Con trai có gì đâu để mất
Tớ là một học sinh tỉnh, lên Sài Gòn học và làm việc, nên đối với tớ tiền luôn là một vấn đề nan giải, chính vì thế mà chỉ sau 4 tháng tớ đã thay đổi hoàn toàn. Nghe lời thằng bạn ở cùng phòng rủ rê “Mày muốn đổi đời, có tiền xài thì theo tao”, lúc đầu cũng chẳng tin gì ở nó, nhưng thấy nó xài điện thọai xịn, tiền rủng rỉnh mà tớ phát thèm. Một lần ngồi chơi, tớ vụt miệng “ Bữa nào mày chỉ tao cách kiếm tiền nha”, nó vui vẻ đồng ý và còn chỉ tớ thóat khỏi “cục phèn” quê mùa mà tớ mang từ quê lên.
Sau khi "tút tát" cho tớ như những teen Sài Gòn chính hiệu, quần áo, nước hoa thơm phức, nó dẫn tớ đi gặp người này, người kia, rồi về lại nói tớ “Mày muốn có tiền thì nên đi theo ông này, bà kia, dụ khị mấy người đó nhà mày thế này thế kia, để người ta giúp đỡ” và nó cũng kèm theo một câu “đôi đi bị đụng chạm cũng phải làm như không biết”.
Tớ cũng nghe lời nó, và ngay ngày đầu tiên đi “làm” tớ đã bỏ túi hơn 2 triệu đồng khi tâm sự với một người suýt xoác tuổi mẹ tớ với lý do không có tiền đóng học phí. Tiếp theo những ngày sau đó, tớ dần có điện thọai xịn, laptop khủng chỉ bằng những việc nhỏ thôi, là phải gọi người đáng tuổi mẹ tớ bằng em, có những cử chỉ thân mật với bà ấy. Bà ấy thuê một căn nhà cho tớ ở cùng, người ngoài nhìn vào thì bà ta luôn nói là con nuôi để che mắt thiên hạ. Tiền, những món qùa đắt tiền nhiều hơn cũng là lúc bà ấy đề ra những đề nghị, đòi hỏi xa hơn. Ban đầu, tớ cũng hơi hoang mang nhưng thằng bạn lại bảo “ Mày là con trai thì có gì để mất, làm thế có tiền, mày muốn gì mà không được”.
19 tuổi, chấp nhận mọi tủi nhục chỉ để có tiền, vứt bỏ tương lai và tự tôn của chính mình, đáng không teen?
Những trận tra tấn kinh hoàng
Nghe những lời rỉ tai đó và trước mắt mình là một số tiền mà mình mơ cũng chưa thể nào mơ tới, nên tớ nhận lời. Được lần 1 sẽ có lần 2, 3 và lần n. Ban đầu bà ấy bình thường nhưng càng ngày, tớ chỉ muốn chết vì những trò hành hạ dã man của bà ấy. Bà ấy lấy sáp đèn cày đổ lên người tớ, chích điện người tớ, và còn những trò táo tợn hơn chỉ có bà ấy mới nghĩ ra mỗi khi tớ "phục vụ" bà ấy. Tớ đâm ra sợ hãi thật sự. Tớ chỉ mới có 19 tuổi thôi, có những chuyện tớ không bao giờ lường trước được và cũng không bao giờ nghĩ đến nó sẽ xảy ra với mình. Tớ bắt đầu né tránh bà ấy, và thật sự tớ muốn dứt khóat với con người bịnh hoạn này. Nhưng khi tớ không nghe điện thọai, không gặp mặt thì bà ấy như lên cơn điên và tìm mọi cách lùng ra tớ. Rồi cuối cùng, tớ chết ngất khi bà ấy gửi cho tớ một cuốn băng ghi lại cảnh “ân ái” của tớ và bà ấy, với lời nhắn sẽ gửi về quê cho gia đình tớ. Bà ấy viết mấy dòng mà đọc xong tớ sợ và cảm thấy nhục nhã vô cùng " Đối phó với những thằng trai bao mê kiếm tiền như mày tao luôn có cách. Muốn yên ổn thì đừng làm trò nữa!"
Khi đọc đến những dòng này, thì tớ cũng hiểu mình phải làm gì. Từ đó, tớ như một đứa nô lệ của bà ta. Mọi chuyện không dừng lại ở đó, mỗi tối bà ta nhắn địa chỉ của ai thi phải đi đến đó và phải phục vụ người đó. Xong, họ ném cho tớ tiền rồi xua đuổi như một thứ gì đó thật rẻ mạt.
Trượt dài theo vết xe đổ
Sau khi đã chán tớ và tìm được người mới thì bà ta thẳng chân đá tớ và lấy lại những gì bà ấy cho tớ. Đã quá quen với cuộc sống chỉ cần nói ngon ngọt vài câu là có tiền, đã chấp nhận chịu nhục trước những thứ kinh tởm nhất, tớ đã không còn sợ gì nữa. Tớ bê tha ở những quán bar để tìm con mồi, lân la cả những quán dành cho Gay và chính nơi này, nhiều con mồi cắn câu, đó là những “ông chủ” đáng tuổi ba tớ, thậm chí là tuổi ông của tớ. Tớ nhớ thật rõ một ông già 70 tuổi tìm đến tớ và ngỏ lời. Sau khi thỏa thuận giá cả thì tớ sẵn sàng và có những đêm tớ “tiếp” 3 đến 4 người. Tất cả, chỉ cần có thật nhiều tiền.
Những lão đại gia thì có đủ thể lọai, nào là “kèo trên”, “kèo dưới”, già trẻ lớn bé, tớ cũng không quan tâm và chỉ biết một điều là giá cả hợp lý là tớ sẽ đi, không cần biết gì khác. Sức khỏe tớ ngày càng suy nhược, có những buổi sáng thức dậy tớ mệt mỏi cả về thể xác đến tinh thần và tưởng chừng như mình đã không còn tồn lại nữa.
Khi nhận thấy sức khỏe có vấn đề, thì cũng là ngày tớ nghe hung tin, tớ bị một loạt bệnh về quan hệ tình dục, nhưng cũng khá may mắn khi đi xét nghiệm, tớ không bị HIV. Vừa tủi nhục vừa đau đớn nhưng chính tờ xét nghiệm HIV đã khiến tớ tỉnh giấc. Tớ bỏ hết mọi thứ ở Sài Gòn và trở về quê. Tớ cần một không gian đủ yên bình và thật nhiều thời gian để có thể nhìn lại chính mình. Như vậy, có muộn không? Tớ bắt đầu làm một thằng con trai đàng hoàng lại có được không? Với quá khứ kinh khủng như thế này?
Jer Phạm (ghi theo lời kể của bạn T.M.H)
Khổ thân các bé ....
Đối với những hạng nữ nhân như thế....hốt hàng lấy tiền xong là tẩu tán....nó dọa thì mình liều...cùi không sợ lở, chị có video clip...em có keo 502 và acid.
Chị đừng có ép em...em liều với chị.....:1 (5):
Nói chung muốn có bánh ăn mà ko cần trả tiền thì phải hổ báo liều mạng như hoa :0 (6):
Những bạn lười nhác làm biếng như thế này thì thật là
Cái gì cũng có cái giá của nó. Đừng đổ lỗi cho ai cả, vì chính bản thân mình quyết định.
:0 (93)::0 (93)::0 (93)::0 (93):
Các chủ đề khác cùng chuyên mục này: