút, ý muốn nhắc nhở Vân Thiên Mộng im miệng!
“Mộng Nhi đa tạ Thái Hậu quan tâm! Chỉ là Thần Vương vốn là không có tình cảm với con, con cần gì phải ép buộc! Dù cho Mộng Nhi có gả được rồi e là cũng không có được hạnh phúc! Thái Hậu thương yêu Mộng Nhi, hẳn là người cũng không hi vọng Mộng Nhi sống không vui vẻ nha!” Vân Thiên Mộng dường như không cảm nhận được dụng tâm của Thái Hậu, trái lại vẻ mặt kiên định đáp lời, khiến Thái Hậu nhất thời không thể phản bác.
Thần Vương vẫn đứng một bên đến lúc này mới nhận ra mình bị tiểu nữ nhân này tính kế. Trước đó nàng bày ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, nhưng ngay sau khi nhận được câu trả lời của hắn liền đổi sắc mặt. Bây giờ, thấy vẻ mặt Vân Thiên Mộng bình tĩnh như nước, đáy mắt bình thản lạ lùng, không còn chút si mê nào đối với hắn. Sự thay đổi đột ngột này khiến lòng Thần Vương có chút mất mát, rõ ràng là nữ nhân này mới rồi còn vì hắn tự sát, vì sao ngay lập tức lại bất ngờ có biểu hiện chẳng để ý chút nào như vậy?
“Vân Thiên Mộng, ngươi….” Thần Vương vừa muốn mở miệng lại bị một giọng nam chặn cứng lấy.
“ Hoàng Thượng, nếu Thần Vương cùng cới Vân tiểu thư đều tự nguyện giải trử hôn ước, sao Hoàng Thượng không thành toàn cho bọn họ? Cũng bớt cho thiên hạ một đôi vợ chồng bất hòa!”
Chẳng ai ngờ, Sở Phi Dương vẫn luôn im lặng lại đột nhiên mở miệng, mà những lời này của hắn khiến cho Thần Vương căm tức!
Đường đường là hôn sự của một thân vương, há lại là chuyện mà một Tả Tướng có thể chỉ trỏ? Chỉ là, một chuyện này vốn là do một tay hắn làm ra, nếu bây giờ đi giữ lại Vân Thiên Mộng chẳng phải là tự vả vào mặt mình?
Ngay khi Thần Vương còn đang cau mày suy nghĩ, Vân Thiên Mộng lại bất ngờ mở miệng: “Xin Hoàng Thượng cùng với Thái Hậu xét cho Mộng Nhi từ thuở nhỏ đã mất đi mẫu thân mà thành toàn việc này!”
Thấy vẻ mặt kiên định của Vân Thiên Mộng, Ngọc Kiền Đế cùng với Thái Hậu trao đổi ánh mắt, trầm tư hồi lâu mới tiếc hận mà rằng: “Đã như vậy, hôn sự này, bãi bỏ thôi…”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Người dịch: Tiểu Bạch Ngọc
Biên tập: Phượng Vũ
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
Hoàng đế Ngọc Càn nhìn thấy vẻ mặt đầy tức giận của Thần vương, nhìn sang lại thấy một bộ dạng yếu đuối nhu nhược của Vân Thiên Mộng, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
“Tạ ơn hoàng thượng!” Nghe được đáp án mà mình muốn, Vân Thiên Mộng trong lòng đang ngổn ngang trăm mối giờ phút này cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, thanh âm nhẹ nhàng dập đầu cảm tạ hoàng đế.
“Mẫu hậu, chuyện còn lại xin mẫu hậu giúp nhi thần xử lý ! Trẫm còn có việc cần cùng Sở khanh bàn bạc!”
Thấy vở hài kịch cuối cùng cũng kết thúc, vua Ngọc Càn lúc này mới kính cẩn thưa với Thái hậu, chỉ là đến cuối cùng, đôi mắt ẩn giấu sự sắc bén đó vẫn gợn nét băn khoăn mà quét về phía Vân Thiên Mộng từ đầu đến cuối vẫn đang cúi đầu kia!
Thái hậu thấy vua Ngọc Càn nói vậy, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như cũ, ôn hòa nói : “Quốc sự quan trọng hơn, Ai Gia đưa đứa nhỏ này về cung trước!”
Lời vừa nói xong, liền dẫn đoàn người rời Kim Loan điện, nhưng trong lúc đi ngang qua sát bên người Sở Phi Dương, Thái hậu bước chân hơi ngừng lại, dùng ánh mắt ôn hòa mà nghiêm khắc liếc nhìn về phía Sở Phi Dương.
Còn Sở Phi Dương từ đầu đến cuối trên mặt chỉ có nụ cười nhạt, hoàn toàn không sợ hãi ánh mắt uy nghiêm của Thái Hậu, toàn bộ lực chú ý giờ đều để trên người chưa từng nhìn qua hắn lấy một lần – Vân Thiên Mộng.
“Thái hậu, thần còn có việc, thần xin cáo lui!” Vừa bước vào đại điện, Thần vương đã tìm cớ mà xoay người rời đi, chỉ là cái liếc mắt cuối cùng trước khi rời đi lại dành cho Vân Thiên Mộng, bắn thẳng về phía nàng, dường như muốn đâm thủng thân thể nàng mới thôi…
Mọi người rời đi, ý cười trên mặt Thái hậu cũng buông xuống, ánh mắt mang theo lãnh ý nhìn về phía người vừa rồi tự mình chủ trương mọi chuyện – Vân Thiên Mộng.
“Thái hậu, người có thể nể mặt con mà tha cho Thu Liên?” Không ngờ, Vân Thiên Mộng lại mở miệng thay Thu Liên cầu xin với Thái hậu!
Điều này khiến thái hậu có chút kinh ngạc, nhưng lập tức liền hiểu ra nguyên do trong đó, ánh mắt trách cứ chuyển sang Vân Huyền Chi, giọng nói lạnh lùng:
“Nha đầu kia phạm thượng như vậy, Mộng Nhi, con không cần vì người như vậy đau lòng! Nếu sợ di nương trong phủ trách phạt, hôm nay ngồi kiệu phượng của Ai Gia hồi phủ đi!”
Sau đó, thái hậu lấy từ trong tay áo ra một tấm lệnh bài cỡ một bàn tay, đưa cho Thủy Nhi đang đỡ Vân Thiên Mộng, dặn dò:
“Nếu tiểu thư ở trong phủ xảy ra chuyện gì, lệnh bài này sẽ giúp ngươi và Mộng Nhi có thể tự do vào cung gặp Ai Gia.”
Dứt lời, Thái Hậu cũng không lưu lại, mà đưa người rời đại điện, để lại một Vân Huyền Chi sắc mặt khó coi và Vân Thiên Mộng vẫn vô cùng bình tĩnh.
Trong Vân Tướng phủ lúc này, thiếp phòng Tô Thanh khuôn mặt tươi cười đang chờ phu quân của mình trở về.
Tin tức trong cung thường truyền đi rất nhanh, sự việc Vân Thiên Mộng vừa rồi đập đầu tự sát e là tất cả các cung quan phủ đệ trong kinh thành đều biết cả rồi.
Chỉ là, không cần biết Vân Thiên Mộng là đã chết hay chưa chết, chỉ e từ nay về sau nàng đã trở thành đối tượng chê cười của mọi người.
Điều này khiến Tô Thanh trong mắt không kìm được mà xẹt qua tia đắc ý, chưa cần tự mình động thủ đã có thể dễ dàng trừ bỏ được cái gai trong mắt, bảo nàng ta làm sao mà không vui cho đươc?
Vân Nhược Tuyết được bốn nha hoàn dìu vào phòng mẫu thân, thấy trong mắt Tô Thanh hàm chứa ý cười, khóe miệng nàng ta cũng không tự chủ được mà nhếch lên nụ cười, tâm tình sung sướng nói : “Nữ nhi lâu rồi không thấy mẫu thân vui như vậy!”
Nhìn thấy nữ nhi bảo bối của mình đến, ý cười trên mặt Tô Thanh càng đậm, vẫy tay ý bảo Vân Nhược Tuyết ngồi xuống bên cạnh mình, chậm rãi mang tin tức mình vừa nghe được nói ra.
“Mẫu thân, chuyện này là thật sao!”lúc này Vân Nhược Tuyết vui mừng ra mặt, trong lòng thoải mái đến không nói lên lời!
Nếu như Vân Thiên Mộng kia chết đi, ngày mẫu thân trở thành chính thê sẽ không còn xa nữa!
Còn nếu như Vân Thiên Mộng kia may mắn còn sống, thì dù sao nàng ta cũng sẽ mang tiếng là bị từ hôn, cho dù có mang thân phận là trưởng nữ đi nữa thì e rằng đời này nàng ta cũng sẽ khó mà tìm được một lang quân như ý!
Nghĩ như thế Vân Nhược Tuyết càng như mở cờ trong bụng, chỉ trông ngóng phụ thân mau mau trở về.
“Phu nhân, lão gia sắp về tới phủ rồi!” Hai người đang nói chuyện thì gia đinh giữ cửa chợt chạy vào thông báo.
Hai người cùng nhìn nhau rồi cười, lập tức đứng dậy sửa sang lại y phục, dưới sự hộ tống của nha hoàn, vội vàng chạy đến đại môn Tướng phủ.
“A? Tại sao lại là kiệu phượng? Không phải nói là phụ thân trở về sao?”
Một cỗ kiệu màu vàng rực rỡ xoáy vào trong mắt mọi người , nhưng lại không thấy kiệu quan của Vân Huyền Chi, chuyện này khiến Vân Nhược Tuyết có chút không giải thích được mà quay sang, ý hỏi Tô Thanh đang đứng bên cạnh!
Mà Tô Thanh lúc này đã không còn giữ được nụ cười khi nãy nữa, mày nhíu nhẹ nhìn về phía chiếc kiệu phượng ngày một tiến đến gần kia, trong lòng không ngừng tính toán.
Kiệu phượng chậm rãi dừng lại ở đại môn tướng phủ, Băng nhi, Thủy nhi lập tức kéo rèm lên, cẩn thận đỡ người trong kiệu xuống…
Góc váy nhiễm vết máu đỏ sậm, sau đó người bên trong dần hiện ra trước mặt mọi người.
Bước ra từ phượng kiệu, trên trán còn quấn một dải băng trắng, nền trắng càng làm nổi bật vết máu đỏ tươi.
Mà Vân Thiên Mộng do mất máu quá nhiều nên sắc mặt có chút tái nhợt, tùy ý để Băng nhi cùng Thủy nhi đỡ xuống, khiến ai nhìn thấy cũng có cảm giác nàng rất yếu ớt.
Đáy mắt Vân Nhược Tuyết nổi lên tia chế nhạo khi thấy người gặp họa, không chờ Tô Thanh kéo lại, nàng ta đã tao tao nhã nhã bước đến trước mặt Vân Thiên Mộng, chắn nàng trước cửa lớn!
“Tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy? Chẳng lẽ lần này đi hoàng cung không phải là dự yến tiệc trong cung sao? Sao lại để bản thân thành ra thế này?”
Bước một bước dài đến trước mặt Vân Thiên Mộng, Vân Nhược tuyết mỉa mai nói, nhất là sau khi nhìn thấy vết máu vẫn còn chưa khô trên trán Thiên Mộng, nàng ta càng không kiêng nể gì mà cười khẽ lên!
Mà lúc này Vân Thiên Mộng xuyên qua Vẫn Nhược Tuyết nhìn về phía Tô Thanh, thấy bà ta nhấc chân lên rồi lại thu về, khóe miệng có ý cười nhìn Vân Nhược Tuyết làm nhục Vân Thiên Mộng, tuyệt không có ý lên tiếng can ngăn. Trong lòng Vân Thiên Mộng biết rõ bà ta muốn thông qua Vân Nhược Tuyết cười nhạo mình!
Sự xuất hiện của kiệu phợng ở đại môn tướng phủ hiển nhiên đã thu hút không ít dân chúng đến xem, mọi người đều rất hiếu kỳ về cuộc sống của gia đình quyền quý nên không kiêng nể cái gì gọi là hoàng uy mà sôi nổi bàn tán về màn kịch đang diễn ra.
Vân Thiên Mộng cười nhẹ, nhìn thấy phía sau kiệu quan của Vân Huyền Chi đang đến gần, liền lướt qua Băng nhi, Thủy nhi, cất cao giọng nói:
“Từ lúc nào mà thứ nữ tướng phủ nhìn thấy trưởng nữ lại không hành lễ ? Chẳng lẽ đây là cách dạy con của Tô di nương? Hôm nay còn đứng ở đại môn tướng phủ hung hăng càn quấy, chẳng lẽ hoàn toàn không đếm xỉa đến hình tượng thanh liêm chính trực của phụ thân?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều sôi nổi thấp giọng nghị luận, đủ loại ánh mắt tới tấp nhìn về phía Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết.
Mà Tô Thanh hoàn toàn choáng váng hoa mắt, cũng không biết Vân Thiên Mộng từ khi nào trở nên cứng cỏi như vậy?
Nhất là khi nhìn thấy tuy trán nàng ta bị thương, nhưng trên người lại tản mát ra một khí thế mạnh mẽ, sắc bén, khiến tất cả mọi người không kìm được mà chịu khuất phục nàng.
Vân Nhược Tuyết trước mặt nàng lúc này là cảm nhận được rõ ràng nhất, thấy Vân Thiên Mộng ánh mắt chứa uy nghiêm dán chặt vào mình, Vân NhượcTuyết không nhịn được lùi ra sau một bước, nhưng khi nhìn thấy kiệu phượng đằng sau lưng Vân Thiên Mộng, miệng vẫn ương ngạnh mỉa mai:
“Tỷ tỷ chẳng lẽ đụng hỏng đầu rồi hay là ỷ vào có thái hậu làm chỗ dựa, lại nỡ nhẫn tâm với mẹ con muội như vậy? NhượcTuyết hiểu rồi, tỷ tỷ là coi thường mẹ con muội! Chỉ là, chuyện xảy ra với tỷ tỷ ngày hôm nay e là đã truyền khắp kinh thành rồi, tỷ tỷ chẳng lẽ còn mặt mũi mà quay về phủ hay sao? Chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi không sợ làm bẽ mặt tướng phủ hay sao?”
Đến lúc này, Tô Thanh đang đứng ở đại môn cũng bước đến, chỉ thấy trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta lóe lên sự hận thù, nhưng khi bước đến bên cạnh Vân Thiên Mộng lại ôn hòa nói:
“Đại tiểu thư cần gì phải tức giận? Là Thần vương từ chối hôn sự giữa con và hắn, không liên quan đến chúng ta, đại tiểu thư đâu cần giận cá chém thớt như vậy? Chẳng lẽ là thấy chúng ta dễ bắt nạt hay sao?”
Lời vừa dứt, hai mẹ con đều rơi lệ.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người lại đổ dồn về phía Vân Thiên Mộng, tin tức chấn động vừa nói ra, bàn tán, suy đoán lại ào ào nổi lên.
“Câm miệng!” Lúc này, Vân Huyền Chi hạ kiệu, chạy tới, khuôn mặt vốn khó coi, sau khi nghe thấy Tô Thanh ở nơi đông người nói ra chuyện của Vân Thiên Mộng lại càng trở nên âm trầm!
“Phụ thân! Mộng Nhi trong lòng hiểu rõ, Mộng Nhi không có mẫu thân làm chủ, trong tướng phủ này, di nương và muội muội đều không để nữ nhi trong mắt! Lần này lại vì một chuyện mà Mộng Nhi không thể định đoạt, liền muốn đuổi Mộng Nhi ra khỏi phủ! Phụ thân, nếu như Tướng phủ rộng lớn như vậy cũng không che chở được Mộng Nhi, vậy Mộng Nhi có lẽ nên đến cung Thái Hậu, ít ra Thái Hậu vẫn là thật lòng yêu thương nữ nhi!”
Thấy Vân Huyền Chi xuất hiện, Vân Thiên Mộng thân hình khẽ run, mày liễu nhíu lại, nước mắt tuôn ra như hạt châu, than thở khóc lóc.
Mọi người nghe vậy, đều hiểu ra trong tướng phủ này là tiểu thiếp lộng hành, không khỏi thấy đáng thương cho vị đại tiểu thư thiếu tình thương của mẹ kia.
Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết nghe Vân Thiên Mộng khóc lóc kể lể, vốn đang lau nước mắt cũng ngừng lại, trong lòng đột nhiên căng thẳng, tầm mắt không thể không nhìn về phía Vân Thiên Mộng, không rõ vì sao nàng ta hôm nay lại có điểm khang khác?
Vân Huyền Chi nhìn ra phản ứng của mọi người, lại nghe Vân Thiên Mộng nhắc đến thái hậu, ánh mắt tức giận nhìn về phía Tô Thanh, không đợi Tô Thanh mở miệng giải thích, cả giận nói:
“Tô di nương thân là nữ quyến nhưng lại tự tiện ra khỏi phủ, cấm túc mười ngày! Vân Nhược Tuyết bất kính với trưởng tỷ, coi thường tôn ti, cấm túc nửa tháng!”
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R
Người dịch: Tiểu Bạch Ngọc
Biên tập: Phượng Vũ
Nhóm dịch: Vạn Hoa Cốc
“Phụ thân, người, người lại nói giúp nàng?” Vừa nghe mình bị cấm túc, vành mắt Vân Nhược Tuyết ngay lập tức đỏ lên, càng không thể tin được nhìn về phía Vân Huyền Chi, ngón tay run run chỉ về phía Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng nhìn đến ngón tay sắp chạm vào chóp mũi mình kia, trong lòng cười nhạt, ngay lập tức mở miệng: "Cù Công công!"
"Có nô tài!" Một thái giám mặc trang phục trong cung màu đỏ sậm cấp tốc bước tới bên người Vân Thiên Mộng.
"Sự việc ngày hôm nay người đã thấy rõ ràng chưa?" Không đợi Vân Huyền Chi kịp mở miệng, Vân Thiên Mộng đã nói rất nhanh, ánh mắt bắn về phía Vân Nhược Tuyết càng đậm ý châm chọc, thế nhưng nét mặt nàng vẫn suy nhược như cũ, khiến người ta đau lòng không dứt.
"Hồi bẩm tiểu thư, nô tài đều thấy rõ ràng, sau khi trở về nhất định sẽ bẩm báo tất cả lên Thái Hậu!" Lão công công kia là người bên cạnh Thái Hậu lâu năm, tất nhiên hiểu được dụng ý của Vân Thiên Mộng.
Chỉ là, đừng nói Vân tiểu thư này có chỗ dựa là Thái Hậu, cho dù có là tiểu thư con vợ cả của một gia đình bình thường cũng không lấy đâu ra khả năng bị con thứ chỉ thẳng vào mặt mà mắng chửi như vậy. Điều này làm cho trong lòng đoàn người từ trong cung Thái Hậu không khỏi nảy sinh sự bất mãn đối với cách trị gia của Vân Huyền Chi.
"Vậy phải làm phiền công công rồi. Bây giờ sắc trời cũng đã tối. bên người Thái Hậu nhất định cần người hầu hạ, ta sẽ không giữ mọi người lại nữa." Vân Thiên Mộng hơi cúi người với Cù công công, đủ kính trọng.
"Nô tài đã hiểu, xin tiểu thư chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho thật tốt, chúng nô tài xin phép cáo lui!" Dứt lời, Cù công công kia hơi cúi người hành lễ với Vân Huyền Chi cùng Vân Thiên Mộng, liền dẫn đoàn người quay trở lại cung.
"Phụ thân, con mệt mỏi, về phòng trước đây!" Đám người vừa đi, Vân Thiên Mộng liền không lưu luyến nán lại thêm ở chốn này nữa, hiền ngoan đúng mực hành lễ với Vân Huyền Chi, liền được Thủy Nhi Băng Nhi đỡ mà chậm rãi bước vào cửa tướng phủ.
"Phụ thân. . ." Vân Thiên Mộng vừa đi, thì Vân Nhược Tuyết viết rõ trên mặt hai chữ oan ức chạy đến bên người Vân Huyền chi, hai tay kéo ống tay áo của Vân Huyền chi làm nũng, toan mở miệng nói xấu Vân Thiên Mộng, nhưng lại bị Tô Thanh kéo trở lại bên người.
"Tuyết Nhi, không được vô lễ, quyết định của lão gia vừa rồi là rất đúng, mau theo mẹ quay trở về phòng hối cải!" Chỉ thấy Tô Thanh nắm tay Vân Nhược Tuyết càng dùng sức, ánh mắt càng trầm xuống, ám chỉ con gái an tâm một chút, chớ nóng vội!
Trận chiến ngày hôm nay rõ ràng là Vân Thiên Mộng thắng!
Cù công công ban nãy nếu trở về nhất định là sẽ bẩm báo tất cả lên Thái Hậu, e là bản thân mình cách vị trí Vân phu nhân càng ngày càng xa.
Đặc biệt là đám đông dân chúng ngoài kia đang vây quanh chỉ trỏ vào nàng mà thì thầm to nhỏ chuyện nhà Vân phủ. Hành động vừa rồi của Vân Huyền Chi chính là giúp hai mẹ con nàng.
Chỉ là có một điều khiến Tô Thanh không tài nào hiểu được, vì sao Vân Thiên Mộng mới vào cung một lần quay về miệng lưỡi lại trở nên sắc sảo như vậy, hoàn toàn không sợ hãi nàng nữa?
Đôi mắt hạnh dịu dàng ngập nước không giấu được hoài nghi nhìn về phía Vân Huyền Chi, nhưng đối phương lại chỉ khẽ lắc đầu.
…
"Tiểu thư, sợ rằng vừa rồi là lão gia bảo hộ đám người di nương kia!" Ba người đi qua hoa viên Tướng phủ, bước về phía Khởi La Viên - tiểu viện của Vân Thiên Mộng, thấy trong hoa viên không có người khác, Thủy Nhi liền nhỏ giọng nói.
Nghe Thủy Nhi phân tích, khóe miệng Vân Thiên Mộng không khỏi nhếch lên một chút, cười lạnh, chuyện mà Thủy Nhi còn có thể nhìn thấu, nàng há lại không biết sao?
Chỉ là, hôm nay nếu mình không quyết đoán một chút, sợ rằng ngay cả cửa lớn của Tướng Phủ nàng cũng vào không được.
Tô Thanh kia cùng với Vân Nhược Tuyết hẳn là đã sớm nghe được tin tức, tưởng chặn trước của Tướng Phủ làm cho nàng mất mặt ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, rồi mượn miệng lưỡi thế gian đuổi nàng khỏi phủ.
Chẳng qua là bọn họ trăm tính vạn toán, lại trăm triệu lần không ngờ được, trong thể xác này cũng không phải là Vân Thiên Mộng nhu nhược trước kia.
Vân Mộng nàng nếu đã đến nơi này, dù mới chỉ sống ở chốn này một ngày, cũng tuyệt đối không cho phép người khác ăn hiếp bắt nạt!
"Đông!" Một tiếng thùng gỗ rơi xuống truyền vào trong tai ba người.
"Tiểu thư. . ." Ba người còn chưa kịp quay đầu lại, chỉ cảm thấy một trận gió nhẹ lướt qua một bóng áo nâu đã quỳ rạp xuống trước mặt Vân Thiên Mộng.
"Tiểu thư, người sao lại thế này ? Sao lại toàn thân là máu?" Người kia mặt đầy nước mắt, túm gấu váy của Vân Thiên Mộng khóc rất thương tâm.
Vân Thiên Mộng cúi đầu, thấy một cô bé chừng mười bốn mười lăm tuổi, vẻ mặt bi thương, trong đầu lập tức phản ứng kịp, đây là nha hoàn bên người cuối cùng do Vân Phu nhân để lại cho nàng.
Thế nhưng, vì Tô Thanh không chấp nhận người của Vân phu nhân, sau khi hại hết ban ha hoàn kia liền bắt cô bé nha hoàn tên Mộ Xuân này đến sài phòng, hàng ngày phải làm rất nhiều việc nặng nhọc.
Chưa nói đến nữ tử, đến nam nhân chưa chắc cũng đã chịu nổi.
Nhìn thấy Mộ Xuân trước mặt nàng đây, da mặt vàng vọt như sáp nến, quần áo vá chằng vá đụp, có thể thấy được dù nàng ta đã rời khỏi Vân Thiên Mộng, Tô Thanh vẫn không đối xử tử tế với nàng như cũ.
Mà nha đầu này cũng thật trung thành, thường xuyên trốn đến Khởi La Viên hỏi thăm tình hình Vân Thiên Mộng.
Lúc này thấy Mộ Xuân khóc ròng không ngớt, để tránh bị kẻ khác nhòm ngó, Vân Thiên Mộng nâng nàng ta dậy, cười nhẹ nói: "Ta không sao, nhưng ngươi lại gầy đi không ít đâu."
Chính là, khi tay Vân Thiên Mộng chạm đến hai bàn tay đầy những vết chai sạn, nứt nẻ của Mộ Xuân, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Mà Mộ Xuân nhìn thấy Vân Thiên Mộng nhoẻn miệng cười với mình, ngạc nhiên quên cả khóc lóc, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình ngay trước mặt, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, tiểu thư trở nên vui vẻ cởi mở như vậy tự bao giờ?
Thế nhưng, chuyện này đối với tiểu thư của nàng mà nói thì đó là chuyện vô cùng tốt, mà nụ cười này của tiểu thư lại như nắng ấm làm tan băng giá, đặc biệt là vẻ ung dung tự tại nơi đáy mắt, càng khiến cho người ta nhìn không rời mắt.
Cấp tốc lau sạch nước mắt trên mặt, Mộ Xuân cố gắng cật lực để nhoẻn miệng cười: "Nô tỷ không sao ạ, chỉ cần tiểu thư khỏe mạnh thôi."
Dứt lời, Mộ Xuân nhìn quanh vài lần liền cúi khom người đi về phía cái thùng gỗ.
"Thủy Nhi, đi thông báo với quản gia, kể tử hôm nay Mộ Xuân sẽ là đại nha hoàn của Khởi La Viên, không phải quay về sài phòng nữa!" Nói xong liền dẫn Mộ Xuân quay về Khởi La Viên.
Khởi La Viên.
Đây là một viện nhỏ nằm trong góc phía Tây Bắc của Tướng phủ, quanh năm không có tu sửa, cỏ dại mọc lan tràn, phòng ốc cũng lỗi thời nhiều lắm.
Theo cổng viện đến phòng ngủ toàn là đường đất, còn có sình lầy, so với đường rải đá cuội ở hoa viên Tướng Phủ quả là khác biệt một trời một vực.
Nếu không phải bình thường vẫn có Mộ Xuân trốn tới giúp Vân Thiên Mộng quét dọn, e là viện nhỏ này ngay cả chỗ đặt chân cũng không có!
"Tiểu thư, ủy khuất cho người rồi! Nô tỳ lát nữa sẽ dọn dẹp sạch sẽ một phen" Thấy Vân Thiên Mộng khựng lại trước cửa viện, ánh mắt Mộ Xuân chạm đến cảnh sắc thê lương bên trong Khởi La Viên, lập tức hiểu ý nói.
Nhất là lần này, Vân Thiên Mộng còn vì nàng mà không ngại chống đối với Tô di nương, càng củng cố quyết tâm hầu hạ Vân Thiên Mộng thật tốt của Mộ Xuân.
"Không vội, đợi đám người quản gia tới nói sau, trước tiên ngươi theo ta đi thay y phục." Vân Thiên Mộng ngăn lại Mộ Xuân, sau đó dặn Băng Nhi: "Đợi quản gia tới rồi người đến thư phòng mời phụ thân ta qua đây!”
"Vâng, tiểu thư!" mặc dù còn không biết Vân Thiên Mộng làm cách nào tính được quản gia nhất định sẽ đến, nhưng Băng Nhi đã ngay lập tức nghe lời.
Thế nhưng, tốc độ của quản gia thật khiến người ta không dám khen ngợi, Vân Thiên Mộng thay xong quần áo đã được nửa canh giờ, mới thấy hắn thủng thẳng mang theo mấy gia đinh tiến vào Khởi La Viên.
"Tiểu nhân tham kiến tiểu thư" Trải qua chuyện vừa rồi, nét mặt của quan gia đối với Vân Thiên Mộng tất nhiên là có tôn trọng thêm một chút, chỉ là ánh mắt độc ác lại chĩa thẳng về phía Mộ Xuân.
"Quản gia ngươi sao lại có nhã ý đến thăm Khởi La Viên này?" Vân Thiên Mộng nâng ly trà trước mặt lên, khẽ nhấp một ngụm mới chậm rãi mở miệng, ánh mắt lại chằm chằm nhìn vào đám cỏ dại trong Khởi La Viên.
"Tiểu nhân nghe nói tiểu thư muốn nha đầu Mộ Xuân kia! Chỉ là nha đầu kia là do phu nhân sai vào sài phòng, giờ lại thăng cấp làm đại nha hoàn, e là không thể khiến cho chúng nô tài tin phục." Lời của quản gia khiến thân mình Mộ Xuân không khỏi run khẽ, có chút căng thẳng lo lắng nhìn về phía Vân Thiên Mộng.
Nhưng Vân Thiên Mộng lại chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống, sau đó mới cười nhạt nhìn về phía quản gia, cặp môi đỏ mọng khẽ mở: "Phu nhân? Quản gia định nói đến Tô di nương ấy à? Ta thật không rõ, một di nương không ngồi được vào gia yến, từ bao giờ khiến cho hạ nhân trong phủ tôn xưng là phu nhân vậy?"
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của V.E.A.R